← Quay lại trang sách

Chương 13 TIẾP TỤC THỰC HIỆN

Sao mình lại chấp nhận công việc này nhỉ?

Roger Durling là người rất kiêu ngạo. Ông từng cố gắng lật ngược tình thế để giành một ghế vững chắc ở thượng viện, rồi sau đó trở thành thống đốc trẻ tuổi nhất trong lịch sử California, bản thân ông cũng biết rõ kiêu ngạo chính là điểm yếu của mình, nhưng đó cũng chính là điểm mà ông cảm thấy tự hào

Đáng nhẽ mình nen đợi vài năm, có lẽ quay về Thượng Viện và tự tìm đường vào Nhà Trắng, thay vì thỏa thuận và kiếm phiếu cho Fowler…chỉ để đổi lấy chỗ này

“Chỗ này” chính là Không Lực 2, theo tín hiệu radio luôn đặt là Air Force Two dành cho Phó Tổng Thống. Tương phản với ‘Không Lực 1”, nó thường được mang ra làm trò đùa gắn với người có vị trí quan trọng thứ 2 của Hoa Kỳ, dù không đúng như nhận xét thô tục nhưng có phần phù hợp của John Nance Garner “Như một thùng nước dãi”. Durling đánh giá, toàn bộ văn phòng của Phó Tổng Thống là một trong số ít sai lầm của các Nghị Phụ Hoa Kỳ (Founding Fathers). Chỗ này từng có thời còn tệ hơn thế. Ban đầu, Phó Tổng Thống chinh là ứng cử viên thất cử trong cuộc bỏ phiếu bầu, dù thất cử nhưng vẫn phải giữ vai trò cấp phó trong một chính phủ không phải do mình làm chủ với đầy nhiệt huyết yêu nước và điều hành Thượng viện, bỏ qua những các biệt chính trị để phục vụ đất nước. Đây là điều mà các học giả vẫn chưa bao giờ trả lời được câu hỏi sao James Madison lại ngu ngốc đến thế, nhưng sai lầm quái dị này nhanh chóng được sửa chữa ở Tu Chính Án thứ 12 vào năm 1803. Thậm chí trong thời các quý ông vẫn gọi nhau là “sir” khi chuẩn bị giao đấu, thì sự thúc ép về đức tính vị tha cũng quá đáng quá với các ứng cử viên bại trận, vì vậy luật đã được thay đổi, phó tổng thống chuyển từ một bại tướng thành một phụ công. Từ đó đến giờ có rất nhiều Phó tổng thống đã lên nắm quyền cao nhất nước trong hoàn cảnh ngẫu nhiên hơn là trùng hợp. Thật khó tin khi nhiều trường hợp đã làm rất tốt – Andrew Johnson, Theodore Roosevelt, Harry Truman

Dù sao thì ông cũng chẳng bao giờ có cơ hội đó. Bob Fowler là một người khỏe mạnh về thể chất và ổn định về mặt chính trị nhất từ thời…Eisenhower? Durling tự hỏi. Có lẽ thậm chí từ FDR (Franklin Delano Roosevelt). Mô hình mà phó tổng thống có tầm quan trọng gần như tổng thống đã được đề xuất từ thời Carter, người đã trao quyền đặc biệt cho Walter Mondale -đề xuất có tính xây dựng cao nhưng bị đa số mọi người phớt lờ – giờ đã là câu chuyện của quá khứ. Fowler giờ không cần đến Durling nữa. Vị tổng thống đã thể hiện thái độ khá rõ điều đó rồi

Và vì vậy những chuyện giao cho Durling giải quyết toàn là chuyện vặt – thậm chí còn chẳng được xếp vào loại 2. Fowler giờ bay một mình trên chiếc 747 cải tiến. Roger Durling thì lấy bất kỳ máy bay nào có sẵn, trong trường hợp này là một chiếc VC-20B Gulfstreams dành cho bất kỳ ai có nghĩa vụ ngoại giao hợp lý. Các thành viên Thượng Viện và Hạ Viện nếu ở một ủy ban quan trọng hoặc nếu tổng thống cần thấy cần phải xoa dịu cái tôi của họ, thì có khi còn được đối xử tốt hơn ông

Mày đúng là bé nhỏ thật, Durling tự nhủ. Bằng cách biến mình thành nhỏ bé, mày xứng đáng phải chịu đựng mấy cái tào lao này

Vị phó tổng thống tự nhủ khi chiếc máy bay bắt đầu đi taxi ra đường băng rằng một người vĩ đại như Madison cũng từng đánh giá sai thì ông có là gì. Sai lầm của Madison là quá lạc quan tin rằng các chính trị gia đặt lợi ích quốc gia lên trên tham vọng cá nhân. Sai lầm của Durling là đã bỏ qua một thực tế chính trị hiển nhiên rằng sự khác biệt giữa địa vị của một tổng thống và một phó tổng thống vượt xa hơn nhiều sự khác biệt giữa Fowler và bất kỳ chủ tịch ủy ban nào trong Hạ viện hoặc Thượng viện. Tổng Thống phải thỏa thuận với Quốc hội để hoàn thành công việc. Nhưng ông ta đâu có cần phải thỏa thuận với Phó Tổng Thống làm gì

Sao ông lại khiến mình vào tính thế này chứ? Dù Durling đã đặt câu hỏi này cho mình hàng nghìn lần thì nó vẫn khiến ông càu nhàu khịt mũi. Tất nhiên đó là lòng yêu nước hoặc ít nhất theo quan điểm chính trị. Ông đã vận động California cho Fowler và nếu không có California thì cả ông và Fowler đều vẫn đang là thống đốc. Sự nhượng bộ lớn nhất là ông giành được, đó là để Charlie Alden giữ vị trí cố vấn an ninh quốc gia, giờ trở thành vô ích, nhưng ông là nhân tố quyết định để thay đổi vị trí tổng thống chuyển từ đảng này sang đảng kia. à phần thưởng cho điều đó là vẽ ra mọi chi tiết tào lao trong cơ quan hành pháp, đưa ra những bài phát biểu hiếm khi được đưa tin – trong khi nhiều bài phát biểu của thành viên nội các lại được lên báo, những bài phát biểu chủ yếu duy trì lòng tin vào đảng, những bài phát biểu đưa ra vài ý tưởng mới – thường là toàn ý tưởng tệ hại và hiếm khi là của ông – rồi đợi mấy tia chớp phản công gõ xuống đầu ông thay cho Tổng thống. Hôm nay ông sẽ nói chuyện về vấn đề cần tăng thuế để duy trì nền hòa bình trung đông. Một cơ hội chính trị tuyệt vời! ông nghĩ. Roger Durling sẽ vạch ra sự cần thiết của một loại thuế mới ở St. Louis trước hội nghị của Viện quản lý nguồn cung và ông chắc các tràng pháo tay sẽ rất chói tai

Nhưng ông đã chấp nhận công việc này, và đã thề sẽ trung thành làm đúng nghĩa vụ của mình. Nếu ông không làm hết sức thì ông là con người thế nào chứ?

Chiếc máy bay lăn bánh qua qua nhiều nhà kho và một loạt các máy bay khác, bao gồm NEACP (National Emergency Airborne Command Post) vốn ban đầu là 747, được chuyển đổi để trở thành máy bay chỉ huy khẩn cấp quốc gia, còn được gọi là ‘Kneecap’ (xương bánh chè) hay kịch tính hơn là ‘The Doomsday Plane’ (Máy bay ngày tận thế). Bất kể tổng thống ở đâu thì máy bay này luôn cách đó không quá 2 giờ bay (đau đầu thực sự khi Tổng Thống thăm Nga hoặc Trung Quốc), nó là nơi an toàn duy nhất tổng thống ở khi xảy ra một cuộc khủng hoảng hạt nhân – nhưng giờ chắc chẳng có cái cuộc khủng hoảng đó đâu nhỉ? Durling quan sát mọi người ra vào máy bay đó. Kinh phí cho máy bay này chưa hề bị cắt giảm – chà, nó là một phần trong phi đội bay cá nhân của tổng thống mà – và vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng xuất phát nhanh tức thì. Ông tự hỏi bao lâu thì điều này sẽ thay đổi. Dù sao thì mọi thứ đều sẽ thay đổi thôi

“Chúng ta sẵn sàng cất cánh. Sir, ông đã thắt dây an toàn chưa?” vị trung sỹ- phục vụ viên lên tiếng hỏi

“Chắc chắn rồi! Hãy biểu diễn nào” Durling mỉm cười trả lời. Ông biết, trên Không Lực 1, các hành khác thường từ chối thắt dây an toàn để thể hiện sự tin tưởng của họ vào hiệu suất của máy bay và trình độ của phi hành đoàn sẽ giữ an toàn cho hành khách. Thêm một bằng chứng nữa cho thấy máy bay của ông chỉ là loại tốt thứ 2, nhưng viên trung sỹ chỉ đang làm việc của mình theo cách chuyên nghiệp và đối với anh ta thì Roger Durling là người quan trọng. Chỉ riêng điều đó, phó tổng thống nghĩ, cho thấy rằng Trung sĩ E-6 của Không quân Hoa Kỳ này đáng kính hơn hầu hết những người trong lĩnh vực chính trị, nhưng điều đó cũng đâu có ngạc nhiên gì, phải không?

“Rõ, thưa ngài”

* * *

“Lại nữa à?” Ryan hỏi

“Vâng, sir” giọng đầu bên kia đáp lời

“Được rồi, đợi tôi vài phút”

“Vâng, sir”

Ryan uống hết ly cà phê và bước tới phòng Cabot, ngạc nheien thì thấy Goodley lại ngồi đó. Anh chàng đang giữ khoảng cách với khói cigar của vị giám đốc CIA và Jack thậm chí còn nghĩ Marcus còn đang quá háo hức băt chước Patton hoặc ai đó nổi tiếng

“Jack, chuyện gì thế?”

“CAMELOT”, vẻ tức giận hiện rõ trên khuôn mặt “Mấy gã bên Nhà Trắng lại cúi đầu. Họ muốn tôi tham gia thế vào đó”

“Chà, cậu bận quá không tham gia được à?”

“Sir, chúng ta đã nói về chuyện này từ 4 tháng trước. Quan trọng là mấy người bên Nhà Trắng phải….”

“Tổng thống và mấy người bên đó đang bận việc khác” vị DCI mệt mỏi giải thích

“Sir, mấy việc này đã được lên lịch vài tuần trước và đây là lần thứ 4….”

“Tôi biết, Jack”

Ryan lập luận “Giám đốc, phải có ai đó giải thích cho họ biết việc này quan trọng đến mức nào”

“Mẹ kiếp, tôi đã cố rồi!” Cabot cãi lại. Jack biết, ông cũng đã cố làm điều đó

“Ông đã cố thông qua ngoại trưởng Talbot hoặc có lẽ là Dennis Bunker chưa?” Jack hỏi. Anh không nói thêm là ít nhất Tổng Thống còn lắng nghe bọn họ

Anh không phải nhắc. Cabot biết chính xác ý ở ngoài lời của Jack “Coi này, Jack, chúng ta không thể ra lệnh cho Tổng Thống, chỉ đưa ra lời tư vấn thôi và ông ấy không phải lúc nào cũng lắng nghe làm theo. Dù sao thì cậu cũng đang làm rất tốt việc này. Dennis thích làm việc cùng cậu”

“Được rồi, sir, nhưng đó không phải việc của tôi…họ thậm chí đã đọc mấy ghi chú bàn giao chưa?”

“Charlie Alden đã đọc. Tôi đoán Liz Elliot cũng thế”

“Cá là thế” Ryan lạnh lùng, bỏ qua sự hiện diện của Goodley đang ở đây “Sir, họ đang quá vô trách nhiệm”

“Jack, hơi cực đoan rồi đó”

“Giám đốc, đúng thế mà” Ryan nói, cố gắng bình tĩnh lại

“Liệu tôi có thể hỏi CAMELOT là gì không?” Ben Goodley hỏi

“Một trò chơi” Cabot trả lời “Thường là để đối phó với khủng hoảng”

“Ồ, giống như SAGA và GLOBAL?”

“Đúng thế” Ryan nói “Tổng thống chưa bao giờ tham gia. Lý do là chúng ta không thể để bên ngoài biết ông ấy sẽ phản ứng thế nào trong tình huống giả dịnh đó – và phải, việc này hơi quá đà, nhưng luôn phải tiến hành để phòng ngừa. Thay vào đó, cố vấn an ninh quốc gia hoặc vài quan chức cấp cao khác cần phải thế vào chỗ ông ấy và báo cáo ngắn cho ông ấy biết ccuoocjtapaj trận diễn ra thế nào. Ngoại trừ việc tổng thống Fowler nghĩ ông ấy không cần phải quan tâm và giờ thì người dưới quyền của ông ấy cũng có cách nghĩ ngu ngốc y chang thế” Jack bực mình đến mức dùng luôn từ “Tổng Thống Fowler” và “ngu ngốc” trong cùng 1 câu

“Chà, ý tôi là liệu nó có thực sự cần thiết?” Goodley hỏi “Tôi nghĩ có vẻ như hơi lỗi thời”

“Ben, cậu có bảo hiểm xe hơi không?” Jack hỏi

“Chắc chắn có rồi”

“Đã bao giờ gặp tai nạn ô tô chưa?”

“Không phải do lỗi của tôi” Goodley trả lời

“Vậy thì tại sao phải quan tâm đến bảo hiểm” Jack trả lời câu hỏi “Vì nói chính là bảo hiểm, đúng không? Cậu không mong đợi sử dụng nó, chưa bao giờ mong muốn sử dụng nó, nhưng vì cậu vẫn cần nó nên cậu phải bỏ tiền – trong trường hợp này là thời gian nữa- để lấy bảo hiểm”

Người nhận được học bổng của tổng thống làm một cử chỉ phản đối “Coi nào, đó là hai chuyện khác nhau”

“Cũng đúng, Cái ô tô đó chỉ liên quan đến chính bản thân cậu” Ryan dừng bài giảng “Được rồi, Giám đốc, tôi sẽ không quay lại văn phòng hôm nay nữa”

“Jack, tôi sẽ lưu ý các lời khuyên và phản đối của cậu, ngay khi có cơ hội tôi sẽ…ồ, trước khi cậu đi, về NITAKA…”

Jack khưng lại và nhìm chằm chằm vào Cabot “Sir, Mr. Goodley chưa được duyệt tiếp cận với tên đó, chứ đừng nói là tiếp cận tài liệu”

“Chúng ta không thảo luận về bản chất của vụ này. Khi nào thì những người tầng dưới…”Ryan mừng vì ông không nhắc gì đến MẺCURY “sẵn sàng cho…ừ…các hoạt động cải tiến? Tôi muốn tăng cường khả năng truyền dữ liệu”

“6 tuần. Cho đến khi đó thì chúng ta vẫn phải dùng đến các phương pháp khác đã từng thảo luận”

Vị giám đốc CIA gật đầu “tốt lắm. Nhà Trắng đang rất quan tâm đến chuyện này. Jack, làm tốt lắm”

“Sir, rất mừng khi nghe thấy điều đó. Hẹn ông ngày mai” Jack bước ra ngoài

“NIITAKA?” Goodley hỏi sau khi cánh cửa đóng lại “nghe giống như tiếng Nhật”

“Xin lỗi, Goodley, cậu có thể quên từ đó càng sớm càng tốt” Cabot chỉ buộc miệng để nhắc Ryan về vị trí của cậu ta và giờ phần chuyên nghiệp trong ông lại khiến ông cảm thấy xấu hổ vì đã làm thế

“Vâng, sir. Tôi có thể hỏi một câu không liên quan không?”

“Được”

“Ryan có giỏi như người ta nói không?”

Cabot hút hết điếu cigar và vị khách cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều “Cậu ta có khá nhiều kỷ lục đấy”

“thật sao? Tôi cũng nghe chuyện. Ông biêts đấy, lý do chính tôi ở đây là nghiên cứu những cá nhận thực sự tạo ra khác biệt. Ý tôi là, những người trưởng thành trong công việc này. Sự thăng tiến của Ryan ở đây như tên lửa. Tôi rất quan tâm đến việc anh ấy làm như thế nào”

“Cậu ta làm được điều đó vì những việc cậu ta làm đúng nhiều hơn sai, giải quyết những vấn đề rất khó khăn, làm vài công việc hiện trường mà ngay cả tôi cũng khó mà tin được” Cabot nói, cân nhắc một chút “Tiến sỹ Goodley, cậu đừng bao giờ, đừng nghĩ đến chuyện tiết lộ chuyện đó cho bất kỳ ai”

“Tôi hiểu, sir. Liệu tôi có thể xem hồ sơ và thành tích của anh ấy không?”

Vị DCI nhướng mày “Mọi thứ cậu xem ở đây đều được đánh dấu mật. Bất cứ điều gì cậu cố viết về nó…”

“Xin lỗi, nhưng tôi biết điều đó, sir. Mọi thứ tôi viết đều phải gửi qua bên an ninh xem xét. Tôi đã ký giấy cam đoan. Điều quan trọng là tôi muốn biết một người có năng lực ở đây sẽ như thế nào và Ryan có vẻ là một đối tượng nghiên cứu lý tưởng. ý tôi là, đó là lý do vì sao Nhà Trắng cử tôi đến đây” Goodley chỉ ra “Tôi nghĩ sẽ phải báo cáo cho họ về những gì tôi thấy”

Cabot im lặng một chút “Vậy thì tôi đoán là cũng ok thôi”.

Xe của Ryan đến vào lối bờ sông của Lầu Năm Góc, một vị tướng 1 sao bên không quân đợi sẵn bên trong, dẫn anh qua máy kiểm tra dò kim loại. 2 phút sau, anh đã ở trong một trong nhiều căn phòng dưới tầng hầm tại tại tòa nhà xấu xí nhất thế giới

“Xin chào Jack” Dennis Bunker đang đứng phía bên kia phòng, cất tiếng chào

“Ngài bộ trưởng” Jack gật đầu khi ngồi vào vị trị dành cho cố vấn an ninh quốc gia. Trò chơi bắt đầu ngay tức thì “Giờ thì có chuyện gì?”

“Bên cạnh việc Liz Elliot quyết định không tham gia cuộc mô phỏng này à?” Bộ trưởng quốc phòng cười toe toét, rồi trở nên nghiêm túc “Ở Đông Địa Trung Hải, một trong những tàu tuần dương của chúng ta đã bị tấn công. Thông tin vẫn còn sơ sài, nhưng còn tàu bị hư hỏng nặng và có thể bị chìm. Chúng ta dự kiến có thương vong lớn”

“Chúng ta biết được gì rồi?” Jack hỏi, bắt đầu nhập vai vào trò chơi. Anh đang đeo tên được đánh màu theo vai diễn. Một tấm thẻ cũng được treo lơ lửng ngay trên ghế chỗ anh ngồi với tác dụng tương tự

“Không nhiều” Bunker nhìn lên khi một trung úy hải quân bước vào phòng

“Sir, USS Kidd báo cáo Valley Forge đã bị nổ và chìm 5 phút trước do hư hỏng ban đầu. Chỉ còn dưới 20 người sống sót và công tác cứu hộ đang tiến hành”

“Điều gì gây ra chuyện này?” Ryan hỏi

“Vẫn chưa xác định được nguyên nhân, sir. Kidd cách Valley 30 dặm khi vụ tấn công xảy ra. Trực thăng của nó đang trên đường đến hiện trường. Chỉ huy Hạm đội 6 đang đặt tất cả các tàu dưới quyền trong tình trạng báo động. USS Theodore Roosevelt đang điều động máy bay tuần tra khu vực”

“Tôi biết CAG trên TR, Robby Jackson” Ryan nói vu vơ, cũng không quan trọng lắm. Theodore Roosevelt thực ra đang ở Norfolk và Robby vẫn đang chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo. Những cái tên được sử dụng trong trò chơi chiến tranh này đều chung chung và quen biết cá nhân với người chơi thực ra không thành vấn đề vì họ có phải là người thực đâu. Nhưng nếu là thực thì Robby đang là Chỉ huy Không Quân (Commander Air Group- CAG) trên tàu USS Theodore Roosevelt và là người đầu tiên nhảy lên chiếc Tomcat. Nhớ ra điều đó thật tốt, dù đây có thể là một trò chơi nhưng mục đích của nó không hề để chơi mà nghiêm túc chết người “Thông tin cơ bản?” Jakc hỏi. Anh không nhớ tất cả kịch bản được đưa ra

“CIA báo cáo về một binh biến có thể xảy ra ở Liên Xô do các đơn vị Hồng Quân ở Kazakhstan tiến hành và cuộc bạo loạn xảy ra tại 2 căn cứ hải quân tại đó” một trung tá hải quân phác thảo trò chơi báo cáo

“Có đơn vị Liên Xô nào đóng ở Valley Forge không?” Bunker hỏi

“Có lẽ có một tàu ngầm” một sỹ quan hải quân trả lời

“Tin nhắn khẩn cấp” chiếc loa trên tường vang lên “USS Kidd báo cáo đã phá hủy một tên lửa đất đối đất bằng hệ thống vũ khí cận chiến (Close-in Weapons System). Con tàu có hư hại nhẹ, không có thương vong”

Jack đi đến góc phòng, tự mình rót một tách cà phê. Anh mỉm cười, tự công nhận rằng mấy trò chơi này rất thú vị và thực sự thích. Chúng gần giống như thực vậy. Đột nhiên anh được thoát ra khỏi công việc thường ngày, lùi mình vào một căn phòng kín gió, với tất cả thông tin là những mảnh vụn rời rạc, khó giải thích và không biết chuyện sẽ diễn ra cmn thế nào. Đó chính là thực tế. Có một câu chuyện cười xưa: Các nhà quản lý khủng hoảng giống nấm đến mức nào? Họ đều bị giam trong bóng tối và cho ăn bùn đất

“Sir, chúng ta có một thông điệp trên đường dây nóng (HOTLINE)….”

Được rồi, Ryan nghĩ, đúng kiểu trò chơi hôm nay rồi đây. Lầu Năm Góc chắc chắn phát triển tình huống theo kịch bản này. Hãy xem liệu nó vẫn có thể nổ tung thế giới không

* * *

“Cần thêm bê tông?” Qati hỏi

“Rất nhiều bê tông” Fromm trả lời “Những máy móc đó mỗi cái nặng vài tấn và phải hoàn toàn ổn định. Căn phòng này phải hoàn toàn ổn định và kín, sạch sẽ như một bệnh viện – không, sạch sẽ hơn bất kỳ bệnh viện nào anh từng thấy” Fromm nhìn vào danh sách mình lập ra. Tất nhiên, không sạch hơn một bệnh viện của Đức được “Tiếp theo là máy phát điện. Chúng ta sẽ cần 3 máy phát điện dự phòng loại lớn và ít nhất 2 UPS…”

“Cái gì?” Qati hỏi

“Un-interruptible power supplies/ Bô lưu trữ điện dự phòng” Ghosn giải thích “Tất nhiên, chúng ta sẽ phải để một trong những máy phát điện dự phòng chạy liên tục, phải không?”

“Chính xác” Fromm trả lời “Vì đây là hoạt động ưu tiên, chúng ta sẽ cố không sử dụng 2 máy một lúc. Vấn đề thực sự cuẩ điện là phải đảm bảo an toàn của mạch điện. Vì vậy trước tiên chúng ta hãy kết nối dòng điện với UPS đề phòng có đột biến. Các hệ thống máy tính cuẩ máy phay có tính nhạy cảm rất cao

Tiếp theo!” Fromm nói “những công nhân kỹ thuật cao”

“Điều này sẽ rất khó đấy” Ghosn nhận xét

Người Đức mỉm cười, khiến mọi người trong phòng ngạc nhiên “Không khó đến thế. Dễ hơn mọi người nghĩ nhiều”

“Thật sao?” Qati hỏi. cái gã ngoại đạo này có thể mang cho hắn tin vui gì đây?

“Có lẽ chúng ta sẽ cần 5 người được đào tạo kỹ thuật cao, nhưng tôi chắc các anh đã có sẵn trong vùng này rồi”

“Ở đâu? Không có cửa hàng máy móc nào trong vùng này có thể….”

“Chắc chắn có chứ. Người ở đây có đeo kính không?”

“Nhưng….”

“Tất nhiên!” Ghosn nói, mắt hắn đang ánh lên thích thú

“anh thấy đấy” Fromm giải thích với Qati “Độ chính xác chúng ta cần cũng không khác gì so với độ chính xác yêu cầu từ những người cắt kính mắt. Những máy móc này thiết kế tương tự như thế, chỉ là lớn hơn thôi và những gì chúng ta sẽ làm là nghiền các vật liệu rắn cứng thành các hình dạng chính xác, định sẵn. Bom hạt nhân được sản xuất với các thông số kỹ thuật chính xác. Kính đeo cũng vậy. Vật thể chúng ta muốn tạo ra lớn hơn, nhưng cả hai đều hoạt động theo cùng một cách. Với một chiếc máy phù hợp với thông số kỹ thuật, phần còn lại chỉ là vấn đề về kích thước và không có sự khác biệt thực sự giữa hai thứ này cả. Vậy: Các anh có thể tập hợp được những thợ mài thấu kính lành nghề không?”

“Sao không chứ” Qati trả lời, che dấu cơn giận

“Họ phải có tay nghề cao” Fromm nói giống như hiệu trưởng trường học “Tốt nhất là anh có thể tìm được những người có kinh nghiệm lâu năm, có lẽ được đào tạo ở Đức hoặc Anh”

“Chắc chắn sẽ xuất hiện lỗ hổng an ninh” Ghosn khẽ nói

“Ồ, sao lại thế?” Fromm hỏi, giả vờ khó hiểu khiến 2 người kia bị sốc vì thái độ kiêu ngạo này

“Vậy đấy” Qati đồng ý

“Tiếp theo, chúng ta cần những bàn làm việc chắc cahwns để có thể lắp ráp mấy chiếc máy đó”

* * *

Được nửa đường, Thiếu tá Walter Claggett tự nhủ. Trong vòng 45 ngày nữa, USS Maine sẽ nổi lên ngoài Juan de Fuca Straits, kết nối với con tàu kéo đó và theo Little Toot vào cảng Bangor, cập tại đó và bắt đầu bàn giao cho đội “Xah” thực hiện vòng tuần tra cảnh báo tiếp theo. Khoảnh khắc đó không còn quá lâu nữa

Walter Clagget – bạn bè vẫn gọi anh là Dutch, nickname bắt nguồn từ thời ở Học Viện Hải Quân, lâu quá rồi cũng không còn nhớ lý do nữa: Clagget là người da đen- 36 tuổi và trước chuyến đi đã được khéo léo thông báo rằng sẽ sớm trong diện “nguồn” được thăng cấp lên trung tá và có cơ hội chỉ huy một tàu ngầm tấn công nhanh. Đúng là tin tốt. Anh đã hai lần lập gia đình và đều ly dị, điều vốn chẳng hiếm hoi với các lính tàu ngầm – may mắn là chưa có đứa con nào – và hải quân là cả cuộc đời anh. Anh chỉ hạnh phúc khi được ở trên biển và dành thời gian nghỉ dưỡng không quá ngắn trên bãi biển. Tiến vào biển, diều khiển một con tàu chiến lớn xông qua vùng nước đen là điều tuyệt vời nhất đối với Walter Claggett. Chỉ huy những người giỏi, nhận được toàn bộ sự tôn trọng của người khác trong nghề nghiệp chuyên môn đòi hỏi người ta phải biết làm những điều đúng đắn trong mọi lúc, nhưng cũng phải tạo được không khí thư giãn trong phòng họp các sỹ quan thì trách nhiệm của anh lại phải tư vấn cho cấp dưới – Clagget đã xem xét mọi khía cạnh trong sự nghiệp của mình

Chỉ có điều anh không thể chịu được viên sỹ quan chỉ huy của mình

Thế quái nào mà Thuyền Trưởng Hairy Ricks lại có thể tiến xe như thế? Anh tự hỏi lần thứ 20 trong tuần này. Người này thông minh, có thể phác thảo ra hệ thống lò phản ứng của tàu ngầm phía sau phong bì, hoặc thậm chí trong những giấc mơ ngày hiếm hoi, anh ta biết mọi điều về thiết kế tàu ngầm mà ngay cả mấy kẻ đóng tàu Electric Boat cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Anh ta có kỹ năng để thảo luận về các chi tiết phức tạp của thiết kế kính tiềm vọng với chuyên gia trưởng quang học của Hải quân, và biết về các công cụ hỗ trợ định vị vệ tinh nhiều hơn mấy gã ở NASA, TRW hoặc bất cứ ai đang chạy chương trình đó. Chắc chắn anh ta cũng biết rõ phần thiết bị hướng dẫn cho tên lửa đạn đạo Trident-II D-5 phóng từ biển hơn bất cứ gã nào trong Bộ phận Hệ thống Tên lửa của Lockheed. Vào bữa tối hơn 2 tuần trước, anh ta thậm chí còn đọc lại toàn bộ trang trong sách hướng dẫn bảo trì. Nếu xem theo quan điểm kỹ thuật thuần túy, Ricks có lẽ là sỹ quan được chuẩn bị kỹ càng nhất trong Hải quân Hoa Kỳ

Harry Ricks là sản phẩm ưu tú của Hải quân chuyên tàu chạy năng lượng hạt nhân, một kỹ sư không ai so sánh được. Quan điểm kỹ thuật gần như trở thành bản năng. Claggett giỏi và biết rõ điều đấy. Anh cũng biết mính sẽ không bao giờ xuất sắc theo kiểu Harry Ricks được

Chỉ là anh chàng này chẳng biết gì về hoạt động tàu ngầm và các thủy thủ cả, Claggett trầm ngâm. Ricks không có linh cảm của người đi biển và hầu như không có kỹ năng của thủy thủ, điều thật khó tin nhưng lại là sự thật

“Sir” Claggett chậm rãi “Đây là một chief giỏi. Cậu ta trẻ nhưng rất sắc sảo”

“Cậu ta không thể kiểm soát người của mình” Ricks trả lời

“Thuyền trưởng, tôi không biết ý anh là gì”

“Cách cậu ta huấn huyện không phù hợp với tiêu chuẩn quân đội”

“Cách tiếp cận đúng là hơi bất thường nhưng cậu ta cắt giảm thời gian mỗi lần nạp đạn giảm xuống 6 giây so với trung bình. Con cá (ám chỉ ngư lôi) đều hoạt động hoàn hảo, ngay cả những quả tưởng là có vấn đề. Mọi người đều làm việc chăm chỉ. Chúng ta còn đòi hỏi gì hơn ở người ở vị trí đó?”

“Tôi không đòi hỏi, tôi ra lệnh, trực tiếp. Tôi yêu cầu mọi thứ phải làm theo cách của tôi, đúng cánh. Và họ phải làm theo” Rick bình tĩnh nhưng hung hăng

Không ích gì khi chọc tức thuyền trưởng về những vấn đề như thế này, đặc biệt khi anh ta tỏ ra kiên quyết như thế, nhưng công việc của Claggett là Sỹ quan phụ trách (Executive Officer – EO) đứng giữa thủy thủ và thuyền trưởng, đặc biệt khi thuyền trưởng đã sai

“Sir, tôi phải trân trọng phản bác ý kiến này. Tôi nghĩ chúng ta nên nhìn vào kết quả, và kết quả ở đây gần như hoàn hảo. Một chief giỏi là người biết tận dụng tình thế và không đi quá xa. Nếu anh đánh giá như thế thì sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến cậu ta và cả bộ phận đó”

“X, tôi hy vọng nhận được sự ủng hộ của tất cả các sỹ quan dưới quyền mình, đặc biệt là cậu”

Claggett ngồi thẳng trên ghế như thể vừa bị đấm quả đau. Anh cố nói chuyện bình tĩnh “Thuyền trưởng, anh có được sự ủng hộ cũng như trung thành của tôi, nhưng công việc của tôi không phải là robot. Tôi vẫn đưa ra đề nghị thay thế khác” anh nói thêm “ít nhất đó là những gì họ dạy ở Trường PXO” Clagget cảm thấy hối hận ngay khi câu cuối thốt ra, nhưng lời nói phát ra rồi không thu hồi được. Cabin của CO vốn khá chật hẹp, giờ càng thêm bí bách

Thiếu tá Walter Martin Clagget, đó là điều ngu xuẩn nhất nên nói lúc này, Rick trống rỗng

“Tiếp theo, công việc diễn tập trong lò phản ứng” Ricks nói

“Một cuộc diễn tập khác? Sớm như vậy?” Chúa ơi, cuộc diễn tâp lần gần đây nhất HOÀN HẢO đến chết khiếp. À, gần như hoàn hảo, Claggett tự sửa. Mấy nhóc đó đã rút ngắn đâu đó được 10 hay 15 giây. Vị Executive Officer không biết liệu còn chỗ nào có thể cải thiện thêm nữa được không

“X, Thành thạo chỉ có được qua luyện tập mỗi ngày”

“ Chắc chắn là thế, sir, nhưng họ đã thành thạo. Ý tôi là, ORSE (cuộc thử nghiệm thiết bị an toàn trong lò phản ứng hạt nhân) chúng ta đã gần như phá vỡ kỷ lục của Thuyền trưởng Rosselli tạo được cho phi đội trước khi rời đây trong cuộc diễn tập lần trước”

“Dù huấn luyện tốt đến đâu, chúng ta luôn đặt mục tiêu cao hơn. Chỉ khi đó, cậu mới có thể phấn đấu xuất sắc. Lần ORSE lần tới, tôi muốn phá vỡ kỷ lục của đội, X”

Anh ta muốn ghi kỷ lục của hải quân, kỷ lục thế giới và có lẽ muốn Chúa trao chứng chỉ nữa, Claggett nghĩ. Còn hơn thế, anh ta muốn ghi kỷ lục vào thành tích cá nhân mình

Điện thoại trên vách ngăn đột ngột vang lên. Ricks nhấc máy

“Sỹ quan chỉ huy….được, đang trên đường đến” anh ta cúp máy “Có mục tiêu sonar”

Claggett bước ra cửa trong vòng 2 giây, thuyền trưởng đi ngay sau

“Chuyện gì thế?” Claggett hỏi trước. Là một Thuyền phó, anh cũng là người chịu trách nhiệm về tác chiến chiến thuật

“Cho tôi 2 phút để định dạng” viên sỹ quan sonar phụ trách báo cáo “Mục tiêu không thực sự ổn định. Tôi nghĩ là một con tàu ngầm lớp 688, hướng 1-9-5, Mục tiêu đang đi thẳng, sir”

“Tua lại” Ricks ra lệnh. Sỹ quan sonar chuyển sang một màn hình khác – cậu ta đánh dấu một số đoạn bằng bút chì và vẫn chưa xóa chúng đi – và chạy lại vài phút

“Nhìn thấy ở đây chưa, thuyền trưởng….thay đổi thực sự….ngay ở đây thì bắt đầu lặn xuống. Đó là khi tôi gọi điện”

Viên thuyền trưởng gõ ngón tay vào màn hình “Cậu đáng nhẽ nên để ý từ đó, sỹ quan. Lãng phí mất 2 phút. Lần tới chú ý hơn vào”

“Rõ, thuyền trưởng” ngoài việc vâng dạ thì viên sỹ quan sonar mới-hai-mươi-ba-tuổi còn biết nói gì nữa? Ricks rời phòng sonar. Claggett theo sau, vỗ vai viên sỹ quan sonar an ủi

Mẹ kiếp, thuyền trưởng!

“Hướng 2-7-0, tốc độ 5 hải lý, lặn sâu 500 feet, chúng ta đang ở dưới lớp nhiệt” viên sỹ quan phụ trách boong báo cáo “Mục tiêu hiện tại S-11 đang hướng 1-9-5, ở mạn trái. Đội định vị kiểm soát hỏa lực đang tính toán. Chúng ta có cá/ngư lôi ở ống số 1,3 và 4. Ông số 2 vẫn trống. Các cửa đã đóng, các ông đều khô”

“Hãy nói với tôi về S-11” Ricks ra lệnh

“Mục tiêu hướng thẳng, đang ở dưới lớp nhiệt, chưa xác định được khoảng cách”

“Các điều kiện môi trường?”

“Môi trường thủy văn ở trên lặng sóng, có một lớp nhiệt trên khoảng 100 feet. Nhiệt độ nước xung quanh tàu ngầm của chúng ta không đổi và điều kiện sóng siêu âm rất thuận lợi”

“S-11 cách khoảng 10.000 yard, số liệu đọc đầu tiên trên sonar xuất hiện” Thiếu úy Shaw bên định vị theo dõi báo cáo

“Conn, sonar đây, chúng tôi xác định mục tiêu S-11 là tàu ngầm lớp 688, tàu ngầm tấn công nhanh của Mỹ, dự đoán tốc độ khoảng 14 đến 15 hải lý/giờ,sir”

“Whoa!” Claggett nhận xét với Ricks “Chúng ta vừa phát hiện một con Los Angeles ở IO-K+! hẳn sẽ khiến ai đó tức giận đây….”

“Sonar, conn đây, tôi muốn dữ liệu, không phải dự đoán” Ricks nói

“Thuyền trưởng, cậu ta đã làm rất tốt phát hiện mục tiêu xung quanh” Claggett nói khẽ. Mù hè ở Vịnh Alaska có rất nhiều tàu đánh cá và cá voi, các thuyền thường tập hợp theo số lượng lớn, tạo ra tiếng ồn và gây nhiễu âm thanh trên màn hình sonar “đây đúng là sỹ quan sonar cmn giỏi đấy”

“Tôi trả tiền để cậu ta làm tốt, X. Chúng ta không trao huy chương cho những người hoàn thành công việc theo nghĩa vụ. Tôi muốn có một bản phát lại để xem liệu có dấu vết nào đã bị câu ta bỏ qua trước đó không”

Ai chả tìm thấy gì đó trong đoạn phát lại, Claggett tự nhủ

“Conn, Sonar đây. Tôi có thể phân biệt được âm thanh yếu ớt của chuyển động quay của cánh quạt..có vẻ như 14 hải lý/giờ, +/-1, sir”

“Tốt lắm, sonar, làm tốt hơn rồi”

“Uhm, thuyền trưởng…có vẻ như gần hơn 10.000 yard…không hơn, nhưng có thể gần hơn. Đội theo dõi đang xác nhận….dự đoán tốt nhất là 9500 yard, hướng 3-0-5” Shaw báo cáo tiếp theo, chờ đợi bầu trời sụp xuống

“Vây, mục tiêu không phải là trên 10.000 yard bây giờ à?”

“Không, sir, có vẻ là 9500 yard”

“Hãy cho tôi biết khi nào cậu lại thay đổi suy nghĩ” Ricks trả lời “giảm tốc độ xuống 4 hải lý/giờ”

“Giảm tốc độ xuống 4 hải lý/giờ, tuân lệnh” vị OOD xác nhận

“Anh để bên kia vượt qua chúng ta?” Claggett hỏi

“Phải” thuyền trưởng gật đầu

“Chúng ta đang có giải pháp bắn” viên sỹ quan phụ trách vũ khí báo cáo. Vị XO kiểm tra đồng hồ, không còn nhiều thời gian phản ứng

“Rất tốt. Rất vui khi nghe thấy điều đó” Ricks trả lời

“tốc độ giờ là 4 hải lý/giờ”

“Được rồi. Chúng ta đã có được hắn ta. S-11 đang hướng 2-0-1, khoảng cách 9100 yard, hướng 3-0-0, tốc độ 15 hải lý/giờ”

“Cá nằm trên thớt” Claggett nói. Tất nhiên, đi tốc độ nhanh thế này thì dễ bị phát hiện thôi

“Đúng vậy, điều này sẽ được ghi trong báo cáo tuần tra”.

“Đó là mánh thôi” Ryan nhận xét “tôi không thích chuyện diễn ra theo hướng này”

“Tôi cũng không thích” Bunker đồng ý “Tôi đã đề xuất vũ khí giao về cho nhóm tàu chiến TR”

“Tôi đồng ý và sẽ đề xuất với tổng thống” Ryan gọi điện. Theo quy tắc trò chơi, Tổng thống giờ được cho là đang ở trên Không Lực Một, đâu đó trên Thái Bình Dương, đang thăm một quốc gia nào đó trên vành đai Thái Bình Dương, trên đường trở về. Vai trò ra quyết định của Tổng Thống được một ủy ban nào đó trong Lầu Năm Góc đảm trách. Jack báo cáo đề xuất và đợi hồi âm

“Dennis, chỉ trong trường hợp tự vệ thôi”

“Chết tiệt” Bunker khẽ nói “Tổng tống đáng nhẽ nên nghe tôi”

Jack cười toe “Tôi đồng ý, nhưng không phải lần này. Không được phép có các hành động khiêu khích, anh chỉ hành động nhằm bảo vệ các tàu trong nhóm chiến đấu”

Vị SecDef (Bộ trưởng quốc phòng) quay sang viên sỹ quan phụ trách hành động “Chuyển tin đó tới Theodore Roosevelt. Nói với họ tôi muốn có cuộc tuần tra trên không tác chiến toàn diện. Bất kỳ thứ gì ngoài 200 dặm báo cáo ngay cho tôi. Dưới 200 dặm, chỉ huy nhóm tàu tác chiến được tùy ý quyết định hành động. Nếu là tàu ngầm, bán kính là 50 – 5 và 0 – hải lý. Trong vòng bán kính này, kiên quyết loại bỏ”

“Thật sáng tạo” Jack nói

“Chúng ta có cuộc tấn công vào Valley Forge” suy luận khả dĩ nhất trong lúc này là một tàu ngầm Liên Xô bất ngờ tấn công tên lửa. Có vẻ như vài đơn vị hạm đội Nga đang hoạt động độc lập hoặc ít nhất không theo lệnh Moscow. Vậy thì tình hình có thể tệ hơn

“thông báo trên Đường Dây Nóng. Vừa có một cuộc tấn công của lực lượng mặt đất vào Trung Đoàn Tên Lửa Chiến Lược…căn cứ SS-18 tại Trung Á”

“Ra lệnh cho tất cả các máy bay ném bom ở chế độ sẵn sàng cất cánh ngay lập tức! Jack, nói với tổng thống rằng tôi vừa ra lệnh đó”

“Đường dây liên lạc bị hỏng” loa trên tường vang lên “Liên lạc radio với Không Lực Một bị ngắt”

“Cung cấp thông tin nhiều hơn đi” Jack ra lệnh

“Sir, hiện tại mới chỉ có từng đó thông tin”

“hiện giờ phó tổng thống đang ở đâu?” Ryan hỏi

“Ông ấy đang trên máy bay Kneecap Alternate, cách Bermuda 600 dặm phía nam. Kneecap Prime đi trước Không Lực Một khoảng 400 dặm, chuẩn bị hạ cánh xuống Alaska để đổi máy bay”

“Quá gần với Người Nga, khả năng xảy ra đánh chặn…nhưng cũng không nhất thiết…phải là nhiệm vụ một chiều” Bunker nói “Trừ khi họ cử một tàu chiến Liên Xô với SAM..Phó tổng thống tạm thời nắm quyền”

“Sir, tôi…”

“Đó là quyết định của tôi, Jack. Tổng Thống giờ oăc jalf đã chết hoặc đường dây liên lạc bị chặn. SecDef nói rằng Phó tổng thống sẽ phụ trách cho đến khi đường dây liên lạc thiết lập trở lại và xác thực bằng mật khẩu. Các lực lượng giờ sẽ vào trạng thái DEFCON-1 (Sẵn sàng chiến đấu Cấp 1) dưới quyền chỉ huy của tôi”

Một điều về Dennis Bunker, Ryan nghĩ, người đàn ông này chưa bao giờ thôi là chiến binh. Ông ấy đưa ra quyết định và không bao giờ bỏ cuộc. Ông ấy cũng thường đưa ra quyết định đúng, giống như lúc này

* * *

Hồ sơ của Ryan là một tập dày. Gần 5 inch, Goodley đọc nó trong một căn phòng riêng tại tầng 7. Tập nửa inch là lý lịch và mức độ an ninh. Hồ sơ học thuật rất ấn tượng, đặc biệt là nghiên cứu tiến sỹ tại khoa sử Đại học Georgetown. Tất nhiên, Georgetown không phải là Harvard, nhưng cũng là học viện rất uy tín, Goodley tự nhỏ. Công việc đầu tiên làm cho CIA của anh ta là tham gia chương trình tyển dụng sinh viên chất lượng của Tướng James Greer và báo cáo đầu tiên của anh ta “Các điệp viên và các cơ quan tình báo” viết về chủ nghĩa khủng bố. Goodley nghĩ, đúng là sự tình cờ kỳ lạ cho những sự kiện diễn ra sau đó

30 trang hồ sơ tiếp theo ghi lại những gì xảy ra ở London, chủ yếu bao gồm các bản tóm tắt báo cáo của cảnh sát và một vài bức ảnh báo chí. Goodley bắt đầu ghi chép. Cao Bồi, anh ta nghĩ đến từ này đầu tiên. Tự dưng lao vào mấy cái chuyện như thế. Viên học giả lắc đầu. 20 phút sau, anh ta đọc qua bản tổng hợp tóm tắt thứ hai của CIA trong hồ sơ Ryan, trong đó có một bản tự tin dự báo rằng mấy tên khủng bố có lẽ không bao giờ hoạt động ở Hoa Kỳ – chỉ vài ngày trước khi xảy ra vụ tấn công vào chính gia đình anh

Dự đoán sai rồi, phải không Ryan? Goodley cười toét miệng một mình. Họ nói anh ta thông minh, nhưng anh ta cũng mắc sai lầm như mọi người thôi….

Anh ta cũng làm vài việc khi ở Anh, không dự đoán được Chernenko sẽ kế nhiệm Andropov, dù đã dự đoán Narmonov sẽ vượt qua những người khác và trở thành người đứng đầu Liên Xô trong tương lại. Ryan là người đầu tiên, ngoài Kantrowitz của Princeton, nhìn ra được tiềm năng của Andrey Il’ych. Goodley tự nhắc bản thân lúc đó anh ta mới chỉ là sinh viên đại học, mải ngủ nghê với cô gái ở Wellesley, tên là Debra Frost…tự hỏi chuyện chuyện gì xảy ra với nàng…?

“Thằng khốn…” Vài phút sau Ben thì thầm “thằng khốn”

THÁNG MƯỜI ĐỎ, một tàu ngầm tên lửa đạn đạo của Liên Xô….đã đào tẩu. Ryan là một trong những người đầu tiên nghi ngờ chuyện đó…Ryan, một nhà phân tích tại Trạm London đã…điều hành chiến dịch này trên biển! Giết một thủy thủ Nga. Lại là hành động của một gã cao bồi. Cũng không thể bắt sống gã đó, phải bắn hạ hắn giống như trong một bộ phim…

Mẹ kiếp! Một tàu ngầm tên lửa đạn đạo của Nga đào tẩu…và họ đã giữ bí mật…ồ, còn tàu đó sau này đã bị đánh chìm ở vùng nước sâu

Quay trở lại London vài tháng trước khi được chuyển về Mỹ để trở thành trợ lý đặc biệt của Greer và người thừa kế của ông ấy. Làm vài công việc thú vị với Đội đàm phán kiểm soát vũ khí…

Không thể như thế được, Chủ tịch KGB được cho là chết trong một vụ tai nạn máy bay…

Goodley giờ đang ghi chú. Liz Elliot có thể chưa bao giờ biết đến mấy chuyện này, phải không?

Mày đang không nhìn vào mặt tốt của Ryan, vi nghiên cứu sinh Nhà Trắng tự nhắc nhở bản thân. Tất nhiên, Elliot chưa bao giờ thực sự nói điều đó, nhưng cô ta tự làm theo cách mà anh ta hiểu được…hoặc nghĩ rằng anh ta đã hiểu, Goodley tự sửa. Anh ta chợt nhận ra mình đang tham gia vào trò chơi nguy hiểm thế nào

Ryan giết người. Anh ta đã bắn và giết ít nhất 3 người. Khi nói chuyện với người đàn ông này, bạn không thể nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào liên quan đến chuyện đó. Đời thực không giống như miền Tây hoang dã. Người ta không mang theo một khẩu súng lục ổ quay với tay cầm vẫn còn khắc trên đó. Goodley không cảm thấy sởn gai ốc, nhưng tự nhắc bản thân Ryan là người không thể xem thường. Anh ta chưa bao giờ gặp một người từng giết người khác và không ngu đến mức coi những người đó là anh hùng hay loại nào đó khác, nhưng trong đầu phải luôn ghi nhớ chuyện đó, phải không?

Rồi anh ta để ý, có rất nhiều khoảng trống thời gian xung quanh thời điểm James Greer chết…không phải lúc đó đang xảy ra sự kiện lớn ở Colombia đó sao? Anh ta ghi chú vài điều. Rồi Ryan trở thành quyền DDI, nhưng chỉ sau khi Fowler lên tổng thống, Thẩm phán Arthur Moore và Robert Ritter đồng loạt nghỉ hưu để nhường chỗ cho chính quyền của vị tổng thống mới và Ryan được Thượng Viện xác nhận trở thành Phó Giám đốc CIA. Không có nhiều trong hồ sơ sau này. Goodley đóng phần đó và bắt đầu mở hồ sơ cá nhân và tài chính….

* * *

“Tệ quá…” Ryan nói, 20 phút là quá muộn

“tôi nghĩ cậu đúng”

“Quá muộn. Chúng ta đã làm gì sai sao?”

“tôi không chắc” Bunker trả lời “Nói với nhóm TR rút lui và rời khỏi cuộc chiến, có lẽ thế à?”

Ryan nhìn chằm chằm vào bản đồ treo trên bức tường xa xa “Có lẽ, nhưng chúng ta đã đẩy Andrey Il’ych vào một góc…chúng ta phải để ông ta thoát ra”

“Làm cách nào? Sao chúng ta có thể làm điều đó mà không tự đẩy mình vào góc?”

“Tôi nghĩ kịch bản này có một vấn đề…không chắc chắn về chuyện đó lắm, dù…”

* * *

“hãy đánh động mấy con chuột trong lồng đó đi” Ricks nói

“Thuyền trưởng, như thế nào?” Claggett hỏi

“Tình trạng ống phóng số 2?”

“Trống. Hiện tại ống phóng ngư lôi số 2 đã hết hoạt động và đang chuẩn bị cho việc bảo trì và thử nghiệm” Viên sỹ quan phụ trách vũ khí trả lời

“Nó ổn chứ?”

“Vâng, sir, đã hoàn thành kiểm tra nửa giờ trước khi phát hiện ra mục tiêu này”

“Được rồi…” Ricks cười toe “tôi muốn bắn một tia nữa từ ống phóng số 2. Hãy có một cú phóng thoáng qua để đánh thức anh ta tỉnh dậy!”

Mẹ kiếp! Claggett nghĩ. Đây gần như có thể là hành động mà Mancuso hay Rosselli sẽ làm. Gần như… “Sir, cách này thật sự ồn ào. Chúng ta có thể chỉ cần chơi bản ‘tango’ là đủ đánh thức anh ta rồi”

“Sỹ quan vũ khí, chúng ta vẫn đang có giải pháp bắn vào S-11 chứ?” Mancuso muốn có mấy thuyền trưởng hung hăng, chà, giờ mình sẽ cho anh ta thấy sự hung hăng…

“Vâng, sir!” viên sỹ quan phụ trách vũ khí trả lời tức thì

“Thực hiện quy trình bắn. Chuẩn bị bắn cột nước tại ống phóng số 2”

“Sir, xác nhận ống phóng ngư lôi số 2 đang trống. Vũ khi nằm tại ống phóng số 1,3 và 4 vẫn an toàn” Anh ta vừa gọi đến phòng ngư lôi để xác nhận những gì màn hình điện tử thông báo. Trong phòng ngư lôi, viên sỹ quan phụ trách nhìn ra ống kính nhỏ để đảm bảo họ sẽ không phóng bất kỳ thứ gì khác

“Ống phóng số 2 đã được kiểm tra bằng mắt thường cho thấy còn trống. Khí áp suất cao đang vào” viên sỹ quan phụ trách gọi lại “Chúng ta đã sẵn sàng bắn”

“Mở cửa ống phóng”

“Mở cửa ống phóng, Rõ. Cửa đã mở”

“Sỹ quan vũ khí?”

“Đã khóa mục tiêu”

“Hướng phóng phù hợp và…BẮN!”

Sĩ quan phụ trách vũ khí nhấn nút tương ứng, khí áp suất cao đột ngột lao ra khỏi ống phóng ngư lôi và phóng xuống biển khiến tàu ngầm USS Maine rung lắc

* * *

Trên tàu USS Omaha cách đó 6000 yard, vài phút qua, một lính sonar đang cố gắng phân biệt điểm xuất hiện trên màn hình có phải là thứ gì khác chứ không phải là tiếng ồn dưới đáy biển hay không

“Conn, sonar đây, tín hiệu đột ngột, tín hiệu đột ngột, tín hiệu cơ khí hương 0-8-8, đuôi tàu”

“Cái quái gì?” Viên sỹ quan phụ trách Sàn tàu nói. Anh là sỹ quan hoa tiêu của tàu, chỉ mới nhậm chức được 3 tuần “Chuyện gì ở đó?”

“tín hiệu đột ngột, tín hiệu đột ngột – có tín hiệu đột ngột phóng ở hướng 0-8-8! Tôi nhắc lại, tín hiệu đột ngột phóng ở phía đuôi tàu”

“Chạy hết công suất!” viên trung úy mặt đột nhiên trắng bệch nói to “Vào vị trí chiến đấu! Phòng 5-inch chuẩn bị sẵn sàng!” Anh nhấc điện thoại phòng chỉ huy gọi cho thuyền trưởng, nhưng âm thanh báo động toàn tàu đã vang lên và Viên sỹ quan chỉ hủy chạy chân trần lao về Trung Tâm Tấn Công, ngực vẫn còn chưa cài hết cúc áo

“Chuyện quái gì thế?”

“Sir, chúng ta có một tín hiệu đột ngột tấn công vào phía đuôi tàu- Sonar, Conn đây, cậu có thêm gì chưa?”

“Không có gì, sir, không còn gì nữa sau tín hiệu đột ngột đó. Đó là một tín hiệu đột ngột bắn thẳng về phía chúng ta, tiếng khí HP (áp suất cao) vào trong nước biển, nhưng…nghe như một trò đùa vui vẻ, sir. Tôi không thấy có gì trong nước cả”

“Rẽ phải hết mức!” vị OOD ra lệnh, bỏ qua viên thuyền trưởng. Anh ta vẫn chịu trách nhiệm chỉ huy con tàu cho đến khi được lệnh chuyển giao “Lặn 100 feet, phòng 5 -inch, phóng mồi nhử ngay-ngay-ngay!”

“Rẽ phải hết mức, tuân lệnh, sir, đã rẽ phải hết mức, chưa có tuyến đi. Tốc độ 20 hải lý/giờ và đang tăng tốc” viên sỹ quan phụ trách bánh lái báo cáo

“Tốt lắm. Tuyến 0-1-0”

“Rõ, chuyển hướng đi mới 0-1-0”

“Ai trong vùng này?” vị CO/Sỹ quan chỉ huy thoải mái hỏi lại, dù ông không thực sự cảm thấy thoải mái chút nào

“Maine đâu đó quanh đây” viên sỹ quan hoa tiêu trả lời

“Harry Ricks” Thằng khốn đó, dù ông không nói ra miệng. Kỷ luật quân đội khiến ông không thốt ra câu chửi bậy “Sonar, báo cáo cho tôi!”

“Conn, Sonar đây, không có gì trong nước cả. Nếu đó là ngư lôi thì tôi đã thấy, sir”

“Hoa tiêu, hạ tốc độ xuông 1/3 công suất”

“Rõ, tốc độ giảm xuống còn 1/3”

* * *

“tôi nghĩ chúng ta đã khiến bọn họ sợ phọt ra quần” Ricks bình luận khi nhìn vào màn hình sonar. Vài giây sau bắn tín hiệu mô phỏng, chiếc tàu ngầm lớp 688 kia đã phóng hết tốc lực và giờ cũng đang phóng mồi nhử

“Công suất của họ vừa giảm, sir, các cánh quạt đang quay chậm lại”

“Phải, giờ thì ông ta biết không có gì phía sau. Chúng ta sẽ gọi cho ông ta trên Gertrude”

“Thằng ngu đó! Hắn không biết một tàu ngầm Akula có thể xuất hiện quanh đây à?” Viên sỹ quan chỉ huy tàu USS Omaha gầm gừ

“Sir, không thấy tàu đó xuất hiện, chỉ là vài tàu đánh cá thôi”

“Được rồi, hãy đảm bảo an toàn trong các khu vực chung. Cứ để Maine cười thêm chút nữa” ông tỏ vẻ kinh tởm “Lỗi của tôi. Đáng nhẽ nên để tốc độ tàu ta ở 10 hải lý, thay vì 15 hải lý. Hãy cài đặt tốc độ 10 hải lý/giờ đi”

“Vâng, sir. Hướng đi thế nào?”

“Con tàu ngầm tấn công đó hẳn sẽ quan tâm đến hướng bắc của khu vực này. Chúng ta đi hướng đông nam đi”

“Vâng”

“Phản ứng tốt lắm, hoa tiêu. Chúng ta cần phải né con cá đó (ngư lôi) theo cách đó. Bài học ở đây là gì?”

“Sir, giống như ngài đã nói, chúng ta đi quá nhanh”

“Mr. Auburn, hãy rút ra bài học đó từ thuyền trưởng của cậu hôm nay”

“Vâng, sir”

Viên thuyền trưởng vỗ vai viên sỹ quan trẻ khi rời khỏi phòng

* * *

Cách đó 6000 yard, tướng Lunin đang cho tàu chạy ở tốc độ 3 hải lý/giờ ngay trên lớp đường nhiệt, sonar mảng kéo ở dưới lớp đường nhiệt

“Chuyện gì thế?” thuyền trưởng Lunin hỏi

“Xuất hiện tiếng ồn ở hướng 1-3-0” viên sỹ quan sonar nói, chỉ vào màn hình “và không còn gì nữa. 15 giây sau lại xuât hiện tiếng ồn ở đây…hướng tới tiếng ồn đầu tiên. Tín hiệu có vẻ là một tàu ngầm lớp Los Angeles của Mỹ chạy hết công suất, rồi chậm lại và biến mất trên màn hình”

“Một cuộc tập trận, Yevgeniy…tín hiệu đầu tiên là một tàu ngầm đạn đạo của Mỹ….lớp Ohio. Cậu nghĩ sao?” Thuyền trưởng Cấp 1 (Captain First Rank) Valentin Borissovich Dubinin hỏi

“Chưa ai từng phát hiện ra một con Ohio dưới đáy biển…”

“Mọi thứ luôn có lần đầu tiên”

“Và giờ?”

“chúng ta hãy yên lặng chờ xem. Con tàu Ohio này còn yên ắng hơn cẩ một con cá voi đang ngủ, nhưng ít nhất giờ chúng ta biết có một con ở quanh đây. Chúng ta sẽ không bám theo. Tên Mỹ nào tạo ra tiếng ổn theo cách này thật quá ngu xuẩn. Trước đây chưa bao giờ xảy ra chuyện này”

“Thuyền trưởng, trò chơi giờ đã thay đổi” viên sỹ quan sonar bình luận. Thật ra là đã thay đổi quá nhiều, nhưng anh không nói ra thì “đồng chí thuyền trưởng” cũng hiểu

“Chắc chắn là thế, Yevgeniy. Giờ mới thực sự là chơi. Không nhất thiết phải làm tổn thương ai và chúng ta có thể kiểm tra các kỹ năng của mình như khi tham gia Olympics”

“Có thắc mắc gì không?”

“Tôi nghĩ chúng ta nên đợi một chút trước khi bắn, sir” viên sỹ quan phụ trách vũ khí nói “Họ có cơ hội tránh được cú đó”

“Đồng ý, nhưng chúng ta chỉ đang cố gắng đánh thức bọn hỏi khỏi thái độ ngủ gật” Ricks thoải mái

Vậy thì mục đích của cuộc diễn tập là gì? Dutch Claggett tự hỏi. Ồ, tất nhiên, để cho mọi người thấy ông hiếu chiến thế nào

“Tôi nghĩ chúng ta đã làm được chuyện đó” viên XO nói hộ thuyền trưởng. Mọi người trong phòng chỉ huy đều mỉm cười. Đây là trò chơi thường diễn ra giữa tàu ngầm tên lửa đạn đạo và tàu ngầm tấn công nhanh, hầu hết đều đã được chuẩn bị lên kế hoạch trước. Như thường khi, tàu lớp Ohio lại thắng lần này. Họ biết Omaha đang ở đâu đó xung quanh, tất nhiên, và rằng nó đang tìm kiếm một chiếc tàu Akula của Nga. Vài ngày trước, máy bay chống ngầm P-3 đã phát hiện ra con’cá mập’ Nga ở quầ đảo Aleutian, rồi mất dấu kể từ đó

“OOD, đi về hướng nam. Chúng ta phải rời đi, vụ nổ vừa rồi đã để lại dấu vết. Chúng ta xóa dấu chiếc Omaha vừa qua”

“Vâng, vâng, sir”

“Làm tốt lắm, mọi người” Ricks quay trở về cabin của mình

* * *

“Hướng đi mới à?”

“Hướng nam” Dubinin nói “Nó đang đi theo hướng mà chiếc Los Angeles tìm kiếm. Chúng ta sẽ duy trì vị trí ngày trên tầng nhiệt này để cắt ‘đuôi’ và cố gắng theo dõi trở lại” viên thuyền trưởng biết, không có nhiều cơ hội nhưng vận may luôn ưu ái những người kiên trì. Hoặc tương tự thế. Chiếc tàu ngầm này sẽ quay trở lại cảng trong 1 tuần nữa và lưới sonar mới dự kiến sẽ được thay thế trong quá trình đại tu, cải thiện đang kể so với công suất hiện tại. Chiêc tàu ngầm ông mới phát hiện hẳn là chiếc mới ở nam Alaska 3 tuần trước, USS Maine hoặc USS Nevada, nếu các báo cáo gián điệp là chính xác, sau chuyến hành trình này, nó ẽ cập cảng để hoàn thiện, rồi lại tiến hành một chuyến tuần tra khác, rồi lại hoàn thiệp tiếp vào tháng 2, tình cờ lại trùng với lịch trình của tàu ông sau đại tu. Vì vậy, lần tới, khi quay trở lại đây, ông ta sẽ đối đầu với cùng viên thuyền trưởng đó, cái người đã vừa phạm sai lầm. Sau khi tái trang bị, Admiral Lunin sẽ trở nên yên tĩnh hơn, có hệ thống sonar tốt hơn và Dubinin bắt tầu tự hỏi liệu mình