← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖

Gã đàn ông đỗ chiếc xe van màu trắng trên bãi đỗ tầng thượng của siêu thị. Hắn trèo từ ghế lái xuống phía sau xe, phần ghế sau đã được tháo ra. Bởi hắn muốn đặt thiết bị bên cạnh cánh cửa trượt.

Xác định xung quanh không có người, hắn mới mở cửa xe ra.

Trên thiết bị nọ có gắn một ống nhòm đặc thù đang chĩa ra ngoài cánh cửa trượt. Gã đàn ông quan sát bên ngoài qua cái ống nhòm đó. Hắn vừa điều chỉnh tiêu điểm ống kính, sườn tòa nhà kết cấu từ những cột thép lớn đã lọt vào tầm nhìn. Một người đàn ông trong bộ đồ lao động đang đứng trên tầng thượng tòa nhà. Từ mặt đất lên tới đó phải cỡ hai mươi mét. Gã đàn ông ngồi trong xe phải ngước lên nhìn.

Hắn lại nhắm tiêu điểm ống nhòm vào người công nhân đang ngồi xổm xuống và thao tác gì đó. Vẫn như hôm qua và trước đấy, người này không hề đeo dây an toàn. Hẳn là ông ta đã quen với công việc ở trên cao, và tự tin với kinh nghiệm cũng như cảm giác thăng bằng của bản thân.

Người công nhân này có lẽ khoảng năm mươi tuổi. Tất nhiên, hắn không thể xác định những lọn tóc lộ ra bên dưới chiếc mũ bảo hiểm kia có lẫn nhiều sợi bạc hay không.

Sống chừng đó chắc cũng đủ rồi, hắn lẩm bẩm, đoạn ấn công tắc của thiết bị nọ.

Kusanagi vò đầu bứt tai trước màn hình. Trên đó đang hiển thị dữ liệu về các vụ tai nạn giao thông xảy ra trong nội thành Tokyo những ngày gần đây.

Khoảng tám trăm vụ đã phát sinh. Trong đó có ba vụ dẫn tới tai nạn chết người và bốn người đã thiệt mạng.

Ở vụ đầu tiên, một sinh viên đại học và bạn của người này ngồi ở ghế phụ đã tử vong khi sinh viên nọ cua quá nhanh và lố dẫn tới chiếc ô tô đâm sầm phải cột điện. Cả hai người đều đã uống khá nhiều rượu trước đó. Theo phòng quản lý giao thông, trên mặt đường không thấy dấu tích phanh xe, nên khả năng cao lái xe đã ngủ trong lúc lái. Ngoài ra, cũng có mấy nhân chứng xác nhận đã nhìn thấy hai người ở quán nhậu.

Vụ tai nạn có xảy ra cũng chẳng lấy gì làm lạ. Uống rượu hay lái xe đều là hành động theo chủ ý của nạn nhân. “Bàn tay của ác ma” không có cơ xen vào.

Vậy nhưng, Kusanagi vẫn lăn tăn không biết liệu có thể liệt luôn vụ này vào diện không liên quan được không. Bởi bố mẹ của cậu sinh viên lái xe kia khẳng định con mình không phải đứa sẽ lái xe khi say rượu. Tất nhiên, thông thường, Kusanagi sẽ chỉ nghĩ đây là những ông bố bà mẹ không hiểu gì về con mình, và thế là xong chuyện, khổ nỗi, những dòng thư kỳ quái kia cứ lảng vảng trong đầu anh. Nhỡ đâu, kẻ nào đó đã xúi bẩy hai sinh viên kia uống rượu rồi lái xe thì sao? Bằng cách thôi miên họ chẳng hạn?

Kusanagi thở dài. Cứ nghĩ theo hướng này thì vụ nào cũng đáng ngờ hết. Tỷ như ở vụ tai nạn chết người thứ hai, một cụ già đã vượt đèn đỏ khi qua đường và bị một xe tải hạng nhẹ đâm phải; trường hợp này cũng có thể nghĩ theo hướng nạn nhân bị ai đó thôi miên.

Dù Kusanagi cũng không rõ thuật thôi miên có thể điều khiển hành vi của con người tới mức nào. Anh cũng nghĩ tới chuyện tham khảo ý kiến Yukawa, song mường tượng ra cảnh bị bạn mình xem như tên ngốc, anh lại thấy khó chịu.

Cảm giác như ai đó đang ở phía sau, Kusanagi quay đầu lại thì thấy Mamiya đứng đó.

“Cậu phát hiện ra được gì không?”

Kusanagi lắc đầu.

“Nói thật là tôi bó tay rồi. Vụ nào trông cũng rất đơn giản, nhưng nếu nghĩ theo hướng phức tạp hóa lên thì khả năng nào cũng có thể.”

“Đúng thật nhỉ,” Mamiya gật đầu.

“Nếu lá thư kia chỉ là một trò đùa tai quái thì việc chúng ta đang làm thật lố lăng. Hung thủ chẳng gây ra chuyện gì mà ta thì cứ phải nghĩ xiên nghĩ xẹo đi bao nhiêu.”

“Ra vậy. Thế có khi hung thủ đang muốn lợi dụng thêm tâm lý đó cũng nên.”

“Nghĩa là sao ạ?”

“Kể ra làm cậu rối thêm nữa tôi cũng ái ngại lắm.” Mamiya vung vẩy một tờ giấy photo. “Ta lại mới nhận được thứ này. Bản chính gửi qua bên giám định rồi.”

Kusanagi cầm lấy tờ giấy. Giống lá thư lần trước, bên trong là một đoạn văn với những chữ in như sau:

Thân gửi đám cảnh sát Sở Cảnh sát Tokyo!

Như đã thông báo trước, cuộc trình diễn của “Bàn tay của ác ma” đã hoàn tất. Hôm 20 vừa qua, ta đã đẩy ngã tay công nhân Ueda Shigeyuki làm trong công trường xây dựng thuộc địa phận Ryogoku, quận Sumida. Các ngươi có thể xác nhận lại. Mà tay phó giáo sư Y cũng sẽ bảo cho các ngươi biết đây không đơn thuần là sự làm màu của ta.

Bàn tay của ác ma

Kusanagi ngẩng mặt lên.

“Tai nạn lao động ở công trường xây dựng?”

Mamiya trề môi dưới, chiếc cằm hai nọng gật xuống.

“Tôi đã xác nhận lại với phòng cảnh sát địa phương rồi. Đúng là hôm 20 vừa qua đã xảy ra một vụ tai nạn như vậy. Một công nhân tên Ueda Shigeyuki đã tử vong.”

“Truyền thông có đưa tin về vụ tai nạn đó không ạ?”

“Một vài tờ báo sáng có đưa. Cũng có thể hung thủ đã đọc được mấy bài báo đó rồi mới gửi thư thông báo cho ta.”

“Ý anh là hắn đã chọn hú họa một vụ tai nạn và làm như mình đã gây ra nó?”

“Cũng có khả năng đó. Nhưng tôi hơi lấn cấn đoạn cuối của lá thư.”

Kusanagi đọc lại lá thư.

“Sao Yukawa lại bảo cho chúng ta biết không phải hắn đang làm màu nhỉ?”

“Chịu, không hiểu nổi,” Mamiya nhún vai, lắc đầu.

Kusanagi đứng dậy, cầm lấy áo khoác. “Tôi sẽ chạy qua chỗ Yukawa xem sao.”

Lúc anh ra khỏi sở cảnh sát thì điện thoại báo có cuộc gọi tới. Kaoru gọi.

“Vừa hay, tôi đang định qua chỗ Yukawa đây, cô tới đó luôn nhé.”

“Tôi đang trên đường tới đó rồi đây ạ. Tôi gọi để báo cho anh.”

“Có chuyện gì à?”

“Anh Yukawa mới gọi cho tôi. Anh ấy lại vừa nhận được một lá thư khác.”

Lá thư lần này cũng được in trên một tờ giấy khổ A4, giống thư lần trước.

Khỏe không? Người của sở cảnh sát chắc tới chỗ ngươi rồi nhỉ? Mà nếu chưa tới thì chắc cũng sắp thôi. Lý do thì chỉ có một, ngươi sẽ gọi họ tới.

Thực ra ta có việc này muốn nhờ ngươi. Việc đơn giản thôi. Ngươi hãy vào trang web này, và đưa cho cảnh sát xem nội dung được đăng tải trên đó.

Địa chỉ trang web ta để ở phía dưới. Đừng lo, chỉ là một trang chủ công khai của một bộ phim điện ảnh thôi. Ngươi cũng không cần bận tâm tới nội dung của bộ phim đó đâu.

Vào trang web đó rồi, ngươi hãy xem cột cảm nhận về bộ phim. Ngày 19 vừa qua, tay công nhân nọ đã bình luận ở đó. Có thể với ngươi đó chỉ là mấy dòng bình luận vô thưởng vô phạt. Nhưng mấy tay cảnh sát mà đọc được chắc sẽ thất kinh đấy. Và chắc chắn họ sẽ tin là có “Bàn tay của ác ma” thật cho ngươi coi.

Bàn tay của ác ma

Kusanagi ngẩng mặt lên và bắt gặp ngay Yukawa cũng đang trưng bộ mặt khó đăm đăm nhìn mình.

“Thư được gửi tới hòm thư của bộ môn Vật lý sáng nay.” Yukawa giải thích. “Thế này là thế nào? Tôi tưởng tôi sẽ không bị cuốn vào vụ này chứ?”

“Thì chúng tôi cũng có lôi cậu vào đâu. Đấy là hung thủ tự tiện muốn kéo cậu vào thôi.” Kusanagi cự cãi. “Thế cậu đã vào trang chủ kia chưa?”

Nghe vậy, Yukawa đạp chân xuống sàn, đẩy chiếc ghế có gắn bánh xe ra tới trước bàn máy tính, nhanh tay ấn bàn phím. Tức thì, trên màn hình hiện ra một tấm hình vô cùng bắt mắt. Và còn kèm cả nhạc nền.

Anh nhấp chuột, chuyển sang mục khác. Hiện trên màn hình lúc này là phần để đăng cảm nhận về bộ phim. Tất nhiên là cũng có thể đọc được các bình luận khác.

“Hung thủ có vẻ muốn các cậu đọc được dòng bình luận này. Đây quả thực chỉ là một dòng bình luận rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt.”

Kaoru và Kusanagi cùng lại gần máy tính. Những dòng chữ được viết trong một khung hình chữ nhật, với tiêu đề là “Với tất cả tình yêu”. Nội dung như sau:

Đọc những dòng cảm nhận của mọi người mà tôi chỉ muốn đi xem phim ngay. Ngày 20 này tôi sẽ đi xem. Chưa gì tôi đã mong ngóng quá rồi. Vậy, chúc mọi người sức khỏe nha. Với tất cả tình yêu từ tòa nhà đang xây dựng ở Ryogoku. Tôi cảm động quá, mong là không bị ngã.

Anh công nhân tứ tuần, 22:43, 19/5/2008

Kaoru nhìn Kusanagi. Trước khi tới đây, cô đã nghe qua về nội dung lá thư thứ hai mà hung thủ mới gửi tới.

“Xem chừng không phải hắn đang nói tào lao nhỉ?” Yukawa lên tiếng. “Nhưng mấy dòng chữ này thì có gì mà khiến các cậu hoảng loạn được?”

Kusanagi nhìn Yukawa, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.

“Đây chính là lời thông báo phạm tội của hắn ta.”

“Thông báo?”

Kusanagi thuật lại sự tình cho Yukawa nghe. Mặt Yukawa thoắt chốc trở nên u ám.

“Tức là thật sự đã có vụ tai nạn một công nhân bị ngã từ một tòa nhà đang xây ở Ryogoku à? Làm gì có chuyện tình cờ quá thế nhỉ. Đến cả ngày tháng còn trùng khớp...”

“Có thể hắn đã biết tới vụ án, rồi tìm trên mạng một đoạn văn có nội dung khớp với tình tiết vụ án kia thì sao ạ?” Kaoru thử suy đoán.

“Khả năng thì vẫn có đấy, nhưng tôi nghĩ cực kỳ thấp.” Yukawa nói. “Bình luận kia được viết trước vụ tai nạn một ngày. Thế thì đúng là thông báo phạm tội rồi.”

“Chỉ có điều, thông thường hung thủ sẽ thông báo trước khi phạm tội. Còn gửi thư thế này là thành sau khi phạm tội rồi còn gì. Tôi hầu như chưa nghe về tình huống kiểu này.”

“Thì tên hung thủ này viết thông báo phạm tội với lý do riêng mà. Hắn thông báo vì không muốn bị coi là đã lợi dụng một tai nạn hú họa nào đó. Nhưng nếu để các cậu biết trước lời thông báo đó thì hắn sẽ khó mà hành động được. Thành thử hắn mới để dành cho tới khi ra tay xong mới báo cho chúng ta.”

Kusanagi rên thành tiếng.

“Vậy ta điều tra vụ tai nạn ở Ryogoku kia vậy. Nếu đúng là bị giết thì vụ này lớn đấy.”

“Nhưng liệu hắn ta có thể giết người rồi ngụy trang nó như một vụ tai nạn không nhỉ? Cảnh sát địa phương đã nhận định đó là một vụ tai nạn thì hẳn là nó không có điểm gì bất thường.” Kaoru nhìn Yukawa nói.

Nhà khoa học nhếch môi, lắc đầu.

“Giờ thì chưa thể nói được gì. Quá ít dữ liệu để có thể lật lại giả thuyết. Với lại, tôi nhắc đi nhắc lại cả trăm ngàn lần rồi, về phạm trù phạm tội này tôi chỉ là tay mơ.”

“Nhưng trước anh chẳng bảo với tôi nếu là sức mạnh vô hình thì nhiều vô kể mà?” Kaoru ướm hỏi.

“Nhiều chứ. Như lực từ chẳng hạn. Rồi thì lực vạn vật hấp dẫn. Giữa tôi và cô đang nói chuyện như thế này cũng tồn tại lực hấp dẫn đấy. Nhưng hiện thì tôi chưa biết hung thủ dùng thứ gì để giết người. Tôi cũng không đoán được. Tóm lại là, phải thu thập thông tin đã. Chỉ cần hắn không dùng phép thuật thì chắc chắn dấu vết vẫn còn sót ở đâu đó. Với cả, vốn dĩ trên thế giới này làm gì có phép thuật.” Giọng Yukawa dần trở nên nhiệt huyết.

“Chúng tôi phải thu thập những thông tin gì? Cần gì thì anh cứ nói.”

“Đầu tiên, tôi cần tài liệu liên quan đến vụ tai nạn. Sau đó, tôi muốn tới xem hiện trường. Rồi thì thời tiết hôm xảy ra vụ tai nạn, hoặc khi ấy xung quanh hiện trường có gì xảy ra không chẳng hạn. Cô biết được gì thì báo hết với tôi.”

“Tôi hiểu rồi. Utsumi sẽ chuẩn bị dữ liệu cho cậu.” Kusanagi đứng lên.

“Nhưng tôi có để ý tới một điểm này.”

Nghe Yukawa nói, Kusanagi quay đầu lại. “Điểm gì vậy?”

“Tại sao hung thủ lại làm một việc nguy hiểm như vậy nhỉ? Bình luận vào trang chủ như thế này thì cảnh sát sẽ tra ra ngay được hắn đã dùng máy tính nào.”

“Thì chắc hắn đã ra quán cà phê Internet nào đó chăng.”

“Hẳn là thế, nhưng kể cả vậy, cách làm này vẫn quá nguy hiểm. Có thể hắn sẽ bị camera an ninh của quán cà phê Internet kia ghi hình lại. Nếu tôi là hung thủ, tôi tuyệt đối sẽ không dùng cách này. Mạng Internet mạnh về yếu tố nặc danh, còn để giấu nhân thân thì đường bưu điện vẫn an toàn hơn nhiều. Trên thực tế, hung thủ cũng gửi mấy lá thư kỳ quái kia qua đường bưu điện. Dù vẫn có điểm bất lợi là có thể bị dò ra máy in hoặc phần mềm word, nhưng những thứ như vậy thì đầy rẫy trong thiên hạ, nên nguy cơ bị truy ra vết gần như bằng không. Không phải sao?”

Kusanagi nhăn nhó mặt mày trước câu hỏi của Yukawa. Trên thực tế, bên giám định sau khi phân tích lá thư từ hung thủ cũng nhận định rằng khó mà khoanh vùng đối tượng được.

“Ý anh là lẽ ra hắn nên gửi thông báo phạm tội qua đường bưu điện?” Kaoru hỏi.

“Đúng vậy. Hắn có thể gửi thông báo phạm tội đó cho cảnh sát vào hôm gây án. Phải đến hôm sau thư mới tới nơi nên hắn cũng không cần lo hành vi phạm tội của mình sẽ bị ngăn chặn. Chưa kể, dấu bưu điện còn lưu lại ngày tháng, như thế là đủ chứng minh được hắn đã gửi thư trước khi phạm tội rồi. Nhưng tại sao hắn lại không làm vậy?”

Kaoru nhìn Kusanagi.

“Đúng là như vậy nhỉ?”

Kusanagi chau mày.

“Chắc hắn có sự tình gì đó chăng.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Yukawa nói. “Nếu biết sự tình đó là gì thì có lẽ sẽ tìm ra được chân tướng của ‘Bàn tay của ác ma’ chăng.”

“Ra thế. Tôi sẽ lưu ý tới điểm này.”

Ra khỏi phòng nghiên cứu, Kusanagi nhìn Kaoru nhoẻn cười đầy ý vị.

“Tên hung thủ này hành động gây ức chế thật nhưng cũng may vẫn có lợi điểm cho ta. Hắn đã khiến Yukawa phải để ý tới mình.”

“Tôi cũng thấy vậy đấy ạ. Nhưng có khi đây lại là mục đích của hắn thì sao? Có khi nào hắn tự tin rằng anh Yukawa cũng không nhìn thấu được chuyện này?”

“Cũng có thể nhưng Yukawa không thua hắn đâu. Tất nhiên, chúng ta cũng không lý nào thua được cả.” Nói đoạn, mắt Kusanagi nhá lên một tia nghiêm nghị đặc hữu của cảnh sát.