❖ 12 ❖
Yukawa đang nhìn chăm chăm tập tài liệu, chau mày vẻ ngờ vực, ngoài ra không hề có biểu cảm gì khác.
Đó là tập tài liệu với tiêu đề “Nghiên cứu điều khiển từ giảo trong việc ghi từ ở mật độ siêu cao”. Người tiến hành nghiên cứu là Takafuji Eiji, hung thủ vụ án “Bàn tay của ác ma”.
“Anh có nhớ ra gì không?”
“Theo tôi nhớ mang máng thì đúng là có đấy.”
“Quả nhiên.”
“Có điều,” Yukawa đóng tập tài liệu lại. “Tôi chỉ đơn giản là tham gia buổi phát biểu đó chứ không quen biết gì hắn ta cả. Tất nhiên càng không nhớ mình lại bị thù như thế.”
“Takafuji bảo anh đã bới lông tìm vết và soi mói hắn.”
“Bới lông tìm vết?”
“Chính vì thế mà con đường làm nhà nghiên cứu của hắn đã bị phá cho tan tành.”
“Đợi đã,” Yukawa giơ một tay lên như để ngăn Kaoru nói tiếp, khép mi vẻ nặng nhọc. Anh cứ để vậy một lát rồi mới mở mắt ra. “Đúng là hồi đó tôi có đặt câu hỏi cho hắn thì phải. Nhưng tôi nào có bới lông tìm vết gì đâu. Với tôi thì đó chỉ là một câu hỏi hết sức bình thường.”
“Anh đã hỏi gì?”
“Thì,” đang nói dở Yukawa bỗng ho khan một tiếng. “Câu hỏi của tôi khá chuyên môn, chắc cô sẽ hơi khó hiểu được, nên tôi sẽ giải thích một cách đơn giản nhé. Nghiên cứu của hắn ta khá thú vị, nhưng vẫn có một khuyết điểm. Đó là nó chỉ phát huy hiệu quả trong những điều kiện nhất định. Theo nhận định của tôi thì về lâu về dài, hắn sẽ càng gặp khó khăn trong việc quản lý được những điều kiện đó. Tôi đã hỏi hắn về điểm ấy. Rằng giả sử hắn khó mà quản lý được những điều kiện ấy, trong khi phương pháp bánh răng nam châm lại rẻ và hiệu quả hơn, thì hắn sẽ làm như thế nào. Mà phương pháp bánh răng nam châm thì lại là ý tưởng về ghi từ ở mật độ cao do tôi nghĩ ra. Và hắn ta đã đáp lại câu hỏi của tôi với đại ý là hắn không theo đuổi mục tiêu kinh tế trong nghiên cứu đó. Tất nhiên tôi không thấy thuyết phục song cũng không phản biện gì thêm. Đấy, chúng tôi chỉ trao đổi có vậy. Cô thấy sao? Như thế mà cũng bị xem là bới lông tìm vết và soi mói à?”
“Tôi không biết. Nhưng Takafuji lại nghĩ như vậy.”
Yukawa nhún vai, hừ mũi một tiếng.
“Mà hình như anh đã phối hợp với bên giám định để phân tích bộ thiết bị kia ạ? Nhân viên phụ trách của bên đó nhờ tôi gửi lời cảm ơn anh.”
“Tôi cũng có làm gì mấy đâu mà phải cảm ơn. Đây đơn giản là sở thích cá nhân thôi.”
“Tôi không hề biết lại có thể dùng âm thanh để gây ra việc như vậy. Anh nhận ra từ lúc nghe chuyện của cô Amabe à?”
“Tôi đoán hung thủ hẳn đã dùng cách nào đấy để làm rối loạn cảm giác thăng bằng của nạn nhân. Chiếc xe gây tai nạn ở nút giao Horikiri chẳng phải lúc đầu đã chạy xiên xẹo sao. Mà nếu đúng như vậy thì vụ tai nạn ngã chết người ở Ryogoku cũng có thể giải thích được. Dù có là thợ lành nghề đến đâu mà bị mất cảm giác thăng bằng thì cũng đứng không nổi.”
“Hóa ra có thể làm rối loạn cảm giác thăng bằng của người khác như vậy.”
“Sâu bên trong tai chúng ta có một bộ phận được gọi là tai trong, chịu trách nhiệm về cảm giác thăng bằng. Thế nên, nếu nơi ấy bị kích thích bởi thứ gì đó thì con người sẽ mất cảm giác thăng bằng. Vấn đề là kích thích nó như thế nào, và cách nhanh nhất để làm được việc này chính là dùng điện lưu. Nhưng sẽ rất khó để truyền điện lưu tới tai người khác ở cự ly xa. Từ đó tôi mới nghĩ hay là hắn dùng âm thanh. Với việc lựa chọn tần số, âm thanh có thể bay thẳng qua tai ngoài, tai giữa và kích thích trực tiếp vào tai trong. Thực tế, ở nước ngoài vẫn tồn tại loại vũ khí âm thanh phát ra âm thanh tần số cao. Thế nhưng, dù là dùng thứ đó thì vẫn có một vấn đề. Đó là sẽ có rất nhiều nhân chứng nếu hung thủ phát loại âm thanh này. Thế mà trên thực tế lại không hề có một nhân chứng nào cả. Vậy chuyện này là sao? Và cuối cùng thì tôi nghĩ tới loa siêu định hướng. Giải thích cho ngắn gọn thì đó là thiết bị truyền âm thanh đi xa nhờ sóng siêu âm. Khi đó âm thanh sẽ không lan rộng mà truyền tới một điểm xác định.”
“Và suy luận đó của anh đã hoàn toàn chính xác. Cái loa nom như chảo sâu lòng chất trên xe của hung thủ chính là thứ đó ạ?”
“Ừm tôi đã cùng bên giám định kiểm tra, tính năng của nó đúng là đáng kinh ngạc. Cô nghĩ mà xem, trong khi cô nghe phải thứ âm thanh khó chịu đó thì tôi ngồi ở ghế đằng sau lại hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Chưa kể, thiết bị đó còn gắn một máy hẹn giờ sẽ phát ra âm thanh điện tử trong vòng mười hai giây. Có lẽ, để làm rối loạn cảm giác thăng bằng của nạn nhân thì phải cần ít nhất chừng đó thời gian.”
Kaoru gật đầu. Dù có được nghe tất cả những chuyện này nhưng hẳn nhiên mọi người cũng không thể biết được cảm giác lúc đó ra sao. Song cô, người đã trải nghiệm thực tế thì hiểu hơn ai hết sức mạnh của cái “âm thanh khó chịu chỉ mình nghe thấy” đó.
“Cô nhớ cái thùng các tông tôi đặt trên ghế phụ không? Thực ra bên trong đó rỗng không.” Yukawa nói. Tôi chỉ lấy đó làm cớ để có thể ngồi ở ghế phía sau thôi. Chứ nếu tôi cũng ngồi ở phía trước thì cả tôi và cô đều phải nếm mùi ‘Bàn tay của ác ma’ rồi.”
“Ra là vậy. Mà nhắc mới nhớ, hình như lúc tôi bị rối loạn cảm giác thăng bằng anh đã đeo tai nghe hay gì đó vào tai tôi thì phải. Nhờ vậy mà cảm giác của tôi đã lập tức trở lại bình thường. Đó là gì vậy ạ?”
“Ý cô là cái này à?” Yukawa lôi từ chiếc túi đặt bên cạnh ra một vật, đó chính xác là chiếc tai nghe hôm nọ.
“Vâng ạ.”
“Cô đeo thử luôn thì sẽ nhanh hơn là tôi giải thích đấy. Đây!”
Kaoru chụp chiếc tai nghe Yukawa đưa cho lên đầu mình.
“Như thế này được chưa ạ?”
“Được rồi, cô ấn công tắc ở phía bên trái đi.”
Kaoru làm như được bảo. Thế là, ngay lập tức, người cô nghiêng hẳn đi, chực ngã khỏi ghế đến nơi.
“Ối, đây là gì vậy ạ? Ớ, thế này là sao?”
Yukawa vừa cười vừa lại gần Kaoru, đoạn ngắt công tắc. Tức thì cảm giác của cô trở lại bình thường.
“Ban nãy tôi nói rồi đấy thôi. Truyền điện lưu là cách nhanh nhất để kích thích tai trong. Chiếc tai nghe này có thể điều khiển được cảm giác thăng bằng của chúng ta bằng cách truyền tải một dòng điện lưu vô cùng nhỏ vào tai trong. Giờ tôi đang điều chỉnh chế độ gây rối loạn cảm giác, song khi ấy thì là chế độ bảo đảm cảm giác thăng bằng bình thường bất chấp tất cả các nhân tố bên ngoài.”
“Hóa ra nhờ vậy mà cảm giác của tôi mới ngay lập tức trở lại bình thường.”
“Chứ nếu cô mà mất lái thì tôi cũng nguy mất.” Nói đoạn Yukawa nghiêng đầu. “Nhưng tội trạng của hung thủ sẽ thế nào nhỉ? Liệu hắn có bị khởi tố với tội danh giết người không? Bởi thực chất, hắn chỉ làm rối loạn cảm giác thăng bằng của các nạn nhân. Kiểu gây thương tích dẫn đến tử vong à?”
“Không ạ, chúng tôi sẽ khởi tố hắn với tội danh giết người.” Kaoru đáp.
“Thế cũng được à?”
“Vâng,” Kaoru gật đầu thật mạnh. “Mà nghe đâu cái loa định hướng âm thanh đó là phát minh của công ty Takafuji từng làm việc. Dạo trước, hắn cũng đã từng được giao nhiệm vụ nghiên cứu chính về kỹ thuật sóng siêu âm ở công ty.”
“Cô vừa mới dùng thì quá khứ nhỉ?”
“Do công ty có sự chuyển giao về bộ máy tổ chức mà hắn ta đã bị loại ra khỏi bộ phận nghiên cứu chuyên môn. Tức quá nên hắn mới nộp đơn xin thôi việc. Theo thứ tự thời gian thì ngay sau đấy hắn đã bắt đầu phạm tội trên danh nghĩa ‘Bàn tay của ác ma’.”
“Vừa nghỉ việc mà đã suy đồi thế à. Thật quá vô vị.”
“Đúng là hắn đã suy đồi thật, nhưng hình như không phải vì chuyện công ty đâu ạ.”
“Thế là do đâu?”
Kaoru khẽ thở dài, đoạn đáp.
“Là do người yêu của hắn đã bị sát hại.”
“Hả, thật à?”
“Chúng tôi đã lục soát căn hộ hắn ta đang ở và phát hiện ra người phụ nữ từng chung sống với hắn không còn ở đó nữa. Hỏi thì hắn đáp là cô ấy đã bị sát hại.”
“Bị ai sát hại cơ?”
Kaoru liếm môi.
“Anh Yukawa ạ.”
Yukawa tròn xoe mắt kinh ngạc. Kaoru vừa nhìn gương mặt đó vừa tiếp.
“Hắn ta bảo như thế đấy.”