← Quay lại trang sách

❖ 14 ❖

Kusanagi vừa đặt chai Kubota Manju lít tám xuống bàn, lông mày bên phải của Yukawa đã động đậy. Sau nhiều năm qua lại với người đàn ông này thì anh thừa biết đây là thói quen thể hiện sự vui mừng của cậu ta.

“Quà cho cậu đấy. Dù gì thì cũng phải để tôi cảm ơn cậu cho đàng hoàng chứ.”

“Cậu khách khí quá, quà cáp làm gì, nhưng món này thì tôi xin nhận.” Yukawa cầm lấy chai rượu lít tám, đặt xuống phía dưới bàn.

“Chắc cậu nghe chuyện Takafuji đã giết cô bạn gái sống chung với hắn rồi đúng không? Mà thực ra, nói là sống chung nhưng hình như người phụ nữ kia vốn dĩ cũng chẳng có ý định dài lâu với hắn. Chẳng qua sống với hắn thì cô ta khỏi phải lo chuyện tiền nong, lại còn được tự tung tự tác lúc hắn vắng nhà nên mới nhất thời tới nhà hắn. Nghe bạn cô ta kể, gần đây cô ta cũng bắt đầu nhắc tới chuyện rời khỏi nhà hắn. Song có vẻ Takafuji đã phát điên lên vì việc đó. Cái kiểu người ấy đúng là sợ thật.” Kusanagi nhớ lại gương mặt xanh xao của Takafuji. “Tóm lại, chỉ cần vụ đó thôi là chúng tôi đã khởi tố hắn được rồi, chưa kể còn vụ ‘Bàn tay của ác ma’ nữa. Bên công tố có khi sẽ tới chỗ cậu xin ý kiến đấy, đến lúc đó tôi muốn phiền cậu một việc.”

Yukawa không đáp, vẫn quay lưng về phía Kusanagi pha cà phê hòa tan.

Kusanagi gãi gãi đầu.

“Nói thật là tôi thấy có lỗi với cậu lắm. Cũng tại chúng tôi mà cậu bị lôi vào hết vụ án quái đản này tới vụ án quái đản khác. Tôi sẽ cố gắng để từ giờ cậu không gặp phải chuyện như thế này nữa. Thế nên là mong cậu đừng có bực dọc nữa.”

Yukawa trở lại với hai chiếc cốc có quai trên tay, đặt một chiếc xuống trước mặt Kusanagi.

“Tôi có bực dọc gì đâu. Dù cũng chẳng vui vẻ gì khi bị cuốn vào mấy vụ như vậy.”

“Thì tôi đã bảo sẽ không để cậu rơi vào hoàn cảnh như thế nữa mà. Nhưng như cậu cũng thấy ở vụ này rồi đấy, mấy tên tội phạm càng ngày càng phức tạp. Những vụ án sử dụng kỹ thuật tiên tiến cũng sẽ đầy rẫy. Những lúc như vậy, quả thực không có nhân tài như cậu không được. Thành thử mong cậu đừng nản mà hãy tiếp tục góp sức cho chúng tôi.”

Yukawa vẫn uống cà phê với gương mặt không cảm xúc. Trông anh chẳng có vẻ gì là muốn đáp lời bạn mình.

“Cũng nhờ vụ điều tra lần này mà chúng tôi đã điều tra khá nhiều về cậu.”

Nghe Kusanagi nói như thế, Yukawa chau mày.

“Điều tra gì về tôi kia?”

“Nói tóm lại thì là về quan hệ xã hội. Ai bảo ‘Bàn tay của ác ma’ lại là một nhà khoa học ôm mối hận với cậu. Chúng tôi là cảnh sát mà, nên đương nhiên phải tìm hiểu xem quanh cậu có người nào như vậy không.”

“Rồi kết quả ra sao?”

“Nhìn chung, chẳng có ai nghĩ chuyện cậu hợp tác với cảnh sát phá án là xấu cả. Không xét tới khía cạnh con người, thì họ đều khen và tỏ ra kính trọng cậu với tư cách một nhà khoa học. Nói chung, cũng chẳng phải cậu không được lợi lộc gì khi hợp tác với chúng...”

“Này, này đợi đã.” Yukawa giơ tay ra ngăn Kusanagi lại. “Không xét tới khía cạnh con người là sao?”

“À...” Kusanagi quẹt quẹt cằm. “Thì ý tôi là khía cạnh đó để nói sau.”

“Không cần để đâu. Họ nghĩ gì về khía cạnh con người của tôi?”

Kusanagi hít vào một hơi, nhìn mặt người bạn vẻ đã hơi bực bội.

“Cậu muốn nghe à?”

“Tất nhiên...” Nói đoạn Yukawa ho một tiếng, lắc đầu. “Mà thôi, bỏ đi. Họ thích nói gì thì nói, tôi cứ đi theo con đường mà tôi tin tưởng là được.”

“Thế à. Nhưng để tôi nói với cậu điều này thôi. Mọi người đều khen cậu là một nhà khoa học tài ba đấy.”

“Thôi đủ rồi.” Yukawa tựa người vào ghế, nghiêng cốc cà phê.