← Quay lại trang sách

❖ 13 ❖

Viên cảnh sát ngồi phía đối diện tên Kusanagi đang chĩa ánh mắt thăm dò về phía hắn. Gã ta đang muốn soi xét bên trong con người mình – Takafuji Eiji nghĩ bụng. Mày thì hiểu cái quái gì chứ, mày sẽ không đời nào hiểu được đâu – hắn chửi rủa trong lòng.

“Chúng tôi đã biết danh tính của xác chết đó rồi. Cô ấy là Kawata Yuma đúng không?”

Takafuji làm thinh. Đương nhiên rồi, hắn nghĩ. Chính hắn đã mang cái xác vào sâu bên trong núi Okuchichibu cơ mà. Bọn họ cũng chỉ là nghe hắn nói rồi mới tìm ra cô ấy.

“Chúng tôi đã hỏi chuyện gia đình cô Kawata. Anh có biết cô ấy là người Yamagata không? Mơ ước trở thành một nữ diễn viên, cô ấy đã lên Tokyo từ ba năm trước. Sau đó cô ấy làm thêm này kia tằn tiện sống qua ngày, nhưng tình hình gần đây của cô ấy ra sao thì hai vị song thân hình như không nắm được. Anh đã gặp cô ấy ở đâu và từ bao giờ?”

Đến lúc này Takafuji mới chịu mở miệng.

“Khoảng nửa năm trước. Tôi gặp cô ấy tại một nhà hát kịch ở Shibuya. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, cô ấy cũng đi một mình nên chúng tôi đã trò chuyện đôi chút...” Hắn muốn đường đường chính chính kể ra, ấy thế mà đến lúc nói, giọng hắn lại yếu ớt hẳn đi. Rõ ràng hắn đâu cần dùng kính ngữ, vậy mà cuối cùng lại không sao bạo mồm bạo miệng được.

“Sau đấy hai người sống chung luôn à?”

“Khoảng một tháng sau khi chúng tôi gặp nhau thì cô ấy chuyển tới nhà tôi sống. Thấy cô ấy bị đuổi khỏi chung cư vì không trả nổi tiền thuê, tôi bèn đánh bạo rủ cô ấy tới nhà. Kết quả, cô ấy đã vui mừng nhận lời.”

Yuma dạo ấy mới dễ thương làm sao, Takafuji buồn bã hồi tưởng lại quãng thời gian đó. Ngày nào cũng vậy, cứ nghĩ đến việc Yuma đang chờ mình ở nhà là hắn lại thấy phấn khởi khôn nguôi.

Vậy nhưng, những ngày tháng như mơ ấy bỗng hóa đen tối. Lý do là công ty hắn đã kiên quyết luân chuyển nhân sự một cách không thỏa đáng. Cũng vào dịp ấy, hắn đã bị loại ra khỏi bộ phận nghiên cứu.

“Không phải một mình cậu bị loại đâu. Chúng tôi đang muốn tinh giản bộ phận nghiên cứu, thành thử số lượng nhân viên kỹ thuật sẽ bị thừa ra. Giám đốc chỉ muốn duy trì một bộ phận nghiên cứu với toàn những nhân viên ưu tú. Dù sao, theo tôi được biết, các ý tưởng của cậu cũng không phát huy được nhiều trong sản phẩm loa định hướng âm thanh, từ giờ đành nhờ cậu cố gắng giúp sức cho bộ phận sản xuất vậy.” Cấp trên của hắn đã vừa cười hề hề vừa nói với hắn như vậy.

Ý anh là tôi không ưu tú à? – Takafuji đã bị tổn thương. Hắn phát tiết trong khoảnh khắc. Rồi cứ đà đó, hắn viết luôn đơn xin nghỉ việc.

Về tới nhà, hắn kể cho Yuma nghe việc vừa xảy ra. Hắn những tưởng nàng sẽ đồng tình với mình. Nàng vẫn thường xuyên khen hắn rằng, “Anh Eiji đúng là thiên tài.”

Vậy mà, khi nghe tin hắn xin thôi việc, Yuma lại thốt ra một câu hắn không sao tưởng tượng nổi.

“Sao anh ngốc nghếch vậy,” nàng bảo. “Chuyện công việc không phải anh thích thế nào cũng được đâu. Giờ anh đã là một ông chú ngoài ba mươi rồi, nghỉ việc thì anh định làm gì chứ? Chuyện này thật sự tồi tệ đấy. Thật hết nói. Đúng là phân thối mà.”

“Anh chỉ muốn làm ở một nơi công nhận thực lực của anh thôi.”

“Vâng vâng, tôi hiểu rồi, hiểu rồi. Đủ rồi. Anh thích thế nào thì tùy anh.” Nói đoạn Yuma vơ hết quần áo nhét vào trong túi.

“Em làm gì vậy?”

“Anh nhìn mà không hiểu à. Tôi sẽ đi khỏi đây. Tôi không thể yêu đương với anh nữa. Anh không thể kiếm ra tiền thì chúng ta ở bên nhau có nghĩa lý gì chứ. Dù gì tôi cũng đang định biến khỏi đây, thật vừa khéo.”

Yuma lôi điện thoại ra, soạn tin nhắn. Nhìn cảnh tượng đó, hắn cảm tưởng như máu đang dồn hết lên đầu mình. Mạch hắn cũng đập gấp hơn. Ý thức trở nên mơ hồ.

“Xin lỗi vì cứ hỏi đi hỏi lại mãi một vấn đề...” Câu nói của Kusanagi kéo dòng suy nghĩ của Takafuji trở về với thực tại. “Tại sao anh lại giết cô ấy?”

Takafuji khẽ lắc đầu như thể đang run lên.

“Tôi không giết nàng...”

Kusanagi nhếch khóe môi lên vẻ chán nản.

“Anh nói dối cũng chẳng tác dụng gì đâu. Trên cổ của thi thể vẫn còn hằn dấu móng tay lúc nạn nhân bị bóp cổ. Trên những dấu móng tay đó bám đầy những cặn bẩn từ móng tay của anh. Kết quả xét nghiệm DNA đã chứng minh cả rồi. Đến nước này mà anh vẫn còn muốn chối à?”

Takafuji quay đầu đi, hắn không thể chịu nổi ánh nhìn nghiêm khắc của viên cảnh sát nữa.

Hắn vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ đằng sau của Yuma lúc nàng soạn tin nhắn. Sau đấy, lúc hắn tỉnh ra thì nàng đã không còn cử động nữa rồi.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ – hắn ra sức lặp đi lặp lại câu hỏi ấy trong đầu.

Nếu tay sếp kia không nói ra những lời đó. Nếu hắn không bị loại khỏi bộ phận nghiên cứu. Mà không, vốn dĩ việc hắn vào làm ở công ty này đã là một sai lầm. Thật ra, hắn muốn làm ở một công ty khác. Rõ ràng hắn đã có thể vào làm ở công ty đó. Có một doanh nghiệp đã tỏ ra vô cùng hứng thú với nghiên cứu thời cao học của hắn. Hắn đã định cứ thuận theo đó mà vào công ty đó làm. Ấy thế mà công ty nọ lại lật mặt, tỏ ra mất hứng thú với nghiên cứu của hắn.

Tất cả là tại việc xảy ra ở buổi phát biểu kia.

Hắn đã bị cái tên phó giáo sư Yukawa nào đó bóc mẽ. Hắn sẩy chân từ đấy, chẳng có gì tốt đẹp xảy đến với hắn nữa cả.

Mãi đến gần đây hắn mới nghe người quen bảo cho biết phó giáo sư Y của đại học T đang nổi rần rần trên báo đài chính là tên Yukawa kia. Người quen ấy của hắn cũng từng học trường Teito. Người đó còn tự hào khoe với hắn bản photo của trang tuần san nọ. Takafuji nhận bản photo rồi ghim nó lên tường. Hắn muốn nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được nguôi ý định một lúc nào đó sẽ trả thù tên Yukawa này.

Rồi vừa nhìn xuống xác Yuma hắn vừa nghĩ, giờ chính là cái lúc ấy đây. Hắn sẽ gây ra một vụ án khiến tên đó phải bó tay. Đã đến lúc cho người đời biết tới sự ưu tú của hắn.

“Tôi hỏi anh lần nữa,” Kusanagi nói. “Chính anh đã giết cô ấy đúng không?”

Takafuji đến giờ mới chịu mở miệng, hơi thở hắn loạn nhịp.

“Tại hắn. Tại cái tên Yukawa đó. Tại hắn mà Yuma mới chết.”