← Quay lại trang sách

❖ 5 ❖

Đường cao tốc thủ đô số 6 hướng đi Mukojima khá thông thoáng. Lối giao với Hakozaki cũng không ùn tắc, hắn chạy thẳng một mạch tới Komagata, Mukojima. Mà đúng ra, nói là buộc phải chạy tiếp thì đúng hơn. Tình hình đã không diễn ra theo kỳ vọng của hắn. Để nắm được vị trí của các xe chạy gần mình, cứ chốc chốc hắn lại liếc nhìn gương chiếu hậu trong và ngoài xe.

Lộ trình mà hắn nhắm tới ban đầu là quãng đường từ nút giao Edobashi tới nút giao Hakozaki. Lượng lưu thông ở các điểm phân làn này đều rất đông, hai nút nhập và tách làn rất gần nhau. Trong khi đó, lái xe lại không điều chỉnh giảm tốc nên dễ dẫn đến tai nạn.

Nhưng hắn đã tính toán nhầm. Đúng thời điểm quyết định thì một chiếc xe tải lại chạy tới ngay bên cạnh xe hắn. Góc độ của thiết bị không được điều chỉnh cho xe tải. Mục tiêu tốt nhất là xe máy, không thì ít nhất cũng phải là xe con.

Thôi, cũng chẳng việc gì phải vội – gã đàn ông tự nhủ. Kiểu gì phía trước chẳng đầy cơ hội. Và một trong số đó là nút giao Horikiri hắn đang chạy xe tới đây.

Vụ ở cao tốc thủ đô tuyến số 4 hướng đi Shinjuku hôm trước đã thất bại. Chiếc xe màu đỏ kia đã đâm vào dải phân cách nhưng lái xe chỉ bị thương nhẹ ở eo và vai. Người đó còn đủ tỉnh táo để gọi đội cứu hộ tới. Hắn biết được điều này là do đã thu trộm sóng điện đàm cấp cứu.

Nghĩ bụng ở mấy nút giao nhiều làn, lượng xe cộ lưu thông đông, lái xe phóng nhanh thì rất dễ xảy ra tai nạn chết người nên hắn mới chọn lộ trình như hôm nay. Chưa kể trong lộ trình này còn có nhiều điểm nóng tai nạn giao thông. Để nếu mọi chuyện không diễn ra theo ý định ban đầu thì hắn đã có sẵn những phương án sơ cua rồi.

Xem ra cảnh sát không hề có ý định công khai về “Bàn tay của ác ma”. Hắn không rõ bọn họ đang cố tỏ vẻ hay thực sự không tin vào khả năng của “Bàn tay của ác ma”. Nhưng trường hợp nào thì cũng vậy thôi, một khi vụ án thứ hai xảy ra, chắc chắn bọn họ sẽ không thể ngồi im được nữa. Mà nếu khi ấy cảnh sát vẫn không chịu hành động thì hắn sẽ lại có mánh khác.

Hắn vừa đi qua Tsutsumidoori. Cuối cùng, con đường cũng dần tiến sát lại từ phía bên phải. Đây là tuyến đường vòng quanh trung tâm của đường cao tốc thủ đô Tokyo.

Gã đàn ông vê tay lái thành thạo nhập vào tuyến đường. Tức thì, lượng ô tô đông hơn hẳn. Những chiếc xe nhằm hướng đường Tohoku lần lượt đi làn bên trái. Còn hắn cho xe chạy vào làn trung tâm. Cứ chạy thẳng đường này thì sẽ tới đường Joban.

Hắn để ý thấy một chiếc xe tải nhẹ gầm cao đang chạy bên làn tay trái, hẳn là chủ nhân của nó đang định chạy vào đường Tohoku.

Gã đàn ông giữ chân ga, chạy song song với chiếc xe mục tiêu. Hắn liếc mắt nhìn người lái xe. Một cao niên gầy gò. Trên xe không còn ai khác.

Gã đàn ông lại thao tác chiếc công tắc nọ bằng tay trái. Mồ hôi đã rịn khắp lòng bàn tay phải đang giữ vô lăng của hắn.

Được một lát, hắn lại đưa mắt nhìn chiếc xe bên cạnh. Hình ảnh vị cao niên đang lắc đầu lọt vào tầm mắt hắn.

Đúng lúc hắn nghĩ, phát tác rồi, thì chuông điện tử cũng kêu lên. Gã đàn ông nhấn chân ga, bỏ chiếc xe mục tiêu kia lại đằng sau chỉ trong giây lát. Hình ảnh toàn bộ chiếc xe lọt vào gương chiếu hậu.

Chỉ một loáng sau, chiếc xe tải nhẹ bắt đầu chạy xiên xẹo, rồi đâm lệch khỏi làn. Một chiếc xe tải đang chạy đằng sau phóng tới rú còi inh ỏi, phanh gấp đánh két một tiếng.

Nhưng dù sao thì cũng không kịp. Con xe mục tiêu bị xe tải húc, văng đâm sầm vào bức tường chắn đường cao tốc. Chuyện xảy ra chỉ trong hai hoặc ba giây. Và hắn đã chứng kiến từ đầu đến cuối quá trình đó qua gương chiếu hậu trong xe.

Gã đàn ông mỉm cười. Hắn có thói quen cười không thành tiếng những khi thấy thật sự buồn cười.

Sau đấy hắn cho xe chạy vào đường Joban.

Tiện đây lái xe đi dạo luôn nhỉ – hắn ấn nút dàn âm thanh trên xe, mở bản nhạc mà mình yêu thích.

Ngước mắt nhìn lên khung tòa nhà bằng cốt thép, Yukawa nheo mắt lại như thể bị chói. Khuôn mặt anh nom vô cùng nghiêm nghị.

“Ông ấy ngã từ tầng cao nhất của tòa nhà này xuống à? Thế thì đúng là chết chỉ trong tích tắc nhỉ.”

“Gần như là chết ngay tại chỗ hay sao ấy ạ. Hình như không cần chuyển tới bệnh viện.” Kaoru nói.

“Ông Ueda đó làm ở đây từ khi nào vậy?”

“Từ tuần trước nữa thì phải ạ. Nghe đâu họ thuê ông ấy sơn chống ăn mòn.”

“Trước khi gặp tai nạn ông ấy cũng toàn làm ở trên cao à?”

“Vâng ạ. Nghe nói trước đó ba ngày ông ấy cũng sơn ở tầng trên cùng.”

“Tức là hung thủ có thể đã biết từ trước rằng có người làm việc ở trên tầng cao nhất của tòa nhà này mà không đeo dây an toàn.” Yukawa chỉ ngón tay lên trên.

“Vâng!” Kaoru ngước nhìn khung tòa nhà. “Dù nếu đứng từ dưới như thế này thì khó mà nhận ra được.”

“Cô nói phải.” Sau khi nhìn ngó xung quanh một vòng, Yukawa chỉ tay ra đằng xa. “Tòa nhà kia thì sao? Lên cao được mà.”

Ở đằng đó có một siêu thị rất lớn. Trên nóc siêu thị là bãi đỗ xe.

“Chúng ta thử lên đó xem.” Kaoru bước về phía chiếc xe pajero đang đậu trên lòng đường.

Lên tới bãi đậu xe trên cao, hai người xuống xe. Yukawa nhìn về phía tòa nhà đang xây, đoạn đưa tay ra, giơ ngón cái lên.

“Anh làm gì vậy?”

“Đo khoảng cách.”

“Sao cơ?”

“Khoảng cách từ mắt tới ngón cái bàn tay phải của tôi là khoảng bảy mươi xăng ti mét, ngón cái thì dài khoảng sáu xăng ti mét. Nhìn như thế này thì độ dài ngón cái vừa bằng đúng một tầng.” Yukawa nhắm một mắt, ướm ngón cái vào khung tòa nhà. “Nếu một tầng cao ba mét, khoảng cách từ đây tới tòa nhà khoảng ba nhăm mét.”

Kaoru ngó lom lom mặt nhà vật lý học.

“Lần đầu tiên tôi thấy một người dùng số học như thế này trong cuộc sống hằng ngày đấy.”

“Đây có phải là số học đâu. Đây là một phép toán. Tôi nhớ là sách giáo khoa tiểu học có dạy về tỷ lệ mà nhỉ.” Yukawa nói nhẹ tênh, khoanh hai tay lại. “Từ đây có thể nhìn thấy tình trạng của công nhân tòa nhà bên kia đấy. Còn nếu dùng ống nhòm thì hẳn sẽ biết được người đó có đeo dây an toàn hay không.”

“Nhưng từ đây thì làm sao đẩy được ông ấy ngã xuống?”

Yukawa lại nhìn về phía tòa nhà, khoanh tay lại, giơ tay làm hình khẩu súng.

“Trước đây, ở một sân bóng chày nọ có xảy ra một vụ án, khi ấy hung thủ đã từ một gò đất dùng bút laze nhắm vào mắt cầu thủ ném bóng. Nếu là ba, bốn chục mét thì bút laze ngoài chợ cũng nhắm tới được.”

Kaoru nín thở.

“Tức là hung thủ đã bắn tia laze vào mắt của nạn nhân?”

“Có thể.”

“Nếu là như vậy thì có khả năng lắm. Mắt bị hoa lên thì khó mà đứng vững được,” Kaoru nhanh miệng nói. Cô có cảm giác như vừa bắt gặp tia sáng lờ mờ trong một đường hầm dài.

Nhưng mặt Yukawa trông lại chẳng có vẻ gì vui mừng.

“Anh sao vậy? Tôi thấy giả thuyết đó rất hợp lý đấy chứ.”

“Không phải rồi,” Yukawa lắc đầu. “Trước đây tôi từng nghe nói, thợ chuyên nghiệp thường có trực giác rất nhạy được trui rèn sau nhiều năm làm việc. Người thợ đã mất kia không đeo dây an toàn hẳn là vì ông ấy có một sự tự tin nhất định. Chỉ hoa mắt một chút thì không thể khiến một người chuyên nghiệp như thế bị ngã được. Chưa kể...” Yukawa giơ ngón trỏ lên, đoạn tiếp. “Trước tôi từng nói với cô rồi nhỉ. Hung thủ nghĩ mình là nhà khoa học. Nếu vậy, hắn sẽ có sáng tạo gì đó, chứ không chỉ dùng bút laze bán ngoài chợ.”

“Thế hắn dùng gì ạ?”

“Một cách có thể gây ảnh hưởng gì đó tới người ở cách xa mình chăng? Laze thì cũng là ánh sáng. Nếu không phải là ánh sáng thì là sóng điện từ, hoặc là...” Yukawa im bặt, suy tư gì đó.

Anh cứ như thế một lúc lâu. Sau đấy, Kaoru chở Yukawa về trường đại học, rồi lái xe về tòa chung cư mình đang ở, cất xe vào bãi đỗ rồi mới quay lại sở cảnh sát.

“Tình hình thế nào rồi?” Kusanagi hỏi giọng đầy mong chờ.

Kaoru lặng lẽ lắc đầu. Kusanagi nhăn nhó, gãi đầu.

“Đến Yukawa mà cũng bí rồi à?”

“Tình hình tai nạn chết người hôm nay thế nào rồi ạ?”

“Tai nạn giao thông vẫn nhiều lắm. Một trăm mười chín vụ. Nhưng tai nạn chết người thì tới giờ chưa có vụ nào. Chỉ có một vụ hơi ghê. Một xe tải nhẹ đã gây tai nạn ở nút giao Horikiri, lái xe hiện đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh nghiêm trọng.”

“Nguyên nhân tai nạn là gì vậy ạ?”

“Ở thời điểm hiện tại thì khả năng cao là do lái xe buồn ngủ. Rất nhiều người đã chứng kiến cảnh chiếc xe chạy xiên xẹo trước khi nó gây tai nạn.”

“Nghe vẻ không liên quan gì tới ‘Bàn tay của ác ma’ nhỉ?” Kaoru ngồi xuống ghế.

“Thế cô đã hỏi Yukawa về chuyện kia chưa?”

“Ý anh là thuật thôi miên ạ?”

“Ừm.”

“Tôi hỏi rồi. Anh ấy bảo không rõ về thứ đó lắm nên không thể nói được gì, có điều, giả như thực sự tồn tại thuật điều khiển được ý thức con người thì có lẽ nó cũng không liên quan gì tới vụ án lần này.”

“Tại sao?”

“Vì tới tận khi tai nạn xảy ra, hung thủ vẫn không hề biết tên của nạn nhân. Nếu biết hắn đã viết luôn trong bình luận thông báo kia chứ chẳng phải chờ đến thư tuyên bố phạm tội. Khả năng cao là hắn biết tên nạn nhân qua bài đăng trên báo. Một tên hung thủ biết thôi miên tới gần nạn nhân thì chắc chắn phải hỏi được tên của người đó. Anh Yukawa suy luận như vậy ạ.”

“Ra là vậy. Đúng thế thật nhỉ.” Kusanagi nhếch miệng cười. “Cậu ta có chê tôi ngốc khi nghe cô hỏi chuyện thuật thôi miên không?”

“Không hề, anh ấy còn tỏ ra cảm phục.”

“Cảm phục? Tại sao?”

“Anh ấy bảo giờ anh sáng tạo hơn trước rất nhiều rồi. Chắc do đầu óc anh đã suy nghĩ mềm mỏng hơn.”

“Khà khà. Chết thật chết thật. Bảo cậu ta là tôi rất vinh dự khi được cậu ta khen như vậy nhé.” Kusanagi xoay ghế, xây lưng về phía Kaoru.

Gã đàn ông đang chú mục vào góc xã hội của tờ báo sáng, tìm được bài báo hắn mong chờ và trở nên phấn khích. Nhưng khi đọc nội dung, hắn chỉ tặc lưỡi.

Vào hồi 5 giờ chiều ngày 26, trên đoạn đường giữa nút giao Horikiri và nút giao Kosuge tuyến vòng quanh trung tâm của đường cao tốc thủ đô Tokyo, đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn giữa bốn chiếc xe, bao gồm xe tải hạng nhẹ và xe tải. Một người đàn ông đã được cứu ra khỏi chiếc xe tải hạng nhẹ, hiện người này đang lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh nghiêm trọng, tài xế xe tải thì bị thương nhẹ. Đó là nội dung bài báo.

Hắn rời mắt nhìn sang màn hình máy tính cá nhân. Trên đó hiển thị đoạn văn mà hắn đã soạn thảo sẵn. Giờ chỉ cần in nữa là xong.

Nhưng tạm thời chưa cần in vội.

Cũng chẳng sao – hắn cười mãn nguyện. Chỉ là trì hoãn sự sung sướng lại một chút thôi. Chẳng có gì to tát.

Thực muốn tận mắt chứng kiến bản mặt của tên nhà vật lý học đê tiện kia khi đọc được đoạn thư này – gã đàn ông nghĩ.