❖ 4 ❖
Gã đàn ông nhấn chân ga. Sau khi chắc chắn đằng sau không có xe nào đang lại gần hắn mới chuyển sang làn bên phải. Hắn lại tăng tốc thêm một chút nữa. Cuối cùng hắn cũng bắt kịp chiếc xe con màu đỏ đang chạy bên làn trái.
Hắn liếc nhìn ghế lái của chiếc ô tô. Một cô gái đang cầm lái. Hắn không nhìn được đằng sau xe do kính chống nắng. Bên ghế phụ không có người ngồi, có lẽ chỉ có một mình cô gái kia trên xe.
Họ đang chạy trên tuyến cao tốc thủ đô số 4 hướng đi Shinjuku. Hắn nhìn đồng hồ tốc độ, vận tốc đã quá 80 km/h. Hắn giữ chân ga, chạy song song với chiếc xe của cô gái nọ.
Sắp tới trạm dừng nghỉ Yoyogi. Tay phải hắn giữ vô lăng, tay trái mò mẫm bên cạnh ghế ngồi. Hắn sờ vào cái công tắc đặt ở đó, rồi không chần chừ, hắn bấm.
Thời gian cài đặt là mười hai giây. Khi tới thời hạn, âm thanh điện tử sẽ kêu lên. Hắn vừa chờ âm thanh ấy vang lên vừa thận trọng giữ chân ga. Phải căn được mục tiêu và chạy song song với nó. Mười hai giây thôi mà sao hắn thấy thật dài.
Con đường thẳng vẫn kéo dài. Rồi trước đó đột ngột có một khúc cua phải, ngay tiếp đó lại là một khúc cua trái đang chờ. Đây là một “điểm nóng” về tai nạn giao thông.
Rồi hắn nghe thấy âm thanh điện tử kia. Gã đàn ông đạp chân ga một cách dứt khoát. Xe ô tô tăng tốc. Chiếc xe màu đỏ lọt vào gương chiếu hậu. Hắn trông thấy nó bắt đầu chạy xiên xẹo trên đường.
Nhưng hắn chỉ có thể xác nhận tới đó. Khúc cua vẫn chưa hết, hắn đã bị khuất tầm nhìn. Hắn giảm tốc độ, chờ bóng dáng những chiếc xe ở phía sau xuất hiện.
Cuối cùng hắn cũng thấy chiếc xe màu trắng, rồi chiếc xe màu xanh. Nhưng chiếc xe màu đỏ kia thì không thấy đâu.
Ổn rồi – hắn nhếch môi cười. Vậy là người kia đã gặp tai nạn.
Vấn đề là thiệt hại ở mức độ nào.
Hắn sẽ ra khỏi đường cao tốc ở lối ra tiếp theo. Một chiếc máy thu thanh đang đặt trên ghế phụ. Hắn đang chờ nghe tiếng điện đàm không dây của Sở Cứu hỏa Tokyo.
Ueda Ryoko mở to đôi mắt hình hạnh nhân. Hai má nãy vẫn trắng bệch giờ đã hơi đỏ lên, dù chỉ là chút ít.
“Tức là bố tôi bị giết ư?” Giọng cô khản đặc.
“À không, chuyện đó thì hiện chúng tôi vẫn chưa xác định được. Chúng tôi vẫn đang điều tra.” Kusanagi nói, giọng ôn hòa.
“Nhưng rõ ràng cảnh sát địa phương đã bảo đó chắc chắn là một vụ tai nạn...”
“Tại thời điểm đó thì là vậy. Có điều sau đấy chúng tôi nhận thêm được rất nhiều thông tin và thấy rằng nhận định đó là một vụ tai nạn thì có phần hơi gấp gáp.”
“Thông tin gì vậy?” Ueda Ryoko hỏi một câu đương nhiên.
Kusanagi quyết định sẽ nói dối như đã chuẩn bị.
“Chúng tôi nắm được một trường hợp, nhìn bề ngoài thì có vẻ chỉ là một vụ tai nạn đơn thuần nhưng thật ra lại là một vụ giết người. Hoàn cảnh lúc ông Ueda Shigeyuki qua đời lại giống hệt với vụ án kia thành thử chúng tôi mới tới đây xác nhận lại cho an tâm. Tóm lại, tại thời điểm này, coi đó là một vụ tai nạn cũng không sao cả. Chúng tôi chỉ đang tìm hiểu cho chắc thôi.”
Kusanagi liên tục lặp đi lặp lại các cụm từ “cho an tâm, cho chắc”. Mamiya đã chỉ thị, không được nhắc gì tới lá thư kỳ quái kia với người nhà nạn nhân.
Việc gặp gỡ gia quyến nạn nhân bao giờ cũng mang lại cảm giác nặng nề. Và còn đặc biệt đau lòng hơn khi họ chẳng mảy may nghĩ người nhà của mình đã bị sát hại. Rồi đến khi biết sự thật, tâm trạng chấp nhận vụ tai nạn đơn thuần kia sẽ chuyển hóa thành một loại cảm xúc khác. Hận thù, tất nhiên là phải có rồi, nhưng họ còn muốn biết “tại sao” nữa. Tại sao người mình yêu thương lại bị giết hại? Theo một nghĩa nào đó thì chẳng có câu hỏi nào đau đớn hơn thế. Dù có được nghe lời giải thích như thế nào, hay hung thủ có thú tội ra sao, thì cái ngày mà họ chấp nhận được sự thật ấy cũng sẽ không bao giờ tới. Mỗi lần nhớ lại bi kịch đó, họ sẽ khổ sở nhắc lại câu hỏi “tại sao” ấy.
Kusanagi tới nhà Ueda Shigeyuki cùng với Kaoru. Đó là một căn hộ hai phòng ngủ nằm ở tầng một của một dãy chung cư hai tầng. Họ đang ngồi đối diện với Ueda Ryoko qua chiếc bàn đặt trong gian bếp kiêm phòng ăn nằm ngay gần cửa ra vào của căn hộ. Cô ấy là con một của Ueda Shigeyuki. Họ sống cùng nhau cho tới năm năm trước, nhưng giờ thì cô đang sống một mình ở Kachidoki. Mẹ Ueda Ryoko qua đời cách đây hai năm vì ung thư.
“Giả sử... tôi chỉ đang giả sử thôi nhé, nếu ông Ueda Shigeyuki chết không phải vì tai nạn thì cô có nghĩ ra được manh mối gì không? Chuyện nhỏ nhặt gì cũng được.” Kusanagi ướm hỏi.
Ueda Ryoko trưng bộ mặt khó hiểu, lắc đầu.
“Không có đâu ạ. Bố tôi nhút nhát lắm, rượu còn chẳng uống được mấy, ông ấy hầu như chẳng bao giờ gây chuyện với người ta cả. Tôi không nghĩ lại có người đem lòng oán hận bố tôi đâu. Ở lễ tang của ông hôm qua mọi người cũng đều nói như vậy.”
“Cô nói chuyện lần cuối với ông ấy khi nào?”
“Tuần trước ạ. Bố gọi điện cho tôi. Ông ấy hỏi tôi xem lần giỗ thứ ba này của mẹ tôi nên làm như thế nào. Dù còn lâu mới đến ngày giỗ của bà.” Ueda Ryoko cúi xuống.
Kusanagi nhìn Kaoru, ý chừng cô có muốn hỏi gì nữa không.
“Tôi nghe nói ông Ueda Shigeyuki là một thợ sơn chuyên nghiệp.” Utsumi Kaoru lên tiếng. “Có lẽ do đã quen với công việc ở trên cao nên hình như ông ấy không đeo dây an toàn. Cô có từng nói chuyện với ông ấy về việc này không?”
Ueda Ryoko khẽ ngẩng đầu lên. Lông mi cô động đậy.
“Trước đây, có lần bố tôi cũng từng nói chuyện này. Ông bảo có tuổi rồi, cảm giác thăng bằng cũng bị thui chột, chắc phải cẩn thận hơn. Song mặt khác ông cũng lại kêu đeo dây an toàn vào thì thao tác bị chậm đâm ông lười đeo. Không biết bao nhiêu lần tôi nhắc ông phải hết sức cẩn thận, thế mà...” Nói đến đây giọng Ryoko nghẹn ngào.
Kusanagi và Kaoru rời nhà Ueda trong tâm trạng nặng nề.
“Có lẽ nào hung thủ giết Ueda Shigeyuki mà chẳng có động cơ gì không nhỉ?” Kusanagi vừa đi vừa nói. “Chỉ là hắn đang muốn giết người để ngụy trang thành một vụ tai nạn thì tình cờ bắt gặp Ueda Shigeyuki. Thấy ông ấy không đeo dây an toàn nên hắn nhắm luôn. Tôi nghĩ chuyện chỉ đơn giản thế thôi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng vấn đề là hắn giết ông ấy bằng cách nào.”
“Đẩy người từ xa à. Cái này thì ta sẽ nhờ Yukawa. Nhưng không có tài liệu gì tham khảo được nhỉ?” Kusanagi nhăn mặt, gãi đầu.
Nhóm Kusanagi đã nhận được tài liệu về vụ tai nạn ngã chết người ở Ryogoku từ cảnh sát địa phương, họ cũng đã hỏi chuyện giám sát công trường cùng những công nhân khác. Nhưng những người đó đều khẳng định rằng lúc xảy ra vụ tai nạn, không có ai ở cạnh Ueda Shigeyuki cả. Cảnh sát cũng xác nhận thời điểm Ueda bị ngã không hề có chấn động nào như tòa nhà rung lắc hoặc gió mạnh dẫn tới mất thăng bằng. Có thể hiểu tại sao cảnh sát địa phương lại nhanh chóng nhận định đây chỉ là một vụ tai nạn.
Hai người vừa quay lại sở cảnh sát, Kishitani đã cầm tài liệu đi tới chỗ Kusanagi.
“Tình hình sao rồi?” Kusanagi hỏi.
“Tính tới thời điểm hiện tại thì chưa có vụ tai nạn chết người nào cả. Có một trăm ba mươi hai vụ tai nạn giao thông, một trăm mười tám người bị thương, trong đó ba mươi nhăm người bị thương nặng, nhưng không nguy hại tới tính mạng. Còn các tai nạn khác, tính các vụ đã được báo cho ta, là mười ba vụ. Say rượu ngã cầu thang, rồi người già bị nghẹn thuốc, mấy tai nạn kiểu kiểu vậy. Không có vụ ngã từ trên cao nào cả.” Kishitani đọc nội dung tờ tài liệu.
“Tokyo đúng là lắm tai nạn thật. Làm ta không khỏi nghĩ ngay rằng phải chăng một trong số đó là do hung thủ gây ra.”
“Đấy hẳn là mục tiêu của hắn.” Kaoru nói với Kusanagi. “Chỉ cần hắn giết người rồi ngụy trang tai nạn thành công một lần là ta lập tức đề cao khả năng của hắn hơn thực tế.”
“Đúng vậy đấy. Vấn đề là ta không thể quên rằng dù chỉ là một lần, nhưng hắn đã thành công.”
“Vâng, đúng vậy ạ.” Kaoru cụp mắt xuống.
Hiện tại, chỉ có nhóm Kusanagi đang tiến hành điều tra vụ “Bàn tay của ác ma” này. Bởi họ vẫn chưa thể xác định được đây có phải là một vụ án hay không. Mamiya hẳn là đã báo với cấp trên về lời thông báo giết người ở trên mạng kia, nhưng sau đó họ cũng không nhận được chỉ thị nào cả. Kusanagi đoán có lẽ các sếp cũng đang bối rối.
Mamiya tới chỗ bọn họ, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị. Ông chìa một tờ giấy photo về phía Kusanagi. “Lại tới rồi đây. Tên này có vẻ khoái viết thư.”
Kusanagi nhận lấy tờ giấy. Kaoru và Kishitani đứng bên cạnh cùng nhòm vào.
Thân gửi đám cảnh sát Sở Cảnh sát Tokyo!
Giờ thì các ngươi tin chính ta đã gây ra vụ ngã chết người ở Ryogoku rồi chứ? Có lẽ giờ các ngươi đang ra sức điều tra xem ta đã dùng mánh khóe gì để làm chuyện đó nhỉ, nhưng ta buộc phải nói rằng, vô ích thôi. Các ngươi không thể tìm ra chân tướng của Bàn tay của ác ma đâu.
Xem nào, vậy là đã chứng minh được sự tồn tại của Bàn tay của ác ma rồi, giờ thì ta có việc cần nhờ đến các ngươi đây. Nói thì nói vậy nhưng cũng chẳng phải việc gì khó khăn cả. Ngược lại, đây còn là nghĩa vụ của các ngươi đó.
Hãy cho thật nhiều người biết tới sự tồn tại của ta. Ta hy vọng trưởng phòng điều tra hình sự sẽ mở một cuộc họp báo. Ta không phiền gì nếu các ngươi công khai toàn bộ những lời thông báo hay tuyên bố phạm tội từ đó đến giờ của ta đâu.
Chỉ có điều, nếu làm vậy ta e là sẽ xuất hiện những kẻ giả danh Bàn tay của ác ma đấy. Nhưng không sao, ta sẽ chỉ cho các ngươi cách để phân biệt thật giả. Đó là bảng số ngẫu nhiên mà ta gửi kèm đây. Từ giờ, lá thư nào ta cũng sẽ viết một con số có trong bảng số này vào cuối thư. Thư mà không có số như thế thì sẽ là thư giả. Chưa hết, mỗi số ta sẽ chỉ dùng một lần, không có lần thứ hai. Các ngươi nhớ giữ gìn cẩn thận bảng số này. Việc này là vì lợi ích của đôi bên.
Bàn tay của ác ma 55 hàng A cột B
“Cái gì đây?” Kusanagi hỏi.
“Thì đấy, hắn đang ra yêu cầu với ta.”
“Yêu cầu ta phải công khai sự tồn tại của hắn ấy ạ?”
“Có vẻ là vậy.”
Kusanagi lắc lắc đầu.
“Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy nhỉ? Làm thế thì hắn được lợi lộc gì chứ?”
“Các sếp nhận định hắn ta là người rất thích thể hiện bản thân.” Mamiya nói.
“Thế ta sẽ làm thế nào ạ? Mở họp báo sao?”
“Mở gì mà mở. Làm như thế thành ra ta chịu đầu hàng trước sự uy hiếp của hắn à? Chưa kể công khai hắn thì ta cũng chẳng được ích lợi gì. Tóm lại, ý của cấp trên là tạm thời ta cứ lờ đi.”
“Nhưng làm như thế thì liệu hắn có gây ra thêm chuyện gì không?” Kusanagi vừa gật đầu vừa nói.
“Bảng số ngẫu nhiên này là sao ạ?” Kaoru hỏi.
“Nó được gửi kèm với lá thư. Một bảng gồm năm hàng năm cột, hắn điền các con số có hai chữ số vào các ô vuông. Cô thấy cuối thư hắn viết ‘55 hàng A cột B’ không? Tức là ở ô đó là số 55. Ý hắn bảo ta hãy cẩn trọng, nếu thư mà không viết đúng như thế thì là hàng giả.”
“Hắn còn lo cả việc có kẻ giả mạo thì hẳn nghĩ ta sẽ làm theo yêu cầu của hắn nhỉ. Tên này được đà lấn lướt quá rồi.” Kusanagi bực dọc nói.
“Thì chắc gây án thành công rồi nên hắn nghĩ mọi chuyện sẽ theo ý mình. Để mọi chuyện không đi xa hơn nữa, ta phải nhanh chóng tìm ra thủ đoạn hắn đã sử dụng để gây ra vụ ngã chết người kia.”
“Rõ ạ,” Kusanagi đáp lại chỉ thị của Mamiya vô cùng khí thế. Trong khi đó, Kaoru đứng bên cạnh lại đang bị sự bất an chiếm lấy. Bị lờ đi như thế thì hung thủ sẽ rất dễ gây án tiếp. Mà xem ra họ sẽ chẳng thể nào điều tra ra được chân tướng “Bàn tay của ác ma” trước lúc đó.