← Quay lại trang sách

Chương 16 ĐỔ DẦU VÀO LỬA

“Guten Abend, Frau Fromm/ Chào buổi tối, bà Fromm” người đàn ông nói.

“Anh là ai?”

“Peter Wiegler, Từ Tờ Berliner Tageblatt. Tôi có thể nói chuyện 1 chút không?”

“Về việc gì?” Cô lên tiếng hỏi

“Nhưng…” Anh ta giơ tay ra hiệu cho thấy mình vẫn đang đứng trong mưa. Rốt cuộc, cô cũng tự nhắc mình là người có học thức, nên lịch sự, ngay cả với phóng viên

“À, vâng, tất nhiên, mời vào”

“Cảm ơn” Anh ta bước ra khỏi cơn mưa nặng hạt và cởi áo khoác, cô giúp treo nó lên móc. Anh ta là đại úy Phòng 1 của KGB (Hải ngoại), một sỹ quan trẻ đầy triển vọng, khoảng 30 tuổi, đẹp trai, khả năng ngoại ngữ, có bằng thạc sỹ tâm lý và một bằng thạc sỹ kỹ thuật, được điều đến đây để tìm hiểu Traudl Fromm. Chiếc xe Audi mới coong đậu bên ngoài tiện nghi nhưng không sang trọng, váy áo cô ta đang mặc – cũng mới tinh – tươm tất nhưng cũng không sang trọng. Cô ta rõ ràng là loại người kiêu ngạo và hơi tham tiền, nhưng cũng tiết kiệm. Tò mò, nhưng đề phòng. Rõ ràng cô ta đang che dấu điều gì đó, nhưng cũng đủ thông minh để biết rằng, nên để anh tự rời đi, chứ không nên trực tiếp đuổi, vì điều này sẽ dấy lên nghi ngờ mạnh mẽ hơn. Anh ngồi xuống một chiếc ghế dày và đợi xem cô ta có hành động gì tiếp theo. Cô ta không mời anh cà phê, hy vọng cuộc gặp gỡ này diễn ra ngắn gọn. Anh được lệnh kiểm tra 10 cái tên và đây là cái tên thứ 3 trong danh sách. Anh ta đang tự hỏi liệu đây có phải là cái tên đáng để báo cáo về Trung Tâm Moscow

“Chồng cô đang làm việc cho Nhà Máy Điện Hạt Nhân Bắc Greifswald phải không?”

“Đúng là thế. Nhưng anh biết đấy, nó đang ngừng hoạt động”

“Vâng. Tôi muốn biết cô và ông ấy nghĩ gì về chuyện đó. Tiến sỹ Fromm có nhà chứ?”

“Không, anh ấy không có ở nhà” Cô ta tỏ ra không thoải mái ‘Wiegle’ không phản ứng rõ ràng

“Thật sao? Liệu tôi có thể hỏi ông ấy đang ở đâu không?”

“Anh ấy đang đi công tác”

“Có lẽ tôi có thể quay lại sau vài ngày được chứ?”

“Có lẽ thế. Anh có thể gọi trước được không?” Cách nói chuyện của cô ta đã thu hút sự chú ý của viên sỹ quan KGB. Cô ta đang che dấu điều gì đó, và viên đại úy biết có chuyện xảy ra…

Lại có thêm 1 tiếng gõ cửa nữa. Traudl Fromm bước tới

Guten Abend, Frau Fromm/ chào buổi tối, bà Fromm” 1 giọng cất lên “Chúng tôi chuyển tin nhắn của Manfred”

Khi viên đại úy nghe giọng nói này, trong đầu anh ta vang lên tiếng chuông báo động. Anh ta thầm nhắc bản thân không nên phản ứng. Đây là nước Đức và mọi thứ luôn tuân theo luật. Bên cạnh đó, anh ta chỉ đi tìm hiểu tin….

“Tôi, à, hiện đang có khách” Traudl trả lời

Tiếp theo là tiếng xì xào. Viên đại úy nghe thấy bước chân tiến lại và quay đầu xem đó là ai. Đây đúng là sai lầm chết người

Khuôn mặt lọt vào mắt anh ta dường như là từ một bộ phim về Thế Chiến Thứ 2 mà anh ta từng xem hồi thanh niên, chỉ thiếu đồng phục đen-trang-trí-bằng-bạc của sỹ quan Đức Quốc Xã, khuôn mặt trung niên nghiêm nghị với đôi mắt xanh nhạt vô cảm. Một khuôn mặt dân chuyên nghiệp cũng đang đánh giá nhanh anh ta như chính anh ta đánh giá nhanh…

Đã đến lúc…

“Xin chào. Đến lúc tôi phải đi rồi”

“Hắn ta là ai?” Traudl không có cơ hội trả lời

“Tôi là phóng viên….” Đã quá muộn. Một khẩu súng lục từ hư không xuất hiện trên tay “Was gibt’s hier?/ Ở đây có chuyện gì thế?” anh ta hỏi

“Xe của mày đâu?” người đàn ông cầm súng hỏi

“Tôi đỗ dưới phố. Tôi…”

“Trong những lúc thế này? Đám phóng viên thường rất lười. Mày là ai?”

“Tôi là phóng viên của tờ..”

“Tao không tin”

“Tôi cũng không” Một người khác đứng sau nói. Viên đại úy nhớ đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu đó…anh ta thầm nhủ bản thân đừng hoảng. Và động thái này, lại lần nữa, thật sai lầm

“Nghe cho rõ đây. Anh sẽ lái xe đi một chuyến đi ngắn. Nếu anh hợp tác, anh sẽ quay trở lại đây trong vòng 3 giờ nữa. Nếu không hợp tác, anh sẽ gặp rắc rối đấy. Verstehen Sie?/Hiểu Không?”

Bọn họ chắc chắn là sỹ quan gián điệp, viên đại úy nghĩ, cuối cùng thì lần này cũng đoán đúng. Và chắc chắn là người Đức, anh ta tự nhủ, điều đó có nghĩ là chơi theo luật. Nhận định sai lầm cuối cùng này đã chấm dứt tương lai hứa hẹn của anh ta

* * *

Hãng chuyển phát nhanh từ Síp (Cyprus) đến đúng giờ đã định, giao gói hàng cho một người khác tại một trong 5 điểm trung chuyển theo lịch trình, tất cả đều được theo dõi chặt chẽ trong 12 giờ. Người đàn ông thứ hai đi bộ qua 2 dãy nhà và nổ chiếc xe máy Yamaha, phóng với tốc độ tối đa theo luật nước này cho phép. 2 giờ sau, tin chắc không có ai theo dõi, anh ta giao gói hàng và tiếp tục chạy thêm 30 phút nữa trước khi quay lại nơi ban đầu nhận hàng

Günther Bock nhận gói hàng, cảm thấy khó chịu khi thấy vẻ bề ngoại nó giống như cuốn băng một bộ phim – Chariots of Fire/ Những cỗ xe rực lửa – hơn là cuốn sách khoét rỗng như hắn yêu cầu. Có lẽ Erwin muốn gửi một thông điệp qua cuốn băng này. Bock bỏ nó vào đầu chạy băng và bật lên, vài phút trôi qua chiếu nội dung phim, với phụ đề tiếng Pháp. Rồi hắn sớm nhận ra thông điệp của Keitel là xem một sĩ quan tình báo chuyên nghiệp sẽ thực hiện một nhiệm vụ như thế nào. Hắn bấm nút tua nhanh qua 90 phút bộ phim, rồi hình ảnh thay đổi hoàn toàn

Cái gì!

“Anh là ai?” Một giọng nói ngoài camera sắc bén hỏi

“Tôi là Peter Wiegler, phóng viên tờ…” phần còn lại câu trả lời là một tiếng thét. Thiết bị tra tấn không phải loại tốt, chỉ là một sợi dây điện được kéo từ đèn hoặc thiết bị nào đó, tước lớp cách điện để lộ ra một vài cm dây đồng. Rất ít người hiểu được một công cụ tra tấn kém chất lượng có thể hoạt động tốt như thế nào, đặc biệt nếu kẻ tra tấn sở hữu trình độ kỹ năng nhất định trong việc xử lý. NGười đàn ông tự xưng Peter Wiegle hét lên như thể cổ họng bị xé toạc. Trong vài lần giật điện đầu tiên, hắn ta cắn môi dưới để kìm chế tiếng thét. Điều tốt duy nhất khi tra tấn bằng sốc điện là không thấy máu, chỉ thấy ồn

“Mày phải hiểu rằng mình rất ngu. Tao đánh giá cao sự can đảm của mày nhưng nó vô ích. Can đảm chỉ có ích khi còn hy vọng giải cứu. Chúng tao đã tìm thấy xe của mày, có hộ chiếu của mày, biết rõ mày không phải người Đức. Vậy, mày là ai? Ba Lan, Nga, hay nước nào?”

Người thanh nên mở to đôi mắt, thở một hơi dài rồi nói “Tôi là một phóng viên điều tra tờ Berliner Tageblatt” những người đàn ông lại dùng dây điện sốc điện và lần này hắn bất tỉnh. Bock nhìn thấy ai đó quay lưng vào màn hình đang tiếp cận hắn để kiểm tra đồng tử và mạch máu. Kẻ tra tấn dường như đang mặc bộ đồ bảo hộ bằng cao su, nhưng không có mũ trùm đầu và găng tay. Bock nghĩ, chắc chắn trời nóng khủng khiếp

“Rõ ràng là một sỹ quan gián điệp được đào tạo bài bản. Có lẽ là người Nga. Chưa cắt bao quy đầu, miếng trám răng bằng thép không gỉ, không được làm răng tốt lắm. Điều đó có nghĩa đây là dịch vụ nha khoa phía Đông, tất nhiên là thế. Thật tệ. Gã này khá dũng cảm đấy” Bock nghĩ, giọng nói này có cách nhìn lâm sàng rất đáng ngưỡng mộ

“Chúng ta có loại thuốc nào không?” Một giọng khác hỏi

“Có loại thuốc an thần khá tốt. Dùng bây giờ à?’

“Bây giờ. Đừng sử dụng nhiều quá”

“Được” người đàn ông đó biến mất khỏi màn hình, rồi quay lại với một ống tiêm. Hắn ta nắm cánh tay nạn nhân và tiêm vào tĩnh mạch dưới khuỷu tay. Khoảng 3 phút sau người đàn ông KGB tỉnh lại, đủ thời gian để thuốc lên đến não

“Rất xin lỗi chúng tôi đã đối xử với anh như thế. Anh đã vượt qua kỳ kiểm tra” giọng nói cất lên, lần này bằng tiếng Nga

“Bài kiểm tra gì…” câu trả lời cũng bằng tiếng Nga, chỉ vài từ trước khi não anh ta chợt tỉnh lấy lại quyền kiểm soát, ngăn không cho tiếp tục “Tại sao anh lại hỏi tôi bằng tiếng Nga?”

“Vì đó là những gì chúng tôi muốn biết. Chúc ngủ ngon”

Đôi măt nạn nhân mở to khi một khẩu súng lục nhỏ xuất hiện trước mặt, hướng thẳng về phía ngực và nhả đạn. Camera lùi một chút để lộ khoảng không gian rộng hơn trong căn phòng. Dước chiếc ghế sắt là tấm nhựa lớn – thực ra là 3 tấp ghép lại- che trên sàn nhà để ngăn máu bắn xuống và những thứ khác. Vết thương đạn có vết bột đen, lồi ra ngoài do gas của súng xâm nhập dưới da. Máu chảy không nhiều. Những phát súng bắn vào tim không bao giờ gây chảy nhiều máu. Vài giây sau, cơ thể dừng run rẩy

“Chúng ta có thể dành nhiều thời gian thêm để tìm hiểu thông tin nhưng hiện đã biết những điều mình cần, như tôi sẽ giải thích sau này” giọng Keitel vang lên, rồi tắt camera

“Giờ đến Traudl…”

Bọn họ đưa cô ta đến trước camera, hai tay bị trói phía trước, miệng bị nhét cùng loại băng, đôi mắt cô ta mở to sợ hãi, trần truồng. Miệng cô ta mở to cố thoát ra âm thanh, nhưng không ai ở đó quan tâm. Video tất nhiên đã được quay từ 1 ngày rưỡi trước. Günther biết điều đó dựa trên chiếc TV ở góc phòng đang phát bản tin buổi tối. Toàn bộ ‘buổi biểu diễn’ được tiến hành rất chuyên nghiệp, thiết kế để đáp ứng đòi hỏi của hắn ta

Bock gần như có thể hiểu rõ người đàn ông đó đang nghĩ gì. Giờ, chúng ta nên làm gì? Günther cảm thấy hơi hối hận khi đưa ra hướng dẫn lệnh với Keitel. Nhưng bằng chứng phải rõ ràng không thể chối cãi. Các cơ quan tình báo thường có vài trò ảo thuật – nhưng vài thứ không thể làm giả và hắn phải chắc chắn mình có thể tin tưởng giao cho Keitel những nhiệm vụ đáng sợ và nguy hiểm hay không. Vì vậy những hình ảnh này phải được coi là tất yếu khách quan

1 người khác buộc 1 sợi dây vào thanh xà và treo cả 2 tay cô ta lên, rồi người đầu tiên dí khẩu súng lục vào nách và bắn 1 phát. Bock nghĩ, ít nhất người đầu tiên đó không phải kẻ bạo dâm. Loại người đó không đáng tin cậy. Dù sao thì cũng không dễ chịu khi nhìn cảnh này. Viên đạn bắn trúng tim, nhưng cô ta bị kích thích nên chưa chết ngay mà giãy giụa hơn nửa phút, đôi mắt mở to, cố gắng điều hòa hơi thở, có lẽ còn muốn nói chuyển, cầu xin giúp đỡ, muốn hỏi tại sao… Sau khi cơ thể cô ta mềm nhún, một người sờ vào cổ cô ta, rồi từ từ đặt cơ thể xuống đất. Họ hành động nhẹ nhàng nhất có thể trong tình hình này. Sát thủ tránh camera và nói

“Tôi hy vọng anh hài lòng. Tôi không thích chuyện này chút nào”

“Không ai mong anh sẽ vui cả” Bock nói với chiếc TV

Họ đưa người Nga ra khỏi ghế, đặt bên cạnh xác Traudl Fromm. Giọng nói của Keitel vang lên khi hai cơ thể bị cắt, điều này giúp phân tâm một chút, rất hữu ích vì hình ảnh mỗi lúc một kinh khủng. Bock vốn không quá phản ứng với nhiều thứ, nhưng những hình ảnh vẫn khiến tâm trí hắn bị sốc. Bất kể với người khác thi thể bị hành hạ sau khi chết có cần thiết hay không, thì bản thân hắn cảm thấy chuyện này thật không cần thiết

“Như cậu đã thấy, tên người Nga chắc chắn là một sỹ quan tình báo. Hắn thuê chiếc ô tô từ Berlin, dự định ngày mai lái đến Magdeburg rồi trả xe ở đó. Xe đậu dưới phố, tất nhiên đó là quy trình của một điệp viên chuyên nghiệp, nhưng khi bị bắt sẽ bị lộ những thứ mang theo. Trong xe chúng tôi có tìm thấy một danh sách những cái tên, tất cả đều trong ngành năng lượng hạt nhân của DDR/Cộng hòa dân chủ Đức. Cso vẻ như các đồng chí người Nga của chúng ta đột nhiên quan tâm đến dự án bom hạt nhân của Honecker . Thât đáng tiếc khi chúng ta không có thêm vài năm nữa để hoàn thành dự án này, phải không? Tôi rất tiếc khi phải làm phức tạp như vậy, nhưng chúng ta phải mất vài ngày mới hô biến được hai thi thể này và khi gõ cửa, chúng tôi không biết Bà Fromm có ‘khách’. Tất nhiên, khi phát hiện ra thì cũng đã quá muộn rồi. Bên cạnh đó, cơn mưa luôn là thời tiết lý tưởng để chúng ta tiến hành vụ bắt cóc” Mỗi xác chết có hai người đang xử lý. Tất cả đều mặc bộ đồ bảo hộ, giờ đã đeo mặt nạ và găng tay, chắc chắn là để tránh ngửi mùi máu và để lộ thân phận. Bọn họ cứ như đang trong lò mổ, dùng xô với mùn cưa để hút các vết máu bắn ra. Bản thân Bock cũng có kinh nghiệm tương tự và biết chính xác các vụ giết người có thể bẩn thỉu đến mức nào. Trong khi Keitel lồng tiếng cho video, những người đàn ông nhanh chóng khéo léo mổ xác các xác chết bằng dụng cụ cắt công nghiệp chạy bằng điện. Tay chân bị chắt đầu tiên, sau đó là đầu đứt lìa khỏi cổ và đưa lên camera cho hắn nhìn rõ, Không có cách nào làm giả được cảnh này. Người của Keitel thật sự đã giết 2 người đó. Việc chặt xác thi thể trước truyền hình trực tiếp sẽ xác nhận tính xác thực vụ việc và vụ chia nhỏ xác trước một chiếc TV đang chiếu đã hoàn toàn xác nhận vụ việc là thật. Các bộ phận cơ thể được xếp gọn gàng, sẵn sàng bọc trong tấm nhựa. một trong số họ bắt đầu quét mùn cưa đẫm máu thành đống và cho vào một chiếc túi nhựa khác

“Các bộ phận cơ thể sẽ được đốt tại hai địa điểm cách xa nhau. Khi cậu xem video thì công việc thiêu hủy này đã hoàn thành từ lâu. Kết thúc tin nhắn. Chúng tôi đợi mệnh lệnh tiêp theo” Cuộn băng tiếp tục chiếu những hình ảnh bộ phim về Olympic 1920 – hay 1924 nhỉ? Bock tự hỏi. Tất nhiên, câu trả lời không quan trọng.

“Vâng, đại tá?”

“Một trong những sỹ quan của tôi đã biến mất” viên đại tá thuộc PHòng T, nhánh kỹ thuật của Phòng Nhất. Người đứng đầu có bằng tiến sỹ kỹ thuật, chuyên môn về hệ thống tên lửa. Ông từng làm việc ở Mỹ và Pháp, điều tra thông tin về các bí mật vũ khí quân sự khác nhau trước khi được đề bạt nắm giữ vị trí hiện tại

“Chi tiết?”

“Đại úy Yevgemy Stepanovich Feodorov, 30 tuổi, đã lập gia đình, có 1 con, một sỹ quan trẻ khá giỏi đang chuẩn bị được thăng lên cấp tá. Cậu ta là một trong 3 người tôi đã cử sang Đức theo chỉ đạo của anh để điều tra các cơ sở hạt nhân của họ. Cậu là là một trong những sỹ quan giỏi nhất dưới quyền tôi”

“Bao lâu rồi?” Golovko hỏi

“6 ngày. Cậu ta bay hãng Pans tới Berlin, có giấy tờ là người Đức, loại tốt làm ở tầng dưới, và có trong tay 10 cái tên để điều tra. Lệnh cho cậu ta là không thu hút sự chú ý trừ khi phát hiện ra điều gì quan trọng, trong trường hợp phát hiện điều gì thì sẽ liên lạc với Trạm Berlin – ý tôi là những người còn ở lại tại Trạm đó. Tất nhiên, chúng tôi có lịch báo cáo địa điểm thường xuyên. Cậu ta đã không báo cáo, 24 giờ rồi và tôi thấy đó là tín hiệu báo động”

“Có thể nào cậu ta vô tình bỏ qua không?”

“Cậu nhóc này thì không” viên đại tá lo lắng “cái tên này có nhắc anh điều gì không?”

“Feodorov…chẳng phải bố cậu ta là…?”

“Stefan Yurievich, đúng vậy. Yevgeniy là con trai út của ông ấy”

“Chúa ơi, Stefan là người huấn luyện tôi” Golovko nói “ Có thể nào…?”

“Phản bội?” Viên đại tá giận dữ lắc đầu “Không đời nào. Vợ cậu ta trong dàn đồng ca ở nhà hát opera. Không- họ gặp nhau khi học đại học và cưới sớm bất chấp sự phản đối của hai bên gia đình. Hoàn toàn là vì tình yêu như tất cả chúng ta mong ước đời có cuộc tình như thế. Cô bé đó rất xinh đẹp, có giọng hát như thiên thần. Chỉ có thằng điên mới bỏ cô ấy. Chưa kể còn đứa trẻ nữa. Tất cả báo cáo đều cho thấy cậu ta là một người cha tuyệt vời” Golovko nhận ra có gì đó không ổn

“Có thể bị bắt không?”

“Tôi không nghe thấy bất kỳ tin đồn nào cả. Có lẽ anh có thể sắp xếp để kiểm tra. Tôi sợ còn tệ hơn thế” Viên đại tá cau mày, nhìn chằm chằm xuống thảm. Ông không muốn là người phải báo tin xấu cho Natalia Feodorova

“Thật khó tin” Golovko nói,

“Sergey Nikolay’ch, nếu nghi ngờ của anh chính xác thì kế hoạch mà chúng ta đang điều tra có ý nghĩa rất quan trọng với họ, phải không? Chúng ta có thể phải trả giá đắt nhất để xác nhận điều gì đó”

Trung tướng Sergey Nikolayevich Golovko im lặng vài giây. Ông tự nhủ, chuyện đáng lẽ không phải như thế. Cộng đồng tình báo đáng lẽ xử sự văn minh hơn chứ. Chuyện giết các sỹ quan của nhau đã qua từ xa xưa lắm rồi. Chúng ta không làm mấy chuyện chém giết đó nữa, ngừng làm việc này nhiều năm rồi….trong nhiều thập kỷ ….

“Không còn có khả năng nào khác, phải không?”

Viên đại tá lắc đầu “Không. Nhưng phán đoán đáng tin cậy nhất là người của chúng ta đã động đến bí mật chân chính và cực kỳ nhạy cảm. Nhạy cảm đến mức phải giết người. Một chương trình vũ khí hạt nhân bí mật đủ nhạy cảm đến mức đó nhỉ?”

“Vẫn chưa kết luận được, đúng là thế” Golovko để ý thấy viên đại tá thể hiện rất rõ sự tin tưởng vào lòng trung thành của cấp dưới với KGB. Ông ta cũng đang cân nhắc các khả năng khác và trình bày dự đoán tốt nhất của mình với cấp trên

“Anh đã cử nhân viên kỹ thuật của mình tới Sarova chưa?”

“Ngày kia sẽ đến. Người giỏi nhất của tôi bị ốm, chỉ vừa mới ra viện – gãy chân khi ngã cầu thang”

“Hãy cử anh ta đến đó nếu cần thiết. Tôi muốn nhận được đánh giá về khối lượng plutonium được sản xuất tại các nhà máy điện hạt nhân tại DDR trong trường hợp xấu nhất. Cử thêm một người khác tới Kyshtym để kiểm tra lại những người ở Sarova. Gọi quay trở lại số những người còn lại vừa được cử đến Đức. Chúng ta sẽ tái khởi động vụ điều tra này cẩn thận hơn. Mỗi đội cử đi gồm 2 người, và nhân viên hỗ trợ phải được trang bị vũ khí….Vụ điều tra này nguy hiểm đấy” Golovko trầm ngâm

“Tướng quân, mất rất nhiều thời gian và tiền bạc để đào tạo được các đặc vụ hiện trường dưới quyền tôi. Tôi sẽ cần đến 2 năm mới đào tạo được người thay thế Feodorov. Anh không thể chỉ rút một sỹ quan ra khỏi 1 lĩnh vực và đẩy vào 1 lĩnh vực khác. Những người trong công việc này biết phải tìm kiếm những gì. Những tài sản/ người này cần được bảo vệ”

“Anh nói đúng. Tôi sẽ xin phép Chủ tịch và cử những sỹ quan có kinh nghiệm…có thể là vài người từ trường quân sự…liệu có thể cung cấp thẻ cho họ như những sỹ quan cảnh sát Đức….?”

“Tôi thích ý tưởng đó, Sergey Nikolay’ch”

“Tốt lắm, Pavel Ivan’ch. Còn về Feodorov?’

“Có lẽ cậu ta sẽ quay lại. 30 ngày sau khi cậu ta mất tích, tôi sợ sẽ phải đến thăm vợ cậu ta. Vậy được rồi, tôi sẽ rút người của mình ra và bắt đầu lên kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo của chiến dịch. Khi nào tôi sẽ có danh sách các sỹ quan hộ tống?”

“Sáng mai”

“Rất tốt, tướng quân. Cảm ơn anh đã dành thời gian”

Golovko bắt tay người đàn ông và vẫn đứng đó sau khi cửa đóng lại. Cuộc hẹn tiếp theo còn 10 phút nữa

“Khốn khiếp” ông hét vào chiếc bàn

* * *

“Lại chậm trễ tiếp?”

Fromm không buồn che dấu sự chán ghét của mình “Chúng tôi đang làm nhanh nhất có thể rồi! Vật liệu chúng ta sẽ xử lý tiếp theo có tính chất giống như thép không gỉ. Chúng tôi cũng phải làm khuôn đúc cho mỗi quá trình thực hiện. Đây này”

Fromm mở bản vẽ đang làm việc

“Ở đây chúng ta đang có một hình trụ chứa plutonium. Xung quanh plutonium là một hình trụ chứa beryllium, món quà trời cho đáp ứng đúng mục đích của ta. Beryllium rất nhẹ, rất bền, có cửa tia X và phản xạ neutron. Thật không may, xử lý nó khá khó. Chúng ta phải sử dụng các công cụ boron-nitride 3 chiều, tương tự công cụ thay thế kim cương trong sản xuất công nghiệp. Các công cụ carbon hay thép không gỉ sẽ không mang lại hiệu quả xử lý nhưng mong đợi. Chúng ta cũng còn cần lưu ý đến vấn đề sức khỏe nữa”

“Beryllium không độc hại” Ghosn nói “Tôi đã kiểm tra rồi”

“Đúng thế, nhưng bụi sinh ra từ quá trình xử lý sẽ tạo ra beryllium oxide, sau khi con người hít phải sẽ chuyển hóa thành beryllium hydroxide và gây ra viêm phổi do ngộ độc beryllium, bệnh chết người đấy” Fromm dừng lại, chăm chăm nhìn Ghosn như một hiệu trưởng nhìn học sinh, rồi nói tiếp

“Giờ, xung quanh beryllium là một hình trụ hợp kim/ vonfram tungsten-rhenium với mật độ đáp ứng nhu cầu của chúng ta. Chúng ta sẽ phải mua 12kg hợp kim này ở dạng bột, sau đó thiêu kết thành hình trụ. Cậu biết thiêu kết không? Đó là đốt nóng đến một nhiệt độ nhất định để tạo hình. Quá khó để nung chảy vonfrom để tạo hình, và cũng không cần thiết phải làm thế. Xung quanh đó sẽ lắp thấu kính chất nổ. và đây mới chỉ là bước sơ cấp, Ghosn, thậm chí chưa đến 1/4 trong tổng ngân sách của chúng ta”

“Còn độ chính xác cần thiết…”

“Chính xác. Hãy nghĩ đến ó như một chiếc nhẫn hay xắc tay lớn nhất thế giới. Những gì chùng ta đang sản xuất giống như đồ trang sứ tinh xảo nhất mà cậu từng thấy – hay là cần độ chính xác cao nhất”

“Còn hợp kim Vonfram rhenium?”

“Bất kỳ hãng điện tử lớn nào cũng có nó. Nó được sử dụng trong chế tạo các dây tóc đặc biệt đặt trong ống chân không, có trong nhiều thiết bị khác nữa và dễ hơn nhiều so với xử lý vonfrom tinh khiết”

“Beryllium – ồ, đúng vậy, nó được sử dụng trong con quay hồi chuyển và nhiều thiết bị điện khác…30 kgs”

“25…phải, hãy lấy 30kg. Cậu không biết chúng ta may mắn thế nào đâu”

“Sao lại nói thế?”

“Plutonium của israel này đã được ổn định nhờ gallium. Plutonium có 4 giai đoạn biến đổi dưới mức độ nóng chảy và có hiện tượng kỳ lạ, tại mỗi nhiệt độ nhất định, nó sẽ thay đổi mật độ chênh lệch khoảng 20%. Nó là kim loại đa hình” (multistate metal)

“Nói cách khác, ở trạng thái tới hạn….”

“Chĩnh xác” Fromm nói “Trong hoàn cảnh nhất định, nó sẽ được chuyển thành trạng thái cận biên. Không phát nổ, nhưng các tia gamma và dòng neutron giải phóng có thể gây chết người trong bán kính..à đâu đó từ 10 đến 30m tùy thuộc môi trường. Đây là điều mới đượcp hát hiện trong Dự án Manhattan. Bọn họ…không, không may mắn. Đều là các nhà khoa học rất giỏi và ngay khi thu được khoảng 1 gram plutonium, bọn họ quyết định điều tra tiềm năng của nó. Nếu họ đợi hoặc biết nhiều hơn về nó thì…chà…”

“Tôi không biết chuyện đó” Ghosn công nhận. Chúa toàn năng…

“Không phải cái gì cũng có trong sách, anh bạn trẻ, hoặc có lẽ tôi nên nói là sách không thể chứa tất cả thông tin. Dù sao thì, them vào gallium, plutonium trở nên ổn định. Với các biện pháp bảo hộ thích hợp, chúng ta khá an toàn khi làm việc”

“Vậy chúng ta bắt đầu gia công các khuông thép khong gỉ theo những bản vẽ này, rồi tạo khuôn – tất nhiên là khuôn đúc”

Fromm gật đầu “Chính xác. Rất giỏi, mein Junge/ My boy- Chàng trai”

“Sau khi khuôn đúc hình thành, chúng ta sẽ chế tạo đến nguyên liệu quả bom….Tôi hiểu rồi. Cha,f có vẻ như chúng ta cần đến thợ máy giỏi”

Họ sẽ ‘chọn’ – đó chính là thuật ngữ sử dụng (draft) – 10 người, tất cả đều là người Palestine, từ các cửa hàng mắt kính và đào tạo bọn họ sử dụng các công cụ máy móc này

Fromm rất tự hào về các công cụ này. 2 năm trước, lô hàng này được coi là tối tân nhất, giống hệt với thiết bị được sử dụng ở nhà máy chế tạo Y-12 của Mỹ tại Oak Ridge, Tennessee. Dung sai được tính bằng phép đo laze và đầu máy có thể xoay chiều được điều khiển hoàn toàn bằng máy tính, di chuyển 3 chiều thông qua 5 trục chuyển động. Các hướng dẫn vận hành được chuyển đến máy tính thông qua màn hình cảm ứng. quá trình thiết kế được hình thành trên một chiếc máy tính nhỏ, sau đó được vẽ trên máy tính soạn thảo đắt tiền

Ghosn và Fromm gọi những người thợ máy đến giao cho họ nhiệm vụ đầu tiên, chế tạo khuôn thép không gỉ dùng để chứa plutonium sơ cấp nhằm đốt cháy các phản ứng nhiệt hạch

“Bây giờ” Fromm nói “về các thấu kính thuốc nổ….”

“Tôi đã nghe nhiều về anh” Bock nói

“Tôi hy vọng là điều tốt” Marvin Russell mỉm cười thận trọng

Bock nghĩ nhanh, đây là người da đỏ đầu tiên mình biết. Hắn khá là thất vọng. Nhìn ngoại hình, người ta dễ nhầm tưởng hắn là người da trắng, thậm chí có chút giống với người Slav gốc Tatar, ngoại trừ gò má….Nước da ngăm này chủ yếu là do phơi nắng. Phần còn lại của con người này, chẳng hạn như kích thước và sức mạnh thể chất đủ để khiến người đối diện sợ hãi

“Tôi nghe nói anh đã giết môt sỹ quan cảnh sát ở Hy Lạp chỉ bằng cái bẻ cổ”

“Tôi không hiểu sao mọi người cứ nói mãi chuyện đó” Russell thành thật “Gã đó rất gầy và không biết cách bảo vệ bản thân”

Bock mỉm cười gật đầu “Tôi hiểu anh cảm thấy thế nào, nhưng dù sao phương pháp đó cũng rất gây ấn tượng. Tôi đã nghe nhiều điều tốt về anh, Mr. Russell và…”

“cứ gọi tôi là Marvin như mọi người”

Bock mỉm cười “Tùy anh thôi, Marvin. Tôi là Günther. Mọi người đặc biệt ấn tượng với kỹ năng dùng súng của anh”

“Không phải chuyện lớn lao gì” Russell đáp, tự hỏi có chuyện quái gì đây “Ai cũng có thể học cách bắn cả”

“Anh có thích nơi này không?”

“Rất thích. Những người ở đây – ý tôi là họ rất có tâm, anh hiểu không? Họ không phải là mấy kẻ hèn nhất, làm việc rất chăm chỉ những gì muốn làm. Tôi ngưỡng mộ điều đó.Và cách họ đối xử với tôi, Günther, giống như người trong gia đình ấy, anh bạn”

“Chúng ta là một gia đình, Marvin. Chúng ta chia sẻ với nhau mọi thứ, cả điều tốt và cái xấu. Tất cả chúng ta đều có chung kẻ thù”

“Phải, tôi thấy rồi”

“Có thể chúng tôi cần anh giúp đỡ, Marvin, vài việc quan trọng”

“Được” Russell đơn giản trả lời

“Ý anh là gì?”

“Ý tôi là ‘đồng ý’ Günther”

“Anh thậm chí không hỏi nó là gì?” người Đức thẳng thắn

“Được rồi” Marvin trả lời “vậy anh nói xem”

“Chúng tôi cần anh quay trở lại Mỹ vài tháng. Chuyện đó nguy hiểm với anh tới mức nào?”

“Thật khó để nói. Tôi đã có thời gian – ý tôi là thời gian ở tù. Anh biết đấy, dấu vân tay của tôi có trong hồ sơ cảnh sát, nhưng họ không có ảnh – ý tôi là cái ảnh họ có đã chụp từ lâu rồi. Tôi đã thay đổi khá nhiều kể từ hồi đó. Có lẽ họ đang tìm tôi ở mấy vùng ở Dokata. Nếu anh cử tôi đến Dokata thì hơi khó thật”

“Không phải nơi đó, Marvin”

“Vậy thì không thành vấn đề lắm, chỉ phụ thuộc vào việc anh cần tôi làm gì”

“Anh cảm thấy sao về việc giết vài người – ý tôi là người Mỹ?” Bock quan sát xem phản ứng trên khuôn mặt gã đối diện

“Người Mỹ à” Marvin khịt mũi “Này, người anh em, tôi d.mẹ người Mỹ, ok? Tổ quốc tôi không phải là cái đất nước mà các anh đang nghĩ tới. Bọn Mỹ đã cướp đi tổ quốc tôi, cũng giống như chuyện xảy đến với mấy người ở đây, ok? Nơi đây không phải là nơi duy nhất xảy ra mấy chuyện cứt đái đó, ok? Anh muốn tôi làm thịt mấy người cho anh, được, tôi sẽ làm chuyện đó, miễn là anh có lý do. Ý tôi là, tôi không giết người vì vui, tôi không phải mấy thằng tâm thần, nhưng nếu anh có lý do cho việc đó, được thôi, tôi sẽ làm”

“Có lẽ nhiều hơn 1 …”

“Tôi nghe anh nói ‘vài người’ Günther. Tôi không phải thằng ngu đến mức nghĩ ‘vài người’ là một gã nào đó. Chỉ cần cho tôi biết vài tên cớm, thậm chí vài tên FBI ở đó, phải, tôi sẽ giúp anh giết tất cả những gã anh muốn. Nhưng có một điều anh nên biết”

“Chuyện gì?”

“Đối thủ bên kia của anh không phải ngu đâu. Họ đã giết chết em trai tôi, nhớ chứ. Bọn họ rất nghiêm túc với công việc của mình”

“Chúng ta cũng rất nghiêm túc” Bock bảo đảm

“Tôi có thể thấy điều đó, người anh em. Thế công việc này là gì?”

“Ý anh là gì, Marvin?” Bock cố tỏ ra thờ ơ

“Ý tôi là tôi đã lớn lên ở Mỹ, người anh em, nhớ chứ? Tôi biết những điều mà các anh có thể không hay. Được rồi. Anh cần phải giữ bí mật và mấy thứ xung quanh đó, không cần phải nói cho tôi mọi thứ ngay bây giờ. Được thôi, cũng không vấn đề gì. Nhưng sau này các anh có lẽ cần sự giúp đỡ của tôi. Những người ở đây rất giỏi, thông minh vân vân và mây mây, nhưng bọn họ không biết rõ về Mỹ – ý tôi là họ không biết rõ về nước Mỹ và mấy thứ xung quanh. Khi anh đi săn, việc đầu tiên là phải tìm hiểu về khu vực mình định săn bắn. Tôi biết về khu vực đó”

“Đó chính là lý do vì sao chúng tôi cần anh giúp” Bock trịnh trọng, như thể hắn vừa hiểu thông điều đó. Trên thực tế, hắn đã không lường tới chi tiết này và giờ hắn tự hỏi không biết gã đối diện hữu dụng đến mức nào

* * * * * *

Andrey Il’ych Narmonov tin rằng nếu đất nước là một con tàu thì ông đang là thuyền trưởng của con tàu lớn nhất thế giới. Đây là tin tốt. Tin xấu là con tàu đó đang bị thủng, hỏng bánh lái và động cơ hoạt động lúc được lúc không. Đấy là còn chưa kể tới đám thủy thủ muốn nổi loạn. Văn phòng ông trong điện Kremlin rất lớn, đủ rộng để ông đi loanh quanh, mà gần đây ông thấy mình phải đi loanh quanh rất nhiều. Ông nghĩ, đó là dấu hiệu của người thiếu tự tin và vị tổng thống Liên Bang Viết đang cố gắng không để lộ điều đó, đặc biệt trước mặt vị khách quan trọng đang đón tiếp đây

Liên Bang Xô Viết, ông nghĩ. Dù việc thay đổi tên nước chưa chính thức được thông qua, nhưng những người dưới quyền ông đã bắt đầu nghĩ theo cách đó. Và đây chính là vấn đề ông cần giải quyết

Con tàu chế độ đang tan rã. Không có tiền lệ nào trong lịch sử để học hỏi. Nhiều người trích dẫn sự sụp đổ của Đế Quốc Anh như một kênh tham khảo, nhưng nó không phải là tham khảo tốt, nhỉ? Và các trường hợp khác cũng không giống với Liên Xô bây giờ. Bởi vì Lien Xô là một sáng tạo chính trị độc đáo duy nhất. Những gì đang xảy ra tại Liên Xô hoàn toàn chưa có tiền lệ. Những thứ từng khiến ông phấn khích giờ lại khiến ông khiếp sợ. Ông là người phải đưa ra các quyết định khó khăn, chẳng có mô hình lịch sử nào để noi theo. Ông phải hoàn toàn tự thân, cô độc hơn bất kỳ ai, đối mặt với một nhiệm vụ khó khăn mà chưa ai từng trải qua. Phương Tây ca ngợi ông như một nhà kỹ trị hoàn hảo, nhưng trong thâm tâm ông tự nghĩ mình giống như một mắt xích nối các cuộc khủng hoảng vô tận thành chuỗi. Ông nghĩ, hẳn Gladstone cũng từng thế? Chẳng thế mà khi miêu tả công việc, ông ấy đã miêu tả mình như một người lái bè trong dòng sông chảy siết, luôn phải gồng mình chống chọi để bè không đâm phải những tảng đá gây nguy cơ chìm bè, phải không? Đúng là sự so sánh hoàn hảo,cực kỳ thích hợp. Narmonov và đất nước ông đang ở trong dòng chảy lịch sử vĩ đại không thể cưỡng lại được, phải lao về trước, nơi đâu đó ở hạ lưu là con thác khổng lồ mà nếu để rơi xuống đó sẽ nghiền nát mọi thứ…nhưng ông đang quá bận cầm sào để tránh đá ngầm nên không thể nhìn xa.Đây chính là ý nghĩa của cái gọi là nhà kỹ trị. Ông dồn mọi sức sáng tạo của mình để sao cho tồn tại được qua ngày và không đủ sức nhìn ra điều gì sẽ xảy ra trong tuần tới….ngay cả ngày mốt cũng….

“Andrey Il’ych, dạo này anh gày đi đấy” Oleg Kirilovich Kadishev ngồi trên chiếc ghế da, nhận xét

“Đi bộ tốt cho trái tim tôi” Tổng thống méo mó trả lời

“Có khi anh còn được chọn vào đội Olympic của chúng ta đấy”

Narmonov dừng lại một lúc “Sẽ tốt hơn nếu tôi được thi đấu với người nước ngoài. Bọn họ nghĩ tôi thông minh sáng láng. Alas, nhưng người mình hiểu tôi hơn thế”

“Vậy tôi có thể làm gì cho tổng thống của mình đây?”

“Tôi cần anh giúp, sự giúp đỡ của những người cánh hữu” Giờ đến lượt Kadishev nở nụ cười. Báo chí – ở cả Phương Tây cũng như Xô Viết – không bao giờ phân biệt rõ ràng giữa cánh tả và cánh hữu. Cánh tả của Liên Bang Xô Viết là những Đảng viên cộng sản kiên quyết không thỏa hiệp. Trong suốt 80 năm, những người luôn đấu tranh để cải tổ đất nước này luôn là những người cánh hữu. Tất cả những người bị Stalin xử tử vì đấu tranh cho từng chút tự do cá nhân luôn là những người cánh hữu. Nhưng ở Phương Tây, những người tự coi mình là tiến bộ lại luôn là cánh tả và gọi kẻ thù chính trị của mình là ‘phe bảo thủ”, thường xếp vào nhóm cánh hữu. Đối với những nhà báo phương tây, thật khó để trí tưởng tượng của họ chuyển hướng sang môi trường chính trị trái ngược. các nhà báo Liên Xô vừa dành được tự do vẫn còn non nớt, chỉ biết bắt chước các từ ngữ mô tả của nước ngoài khiến cho bối cảnh chính trị vốn đã hoãn loạn, giờ trở nên rối tung. Tất nhiên, tình hình tương tự cũng xảy đến với các chính trị gia phương tây ‘tiến bộ’vốn là những người ủng hộ áp dụng mô hình Liên Xô trên đất nước bản thân mình – tất cả mô hình thí nghiệm này đã được chứng minh là có giới hạn, mang lại kết quả tệ hơn ở Liên Xô hơn là những thất bại đơn thuần. Có lẽ điều hài hước đen tối nhất trên trái đất này chính là những lời phàn nàn từ phe cực tả ở phương tây, có người cho rằng sở dĩ nước Nga không thể cải cách thành công chính là không chuyển được từ CNXH sang một chính phủ dân túy (humanistic government) – trong khi các chính phủ tiên tiến ở phương tây có thể hoàn thành điều đó (tất nhiên, Karl Marx cũng đã từng đề cấp đến điều đó, nhỉ?) Kadishev nghĩ đến đây không thể lắc đầu buồn cười, những người đó không khác gì mấy thành viên đầy lý tưởng trong Cuộc Cách mạng Liên Xô lần thứ nhất, ngu xuẩn. Người Nga chỉ đơn thuần đưa lý tưởng cách mạng đến giới hạn hợp lý, chỉ để thấy rằng nó vô lý và thảm họa. Giờ bọn họ còn muốn quay lại đó – một động thái được gọi là dũng cảm chính trị và dũng cảm đạo đức mà thế giới hiếm khi được chứng kiến – phương Tây vẫn đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra! Viên nghị sỹ nghĩ, Khrushchev đã đúng ngay từu đầu. Các chính trị gia trên toàn thế giới đều giống nhau

Hầu hết toàn thằng ngu

“Andrey Il’ych, dù chúng ta không phải lúc nào cũng đồng ý với nhau về phương pháp, nhưng luôn thống nhất mục tiêu. Tôi biết anh đang có rắc rối với các bạn bên đối lập”

“Và với phe của anh nữa” Tổng thống Normonov sắc bén chỉ thẳng sự thật, trái với phong cách thường ngày của ông

“Và với cả phe tôi, đúng thế” Kadishev thờ ơ thừa nhận “Andrey Il’ych, ý anh là chúng tôi phải đồng ý mọi thứ với anh à?”

Narmonov quay đầu lại, đôi mắt mở to tức giận “Xin đi, không phải điều đó, không phải hôm nay”

“Chúng tôi có thể giúp gì?” Anh đang mất kiểm soát đấy à, đồng chí tổng thống? Bạn của tôi, Đó không phải dấu hiệu tốt…

“Tôi cần sự ủng hộ của anh dựa trên tiêu chí đạo đức. Chúng ta không thể để toàn Xô Viết tan rã”

Kadishev lắc đầu nguầy nguậy “Chuyện đó là không thể tránh khỏi rồi. Hãy để mấy nước Baltic và Azeris rời khỏi, rất nhiều vấn đề có thể được giải quyết”

“Chúng ta cần dầu của Azerbaijan. Nếu chúng ta để họ tách ra, tình hình kinh tế ẽ tệ hơn nhiều. Nếu chúng ta để mấy nước Baltic tách ra, một nửa đất nước sẽ mất động lực”

“Quy mô dân số giảm một nửa, đúng là thế, nhưng quy mô đất nước chỉ giảm khoảng 20%. Và hầu hết vấn đề được giải quyết” Kadishev lặp lại

“Còn những người rời khỏi thì sao? Chúng ta bỏ rơi họ, sẽ xảy ra hỗn loạn và nội chiến. Sẽ có bao nhiêu người phải chết, bao nhiêu sinh mạng khiến chúng ta phải vấn lương tâm, hả?” Tổng thống hỏi

“Đây là hậu quả thường thấy khi thuộc địa độc lập. Chúng ta không thể ngăn chặn chuyện đó xảy a. Nếu anh cố gắng ngăn cản, thì nội chiến sẽ xảy ra trong biên giới nước mình. Điều đó sẽ buộc chúng ta phải trao quá nhiều quyền lực vào trong tay lực lượng an ninh và quá nguy hiểm. Tôi không tin quân đội cũng giống như anh thôi”

“Quân đội sẽ không tiến hành đảo chính, Không còn Bonapart trong Hồng Quân nữa”

“Thế thì niềm tin của anh vào lòng trung thành của quân đội lớn hơn của tôi. Tô nghĩ họ đang thấy một cơ hội lịch sử duy nhất. Đảng luôn kìm hãm quân đội kể từ sau sự kiện Tukhachevskiy. Đám lính tráng có trí nhớ rất lâu và họ có thể đang nghĩ đây là cơ hội”

“Tất cả những người có ý nghĩ đó đều đã chết! cúng với đám con cái của họ” Narmonov giận dữ phản đối. Dù soa thì cũng hơn 50 năm qua rồi. Chỉ còn vài người sống sót trải qua phong trào phản cách mạng trong quân đội thì hoặc là ngồi xe lăn, hoặc là sống trong nhà dưỡng lão

“Nhưng đám cháu chắt của bọn họ vẫn sống và bọn họ có thể vấn nhớ’ Kadishev dựa vào ghế, đột nhiên trong đầu ông ta nảy ra một ý tưởng mới, gần như đã hình thành đầy đủ. Có thể nào…?

“Họ có mối quan tâm riêng, đúng thế, và những mỗi quan tâm này khác một chút so với mối quan tâm của tôi. Chúng ta khác biệt nhau về cách thức xử lý vấn đề, chứ không phải kiểm soát nó. Tôi không thực sự chắc chắn quan điểm của họ là gì, nhưng tôi chắc chắn về lòng trung thành của họ với đất nước này”

“Có lẽ anh đúng, nhưng tôi không lạc quan đến thế”

“Với sư giúp đỡ của anh, chúng ta có có thể tạo ra mặt trận thống nhất trước các thế lực muốn từ bỏ liêng bang sớm. Điều đó sẽ khiến bọn họ nản lòng, cho phép chúng ta tồn tại qua vài năm bình thường hóa, rồi chúng ta có thể bắt đầu nghĩ đến việc thoát khỏi hệ thống hiện tại một cách có trất tự, lớp lang và xây dựng đất nước thành một khối thịnh vượng chung – hay liên bang, tùy cách anh muốn gọi là gì cũng được – trong khi vẫn đảm bảo nguyên vẹn kết nối kinh tế và độc lập chính trị”

Kadishev thấy người đàn ông này đang bỏ tất cả trứng vào một giỏ. Ông ta thực sự đang suy sụp trước áp lực. Người đàn ông đang tham gia vào vũ đài chính trị như một tiền đạo khúc côn cầu của đội Quân Đội Trung Ương giờ đang kiệt sức…Nếu mình không giúp, liệu ông ta có thể trụ vững không?

Có lẽ vẫn trụ được, Kadishev đánh giá. Có thể. Người đàn ông trẻ hơn ngẫm nghĩ. Kadishev là thủ lĩnh của lực lượng ‘cánh tả’ muốn chia tách đất nước cùng chính phủ theo đó, dẫn dắt phần còn lại – dựa trên cột trụ là Liên Bang Nga – tiến vào thế kỷ 21. Nếu Narmonov ngã xuống…nếu ông ta thấy mình không thể tiếp tục, vậy thì ai…

Tại sao không, chính là mình, tất nhiên rồi

Liệu người Mỹ có ủng hộ ông?

Sao họ có thể không hỗ trợ Điệp viên SPINNAKER của Cơ quan tình báo Trung ương (CIA) Mỹ được chứ?

Kadishev đã làm việc cho người Mỹ kể từ khi Mary Patricia Foley tuyển dụng đâu đó 6 năm trước. Ông không cho rằng đó là việc phản quốc mà đang làm vì giúp cho đất nước tốt đẹp hơn, và đang trên đường thành công. Ông đang cung cấp thông tin cho người Mỹ về các hoạt động bên trong của chính phủ Liên Xô, vài tin trong số đó có giá trị cao, vài tin rất phổ biến mà phóng viên Mỹ cũng có thể tìm thấy. Ông biết mình là nguồn tin có giá trị nhất của họ tại Liên Xô, đặc biệt là bây giờ ông đã chiếm được 40% phiếu bầu trong Quốc hộ mới đầy tai tiếng của đất nước này, Đại biểu nhân dân. Chính xác là 39%, ông tự nhủ. Người ta phải trung thực. Nếu bước tiếp theo đi chuẩn thì ông có thể có thêm 8% nữa. Mỗi người trong số 2500 thành viên quốc hộ đều có chỗ dựa riêng và bọn họ trung thành với các phe phái khác nhau. Những nhà dân chủ chân chính, những người theo chủ nghĩa dân tộc Nga với khuynh hướng theo cả dân chủ và XHCN, những nhà cấp tiến cực tả hoặc cực hữu. Tất nhiên cũng có những nhà chính trị trung dung thận trọng,vài người thực sự lo lắng về những gì đất nước lên làm, trong khi những người khác lại chỉ tuy trì vị thế chính trị cá nhân của mình. Ông có thể làm hài lòng bao nhiêu người đấy? Bao nhiêu người ông có thể dành được phiếu ủng hộ?

Không đủ…

Nhưng vẫn còn một là bài ông có thể chơi, đúng không?

Da/Đúng thế. Nếu ông đủ can đảm

“Andrey Il’ych,” ông cất giọng trấn an “Anh đang đòi hỏi tôi phải từ bỏ một nguyên tắc quan trọng để có thể giúp anh anh đật được mục tiêu chung- nhưng để làm điều đó thì tôi sẽ phải đi theo con đường mà mình không tin tưởng. Chuyện này rất khó khăn. Tôi thậm chí còn không chắc mình có thể giúp đỡ được anh không nữa. Tôi có thể bị các đồng chí của mình quay lưng”Nhân xét này còn kích động Tổng Thống nhiều hơn

“Vớ vẩn! Tôi biết họ tin tưởng bản thân anh cũng như phán đoán của anh”

Nhưng họ không phải người mà tôi có thể tin….Kadishev lầm bầm

* * * * * *

Như hầu hết các cuộc điều tra, cuộc điều tra này cũng chủ yếu tiến hành trên giấy tờ. Ernest Wellington là một luật sư trẻ đầy tham vọng. Ngay khi tốt nghiệp trường luật và vượt qua kỳ thi luật sư, anh nhanh chóng gia nhập FBI và học hỏi cách điều tra, nhưng vẫn tự coi mình là luật sư hơn là cớm. Thêm vào đó, anh thích nói chuyện về chủ đề chính trị, điều mà FBI luôn tự hào là tránh xa vạn dặm bất cứ khi nào có thể. Wellington lại khác, anh thích chính trị, coi nó như huyết mạch của cơ quan chính phủ và biết rõ nó là con đường tắt thăng tiến nhanh chóng bất kể tại đất nước có hay vô chính phủ. Hiện anh đã có mạng lưới của riêng mình với hàng trăm hãng luật ‘có liên quan’, giúp giá trị bản thân tăng lên gấp 5 lần và trở thành nhân vật nổi tiếng trong Bộ Tư Pháp. Chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ ứng cử chạy đua vào vị trí “trợ lý đặc biệt’. rồi sau đó – trong vòng khoảng đâu đó 5 năm – anh ta sẽ có được văn phòng riêng trong Bộ….thậm chí là Trưởng Lý tại một thành phố lớn hoặc một vị trí trưởng phòng/ Ban thuộc DoJ (Department of Justice). Nó sẽ mở ra cánh cửa cho đời sống chính trị, nơi Ernest Wellington có tể trở thành tay chơi thực sự trong Trò Chơi Lớn tại Washington. Nói chung, đối với một thanh niên tham vọng 27 tuổi, từng tốt nghiệp bằng xuất sắc tại trường luật Havard, từ chối những lời mời đầy ưu đãi của nhiều hãng luật danh tiếng để phục vụ cộng đồng thì đây thực sự là một ly rượu say

Trên bàn làm việc trước mặt Wellington là hàng chồng giấy tờ. Văn phòng này chỉ có duy nhất một cửa sổ ở vị trí gần áp mái trong tòa nhà của Bộ Tư Pháp cạnh Trung Tâm Thương Mại, nhìn ra bãi đậu xe được bao quanh bởi các tòa nhà xây lên trong thời Đại Suy Thoái. Đây là một căn phòng nhỏ, điều hòa lúc được lúc không nhưng nó vẫn là căn phòng riêng. Ít ai để ý chuyện các luật sư tránh hầu tòa càng nhiều càng tốt cũng giống như mấy kẻ khoác lác tránh các bài kiểm tra năng lực thực sự. Nếu anh ta chấp nhận đề nghị của mấy hãng luật lớn New York – lời đề nghị hào phóng nhất là trên 100.000usd/năm – thì công việc thực sự của anh ta chỉ đơn giản là kẻ soát lỗi, chọn ra những lỗi chính tả/ đánh máy trong hợp đồng xem có sơ hở hay không, thực chất chỉ là thư ký với cái tên mỹ miều. Công việc ban đầu ở Bộ Tư Pháp cũng không khác mấy. Tuy nhiên, nếu trong một văn phòng công tố thực sự, anh ta có thể bị ném chết bỏ vào trong phòng xử án và để mặc cho chìm nổi thì tại đây, trong văn phòng của Bộ Tư Pháp, nhiệm vụ của anh ta chỉ là kiểm tra các hồ sơ liên quan, tìm kiếm sự mâu thuẫn, cách dùng ngôn ngữ tinh tế, khả năng vi phạm pháp luật xét theo khía cạnh kỹ thuật…giống như một biên tập viên đang xem xét bản thảo cho một nhà văn bí mật loại giỏi. Wellington bắt đầu ghi chú

John Patrick Ryan. Phó giám đốc CIA, được tổng thống đề cử – về mặt chính trị là thế – và được chính thức thông qua vị trí đó chưa đầy 2 năm trước. Trước đó đảm nhiệm vị trí Quyền Phó Giám Đốc Tình Báo, sau cái chết của Phó Đô Đốc James Greer. Trước đó nữa là Trợ lý đặc biệt cho DDI (Deputy Director of Intelligence) Greer, thỉnh thoảng là đại diện đặc biệt cho Ban Tình Báo tại Anh. Ryan từng là giáo viên sử học tại Học Viện Hải Quân, tốt nghiệp Đại học Georgetown và là nhà môi giới chứng khoáng tại Công ty Merrill Lynch văn phòng Baltimore, từng có thời gian ngắn là trung úy trong lực lượng hải quân lục chiến Hoa Kỳ. Rõ ràng đây là người thích thay đổi nghề nghiệp, Wellington nghĩ, ghi tất cả những ngày tháng quan trọng

Tài sản cá nhân. Báo cáo tài chính cần thiết nằm gần như trên cùng trên đống hồ sơ. Ryan giá giàu có. Tiền kiếm được từ đâu? Phải tốn vài giờ để tiến hành phân tích. Thời còn là môi giới chứng khoán, J.P. Ryan thực sự là tay cao bồi. Anh ta từng đặt hơn 100.000usd vào Công ty xe lửa Chicago and North Western Railroad khi nó đang trong quá trình tiếp quản và được tưởng thưởng…hơn 6 triệu usd. Đúng là cú ghi bàn ngoạn mục – cơ hội 1 ăn 60 không phải lúc nào cũng có, phải không? – nhưng những thương vụ khác cũng đang quan tâm. Khi giá trị tài sản ròng đạt được 80 triệu usd thì anh ta lại nghỉ việc và đến Georgetown lấy bằng tiến sỹ lịch sử. Trong suốt thời gian học hành đó vẫn tiếp tục chơi chứng khoán nghiệp dư – chuyện đó không có gì sai, nhỉ?- cho đến khi gia nhập vào cơ quan chính phủ. Danh mục đầu tư của anh ta giờ đang được một số cố vấn đầu tư quản lý…với các phương pháp kế toán thận trọng bất thường. Tài sản ròng của Ryan hiện vào khoảng 20 triệu usd, có lẽ hơn. Những tài khoản này được quản lý dưới dạng lưu ký. Ryan chỉ cần nhìn vào báo cáo thu nhập hàng quý. Tất nhiên, có nhiều cách để làm báo cáo dạng này, nhưng theo cách này thì tuân thủ chặt chẽ các quy định của pháp luật. Hầu như không tể chứng minh được anh ta vi phạm pháp luật, trừ khi nghe trộm điện thoại của các nhà môi giới cho anh ta mà điều này rõ là không dễ

Anh ta từng bị SEC điều tra, nhưng đó chỉ là cuộc điều tra thoáng qua khi SEC chủ định điều tra công ty mà anh ta từng mua cổ phiếu Báo cáo tóm tắt tuyên bố ngắn gọn rằng về mặt kỹ thuật anh ta không có vi phạm nào, nhưng Wellington để ý rằng báo cáo chỉ tuyên bố anh ta không vi phạm pháp luật về mặt kỹ thuật chứ không đề cập đến pháp luật cơ bản. Ryan từ chối ký vào đơn đồng ý – có thể hiểu được điều đó – và chính phủ không thúc ép về chuyện này. Chuyện đó khó hiểu hơn một tý, nhưng cũng dễ giải thích thôi, vì Ryan không thực sự là đối tượng điều tra chính; ai đó hẳn đã chắc chắn chuyện Ryan dính vào chỉ là tình cờ. Tuy nhiên, Ryan đã rút tiền đó từ tài khoản chính…có phải đây là cách hành động của một quý ông không? Wellington ghi chú vào sổ. Có lẽ. Nếu được hỏi, Ryan sẽ trả lời rằng anh ta làm vậy vì lương tâm. Tiền đó được dùng để mua T-Bills/Trái phiếu quốc giá, tự động công lãi dồn hàng năm và không hề được sờ đến cho đến khi nó được dùng…mình hiểu rồi. Thật thú vị….

Tại sao lại là một quỹ tín dụng giáo dục? Carol Zimmer là ai? Ryan quan tâm điều gì ở các con của cô ta? Có điều gì xảy ra lúc đó? Tại sao nó lại quan trọng?

Như thường lệ, điều đáng chú ý lại được tiết lộ rất ít trên giấy tờ. Wellington trầm ngâm, có lẽ đó là điểm đặc thù của công việc giấy tờ trong văn phòng chính phủ, bề ngoài càng nhiều thì lượng thông tin càng ít. Anh ta ngoác miệng ra cười. Đó cũng là bản chất của hầu hết giấy tờ liên quan đến luật pháp, nhỉ? Phí 200 usd/giờ dành cho các luật sư tranh cãi từng dấu chấm hay dấu phẩy để diễn đạt các vấn đề quan trọng. Anh ta tạm dừng lại để bộ não tiến hành rà soát lại lần nữa. Rõ ràng mình đã bỏ qua gì đó

Ryan không được ưa thích trong Chính quyền Fowler. Vậy thì tại sao lại được đề cử vào vị trí DDCI. Chính trị? Nhưng lý do chính trị thường được dùng để giải thích cho những người không đủ tiêu chuẩn…Ryan có mối quan hệ chính trị đáng giá nào không? Hồ sơ không thể hiện manh mối này. Wellington lục tung đống giấy tờ và tìm thấy một bức thư được ký bởi Alan Trent và Sam Fellows thuộc Ủy Ban Lựa Chọn Nghị Viện. Đó là một cặp kỳ lạ, một người đồng tính và một người Mormon. Ryan dễ dàng được thông qua, thậm chí còn trôi chảy hơn Marcus Cabot, dễ hơn nhiều so với Bunker và Talbot, các thành viên nội các 2 sao của Tổng Thống. Một phần vì anh ta là thành viên hanghj hai, nhưng lý do đó cũng không giải thích được toàn bộ câu chuyện. Điều đó có nghĩa là anh ta có những mối quan hệ chính trị rất mạnh và thân thiết. Tại sao? Mối quan hệ nào? Trent và Fellows…làm thế quái nào mà hai người này lại đồng ý với nhau được nhỉ?

Chắc chắn Fowler và người của ông ta không thích Ryan, nếu không thì Bộ Trưởng đã không đích thân gọi điện yêu cầu Wellington điều tra vụ này. Vụ này? Đây có phải là từ ngữ thich hợp để miêu tả hành động của anh ta đang làm đây? Nếu đây là một vụ, tại sao lại không giao cho FBI? Chính trị, chắc chắn rồi. Ryan từng nhiều lần hợp tác với FBI… nhưng…

William Connor Shaw, giám đốc Cơ quan điều tra liên bang, luôn được đánh giá là người đàn ôn trung thực nhất trong chính phủ, tất nhiên là ngây thơ về chính trị, nhưng người đàn ông đó rất chính trực và những người như vậy trong ngành cảnh sát thường không nhiều, đúng không? Quốc hội cũng nghĩ vậy. Người ta thậm chí nói đến việc loại bỏ các công tố viên đặc biệt, FBI rất trong sạch, đặc biệt là sau vụ viên công tố viên đặc biệt đó làm hỏng chuyện…nhưng FBI lại bị loại bỏ trong vụ này

Đây đúng là vụ đặc biệt, nhỉ? Người ta có thể dành được cái gì đó nếu làm khéo trong vụ thế này.