← Quay lại trang sách

Chương 11 CHIẾN BINH ROBOT

Vẻ ngoài của họ trông không giống con người lắm. Toàn bộ các lính canh gác Thụy Sỹ đều cao trên 1.85m và không ai nặng dưới 85kg, tương đương với đơn vị đo mà khách du lịch Mỹ hay sử dụng là 6.1 feet và 180 pound, thân hình cân đối và thể chất thể hiện rõ. Trại vệ binh Thụy Sỹ này đóng ngay bên ngoài thành phố vốn là nơi định cư của người Do Thái cách đây chưa đầy 2 tuần trước, giờ có phòng thể dục công nghệ cao riêng, và những người đàn ông nơi đây được ‘khuyến khích’ nâng tạ cho đến khi làn da trở nên đầy mồ hôi, căng như da trống. Cẳng tay, lộ ra dưới ống tay áo gập, to hơn cẳng chân của hầu hết đàn ông và bắt đầu rám nắng bên dưới làn lông vàng thường xuyên được tiếp xúc ánh nắng mặt trời. Các sỹ quan thì thường xuyên đeo kính râm trên đôi mắt xanh lục, còn lính thì thường đeo mặt nạ Lexan.

Họ mặc những bộ trang phục theo phong cách ngụy trang đô thị màu đen, trắng và nhiều sắc xám với thiết kế kỳ quặc điệp màu với những tảng đá và bức tường thạch cao trắng của Jerusalem, có hiệu ứng tàng hình, đặc biệt là vào ban đêm. Đôi ủng cũng tương tự, không phải là đôi ủng gọn gàng, sáng bóng, chỉnh tề mà những lính diễu hành hay mang. Mũ bảo hiểm là của Kevlar, phủ lớp vải ngụy trang tương tự. Bộ quân phục rằn ri khoác ngoài chiếc áo khoác do Mỹ thiết kế giúp những người lính càng thêm mạnh mẽ hơn. Trên những chiếc áo khoác mỏng là các thiết bị quân sự. Mỗi người luôn mang theo 4 quả lựu đạn và 2 quả lựu đạn khói, thêm 1 chai sắt 1L nước, bộ sơ cứu và đai đạn, tổng cộng 12kg thiết bị hạng nhẹ

Họ đi tuần tra thành phố theo đội hình 5 người, một sỹ quan không-bổ-nhiệm-chính-thức và 4 thành viên dưới quyền. Tổng có 12 đội làm nhiệm vụ mỗi ca, mỗi người làm nhiệm vụ được trang bị một khẩu súng trường SIG, 2 người trong đội có thêm súng phóng lựu gắn nòng. Các sỹ quan dẫn đầu đội được trang bị thêm súng lục và mỗi đội có 2 người mang bộ đàm, Các đội đi tuần luôn liên lạc radio với nhau và thường xuyên thực hành hỗ trợ lẫn nhau. Mỗi lần đi tuần thì 1 nửa số đội đi bộ, 1 nửa đi xe HMMWV của Mỹ ở tốc độ chậm. HMMWV thực chất là một chiếc xe jeep ngoại cỡ, thường gọi là ‘Hummer’. Trên mỗi chiếc xe có ít nhất một khẩu súng máy có trục quay và băng đạn minigun, thêm áo chống đạn Kevlar phòng khi các thành viên trong đội bị kẻ thù tấn công bất ngờ. Người đi đường thường tránh 1 bên nhường đường mỗi khi nghe thấy tiếng còi hú từ xe tuần tra

Tại sở chỉ huy có vài xe chiến đấu bọc thép – các xe này do Anh sản xuất, phù hợp với việc đi lại giữa các thành phố cổ. Có một trung đội luôn túc trực tại Sở chỉ huy, dưới sự lãnh đạo của một đại úy. Đây là đội phản ứng khẩn cấp được trang bị vũ khí hạng nặng, chẳng hạn như súng không giật Carl Gustav M-2 của Thụy Điển vốn có khả năng đào một cái lỗ ở bất kỳ tòa nhà nào. Hỗ trợ họ là một đội kỹ sư được trang bị chất nổ mahj; những ‘sappers’/ thợ mỏ này thường khoe khoang bằng việc sẽ cho nổ tung các khu định cư mà Israel vừa đồng ý từ bỏ. Trên thực tế, toàn trung đoàn đang sử dụng khu định cư này là nơi diễn tập khả năng chiến đấu và mọi người được phép xem họ luyện tập từ khoảng cách vài trăm mét và nơi này nhanh chóng trở thành địa điểm thực sự thu hút khách du lịch Các nhà buôn Ả Rập thì nhanh tay sản xuất áo phông mang dòng chữ ‘ROBOSOLDIER!’ / CHIẾN BINH ROBOT để bán cho bất kỳ ai quan tâm. Đây đúng là những doanh nhân nhạy bén

Các vệ binh Thụy Sỹ thường không cười hay nói chuyện với mấy người chủ động hỏi chuyện. Nếu là nhà báo thì họ sẽ chỉ đến gặp chỉ huy, Đại tá Jacques Schwindler, hoặc thỉnh thoảng phóng viên được phép nói chuyện với nhũng sỹ quan cấp thấp hơn tại doanh trại hoặc trong thời gian huấn luyện, nhưng không bao giờ ở trên đường phố. Tất nhiên, cũng có vài tiếp xúc với dân địa phương, vì vậy những người lính cũng đang học tiếng Ả Rập hoặc tiếng Anh đủ để tiếp xúc với mọi người. Thỉnh thoảng họ cũng tham gia điều tiết giao thông giúp lực lượng cảnh sát, nhưng đây chủ yếu là chức năng của cảnh sát dân sự địa phương- với sự hỗ trợ từ Israel vốn đang dần buông để lực lượng này tự quản lý. Một vệ binh Thụy Sỹ hiếm khi can thiệp vào các cuộc đánh nhau trên phố hoặc bạo loạn. Trong thực tế, chỉ cần nhìn thấy đội vệ binh 5 người đó thì mọi người thường hạ cơn nóng, bình tĩnh trở lại thành những công dân lịch sự. Nhiệm vụ của người Thụy Sỹ là ngăn chặn, và cũng chẳng mất thời gian bao nhiêu ngày là người ta đã đánh giá cao công việc họ làm tốt đến mức nào. Đồng thời, hầu hết bọn họ đều thực hiện nhiệm vụ của mình mà không cần dùng đến vũ lực

Trên vai phải của mỗi bộ đồng phục là một miếng vá hình dạng cái khiên, với chữ thập trắng ở giữa trên nền đỏ, cho biết những người lính đến từ Thụy Sĩ, được bao quanh bởi biểu tượng mặt trăng hình lưỡi niềm và ngôi sao Hồi giáo, ngôi sao 6 cánh của Do Thái và thánh giá củaThiên chúa giáo. Có ba phiên bản của bản vá để mỗi biểu tượng tôn giáo đều có cơ hội đứng đầu như nhau. Và ai cũng biết rằng những huy hiệu này được phân phát một cách ngẫu nhiên, tượng trưng cho việc lá cờ Thụy Sĩ sẽ bảo vệ ba tôn giáo một cách công bằng.

Những người lính này luôn nằm dưới sự chỉ huy của các nhà lãnh đạo tôn giáo. Đại tá Schwindler gặp gỡ hàng ngày với 3 nhóm lãnh đạo tôn giáo chịu trách nhiệm điều hành thành phố. Người ta tin rằng họ có thể tự mình đưa ra chính sách, nhưng đại tá Schwindler là một ngươi thận trọng và thông mình, những lời khuyên của ông rất có trọng lượng đối với Iman (nhà lãnh đạo hồi giáo), Rabbi (giáo sỹ) và Patriarch (giám mục). Schwindler cũng từng đến thăm tất cả các thủ đô của các nước Trung Đông. Thụy Sỹ thực sự đã chọn đúng người chỉ huy – ông là đại tá giỏi nhất trong quân đội Thụy Sỹ, nổi tiếng về sự chính trực và công bằng. Trên tường phòng làm việc của ông treo một thanh kiếm dài dát vàng, do nhà vua Saudi Arabia tặng, cùng với đó là một con chiến mã có độ hoành tráng ngang ngửa được xếp tại nơi đóng quân của lực lượng cận vệ, nhưng Schwindler không biết cưỡi.

Thành phố được quản lý bởi một nhóm tôn giáo 3 thành viên. Việc quản lý thành phố hiệu quả hơn nhiều so với mong đợi. Họ được chọn dựa trên lòng mộ đạo và kiến thức nên mỗi người đều để lại ấn tượng sâu sắc cho 2 người kia. Rất nhanh chóng, họ thỏa thuận ngay lập tức rằng một buổi lễ tôn giáo công cộng chuyên dụng sẽ được tổ chức hàng tuần cho một trong ba tôn giáo mà mình đại diện, và cả ba phải có mặt. Hai người còn lại tham dự buổi lễ không cần phải tham gia vào các hoạt động thực chất, nhưng có thể thể hiện sự tôn trọng đối với các tôn giáo khác, đó là mục tiêu chung của việc hình thành nhóm cai trị này. Ban đầu được đề xuất bởi một lãnh tụ Hồi giáo, nó không ngờ lại là phương tiện hữu hiệu nhất để xoa dịu các tranh chấp nội bộ và làm gương cho những công dân mà họ đang cố gắng chăm sóc. Hiển nhiên là luôn có những bất đồng, nhưng khi xảy ra cãi vã giữa 2 bên thì người thứ 3 luôn đóng vai trò hòa giải. Điều này cũng nhằm bảo vệ lợi ích của các bên nhằm giải quyết vấn đề một cách hài hòa và hợp lý. “The Lord God/ Đức Chúa Trời” – một cụm từ được cả 3 cùng sử dụng để không xảy ra bất kỳ tranh cãi nào – đòi hỏi họ phải hòa thuận với nhau và sau vài vấn đề ban đầu được nhanh chóng giải quyết thì giờ chủ yếu là không khí thiện chí. Sau khi tranh luận về thời gian của các chuyến hành hương đến các đền thờ của tôn giáo này hay tôn giáo khác, tổng giám mục Chính thống giáo Hy Lạp nhấp một ngụm cà phê và cười khúc khích rằng đây có lẽ là phép lạ đầu tiên mà ông từng thấy. không, vị Rabbi trả lời, không có gì kỳ diệu khi những người con của Chúa phải có niềm tin để tuân theo các nguyên tắc tôn giáo của mình. Vị Iman mỉm cười hỏi, có lẽ đó không phải là một phép màu, nhưng chắc phải mất cả nghìn năm mới đạt được trạng thái này. Vị tổng giám mục người Hy Lạp đã cười và nói rằng chúng ta không nên chỉ giải quyết tranh chấp rồi lại bắt đầu tranh cãi – bây giờ anh có thể vui lòng giúp tôi tìm ra cách để đối phó với các đồng đạo!

Ngoài đường phố, khi lãnh đạo tôn giáo này gặp lãnh đạo tôn giáo khác, họ sẽ chào nhau để làm gương tốt cho mọi người. Những lính canh Thụy Sỹ cũng làm động tác chào lại và khi nói chuyện với các chức sắc tôn giáo caaps họ, họ đều tháo kính hoặc mũ để thể hiện sự tôn trọng đặc biệt. Đó là tính người duy nhất mà Lính Canh Thụy Sỹ được phép thể hiện chốn đông người. Người ta nói rằng họ còn chẳng đổ mồ hôi

“Mấy thằng khốn đáng sợ” Ryan đứng ở góc đường khi đưa ra bình luật. Các du khách Mỹ thì đang thi nhau chụp ảnh. Đám người Do Thái trông vẫn tỏ vẻ bực bội. Đám người Ả Rập thì mỉm cười. Đám người Thiên Chúa Giáo từng rời khỏi Jerusalem phần lớn là do bạo lực gia tăng thì giờ đây đã bắt đầu quay trở lại. Khi đội tuần tra 5 người đi qua các con phố với tinh thần phấn chấn, không diễu hành, những chiếc đầu đội mũ quay trái và phải khi đi bộ, tốc độ không quá đều nhau “Họ thật sự trông giống như những robot”

“Cậu biết không” Avi nói “Kể từ khi họ đến đây, chưa từng có cuộc tấn công riêng lẻ nào nhằm vào họ. Không có luôn”

“Tôi không muốn làm mấy hành động ngu ngốc với những những người thế này” Clark bình tĩnh nhận xét

Trong tuần đầu tiên, đúng theo ý chúa, một thanh niên Ả Rập đã giết một bà già Israel bằng 1 con dao – đây là một cụ cướp trên phố hơn hơn là một hành vi phạm tội liên quan đến chính trị – và đã phạm sai lầm khi làm việc đó trước sự chứng kiến của một thành viên cận vệ Thụy Sỹ, anh ta nhanh chóng hạ gục hắn chỉ bằng một thế võ chỉ thấy trong phim. Nghi phạm người Ả Rập được đưa ra trình diện trước bộ ba phán quyết tôn giáo, được lựa chọn quyết định xem anh ta muốn bị xét xử theo luật Israel hay Shariah (luật Hồi Giáo). Hắn lại phạm sai lầm khi chọn cái sau. 1 tuần sau, khi đã hồi phục vết thương chữa trị tại 1 bệnh viện Israel, hắn phải đối mặt với một phiên tòa xét xử dựa trên những lời dạy của Kinh Koran do giáo sỹ hồi giáo (Imam) Ahmed bin Yussif chủ trì. 1 ngày sau, hắn được đưa lên máy bay cho về Riyadh, Saudi Arabia, đưa đến một quảng trường công cộng và sau khi dành thời gian ăn năn về tội ác của mình, rồi bị chặt đầu bằng kiếm trước công chúng. Ryan không biết cụm từ ‘pour encourager les autres’ (tiếng Pháp: Để khuyến khích người khác hay tiếng Việt là ‘giết gà dọa khỉ’/ dựa trên câu chuyện về Tên Đồ Tể, Ahmet Jazzar Pasha, chỉ huy vùng Palestine của đế chế Ottoman. Y nhìn nhận danh hiệu Jazza – Đồ Tể – ngay khi còn trẻ và đã tạo dựng sự nghiệp trên nguyên tắc chỉ có sự sợ hãi mới tạo động lực cho con người hơn bất cứ điều gì khác) nói bằng tiếng Hebrew, Hy Lạp và Ả Rập thế nào. Người Israel rất ngạc nhiên trước tốc độ và độ hà khắc của công lý, nhưng người Hồi Giáo chỉ nhún vai và chỉ rằng bộ luật kinh Koran có cách trừng phạt tội phạm tàn nhẫn cho thấy rõ hiệu quả cao trong suốt nhiều năm qua

“Israeỹ vẫn còn có chút không hài lòng với chuyện này, phải không?”

Avi nhíu mày. Ryan buộc ông phải bày tỏ ý kiến riêng của mình hoặc nói ra sự thật “Họ cảm thấy an toàn hơn nếu đội lính nhảy dù của chúng tôi ở dây…cậu có muốn tôi nói thẳng không, Ryan?” Sự thật luôn lộ ra và Avi nói thật luôn

“Chắc chắn rồi”

“Họ sẽ học được cách thôi. Sẽ mất thêm vài tuần nữa, nhưng rồi họ sẽ hiểu. Người Ả Rập thích mấy người Thụy Sỹ này và yếu tố then chốt mang lại hòa bình cho khu phó này chính là mấy anh bạn người Ả Rập của chúng ta cảm thấy thế nào. Giờ thì cậu sẽ nói cho tôi vài điều nên biết chứ?” Clark khẽ lắc đầu khi nghe điều đó

“Có lẽ” Ryan trả lời, mắt vẫn nhìn trên phố

“Cậu phải trả giá bao nhiêu khi làm việc này?”

“Không vấn đề gì” Jack trả lời với giọng thờ ơ y như mấy bước chân của đám lính Thụy Sỹ “Đó là ý tưởng ucar Charlie Alden, nhớ không? Tôi chỉ là thằng nhóc đưa tin thôi”

“Đó là những điều Elizabeth Elliot nói với mọi người” Avi không phải nói thêm gì nữa

“Anh sẽ không hỏi câu hỏi đó trừ khi anh đã biết câu trả lời, Avi. Tại sao anh phải hỏi câu đó?”

“Một kiểu xác nhận thôi” Tướng Ben Jakob ngồi xuống và vẫy viên phục vụ bàn. Ông gọi 2 cố bia rồi nói tiếp. Clark và người vệ sỹ bên kia không uống “tổng thống của các cậu đã ép chúng tôi quá lắm. Đe dọa sẽ rút không giao vũ khí cho chúng tôi….”

“Tôi nghĩ ông ấy có thể làm chuyện này nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng tôi không phải người làm ra chính sách, Avi. Người của anh đã gây chuyện dẫn tới thế này khi giết những người biểu tính đó. Việc đó đã tái mở ra một đoạn lịch sử của Mỹ mà chúng tôi muốn quên đi. Nó khiến cho các hành động lobby quốc hội của các anh bị vô hiệu hóa – hãy nhớ, rất nhiều người trong số này thuộc phe đối lập của phong trào dân quyền Mỹ. Avi, chính các anh đã buộc chúng tôi phải hành động. Các anh biết điều đó. Ngoài ra….” Ryan đột ngột dừng lại

“Sao?”

“Avi, điều này có thể hiệu quả. Ý tôi là, hãy nhìn xung quanh xem” Jack nói, ngay khi bia tới. Anh đang khát đến mức uống hết 1/3 cốc bia ngay tức thì

“Cũng có khả năng nhỏ” Ben Jakob công nhận

“Các anh có nguồn tin tình báo từ Syria tốt hơn chúng tôi” Ryan chỉ ra “Tôi nghe nói họ bắt đầu nói những điều tốt đẹp về khu định cư…rất khẽ thôi, tôi công nhận thế. Nhưng tôi nói đúng chứ?”

“Nếu nó đúng thì sao?” Avi khụt khịt

“Anh biết tại sao thông tin ‘hòa bình’ khó đánh giá không”

Ben Jakob tập trung nhìn vào bức tường xa xa, trầm ngâm- cái gì cơ “Vì không biết nó có thật hay không?”

Jack gật đầu “Bạn của tôi, đây là một lĩnh vực mà chúng tôi có lợi thế hơn so với các anh. Chúng tôi từng trải qua tất cả những điều đó rồi”

“Đúng là thế, nhưng Liên Xô chưa bao giờ nói – tuyên bố – suốt 2 thế hệ rằng họ muốn quét sạch các cậu trên mặt đất. Hãy nói với tổng thống Fowler đáng kính của các cậu rằng những mối quan tâm kiểu này không dễ bị xóa bỏ đâu”

Jack thở dài “Tôi sẽ nói. Tôi cũng đã nói rồi. Avi, tôi không phải là kẻ thù của các anh”

“Nhưng cũng không phải đồng minh”

“Đồng minh? Tướng quân, hiện giờ chúng ta đang là đồng minh đấy. Các hiệp ước vẫn đang trong thời gian hiệu lực thực hiện. Tướng quân, công việc của tôi là cung cấp thông tin và phân tích cho chính phủ Mỹ, còn việc đưa ra chính sách là việc của những người cấp trên của tôi, thông minh hơn tôi” Ryan nói thêm, vẻ mỉa mai vô cảm

“Ồ, và họ có thể là ai?” Tướng Ben Jakob mỉm cười với người đàn ông trẻ tuổi hơn mình. Giọng nói đột nhiên hạ xuống “Cậu chỉ mới làm công việc này được khoảng…thế nào nhỉ? – chưa tới 10 năm, Jack. Cái vụ tàu ngầm đó, những gì cậu làm ở Moscow, vai trò của cậu trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi…”

Ryan cố hết sức không thể hiện phản ứng, nhưng tất bại “Lạy chúa, Avi!” Làm thế quái nào ông ta biết được điều đó cơ chứ!

“Cậu không thể nhắc đến tên Chúa ở đây, tiến sỹ Ryan” phó giám đốc Mossad nhẹ nhàng khiển trách “Đây là Thành phố của Chúa. Những cậu bé Thụy Sỹ kia có thể bắn cậu đấy. Hãy nói với Quý cô Elliot đáng yêu rằng nếu cô ta tiếp tục ép người quá đáng, chúng tôi có nhiều người bạn bên truyền thông và một câu chuyện kiểu thế …” Avi mỉm cười

“Avi, nếu người cuả anh nhắc chuyện đó với Liz, cô ta sẽ không biết các anh đang nói gì đâu”

“Vớ vẩn!” Tướng Ben Jakob khịt mũi

“Sir, tôi hứa với anh đấy”

Lần này đến lượt tướng Ben Jakob quay lại ngạc nhiên “Thật không thể tin được”

Jack uống hết cốc bia “Avi, tôi đã nói tất cả những gì có thể. Đã bao giờ anh nghĩ rằng thông tin nhận được có thể đến từ nguồn không đáng tin cậy không? Tôi sẽ nói với anh điều này: Cá nhân tôi không biết anh đang bóng gió điều gì. Nếu đó là một dạng thỏa thuận, tôi sẽ đứng ngoài. Được rồi, tôi có lý do tin rằng điều gì đó chắc chắn đã xảy ra và tôi thậm chí có thể suy đoán về nó, nhưng nếu ngày nào đó tôi phải ngồi trước thẩm phán và trả lời các câu hỏi, thì tôi chỉ có thể nói rằng mình không biết gì cả. Và anh, bạn của tôi, anh không thể tống tiền một ai đó bằng những thứ mà họ thậm chí không biết. Đầu tiên anh phải thuyết phục mọi người rằng chuyện đó đã xảy ra đã chứ.”

“Chúa ơi, Moore và Ritter đã sắp xếp được đúng người thừa kế họ đấy nhỉ?”

Ryan đặt ly trống của mình xuống “Tướng quân, những thứ như thế chưa bao giờ xảy ra trong đời thực. Đó chỉ là câu chuyện trong phim thôi. Coi này, Avi, có thể báo cáo anh nhận được có vài thông tin nho nhỏ thực trong đó. Chuyện thường xảy ra ý mà. Dù sao thì sự thật đã bao giò theo kịp nghệ thuật đâu” Đúng là màn diễn tốt, Ryan cười toe toét bày tỏ ý kiến

“Tiến sỹ Ryan, vào năm 1972, tổ chức Tháng Chín Đen đã phối hợp với Tổ Chức Giải Phóng Palestine ký hợp đồng với Hồng Quân Nhật Bản bắn bừa bãi vào Sân bay Ben Gurion để tạo sự kinh hoàng, rồi giết những người theo đạo tin lành Mỹ đến từ hòn đảo Puerto Rico của các cậu. Tên khủng bố duy nhaatsas con sống bị lực lượng an ninh của chúng tôi bắt đã nói với người thẩm vấn rằng những người đồng đội đã chết của hắn và những nạn nhân của bọn chúng sẽ biến thành chòm sao lộng lẫy trên trời. Trong tù thì hắn cải đạo sang Do Thái, thậm chí còn dùng răng cắn đứt bao quy đầu của chính mình, điều này đủ nói lên độ linh hoạt của bọn chúng” Chuẩn tướng Avi Ben Jakob nói với vẻ chuyện-thực-nó-phải-thế “Đừng nói với tôi rằng có vài điều quá điên rồ đến mức không thể tin được. Tôi đã là một sỹ quan tình báo hơn 20 năm và biết chắc có những điều tôi không thể tin vẫn đang diễn ra”

“Avi, ngay cả tôi cũng không hoang tưởng đến mức đó”

“Tiến sỹ Ryan, đó là cậu chưa từng trải qua một cuộc diệt chủng”

“Ồ, Cromwell và Đại nạn đói có tính không? Tướng quân, thử buông bỏ xem nào. Chúng tôi đang chuyển quân Mỹ đến đây Nếu chuyện đó xảy ra thì chính máu của người Mỹ sẽ đổ trên Negev, hoặc Golan, hoặc bất kỳ nơi nào” (Đại nạn đói/ Potato Famine: thời kỳ đói khát và bệnh tật ở Ireland từ năm 1845 đến 1849.)

“Và chuyện gì xảy ra nếu…”

“Avi, vì anh đang hỏi một câu hỏi giả định, tôi có thể cho anh biết nếu nó thực sự xuất hiện với tình huống giả định đó, thưa tướng quân, tôi sẽ đích thân đến đây ngay lập tức. Tôi từng là một lính thủy đánh bộ. Anh biết tôi cũng từng bắn người trước đây. Sẽ không có cuộc diệt chủng thứ hai nào hết. ngày nào tôi còn sống thì không có chuyện đó đâu. Người Mỹ sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Nếu người Mỹ phải chết để giúp đất nước này thì chúng tôi cũng sẽ làm”

“Các cậu cũng từng nói như vậy với Việt Nam”

Ben Jakob nhận thấy, đôi mắt Clark nheo lại tức giận khi nghe thấy điều đó “Các cậu có điều gì cần nói à?”

“tướng quân, tôi không phải là sỹ quan chức vụ cao, chỉ là kẻ hay càu nhàu những điều giả tạo. Nhưng tôi từng có thời gian chiến đấu nhiều hơn bất kỳ ai trên đất nước ông và tôi có thể nói với ông rằng, sir, điều khiến tôi luôn sợ hãi về nơi này là cách các ông luôn gây rắc rối theo đúng cách chúng tôi từng làm ở đó- chúng tôi đã học được bài học nhưng các ông thì chưa. Và những gì Tiến sỹ Ryan vừa nói rất đúng. Anh ấy sẽ đến đây, tôi cũng thế, nếu chuyện đó lại xảy ra. Tôi cũng đã từng giết rất nhiều kẻ thù” Giọng Clark chậm rãi và bình tĩnh

“Một lính thủy đánh bộ khác nữa à?” Avi nhẹ nhàng hỏi, dù ông biết rõ thân thế Clark

“Gần đúng” Clark nói “và đúng như những gì họ nói” anh mỉm cười nói thêm

“Còn đồng nghiệp của cậu thì sao?” Avi chỉ tay về phía Chavez, vốn hờ hững đứng ở góc phố, quan sát kỹ đường phố

“Cũng giỏi như tôi đã từng. Mấy thằng nhóc trong đội kỵ binh cũng vậy. Nhưng nói về cuộc chiến này thì vô nghĩa lắm. Cả hai người đều biết điều đó. Ông muốn an ninh, sir, trước hết ông phải giải quyết ổn định các vấn đề trong nước. Hòa bình sau đó sẽ đến như cầu vồng sau cơn mưa”

“Theo những gì học được từ sai lầm của các cậu…”

“Chung ta có vùng đệm 4000 dặm để rút lui, Tướng quân, Từ đây đến Med/ Địa Trung Hải không xa lắm đâu. Ông tốt hơn nên học hỏi từ những sai lầm của chúng tôi. Tin tốt là, các ông có được năng lực tốt hơn để kiến tạo nền hòa bình thực sự hơn chúng tôi khi đó”

“Nhưng nếu nó….”

“Sir, nếu hiệu quả, ông sẽ cảm ơn chúng tôi. Nếu nó không hiệu quả thì chúng tôi có rất nhiều người hỗ trợ các ông trong trường hợp xảy ra bất trắc” Clark để ý Ding đang băng qua đường như một khách du lịch đi không mục đích

“Bao gồm cả cậu?”

“tướng quân, cá với ông là thế” Clark trả lời, giờ chuyển sang tình trạng cảnh giác nhìn người trên phố. Chavez tìm thấy điều gì sao? Anh đã bỏ lỡ cái gì?

Họ là ai? Ghosn tự hỏi mất một giây, bộ não hắn tự động lướt qua những bức ảnh ghi nhớ trong đầu. Chuẩn tướng Abraham Ben Jakob, phó giám đốc Mossad. Đang nói chuyện với một người Mỹ, không rõ anh ta là ai…Ghosn quay đầu chậm rãi và thản nhiên. Người Mỹ thường có nhiều vệ sỹ….rõ là là cái người đang đứng cạnh anh ta, cái người tỏ vẻ đặc biệt nghiêm túc đó, già…hơn 40 tuổi, có lẽ thế. Cái nhìn đó thật lạnh lùng- không, không phải lạnh lùng, mà là cảnh giác. Một người có thể kiểm soát được biểu hiện trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt không dấu được – à, cái người đeo kính râm quay lại. Vậy là hơn một người. Chắc chắn phải hơn 1 người, cộng thêm đám sỹ quan an ninh Israel. Ghosn biết mình đang nhìn chằm chằm vào những người này trong thời gian quá lâu nhưng….

“Ối” một người đang đâm sầm vào hắn, nhỏ con hơn và nhẹ cân hơn Ghosn. Nước da ngăm đen, thậm chí có thể là một người anh em Ả Rập, nhưng anh ta lại nói tiếng Anh. Trước khi Ghosn có thời gian nhận ra chuyện gì xảy ra thì hắn đã bị khám xét nhanh chóng và chuyên nghiệp. “Xin lỗi” người đàn ông đó rời đi. Ghosn không biết, cũng không chắc liệu chuyện chỉ có thế hay hắn vừa bị kiểm tra bởi một nhân viên an ninh Israel, Mỹ hoặc ai khác nữa. Chà, hắn cũng không mang vũ khí, thậm chí cả một con dao bỏ túi cũng không, chỉ có túi mua đồ toàn là sách

Clark thấy Ding ra dấu hiệu cho thấy hoàn toàn không có gì, chỉ là một cử chỉ bình thường, như đang vẩy một con bọ trên cổ. hưng tại sao đôi mắt của mục tiêu lại thể hiện cái nhìn nhận dạng người – bất kỳ ai quan tâm đến người anh muốn bảo vệ đều bị coi là mục teieu – tai sao hắn lại dừng lại và chăm chăm nhìn? Clark quay đầu nhìn quanh. Có một cô gái xinh đẹp ngồi cách đó 2 bàn. Không phải Ả Rập hay Israel, có vẻ là người Châu Âu, nói ngôn ngữ German, nghe giống thế, có lẽ là Hà Lan. Một cô gái xinh đẹp và những cô nàng như vậy thường thu hút sự chú ý. Có lẽ anh và 2 người kia chỉ là chắn giữa tầm nhìn của hắn đang nhìn cô nàng. Có lẽ thế. Đối với một sỹ quan cận vệ, hầu như không thể cân bằng giữa cảnh giác và thói hoang tưởng, ngay cả khi bạn quen thuộc với môi trường chiến đấu và Clark chưa bao giờ ảo tưởng mình có thể đạt được trạng thái cân bằng đó ở đây. Mặt khác, họ chỉ ngẫu nhiên chọn nhà hàng này, trên một con phố ngẫu nhiên và bởi vì Ryan ở đây nên Ben Jakob và chính anh quyết định phải xem xét mọi thứ…không ai nắm được mọi nguồn tin tình báo và không ai đủ quân bao quát cả một thành phố – có lẽ ngoại trừ người Nga ở Moscow- để ngăn chặn mối đe dọa này. Nhưng sao đôi mắt đó lại giống như hắn ta đã xác định được ai đó? Chà, Clark ghi nhớ khuôn mặt này, nó sẽ nằm trong trí nhớ của anh cùng với hàng trăm khuôn mặt khác

* *

Ghosn tiếp tục cuộc tuần tra của riêng mình. Hắn đã mua mọi cuốn sách mình cần và giờ đang quan sát đám lính Thụy Sỹ, cách bọn họ di chuyển, hình dáng gân guốc thế nào. Hắn nghĩ, Avi Ben Jakob. Cơ hội bị bỏ lỡ. Những mục tiêu như thế không phải ngày nào cũng xuất hiện. Hắn tiếp tục đi trên con đường gồ ghề, đầy sỏi đá, trả vờ như không nhìn gì cả, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía đó tình cờ. Hắn tiếp tục rẽ phải, tăng tốc và cố gắng vượt qua đám người Thụy Sỹ trước khi bọn họ đến ngã tư kế tiếp. Hắn vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với những gì mình thấy ở đám người này

“Làm tốt đấy” Ben Jakob nhận xét với Clark “Cấp dưới của cậu được đào tạo rất tốt”

“Cậu ta tỏ ra hứa hẹn”. Theo như Clark quan sát, Ding Chavez đi một vòng trước khi trở lại trạm gác góc phố của mình “Ông biết khuôn mặt đó không?”

“Không, người của tôi có lẽ đã có tấm ảnh. Chúng tôi sẽ kiểm tra, nhưng có lẽ chỉ là một cậu chàng với ham muốn tình dục thông thường” Ben Jakob hất đầu về phía cô gái người Hà Lan, nếu cô ấy thực sự đúng là thế

Clark ngạc nhiên khi thấy người Israel không hề có động thái gì. Cái túi mua sắm đó có thể đựng bất kỳ cái gì. Và ‘bất kỳ cái gì’ có xu hướng đáng ngại. Chúa ơi, anh ghét công việc này. Tự cảnh vệ cho mình là một chuyện. Anh có xu hướng sử dụng chiến thuật điển hình như linh động, chọn tuyến đường ngẫu nhiên, tốc độ di chuyển thất thường, luôn chú ý đến đường thoát thân hoặc tìm kiếm các điểm có thể xảy ra phục kích. Nhưng Ryan, dù cậu ta cũng có bản năng tương tự – có thể nói về mặt chiến thuật, Clark đánh giá, vị DDCI khá nhanh nhẹn – nhưng lại cảm giác tin tưởng quá mức vào năng lực của hai vệ sĩ của mình

“Vậy, Avi?” Ryan hỏi

“Chà, vị lãnh đạo đầu tiên của trung đoàn kỵ binh Mỹ đang chiếm được lòng tin. Lính xe tăng của chúng tôi thích đại tá Diggs. Thành thật mà nói tôi thấy huy hiệu trung đoàn của họ khá kỳ quặc – dù sao thì bò rừng cũng chỉ là một con bò hoang dã” Avi khúc khích

“Giống như xe tăng thôi, Avi, anh có lẽ không muốn đứng trước mặt nó” Ryan không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi Trung đoàn số 10 tiến hành cuộc tập trận đầy đủ đầu tiên với người Israel. Quân đội Hoa Kỳ nói rằng tin rằng mọi người đều đánh giá quá cao hiệu quả chiến đấu của lực lượng Israel và Diggs rất nổi tiếng về nhà chiến thuật nghệ thuật chiến tranh “Có vẻ như tôi có thể báo cáo với Tổng Thống rằng tình huống tại địa phương đang có nhiều dấu hiệu thực sự hứa hẹn”

“Sẽ xuất hiện những khó khăn”

“Tất nhiên phải có chứ, Avi, các vấn đề diễn ra hàng thiên niên kỷ không thể giải quyết trong vài năm được” Jack lưu ý “nhưng anh đã bao giờ nghĩ mọi chuyện nhanh chóng trở nên suôn sẻ thế này chưa?”

“Không, tôi chưa nghĩ đến” Ben Jakob công nhận. Ông rút tiền mặt trả tiền đồ uống và cả hai người đứng dậy. Clark thấy gợi ý và bước gần đến Chavez

“Thế nào?”

“Chỉ là một gã, túi mua đồ nặng, nhưng có vẻ như là sách – thực tế nhìn thấy bìa sách.Có cả hóa dơn trong đó. Anh có tin rằng sách về vật lý hạt nhân? Dù sao thì tôi có đọc được vài bìa sách. To, dày và nặng. Có lẽ hắn là một sinh viên mới tốt nghiệp hoặc đại loại thế. Hoặc có thể hắn chú ý đến quý cô xinh đẹp kia, man”

“Mr. Chavez, hãy tập trung vào công việc”

“Mr. Clark, cô ta không phải tuýp người của tôi”

“Cậu nghĩ thế nào về mấy gã Thụy Sỹ?”

“Họ trông khá đẹp so với mấy con cóc ghẻ. Tôi không muốn chọc giận bọn họ trừ khi chọn được địa điểm và thời gian, man” Chavez dừng lại một chút “Anh để ý đến cái gã mà tôi chú ý cũng chăm chú nhìn vào bọn họ không?”

“Không”

“Hắn…có vẻ như hiểu những gì mình đang nhìn thấy…”Domingo Chavez dừng lại một chút “Tôi nghĩ cư dân quanh đây hẳn giờ đã quen với sự có mặt của mấy tay lính đó rồi. Dù sao, hắn quan họ với cái nhìn rất chuyên nghiệp. Đó chính là điều khiến tôi chú ý đầu tiên, không cải cái cách hắn nhìn anh và tiến sỹ. Gã đó có cái nhìn sắc sảo. Anh hiểu ý tôi không?”

“Còn gì nữa không?”

“Di chuyển tốt và gọn gàng. Dù vậy, tay có vẻ mềm, không giống như một người lính. Quá già để nói là một thằng nhóc đang học đại học, nhưng cũng không phải là một sinh viên tốt nghiệp” Chavez lại tạm dừng một chút “Chúa ơi, công việc chúng ta đang làm khiến người ta bị hoang tưởng nặng đó, man. Hắn không mang vũ khí. Đôi tay không không như loại luyện tập bắn súng hay võ thuật. Hắn chỉ xuống phố để nhìn mấy tay thụy sỹ, thỉnh thoảng liếc qua tiến sỹ và bạn ông ấy, rồi hắn lại tiếp tục đi. Hết chuyện” Có đôi khi Chavez ước mình vẫn còn ở trong quân đội, khi đó anh sẽ có chức vụ và phụ cấp tăng thêm thay vì phải lê đến các khóa học đêm ở George Mason trong khi chơi trò vệ sỹ cho Ryan. Ít nhất tiến sỹ cũng là một người tốt, và làm việc với Clark thật….thú vị. Nhưng chơi trò gián điệp cũng sống cuộc đời rất lạ

“Đã đến lúc đi rồi” Clark khuyên

“Đã rõ” Ding đưa tay chạm vào khẩu súng lục tự động dưới chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của mình. Đám cận vệ Israel đã quay lại đường phố

* *

Ghosn bắt kịp bọn họ theo đúng kế hoạch. Đám người Thụy Sỹ đã giúp hắn. Một giáo sỹ Hồi giáo lớn tuổi đã ngăn viên trung sỹ phụ trách để đặt câu hỏi. Việc phiên dịch ngôn ngữ trở thành vấn đề, vị imam đó không nói được tiếng Anh và tiếng Ả Rập của tay lính Thụy Sỹ vẫn chỉ ở mức độ sơ cấp. Đây đúng là cơ hội khó bỏ qua

“Xin lỗi” Ghosn nói với vị imam “Tôi có thể giúp dịch cho không?” hắn nhanh chóng nghe tiếng mẹ đẻ rồi quay sang người lính. “Vị imam này đến từ Saudi Arabia. Kể từ khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên ông ấy đến Jerusalem và cần hướng dẫn tới văn phòng Troika”

Sao khi nhận ra thân phận cao quý của viên giáo sĩ, viên trung sỹ cởi mũ và cúi đầu kính cẩn “Hãy nói với ông ấy rằng chúng tôi rất vinh dự được hộ tống ông ấy đến đó”

“À, anh ở đây rồi” một giọng khác cất lên. Rõ ràng là giọng người Israel, trọng âm thể hiện rõ trong tiếng Ả Rập, dù trôi chảy “Xin chào Trung Sỹ” người đàn ông nói bằng tiếng Anh

“Chào ông, Rabbi Ravenstein. Ông biết người này?” người lính hỏi

“Đây là Imam/giáo sỹ Mohammed Al Faisal, một học giả và nhà sử học từ Medina”

“Họ giới thiệu về tôi thế à?” Al Faisal hỏi thẳng Ravenstein

“Không chỉ vậy, hơn thế chứ!” vị rabbi trả lời

“Xin lỗi?” Ghosn phải nói vào

“Cậu là?” Ravenstein hỏi

“Một sinh viên, tôi đang cố gắng hỗ trợ dịch thuật”

“À, tôi hiểu rồi” Ravenstein nói “Cậu thật tốt. Mohammed đến đây để xem một bản thảo mà chúng tôi vừa khai quật. Nội dung là một bình luận của một người hồi giáo có học thức cao về một cuốn Torah rất cổ, khoảng thế kỷ thứ 10 và là một công trình rất đáng chú ý. Trung sỹ, tôi sẽ lo mọi việc từ đây và cũng cảm ơn cậu, chàng trai trẻ”

“Sir, ông có cần hộ tống không?” viên trung sỹ hỏi “chúng tôi cũng đang đi hướng đó”

“Không, cảm ơn. Cả hai chúng tôi đều quá già để theo kịp các cậu”

“Rất tốt” viên trung sỹ giơ tay chào “Chúc một ngày tốt lành” rồi toán lính Thụy Sỹ rời đi. Vài người ghi nhận cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này và mỉm cười

“Bài bình luận đó do chính Al Qalda viết, và có vẻ như trích dẫn tác phẩm Nuchem của thánh Acre” Revenstein nói “Được bảo quản tốt đến khó tin”

“Vậy thì tôi phải xem nó rồi!”

2 nhà học giả bắt đầu đi nhanh xuống phố bất chấp đôi chân già nua, rõ ràng quên mọi thứ xung quanh

Khuôn mặt Ghosn không hề thay đổi. hắn hẳn nên tỏ vẻ ngạc nhiên và thích thú trước hình ảnh đám lính bộ binh Thụy Sỹ đã đã đi được nửa tòa nhà nhà với đám trẻ nhỏ xung quanh. Được đào tạo bài bản, hắn né sang một bên đường, rẽ vào một góc rồi biến mất trong một con hẻm hẹp, nhưng những gì vừa chứng kiến khiến hắn cảm thấy ấn tượng khắc sâu

Mohammed Al Faisal là một trong 5 học giả vĩ đại nhất của Hồi Giáo, một nhà sử học được đánh giá rất cao và là họ hàng xa của hoàng gia Saudi, dù ông rất khiêm tốn. nếu không phải vì tuổi tác đã cao – năm nay đã gần 80 tuổi – ông có thể là một trong trong những thành viên Troika (Bộ Ba Cai Quản) điều hành Jerusalem- ngoài lý do tuổi tác hẳn còn lý do chính trị là họ muốn một học giả người Palestine tham gia. Ông ấy không phải người bạn của Israel và là một trong những người bảo thủ nhất trong số các nhà lãnh đạo tôn giáo của Saudi, chả nhẽ giờ ông ấy cũng bị cái hiệp ước đó thuyết phục?

Tệ hơn nữa, người Thụy Sỹ đối xử với ông ấy với sự tôn trọng gần như tối đa. Tệ nhất, cái tên rabbi người Israel đó cũng làm tương tự. Mọi người trên phố, gần như tất cả họ đều là người Palestine, đã thích thú chứng kiến cảnh đó và …thế nào nhỉ? Chịu đựng nó? Chấp nhận nó, như thế đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới này. Đám người Israel từ lâu vốn chỉ hứa suông về việc tôn trọng các nước Ả Rập láng giềng, nhưng đó chỉ là lời nói gió bay. Tất nhiên, Ravenstein không giống thế. Giống như các học giả khác, ông ta sống trong thế giới nhỏ bé của riêng mình vốn đầy những ý tưởng và cổ vật, thường tư vấn đối xử nhẹ nhàng với ngưởi Ả Rập và mang những phát hiện khảo cổ của mình cho người Hồi Giáo thẩm định….và gây giờ….

Và bây giờ ông ta là cầu nối tinh thần giữa thế giới người Do Thái và Ả rập. Những người như thế sẽ tiếp tục làm những việc mình luôn làm, nhưng giờ đó không còn khác với chuẩn mực nữa, phải không? Hòa bình. Có thể. Có thể có được đến. Nó chỉ không phải là giấc mơ điên rồ bị áp đặt bởi những người khác tôn giáo. Sao những người bình thường có thể chấp nhận nhanh như thế. Người Israel đang rời nhà mình. Người Thụy Sỹ chiếm một khu định cư và phá hủy các khu khác. Người Saudi bỏ tiền để tạo lập và bắt đầu trả lại những mảnh đất nhỏ này cho chủ sở hữu hợp pháp ban đầu. Đã có kế hoạch xây dựng một trường đại học Ả Rập tráng lệ ở ngoại ô Jerusalem, xây bằng tiền của Ả Rập Saudi. Mọi việc diễn tiến quá nhanh! Người Israel đang chống đối, nhưng không mạnh như hắn nghĩ. Tuần khác, hắn nghe đến 20 người nói chuyện rằng khách du lịch tràn ngập thành phố – các cuộc gọi đặt phòng thông qua các cuộc gọi vệ tinh tràn như nước lũ. Hai khách sạn mới khổng lồ đang được xây dựng trong thành phố để đáp ứng lượng khách đông đúc, và người dân địa phương Palestine đang thu được những lợi ích kinh tế đáng kinh ngạc từ sự tăng trưởng nhanh chóng của ngành du lịch. Họ tuyên bố đánh bại Israel về mặt chính trị, và cùng nhau quyết định đón nhận chiến thắng của mình đầy hào hùng – điều này có lợi ích kinh tế và người Palestine có sự nhạy bén kinh doanh nhất trong thế giới Ả Rập. Nhưng Israel vẫn tồn tại

Ghosn ghé vào một quán cà phê vỉa hè, bỏ túi xuống và gọi một ly nước trái cây. Trong lúc đợi phục vụ, hắn chăm chú nhìn vào con phố hẹp này, nơi đây đầy người Do Thái và Hồi Giáo. Khách du lịch cũng sẽ sớm tràn ngập nơi này; làn sóng đầu tiên gần như đã quá tải các sân bay địa phương. Tất nhiên, người Hồi Giáo đến để cầu nguyện tại Dome of the Rock. Người Mỹ đến cùng với Tiền, thậm chí cả người Nhật đến vì tò mò về một vùng đất thậm chí còn cổ xưa hơn cả quê hương mình. Thịnh vượng sẽ sớm đến với người Palestine. Thịnh Vượng chính là đầy tớ của hòa bình và sát thủ của bất mãn.

Nhưng thịnh vượng không phải là điều Ibrahim Ghosn mong muốn cho những người đồng hương và mảnh đất quê hương. Thịnh vượng vẫn có thể đến, nhưng chỉ khi các điều kiện tiên quyết cần thiết đạt được. Hắn rút tờ tiền Mỹ trả cho ly nước cam và bước đi. Rất nhanh chóng hắn bắt được một chiếc taxi. Ghosn xâm nhập vào Israel từ ngả Hy Lạp. Hắn sẽ rời Jerusalem qua Jordan, rồi từ đó đến Lebanon. Hắn có việc phải làm và hy vọng những cuối sách đang mang chứa đựng đủ các thông tin cần thiết

* *

Ben Goodley là một sinh viên sang làm tiến sỹ tại trường Kennedy School of Government thuộc Havard, 27 tuổi, thông minh, đẹp trai, có tham vọng đưa họ của mình được vinh danh tại trường. Luận án của anh phân tích các hành động điên rồ của Việt Nam xét trên khía cạnh thông tin tình báo và gây tranh cãi đến mức giáo sư của anh đã chuyển cho Liz Elliot để tham khảo ý kiến. Vị cố vấn an ninh quốc gia ấn tượng nhất chỉ nằm ở việc Goodley là một người đàn ông. Không có ai hoàn hảo cả

“Vậy, chính xác loại nghiên cứu cậu cần là gì?” cô ta hỏi

“Tiến sỹ, tôi muốn nghiên cứu các đặc điểm của các quyết định tình báo liên quan đến những thay đổi gần đây của tình hình ở châu Âu và Trung Đông. Khó khăn là thiếu các FOI (thông tin hoạt động) ở vài khu vực nhất định”

“Rốt cuộc cậu có mục tiêu gì?” Elliot nói “Ý tôi là cậu sẽ dạy học, viết sách, phục vụ chính phủ hay gì?”

“Tất nhiên là phục vụ chính phủ. Tôi nghĩ lịch sử đòi hỏi những người có trình độ phải hành động phù hợp. Luận án của tôi đã nêu rõ điều đó. Từ những năm 1960, cộng đồng tình báo của chúng ta vẫn luôn ì ạch. Khuynh hướng tư tưởng của toàn bộ cơ quan tình báo nhìn chung đã đi sai hướng” anh ta dựa lưng vào ghế và cố tỏ ra thoải mái “ít nhất đó là theo cái nhìn đánh giá từ bên ngoài”

“Và cậu nghĩ lý do của việc này là gì?”

“Vấn đề nằm ở việc tuyển người. Ví dụ, cái cách CIA chọn người thật sự xác định được cách họ thu thập và phân tích dữ liệu. Họ chế cháo từ những điều không thật. Vậy tính khách quan ở đâu, khả năng nhìn nhận sự việc sẽ dẫn đến cái gì đang ở đâu? Họ có dự báo được năm 1989 không? Tất nhiên là không. Giờ họ đang thiếu những gì? Có lẽ rất nhiều thứ” Goodley nói “sẽ rất tốt nếu như xử lý được các vấn đề quan trọng trước khi nó chuyển thành khủng hoảng”

“Tôi đồng ý” Elliot quan sát đôi vai của chàng trai trẻ trùng xuống như một cái thở dài nhẹ nhõm. Cô ta quyết định sẽ chơi đùa một chút, chỉ để cậu ta biết mình đang làm việc cho ai “Tôi tự hỏi liệu chúng tôi có thể làm gì…” Elliot nhìn bức tường đối diện “Marcus Cabot đang thiếu một trợ lý nghiên cứu. Cậu cần phải được phép về mặt an ninh và ký một thỏa thuận rất chặt chẽ để đảm bảo rằng không bao giờ được phép tiết lộ bí mật nhà nước. Cậu không thể công khai bất cứ điều gì trừ khi có văn bản cho phép trước đó”

“Điều đó tạo ra rất nhiều ràng buộc” Goodley chỉ ra “Còn hiến pháp thì sao?”

“chính phủ phải giữ vài bí mật nếu muốn hoạt động hiệu quả. Cậu có thể được phép truy cập vài thông tin đáng kinh ngạc. Mục tiêu của cậu xuất bản đề tài là gì? Hay đó chỉ là những điều cậu nói? Phục vụ cộng đồng luôn đòi hỏi vài hy sinh”

“Chà…”

“Sẽ có vài vị trí quan trọng trong CIA bị trống trong vài năm tới” Elliot hứa hẹn

“Tôi hiểu” Goodley nói, khá thật thà “Tôi chưa bao giờ có ý định xuất bản các thông tin được coi là mật, tất nhiên rồi”

“Tất nhiên” Elliot đồng ý “Tôi đoán có thể làm vài việc thuộc thẩm quyền của mình. Tôi thấy bài của cậu rất ấn tượng, muốn người như cậu làm việc cho chính phủ, nếu cậu đồng ý tuân theo vài giới hạn cần thiết”

“Trong trường hợp đó, tôi đoán mình có thể đồng ý”

“Được rồi” Elliot mỉm cười “Giờ cậu sẽ là một thành viên của Nhà Trắng. Thư ký của tôi sẽ đưa cậu qua bên kia đường đến văn phòng an ninh. Cậu sẽ điền vài mẫu đơn ở đó”

“Tôi đã có quyền truy cập ‘tin mật’ rồi”

“Cậu cần nhiều hơn thế. Cậu cần có một SAP/SAR (special-access programs/ special access required: kênh truy cập đặc biệt), thường cần vài tháng để hoàn thành…”

“Vài tháng?” Goodley hỏi

“Tôi nói là ‘thường’. Có vài lĩnh vực mà chúng ta có thể đi đường tắt. Tôi khuyên cậu nên tìm kiếm căn hộ trước. Tiền phí sinh hoạt có đủ không?”

“Khá đủ”

“Được rồi. Tôi sẽ gọi Marcus qua Langley. Cậu sẽ cần phải gặp ông ấy”

Goodley cười với vị cố vấn an ninh quốc gia “Rất vui được tham gia vào đội của cô” Thành viên mới của Nhà Trắng hiểu ý và đứng dậy “Tôi sẽ cố không khiến cô thất vọng”

Elliot quan sát cậu ta rời đi. Cô ta biết, quyến rũ người ta thật dễ. Tình dục là một công cụ hữu dụng cho việc này, nhưng quyền lực và tham vọng còn tốt hơn nhiều. Elliot mỉm cười, chẳng phải cô ta đã chứng minh được điều đó sao * *

“Một quả bom nguyên tử?” Bock hỏi

“Có vẻ thế” Qati trả lời

“Có những ai biết tin này nữa?”

“Ghosn là người khám phá ra nó. Thêm cậu ta nữa thôi”

“Có thể sử dụng được không?” người Đức hỏi. Và tại sao anh ta lại nói với mình?

“Có vài chỗ hư hỏng và cần sửa chữa. Ibrahim giờ đang thu thập những thứ cần thiết, đánh giá dữ liệu để xem chính xác những gì cần thiết để sửa chữa. Cậu ta nghĩ có thể sử dụng được”

Günther dựa lưng vào ghế “Đây không phải là một cái bẫy công phu nào đó không? Một thủ đoạn của người Israel, có lẽ là của người Mỹ?”

“nếu vậy thì hẳn phải là một cái bẫy rất thông minh” Qati nói, rồi giải thích hoàn cảnh phát hiện ra quả bom

“1973…có vẻ hợp lý. Tôi nhớ người Syria đã gần như phá hủy Israel…” Bock yên lặng một chút, khẽ lắc đầu “Sao lại dùng một thứ như thế này…”

“Günther, đó chính là vấn đề”

“Quá sớm để hỏi câu hỏi đó. Đầu tiên anh phải xác định liệu vũ khí này có sửa chữa được hay không. Thứ hai, anh phỉa xác định phạm vi nổ…không, trước đó anh phải xác định kích thước, trọng lượng và độ nhẹ.Đây là yếu tố quan trọng nhất cần xem xét. Sau đó đến phạm vi – tôi giả sử thế-“ hắn lại yên lặng “Đoán xem? Tôi biết rất ít về mấy vũ khí kiểu này. CHúng không thể quá nặng. Nó thậm chí có thể được bắn từ một khẩu pháo có cỡ nòng dưới 20 cm, tôi chỉ biết có thế”

“Bạn của tôi, quả này có đường kính lớn hơn 20cm”

“Anh không nên kể với tôi chuyện này, Ismael. Nếu đây chính là thứ đó, mọi thứ cần phải rất bí mật. Anh không thể tin bất kỳ ai. Mọi người sẽ nói, mọi người sẽ khoe khoang. Có thể có vài kẻ thù xâm nhập vào tổ chức của anh rồi”

“Nhưng chuyện này cần thiết. Ghosn biết cậu ta cần giúp đỡ. Anh còn liên lạc ở DDR không?”

“Loại thế nào?”

Quati nói với hắn

“Tôi viết vài kỹ sư từng làm việc tại DDR, chương trình hạt nhân…anh biết đấy, chương trình đó đã chết rồi”

“Chuyện thế nào?”

“Honecker có kế hoạch xây vài lò phản ứng do Nga thiết kế. Khi Đức tái thống nhất, các nhà hoạt động môi trường đã yêu cầu xem xét lại thiết kế đó và…chà, anh có thể tưởng tượng được rồi đấy. Thiết kế của Liên Xô vốn không có danh tiếng tốt, phải không?” Bock càu nhàu “Như tôi đã luôn nói với anh, người Nga lạc hậu về công nghệ. Lò phản ứng của họ, một chuyên gia đã nói với tôi, chủ yếu được thiết kế để sản xuất nguyên liệu cho vũ khí hạt nhân….”

“Và….”

“Và nó giống như có một chương trình sản xuất vũ khí hạt nhân trong lòng DDR. Thú vị là, tôi chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó, phải không?” Bock bình tĩnh tự hỏi “Chính xác thì anh muốn tôi làm gì?”

“Tôi cần anh quay lại Đức và tìm vài người…tốt nhất là một người nào đó, vì lý do rõ ràng cần bảo mật – hỗ trợ chúng ta” Quay lại Đức ư? Bock tự hỏi

“tôi sẽ cần…”

Qati ném một phong bì vào lòng bạn mình “Hàng thế kỷ nay, Beirut luôn là một ngã tư. Các giấy thông hành này còn tốt hơn loại thật nữa”

“Anh sẽ cần chuyển nơi đóng quân ngay lập tức đi” Bock nói “Nếu tôi bị bắt, anh sẽ phải giả thiết rằng họ sẽ khai thác được mọi thông tin tôi có. Bọn họ đã khai thác được Petra thì họ cũng có thể khai thác được tôi hoặc bất cứ ai bọn họ muốn”

“tôi sẽ cầu nguyện cho anh an toàn. Trong phong bì đó có một số điện thoại, khi anh quay lại, chúng tôi sẽ ở đâu đó rồi”

“Khi nào tôi đi?”

“Ngày mai".