Chương 10 NHỮNG BƯỚC CUỐI CÙNG
Bay về phía tây luôn dễ dàng hơn bay về phía đông. Khi bay về phía tây, ánh sáng trong ngày kéo dài hơn, cơ thể con người luôn dễ thích nghi với tình trạng thêm vài giờ trong ngày, kết hợp với thức ăn và rượu ngon sẽ khiến chuyến bay trở nên thoải mái hơn. Trên Không lực Một (Air Force One), có một phòng họp rộng rãi, đa năng, nơi các quan chức cấp cao của chính phủ và các đại diện được tuyển chọn từ đoàn báo chí dùng bữa hôm nay. Thức ăn vẫn ngon như thường lệ. Air Force One có lẽ là chiếc máy bay duy nhất trên thế giới không phục vụ đồ ăn đông lạnh. Các tiếp viên nhận đồ ăn tươi sống mỗi ngày và hầu hết thường chuẩn bị nấu ăn ở tốc độ 600 hải lý ở độ cao 8 dặm so với mực nước biển và có hơn một đầu bếp khi rời quân đội đã trở thành đầu bếp chính ở một CLB đồng quê hay nhà hàng sang trọng nào đó. Nấu ăn cho Tổng Thống Hoa Kỳ luôn được coi là điểm cộng trong hồ sơ nghề nghiệp
Rượu lần này được chuyển đến từ New York, loại Chablis êm dịu rất được Tổng Thống ưa thích mỗi khi không uống bia. Phần bụng của chiếc máy bay 747 cải tiến này được chất đầy ba thùng rượu này. Hai hạ sĩ quan mặc áo khoác trắng như tuyết đã làm đầy cốc của tất cả các thực khách khi họ ra vào phòng. Không khí trong phòng rất thoải mái và các cuộc nói chuyện đều không được ghi âm, tất cả đều về những chủ đề bí truyền nhưng không quan trọng, nhưng tốt nhất hãy cẩn thận với lời nói và việc làm của mình, nếu không bạn sẽ không bao giờ có cơ hội dùng bữa ở đây trong tương lai.
“Vậy, thưa Tổng Thống” phóng viên tờ New York Times hỏi “ngài nghĩ sẽ mất bao lâu để thỏa thuận này được thực hiện?”
“Sẽ thực hiện ngay khi chúng ta yêu cầu. Đại diện quân đội Thụy Sỹ đã có mặt ở Jerusalem để kiểm soát tình hình. Bộ trưởng quốc phòng Bunker đang gặp gỡ các quan chức chính phủ Israel để thúc đẩy quá trình chuyển quân Mỹ vào khu vực này. Chúng tôi hy vọng mọi thứ sẽ thực sự thành hiên thực trong 2 tuần tới”
“Và những người dân sẽ phải rời khỏi nhà mình?” phóng viên tờ Chicago Tribune tiếp tục câu hỏi.
“Họ sẽ gặp bất tiện, nhưng chúng tôi sẽ nhanh chóng giúp xây dựng cho họ ngôi nhà mới. Israel đã yêu cầu một khoản vay và được đáp ứng để mua những nhà lắp ghép sản xuất ở Mỹ. Chúng ta cũng sẽ trả tiền để xây một nhà máy loại này trên đất Israel để họ có thể tự mình tiếp tục xây nhà di động. Hàng ngàn người sẽ được chuyển chỗ ở. Chuyện đó khó khăn nhưng chúng tôi sẽ giúp hết sức để quá trinh đó diễn ra dễ chịu hơn”
“Cùng lúc đó” Liz Elliot nói thêm “chúng ta cũng đừng quên rằng chất lượng cuộc sống không chỉ là mái nhà trên đầu. Hòa bình có cái giá của nó nhưng lợi ích thu được cũng không kém. Những người này rồi sẽ được trải nghiệm lần đầu tiên trong đời về hương vị an toàn”
“Xin lỗi, thưa Tổng thống” phóng viên tờ Tribune nâng ly rượu trên tay “Câu hỏi đó không có ý chỉ trích. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đồng ý rằng thỏa thuận này là ơn chúa” mọi người xung quanh đều gật đầu “tuy nhiên, cách để thực hiện thỏa thuận là một vấn đề quan trọng và độc giả muốn biết chuyện đó”
“Di dời dân sẽ là phần khó nhất” Fowler bình tĩnh trả lời “Chúng tôi thực sự đánh giá cao việc chính phủ Israel tái định cư cho dân mình và chúng ta phải làm hết sức để giảm thiểu quá trình thống khổ của người dân”
“Và quân đội Mỹ nào sẽ được gửi đến đó để giữ gìn hòa bình tại Israel?” Một phóng viên khác hỏi
“Rất vui vì anh đã hỏi câu đó” Fowler nói. Thực tế. Người hỏi trước đã bỏ qua một rào cản tiềm tàng nhất để thực hiện thỏa thuận này – là quốc hội Israel (Knesset) có thông qua thỏa thuận hay không “như các anh có thể đã nghe tin, chúng tôi đang tái xây dựng một đơn vị quân đội mới, Trung đoàn Kỵ binh Hoa Kỳ số 10 (10th United States Cavalry Regiment), đóng quân tại Fort Stewart, Georgia và theo lệnh tôi, Hạm đội Dự Trữ Quốc Phòng (National Defense Reserve Fleet) sẽ vận chuyển đơn vị này đến Israel trong thời gian ngắn nhất có thể. Kỵ Binh Số 10 là đơn vị nổi tiếng với lịch sử đặc biệt, một trong những đơn vị có người da đen đầu tiên chỉ huy mà phương tây đã gần như hoàn toàn lãng quên. Với may mắn – mà may mắn chả đóng vai trò gì nhiều – chỉ huy đầu tiên sẽ là một người Mỹ gốc Phi, Đại tá Marion Diggs, một chiến sỹ xuất sắc, tốt nghiệp West Point với tài năng xuất chúng. Đó là lực lượng mặt đất. Không quân sẽ là một đơn vị máy bay ném bom F-16, cộng thêm một phân đội AWACS (hệ thống kiểm soát và báo động trên không) và các đơn vị hỗ trợ hậu cần. Cuối cùng, người Israel đã cho phép chung ta sử dụng cảng Haifa và chúng ta luôn có một nhóm tàu hải quân chiến đấu và một lực lượng viễn chinh hải quân luôn sẵn sàng ở Địa Trung Hải hỗ trợ sau lưng mọi thứ”
“Nhưng với việc đang bị cắt giảm kinh phí….”
“Dennis Bunker đã đề xuất ý tưởng xây dựng lại Binh đoàn số 10 và thành thật mà nói tôi ước có thể nois đó là ý của tôi. Chà, dù sao thì phần còn lại chúng tôi sẽ cố giải quyết cân đối ngân sách quốc phòng”
“thưa tổng thống, điều này có thực sự cần thiết không? Ý tôi là, với tất cả cuộc chiến ngân sách, đặc biệt là vấn đề ngân sách quốc phòng, chúng ta liệu có thực sự phải…”
“Tất nhiên là phải rồi” Cố vấn an ninh ngồi bên cạnh cắt ngang câu hỏi của phóng viên. Đồ ngu, biểu hiện của Elliot rõ ràng nói “Israel rất nghiêm túc lo ngại về vấn đề an ninh và cam kết của chúng ta bảo vệ an ninh Isral là yếu tố quan trọng không thể thiếu khi ký kết thỏa thuận này”
“Chúa ơi, Marty” một phóng viên khác thì thầm
“chúng tôi sẽ bù đắp khoản tài trợ bổ xung này từ các lĩnh vực khác” Tổng Thống nói “Tôi biết rõ mình ang quay trở lại cuộc tranh luận chia rẽ về mặt ý thức hệ về cách chính xác chúng ta nên tiêu tiền cho chính phủ, nhưng tôi nghĩ chúng ta ở đây đều đồng ý rằng chính phủ phải chi sao cho đáng đồng tiên. Nếu chúng ta phải tăng thuế một chút để giữ gìn hòa bình thế giới, thì người dân Mỹ sẽ hiểu và ủng hộ thôi” Fowler vô cảm kết luận
Các phóng viên đều ghi điều đó trong sổ ghi. Tổng Thống sắp đề xuất một đợt tăng thuế khác. Đã từng có Cổ Tức Hòa Bình Số I và số II (Peace pidend: cổ tức hòa bình mô tả một trạng thái trong đó một quốc gia không còn chiến tranh, và chính phủ của nó có thể đủ khả năng để cắt giảm chi tiêu quốc phòng, tái phân bổ nó ở nơi khác. cổ tức hòa bình cũng có thể đề cập đến một sự gia tăng tâm lý thị trường, do đó tia lửa tăng giá cổ phiếu, sau khi một cuộc chiến tranh kết thúc hoặc một mối đe dọa lớn đối với an ninh quốc gia đã được loại bỏ. Số tiền thu lại từ ngân sách quốc phòng thường được sử dụng vì lợi ích của xã hội và phát triển con người bền vững hay – dự án có liên quan đến nhà ở mới, giáo dục và chăm sóc sức khỏe) trước đây. Đây sẽ là lần đầu tiên Thuế Hòa Bình bị đánh, một trong những phóng viên nở nụ cười chế diễu. Đề xuất này chắc chắn sẽ được Quốc hội thông qua một cách suôn sẻ và dễ dàng. Nụ cười chế diễu này còn xuất phát từ một nguyên nhân khác. Cô phóng viên đã để ý đến đôi mắt Tổng Thống khi liếc nhìn vị Cố Vấn An Ninh Quốc Gia, điều mà cô đang nung nấu nghi ngờ. Trước chuyến đi, cô đã cố gọi cho Liz Elliot hai lần và trong cả hai lần, cô chỉ nghe thấy máy trả lời tự động. Cô có thể lần theo đầu mối này. Nhà của Elliot gần đường Kalorama và cô có thể thiết lập giám sát xung quanh để kiểm tra tần xuất Elliot ngủ ở nhà và vắng. Nhưng…nhưng đó không phải là việc của cô, phải không? Không, nó không phải việc của mình. Tổng Thống là một người đàn ông độc thân, một người góa vợ và chỉ cần ông cẩn thận trong lời nói và việc làm, chỉ cần đời tư không xen vào việc xử sự của chính phủ, thì cuộc sống riêng tư của ông thế nào cũng không thành vấn đề. Vị phóng viên nhận ra mình là người duy nhất để ý đến vấn đề này. Mẹ kiếp, cô nghĩ, nếu Tổng Thống và vị cố vấn an ninh quốc gia gần gũi như vậy, có thể đó là điều tốt. Hãy xem Hiệp định Vatican đi được bao xa…
Chuẩn tướng Abraham Ben Jakob đọc toàn bộ thỏa thuận trong văn phòng riêng. Ông thường không phải là người thiếu quyết đoán và biết chính điều hoang tưởng đang có là một thứ xa xỉ. Trong suốt cuộc đời trưởng thành của mình – bắt đầu từ năm 16 tuổi khi lần đầu tiên ông cầm súng chiến đấu cho quê hương – cả thế giới khi đó là một nơi đơn giản đến lạ thường: Israel và những người khác. Hầu hết những người khác đó là kẻ thù hoặc kẻ thù tiềm tàng. Rất ít những người khác đó là đồng minh hoặc có lẽ là bạn, nhưng tình bạn dành cho người Israel hầu hết chỉ là một công việc đơn phương. Avi đã điều hành 5 chiến dịch ở Mỹ, “đôi phó” người Mỹ, tất nhiên, cái gọi là “đối phó” chỉ mang tính tương đối. Ông chưa bao giờ cố ý gây nguy hiểm đến người Mỹ, chỉ muốn biết một số thông tin tình báo mà chính phủ Mỹ đã có, hoặc để có được thứ gì đó mà chính phủ Mỹ có và Israel cần. Tất nhiên, thông tin này sẽ không bao giờ được sử dụng để chống lại Hoa Kỳ, hoặc chống lại các khí tài Mỹ, nhưn người Mỹ, có thể hiểu được, hoàn toàn koong thích chuyện bí mật của mình bị lộ. Dù sao thì tướng Ben Jakob cũng không cảm thấy tội lỗi gì. Nhiệm vụ cuộc đời ông là bảo vệ nhà nước Israel, không phải lấy lòng người khác. Người Mỹ hiểu điều đó, thỉnh thoảng họ có chia sẻ thông tin tình báo với Mossad. Hầu hết thường được tiết lộ trong những hoàn cảnh thân mật. Và trong một số trường hợp rất hiếm, Mossad cũng đã tiết lộ thông tin tình báo cho người Mỹ. tất cả đều rất văn minh – thực ra, nó giống như hai công ty cạnh tranh với nhau nhưng cũng có những đối thủ chung và chia sẻ một thị trường. Đôi khi họ sẵn sàng hợp tác với nhau, nhưng họ chắc chắn không sẵn sàng hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau.
Giờ đây, mối quan hệ đó lại sắp thay đổi, nó phải thay đổi. Người Mỹ hiện đang gửi quân đội đến để duy trì sự phòng thủ của Israel. Do đó, Hoa Kỳ phải chịu trách nhiệm một phần trong việc bảo vệ an ninh quốc gia của Israel – trên thực tế, Israel cũng phải chịu trách nhiệm về an ninh của người Mỹ (điều mà các phương tiện truyền thông Mỹ chỉ đơn giản là không nhận thấy). Trách nhiệm này thuộc về Mossad. Các kênh trao đổi thông tin với nhau phải rộng hơn hiện nay. Avi không thích điều đó. Bất chấp sự hưng phấn lúc này, Mỹ không phải là quốc gia để giao phó những bí mật, đặc biệt là những bí mật có được sau nhiều nỗ lực và thường là máu của các sĩ quan tình báo bên ông. Chẳng bao lâu nữa, người Mỹ sẽ cử một đại diện tình báo cấp cao để nghiên cứu các chi tiết của việc hợp tác. Tất nhiên, họ sẽ cử Ryan. Avi bắt đầu viết ra vài ghi chú. Ông cần có càng nhiều thông tin về Ryan càng tốt để có thể thương lượng có lợi cho mình trước người Mỹ
Ryan…..có phải cậu ta thực sự đã xoay xở để khởi động toàn bộ hiệp ước này không? Ben Jakob nghĩ, có một vấn đề ở đây. Chính phủ Mỹ đã phủ nhận chuyện đó, nhưng Ryan không được tổng thống Hoa Kỳ và Con chó cái cố vấn an ninh quốc gia, Elizabeth Elliot, của ông ta ưa thích. Thông tin về Elliott rất rõ ràng, khi còn là giáo sư khoa học chính trị tại Đại học Bennington, cô ta đã từng mời một đại diện của PLO (Tổ chức Giải phóng Palestine) đến lớp để thuyết giảng về Trung Đông – nhân danh cơ hội bình đẳng và cân bằng! Điều đó có thể còn tệ hơn. Avi tư nhủ, cô ta không phải là Vanessa Redgrave nhảy với khẩu AK-47 trên đầu, nhưng cái gọi là “khách quan” của cô ta đã kéo dài đến mức lắng nghe một cách lịch sự những lời oán hận của những người đã tấn công trẻ em Israel tại Ma’alot, và vận động viên Israel tại Munich. Giống như hầu hết các quan chức trong chính phủ Hoa Kỳ, cô ta đã quên nguyên tắc là gì. Nhưng Ryan không phải là người như thế…
Thỏa thuận này là công trình của cậu ta. Nguồn tin của ông đã nói rõ điều đó. Fowler và Elliot chưa bao giờ có được một ý tưởng như thế. Sử dụng tôn giáo như chìa khóa đàm phán hòa bình chưa bao giờ bọn họ nghĩ đến trong suốt cuộc đời mình
Thỏa thuận. Ông quay lại đọc bản htoar thuận, ghi chép các ghi chú. Làm sao mà chính phủ lại để đất nước rơi xuống tình trạng này?
Chúng ta sẽ vượt qua…
Điều đó thật đơn giản, phải không? Những cuộc gọi và điện báo lo lắng từ những người bạn Mỹ của Israel, cái cách họ nhảy khỏi tàu cứ như thể…
Nhưng còn có thể làm gì khác được? Avi tự hỏi bản thân. Dù sao thì, thỏa thuận Vatican cũng đã ký. Ông tự nhủ, có lẽ đã thực hiện rồi. Israel đã bắt đầu chấn kinh và vài ngày nữa tâm trạng mọi người sẽ rất hào hứng. Nguyên nhân cũng đơn giản dễ hiểu thôi: Israel cần rút khỏ Bờ Tây. Các đơn vị quân đội vẫn giữ nguyên vị trí, giống như cách các đơn vị quân đội Mỹ triển khai tại Đức và Nhật, nhưng Bờ Tây sẽ trở thành một nhà nước Palestine, phi quân sự, đã được LHQ bảo đảm biên giới, có lẽ bằng tờ giấy da được đóng khung đẹp đẽ, Ben Jacob nghĩ. Nhưng sự bảo đảm thực sự là do Israel và Mỹ. Ả Rập Saudi và các quốc gia an hem ở Vịnh Ba Tư sẽ giúp Palestine vực dậy nền kinh tế. Đường xá vào Jerusalem cũng sẽ được bảo đảm – phần lớn quân đội Israel sẽ đóng quân tại đây, với quy mô lớn và phòng thủ dễ, có quyền tuần tra tùy ý. Tự bản thân Jerusalem sẽ trở thành một lãnh địa của Vatican. Một thị trưởng được bầu ra – ông tự hỏi liệu người Israel có còn giữ được ghế này hay không…Tại sao không? Ông tự nhủ, ông ta sẽ là người lo lắng mọi sự vụ cho người dân – các công việc hành chính dân sự, trong khi các vấn đề về tôn giáo và quan hệ quốc tế sẽ được quản lý dưới quyền nhóm 3 giáo sĩ của Vatican. Một quân đoàn cơ giới Thụy Sỹ sẽ đảm bảo an ninh trong Jerusalem. Avi có thể khịt mũi bác bỏ ý kiến đó, nhưng quân đội Thụy Sỹ được tổ chức theo mô hình giống quân đội Israel và họ sẽ được tập luyện cùng với quân đội Mỹ. Binh Đoàn Số 10 vốn được coi là quân đoàn chính quy hạng nhất. Trên giấy tờ, mọi thứ đều rất gọn gàng. Tất nhiên, đó chỉ là những điều trên giấy
Nhưng trên các đường phố Israel, các cuộc biểu tình bạo lực đã bắt đầu diễn ra. Hàng ngàn công dân Israel sẽ phải di dời. Hai sỹ quan cảnh sáng và 1 quân nhân đã bị thương – trong tay của chính người Israel. Người Ả Rập vẫn đứng ngoài. Một ủy ban độc lập do Saudi đứng đầu còn đang cố gắng xác định gia đình Ả rập nào được ở miếng đất nào – một tình huống mà người Israel đã trải qua khi họ lấy đất có thể hoặc không thể thuộc người Ả Rập và – đó cũng không phải là vấn đề Avi phải giải quyết và ông cảm ơn Chúa vì điều đó. Dù sao thì tên ông là Abraham chứ không phải Solomon. Ông tự hỏi, không biết chuyện này có thành công không.
Qati nhự nhủ, có thể chuyện này không thành công. Ngay sau khi nghe tin hiệp ước được ký kết, hắn cảm thấy buồn nôn suốt 10 giờ, và giờ khi đã cầm trên tay bản hiệp ước giấy trắng mực đen, hắn cảm thấy mình cách cái chết chẳng còn xa.
Hòa bình? Và bọn Israel vẫn tiếp tục tồn tại? Vậy thì mọi sự hy sinh của hắn, của hàng trăm, hàng ngàn chiến binh tự do phải chết dưới đạn bom của người Israel còn có nghĩa lý gì? Họ đã chết vì cái gì? Vì cái gì Qati phải hy sinh cả cuộc đời mình? Qati tự nhủ, hắn dường như đã chết. Hắn đã từ bỏ mọi thứ. Đáng nhẽ hắn có thể sống một cuộc đời bình htuowngf, có thể có một người vợ và những đứa con, cùng một ngôi nhà và công việc thoải mái, có thể là một bác sỹ hoặc một kỹ sư hoặc một chủ ngân hàng hoặc một doanh nhân. Hắn có trí tuệ để thành công bất kỳ lĩnh vực gì mà mình tập trung và nỗ lực – nhưng không, hắn đã chọn con đường khó khăn nhất. Mục đích của hắn là xây dựng một quốc gia mới, một ngôi nhà cho đồng bào mình, mang lại cho họ phẩm giá con người mà họ xứng đáng được nhận. Mục đích của hắn là dẫn dắt dân tộc, đánh bại kẻ thù, để được tưởng nhớ
Đó là những gì hắn khao khát. Ai cũng có thể nhận ra sự bất công, nhưng bằng cách đảo ngược sự bất công đó, mọi người mới nhớ đến hắn như là ngườ đã thay đổi dòng chảy lịch sử loài người, dù chỉ một chút, dù chỉ dành cho một quốc gia nhỏ bé…
Qati tự nhủ, điều đó không đúng. Để hoàn thành sứ mệnh này đồng nghĩa với việc công khai khiêu khích sức mạnh của các cường quốc, người Mỹ và người Châu Âu vốn gây ra định kiến của họ về quê hương cổ xưa của hắn và không phải là người đàn ông nhỏ bé được nhớ đến. Nếu hắn thành công, hắn sẽ được nhớ như một bật vĩ nhân và bậc vĩ nhân thường được ghi nhớ trong lịch sử nhân loại. Nhưng giờ hành động của ai sẽ được ghi nhớ chứ? Ai đã chinh phục cái gì…hoặc từ ai?
Viên chỉ huy tự nhủ, chuyện này là không thể. Nhưng khi hắn lướt qua dòng chữ tẻ nhạt khô khan nhưng rõ ràng trên hiệp ước, dạ dày của hắn lại nhắc nhở về điều gì đó khác. Liệu người dân Palestine, những đồng bào dũng cảm, cao quý của hắn có bị lừa bởi hành động lừa đảo này không?
Qati đứng dậy, quay trở lại phòng tắm riêng để nôn lần nữa. Khi hắn cúi xuống chậu rửa mặt nôn mửa, một phần tâm trí nói với hắn rằng, đây chính là câu trả lời. Một lúc sau, hắn đứng dậy uống nước cho hết mùi hôi trong miệng, nhưng có mùi vị khác không dễ loại bỏ như thế
Bên kia đường, trong một căn nhà an toàn khác của Tổ chức, Günther Bock đang nghe đài radio nước ngoài phát bằng tiếng Đức của Đài Deutsche Welle (Sóng Đức). Mặc dù quan niệm chính trị của Bock khác với quan điểm của chính phủ Đức và địa điểm hắn đang ở không ở Đức nhưng hắn không bao giờ quên mình là người Đức. Một nhà xã hội cách mạng Đức, chắc chắn là thế, nhưng cũng là một người Đức. Đài báo hôm nay là một ngày nắng âm trên quên hương, với bầu trời trong xanh, một ngày đẹp đi bộ dọc theo bờ sống Rhein, nắm tay Petra và….
Một bản tin ngắn khiến tim hắn gần nhưng ngừng đập “Nữ sát nhân bị kết án Petra Hassler-Bock bị phát hiện đã treo cổ trong phòng giam vào chiều hôm nay, rõ ràng đã tự sát. Là vợ của tên khủng bố đang lẩn trốn Günther Bock, Petra Hassler-Bock, bị bắt tại Berlin và kết tội giết người tàn bạo với Wilhelm Manstein và kết án tù chung thân. Petra Hassler-Bock chết ở tuổi 38”
“Sự hồi sinh của CLB bóng đá Dresden đã khiến nhiều nhà quan sát ngạc nhiên. Đợc dẫn dắt bởi ngôi sao tấn công Willi Scheer….”
Đôi mắt Bock mở to nhìn chằm chằm vào khoảng tối căn phòng, thậm chí không đủ sức nhìn vào những núm vặn radio thiếu sáng, anh mắt hắn chỉ nhìn thấy cửa sổ rộng mở và các ngôi sao trên bầu trời đêm.
Petra, đã chết? Hắn biết đó là sự thật, biết rõ dù bản thận có liên tục phủ nhận điều đó là không thể. Nhưng thực tế điều đó hoàn toàn có thể…thực tế, đó là khả năng không thể tránh khỏi. Tự sát! Tất nhiên rồi, giống chuyện xảy ra đối với các thành viên Baader-Meinhof bị bắt, tất cả đều tự sát, một người còn được báo cáo là đã bắn vào đầu mình….3 lần “Anh ta chết bởi súng” đã trở thành một câu chuyện cười trong cộng đồng cảnh sát Tây Đức lúc bây giờ
Bock biết, chính bọn chúng đã giết vợ hắn. Petra xinh đẹp của hắn đã chết. Bạn thân nhất của hắn, đồng chí chân thành nhất của hắn, tình yêu của hắn. Đã chết. Günther biết nó đáng lẽ không thể gây sốc cho hắn đến thế này. Hắn còn có thể mong chờ điều gì khác? Tất nhiên, bọn chúng sẽ phải giết chết nàng. Nàng là người kết nối với quá khứ và kết nối giữa nguy cơ tiềm năng với tương lai xã hội dân chủ Đức. Giết nàng, chúng có thể đảm bảo sự ổn định chính trị trong nước Đức Mới, Das Vierte Reich (Đế Chế Đệ Tứ)
“Petra” Hắn thì thầm. Nàng còn hơn cả một chính trị gia, hơn cả một nhà cách mạng. Hắn nhớ từng đường nét trên khuôn mặt, từng đường cong trên cơ thể trẻ trung của nàng. Hắn nhớ cảm giác chờ đợi bọn trẻ ra đời và nàng nở nụ cười tươi tắn với hắn khi đón nhận Erika và Ursel. Hai đứa nhỏ cũng đã biến mất, biến mất hoàn toàn cứ như thể chúng cũng chết vậy
Không thể ở một mình vào lúc này. Bock thay quần áo và bước ra ngoài đường. Hắn mừng thấy Qati vẫn đang còn thức, dù trông có vẻ xanh xao
“có chuyện gì vậy, bạn của tôi?” Đồng chí của hắn lên tiếng hỏi
“Petra đã chết”
Mặt Qati tỏ rõ vẻ buồn bã “Chuyện gì xảy ra?”
“Bản tin thông báo cô ấy được tìm thấy chết trong nhà giam- treo cổ” Petra của hắn, Bock cảm thấy cú sốc giờ mới đến, cảm thấy chính mình cũng như đang bị dây thừng siết chặt. Hình ảnh trở nên quá đau đớn. Hắn đã từng chứng kiến kiểu chết này khi hắn và Petra hành quyết một kẻ thù bằng phương pháp treo cổ và chứng kiến khuôn mặt thằng kia từ từ tái trở nên tái nhợt, rồi, tối xám xịt và…hình ảnh đó thật không thể chịu nổi. Hắn không thể tự cho phép mình thấy Petra chết theo cách đó
Qati cúi đầu buồn bã “Cầu xin Allah phù hộ cho người đồng đội đáng yêu của chúng ta”
Bock cố không cau mày. Cả hắn và Petra đều không bao giờ tin vào Chúa, nhưng Qati nguyện cầu với mục đích tốt, dù lời nguyện cầu đó chỉ là lời vô nghĩa. Ít nhất đó cũng thể hiện lời chia buồn và lòng tốt của hắn ta – và tình bạn. Bock hiện giờ đang cần điều đó và vì vậy, hắn bỏ qua lời cầu nguyện không liên quan này và hít một hơi thật sâu “Ismael, đây đúng là ngày tồi tệ với cả hai chúng ta”
“Tệ hơn những gì anh nghĩ, cái hiệp ước đáng nguyền rủa này…”
“Tôi biết” Bock nói “Tôi biết”
“Anh nghĩ sao?” Một trong những điều Qati vẫn còn tin tưởng là sự trung thực của Bock. Günther luôn rất khách quan
Tên người Đức lấy điếu thuốc trên bàn người đồng đội và châm lửa. Hắn không ngồi xuống mà chậm rãi đi quanh phòng. Hắn phải đi lại để chứng minh với bản thân rằng mình vẫn còn sống, trong khi buộc bộ não mình phải suy nghĩ về câu hỏi thật khách quan
“Cần phải thừa nhận rằng đây là một phần của kế hoạch lớn hơn. Khi Người Nga phản bội lại CNXH trên toàn thế giới, họ đã mở ra một loạt các sự kiện, mục đích chính là để củng cố sự ủng hộ của mình với giai cấp tư sản vốn đang thống trị tại hầu hết các nước trên thế giới. Tôi đã từng nghĩ Liên Xô chỉ đang thực hiện kiểu cải cách này như một chiến lược khôn ngoan để có được một số trợ giúp kinh tế cho đất nước – hãy nhớ rằng đất nước Nga rất lạc hậu, Ismael. Họ thậm chí còn chưa chắc tồn tại được chế độ cộng sản. Tất nhiên, chủ nghĩa cộng sản được phát minh bởi một người Đức” hắn cay đắng nói thêm (thực ra Marx là một người Do Thái nhưng hắn cố tình bỏ qua chi tiết này). Bock dừng lại một lúc, rồi tiếp tục phân tích khách quan và điềm tĩnh. Ơn chúa hắn đã có cơ hội đóng lại cánh cửa cảm xúc cá nhân và nói năng như một nhà lão thành cách mạng
“Tôi đã sai. Đây hoàn toàn không phải là một cuộc rút lui chiến thuật, mà là sự phản bội hoàn toàn. Những người cải cách cấp tiến của Liên Xô đã đạt được một chiến thắng về mặt chiến thuật, thậm chí còn lấn án hơn cả DDR (Đông Đức). Bọn họ đã khôi phục lại mối quan hệ thân thiết và hữu nghị với Hoa Kỳ, chấp nhận đánh đổi sự thuần khiết về ý thức hệ để lấy sự thịnh vượng tạm thời, vâng, nhưng họ không có kế hoạch quay trở lại nếp sống xã hội chủ nghĩa
Đối với Mỹ, đây là cái giá viện trợ. Người Mỹ buộc Liên Xô phải dừng hỗ trợ Iraq, giảm hỗ trợ cho các anh và những người anh em Ả Rập và cuối cùng lên kế hoạch cứu Israel một lân và mãi mãi. Rất rõ ràng, Israel đã tiến hành vận động hành lang ở Mỹ để lên kế hoạch âm mưu này trong một thời gian rồi. Nhưng chính thái độ phục tùng của Liên Xô đã lật ngược tình thế. Giờ đây chúng ta phải đối đầu không chỉ Mỹ mà là âm mưu ở cấp độ toàn cầu. Ismael, chúng ta không còn bạn nữa, chỉ còn một mình thôi”
“Anh đang nói rằng chúng ta đã thất bại?”
“Không!” Đôi mắt của Bock trở nên chói lọi “Nếu chúng ta dừng lại bây giờ – bọn họ đã có đủ lợi thế rồi, bạn của tôi. Nếu chúng ta tiếp tục lùi bước, chắc chắn chúng sẽ lợi dụng tình hình hiện nay để truy đuổi cho đến khi nào chúng ta bị tóm gọn. mối quan hệ của anh với người Nga hiện đang trong tình trạng tồi tệ nhất. Nhưng nó sẽ còn tồi tệ hơn nữa. Tiếp theo, người Nga sẽ bắt đầu hợp tác với người Mỹ và đám Zionist”
“Ai mà nghĩ rằng Mỹ và Nga có thể…”
“Không ai từng nghĩ thế. Không ai cả, ngoại trừ những người âm mưu điều này.Đám người Mỹ đã mua chuộc giới tinh hoa chính trị và đám tay sai, Narmonov và đám người của ông ta. Bọn họ đều rất thông minh, bạn của tôi. Chúng ta đáng nhẽ cần phải nghĩ đến điều này, nhưng chúng ta đã không nghĩ đến. Anh không hề nghĩ ra chuyện này có thể xảy ra ở đây. Tôi cũng không hề nghĩ đến chuyện đó có thể xảy ra ở Châu Âu. Lỗi là của chúng ta”
Qati tự nhu đây chính là sự thật hắn cần nghe, nhưng dạ dày phản ứng lại cho hắn thấy mình đang cảm nhận hoàn toàn khác
“Để thoát khỏi tình trạng này thì anh có ý tưởng gì không?”
“Chúng ta đang đối mặt với một liên minh của hai kẻ vốn không bao giờ nghĩ bọn họ có thể trở thành bạn bè và đi cùng nhau. Chúng ta phải tìm cách để phá vỡ liên minh này. Theo kinh nghiệm lịch sử, một khi liên minh tan vỡ thì các đồng minh cũ thậm chí còn nghi ngờ nhau hơn cả trước khi thành lập. Vấn đề là làm thế nào?” Bock nhún vai “Tôi chưa biết. Cần phải có thời gian tìm cách…cơ hội vẫn luôn có, luôn luôn có” hắn tự sửa lại “có rất nhiều cơ hội tiềm ẩn khiến bọn họ bất động, có rất nhiều người đang cảm thấy giống như chúng ta, có rất nhiều người Đức cũng đang cảm thấy như tôi”
“Nhưng anh nói, phải bắt đầu phá vỡ liên kết giữa người Mỹ và người Nga?” Qati hỏi, như thường lệ, bị thu hút bởi cách nói vòng vo của bạn hắn
“Đó là mục tiêu chúng ta phải đạt tới. Sẽ rất tốt nếu chúng ta có thể xoay sở để bắt đầu trực tiếp từ điều này, nhưng cơ hội dường như là nhỏ”
“có lẽ không nhỏ như anh tưởng đâu, Günther” Qati nhủ thầm, hầu như không nhận ra rằng lời thì thầm của mình bị nghe thấy
“Xin lỗi?”
“Không có gì. Chúng ta đã bàn chuyện này sau. Tôi mệt rồi, bạn ạ”
“Xin thứ lỗi vì đã làm phiền anh thế này, Ismael”
“chúng ta sẽ trả thù cho Petra, bạn của tôi. Bọn họ sẽ phải trả giá vì tội lỗi của mình!” Qati hứa với hắn
“Cảm ơn” Bock rời đi. 2 phút sau, hắn quay trở về phòng. Radio vẫn đang bật, phát một bản nhạc cổ điển. Lúc này, cảm giác nặng nề lại ập đến với hắn, nhưng hắn không thể khóc. Tất cả những gì Bock cảm thấy bây giờ là nổi giận. Cái chết của Petra là một bi kịch cá nhân, nhưng toàn bộ thế giới quan của hắn đã bị phản bội. Cái cheests của vợ hắn chỉ là một triệu chứng cho một căn bệnh xã hội nặng và sâu hơn. Nếu có thể được, hắn muốn cả thế giới này phải trả giá cho cái chết của Petra. Tất nhiên, tất cả những điều này đều nhân danh công lý cách mạng
Qati thấy khó ngủ. Thật đáng ngạc nhiên, một phần khiến hắn khó ngủ là cảm giác tội lỗi. Hắn cũng đang nhớ đến Petra Hassler và cơ thể của nàng – lúc đó nàng chưa cưới Günther – và ý nghĩ rằng nàng đã chết, tìm thấy treo cổ bởi sợi dây thừng của Đức…nàng đã chết thế nào? Tự sát, như bản tin thông báo? Qati tin vào bản tin đó. Những người Châu Âu này, bọn họ quá dễ bị tổn thương. Thông minh đấy, nhưng mong manh. Họ biết đam mê của đấu tranh, nhưng không biết nhẫn nhịn. Họ có lợi thế tầm nhìn rộng hơn, xuất phát từ thực tế là họ có xu hướng sống trong môi trường quốc tế và hầu hết là những người có trình độ học vấn cao. Trong khi Qati và người có hắn có xu hướng chỉ tập trung giải quyết các vấn đề trước mắt, thì những đồng chí Châu Âu này lại có thể phân tích thấu đáo các vấn đề rộng lớn hơn. Thật ngạc nhiên khi anh ta vẫn còn có thể giữ được sự tỉnh táo trong lúc này. Qati và người của hắn luôn coi những người Châu Âu này là đồng chí, nhưng không bình đẳng, chỉ là những con sâu trong sự nghiệp cách mạng. Đó là một sai lầm. Môi trường cách mạng mà người châu Âu phải đối mặt chưa bao giờ khắc nghiệt hơn môi trường của Qati và các đồng đội của hắn vốn đầy rẫy những bất mãn khiến Qati và đồng đội dễ dàng tuyển quân. Việc họ kém thành công trong các mục tiêu là do hoàn cảnh khách quan, không phải là sự phản ánh về trí tuệ hay sự cống hiến
Bock có thể là một sỹ quan hiện trường siêu hạng vì hắn có con mắt nhìn nhận vấn đề nhạy bén. Qati tự hỏi, nhưng giờ thì sao? Đó là vấn đề, nhưng cần có thời gian tìm hiểu, không nên trả lời quá vội vàng. Hắn nên ngủ ngon vài ngày vì điều đó…có lẽ là hơn một tuần, viên chỉ huy tự hứa với bản thân, khi cố gắng đưa bản thân vào giấc ngủ
“….Tôi đã nhận được sự cho phép đặc biệt và rất vinh dự được mời Tổng thống Hoa Kỳ” Các thành viên Quốc Hội đứng lên từ chỗ ngồi chật chội của mình trong Tòa nhà Quốc Hội. Hàng ghế đầu là các thành viên nội các, Tổng Tham mưu trưởng Liên quân và các Thẩm phán của Tòa án Tối cao, vốn cũng đã đứng lên. Trên ban công là những người khác, bao gồm Ả Rập Saudi và đại sứ Israel lần đầu tiên ngồi cạnh nhau. Các máy quay TV quét qua căn phòng lớn, nơi tạo nên cả lịch sử và tai tiếng. Tiếng vỗ tay vang lên và rơi xuống trong hội trường cho đến khi lòng bàn tay đỏ rực
Tổng thống Fowler đặt bài phát biểu lên bục. Ông ta quay sang bắt tay Người phát ngôn Hạ Viện, Chủ tịch thượng viện tạm quyền (President Pro Tempore of the Senate: viên chức cao cấp đứng thứ hai trong thượng viện Hoa Kỳ và là thượng nghị sỹ cấp cao nhất), phó tổn thống Roger Durling. Trong khoảnh khắc hung phấn nay, không ai để ý chuyện Durlingl à người đến muộn nhất. Tiếp theo, ông ta quay lại mỉm cười và vẫy tay chào đám đông và tiếng vỗ tay lại nổ ra. Mỗi động tác của Fowler đều có ý tưởng. Bắt một tay, bắt bằng hai tay, sóng ngang vai, vẫy tay trên không. Fowler để ý thất rằng mọi người đều phản ứng với mỗi động tác của ông ta, thật không thể tin được. Những đối thủ ồn ào nhất ở cả Hạ viện và thượng viện đều tỏ ra nhiệt liệt hoan nghênh và ông ta biết rằng bọn họ đang thể hiện thiện chí. Mọi người hẳn sẽ ngạc nhiên khi bác biệt lòng yêu nước thực sự vẫn tồn tại trong quốc hội. Cuối cùng, ông ta vẫy tay ra hiệu im lặng và tiếng vỗ tay dần lắng xuống
“Thưa các đồng nghiệp Hoa Kỳ, tôi đến quốc hội để báo cáo về những sự kiện gần đây ở Châu Âu và Trung Đông, đồng thời trình lên Thượng viện Hoa Kỳ 2 tài liệu hiệp ước mà tôi hy vọng sẽ nhanh chóng nhận được sự ủng hộ và chấp nhận của các ngài” Một tràng pháo tay nữa “ Với những hiệp ước này, Hoa Kỳ, phối hợp hoạt động với nhiều quốc gia khác – một số là những người bạn cũ đáng tin cậy và một số là những người bạn mới tiềm năng – sẽ giúp mang lại hoa bình tại một khu vực sẽ đóng góp chung cho hòa bình toàn thế giới, nhưng bản thân nó lại ít được hưởng nền hòa bình nhất
Chúng ta có thể nhìn lại toàn bộ lịch sử loài người, có thể theo dõi sự tiến hóa của tinh thần nhân văn. Mọi sự tiến bộ của loài người, mọi ánh sáng huy hoàng soi đường cho loài người thoát khỏi kiếp man rợ, với tất cả sự vĩ đại, những người đàn ông và phụ nữ đã cầu nguyện, ước mơ, hy vọng và phấn đấu vì khoảnh khắc này – cơ hội này, đỉnh cao này sẽ là trang cuối trong lịch sử xung đột của loài người. Những gì chúng ta đạt được không phải điểm bắt đầu, mà là điểm kết thúc. Chúng ta…” tiếng vỗ tay làm gián đoạn bài phát biểu của Tổng Thống. Ông ta hơi khó chịu, không ngờ mình đã bị cắt ngang ở đây. Fowler mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay ra hiệu im lặng
“Chúng ta đã đạt đến điểm kêt thúc. Tôi rất vinh dự được thông báo tới các ngài rằng nước Mỹ sẽ là nước dẫn đầu con đường đến với công lý và hòa bình” tràng pháo tay vang lên “Hoa Kỳ đã ở vị trí lãnh đạo phù hợp…”
“Hơi căng cứng, phải không?” Cathy Ryan hỏi
“Một chút” Jack khịt mũi rời khỏi chỗ ngồi với lấy chai rượu “Bé yêu, chuyện diễn ra như nó phải thế. Mấy loại chuyện này có luật chơi riêng cũng như vở kịch opera có lớp lang. Em phải chơi theo luật. Bên cạnh đó, điều quan trọng là….Mẹ kiếp, đã có bước tiến lớn. Hòa bình đã quay trở lại”
“Khi nào thì anh đi?” Cathy hỏi
“Sớm thôi” Jack trả lời “Tất nhiên, chúng ta sẽ phải trả một cái giá cho điều này, nhưng lịch sử cần trách nhiệm của những người cần phải làm việc của mình” Fowler nói trên TV “Duy trì hòa bình là nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta phải cử những người đàn ông và phụ nữ Mỹ đến đó để bảo vệ Nhà nước Israel. Chúng tôi cam kết bảo vệ quốc gia nhỏ bé nhưng anh dũng này chống lại mọi kẻ thù”
“Kẻ thù của họ là những ai?” Cathy hỏi
“Syria không vui với hiệp ước này. Iran cũng thế. Đối với Lebanon, chà, không còn là một Lebanon theo ý nghĩa nào nữa. Chỉ là một điểm trên bản đồ nơi mọi người sẽ chết. Libya và các nhóm khủng bố cũng thế. Vẫn còn những kẻ thù phải quan tâm tới” Ryan đã uống cạn ly rượu và đi vào bếp lấy thêm. Jack tự nhủ, thật tiếc khi lãng phí thứ rượu hảo hạng này. Cái cách anh uống như uống nước, anh có thể uống bất kỳ thứ gì…
“Đồng thời cũng phải tốn một khoản chi phí” Ryan quay lại khi Fowler vẫn đang phát biểu
“Thuế sẽ lại tăng cho mà coi” Cathy giận dữ nhận xét
“Chà, em mong đợi gì chứ?” Tất nhiên là 50 triệu usd vì lỗi của anh. 1 tỷ ở đây, 1 tỷ ở đó…
“Thỏa thuận này thực sự có tạo sự khác biệt không?” cô hỏi
“Có thể. Chúng ta sẽ phải chờ xem liệu các nhà lãnh đạo tôn giáo có tin vào những gì họ nói, hay chỉ là những nghệ sỹ dối trá khốn khiếp. Bé yêu, tất cả những gì chúng ta đã làm lấy gậy ông đập lưng ông…tạo nên ‘các nguyên tắc’ đó” Jack nói sau chút trầm ngâm “hoặc là họ làm việc theo niềm tin hoặc họ sẽ phải tự bộ lộ mình là kẻ dối trá”
“Và…?”
“Anh không nghĩ họ là kẻ dối trá. Anh nghĩ họ sẽ thực hiện theo những gì mình nói. Họ phải làm thế”
“Và sắp tới anh sẽ không có công việc thực sự quan trọng nào phải làm, đúng không?” Jack nghe thấy niềm khao khát trong trong cô
“Anh cũng không rõ”
Sau bài phát biểu của tổng thống, tiếp theo là phần bình luận trên truyền hình. Người phát ngôn của phe đối lập là Giáo sĩ Do Thái Solomon Mendelev, một trưởng lão ở New York, là người ủng hộ Israel hăng hái – vài người cho là ủng hộ đến mức nóng nảy. Kỳ lạ là ông ta chưa bao giờ thực sự đến đất nước Israel. Jack không hiểu chuyện này, vì vậy anh ghi vài ghi chú dự định kiểm tra vào ngày mai. Mendelev là trưởng nhóm nhỏ vận động hành lang hiệu quả cho Israel tại Hoa Kỳ. Ông ta gần như đơn độc trong việc công khai vỗ tay ủng hộ- chà, cũng dễ hiểu thôi – vụ bắn súng tại Núi Đền. Viên giáo sỹ để râu và mặc một bộ y phục màu đen bên ngoài trông giống như một bộ quần áo nhàu nát
“Đây là một sự phản bội đối với Nhà nước Israel” ông nói, sau khi nhận được câu hỏi đầu tiên. Thật ngạc nhiên, ông ta nói rất bình tĩnh lý trí “khi buộc Israel phải trả lại phần đất thuộc về mình, Hoa Kỳ đã phản bội quyền sở hữu thực sự của người dân Do Thái đối với mảnh đất này từ tổ tiên của họ, và gây nguy hiểm nghiêm trọng đến an ninh quê hương của đất nước. Người dân Israel sẽ buộc phải rời bỏ nhà cửa trước những họng súng, như chuyện xảy ra 50 năm trước” ông ta tỏ ra lo ngại kết luận
“Giờ xin hãy đợi một phút!” một bình luận viên khác sôi nổi phản ứng
“Chúa ơi, những người này vẫn còn đang mê muội” Jack bình luận
“Tôi đã mất cả gia đình ở Holocaust” Mendelev nói, giọng vẫn rất bình tĩnh. “Lý do chính Nhà nước Israel được thành lập là tạo dựng một nơi an toàn cho người Do Thái”
“Nhưng Tổng Thống sẽ cử quân đội Hoa Kỳ…”
“Chúng ta đã từng cử quân đội Hoa Kỳ đến Việt Nam” Rabbi (Giáo sĩ) Mendelev nói thẳng “Và chúng ta cũng hứa hẹn và cả những hiệp ước liên quan nữa. An ninh duy nhất của Israel phải nằm trong sự bảo vệ của quân đội chính họ. Những gì nước Mỹ đang làm là ép đất nước đó phải chấp nhận một thỏa thuận. Fowler đã cắt cung cấp các thiết bị quốc phòng cho Israel như một cách ‘gửi thông điệp’. Chà, thông điệp được gửi đi và được nhận: hoặc chấp nhận nó, hoặc sẽ bị cắt cầu. Chuyện đã xảy ra như thế đấy. Tôi có bằng chứng và tôi sẵn sàng làm chứng trước Ủy ban đối ngoại thượng viện để chứng minh đó là sự thật”
“Ố ồ” Jack lặng lẽ nói
“Scott Adler, trợ lý ngoại trưởng, đã đích thân chuyển thông điệp này trong khi John Ryan phó giám đốc CIA đã đến thuyết phục với Ả Rập Saudi. Ryan đã hứa với Vua Saudi rằng nước Mỹ sẽ buộc Israel phải phục tùng. Điều đó đã đủ tệ, nhưng Adler, một người do thái, đã làm những việc thế này…” Mendelev lắc đầu
“Lão này có nguồn tin tốt đấy”
“Những gì ông ta nói là sự thật à Jack?” Cathy hỏi
“Không chính xác, nhưng những gì bọn anh đang làm đều được giữ bí mật. Chuyện anh ra nước ngoài đáng nhẽ không thể được biết đến rộng rãi”
“Em biết anh đã đi…”
“Nhưng em không biết anh đi đâu. Nhưng cũng chẳng quan trong đâu. Ông ta có thể tạo ra vài ồn áo, nhưng cũng chẳng làm được gì đâu”.
Các cuộc biểu tình diễn ra ngày hôm sau. Họ đang nỗ lực trong tuyệt vọng. Hai nhà lãnh đạo là người Do Thái gốc Nga mới được rời bỏ đất nước rõ là không ưa họ để đến một đất nước được coi là ngôi nhà duy nhất cho mình. Sau khi đến quê hương thực sự duy nhất của mình, họ được phép định cư ở Bờ Tây, lãnh thổ của người Palestine mà Israel dùng vũ lực chiếm giữ từ người Jordan trong Chiến tranh 6 ngày vào năm 1967. Những ngôi nhà lắp ghép của họ – nhỏ theo tiêu chuẩn Mỹ, nhưng khang trang theo tiêu chuẩn của những người từng sống ở Nga – được xây dựng trên một trong hàng trăm hoặc hàng nghìn sườn đồi đá đặc trưng của khu vực vốn mới mẻ và xa lạ với họ, nhưng nó là nhà và nhà là nơi người ta phải chiến đấu để bảo vệ. Con trai của Anatoliy – tự đổi tên thành Nathan – đã trở thành một sỹ quan trong quân đội chính quy Israel. Điều tương tự cũng xảy đến với con gái của David, vừa đến Israel cách đây không lâu, vốn được coi như sự cứu rỗi đối với họ – và giờ họ đang bị ra lệnh phải rời khỏi nhà mình? Một lần nữa? Cuộc sống của họ gần đây đã chịu đủ những cú sốc. Thêm cú sốc này nữa thật quá sức chịu đựng
Cả dãy nhà đều là những ngôi nhà lắp ghép dành cho những dân Do Thái di cư từ Nga đến, và điều đó giúp Anatoliy và David dễ dàng thành lập một tổ chức cư dân địa phương và sắp xếp hợp lý cho những vấn đề liên quan. Họ thấy mình như một giáo sỹ đạo chính thống – thứ duy nhất cộng đồng nhỏ của họ đang thiếu – để đưa ra các hướng dẫn tôn giáo và bắt đầu tiến về Knesset phía sau biển cờ và cuốn kinh Torah. Thậm chí ngay cả một đất nước nhỏ bé thì vẫn cần thời gian thu hút sự chú ý nhưng một cuộc tuần hành như vậy chắc chắn sẽ được giới truyền thông chú ý. Khi đoàn diễu hành đầy mồ hôi và mệt mỏi đến đích, cả thế giờ đây đã biết về chuyến đi và mục đích của nó
Knesset của Israel không phải là nghị viện quốc hội trang trọng nhất trên thế giới, gồm những người đàn ông và phụ nữ theo cả phe cực tả và cực hữu, với những người theo trường phái trung dung chỉ chiếm số lượng nhỏ nhoi. Khi những tiếng nói cất lên, những nắm đấm thường giơ cao hoặc đập mạnh vào bất cứ bề mặt nào ở hiện trường, ngay dưới bức ảnh đen trắng của Theodor Herzl, một người Áo với lý tưởng theo chủ nghĩa Phục quốc mà ông đưa ra vào giữa thế kỷ 19 là xây dựng một quê hương ổn định cho những người Do Thái từng bị bắt nạt và ngược đãi. Niềm đam mê của các nghị sĩ có thể khiến nhiều người quan sát tự hỏi làm thế nào nó có thể có được ở một đất nước mà gần như tất cả mọi người đều là thành viên của quân đội dự bị, lúc nào cũng có một khẩu súng tự động trong tủ, làm sao các thành viên quốc hội này có thể xúc động trong suốt cuộc cãi vã, mà không bị bắn thành khối thịt khi cuộc tranh luận đến mức gay gắt. Ai cũng đoán được Theodor Herzl cảm thấy thế nào về tình hình hiện tại. Những cuộc cãi vã trong quốc hội khiến người ta phải thót tim, và chính phủ thường phân cực về các vấn đề chính trị và tôn giáo. Hầu hết tôn giáo đều có giáo sứ riêng và do đó có đại diện trong quốc hội. Theo cách này, để so sánh, quốc hội Pháp, thường được tạo thành từ các phe phái rời rạc, có vẻ khá trật tự. Trong cả một thế hệ, chính phủ Israel đã không thể đạt được một chính phủ ổn định với một chính sách quốc gia nhất quán.
Những người biểu tình, cùng với nhiều người khác, đã đến trước quốc hội sớm một giờ, trước khi cuộc tranh luận về việc có nên thông qua hiệp ước hay không. Như thế có khả năng -có vẻ- chính phủ sẽ sụp đổ và những công dân Do Thái vừa đến Israel này đã cử đại diện đi tìm mọi nghị sĩ mà họ có thể tìm được. các thành viên quốc hội đồng ý ra ngoài gặp họ và có những bài phát biểu đầy cảm xúc và công khai tấn công hiệp ước.
“Tôi không thích chuyện này” Liz Elliot nhận xét, theo dõi TV trong văn phòng của mình. Sự giận dữ chính trị điên cuồng tại Israel nằm ngoài dự đoán của cô ta và Elliot gọi Ryan để lắng nghe xem anh suy nghĩ thế nào về tình hình hiện tại
“Chà” vị DDCI đồng ý “đó là điều mà chúng ta không thể kiểm soát được, phải không?”
“Ryan, anh đã thực sự giúp chúng tôi” Trên bàn Elliot là dữ liệu cuộc thăm dò. Hãng thăm dò uy tín nhất của Israel đã thăm dò ý kiến của 5.000 người và thấy rằng 38% ủng hộ thỏa thuận, 41% phản đối, và 20% còn lại chưa quyết định. Tỷ lệ này gần như khớp với tỷ lệ quyền lực chính trị của các nhà lập pháp, với những người cánh hữu nhiều hơn một chút so với cánh tả, trong khi những người theo chủ nghĩa thiếu quyết đoán thường được chia thành các nhóm nhỏ, tất cả đều chờ đợi phe này hay phe kia đưa ra đề nghị tốt để hướng bản thân nâng cao vị thế trên chính trường
“Scott Adler đã đoán được điều này vài tuần trước. Chúng tôi biết rằng chính phủ Israel không vững vàng lắm. Vì chúa, làm sao mà chính phủ như vậy tồn tại được suốt 20 năm qua?”
“Nhưng nếu Thủ tướng không xử lý được….”
“Vậy thì quay lại kế hoạch B. Cô muốn gây áp lực lên chính phủ của họ, phải không? Vậy thì cứ làm theo ý cô đi” Đây là điều duy nhất chưa được xem xét đầy đủ, Ryan nghĩ, nhưng sự thật là có xem xét thấu đáo cũng không nhất thiết giúp ích gì. Suốt 1 thế hệ qua, chính phủ Israel đã là hình mẫu cho hành vi chính trị trong tình trạng rối ren. Hiệp ước diễn ra với giả định rằng, một khi được chuyển đổi thành một điều khoản phù hợp, hiệp ước sẽ phải được Knesset phê chuẩn. Không ai hỏi ý kiến Ryan về vấn đề này nhưng anh vẫn nghĩ rằng đánh giá của mình là công bằng
“Sỹ quan chính trị tại đại sứ quán báo cáo rằng sự cân bằng quyền lực này có thể được quyết định bởi nhóm nhỏ đứng đầu là người bạn Mendelev của chúng ta” Elliot cố gắng tỏ ra bình tĩnh
“Có thể” Jack đồng ý
“Thật nực cười” Elliot gầm gừ “Lão già bé nhỏ đó thậm chí còn chưa từng đến đó…”
“Chủ yếu là vấn đề niềm tin tôn giáo thôi. Tôi đã kiểm tra rồi. Ông ấy không muốn quay lại cho đến khi Messiah (Đấng Mê-Si) quay lại”
“Chúa ơi!” vị cố vấn an ninh quốc gia thốt lên
“chính xác. Cô đã hiểu rồi đấy” Ryan cười lên và nhận được ánh mắt chán ghét “Coi này, Liz, người đàn ông đó có niềm tin tôn giáo cá nhân của mình. Chúng ta có thể thấy họ hơi lập dị, nhưng Hiến pháp yêu cầu chúng ta không chỉ khoan dung mà còn phải tôn trọng họ. Đó là cách mọi thứ hoạt động tại đất nước chúng ta, nhớ chứ?”
Elliot với tay tắt TV “Nhưng tên giáo sĩ điên cuồng này đang làm mọi thứ rối tung lên! Bộ chúng ta không thể làm gì về việc đó sao?”
“Như là làm gì?” Jack lặng lẽ hỏi. Cô ta có điều gì đó còn hơn cả sự kinh hãi
“tôi không biết- điều gì đó….” Giọng Elliot nhỏ dần, để cho vị khách có cơ hội nói tiếp
Ryan nghiêng người về phía trước, đợi cho đến khi thu hút toàn bộ sự chú ý “Tiến sỹ Elliot, tiền lệ lịch sử cô đang tìm kiếm hẳn là ‘không ai có thể giúp tôi thoát khỏi tên linh mục rắc rối này sao?’ Giờ, nếu cô đang muốn nói điều gì đó với tôi thì hãy nói rõ và cởi mở, được chứ? Cô đang định đề nghị chúng ta can thiệp vào quốc hội của một nước dân chủ vốn là bạn bè của chúng ta, hay cô định đề nghị chúng ta làm gì đó trái pháp luật bên trong biên giới Hoa Kỳ?” anh dừng lại khi thấy đôi mắt cô ta co lại “Không bao giờ chúng tôi thực hiện mấy chuyện này đâu, tiến sỹ Elliot. Chúng ta phải để mọi người quyết định. Nếu cô thậm chí bảo tôi can thiệp vào quá trình dân chủ ở Israel, Tổng Thống sẽ sớm nhận được đơn từ chức của tôi nhanh như tôi lái xe từ cơ quan đến đây để truyền đạt thông tin. Nếu cô bảo chúng tôi làm tổn thương ông già nhỏ bé ở New York đó, hãy nhớ rằng những điều cô ảo thuộc ít nhất 2 âm mưu. Nhiệm vụ của tôi với tư cách là một công dân bình thường, chứ không phải là một viên chức chính phủ nước tôi, là báo cáo các hành vi vi phạm pháp luật bị nghi ngờ cho các cơ quan thực thi pháp luật” ngay khi Ryan nói xong đã nhận được cái nhìn ác ý của cô ta
“Mẹ kiếp! Tôi chưa bao giờ nói….”
“Cô đang bị xoáy vào bẫy nguy hiểm nhất dành cho các quan chức chính phủ, thưa cô. Cô bắt đầu nghĩ đến mong muốn làm cho thế giới tốt đẹp hơn thay thế cho các nguyên tắc chính phủ đang vận hành. Tôi không thể ngăn cản cô có những suy nghĩ đó, nhưng tôi có thể nói với cô rằng cơ quan chúng tôi sẽ không tham gia vào việc này, cho đến khi nào tôi còn ngồi ở đây” Nghe có vẻ còn hơn là lời khiển trách, nhưng Ryan cảm thấy cần phải làm rõ với cô ta. Cô ta đang có những suy nghĩ thật nguy hiểm
“Tôi chưa bao giờ nói điều đó”
Vớ vẩn thật “Phải, cô chưa bao giờ nói hay suy nghĩ đến điều đó. Tôi đã sai. Hãy tha lỗi cho tôi vì chuyện đó. Vậy hãy để người Israel quyết định có phê chuẩn hiệp ước hay không. Họ có một chính phủ dân chủ, có quyền quyết định. Chúng ta có quyền thúc đẩy họ đi đúng hướng, nói với họ rằng mức độ tiếp tục viện trợ của chúng ta phụ thuộc vào việc họ chấp thuận thỏa thuận này, nhưng không có quyền can thiệp trực tiếp vào quá trình ra quyết định của chính phủ nước họ. Ngay cả khi cô ‘tình cờ’ giữ một chức vụ quan trọng trong chính phủ Hoa Kỳ, vẫn có những ranh giới cô không thể vượt qua”
Vị cố vấn an ninh quốc gia miễn cưỡng nở nụ cười “Cảm ơn anh đã đưa ra ý kiến về chính sách phù hợp với chính phủ, tiến sỹ Ryan. Cuộc họp kết thúc tại đây thôi”
“Cảm ơn tiến sỹ Elliot. Nhân tiện, quan điểm của tôi là thuận theo dòng chảy. Hiệp ước sẽ được thông qua bất chấp những rắc rối cô đang xem trên TV”
“Tại sao?” Elliot cố kìm nén không rít lên
“Bất kỳ ai đứng ở vị trí khách quan đều thấy rằng hiệp ước này tốt cho Israel. Người dân sẽ nhận ra ngay khi có cơ hội nắm bắt đúng thông tin, họ chắc chắn sẽ truyền đạt quan điểm của mình cho những người đại diện đứng trên quốc hội. Israel là một nước dân chủ và những nước dân chủ thường hành động thông minh. Cô sẽ thấy điều đó qua lịch sử. Nếu chúng ta để cho chương trình nghị sự dân chủ hoạt động như bình thường, kết quả đúng đắn có thể sẽ đến”
“Có thể?”
“Không phải lúc nào trong cuộc sống cũng chắc chắn được, nhưng luôn có các khả năng” Ryan giải thích. Anh tự hỏi, tại sao mọi người không hiểu điều đó? “Tuy nhiên, việc can thiệp có nhiều khả năng thất bại hơn là không làm gì cả. Không làm gì cả thường lại là điều khôn ngoan. Đây là một trong những trường hợp như thế. Hãy để hệ thống của họ hoạt động. Tôi khi nó sẽ hoạt động tốt thôi. Quan điểm của tôi là như thế”
“Cảm ơn vì đánh giá của anh” cô ta nói, quay đi
“Như mọi khi, rất vui lòng”
Elliot đợi cho đến khi có tiếng đóng cửa mới quay lại nhìn “Đồ ngu tự phụ, tôi sẽ khiến anh hối hận vì chuyện đó” cô ta hứa hẹn
Ryan quay trở lại xe đậu trên làn đường ở Cánh Tây. Anh tự nhủ, mày đã đi quá xa rồi
Không, mày không hề đi quá xa. Cô ta bắt đầu nghĩ theo cách đó và mình phải đóng ngay cánh cửa đó lại
Đó là suy nghĩ nguy hiểm nhất mà một quan chức chính phủ nên có. Anh đã từng thấy điều đó. Những điều kinh hoàng tương tự đã xảy ra đối với những người làm ở Washington D.C. Họ mang đầy hoài bão khi đến thành phố này, nhưng sau một thời gian, những ước muốn tốt đẹp đó tan thành mây khói trong một môi trường thực ẩm ướt và oi bức. Một số người gọi đó là bị giam cầm bởi hệ thống, Ryan coi đó như một kiểu ô nhiễm môi trường, bầu không khí ăn mòn tâm hồn của Washington.
Và điều gì khiến mày miễn dịch được, Jack? Ryan tự hỏi, không để ý đến cái nhìn của Clark đang nhìn mình qua kính chiếu hậu khi họ lái xe về phía bờ sông. Điều khiến anh khác với họ chính là sự thật anh chưa từng nhượng bộ, chưa một lần…hay đã từng nhỉ? Có những việc đáng lẽ anh có thể xử lý thành công hơn. Có vài việc kết thúc không như mong đợi
Mày không có gì khác biệt cả. Mày chỉ nghĩ là mày khác biệt thôi. Lúc nào mà mày còn đặt ra những câu hỏi và câu trả lời kiểu này thì mày vẫn an toàn trước môi trường này.