← Quay lại trang sách

Chương 5 GÂY RỐI ❖ 1 ❖

Ngụm whisky chay vừa trôi xuống, họng hắn đã cay sè.

Lâu lắm rồi hắn mới lại uống rượu. Đó là chai whisky Yuma được bạn cho từ dạo nào đó.

“Quán bar bạn em làm thêm phải đóng cửa, nghe đâu chỗ rượu còn lại mọi người đem ra chia phần hết. Em không mê whisky lắm nhưng thi thoảng nhâm nhi chút cũng hay.”

“Giá mà là chai vang thì có phải tuyệt không,” nàng mỉm cười nói thêm.

Chai whisky đó để trong ngăn tủ cất mì hộp các thứ. Tủ lạnh nhà hắn không sẵn đá nên hắn cứ thế uống whisky không pha.

Chai whisky có vẻ cũng cao cấp, vậy mà hắn chẳng thấy ngon gì. Dầu sao giờ không phải lúc thong thả uống rượu, chưa kể vốn dĩ hắn cũng chẳng phân biệt được rượu ngon dở ra làm sao. Chỉ là hắn đang muốn say nên uống thôi.

Hắn đang ngồi trên ghế trong phòng ăn. Vẫn cầm cái cốc đựng thứ chất lỏng màu hổ phách trên tay, hắn đưa mắt nhìn căn phòng kiểu Nhật ở bên cạnh.

Yuma đang nằm. Nàng đang mặc một chiếc áo nỉ dài tay màu vàng, Yuma vẫn luôn mặc chiếc áo này từ thời họ bắt đầu sống chung. Áo có vẻ đã sờn cũ, nhưng Yuma chừng như rất thích nó.

Yuma nằm bất động với đôi mắt nhắm nghiền. Đôi môi lẽ ra phải mang sắc hồng tươi tắn giờ đã gần như xám ngoét. Đôi tay trắng ngần mảnh khảnh ấy sẽ vĩnh viễn không còn vỗ về ngực hắn nữa, vòng eo từng đón nhận thứ tình cảm mãnh liệt của hắn cũng sẽ mãi mãi không cử động nữa.

Mình đã mất mọi thứ, hắn nghĩ. Từ trước tới nay hắn cũng đã đánh mất vô số thứ. Song hắn vẫn gắng gượng được là bởi hắn luôn tin rằng mình vẫn đang có thứ quý giá nhất trong tay. Và đó tất nhiên là Yuma. Chỉ cần có nàng ở bên, cuộc sống của hắn sẽ chẳng bao giờ là tuyệt vọng cả.

Thế mà giờ đây hắn đã mất nàng. Nghĩ tới chuyện sau này, hắn thấy trước mắt mình tối sầm đi. Mà không, lúc này hắn còn tâm tư nào nghĩ tới chuyện tương lai nữa.

Hắn nuốt rượu whisky xuống cổ. Đúng lúc ấy hắn lại nấc một cái. Chỗ whisky trong miệng phun ra ngoài, rớt xuống đầu gối hắn.

Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ, hắn tự hỏi. Vốn dĩ cuộc đời hắn đâu có đi theo hướng này. Hắn đã từng tin mình sẽ có một cuộc sống rực rỡ và tràn đầy hy vọng. Để có được nó, hắn chưa bao giờ ngừng nỗ lực.

Bánh răng đã bị trệch đi ở chỗ nào vậy? Ở đoạn nào chứ? Hắn lại nấc.

Hắn đặt cốc xuống, đứng dậy, bước loạng choạng tới gần bàn.

Thực ra hắn thừa biết. Rằng con đường hắn đi đã bị trệch từ đoạn nào và từ bao giờ.

Bản photo của một tờ tuần san được ghim trên bức tường chính diện. Tiêu đề của bài viết là “Đằng sau lời giải của những kỳ án là sự hiện diện của một nhà khoa học thiên tài”. Nội dung bài báo đề cập đến việc phòng điều tra hình sự của Sở Cảnh sát Tokyo đã thu được nhiều thành quả tuyệt vời trong công tác phá các kỳ án chẳng khác nào những hiện tượng siêu nhiên nhờ hợp tác với một nhà khoa học thuộc một trường đại học nào đó. Bài báo chỉ viết phó giáo sư Y của đại học T, nhưng hắn biết thừa đó là trường đại học nào và nhà vật lý học kia là ai.

Hắn cầm lấy con dao rọc giấy đang để trên bàn, vê nút đẩy lưỡi dao ra vài xăng ti mét, đoạn rọc một nhát chéo tờ giấy photo.