← Quay lại trang sách

Chương 4 VÙNG ĐẤT THIÊN ĐƯỜNG

Căn cứ không quân Ramstein của Mỹ nằm trong một thung lũng ở Đức khiến lòng Ryan có chút bất an. Theo quan điểm của anh thì sân bay nên nằm ở khu đất bằng phẳng để máy bay có thể nhìn thấy từ xa. Anh biết sân bay này cũng không khác nhiều lắm, nhưng nó không giống với những chuyến bay hàng không mà anh đã quen. Căn cứ này là nơi đóng quân của cả phi đội máy bay ném bom F-16. Mỗi máy bay đều đậu trong boongke chống đạn độc lập và boongke được bao quanh bởi cây cối- người Đức yêu thích màu xanh đến phát cuồng và điều này khiến các nhà bảo vệ môi trường Mỹ ấn tượng sâu sắc và yêu thích. Đây là một trong những trường hợp đáng chú ý khi mà ong muốn của những người chặt cây hoàn toàn trùng khớp với nhu cầu của bên quân sự. Rất khó phát hiện boongke máy bay từ trên không, một số boongke này do Pháp sản xuất – được trồng cây trên đỉnh, kiểu ngụy trang này đạt yêu cầu cả về mặt thẩm mỹ và quân sự. Căn cứ không quân này cũng là nhà của vài máy bay VIP lớn, bao gồm chiếc 707 cải hoán với dòng chữ HỢP CHỦNG QUỐC HOA KỲ sơn trên đó. Nó là phiên bản nhỏ hơn của chiếc Không Lực 1 dành cho Tổng Thống, thường được người dân ở đây gọi với cái tên Ms. Piggy dành cho Chỉ Huy Lực Lượng Không Quân Mỹ (USAF) tại Châu Âu. Ryan không thể không mỉm cười. Ở đây có trên 70 máy bay làm nhiệm vụ tiêu diệt quân Liên Xô nhưng giờ quân Liên Xô đã rút khỏi Đức, và những chiếc máy bay này vẫn đóng ở một căn cứ tuyệt đẹp, cũng là nhà của một chiếc Ms. Piggy. Thế giới này thực sự điên rồ

Mặt khác, đi bằng máy bay của lực lượng không quân đảm bảo anh được sống trong một khách sạn tuyệt vời và được đối xử như VIP đúng với nghĩa của từ này, lần này là một dinh thự quyến rũ với tên gọi Cannon Hotel. Chỉ huy căn cứ, một đại tá, đã đích thân ra đón anh tại chiếc VC-20B Gulfstream rồi đưa anh đến dinh thự, nơi mà trong tủ có chứa một bộ sưu tập rượu ngon giúp anh vượt qua jetlag và 9 giờ được ngủ. TV địa phương chỉ có thể xem một kênh, rất có lợi cho việc nghỉ ngơi. Trước khi thức dậy vào khoảng 6 giờ sáng ngày hôm sau, anh gần như đã có thể đồng bộ với giờ địa phương. Cơ bắp của anh căng cứng và đói, và gần như hoàn toàn bình phục sau tình trạng kiệt sức trong chuyến đi. Anh hy vọng thế

Jack không thích chạy bộ hôm nay, anh nghĩ trong đầu thế. Thực tế anh biết mình không thể chạy nổi nửa dặm nếu không có khẩu súng dí vào đầu. Và vì vậy anh đi dạo. Ngay sau đó, anh nhận thấy những người dậy sớm tập chạy bộ đã vượt qua anh, nhiều người trong số họ phải là phi công chiến đấu, họ còn trẻ và tràn đầy năng lượng. Cây cối được trồng gần hết mép đường nhựa, sương sớm bay lơ lửng giữa những tán cây. Ở đây mát hơn nhiều so với ở nhà, cứ vài phút lại có tiếng gầm rú của động cơ phản lực làm náo động bầu không khí yên tĩnh – “âm thanh của tự do” – tiếng gầm rú này là dấu hiệu của sức mạnh quân sự vốn đảm bảo hòa bình cho Châu Âu suốt 40 năm- giờ lại bị người Đức phàn nàn, tất nhiên. Thái độ thay đổi nhanh chóng theo thời gian. Sức mạnh Mỹ đã đạt đến mục đích và dần trở thành một cái gì đó thuộc về quá khứ, ít nhất đối với người Đức là thế. Biên giới phân chia Đông-Tây Đức không còn nữa. Hàng rào và các tháp canh bị kéo xuống, mìn được gỡ bỏ. Một mảnh đất bị cày xới tơi tả đã có từ hai thế hệ, từng là nơi tìm lại dấu vết của những người đào tẩu năm xưa, nay đã được trồng hoa và cỏ xanh. Một số vùng ở Đông Đức từng là mục tiêu do thám vệ tinh, hoặc mục tiêu mà các cơ quan tình báo phương Tây bỏ tiền và xương máu để trinh sát. Giờ đây, những du khách có máy ảnh đã đi khắp những nơi này, trong số đó có cả các sĩ quan tình báo, khi đến đó chứng kiến sự thay đổi quá nhanh ở đó đã không chỉ bối rối mà còn bị sốc Vài người còn nghĩ, mình đã biết đúng là nơi này mà. Hoặc, làm thế nào mà chúng ta từng báo cáo về nó tệ như vậy?

Ryan lắc đầu, xúc động vô hạn. Vấn đề cốt lõi của cuộc xung đột Đông Tây trước đây đã có từ trước khi anh sinh ra, giờ vẫn là một thứ không hề thay đổi trên thế giới, chủ đề này đã được viết rất nhiều trong Sách Trắng và Báo cáo Dự Báo Tình báo Quốc gia Đặc Biệt và các mẩu tin viết về vấn đề này có thể đủ để lấp đầy toàn bộ Lầu Năm Góc. Mọi nỗ lực, mọi nghiên cứu chi tiết, mọi tranh cãi tầm thường-tất cả đều không còn tồn tại và sẽ bị mọi người lãng quên trong tương lai gần. Ngay cả những nhà sử học hiểu biết cũng không còn đủ năng lượng để xem xét tất cả những thứ từng được coi là quan trọng – cần thiết, sống còn và đáng để sống – và giờ những dữ liệu này chỉ có thể được coi là một chú thích lớn về sự kết thúc của Chiến tranh thế giới thứ hai. Căn cứ này cũng là một trong những thứ tương tự. Ý định ban đầu của căn cứ thiết kế là để đóng máy bay, và nhiệm vụ của máy bay là bảo vệ không phận châu Âu và đập tan các cuộc tấn công của Liên Xô. Giờ đây, nó đã trở thành một thứ tốn kém và lỗi thời, và những gia đình bình thường của Đức sẽ sớm sống trong những ngôi nhà này. Ryan thực sự muốn biết họ sẽ làm gì với boongke chống đạn ở đó … có thể là hầm rượu. Rượu ở đây thực sự rất ngon.

“Dừng lại!” Ryan ngay lập tức dừng bước và quay lại xem âm thanh phát ra từ đâu. Đó là một nhân viên an ninh bên không quân – một phụ nữ. Thực ra Ryan nghĩ đó là một cô gái thì đúng hơn, dù khẩu súng trường M-16 đang đeo trên vai rõ không phải trò đùa

“Tôi có làm gì sai không?”

“Vui lòng trình ID” người phụ nữ trẻ trông khá hấp dẫn và khá chuyên nghiệp, cũng có một người đứng bọc hậu cho mình ở phía sau cây. Ryan đưa ra thẻ CIA của mình “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thẻ này, sir”

“Tôi vừa đến đây vào tối qua trên chiếc VC-20, ở tại Phòng 109 của Khách sạn. Cô có thể kiểm tra với văn phòng đại tá Parker”

“Chúng tôi đang trong tình trạng báo động an ninh, sir” cô nói tiếp, cầm lấy chiếc radio

“Cứ làm việc của mình đi, cô….xin lỗi, trung sỹ Wilson. Máy bay của tôi sẽ không rời khỏi đây trước 10.00” Jack dựa vào cái cây vươn vai. Buổi sáng hôm nay đẹp đến mức không gì có thể khiến anh thay đổi tâm trạng, ngay cả khi có hai người có vũ trang thậm chí không biết anh là ai.

“Tuân lệnh” trung sỹ Becky Wilson tắt radio “Đại tá đang đi tìm ngài, sir”

“Tôi đang trên đường về, rẽ trái qua Burger King à?”

“Đúng vậy, sir” Cô đưa ID trả lại anh và mỉm cười.

“Cảm ơn trung sỹ. Xin lỗi đã làm phiền cô”

“Anh có muốn lái xe đưa về không, sir? Đại tá đang đợi”

“Tôi thích đi bộ hơn. Anh ta có thể đợi, ai bảo đến sớm”

Ryan quay người để, bỏ lại viên trung sỹ giờ đang tự hỏi người vừa rồi quan trọng đến mức nào dám để viên đại tá chỉ huy căn cứ của cô phải ngồi đợi ở bậc thềm khách sạn Cannon. Mất khoảng 10 phút, nhưng cảm giác định hướng của Ryan vẫn chưa mất đi dù ở trong môi trường không quen thuộc và chêch lệch múi giờ 6 tiếng

“Chào buổi sáng, sir!” Ryan nói khi nhảy qua tường vào bãi đậu xe

“Tôi đã sắp xếp một bữa sáng nhỏ với các nhân viên của BỘ TƯ LỆNH KHÔNG QUÂN HOA KỲ Ở CHÂU ÂU (COMUSAFE). Chúng tôi muốn nghe quan điểm của cậu về tình hình ở Châu Âu”

Jack bật cười “Được rồi, tôi cũng đang quan tâm lắng nghe ý kiến của các anh”

Ryan bước về phòng thay quần áo. Làm sao họ lại nghĩ mình biết nhiều thứ hơn họ chứ! Lúc máy bay cất cánh cũng là lúc anh biết được 4 điều trước đây chưa từng nghe nói đến. Quân đội Liên Xô đã rút lui khỏi cái gọi là Đông Đức rõ ràng là không hài lòng khi thấy rằng họ không còn nơi nào để rút lui; Các lực lượng của Quân đội Đông Đức cũ buộc phải giải ngũ, và cảm giác bất mãn của họ thậm chí còn lớn hơn những gì Washington biết. Trong số các thành viên cũ của STASI đã tan rã (cơ quan an ninh quốc gia) có khả năng có cả đồng minh của họ; cuối cùng, mặc dù có cả tá thành viên của Phái Hồng Quân (Red Army Faction) bị bắt ở Đông Đức ít nhất cũng có cùng một số thành viên biết được tin này và biến mất trước khi Cảnh sát Liên bang Đức (Bundeskriminalamt) đến làm cỏ. Ryan nghe nói đó chính là lý do tại sao Ramstein được cảnh báo an ninh

Lúc 10.00 sáng, chiếc VC-20B caats cánh bay về hướng nam. Anh nghĩ rằng những kẻ khủng bố tội nghiệp đó thực sự đã cống hiến cuộc sống, sức chịu đựng và trí tuệ của mình cho một thứ đang chết dần chết mòn nhanh hơn vùng nông thôn Đức dưới mặt đất kia. Giống như những đữa trẻ vừa mất mẹ, không bạn bè, ẩn náu ở Séc và Slovakia và Cộng Hòa Dân Chủ Đức, không hề biết rằng hai quốc gia cộng sản này sắp sụp đổ. Giờ thì họ ẩn náu ở đâu? Nga? Đùa chắc, không có cửa. Ba Lan thì sao? Đúng là đáng cười, không có chuyện đó đâu. Thế giới đã từng thay đổi vì họ, và giờ lại thay đổi, Ryan cười buồn nghĩ ngợi. Sắp có thêm vài người bạn của họ phải chứng kiến sự thay đổi của thế giới. Có lẽ vây, anh tự sửa suy nghĩ. Có lẽ…..

“Xin chào, Sergey Nikolayevich” Ryan nói khi người đàn ông bước vào văn phòng, một tuần trước đây

“Ivan Emmetovich” người Nga đã trả lời thế, chìa tay ra. Ryan nhớ lần cuối cùng họ gặp nhau gần thế này là trên đường băng sân bay Sheremetyevo tại Moscow. Golovko lúc đó đang cầm một khẩu súng trong tay. Đối với cả hai người, đó rõ ràng không phải là ngày tốt, nhưng như thường khi, hai người đều cố gắng tạo không khí vui vẻ cho công việc. Golovko đã suýt, dù không thành công, ngăn chặn được vụ đào tẩu lớn nhất trong lịch sử Liên Xô, hiện là Phó Chủ Tịch Thứ Nhất của Hội Đồng An Ninh Quốc Gia. Nếu ông thành công thì đây không phải là vị trí cao nhất ông có thể tiến tới, nhưng từ đó ông cũng thể hiện thành tích rất tốt và chiếm được sự ưu ái của Chủ Tịch và sự nghiệp của ông từ đó lên như diều gặp gió. Khi Ryan dẫn Golovko vào văn phòng, các vệ sỹ vẫn ở phòng của Nancy cùng với John Clark

“Trông không ấn tượng lắm” Golovko nhìn xung quanh với vẻ thất vọng về bức tường thạch cao sơn bình thường. Ryan đã treo một bức tranh sơn dầu tinh tế mượn từ một nhà kho của chính phủ, và tất nhiên có một bức tranh của Tổng thống Fowler bên cây quần áo mà Jack thường treo áo khoác

“Sergey Nikolayevich, tôi thực sự chó một nơi có tầm nhìn tốt hơn. Nói tôi nghe, bức tược Feliks sắt vẫn còn đứng giữa quảng trường chứ?”

“Hiện tại vẫn tế” Golovko mỉm cười “Tôi đoán, giám đốc của cậu vẫn ở ngoài thị trấn”

“Phải. Tổng Thống quyết định cần vài lời tư vấn”

“Vì chuyện gì?” Golovko cười ranh mãnh

“Chết tiệt, tôi biết đâu” Ryan bật cười trả lời. Quá nhiều thứ, nhưng anh không nói ra

“Khó khăn, phỉa không? Cho cả hai chúng ta” Vị Chủ tịch mới của KGB cũng không phải dân tình báo chuyên nghiệp – thực tế thì không có gì đáng ngạc nhiên. Trong tình huống bình thường, người đứng đầu cơ quan đáng sợ này thường là một đảng viên, nhưng đảng đã dần trở thành một phần lịch sử và Narmonov đã chọn một chuyên gia máy tính với hy vọng ông ấy sẽ mang lại những ý tưởng mới cho cơ quan gián điệp của Xô Viết. Điều đó có thể khiến cơ quan này hoạt động hiệu quả hơn. Ryan biết Golovko có một chiếc máy tính bàn hiệu IBM tại bàn làm việc ở Moscow bây giờ

“Sergey, tôi thường nói rằng, nếu cả thế giới hợp lý, tôi sẽ thất nghiệp. Vậy, hãy xem chuyện gì đang xảy ra này. Uống cà phê nhé?”

“Rất vui lòng, Jack” một lúc sau ông khen mùi thơm của cà phê

“Nancy pha cho tôi mỗi sáng. Vậy, tôi giúp gì được ông nào?”

“Tôi thường nghe câu hỏi đó, nhưng không ngờ nó lại thốt ra trong hoàn cảnh thế này” vị khách của Ryan bật cười “Chúa ơi, Jack, cậu có nghĩ đây là ảo ảnh do một cơn phê ma túy tạo ra không?”

“Không thể nào. Một ngày nọ, tôi thức dậy trong tình trạng bàng hoàng vào buổi sáng và tự làm mình bị thương vì cạo râu”

Golovko lẩm bẩm từ gì đó bằng tiếng Nga mà Jack chưa kịp nghe hiểu, nhưng người phiên dịch sẽ cho anh biết khi anh nghe lại đoạn băng

“Tôi chịu trách nhiệm báo cáo các hoạt động của chúng tôi với các thành viên của Quốc hội. Giám đốc của cậu đã rất tử tế khi săn sàng hoan ngênh chúng tôi tới xin lời khuyên”

Ryan không thể cưỡng lại được trước lời mở đầu như thế “Không vấn đề gì, Sergey Nikolayevich. Ông có thể lấy mọi thông tin cần thiết qua chỗ tôi. Tôi sẵn cho ông biết cần phải báo cáo thế nào” Golovko nhẹ nhàng tiếp thu ý kiến

“Cảm ơn, nhưng Chủ Tịch có thể không hiểu cách tiếp cận này” Bỏ những câu chuyện cười sang một bên, đã đến lúc nói về công việc

“Chúng tôi muốn trao đổi bình đẳng” cuộc thương lượng bắt đầu

“Cậu muốn chúng tôi làm gì?”

“Thông tin về mấy kẻ khủng bố mà các ông từng ủng hộ”

“điều này là không thể” Golovko thẳng thừng từ chối

“Đương nhiên là có thể”

Lòng yêu nước của Golovko trỗi dậy “Bất kỳ cơ quan tình báo nào cũng không thể phản bội lại sự tín nhiệm, nếu không sẽ không thể tồn tại”

“Thật không? Hãy nói với Castro câu đó khi lần tới ông gặp ông ấy” Ryan đề nghị

“Cậu thông minh hơn thế này, Jack”

“Cảm ơn Sergey. Chính phủ của tôi cực kỳ hài lòng với tuyên bố gần đây về vấn đề khủng bố của Chủ Tịch các ông. Chúa ơi, cá nhân tôi rất thích ông ấy. Ông biết chuyện đó mà. Chúng ta đang thay đổi thế giới, bạn tôi. Hãy cùng nhau quét sạch mớ hỗn độn này hơn nữa. Ông sẽ không giờ chấp nhận chuyện chính phủ mình ủng hộ mấy kẻ khủng bố đó chứ”

“Điều gì khiến cậu tin chuyện đó?” Vị Phó Chủ Tịch Thứ Nhất hỏi

“Sergrey, ông là một sỹ quan tình báo chuyên nghiệp. Cá nhân ông không thể nào chấp nhận những hành động của đám tội phạm vô kỷ luật đó. Tất nhiên tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng trong trường hợp của tôi thì nó mang tính cá nhân” Ryan ngả người ra sau với vẻ mặt rất kiên quyết. Anh vẫn luôn nhớ Sean Miller và đám thành viên Ulster Liberation Army (Quân đội giải phóng Bắc Ireland) đã làm những gì khi hai tên khủng bố tìm cách giết anh và gia đình. Mới chỉ 3 tuần trước, sau nhiều năm tận dụng mọi cơ hội hợp pháp để đệ trình ba hồ sơ kháng cáo lên Tòa án Tối cao, sau các cuộc biểu tình và kháng cáo lên Thống đốc Maryland và Tổng thống Hoa Kỳ về sự khoan hồng của hành pháp, Miller và hai đồng bọn, từng người một, bước vào phòng hơi ngạt ở Baltimore, và chết nửa giờ sau đó. Cầu mong Chúa thương xót linh hồn họ, Ryan tự nhủ, nếu lòng kiên nhẫn của Chúa đủ mạnh. Một chương trong cuộc đời của Ryan cuối cùng cũng khép lai.

“Những sự kiện gần đây….”?

“Người da đỏ? Điều đó càng chứng tỏ tuyên bố của tôi hơn nữa. Những kẻ “làm cách mạng” đã kiếm tiền bằng cách buôn ma túy. Bọn chúng sẽ chuyển sang giao dịch với các ông, đó là những người các công từng tài trợ quỹ. Trong vài năm tới, chúng sẽ gây rắc rối cho các ông hơn là cho chúng tôi” Điều này chắc chắn đúng, tất nhiên, và cả hai người đều biết. Mối liên hệ giữa bọn khủng bố và ma túy đang là điều khiến Liên Xô đau đầu. Các doanh nghiệp tự do đang phát triển nhanh chóng ở Nga kèm theo các khu tội phạm. Đây là điểm chung giữa Ryan và Golovko “Ông nghĩ sao?”

Golovko nghiên đầu sang một bên “Tôi sẽ thảo luận với Chủ Tịch. Ông ấy sẽ chấp thuận”

“Nhớ những gì tôi nói ở Moscow 2 năm trước không? Ai cần các nhà ngoại giao giải quyết đàm phán khi ông có những người thực sự làm điều đó?”

“Tôi hy vọng một câu trích dẫn của Kipling hay cái gì đó nên thơ hơn cơ” người Nga khô khốc nhận xét “Vậy, cậu làm việc với quốc hội của mình như thế nào?”

Jack cười toe “Nói ngắn gọn thì, nói với họ sư thật”

“Tôi cần phải bay 11.000km để nghe cậu nói câu này sao?”

“Ông chọn một số ít người trong quốc hội mà ông có thể tin tưởng để họ giữ mồm giữ miệng và những người mà phần còn lại của quốc hội tin tưởng là hoàn toàn trung thực – đó là phần khó – và ông tóm tắt cho họ mọi thứ họ cần biết. Ông phải thiết lập các quy tắc cơ bản….”

“Quy tắc cơ bản?”

“Giống như quy tắc chơi bóng. Nó có nghĩa là những quy tắc đặc biệt áp dụng trên một sân chơi đặc biệt”

Mắt Golovko sáng lên “À, vâng, đúng là một thuật ngữ hữu dụng”

“Mọi người phải đồng ý các quy tắc và ông không bao giờ, đừng bao giờ vi phạm các nguyên tắc đó” Ryan ngừng lại. Anh lai đang nói giống như một thầy giáo đại học giảng bài và thật không công bằng khi nói kiểu đó với một đồng nghiệp cùng chuyên môn

Golovko nhíu mày. Tất nhiên, đây chính là phần khó: Không bao giờ, đừng bao giờ vi phạm nguyên tắc. Công việc tình báo thường không trong sạch và rõ ràng. Và âm mưu chính làm phần trong linh hồn Nga,

“Chúng tôi vẫn đang làm cách này và nó có hiệu quả” Ryan nói thêm

Hoặc nó thực sự hiệu quả sao? Ryan tự hỏi. Sergey hẳn sẽ biết nó có hiệu quả hay không….chà, ông ta biết điều mà mình không biết. Kể từ sau vụ Peter Henderson, không biết có thêm vụ rò rỉ nào Trên Đồi (Quốc Hội) không, chỉ ông ta biết….nhưng đồng thời ông ta cũng biết rằng chúng ta cũng có người của mình bên trong chính phủ của họ, dù họ có điền cuồng với công tác phản gián thế nào. Ngay cả Liên Xô cũng công khai thừa nhận rằng trong những năm qua, hàng chục hành động được lên kế hoạch cẩn thận chống lại Mỹ và các nước phương Tây đã bị phá sản do những kẻ đào tẩu khỏi KGB làm rò rỉ bí mật. Ở Liên Xô và Hoa Kỳ, bí mật vừa là công cụ để thành công vừa là phương tiện để che đậy thất bại

“Chủ yếu nằm ở sự tin tưởng” Ryan nói sau một lúc im lặng “Những thành viên quốc hội là những nhà yêu nước. Nếu họ không yêu đất nước mình, sao phải chịu đánh mất quyền riêng tư để trở thành người của công chúng? Bên chỗ chúng tôi cũng vậy”

“Là do quyêền lực” Golovko trả lời tức thì

“Không, những người thông minh không nghĩ vậy. Những người mà ông phải đối phó không phải vậy. Ồ, chắc chắn cũng sẽ có vài kẻ ngu. Bên chúng tôi cũng có. Họ không phải là loài có nguy cơ tuyệt chủng đâu. Nhưng luôn có những người đủ thông minh để biết rằng chỉ đòi hỏi quyền lực trong một cơ quan chính phủ là ảo tưởng. Quyền lực cần phải đi kèm với nghĩ vụ và nghĩa vụ đóng vai trò quan trọng hơn. Không, Sergrey, trong hầu hết trường hợp ông sẽ phải làm việc với những người cũng thông minh như ông vậy.” Golovko giật thót mình khi nghe lời khen ngợi của một chuyên gia. Chỉ vài phút trước ông đã đoán rằng Ryan giỏi hơn trước nhiều. Ông bắt đầu nghĩ mình và Ryan không còn thực sự là kẻ thù của nhau nữa. Đối thủ cạnh tranh, có lẽ thế, chứ không phải kẻ thù. Hơn thế nữa, họ còn là hai dân chuyên nghiệp hết sức tôn trọng nhau

Ryan ân cần nhìn vị khách, cười thầm về việc đã khiến ông ta phải ngạc nhiên. Và hy vọng trong số những người Golovko chọ sẽ có Oleg Kirilovich Kadishev, mật danh SPINNAKER. Theo báo chí, ông là một trong những nhà lập pháp tài năng nhất trong cơ quan lập pháp kiêu ngạo của Liên Xô để đấu tranh cho một đất nước mới, ông rất có danh trong CIA và đã được một trong những đặc vụ giỏi nhất tuyển dụng, Mary Pat Foley. Ryan nghĩ, trò chơi vẫn đang diễn ra. Luật chơi thì đã khác. Thế giới cũng đã khác, nhưng trò chơi vẫn tiếp diễn. Jack cảm thấy có chút tiếc nuối khi sự thật có thể là trò chơi sẽ kéo dài mãi. Nhưng, chúa ơi, Mỹ thậm chí còn cài cả gián điệp vào Israel – nó được gọi là “theo dõi tình hình chặt chẽ” chứ chưa bao giờ được gọi là “tiến hành chiến dịch tình báo” cả. Nếu để lộ ra với thành viên quốc hội thì tình hình cũng đổ vỡ trong phòng 1 phút. Ôi, Sergrey, ông còn rất nhiều điều mới phải học!

Tiếp theo là giờ ăn trưa. Ryan dẫn vị khách của mình đến Phòng ăn dành cho các sỹ quan cao cấp, Golovko nhận thấy thức ăn tốt hơn một chút so với tiêu chuẩn của KGB – Ryan không tin chuyện này. Anh cũng nhận thấy rằng các quan chức cấp cao của CIA rất háo hức muốn gặp Golovko. Các Trưởng phó phòng ban đứng thành hàng và bắt tay ông, rồi chụp ảnh. Cuối cùng, khi Golovko quay trở lại thang máy và ra ô tô thì ông đã có trong tay cả tá ảnh. Rồi mọi người ở Ban Khoa Học và Công Nghệ, và an ninh quét từng inch mỗi bước ông ta và người của mình đi ngang qua. Không tìm thấy gì cả. Họ kiểm tra lại rồi kiểm tra lại, kiểm tra lại lần thứ 4, cuối cùng họ quyết định ông ta đã không sử dụng cơ hội này để chơi bất kỳ mánh khóe nào trong CIA. Một trong số người bên S & T còn cảm thấy tiếc vì tình hình hiện tại không còn như trước

Ryan mỉm cười khi nghĩ đến chuyện này. Thế giới đang thay đổi quá nhanh. Anh dựa lưng vào ghế và thắt chặt dây an toàn. Máy bay VC-20 đang hướng về dãy Alps, và có thể có một số dao động trong luồng không khí.

“Sir, anh có muốn đọc 1 tờ báo không?” tiếp viên hỏi. Lần này là một cô gái, và là một cô gái xinh đẹp. Cũng đã có gia đình và có thai. Để một trung sỹ đang đang thai phục vụ khiến Ryan cảm thấy không thoải mái

“Các cô có gì?”

“Tờ International Trib”

“Tuyệt” Ryan cầm tờ báo – và gần như ngừng thở. Đúng là tin này đây, ngay trên trang nhất. Thằng ngu nào đó đã rò rỉ một trong số bức ảnh. Golovko, Ryan, Giám đốc của S&T, bộ phận hành chính, ghi âm, bộ phận thông tin tình báo, ăn trưa qua loa. Tất nhiên không có danh tính người Mỹ nào trong ảnh phải giữ bí mật, nhưng ngay cả thế…..

“Sir, đây không phải là một bức ảnh thực sự đẹp” viên trung sỹ cười toe. Ryan không thể không vui

“Trung sỹ, khi nào cô đến ngày sinh?”

“5 tháng nữa, sir”

“Chà, cô sẽ có đứa trẻ ra đời vào lúc thế giới tốt đẹp hơn nhiều so với thế giới mà hai chúng ta mắc kẹt hiện tại. Sao cô không ngồi xuống và nghỉ ngơi một chút? Tôi sẽ không đủ tự phụ đến mức để một quý cô có thai phải chờ đợi”.

Tờ The International Herald Tribune là liên doanh của New York Times và Washington Post. Khi người Mỹ đi du lịch đến Châu Âu, họ vẫn muốn nắm được các tỷ số trận bóng và xem những mẫu truyện tranh quan trọng vì vậy tờ báo này đã mở rộng phân phối sang Khối Đông Âu để phục vụ các doanh nhân và khách du lịch Mỹ đang tràn ngập các quốc gia cộng sản trước đây. Những người dân địa phương cũng sử dụng nó, để trau dồi tiếng Anh và theo dõi những gì đang diễn ra ở Mỹ với sự nhiệt tình quan tâm chưa từng có bắt chước những thứ trước đây vốn bị họ ghét bỏ. Thêm vào đó, nó là nguồn thông tin tuyệt vời có sẵn. Chẳng mất thời gian lâu sau mọi người đều mua nó và các nhà quản lý tờ báo của Mỹ này đã mở rộng kênh phân phối hơn nữa để mở rộng lượng độc giả của mình

Trong số các độc giả trung thành có Günther Bock, sống ở Sofia, Bulgaria, vừa vội vàng rời nước Đức – vốn từng là một phần của Đông Âu – vài tháng trước, sau khi nhận được cảnh báo từ một người bạn cũ thuộc Stasi. Cùng với vợ mình, Petra, Bock đã từng là thủ lĩnh của Baader-Meinhof Gang (Baader-Meinhof Gang: Là Tổ Chức chiếu chiến theo phái cực tả của Tây đức và bị chính phủ coi là một tổ chức khủng bố, từ năm 1968-1977) và gia nhập Red Army Faction (Phái Hồng Quân) sau khi Baader-Meinhof Gang bị Cảnh sát Tây Đức dẹp bỏ. Hai lần suýt bị cảnh sát liên bang tóm được đã khiến hắn sợ hãi vượt biên sang Séc, rồi tiếp tục chạy sang DDR (Cộng Hòa Dân Chủ Đức) để tận hưởng cuộc sống bán về hưu thầm lặng với căn cước mới, nhân thân mới và một công việc chính thức- hắn chẳng bao giờ đi làm nhưng hồ sơ công viếc vẫn ghi nhận hắn hoàn thành công việc – khiến hắn cảm thấy mình đã an toàn. Cả hắn và Petra đều không ngờ cuộc nổi dậy của quần chúng nhân dân đã lật đổ được cả DDR, nhưng cả hai đều tin rằng họ sẽ sống sót qua cuộc chính biến này. Nhưng bọn họ không ngờ rằng cuộc bạo loạn dân sự cũng đã quét qua trụ sở Stasi với gần như hàng triệu tài liệu bị hủy, nhưng cũng rất nhiều tài liệu vẫn được giữ lại an toàn. Nhiều tên côn đồ lao vào đó lại là đặc vụ của tình báo Tây Đức, ẩn sau hành động ngông cuồng, họ dẫn đầu đội xâm nhập và biết rõ chính xác phải tìm kiếm ở phòng nào. Trong vòng vài ngày, những người bên RAF bắt đầu biến mất. Ban đầu hầu như không mấy ai nhận ra. Hệ thống điện thoại của DDR đã quá cũ khiến cho việc gọi điện không hề dễ dàng và vì những lý do an ninh rõ rang nên các “đồng đội” cũ không sống trong cùng một khu, nhưng khi có một cặp vợ chồng khác hẹn ăn tối mà không đến thì Günther và Petra cảm nhận ngay được có điều gì đó không ổn. Quá muộn. Khi khi người chồng nhanh chóng thu xếp rời khỏi đất nước thì 5 lính trang bị vũ khí hạng nặng của đội biệt kích GSG-9 (Đội Biệt Kích Số 9 của Cục Điều Tra Đức) đã phá cửa xông vào căn hộ nhà Bock ở Đông Berlin. Họ thấy Petra đang cho một trong hai đứa con gái sinh đôi bú sữa, nhưng bất kể họ có thông cảm thế nào khi chứng kiến cảnh đó thì cũng không thể biện luận cho sự thật rằng Petra Bock đã giết chết 3 công dân Tây Đức và một trong số họ đã bị giết rất thê thảm. Petra giờ đang được bố trí trong tù có an ninh tối đa, án chung thân, có nghĩa rằng chỉ có thể ra khỏi nhà tù khi đã nằm trong quan tài, nếu không thì đừng có nghĩ đến cuộc sống tự do. Cặp sinh đôi được một đại úy cảnh sát Munich người vợ vô sinh của anh nhận nuôi

Thật kỳ lạ, Günthe nghĩ, khi sự việc đó khiến trái tim hắn đau đớn đến vậy. Dù sao thì hắn cũng từng là nhà cách mạng và vì chính nghĩa của mình hắn đã âm mưu và giết người. Hắn thấy thật nực cười vì tức giận khi thấy vợ mình bị giam cầm…và mất con. Nhưng…Nhưng bọn trẻ có mũi và mắt của Petra và hay cười với hắn. Günther biết sẽ không ai nói với bọn chúng phải ghét hắn ta. Chúng thậm chí còn chẳng biết hắn và Petra là ai. Hắn đã cống hiến cuộc đời mình cho cái gì đó lớn lao và vĩ đại hơn sự tồn tại của vật chất. Hắn và đồng đội đã quyết tâm xây dựng một thế giới tốt đẹp và công bằng hơn cho những người bình thường và tuy nhiên– tuy nhiên, hắn và Petra cũng quyết định, theo cách tỉnh táo và hợp lý, là nuôi dạy bọn trẻ đi theo con đường của bố mẹ, trở thành thế hệ nhà Bock tiếp theo, được tận hưởng thành quả từ chiến công anh hùng của bố mẹ chúng. Günther vô cùng tức giận vì giờ ảo tưởng đó đã tan như bọt bóng xà phòng

Điều tệ hại hơn là bắn vẫn còn bối rối. Những chuyện đã xảy ra thật không thể tin được. Thật không thể nào. Thật vô lý. Những người, những con người bình thường của DDR đã thực sư vùng lên như chính những nhà cách mạng bọn họ, từ bỏ nhà nước xã hội chủ nghĩa gần như hoàn hảo của mình, thay vào đó là hòa nhập với con quái vật tư bản chủ nghĩa do các thế lực đế quốc tạo ra, bị mê hoặc bởi các thiết bị hàng hiệu Blaupunkt và ô tô Mercedes và…còn gì nữa? Günther Bock thực sự không thể hiểu nổi. Tuy hắn thông minh bẩm sinh nhưng vẫn không thể hiểu được những sự kiện đã diễn ra. Rằng những dân đất nước hắn sau khi kiểm tra thực nghiệm “chủ nghĩa xã hội khoa học” đã quyết định rằng nó không thành công và không thể thành công – đây là bước nhảy vọt trong trí tưởng tượng và tư tưởng khiến hắn không thể hiểu. Hắn đã dành phần lớn cuộc đời phấn đấu cho chủ nghĩa Marx và giờ không có cách nào phủ nhận nó. Dù sao thì thiếu đi chủ nghĩa Marx, hắn sẽ chỉ còn là một tên tội phạm, một tên giết người thuần túy. Chỉ có chủ nghĩa cách mạng anh hùng mới khiến những hành động của hắn không được đánh giá là côn đồ. Nhưng tinh thần cách mạng của hắn giờ đã bị chính những người hắn lựa chọn phục vụ bỏ rơi. Điều đó đơn giản là không thể tin được. Không thể nào (Unmöglich)

Thật là không công bằng khi có quá điều bất khả hti xảy ra nối tiếp nhau. Khi hắn mở tờ báo đã mua 20 phút trước ở một ki ốt cách chỗ ở hiện nay 7 dãy nhà, bức ảnh trang bìa đã đập ngay vào mặt, đúng ngay ý của biên tập viên tờ báo

Tiêu đề: CIA chiêu đãi bữa tối KGB

“Was ist das denn für Quatsch/ Chuyện nhảm nhí gì đang diễn ra thế này?” Günther thì thầm

“Bước ngoặt phi thường xảy ra vào thời điểm phi thường, CIA đã tiếp vị Phó chủ tịch thứ nhất của KGB tại cuộc hội thảo về ‘các vấn đề cùng quan tâm’ giữa hai đế chế tình báo lớn nhất thế giới…” bài báo viết “Nguồn tin khẳng định rằng các lĩnh vực hợp tác mới nhất giữa Phương Đông và Phương Tây sẽ bao gồm chủ nghĩa khủng bố quốc tế. Chia sẻ thông tin về mối quan hệ ngày càng chặt chẽ giữa các phân tử và việc buôn bán ma túy quốc tế. CIA và KGB sẽ làm việc cùng nhau để …”

Bock đặt tờ báo xuống và nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Hắn biết bị săn đuổi như con thú là như thế nào. Tất cả các nhà cách mạng đều biết điều đó. Đây là con đường mà hắn đã chọn, cùng với Petra và tất cả bạn bè. Nhiệm vụ đã rõ ràng. Họ phải kiểm tra kỹ năng và sự tinh ranh để chống lại kẻ thù. Các thế lực ngoài sáng chống lại thế lực trong bóng tối. Tất nhiên, thế lực ngoài sáng vẫn đang phải lẩn trốn, nhưng đây là khía cạnh tầm thường. Sớm hay muộn thì tình thế cũng sẽ đảo ngược khi những người bình thường nhận ra chân lý đứng về phía những nhà cách mạng. Ngoại trừ một vấn đề nhỏ. Những người bình thường đã chọn đứng ở phía bên kia. Và những nơi có thể ẩn náu của thế giới khủng bố dành cho lực lượng ngoài sáng đang giảm đi nhanh chóng

Hắn đén Bulgaria vì hai lý do. Trong các cuốc gia khối Đông Âu, Bulgaria có nền kinh tế lạc hậu nhất và chính vì sự lạc hậu đó mà nước này tạm biệt chế độ cộng sản một cách có trật tự và chuyển đổi thành công. Trên thực tế, những người cộng sản vẫn điều hành đất nước, nhưng dưới các tên khác và đất nước vẫn an toàn về mặt chính trị, hoặc ít nhất là trung lập. Cơ quan tình báo Bulgaria, từ là nguồn cung cấp sát thủ cho KGB, giúp cho những bàn tay KGB sạch bong, và vẫn còn những người bạn đáng tin cậy. Günther nghĩ, những người bạn đáng tin cậy. Nhưng người Bulgaria vẫn chịu sự kiểm soát của các ông chủ Nga – giờ là các hiệp ước – và nếu KGB thực sự hợp tác với CIA…số lượng các nơi an toàn có thể ẩn náu lại giảm đi đáng kể tiếp

Günther Bock đang nhẽ nên cảm thấy lahj sống lưng trước những nguy hiểm bản thân phải đối mặt đang tăng lên từng ngày. Nhưng thay vào đó, mặt hắn lại sôi máu lên vì tức giận. Là một nhà cách mạng, hắn thường khoe khoang cả thế giới đang chống lại mình – nhưng mỗi khi hắn nói điều này thì ngay cả thâm tâm hắn cũng không tin tưởng chuyện đó và tin rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó. Ấy vậy mà chuyện hắn khoe khoang giờ sắp trở thành sự thật. Vẫn có vài nơi để hắn lẩn trốn, vẫn có vài liên lạc hắn có thể tin tưởng. Nhưng còn bao nhiêu? Và bao lâu nữa trước khi các cộng tác viên đáng tin cậy sẽ khuất phục trước sự thay đổi của thế giới? Liên Xô đã phản bội chính mình và chủ nghĩa xã hội toàn thế giới. Người Đức. Người Ba Lan. Người Séc. Người Hungary. Người Rumani. Tiếp theo sẽ là ai?

Họ không thấy sao? Tất cả đều là một cái bẫy, kiểu như âm mưu của các lực lượng vũ trang phản cách mạng. Một sự dối trá. Họ đang từ bỏ những gì có thể – nó lẽ ra nên là- một trật tự xã hội hoàn hảo của tự do có tổ chức với sự công bằng và bình đẳng, tách khỏi tham vọng, một xã hội của….

Mọi thứ có thể chỉ là một lời nói dối sao? Tất cả điều này chỉ là một sai lầm khủng khiếp? Hắn và Petra đã giết tất cả những kẻ bóc lột đó chẳng vì gì cả sao?

Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa, phải không? Với Günther Bock, nó không còn quan trọng nữa, không phải bây giờ. Hắn sẽ nhanh chóng lại phải đối mặt với việc bị săn đuổi. Một khu vực an toàn nhỏ nữa sắp trở thành lãnh địa đi săn của kẻ thù. Nếu Bulgaria chia sẻ thông tin của họ với người Nga, nếu người Nga có vài người ở vị trí thích hợp trong bộ máy nước này, với thông tin đăng nhập phủ hợp và quyền truy cập phù hợp, địa chỉ và nhân thân của hắn có thể đã đang trên đường tới Washington rồi và từ đó nó sẽ chuyển tiếp đến trụ sở BND và trong vòng 1 tuần tới hắn sẽ ở phòng giam ngay gần với Petra, nhìn máy tóc nâu sáng và đôi mắt xanh như đang cười của nàng

Petra là một cô gái dung cảm khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng ao ước. Khá lạnh lùng với những mục tiêu ám sát của mình nhưng cực kỳ ấm áp với các đồng đội. Cô cũng là một người mẹ tuyệt vời của Erika và Ursel, tận tâm hơn bất kỳ nhiệm vụ nào trước đây cô từng cố thực hiện. Bị phản bội bởi những người tưởng là là bạn nên giờ phải bị giam vào lồng như một con thú, bị tước đi cuộc sống của chính mình. Hắn yêu Petra, đồng đội, người thương, vợ và người hắn tin tưởng nhất. Giờ thì cuộc đời cô đã bị tước đoạt và hắn sẽ bị xua đuổi càng lúc càng xa cô. Phải có cách nào đó xoay chuyển tình thế này lại

Nhưng đầu tiên, hắn phải trốn cái đã. Bock đặt tờ báo xuống và dọn dẹp nhà bếp. Khi mọi thứ đã sạch như lau như ly, hắn thu dọn túi cá nhân và rời khỏi căn hộ. Thang máy lại không hoạt động nên hắn đi bộ từ tầng 4 xuống đường. Ngay sau đó bắt một xe điện, và 90 phút sau hắn đã có mặt tại nhà ga. Hộ chiếu của hắn là hộ chiếu ngoại giao. Thực tế hắn có 6 cái loại này, được cất cẩn thận trong lớp lót của chiếc vali do Nga sản xuất. 3 trong số đó là bản sao của số hộ chiếu mang tên người khác, những nhà ngoại giao Bulgaria thực sự. Văn phòng Bộ Ngoại Giao không biết điều này, đảm bảo cho hắn thoải mái di chuyển bằng phương tiện quan trọng nhất của những kẻ khủng bố quốc tế: vận tải hàng không. Trước giờ ăn trưa, chiếc máy bay hắn lên đã rời đường băng, cất cánh bay về phương nam.

Máy bay của Ryan đã đến một sân bay không quân bên ngoài Rome trước 12 giờ theo giờ địa phương Tình cờ họ lại lăng bánh ngay phía bên phải một chiếc VC-20B khác của Không Đoàn Không Vận Số 89 vừa đến trước họ 5 phút, cất cánh từ Moscow. Chiếc Limousine màu đen đang đậu sẵn để chờ người ở cả hai máy bay

Trợ lý ngoại trưởng Scott Adler chào đón Ryan khi anh bước xuống với nụ cười nhẹ nhàng

“Mọi chuyện thế nào?” Ryan hỏi lớn trước vụ ồn ào của sân bay

“Xong rồi”

“Khốn khiếp” Ryan nói khi bắt tay Adler “Năm nay chúng ta có thể mong đợi thêm bao nhiêu điều kỳ diệu nữa đây?”

“Anh muốn bao nhiêu?” Adler là một nhà ngoại giao chuyên nghiệp rất có năng lực làm việc với Bộ ngoại giao Nga. Ông rất thông thạo tiếng Nga, rất hiểu về chính trị đối thủ, cả quá khứ và hiện tại, ngay tại chính phủ Liên Xô cũng rất ít người hiểu đất nước mình như ông- bao gồm cả con người Nga

“Anh biết phần khó của việc này là gì không?”

“Hãy quen nghe ‘da/yes’ thay vì ‘nyet/no’, phải không?”

“Chỉ là trò đàm phán thôi. Ngoại giao chỉ là làm trò khi cả hai bên đều ưng” Adler bật cười khi chiếc xe nổ máy

“Chà, đây là một trải nghiêm hoàn toàn mới đối với cả hai chúng ta” Jack tỉnh táo nhận xét. Anh quay đầu nhìn lại chiếc máy bay “của mình” khi nó chuẩn bị rời đi. Anh và Adler sẽ đi cùng nhau trong suốt phần còn lại của chuyến đi

Xe của họ tiến về trung tâm Rome với đồn hộ tống nặng đô như thường khi. Lữ Đoàn Đỏ, gần như bị xóa sổ vài năm trước, giờ lại đang hoạt động trở lại, và dù không có nó thì người Ý cũng sẽ quan tâm bảo vệ các quan chức cấp cao nước ngoài. Ngồi trên ghế trước, bên phải tay lái là một anh chàng nghiêm nghị tay cầm khẩu Beretta nhỏ. Có hai xe dẫn đầu và hai xe bọc hậu, các phươn tiện xung quanh đủ để tổ chức một cuộc đua mô tô. Tốc độ lao nhanh qua các con phố cổ của Rome khiến Ryan mong chờ được quay trở lại máy bay. Dường như mọi tài xế Ý đều có tham vọng tham gia cuộc đua Công Thức 1. Jack cảm thấy mình an toàn hơn trong chiếc xe do Clark lái, anh sẽ chọn một chiếc xe kín đáo trên con đường nhỏ ngẫu nhiên, nhưng ở vị trí hiện tại của Clark thì việc sắp xếp an ninh trở nên phi thực tế. Tất nhiên, có một cân nhắc khác….

“Chả có gì giống như tránh gây chú ý cả” Jack thì thầm với Adler

“Đừng lo. Lần nào tôi tới đây chả thế. Lần đầu tiên?”

“Vâng. Lần đầu tiên tới Rome. Tôi tự hỏi sao tôi cứ luôn bị lỡ không đến được đây- lúc nào tôi cũng muốn xem lịch sử và mọi thứ ở đây”

“Có rất nhiều mấy thứ đó ở đây” Adler đồng ý “cậu nghĩ chúng ta có thể tạo thêm chút lịch sử cho nó không?:

Ryan quay lại nhìn đồng nghiệp. Đối với anh, tạo nên lịch sử đúng là điều lạ lẫm. Chưa kể còn nguy hiểm nữa “Scott, đó không phải việc của tôi”

“Nếu kế hoạch này hiệu quả, cậu chuyến chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy”

“Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó”

“Cậu đáng nhẽ phải nghĩ chứ. Đâu phải làm điều gì tốt cũng được đáp lại” (Ý ổng là đời không công bằng)

“Ý anh là Ngoại trưởng Talbot….”

“Không, không phải ông ấy. Chắc chắn không phải Sếp tôi”

Ryan nhìn về phía trước và thấy một chiếc xe tải đang vội vã tránh đường cho đoàn xe. Viên cảnh sát đi mô tô hộ tống không hề nao núng đến 1mm

“Tôi không muốn bị coi là kiêu ngạo. Tôi chỉ nêu ý tưởng, vậy thôi. Giờ thì tôi chỉ là người đi trước dò đường”

Adler lắc đầu, cố giữ bình tĩnh. Chúa ơi, sao cậu có thể ở lại cơ quan chính phủ lâu như thế?

Bộ đồ sọc của các Vệ Binh Thụy Sỹ được thiết kế bởi Michael Angelo. Giống như áo khoác dài đỏ của Vệ Binh Anh, chúng là thứ lỗi thời của thời đại đã qua. Vào thời đó, những người lính mặc trang phục màu sáng rất có ý nghĩa. Và cũng giống như đồng phục vệ binh Anh, chúng được giữ lại để tăng độ hấp dẫn cho các khách du lịch hơn là chức năng thực tế. Những người lính này với vũ khí trông vô cùng kỳ lạ. Vệ binh Vatican mang theo các thanh kiếm, những chiếc dìu cán dài trông thật khủng khiếp với mục đích ban đầu được dành cho lính bộ binh hạ những kỵ sỹ cưỡi ngựa mặc áo giáp sắt – thường không làm hỏng con ngựa mà kẻ thù đang cưỡi; ngựa không giỏi phản công và chiến tranh thì luôn thực dụng. Một khi kẻ thù mặc áo giáp sắt đã ngã ngựa thì chỉ cần sức đập con tôm hùm cũng có thể giết được – cũng như hối hận vì đã mặc cái áo giáp đó. Mọi người cứ nghĩ vũ khí trung cổ có phần lãng mạn, Ryan tự nhủ, nhưng thực tế khi họ thiết kế mấy cái đó chả có ý nghĩ gì lãng mạn cả. Súng trường hiện đại có thể chọc một lỗ thủng trên cơ thể ai đó, nhưng mấy thứ này là chặt cả tay và chân. Tất nhiên cả hai phương pháp đều là giết người, nhưng ít nhất với súng trường thì cái xác còn vẹn toàn và sạch sẽ hơn nhiều

Lực lượng vệ sỹ Thụy Sỹ cũng được trang bị súng trường, được sản xuất bởi SIG. Không phải tất cả họ đều mặc bộ trang phục thời phục hưng đó, và kẻ từ vụ ám sát Giáo Hoàng John Paul II, nhiều vệ sỹ đã được đào tạo thêm, lặng lẽ và không phô trương, vì việc đào tạo như vậy không hoàn toàn phù hợp với hình ảnh của Vatican. Ryan tự hỏi chính sách sử dụng vũ khí sát thương của Vatican là gì, liệu người đứng đậu đội cận vệ có hiểu mức độ nghiêm trọng của mối đe dọa và sự cần thiết thực hiện các hành động tự vệ mang tính quyết định. Nhưng họ sẽ cố hết sức trong giới hạn cho phép, chỉ càu nhàu với nhau và bày tỏ ý kiến khi đến thời điểm, giống như mọi người khác trong ngành

Họ được một giám mục tiếp đón, một người Ireland tên là Shamus O’Toole với mái tóc dày màu đỏ xung đột khủng khiếp với màu với bộ quần áo. Ryan xuống xe với ý nghĩ đầu tiên là, liệu anh có phải hôn chiếc nhẫn của O’Toole hay không? Anh không biết. Anh chưa hề gặp một giám mục thực sự nào kể từ lễ Bí Tiếp Sức – từ hồi học lớp 6 ở Baltimore. Vấn đề được giải quyết dễ dàng khi O’Toole thô bạo nắm tay Ryan như một con gấu “Vậy là có rất nhiều người Ireland trên thế giới này” ông nói với nụ cười rộng mở

“Có ai đó phải duy trì trật tự chứ, thưa Cha”

“Đúng thế, đúng thế!” O’Toole chào mừng Adler tiếp theo. Scott là dân Do Thái và hoàn toàn không có ý định hôn nhẫn ai cả “Các quý ông, xin mời đi theo tôi nhé?”

Bishop O’Toole dẫn họ vào một tòa nhà mà lịch sử của nó có thể viết dầy 3 cuốn sách học thuật, cộng với một cuốn sách ảnh về các tác phẩm nghệ thuật và kiến trúc của nó. Jack hầu như không nhận thấy có hai máy dò kim loại khi họ đi qua tầng 3, chúng được dấu khéo léo trong khung cửa, tác phẩm của Leonardo da Vinci chế tạo thủ công đơn giản. Nơi đây không khác gì Nhà Trắng. Các cảnh vệ Thụy Sỹ không mặc đồng phục. Vài người mặc áo bình thường đang đi tuần tra ở đại sảnh, trông quá trẻ và khỏe mạnh để bị nhầm với các quan chức. Dù vậy, ấn tượng chung giống như đi thăm một tu viện và bảo tàng nghệ thuật cổ. Tất cả các thầy tu đều mặc lễ phục và các nữ tu -nơi đây có số lượng lớn các nữ tu- mặc các trang phục khác với trang phục bán dân gian mà các nữ tu Mỹ hay mặc. Ryan và Adler được sắp xếp ở phòng chờ, Ryan chắc chắn là để đánh giá cao môi trường xung quanh hơn là gây bất tiện. Bức tường đối diện được trang trí bằng bức tranh Thánh Mẫu do Titian vẽ, Ryan ngắm đầy ngưỡng mộ khi Bishop O’Tooler thông báo cho các vị khách

“Chúa ơi, tôi tự hỏi liệu ông ấy có vẽ bức tranh nhỏ nào không?” Ryan thì thầm. Adler cười toe toét

“Ông ấy rât biết cách tập trung vào một khuôn mặt và một biểu cảm và mọt khoảnh khắc, phải không? Sẵn sàng chưa?”

“Rồi” Ryan nói anh cảm thấy tự tin một cách đáng ngạc nhiên

“Các quý ông!” O’Toole đứng ở cửa mở, nói “vui lòng theo hướng này”

Họ bước qua một phòng tiếp tân khác. Phòng này có hai bàn thư ký trống và một bộ cửa ra vào khác, cao khoảng 14 feet

Nếu văn phòng của Giovanni Cardinal D’Antonio đặt ở Hoa Kỳ thì nó sẽ được coi là một dịp trang trọng giống như một buổi dạ hội được chính phủ tổ chức. Những bức họa trên trần nhà, những bức tường phủ lụa xanh, sàn nhà bằng gỗ cứng cổ kính được trải những tấm thảm đủ lớn cho một phòng khách trung bình. Bàn ghế có lẽ là đồ mới nhất nhưng hình như cũng phải trên dưới hai trăm năm, đệm ghế được phủ một lớp gấm, rủ xuống những chiếc chân gỗ chạm trổ màu vàng lá. Một bộ cà phê bạc gợi ý nơi Ryan có thể ngồi

Vị hồng y đứng dậy khỏi bàn và đi về phía mọi người, với nụ cười trên môi như thể một vị vua chào đón quần thần yêu quý hàng trăm năm trước. Đức D’Antonio không cao và rõ rang rất thích đồ ăn ngon. Ông phải thừa đến 40 pound là ít. Không khí trong phòng cho thấy ông là người hút thuốc và có gì đó khiến ông phải từ bỏ, có thể là khi ông sắp 70 tuổi rồi. Trên khuôn mặt già nua mũm mĩm ấy có một nét trang nghiêm tự nhiên và giản dị. Là con trai của một ngư dân đảo Sicil, D’Antonio có một đôi mắt nâu tinh quái, lộ ra những nét thô bạo mà 50 năm phục vụ cho nhà thờ vẫn không xóa bỏ hoàn toàn được. Ryan biết về xuất thân của ông và có thể dễ dàng tưởng tượng ra ông kéo lưới bên cạnh bố mình vào thời xưa như thế nào. Đối với một nhà ngoại giao, sự giản dị cũng là cách ngụy trang hiệu quả và đây là công việc của D’Antonio bất kể nghề thật của ông là gì. Giống như rất nhiều quan chức Vatican, ông là một nhà ngôn ngữ học, dành 30 năm để tham gia vào các cuộc đàm phán, những nỗ lực biến đổi thế giới của ông thường bị ngăn chặn do thiếu sức mạnh quân sự đã dạy cho ông sự xảo quyệt. Xét về mặt tình báo, ông là một điệp viên có ảnh hưởng, luôn được chào đón bất cứ lúc nào, luôn sẵn sàng lắng nghe hoặc đưa ra lời khuyên. Tất nhiên là ông chào đón Adler trước

“Thật vui khi gặp lại anh, Scott”

“Tôi luôn vinh dự được gặp ngài, Eminence/ Đức Cha” Adler bắt lấy bàn tay rộng mở của vị giám mục và nở nụ cười đặc trưng ngoại giao

“Và cậu là Tiến sỹ Ryan. Chúng tôi đã nghe rất nhiều về cậu”

“Cảm ơn, thưa Đức Cha”

“Xin mời, xin mời” D’Antonio vẫy tay mời hai người ngồi xuống chiếc ghế sofa đẹp đến mức Ryan ngại khi phải đặt thân mình lên đó “Cà phê nhé?”

“Vâng, cảm ơn” Adler nói thay cho cả hai người. Bisho O’Tooler rót cà phê rồi ngồi xuống ghi chép “Ngài thật tốt khi cho phép chúng tôi được gặp ngay khi đưa ra đề nghị”

“Không có gì” Ryan thực sự ngạc nhiên khi thấy vị hồng y thò tay vào áo vest và lấy ra một bót xì gà. Dụng cụ này giống như làm bằng bặc nhưng có lẽ là thép không gỉ, thiết kế như một ống thép màu nâu tuyệt đẹp, rồi D’Antonio châm thuốc bằng một chiếc bật lửa vàng. Vi phạm tội lỗi phàm trần như thế mà ông thậm chí còn chẳng nói một lời xin lỗi, như thể vị hồng y đã lặng lẽ tắt công tắc “trang nghiêm” để mấy vị khách cảm thấy thoải mái hơn. Ryan nghĩ, có khi ông cảm thấy thoải mái hơn khi cầm một điếu xì gà trên tay. Bismarck cũng từng có thói quen tương tự

“Ngài hẳn đã biết qua đề án của chúng tôi” Adler mởi lời

“Sì/ phải. Tôi phải nói rằng tôi thấy nó rất thú vị. Tất nhiên, các cậu biết rằng Đức Giáo Hoàng đã đưa ra đề nghị tương tự đó trước đây”

Nghe đến đó, Ryan ngẩng đầu lên. Không. Anh chưa từng biết điều đó

“Khi sáng kiến lần đầu tiên được đưa ra, tôi đã viết một bài báo về giá trị của nó” Adler nói “bất lợi nằm ở việc nó không thể đáp ứng yêu cầu về an ninh, nhưng sau tình hình Iraq, chúng ta đã có cơ hội. Tất nhiên, ngài cũng nhận ra rằng ý tưởng của chúng tôi không thực sự….”

“Chúng tôi có thể chấp nhận được sáng kiến bên cậu” D’Antonio nói khi vẩy điếu xì gà “Còn cách nào khác nữa đâu?”

“Điều đó, thưa Đức Cha, đúng là chính xác điều chúng tôi mong muốn” Adler cầm ly cà phê lên “Ngài có thêm điều kiện gì không?”

“Cậu sẽ thấy rằng chúng tôi rất linh hoạt, miễn là các bên có thiện ý thực sự khi thực hiện sáng kiến này. Nếu các bên liên quan được đối xử hoan toàn bình đẳng thì chúng tôi đồng ý vô điều kiện với đề xuất này” đôi mắt của vị hồng y già nheo lại “nhưng cậu có đảm bảo sẽ đối xử bình đẳng và công bằng?”

“Tôi tin rằng chúng tôi có thể làm điều đó” Adler nghiêm túc nói

“Tôi nghĩ đó là điều có thể, nếu không tất cả chúng ta sẽ trở thành kẻ dối trá. Phía Liên Xô thế nào?”

“Họ sẽ không can thiệp. Thực tế, chúng tôi mong đợi họ công khai ủng hộ. Dù thế nào thì những gì hiện nay cũng đủ khiến họ phiền não…”

“Chắc chắn rồi. Các tranh chấp ở khu vực này đang giảm dần, các thị trường đang ổn định và phản ứng thiện chí của cộng đồng quốc tế cũng có lợi cho họ rất nhiều”

Tuyệt vời, Ryan nghĩ. Thật ngạc nhiên khi mọi người đã -chấp-nhận-thực-tế những thay đổi đang diễn ra của thế giới, cứ như thể họ cũng mong đợi thế. Nhưng họ không mong đợi. Không một ai cả. Nếu cách đây 10 năm ai có đề nghị kiểu này thì anh ta sẽ bị giam giữ khá lâu đấy

“Không tệ” viên trợ lý ngoại trưởng đặt ly xuống “Giờ là vấn đề tuyên bố…”

Điếu xì gà lại vẫy vẫy “Tất nhiên, các cậu sẽ muốn Giáo Hoàng làm việc đó”

“Thật đang mong chờ” Adler nói

“tôi vẫn chưa hoàn toàn già” Vị Hồng Y trả lời “Và việc rò rỉ tin tức cho báo chí?”

“Chúng tôi hy vọng là không?”

“Không dễ giữ bí mật ở thành phố này, nhưng bên các cậu thì sao? Những ai biết được về sáng kiến này?”

“Rất ít” Ryan nói, lần đầu tiên mở miệng từ lúc ngồi xuống “Cho đến nay mọi việc đều diễn ra tốt đẹp”

“Nhưng ở điểm dừng tiếp theo của các cậu….?” D’Antonio không được thông báo về điểm dừng tiếp theo của họ nhưng ông giờ có vẻ biết rõ

“Đó có thể là một vấn đề” Ryan thận trọng “Chúng ta sẽ xem”

“Đức Giáo Hoàng và tôi sẽ cầu nguyện cho các anh thành công”

“Có lẽ lần này lời cầu nguyện của Cha sẽ thành công” Adler nói

50 phút sau, chiếc VC-20B lại cất cánh., bay qua bãi biển Ý, rồi rẽ về hướng tây nam, băng qua không phận Y đến thẳng điểm tiếp theo

“chúa ơi, thật là nhanh” Jack nhận xét khi thắt chặt đai an toàn. Tất nhiên anh đã thắt chặt lắm rồi. Adler châm điếu thuốc và phun vào những đám mây bên cửa sổ

“Jack, đây là loại tình huống mà hoặc cậu phải làm thật nhanh hoặc đừng bao giờ làm” ông quay lại mỉm cười “tình huống này tương đối hiếm nhưng không phải là không thể xảy ra”

Tiếp viên máy bay – lần này là một người đàn ông- đén và đưa cho hai người bản copy tài liệu vừa lấy từ máy fax của máy bay

“Cái gì vậy?” Ryan hơi bực bội “chuyện gì thế?”

Ở Washington, không phải lúc nào mọi người cũng có thời gian để đọc báo, ít nhất là họ không có thời gian để đọc tất cả các tờ báo. Để giúp các nhân viên chính phủ hiểu được toàn bộ thông tin của báo chí thì có một tờ báo nội bộ tổng hợp lại toàn bộ, nó có tên là The Early Bird. Các ấn bản ban đầu của tất cả các tờ báo lớn của Mỹ được bay đến D.C trên các chuyến bay của hãng hàng không thông thường, và trước khi bình minh, chúng được kiểm tra các câu chuyện liên quan đến mọi hoạt động của chính phủ. Các tin tức được tóm gọn và photocopy, rồi phân phối đến hàng ngàn văn phòng của chính phủ nơi các thành viên ở đó lặp lại quy trình tương tự bằng cách đánh dấu highlight các tin tức liên quan rồi trình lên cấp trên. Quá trình này tương đối khó khăn vì tại Nhà Trắng, bản chất công việc của nhân viên là quan tâm đến mọi thứ

Tiến sỹ Elizabeth Elliot là Trợ lý đặc biệt của Tổng Thống về Các Vấn Đề An Ninh Quốc Gia. Liz, thường được gọi là “E.E” là cấp dưới trực tiếp của Tiến sỹ Charles Alden, cũng có cùng chức danh, chỉ khác với chữ “Đặc Bi