❖ 6 ❖
Kaoru gõ cửa thì nghe thấy một giọng chẳng mấy thân thiện đáp “Mời vào”. “Tôi xin phép,” Kaoru mở cửa ra. Nhưng bên trong phòng lại tối om nên cô chưa bước chân vào ngay.
“Xin lỗi nhưng cô đóng cửa lại nhanh giúp tôi với. Thừa sáng sẽ khó quan sát lắm.” Giọng Yukawa vang ra từ sâu bên trong phòng.
“Úi, tôi xin lỗi ạ.” Kaoru đóng cửa lại, căng mắt ra nhìn, chầm chậm bước về phía trước.
Yukawa trong bộ đồ màu trắng đang đứng cạnh bàn làm việc. Thứ gì đó màu trắng đang nổi trên bàn làm việc. Nó không nằm trên mặt bàn. Thực sự nó đang nổi trong không trung. Hơn nữa thứ đó còn phát sáng. Đó là một tập hợp những đốm trắng.
Có vẻ Yukawa đang thao tác trên một thiết bị gì đó. Khoảnh khắc tiếp theo, thứ đang nổi kia bắt đầu thay đổi hình dạng. Cuối cùng nó trở thành một hình thật quen mắt. “Ồ,” Kaoru thốt lên.
“Cô nhìn ra nó là cái gì?” Yukawa hỏi.
Kaoru nuốt nước bọt rồi mới mở miệng.
“Huy hiệu. Trông như huy hiệu của trường đại học Teito.”
“Hay quá, một người hoàn toàn không biết gì trước mà nhìn ra được vậy thì chắc là ổn rồi.”
Yukawa lại sờ vào mấy nút công tắc của thiết bị. Dòng chữ nổi trên không trung sau đó lại biến thành hai hình vòng tròn và chúng còn móc vào nhau.
“Anh làm thế nào vậy ạ? Sao chúng lại nổi trong không trung được?”
“Nói là vẽ chữ và hình lên không trung thì đúng hơn là nổi. Không khí được tạo thành bởi khí oxy và khí cacbonic, đúng không? Tôi dùng ánh sáng laze để biến những phân tử này thành thể plasma. Nhờ việc sử dụng những tia laze xung tính năng cao, trong một giây, hàng ngàn chấm ánh sáng sẽ được sinh ra. Sau đó ta chỉ cần sắp xếp chúng theo như mình muốn là được.”
Kaoru vẫn há hốc miệng, mắt dán vào hình dạng được vẽ trong không trung. Cô chẳng thể hiểu nổi một nửa nội dung Yukawa giải thích, chỉ biết đây là một kỹ thuật tuyệt vời.
“Từ trước đến giờ, để chiếu được hình ảnh luôn phải có máy chiếu và màn hình. Nhưng nếu dùng phương pháp này thì chẳng cần đến những thứ ấy. Ta có thể vẽ lên khoảng không nào cũng được. Có thể trong tương lai, phương pháp này sẽ cho ra thứ gì đó như ti vi lập thể chăng.”
“Phát minh vĩ đại quá.”
“Rất tiếc đây không phải phát minh của tôi. Dạo này phòng nghiên cứu của tôi cũng hay tái hiện lại mấy kỹ thuật đã được xác lập.”
“Ồ, anh Yukawa mà cũng bắt chước người khác sao?”
“Chớ coi thường việc bắt chước. Trước hết cứ phải bắt chước đã. Từ đó mới có thể bước những bước đi độc lập được. Lý thuyết của nghiên cứu là vậy đấy.” Yukawa tắt nguồn thiết bị, bật công tắc trên tường.
“Nào, giờ thì nghe chuyện của cô được rồi. Liên quan tới cảm xạ phải không nhỉ?”
“Vâng ạ. Xin lỗi lại phiền lúc anh đang làm việc.”
“Không sao. Nói thật là tôi cũng thấy khá tò mò. Để tôi pha cà phê trước đã nhé.” Yukawa cởi áo khoác trắng, đi về phía bồn rửa.
Ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm cà phê hòa tan, Yukawa thở “phù” một tiếng. Anh xoay cổ qua phải rồi lại qua trái, thả lỏng vai, đoạn đưa tay đang rảnh lên chỉnh gọng kính.
“Tóm lại là cô bé học sinh đó muốn bằng cách nào đấy khiến cảnh sát xóa bỏ nghi ngờ về mẹ mình, nên mới đi tìm con chó mất tích kia. Cô bé hy vọng, biết đâu tìm thấy con chó thì sẽ biết được tên hung thủ là ai.”
Kaoru gật đầu.
“Việc con chó bị mất tích là một bí ẩn quan trọng của vụ án lần này. Tôi có thể hiểu vì sao cô bé lại nghĩ như vậy. Nhưng thực không thể ngờ cô bé lại tìm ra được con chó như thế...”
“Cô bé đó đã dùng quả lắc à? Cụ thể là dùng như thế nào vậy?”
“Như tôi đã nói qua điện thoại, quả lắc là viên pha lê gắn ở một đầu dây chuyền. Cô bé cầm đầu dây của quả lắc rồi hỏi. Ví dụ muốn tìm được con chó thì phải đi theo hướng nào, rẽ phải hay rẽ trái, đi về phía nam hay phía bắc. Còn quả lắc thì trả lời theo dạng có hoặc không.”
“Cô cũng bảo chính cô đã trông thấy cô bé làm như vậy đúng không?”
“Vâng. Mỗi lần tới ngã rẽ, cô bé lại ngồi xổm xuống để làm gì đó. Tất nhiên, có nằm mơ tôi cũng chẳng tưởng tượng ra được là cô bé lại đang hỏi quả lắc.”
Yukawa đặt chiếc cốc có quai lên mặt bàn làm việc.
“Chắc đó là cảm xạ rồi. Thông thường người ta gọi là thanh cảm xạ, dùng hai thanh kim loại gắn với nhau tạo thành hình chữ L, nhưng đúng là cũng có cách dùng quả lắc nữa.”
“Về mặt khoa học thì thế nào ạ? Tôi đã thử tìm hiểu trên mạng, nhưng hiện tại vẫn không hiểu gì cả. Song có vẻ đúng là nó được dùng khi đào giếng nhỉ. Dù cũng có văn bản cả quyết rằng đó là ngụy khoa học. Khổ nỗi đang nghĩ bụng ra là vậy thì tôi lại gặp ngay câu chuyện cục đường bộ nào đó đã dùng cảm xạ để tìm vị trí đường ống dẫn nước cũ.”
Yukawa cười khổ.
“Giống mấy loại siêu năng lực khác, cảm xạ cũng là một vấn đề không thể bác bỏ được đâu.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Từ ngày xưa đã có rất nhiều nhà khoa học tiến hành thực nghiệm kiểm chứng về cảm xạ rồi. Ngay cả trong thế kỷ 21 này mà vẫn có người làm như vậy đấy, cô thấy ngạc nhiên không? Để nói về kết quả thì chẳng có thực nghiệm nào xác nhận hiệu quả của cảm xạ cả. Tất nhiên chỉ toàn những thực nghiệm đơn giản như tìm thứ được chôn dưới đất hoặc chọn ra chiếc hộp có đựng đồ trong một vài chiếc hộp, thành thử không thể cho ra một kết quả hơn xác suất được. Tức là, chẳng cần dùng đến cảm xạ, chỉ đoán bừa thôi thì kết quả cũng chẳng khác là bao.”
“Thế có nghĩa trò này chỉ là lừa bịp ạ?”
“Việc không thể cả quyết như thế chính là điểm khó của vấn đề này đấy. Chúng ta không thể phủ nhận hoàn toàn cảm xạ chỉ dựa vào việc không chỉ ra được khác biệt đáng kể bằng những thực nghiệm đặc định. Có thể phương pháp thực nghiệm chưa đúng, người thực nghiệm không đủ năng lực, hoặc giả người đó chỉ là một tên bịp bợm chẳng hạn. Tóm lại, kết quả thực nghiệm là như vậy nhưng vẫn không thể phủ nhận cảm xạ. Người ta gọi việc như thế là không thể phản nghiệm.”
“Nghe cách anh nói thì có vẻ anh cũng không tin?”
Nghe Kaoru hỏi vậy, Yukawa chau mày vẻ khó chịu. “Cách diễn đạt ‘không tin’ của cô khiến tôi bất ngờ đấy. Với tôi, dù là một hiện tượng kỳ lạ đến đâu, chỉ cần là kết quả thực nghiệm dựa trên những điều kiện đúng đắn thì tôi sẽ tin. Nhưng vì ta đang không có cái kết quả đó, nên tôi không thể bình luận gì cả.”
“Vậy trường hợp lần này thì sao? Sự thật là Mase Hazuki đã dùng cảm xạ và tìm ra được xác con chó kia.”
Nghe thấy thế, Yukawa nhìn chằm chằm gương mặt Kaoru.
“Cô thì sao? Cô có tin câu chuyện của cô bé đó không?”
“Thì vì không biết như thế nào nên tôi mới đang lúng túng đây. Tôi đã tận mắt chứng kiến nên cũng muốn tin cô bé. Nhưng mặt khác cũng nghi ngờ rằng sao có thể có chuyện như vậy được.”
“Quá trình điều tra của các cô có ảnh hưởng gì từ việc tìm thấy xác con chó kia không?”
“Một chút... À mà không, phải nói là khá ảnh hưởng thì đúng hơn.”
Sau khi kiểm tra xác con chó, họ phát hiện nó bị trúng bả. Đó là một loại thuốc trừ sâu, có lẽ kẻ kia đã trộn thuốc vào đồ ăn của chú chó.
“Bị trúng bả à? Thế thì không thể không liên quan tới vụ giết người rồi. Nghĩ theo hướng chính hung thủ đã giết con chó rồi xử lý cái xác cũng không có gì bất hợp lý cả. Con chó đó nặng bao nhiêu cân?”
“Khoảng mười hai cân ạ.”
“Cô bảo hung thủ đã trộm mười cân vàng nhỉ. Vậy tổng cộng là hai mươi hai cân à. Phụ nữ bình thường thì chắc cần xe đẩy để vận chuyển đấy.”
“Vâng, đúng thế ạ. Chưa kể, vàng thì có thể cho vào túi xách chứ xác con chó thì không. Có lẽ hung thủ đã dùng xe ô tô.”
“Cô nhân viên bán bảo hiểm kia có ô tô không?”
“Không ạ. Chúng tôi cũng đã thử hỏi qua mấy cửa hàng cho thuê ô tô nhưng hiện không có ghi chép nào về việc cô ấy đã thuê xe cả.”
“Việc tìm thấy xác con chó cũng khiến các cô vất hơn khối đấy.” Yukawa cười vui vẻ. “Nhưng mà sao hung thủ lại phải giấu xác con chó đi nhỉ?”
“Cái đó thì chúng tôi cũng chưa rõ. Có thể hung thủ sợ sẽ bị phát hiện ra là đã đánh bả con chó chăng...”
“Ý cô là hắn không muốn để lại vật chứng? Thế thì chẳng thà ngay từ đầu hắn đừng có đánh bả còn hơn.” Yukawa lẩm bẩm như thể độc thoại, đoạn nhìn Kaoru. “Cảnh sát định tiếp nhận lời khai của cô bé đã phát hiện ra một bằng chứng quan trọng như vậy thế nào?”
“Chúng tôi chưa quyết định gì cả. Các sếp cũng đang rất bối rối. Sao có thể viết vào báo cáo là con gái của nghi phạm đã dùng cảm xạ tìm ra xác con chó chứ.”
Yukawa khẽ cười.
“Các sếp này là bao gồm cả Kusanagi à? Thế nên cô mới tới đây tìm tôi?”
“Biết như vậy rồi thì mong anh hãy giải đáp bí ẩn giúp chúng tôi với.”
“Các sếp của cô làm gì mà vô dụng đến vậy. Chẳng lẽ lại không có ai thử suy luận xem tại sao cô bé đó lại tìm được xác con chó?”
“Tất nhiên là có. Như đội trưởng của chúng tôi nêu ý kiến, phải chăng cô bé đã biết việc đó từ trước. Ý anh ấy là vốn dĩ bản thân cô bé cũng liên quan gì đó tới vụ án.”
“Ừm, nghe rất có lý mà.”
“Nhưng nếu là vậy thì cần gì phải dùng tới cảm xạ. Chỉ cần viết thư nặc danh báo chỗ giấu xác con chó cho cảnh sát là được. Thực tế, cô bé ấy cũng bảo sẽ làm vậy nếu tìm ra xác con chó. Chưa kể, tôi nói mãi rồi đấy, tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình tìm kiếm con chó.”
Trước giọng nói đanh thép của Kaoru, Yukawa cũng nghiêm mặt, làm thinh. Kaoru nhìn anh, tiếp tục.
“Với cả cũng phải nói thêm điều này nữa. Bạn bè cùng lớp cô bé biết rất rõ việc Mase Hazuki thường dùng cảm xạ. Dù rất hiếm khi làm trước mặt mọi người nhưng không ít người đã tận mắt chứng kiến việc đó. Cô bé dùng nó thường xuyên luôn ấy.”
Kaoru đã tới gần trường Mase Hazuki đang theo học và hỏi thăm một số học sinh trong trường về việc này. Tất nhiên cô không nhắc tới việc điều tra án giết người, mà chỉ bảo mình là cảnh sát. Nhờ thế, mấy học sinh đó đã trả lời vô cùng nghiêm túc.
Yukawa nãy giờ vẫn khoanh tay cúi đầu bỗng ngẩng mặt lên.
“Cô thu xếp cho tôi gặp cô bé đó được không? Ở luôn phòng nghiên cứu này được thì tốt nhất.”
“Tôi hiểu rồi ạ. Tôi sẽ sắp xếp.” Kaoru gật đầu, đáp. Cô chỉ chờ Yukawa nói như vậy.