❖ 11 ❖
11 giờ thứ Bảy, khi Kaoru tới phòng nghiên cứu thì Yukawa trong bộ suit đã ngồi đợi cô. Kaoru ngạc nhiên hỏi, “Có chuyện gì mà anh lại đóng bộ thế này?” Cô nghĩ bộ dạng này chẳng hợp với việc thực nghiệm chút nào.
“Sao tôi có thể đi tới Hayama trong bộ đồ trắng tinh chứ. Với tôi thấy như thế này ra dáng một người trưởng thành lắm mà.”
“À vâng, đúng lắm.”
Yukawa đã ôm sẵn một túi thể thao.
“Đồ thực nghiệm chỉ có nhiêu đây thôi ạ?” Kaoru hỏi.
“Đây chỉ là một phần thôi. Phần lớn còn lại tôi đã xếp sẵn lên xe rồi. Ta đi thôi.”
Anh cầm túi lên, rảo bước rời khỏi phòng, Kaoru tất tả theo sau.
Một chiếc xe van nhẹ đã đậu sẵn trong bãi đỗ của trường đại học. Ở ghế phụ chất một thùng các tông, chưa kể nó còn được thắt cả dây an toàn.
“Đây là gì vậy ạ?”
“Máy đo lường.” Vừa đáp, Yukawa vừa mở cửa sau, trao chìa khóa cho Kaoru rồi lên xe.
“Máy này khá tinh xảo nên tôi phải để ở đó. Có vấn đề gì không?”
“À không, vậy tôi sẽ cố lái cẩn thận.”
“Cũng không cần thận trọng quá đâu. Cứ lái như bình thường thôi.”
“Tôi hiểu rồi ạ.”
Kaoru mở máy, cho xe chạy. Cô đã hỏi trước cách đi tới cơ sở nghiên cứu nọ ở Hayama. Chỉ cần rẽ vào đường Yokohama Yokosuka từ tuyến Wangan là được.
“Còn ai khác thực nghiệm cùng anh không? Hay anh sẽ làm một mình ạ?”
“Về cơ bản thì...” Yukawa bỏ lửng câu vẻ úp mở, đoạn tiếp. “Tôi làm một mình thôi, có gì thì đã có cô giúp một tay.”
“Tôi ấy ạ?” Kaoru mém mất lái. “Tôi chịu thôi. Từ hồi tiểu học tôi đã chẳng làm nổi mấy thực nghiệm khoa học rồi, hồi đó chỉ có mỗi giấy quỳ của tôi không đổi màu đấy, tôi không nói điêu đâu.”
“Giấy quỳ? Cô đã làm thực nghiệm gì vậy?”
“Tôi không nhớ nữa. Nhưng tóm lại là tôi không giúp được đâu.”
“Không sao. Cô cứ làm như tôi bảo là được.”
“Sao như thế được...”
Lòng bàn tay đang nắm vô lăng của cô đã toát hết mồ hôi. Tất nhiên không phải cô căng thẳng vì lái xe.
Đường cao tốc hiện đang khá vắng. Thời tiết thì đẹp, tầm nhìn cũng rất rõ.
“Anh nghĩ mục đích của hung thủ lần này là gì? Tính tới thời điểm này hắn chưa hề yêu cầu tiền mặt.”
“Tôi cũng không rõ nữa. Tôi nói với cô nhiều lần rồi mà, tôi không có hứng thú với động cơ của hung thủ.”
Xe chạy qua Oiminami, băng qua cầu Keihinohashi. Phía trước là đường hầm Kukokita. Và tiếp theo đó nữa sẽ là lối ra Kukochuo.
Nhưng Yukawa vẫn tiếp tục.
“Có điều, rõ ràng là hắn muốn khoe mẽ năng lực của bản thân với thiên hạ. Hắn muốn công viên giải trí đóng cửa, bắt hủy buổi hòa nhạc rồi sự kiện chẳng phải vì những việc này tiện cho hắn phô trương sức ảnh hưởng của ‘Bàn tay của ác ma’ đó sao?”
Xe băng qua đường hầm Kukokita. Vừa nhìn bảng chỉ dẫn Kukochuo ở bên trái, Kaoru vừa cho xe chạy vào làn đường giữa. Đây là tuyến đường có ba làn xe rộng, rất dễ chạy. Nhìn từ gương chiếu hậu, cô thấy một chiếc xe van trắng đang chạy phía sau xe của họ. Chiếc xe chạy khá nhanh.
“Tức mục đích của hắn là để phô trương sao?”
“Có thể lắm. Có lẽ hung thủ cho rằng mọi người đang đánh giá quá thấp thực lực của hắn chăng.”
“Lẽ nào hắn gây ra bao nhiêu vụ tai nạn chỉ vì vậy thôi sao? Nếu đúng vậy thì tên này sống tiêu cực quá nhỉ.”
“Đây không phải vấn đề tích cực hay tiêu cực. Mà là dễ bị tổn thương hay không. Nhà khoa học thì lại càng dễ bị tổn thương.”
Xe lại chạy vào đường hầm Tamagawa. Mấy chiếc xe gần đó đều đang chạy khá nhanh. Có những xe còn liên tục chuyển làn khiến cô thấy sờ sợ. Kaoru nhấn đèn pha.
“Anh cũng từng bị người khác làm tổn thương ư?”
“Tất nhiên.”
“Thế những lúc như thế thì anh làm gì...”
Cô toan hỏi anh làm gì để vơi bớt nỗi buồn. Nhưng đến cô còn không nghe thấy giọng mình. Cô có cảm giác như màng nhĩ của mình vừa bị bịt lại.
Lúc Kaoru nhận ra thì chiếc xe bên cạnh đã lái song song với xe của họ. Cô nghe thấy một thứ âm thanh kỳ quái phát ra từ phía chiếc xe đó. Âm thanh rất trầm. Một cảm giác khó chịu như kiểu bị bồn chồn dồn nén xuống ngực cô.
Mình bị sao thế – cô những tưởng mình đã nói như vậy. Nhưng lại không tài nào nghe thấy tiếng nói ấy. Thay vào đó, âm thanh khó chịu kia vẫn không chịu rời khỏi tai cô. Dù cô lắc đầu thì âm thanh ấy vẫn bám rịt quanh mặt cô.
Sau đó cô cảm thấy choáng váng, tầm nhìn điên đảo. Ngay cả việc ngồi trên ghế thôi cũng thật khó khăn, đến mức cô không biết phải điều khiển tay lái thế nào nữa. Cô toan giẫm chân phanh. Song cô lại không xác định được vị trí của nó. Cô định quờ quạng chân để tìm nhưng mắt mòng mòng nên không sao tìm được.
Cứ đà này thì mình gây tai nạn mất thôi – cô đang nghĩ như thế thì bỗng hai cánh tay cô được nắm vững lại. Cô còn có cảm giác như thể thứ gì đó vừa được đặt lên đầu mình.
“Cô thả lỏng cánh tay đi.” Kaoru nghe thấy một giọng nói bên tai mình.
Lúc cô nhận ra thì đã thấy Yukawa trườn người từ phía sau lên, nắm lấy hai cánh tay cô. Chiếc xe vẫn đang chạy thẳng về phía trước. Chưa kể cô cũng không thấy choáng váng nữa.
“Tôi... ổn rồi.”
“Cô lấy lại được cảm giác thăng bằng rồi chứ?”
“Được rồi ạ.”
“Tốt rồi,” Yukawa buông hai cánh tay cô ra. Chiếc xe van chạy song song với cô đã chạy tít lên phía trước.
Hình như Yukawa vừa rút điện thoại ra.
“Cậu thấy rồi đúng không? Chính là chiếc xe van trắng vừa rồi đấy... Ừm, còn lại nhờ cả vào cậu nhé.”
Yukawa vừa ngắt điện thoại thì từ phía sau xe của họ, một chiếc sedan chạy vượt lên. Cô thấy Kusanagi ngồi bên ghế phụ giơ ngón cái lên. Theo sau đó còn có ba xe cảnh sát trá hình đang réo đèn đỏ inh ỏi.
“Chuyện này là sao?” Kaoru cao giọng hỏi.
“Ban nãy tôi chẳng nói rồi đấy thôi. Rằng tôi sẽ nhờ cô cùng làm thực nghiệm.” Yukawa điềm nhiên nói.
Xe của nhóm Kusanagi chặn đầu được chiếc xe van trắng sau khi qua lối ra của tuyến Higashiogishima. Cùng với mấy chiếc xe cảnh sát trá hình được điều khiển bởi những điều tra viên hỗ trợ, họ đã vây chiếc xe van lại, buộc nó ra khỏi đường cao tốc thủ đô.
Chuyện là, hôm kia, Yukawa đã gọi Kusanagi tới phòng nghiên cứu và bảo với anh rằng, “Chúng tôi sẽ làm mồi nhử, đợi hung thủ xuất hiện thì cậu hãy tóm hắn nhé.” Tất nhiên khi đó Kusanagi chẳng hiểu trời trăng gì cả.
“Tôi nhận lời phỏng vấn là để khiêu khích hung thủ.” Yukawa giải thích. “Nghe tôi bảo ‘Bàn tay của ác ma’ không thể nhắm vào một người nào đó cụ thể chắc chắn hung thủ sẽ cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Vì thế hắn nhất định sẽ nảy sinh ý muốn nhắm tới một người cụ thể. Song bài toán mà hắn cần giải quyết là sẽ nhắm vào ai và sẽ thông báo phạm tội như thế nào. Hắn sẽ không thể dùng cách như từ trước tới giờ là bình luận vào một bảng tin trên mạng. Bởi hắn lo người thân hoặc chính bản thân người kia sẽ đọc được dòng bình luận này. Khi đó, chắc chắn mọi chuyện sẽ rùm beng lên. Nhưng nếu gửi qua bưu điện thì còn bất tiện hơn. Bởi hắn không thể biết liệu mình có cơ hội ra tay trước khi thư thông báo được gửi tới nơi không. Tóm lại, hắn gặp khó khăn trong việc thông báo phạm tội nếu nạn nhân là một nhân vật cụ thể. Vậy hắn phải làm sao để chứng minh được khả năng có thể nhắm vào một người cụ thể nào đó mà không cần phải gửi thông báo? Và tôi nghĩ hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi.”
“Ý cậu là hắn sẽ nhắm vào chính người đã chỉ ra điểm yếu của hắn?”
“Có vẻ hắn luôn có ý thù địch gì đó đối với tôi nên chắc là sẽ nhắm tới tôi. Và tôi cũng đã rải sẵn ‘thính’ chờ hắn.”
“Thính?”
“Đây,” nói đoạn Yukawa chỉ tay vào màn hình máy tính.
Đang hiện trên màn hình là trang chủ của trường đại học Teito. Ở góc cập nhật tin tức mới nhất của khoa Khoa học công nghệ, bộ môn Vật lý học có đăng một nội dung như sau:
Buổi thảo luận nghiên cứu về Vật lý từ tính và cộng hưởng từ hạt nhân
Chủ tọa: Yukawa Manabu (phó giáo sư, phòng nghiên cứu số 13)
Thời gian: 13 giờ ngày 7 tháng Sáu
Địa điểm: phòng hội thảo số 5, tòa nhà số 2, cơ sở Hayama của trường đại học Teito
“Đây là gì vậy?”
“Chỉ là thông báo về một buổi hội thảo nhỏ. Dù trên thực tế không có buổi thảo luận nào như thế cả.”
“Ý cậu đây chính là ‘thính’ à?”
“Kiểu gì mà hắn chẳng muốn thu thập tin tức về tôi. Mà đã thế thì bắt buộc phải truy cập vào trang chủ của trường. Cậu nghĩ hắn sẽ nghĩ gì khi đọc được mục thông báo này? Chắc chắn hắn sẽ xem đây là một cơ hội.”
“Cái này sao lại thành cơ hội được?”
“Cơ sở Hayama này thực ra ở một nơi khá bất tiện, nếu đi từ Tokyo thì phải chuyển nào tàu rồi xe buýt. Phần đa mọi người đều sẽ lái ô tô tới. Hung thủ hẳn sẽ đoán chừng tôi cũng vậy. Và đây, tóm lại sẽ là một cơ hội đối với hắn.”
“Tức là hắn sẽ nhắm vào lúc cậu di chuyển bằng ô tô à?”
“Có lẽ vậy. Nên tôi muốn nhờ cô Utsumi lái xe giúp. Đợi khi hung thủ lộ diện thì các cậu chỉ cần tóm hắn là xong.”
“Đợi đã, cậu là dân thường mà. Chúng tôi sao có thể để cậu hành động nguy hiểm như vậy được.”
“Ngoài tôi ra thì chẳng ai có thể nhận nhiệm vụ này đâu. Người hắn nhắm tới là tôi mà.”
“Chính cậu đã gài bẫy để chuyện thành ra như thế này đấy. Sao cậu không chịu bàn bạc trước với tôi?”
“Bàn bạc thì chỉ tổ bị cậu phản đối thôi. Phản đối thì cũng chẳng sao, miễn là cậu có phương án thay thế để có thể bắt được hung thủ.”
Kusanagi rên rỉ.
“Cảnh sát chúng tôi không vô dụng đâu.”
“Tôi biết mà, chẳng phải tôi tin tưởng các cậu nên mới sẵn sàng biến mình thành mồi nhử sao?”
Kusanagi lắc đầu, nhìn gương mặt người bạn từ thời đại học của mình. Anh hiểu rất rõ suy nghĩ tuyệt đối không tha thứ cho những kẻ lợi dụng khoa học để làm việc xấu của Yukawa. Yukawa là một người có đầy những ý tưởng linh hoạt nhưng đức tin thì luôn vững như bàn thạch.
“Utsumi có biết việc này không?”
“Cô ấy không biết. Nhưng như vậy sẽ tốt hơn. Hung thủ sẽ theo dõi chúng tôi từ đâu đó. Tôi lo sẽ lộ chuyện nếu bắt cô ấy phải diễn xuất.”
“Thế chẳng hóa ra Utsumi cũng có thể gặp nguy hiểm sao?”
“Tôi biết chứ. Nhưng tôi xin đảm bảo an toàn cho cô ấy.” Yukawa dứt khoát nói.
Tiếp đó, Yukawa giải thích cho Kusanagi nghe về chân tướng của “Bàn tay của ác ma” và biện pháp xử lý nó. Dẫu không thể hiểu hết những nội dung đó song Kusanagi cũng chẳng thể ngăn mọi chuyện lại. Anh đành quyết chí tin tưởng bạn mình.
Và giờ thì kẻ tự nhận có “bàn tay của ác ma” đang ở trước mặt anh.
Mấy điều tra viên đã lôi từ trong chiếc xe van trắng ra một gã đàn ông mặt mày nhợt nhạt, gầy đét. Hắn để tóc mái, đeo kính. Nom hắn có vẻ đang sợ hãi. Dù hắn run rất khẽ nhưng đứng từ xa Kusanagi vẫn nhận ra.
Gã đàn ông bị tống lên xe cảnh sát trá hình mà không mảy may phản kháng gì. Một màn bắt giữ quá đỗi đơn điệu.
Mấy điều tra viên mở cánh cửa trượt của chiếc xe van ra và thốt lên đầy kinh ngạc. Kusanagi đang đứng phía sau họ cũng nhòm vào xe.
Một vật trông như chiếc chảo sâu lòng với đường kính khoảng năm mươi xăng ti mét được đặt hướng về phía bên trái thân xe. Rất nhiều dây điện rồi các loại máy móc phức tạp được nối với nó.
Cậu ta lại suy luận như thần rồi – Kusanagi nhủ bụng.