← Quay lại trang sách

❖ 7 ❖

Hôm sau, Kaoru dẫn Mase Hazuki tới đại học Teito. Cô đã xin phép Kusanagi về cuộc gặp này.

“Tôi đợi kết quả của cô. Nhắn với Yukawa là mong cậu ta sớm giải quyết gọn ghẽ vụ này giúp ta như mọi lần nhé.” Lúc Kaoru rời khỏi sở cảnh sát, Kusanagi đã nói với cô như vậy.

Ngồi trên xe đi tới chỗ Yukawa, Hazuki chỉ lặng thinh, chẳng nói chẳng rằng. Kaoru đã bảo với Hazuki rằng có một nhà vật lý học muốn gặp cô bé. Vậy mà, nom cô bé chẳng có vẻ gì căng thẳng. Cũng không khó chịu gì. Cô bé chỉ như đang cả quyết rằng, nếu là để xóa bỏ mối nghi ngờ về mẹ mình thì cô bé có thể làm tất cả.

Đến nơi, Kaoru tạm thời để Hazuki đợi ngoài hành lang, một mình bước vào phòng nghiên cứu số 13 trước. Yukawa đang ở trước bàn làm việc. Trên bàn có một thiết bị gì đó nom rất lạ. Bốn thanh ống được xếp ở đó, hai đầu của chúng đều được giấu trong những chiếc hộp.

“Đây là...”

“Một thiết bị để thực nghiệm cảm xạ thông thường. Nếu cần tôi sẽ dùng nó để kiểm tra thử. Tôi sẽ cho nước chảy vào một trong bốn cái ống này và nhờ cô bé đoán thử xem ống nào có nước chảy. Tôi đã xử lý để không thể nghe thấy tiếng nước.” Yukawa xoay một vòng về phía Kaoru. “Được rồi, cô dẫn ‘thầy bói cảm xạ’ tự xưng vào đi.”

“Vâng ạ.”

Kaoru bước ra ngoài hành lang. Hazuki đang đứng gần cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.

“Hazuki,” Kaoru cất tiếng gọi. “Ta vào trong luôn nhé.”

Vậy nhưng Hazuki lại không đáp lời. Cô bé vẫn quay lưng về phía Kaoru. Kaoru đang toan gọi thêm câu nữa thì Hazuki hốt nhiên lẩm bẩm, “Rộng quá.”

“Sao cơ?”

“Sân trường đại học rộng quá ạ. Khác hẳn với sân trường cấp hai của cháu.”

“Sân trường này đúng là rộng thật. Có điều, đại học cũng nhiều kiểu lắm đấy.”

Cuối cùng Hazuki cũng quay lại.

“Cô cũng tốt nghiệp đại học rồi ạ?”

“Ừm, nhưng không phải trường danh tiếng gì đâu.”

“Thế ạ. Cũng phải, thời đại này rồi không học đại học thì sao có thể trở thành cảnh sát chứ.”

“Không phải đâu. Cũng có người chỉ học hết cấp ba đấy.”

“Nhưng những người đó hẳn là vất vả lắm nếu so với những người tốt nghiệp đại học. Sẽ rất lâu họ mới được thăng chức đúng không ạ?”

“Ừm, về điểm này thì đúng là môi trường cảnh sát cũng không khác gì môi trường công sở hay các công ty bình thường khác.”

“Hẳn là vậy rồi,” Hazuki lẩm bẩm rồi quay qua nhìn Kaoru với ánh mắt mạnh mẽ.

“Kể cả thế thì cháu cũng chẳng muốn học đại học. Đầy người mang tiếng là tốt nghiệp đại học nhưng ngốc nghếch lắm. Cháu định sẽ đi làm luôn sau khi tốt nghiệp cấp ba. Và nhất định cháu sẽ không thua gì mấy người tốt nghiệp đại học.”

“Cháu nghĩ được như vậy thì hẳn là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Kaoru mỉm cười. “Vậy giờ ta vào gặp chú Yukawa thôi nhỉ.”

“Vâng ạ,” Hazuki đáp.

Sau khi quan sát thật kỹ quả lắc bằng pha lê, Yukawa gật đầu như thể đã hiểu, anh trả lại nó cho Hazuki. Yukawa và Hazuki đang ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn. Kaoru đặt chiếc ghế gấp cách xa chỗ họ một chút, rồi ngồi xuống.

“Viên pha lê có vẻ xịn nhỉ. Cháu lấy ở đâu vậy?” Yukawa hỏi.

“Bà cháu cho cháu từ hồi cháu năm tuổi. Bà nội cháu ấy ạ.”

“Bà cháu vẫn còn mạnh giỏi chứ?”

Hazuki lắc đầu.

“Bà mất không lâu sau khi cho cháu cái này. Bà cháu bị bệnh, phải nằm liệt giường suốt. Chắc bà biết không còn sống được lâu nên mới cho cháu quả lắc này.”

“Cách dùng cảm xạ cháu cũng học từ hồi đó luôn à?”

“Vâng ạ. Cháu nghe nói nó được lưu truyền từ ngày xưa. Nhưng bà cháu không gọi nó là cảm xạ.”

“Thế bà cháu gọi nó là gì?”

“Bà cháu bảo, hồi bà cố cháu dạy cho bà cháu thì bà cố gọi nó là thủy thần.”

“Thủy thần? Tức là thần nước nhỉ. Ra là vậy.” Mặt Yukawa nom vô cùng tâm đắc.

“Thế nghĩa là sao ạ?” Kaoru hỏi.

“Thủy thần, theo đúng tên gọi, là vị thần của nước. Với nông dân thì nước vô cùng quan trọng. Hồi xưa, vùng đầu nguồn nước được thờ cúng đấy. Có lẽ vì từng dùng quả lắc này để tìm nguồn nước nên bà cố của cháu mới gọi nó là thủy thần.” Yukawa lại nhìn về phía Hazuki. “Cháu bắt đầu dùng quả lắc này từ bao giờ vậy?”

Cô bé hơi nghiêng đầu.

“Cháu không nhớ chính xác lắm. Kiểu chẳng biết từ bao giờ mình đã dùng rồi ấy ạ.”

“Cháu dùng vào những lúc như thế nào?”

“Cái đó thì không theo nguyên tắc nào đâu ạ. Bà cháu dặn những lúc không biết nên làm thế nào hoặc muốn có đáp án cho vấn đề gì đó thì hãy dùng nó.”

“Và cháu luôn tin đáp án mà quả lắc này đưa ra à?”

“Tất nhiên rồi. Cháu hỏi nó là vì muốn có câu trả lời mà.”

“Cháu không nghĩ biết đâu quả lắc sẽ đưa ra một đáp án sai sao?”

“Không hề. Nếu nghi ngờ như vậy thì quả lắc sẽ không cho đáp án đâu.”

“Thế thực tế, quả lắc chưa sai bao giờ à?”

“Vâng.”

“Một lần cũng không?”

“Vâng,” mắt Hazuki chiếu thẳng vào mặt Yukawa.

“Có câu hỏi nào mà quả lắc không trả lời được không?”

“Cháu nghĩ là không.”

“Vậy tức là chỉ cần có quả lắc này thì việc gì cháu cũng biết nhỉ. Cả thời tiết ngày mai và câu hỏi trong bài kiểm tra nữa.” Yukawa nói với giọng điệu bông lơn như để khiêu khích cô bé.

Song Hazuki cũng chẳng hề lấy đó làm khó chịu, mà chỉ khẽ cười. Nụ cười nom khá thiểu não khiến Kaoru thoáng kinh ngạc.

“Cái này thì bà cháu cũng dặn rồi. Không được dùng quả lắc để tư lợi riêng. Kiểu cá cược đua ngựa hay xổ số ấy ạ.” Hazuki khẽ cười. “Nhưng thú thật với chú, có lần cháu cũng thử hỏi đề kiểm tra rồi.”

“Kết quả thế nào?”

Hazuki lắc đầu.

“Không được ạ, quả lắc đã cự tuyệt cháu.”

“Cự tuyệt?”

“Luôn có bước đầu tiên khi sử dụng quả lắc. Ấy là hỏi xem việc mà mình định làm đây có đúng hay không. Kiểu như, tôi muốn biết đề kiểm tra, làm như thế thì có đúng không ấy. Và quả lắc đã trả lời là không. Từ đó cháu biết là không thể hỏi những việc như thế nên thôi không làm nữa.”

Yukawa mở to mắt, tựa người vào ghế. Anh liếc Kaoru rồi lại nhìn về phía Hazuki.

“Tức là lúc định tìm xác con chó, cháu cũng đã hỏi quả lắc xem việc đó có đúng hay không à?”

“Vâng ạ.”

“Và quả lắc đã trả lời là đúng?”

“Vâng!”

“Thế sau đó cụ thể là cháu đã làm gì?”

“Đầu tiên cháu phải tưởng tượng hình ảnh của thứ mà mình muốn tìm kiếm ở trong đầu. Cháu đã trông thấy con chó nhà bà Nohira nhiều lần rồi nên việc này không khó.”

“Cháu có thể diễn tả để cho chú cũng có thể hình dung được con chó đó không?”

Nghe Yukawa hỏi, Hazuki nháy mắt liên tục. Lần đầu tiên Kaoru cảm nhận được rằng cô bé đang dao động.

“Lông đen nhánh, hay sủa, mắt gườm gườm, chực cắn người đến nơi. Tai dựng lên, răng nanh nhe ra. Một con chó như thế ạ.”

“Thế sau khi tưởng tượng thì cháu làm gì?”

“Thì cháu ra khỏi nhà, vừa hỏi quả lắc đường đi vừa di chuyển.”

“Cháu không cần hỏi quả lắc xem hành động này là đúng hay sai à?”

“Cháu có hỏi.”

“Mỗi lần có lối rẽ là cháu lại hỏi à?”

“Vâng,” Hazuki thỏ thẻ đáp.

Yukawa khoanh tay lại, nhìn cô bé.

“Gần đây cháu có hỏi quả lắc chuyện gì khác nữa không? Việc không liên quan tới vụ án cũng được.”

Hazuki cúi xuống vẻ bối rối, rồi sau đó lại ngẩng mặt lên như thể đã quyết ý.

“Đợt trước cháu mới nhận được lời tỏ tình của một anh học hơn một khóa. Cháu vốn ngưỡng mộ anh ấy từ trước nên đã tính nhận lời, nhưng sau lại lo bản thân không có thời gian chơi bời nên mới hỏi quả lắc. Và nó đã trả lời rằng cháu không nên hẹn hò. Thế là cháu đã từ chối anh ấy.”

Ngồi bên cạnh, Kaoru không khỏi ngạc nhiên. Cô không nghĩ cô bé này lại phó mặc cả chuyện như thế cho quả lắc.

“Cháu không hối hận gì về việc đó đúng không?” Yukawa hỏi.

“Không hề ạ. Sau đó không lâu cháu thấy anh kia hẹn hò cùng một bạn gái khác rồi. Cháu nghĩ anh ấy chỉ muốn chơi bời và thấy hẹn hò với ai cũng được. Chưa kể cháu còn phải ôn thi nữa, nên lựa chọn ấy là hoàn toàn đúng đắn.” Hazuki mỉm cười, rồi kết luận, “Quả lắc chưa bao giờ sai cả.”

Yukawa buông hai tay ra, đặt xuống đầu gối của mình.

“Cảm ơn cháu. Chú hỏi xong rồi.”

“Thế thôi ạ?” Hazuki nom có vẻ chán nản. “Không cần làm thực nghiệm hay gì ạ?”

“Ừm, vậy là đủ rồi.” Yukawa quay sang nhìn Kaoru. “Cô đưa cô bé về giúp tôi nhé.”

“Vâng ạ,” Kaoru đứng dậy.

“Chú ấy có tin lời cháu nói không nhỉ?” Trong xe, Hazuki lẩm bẩm. “Trước giờ mỗi lần kể về quả lắc với người lớn là họ lại bảo cháu lừa bịp với gặp ảo giác.”

“Nhưng với chú Yukawa, nếu không có bằng chứng chú ấy sẽ không quy kết đâu.”

“Thế ạ?”

Sau khi chở Hazuki về nhà, Kaoru quay lại đại học Teito. Ban nãy, trước khi rời khỏi phòng nghiên cứu, Yukawa đã nói thầm vào tai cô như vậy.

“Tại sao anh lại không thực nghiệm vậy ạ?” Vừa trở lại phòng nghiên cứu, Kaoru đã lập tức hỏi.

“Thì tôi chẳng bảo cô từ đầu rồi, nếu thấy cần tôi sẽ làm. Nhưng nghe chuyện của cô bé xong tôi thấy việc đó không cần thiết.”

“Nghĩa là sao ạ?”

“Nói thẳng thì là cô bé ấy đang nói dối. Cô bé ấy tìm thấy xác con chó không phải nhờ quả lắc. Cô bé đó biết chỗ vứt xác con chó từ lúc ra khỏi nhà rồi.”

“Sao anh có thể khẳng định như vậy ạ?”

“Cô bé bảo sau khi ra khỏi nhà mới hỏi quả lắc về điểm đến. Nhưng vốn dĩ phải xác định vị trí đại khái trên bản đồ từ trước rồi chứ. Không thì làm sao biết được có thể đi bộ tới đó không?”

“À,” Kaoru lên tiếng.

“Cả lúc tôi hỏi rằng khi định tìm xác con chó cháu cũng đã hỏi quả lắc xem việc đó có đúng hay không à, cô bé cũng trả lời là vâng. Tôi đã dùng cụm từ ‘xác con chó’. Tức là Mase Hazuki biết con chó đã chết.”

Kaoru vẫn còn nhớ đoạn hội thoại đó. Cô bực bội trước sự bất cẩn của bản thân khi không nhận ra mâu thuẫn như vậy.

“Nhưng nếu thế thì tại sao cô bé lại không đi thẳng tới đó luôn? Rõ ràng là thỉnh thoảng cô bé đã dừng lại rồi ngồi xổm xuống để làm gì đó.”

“Việc đó thì tôi nghĩ cô bé ấy không nói dối đâu. Đúng là cô bé đã hỏi quả lắc. Nhưng không phải về điểm đến. Mỗi lần tới ngã rẽ, cô bé hỏi để xem có nên tiếp tục đi như vậy không.”

“Tức là Mase Hazuki vừa đi vừa băn khoăn ư?”

“Đúng vậy. Tôi nghĩ Hazuki có bằng chứng gì đó và đã suy luận ra nơi vứt xác con chó. Nhưng cô bé lại không thể kể chuyện này cho cảnh sát. Đó là một sự tình không thể nói ra. Nên cô bé mới muốn tự mình xác nhận. Song đối với cô bé, riêng hành động này thôi cũng cần rất nhiều sự quyết tâm. Bởi vậy, giữa chừng cô bé mới liên tục hỏi quả lắc. Rằng việc này có đúng không, có nên tiếp tục không.”

“Sự tình không thể nói ra đó là gì vậy ạ?”

“Cô thử đặt mình vào tình huống này xem nhé. Cô nhận ra một tình tiết quan trọng của vụ án. Nhờ đó cô có thể biết hung thủ là ai. Nhưng cô lại lưỡng lự không muốn tiết lộ điều này cho cảnh sát. Vậy khi nào thì cô sẽ như thế?”

Kaoru nghĩ tới nghĩ lui. Rồi cuối cùng cô cũng tìm được đáp án.

“Khi hung thủ là người quen của tôi...”

“Đúng vậy,” Yukawa gật đầu. “Hazuki đang nghi ngờ một người thân thiết với mình. Và khi thử nghĩ xem nếu là người đó thì sẽ giấu xác con chó ở đâu, cô bé đã nghĩ tới địa điểm kia.”

“Tôi sẽ hỏi cô bé.” Kaoru đứng dậy.

“Không cần đâu. Tìm tên hung thủ đó dễ thôi mà.” Yukawa nói. “Bởi trên người hung thủ có dấu hiệu.”