❖ 7 ❖
“Theo đó, tại thời điểm ấy, chúng tôi vẫn chưa thể phán đoán được lá thư của nhân vật tự xưng có ‘Bàn tay của ác ma’ kia là thật hay đùa. Sau vụ tai nạn chết người ở Ryogoku, khả năng lá thư là thật bắt đầu cao lên, và trong khi chúng tôi đang điều tra xem hung thủ ra tay như thế nào thì vụ tai nạn ở đường cao tốc thủ đô đã xảy ra.”
Người đang nói chuyện với gương mặt khó đăm đăm ấy là trưởng phòng điều tra hình sự Sở Cảnh sát Tokyo, Kimura. Người này có khuôn mặt chữ điền, tóc ngắn, mắt đen và trán rộng.
Ti vi đang chiếu đoạn phim được ghi lại từ buổi họp báo diễn ra vào chiều nay. Gã đàn ông xem đi xem lại đoạn phim trên hết mục tin tức này tới mục tin tức khác.
“Tức là hiện giờ cảnh sát vẫn chưa biết được chân tướng ‘Bàn tay của ác ma’ ạ?” Một phóng viên hỏi.
“Hiện chúng tôi vẫn đang điều tra, có tham khảo cả ý kiến của chuyên gia nữa.” Trưởng phòng điều tra lảng tránh bằng một câu trả lời mập mờ.
“Vị chuyên gia mà ngài vừa nhắc tới có phải là nhà vật lý học đã trở thành đề tài bàn tán dạo nọ không ạ?”
“Trong khi điều tra, chúng tôi hợp tác với rất nhiều chuyên gia ở nhiều lĩnh vực khác nhau nên không thể chỉ rõ ra một vị chuyên gia cụ thể nào cả.”
“Nghe nói trong lá thư gửi tới Cục Truyền hình có đoạn viết, e là đến cả nhà khoa học từng phá được rất nhiều kỳ án trước giờ cũng sẽ phải bó tay trước vụ lần này. Ngài nghĩ sao về việc đó ạ?”
“Tôi không nghĩ gì đặc biệt cả.”
Đến đoạn này, mặt Kimura nom đã đáng sợ hơn hẳn, cùng lúc ấy đoạn phim cũng đột ngột chiếu qua hình ảnh của một nam phát thanh viên. Thấy chương trình thời sự đã chuyển qua tin khác, gã đàn ông cầm điều khiển tắt ti vi đi. Rồi hắn cứ thế nằm dang chân dang tay ra trên sàn.
Đột nhiên hắn cười phá lên.
Vậy là hắn đã làm được. Hắn đã khiến cảnh sát phải thừa nhận sự tồn tại của “Bàn tay của ác ma”. Không chỉ có vậy. Giờ mọi người đều đã biết tới việc này. Nghĩa là, sức mạnh “Bàn tay của ác ma” đã được chứng thực.
Cuối cùng thì cũng tới được bước này, hắn nghĩ. Cứ quyết tâm làm đến cùng thì cảnh sát cũng chẳng là cái thá gì. Vốn dĩ chuyện thiên hạ không chịu thừa nhận năng lực của hắn mới vô lý đùng đùng.
Hắn ngồi dậy, nhìn chiếc máy tính cá nhân. Hắn mở phần mềm soạn thảo văn bản ra, nhẹ nhàng đặt hai tay lên bàn phím. Đầu tiên, hắn sẽ gõ dòng chữ “Thân gửi đám cảnh sát Sở Cảnh sát Tokyo!” như mọi lần. Ừm, sau đó thì sao nhỉ – hắn nghĩ.
Vấn đề là ở đoạn sau. Phải viết thế nào thì mới có hiệu quả? Phải tuyên bố ra sao thì người đời mới biết tới sức mạnh của “Bàn tay của ác ma”?
Vừa nghĩ hắn vừa gõ bàn phím. Nhìn những dòng chữ hiện trên màn hình máy tính, hắn nhoẻn cười. Hắn có cảm giác đời mình tự nhiên thú vị quá.
Thân gửi đám cảnh sát Sở Cảnh sát Tokyo!
Cuộc họp báo mới đây của trưởng phòng điều tra hình sự cũng được đó. Nhờ nó mà chỉ trong một đêm, cả nước Nhật đã biết đến cái tên “Bàn tay của ác ma”. Ta đã thử tìm kiếm trên mạng Internet và ra tận 200.000 kết quả. Chưa kể, còn có thể góp vui cho mấy blogger dăm ba đề tài hay ho nữa chứ, ta rất đỗi hài lòng.
Chuyện đã tới bước này, thì như ta đã nói ở thư trước, đáng lo ngại nhất là việc có kẻ mạo danh. Không biết các ngươi đã biết chưa, ở mấy bảng tin lớn đã sớm có những bài viết dưới danh nghĩa “Bàn tay của ác ma” rồi đấy.
Thiết nghĩ, cảnh sát các ngươi cũng chẳng mong gì sự xuất hiện hàng loạt của những kẻ giả danh đó.
Thế nên, ta khuyên chân thành, các ngươi nên bảo quản thật kỹ bảng số ngẫu nhiên kia và tuyệt đối đừng để nó lộ ra bên ngoài. Còn nếu không giữ nổi thì hẳn nhiên các ngươi sẽ va phải một đống việc phiền phức khác. Cái đó chắc các ngươi tự hiểu được.
Vậy, các ngươi cứ ở đó mà chờ những diễn biến thú vị tiếp theo nhé.
Bàn tay của ác ma 61 dòng O dãy C
Kusanagi thở dài, đặt tờ giấy photo xuống bàn. Mamiya và Tatara đang ngồi ở bàn họp.
“Tên này được đà quá nhỉ. Tưởng mình là diễn viên hài hay sao!”
Tatara hừ mũi.
“Hắn còn được lên cả chương trình tin tức tổng hợp thì cũng chẳng trách. Mà, kệ hắn đi. Nhưng cậu nghĩ mục đích của hắn là gì?”
Kusanagi lắc đầu.
“Chỉ đọc cái này thì tôi không thể hiểu hắn đang nghĩ gì. Chỉ là, hắn có vẻ rất để tâm đến việc bị giả danh. Trên thực tế, trong thư hắn cũng viết là thi thoảng đã trông thấy những kẻ giả danh ở trên mạng. Tôi đang nhờ Kishitani kiểm tra lại việc đó rồi.”
“Đó có thật là giả danh không?” Mamiya hỏi.
“Dựa vào nội dung bài viết thì có lẽ là giả danh thật. Tất nhiên ta không thể võ đoán được.”
Tatara tựa lưng vào ghế, bắt tréo chân.
“Không hiểu tên này đang suy tính gì. Hắn gây án thành công hai lần rồi, có lẽ nào lần tới hắn sẽ tống tiền ta?”
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa vang lên. “Mời vào,” Tatara cất tiếng.
Cửa mở ra, Kishitani ló mặt vào.
“Có chuyện gì vậy?” Kusanagi hỏi.
“Trưởng phòng hành chính của công ty bất động sản Nishiba vừa tới chỗ ta ạ.”
“Công ty bất động sản Nishiba? Có việc gì à?”
“Chuyện là...” Kishitani liếm môi. “Nghe đâu ‘Bàn tay của ác ma’ đã gửi thư đe dọa tới công ty này.”
“Sao cơ?” Tatara lớn giọng hỏi.
“Người đó có mang lá thư kia tới không?” Kusanagi hỏi.
“Có ạ. Hiện anh ta đang chờ ở phòng tiếp khách ạ.”
Kusanagi đưa mắt nhìn Mamiya và Tatara.
“Cậu đi hỏi chuyện người đó đi.” Tatara nói. “Nếu đúng là ‘hàng thật’ thì báo ngay cho tôi.”
“Tôi hiểu rồi ạ,” Kusanagi đứng dậy.
Thế nhưng, đọc lá thư uy hiếp mà nhân viên công ty nọ đưa cho anh ở phòng tiếp khách, Kusanagi tin chắc rằng đây chỉ là “hàng giả”. Kiểu ký và cách hành văn của lá thư này khác hẳn với những lá thư mà họ nhận được trước giờ. Và quan trọng nhất là, trong thư không có con số ngẫu nhiên kia.
Thư uy hiếp có nội dung: nếu công ty bất động sản Nishiba không muốn có tai nạn chết người xảy ra ở công trường đang thi công thì hãy mau chuẩn bị ba triệu yên tiền mặt. Và sau đó còn thêm, phương thức trao nhận tiền sẽ được thông báo ở một thư khác.
“Cái này chín phần mười là thư giả danh,” Kusanagi bảo trưởng phòng hành chính công ty Nishiba.
“Thật à? Thật thế không ạ?” Vị trưởng phòng nọ hỏi với vẻ bất an.
“Tôi không thể nói cụ thể cho anh được, nhưng chúng tôi có dấu hiệu để phân biệt thư thật và thư giả danh. Và lá thư này không có dấu hiệu đó.”
“Thật ạ? Ôi thế thì tôi yên tâm rồi.”
“Tôi nghĩ đây chỉ là một trò đùa tai quái thôi, nhưng cũng có khi hắn đang mượn vụ ‘Bàn tay của ác ma’ này hòng mưu tính gì đó thật, nên nếu nhận được thư khác thì anh cứ báo cho chúng tôi nhé.”
“Vâng, tôi hiểu rồi. Bình thường tôi chẳng sợ gì mấy lá thư đe dọa kiểu này đâu, khổ nỗi lần này hắn lại ký tên ‘Bàn tay của ác ma’ đâm tôi mới cuống lên.” Trưởng phòng hành chính nói, giọng đã an tâm hơn hẳn.
Sau khi vị trưởng phòng kia ra về, Mamiya vừa thở dài vừa nói.
“Chuyện này thật lố bịch, nhưng may mà tên khốn kia đã gửi cái bảng số ngẫu nhiên cho chúng ta. Không có cái bảng đấy thì có khi ta lại bị vụ này xoay như chong chóng.”
“Hắn bảo ta sẽ gặp phải một mớ phiền phức nếu để lộ bảng số ấy ra bên ngoài chắc là theo ý này.”
“Đúng thật, nếu cứ phải đối phó với một đống tội phạm giả danh thì chết dở.” Mamiya mặt nhăn như khỉ. “Nói chung ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải tìm cho ra chân tướng ‘Bàn tay của ác ma’. Cậu có cách gì chưa?”
“Hiện Utsumi đang đưa người đó đi xem hiện trường rồi.”
“Đưa? Đưa ai cơ?” Nói xong, Mamiya gật đầu thật mạnh như đã hiểu ý. “Tốt lắm. Mong là mọi việc sẽ tốt đẹp.”
“Ngồi trong xe ô tô tôi thấy bình tâm hơn hẳn. Dạo này điện thoại của phòng nghiên cứu đổ chuông liên tục, tôi phát chán lên được.” Yukawa đang ngồi ở ghế phụ nói.
“Sao điện thoại lại đổ chuông nhiều ạ?”
“Cô còn hỏi câu đó à. Tất nhiên là vì tên ‘Bàn tay của ác ma’ kia đã gửi thư cho Cục Truyền hình chứ sao. Hắn muốn nghĩ mình là tên tội phạm đại tài gì đó thì tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng đằng này hắn còn chêm cả câu có lẽ đến vị phó giáo sư từng phá được nhiều vụ kỳ án kia cũng phải bó tay, đâm họ mới ầm ầm kéo đến xin phỏng vấn tôi. Cánh truyền thông thì có vẻ đã thừa biết phó giáo sư Y đại học T là ai.”
“Thế giới này vốn hẹp mà.”
“Học giả vật lý cỡ tôi thì nhiều như sao trên trời. Chẳng qua tình cờ tôi lại chơi với cảnh sát nên mới nhiều lần hợp tác. Bị coi là một thám tử nghiệp dư như thế tôi thấy bức bách, phiền phức lắm.”
“Nếu lần này họ còn nói gì đó thì anh cứ bảo với tôi. Tôi sẽ nhắc để họ không làm phiền tới anh nữa. Anh không việc gì phải trả lời những phóng viên đó cả.”
“Cô không nói thì tôi cũng chẳng đời nào nhận lời họ.” Yukawa đáp thẳng thừng.
Kaoru đang lái chiếc xe pajero chạy trên vòng trong tuyến trung tâm của đường cao tốc thủ đô. Cô vừa mới nhập làn từ tuyến Mukojima, và đang đi về phía nút giao Kosuge.
“Đoạn đường này đúng là dễ xảy ra tai nạn thật nhỉ. Lưu lượng giao thông lớn, có một đoạn ngắn mà lối nhập làn với ra làn liên tiếp, khúc cua cũng nhiều.” Yukawa nhìn xung quanh.
“Đúng như anh nói ạ. Mà vụ tai nạn xảy ra ở ngay đằng trước đấy. Trước đoạn rẽ phân giữa tuyến trung tâm đi Tohoku và tuyến Misato số 6 đi Joban.”
Yukawa hết nhìn trước ngó sau lại liếc phải liếc trái. Cuối cùng anh thở dài.
“Ở đây thì không được rồi.”
“Cái gì không được cơ ạ?”
“Cách dùng bút laze mà tôi bảo cô lần trước ấy. Rất thiếu tính thực tế. Lái xe lúc nào cũng nhìn về phía trước. Nếu muốn nhắm vào mắt mục tiêu, hung thủ sẽ phải chạy xe ngay phía trước xe của người đó. Giả dụ, đó là một nhóm hung thủ, và người chịu trách nhiệm bắn tia laze ngồi ở ghế sau, nhưng vì vị trí của hai xe luôn thay đổi nên tên đó cũng khó mà nhắm liên tục vào mắt mục tiêu được. Tôi nghĩ hắn cũng có thể nhắm trúng mục tiêu trong một khoảng thời gian ngắn đấy, song như thế thì khó dẫn tới một vụ tai nạn lắm. Chưa kể, nếu bị đối phương phát giác, có khả năng hắn còn bị báo cảnh sát. Ta có thể loại trừ phương pháp dùng laze đi rồi.”
“Nếu vậy hung thủ đã dùng cách nào để gây tai nạn ạ?”
“Không biết nên tôi mới phải đi xem xét hiện trường như thế này còn gì? Nhưng đường này đúng là nhiều ô tô thật. Đông như thế này, chuyển làn liên tục với vận tốc nhanh mà không gây ra va chạm gì thì đúng là kỳ tích.”
“Tôi định hỏi anh mấy lần rồi mà lại quên. Anh Yukawa có bằng lái xe không vậy?
“Tôi có. Cái đó thay cho căn cước công dân được mà.”
“Nhưng anh không lái xe nhỉ?”
“Vì tôi thấy không cần thiết.”
Xem ra anh ta là một “lái xe trên giấy tờ’ rồi, nghĩ vậy nhưng tất nhiên Kaoru không nói ra miệng. Gần tới lối ra Senjushinbashi, Kaoru nháy đèn, cho xe chuyển làn.
“Nút giao Horikiri là điểm nóng tai nạn giao thông nhỉ?”
“Vâng, trên trang chủ của đường cao tốc thủ đô cũng giới thiệu như vậy ạ.”
“Chắc còn có nhiều địa điểm tương tự nữa chứ?”
“Vâng, riêng đường cao tốc thủ đô đã có đến hơn chục điểm như vậy.”
“Hơn chục chỗ cơ à? Trong nội thành một ngày xảy ra khoảng bao nhiêu vụ tai nạn?”
“Còn tùy vào mỗi ngày, nhưng cũng phải cỡ một trăm đến hai trăm vụ đấy ạ.”
“Nếu tính riêng tuyến cao tốc thủ đô này thì sao?”
“Tôi không nhớ con số cụ thể, nhưng như năm ngoái thì rơi vào khoảng 10.200 vụ gì đó ạ. Một ngày khoảng ba mươi vụ.”
“Ra vậy. Cô nắm rõ quá nhỉ.”
“Nghĩ biết đâu cần nên trước khi đi tôi đã tra một lượt.”
“Quả nhiên là cô Utsumi. Kusanagi hẳn là nhờ được cô nhiều lắm.”
“Anh Kusanagi nhờ tôi ấy ạ?”
“Cô có nhiều thứ mà cậu ta thiếu.”
“Thật ấy ạ?” Kaoru bất giác mỉm cười. “Ví dụ như là thứ gì?”
“Những thứ phái nữ sở hữu đặc quyền: trực giác, năng lực quan sát, sự ngoan cố, bền bỉ, lạnh lùng... Tôi có nên tiếp tục không nhỉ?”
“Không cần. Ta quay lại chuyện ban nãy đi. Có vấn đề gì với số liệu các vụ tai nạn đó à?”
“Cô bảo có mười mấy điểm nóng tai nạn giao thông trên tuyến cao tốc thủ đô này. Có khi nào tên hung thủ kia đã đăng nhiều bài với hàm ý sẽ có tai nạn xảy ra ở những địa điểm này trên nhiều bảng tin mạng trong nhiều ngày liên tiếp không? Mỗi ngày có hơn ba mươi vụ tai nạn thì khả năng một trong số đó trùng với địa điểm hắn đã đăng cũng không nhỏ. Và đến ngày 26, một vụ tai nạn đã xảy ra ở nút giao Horikiri. Để làm như mình đã gây ra vụ tai nạn đó, hắn gửi thư tuyên bố phạm tội cho cảnh sát, và gửi trang web có bình luận thông báo phạm tội cho tôi. Cô thấy suy luận này thế nào?”
“Tôi nghĩ cũng có khả năng đó... Nhưng nói vậy có nghĩa anh cho rằng ‘Bàn tay của ác ma’ không tồn tại, và đó chỉ là trò bịp của hung thủ?”
“Tôi chỉ đang muốn nói, dựa trên số liệu các vụ tai nạn xảy ra trên tuyến cao tốc thủ đô thì có thể lập luận như vậy. Đương nhiên, suy luận này lại hoàn toàn sai trong vụ tai nạn chết người ở Ryogoku.”
“Đúng là mỗi ngày trên tuyến cao tốc thủ đô này xảy ra khoảng hơn ba mươi vụ tai nạn, nhưng không phải vụ nào trong số đó cũng là tai nạn giao thông nghiêm trọng. Hầu hết đều là những vụ nhẹ, thiệt hại không đáng kể. Trên thực tế, số người chết vì tai nạn giao thông ở Tokyo trong một ngày chỉ ở mức độ một người hoặc không có ai cả. Kể cả là theo đơn vị năm thì cũng không có nhiều vụ tai nạn như vụ ở nút giao Horikiri đâu ạ. Nên rất khó để nghĩ theo hướng vụ tai nạn này tình cờ xảy ra đúng theo mong muốn của hung thủ.”
Kaoru liếc thấy Yukawa đã khoanh hai tay lại bên ghế phụ.
“Hóa ra tỷ lệ người chết vì tai nạn giao thông chỉ ở mức đó à? Thật không ngờ. Tôi còn tưởng phải cao hơn nhiều cơ.”
“Đấy là theo dữ liệu của sở cảnh sát, nên cũng có thể hơi ít hơn so với thực tế. Vì như vụ tai nạn ở Horikiri vừa qua chẳng hạn, trên sổ sách của sở cảnh sát, nó sẽ không được lưu lại như một vụ tai nạn chết người.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Đây là vấn đề thuộc phạm trù định nghĩa của sở cảnh sát. Nếu nạn nhân chết trong vòng 24 giờ sau khi tai nạn xảy ra thì mới được tính là tai nạn giao thông chết người. Còn trong trường hợp vụ Horikiri, nạn nhân chết sau khi hôn mê bất tỉnh liên tục trong hai ngày nên nằm ngoài phạm vi định nghĩa đó.”
Yukawa nhổm người dậy khỏi chỗ ngồi.
“Hôn mê bất tỉnh hai ngày à? Thật sao?”
“Chính xác là khoảng một ngày và 20 giờ thì phải ạ. Có chuyện gì?”
Nhưng Yukawa không đáp lại. Kaoru liếc nhìn thì thấy anh đang luồn hai đầu ngón tay xuống dưới tròng kính, day day hai khóe mắt.
“Có lẽ nào... lại như vậy?”
“Anh nghĩ ra điều gì rồi sao?”
“Tôi muốn sắp xếp lại suy nghĩ một chút. Cô cho xe tạt vào đâu đó mà ta có thể nhâm nhi tách cà phê không?”
“Vâng ạ.” Chiếc xe pajero đã ra khỏi đường cao tốc từ ban nãy. Theo hướng dẫn chỉ đường thì có một quán ăn gia đình ở gần đây.
“... Vâng, thế ạ. Bài báo đó ra ngày 29 ạ. Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Ngắt điện thoại, Kaoru quay lại bàn trong quán ăn gia đình. Yukawa đang ngồi với vẻ mặt suy tư. Cốc cà phê đặt trước mặt anh trông còn đầy hơn trước khi cô ra ngoài nghe điện thoại. Hẳn là anh đã gọi thêm.
“Tôi đã hỏi lại rồi. Đúng là bài báo về cái chết của ông Ishizuka Kiyoshi được đăng trên một tờ báo sáng hôm 29. Hôm 27, trên một bài báo sáng cũng có đăng về vụ tai nạn nhưng nội dung chỉ đề cập rằng ông ấy đang bị hôn mê bất tỉnh nghiêm trọng. Nạn nhân chết sau đó nên phải tới ngày 29, các tờ báo mới đồng loạt đưa tin.”
“Thế còn bài báo về vụ tai nạn ngã chết người ở Ryogoku...?”
“Đăng trên báo sáng ngày 21 ạ.”
Yukawa gật đầu mãn nguyện.
“Vậy là giải được nghi vấn rồi. Hung thủ gửi thư tuyên bố phạm tội sau khi xác nhận kết quả các vụ tai nạn ở trên báo. Ở vụ thứ hai, hắn gửi thư cách tận ba ngày cũng vì lý do đó. Vấn đề là tại sao hắn lại làm như thế?”
“Không phải vì hắn muốn biết tên nạn nhân sao? Trong thư tuyên bố phạm tội hắn có viết tên nạn nhân. Ở bài báo đầu tiên hôm 27 thì không đăng tên cụ thể của nạn nhân.”
“Nhưng sao hắn phải làm vậy? Hắn chỉ cần bảo tôi đã gây ra vụ tai nạn như thế này ở đây là đủ mà, cần gì phải viết tên nạn nhân.”
“Vì hắn nghĩ nếu có tên thì sẽ gây tác động mạnh chăng?”
“Vậy sao. Tôi không nghĩ việc đó có ý nghĩa tới mức khiến hắn gửi thư tuyên bố phạm tội chậm tận ba ngày. Có lẽ do hắn cực kỳ chú trọng tới việc sống chết của nạn nhân thì đúng hơn.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Cô có nhớ nội dung lá thư đầu tiên mà hắn gửi tới không? Hắn đã viết như thế này thì phải. Ta là người mang Bàn tay của ác ma. Với bàn tay đó, ta có thể tự do đưa tiễn những kẻ khác lên thiên đường. Cảnh sát tuyệt đối không thể ngăn nổi ta và chỉ có thể coi cái chết của các nạn nhân là tai nạn. Đúng không nhỉ?”
“Nội dung đại khái là vậy thì phải.”
“Hung thủ tuyên bố sẽ giết được người nếu dùng Bàn tay của ác ma. Và những vụ án đó nhìn vào sẽ chỉ như những vụ tai nạn. Tóm lại, hắn cho rằng phải xác nhận được nạn nhân chết rồi thì mới gửi thư tuyên bố phạm tội.”
“Vậy nếu nạn nhân không chết thì hắn sẽ không gửi à? Tôi nghĩ kể cả nạn nhân không chết nhưng hắn có thể gây tai nạn đúng theo tính toán của mình cũng là giỏi rồi.”
“Không, chắc chắn hắn không nghĩ như vậy.”
“Tại sao ạ?”
Yukawa mỉm cười.
“Thú vị đấy. Hóa ra là như vậy. Tôi cứ băn khoăn mãi không hiểu vì sao hung thủ lại thích dùng mạng Internet đến thế, giờ có vẻ tôi đã giải được bí ẩn đó rồi.”
“Tức là sao ạ? Anh mau giải thích cho tôi với.”
“Nhưng trước đấy cô phải làm giúp tôi việc này đã. Nhờ cô tra về các vụ tai nạn giao thông xảy ra trong nội thành mười ngày gần đây giúp tôi. Đặc biệt là về địa điểm và tình trạng.”
“Mười ngày ạ? Tất cả các vụ ư? Chứ không phải chỉ tai nạn giao thông chết người?”
“Không cần tai nạn giao thông chết người là đằng khác. Cô lên danh sách những vụ đó giúp tôi nhé.”
“Anh Yukawa, tôi mới nói ban nãy đấy, một ngày ở Tokyo có từ một trăm tới hai trăm vụ tai nạn giao thông. Mười ngày thì sẽ gấp mười con số ấy.”
“Vậy à? Nhưng thế thì sao?”
Anh đừng có nói như thể đó là việc của người khác vậy, Kaoru cố nuốt câu ấy xuống họng. Cảnh sát phía cô đang phải nhờ anh ta hợp tác điều tra cơ mà.
“Không sao ạ. Thế điều tra địa điểm xảy ra tai nạn xong thì ta sẽ làm gì ạ?”
“Cái đó mà cô còn phải hỏi sao. Đương nhiên là tìm trên mạng Internet rồi.”
“Tìm trên mạng ư?”
Đúng lúc ấy thì điện thoại của Kaoru đổ chuông. Kusanagi đang gọi cho cô.
“Biết thêm được gì chưa?” Kaoru vừa nghe máy Kusanagi đã hỏi luôn.
“Anh Yukawa có vẻ đã nhận ra điều gì đó rồi ạ.”
“May quá. Vậy nhờ cô bảo cậu ta hãy mau chóng tìm cho ra chân tướng ‘Bàn tay của ác ma’ giúp nhé. Lại phát sinh tình tiết căng hơn rồi đấy.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“‘Bàn tay của ác ma’ lại gửi thư đe dọa tới một cơ sở nọ. Khốn nỗi lần này là hàng thật. Trong thư còn có cả con số ngẫu nhiên kia nữa.”
“Cơ sở nào vậy ạ?”
“Công viên giải trí.”