← Quay lại trang sách

Chương 3 MÀN THỊ UY TẠI CHỖ

Ngày này cuối cùng đã đến. Ngày của anh. Đại úy Benjamin Zadin đang có sự nghiệp phát triển rất thuận lợi trong Cục An Ninh Israeli (Israeli National Police). Đại úy trẻ nhất trong lực lượng, anh là con út trong một gia đình có 3 con trai, cha của 2 đứa con trai, David và Mordecai, nhưng gần đây anh lại có xu hướng muốn tự sát. Chỉ trong một tuần, cái chết của người mẹ thân yêu và người vợ xinh đẹp nhưng ngoại tình đã bỏ rơi anh, trong khi mới chỉ 2 tháng trước đó cuộc sống đang vô cùng tươi đẹp. Mặc cù mọi thứ đang được thực hiện đúng như đã lên kế hoạch nhưng anh đột nhiên phải đối mặt với cuộc đời vô nghĩa và trống rỗng. Địa vị, thu nhập, sự kính trọng của cấp dưới, sự khôn ngoan và bình tĩnh trong thời kỳ khủng hoảng, và công trạng quân sự của anh trong các nhiệm vụ tuần tra biên giới nguy hiểm và khó khăn đều vô giá trị so với một ngôi nhà trống đầy ký ức tồi tệ.

Mặc dù Israel thường được coi là “đất nước của người Do Thái”, nhưng tên của quốc gia này lại che dấu một sự thật rằng chỉ có một bộ phận nhỏ cư dân trong nước thực sự tin vào đạo Do Thái. Benny Zadin không bao giờ tin vào tôn giáo, dù mẹ anh đã cầu xin anh nhiều lần. Anh thích tận hưởng lối sống khoái lạc hiện đại và đầy màu sắc, kể từ khi làm lễ Bar Mitzvah (lễ trưởng thành dành cho con trai) năm mười ba tuổi, anh không đến giáo đường Do Thái lần nào nữa. Anh có thể nói và đọc tiếng Hebrew thì buộc phải thế – nó là ngôn ngữ quốc gia – nhưng theo ý kiến ​​của anh, các quy tắc thừa hưởng của ông cha là khía cạnh sai lầm kỳ dị của thời đại, khía cạnh lạc hậu bên cạnh cuộc sống tại một trong những quốc gia hiện đại nhất. Vợ anh đã chứng minh điều này. Anh thường nói đùa: Mọi người có thể đếm số lượng đàn ông và phụ nữ mặc đồ bơi trên các bãi biển, và sử dụng con số này để đo niềm đam mê tôn giáo của người Israel. Vợ anh có gốc gác ở Na Úy. Cao, gầy, tóc vàng, Elin Zadin trông giống như Eva Braun gốc Do Thái – đó cũng là một trong những câu chuyện đùa giữa họ – và vẫn thích khoe dáng thon mảnh qua chiếc Bikini một mảnh, thỉnh thỉnh là hai mảnh. Cuộc hôn nhân của họ đã từng đàm mê và nồng cháy. Tất nhiên anh biết cô vẫn luôn để mắt dạo quanh, và thỉnh thoảng anh tự lừa mình dối người đó là hành động tán tỉnh anh, nhưng sự dứt tình đột ngột của cô khiến anh ngạc nhiên – hơn thế, nó khiến anh sốc đến mức không kịp khóc lóc hay cầu xin, đơn giản chỉ là vứt bỏ lại anh một mình trong căn nhà vốn đầy vũ khí sẵn sàng sử dụng, anh biết, thật dễ dàng dùng vũ khí để kết thúc nỗi đau. Nhưng hai đứa con trai đã khiến anh phải từ bỏ ý nghĩ đó. Anh không thể phản bội chúng như mẹ chúng phản bội anh, anh là đàn ông, anh phải hơn thế. Tuy nhiên, nỗi đau lòng – hiện vẫn còn – thì rất thực

Israel là một nước nhỏ để giữ bí mật với người khác. Ai đó đã ngay lập tức nhận ra Elin đang cặp với một người đàn ông khác và những lời này đã nhanh chóng lan truyền đến tận đồn cảnh sát nơi Benny phụ trách, nơi những người đàn ông khác có thể nhìn ra từ đôi mắt trống rỗng của vị chỉ huy cho thấy tinh thần của anh đã bị nghiền nát. Một số người tự hỏi khi nào và làm cách nào anh có thể phục hồi trở lại, nhưng một tuần sau câu hỏi đã chuyển thành không biết anh có thể phục hồi được không. Vào lúc này, một trong những trung sỹ trong đội của Zadin bước tới để giải quyết vấn đề. Xuất hiện tại trước cửa nhà viên đại úy vào tối thứ 5, anh dẫn một giáo sỹ Do Thái tên là Kohn đi theo. Đêm đó, Benjamin Zadin lại tìm đến Chúa. Không chỉ vậy, khi tham quan Thành cổ Jerusalem, anh tự nhủ một lần nữa mình hiểu được ý nghĩa trở thành người Do Thái. Những gì vừa xảy ra với anh là sự trừng phạt của Chúa, không hơn không kém. Đó là sự trừng phạt vì anh đã ngó lơ lời của mẹ, trừng phạt vì tội ngoại tình, vì những bữa tiệc hoang dại với vợ và những người khác, vì suốt 20 năm qua đã có những suy nghĩ và hành vi xấu xa trong khi vẫn trả vờ là người chỉ huy và cảnh sát chính trực và dung cảm. Nhưng hôm nay anh muốn thay đổi tất cả những điều đó. Hôm nay anh sẽ vượt ra ngoài luật lệ của loài người để chuộc tội với Đức Chúa Trời

Đó là một buổi sáng sớm, gió đông khô thổi từ bán đảo Ả Rập tới, báo trước hôm nay sẽ là một ngày nắng nóng. 40 lính xếp hàng sau lưng anh, đều được trang bị đầy đủ vũ khí, đeo súng trường tự động, súng hơi cay và các vũ khí khác có khả năng bắn “đạn cao su”. Những viên đạn cao su này nên được gọi là “đạn dẫn đường” cho chính xác hơn, được làm bằng nhựa dẻo, đủ mạnh để hạ gục một người lớn và nếu người bắn không cẩn thận thì nó nó thể bắn thẳng vào tim và khiến tim ngừng đập. Anh cần lực lượng này để giúp mình vi phạm pháp luật – đây không phải là ý tưởng của cấp trên trực tiếp của đại úy Zadin – và ngăn những người khác can thiệp vào hoạt động tiến hành, giúp anh hoàn thành công việc cần làm. Dù sao thì đó chính là những lời giáo sỹ Kohn đã nói. Luật này là luật của ai? Đây là câu hỏi hỏi thuần túy triết học, quá phức tạp đối đối một sỹ quan cảnh sát có đầu óc đơn giản. Theo vị giáo sỹ giải thích thì chuyện đó đơn giản hơn nhiều, ngôi đền Solomon là ngôi nhà tâm linh của Do Thái Giáo và dân tộc Do Thái. Vị trí của ngôi đền trên Núi Đền là do Chúa chỉ định, nếu ai nghi ngờ sự thật này thì không có lý do gì cả. Đã đến lúc người Do Thái phải nhận lại mọi ơn lành của Đức Chúa Trời. Một nhóm gồm mười giáo sĩ Do Thái bảo thủ và theo đạo Hasid hôm nay sẽ xác định địa điểm mà ngôi đền mới sẽ được xây dựng lại theo đúng lời Kinh thánh. Đội trưởng Zadin đã được lệnh ngăn cản cuộc hành quân của họ qua Cổng Thành (Chain Gate), ngăn cản hành động của họ, nhưng anh sẽ phớt lờ những mệnh lệnh đó, và lính dưới quyền sẽ làm theo lệnh anh, bảo vệ các giáo sỹ Do Thái trước những những người Ả Rập có thể đang có dự tính tương tự.

Anh ngạc nhiên khi thấy người Ả Rập đến sớm thế. Những người đã giết David và Motti cũng khác gì mấy con thú đâu. Bố mẹ anh đã kể cho cả 3 người con trai họ nghe tình trạng người Do Thái ở Palestine những năm 1930 với các cuộc tấn công, khủng bố, đe dọa, căm thù công khai, cách người anh từ chối bảo vệ những người Do Thái đã từng đấu tranh với họ ở Bắc Phi- Mục đích của cuộc chiến là chống lại những người Ả Rập liên minh với Đức Quốc xã. Người Do Thái chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình và Đức Chúa Trời và giữ vững niềm tin với đức Chúa tức là phải xây dựng lại Đền của Ngài trên chính tảng đá nơi Abraham đã lập giao ước giữa người dân của ông và Đức Chúa. Chính phủ hoặc không hiểu ý nghĩa của chuyến đi này, hoặc họ muốn chơi trò chính trị và chế giễu số phận của quốc gia Do Thái an toàn duy nhất trên thế giới. Trách nhiệm của anh với vai trò người theo đạo Do Thái là tuân theo, ngay cả khi mãi phải gần đây anh mới biết điều đó

Giáo sỹ (Rabbi) Kohn xuất hiện vào đúng giờ đã định. Bên cạnh ông là Giáo sỹ Eleazar Goldmark, một người sống sót từ trại tập trung Auschwitz, nơi ông đã hiểu niêm tin tôn giáo khi đối mạt với cái chết là vô cùng quan trọng. Cả hai đều đang cầm một bó cọc gỗ và dây đo. Họ muốn lấy số liệu đo đạc, bắt đầu từ hôm nay sẽ có những người thay thế canh gác công trường, cuối cùng buộc chính phủ Israel phải dọn dẹp những nơi ở bẩn thỉu và tục tĩu của người Hồi Giáo. Sự ủng hộ rộng rãi tiếp tục xuất hiện từ khắp nơi trên đất nước, và rất nhiều tiền đang đổ về từ Châu Âu và Hoa Kỳ để đảm bảo rằng dự án có thể hoàn thành trong vòng 5 năm và rồi không ai có thể phủ nhận chuyện mảnh đất này được Chúa ban cho người Do Thái và sẽ không ai lấy được nó ra khỏi tay họ nữa

“Cứt thật” có ai đó phía sau đại úy Zadin thấp giọng,lầm bầm. Nhưng khi chỉ huy quay đầu lại, xem kẻ nào dám phạm vào khoảnh khắc định mệnh này, thì không thấy ai cất lời

Benny gật đầu chào 2 Giáo sỹ đang dẫn đầu vẫn tiếp tục đi. Cảnh sát đi theo đại úy, cách đó 50m. Zadin cầu nguyện Kohn và Goldmark được an toàn, nhưng biết rõ họ hoàn toàn chấp nhận mọi nguy hiểm mà biết trước sẽ phải đối mặt, như Abraham đã chấp nhận cái chết của con trai như một điều kiện tôn trong Ý muốn của Chúa

Nhưng niềm tin đã dẫn dắt Zadin đến khoảnh khắc này cũng đã khiến anh mờ mắt không thể nhận ra sự thật hiển nhiên rằng, Israel quá nhỏ bé để giữ bí mật và những người Do Thái coi Kohn và Goldmark đơn giản là phiên bản khác của ayatollas (Hồi giáo, ý chỉ Nhà lãnh đạo tối cao), họ biết chuyện gì đang xảy ra và đã truyền miệng ra ngoài. Các nhân viên của đài truyền hình đã tập trung tại quảng trường dưới chân Bức tường Than khóc (Wailing Wall). Vài người còn đội mũ cứng dành cho các công nhân công trường để đề phòng cơn mưa đá ném qua lại lẫn nhau. Có lẽ điều này tốt hơn, Đại úy Zadin nghĩ khi đi theo các giáo sĩ Do Thái lên đỉnh Núi Đền (Temple Mount). Thế giới sẽ hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh tăng tốc một cách có ý thức để tiếp cận Cohen và Goldmark. Dù hai người đều chấp nhận dâng hiến mạng sống cho Chúa nhưng việc của anh là bảo vệ họ. Anh dùng tay phải chạm vào bao súng ở hông, xác nhận rằng bao súng không được bịt chặt và có thể anh sẽ sớm sử dụng khẩu súng này.

Đám Ả Rập đang ỏ đó. Thật bức xúc khi có nhiều người Ả Rập ở đây như vậy, cứ như là đám bọ chét, đám chuột ở khắp nơi sai chỗ. Miễn là bọn họ vẫn tiếp tục tránh đường thì chả làm sao.Nhưng tất nhiên là bọn họ không làm thế và Zadin biết chuyện như vậy sẽ xảy ra. Bọn họ chống lại ý Chúa và đó sẽ là nỗi bất hạnh của bọn họ

Bộ đàm radio của Zadin vang lên những lời hét, nhưng anh phớt lò. Đó chỉ có thể là lời chỉ huy đang hỏi anh đang làm gì và yêu cầu anh ngừng ngay lại. Không phải hôm nay. Kohn và Goldmark không hề sợ hãi bước về phía đám người Ả Rập đang cản đường. Zadin gần như rơi nước mắt vì sự dũng cảm và lòng trung thành của họ. Phía sau anh, một nửa lính trung thành bước theo anh, có thể do Benny đã đổi đồng hồ lấy tiền để trả cho họ làm việc này. Anh không cần nhìn cũng biết họ đang không sử dụng tấm khiên Lexan; thay vào đó các công tắc an toàn của vũ khí trên vai họ đang để ở chế độ Đóng. Việc chờ đợi là việc khó khăn, khó mà đoán trước khi nào có cơn ném đá đầu tiên, nó có thể xảy ra bất kỳ lúc nào

Lạy Chúa, xin hãy bảo vệ họ, xin hãy để họ sống sót. Xin hay tha thứ cho họ như Ngài đã tha thứ cho Isaac

Giờ Zadin chỉ còn cách hai vị giáo sỹ dũng cảm 50m, một trong hai người đã sinh ra ở Ba Lan, thoát chết từ một trại tập trung khét tiếng nơi vợ và con ông đã bỏ mạng, nơi ông đã học được cách duy trì niềm tin tôn giáo để giữ vững tinh thần; người kia sinh ra ở Hoa Kỳ, đến Israel để chiến đấu cho Đất Mẹ và quyết định chỉ theo Chúa cũng giống như Benny chỉ tin vào Chúa vài ngày trước

Sự việc xảy ra khi hai vị giáo sỹ chỉ cách đám Ả Rập xấu xa và bẩn thỉu vài mét. Nét mặt của những người Ả Rập đó trông rất bình tĩnh, như thể họ đang chân thành chào đón mọi thứ xảy ra vào sáng nay và chỉ có người Ả Rập mới nhìn thấy vẻ bang hoàng và bối rối trên khuôn mặt vị giáo sỹ Ba Lan và nỗi đau choáng váng của tu sỹ người Mỹ khi trong đầu mường tượng ra số phận của họ

Theo lệnh, những người đứng hàng đầu đám người Ả Rập, tất cả bọn họ, những đứa trẻ thanh thiếu niên nhưng rất có kinh nghiệm lâu năm đối đầu với người Do Thái, đều ngồi xuống. Hàng trăm người trẻ tuổi phía sau họ cũng đều làm vậy. Rồi hàng đầu tiên bắt đầu vỗ tay. Và hát. Dù Benny không thông thạo tiếng Ả Rập như người Palestin, nhưng chỉ một lúc sau là anh cũng có thể hiểu ý nghĩa của bài hát

Chúng ta có thể vượt qua, chúng ta có thể vượt qua, một ngày nào đó chúng ta có thể vượt qua

Đài truyền hình ngay lập lúc xuất hiện phía sau cảnh sát. Vài người trong số họ cười phá lên trong sự ngạc nhiên trước bước ngoặt hài hước của sự kiện. Một trong số đó là phóng viên hiện trường của CNN Pete Franks, anh ta hét lên “MẸ NÓ CHỨ!” và vào thời khắc đó Franks biết rằng thế giới sẽ lại thay đổi. Anh đã ở Moscow khi diễn ra Hội nghị dân chủ đầu tiên của Xô Viết Tối Cao, đã ở Managua vào đêm mà Mặt Trận Giải Phóng Sandinista thất bại trong cuộc bầu cử mà họ buộc phải thắng và ở Bắc Kinh để chứng kiến Biểu tượng Tự do bị đè bép thế nào. Và anh nghĩ, lại xảy ra chuyện này. Người Ả Rập cuối cùng cũng khôn ra. Chết tiệt

“Tôi hy vọng anh đã bắt đầu quay phim, Mickey”

“Họ đang hát phải không?”

“Có vẻ đúng là như thế. Hãy tiến gần hơn nào”

Lãnh đạo đám người Ả Rập là một sinh viên xã hộ học 20 tuổi tên là Hashimi Moussa. Cánh tay của anh từng bị thương khi bị một cảnh sát Israel đánh và để lại sẹo, nửa hàm rang của anh cũng bị rụng bởi một viên đạn cao su do lúc đó tâm trạng của viên cảnh sát Israel thực sự tệ. Không ai có thể nghi ngờ lòng dung cảm của anh, anh đã chứng minh rất rõ rồi, đã từng đối mặt với tử thần cả tá lần trước khi lên vị trí lãnh đạo, nhưng giờ thì mọi người lắng nghe anh, phục tùng ý tưởng mà anh đã ấm ủ suốt 5 năm nếm mật nằm gai. Anh đã mất ba ngày để thuyết phục mọi người đến đây. Tình cờ, một người bạn Do Thái ghét những người bảo thủ tôn giáo ở đất nước mình đang nói về kế hoạch của họ hôm nay. Giọng cậu ta hơi lớn nên Hashimi đã nghe thấy. Anh nghĩ đó có thể là định mệnh, hoặc có thể là của Allah hoặc đơn giản là may mắn. Bất kể nó là gì thì đây là khoảnh khắc anh đã chờ đợi từ khi 15 tuổi, khi anh đọc về Ganhdi và King và cách họ dũng cảm đánh bại quân đội với chính sách bất bạo động và không phản kháng, khoảnh khắc này đã trở thành mục tiêu của cuộc đời anh. Để thuyết phục người của mình có nghĩa là chà đạp lên các nguyên tắc của chiến binh, và tinh thần của các chiến binh dường như là một phần gen của họ, nhưng anh đã làm được. Bây giờ đức tin của anh sẽ được thử thách.

Benny Zadin thấy rằng con đường đã bị chặn. Giáo sỹ Kohn nói điều gì đó với Giáo sỹ Goldmark, nhưng không ai trong số họ quay lại nơi cảnh sát đang đứng, vì quay lại đồng nghĩa với chấp nhận thất bại. Anh không biết liệu họ choáng váng với những gì họ vừa nhìn thấy, hay có lẽ là tức giận. Đại úy Zadin quay lại phía của người của mình

“Khí gas!” Anh đã dự trù tình huống này. 4 người mang theo súng phun khí gas đều là những người ngoan đạo. Họ giơ súng và bắn vào đám đông. Đạn khí gas này nếu bắn trúng người sẽ rất nguy hiểm nhưng may là không có ai bị thương. Trong vài giây, lựu đạn hơi cay màu xám lan tỏa như một làn sương mù dày đặc giữa đám đông Ả Rập đang ngồi. Nhưng theo lệnh, mỗi người đều đeo mặt nạ phòng độc theo quy định để bảo vệ bản thân. Chiếc mặt nạ ngăn họ ca hát, nhưng không ngăn họ vỗ tay tán thưởng hay tiêu diệt ý chí kiên định của họ, nhưng khi gió đông thổi làn khói mù mịt bay về phía tay đại úy Zardin, Zardin càng thêm phẫn nộ. Tiếp đó, người Ả Rập đeo găng tay cách nhiệt nhặt máy phát nóng và ném lại cho cảnh sát. Nhưng trong vòng một phút, họ có thể cởi bỏ mặt nạ và hát lại xen lẫn tiếng cười.

Tiếp theo, Zadin ra lệnh phóng đạn cao su. Sáu sĩ quan cảnh sát được trang bị vũ khí như vậy, nếu bắn từ xa năm mươi mét, có thể khiến bất cứ ai sợ hãi mà trốn thoát hoặc tìm nơi ẩn nấp. Loạt súng đầu tiên bắn cực tốt, bắn trúng sáu người Ả Rập ở hàng đầu. Hai người trong số họ kêu đau, và một người ngã xuống, nhưng ngoài những người cứu hộ, không ai rời khỏi vị trí của mình. Loạt súng thứ hai nhắm vào đầu thay vì ngực, và Zadin mãn nguyện khi nhìn thấy một khuôn mặt bị bắn chảy máu.

Người lãnh đạo – Zadin đã nhìn thấy khuôn mặt trước đó và nhận ra – vẫn đứng đó ra lệnh, mặc dù viên đại úy người Israel không thể nghe thấy anh ta đang nói gì. Tuy nhiên, tầm quan trọng của hắn ngay lập tức trở nên rõ ràng, và tiếng hát trở nên to hơn. Một loạt súng khác nổ tiếp. Viên chỉ huy cảnh sát phát hiện một tay súng của mình trong cơn thịnh nộ. Người Ả Rập vừa bị dính 1 viên vào mặt giờ lại trúng một viên khác ở đỉnh đầu và cơ thể anh ta gục xuống chết. Điều này đáng nhẽ có thể nhắc nhở Benny rằng anh không thể kiểm soát người của mình nữa, nhưng nó lại khiến vấn đề tồi tệ hơn, anh thậm chí không thể kiểm soát chính mình.

Hashimi không nhìn thấy cái chết của đồng đội, niềm đam mê lúc này đã lấn át hoàn toàn mọi thứ. Hai giáo sĩ Do Thái xông vào đã có biểu hiện hoảng sợ. Hashimi không thể nhìn thấy nét mặt của những viên cảnh sát đeo mặt nạ, nhưng hành vi và hành động của họ đã bộc lộ mọi cảm xúc. Trong khoảnh khắc, anh biết mình đang thắng và lại gào to yêu cầu mọi người nỗ lực gấp đôi. Đối mặt với ngọn lửa và cái chết, họ đã thực sự chịu đựng được thử thách.

Đại úy Benjamin Zadin cởi mũ bảo hiểm, vượt qua giáo sĩ với một tốc độ mạnh mẽ đi về phía người Ả Rập, vượt qua hai viên giáo sỹ lúc này đột nhiên trở nên do dự một cách khó hiểu. Liệu tiếng hát bất hòa của một vài kẻ man rợ bẩn thỉu có làm xáo trộn ý muốn của Đức Chúa Trời không?

“Ôi trời” Pete Franks thốt lên, mắt đang chảy ràn rụa vì khói gas

“Tôi hiểu rồi” viên quay camera nói mà không cần chỉ dẫn, quay cận cảnh vào viên chỉ huy cảnh sát Israel “Có chuyện gì đó đang xảy ra – gã kia trông có vẻ tức giận lắm, Pete!”

Ôi Chúa ơi, Frank nghĩ. Bản thân anh là một người Do Thái, lạ lẫm ở quê nhà trên mảnh đất cằn cỗi nhưng thân yêu này, anh biết rằng lịch sử đang diễn ra trước mắt mình một lần nữa, anh đã soạn hai hoặc ba phút tường thuật bằng lời nói sẽ phủ lên cuốn băng mà người quay phim của anh đã ghi lại cho hậu thế, và đang tự hỏi liệu một giải Emmy khác có thể sẽ xuất hiện trong tương lai vì đã hoàn thành xuất sắc công việc khó khăn và nguy hiểm của mình hay không

Viên đội sải bước trực tiếp về phía nhà lãnh đạo Ả Rập và mọi thứ đã diễn ra quá nhanh. Hashimi giờ đã biết một người bạn đã chết, hộp sọ bị xuyên thủng bởi một thứ vũ khí đáng nhẽ không gây sát thương. Anh yên lặng cầu nguyện cho linh hồn dồng đội và hy vọng thánh Allah sẽ hiểu lòng dũng cảm của bạn khi đối mặt với cái chết theo cách này. Ngài sẽ hiểu. Hashimi chắc chắn. Người Israel đã tiến đến đối mặt với anh. Zadin, tên người đó, trước thường đến đây, thêm một khuôn mặt Israel ẩn sau chiếc mặt nạ Lexan và khẩu súng rút ra là thêm một người Israel không coi người Ả Rập là con người. Đối với anh ta, một người Hồi giáo là một máy bắn đá, hay một chai xăng. Chà, Hashimi tự nhủ, hôm nay anh ta sẽ biết được một điều khác. Hôm nay anh ta sẽ nhìn thấy một người đàn ông đầy lòng dũng cảm và niềm tin

Benny Zadin đang nhìn thấy một con thú, giống như một con la bướng bỉnh, giống như…chỉ gì? Anh không chắc những gì anh thấy, nhưng đó không phải là một con người, không phải là người Israel. Họ đã thay đổi chiến thuật, vậy thôi, và chiến thuật này có chút nữ tính. Họ có nghĩ rằng điều này sẽ ngăn cản anh đạt được mục tiêu của mình? Giống như vợ anh đã nói cô ta sẽ bỏ đi để đên giường của một người đàn ông tốt hơn, rằng anh có thể nuôi bọn trẻ, rằng những lời đe dọa của anh với cô ta là vô tác dụng, rằng anh không đủ đàn ông để quản lý chính gia đình mình. Anh nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp thờ ơ đó mà không hiểu tại sao mình lại không dạy cho cô ta một bài học; cô ta chỉ đứng đó, cách 1m, chằm chằm nhìn anh, mỉm cười – cuối cùng cười lớn vào sự bất lực cả anh khi đáng nhẽ phải làm cái việc của đàn ông mà anh không làm và vì vậy sự yếu đuối thụ động đã đánh bại sức mạnh

Nhưng không phải lần này

“Tránh ra!” Zadin ra lệnh bằng tiếng Ả Rập

“Không”

“Tôi sẽ giết cậu”

“Anh sẽ không dám đâu”

“Benny!” Một thành viên trong đội cảnh sát còn bình tĩnh hét lên. Nhưng đã quá muộn. Đối với Benjamin Zadin, cái chết của những người anh em trong tay người Ả Rập, cách vợ anh bỏ đi, cách những người này đang ngăn chặn anh, khiến anh không thể chịu đựng được nữa. Như một cảnh quay chậm, anh rút khẩu súng tự động ra và bắn thẳng vào đầu Hashimi. Chàng trai trẻ Ả Rập ngã về phía trước và tiếng hát cùng tiếng vỗ tay ngưng bặt. Một trong những người biểu tình bắt đầu di chuyển và hai người khác giữ chặt anh lại. Những người khác bắt đầu cầu nguyện cho hai đồng chí của mình. Zadin quay khẩu súng vào một trong số họ, nhưng dù ngón tay đang đặt trên cò súng nhưng có gì đó ngăn anh lại, anh thậm chí không còn sức để bóp cò. Điều cản trở anh là ánh mắt của đối phương, có dung khí ở đó, có gì đó còn hơn cả khiêu khích. Đó là quyết tâm, có lẽ…và và sự thương hại, vì trên khuôn mặt của Zadin, họ nhìn thấy sự hối tiếc vượt xa cả nỗi đau, sự sợ hãi những gì anh đã gây ra trong lúc vô thức. Anh đã phá vỡ niềm tin của chính mình. Anh đã trở thành người máu lạnh giết người. anh đã tước đi mạng sống của một người vốn không đe dọa đến sự an toàn của bất kỳ ai. Anh đã giết người. Zadin quay đầu nhìn về phía hai vị giáo sĩ, tìm kiếm điều gì đó nhưng rồi anh biết anh sẽ không tìm thấy và bất kể anh tìm kiếm gì thì nó cũng sẽ không ở đó. Khi anh quay đi, tiếng hát lại bắt đầu vang lên. Trung sỹ Moshe Levin bước tới và tước vũ khí của viên đại úy

“Đi nào Benny, hãy rời khỏi nơi này thôi”

“Tôi vừa làm gì thế này?”

“Chuyện đã xảy ra rồi, Benny, đi với tôi nào” Levin bắt đầu dẫn chỉ huy của mình rời khỏi, nhưng anh phải quay lại nhìn ‘kiệt tác’ của mình sáng nay. Cơ thể Hashimi nằm dưới đất, máu chảy ra thành vũng. Viên trung sỹ biết anh phải làm gì hoặc nói gì đó. Chuyện đáng nhẽ không nên xảy ra thế này. Miệng anh mở to và khuôn mặt thay đổi sắc thái liên tục. Cho đên thời điểm này, những người theo Hashimi biết rõ viên thủ lĩnh của mình đã chiến thắng.

Điện thoại của Ryan nổ chuông lúc 2.03 theo giờ miền Đông. Anh nắm ống nghe trước khi hồi chuông thứ hai vang lên

“Vâng?”

“Tôi là Saunders ở Trung Tâm Tác Chiến. Bật TV lên. Trong vòng 4 phút nữa, CNN sẽ phát một thứ rất nóng hổi”

“Kể nôi nghe xem” Ryan cầm lấy chiếc điều khiển TV và bật TV ở phòng ngủ lên

“Anh sẽ không tin được đâu, sir. Chúng tôi đã chặn nó khỏi liên lạc vệ tinh của CNN và Atlanta (trụ sở CNN) đang nhanh chóng sao chép nó vào các chương trình tin tức. Tôi không biết làm cách nào nó vượt qua các bộ cảm biến của Israel. Dù sao…”

“Được rồi, bắt đầu rồi” Ryan dụi mắt để tỉnh hẳn. Để không làm phiền vợ, anh đặt TV ở chế độ tắt tiếng, bất kể sự kiện trọng đại nào xảy ra, anh không cần nghe bình luận “Ôi Chúa ơi….”

“Chuyện xảy ra được ghi lại hết rồi, sir” viên sỹ quan trực đêm đồng cảm

“Gọi cho tài xế đến đón tôi ngay. Gọi cho Giám Đốc, báo ông ấy đến càng nhanh càng tốt. Gọi cho người phụ trách truyền thông của Nhà Trắng (White House Signals Office), ông ấy sẽ đánh động người của mình. Chúng ta cần DDI và những người trong CIA phụ trách khu vực Israel, Jordan…chúa ơi, cả cái vùng đó, tất cả những người phụ trách của cả vùng đó. Hãy bảo đảm Hội Đồng Nhà Nước phải được thông báo về tình hình…”

“Họ sẽ có kênh của riêng mình….”

“Tôi biết. Dù sao cứ gọi họ đi. Đừng bao giờ đưa ra giả định trong công việc này, được chứ?”

“Vâng, sir, còn gì nữa không?”

“Có. Hãy cho tôi ngủ thêm 4 tiếng nữa thì tốt” Ryan đặt điện thoại xuống

“Jack…có phải…..” Cathy đã ngồi dậy. Cô cũng vừa bị đánh thức

“Ừ, đúng thế, em yêu”

“Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là ngưởi Ả Rập vừa tìm ra cách đánh bại Israel” Trừ khi chúng ta có thể cứu họ

90 phút sau, Ryan bật máy pha cà phê sau bàn làm việc, rồi vội vàng xem qua hồ sơ của viên sỹ quan trực ca đêm. Cả ngày hôm nay sẽ phải uống cà phê cho mà xem. Anh đã cạo râu trên xe, lúc này nhìn vào gương mới thấy mình không làm tốt lắm. Jack đợi đến khi uống xong ly cà phê mới bước vào phòng Giám Đốc. Charles Alden đã ở đó cùng với Cabot

“Chào buổi sáng” vị Cố Vấn An Ninh Quốc Gia nói

“Chào” vị phó giám đốc CIA khan khàn trả lời “Các ông có tin tốt gì không? Tổng Thống đã biết chưa?”

“Chưa. Tôi không muốn làm phiền ông ấy cho đến khi chúng ta biết rõ chuyện hơn. Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy khi ông ấy thức dậy- lúc 6.00. Marcus, anh nghĩ về mấy người bạn Israel bây giờ thế nào?”

“Có gì tiến triển không, Jack?” Giám đốc Cabot hỏi cấp dưới

“Người bắn là đại úy cảnh sát, theo như huy hiệu. Chưa có tên, chưa biết lý lịch trích ngang. Người Israel đã nhốt hắn ở đâu đó và họ sẽ không tiết lộ gì đâu. Theo cuộn băng thì có vẻ có hai nguowifcheets, có lẽ vài người bị thương nhẹ. Viên Chỉ huy Israel chả có gì báo cáo ngoại trừ những gì đã xảy ra đó, và chúng ta đã nhìn thấy trên cuốn băng rồi. Có vẻ không ai biết đội truyền hình đang ở đó. Chúng ta không có người của mình tại hiện trường khi tất cả chuyện này xảy ra, vì vậy thông tin của chúng tôi đến từ bản tin” Lại không có người ở hiện trường, nhưng Ryan không nói ra. Buổi sáng nay đã đủ tệ rồi

“Núi Đền đã bị phong tỏa. Hiện nó được quân đội Israel canh gác. Không ai có thể ra vào. Lối vào Bức tường Than khóc cũng đã bị đóng. Đây có thể là lần đầu tiên. Đại Sứ Quán của chúng ta ở đó cũng không phát biểu gì. Họ đang chờ hướng dẫn của chúng ta ở đây. Đại Sứ Quán nước khác cũng vậy. Chưa có phản ứng chính thức từ phía Châu Âu, nhưng tôi đoán tình hình sẽ thay đổi trong một giờ nữa. Họ cũng đã bắt đầu làm việc dựa trên những hình ảnh thấy trên kênh Sky News “

“Giờ là gần 4 giờ” Alden nói, kiểm tra đồng hồ “3 giờ nữa tình hình hình sẽ rất lộn xộn vào buổi sáng – chuyện này đúng là gây sốc vào buổi sáng sớm. Các quý ông, tôi nghĩ đây sẽ sớm trở thành vấn đề lớn. Ryan, cậu đã dự đoán chuyện này xảy ra. Tôi nhớ cậu đã đề cập đến nó vào tháng trước”

“Sớm hay muộn, người Ả Rập phải thông minh ra” Jack nói. Alden gật đầu đồng ý. Jack thấy ông tử tế với anh vì ông cũng đề cập đến điều tương tự trong một những cuốn sách của mình vài năm trước

“Tôi nghĩ Israel có thể giải quyết vụ này, họ luôn có…”

Jack ngắ lời giám đốc “Không cách nào đâu, Sếp” Jack nói. Phải có ai đó nói để Cabot hiểu được tình hình hiện tại “Điều này cũng giống như tuyên bố của Napoléon về sức mạnh và tinh thần. Sức mạnh của người Israel phụ thuộc hoàn toàn vào tinh thần cao của họ. Họ là quốc gia dân chủ duy nhất trong khu vực, những người đội mũ trắng duy nhất trong khu vực đó, nhưng ba giờ trước đây, hình ảnh là hoàn toàn bị hủy hoại. Giờ thì họ giống như Bull/ Con Bò – bất kể là ai – tại Selma, Alabama, ngoại trừ việc anh ta sử dụng vòi nước đối phó với người biểu tình. Các cộng đồng đòi nhân quyền sẽ bối rối với hành động này” Jack dừng lại uống một ngụm cà phê “Đây đơn giản là vấn đề công lý. Khi người Ả rập ném đá và chai xăng, cảnh sát có thể nói họ đang sử dụng lực lượng bạo lực để kiểm soát bạo lực. Nhưng không phải lần này. Cả hai người bị chết đều đang ngồi xuống và không đe dọa bất kỳ ai

“Đây là hành vi cá nhân của một kẻ rối loạn tâm thần!” Cabot kêu lên giận dữ

“Không thế được, sir. Người đàn ông bị trúng súng lục đúng như lời ông nói, nhưng nạn nhân đầu tiên bị bắn bởi hai viên đạn cao su từ cách hơn hai mươi thước – hai viên đạn từ cùng một khẩu súng trường bắn ra từ bên trong. Đó là hành động tàn ác lạnh lùng, không thể là tai nạn được”

“Chúng ta có chắc là anh ta đã chết chưa?” Alden hỏi

“ Vợ tôi là bác sỹ và cô ấy nói anh ta đã chết khi xem qua TV. Cơ thể anh ta co giật, rồi sau đó mềm nhũn, có lẽ chết vì vết thương nghiêm trọng ở đầu. Không thể nói người này chết vì vấp ngã vào vỉa hè được. Chuyện này thực sự sẽ thay đổi mọi thứ. Nếu người Palestine thông minh, họ sẽ đặt cược gấp đôi. Họ sẽ tiếp tục chiến thuật này và đợi thế giới phản ứng. Nếu họ làm thế thì không thể thua được” Jack kết luận

“Tôi đồng ý với Ryan” Alden nói “LHQ chắc chắn sẽ thông qua một nghị quyết trước bữa tối hôm nay. Chúng ta phải ủng hộ nó, tương đương với việc nói với người Ả Rập rằng các phương tiện phi bạo lực hiệu quả hơn đá. Người Israel sẽ nói gì? Họ sẽ phản ứng như thế nào?”

Alden biết câu trả lời là gì. Đây là lúc khai sáng cho vị DCI, vì vậy Ryan tiếp nhận câu hỏi “Đầu tiên, họ sẽ trì hoãn và im lặng. Hiện tại có lẽ họ đang hối hận vì đã không thể chặn đoạn băng giữa chừng, hơi muộn để ăn năn. Sự cố này gần như chắc chắn rằng đó là một tai nạn không có kế hoạch – Ý tôi là chính phủ Israel cũng bị sốc như chúng ta thôi- nếu không thì tay phóng viên đã bị tóm. Viên đại úy cảnh sát đó có lẽ đã bị điên. Vào bữa trư họ sẽ nói hắn ta bị điện- chà, có lẽ hắn thế thật – và đó là một hành động cá nhân.Việc họ hành động để kiểm soát thiệt hại có thể dự đoán được, nhưng…”

“Không có tác dụng gì” Alden xen vào “Tổng Thống phải phát biểu vấn đế này trước 9.00 sáng. Chúng ta không thể gọi chuyện này là ‘tai nạn thương tâm’ được. Đây là một vụ giết người máu lạnh của một cảnh sát quốc gia vào người biểu tình không có vũ trang

“Nhìn này, Charlie, đây chỉ là một tai nạn cá nhân” Giám Đốc Cabot lại nói

“Có thể là vậy, nhưng tôi đã dự đoán được điều này từ 5 năm trước” vị Cố Vấn An Ninh Quốc Gia đứng dậy và bước tới cửa sổ “Marcus, trụ cột duy nhất gắn kết người Israel trong ba thập kỷ qua là sự ngu ngốc của người Ả Rập. Người Ả Rập chưa bao giờ nhận ra rằng tính chính danh của Israel dựa trên địa vị đạo đức, hoặc họ không biết cách tận dụng lợi thế của nó” Israel giờ đang phải đối mặt với mâu thuẫn đạo đức không thể giải quyết. Nếu họ thực sự nói về dân chủ và tôn trọng quyền công dân, thì họ phải trao cho người Ả Rập những quyền rộng hơn. Nhưng điều đó sẽ có nghĩa là làm tổn hại đến tính toàn vẹn của nền chính trị của họ, điều này phụ thuộc vào việc xoa dịu các thành phần tôn giáo cực đoan của chính họ -và đám đông đó không quan tâm đến quyền của mấy con chuột, tức quyền của người Ả Rập, phải không? Nhưng nếu họ nhượng bộ những kẻ cuồng tín tôn giáo và cố gắng che giấu sự thật, thì họ không còn là nền dân chủ nữa. sẽ gây nguy hiểm cho sự ủng hộ chính trị của Hoa Kỳ dành cho họ. Nếu không có sự hỗ trợ của Hoa Kỳ, họ sẽ không thể tồn tại về kinh tế hoặc quân sự. Chúng ta cũng đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tiền đề để chúng ta ủng hộ người Israel là tính hợp lý về chính trị của họ. Họ có thể đóng vai trò của một nước tự do và đất nước dân chủ, nhưng sự hợp lý này vừa biến mất. Marcus, chugns ta không thể ủng hộ một Israel làm những điều như thế này, cũng như chúng ta không thể hộ Somoza, Marcos, hoặc bất kỳ nhà độc tài tầm thường nào khác…”

“Mẹ kiếp, Charlie! Israel không phải….”

“Tôi biết điều đó, Marcus. Họ không phải. Họ thực sự không phải. Nhưng cách duy nhất để chứng minh điều này là họ phải thay đổi hành động để phù hợp với hình tượng của công chúng xưng hô. Nếu họ từ chối hợp tác về chuyện này, Marcus, họ sẽ sụp đổ. Họ sẽ sử dụng các nhóm bên ngoài của Quốc hội Hoa Kỳ để tác động đến chính sách của Hoa Kỳ, nhưng họ sẽ thấy rằng những người đó không còn ủng hộ họ nữa. Nếu tình hình thực sự đến mức đó sẽ khiến chính phủ của chúng ta gặp nhiều khó khăn hơn, chúng ta sẽ phải đứng trước sự lựa chọn, cần phải công khai cắt đứt quan hệ với họ, nhưng chúng ta không thể làm như vậy. Vậy phải tìm giải pháp thay thế” Alden quay mặt lại “Ryan, đây là lúc thích hợp để thực hiện ý tưởng của cậu. Tôi sẽ làm việc với Tổng Thống và Hội Đồng Quốc Gia. Cách duy nhất chúng ta có thể đưa Israel vụ này là lập kế hoạch hòa bình có hiệu quả. Goi cho bạn cậu ở Georgetown và nói với ông ấy là không cần phải nghiên cứu, hành động luôn. Hãy gọi nó là Kế Hoạch HÀNH HƯƠNG (PILGRIMAGE). Vào sáng sớm ngày mai tôi cần phải xem bản thảo xem chúng ta dự định làm gì và hành động như thế nào”

“Quá nhanh, sir” Ryan nhận xét

“Vậy đừng để tôi trì hoãn cậu, Jack. Nếu chúng ta không hành động nhanh, có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu biết Scott Adler bên Hội Đồng Quốc Gia không?”

“Chúng tôi có nói chuyện vài lần”

“Ông ấy là người tốt nhất của Brent Talbot. Tôi đề nghị cậu nên phối hợp với ông ấy sau khi kiểm tra lại với bạn cảu mình. Ông ấy có thể bọc hậu cho cậu ở Hội Đồng Nhà Nước. Chúng ta không thể tin mấy cái thủ tục hành chính quan liêu có thể làm việc nhanh được. Tốt hơn là thu thập đồ đạc đi, cậu nhóc, cậu sẽ rất bận đấy. Những gì tôi muốn là sự thật, thái độ và lập trường của tất cả các bên và báo cáo đánh giá hạng 1. Các hành động phải được bảo mật.” Câu cuối cùng chủ yếu nhắm vào Cabot “Nếu muốn kế hoạch này hiệu quả thì chúng ta không thể rò rỉ thông tin chút nào” “Vâng sir” Ryan nói. Cabot chỉ gật đầu

Jack chưa bao giờ bước vào nơi ở của các giáo viên của Đại học Georgetown. Anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng gạt suy nghĩ đó sang một bên khi ăn sáng. Bàn của họ nhìn ra bãi đậu xe

“Cậu đúng rồi, Jack” Riley nhận xét “Đúng là không có gì đặc biệt”

“Rome phản ứng thế nào?”

“Họ thích nó” chủ tịch đại học Georgetown trả lời đơn giản

“Đến mức nào?” Ryan hỏi

“Cậu nghiêm túc đấy chứ?”

“Hai giờ trước Alden nói vơí tôi rằng vấn đề này là ưu tiên”

Riley gật đầu chấp nhân tin này “Cố gắng cứu Israel, phải không Jack?”

Ryan không biết câu hỏi này có bao nhiêu hài hước nhưng hoàn cảnh hiện tại khiến anh cũng ngoài ý muốn nói đùa “Cha, tất cả nhưng gì con làm là theo lệnh- cha biết đó, mệnh lệnh?”

“Tôi đã quen với thuật ngữ này. Cậu đã chọn đúng thời điểm để đưa ra ý tưởng này”

“Có lẽ vậy, nhưng hãy để cho Giải Nobel Hòa Bình vào lúc khác phải không?”

“Ăn sáng xong đi. Chúng ta vẫn còn thời gian để tìm ai đó đằng kia trước bữa trưa và cậu trông tệ quá”

“Tôi cũng cảm thấy tệ” Ryan công nhận

“Mọi người nên dừng uống rượu ở tuổi 40” Riley nhận xét “Sau 40 tuổi thì không còn xử lý được vấn đề rượu chè đâu”

“Cha cũng có ngừng uống rượu đâu” Jack để ý

“Tôi là một thầy tu. Tôi phải uống. Chứ cậu trông chờ chính xác điều gì?”

“Nếu có thể đạt được sự đồng thuận sơ bộ với các bên chính, chúng tôi hy vọng sẽ vào cuộc càng sớm càng tốt. Điểm quan trọng là công việc phải được tiến hành rất lặng lẽ. Tổng Thống cần đánh giá các lựa chọn. Đó là điều tôi đang làm đây”

“Israel sẽ tham gia chứ?”

“Nếu họ không tham gia, họ sẽ bốc cứt – xin lỗi, nhưng đó chính xác là điều sẽ diễn ra đấy”

“Tất nhiên là cậu đúng, nhưng họ có nhận ra hoàn cảnh của chính mình không?”

“Thưa Cha, việc tôi phải làm là thu thập và đánh giá thông tin. Mọi người luôn muốn tôi làm thầy bói, nhưng tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng những thước phim trên TV chắc chắn sẽ gây ra những cuộc phản đối dữ dội nhất trong cộng đồng quốc tế kể từ khi quả bom nguyên tử được thả xuống Hiroshima và chúng ta phải làm gì đó trươc khi nó đốt cháy cả khu vực”

“Ăn đi, tôi phải nghĩ vài phút và tôi sẽ nghĩ ra nhiều ý tưởng hay khi nhai gì đó’

Đúng là gợi ý hay, sau vài phút thì Ryan biết vậy. Thức ăn hấp thụ axit caffe trong dạ dày, và lượng calo do thức ăn cung cấp giúp anh tồn tại cả ngày. Chưa đầy một giờ, anh đã hành động và đến Bộ Ngoại giao trước. Khi gần trưa, anh đã trên đường về nhà, anh cần phải về nhà thu dọn đồ đạc và tranh thủ chợp mắt ba tiếng trên xe. Rồi anh có một cuộc họp tại nhà trắng với Alden đến đêm khuya. Alden đã chủ trì cuộc họp chung ở đó, giải quyết các vấn đề cụ thể trong văn phòng. Trước bình minh, Jack phi ra Căn Cứ Không Quân Andrews, gọi cho vợ từ phòng VIP của sân bay. Jack vốn hy vọng đưa con trai đến xem trận bóng đá vào cuối tuần nhưng có vẻ như anh không có nổi một ngày cuối tuần. Một nhân viên phụ trách đưa tin từ CIA, Hội Đồng và Nhà Trắng mang đến cho anh 200 trang thông tin và anh phải đọc nó trước khi bay qua Đại Tây Dương.