← Quay lại trang sách

❖ 8 ❖

Ba ngày sau hôm Kaoru dẫn Hazuki tới gặp Yukawa, Usui Toshikazu, cấp trên đồng thời cũng là người yêu của Mase Kimiko bị bắt. Cảnh sát tìm thấy vàng được giấu trên trần nhà hắn, và Usui đã thú nhận mọi chuyện ngay sau đó.

Nghe Kimiko kể bà Nohira Kayoko giấu vàng trong khám thờ Phật, Usui đã manh nha ý định cướp đoạt chỗ tài sản đó. Bởi hắn đang cần tiền để bù lại khoản đã biển thủ từ công ty.

Tin cả nhà con trai bà Nohira sẽ đi nghỉ mát hắn cũng nghe được từ Kimiko. Tất nhiên, Usui lập tức coi đây chính là cơ hội ngàn năm có một dành cho mình.

Ngay sau khi Kimiko gặp bà Nohira, hắn đã tới nhà bà lão. Hắn lấy cớ cảm ơn bà vì đã luôn chiếu cố tới cấp dưới của mình, sau đó nhân lúc bà lão bất cẩn, dùng dây siết cổ bà từ đằng sau. Nhưng hắn không trộm vàng ngay lúc ấy, mà đóng cửa kính rồi mang chìa khóa cửa ra vào đi. Giải thích cho hành động đó, Usui khai, “Tôi biết bà ấy giấu vàng trong khám thờ Phật nhưng không biết cụ thể là giấu ở đâu, nên định đợi đến đêm sẽ lẻn vào lần nữa rồi thong thả tìm.” Chưa kể, lúc ra khỏi nhà bà Nohira, hắn còn ném bả vào khay thức ăn của con chó Kuro. Mục đích thì tất nhiên là để con chó không sủa loạn lên lúc hắn đột nhập vào nhà lúc nửa đêm.

Usui chờ đến đêm rồi mới lái xe ô tô đến nhà bà Nohira. Hắn đậu xe ở một chỗ cách xa nhà bà cụ rồi đột nhập vào trong. Lúc này con chó đã chẳng mảy may động đậy, hẳn là nó đã chết. Hắn đi tới phòng bà Nohira, và dù hơi mất thời gian nhưng cuối cùng Usui cũng mở được những chiếc hộp bí mật và lấy được toàn bộ số vàng, nhét vào túi. Sau cùng, hắn ôm cái túi, ra ngoài và khóa cửa lại.

Cho tới lúc đó thì mọi chuyện đều diễn ra theo tính toán của hắn. Rất tiếc, lúc hắn đang đi về phía cổng thì một chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh.

“Con chó mà Usui ngỡ đã chết đột nhiên lao vào cắn hắn.” Kaoru kể lại. “Đúng là một chú chó mẫn cán. Ăn phải bả, tưởng chết tới nơi rồi mà vẫn cố làm nhiệm vụ giữ nhà. Cảnh sát đúng là phải học hỏi Kuro nhiều rồi.”

“Nó cắn vào đâu trên người hắn ta?” Yukawa hỏi.

“Cổ chân phải ạ. Usui cố hết sức bình sinh đẩy con chó, cuối cùng nó cũng chịu buông chân hắn ra. Chừng như đến đó thì con chó cũng sức cùng lực kiệt, cứ thế bất động. Nhưng lo nếu để vậy cảnh sát sẽ điều tra ra vết máu dính trên răng con chó, nên hắn ta mới đem vứt xác nó đi như vậy.”

“Tình trạng vết cắn đó như thế nào?”

“Khá sâu ạ. Hắn đi khập khiễng.”

“Vết thương như thế thì đúng là khó giấu được nhỉ.”

“Lời khuyên của anh đã giúp chúng tôi rất nhiều. Suy đoán chắc chắn hung thủ đã bị chó cắn của anh vô cùng chuẩn xác.”

Sau khi bên giám định kiểm tra xác con chó, quả nhiên họ phát hiện ra vết máu dính trên răng nó. Từ đó cảnh sát mới bắt đầu điều tra những người xung quanh mẹ con nhà Mase, và phát hiện ra Usui. Xác nhận được DNA hoàn toàn trùng khớp, cảnh sát lập tức ra lệnh bắt giữ hắn.

“Để một cô nhóc cũng có thể suy luận ra được hung thủ thì chắc chắn bằng chứng đó phải rất rõ ràng. Chưa kể nó còn liên quan tới chó. Thành thử tôi mới nghĩ, phải chăng hung thủ đã tiếp xúc với con chó. Vì thế mới có câu hỏi nhằm xem Hazuki hình dung thế nào về con chó kia. Và cô bé đã đáp là con chó như chực cắn người đến nơi. Tới đó thì ai mà chẳng suy luận ra được là có thể cô bé đã nhìn thấy vết cắn mà con chó để lại trên người hung thủ. Như thế thì việc hung thủ giấu xác con chó cũng trở nên vô cùng hợp lý.”

“Sáng nay tôi đã đi gặp Hazuki. Ngay sau hôm gây án, Usui đã tới căn hộ của hai mẹ con họ. Khi ấy, hình như cô bé đã trông thấy cảnh Usui xử lý vết thương. Cô bé bảo đó rõ ràng là vết chó cắn. Nhưng cô bé cũng hiểu là hai mẹ con họ được hắn ta giúp đỡ rất nhiều, mẹ cô bé và hắn cũng gần gũi, thành thử Hazuki mới khó mở lời. Dẫu vậy, cô bé cũng đã định nếu tìm ra xác con chó thì sẽ gửi thư nặc danh cho cảnh sát.”

“Cô bé đó biết chỗ ấy từ trước rồi đúng không?”

“Cô bé bảo vẫn nhớ có lần Usui từng kể rằng đã vứt xác một con mèo mà ô tô của hắn chèn phải ở đó.”

“Ra là vậy. Đúng là chẳng có mấy chỗ có thể vứt xác chó mèo nhỉ.”

“Cũng may Hazuki đã nói hết sự thật cho tôi nghe nên việc viết báo cáo cũng chẳng có gì khó khăn. Nhưng tôi có thể hỏi thêm một việc này được không?”

“Việc gì vậy?”

“Tại sao anh không làm thực nghiệm cảm xạ ạ? Tôi nghĩ, nếu là anh thì nhất định sẽ thức tỉnh được cô bé vẫn nhất nhất tin vào quả lắc kia.”

Nghe Kaoru nói vậy, Yukawa bèn nhìn cô chằm chằm, thở dài rồi lắc đầu.

“Cô có vẻ vẫn chưa hiểu về khoa học nhỉ?”

Kaoru nổi đóa lên hỏi, “Tại sao anh lại nói vậy?”

“Việc của khoa học không phải là phủ nhận những điều thần bí. Cô bé ấy mượn quả lắc đó để đối thoại với trái tim mình thôi. Đấy chỉ là cách để cô bé vứt bỏ sự đắn đo và trở nên quyết đoán. Chính lương tâm của cô bé đã làm quả lắc chuyển động. Nếu có một thứ giúp biểu lộ điều mà lương tâm cô bé muốn hướng tới thì đấy há chẳng phải là niềm hạnh phúc sao? Chúng ta chớ nên can thiệp làm gì.”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Yukawa, Kaoru mỉm cười.

“Có khi nào anh đang mong cảm xạ của cô bé là thật không vậy?”

Nghe thấy thế Yukawa làm thinh, nhướng một bên mày lên đầy ý vị rồi với tay cầm cốc cà phê.