Chương 17 XỬ LÝ
Jack tự nhủ, ngày đang trở nên ngắn hơn. Thật ra không phải anh về nhà muộn, chỉ là quỹ thời gian trong ngày đang ngắn lại. Trái đất quay quanh mặt trời và trục quay không vuông góc với mặt phẳng của …hoàng đạo? Kiểu như thế. Tài xế thả anh trước cửa nhà và anh mệt mỏi lê bước vô, tự hỏi trừ những ngày cuối tuần, lần gần đây nhất anh về nhà khi trời còn sáng, không phải nhìn thấy ánh đèn điện là khi nào. Điểm tốt duy nhất là anh không mang công việc về nhà- nhưng cũng không hoàn toàn đúng, phải không? Anh không mang tài liệu về nhà làm, nhưng việc cho đầu óc nghỉ ngơi khi về nhà cũng khó khăn không kém việc dọn đống giấy tờ chất đống trên bàn làm việc
Ryan nghe thấy âm thanh thường thấy khi ở nhà, TV đang bật phim Nickelodeon. Tiếng máy giặt gầm rú, đã đến lúc phải sửa nó rồi. Anh bước vào phòng khách để báo cáo sự tồn tại của bản thân
“Bố!” Jack Jr. chạy tới ôm anh, rồi khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đáng thương “Bố, bố hứa sẽ đưa con đi xem bóng chày mà!”
Ôi, cứt thật…bọn trẻ đã quay trở lại trường học và còn chưa tới 12 trò chơi gia đình ở Baltimore. Anh phải, phải, phải….khi nào nhỉ? Khi nào anh có thể thoát khỏi lịch trình công việc bận rộn? Dự án trung tâm liên lạc mới mới chỉ hoàn thành được 1 nửa và nó là dự án tâm đắc của anh, tiến độ thi công của nhà thầu chậm hơn 1 tuần so với dự kiến và anh phải theo sát phòng khi ….
“Jack, bố sẽ cố gắng thu xếp” Ryan hứa với con trai, đứa trẻ còn quá nhỏ để hiểu được sự lắt léo trong lời hứa của bố
“Bố, bố đã từng hứa rồi!”
“Bố biết” Cứt thật! Jack bí mật ghi nhớ chuyện này. Anh phải làm gì đó
“Đến giờ đi ngủ rồi” Cathy thông báo “ngày mai còn phải đi học đấy”
Ryan ôm hôn cả hai đứa con, nhưng hình thứ thể hiện này không lấp đầy lỗ trống trong lương tâm. Anh đang trở thành loại cha nào thế nào? Rước Lễ Lần Đầu của Jack Jr sẽ vào tháng 4 hoặc tháng 5 năm sau, và ai dám chắc lúc đó anh có mặt ở nhà? Tốt hơn là ghi ngay vào lịch ngay bây giờ. Cố mà nhớ cái lịch này, Jack tự nhắc bản thân phải lưu ý những điều nhỏ nhặt như giữ lời hứa với con trẻ…
Những điều nhỏ nhặt?
Chúa ơi, từ bao giờ mình lại coi đó là những điều nhỏ nhặt? Cuộc đời mình đã trôi về đâu thế này?
Anh nhìn bọn trẻ bước về phòng mình, rồi hướng thẳng vào bếp. Bữa tối của anh vẫn để trên bếp từ. Anh đặt đĩa lên quầy ăn sáng trước khi bước tới tủ lạnh. Bây giờ anh thường mua rượu theo thùng, thuận tiện hơn và khẩu vị anh cũng không còn kén chọn như trước. Bên trong thùng là túi Mylar đầy rượu…Úc, phải không nhủ? Trước đây ở đó thường là rượu vang California có độ tuổi dưới 20 năm. Loại rượu cổ điển có mùi thơm nồng để che dấu những thiếu sót của nó và nồng độ cồn vừa phải, đây chính là lý do vì sao anh mua. Jack nhìn lên đồng hồ treo tường. Nếu may mắn, anh có thể ngủ được 6.5 tiếng, có lẽ là 7 tiếng trước khi ngày mới bắt đầu. Anh cần uống rượu để ngủ. Ở văn phòng anh sống nhờ cà phê và cơ thể trở nên bão hòa với caffeine. Hồ trước anh còn có thể có giấc ngủ ngắn trên bàn, giờ thì quên chuyện đó đi. Vào lúc 11 giờ sáng, cơ thể anh ở trạng thái hiếu động cao độ và vào buổi tối nó phát ra giai điệu mỏi mệt và báo động khiến đôi khi anh tự hỏi liệu mình có chút bị điên không. Chà, nếu anh vẫn còn nghĩ được ra câu hỏi này….
Vài phút sau anh đã ăn xong bữa tối. Thật tiếc khi đồ ăn bị nướng quá khô. Cathy tự mình chuẩn bị bữa tôi. Vốn dĩ anh …anh định về nhà đúng giờ, nhưng…hẳn phải có chuyện gì đó, nhỉ? Khi đứng dậy, anh đột nhiên cảm thấy đau nhói ở bụng. Trên đường về phòng ngủ, anh mở tủ quần áo và lấy ra 1 hộp thuốc antacid từ áo khoác. Anh nhai mấy viên thuốc, rồi uống thêm hớp rượu xuống họng, chỉ vừa đến nhà chưa đầy 30 phút anh đã bắt đầu uống đến ly thứ 3
Cathy không có trong phòng ngủ, chỉ còn vài tờ báo đặt tại bàn bên chiếc ghế quen thuộc. Jack lắng nghe, dường như có tiếng nước trong phòng tắm. Tuyệt vời. Anh cầm điều khiển TV chuyển sang kênh CNN để kiểm tra tin tức. Tin dẫn đầu hôm nay là Jerusalem
Jack tựa lưng vào ghế, bất giác mỉm cười. Vậy là kế hoạch có tác dụng. Đoạn tin đang nói về sự hồi sinh của ngành du lịch. Các chủ cửa hàng đang hy vọng năm nay đón lễ giáng sinh lớn nhất trong vòng 1 thập kỷ qua. Một người Do Thái chọn ở lại thành phố Bethlehem giải thích, dù sao Jesus cũng từng là một cậu bé Do Thái ngoan trong một gia đình nề nếp. Đối tác người Ả Rập của anh ta hướng dẫn đoàn làm phim đi tham quan quanh cửa hàng. Đối tác người Ả Rập ư? Jack nghĩ. Chà, tại sao không?
Ryan tự nhủ, cũng đáng giá. Chính mày đã giúp cho chuyện này xảy ra. Mày đã giúp khiến cho chuyện này thành hiện thực. Mày đã cứu được cuộc sống của bao người, và nếu không ai biết đến công sức của mày thì cũng kệ mịa nó đi. Mày biết. Chúa biết. Vậy chưa đủ sao?
Chưa đủ. Khoảnh khắc trung thực thoáng qua tâm trí Jack
Vậy sẽ thế nào nếu ý tưởng đó không còn nguyên bản như cũ? Còn ý tưởng nào khác sao? Ý tưởng của anh là hòa giải mâu thuẫn ở Trung Đông, các mối quan hệ của anh đã cầu viện được Vatican hỗ trợ, mỗi quan hệ của anh….anh xứng đáng có được phần thưởng nhờ đó, được công nhận, đủ để tên anh được viết vài chữ nhỏ trong sách sử, nhưng liệu có được không?
Jack khịt mũi khi nhấp rượu. Không có cơ hội. Liz Elliot, con điếm thông minh đó đã đang nói với mọi người đó là công của Charlie Alden. Nếu Jack dám cố gắng sửa lại thì anh không khác gì kẻ cố tranh công với người chết – và Charlie là mọt người tốt, dù ông có bê bối với cố gái Blum đó. Jack, chúc mừng mày. Mày vẫn đang sống, có vợ và có con
Thật không công bằng, phải không? Công bằng ư? Sao anh có thể mong đợi công bằng trong cuộc sống chứ? Chẳng phải anh đang trở thành một trong số bọn họ hay sao? Ryan tự hỏi. Trở thành một Liz Elliot khác, một kẻ tham lam, nhỏ nhen với cái tôi ích kỷ ngày càng tỷ lệ với tích cách hẹp hòi. Anh từng thường xuyên lo lắng và tự hỏi xem người ta dần thoái hóa thế nào. Anh sợ về quá trình tha hóa đó, sợ bản thân bị biến chất như thế, khi viện dẫn một nhiệm vụ hoặc sứ mệnh phi thường liền bỏ qua vài thứ quan trọng, như giá trị sinh mệnh một con người, dù là sinh mệnh của kể thù. Anh chưa bao giờ mất lương tâm đến thế, chưa bao giờ và biết rằng mình sẽ không bao giờ tha hóa đến mức đó. Nhưng lương tâm tế nhị đó khiến anh kiệt sức. Anh đang dần trở thành một quan chức nhỏ điển hình, bận tâm đến công trạng, địa vị và quyền lực
Anh nhắm mắt lại, suy ngẫm về những gì đang có trong tay: vợ, hai đứa con, độc lập tài chính, những thành tựu không ai có thể lấy đi
Mày đang biến thành một trong số họ….
Anh đã chiến đấu – từng giết người – để bảo vệ gia đình. Có lẽ Elliot khó chịu vì điều này, nhưng trong những khoảnh khắc yên lặng thế này, đôi khi Jack nhớ lại vụ đó với nụ cười chế nhạo và khó chịu. Trong khoảng cách chưa đầy 200 yard tính từ chỗ anh ngồi đây, anh đã bắn 3 viên đạn vào ngực tên khủng bố, lạnh lùng và hiệu quả – tất cả đều trúng! – đúng như tất cả những gì được dạy ở Quantico. Lúc đó tim anh đập cả ngàn lần mỗi giây, hồi hộp đến suýt tè ra quần, đến mức anh phải nuốt lại những gì đó sắp vọt ra khỏi cuống họng (Xem lai cuốn ‘Trò Chơi Ái Quốc’). Anh đã làm những gì phải làm, để vợ con được sống. Anh là người đã chứng tỏ bản lĩnh đàn ông bằng mọi cách có thể – cưới được một cô gái tuyệt vời, làm cha của hai đứa con như thiên thần, sử dụng kỹ năng và lòng dũng cảm để bảo vệ an toàn gia đình. Mỗi lần số phận đặt ra thử thách, Jack đều dũng cảm đối mặt và chiến đấu hết mình để chiến thắng
Phải, anh nghĩ thầm, mỉm cười với chiếc TV. Kệ mịa Liz Elliot. Ý tưởng đó thật hài hước, ai mà thèm chứ? Cái con điếm gầy guộc lạnh lùng đó, cùng với sự kiêu ngạo của cô ta và..còn gì nữa nhỉ? Suy nghĩ của Ryan chợt dừng lại, tìm kiếm câu trả lời. Còn gì nữa nhỉ? Cô ta thật yếu đuối, phải không? Yếu đuối và nhút nhát. Có phải mấy tính đó ẩn sâu sau vẻ hung hăng và tàn nhẫn đó? Có lẽ không nhiều đâu. Anh đã từng gặp cái kiểu người giống vị cố vấn an ninh quốc gia như vậy. Giả vờ là lưỡi dao sắc bén nhưng không dám đối mặt với những hậu quả. Liz Elliot. Ai thèm để ý đến cô ta? Không quá thông minh, chẳng có gì ngoài việc tỏ vẻ ra mình thông minh như vốn có. May mà cô ta còn có Tổng Thống dựa nhiều và Bunker và Talbot
Mày tốt hơn tất cả bọn họ. Đó là suy nghĩ thỏa mãn cuối cùng của anh khi uống hết ly rượu. Tại sao lại không làm một ly nữa nhỉ? Rượu này thực sự không tồi, phải không?
Khi Ryan quay lại, anh thấy Cathy đã quay trở về, nghiền ngẫm hồ sơ bệnh án trên chiếc ghế dựa yêu thích
“Em có muốn 1 ly không em yêu?”
Tiến sỹ Caroline Ryan lắc đầu “Ngày mai em có 2 ca phẫu thuật”
Jack ngồi xuống một chiếc ghế khác, hầu như không nhìn nhưng vẫn thấy vợ qua khóe mắt
“Wow”
Cathy ngước nhìn lên, mỉm cười vơi anh. Khuông mặt cô được trang điểm rất tinh tế. Jack tự hỏi cô đã làm cách nào khiến cho mái tóc không bị rối tinh lên sau khi tắm
“Em kiếm được bộ đồ ngủ này ở đâu thế?”
“Trong 1 cuốn catalog”
“Ai thiết kế, Fredericks à?”
Tiến sỹ Caroline Muller Ryan, M.D., F.A.C.S., đang mặc một bộ đồ ngủ màu đen, nửa kín nửa hở, đơn giản như một tác phẩm nghệ thuật. Anh không thể hiểu sao mà mấy sợi ren đó không rơi ra. Đường viền áo như suong mù và…tuyệt đẹp. Tuy màu sắc hơi kỳ lạ. Cathy thường thích mặc áo ngủ màu trắng. Anh chưa bao giờ quên được màu trắng tuyệt đẹp cô đã mặc vào đêm tân hôn. Không phải vì lúc đó cô còn là một trinh nữ, mà vì màu lụa trắng khiến cô thật…nổi bật, đến mức ký ức đó trong anh chưa bao giờ phai mờ, Jack thầm nghĩ. Tư đó đến giờ cô chưa bao giờ mặc lại bộ đồ ngủ đó, nói với anh rằng nó như chiếc váy cưới, chỉ mặc một lần trong đời. Mình có gì mà lấy được một cô vợ xinh đẹp như vậy chứ?
“Điều gì khiến anh có được vinh dự này đây?” Jack hỏi
“Em đang nghĩ”
“Về chuyện gì?”
“Chà, Jack nhỏ đã 7 tuổi. Sally 10 tuổi. Em muốn có thêm một đứa nữa”
“Một..cái gì?” Jack đặt ly rượu xuống
“Một đứa trẻ nữa. Đồ ngốc!”
“Tại sao?” Chồng cô hỏi
“Vì em có thể sinh và vì em muốn có con. Xin lỗi” Cô mỉm cười nhẹ nhàng “Nếu anh thấy phiền, ý em là, thể chất anh không chịu nổi”
“Anh thấy mình thừa sức”
“Em phải thức dậy lúc 4.30 sáng mai” Cathy nói tiếp “Ca phẫu thuật đầu tiên tiến hành trước 7.00”
“Vậy thì sao?”
“vậy thì” cô đứng dậy, bước tới chồng mình, cúi xuống hôn lên má anh “Lên lầu đi”
Ryan ngồi đó trong 1 hay 2 phút, rồi uống cạn hết ly rượu, tắt TV và cười hài lòng. Anh kiểm tra, bảo đảm đã khóa cửa nhà và hệ thống an ninh được bật. Dừng lại giữa chừng trong phòng tắm để đánh răng. Lén lút kiểm tra kiểm tra ngăn kéo đựng đồ lặt vặt của Cathy, và quả nhiên thấy một nhiệt kế và thẻ mục ghi ngày tháng cùng nhiệt độ trên đó. Vậy là, cô ấy không đùa. Cô đang thực sự lên kế hoạch cho việc này và giữ bí mật. Chà, điều đó khá tốt, phải không? Đúng thế
Jack bước vào phòng ngủ và dừng lại treo quần áo, mặc áo choàng tắm rồi lên giường với vợ. Cô ngồi dậy, vòng tay qua cổ anh và anh bắt đầu hôn cô
“Em có chắc về điều đó không, bé yêu?”
“Anh có lo lắng không?”
“Cathy, miễn điều đó khiến em hạnh phúc- anh sẽ nhận và cho bất cứ điều gì em muốn, em yêu. Bất kỳ điều gì”
Em ước anh dừng uống lại, nhưng Cathy không nói. Đây không phải thời điểm thích hợp. Cô có thể cảm thấy bàn tay anh vuốt ve bộ đồ ngủ. Tay Jack mạnh mẽ nhưng dịu dàng, lần theo những đường cong của cô qua lớp áo ngủ. Hành động có chút rẻ tiền và tồi tàn, nhưng mọi phụ nữ, ngay cả một phó giáo sư phẫu thuật Viên Mắt thuộc bệnh viện Johns Hopkins, đôi khi cũng nên rẻ tiền và xấu hổ thế này. Miệng Jack vẫn còn mùi kem đánh răng và thứ rượu trắng rẻ tiền, nhưng phần còn lại của anh vẫn rất đàn ông, người đàn ông đã biến đời cô như một giấc mơ – hầu hết cuộ đời cô như mơ. Anh đang làm việc quá sức, uống quá nhiều, ngủ không đủ. Nhưng bất chấp tất cả những thiếu sót đó, anh vẫn là người đàn ông của cô. Hoàn cảnh của họ vẫn chưa được cải thiện, anh vẫn còn những khuyết điểm, yếu đuối, trống vắng…nhưng anh là của cô
Cathy thở dài khi đôi tay Jack tìm thấy cúc áo nghủ. Anh nhận được tín hiệu, nhưng tay vụng về quá. Bực mình, mấy cái nút quá nhỏ, còn nằm trong mấy cái vòng chết tiệt, nhưng phía sau mấy cái cúc và lớp áo là bộ ngực của vợ và sức hấp dẫn của nó khiến anh không thể dừng lại. Cathy hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi phấn rôm yêu thích. Cô không thích nước hoa, luôn cho rằng bản thân phụ nữ có thể tỏa ra hơi thở mà đàn ông cần. Đó. Giờ thì anh có thể chạm vào bộ ngực trần trụi, mượt mà, không hề có dấu hiệu lão hóa của cô. Tuổi 36 không phải quá già, chưa quá lớn tuổi để có thêm một đứa trẻ. Ước mơ của cô là có thêm một đứa con nữa và cảm nhận lại niềm vui của một mầm sống mới đang lớn lên trong cơ thể mình. Cô chấp nhận sự khó chịu trong dạ dày, bàng quang bị nén, nỗi đau khôn tả và cảm giác phi thường khi đón chào điều kỳ diệu trong cuộc sống. Cơn đau đẻ – tất nhiên nó chẳng vui vẻ gì, nhưng cô có thể chịu được, để có Jack trong mình như khi cô có Sally và Jack nhỏ, nó là hành động sâu sắc nhất để thể hiện tình yêu. Mang sự sống vào thế giới này, một người đàn ông trao sự vĩnh cửu thực sự duy nhất trên thế giới cho người phụ nữ của mình, vì vậy một người phụ nữ cũng nên trao sự vĩnh cửu cho người đàn ông này, và đây chính là ý nghĩa của việc là một người phụ nữ
Và ngoài ra, cô cố gắng không cười, việc mang thai còn tập thể dục còn hơn chạy bộ
Jack cởi hẳn chiếc váy ngủ bằng cả hai tay và đặt vợ lên giường. Anh làm điều này rất giỏi, luôn làm thế, ngay từ lần đầu tiên đầy căng thẳng của họ, từ đêm đầu tiên đó cô đã biết sau khi anh nếm thử cơ thể cô… cũng sẽ cần cô dịu dàng với anh như thế. Trí nhớ cô xẹt qua khoảnh khắc giữa quá khứ và hiện tại, trong khi tay Ryan vẫn vuốt ve làn da cô, dưới sự đụng chạm của anh, cô đột nhiên rùng mình, vừng nóng vừa lạnh. Hồi đó, khi anh lấy hết can đảm cầu hôn cô, cô đã nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt anh, sợ bị từ chối, mà thực ra cô cũng lo lắng suốt cả tuần – thậm chí còn có bật khóc một lần – rằng anh sẽ không cầu hôn mình, rằng anh sẽ thay đổi ý định, rằng anh sẽ có cô gái khác. Từ trước khi họ làm tình lần đầu tiên, Cathy đã biết Jack chính là người đó. Jack chính là đàn ông cô sẽ sống cùng suốt cuộc đời, nuôi dạy con cái của hai người và nếu vị linh mục nói đúng thì cô sẽ yêu anh đến khi lìa khỏi cõi đời này, thậm chí còn hơn thế. Không phải vì kích thước hay sức mạnh của anh, thậm chí không phải sự dũng cảm anh từng phải thể hiện trước mặt cô một hay hai lần – mà cô đoán ở đâu đó nơi cô chưa hề biết – là lòng tốt, sự dịu dàng và sức mạnh mà chỉ những người tinh ý mới có thể hiểu được. Chồng cô là người bình thường ở một số khía cạnh, nhưng lại độc nhất vô nhị ở vài khía cạnh khác, tựu chung lại anh là người đàn ông đích thức, với tất cả mặt mạnh và cả điểm yếu….
Và tối nay anh sẽ cùng cô tạo thêm một đứa trẻ nữa. Cô đã đo nhiệt độ vào buổi sáng, biết rằng chu kỳ của mình vẫn đúng như mọi khi. Chà, cô phải công nhận đó chỉ là phép ngoại suy thống kê nhưng trong trường hợp của cô thì khả năng thụ thai rất cao. Nhưng giờ không phải lúc áp dụng phân tích lâm sàng, không làm thế khi cùng Jack, không phải lúc này
Giờ đây, làn da cô nóng như lửa. Jack rất giỏi. Nụ hôn của anh vừa mềm mại vừa hoang dã, đôi tay thật điêu luyện. Anh khiến mái tóc cô rối tung lên, nhưng không vấn đề gì. Mấy chiếc mũ phẫu thuật sẽ khiến mấy kiểu tóc được uốn cẩn thận trở nên lãng phí thời gian và tiền bạc. Mùi phấn rôm tỏa ra mùi kích thích hơn cả hơi thở đàn bà. Thường thì cô sẽ là người chủ động hơn trong trò chơi này, nhưng đêm nay cô sẽ để Jack nắm quyền kiểm soát, khám phá làn da như lụa….trên tất cả các phần thú vị trên người cô. Thỉnh thoảng anh thích làm điều này. Gần như là bất ngờ. Cathy cong người và thút thít, gần như không nói rõ điều gì. Cũng không cần thiết. Họ đã kết hôn nhiều năm đủ để anh biết tất cả các gợi ý của cô. Cô hôn anh mạnh mẽ và cuồng nhiệt, móng tay bấu vào vai anh. Tín hiệu này có nghĩa là đã đến lúc!
Nhưng không có gì xảy ra!
Cô cầm tay anh, hôn nó và di chuyển nó xuống dưới để anh biết rằng cô đã sẵn sàng
Anh có vẻ hơi khác thường. Được rồi, cô đang giục giã……tại sao không để….dù sao, cô đang để anh dẫn dắt và giờ nếu cô thay đổi….cô dắt tay anh lên ngực mình và không tỏ vẻ thất vọng. Cathy chú ý nhiều hơn đến phản ứng của Jack lúc này. Cố gắng để ý đến anh. Cách anh trêu trọc Cathy vẫn không thay đổi. Cô lại rên rỉ, hôn anh mạnh mẽ, thở hổn hển và nói với anh rằng anh là duy nhất, rằng anh là trung tâm trong thế giới của cô. Nhưng lưng và vai của anh vẫn căng và rối. Có chuyện gì thế?
Tay cô lại di chuyển, vuốt ve ngực anh, nghịch ngợm mấy sợi lông đen trên ngực, thường thì cơ thể anh sẽ nổ tung theo cách này….đặc biệt khi tay của anh vuốt từ trên xuống dưới…
Chuyện sao thế này?
“Jack, có chuyện gì?” thời gian dường như vô tận trước khi cô nghe thấy anh cất lời
“Anh không biết” Jack xoay người, buông vợ ra, nằm ngửa trên giường và đôi mắt anh nhìn chăm chăm lên trần nhà
“Anh mệt à?”
“Anh nghĩ thế” Jack lầm bầm “anh xin lỗi, em yêu”
Mẹ kiếp, mẹ nó, mẹ kiếp! Nhưng trước khi cô nghĩ ra điều gì đó để nói thì măt anh đã nhắm lại
Chắc là do anh phải làm việc quá nhiều giờ. Và uống quá nhiều. Nhưng thật không công bằng! Đây chính là ngày đó, đây chính là khoảnh khắc đó và…
Anh đang thật ích kỷ.
Cathy đứng dậy, nhặt chiếc áo ngủ trên sàn nhà, treo nó phẳng phiu, rồi chọn một chiếc áo ngủ khác phù hợp để ngủ và bước vào phòng tắm
Anh là một con gười, không phải cỗ máy. Anh ấy đang mệt, chết tiệt, đang làm việc quá sức. Ai cũng có ngày tệ hại cả. Đôi khi anh ấy muốn làm tình thì mày lại không có tâm trạng làm việc đó, và đôi khi điều đó khiến anh hơi cáu kỉnh, và chuyện này không phải lỗi của anh ấy, cũng không phải lỗi của mày. Mày đang có một cuộc hôn nhân tuyệt vời, chứ không phải cuộc hôn nhân hoàn hảo. Trong tất cả đám đàn ông mày biết, Jack là người tốt nhất, nhưng không phải hoàn hảo
Nhưng mình muốn….
Mình muốn có thêm một em bé nữa, và đây là lúc, ngay lúc này!
Đôi mắt Cathy đầy nước mắt thất vọng. Cô biết mình không công bằng. Nhưng cô vẫn thất vọng. Và có chút tức giận.
“Chà, phó đề đốc. Tôi không thể làm phiền quân đội”
“Trời ơi, Ron, cậu muốn tôi để một thủy thủ già đi thuê nhà để ở à?”
“Thật ra tôi nghĩ vậy đấy”
Mancuso khịt mũi. Tài xế ném chiếc túi vào thùng sau chiếc Navy Plymouth trong khi anh và Jones lên lên phía sau xe
“Mọi người trong nhà khỏe chứ?”
“Tuyệt, cảm ơn anh, phó đề đốc…”
“Giờ cậu cứ gọi tôi là Bart đi, tiến sỹ Jones. Ngoài ra, tôi mới được chọn lên chức thiếu tướng”
“Tốt quá!” tiến sỹ Ron Jones nhận xét “Bart. Tôi thích cái tên đó. Vậy gọi tôi là Indy. Để xem nào, về gia đình. Kirn đã quay lại trường học tiếp lên tiến sỹ. Bọn trẻ đã đến trường cả – ý tôi là nhà trẻ – và tôi quay trở lại làm cmn kinh doanh”
“Doanh nhân, tôi tin, đó mới là từ đúng” Mancuso nhận xét
“OK, về mặt kỹ thuật là thế. Được rồi, tôi chiếm cổ phần lớn trong công ty. Nhưng tôi vẫn thích tự làm, để cho một gã làm các công việc kế toán vớ vẩn. Tôi vẫn thích thực sự làm việc. Tháng trước tôi đã xuống AUTEC (Trung tâm kiểm tra và đánh giá chất lượng dưới nước Đại Tây Dương) ở Tennessee để kiểm tra một hệ thống mới” Jack nhìn tài xế “Có thể nói chuyện ở đây được không?”
“Trung sỹ Vincent được phép tham gia mấy câu chuyện bao mật còn cao hơn tôi. Được chưa?”
“Vâng, sir. Tướng quân luôn đúng, sir” viên tài xe đáp, trong khi hướng xe về phía Bangor
“Bart, anh đang có 1 vấn đề”
“Lớn đến mức nào?”
“Độc nhất vô nhị, thuyền trưởng” Jones nói, như thể trở lại ngày xưa cũ khi anh và Mancuso làm những điều thú vị trên tàu USS Dallas “Trước đây chưa bao giờ có chuyện kiểu này”
Mancuso nghiên cứu anh mắt cậu ta “Có ảnh của tụi trẻ không?”
Jones gật đầu “Chắc chắn. Mike và Dominic thế nào?”
“Chà, Mike đang nhắm đến học viện không quân”
“Nói với cậu ta oxy nguyên chất có thể phá vỡ não người đấy”
“Dominic đang nghĩ đến CalTech”
“Đùa đấy à? Chết tiết, tôi có thể giúp được anh chàng đấy”
Suốt phần còn lại của chuyến đi, hai người chỉ nói chuyện phiếm. Mancuso dẫn Ron về văn phòng, ra lệnh đưa cà phê đến và đóng cửa cách âm ngay sau đó
“Ron, có vấn đề gì?”
Jones do dự một chút trước khi nói “Tôi nghĩ có ai đó đang lần theo dấu Maine”
“Lần theo một con tàu ngầm Ohio? Tiếp tục đi”
“Giờ nó đang ở đâu?”
“Thực tế là đang quay trở lại biển. Đội Blue đang phụ trách làm việc. Nó đang gặp một chiếc tàu lớp 688 khi phát hiện ra tiếng ồn trong quá trình tiến vào eo biển, rồi tiếp tục tuần tra vùng biển” Mancuso có thể thoải mái thảo luận gần như mọi vấn đề với Jones. Công ty của cậu ta tư vấn về công nghệ sonar cho mọi tầu ngầm và tàu chống ngầm trong hạm đội Mỹ và cậu ta biết gần như tất cả các thông tin hoạt động
“Có bất kỳ thủy thủ đội Gold nào trong căn cứ bây giờ không?”
“Thuyền trưởng vẫn đang đi nghỉ. XO thì ở đây, Dutch Claggett. Biết cậu ta không?”
“Không phải cậu ta đang ở Norfolk sao? Người da đen, phải không?”
“Đúng thế”
“Tôi có nghe vài thành tích của cậu ta. Cậu ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trong nhóm tác chiến tàu sân bay theo đúng phẩm chất chỉ huy. Lúc đó tôi đang trong chiếc P-3 theo dõi cậu ta chọc vào mông kẻ thù”
“Đúng rồi đấy. Cậu ta cần đào tạo sâu thêm. Giờ này năm tới cậu ta có thể chỉ huy 1 tàu ngầm tấn công nhanh”
“Ai đang là thuyền trưởng của cậu ta?”
“Harry Ricks. Hẳn cũng nghe tiếng, hả?”
Jones nhìn xuống sàn nhà, thì thầm gì đó “Tôi mới tuyển 1 người mới, chief/ một sỹ quan đã về hưu, cùng đi biển với Ricks trong đợt trước. Tôi nghe nói anh ta không giỏi lắm, phải không?”
“Ricks là một kỹ sư phi thường” Mancuso nói “Tôi không đùa đâu. Anh ta là thiên tài về khoản đó”
“Được rồi, thuyền trưởng, anh cũng thế, nhưng Ricks có biết lái tàu không?”
“Muốn uống cà phê không Ron?” Mancuso chỉ vào bình cà phê
“Anh cần gọi thiếu tá Claggett lên đây đấy, sir” Jones đứng dậy lấy một tách cà phê “Từ khi nào anh trở thành người giỏi ngoại giao vậy?”
“Nhiệm vụ của chỉ huy đấy, Ron. Tôi chưa bao giờ nói với người ngoài về mấy điều điên rồ cậu làm trên tàu Dallas”
Jones quay lại cười to “Ok, tôi thua. Tôi có bản phân tích sonar đó trong cặp. Tôi cần thấy đường đi của tàu, các bản ghi chép độ sâu, mấy thứ đại loại đó. Tôi nghĩ rất có thể Maine có một cái đuôi và Bart, đó không phải chuyện tầm phào đâu”
Mancuso nhấc điện thoại lên “Tìm thiếu tá Claggett. Tôi cần cậu ta có mặt tại văn phòng tôi ngay. Cảm ơn. Ron, cậu chắc chắn…”
“Tôi đã tự làm bản phân tích này. Một trong những nhân viên dưới quyền thấy điều gì đó khả nghi và báo cáo lại. Tôi đã mất đến 5 giờ để giải mã dữ liệu. Có 1/3 cơ hội đó, thậm chí là hơn, rằng Maine đang bị theo dõi”
Bart Mancuso đặt tách cà phê xuống “Thực sự khó mà tin được”
“Tôi biết. Thực tế đó có thể làm sai lệch phân tích của tôi. Thật sự khó mà tin nổi”
Có một tín điều trong hải quân Hoa Kỳ là các tàu ngầm tên lửa đạn đạo trong hạm đội không bao giờ, chưa bao giờ, chưa từng một lần bị thao dõi trong các cuộc tuần tra an ninh. Tuy nhiên, như hầu hết các tín điều khác, nó vẫn có nghi ngờ
Vị trí của căn cứ tàu ngầm tên lửa Mỹ không có gì bí mật. Thậm chí ngay cả người giao hàng của hãng chuyển phát nhanh United Parcel Service (UPS) cũng biết cách tìm kiếm. Để đáp ứng yêu cầu hiệu quả chi phí, hải quân phần lớn còn sử dụng các sỹ quan an ninh dân sự – “tentacops”/ cảnh sát thuê- duy trì an ninh trong căn cứ . Tuy nhiên, bất cứ đâu có vũ khí hạt nhân thì thủy quân lục chiến sẽ đảm nhiệm bảo vệ. Vì vậy, bất cứ đâu bạn thấy thủy quân lục chiến, tức là ở đó có vũ khí hạt nhân. Nó được gọi là biện pháp an ninh. Bản thân các tàu ngầm tên lửa tự bản thân nó đã khác rất rõ ràng so với tầm ngầm tấn công nhanh nhỏ hơn. Tên của các tàu đều được đăng ký trên sổ hải quân và thủy thủ của các tàu này đều đội mũ hình cầu, trên đó ghi tên và số tàu. Vì ai cũng biết điều này, nên Liên Xô biết nơi triển khai tàu tấn công nhanh để đón đầu các ‘boomers’ (tiếng lóng chỉ tàu ngầm hạt nhân mang tên lửa đạn đạo) của Mỹ đang trên đường ra biển
Lúc đầu, chuyện này không phải vấn đề gì. Các tàu ngầm tấn công nhanh lớp đầu tiên của Liên Xô được trang bị sonar loại ‘Helen Keller’ hầu như chẳng nhìn hay nghe được gì, và tự bản thân các tàu đó cũng ầm ỹ hơn mấy chiếc ô tô. Nhưng với sự xuất hiện của tàu lớp Victor-III, mọi sự đã thay đổi, khi mức độ tiếng ồn do tàu ngầm này phát ra lớn nhất cũng chỉ ngang con tàu ngầm Mỹ lớp 594 đời mới và bắt đầu được trang bị sonar mạnh. Victor-III thỉnh thoảng cũng xuất hiện ở eo biển Juan de Fuca- và đâu đó – chờ một tên lửa tàu ngầm Mỹ ra biển và trong vài trường hợp do vùng nước cảng có đặc điểm là luồng lạch hẹp, bọn họ có thể bắt được tín hiệu và bám sát. Đôi khi bọn họ còn bắn các tia sonar chủ động khiến các thủy thủ tàu ngầm Mỹ kiệt sức và tức giận. Vì vậy, các tàu ngầm tấn công nhanh của Mỹ thường cùng ra khơi với các tàu ngầm tên lửa đạn đạo với nhiệm vụ buộc các tàu ngầm Liên Xô bỏ chạy. Biện pháp cũng thích hợp, chỉ cần thêm một mục tiêu cho sonar để làm rối tình hình chiến thuật, hoặc đôi khi vào thế trực diện ép tàu ngầm Liên Xô ra khỏi luồng – cách này theo thuật ngữ hải quân gọi là ‘kéo vai’. Thực tế, mấy con boomer Mỹ mà bị theo dõi thì chỉ trong vùng nước nông, chỉ gần các cảng nổi tiếng hoặc chỉ trong thời gian ngắn. Ngay khi tàu ngầm Mỹ tiến vào vùng nước sâu, họ sẽ áp dụng chiến thuật tăng tốc để loại bỏ các tàu ngầm theo dõi bằng sonar, sau đó thực hiện chiến thuật lẩn tránh và rồi bước sang trạng thái yên lặng. Tại thời điểm đó – lúc nào cũng thế – tàu ngầm Mỹ thoát khỏi theo dõi. Tàu ngầm Liên Xô không tìm thấy dấu vết địch thủ và trở thành con mồi thay vì kẻ đi săn. Các tàu ngầm tên lửa đạn đạo Mỹ đều có đội thủy thủ ngư lôi được đào tạo trình độ cao và thuyền trưởng táo bạo hung hăng hơn thường sẽ có 4 ống ngư lôi được lắp đầy các quả ngư lôi Mark 48 với đầy các giải pháp bắn vào tàu ngầm Liên Xô bị mù khi họ quan sát thấy nó đi lang thang trong tình trạng dễ bị tổn thương
Sự thật đơn giản là các tàu ngầm tên lửa đạn đạo Mỹ hầu như không bị ai làm phiền trong vùng biển tuần tra. Khi các tàu ngầm tấn công nhanh được cử đi săn chúng thì người ta phải chú ý đến độ sâu hoạt động – giống như máy bay thương mại phải để ý đến kiểm soát không lưu- kẻo vô tình xảy ra va chạm. Các tàu tấn công nhanh của Mỹ, ngay cả tàu lớp 688 tiên tiến nhất cũng khó mà theo dõi được tàu ngầm tên lửa đạn đạo, và tình huống tàu lớp Ohio bị theo dõi cũng đếm trên đầu ngón tay một bàn tay. Gần như tất cả các trường hợp hi hữu này đều do sai lầm của thuyền trưởng mắc sai lầm chết người ‘vết nhơ trên sổ đầu bài’ và kể cả khi đó thì cũng phải do một thuyền trưởng rất giỏi và rất may mắn của tàu ngầm tấn công nhanh mới có cơ hội thực hiện- và chưa khi nào thoát khỏi phương tiện chống do thám của tàu. Omaha có đội lái tàu giỏi nhất thuộc hạm đội Thái Bình Dương và dù có số liệu tình báo được cung cấp sẵn- tốt hơn bất kỳ số liệu nào mà thuyền trưởng Liên Xô có thể có, mà ông vẫn không tìm thấy Maine
“Chào buổi sáng, sir” Dutch Claggett nói khi vừa bước qua cửa “Tôi đang ở phòng nhân sự ngay dưới tầng”
“Thiếu tá, đây là Tiến sỹ Ron Jones”
“Đây chính là Jonesy ngài thường hay nhắc phải không sir” Claggett bắt tay người đàn ông đó
“Không có chuyện nào trong số đó là thật đâu” Jones nói
Claggett rùng mình khi thấy biểu cảm trên khuôn mặt họ “Có ai chết hay xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Ngồi đi” Mancuso nói “Ron nghĩ các cậu có thể bị theo dõi trong chuyến tuần tra biển gần đây”
“Vớ vẩn” Claggett nhận xét “Tôi xin lỗi, sir”
“Anh khá tự tin đấy” Jones nhận xét
“Tiến sỹ Jones, Maine là tàu ngầm tốt nhất chúng ta có. Chúng tôi là một lỗ đen, không phát ra âm thanh, hấp thụ mọi âm thanh xung quanh”
“Thiếu tá, anh nói rất hay. Giờ chúng ta có thể vào việc được chưa?” Ron mở cặp và lấy ra một chồng giấy dày “hãy nhìn xem chuyện gì xảy ra trên nửa đường tuần tra của các anh”
“OK, vâng, đó là khi chúng tôi lẻn ra phía sau Omaha”
“Tôi không nói chuyện đó. Omaha ở phía trước các anh” Jones nói, lập sang trang kế tiếp
“Tôi vẫn không tin chuyện đó, nhưng để tôi xem số liệu anh đang có”
Các trang dữ liệu máy tính này thực ra là báo cáo đồ họa về dữ liệu hai màn hình sonar ‘thác nước’ Thời gian và hướng chính xác tại thời điểm đó cũng được đánh dấu trên dữ liệu đồ họa. Một bộ dữ liệu đặc biệt trình bày môi trường thủy văn, chủ yếu là nhiệt độ nước.
“Các anh có rất nhiều việc cần phải lo đấy” Jones nói, chỉ vào một loạt tiếng ồn đột ngột trên biểu đồ dữ liệu “14 tàu cá, nửa tá tàu thương mại và tôi thấy cả mấy con cá voi lưng gù. Vậy là đội sonar của các anh khá bận rộn, có lẽ hơi quá tải. Các anh cũng có đội khá cứng”
“Đúng là thế” Claggett thừa nhận
“Vậy chuyện gì xảy ra thế?” Jones chỉ vào một loạt tiếng ồn trên biểu đồ
“Chà, chúng tôi đang theo dõi Omaha, và thuyền trưởng quyết định phóng một tia cảnh báo”
“Không đùa đấy chứ?” Jones hỏi “chà, không có gì ngạc nhiên khi họ phản ứng thế. Tôi đoán họ đã thay đổi độ sâu và hướng về phía bắc. Nhân tiện, các anh sẽ không bao giờ làm thế được nếu tôi ở trên tàu đó”
“Anh nghĩ thế sao?”
“Phải, tôi cho là thế” Jones trả lời “Tôi luôn rất chú ý phía đuôi tàu. Tôi đã từng trên tàu lớp Ohio đấy, thiếu tá, ok? Các anh có thể bị theo đuôi. Ai cũng có thể bị thế. Các nền tảng chống tàu ngầm không phải lúc nào cũng bất khả chiến bại. Giờ, nhìn đây này”
Một đám mây tạp âm do máy tính tạo ra gồm các chấm đen được mô tả trên biểu đồ dữ liệu, như thể đó là một số tiếng ồn ngẫu nhiên, như thể một đàn kiến đã đi và bò trên những tờ giấy này trong nhiều giờ. Biểu đồ này cũng bất quy tắc như các biểu đồ khác của các sự kiện ngẫu nhiên.Vì lý do này hay lý do khác, có những nơi mà đàn kiến không bao giờ di chuyển, và có những nơi dường như có nhiều con gặp nhau rồi đi đường riêng của chúng lên
“Hướng này” Jones nói “nó quay lại 8 lần và tất cả đều xảy ra khi lớp hoán đổi nhiệt độ mỏng đi”
Thiếu tá Claggett nhíu mày “8 lần, ý của anh là? 2 lần đó có thể là tiếng ồn của tàu đánh cá, hay các mục tiêu trong khoảng cách CZ hội tụ” anh lật các trang tiếp theo. Claggett quen thuộc với nó “Cái này không đủ”
“Đó là lý do vì sao người tàu anh không nhìn ra vấn đề, cả trên tàu hay ở đây. Nhưng đó là lý do vì sao tôi nhận được hợp đồng phụ trách kiểm tra công việc của các anh” Jones nói “Có ai ở ngoài đó?”
“Phó đề đốc?” Claggett hỏi và nhận được cái gật đầu “Có một tàu ngầm lớp Akula ngoài đó. Máy bay trính sát chống ngầm P-3 đã mất dấu nó ở phía nam Kodiak, vì vậy nó cách chúng tôi 600 hải lý. Không nhất thiết có nghĩa là chính nó”
“Ai chỉ huy?”
“Tướng Lunin” Claggett trả lời
“Thuyền trưởng Dubinin?”
“Chúa ơi, cậu có thông tin tốt đấy” Mancuso lưu ý “Họ nói là ông ta rất giỏi”
“Đúng ta thế. Chúng ta đều có bạn chung mà. Thiếu tá Claggett có được phép biết điều đó không?”
“Không, rất tiếc, Dutch, nhưng đây thực là thông tin tuyệt mật”
“Anh ấy nên được phép biết điều đó” Jones nói “Mấy chuyện nhảm nhí này đã đi quá xa rồi, Bart”
“Quy định là quy định”
“Chắc chắn rồi. Dù sao thì đây chính là điều khiến tôi lo lắng. Trang cuối” Ron lật ra “Các anh đã nổi lên độ sâu của ăng ten….”
“Phải, luyện tập bắn tên lửa”
“Các anh đã tạo ra vài tiếng động thân tàu”
“Chúng tôi nổi lên nhanh và thân tàu làm bằng thép, không phải nhựa dẻo” Claggett tỏ vẻ hơi tức giận “Thì sao?”
“Thì các anh đã nổi qua tầng nhiệt nhanh hơn ‘cái đuôi’ của mình. Vì vậy sonar mảng kéo của các anh đã nghe thấy nó”
Cả Claggett và Mancuso đều yên lặng. Thứ họ nhìn thấy là một đường thẳng đứng mơ hồ nhưng vấn đề là tần số âm thanh của đường thẳng này chính xác nằm trong dải âm thanh đặc trưng của tàu ngầm Liên Xô. Mặc dù đây không phải là bằng chứng thuyết phục, nhưng chỉ là, giống như các biểu tượng khác do Jones đánh dấu, nó nằm chính xác phía sau tuyến đường đi của Maine
“Giờ, nếu tôi là tay cá cược, mà tất nhiên tôi không phải đâu nhé, tôi sẽ cược với các anh 2 ăn 1 rằng khi các anh đang ở dưới lớp nhiệt quyển thì có ai đó đang đồng hành cùng các anh phía trên, đồng thời khi nghe thấy tiếng động thân tàu, thấy rằng các anh sắp nổi lên, thì nó chui xuống tầng nhiệt quyển. Thật là hành động thông minh, nhưng khi các anh nổi lên góc nghiêng lớn thì sonar mảng kéo phải nghiêng ở dưới lâu hơn bình thường, đó là lúc tín hiệu này xuất hiện ở đây”
“Nhưng không còn gì sau đó”
“Không có gì” Jones thừa nhận “Nó không bao giờ xuất hiện lại nữa. Từ đây cho đến cuối cuộn băng, không có gì ngoài tiếng ồn ngẫu nhiên và các đối tượng có thể nhận dạng khác”
“Ron, bằng chứng còn mỏng” Mancuso nói, đứng dậy vươn vai
“Tôi biết. Đó là lý do vì sao tôi bay thẳng đến đấy. Ai sẽ tin được nó nếu viết thẳng trong báo cáo”
“Cậu biết gì về sonar Nga mà chúng tôi không biết?”
“Đang tiến bộ hơn…tiếp cận gần với trình độ của chúng ta, cách khoảng, ồ, khoảng 10 hoặc 12 năm. Họ chú ý hơn chúng ta về hệ thống băng thông rộng – điều đó hiện đang thay đổi. Tôi đã thuyết phục Lầu Năm Góc mua lại hệ thống băng thông rộng tích hợp do Texas Instrument phát triển. Thiếu tá, những điều anh nói trước đó rằng tàu của các anh như một lỗ đen được hiểu theo cả hai cách. Các anh không thể nhìn thấy một lỗ đen, nhưng các anh có thể dò được nó. Anh sẽ làm gì nếu anh cần theo dấu một con tàu ngầm Ohio nhưng không biết nó có xuất hiện ở đó hay không?”
“Tiếng ồn xung quanh?”
“Đúng thế” Jones gật đầu “Các anh đã đào một hố quanh tiếng ồn xung quanh. Các anh tạo ra một lỗ đen tại nơi không có tiếng ồn. Nếu ông ta thực sự chọn ra một đường hướng trên bản đồ, và nếu ông ta có bộ lọc điện tử thực sự tốt, và một sỹ quan sonar hàng đầu, tôi nghĩ điều đó có thể làm được- nếu có bất kỳ manh mối nào gợi ý cho anh chú ý vào thời điểm này”
“Điều đó thật quá khó tin”
Jones gật đầu công nhận “Nhưng không phải vô khả thi. Tôi đang nói về xác suất. Nó không phải lời giải thích hay nhưng không phải là không thể xảy ra. Thêm vào đó, hiện giờ chúng ta có thể theo dõi trong điều kiện nhất thời. Có lẽ họ cũng có thể. Tôi nghe nói họ bắt đầu phát sản xuất một loại sonar khéo khẩu độ lớn mới – loại được thiết kết bởi mấy gã ngoài cảng Murmansk. Tốt ngang với BQR-15 trước đây”
“Tôi không tin” Mancuso nói
“Tôi thì tin, thuyền trưởng. Nó chẳng phải công nghệ mới gì. Chúng ta biết gì về Lunin nào?”
“Con tàu đó giờ đang được đại tu. Để xem” Mancuso quay lại nhìn biểu đồ phép chiếu cực ở trên tường “Nếu đúng là nó xuất hiện ở đó thì nếu nó quay trở lại căn cứ…có thể, về mặt kỹ thuật mà nói, nhưng cậu đang đưa quá nhiều giả định”
“Ý tôi muốn nói rằng con chim nhỏ này chỉ tình cờ cách các anh không xa lắm khi các anh chơi trò té nước, rằng các anh tiến về phía nam và nó cũng thế, rằng thân tàu của các anh phát ra tiếng động thoáng qua và nó bắt được, và rồi nó thực hiện các biên pháp tương ứng giống như các anh sẽ làm. Dữ liệu vẫn chưa đủ, nhưng phù hợp- có lẽ thế, tôi thừa nhận ý kiến của các anh cũng hợp lý. Nhưng các anh, đó là lý do vì sao họ trả tiền tôi để làm việc”
“Tôi đã khen ngợi Rích vì đã khiến Omaha sợ hãi như thế” Mancuso nói, sau một lúc “Tôi muốn có các thuyền trưởng hiếu chiến”
Jones cười to, phá tan không khí u ám trong phòng “Bart, tôi tự hỏi tại sao đấy?”
“Dutch biết về công việc chúng ta phải làm trên bờ biển đó, khi chúng ta đón người ấy” (xem ‘Hồng Y Điện Kremlin’)
“Đúng là có chút hồi hộp” Jones công nhận
“Tỷ lệ 1 ăn 3….”
“Khả năng thắng tăng lên nếu anh giả sử thuyền trưởng kia là kẻ thông minh. Dubinin có một giáo viên giỏi”
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Thiếu tá Claggett hơi khó chịu
“Anh biết đấy, chúng ta có đủ loại dữ liệu về tàu ngầm lớp Typhoon của Nga, cực kỳ hiểu biết về ngư lôi trên tàu của họ. Thiếu tá, anh đã bao giờ tự hỏi chúng ta có tất cả các dữ liệu đó từ đâu chưa?”
“Ron. Câm miệng lại!”
“Thuyền trưởng, tôi không vi phạm bất kỳ quy tắc nào. Ngoài ra, anh ấy cũng cần biết”
“Cậu biết là tôi không thể”
“Được rồi, Bart” Jones ngừng lại một chút “Thiếu tá, anh có thể phỏng đoán cách chúng ta có được tất cả các thông tin đó trong một khối lớn. Và ngay cả thế thì có khi anh đã đoán đúng”
Claggett đã nghe vài lời thì thầm, như kiểu tại sao Cầu tàu số 8-10 tại Norfolk đóng cửa rất lâu từ vài năm trước. Trong hải quân có một câu chuyện lan truyền, nhưng chỉ được nói trong các phòng họp sỹ quan khi tàu ngầm ra biển và chìm sâu dưới mặt nước, rằng bằng cách nào đó hải quân Hoa Kỳ đã có trong tay một con tàu ngầm tên lửa đạn đạo của Nga, bằng cách nào đó một lò phản ứng hạt nhân rất kỳ lạ đã được chuyển đến Viện năng lượng hạt nhân của Hoa Kỳ ở Idaho để kiểm tra, và rồi biến mất, bằng cách nào đó mà các bản vẽ hoàn chỉnh và vài quả ngư lôi Liên Xô thần kỳ xuất hiện ở Groton và bằng cách nào đó mà hai quả được bắn thử ở Căn Cứ Không Quân Vandenberg hoàn toàn không phải là tên lửa Mỹ. Rất nhiều thông tin tình báo hoạt động đã xuất hiện trong hạm đội, đều là loại thông tin rất giá trị, tốt đến mức nghe như thể nó đươc ai đó hiểu rất rõ về những gì mình đang nói đến – không phải lúc nào thông tin tình báo cũng rõ ràng được như thế – ai đó hiểu rất rõ về đào tạo và chiến thuật trên các tàu ngầm Liên Xô. Claggett chỉ cần nhìn vào bộ đồng phục của Mancuso là thấy Huân Chương Phục Vụ Xuất Sắc thời chiến, huy chương thời bình cao nhất mà Hoa Kỳ trao tặng. Trên dải ruy băng có một ngôi sao, có nghĩa là anh được nhận vinh dự này 2 lần. Mancuso khá trẻ khi nhận nhiệm vụ chỉ huy một hạm đội, quá trẻ để được thăng chức Chuẩn Đô Đốc (nửa dưới). Và đang ngồi đây là một người từng là sỹ quan dưới quyền cùng đi biển với Mancuso và giờ đang gọi anh bằng tên Bart. Anh gật đầu với Dr. Jones
“Tôi đã hiểu tình hình (toàn cảnh bức tranh). Cảm ơn”
“Anh đang nói rằng có sai lầm trong chỉ huy?”
Jones nhíu mày. Anh không biết nhiều về Harry Ricks “Có lẽ chỉ là không may. Thậm chí còn có thể là may mắn. Không có gì quá tệ xảy ra và chúng ta đã học được một bài học. Chúng ta biết nhiều hơn về tàu ngầm lớp Akula hơn bao giờ hết. Cả đống tình huống oái oăm kéo đến. Có lẽ trăm năm nữa cũng không xảy ra chuyện này. Thuyền trưởng của các anh chỉ tình cờ là nạn nhân và gã kia – nếu thực sự có một tàu khác ở đó – chỉ đơn giản quá may mắn. Này, điều quan trọng mà một sai lầm có thể mang lại là anh học hỏi được thêm từ đó, phải không?”
“Harry sẽ quay lại căn cứ sau 10 ngày nữa” Mancuso nói “Cậu sẽ quay lại đây chứ?”
“Xin lỗi” Jones lắc đầu “Lúc đó tôi đang ở Anh. Tôi cần phải ra biển với HMS Turbulent trong vài ngày để chơi trò trốn tim. Người Anh cài đặt một máy tính mới mà chúng ta cần xem xét và tôi nhận lệnh thực hiện”
“Anh sẽ không yêu cầu tôi phải báo cáo điều này với CO chứ, phải không, sir?” Claggett suy nghĩ một lát rồi hỏi
“Không, Dutch…cậu đang cố nói với tôi điều gì?”
Lúc này Claggett tỏ ra không vui vẻ gì “Sir, anh ấy là Sếp tôi, và không tệ, nhưng hơi quyết đoán quá”
Đúng là khéo ăn nói quá, Jones nghĩ. Không phải ông Sếp tệ…hơi chút quyết đoán. Anh ta chỉ đang coi thuyền trưởng mình là một thằng đần theo cái cách không ai có thể càm ràm anh ta là kẻ phản bội. Ron tự hỏi không biết Ricks là cái loại siêu kỹ sư gì. Tin tốt là sỹ quan XO này ý thức được việc mình làm. Và một thuyền trưởng thông minh nên lắng nghe XO dưới quyền
“Thuyền trưởng, Mr. Chambers thế nào?”
“Vừa qua Key West, có đứa con được cậu đào tạo làm sỹ quan sonar. Tôi nghe nói Billy Zerwinski vừa được thăng cấp”
“Ồ, thế hả? Tốt cho cậu ta. Tôi đoán Mr. Chambers sẽ lên nhưng tại sao lại chọn Billy Z làm chief? Tình trạng hải quân của chúng ta đến đâu thế này?”.
“Không làm được đâu” Qati cay đắng nhận xét. Da của hắn trắng bạch. Việc điều trị bằng thuốc khiến hắn đau đớn trở lại
“Sai” Fromm kiên quyết trả lời “Tôi đã nói với anh rằng sẽ mất vài tháng và sẽ cần đúng vài tháng. Khi quả bom đầu tiên được chế tạo, nó cần đến 3 năm cùng rất nhiều nguồn lực của quốc gia giàu có nhất thế giới. Tôi sẽ làm cho anh quả bom hạt nhân chỉ trong 1/8 khoảng thời gian đó và ngân sách chỉ bằng cái dây giày so với quả bom đầu tiên. Trong vài ngày tới chúng ta sẽ bắt đầu xử lý rhodium. Phần đó sẽ dễ hơn nhiều”
“Còn plutonium thì sao?” Ghosn hỏi
“Đó là bước gia công kim loại cuối cùng…tất nhiên là cậu biết vì sao rồi”
“Phải, Herr Fromm, và chúng ta phải cực kỳ cẩn thận, vì khi anh điều chế một chất quan trọng như vậy, nó vô cùng nguy hiểm” Ghosn trả lời, cơn giận dữ đã dịu đi nhiều. Hắn đang rất mệt. Hắn vừa làm việc liên tục không nghỉ suốt 18 giờ, giám sát đám công nhân “Còn tritium?”
“Đó là bước cuối. Lại một lần nữa, hẳn cậu biết lý do vì sao rồi. Nó không ổn định và chúng tôi muốn tritium được sử dụng trong tình trạng càng nguyên chất càng tốt”
“Đúng thế” Ghosn ngáp, gần như không nghe thấy câu trả lời và cũng không buồn nghĩ sao Fromm lại trả lời như thế
Về phần mình, Fromm chợt nhớ ra. Palladium. Hắn cần một lượng nhỏ chất palladium. Sao hắn lại quên điều đó được nhỉ? Thầm khịt mũi. Thời gian dài, thời tiết khắc nghiệt, đám công nhân và đồng nghiệp cáu kỉnh. Tất nhiên, còn là khoản tiền trả công nhỏ nhoi cho cơ hội thế này. Hắn đang làm cái việc mà chỉ có số rất ít người trên thế giới từng làm và công việc của hắn sánh ngang với Fermi và các vĩ nhân những năm 1944-45. Không phải lúc nào người ta có thể so sánh mình với các vĩ nhân. Hắn thường vu vơ tự hỏi không biết quả bom này được dùng để làm gì, nhưng thực lòng thừa nhận rằng hắn không quan tâm, không thực sự quan tâm cho lắm. Chà, chắn vẫn còn có nhiều việc cần làm
Người Đức đi ngang qua căn phòng đến mấy chiếc máy nghiền. Tại đây đang có một nhóm kỹ thuật viên đang làm việc. Khối beryllium hiện đang nằm trên chiếc máy này có hình dạng rất phức tạp và rất khó để thiết kế chương trình cho máy, với các đường cong lõm, lồi…Dù chiếc máy này được điều khiển bằng máy tính, tất nhiên rồi, nhưng vẫn phải có người giám sát thông qua vỏ bọc Lexan, ngăn cách khu xử lý với bên thế giới bên ngoài. Phía trên nó là các lỗ thông gió dẫn đến máy lọc không khí tĩnh điện. Thải bột kim loại ra không khí bên ngoài sẽ rất vô ích – thực tế là làm tăng đáng kể nguy cơ rò rỉ. Khu vực đặt các khay thu gom kim khí tĩnh điện chiếm tới 2m2 đất. Beryllium không có phóng xạ, nhưng plutonium thì có và nó sẽ sớm được xử lý trên cùng chiếc máy giống thế này. Beryllium là thứ không thể thiếu trong cả thiết bị này và các công việc tiến hành sau này
Chiếc máy nghiền này là tất cả những gì Fromm mơ ước khi hắn đặt hàng nó vài năm trước. Chiếc máy công cụ do máy tính điều khiển được giám sát bằng các tia laze, chỉ 5 năm trước, không có cách nào có thể di chuyển gọn gàng và tốc độ chính xác hoàn hảo như thế. Bề mặt miếng beryllim được chiếc máy gọt giũa như đồ trang sức đá quý, khi kết thúc trông như chốt súng trường và đây chỉ là bước đầu tiên trong quy trình làm máy. Giá trị đọc biến được phép hiển thị trên máy tính theo đơn vị angstroms. Giá đỡ dao quay với tốc độ 25.000 vòng/phút (RPM), không quá mài mòn trong khi đốt cháy những chỗ không đều. Theo dõi diễn biến trong quy trình là các dụng cụ độc lập đo lường các biến số cho phép trong khi chờ tự động dừng máy và thay cán dao mới nếu cán dao có dấu hiệu mòn. Công nghệ thật tuyệt vời. Những gì từng là công việc của những thợ máy bậc thầy được đào tạo đặc biệt giám sát bởi những người đoạt giải Nobel giờ đây được thực hiện qua các vi mạch.
Vỏ của thiết bị bom hạt nhân đã được hình thành, hình Ellip/bầu dục, dài 98cm và điểm rộng nhất dài 52cm. Tấm thép dùng để chế tạo vỏ có độ dày 1cm, phải chắc và bền, nhưng không cần quá chắc, miễn là chịu được áp suất của môi trường chân không. Bọt polyethylene và polyurethane cong cũng đã sẵn sàng để lắp đặt, chúng được sử dụng vì quá trình lắp đặt đòi hỏi các đặc tính đặc biệt của nguyên liệu thô, mạnh nhất, nhẹ nhất và mỏng nhất về khối lượng. Tất nhiên, một số liên kết đã được hoàn thành trước thời hạn, nhưng ngay cả khi đó thì cũng không cần lãng phí thời gian hoặc để công nhân nhàn rỗi. Công nhân trên một máy công cụ khác vẫn đang thực hành gia công các xi lanh rỗng bằng thép không gỉ, có thể kích thích phản ứng sơ cấp của vật liệu phản ứng plutonium trong xi lanh đóng mở. Đây là buổi thực hành thứ bảy. Dù cho máy móc rất tối tân nhưng sản phẩm hai ngày đầu rất tệ, việc này đúng như dự kiến. Vào buổi thực hành thứ 5 họ đã hoàn thành hầu hết các bước trong quy trình, trong buổi thực hành thứ 6 họ đã tao ra sản phẩm có thể sử dụng được – nhưng vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu của Fromm. Tay Người Đức này có một mô hình tinh thần đơn giản về toàn bộ sứ mệnh mà NASA (National Aeronautics and Space Administration) đã phát triển khi nói về cuộc đổ bộ lên mặt trăng đầu tiên. Để vũ khí này hoạt động như mong đợi, chuỗi công việc độc lập, phức tạp này phải đạt đến mức hoàn hảo siêu phàm. Hắn coi chuỗi quy trình này giống như đi qua một loạt các cổng. Ô cửa càng rộng thì càng di chuyển nhanh chóng hơn. Xuất hiện chênh lệch +/- có nghĩa là cánh cửa bị thu hẹp. Kỳ vọng của hắn là số chênh lệch = 0. Hắn muốn mọi phần trong vũ khí này đáp ứng đúng y như thế kế của hắn theo đúng điều kiện kỹ thuật cho phép. Các bộ phần càng gần với hoàn hảo thì sức mạnh quả bom sẽ càng gần với sức công phá mà hắn dự tính…..hoặc thậm chí tốt hơn, một phần tâm trí của hắn nghĩ thế. Không thể tiến hành thực nghiệm, không thể tìm ra giải pháp cho các vấn đề lý thuyết phức tạp hắn phải suy nghĩ nhiều hơn về các thiết kế kỹ thuật, tính toán năng lượng đưa vào cần thiết để đạt được công suất nổ tươn g đương với kế hoạch ban đầu. Điều đó giải thích lý do vì sao hắn dự kiến sử dụng khối lượng tritium nhiều hơn gấp 5 lần so với lý thuyết. Tất nhiên làm như vậy có vấn đề riêng của nó. Tritium hắn cung cấp đã được lưu trữ trong nhiều năm, và một số đã chuyển thành 3He, môt đồng vị heli, rõ là không tốt trong phản ứng, nhưng bằng cách lọc tritium qua paradium, tritium sẽ được phân tách để đảm bảo tổng sản lượng phù hợp, năng suất nổ hoàn hảo.. Các chuyên gia chế tạo bom hạt nhân của Hoa Kỳ và Liên Xô dù sao cũng có thể tiến hành vô số thí nghiệm nên họ không phải quá lo lắng về những vấn đề tương tự, nhưng Fromm cũng có ưu điểm của riêng mình. Hắn không phải lo lắng về thời hạn sử dụng của quả bom và đây là điều kiện vượt trội mà mấy đồng nghiệp Liên Xô hay Hoa Kỳ không có. Đây cũng là ưu thế duy nhất của Fromm và hắn sẽ tận dụng đầy đủ. Tất nhiên, lợi thế này cũng có cả ưu và nhược điểm, nhưng Fromm biết hắn có toàn quyền kiểm soát nó. Palladium, hắn tự nhủ. Đừng quên điều đó. Hắn phải có nó, và còn nhiều thời gian
“Đã xong”. Trưởng nhóm công nhân vẫy tay ra hiệu Fromm tới xem. Ống thép không gỉ rỗng ra khỏi máy mà không cần bất kỳ nỗ lực nào và an