← Quay lại trang sách

Chương 15 PHÁT TRIỂN

Ghosn chỉ có thể lắc đầu. Về mặt khách quan, hắn biết rõ những biến động chính trị và thống nhất kinh tế đang lan rông khắp Châu Âu, biên giới giữa các quốc gia trở nên mờ dần và cùng với sự tan rã của Hiệp ước Warsaw, các nước Đông Âu nóng lòng muốn gia nhập Đại gia đình Châu Âu. Ngay cả như thế thì việc vận chuyển 5 máy móc ra khỏi Châu Âu vẫn rất khó khăn, rồi việc khó nhất là tìm được 1 chiếc xe tải ở Latakia vận tải chúng đến thung lũng nơi hắn và đồng bọn đang ẩn náu, vì từ trước đến giờ tất cả mọi người ở đó đều bỏ qua việc làm sao để có đường đi thuận tiện- bao gồm cả, hắn hài lòng ngẫm nghĩ, cả tên người Đức kia cũng không nghĩ đến. Fromm hiện đang đứng gần quan sát đám công nhân chuyển lô cuối cùng trong đống 5 máy công cụ lên phương tiện. Bất kể có tự cao thế nào thì cũng không thể phủ nhận Fromm là một kỹ thuật viên cực giỏi. Ngay cả kích thước của bàn máy công cụ cũng được thiết kế hợp lý, xung quanh máy công cụ có lề 10 cm vừa phải thuận tiện cho nhân viên để vừa một cuốn sổ ghi chép. Các tổ máy phát điện dự phòng và nguồn điện (UPS) đã được lắp đặt và chạy thử. Công việc còn lại là lắp đặt máy công cụ và tiến hành chạy thử toàn công suất, công việc sẽ mất khoảng 1 tuần tiến hành

Bock và Qati hiện đang giám sát toàn bộ quá trình lắp đặt, rất cẩn thận đứng ở góc xa nhất của tòa nhà, phòng khi cản đường mọi người

“Tôi đã vạch ra kế hoạch thực hiện các bước đầu tiên” Günther nói

“Vậy là cậu không định đánh bom Israel?” Qati hỏi. Ông ta là người duy nhất có quyền chấp nhận hoặc hủy bỏ kế hoạch này. Tuy nhiên, ông ta lắng nghe người bạn Đức của mình “Cậu nói kế hoạch đó với tôi được chưa?”

“Được chứ” Bock làm theo

“Thú vị đấy. Vấn đề an ninh/ giữ bí mật thì giải quyết thế nào?”

“Có một vấn đề nằm ở bạn của chúng ta, Manfred…Chính xác hơn là nằm ở phía vợ anh ấy. Cô ta biết về các kỹ năng của anh ấy và cô ta biết anh ấy xa nhà”

“tôi cũng từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng trừ khử cô ta sẽ khiến chúng ta mất nhiều hơn được”

“Điều này thường là đúng thế, nhưng tất cả các chuyên gia làm việc với Fromm cũng thường xa nhà- hầu hết vợ bọn họ đều đi cùng. Nếu cô ta biến mất thì hàng xóm có thể nghĩ cô ta đi công tác cùng chồng. Nếu không thì một ngày nào đó cô ta cũng tiết lộ sự vắng mặt của anh ấy và bất kể tình hình có bình thường đến đâu thì vẫn có người chú ý đến Manfred. Ai đó có thể để ý”

“Cô ta có thực sự biết chính xác công việc của chồng mình là gì không?”

“Manfred là người rất biết giữ bí mật nhưng chúng ta phải giả sử rằng cô ta có biết. Có người phụ nữ nào không biết công việc của chồng mình?”

“Tiếp tục đi” Qati mệt mỏi ra lệnh

“Ngay khi phát hiện ra thi thể của cô ta, cảnh sát sẽ buộc phải tìm kiếm người chồng, và đó cũng là vấn đề. Cô ta phải biến mất. Rồi làm cho chuyện đó như thể cô ta đi công tác cùng chồng”

“Cũng không nhất thiết phải làm ngay” Qati trả lời với nụ cười hiếm hoi “Chờ xong cái dự án này đã”

“Có thể”

“Cô ta là loại phụ nữ gì?”

“Mưu lợi, chỉ biết đến tiền và không có lý tưởng” Bock, một kẻ hữu thần, trả lời. Qati cảm thấy hơi buồn cười khi thấy hắn trả lời thế

“Cậu định làm chuyện này thế nào?”

Bock giải thích ngắn gọn “Chuyện này cũng giúp chúng ta xác đinh độ tin cậy của mấy người tham gia vào chiến dịch lần này. Phần chi tiết tôi để mấy người bạn của tôi lo”

“Có gian lận không? Người ta không thể quá cẩn thận với mấy chuyện kiểu này”

“Nếu anh muốn thì còn có cả đoạn video quay xác nhận? Một thứ gì đó xác nhận rõ ràng?” Bock từng làm chuyện này trước đây

“Tàn bạo quá” Qati nói “Nhưng tiếc là không thể thiếu được”

“Tôi sẽ lo chuyện đó khi tớ Cyprus”

“Cậu cần mang theo vệ sỹ trong chuyến đi đó, bạn của tôi”

“Được, cảm ơn, tôi nghĩ là sẽ cần” Bock hiểu điều đó có nghĩa là gì. Nếu hắn không còn nằm ngoài tầm với của kẻ thù – chà, xét đến cùng hắn vừa tham gia vào công việc thật sự nguy hiểm và Qati phải hết sức cẩn thận. Đề xuất cá nhân của Günther càng khiến cho giá trị con người của hắn được nâng lên

“Tất cả đống công cụ này đều được trang bị bộ đệm không khí để duy trì cân bằng” Ghosn đứng cách đó 15m, tỏ ra không hài lòng “Toàn đồ tốt cả – tại sao lại mất quá nhiều thời gian để giải quyết chuyện đó?”

“Anh bạn trẻ, đây là thứ chúng ta chỉ được phép làm 1 lần. Cậu có muốn mạo hiểm không?”

Ghosn gật đầu. Người này nói đúng, ngay cả khi hắn ta kiêu ngạo một cách khốn khiếp “Và tritium?”

“Trong mấy quả pin đó. Tôi đã lưu chúng ở một nơi mát mẻ. Tritium được giải phóng khi hun nóng. Các bước thu hồi tritium rất tinh vi, nhưng đơn giản và dễ hiểu”

“À, vân, tôi biết cách làm việc đó thế nào” Ghosn nhớ lại các thí nghiệm trong phòng thí nghiệm ở đại học

Fromm đưa cho hắn bản copy hướng dẫn vận hành của máy công cụ đầu tiên “Giờ, cả hai chúng ta đều phải học chút gì đó mới để dạy lại đám công nhân đấy”

* * *

Thuyền trưởng Dubinin đang ngồi trong văn phòng của Giám đốc xưởng đóng tàu (Master Shipwright), đây là xưởng đóng tàu có nhiều tên gọi như Nhà Máy đóng tàu số 199, Leninskaya Komsomola hay đơn giản chỉ là Komsomol’sk, nơi đây cũng là nơi đóng lên con tàu Admiral Lunin. Giám đốc xưởng cũng từng chỉ huy tàu ngầm nên ông ta thích danh hiệu Master Shipwright/ Thợ cả đóng tàu hơn là Tổng giám sát viên và 2 năm trước khi nhận nhiệm vụ này, ông ta treo luôn bảng Master Shipwright ngoài cửa phòng. Là một người truyền thống tuân theo quy tắc cũ nhưng ông cũng là kỹ sư rất tài giỏi. Hôm nay, vị giám đốc đang trong tâm trạng rất vui

“Trong khi cậu ra biển, tôi đã tìm được vài thứ rất tuyệt!”

“Đó là gì, thưa Đô đốc?”

“Thiết kế cho bơm cấp liệu cho lò phản ứng mới. Loại to, hơi cồng kềnh, thât bất tiện khi lắp đặt và bảo trì thứ khốn khiếp bằng gang như thế, nhưng nó…”

“Yên tĩnh?”

“Như một tên trộm luôn” Viên tướng mỉm cười “Nó giảm độ tiếng ồn xuống 50 lần sao với loại bơm hiện tại”

“Chắc chắn chứ? Chúng ta ăn trộm nó từ đâu thế?”

Viên giám đốc cười phá lên “Cậu không cần phải biết, Valentin Borissovich. Giờ tôi hỏi cậu 1 câu: tôi đã đọc báo cáo về việc cậu đã làm rất xuất sắc 10 ngày trước”

Dubinin mỉm cười “Đô đốc, có những việc tôi không thể…”

“Có chứ, cậu có thể. Tôi đã nói chuyện với chỉ huy của cậu. Kể tôi nghe, cậu đã tiến gần đến con tàu USS Nevada đó đến mức nào?”

“Tôi nghĩ tên thực của nó là Maine” Dubinin nói, không đồng ý với cách gọi tên của đám tình báo nhưng bản năng của ông lại chấp nhận chuyện đó “Cách khoảng 8000m. Chúng tôi đã xác nhận nó là một chiếc tàu ngầm từ âm thanh máy móc thoáng qua do bên kia phát ra trong quá trình huấn luyện, rồi bám theo nó dựa trên vài phỏng đoán mơ hồ…”

“Vớ vẩn! Cậu quá khiêm tốn đấy, thuyền trưởng. Kể tiếp đi”

“Và sau vài lần tìm kiếm thì chúng tôi xác nhận đó chính là mục tiêu khi nó phát ra âm thanh thoáng qua khác. Tôi nghĩ là nó trồi lên để tiến hành tập trận phóng tên lửa. Lúc đó, xét tình hình tác chiến và những hạn chế của chiến thuật, tôi quyết định chủ động rút lui trước khi đối phương có thể phát hiện ra bằng các thiết bị chống ngầm”

“Đó là bước đi thông minh nhất của cậu trong toàn bộ quá trình” vị Master Shipwright nói, chỉ ngón tay vào vị khách “Cậu không còn lựa chọn nào tốt hơn đâu, vì lần tới khi ra khơi, cậu sẽ chỉ huy con tàu ngầm yên ắng nhất mà đất nước chúng ta sản xuất được”

“Bọn họ vẫn luôn có lợi thế công nghệ so với chúng ta” Dubinin nói thật

“Đúng là thếm nhưng ngay tức thì thì lợi thế này chưa đủ để tạo nên sự khác biệt giữa các chỉ huy, điều tiên quyết trong một trận chiến. Cả hai chúng ta đều học dưới quyền Marko Ramius. Nếu ông ấy có thể chứng kiến chuyện này thì thật tuyệt biết bao!”

Dubinin gật đầu đồng ý “Phải, trong môi trường chính trị hiện tại, đây đúng là trò chơi về nghệ thuật chỉ huy, không còn ác ý nữa”

“Ước gì tôi còn trẻ để chơi mấy trò này” Master Shipwright nói

“Hệ thống sonar mới thì sao?”

“Đây là thiết kế mới từ Phòng thí nghiệm Severomorsk, mảng xuyên tâm lớn, độ nhạy tăng thêm 40%. Nói chung, con tàu của cậu sẽ ngang với một con tàu ngầm lớp Los Angeles của Mỹ xét về tất cả các khía cạnh”

Ngoại trừ khả năng của đám thủy thủ. Nhưng Dubinin không phát biểu ra lời. Phải mất nhiều năm nữa thì đất nước ông mới đạt được trình độ huấn luyện của hải quân phương Tây và khi đó thì Dubinin không còn chỉ huy trên biển nữa rồi- nhưng! Trong 3 tháng tới, ông sẽ chỉ huy một trong số những con tàu tốt nhất mà tổ quốc ông làm ra. Nếu ông ta có thể nịnh được viên chỉ huy hạm đội giao cho ông đám sỹ quan chỉ huy tốt hơn, ông có thể loại bỏ những tên kém cỏi khỏi tàu của mình và hướng dẫn những người còn lại các kỹ năng chuyên sâu hiệu quả. Công việc của ông là huấn luyện và dẫn dắt đám thủy thủ. Ông là sỹ quan chỉ huy của Admiral Lunin, làm việc tốt sẽ được ghi công, ra điều lệnh không tốt sẽ bị phạt. Ngay trong ngày đầu tiên bước lên tàu ngầm ra biển Ramius đã dạy ông điều đó. Số phận ông nằm trong chính tay mình, có gì mà không hài lòng chứ?

Năm tới, USS Maine, khi những cơn bão giá rét mùa đông quét qua Bắc Thái Bình Dương, chúng ta sẽ gặp lại.

“Không có mục tiêu nào” Thuyền trưởng Ricks nói trong phòng họp

“Ngoại trừ Omaha” LCDR. Claggett liếc qua đống giấy tờ “và ông ta vội vàng chạy trốn”

“Ivan thậm chí còn chẳng buồn cố. Giống như hắn xong viêc rồi” lời phát biểu thất vọng này này phía viên sỹ quan hoa tiêu

“Tại sao nó thậm chí còn chẳng buồn cố tìm chúng ta?” Ricks nhận xét “Chết tiệt, bỏ qua con tàu Akula mất dấu đó”

“Chúng ta sẽ lần ra dấu vết gã đó khi quay lại” viên hoa tiêu khẳng định

“Có lẽ lần tới chúng ta chụp vài bức ảnh của nó” một viên trung úy đang đọc một tạp chí nhẹ nhàng châm biếm. Mọi người đều cười. Trong một số tình huống cực hiếm hoi, vài thuyền trưởng tàu ngầm tấn công nhanh đã từng đến gần tàu ngầm Liên xô đủ để chụp nhanh vài bức ảnh về thân tàu của bọn họ. Nhưng đó là quá khứ. Người Nga đã cải thiện đáng kể công nghệ trong cuộc chơi về tàu ngầm so với hơn 10 năm trước. Việc đứng số 2 luôn khiến người ta làm việc chăm chỉ hơn

“Giờ hãy nói về khóa huấn luyện kỹ sư tiếp theo” Ricks nói

Viên sỹ quan chỉ huy phó EO (Executive Officer) nhận thấy khuôn mặt của những người quanh bàn không thay đổi chút nào. Đám sỹ quan này đang học được cách không than vãn hay trợn mắt trước việc Ricks có khiếu hài hước rất hạn chế

* * *

“Chào Robby!” Joshua Painter đứng lên khỏi ghế và bước tới bắt tay vị khách mới tới

“Chào buổi sáng, sir”

“Ngồi đi” một người phục vụ tới phục vụ cà phê cho cả hai người “Công việc thế nào?”

“Tôi nghĩ đúng lịch trình, sir”

Đô đốc Joshua Painter, USN, nắm 3 chức vụ Tư lệnh đồng minh tối cao Đại Tây Dương (Supreme Allied Commander Atlantic); Tư lệnh quân đội Đại Tây Dương (Commander-in-Chief Atlantic) và Tư lệnh hạm đội Đại Tây Dương (Commander-in-Chief U.S. Atlantic Fleet)- nhưng chỉ được nhận một mưc lương, dù ông có 3 nhóm nhân viên dưới quyền để thực hiện chiến lược đề ra. Ông từng là một phi công chuyên nghiệp – chủ yếu lái máy bay chiến đấu- và đạt đến đỉnh cao sự nghiệp. Ông không có nhiều khả năng được chọn ngồi ghế Tham mưu trưởng của Hoạt động hải quân (Chief of Naval Operations – CNO), chỗ đó dành cho người có ít góc cạnh chính trị hơn, nhưng Painter hài lòng với công việc hiện tại. Trong cơ cấu tổ chức quân đội khá kỳ lạ, CNO và các tham mưu trưởng khác chỉ đóng vai trò tham mưu cho vị Bộ Trưởng Quốc Phòng và không có mấy thực quyền. Bộ Trưởng Quốc PHòng (SecDef) là người trực tiếp ra lệnh cho các Tư Lệnh chiến trường (CINCs—commanders-in-chief). Các chức danh SACLANT -CINCLANT -CINCLANT F LT có vẻ kỳ lạ, rườm rà và hơi trịch thượng nhưng có thực quyền. Painter làm chủ các con tàu thực, máy bay thực, lính thủy đánh bộ thực, có quyền ra lệnh cho cấp dưới đi đâu và làm gì. 2 hạm đội hoàn thiện là hạm đội Số 2 và Số 6 đều hoàn toàn nằm dưới quyền chỉ huy của ông: 7 tàu sân bay/hàng không mẫu hạm, 1 chiến hạm- dù xuất phát điểm từ không quân nhưng Painter rất thích chiến hạm, ông của Painter cũng từng chỉ huy chiến hạm – trên 100 tàu khu trục và tàu tuần dương; 60 tàu ngầm,1.5 sư đoàn lính thủy đánh bộ và hàng ngàn máy bay chiến đấu. Sự thật là trên thế giới này chỉ có 1 nước duy nhất trên thế giới có quân đội mạnh hơn những gì Joshua Painter có trong tay nhưng trong những ngày tháng càng ngày càng quốc tế hóa này thì đất nước đó không còn là mối đe dọa chiến lược nghiêm trọng đối với Hoa Kỳ. Ông không thấy quốc gia này có khả năng ra tay, vì vậy Painter đâng trong tâm trạng rất tốt. Một người từng thực hiện các nhiệm vụ trong chiến tranh tại Việt Nam, chứng kiến sức mạnh Hoa Kỳ đang từ đỉnh cao sau Chiến Tranh Thế Giới Thứ 2 suy giảm nghiêm trọng trong những năm 70, rồi trở lại thành quốc gia mạnh nhất thế giới, ông tham gia vào cả thời khắc huy hoàng nhất và thời khắc tồi tệ nhất của quân đội Hoa Kỳ, và hiện giờ thời điểm tốt đẹp nhất hiện tại giờ còn tươi sáng hơn. Robby Jackson có thể là người sẽ kế vị ông trong Hải quân

“Tôi có nghe chuyện phi công Liên Xô lại xuất hiện ở Libya/ Syria, chuyện thế nào vậy?” Jackson hỏi

“Chà, họ đã bao giờ thực sự rời khỏi đó đâu, phải không?” Painter vặn lại “Bạn của chúng ta muốn mua vũ khí tối tân nhất của Liên Xô và trả bằng đồng tiền mạnh. Liên Xô cần tiền. Chuyện kinh doanh. Dễ hiểu thôi”

“ Tôi cứ tưởng họ đã học được bài học rồi chứ” Robby lắc đầu nhận xét

“Chà, có lẽ sẽ….sớm thôi. Đó là mối nguy hiểm duy nhất còn sót lại, thực sự hẳn rất cô đơn. Có lẽ đó là lý do vì sao hắn ta tự trang bị vũ khí tối đa nhất khi còn có thể. Mấy người bên tình báo nói vậy”

“Còn người Nga?”

“1 lượng khá lớn đào tạo viên và kỹ thuật viên, đặc biệt là các phi công và tên lửa đát đối không (SAM) vẫn trong thời gian thực hiện hợp đồng”

“Biết được cũng hay. Nếu ông bạn của ta cố gắng muốn làm bất cứ điều gì, thì không quá khó để chống lại”

“Ông ta không đủ giỏi để cản đường cậu, Robby”

“Không đủ giỏi để khiến tôi viết vài bức thư chia buồn báo cáo thương vong” Jackson đã viết đủ mấy bức thư như thế rồi. Với vai trò là CAG, anh có thể thấy trong chuyến hành trình này- cũng như mọi chuyến khác anh từng tham gia – sẽ có thương vong trong lực lượng không quân. Theo như anh biết, bất kể thời bình hay thời chiến, mỗi khi tàu sân bay ra trận, luôn sẽ có thương vong ngoài ý muốn và trong tư cách là người ‘sở hữu’ lực lượng không quân trên hàng không mẫu hạm, anh nhất định phải chịu trách nhiệm cho những thương vong này. Jackson nghĩ, hẳn là rất tuyệt nếu chúng ta là người đầu tiên quay về mà không có thương vong. Điều đó không chỉ khiến hồ sơ thành tích của anh thêm nổi bật mà còn không phải nói với vợ hay đôi vợ chồng nào đo rằng Johnny của họ đã hy sinh mạng sống của mình khi phục vụ quốc gia…có cơ hội làm được điều đó, Robby tự nhủ, dù không nhiều. Không quân trong hải quân rất nguy hiểm. Ở tuổi ngoài 40, nhận thức rõ cái gọi là sự bất tử chỉ là một huyền thoại và một câu chuyện đùa, anh đã từng nhận ra mình vô thức nhìn chằm chằm vào các phi công đang tập trung trong phòng chờ của phi đội và tự hỏi những khuôn mặt trẻ đẹp trai đầy tự hào này liệu có còn ở đây khi TR cập cảng Virginia Capes lần tới, leieuj mấy cô vợ xinh đẹp đang mang bầu của họ có phải gặp một giáo sỹ và một phi công khác tại cửa ngà ngay trước giờ ăn trưa, đi cùng với họ là vợ của một phi công trong phi đội nắm tay người phụ nữ bất hạnh ngay khi thế giới của cô bị hủy diệt trong máu và lửa ở một nơi xa. Nếu xảy ra xung đột với Syria lại có thêm 1 mối đe dọa trong vũ trụ mà thần chết vốn là cư dân thường trực. Jackson bí mật thừa nhận mình đã sống đủ lâu trong cuộc đời này. Dù vẫn giỏi như bất kỳ phi công nào khác- nhưng anh quá trưởng thành, chính chắn để dám nhận mình giờ là phi công giỏi nhất thế giới, trừ những lúc say rượu- và đã nhận ra mặt tối của cuộc đời và đến lúc phải đi tiếp. Nếu may mắn, anh sẽ sớm được thăng quân hàm và lên chức tướng, chỉ thỉnh thoảng bay để chứng tỏ mình vẫn còn kỹ năng bay, đồng thời cố gắng đưa ra các quyết định đúng đắn nhằm giảm tối đa các chuyến viếng thăm không mong muốn

“Còn vấn đề gì nữa không?” Painter hỏi

“Phụ tùng” Đại tá Jackson trả lời “Việc giữ mấy con chim luôn trong tình trạng bay tốt ngày càng khó khăn hơn”

“Đang làm tất cả những gì có thể đây”

“Vâng, sir, tôi biết. Nhưng nếu tôi hiểu chính xác các tài liệu mình đọc thì tình hình đang ngày càng tệ hơn” Có vẻ như sẽ có 3 hàng không mẫu hạm bị cho ‘nghỉ hưu’, cùng với đó là đội bay trên 2 tàu này. Chẳng nhẽ người ta không học được gì sao?”

“Mỗi khi chúng ta thắng một cuộc chiến thì đều phải trả giá” vị CINCLANT (Tổng Tư lệnh hạm đội Đại Tây Dương) nói “ít nhất việc thắng trận này sẽ không làm chúng ta mất mát quá nhiều. Đừng lo lắng, sẽ luôn có một chỗ cho cậu khi thời cơ đến. Đại tá, cậu là chỉ huy không quân tốt nhất của tôi”

“Cảm ơn ngài, tôi không hề thắc mắc gì về đánh giá của ông”

Painter bật cười to “Tôi cũng thấy thế”

“Có một câu ngạn ngữ trong tiếng Anh” Golovko nhận xét “Bạn bè như quần què’ chúng ta còn biết gì nữa?”

“Có vẻ như bọn họ đã chuyển toàn bộ plutonium sang cho chúng ta” người đàn ông báo cáo. Ông ta là đại diện của viện thiết kế và nghiên cứu vũ khí ở Savora, nam Gorkiy, thiên về khía cạnh nhà khoa học hơn là kỹ sư vũ khí, lúc nào cũng chú ý đến những gì người ta đang làm ở ngoài Liên Xô “Tôi tự mình tính toán, theo lý thuyết, bọn họ phải có năng lực sản xuất nhiều hơn số nguyên liệu này, nhưng những gì họ đang chuyển giao vượt quá sản lượng plutonium của chính các nhà máy có thiết kế tương tự sản xuất tại Liên Xô. Tôi nghĩ chúng ta đã nhận được tất cả các vật liệu hạt nhân tại đây”

“Tôi biết tất cả những điều này. Vậy mục đích anh có mặt tại đây là gì?”

“Có thứ gì đó đã bị bỏ qua trong quá trình nghiên cứu ban đầu”

“Đó có thể là gì?” Vị phó chủ tịch Hội đồng an ninh quốc gia hỏi

“Tritium”

“Nó là?” Golovko không nhớ ra nó là gì. Ông không phải là chuyên gia về vật liệu hạt nhân, nền tảng của ông là các hoạt động ngoại giao và tình báo

Người đàn ông đến từ Sarova nhiều năm nay không còn dạy vật lý cơ bản “Hydro là vật chất phổ biến nhất. Một nguyên tử Hydro bao gồm 1 proton mang điện tích dương và một electron mang điện tích âm. Nếu anh thêm vào một neutron vào nguyên tử hydro – neutron không mang bất kỳ điện tích nào – anh sẽ được một nguyên tử deuterium/ hydro nặng. Nếu anh lại thêm một nguyên tử neutron khác vào nữa, anh sẽ được một nguyên tử tritium. Đây là nguyên tử có nhiều hơn hydro 2 neutron, vì vậy nó nặng gấp 3 lần hyro. Nói một cách đơn giản, neutron là nguyên liệu tạo nên vũ khí hạt nhân. Khi anh giải phóng neutron ra khỏi các hạt nguyên tử, chúng sẽ tán xạ ra ngoài, bắn phá các hạt nhân khác, rồi giải phóng thêm nhiều neutron hơn, từ đó, một phản ứng dây chuyền được kích hoạt và năng lượng khổng lồ được giải phóng trong quá trình phản ứng. Tritium hữu ích hơn trong chế tạo vũ khí hạt nhân vì nguyên tử hydro ban đầu không chứa bất kỳ hạt neutron nào cả, còn tritium có chứa 2 neutron rồi. Nó không ổn định, tốc độ phân rã không đổi. Tritium có chu kỳ phân rã 12.3 năm” ông ta giải thích “vì vậy, nếu anh bơm tritium vào thiết bị phân hạch hạt nhân, những neutron bổ xung đó ẽ làm tăng tốc độ phản ứng phân hạch plutomum hoặc uranium ban đầu hoặc ‘kích hoạt’ phân hạch hạt nhân khiến cường độ phản ứng tăng lên từ 5 đến 40 lần so với ban đầu, cho phép phân hạch hạt nhân của các nguyên tử nặng như plutomum hoặc uranium được làm giàu có thể sử dụng hiệu quả hơn. Thứ hai, lượng tritium được bổ xung đặt ở vị trí thích hợp gần thiết bị phân hạch – quá trình gọi là phản ứng ‘ban đầu’ – cũng bắt đầu tạo ra phản ứng phân hạch. Tất nhiên, có nhiều cách khách để làm điều này, các hóa chất thay thế được là lithium-deuteride và lithium-hydride đều ổn định hơn, nhưng tritium vẫn là loại thiết thực nhất với các loại vũ khí”

“Và làm cách nào tạo ra tritium?”

“Về cơ bản, đặt khối lượng lớn lithium-aluminum vào lò phản ứng hạt nhân và để các neutron nhiệt chảy – theo thuật ngữ kỹ thuật miêu tả các hạt nguyên tử tiến và lùi tương hỗ- tỏa ra và biến đổi lithium thành tritium bằng cách thu giữ lại một số hạt neutron. Nó biến thành các bong bóng đa diện nhỏ bên trong kim loại. Tôi tin rằng người Đức hẳn đã sản xuất tritium tại nhà máy Greifswald”

“Tại sao? Anh có bằng chứng cho những điều vừa nói không?”

“Chúng tôi đã phân tích plutonium họ chuyển cho chúng ta.Plutonium có 2 đồng vị, Plutonium-239 và –240. Bằng cách phân tích tỷ lệ đồng vị trong các mẫu, anh có thể xác định dòng neutron trong lò phản ứng hạt nhân. Mẫu của người Đức gửi có rất ít 240. Phải có cái gì đó làm suy yếu dòng neutron. Và chất đó có thể- gần như chắc chắn- là tritium”

“Anh chắc chắn chứ?”

“Yếu tố vật lý liên quan ở đây phức tạp nhưng cũng đơn giản. Thực tế trong nhiều trường hợp, anh có thể xác định chính xác nhà máy nào đang sản xuất plutonium bằng cách xác định tỷ lệ các chất khác nhau. Nhóm của tôi và tôi khá tin tưởng vào kết luận đưa ra”

“Không phải mấy nhà máy này đang bị thanh tra quốc tế sao? Không ai kiểm soát việc sản xuất tritum này à?”

“ Người Đức đã tìm cách xoay sở đối phó với vài thanh sát viên quốc tế plutonium và nhìn chung không có hạn chế quốc tế nào đối với tritium cả. Ngay cả nếu có hệ thống kiểm soát tồn tại thì việc che đậy sản xuất tritium cũng chỉ là trò trẻ con”

Golovko thấp giọng nguyền rủa “Số lượng sản xuất bao nhiêu?”

Nhà khoa học nhún vai “khó mà nói chính xác. Nhà máy này hiện đang bị đóng cửa. Chúng ta không còn được phép vào đó nữa”

“Tritium này còn có thể sử dụng cho mục đích khác nữa không?”

“Ồ, có. Giá trị thương mại của nó rất cao. Nó có tính chất lân quang – lóe sáng trong bóng tối. Người ta sử dụng nó để sơn thang mặt số của đồng hồ, ống ngắm súng, các bảng điều khiển và nhiều ứng dụng khác. Giá trị thương mại cao, khoảng 50.000usd/gram”

Golovko thầm ngạc nhiên khi chủ đề bị lạc đi “Đợi một chút. Anh đang nói với tôi rằng các đồng chí XHCN anh em chúng ta ở Cộng Hòa Dân Chủ Đức đang làm việc không chỉ chế tạo bom nguyên tử của riêng họ mà còn cả bom hydro/ bom khinh khí?”

“Vâng, có khả năng là thế”

“Và một nguyên tố của nhà máy này đã không được tính đến?”

“Cũng đúng luôn – e là thế” ông ta tự đính chính

“Rất có thể?” sao giống như ép buôc để một đứa trẻ nhận lỗi thế này, viên Phó chủ tịch Hội đồng ANQG nghĩ

“Da/ đúng vậy. Ở vị trí của họ, nhận được chỉ dẫn trực tiếp từ Erich Honecker, ngay cả tôi cũng chắc chắn làm theo Hơn nữa, các khía cạnh kỹ thuật khá đơn giản. dù sao thì chúng ta cũng chuyển giao công nghệ lò phản ứng hạt nhân cho họ”

“Chúng đang đang nghĩ cái mẹ gì không biết?” Golovko thì thầm

“Phải, chúng ta cũng phạm sai lầm với Trung Quốc, phải không?”

“Không phải bất kỳ ai…” viên kỹ sư ngăn ông nói tiếp

“Tất nhiên, đã có vài lời cảnh báo. Từ phía viện của tôi và viện ở Kyshtym. Nhưng không ai lắng nghe cả. Việc cung cấp công nghệ này cho các đồng minh được đánh giá là phù hợp về mặt chính trị” giọng ông ta dịu đi khi nói câu cuối cùng

“Và anh nghĩ chúng ta nên làm gì đó?”

“Tôi nghĩ chúng ta có thể nhờ đồng nghiệp bên Bộ ngoại giao hỗ trợ, nhưng cũng cần phải làm vài việc song song với đó. Vì vậy tôi quyết định đến đây”

“Vậy anh nghĩ người Đức – ý tôi là nước Đức non trẻ- có thể có nguồn cung cấp vật liệu phân hạch và chất tritium này có thể được họ sử dụng để chế tạo vũ khí hạt nhân của riêng mình không?”

“Đây hoàn toàn có thể xảy a. Như anh biết, hiện Đức đang có số lượng đáng kể các nhà khoa học hạt nhân làm việc ở Nam Mỹ. Theo quan điểm của họ, Nam Mỹ là địa điểm khả thi nhất, họ sẵn sàng tiến hành các nghiên cứu liên quan đến chế tạo vũ khí tại nơi cách quê hương 12.000km, học kiến thức cần thiết ở một nơi và kiếm tiền ở một nơi xa khác. Nếu đúng như vậy thì những việc ho đang làm chỉ đơn giản là một cuộc đầu tư kinh doanh có rủi ro? Tôi đoán là thế, nhưng có vẻ chính phủ bên đó bắt đầu nhận thức rõ được vấn đề này. Vì chính phủ mới đó chưa tiến hành bất kỳ hành động nào để ngăn chặn, nên chúng ta phải giải thiết rằng chính phủ ủng hộ hành động đó. Khả năng lớn nhất cho việc ủng hộ của chính phủ có lẽ là những kiến thức họ học được sẽ đóng góp cho lợi ích quốc gia Đức trong tương lai”

Golovko cau mày. Vị khách của ông kết hợp 3 khả năng thành một mối đe dọa rất xấu. Ông ta đang có suy nghĩ cẩn thận như một sỹ quan tình báo và cực kỳ đáng ngờ. Nhưng những người như vậy thường là những người giỏi nhất

“Anh còn có gì nữa?”

“danh sách 30 cái tên” ông ta đưa qua một hồ sơ “Chúng tôi đã nói chuyện với người của mình – ý tôi là những người giúp người Đức xây dựng nhà máy Greifswald. Dựa theo hồi ức của bọn họ, đây là những người rất có khả năng tham gia vào dự án đó, nếu thực sự nó có tồn tại. Nửa tá trong số đó cực kỳ thông minh, đủ tài hợp tác với chúng tôi tại Sarova”

“Có ai trong số họ đã hỏi công khai….”

“Không, và không cần thiết. Vật lý là vật lý. Phân hạch là phân hạch. Luật của giới khoa học không coi trọng quy tắc phân loại. Anh không thể che dấu bản chất và đó chính xác là chuyện chúng ta đang giải quyết ở đây. Nếu những người này có khả năng vận hành một lò phản ứng, thì người giỏi nhất trong số họ có thể thiết kế vũ khí hạt nhận nếu được cung cấp các nguyên liệu cần thiết – và thiết kế lò phản ứng của chúng ta cung cấp cho họ các nguyên liệu hoàn toàn phù hợp nói chung. Tôi nghĩ anh nên xem xét đến khả năng- xem chính xác họ đã làm gì và có gì trong tay. Dù sao, đây cũng là ý kiến cá nhân của tôi”

“Tôi có vài người rất giỏi ở Phòng 1” Golovko nói “Sau khi chúng tôi tổng hợp thông tin này, vài người họ sẽ đến nói chuyện thêm với anh” Sarova chỉ cách vài giờ đi tàu

“Được, tôi đã gặp vài nhà phân tích kỹ thuật dưới quyền anh. Vì người trong số họ thực sự rất giỏi. Tôi hy vọng anh vẫn có vài nguồn thông tin tốt ở Đức”

Golovko không trả lời, Ông vẫn có nhiều gián điệp ở Đức, nhưng ai biết có bao nhiêu người trong đó đã trở thành hai mang? Gần đây ông có tiến hành đánh giá những đặc vụ thâm nhập vào Stasi, kiểm tra độ tin cậy và kết luận không ai trong số đó có thể tin tưởng được- đúng hơn, những người tin cậy được không còn ở vị trí hữu dụng và thậm chí cả những người đó… ngay lập tức ông quyết định nhiệm vụ này phải do người Nga hoàn toàn thực hiện

“Nếu họ có nguyên liệu thô, mất bao lâu để lắp ráp vũ khí nguyên tử?”

“Xét đến độ thành thạo trong công nghệ này, và thực tế họ có thể truy cập vào hệ thống vũ khí Mỹ triển khai tại các nước NATO, sẽ rất lạ khi họ không thể có vũ khí ‘nhà làm’ trong kho vũ khí của riêng mình. Đây cũng khong thể là vũ khí kém chất lượng được. Ở vị trí của họ, được cung cấp các nguyên liệu hạt nhân đặc biệt như thế, tôi mà là họ thì sẽ sản xuất vũ khí thế hệ hai trong vòng vài tháng. Thế hệ 3 có thể cần nhiều công nghệ tiên tiến hơn…có thể mất thêm 1 năm nữa”

“Nếu là anh, anh định chọn nơi nào để lắp ráp nó?”

“Tất nhiên là Đông Đức. Bảo đảm bí mật hơn. Nhưng chính xác là ở đâu?” Người đàn ông suy nghĩ một lát “Tìm một nơi có công cụ máy móc cự kỳ tinh vi, loại công cụ liên quan đến dụng cụ quang học có độ chính xác cao. Kính viễn vọng tia X mà chúng ta vừa đưa vào quỹ đạo thực ra là sản phẩm phụ của thành công bom khinh khí/ Bom H. Anh xem, quản lý tia X rất quan trọng trong vũ khí đa thế hệ. Chúng ta đã học hỏi rất nhiều về công nghệ bom của Mỹ dựa trên các tài liệu công khai về tập trung tia X trong quan sát thiên thể. Như tôi đã nói, đây chỉ là vấn đề liên quan đến vật lý. Không thể dấu diếm, chỉ là khám phá; một khi được khám nó, nó sẽ được công khai đến tất cả những ai có kiến thức học hành và muốn vận dụng”

“Rất có lý” Golovko giận dữ nhận xét. Nhưng ông có thể tức giận với ai chứ – người đàn ông vốn chỉ đang nói sự thật này hay tức giận với thiên nhiên vì bản chất dễ bị khám phá ra? “Thứ lỗi cho tôi, giáo sư. Thực sự cảm ơn ông rất nhiều vì đã dành thời gian thông báo việc này cho chúng tôi”

“Bố toi là giáo viên toán học, sống cả đời ở Kiev, luôn nhớ tới người Đức” (Ý là bố ông ấy ghét người Đức vì Đức xâm lược)

Golovko nhìn người đàn ông bước ra khỏi cửa, rồi quay lại nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ

Tại sao chúng ta lại cho phép bọn họ tái thống nhất? Ông tự hỏi. Rồi bọn họ vẫn đang muốn có thêm lãnh thổ! Không gian sống? Bọn họ vẫn muốn thống trị Châu Âu? Hay Sergey, mày chỉ đang mắc bệnh nghi ngờ mọi thứ? Tất nhiên, ông được trả lương để nghi ngờ mọi thứ. Golovko ngồi xuống, nhấc điện thoại lên

* * *

“Đó là chuyện nhỏ và nếu cần thì không có gì cần nói cả” Keitel trả lời câu hỏi

“Con người?”

“Tôi đang có những người cần thiết và rất đáng tin cậ. Tất cả đều từng làm việc ở hải ngoại, đặc biệt là Châu Phi. Tất cả đều rất có kinh nghiệm. 3 đại tá, 6 đại úy, 2 thieesus a – tất cả đều về hưu giống tôi”

“Quan trọng nhất là phải tin tưởng được” Bock nhắc nhở

“Tôi biết, Günther. Mỗi người họ đều sẽ được thăng cấp tướng vào ngày nào đó. Sự cống hiến của họ đối với Đảng là không thể nghi ngờ. Tại sao cậu nghĩ họ lại nghỉ hưu, hử? Nước Đức mới không thể tin tưởng họ chứ sao”

“Có chuột chũi không?” / ý là có điệp viên hai mang không?

“Tôi đang là sỹ quan tình báo đây này” Keitel nhắc nhở “Tôi không hỏi gì về công việc của cậu, thì cậu cũng đừng nghi ngờ công việc của tôi, ok? Cậu có tin tôi hay không là lựa chọn của chính cậu”

“tôi biết, Erwin, xin thứ lỗi. Chiến dịch lần này rất rất quan trọng”

“Günther, tôi biết rất rõ”

“Bao lâu ông có thể hành động?”

“5 ngày – tôi muốn có thêm nhiều thời gian hơn, nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng hành động nhanh. Tất nhiên, vấn đề là làm cách nào xử lý thi thể đúng cách”

Bock gật đầu. Hồi đó đây là vấn đề hắn chưa bao giờ lo lắng. RAF (Red Army Faction) chưa bao giờ lo lắng về chuyện xử lý xác – ngoại trừ vụ giết người phụ nữ thuộc Đảng Xanh nổi loạn phá nát một chiến dịch của bọn họ. Nhưng việc đó hoàn toàn ngẫu nhiên, không ai định giết cô ta, bọn họ chông cô ta trong rừng quốc gia – thật hết sức hài hước, đó không phải là ý nghĩ ban đầu của hắn khi chôn xác người phụ nữa đó theo cách cô ta vô cùng yêu thích thế này. Đó là ý tưởng của Petra

“Tôi sẽ chuyển giao cuộn băng cho cậu bằng cách nào?”

“Sẽ có người đến gặp ông ở đây. Không phải là tôi, là người khác. Hãy ở đúng khách sạn ông đang kể thêm 2 tuần nữa tính từ hôm nay. Người đó sẽ đến gặp ông. Cuộn băng sẽ được để vào trong một cuốn sách”

“Tốt lắm” Keitel nghĩ Bock hơi phóng đại. Trò chơi ‘áo choàng và dao găm’ thường được mấy tay nghiệp dư ưa thích hơn dân chuyên nghiệp vốn coi nó chỉ như một công việc, không hơn. Tại sao không đơn giản đặt thứ đó trong một cái hộp, dán băng keo giống như một cuộn băng chiếu phim chứ?

“Tôi sẽ sớm cần chút tiền”

Bock đưa qua một phong bì “trong đây là 100.000 mark”

“Tuyệt. 2 tuần kể từ hôm nay” Keitel bước đi trước, để lại Bock ở lại thanh toán tiền

Günther gọi thêm một cốc bia, mắt chăm chăm nhìn về phía biển xa, dưới bầu trời quãng đãng, vài con tàu đang đi về phía chân trời- trong đó có một con tàu hải quân, hắn không thể phân biệt thuộc đơn vị nào từ khoảng cách xa như thế, số còn lại chỉ là các tàu hàng thương mại liên tục rong ruổi từ cảng vô danh này đến cảng vô danh khác

Trong một ngày giống như thế này, nắng ấm và gió biển, bãi biển trắng như bột cách đó không xa nơi trẻ con và các cặp vợ chồng vui đùa dưới làn nước biển, hắn chợt nghĩ đến Petra và 2 con Erika và Ursel. Không ai xung quanh có thể biết được tâm tình hắn qua khuôn mặt, mọi cảm xúc mất mát được che dấu rất tốt. Đã từng tuôn nước mắt và cơn thịnh nộ đủ để xua tan mất mát trong lòng, giờ chỉ còn lại nỗi căm tức lạnh lùng và cảm giác muốn báo thù. Ngày hôm nay thật đẹp và hắn giờ chẳng thể chia sẻ cùng ai. Dù sau này còn bao nhiêu ngày tốt đẹp nữa thì hắn cũng chỉ cô đơn lẻ bóng, không bao giờ có thể xuất hiện một Petra thứ hai bên cạnh hắn. Hắn có thể tìm một cô gái ở đây, chỉ để đáp ứng nhu cầu thể xác, nhưng chỉ thế mà thôi, cô đơn trong suốt quãng đời còn lại. Những suy nghĩ thế này sao gọi là vui vẻ được. Không tình yêu, không con cái, không tương lai. Hơn một nửa trong số khách ngồi ở quanh quán bar sân thượng này là người Châu Âu, phần lớn cùng gia đình đi nghỉ, trò chuyện, cười to trong khi uống bia hoặc rượu vang pha trộn kiểu địa phương, trong đầu nghĩ sẵn tối nay giải trí thế nào, ăn tối thân mật ra sao, đắp chăn cotton mát lạnh sau đó, tiếng cười kèm những cái nhìn âu yếm – tất cả những thứ này không dành cho Günther Bock

Hắn ghét tất cả bọn họ, chỉ ngồi một mình, đôi mắt quét qua cảnh này như thể đang ngắm nhìn sở thú, theo dõi đám động vật trong đó. Bock ghê tởm những tiếng cười to và nụ cười mỉm của bọn họ…và cả tương lai của họ nữa. Thật không công bằng. Hắn có mục đích phấn đấu cả đời, mục tiêu đấu tranh. Bọn họ có công việc. 50 tuần/năm, phải rời khỏi nhà, lái xe đến chỗ làm và làm mấy viêc chẳng quan trọng gì, rồi lại lái xe về nhà và tiết kiệm từng đồng như bao công dân Châu Âu mẫu mực để rồi lại hàng năm cống hiến cho Aegean, hay Majorca hay Mỹ hoặc bất cứ nơi nào có bãi biển đầy nắng và không khí trong lành. Cuộc sống của bọn họ cứ trôi qua tầm thường như thế, nhưng lại tận hưởng cuộc sống theo cách trọn vẹn nhất, vốn không dành cho kẻ lữ hành cô đơn đang ngồi dưới bóng chiếc dù trắng, tiếp tục nhìn ra biển và nhấp từng ngụm bia này. Thật không công bằng, không công băng cmn gì hết. Hắn đã hy sinh cả cuộc đời vì bọn họ – và giờ đây họ có cuộc sống mà hắn từng hy vọng sẽ trao cho bọn họ, trong khi hắn chẳng còn lại gì

Ngoại trừ nhiệm vụ lần này

Bock quyết định hắn không tự lừa mình như những lần trước đó. Hắn ghét bọn họ. Ghét tất cả bọn họ. Nếu hắn không có tương lai thì tại sao bọn họ có quyền có chứ? Nếu hạnh phúc xa lạ với hắn thì tại sao bọn họ có quyền có? Hắn ghét bọn họ vì bọn họ bỏ rơi hắn và Petra, và Qati và tất cả những người cạnh hắn đang chiến đấu chống lại bất công và áp bức. Bằng hành động bỏ rơi đó, bọn họ đã lựa chọn điều xấu xa thay cho cái tốt đẹp – và vì vậy xứng đáng bị nguyền rủa. Bock biết rõ mình hơn hẳn bọn họ, hơn nhiều so với đám người kia. Hắn khinh thường tất cả bọn họ cùng cuộc sống vô nghĩa tầm thường và vì thế bất cứ điều gì hắn làm với họ – hắn vẫn đang cố để tin việc mình đang làm đều vì bọn họ – chỉ cần hắn quyết là đủ. Và nếu vì hành động đó khiến vài người bị thương thì cũng chẳng có gì tệ cả. Bọn họ có phải thực sự là con người đâu, chỉ là những cái bóng trống rỗng của những gì lẽ ra nên là nếu bọn họ biết sống có mục đích. Không phải bọn họ loại bỏ hắn, mà từ bỏ chính bản thân mình, tìm kiếm hạnh phúc từ những….thứ tầm thường. Đây là cách sống lười biếng, giống như động vật. Bock nhìn đám người, tưởng tượng bọn họ giống như những con vật đang gặm cỏ trên máng gỗ, kêu vài tiếng mãn nguyện. Nếu vài người phải chết – và chắc chắn sẽ có người chết – thì sao hắn phải bận lòng? Không hề, Günther khẳng định

* * *

“Thưa Tổng Thống…”

“Chuyện gì vậy, Elizabeth?” Fowler ngoác miệng cười

“Lần cuối cùng khi ai đó nói anh là người tình ngọt ngào là khi nào thế?”

“Anh chắc chắn không nghe thấy câu đó trong Phòng Nội Các” Fowler trả lời trong khi cô ta đang vùi sâu trong ngực, tay trái cô ta loăn xoăn mấy sợi lông trên đó, còn tay trái ông ta xoăn mấy lọn tóc vàng. Tổng thống nghĩ, sự thật là ông ta đóng vai người tình khá giỏi. Ông ta có kiên nhẫn, vốn là đưc tính quan trọng nhất trong công việc thẩm phán, chứ không liên quan gì đến giải phóng phụ nữ và bình đẳng giới. Đây chỉ là vấn đề đàn ông khiến cho người phụ nữ cảm thấy được yêu thương và tôn trọng “cũng không ở trong Phòng Họp Báo”

“À, thì giờ vị Cố vấn an ninh quốc gia đang nói với anh đấy”

“Cảm ơn, tiến sỹ Elliot” Cả hai bật cười lớn. Elizabeth trườn lên hôn ông ta, ngực cô ta lướt dọc ngực ông “Bob, anh không biết mình có ý nghĩa thế nào với em đâu”

“Ồ, anh nghĩ anh biết đấy” Tổng Thống khẳng định

Elliot lắc đầu “Những ngày học đại học của em rất khô khan, không bao giờ có thời gian, lúc nào cũng quá bận rộn. Em luôn ước muốn trở thành giáo sư. Thật lãng phí thời gian…” ả thở dài

“À, anh hy vọng khoảng thời gian chờ đợi đó đáng giá, em yêu”

“Anh rất đáng giá, thật sự” cô ta lăn đầu, tựa vào vai ông ta, kéo tay ông ta qua ngực và trượt xuống vị trí thuận tiện. Bàn tay kia của ông ta tự khắc lần mò tìm đến 1 vị trí khác và tay cô ta giữ nó tại chỗ

Liz tự hỏi, cô ta nên nói gì tiếp theo đây? Cô ả hoàn toàn trung thực khi nói Bob Fowler là một người tình dịu dàng, kiên nhẫn, có khả năng. Nhưng cũng đúng khi bất kỳ người đàn ông nào, kể cả tổng thống cũng đều sẵn sàng phục tùng khi nghe phụ nữ nói điều này. Trong một lúc, cô ta quyết định im lặng. Vẫn còn đủ thời gian tận hưởng thêm sự dịu dàng của Fowler, thời gian để kiểm tra lại những cảm xúc bên trong cô ả, đôi mắt cô ta mở to và nhìn chăm chăm vào bức tranh sơn dầu có khung hình vuông tối màu treo trên tường, của một họa sỹ cô ta chưa khi nào quan tâm đó là ai, vẽ phong cảnh miền tây rộng lớn, có đồng bằng trải rộng trước dãy núi Rocky. Tay ông ta nhẹ nhàng di chuyển vuốt ve, dù không đánh thưc lại dục vọng của cô ả, nhưng mang lại sự khoái cảm không nói lên lời, cô ta bị động chịu đựng khoái cảm ấy, chỉ thỉnh thoảng điều chỉnh đầu cho thấy cô ta vẫn còn đang thức

Cô ta bắt đầu yêu người đàn ông này. Có lạ không chứ? Cô ta dừng lại một chút để cho mình thời gian suy nghĩ về câu hỏi. Ông ta có nhiều phẩm chất để yêu mến và ngưỡng mộ, nhưng cũng có nhiều tính cách khó hiểu. Trong con người ông ta là sự pha trộn khó hiểu giữa thờ ơ và ấm áp, khiếu hài hước và hiểu biết. Ông ta quân tâm sâu sắc đến nhiều thứ, nhưng trong sâu thẳm cảm xúc lại xác định bởi logic và nguyên tắc hơn là đam mê thực sự. Ông ta thường bối rối – thực sự là thế- rằng tại sao người khác lại cảm nhận khác với ông ta trong cùng vấn đề, giống như các giáo viên dạy toán không bao giờ nổi giận, nhưng lại buồn bã và tự hỏi sao người khác không nhìn ra vẻ đẹp và tính cân bằng trong phép tính. Fowler cũng vậy, có thể tàn nhẫn và tàn nhẫn khôn lường mà không ai nhìn ra dấu hiệu trước đó. Nếu ai đó đứng cản đường, ông ta sẵn sàng tiêu diệt họ, và ông ta đã từng làm việc đó rồi. Giống như lời thoại trong phim Bố Già: đây không phải là việc cá nhân, đây là công việc. Có lẽ ông ta đã học được điều đó từ những tên mafia mà ông ta đã bỏ tù, Liz nghĩ. Cùng là người đàn ông đối xử với cấp dưới trung thành bằng sự thờ ơ, nhưng cũng chính người đó lại tưởng thưởng cho sự hiệu quả và trung thành bằng…nên mô tả thế nào nhỉ? Thái độ cảm ơn

Nhưng trên giường ông ta lại rất dịu dàng. Liz cau mày nhìn bức tường. Cô ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ông, phải không?

“Em đã đọc các báo cáo từ Nhật chưa?” Tổng thống hỏi, kéo Elliot khỏi luồng suy nghĩ mà cô ả sắp đưa ra kết luận

“Ummm, thật vui khi anh đưa vấn đề đó ra. Có vài tin đáng lo ngại đưa đến văn phòng hôm nay.”

“Về chuyện gì?” Fowler tỏ rõ sự quan tâm khi sờ soạng người cô ả với nhiều động cơ thầm kín hơn, như thể ông ta dụ cô nàng tiết lộ bí mật mà ông ta muốn biết, trong khi thực ra cô ả đã chờ đợi rất lâu

“Ryan,” Liz trả lời

“Lại là cậu ta? Chuyện gì thế?”

“Báo cáo cho thấy thông tin chúng ta nghe thấy các giao dịch tài chính không phù hợp là đúng, nhưng có vẻ hắn ta thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật bằng các biện pháp kỹ thuật. Thế là đủ để đẩy hắn ra khỏi cơ quan, nhưng vì có điều khoản không hồi tố…”

“Ngoài các vấn đề kỹ thuật và hoạt động kỹ thuật, em còn có gì khác không?”

“Quan hệ tình dục không đúng đắn và có khả năng sử dụng nhân viên CIA vào các mục đích cá nhân”

“Quan hệ tình dục không đúng đắn ….thật đáng xấu hổ…”

Elliot cười khúc khích. Ông ta thích điều đó “Có thể còn có con” Fowler không thích điều đó. Ông ta là người rất nghiêm túc khi nói đến vấn đề quyền trẻ em. Tay ông ta dừng lại

“Chúng ta biết những gì?”

“Không có gì nhiều. Nhưng có thể điều tra thêm” Liz nói, kéo tay ra hiệu tay ông ta nên tiếp tục di chuyển

“Được rồi, FBI có thể tiến hành cuộc điều tra ngầm” Tổng thống nói, nghĩ rằng đã kết thúc chủ đề

“Không ích gì đâu”

“Tại sao?”

“Ryan có mối quan hệ rất gần gũi với FBI. Bọn họ có thể giở trò sau lưng và dễ dàng vượt qua”

“Bill Shaw có vẻ không là người như thế. Ông ấy là cảnh sát tốt nhất anh từng gặp – ngay cả anh cũng không thể buộc ông ta làm điều đó” Lại là logic và nguyên tắc. Người đàn ông này đúng là không thể đoán trước

“Bản thân Shaw từng tham gia vào vụ án Ryan – ý em là vụ khủng bố đó. Người đứng đầu cục điều tra FBI bây giờ đã đích thân tham gia vụ án đó trước đây”

“Đúng vậy” Fowler đồng ý. Trông không vui tý nào. Đây là xung đột lợi ích, nhưng chỉ thế mà thôi

‘Và chuyên gia giải quyết các vấn đề của Shaw chính là tay Murray đó. Ông ta và Ryan rất thân nhau”

Tiếng càu nhàu tỏ ra không hài lòng “Vậy thì sao?”

“Em nghĩ nên chọn ai đó bên Bộ Tư Pháp”

“Tại sao không phải Sở Mật Vụ?” Fowler hỏi, biết rõ câu trả lời nhưng tự hỏi cô ả sẽ trả lời thế nào

“Thế thì đây sẽ giống như vụ săn phù thủy”

“Chính là thế. Được rồi, để Bộ Tư pháp tham gia. Sẽ gọi cho Greg vào ngày mai”

“Được rồi, Bob” Đã đến lúc thay đổi chủ đề. Cô ả nắm lấy tay Fowler đưa lên miệng và hôn “Anh biết đấy, lúc này em thực sự muốn hút điếu thuốc”

“Hút thuốc sau khi làm tình?” Ông ta ôm chặt lấy cô ả

“Bob, khi anh làm tình với em, em thích hút trong lúc làm…” cô ta quay người nhìn vào đôi mắt ông ta

“Vậy có lẽ anh nên đốt lại lửa nhỉ…?”

“Họ thường nói” vị Cố Vấn An Ninh Quốc Gia khẽ run như một chú mèo con “Họ nói Tổng Thống Hoa Kỳ là người đàn ông mạnh mẽ nhất thế giới….”

“Anh sẽ cố gắng hết sức, Elizabeth”

Nửa giờ sau, Elliot khẳng định chuyện đó là đúng. Cô ả thực sự bắt đầu yêu ông ta. Rồi cô ta lại tự hỏi về tình cảm Bob dành cho mình…