← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Kaoru đang viết thư thì bỗng cảm thấy như có người vừa tới đứng trước mặt mình. Cô bèn ngẩng mặt lên. Kusanagi đang nhìn xuống cô.

“Ồ, đang viết thư tình cho ai đấy?”

“Thư cảm ơn thôi ạ. Nhà địa chất học đó đã giúp chúng ta phá án mà.”

“À. Anh ta đã phân tích giúp ta vết bùn dính trên thi thể nhỉ. Hừm, lúc nào cô cũng viết thư cảm ơn như thế này à?”

“Không phải lúc nào cũng viết nhưng tôi vẫn cố nhớ để không quên làm việc này. Biết đâu sau này mình còn có việc phiền tới họ.”

“Hừm,” Kusanagi gãi gãi ngang mũi. “Cô viết cho cả Yukawa à?”

“Dạ?”

“Thì cậu ta chẳng cũng giúp chúng ta bao nhiêu lần còn gì.”

Kaoru duỗi thẳng lưng, chớp mắt.

“Đúng thật nhỉ. Có lẽ tôi nên viết nhỉ?”

Kusanagi phì cười.

“Thôi, thôi, cô đừng viết. Nghe đâu cậu ta toàn bắt lỗi báo cáo của sinh viên đấy. Không chỉ nội dung đâu, tên đó còn chỉ trích cả lỗi viết văn của người ta nữa kìa. Không cẩn thận, gửi thư cảm ơn xong cậu ta gửi lại cho bản sửa thì đẹp mặt. Với cả cậu ta vốn dĩ cũng chẳng cần những thứ như thế.”

“Vậy ạ. Nhưng có lẽ ta vẫn nên cảm ơn gì đó...”

“Đừng lo. Thỉnh thoảng tôi vẫn mời rượu cậu ta ấy mà.”

“Ở mấy quán có mấy cô xinh xinh ạ?”

“Đương nhiên. Tiếp khách thì phải đến đó chứ.” Đúng lúc Kusanagi đang ưỡn ngực nói như vậy thì Mamiya đi tới.

“Hai cô cậu đi cùng tôi chút nhé.”

Kaoru đứng phắt dậy. “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Giờ vẫn chưa thể nói gì. Chuyện này khá phức tạp.” Mặt Mamiya u ám.

Chỉ huy Tatara đang đợi sẵn trong căn phòng họp nhỏ nơi Mamiya dẫn họ tới. Tatara là một nhân vật cốt cán của phòng điều tra hình sự trong nhiều năm nay, ông đã để lại không biết bao nhiêu truyền thuyết về một cảnh sát nhanh nhạy. Mái tóc được rẽ ngôi thẳng thớm cùng cặp kính mắt đang đeo dễ mang tới ấn tượng ông là một người điềm đạm, song trên thực tế, Tatara rất nóng tính, đến mức mọi người đã đặt cho ông biệt danh “nồi hơi siêu tốc”. Còn có cả giai thoại, trong lúc tức giận ông đã từng đấm vào tường, tường tất nhiên là vỡ, nhưng đến cả cốt thép bên trong cũng cong cả lại.

Kaoru ngồi xuống ghế bên cạnh Kusanagi và Mamiya. Chỉ ngồi đối diện với Tatara như thế này thôi mà đã khiến cô chực toát mồ hôi lạnh.

Tatara đang nhìn xuống một tờ tài liệu. Rồi ông đưa mắt nhìn Mamiya.

“Anh nói với họ chưa?”

“Chưa ạ. Tôi sợ nhỡ ai nghe được thì lại phiền ra.”

“Ừm, cũng phải nhỉ.” Tatara đặt tờ tài liệu xuống bàn. “Thực ra, có người đã gửi tờ giấy này tới chỗ trưởng phòng. À đây là bản photo thôi. Bản chính đang để ở bên giám định để kiểm tra.”

“Tôi xin phép xem qua ạ,” nói đoạn Kusanagi vươn tay ra. Kaoru ngồi bên cạnh cũng nhòm vào.

Trên đó là những chữ cái nom như được in bằng máy. Đọc những dòng chữ đó, Kaoru muốn ngừng thở. Nội dung bên trong tờ giấy đó như sau:

Thân gửi đám cảnh sát Sở Cảnh sát Tokyo!

Ta là người mang Bàn tay của ác ma. Với bàn tay đó, ta có thể tự do đưa tiễn những kẻ khác lên thiên đường. Cảnh sát tuyệt đối không thể ngăn nổi ta. Tại sao ư? Bởi loài người thì sao có thể thấy được tay của ác ma. Cảnh sát sẽ chỉ có thể coi cái chết của nạn nhân là tai nạn.

Chắc hẳn đám người ngu ngốc các ngươi sẽ chỉ coi lời cảnh báo này là một trò đùa bỡn thôi đúng không? Vậy nên, trước hết, trong vài ngày tới ta sẽ trình diễn cho các ngươi xem. Rồi các ngươi sẽ thấy được sức mạnh của ta. Và sau đó sẽ là cuộc chiến giữa ta và các ngươi.

Nếu thấy không đủ cơ thắng, các ngươi có thể viện tới sự trợ giúp của tên phó giáo sư Y của đại học T nào đó kia. Cạnh tranh xem ai mới là nhà khoa học thiên tài thực thụ kể cũng vui đấy.

Cho ta gửi lời chào tới tên phó giáo sư kia nhé.

Bàn tay của ác ma

Kusanagi đặt tờ giấy xuống.

“Cái này là sao ạ?”

“Thì tôi mới bảo có người gửi tới chỗ trưởng phòng đấy thôi. Sáng nay, qua đường bưu điện. Con dấu là của bưu cục trung ương Tokyo. Thư có vẻ được gửi từ trưa hôm qua. Chữ ở mặt trước phong bì cũng được in. Ta đã nhờ bên giám định xác định máy in cũng như phần mềm của máy tính cá nhân đó.” Tatara nhìn lom lom Kusanagi rồi lại hướng ánh mắt ấy về phía Kaoru. “Tôi muốn hỏi cô cậu xem hai người thấy bức thư này như thế nào? Sao, hai người nghĩ gì?”

Kaoru nhìn Kusanagi. Mặt anh lộ rõ vẻ bối rối. Hẳn là mặt mình cũng đang y sì đúc, cô nhủ bụng.

“Tên này kênh kiệu quá,” Kusanagi nhận xét. “Giống như Quái nhân mười hai khuôn mặt [5] .”

“Ý cậu đây chỉ là một trò đùa?”

“Không ạ,” Kusanagi lắc đầu. “Câu chữ kênh kiệu thôi. Chứ đọc nội dung thì tôi không cho rằng đây đơn giản chỉ là một trò đùa.”

“Bằng chứng?”

“Thông thường, nếu chỉ là một trò phá bĩnh cảnh sát thì đối phương sẽ lấy việc vui vẻ thưởng thức phản ứng của ta làm mục tiêu. Ví như, hắn sẽ thông báo cụ thể cho ta rằng sẽ đánh bom địa điểm này, địa điểm kia chẳng hạn. Rồi hắn sẽ rung đùi ngồi xem cảnh chúng ta cuống cuồng cả lên. Thế nhưng trong đây lại không hề viết những nội dung như vậy. Hắn cũng chẳng yêu cầu điều gì cả. Như thế này thì cảnh sát chúng ta chẳng phải làm gì. Tôi nghĩ chính kẻ viết lá thư này cũng hiểu điều đó. Nếu cảnh sát không động tay động chân thì trò đùa có nghĩa lý gì nữa ạ?”

Tatara gật đầu, quay qua nhìn Kaoru.

“Vậy còn cô thì sao, cô nghĩ gì về lá thư này, cô cảnh sát trẻ? Cô cũng nghĩ đây không đơn giản chỉ là một trò đùa?”

“Thú thực là tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ thấy lấn cấn một điểm.” Kaoru trả lời với vẻ hơi căng thẳng. “Hung thủ có vẻ rất để ý tới anh Yukawa. Hắn còn nhắc tới cụm từ ‘phó giáo sư’ tận hai lần.”

“Tôi cũng để ý điểm đó đấy,” Tatara lên tiếng. “Mấy tháng trước, một vài phương tiện truyền thông đã nhắc tới anh Yukawa. Đó hẳn là nhờ bài báo của vị ký giả đã nhận ra những đóng góp to lớn của anh ấy cho sở cảnh sát. Dù truyền thông không nêu tên thật nhưng có lẽ những người biết anh Yukawa thì sẽ nhận ra ngay người này là ai.”

“Tức là, không cần biết đây có phải trò đùa hay không, cô cho rằng có thể hung thủ đang nhắm tới anh Yukawa?”

“Tất nhiên tôi không dám khẳng định...”

“Cậu nghĩ sao về điểm này?” Tatara lại quay qua nhìn Kusanagi.

“Nghe cũng có lý ạ. Nội dung thư có vẻ giống thư tuyên chiến với Yukawa hơn là một lời tuyên bố phạm tội.”

Nghe Kusanagi đáp, Tatara hắng giọng.

“Thư tuyên chiến à. Anh bạn đây lại nghĩ ra thứ phiền phức quá nhỉ. Nhưng đúng như Kusanagi nói, có nhận được lá thư này thì chúng ta cũng chẳng thể làm gì cả. Hắn bảo sẽ trình diễn nhưng lại không nói cụ thể sẽ trình diễn cái gì. Nghe thì như hắn sẽ giết người và ngụy trang nó thành một vụ tai nạn, nhưng ta cũng chẳng biết vụ tai nạn đó là tai nạn kiểu gì, thành thử cũng không thể đưa ra đối sách.”

“Hay ta thử bàn với Yukawa xem sao ạ?” Kusanagi đề nghị. “Giả như mục tiêu của hung thủ là tuyên chiến với Yukawa thì biết đâu cậu ta lại biết được manh mối nào đó chăng?”

“Ý cậu là anh Yukawa biết hung thủ là ai? Nếu thế thì mọi chuyện lại gọn lẹ quá...”

Đúng lúc Tatara dẩu môi lên thì điện thoại của Kusanagi đổ chuông.

“Tôi xin lỗi,” Kusanagi lôi điện thoại ra. Nhưng vừa nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, anh bèn ngẩng mặt lên nhìn vị chỉ huy.

“Sao vậy?” Tatara hỏi.

“Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo có mặt.” Kusanagi giơ màn hình tinh thể lỏng về phía Tatara. “Yukawa gọi ạ.”

Tiếp sau cốc cà phê hòa tan, Yukawa đưa ra một tờ tài liệu. Vừa nhìn Kaoru bèn nghĩ, quả nhiên là vậy. Trên đó in nội dung y hệt nội dung lá thư được gửi tới trưởng phòng điều tra. Chỉ khác một điểm là đầu thư có dòng chữ sau:

Gửi phó giáo sư Yukaza đại học Teito.

Ta đã gửi những dòng như dưới đây tới phòng điều tra hình sự của sở cảnh sát. Mấy tên cảnh sát bất tài đó kiểu gì mà chẳng khóc lóc chạy đến chỗ ngươi. Ngươi cứ ngồi chờ mà xem.

Yukawa ngồi xuống ghế, với lấy cốc cà phê, hết nhìn Kaoru lại nhìn Kusanagi.

“Tôi kém khoản chờ đợi người khác lắm. Nghĩ bụng đằng nào các cậu cũng tới thì chi bằng giải quyết chuyện này nhanh cho xong, nên tôi mới gọi điện cho cậu.”

“Đúng lúc chúng tôi cũng đang thảo luận xem có nên nói chuyện này với cậu không.”

Nghe Kusanagi nói vậy, Yukawa chau mày ngờ vực.

“Hỏi tôi thì giải quyết được gì? Tôi có gì để nói với các cậu đâu.”

“Anh cũng không có manh mối gì ạ?” Kaoru hỏi.

“Không có. Đọc nội dung thư tôi chỉ nghĩ, đúng là nói rồi vẫn phải nói mãi. Tôi chẳng bao lần dặn các cậu rồi, tôi hợp tác điều tra với các cậu vì nghĩa vụ của một công dân và vì sứ mệnh của một nhà khoa học, và chỉ mong một điều duy nhất, là đừng để người ngoài biết việc tôi làm. Chính vì các cậu không làm được điều đó nên mới xảy ra những việc như thế này đây. Chắc chắn, cái tên ‘Bàn tay của ác ma’ này thấy truyền thông phóng đại về phó giáo sư Y đại học T quá đâm khó ở. Cứ thích tạo ra anh hùng thì kiểu gì chẳng có người phản pháo lại, thói đời vẫn vậy mà. Tóm lại, tất cả những người đọc được nội dung mà báo đài đưa tin đều là nghi phạm. Dù tôi chẳng biết hắn ta có thật mang ‘Bàn tay của ác ma’ hay không.”

“Không phải tôi bao biện đâu, nhưng quả thật chúng tôi chưa một lần đưa thông tin của anh cho cánh truyền thông. Một ký giả nhận ra chứng cứ của nhiều vụ án có liên quan tới bộ môn vật lý của trường Teito và đã tự điều tra ra anh đấy chứ.”

“Cái đó thì tôi biết. Người xin phỏng vấn tôi cũng đã nói vậy. Nhưng điều tôi đang nói ở đây là, phía cảnh sát phải dự liệu những việc đó mà đưa ra biện pháp phòng ngừa đi. Chứ cứ để lộ danh tính người hợp tác điều tra ra như vậy thì còn ai muốn làm nữa.”

“Cậu nói phải.” Kusanagi lên tiếng. “Chúng tôi cũng thấy có lỗi về việc đó. Từ giờ chúng tôi sẽ hết sức lưu ý để tránh xảy ra những việc tương tự.”

“Dù trường hợp của tôi thì có khi là chậm chân mất rồi nhưng cũng chỉ có thể nhờ các cậu như vậy thôi.”

“Chúng tôi biết sai rồi, nhưng vẫn muốn hỏi lại cậu. Cậu nghĩ tôi lèo nhèo cũng được, nhưng thực sự cậu không có manh mối gì à? Đọc thư thì thấy rõ là hung thủ có ý đối đầu với cậu.”

“Có ý đối đầu với tôi thì cũng không có nghĩa tôi sẽ biết kẻ đó là ai.”

“Nhưng chỉ với từ khóa ‘phó giáo sư Y, đại học T’ mà kẻ đó đã nhận ra chính là cậu. Không thể có chuyện chẳng liên quan gì được. Nói tóm lại cậu nghĩ thật kỹ giùm tôi nhé. Xem trong số những nhà khoa học cậu gặp từ trước tới giờ có ai có khả năng làm ra những việc như thế này không.”

“Tôi chịu thôi.”

Nghe Yukawa dứt khoát từ chối, Kaoru bất giác nhìn gương mặt dễ coi của anh. Kusanagi cũng im bặt trong một thoáng như thể bị bàng hoàng quá đỗi.

“Đương nhiên là tôi quen biết rất nhiều nhà khoa học. Nhưng tôi hầu như đâu biết họ trên phương diện con người. Cái mà tôi biết chỉ là thành tích của họ. Thế thì sao tôi phán đoán được ai là người có khả năng viết ra lá thư này.”

Kusanagi nhìn Kaoru. Trên mặt cô như hiện dòng chữ “thế thì bó tay rồi”.

“Tôi hiểu rồi. Vậy chúng tôi sẽ làm việc đó vậy. Chúng tôi giữ lá thư này được chứ?”

“Cậu cứ tự nhiên. Không cần trả lại đâu.” Yukawa chìa luôn cả phong bì đặt bên cạnh ra. “À mà nghe nói cậu được thăng chức lên làm trưởng nhóm rồi hả. Chúc mừng nhé.”

Kusanagi trưng ra vẻ mặt mệt mỏi.

“Cũng chẳng có gì thay đổi cả. Tôi vẫn làm những việc như trước đây thôi.”

“Cô Utsumi cũng thuộc nhóm của cậu à? Hẳn là cậu sẽ được nhờ lắm đây.”

“Ai được nhờ ai cơ?” Kusanagi hỏi.

“Thì cả hai cùng nhờ cậy lẫn nhau.”

Hừ, Kusanagi hừ mũi, đoạn bảo “Ta đi thôi” rồi đứng lên.

Kaoru cũng dợm bước ra khỏi phòng theo Kusanagi. Nhưng đến trước cửa thì cô quay đầu lại.

“Anh nghĩ ‘Bàn tay của ác ma’ là gì?”

Yukawa nhún vai.

“Tôi sao biết được. Chắc là chỉ sức mạnh không thấy được bằng mắt, nhưng những thứ như thế thì thiếu gì. Chỉ với những từ ngữ như vậy thì khó xác định lắm. Mà như tôi mới nói ban nãy đấy, cũng chẳng biết hung thủ có thực sự mang ‘Bàn tay của ác ma’ hay không.”

“Vâng, đúng thế ạ. Xin lỗi đã làm phiền anh.”

“Chỉ là,” Yukawa nói. “Tôi có cảm giác tên này không chỉ làm màu thôi đâu.”

“Tại sao ạ?”

“Vì trong thư hắn có nhắc đến nhà khoa học. Những người viết ra mấy chữ đó chí ít cũng tự coi mình là nhà khoa học. Có lẽ, sẽ có manh mối gì đấy từ điểm này chăng.”

Kaoru gật đầu. “Tôi sẽ tham khảo ạ.”

Yukawa nhăn mặt, xua tay.

“Chỉ là ý kiến của dân nghiệp dư thôi. Cô đừng bận tâm.”