← Quay lại trang sách

❖ 9 ❖

Đê mê trong tiếng ca Những tài xế ngất ngây 20 giờ 13 phút, ngày 22

Tôi cũng đã xem chương trình hôm qua. Giọng của cô quả thực quá tuyệt vời. Tôi đã thật sự cảm động.

Lúc lái xe tôi cũng thường nghe đĩa CD của cô.

Ngày mai, 23, trên tuyến số 4 của cao tốc thủ đô hướng đi Shinjuku, ở gần trạm dừng nghỉ Yoyogi, tôi sẽ mở bài hát của cô ấy với âm lượng to hết cỡ, những tài xế cũng đi trên tuyến đường này vào giờ đó nhớ cẩn thận, tránh bị phấn khích quá mà gây tai nạn nhé.

“Anh thấy sao ạ?” Kusanagi hỏi Mamiya vừa ngẩng đầu lên khỏi tờ giấy in.

“Đúng là nghe cũng giống những bình luận trước giờ nhỉ.” Mamiya nhận xét. “Họ tìm thấy bài này ở đâu vậy?”

“Trên trang web ủng hộ một ca sĩ trẻ nào đó thì phải ạ.”

“Tìm được cả ở trên mấy trang đấy cơ à?”

“Utsumi than cô ấy tìm ròng rã suốt hai ngày trời đấy ạ.” Kusanagi cười khổ. Nhưng trong thâm tâm thì lấy làm cảm phục nguồn năng lượng và tinh thần bền bỉ của cô.

Chính Yukawa đã bảo Utsumi hãy tìm kiếm trên mạng với từ khóa là các địa danh thường xảy ra tai nạn nhằm khui ra những bài đăng thất bại của hung thủ.

Kusanagi nhớ lại lời giải thích của Utsumi.

“Hung thủ viết những lời thông báo phạm tội lên các bảng tin mạng rồi hôm sau sẽ thực hiện đúng theo nội dung đó. Nhưng kế hoạch của hắn chưa chắc đã thành công. Nếu thất bại, hắn sẽ không gửi thư tuyên bố phạm tội cho cảnh sát, cũng như không gửi địa chỉ đăng bài thông báo phạm tội cho anh Yukawa. Vấn đề ở chỗ, những trường hợp như thế nào thì sẽ bị coi là thất bại. Không xảy ra tai nạn thì đương nhiên rồi. Nhưng dựa vào thời điểm mà hắn gửi thư tuyên bố phạm tội, thì có vẻ đối với hắn, dù tai nạn xảy ra mà nạn nhân không chết thì cũng sẽ bị coi là thất bại. Rõ ràng, phải có bài báo đăng về vụ tai nạn chết người thì hắn mới gửi thư tuyên bố đi. Tức là, nhiều khả năng sẽ có những bài đăng về những vụ tai nạn mà hắn không gửi thư tuyên bố phạm tội vì nạn nhân của vụ đó không chết. Tất nhiên, trong trường hợp này thì bài đăng thông báo phạm tội sẽ nằm đâu đó trên các bảng tin mạng.”

Dựa theo giả thuyết này, Utsumi đã tìm kiếm trên mạng những từ khóa liên quan tới các vụ tai nạn giao thông xảy ra trong nội thành Tokyo mười ngày gần đây. Trước tiên, cô kiểm tra các vụ tai nạn xảy ra trên tuyến cao tốc thủ đô. Và phán đoán đó hoàn toàn chính xác. Chiều ngày 23, trên làn đường hướng đi Shinjuku, tuyến cao tốc thủ đô số 4 đã xảy ra một vụ tai nạn, cô gái điều khiển một chiếc ô tô con đã đâm xe vào tường chắn. Từ đây, Kaoru tìm các từ khóa như “cao tốc thủ đô số 4”, “tuyến đi Shinjuku”, “lái xe”, “trạm dừng nghỉ Yoyogi”, “ngày 23” ở trên mạng. Và rồi cô đã tìm ra bài đăng mà Mamiya vừa đọc ban nãy.

“Đó là một vụ tai nạn nhỏ, cô gái lái xe chỉ bị thương nhẹ.” Kusanagi nói.

“Sao hắn phải quan tâm tới việc sống chết của nạn nhân nhỉ?” Mamiya thắc mắc.

“Mấu chốt là ở đó đấy ạ. Yukawa đang đưa ra giả thuyết rằng, phải chăng đó là nhược điểm của ‘Bàn tay của ác ma’. Bởi nếu nạn nhân không chết thì họ sẽ biết gì đó về ‘Bàn tay của ác ma’.”

“Thế à. Vậy hỏi chuyện nạn nhân kia có khi sẽ biết được gì đó nhỉ?”

Nghe Mamiya bảo vậy, Kusanagi vừa nhoẻn miệng cười vừa gật đầu.

“Chắc giờ Utsumi đang làm việc đó rồi ạ.”

Amabe Kyoko làm việc trong một công ty về đồ gia dụng và nội thất ở Nihonbashi, bản thân cô cũng là một nhà thiết kế nội thất.

Họ đang ngồi trong sảnh vốn dùng để tiếp khách của công ty, Amabe Kyoko tỏ ra khá căng thẳng. Người của sở cảnh sát đột ngột tìm tới như vậy thì cũng khó trách. Nhưng có vẻ Amabe còn nghĩ người đàn ông đang ngồi cạnh cô đây cũng là cảnh sát. Khi nghe Kaoru giới thiệu đó là một nhà vật lý học, Amabe tròn xoe mắt, chớp mắt liên tục.

“Hôm 23, cô đã gây ra một vụ tai nạn nhỉ? Chúng tôi tới là để hỏi về chuyện đó.”

Nghe Kaoru nói như thế, mắt Amabe lộ rõ vẻ dao động và lo lắng.

“Tôi đã trả lời mọi chuyện rồi mà...”

“Tôi biết. Chúng tôi không phạt gì cô đâu, nên cô cứ thoải mái trò chuyện nhé.” Kaoru vừa cố nặn ra một nụ cười vừa nói.

“Vâng,” Amabe mơ hồ gật đầu.

Kaoru đưa mắt nhìn Yukawa. Ý chừng từ đây mọi chuyện xin giao cả cho anh.

“Theo ghi chép của sở cảnh sát thì hôm ấy đột nhiên cô thấy chóng mặt nhỉ, cô có thể nói cụ thể hơn cho chúng tôi về điểm này được không?” Yukawa lên tiếng. “Cô bị chóng mặt kiểu gì vậy?”

“Kiểu gì ư...” Amabe bối rối, chau mày. “Kiểu hoa mắt chóng mặt, không thể đứng dậy ấy ạ. Tôi không biết phải lái xe như thế nào nữa, nhưng cũng không thể phanh lại, cuống quá nên thành ra đâm luôn vào tường chắn.”

“Trước giờ cô từng bị như thế lần nào chưa?”

Amabe lắc đầu thật mạnh.

“Tôi chưa bị như thế bao giờ cả. Sau khi gây tai nạn, tôi cũng đã đi kiểm tra, nhưng bác sĩ bảo không có gì bất thường. Nếu cần tôi có thể cho các vị xem giấy chẩn đoán bệnh.”

Yukawa cười khổ.

“Chúng tôi không nghi ngờ cô giấu bệnh trong khi lái xe. Tức hôm ấy là lần đầu tiên cô gặp phải triệu chứng như vậy nhỉ?”

“Vâng.”

“Trước đó cô có uống gì không?”

“Không, tôi không uống gì cả. Rượu càng không.”

“Cô chỉ thấy chóng mặt thôi à, có gì bất thường nữa không?”

“Tôi còn bị ù tai nữa.”

“Ù tai?”

“Trước khi bị chóng mặt thì tôi đã thấy ù tai rồi. Như kiểu tai bị bịt, sâu bên trong vang lên tiếng gừ gừ ấy.” Amabe chau mày khó chịu, như thể cảm giác khi đó lại đang ùa về.

“Nghe như triệu chứng bệnh rối loạn thính lực ấy nhỉ.” Yukawa nhận xét.

Amabe duỗi thẳng lưng, gật đầu.

“Lúc đầu bác sĩ cũng bảo tôi như thế đấy.”

“Nhưng sau khi có kết quả kiểm tra thì họ kết luận là không phải à?”

“Đúng vậy. Tôi đã kiểm tra khá kỹ. Cuối cùng họ bảo là có thể do tôi đang bị căng thẳng nên mới nhất thời gặp phải những triệu chứng đó.”

“Sau đấy cô có gặp lại tình trạng này không?”

“Không hề. Chỉ có điều, từ đó tôi thấy sợ nên thường tránh lái xe.”

“Chắc tới đây là được rồi.” Yukawa nhìn Kaoru, khẽ gật đầu. Có vẻ anh đã hỏi xong.

Sau khi cảm ơn Amabe, hai người rời khỏi công ty nọ.

“Anh có nhận ra được điều gì không?” Ra tới đường, Kaoru hỏi Yukawa.

“Tôi đã nắm được thông tin có vẻ là mấu chốt của vụ này rồi. Vấn đề là làm thế nào để có thể xác lập chứng cứ.”

“Thế anh cứ cho tôi biết thông tin mấu chốt đó trước đi vậy.”

“Không được, nó còn chưa thể gọi là giả thuyết nữa. Cô đợi thêm đi.”

Kaoru bực mình, lắc đầu.

“Anh Yukawa, anh không biết ư? Tính trong tuần này ‘Bàn tay của ác ma’ đã gửi tới ba lá thư đe dọa rồi đấy. Nào buổi hòa nhạc, rồi sự kiện bị hủy, đại hội marathon thì phải hoãn. Hung thủ lộng hành quá rồi. Hắn nghĩ chỉ cần là cái tên ‘Bàn tay của ác ma’ thì không ai dám trái lời hắn. Chúng tôi không thể cứ để hắn tác oai tác quái như thế này mãi.”

“Hòa nhạc, sự kiện, đại hội marathon à? Trước đó thì là công viên giải trí nhỉ. Nghe vẻ hắn không thích mọi người được vui vẻ. Có lẽ tính cách tên này khá u ám đấy.”

“Sao anh nói chuyện vẫn bình chân như vại vậy. Càng ngày hắn sẽ càng đòi hỏi quá đáng. Chẳng mấy nữa mà hắn sẽ đòi tiền mặt. Anh Yukawa, đây không đơn giản là nghiên cứu đâu, nên phiền anh...”

“Ai bảo đây đơn giản là nghiên cứu?” Đôi mắt Yukawa đằng sau cặp kính nom đã nghiêm nghị hẳn lên. “Tôi khinh tên tội phạm lần này từ tận đáy lòng. Tôi chẳng biết tại sao hắn lại có ý thù địch với tôi, nhưng hắn đã giết hai người vô tội, rồi còn biến hành vi đó thành đòn uy hiếp, và coi đây như một trò chơi, tôi tuyệt đối không tha thứ cho một kẻ như vậy. Tôi nhất định sẽ tìm ra hắn và bắt hắn phải đền tội.”

“Thế nên là,” nói đoạn anh nhìn Kaoru, mỉm cười. “Cô đợi thêm một chút đi, sẽ không lâu đâu.”

Kaoru đáp lại ánh nhìn của anh, gật đầu.