Chương 12 THỢ THIẾC
“Và tôi đặt thêm 1 đồng nữa” Ryan nói, sau khi rút một lá bài
“Anh đang chơi gian” Chavez uống một ngụm bia
“Tôi chưa bao giờ ăn gian” Jack trả lời
“Rút/Out” Clark ném bài ra
“Ai chả nói thế” viên trung sỹ bên không quân nhận xét “Cứ nhìn đống xu của anh tăng lên ¼ kìa”
“Chấp/Call” Chavez nói “3 con J”
“Hơn mấy con 8 của tôi rồi” viên trung sỹ càu nhàu
“Nhưng vẫn không thắng, tiến sỹ” Ding uống hết chai bia “Tôi kiếm được 5usd”
“Đừng bao giờ đếm số tiền cậu thắng trên bàn chơi, con trai” Clark cay đắng khuyên
“Tôi chưa bao giờ tin mấy điều đó” Chavez cười toe toét “nhưng tôi thích trò chơi này đấy
“Tôi nghĩ lính tráng là mấy con bạc tệ hại” viên trung sỹ không quân cay đắng nhận xét. Anh đã mất 3 usd, nhưng là dân chơi poker thứ thiệt. Bất cứ khi nào mấy chính trị gia cần trò giải trí trong những chuyến bay dài, anh đều chơi một chút với họ
“Điều đầu tiên họ dạy cậu ở CIA là cách đánh dấu mấy quân bài” Clark thông báo khi đi lấy đồ uống tiếp
“Đáng nhẽ tôi phải tham dự khóa học đó ở Farm” Ryan nói. Anh hòa vốn dù lúc nào cũng có quân bài tốt. Chavez chơi tốt hơn anh “Lần tới tôi sẽ để cậu chơi với vợ tôi”
“Cô ấy chơi giỏi lắm à?” Chavez hỏi
“Là bác sỹ phẫu thuật, có thể chơi mượt đến mức lùa được cả dân chơi chuyên nghiệp. Cô ấy chơi bài như một bài tập rèn luyện độ chính xác trong phẫu thuật” Ryan cười giải thích “Tôi không bao giờ để cô ấy chia bài”
“Bà Ryan không bao giờ làm điều gì như thế” Clark nói khi ngồi trở lại
“Đến lượt anh kìa” Ding nói. Clark bắt đầu xáo bài rất tài tình
“Vậy anh nghĩ sao, tiến sỹ?”
“Jerusalem? Tốt hơn mong đợi. Anh nghĩ sao?”
“Lần cuối tôi ở đó….năm 84, tôi nghĩ…chúa ơi, nó giống như Olongapo ở P.I (quần đảo Phillipins). Cậu có thể ngửi thấy nó – ý tôi là, rắc rối ấy. Cậu có thể không thực sự nhìn thấy nó, nhưng, anh bạn, nó vẫn có ở đó. Cậu có thể cảm thấy mọi người đang theo dõi mình. Bây giờ ư? Chắc chắn thoải mái hơn một chút. Chơi bài 5 quân thì sao?” Clark hỏi
“Đúng là lựa chọn của dân chơi bài” viên trung sỹ đồng ý. Clark đặt các quân bài lên, rồi bắt đầu chia 1 vòng “9 quân bích cho Không Quân, 5 quân rô cho người bạn latin của chúng ta. Q Nhép cho tiến sỹ và người chia bài sẽ…thế nào nhỉ? Người chia bài có một quân ách. Ack cược ¼”
“Thế nào, John?” Ryan hỏi sau khi chơi vòng đầu tiên”
“Cậu thật sự đặt rất nhiều niềm tin vào khả năng quan sát của chúng tôi, Jack. Chúng ta sẽ biết chăc sau 2 tháng nữa, nhưng tôi nghĩ trông mọi việc có vẻ ổn thỏa” Anh đặt thêm 4 quân bài xuống “rất có thể thắng- có thể thắng bên không quân. Sir, cậu cứ tin thế”
“Thêm ¼” viên trung sỹ không quân cảm thấy may mắn. “Mấy gã an ninh Israel cũng mềm dẻo hơn”
“Chuyện thế nào?”
“Tiến sỹ Ryan, người Israel thực sự giỏi về an ninh đấy. Mỗi khi chúng ta bay qua đây, họ đều đặt một bức tường quanh máy bay, anh biết chứ? Lần này thì bức tường không quá cao. Tôi có nói chuyện với vài người bọn họ, và họ trông thoải mái hơn – không chính thức, nhưng về mặt cá nhân thì thế đấy. Thường thì thì họ khá là khó nói chuyện. Dù sao thì đối với tôi lần này cũng thấy có sự thay đổi lớn”
Ryam mỉm cười khi quyết định bỏ bài giữa chừng. Trong tay anh có quân 8 và Q và mấy quân bài nát chả đi đến đâu. Sẽ thua bài thôi. Đúng là trung sỹ luôn cho bạn thông tin tốt hơn là mấy viên tướng
* * *
Ghosn lật mấy trang trang “Những gì chúng ta có ở đây thực ra là một bản sao của Israel về quả bom phân hạch Mark-12 của Mỹ. Nó được thiết kế phân hạch tăng cường” (boosted fission: phân hạch tăng cường thường đề cập đến một loại bom hạt nhân sử dụng một lượng nhỏ nhiên liệu nhiệt hạch để tăng tốc độ và do đó tạo ra phản ứng phân hạch.)
“Có nghĩa là gì?” Qati hỏi
“Nó nghĩa rằng tritium được phóng vào lõi của chất nổ, tạo ra nhiều neutron hơn và làm tăng đáng kể hiệu quả của phản ứng phân hạch. Vì vậy, cần rất ít vật liệu phân hạch, nhưng …”
“Nhưng?” Qati chú ý đến từ “nhưng”. Ghosn dựa lưng vào ghế và chăm chăm nhìn vào lõi của quả bom
“Nhưng, do ảnh hưởng của cú va chạm, cơ thế nạp vật liệu tăng cường đã bị phá hủy. Các công tắc kryton kích nổ các thiết bị nổ thông thường không đáng tin cậy và phải bị thay thế. Chúng ta đang có đủ các khối thuốc nổ nguyên vẹn để xác định hình dạng vốn có của chúng, nhưng rất khó tạo ra khối thuốc nổ mới. Thật không may, tôi không thể lần ngược thiết kế đơn giản toàn bộ quả bom. Đâu tiên tôi phải sao chép được thiết kế nguyên bản về mặt lý thuyết, xác định có thể hoặc không thể làm những gì, rồi tái tạo lại quy trình sản xuất. Anh có biết chi phí này nguyên bản tốn bao nhiêu không?”
“Không” Qati công nhận, nhưng biết Ghosn sẽ nói
“hơn chi phí phóng người lên mặt trăng đấy. Những bộ óc thông minh nhất trong lịch sử loài người đều tham gia vào quá trình này: Einstein, Fermi, Bohr, Oppenheimer, Teller, Alvarez, von Neumann, Lawrence- hàng trăm người khác nữa! Những người khổng lồ của ngành vật lý trong thế kỷ này đấy. Những người khổng lồ luôn”
“Cậu đang nói với tôi là cậu không thể làm được?”
Ghosn mỉm cười “Không, chỉ huy, tôi chỉ đang nói với anh là tôi có thể làm được. Những việc vốn được thực hiện lần đầu tiên do những thiên tài làm thì giờ chỉ là công việc của thợ thiếc. Lý do tại sao ban đầu nó phải được thực hiện bởi một thiên tài là vì đây thực sự là lần đầu tiên trong lịch sử và cũng bởi vì công nghệ khi đó quá sơ khai. Tất cả tính toán đầu tiên đều phải làm bằng tay, giờ thì đã có các máy tính lớn hỗ trợ. Tất cả công việc liên quan đến quả bom hydrogen đầu teien đều được thực hiện bởi các máy tính sơ khai – tôi nghĩ nó được gọi là ‘eniac’, nhưng ngày nay?” Ghosn bật cười, thực sự cảm thấy buồn cười “một trò chơi videogame còn mạnh hơn cả máy tính Eniac khi đó. Tôi có chạy các tính toán chỉ bằng máy tính cá nhân tiên tiến và thực hiện công việc Eintein phải mất vài tháng làm khi đó chỉ trong vài giây. Nhưng điều quan trọng nhất là thời điểm đó họ không biết công trình của mình có thành công hay không, còn bây giờ thì tôi đã biết kết quả! Tiếp theo, họ phải lập hồ sơ ghi lại quá trình tiến hành. Cuối cùng, tôi có mô hình lý thuyết sẵn rồi, dù tôi không thể tái tạo đảo ngược hoàn toàn. Anh biết đấy, cho tôi 2 hoặc 3 năm, tôi có thể tự mình làm toàn bộ”
“Cậu nghĩ chúng ta có 2 hay 3 năm sao?”
Ghosn lắc đầu. Hắn đã báo cáo nhưng gì chứng kiến ở Jerusalem “Không, chỉ huy. Chăc chắn không có đâu” Quati giải thích những gì hắn ra lệnh cho ông bạn người Đức “Thật tốt. Vậy chúng ta sẽ chuyển đi đâu?”
* * *
Berlin là thủ đô nước Đức. Tất nhiên, theo kế hoạch của Bock thì nó vẫn là thủ đô, nhưng không phải kiểu nước Đức như hiện nay. Hắn bay từ Ý tới Đức – trước đó qua Hy Lạp và trước đó nữa là Syria – hộ chiếu được qua dễ dàng chỉ bằng cái vẫy tay. Từ sân bay, hắn đơn giản thuê 1 chiếc ô tô và lái ra khỏi Berlin vào cao tốc E-74 đi về phía bắc hướng tới Sreifswald
Günther thuê một chiếc Mercedes Benz, tự biện minh rằng vỏ bọc lần này của mình là một nhà kinh doanh và cũng chưa đến mức thuê cái xe lớn nhất ở đó. Đã có lúc hắn nghĩ chỉ cần thuê chiếc xe đạp là được. Con đường này trước đây không được DDR quan tâm mấy, giờ do Liên Bang tiếp quản nên dọc đường đi có hàng dài thợ sửa đường. Khỏi cần nói, phía bên kia đường đã sửa chữa xong. Hắn nhìn xung quanh bắt gặp hàng trăm chiếc Benzes và BMW rộng rãi đang tiến về phía nam hướng Berlin, giai cấp tư bản phương Tây tin rằng mình đang khôi phục kinh tế vùng đất vốn bị phản bội về mặt chính trị giờ đã sụp đổ
Bock ra khỏi đường cao tốc bên ngoài Greifswald, đi về phía đông qua thành phố Kemnitz. Các nỗ lực sửa chữa đường xá vẫn chưa lan đến được mấy con đường phụ. Sau khi vượt qua nửa tá ổ gà, Günther phải dừng lại nhìn bản đồ. Hắn đi thêm 3km nữa, rồi rẽ thêm vài lần, cuối cùng dừng lại tại nơi từng là khu dân cư cao cấp dành cho các chuyên gia. Trên đường đến ngôi nhà, hắn nhìn thấy một chiếc xe Trabant. Tất nhiên, cỏ trước nhà vẫn được cắt tỉa cẩn thận và ngôi nhà rất gọn gàng, ngay cả những tấm rèm cửa sổ cũng thế – dù sao đây là nước Đức – nhưng trong không khí vẫn còn phảng phất mùi tiêu điều và trầm mặc. Bock đỗ xe cách 1 tòa nhà và đi bộ vòng vèo đến ngôi nhà
“Tôi đến gặp Tiên sỹ Fromm” hắn nói với người phụ nữ, có lẽ là Frau Fromm (Frau = Mrs), đứng ở cửa
“Tôi có thể biết ai đang tìm ông ấy không?” cô nghiêm túc, đó là một người phụ nữ ngoài 40 tuổi, làn da căng trên đôi má nghiêm nghị, quá nhiều nếp nhăn xung quanh đôi mắt xanh đờ đẫn và đôi môi nhợt nhạt. Cô kiểm tra người đàn ông đang đứng trước bậc thềm với vẻ quan tâm, có lẽ có chút hy vọng le lói. Dù Bock không biết sao cô ta lại thế, nhưng hắn vẫn phải tận dụng cơ hội
“1 người bạn cũ” Bock mỉm cười như để nhấn mạnh “Tôi có thể khiến anh ấy ngạc nhiên chứ?”
Cô do dự một chút, rồi vẫy tay ra hiệu mời vào, nét mặt đổi sang thái độ hiếu khách “Xin mời vào”
Bock đợi trong phòng khách, nhận ra ấn tượng ban đầu của hắn đã đúng – nhưng sao nó lại khiến hắn cảm thấy khó khăn. Nội thất căn nhà gợi hắn nhớ về căn hộ của mình tại Berlin. Cùng loại nội thất rất đặc biệt mà thoạt nhìn trông rất đẹp, hoàn toàn đối lập với những thứ mà người dân Đông Đức bình thường có thể mua được, nhưng giờ đây mấy món nội thất này không còn ấn tượng như xưa nữa. Bock tự nhủ, có lẽ vì hắn vừa lái một chiếc Mercedes đến đây. Rồi hắn nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không thấy ai, chỉ thấy bụi. Frau Fromm không dọn dẹp căn nhà sạch sẽ như một bà nội trợ Đức nên làm, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy có điều gì đó không ổn giữa hai vợ chồng nhà này
“Ai vậy?” tiến sỹ Manfred Fromm hỏi trước khi khựng lại, đôi mắt mở to “Ah, thật tốt khi gặp lại cậu!”
“Tôi đang tự hỏi liệu anh có còn nhớ người bạn cũ Hans hay không” Bock cười toe toét, dang tay ra “Lâu quá rồi, Manfred”
“Đúng là lâu quá rồi, chàng trai. Vào phòng làm việc của tôi nào” Dưới ánh mắt tò mò của Frau Fromm, hai người đàn ông bước đi. Tiến sỹ Fromm đóng cửa phía sau trước khi nói tiếp “Xin chia buồn về chuyện vợ cậu. Thật không thể nói thành lời những chuyện xảy a”
“Chuyện đã qua rồi. Anh dạo này thế nào?”
“Cậu chưa nghe chuyện sao? Bọn Greens đã tấn công chúng tôi và chúng tôi sắp phải dừng công việc lại”
Trên giấy tờ, Tiến sỹ Manfred Fromm vẫn là phó giám đốc Nhà máy Điện Hạt Nhân Lubmin/Nord. Nhà máy này được xây từ 20 năm trước theo thiết kế VVER Model 230 của Liên Xô, tuy công nghệ tương đối thô sơ nhưng nhờ đội ngũ vận hành gồm các chuyên gia Đức nên vẫn chạy khá tốt.. Giống như tất cả các nhà máy điện hạt nhân của Liên Xô vào thời điểm đó, nhà máy này sản xuất plutonium. Nhưng không giống Chernobyl, nó có hệ thống chống rò rỉ tại chỗ, hiệu xuất không đặc biệt cao, cũng không đặc biệt an toàn, nhưng mang lại có lợi ích trong việc sản xuất nguyên liệu tạo ra vũ khí hạt nhân, cộng thêm 816 megawatt điện từ 2 lò phản ứng đang hoạt động
“Đám Greens” Bock khẽ lặp lại
“Chính bọn chúng” Đảng Xanh là hậu quả tự nhiên của tinh thần quốc gia Đức, một mặt ngưỡng mộ mọi thứ đang phát triển, mặt khác lại đang làm mọi việc để bài trừ. Bọn họ được hình thành từ các yếu tố cực đoan – hoặc nhất quán – trong các phong trào môi trường, đấu tranh chống lại nhiều vấn đề mà phe Cộng sản kiên quyết phản đối, và đã thất bại khi ngăn cản việc triển khai vũ khí hạt nhân- và sau này khi phong trào thành công đã dẫn tới Hiệp Định INF (Hiệp định Vũ khí Hạt nhân Tầm trung) theo đó kiểm soát tất cả các loại vũ khí loại này ở cả Phương Đông và phương Tây – giờ đây đang thành công khơi lại cơn ác mộng chính trị cũ đã từng diễn ra ở Cộng Hòa Dân Chủ Đức. The Greens bị ám ảnh với cơn ác mộng về ô nhiễm môi trường ở phương Đông, trong đó mục tiêu đầu tiên trong danh sách cần diệt trừ chính là ngành năng lượng hạt nhân, vốn bị bọn họ coi là không an toàn bậc nhất. Bock tự nhắc mình rằng đám Greens chưa bao giờ thực sự được lãnh đạo bởi lực lượng chính trị thích hợp. Đảng này sẽ không bao giờ trở thành chính đảng trong nền chính trị Đức và giờ bị chính phủ hiện tại, mà bọn họ từng ghét cay ghét đắng trước đây, lợi dụng. Trong quá khứ, đám Greens từng la hét về ô nhiễm môi trường ở Ruhr và tập toàn Krupp ở Rhein, rồi gào lên với việc triển khai vũ khí hạt nhân của NATO, giờ thì nó lại nhiệt thành tấn công các vùng phía Đông hơn cả đám Barbarosssa điên cuồng tấn công vùng Đất Thánh.Bọn họ liên tục châm biếm sự hỗn loạn ở vùng Đông để đảm bảo CNXH sẽ không sớm quay lại nước Đức. Điều này đủ để khiến cả hai người đàn ông tự hỏi liệu đám Greens ban đầu có phải là âm mưu do chính bọn tư bản dựng lên chống phá hay không
Fromm và gia đình Bock gặp nhau từ 5 năm trước. Hồng Quân khi đó vạch ra kế hoạch phá hủy lò phản ứng hạt nhân của Tây Đức, cần phải nhờ Fromm hướng dẫn kỹ thuật mới có thể đạt được hiệu quả phá hủy hoàn toàn. Kế hoạch này đã bị phá sản vào phút cuối trước khi nó được thực hiện, mặc dù chưa bao giờ được tiết lộ với công chúng. BND (cơ quan Tình báo Liên bang Đức) đã ngăn chặn thành công các kế hoạch tấn công vào ngành năng lượng hạt nhân của mình
“Chúng tôi sẽ phải đóng cửa trong chưa đầy 1 năm nữa. Hiện tại tôi chỉ làm việc 3 ngày/tuần và bị một tay ‘chuyên gia kỹ thuật’ bên phía tây qua thay thế. Tất nhiên, hắn để tôi ‘tư vấn’ cho mình” Fromm nói
“Manfred, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội hơn” Bock nhận xét. Fromm từng là kỹ sư trưởng của dự án quân sự hứa hẹn nhất dưới thời Erich Honecker. Dù là đồng mình trong khối Anh Em XHCN, nhưng giữa Đức và Nga chưa bao giờ có được tình bạn thực sự.. Lịch sử thù hận giữa hai dân tộc có lẽ đã có từ hàng nghìn năm trước, và ít nhất nước Đức cũng từng tạo ra được một nền CNXH thì người Nga thất bại hoàn toàn. Kết quả, quân đội Đông Đức chưa bao giờ có thể đọ sức với các lực lượng vũ trang hùng hậu của các nước phương Tây. Đến phút cuối cùng, người Nga còn sợ người Đức, ngay cả khi bọn họ cùng 1 phe, rồi cho phép 2 nước Đức tái thống nhất một cách khó hiểu. Erich Honecker đã nhận ra sự không tin tưởng như vậy sẽ tạo ra sự khác biệt về chiến lược giữa hai nước và đã vạch ra kế hoạch giữ một số plutonium được sản xuất tại Greifswald và vài nơi khác. Manfred Fromm biết về các thiết kế bom nguyên tử của người Nga cũng nhiều như người Mỹ, ngay cả khi anh ta chưa bao giờ có cơ hội áp dụng kiến thức của mình vào thực tế sản xuất. Trước khi hai nước Đức thống nhất, vì sợ chính phủ Tây Đức có được những nguyên liệu hạt nhân này, các nguyên tố plutonium được cất giữ bí mật trong mười năm qua đã được giao cho Liên Xô như là biểu tượng trung thành cuối cùng đến chủ nghĩ Marx. Nhưng hành động danh tự cuối cùng này đã gây ra phản ứng phản đối dữ dội phía bên kia – con tức giận đủ khiến Đông Đức phải giấu lô nguyên liệu thô cuối cùng và chưa bao giờ chuyển qua nữa. Fromm và đồng nghiệp trước đây từng liên hệ chặt chẽ với Liên Xô thì giờ không còn những mỗi quan hệ đó nữa
“Ồ, tôi đang có một lời mời khá tốt” Fromm nhặt một chiếc phong bì trên bàn đưa qua “Họ muốn tôi tới Argentina. Mấy đối tác phương tây đã ở đó nhiều năm cùng với vài đồng nghiệp của tôi cũng đã đến đó”
“Họ đề nghị với anh những gì?”.
Fromm khịt mũi “1 triệu D-mark mỗi năm cho đến khi dự án hoàn thành. Không thuế, không tài khoản ngân hàng, thêm các điều kiện hấp dẫn thông thường” Fromm thờ ơ. Tất nhiên, chuyện đó gần như không thể. Fromm sẽ không bao giờ làm việc cho phe phát xít cho đến khi nào anh ta còn thở. Ông nội anh ta, một trong những đảng viên lão thành của phe Spartacist, đã chết trong trại lao động đầu tiên do Hitler lập ra ngay khi lên nắm quyền. bố của anh ta là một gián điệp cộng sản ngầm, bằng cách nào đó đã sống sót sau chiến tranh bất chấp cuộc truy đuổi có hệ thống của Gestapo và Sở An Ninh (Sicherheitsdienst), rồi trở thành thành viên đảng cộng sản địa phương được kính trọng cho đến khi qua đời. Fromm đã học chủ nghĩa Marx-Lein từ lúc học đi và việc bị hạn chế nghề nghiệp càng khiến anh ta coi thường hệ thống chính trị mới vốn được dạy là phải khinh thường TBCN. Anh ta mát việc, không bao giờ hoàn thành được giấc mơ nghề nghiệp và giờ đang bị đối xử như một thằng bé thử việc bởi vài phụ tá kỹ sư nghiệp dư đến từ Göttingen. Tệ hơn cả là vợ cũng muốn anh ta nhận công việc ở Argentina và đang khiến cuộc sống của anh ta như địa ngục ngày nào mà anh ta từ chối cân nhắc chuyện đó. Cuối cùng, anh ta phải vào câu hỏi chính “Günther, sao cậu đến đây? Cả nước này đang truy tìm cậu đấy và dù ăn mặc đẹp đẽ thì cậu vẫn đang trong vòng nguy hiểm”Bock tự tin mỉm cười “Chỉ cần mái tóc và cặp kính mới đã khiến anh lột xác, không phải điều tuyệt vời sao?”
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi”
“Tôi có vài người bạn cần đến kỹ năng của anh”
“Những người bạn đó có thể là ai?” Fromm nghi ngờ hỏi.
“Họ chấp nhận tư tưởng chính trị của anh và tôi. Tôi chưa quên được Petra” Bock trả lời “Có một kế hoạch rất hay mà chúng ta có thể cùng nhau làm, được chứ? Có chuyện gì vậy?”
“Có một điệp viên trong tổ chức cảu chúng tôi. Vì cô ta mà bọn họ thay đổi toàn bộ an ninh tại nhà máy 3 ngay trước khi chúng tôi dự định xâm nhập vào”
“Một Green à?” Günther châm biếm “Ja/ Đúng rồi. Cô ta xem xét lại về những thiệt hại có thể gây ra với dân thường và khả năng phá hủy mội trường. Chà, giờ cô ta lại trở thành thành viên của môi trường cơ đấy” Petra hẳn sẽ bắn cái loại đó thẳng tay. Không gì tệ hơn một tên gián điệp, và Petra sẽ ngay lập tức thực hiện vụ hành quyết
“ý cậu là một thành viên của mội trường à? Nghe mới thơ mộng làm sao” lần đầu tiên Fromm cố tỏ ra phù phiếm, nhưng cũng không thành công cho lắm. Manfred Fromm vốn là người không có khiếu hài hước
“Tôi không thể cung cấp cho anh nhiều tiền. Thực tế, tôi cũng không thể nói rõ với anh bất cứ điều gì. Anh phải quyết định dựa trên những gì tôi vừa nói thôi” Bock không có súng, nhưng hắn có một con dao. Hắn tự hỏi liệu Manfred có biết lựa chọn thay thế mà anh ta phải đối mặt nếu không đồng ý. Có lẽ không. Dù tư tưởng của anh ta rất thuần túy thì Fromm vẫn là một nhà kỹ trị, tập trung vào ngành hẹp
“Khi nào chúng ta rời đi?”
“Anh có bị theo dõi không?”
“Không, tôi phải đến Thụy Sỹ theo ‘lời mời công việc’. Những thứ này không thể bàn thảo tại đây được, ngay cả khi nó đã được tái thống nhất và mọi người vui vẻ” anh ta giải thích “Tôi tự sắp xếp cho chuyến đi. Không, tôi không nghĩ mình bị theo dõi”
“Vậy thì chúng ta có thể đi luôn. Anh không cần phải mang theo thứ gì đâu”
“Tôi cần nói gì với vợ?” Fromm hỏi, rồi tự hỏi sao mình phải quan tâm chứ. Cuộc hôn nhân của anh ta giờ có hạnh phúc đâu
“Đó là chuyện của anh rồi”
“Để tôi chuẩn bị vài thứ đã, như vậy sẽ dễ giải thích với cô ấy hơn. Cần bao lâu….”
“Tôi cũng không biết”
Mất thêm khoảng nửa giờ. Fromm giải thích với vợ rằng anh ta sẽ đi vắng vài ngày để thảo luận về công việc. Vợ hôn anh ta đầy hy vọng. Argentina có thể rất tuyệt và còn tuyệt hơn nếu vẫn có thể sống tốt ở đâu đó. Có lẽ người bạn cũ này có thể tác động đến anh ta. Dù sao thì hắn ta cũng lái một chiếc Mercedes cơ mà. Có lẽ anh ta đã biết nắm giữ tương lai
3 giờ sau, Bock và Fromm đã lên máy bay tới Rome. Một giờ sau đó, điểm dừng dân tiếp theo của họ là Thổ Nhĩ Kỳ, rồi từ đó tới Damascus, vào một khách sạn để nghỉ ngơi
* *
Ghosn tự nhủ, nếu có gì đó thì Marvin Russell thậm chí còn trông đáng sợ hơn cả trước đây. Trọng lượng dư thừa giờ đã biến mất theo những trận đổ mồ hôi như tắm và các bài tập luyện hàng ngày với đám lính càng làm tăng thêm vóc dáng vốn đã vạm vỡ, cái nắng hun da hắn như đồng khiến hắn trông gần giống như người Ả Rập. Điều duy nhất khác biệt giờ là chỉ là tôn giáo. Các đồng chí của hắn báo cáo Marvin đúng là một kẻ dị dáo, không đáng tin, chỉ cầu nguyện với mặt trời. Điều này khiến đám người theo Hồi Giáo cảm thấy hơi bất an, nhưng vẫn cố gắng tử tế hết sức để chỉ cho Marvin niềm tin thực sự vào Đạo Hồi và bọn họ báo cáo hắn cũng ngồi lắng nghe thực sự tôn trọng. Cũng có thông tin rằng hắn có thể bắn bách phát bách trúng bằng bất kỳ khẩu súng nào, và trong các cuộc chiến tay đôi, hắn là đối thủ sát thương nhất mà binh sỹ từng thấy- hắn suýt bắn một huấn luyện viên bị tàn phế- có tất cả các kỹ năng để tồn tại trong tự nhiên, thông minh đến mức một con cáo sẽ phải kinh ngạc. Một chiến binh thiên bẩm, khôn ngoan và mưu lược. Vì vậy, ngoại trừ vấn đề tôn giáo, những người khác đều thích và ngưỡng mộ hắn
“Marvin, nếu anh mạnh hơn nữa thì sẽ khiến tôi sợ đấy” Ghosn cười toe toét với người bạn Mỹ
“Ibrahim, đây là điều khôn ngoan nhất tôi từng làm trong đời, đến đây. Tôi chưa bao giờ biết có những người khác cũng cmn bị áp bức như đồng bào mình, man – nhưng các cậu chiến đấu chống lại tốt hơn chúng tôi” Ghosn chớp mắt khi nghe nói điều này – câu này lại xuất phát từ miệng 1 gã đã bẻ cổ cảnh sát như bẻ một cành cây ư “Tôi thật sự muốn giúp, man, tôi có thể làm bất cứ điều gì”
“Luôn có chỗ cho những chiến binh thực thụ” Ghosn nghĩ, nếu anh ta có thể cải thiện kỹ năng ngôn ngữ thì hẳn sẽ là một người thầy tốt “Chà, tôi phải đi đây”
“Cậu định đi đâu?”
“Hướng đông” thực ra là hướng bắc “Tôi phải làm vài việc đặc thù”
“Có phải liên quan đến thứ chúng ta đã đào không?” Russell thản nhiên hỏi. Ghosn nghĩ, gần như quá thản nhiên, nhưng cũng không phải là không thể, phải không? Cẩn thận là một chuyện, hoang tưởng lại là chuyện khác
“Kiểu như thế. Xin lỗi, bạn của tôi, nhưng chúng tôi phải cẩn thận bảo mật thông tin”
Marvin gật đầu “Được thôi, man. Đó chính là thứ đã giết chết em trai tôi, mẹ kiếp cái trò an ninh bảo mật. Hẹn gặp lại khi cậu quay về”
Ghosn đi đến xe và lái ra khỏi trại. Hắn đi đường Damascus trong 1 giờ. Mấy người nước ngoài thường sai lầm thì cho rằng Trung Đông là vùng đất nhỏ – ít nhất, đó là phần quan trọng nhất. Ví dụ, lái xe từ Jerusalem tới Damascus sẽ mất chưa tới 2 giờ nếu đường tốt, dù về mặt chính trị, 2 thành phố cứ như hai thế giới khác nhau…hoặc từng như thế, Ghosn tự nhắc mình. Hắn đã nghe được vài tin đồn đáng lo ngại về Syria gần đây. Liệu có phải ngay cả chính phủ ở đó cũng mệt mỏi vì chiến tranh? Điều này trước đây có thể dễ dàng phủ nhận là không thể có chuyện đó, nhưng lời hứa hẹn giờ có còn ý nghĩa như trước nữa đâu.
Cách Damascus 5km, hắn quan sát thấy một chiếc xe khác đang đợi sẵn tại nơi chỉ định, nhưng không dừng lại, mà chạy thêm 2km nữa, quan sát xem có theo dõi không, rồi khi thấy an toàn mới lái xe quay trở lại. 1 phút sau, hắn đã dựng lại bên cạnh chiếc xe. 2 người trong xe đó xuống xe theo chỉ dẫn, viên tài xế, cũng là một thành viên của tổ chức, đơn giản lái xe rời đi
“Chào buổi sáng Günther”
“Chào cậu, Ibrahim. Đây là bạn tôi, Manfred” Cả hai người lên băng ghế sau và viên kỹ sư lái xe rời đi tức thì. Ghosn quan sát người mới qua gương, trông anh ta già hơn Bock, gầy hơn và có đôi mắt trũng sâu. Quần áo anh ta đang mặc không phù hợp với môi trường ở đây nên đổ mồ hôi như lợn. Ibrahim đưa qua chai nước uống, người mới đến dùng khăn lau miệng chai trước khi uống. Ghosn tự hỏi, chả nhẽ người Ả Rập không đủ vệ sinh à? Chà, đây cũng không phải điều hắn quan tâm cho lắm, phải không?
Viên tài xế mất 2 giờ lái xe đến địa điểm mới. Ghosn thận trọng lái xe một vòng dù thực tế, chỉ cần nhìn ánh mặt trời hắn cũng rõ ràng phải đi hướng nào. Hắn không rõ người bạn Manfred này học được kỹ năng gì không, chỉ thận trọng cho rằng anh ta sẽ biết mọi kỹ năng cần thiết và có thể áp dụng mọi mánh khóe trong sách. Vào lúc họ đến nơi thì may ra chỉ có trinh sát được đào tạo bài bản nhất mới có thể đi lại con đường mà bọn họ vừa qua
Qati đã chọn nơi rất tốt.Cách đây vài tháng, nó vẫn còn là trung tâm chỉ huy của Hezbollah, được đào vào sườn đồi trên một sườn núi dốc, với mái nhà nhấp nhô phủ đầy đất và thưa thớt một vài cây bụi. Chỉ có người được đào tạo kỹ năng tốt và biết chính xác mình cần tìm gì mới tìm được đến đây, nhưng gần như không thể có chuyên jđó. Hezbollah đặc biệt thành thạo trong việc phát hiện những người tố giác. Một con đường đất nhỏ chạy thẳng đến nông trại bỏ hoang thậm chí còn có thể sản xuất cần sa và thuốc phiện, vốn là cây trồng kiếm tiền chính trong khu vực này. Bên trong tòa nhà là khu vực 100m2 sàn bê tông bóng mát, thậm chí còn có chỗ để đậu một vài chiếc xe. Tin xấu duy nhất là một khi có động đất, nó sẽ trở thành một thung lũng chết chóc, Ghosn tự nhủ, cũng không hẳn là chưa có động đất bao giờ. Hắn đậu xe giữa 2 cây cột cho khuất tầm nhìn. Trước khi rời khỏi, hắn còn cẩn thận trùm lên tấm lưới ngụy trang. Phải, Qati đã chọn nơi này đúng là phù hợp
Như mọi khi, có thể khó đạt được sự cân bằng giữa 2 mặt của an ninh. Một mặt, càng nhiều người biết chuyện gì đang xảy ra thì mọi chuyện có thể diễn biến tệ hơn. Mặt khác, vẫn cần đến vài người canh gác an ninh và đóng vai trò bảo vệ. Qati đã mang đến những vệ sỹ thân tín nhất, ai cũng biết 10 người này đều là những người được đào tạo tốt nhất và trung thành nhất. Họ biết Ghosn và Bock, rồi thủ lĩnh tiến tới gặp Manfred
“Đây là bạn mới của chúng ta” Ghosn nói với thủ lĩnh, người đang quan sát kỹ khuôn mặt của tay người Đức
“Was gibt’s hier?/ Có gì ở đây thế?” Fromm lo lắng hỏi bằng tiếng Đức
Ghosn trả lời bằng tiếng Anh “Những gì chúng tôi có ở đây rất thú vị”
Manfred đã học được 1 bài học “Kommen Sie mit, bitte/ Vậy xin hãy dẫn đường đi”
Ghosn dẫn họ đến một cánh cửa bên trong. Một người đàn ông đang cầm súng trường canh gác ở ngoài, rõ là an ninh hơn phải khóa cửa nhiều. Viên kỹ sư gật đầu với tay lính gác, người đó gật đầu đáp lại. Ghosn dẫn họ vào phòng, rồi kéo dây đèn để bật đèn huỳnh quang. Có một chiếc bàn làm việc bằng thép lớn đặt ở giữa. Ghosn kéo tấm bạt ra mà không nói một lời. Hắn giờ đã quá mệt mỏi với mấy màn hành động kịch tính rồi, giờ là lúc thực sự bắt tay vào việc
“Gott im Himmel!/ Chúa ơi!”
“Tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt” Bock công nhận “Vậy nó trông như thế này sao?”
Fromm đeo 1 loại ống kính nào đó, liếc nhìn vào bên trong thiết bị trong vòng khoảng 1 phút, rồi nhìn lên “Thiết kế của Mỹ nhưng không phải do Mỹ sản xuất” anh ta chỉ ra “Có điều gì đó không ổn với hệ thống dây dẫn. Thứ này tương đối kém chất lượng, nó đã 30 năm tuổi – không, thiết kế này đã hơn 30 năm trước, nhưng nó không cũ như vậy. Những bản mạch này là…từ những năm 1960, có lẽ là đầu những năm 1970. Của Liên Xô à? Có lẽ từ một nhà kho mật nào đó ở Azerbaijan?”
Ghosn lắc đầu
“Israeli? Ist das möglich?/ Có thể không?”
Trả lời câu hỏi là một cái gật đầu “Hơn cả có thể, bạn của tôi. Chính là nó đấy”
“Đây là bom trọng lực. Bơm tritium vào lỗ nhỏ này sẽ tăng cường phạm vi nổ – 5- đến 70 kilotons, theo ý kiến của tôi- định vị bằng radar và nổ bằng va chạm nhấn. Nhưng nó không thực sự phát nổ khi được thả từ trên không xuống. Tại sao?”
“Thực tế chưa bao giờ được mở. Chúng tôi cũng chỉ mới phát hiện mới đây thôi” Ghosn trả lời. Hắn thực sự ấn tượng với Manfred. Fromm thò ngón tay vào bên trong quả bom, tìm thấy các dây dẫn
“Cậu nói đúng, thú vị thật” rồi một khoảng im lặng dài “Cậu biết đấy, nó có lẽ đã được sửa chữa…và thậm chí…”
“Thậm chí thế nào?” Ghosn hỏi, dù đã biết câu trả lời
“Thiết kế này có thể chuyển đổi bangf cách trang bị thêm một bộ kích hoạt”
“Để làm gì?” Bock hỏi
“Trở thành một quả bom hydro” Ghosn trả lời “tôi nghĩ thế”
“Quá nặng, không giống giống như một thiết kế hiện đại. Như họ thường nói, thô sơ nhưng hiệu quả…”Fromm nhìn lên “vậy cậu cần tôi giúp sửa chữa nó à?”
“Anh sẽ giúp chứ?” Ghosn hỏi
“10 năm- nhiều hơn thế, tôi đã nghiên cứu trong ngành này suốt 20 năm và nghĩ…liệu kiến thức của mình sẽ được sử dụng thế nào?”
“Anh có vấn đề gì sao?”
“Nó sẽ không được sử dụng tại Đức chứ?”
“Tất nhiên là không?” Ghosn trả lời, gần như tức giận. Dù sao thì Tổ Chức cũng đâu có khúc mắc gì với người Đức đâu, phải không?
Tuy nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong suy nghĩ của Bock. Hắn nhắm mắt lại để khắc sâu suy nghĩ đó trong trí nhớ
“Được, tôi sẽ giúp”
“Anh sẽ được trả công rất hậu” Ghosn hứa hẹn, rồi ngay sau đó nhận ra đây là một sai lầm. Nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng, phải không?
“Tôi không làm mấy việc này vì tiền! Cậu nghĩ tôi là dân buôn chắc?” Fromm phẫn nộ
“Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm. Những người lao động có tay nghề xứng đáng được trả công cho thời gian bỏ ra. Anh biết đấy, chúng tôi không cầu xin”
Tôi cũng không, suýt nữa thì Fromm thốt ra câu nói đó, nhưng rồi nhanh chóng tỉnh táo lại. Những người này không phải Argentina, phải không? Bọn họ cũng không phải phát xin, không phải tư bản chủ nghĩa, bọn họ là những đồng chí cách mạng bị vướng vào thời cuộc chính trị tồi tệ như anh ta….dù anh ta chắc chắn tình hình tài chính của bọn họ khá lạc quan. Người Liên Xô chưa bao giờ trao vũ khí cho người Ả Rập, mà bán lấy tiền, ngay cả dưới thời Brezhnev và Andropov và nếu bọn họ có đủ tiền trả cho Liên Xô thì hẳn họ vẫn có lòng tin trả cho…vậy thì…
“Xin thứ lỗi, tôi chỉ muốn nói sự thật và tôi cũng không có ý định xúc phạm cậu. Tôi biết các cậu không phải những người cầu xin. Các cậu là những người lính cách mạng, chiến binh đấu tranh vì tự do và tôi sẽ rất vinh dự được hỗ trợ trong khả năng của mình” anh ta ra hiệu “Cậu cứ thoải mái trả tôi giá nào mà cậu nghĩ là hợp lý” – nó sẽ phải nhiều, hơn cả 1 triệu D-mark ấy chứ! – “nhưng xin hiểu rằng tôi không bán mình vì tiền”
“Rất vui vì gặp một người tự trọng danh dự” Ghosn nói với vẻ hài lòng
Bock cảm thấy hai người đang khen nhau quá nhiều, nhưng hắn không nói gì cả. Hắn chỉ tự hỏi Fromm sẽ được trả bằng cách nào
“Vậy” Ghosn nói tiếp “Chúng ta bắt đầu ở đâu đây?”
“Tôi nghĩ đầu tiên cần giấy và bút chì”
* * *
“Và cậu là ai?” Ryan hỏi
“Ben Goodley, sir”
“Boston à?” Ryan hỏi, dựa trên trọng âm
“Vâng, sir, Trường Kennedy, đang nghiên cứu tiến sỹ và, chà, tôi cũng là nghiên cứu sinh của Nhà Trắng
“Nancy?” Ryan quay lại thư ký của mình
“tiến sỹ Ryan, giám đốc dã đưa cậu ta vào lịch làm việc của anh”
“Được rồi, tiến sỹ Goodley” Ryan mỉm cười “Vào đi”
Clark lấy ghế ngồi sau khi đánh giá gã mới đến
“Có uống cà phê không?”
“Anh có loại đã bỏ caffein không?” Goodley hỏi
“Nhóc, nếu cậu muốn làm việc ở đây, tốt hơn hãy làm quen với loại cà phê thực thụ. Ngồi đi. Có chắc cậu không muốn uống cà phê chứ?”
“Không, sir”
“Được rồi” Ryan rót cà phê vào cốc lớn thông thường của mình, và sau đó ngồi sau bàn làm việc “Vậy cậu định làm gì trong mê cung này?”
“Nói ngắn gọi là tìm một công việc. Chủ đề luận án tiến sĩ của tôi là về lịch sử và triển vọng hoạt động tình báo. Tôi cần xem vài thứ để hoàn thành nghiên cứu tại Kennedy, rồi tôi sẽ xem liệu mình có đủ năng lực để làm việc này được không” Jack gật đầu. Cái ngày nghe quen quen “Đã đủ điều kiện an ninh chứ?”
“TS, SAP/SAR, đều mới hoàn thành. Tôi đã đươc đồng ý xem các hồ sơ ‘bí mật’ vì vài công việc của tôi tại Kennedy có liên quan đến một số hồ sơ tổng thống, chủ yếu là D.C, nhưng vài thứ tại Boston vẫn được coi là nhạy cảm. Tôi thậm chí là thành viên của đội FOI có nghiên cứu về Cuộc Khủng Hoảng Tên Lửa Cuba”
“Tiến sỹ Nicholas Bredsoe, làm việc với anh ta à?”
“Đúng vậy”
“Tôi không chấp nhận tất cả các kết luận của Nick nhưng cũng phải công nhận nghiên cứu đó ra gì” Jack nâng cốc uống
Goodley đã viết khoảng một nửa chuyên khảo, bao gồm cả phần kết luận “Liệu tôi có thể hỏi, anh không đồng ý phần nào không?”
“Các hành động của Khrushchev về cơ bản là phi lý. Tôi nghĩ -và có nhiều hồ sơ ghi nhận luận điểm này- việc triển khai tên lửa của ông ấy ở Cuba hoàn toàn là bất chợt, không phải là một lựa chọn hợp lý”
“Tôi không đồng ý. Tài liệu chỉ ra rằng mối quan tâm cơ bản của Liên Xô nằm ở việc triển khai IRBM ở Châu Âu, đặc biệt là ở Thổ Nhĩ Kỳ. Có vẻ hợp lý khi kết luận rằng tất cả chỉ là một âm mưu để cân bằng sức mạnh quân sự”
“Tài liệu của cậu không đề cập đến mọi thứ” Jack nói
“Như là?” Goodley không dấu nổi vẻ tức giận
“Như là thông tin tình báo chúng ta có được từ Penkovskiy và những người khác. Những tài liệu này vẫn đang được đánh dấu bí mật và sẽ tiếp tục như thế trong 20 năm tới”
“50 năm không phải thời gian quá dài sao?”
“Đúng thế” Ryan đồng ý “Nhưng có lý do của nó. Vài thông tin trong đó vẫn còn…chà, không chính xác ở thì hiện tại, nhưng một khi nó bị rò rỉ, thì một số mánh khóe mà chúng tôi không muốn đối thủ biết sẽ được làm rõ”
“Chuyện đó không phải hơi cực đoan sao?” Goodley hỏi, cố gắng hết sức tỏ ra bình thản
“Hãy nói theo cách này, chúng ta có Đặc vụ BANANA hoạt động. Được rồi, giờ ông ấy đã chết – có thể nói chết vì tuổi già đi – nhưng có thể đặc vụ PEAR tuyển dụng ông ấy thì giờ vẫn đang sống và làm việc. Nếu Liên Xô biết ai là BANANA thì họ sẽ có manh mối lần ra PEAR. Cậu cũng sẽ nghĩ đến phương pháp chuyển thông tin nữa. Người ta chơi bóng chạy suốt 150 năm qua nhưng change-up có thay đổi gì đâu (Change up: một loại off speed, đường bóng giống fast ball nhưng tốc độ chậm hơn và không thay đổi quỹ đạo.). Ben, tôi cũng từng nghĩ giống như cậu bây giờ. Cậu sẽ học được chuyện ở nơi này, hầu hết mọi thứ làm đều có lý do của nó cả” Goodley nghĩ, thật quá phụ thuộc vào hệ thống
“Nhân thể, cậu hẳn đã nhận ra nội dung của bản ghi âm cuối cùng của các bài phát biểu của Khrushchev đã chứng minh vài luận ddiemr của Nick Bbledsoe là sai- nhưng một điểmk hác”
“Vâng?”
“Cứ cho rằng John Kennedy có thông tin mật vào mùa xuân năm 1961, nguồn thông tin thật tốt cho biết Khrushchev muốn cải tổ hệ thống chính trị. Vào năm 1958, ông ta đã thanh trừng hiệu quả Hồng Quân và cố gắng cải tổ Đảng. Hãy chứ cho rằng Kennedy có thông tin tốt về chuyện đó và được một chú chim nhỏ hót vào tai rằng nếu ông ấy nhẹ nhàng với người Nga một chút, có thể mối quan hệ Xô-Mỹ có thể thân thiện hơn vào những năm 60. Glasnost của Liên Xô, có thể đã cso từ cách đây 30 năm. Hãy cứ cho rằng có mấy chuyện đó, và nếu Tổng Thống đã đã lùi bước, quyết định rằng việc giúp đỡ Nikita vì lý do chính trị sẽ có hại cho tình hình Điều đó cũng giống như những năm 60 mọi thứ đều sai làm khủng khiếp. Việt Nam, mọi thứ, tất cả trở thành một đống hỗn độn khổng lồ”
“Tôi không tin. Tôi đã xem qua mọi tài liệu lưu trữ. Nó không hợp lý với mọi thứ chúng tôi biết về…”
“Sự nhất quán của chính trị gia à?” Ryan cắt ngang “Đúng là một khái niệm mang tính cách mạng”
“Nếu anh đang nói chuyện thực sự diễn ra như thế….”
“Chỉ là một giả thuyết thôi” Jack nhướng mày. Chết tiệt, anh nghĩ, mấy thông tin này vẫn còn chất đống ở đó chờ ai đó sắp xếp ghép lại với nhau. Những điều này chỉ đưa ra một vấn đề lớn hơn khó khăn hơn trước đây. Nhưng phần khiến anh lo lắng nằm chất đống trong tòa nhà này. Anh sẽ để lại lịch sử cho các nhà sử học viết…cho đến, một ngày nào đó, anh quyết định sẽ quay lại ngành lịch sử của mình. Nhưng đó là khi nào, Jack?
“Sẽ chẳng ai tin điều đó đâu”
“Hầu hết mọi người đều tin rằng Lyndon Johnson mất suất sơ bộ ở New Hamsphire vào tay Eugene McCarhthy vì cuộc tấn công Tết Mậu Thân. Tiến sỹ Goodley, chào mừng đến thế giới tình báo. Cậu biết phần khói khi nhìn nhận sự thật là gì không?” Jack hỏi
“Đó là gì?”
“Biết rằng có vài thứ chỉ chỉ đang cắn vào mông cậu nhưng thật khó nắm bắt. Nó không dễ như cậu nghĩ đâu”
“Và còn Hiệp ước Warsaw tan rã thì sao?”
“Đó là một ví dụ khác” Ryan đồng ý “Chúng ta nhận được tất cả các chỉ báo và gạt phắt chúng đi. Chà, cũng không chính xác là thế. Có rất nhiều người trẻ trong DI- bộ phận tình báo” Jack giải thích một cách không cần thiết, khiến Goodley cảm thấy anh đang tỏ ra trịch thượng “đang ồn áo, nhưng trưởng các bộ phận gạt đi”
“Còn anh thì sao, sir?”
“Nếu giám đốc có thể đồng ý thì chúng tôi sẽ để cậu xem vài tài liệu trong đó. Thực tế là hầu hết. Phần lướn đặc vụ và sỹ quan hiện trường của chúng tôi đều từng bị lừa. Tất cả chúng ta đều có thể làm tốt hơn thế và điều đó đúng với cả tôi hay bất kỳ ai khác. Nếu tôi có điểm yếu thì đó là tôi quá tập trung vào các sự kiện cụ thể”
“Chú ý vào cây thay vì cả khu rừng?”
“PHải” Ryan công nhận “Đó chính là bẫy lớn đấy, nhưng biết điều đó không phải lúc nào cũng giúp ích được gì nhiều”
“Tôi nghĩ đó chinh là lý do họ cử tôi qua đây” Goodley nhận xét
Jack cười “Chà, cũng không khác biệt lắm so với điểm xuất phát của tôi ở đây. Chào mừng lên tàu. Tiến sỹ Goodley, cậu muốn bắt đầu từ đâu?”
Tất nhiên, Ben đã có sẵn ý tưởng trong đầu. Nếu Ryan không nhìn ra chuyện gì sắp xảy ra thì đó cũng không phải là vấn đề của anh ta, đúng không?
“Vậy, cậu định lấy máy tính ở đâu?” Bock hỏi. Fromm nhốt mình trong lều với giấy và bút chì
“Hãy đến Israel trước, có lẽ Jordan hoặc Thổ Nhĩ Kỳ” Ghosn trả lời
“Nó sẽ rất đắt đấy” Bock cảnh báo
“Tôi đã hỏi về giá của các công cụ cơ khí điều khiển bằng máy tính. Đúng, chúng rất đắt” Nhưng không đắt đến mức đó. Ghosn nhận thấy hắn có quyền một số tiền lớn đến mức tên này sẽ không thể tin nổi “chúng ta hãy cứ xem bạn của anh cần thì, bất kỳ thứ gì và chúng tôi sẽ cung cấp cho anh ấy”.