❖ 10 ❖
Gã đàn ông đang ngồi trước máy tính. Hắn kết nối Internet, hòng tiếp cận được nhiều nguồn thông tin.
Hắn lang thang trên mạng như thế này chỉ với một mục đích duy nhất là tìm kiếm mục tiêu.
Đến giờ này, “Bàn tay của ác ma” đã trở nên thần thông quảng đại. Chỉ cần uy hiếp dưới cái tên đó thì chẳng doanh nghiệp nào dám trái lời, ai ai cũng phải răm rắp nghe theo.
Trên một trang buôn bán cổ phiếu, có người còn suy đoán, hay mục đích của “Bàn tay của ác ma” là kiếm tiền từ cổ phiếu? Chẳng hạn như, sau khi bán khống cổ phiếu của một công ty nào đó, “Bàn tay của ác ma” sẽ lan tin là mình đang nhắm tới công ty này. Tới lúc ấy, đương nhiên giá cổ phiếu sẽ hạ. Chỉ chờ thế, hắn sẽ mua lại, thế là lời to.
Ồ, ra là còn có cả cách như vậy, gã đàn ông như chợt sáng mắt ra. Từ trước tới giờ, hắn chưa từng nghĩ tới việc dùng cái tên “Bàn tay của ác ma” để kiếm tiền.
Và cả sau này cũng không.
Thứ hắn cần là danh vọng. Thứ mà lẽ ra hắn đã phải có từ lâu. Hắn chỉ có một niềm mong mỏi lớn lao nhất là người đời sẽ nhận ra được tài năng thật sự của hắn.
Theo như tin tức trên báo đài thì hiện không chỉ cảnh sát mà ngay cả những người đứng đầu chính phủ cũng đang điên đầu vì “Bàn tay của ác ma”. Rặt một lũ ngốc, hắn nghĩ. Toàn một lũ dùng đầu khoa Văn thì sao có thể thành đối thủ của hắn.
Hay là mình uy hiếp cả cái nước này luôn nhỉ – đột nhiên hắn thoáng nghĩ như vậy. Cắt giảm một nửa lương của mấy gã chính trị gia với viên chức chính phủ rồi sa thải hết mấy viên chức trên sáu mươi tuổi đi. Nếu nhà nước không chịu nghe lời, mỗi ngày “Bàn tay của ác ma” sẽ tiễn một công dân của họ lên thiên đường. Nếu hắn uy hiếp như vậy thì sẽ thế nào nhỉ.
Gã đàn ông cười khổ. Thế thì mọi chuyện sẽ rối tinh lên. Đám người đó nhất định sẽ không chịu làm theo yêu cầu này. Lũ chính trị gia với viên chức chính phủ thì quan tâm quái gì tới tính mạng của dân chúng.
Thế nên, chỉ có thể uy hiếp mấy doanh nghiệp thôi. Nếu doanh nghiệp phớt lờ lời đe dọa và khiến ai đó phải mất mạng thì hình ảnh của họ sẽ bị tụt dốc. Nếu nạn nhân là người tiêu dùng hoặc khách hàng của doanh nghiệp thì ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn.
Gã đàn ông vừa nhìn màn hình vừa di chuột. Còn doanh nghiệp nào có thể uy hiếp được không nhỉ? Càng những doanh nghiệp đang trở thành đề tài bàn tán thì càng có giá trị uy hiếp.
Hắn tìm những vụ lùm xùm trên mạng. Các chủ đề lần lượt hiện ra.
Mắt hắn để ý tới một dòng chữ, bởi trong đó xuất hiện cụm từ “Bàn tay của ác ma”. Nội dung dòng chữ đó là “Nhà vật lý học nọ tuyên bố ‘Bàn tay của ác ma’ không hề đáng sợ”. Gã đàn ông lập tức nhấp chuột vào đó.
Những vụ đe dọa từ kẻ chưa rõ danh tính dưới tên “Bàn tay của ác ma” vẫn liên tiếp diễn ra. Những buổi hòa nhạc, buổi trình diễn rồi sự kiện liên tiếp bị hủy. Hôm trước, một đại hội marathon cũng bị hủy đột ngột. Chưa kể vụ công viên giải trí Raffer đóng cửa cũng là do “Bàn tay của ác ma” bày ra. Ở thời điểm hiện tại, cảnh sát cũng chưa có một đối sách nào cả. Dù tức tối trước việc “Bàn tay của ác má” tự tung tự tác gây ra những vụ tai nạn chết người, nhưng rất tiếc, có lẽ từ nay về sau chúng ta vẫn phải phục tùng các yêu cầu của hắn. Nhân việc này, chúng tôi đã hỏi chuyện vị phó giáo sư Y, thuộc đại học T, từng không ít lần hợp tác với sở cảnh sát để phá những vụ kỳ án, và câu trả lời của phó giáo sư Y hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của chúng tôi.
“Chẳng có lý gì mà ta phải làm theo những lá thư đe dọa đó cả. Theo như cảnh sát điều tra được, ‘Bàn tay của ác ma’ có thể gây tai nạn ở một địa điểm nhất định nhưng không thể ra tay với một người nhất định nào đó. Trong thư tuyên bố phạm tội, hung thủ có viết tên của nạn nhân nhưng rõ ràng là hắn biết những cái tên đó qua báo đài. Cũng tức là hắn giết nạn nhân trong khi không biết người đó là ai. Nhưng cũng không phải hắn cố ý giết người một cách bừa bãi. Mà là hắn chỉ có thể nhắm mục tiêu một cách bừa bãi như vậy thôi. Theo đó, ‘Bàn tay của ác ma’ chẳng khác gì những tên ác ma đánh bom hay phóng hỏa cả. Trước giờ các doanh nghiệp vẫn nhận được đầy rẫy những lá thư đe dọa đánh bom hay phóng hỏa. Và cách chúng ta đối phó trong những trường hợp như vậy là tuyệt đối phòng bị. Tôi nói chẳng lý gì phải phục tùng theo những lá thư đe dọa đó là vì thế.”
Tức là “Bàn tay của ác ma” không thể giết một người nhất định nào đó. Nhắc mới nhớ, trong những bình luận thông báo phạm tội đúng là không hề đề tên của nạn nhân, chỉ ghi địa điểm và ngày. Quả thực, “Bàn tay của ác ma” chẳng khác nào những kẻ đánh bom hoặc phóng hỏa cả.
Và cuối cùng, phó giáo sư Y còn cho chúng ta một suy đoán về bản chất của “Bàn tay của ác ma”.
“Một kiểu khoa học vốn có đơn thuần. Tôi nghĩ, ta cứ hết sức cẩn thận với những người lạ, món đồ lạ như khi tự bảo vệ mình trước những kẻ đánh bom hay phóng hỏa là ổn.”
Ra vậy. Xem ra “Bàn tay của ác ma” không phải là thứ gì đáng sợ đến thế.
Gã đàn ông nắm chặt tay lại, đấm mạnh xuống bàn. Chiếc máy tính cá nhân hơi nẩy lên.
Khoa học vốn có đơn thuần, cụm từ này đã làm tổn thương lòng tự tôn của hắn. Nó đã đổ thêm dầu vào ngọn lửa cuồng nộ trong hắn.
Đã vậy thì tao cũng sẽ có cách của tao, hắn nghĩ. Không biết một tí gì về “Bàn tay của ác ma” mà dám phát biểu liều như thế, thật không thể tha thứ được. Chưa kể những lời này còn phát ra từ miệng tên đó thì càng phải cho hắn biết thế nào là lễ độ.
Gã đàn ông đứng dậy, đi vòng quanh phòng, hai tay vẫn khoanh lại. Một lát sau, hắn dừng lại, lại gần giá sách, lôi từ trên đó xuống một tập tài liệu.
Tiêu đề của tập tài liệu đó là “Nghiên cứu điều khiển từ giảo trong việc ghi từ ở mật độ siêu cao”.
Khung cảnh khi hắn phát biểu bài luận văn này trên bục giảng sống lại trong trí hắn như thể ấy mới là chuyện của ngày hôm qua. Những ánh mắt chất chứa kỳ vọng xen lẫn hoài nghi đổ dồn về phía nhà khoa học trẻ. Trong khi ấy, trên màn hình lần lượt trình chiếu những thành quả nghiên cứu khiến cả đám người cứng đầu phải tròn xoe mắt kinh ngạc. Hắn đứng đó, lần lượt đưa ra những lời giải thích cho từng thành quả một với vẻ đầy tự tin. Giọng nói vô cùng mạnh mẽ.
Bài phát biểu kết thúc êm đẹp. Hắn tự tin rằng mình sẽ chiến thắng. Hắn đã nghĩ đây chính là khoảnh khắc con đường tương lai sẽ mở rộng ngay trước mắt mình.
Tới giờ đặt câu hỏi. Những câu hỏi hắn đã lường sẵn, những câu hỏi hết sức bình thường, rồi cả những câu hỏi lạc đề liên tiếp được đặt ra cho hắn. Hắn không hề lung lay. Hắn trả lời một cách chính xác, mạch lạc, thi thoảng còn xen lẫn cả chút coi thường trong đó.
Tiếng của người dẫn chương trình vang lên. Vậy còn câu hỏi nào khác không ạ?
Làm gì còn. Đúng lúc hắn nghĩ như vậy thì từ đằng sau, một bàn tay giơ lên. Đó là một bàn tay khá dài.
Một người đàn ông đứng dậy. Anh ta xưng tên rồi đặt câu hỏi.
Nghe câu hỏi của người đàn ông, hắn thấy hỗn loạn. Bởi đó là một nội dung hắn không tài nào ngờ tới. Sự dao động lộ cả trong giọng hắn. Những câu trả lời trôi chảy đã biến đi đâu mất, thay vào đó hắn trả lời lắp bắp. Vả chăng, hắn còn biết nội dung hắn vừa phát biểu không thể làm hài lòng những người đang nghe.
Người đàn ông vừa đặt câu hỏi không dồn hỏi thêm. Nhưng việc ấy còn khiến hắn thấy tổn thương hơn. Với lòng từ bi của một võ sĩ, tôi sẽ bỏ qua cho một nhà nghiên cứu non kinh nghiệm như anh – hắn có cảm giác người đó đang nghĩ như vậy.
Hắn bước xuống khỏi bục giảng, nhưng trong lòng chẳng còn sót lại chút dư vị chiến thắng nào. Chỉ vì một câu hỏi kia mà cánh cửa hào nhoáng chuẩn bị mở ra cho hắn đã đóng sầm lại.
Chính là từ giây phút đó – hắn nghĩ.
Tất cả mọi thứ bắt đầu đảo lộn chính từ hôm đó. Mọi thứ đã trệch khỏi đường ray trải sẵn và đến khi hắn nhận ra thì hắn đã đi về một phía hoàn toàn khác. Một con đường hoàn toàn trái với ý nguyện của hắn.
Dẫu thế, hắn vẫn luôn nỗ lực để có thể trở thành một kẻ thắng cuộc. Hắn đã sống với lòng tin rằng, một lúc nào đấy, mình sẽ lại tỏa sáng.
Vậy mà, ngày đó đã không tới. Hơn thế, hắn còn mất luôn cả Yuma, viên ngọc cuối cùng mà hắn có.
Hắn phải đòi lại món nợ khi đó.
Hắn ngồi xuống phía trước máy tính cá nhân. Đại học Teito, hắn gõ dòng chữ ấy rồi nhấn tìm kiếm. Tức thì, trang chủ của đại học Teito hiện ra. Hắn nhấn chuột, truy cập trang web nọ.
Chỉ khoảng hai mươi giây sau, hắn đã nắm được thông tin của người đàn ông kia. Hắn vừa chép lại thông tin vừa cười không thành tiếng.
Kaoru gõ cửa, song cô không đợi đối phương đáp lời mà mở cửa luôn. Cô đã gọi điện từ trước nên biết Yukawa đang ở trong phòng.
Anh đang ngồi trước máy tính cá nhân, gõ bàn phím.
“Anh đang suy tính điều gì vậy?” Kaoru cất tiếng gọi từ sau lưng Yukawa, khẩu khí khá mạnh mẽ.
Yukawa xoay ghế lại, nhìn cô.
“Cô có vẻ không được vui nhỉ, ban nãy nói chuyện điện thoại tôi đã thấy như vậy rồi.”
“Tại sao anh lại làm vậy ạ?”
“Ý cô là làm gì cơ?”
“Anh đừng giả ngơ nữa. Chẳng phải chính mồm anh bảo sẽ không nhận phỏng vấn còn gì? Vậy mà tại sao trên mạng lại có bài báo đó?”
“Cô cũng đọc rồi à?”
Giọng điệu bình thản của anh càng làm cô lộn tiết.
“Đương nhiên rồi ạ. Anh Kusanagi cũng đang bực lắm. Anh ấy bảo tôi đến đây hỏi anh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Tôi nghĩ mọi người đâu có lý do gì để phàn nàn với tôi nhỉ. Vốn dĩ, chính do lỗi của cảnh sát mà cánh truyền thông mới biết tới tôi, từ đó họ mới kéo ầm ầm tới xin phỏng vấn tôi. Cực chẳng đã, tôi mới phải nhận lời một trong số đó. Thế mà giờ các cô lại trách cứ tôi?”
“Thế thì trước khi nhận phỏng vấn anh cũng nên trao đổi trước với chúng tôi đã chứ. Chúng tôi đã cung cấp cho anh biết bao nhiêu tài liệu liên quan tới vụ án. Thế mà anh lại dùng chúng để tự ý suy luận rồi cung cấp cho cánh phóng viên, thật không đúng luật chút nào cả.”
Chừng như bị đe dọa trước thái độ áp đảo của Kaoru, Yukawa nhăn nhó, im bặt.
Kaoru thở dài.
“Chuyện là thế nào vậy ạ? Sao tự nhiên anh lại nhận lời phỏng vấn thế? Anh vốn rất ghét việc đó cơ mà.”
Nghe thấy thế, Yukawa lập tức trưng ra vẻ mặt như của một đứa trẻ vừa nghĩ ra trò đùa tai quái. Sau đó, mặt anh nghiêm túc trở lại, anh nhìn Kaoru lom lom.
“Cuối tuần này cô có thể đi cùng tôi tới một chỗ này không?”
“Đi đâu cơ ạ?”
“Một cơ sở nghiên cứu của trường chúng tôi ở Hayama. Tôi định sẽ thực nghiệm tái hiện ‘Bàn tay của ác ma’ ở đó.”
Kaoru tròn xoe mắt.
“Anh biết ‘Bàn tay của ác ma’ là gì rồi ư?”
“Tôi vẫn chưa dám chắc, nên mới cần phải thực nghiệm.”
“Thế có cần gọi bên giám định không? Hay bên pháp y thì hơn ạ?”
Nhưng Yukawa lại lắc đầu.
“Không đến mức hoành tráng vậy đâu. Một mình cô tới thôi là được rồi. Tôi sẽ nói rõ sự tình với Kusanagi.”
Mắt Yukawa nhá lên một tia vô cùng nghiêm túc. Xem ra anh rất tự tin với thực nghiệm dựa trên giả thuyết của mình.
“Tôi hiểu rồi ạ,” Kaoru đáp.