❖ 8 ❖
Gửi tất cả nhân viên của công viên giải trí Raffer Tokyo!
Ta là “Bàn tay của ác ma”. Nếu các ngươi nghĩ có thể đây chỉ là thư giả danh thì hãy cứ mang tới sở cảnh sát. Đám cảnh sát ở phòng điều tra hình sự sẽ cho các ngươi biết đây là hàng thật.
Được rồi, vào đề nhé. Ta viết thư cho các ngươi là để yêu cầu một việc.
Nói vậy chứ ta đây cũng không cần tiền mặt gì đâu.
Ta chỉ muốn các ngươi hãy đóng cửa khu vui chơi trong vòng một tuần, tính từ thứ Hai tới. Các ngươi tuyệt đối không được để khách vào công viên. Tất nhiên, cũng không được thắp đèn hay bật nhạc.
Trong trường hợp các ngươi không chịu đáp ứng yêu cầu của ta, “Bàn tay của ác ma” sẽ xuống tay với chính những vị khách tới công viên. Ta nghĩ là các ngươi hiểu, cảnh sát cũng không thể ngăn ta lại đâu. Bọn chúng thậm chí còn không biết “Bàn tay của ác ma” là gì cơ mà.
Khôn hồn thì liệu mà làm theo yêu cầu của ta.
Bàn tay của ác ma 13 hàng E cột B
Kaoru ngẩng mặt lên khỏi bản photo của lá thư đe dọa. Ở phía bên kia bàn họp, Kusanagi vừa buông tiếng thở dài.
“Thư vừa được gửi tới văn phòng công viên giải trí đó hôm nay thì phải. Cả phong bì lẫn giấy dùng đều giống loại trước giờ được gửi tới sở cảnh sát. Máy in cũng cùng loại luôn. Và tất nhiên, không cần nói, con số trong bảng số ngẫu nhiên cũng hoàn toàn trùng khớp. Nói chung là hàng thật trăm phần trăm.”
“Chúng ta đã nói vậy với phía công viên giải trí chưa ạ?”
“Tất nhiên là nói rồi. Tay quản lý run như cầy sấy luôn. Truyền thông vẫn đưa tin liên tục về ‘Bàn tay của ác ma’, thư đe dọa giả vẫn mọc lên như nấm, thế mà giữa lúc đó công viên chỗ mình lại nhận được thư đe dọa thật, mặt anh ta cắt không còn giọt máu cũng là lẽ thường.”
Kaoru gật đầu. Quả thật, các vụ giả danh “Bàn tay của ác ma” đang nổ ra ầm ầm trên mạng Internet. Vừa mới hôm trước, trên bảng tin mạng nọ đã xuất hiện bài đăng với thông báo sẽ đánh bom một ngôi trường trung học dưới tên “Bàn tay của ác ma”. Chủ nhân bài đăng đó là một học sinh đang theo học tại ngôi trường kia, cậu bé đã dùng máy tính cá nhân ở nhà để đăng bài viết ấy. Học sinh này vô tư khai nhận rằng cháu dùng tên “Bàn tay của ác ma” để đăng bài vì nghĩ làm như thế thì sẽ dọa được mọi người.
Để có thể trấn áp dù chỉ là hoạt động giả mạo này, mấy hôm trước, trưởng phòng điều tra hình sự Kimura đã phải mở một buổi họp báo khác. Mục đích là để thông báo rằng sở cảnh sát có cách phân biệt được thật giả, và rằng những trò đùa tai quái sẽ không đem lại ý nghĩa gì cả. Nhưng xem chừng, tính tới thời điểm này, buổi họp báo cũng không mang lại hiệu quả gì đáng kể.
“Thế họ tính làm như thế nào, đóng cửa khu vui chơi à?”
“Hiện các cán bộ của khu vui chơi đang họp bàn. Có điều, theo tình hình này thì hẳn là phải làm theo yêu cầu của hung thủ thôi.” Kusanagi cắn môi. “Vạn nhất khách hàng có vấn đề gì thì chỉ tổ chuốc chỉ trích về sau.”
“Chẳng lẽ hung thủ có thù gì với công viên Raffer sao?”
“Tôi cũng nghĩ vậy nên đã cử nhóm Yuge tới công viên Raffer rồi,” Mamiya nói. Yuge cũng là cấp dưới của Mamiya, và cũng đang đảm nhận vị trí trưởng nhóm như Kusanagi.
“Nhưng cũng không biết như thế nào nữa. Đóng cửa một tuần thì đúng là thiệt hại khá nặng nề, nhưng chỉ có thế mà hóa giải được hận thù thì lại hơi rẻ chăng?” Kusanagi băn khoăn.
“Nói vậy thì mục đích của hắn là gì? Hắn muốn công viên giải trí đóng cửa để làm gì?” Kaoru nói.
“Thì không biết nên tôi mới đang nhũn ra đây.” Kusanagi vò đầu bứt tóc. “Yukawa liệu có giải được bí ẩn này không nhỉ?”
“Tôi cũng không biết nữa. Anh ấy chỉ mới bảo tôi điều tra mấy thứ.”
“Điều tra gì vậy?”
“Tìm kiếm trên mạng địa danh rồi từ khóa liên quan tới những vụ tai nạn xảy ra trong nội thành Tokyo mười ngày gần đây. Anh ấy bảo chắc chắn ở đâu đó sẽ có bài đăng thông báo phạm tội của hung thủ, nhưng vì nạn nhân của vụ tai nạn đó không chết nên hắn mới không gửi thư tuyên bố phạm tội cho ta.”
Vừa mở mắt, gã đàn ông đã kiểm tra đồng hồ đặt cạnh gối. Đã hơn 10 giờ sáng. Đêm qua hắn uống rượu tới tận khuya nên giờ thấy hơi nặng đầu. Từ khoảng một năm trước hắn đã rơi vào tình trạng phải có rượu dỗ giấc.
Gã đàn ông trườn ra khỏi chăn, vớ lấy chiếc ống nhòm đang đặt trên mặt bàn, đoạn lại gần cửa sổ. Hắn hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa sổ ra.
Phía xa xa là vòng đu quay của công viên giải trí. Hắn nhòm vào ống nhòm, chỉnh tiêu điểm, rồi nhìn chằm chằm một khoang ngồi của vòng đu quay. Đó là khoang ngồi màu xanh nằm trên cùng của vòng đu.
Hắn cứ nhìn như thế quãng hai mươi giây. Nhưng vị trí khoang ngồi không hề thay đổi. Khoang ngồi màu xanh đang dừng ở phía trên cùng.
Gã đàn ông quăng cái ống nhòm đi. Hắn mở máy tính cá nhân, vào một trang web nọ.
Tức thì, trên màn hình máy tính hiện lên tấm ảnh chụp vòng đu quay mà hắn vừa nhìn. Vài dòng chữ được chèn lên bức hình ấy.
Lời xin lỗi
Thành thật xin lỗi quý khách nhưng vì lý do bảo trì nên công viên giải trí Raffer Tokyo xin phép được đóng cửa hôm nay.
Chúng tôi biết việc này sẽ làm phiền tới quý khách rất nhiều nhưng rất mong nhận được sự thông cảm của quý khách.
Phiền mọi người hãy ghé thăm trang chủ chính thức của chúng tôi để cập nhật ngày công viên giải trí mở cửa lại.
Công viên giải trí Raffer Tokyo
Đọc nội dung thông báo, gã đàn ông không thể nhịn được mà nhoẻn miệng cười. Hắn nằm dang tay dang chân ra sàn nhà, cười không thành tiếng.
Thành công rồi. Mình thành công rồi. Giờ còn ai không sợ mình chứ. Chẳng kẻ nào có thể đùa cợt mình nữa.