❖ 6 ❖
Kaoru và Kusanagi vừa bước vào phòng nghiên cứu thì đã thấy Yukawa mặt mày nhăn nhó, khoanh tay ngồi đợi. Anh đang ngồi trước chiếc bàn đặt máy tính cá nhân.
“Bức thư đâu?” Kusanagi hỏi.
“Đây,” Yukawa cầm tờ giấy được gấp lại nhiều lần theo chiều dọc đang đặt trên mặt bàn lên.
Kusanagi cứ đứng nguyên như thế, mở lá thư ra. Kaoru đứng bên cạnh cũng nhòm vào.
Khỏe không? Lại có việc cần nhờ tới ngươi đây. Nói vậy thôi, lần này cũng giống lần trước, việc dễ ợt ấy mà. Ngươi chỉ cần đăng nhập vào một trang web như lần trước là được.
Ta nghĩ ngươi vào thì sẽ biết ngay, đây là bảng tin trên trang chủ chính thức của một đội bóng chày chuyên nghiệp. Ngày 25 tháng này, ta đã lấy tên “Gã lái ẩu” để đăng bài lên đó, ngươi vào mà xem nhé. Kiểu gì mà cảnh sát chẳng lại tới chỗ ngươi như lần trước, hãy cho họ xem bài viết ấy.
Vậy phiền ngươi nhé.
“‘Gã lái ẩu’ ư...” Kusanagi lẩm bẩm. “Thế cậu đã kiểm tra bảng tin đó chưa?”
“Đây,” Yukawa chỉ tay vào màn hình máy tính cá nhân.
Trên đó hiển thị những dòng bình luận của người hâm mộ đội bóng chày chuyên nghiệp nọ. Quả nhiên, tối ngày 25 một người tên “Gã lái ẩu” đã đăng bài viết với tiêu đề “Mọi người chú ý”.
Mọi người cũng hãy chú ý nhé Gã lái ẩu 20 giờ 18 phút ngày 25
Trận đấu hôm qua khá hay nhỉ. Mong là những trận sắp tới còn hay hơn nữa.
Để ăn mừng thắng lợi, tôi đã chạy xe lên đường cao tốc thủ đô đấy. Đoạn giữa nút giao Horikiri với Kosuge ấy. Tôi phấn khích quá đến nỗi tí nữa thì quên cả giữ vô lăng. Đúng là phải hết sức cẩn thận khi vừa lái xe vừa nghe nhạc. Ngày mai, ngày 26, tôi cũng sẽ chạy xe trên đoạn đường này. Phải chú ý thôi.
Kusanagi nhìn Kaoru. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Kaoru gật đầu.
“Đây cũng là thông báo phạm tội à?” Yukawa hỏi.
“Ừm. Đội trưởng vừa cho chúng tôi xem một lá thư mới. Nó được gửi tới chỗ trưởng phòng sáng nay. Chúng tôi gọi cho cậu cũng là vì nó.” Kusanagi chìa ra một tờ giấy.
Kaoru cũng đọc rồi nên biết nội dung lá thư đó. Nội dung của nó như sau:
Thân gửi đám cảnh sát Sở Cảnh sát Tokyo!
Bàn tay của ác ma lại vừa có một màn trình diễn mới đấy. Hồi 5 giờ chiều ngày 26, một người đàn ông tên Ishizuka Kiyoshi đã gây tai nạn trên đường cao tốc thủ đô, vụ đó cũng là do ta làm. Lần này ta cũng đăng thông báo phạm tội như lần trước, nên lại tới chỗ giáo sư Y kia nhé. Hắn sẽ cho các ngươi biết ta đăng ở đâu.
Bàn tay của ác ma 78 hàng I cột C
Yukawa ngẩng mặt lên.
“Và vụ tai nạn đó xảy ra thật rồi?”
Kusanagi gật đầu.
“Xảy ra rồi. Một xe tải hạng nhẹ đã đâm vào tường bảo vệ đường cao tốc nằm trên đoạn từ nút giao Horikiri tới nút giao Kosuge. Hôm 26. Lái xe đã được chuyển tới bệnh viện trong tình trạng hôn mê nghiêm trọng nhưng nghe nói hiện qua đời rồi.”
“Đấy là địa điểm nóng hay xảy ra tai nạn à?”
“Ừ. Nhưng không tới mức quá nhiều tai nạn chết người trong một năm.”
Yukawa bắt tréo chân, chống cằm như bức tượng điêu khắc của Rodin.
“Thế chuyện này không phải tình cờ rồi. Có lẽ nên nghĩ theo hướng hung thủ đã liên quan gì đó tới vụ tai nạn kia.”
“Chỉ có điều, vụ này hiện cũng chưa có điểm gì bất thường cả. Theo nhân chứng, chiếc xe tải nhẹ kia đột nhiên mất lái, bị xe tải đằng sau húc nên mới lao vào tường chắn. Tóm lại, là kiểu tai nạn do lái xe buồn ngủ rất phổ biến. Mấy viên cảnh sát xử lý vụ tai nạn còn nghi ngờ tài xế xe tải thiếu tập trung khi lái nên đã điều tra rất kỹ. Nhưng họ cũng không tìm ra điểm gì kỳ lạ. Nạn nhân đi một mình, không uống rượu. Trên xe không thấy có dấu hiệu bị cài đặt máy móc. Nghĩ thế nào cũng thấy đây chỉ là một vụ tai nạn đơn thuần.”
“Nếu thế thì không thể giải thích được cái bình luận thông báo phạm tội này.” Yukawa chỉ tay vào màn hình máy tính. “Còn vụ tai nạn ngã chết người kia có điều tra thêm được gì không?”
“Nghe nói từ trước tới giờ ông ta chưa từng bị ngã ở công trường lần nào, mém ngã cũng không.” Kusanagi đáp.
“Tức là hung thủ đã khiến một người thợ chuyên nghiệp đang làm việc một mình ngã từ trên cao xuống và một người đang lái xe bị mất lái à. Ra là vậy. Giờ thì tôi hiểu tại sao hắn lại khoe khoang mình có ‘Bàn tay của ác ma’ rồi.”
“Lá thư tuyên bố phạm tội thứ hai này làm mấy sếp của chúng tôi cuống cả lên rồi. Có cả bình luận báo trước này nữa nên giờ không thể ngó lơ được. Thế nên là, nhờ cậu cả đấy, Yukawa. Cậu hãy cố tìm cho ra chân tướng ‘Bàn tay của ác ma’ giúp tôi. Kẻ thù rõ ràng là đang thách thức cậu.”
Yukawa dang cả hai tay ra.
“Thách thức tôi thì được cái gì? Tội phạm thì phải thách thức cảnh sát chứ nhỉ. Thắng tôi thì cũng làm gì có thưởng.”
“Cậu nói vậy nhưng sự thật là hắn rất để ý tới cậu. Không thì hắn làm cái việc phiền phức là báo cho cậu biết trang web có bình luận báo trước sẽ phạm tội làm gì? Hung thủ rõ ràng đang tính toán để cậu phải vướng vào vụ này.”
“Có thể đúng là như vậy, nhưng tôi chỉ thấy phiền phức thôi...” Yukawa nhìn chằm chằm vào máy tính. “Lần này hắn cũng dùng mạng Internet nhỉ?”
“Lần trước thì hắn dùng mạng của một quán cà phê Internet ở Ikebukuro, chúng tôi điều tra ra rồi.” Kusanagi nói. “Nhưng quán đấy không cần căn cước công dân gì cũng vào được nên khó tìm ra hắn lắm. Chúng tôi đã phân tích cả camera an ninh nhưng không thu được manh mối gì cả.”
“Thế thì khả năng lần này hắn lại dùng quán đó sẽ rất thấp. Chắc hắn không dám liều như vậy đâu. Nhưng tôi vẫn thấy kỳ lạ. Sao hắn lại phải dùng Internet như thế nhỉ?” Yukawa trưng ra bộ mặt lộ rõ vẻ suy tư nhưng lại bất giác dựng thẳng lưng. “Vụ tai nạn xảy ra hôm 26 nhỉ. Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”
“30 ạ.” Kaoru đáp.
“Hung thủ gửi thư tuyên bố phạm tội hôm qua, 29. Tức là ba ngày sau khi hắn ra tay. Trong khoảng thời gian đó hắn đã làm gì, sao hắn không gửi thư đi luôn?”
“Ồ, điểm này đúng là lạ thật. Lần trước, hắn ra tay vào hôm 20, thư được gửi tới vào hôm 22. Tức là hắn gửi đi ngay sau hôm gây án.”
“Chắc hắn có sự tình gì đó chăng.” Kusanagi lên tiếng. “Có là một tên khốn thì chắc hắn cũng có việc làm chứ. Chắc bận bịu gì đó nên không có thời gian rảnh viết với gửi thư chăng?”
“Không, chắc chắn hắn không thiếu thời gian để viết thư. Chẳng phải tối 25 hắn vẫn dùng máy tính đăng bài trên trang web kia sao? Làm gì có chuyện có thời gian viết bình luận báo trước sẽ phạm tội mà lại không có thời gian để viết thư tuyên bố phạm tội. Cả việc gửi thư cũng vậy. Bận bịu đến mấy thì cũng bỏ được cái thư vào hòm thư.”
“Ừm, cậu nói phải.” Kusanagi gãi đầu.
“Chuyện này là sao nhỉ? Tại sao hắn lại án binh bất động trong tận ba ngày?” Yukawa sờ tay lên miệng, nhìn lom lom một điểm trong hư không.
Đúng lúc đó thì chuông điện thoại của Kusanagi reo. Anh lôi điện thoại từ trong túi ra, xin lỗi Yukawa rồi rời khỏi chỗ. Kusanagi che miệng, nói chuyện gì đó.
“Hả, gì cơ?” Đột nhiên, Kusanagi lớn giọng. “Thế trưởng phòng định làm gì ạ? Thế ạ? Vâng, tôi sẽ xác nhận lại. Đúng là có bình luận thông báo phạm tội trên trang chủ của một đội bóng chày chuyên nghiệp. Vâng, tôi hiểu ạ.”
Nói chuyện điện thoại xong, Kusanagi trở vào. Mặt anh nom rất nghiêm túc.
“Chuyện trở nên phiền phức lắm rồi. Utsumi, ta về sở thôi.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Tên hung thủ khốn kiếp kia gửi thư đến Cục Truyền hình rồi.”
“Sao cơ?” Kaoru cao giọng, nhổm người dậy.
“Hắn bảo muốn biết nội tình vụ tai nạn ngã chết người ở Ryogoku với vụ tai nạn ở nút giao Horikiri thì cứ đi mà hỏi sở cảnh sát. Hắn còn xưng cả tên ‘Bàn tay của ác ma’.”
“Thế giờ ta làm thế nào ạ?”
“Nghe nói để tránh tình hình rối thêm, cấp trên định sẽ mở họp báo trước. Nhưng kiểu gì mà mọi chuyện chẳng bung bét hơn. Tên khốn này đang làm chuyện khỉ gì thế không biết nữa. Này, Yukawa!” Tay vẫn cầm điện thoại, Kusanagi nhìn xuống bạn mình. “Chúng tôi cũng chẳng muốn phiền gì đến cậu đâu, nhưng riêng lần này hợp tác với chúng tôi cũng là vì cậu đấy. Chuyện này thì cậu hiểu đúng không?”
Không phục nhưng Yukawa vẫn miễn cưỡng gật đầu.
“Có vẻ đúng là thế thật. Vì chừng nào còn chưa phá được án thì kiểu gì các cậu chẳng vẫn mò tới chỗ tôi.”
“Tôi tin ở cậu. Chẳng phải cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám lợi dụng khoa học để giết người sao?”
Nghe Kusanagi nói như thế, lông mày của Yukawa động đậy. Anh nói với Kaoru.
“Cô thu thập tài liệu vụ tai nạn trên đường cao tốc thủ đô giúp tôi nhé.”
“Vâng ạ,” Kaoru đáp.