← Quay lại trang sách

Chương 18 ĐIỀU TRA

Wellington có 3 điều tra viên làm việc dưới quyền. Mỗi người đều rất có kinh nghiệm, đã quen với việc xử lý các trường hợp nhạy cảm về chính trị cần hết sức thận trọng. Nhiệm vụ của anh ta là xác định các vùng cần điều tra, rồi kiểm tra lại và tìm mối liên hệ giữa các dữ liệu do các nhà điều tra nghiên cứu gửi đến văn phòng mình ở Bộ. Phần khó nhất ở đây là phải thu thập thông tin mà không đánh động đến đối tượng điều tra và Wellington tin chắc phần này sẽ đặc bệt khó đối với đối tượng như Ryan. Vị DDCI này cực kỳ nhạy bén, sâu sắc. Công việc trước đây đã tu luyện anh thành người nghe thấy cả tiếng cỏ xanh mọc cùng đọc được cả ý nghĩ trong lá trà. Điều đó có nghĩa là tiến độ cuộc điều tra sẽ rất chậm…nhưng lại không được quá chậm. Vị luật sư trẻ hiểu rằng mục đích của cuộc điều tra đang tiến hành có vẻ như không phải dành cho bồi thẩm đoàn, điều này sẽ khiến anh ta mất nhiều thời gian hơn so với dự kiến. Anh ta nghi ngờ sao Ryan có thể ngu đến mức tự mình vi phạm luật. Các quy tắc của SEC có thể hơi bị trầy sước, có thể hơi bị bẻ cong, nhưng từ các tài liệu điều tra của SEC cho thấy hành vi của Ryancó thể hơi gây tranh cãi, nhưng về cơ bản là trung thực và hoàn toàn đáp ứng được kỳ vọng rằng anh không vi phạm pháp luật hay bất kỳ quy định nào. Đó là nhận định kỹ thuật về phía Ryan, nhưng luật vốn mang tính kỹ thuật. Ủy Ban Chứng Khoán cso thể đã cố gắng, thậm chí chính thức buộc tội, nhưng họ sẽ không bao giờ có thể kết tội…có lẽ họ có thể buộc anh phải nhượng bộ và/hoặc đệ trình trọng tài, nhưng Wellington cũng nghi ngờ chuyện đó sẽ thành công. Ho đã đề nghị anh ta nên chấp nhận như một thái độ thiện chí nhưng câu trả lời của anh là không. Ryan không phải kiểu người để người khác thao túng mình. Người đàn ông này đã giết người. Dù diều đó không khiến Wellington sợ nhưng nó cho thấy Ryan là người đàn ông có tính cách mạnh mẽ, cứng rắn, một thằng khốn sẽ đối đầu trực diện nếu cần thiết

Và Wellington biết, đó lại là điểm yếu của anh ta

Anh ta thích đối đầu với vấn đề hơn là con người. Ở anh ta thiếu sụ tinh tế, vấn đề chung của mấy người trung thực và cũng là điểm yếu cốt tử của những người phải làm việc trong môi trường chính trị

Tuy nhiên, Ryan lại có những người làm trong môi trường chính trị bảo vệ. Trent và Fellows còn là những nghệ sỹ chính trị kín kẽ

Cuộc hội chiến này đúng là thú vị….

Wellington coi việc này như một nhiệm vụ kép: tìm được thứ gì đó có thể chống lại Ryan và tìm dược thứ gì đó buộc các đồng minh chính trị của anh phải giữ thái độ trung lập

Carol Zimmer. Wellington đóng một tập hồ sơ và mở một tập khác

Có một bức ảnh từ Sở Nhập Cư và Nhập Tịch, được chụp từ nhiều năm trước – nói không ngoa cô ấy giống như là một cô-dâu-trẻ-con khi mới đặt chân đến nước Mỹ, một cô gái yếu ớt với khuôn mặt như búp bê. Một bức ảnh gần đây mới được chụp bởi một điều tra viên hiện trường cho thấy cô đã trở thành một phụ nữ trưởng thành, thấp nhỏ, gần 40 tuổi, khuôn mặt mềm mại nét Trung Quốc giờ đã có vài nếp nhăn. Nếu có gì khác thì là trông đẹp hơn trước kia. Nỗi sợ hãi, giống như bị săn đuổi trong bức ảnh đầu tiên- cũng dễ hiểu thôi vì khi đó được chụp khi cô vừa trốn thoát từ Lào- đã biến mất và thay thế bởi biểu cảm an toàn của một người đang sống tại Hoa Kỳ. Wellington nghĩ thầm, cô ta có nụ cười rất đáng yêu

Viên luật sư nhớ đến người bạn học trong trường luật, Cynthia Yu. Mẹ khiếp, cô này không phả là kẻ dối trá đến thế….cùng kiểu đôi mắt đó, gần giống, mắt hạnh….

Có thể đúng thế đấy!

Chuyện đơn giản đến thế sao?

Ryan đã lập gia đình: Vợ, Caroline Muller Ryan, M.D, bác sỹ phẫu thuật mắt. Ảnh: Một phụ nữ thượng lưu da trắng điển hình, ngoại trừ việc theo đạo công giáo Catholic, mảnh mai và quyến rũ, mẹ của hai đứa con

Chà, chỉ vì một người đàn ông có người vợ xinh đẹp không có nghĩa…..

Ryan đã thành lập một quỹ tín thác giáo dục….Wellington mở ra một file khác, vừa được in ra từ máy photo Xerox

Anh ta thấy Ryan đã làm việc này một mình, thông qua luật sư – không phải luật sư đại diện thường xuyên! 1 luật sư A.D.C. Và Caroline Ryan không ký vào giấy tờ…cô thậm chí còn không biết chuyện này? Thông tin trên bàn anh ta cho thấy rằng cô không hề biết

Tiếp theo Wellington kiểm tra hồ sơ sinh của đứa út nhà Zimme. Chồng cô đã chết trong một “tai nạn trong khi huấn luyện thường kỳ” – thời gian khá mơ hồ! Có lẽ có bầu trong tuần chồng bị giết. Một lần nữa, có thể không phải thụ thai thời điểm chồng còn sống. Đó là đứa con thứ 7 – hay thứ 8 nhỉ? Bạn không thể nói rõ khi chỉ nhìn tài liệu, phải không? Thời gian mang thai là 9 tháng, có thể ít hơn. Con đầu thường sinh trễ. Những đứa con dạ, thường thì sinh sớm. Cân nặng của đứa trẻ mới sinh này…5.7 pound…nhẹ hơn mức trung bình, nhưng cô là người Châu Á, cơ thể nhỏ nhắn….liệu họ sinh con có thường nhỏ-hơn-bình-thường? Wellington ghi chú vài dòng, nhận ra rằng anh ta đang có một loạt các câu giả định và chẳng có gì chắc chắn cả

Nhứng, chết tiệt, anh ta thực sự cần phải tìm kiếm thứ gì chắc chắn sao?

Có hai gã lưu manh. Vệ sỹ của Ryan, Clark và Chavez, từng hạ gục một trong số bọn họ. Điều tra viên dưới quyền anh ta đã kiểm tra với Cảnh sát quận Anne Arundel, gặp gỡ các cảnh sát địa phương đã đóng lại vụ của Clark. 2 gã này có hồ sơ dài nhưng toàn tội vớ vẩn, vài án treo, vài lần hầu tòa vị thành niên. Vấn đề được giải quyết theo cách mà đám cảnh sát địa phương rất vui mừng, kiểu “tôi thấy ok nếu anh ta bắn cái thằng chết tiệt con hoang đó’ một trung sỹ cảnh sát cười to vang trong cuộn băng ghi âm củ điều tra viên “Cái anh chàng tên Clark đó trông rất bảnh. Người đứng bên cạnh anh ta cũng như thế. Nếu mấy thằng ma cô đó ngu xuẩn đến mức gây sự với họ thì hãy để bọn nó biết thế giới khó khăn thế nào, anh biết mà? 2 thằng gangster khác cũng xác nhận câu chuyện giống như 2 anh chàng người tốt này kể và thế là đóng hồ sơ, anh bạn ạ”

Nhưng tại sao Ryan lại sắp xếp để 2 vệ sỹ của mình xử lý bọn chúng?

Anh ta đã giết người để bảo vệ gia đình mình, đúng không…? Đây không phải là người cho phép nguy hiểm đến gần…bạn bè…gia đình…người tình của mình?

Có lẽ thế

“Hmm…” Wellington nhủ thầm. vị DDCI đang dần ở bên thua cuộc. Không có gì bất hợp pháp, chỉ vi phạm đạo đức. Cũng không phải tính cách của Tiến sỹ John Patrick Ryan thánh thiện. Khi người tình của anh ta bị đám côn đồ địa phương choc giận, anh ta đã để mấy tay vệ sỹ của mình xử lý chúng, giống như một ông trùm mafia có thể làm, vì không cảnh sát nào muốn gây phiền đến một công chức cấp cao như anh ta

Thế đã đủ chưa?

Chưa

Anh ta cần thêm vài thứ khác. Bằng chứng, thứ gì đó giống như bằng chứng. Không cần đến mức như phải chứng minh trước bồi thẩm đoàn…nhưng đủ để…làm gì nhỉ? Để mở một cuộc điều tra chính thức. Tất nhiên rồi. Các cuộc điều tra như vậy sẽ không bao giờ thực sự giữ được bí mật, đúng không? Sẽ có vài tiếng thì thầm, vài tin đồn. Dễ thôi. Nhưng trước tiên Wellington phải có được cái gì treo lên đã

* * * * * *

“Vài người nói đây là trận khởi tranh của Superbowl: Tuần thứ 3 của mùa giải NFL, sân vận động Metrodome. Trận gặp nhau thật tuyệt. ồ, cả hai đồi đều tỏ rõ tham vọng. The San Diego Chargers sẽ tiếp đón the Minnesota Vikings”

“Anh biết đấy, mùa giải bom tấn của Tony Wills đã bắt đầu thậm chí trước cả khi cậu ta bước vào trường đại học. Chỉ 2 trận, và anh ta đã có 306 yards, có bóng 46 lần – trung bình chạy 6.7 yard mỗi lần có bóng và anh ta đối đầu chống lại the Bears và the Falcons, 2 hậu vệ giỏi” người đàn ông da màu nhận xét “Liệu có ai cản được Tony Wills không?”

“Và 125 yards trong 9 lần chuyền bóng. Không ngạc nhiên khi họ gọi cậu bé này là the Franchise”

“Thêm vào đó cậu ta đang học tiến sỹ tại Oxford University” người đàn ông da màu cười lớn. Giải thưởng Academic All-American (giải thưởng xuất sắc về thể thao). Học bổng Rhodes Scholar, đây là người đã khiến Đại học Northwestern University quay trở lại bản đồ những đội xuất sắc qua hai vòng đấu Bowl. Anh đoán xem liệu cậu ta có chạy nhanh hơn đạn không?”

“Chúng ta sẽ xem. Anh chàng cầu thủ tân binh của đội Chargers, Maxin Bradley, là cầu thủ xuất sắc nhất mà tôi từng thấy từ thời Dick Butkus của Illinois, cũng là trung vệ xuất sắc nhất từng có vủa Alabam – và ngôi trường đó cũng ra lò các cầu thủ Leroy Jordan, Cornelius Bennett và vài tay bóng xuất sắc nhữa. Họ gọi anh chàng này là Bộ Trưởng Quốc Phòng chắc phải vì lý do nào đó” Đây từng là câu chuyện cười nổi tiếng trong giải NFL, vì chủ của đội bóng này, Dennis Bunker, chính là Bộ trưởng quốc phòng (SecDef) thực của Mỹ

“Tim, tôi nghĩ chúng ta sẽ có trận đấu hay đấy!”

“Tôi đáng nhẽ phải có mặt ở đó để xem” Brent Talbot nhận xé “Dennis đang ở đó”

“Nếu tôi cố lôi ông ta ra khỏi đó thì ông ta sẽ viết đơn từ việc mất” Tổng thống Fowler nói “chưa kể, ông ta có máy bay riêng” Dennis Bunker làm chủ một công ty bay nhỏ và dù hay ngồi trên máy bay có người lái sẵn thì ông cũng có bằng lái máy bay thương mại. Đây là một trong những lý do đám quân nhân tôn trọng ông. Từng là một phi công máy bay chiến đấu nên ông cố gắng sở hữu tất cả những gì có thể bay lên bầu trời

“Báo chí nói sao?”

“Vikings 1 ăn 3” tổng thống trả lời “Chỉ bởi vì họ đang chơi trên sân nhà. Các đội có thực lực khá ngang bằng. Tôi đã xem Wills chống lại Falcons vào tuần trước. Vẫn còn là đứa trẻ”

“Tony xứng đáng được ghi nhận. Một cậu nhóc tuyệt vời. Thông minh, thái độ tốt, dành nhiều thời gian chơi với bọn trẻ con”

“Để cậu ta làm người phát ngôn cho chiến dịch chống ma túy thì sao?”

“Cậu ta đã từng làm việc đó ở Chicago. Tôi sẽ gọi cho cậu ta nếu ngài muốn”

Fowler quay lại nói “Bent, làm việc đó đi”

Đứng phía sau họ là Pete Connor và Helen D’Agustino thoải mái ở trên ghế. Tổng Thống biết cả hai người đều là fan bóng bầu dục và TV trong phòng tổng thống rất lớn và tiện nghi

“Có ai muốn uống bia không?” Fowler hỏi. Ông ta không thể xem một trận bóng bầu dục mà không có bia

“Tôi sẽ đi lấy” D’Agustino nói, bước về phía chiếc tủ lạnh đặt ở phòng kế bên. Đây là khía cạnh kỳ lạ nhất trong tính cách của người đàn ông khó hiểu này, Daga thầm nhủ. Ngoại hình, cách ăn mặc, dáng đi, phong thái của ông ta chẳng khác gì con nhà danh gia vọng tộc. Ổng là một trí thức thực sự, thai độ ngạo mạn của ổng hoàn toàn phù hợp với điều đó. Nhưng trước TV khi xem một trận bóng bầu dục – Folwr chỉ xem bóng bầu dục khi có thời gian nghỉ ngơi, sau khi hoàn thành các nghĩa vụ tổng thống– ông ta trở thành Joe Six-Pack, với bát bỏng ngô lớn và 1 cố bia, hoặc 2 hay 3 cốc bia. Tất nhiên, thậm chí ở đây, câu hỏi ‘có ai muốn uống bia không?” cũng là câu ra lệnh. Vệ sỹ của ổng không thể uống bia khi làm nhiệm vụ và Talbot thì không bao giờ sờ vào bia bọt. Daga lấy cho mình lon Diet Coke

“Cẩm ơn” Fowler nói khi cô giao bia cho Tổng Thống. Có lẽ khi xem bóng ổng còn lịch sự hơn, D’Agustino nghĩ, có lẽ vì đây là điều ổng và vợ cùng làm. Cô hy vọng đây là sự thực. Nó khiến cho người đàn ông này tăng thêm chút nhân tính, tính cách mà ông ta cần cải thiện nhất trong đời

“Wow! Bradley hạ gục Wills mạnh đến nỗi ở đây cũng nghe thấy tiếng va chạm” Trên màn hình, cả hai người đàn ông nhìn nhau khi đứng dậy, trao nhau cái nhìn đầy cảm xúc như thể đang cười trêu tức nhau

“Tim, họ sẽ làm quen nhau nhanh thôi. Bọn họ sẽ phải gặp nhau nhiều. Cuộc tấn công thứ 2 và thứ 7 từ khoảng cách 31 yards, cả hai đội bắt đầu thả lỏng. tay Bradley là một hậu vệ thông mình. Cậu ta chơi ở trung tâm và điền vào khoảng trống xuất hiện nơi hàng thủ”

“Đối với một tân binh thì anh chàng này chắc chắn đọc trận đấu rất tốt và đội Viking năm ngoái đã có 1 hàng trung vệ xuất sắc trong Pro Bowl” người đàn ông da màu phát biểu

“Nhóc Bradley có cái mông đẹp đấy” Daga thì thầm

“Helen, ngay cả khi có vấn đề giải phóng phụ nữ thì cô cũng đi hơi xa rồi” Pete ngoác miệng ra cười. Anh chuyển người trên ghế sofa vì súng đang áp vào eo.

Günther Bock và Marvin Russell đứng lẫn trong đám đông khoảng 100 khách du lịch đang đứng trên vỉa hè ngoài Nhà Trắng, hầu hết mọi người đang hướng máy ảnh vào tòa nhà trung tâm quyền lực này. 2 người vừa đến thành phố này tối qua và ngày mai sẽ đi thăm Tòa nhà quốc hội (the Capitol). Thời tiết vẫn gay gắt như mùa hè, vì vậy bọn họ đội mũ lưỡi chai để che nắng. Bock đeo chiếc máy ảnh trên cổ bằng dây đeo Chuột Mickey. Hắn đã chụp vài bức ảnh, chủ yếu để cho giống với đám người du lịch kia. Thực tế các quan sát đều đã ghi nhớ vào đầu óc đã được đào tạo. Rõ ràng đây là mục tiêu khó hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người. Nhà Trắng được bao quanh bởi nhiều tòa nhà cao tầng, tất cả đều đủ lớn để che chắn tầm nhìn các xạ thủ. Hắn biết rõ ngay lúc này đây mình có lẽ cũng đang trong tầm theo dõi của bọn họ nhưng đối phương không đủ thời gian hay tiền bạc để so sánh ngoại hình hắn với tất cả các bức ảnh trong hồ sơ họ có và hắn đã cố hết sức để thay đổi hình dạng nhằm gạt bỏ đi nỗi lo lắng này

Trực thăng của tổng thống đã bay đến, đậu xuống cách điểm hắn đang đứng khoảng 100m. Một người được trang bị khẩu SAM (đất đối không) di đông hoàn toàn có cơ hội tốt để bắn hạ – ngoại trừ việc thực tế hiện tại không thể làm được điều đó. Thật sự rất khó để chọn đúng thời điểm chiếc trực thăng có mặt tại đó, khó hơn nhiều so với mọi người nghĩ. Lý tưởng là có một chiếc xe tải nhỏ, có lẽ khoét một lỗ trên nóc xe để người phóng tên lửa có thể đứng, khai hỏa và cố gắng trốn thoát. Ngoại trừ việc chắc chắn có tay súng bắn tỉa mai phục ở các tòa nhà xung quanh và Bock không mơ tưởng đến việc mấy tay súng bắn tỉa này sẽ để mục tiêu lọt lưới. Người Mỹ chính là những người phát minh ra công nghệ bắn tỉa và Tổng Thống sẽ được những tay bắn tỉa giỏi nhất phục vụ. Không nghi ngờ gì sẽ có vài người trong đám đông khách du lịch này sẽ là mấy tay mật vụ, và không dễ phân biệt bọn họ

Quả bom có thể được xe đưa tới đây và kích nổ ngay trên xe…thành công phụ thuộc vào các biện pháp an ninh mà Ghosn đã cảnh báo hắn phải để ý. Tương tự, hắn có thể chở quả bom đến tòa nhà Capitol, cosl ẽ trung với thời điểm Tổng Thống phát biểu Thông Điệp Liên Bang…nếu quả bom được hoàn thành đúng hạn. Họ không chắc chắn về chuyện này, chưa kể đến vấn đề chở được nó đến đây – có lẽ sẽ mất 3 tuần. Latakia tới Rotterdam, rồi chuyển tải tới một cảng Hoa Kỳ. Baltimore là cảng lớn gần nhất. Tiếp theo là Norfolk/Newport News. Cả hai cảng đều tiếp nhận lượng lớn tàu chở container. Họ cũng có thể chuyển nó qua đường hàng không, nhưng các hàng hóa vận chuyển hàng không đều phải kiemer tra bằng tia X và bọn họ không thể để rủi ro đó xảy ra được

Ý tưởng là có thể tấn công Tổng Thống vào cuối tuần. Sẽ phải là một cuối tuần bất kỳ nào đó mà mọi chi tiết được giải quyết. Mọi thứ. Bock biết hắn đang vi phạm một trong những nguyên tắc hoạt động quan trọng nhất của mình – đơn giản hóa. Nhưng để có cơ hội thực hiện chuyện này htif hắn phải chuẩn bị sắp xếp rất nhiều thứ và hắn phải thực hiện vào cuối tuần. Nhưng Tổng Thống Mỹ chỉ dành ½ thời gian cuối tuần ở Nhà Trắng, còn lại thì di chuyển giữa Washington, Ohio và nơi nào khác không báo trước. Biện pháp an ninh đơn giản nhất có sẵn cho sự an toàn của Tổng Thống Hoa Kỳ chính xác là biện pháp đang sử dụng: Lịch trình di chuyển của Tổng Thống rất bất thường và chi tiết các chuyến đi được rất ít người biết. Bock cần ít nhất 1 cuối tuần trước đó để sắp xếp chuẩn bị – và đấy vẫn còn là ước tính lạc quan – chuyện này gần như là không thể chuẩn bị xong trong có 7 ngày. Trên thực tế, sẽ đơn giản hơn nhiều nếu một chiến dịch ám sát đơn giản hơn khi có một vũ khí tiện lợi. Ví dụ, một máy bay nhỏ có thể trang bị mấy tên lửa SA-7…có lẽ không. Chắc chắn máy bay trực thăng của tổng thống được trang bị các thiết bị gây nhiễu hồng ngoại tinh vi nhất…

Một cơ hội. Mày chỉ có một cơ hội

Sẽ thế nào nếu chúng ta kiên nhẫn chờ đợi? Sẽ thế nào nếu chúng ta chỉ đơn giản là ôm quả bom đó trong 1 năm và mang đến đất nước này vào đúng dịch Tổng Thống đọc thông điệp liên bang? Đưa quả bom đó đến đủ gần Điện Capitol để phá hủy toàn bộ tòa nhà cũng những người trong đó? Hắn nghe nói – và ngày mai sẽ thấy tận mắt – rằng Capitol là tòa nhà có kiến trúc cổ điển – rất nhiều đá, nhưng ít cốt thép – có lẽ tất cả những gì họ cần chỉ là kiên nhẫn

Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra. Qati sẽ không cho phép. Có hai vấn đề: 1 là vấn đề giữ bí mất và 2 là vấn đề quan trọng hơn, Qati nghĩ mình sẽ không sống đủ lâu và người sắp chết thì không quan tâm đến kiên nhẫn

Và có cơ hội thành công không? Nếu biết trước Tổng Thống sẽ xuất hiện ở một nơ I thì bảo vệ tổng thống sẽ diễn ra như thế nào? Cảm biến phóng xạ có đặt tại nơi đó không?

Họ sẽ đặt ở đó, đúng không nhỉ?

Chỉ 1 cơ hội. Mày sẽ không bao giờ có được cơ hội như thế này nữa

Ít nhất phải được báo trước 1 tuần, nếu không mày sẽ không đạt được bất kỳ mục tiêu gì ngoài việc lạm sát người vô tội

Phải tìm một nơi ít có cảm biến phóng xạ hơn. Nới đó khó có thể là Washington

Bock bắt đầu bước ra xa khỏi hàng rào săt đen ngoài Nhà Trắng. Khuôn mặt hắn không hề biểu lộ gì ý nghĩ trong đầu

“Quay trở lại khách sạn chứ?” Russell hỏi

“Phải, tại sao không?” Dù sao cả hai người vẫn còn đang mệt sau chuyến bay tối qua

“Tuyệt, muốn xem trận bóng không. Anh biết đấy, đó là thứ duy nhất cả Fowler và tôi có điểm chung muốn xem”

“Hửm? Đó là cái gì?”

“Bóng bầu dục” Russell cười lớn “Anh biết đấy? Bóng bầu dục (Football ở Mỹ là bóng bầu dục, nhưng ở Châu Âu lại là bóng đá). Được rồi. Tôi sẽ chỉ anh”

15 phút sau họ đã ở trong phòng khách sạn. Russell mở TV đến kênh NBC địa phương

* * * * * *

“Tim, vài cú thế đủ rồi. Đội Vikings phải đạt 6 lần chạm bóng 3 điểm và 2 trong số đó cần đến trọng tài yêu cầu

“Và cú đó thật tệ” Tổng thống Fowler nói

Talbot ngoác miệng cười “Ref không nghĩ thế đâu”

Tony Wills đang bị cầm chân, chỉ có thể chạy được 3 yards mỗi khi có bóng và chỉ có một lần duy nhất chạy được 20 yards khi Charges không chú ý

“Không dễ mà được 3 điểm đâu Tim, nhưng họ vẫn ghi được đó thôi”

“Và giờ Chargers đang có cơ hội tấn công. Hàng phòng thủ của Vikings hiện đang có 2 cầu thủ xuất phát bị chấn thương nhẹ, không thể thi đấu nên có chút vấn đề. Tôi cá bọn họ sẽ thấy rất tiếc khi bỏ lỡ trận này”

Tiền về đội Chargers thực hiện pha tấn công đầu tiên của mình, lùi lại 5 bước, ném bóng về phía cầu thủ chạy cánh, nhưng rồi một cầu thủ trung vệ tự do của đội Vikings bắt được trước sự ngạc nhiên của mọi người, anh ta ném bóng ở khoảng 40 yards

* * * * * *

Bock nhận ra trận đấu này mang lại sự phấn khích xa vời, nhưng hắn hầu như chẳng hiểu gì.Russell cố gắng giải thích nhưng chẳng giúp được gì nhiều. Günther tự cho mình 1 chai bia để an ủi bản thân, nằm duỗi chân trên giường, suy nghĩ lại những điều vừa thấy. Bock thực sự biết chính xác mục đích của mình trong kế hoạch này, nhưng chi tiết thì…- đặc biệt đây lại là ở Mỹ -hiện tại có vẻ khó khăn hơn dự kiến. Nếu như…

“Bọn họ vừa nói gì thế?”

“Bộ trưởng quốc phòng” Russell trả lời

“Đùa à?”

Marvin quay lại “kiểu thế. Đó là từ bọn họ đặt biệt danh cho tiền vệ trung tâm, Maxim Bradley, đến từ Trường ĐH Alabama. Nhưng đúng là Bộ Trưởng Quốc Phòng, Dennis Bunker, sở hữu đội bóng đó – ông ta kia kìa” Máy quay bắt được hình ảnh Bunker đang ngồi trên khán đài VIP

Hay thật, Bock nghĩ

“cái giải Superbowl họ đang nói đến là gì?”

“Đó là giải chung kết. họ tổ chức các trận đấu loại trực tiếp giữa các đội thành công nhất và đội cuối cùng chiến thắng gọi là Superbowl”

“Ý anh là giống như Worlp Cup à?”

“Phải, kiểu như thế. Nhưng chúng tôi tổ chức giải này hàng năm Năm nay – thực ra là năm tới, sẽ diễn ra vào cuối tháng giêng- được tổ chức trên một sân vận động mới xây ở Denver, sân Skydome. Tôi nhớ là thế”

“Họ mong đợi 2 đội này vào được đến đó à?”

Russell nhún vai “Đây là nói thế. Mùa giải thông thường kéo dài 16 tuần, anh bạn, rồi sau đó là 3 tuần đấu loại trực tiếp, rồi nghỉ 1 tuần, sau đến Superbowl”

“Ai thường đi xem trận chung kết này?”

“Nhiều lắm. Này anh bạn, đó là trận chung kết. Mọi người ai chả muốn tham gia. Vé mấy trận đó cực khó lấy. 2 đội này được đánh giá là giỏi nhất và có thể vào đến chung kết, nhưng thực tế có thể khác dự đoán, anh biết mà”

“Tổng Thống Fowler có phải là fan bóng bầu dục không?”

“Họ nói thế. Người ta thấy ông ta đến xem các trận của đội Redskin rất nhiều lần ở DC”

“An ninh thì sao?” Bock hỏi

“Thắt chặt. Bọn họ để ông ta ngồi trong khoang đặc biệt có kính chống đạn hay gì đó”

Đúng là thằng ngu, Bock nghĩ. Tất nhiên, một sân vận động sẽ thực hiện các biện pháp an ninh hơn là những người quan sát thông thường nghĩ. Vũ khí hạng nặng chỉ có thể triển khai tốt ở lối vào, nơi tương đối dễ canh chừng, nhưng hãy nhìn ở góc độ khác…

Bock nhắm mắt lại. Suy nghĩ của hắn đang khá lộn xộn, bối rối giữa tiếp cận vấn đề theo cách thông thường và khác biệt. Hắn cũng đang để mình tập trung vào sai mục tiêu. Giết chết Tổng Thống Hoa Kỳ đương nhiên rất hấp dẫn, nhưng cũng không phải nhất định thế. Điều cần thiết là giết chết càng nhiều người càng tốt bằng phương tiện vũ khí ngoạn mục, rồi phối hợp với các hoạt động khác để xúi giục….

Hãy nghĩ đi! Tập trung vào nhiệm vụ thực sự

“TV chiếu mấy trò này thật hay đấy” 1 phút sau, Bock lên tiếng nhận xét

“Phải, họ kiếm được rất nhiều mà. Truyền hình vệ tính và tất cả các thứ tương tự” Russell đang tập trung xem trận đấu. Đội Vikings vừa ghi thêm bàn thắng, tỷ số giờ là 10-0, nhưng đối thủ giờ đang nhanh chóng phản công

“Có bao giờ trận đấu phải dừng vì chuyện gì đó không?”

Marvin quay lại “Hả? Ồ, trong cuộc chiến tranh Iraq, an ninh cực kỳ thắt chặt – và anh nhờ bộ phim đó không?”

“Phim?” Bock hỏi

“Ngày chủ nhật đen, tôi nhớ tên phim là thế – vài gã trung đông âm mưu cho nổ tung sân vận động” Russell cười lớn “Ai làm điều đó chứ, anh bạn. Hollywood thôi. Bọn họ sử dụng một khinh khí cầu. Dù sao thì trận Superbowl đó diễn ra khi chúng tôi đang tham gia cuộc chiến Iraq và không cho phép chiếu trên TV”

“Hôm nay có trận nào ở Denver không?”

“Không, đêm mai cơ. Brancos gặp Seahawks. Trận không hấp dẫn lắm. Broncos vừa được tái xây dựng lại trong năm nay”

“Tôi hiểu rồi” Bock rời phòng và nhờ nhân viên khách sạn đặt vé cho họ đến Denver sáng ngày mai.

Cathy đứng dậy nhìn Jack rời nhà. Cô thậm chí còn chuẩn bị bữa sáng. Những ngày qua, thái độ săn sóc của cô không khiến chồng cảm thấy tốt hơn, thậm chí còn bất an hơn. Nhưng anh không thể nói gì, phải không? Ngay cả khi cô săn sóc hơi thái quá, vuốt cà vạt cho anh và hôn anh khi ra đến cửa. Trên đường ra đến xe, Jack nghĩ, tất cả nụ cười và ánh mắt trìu mến đều nhằm an ủi người chồng không thể cương cứng. Sự quan tâm nghẹt thở này chẳng khác nào lòng tốt người ta dành cho người đang ngồi xe lăn

“Chào buổi sáng, tiến sỹ”

“Chào John”

“Ngày hôm qua có kịp xem trận Vikings- Chargers không?”

“Không, tôi, ừm, đưa con trai đến xem trận Orioles. Họ thua 6-1” Thành công luôn theo Jack đến mọi nơi, nhưng ít nhất lần này anh đã giữ lời hứa với con trai. Hẳn phải có ý nghĩa gì đó chứ nhỉ?

“24 – 21, kéo dài đến hiệp phụ. Chúa ơi, thằng nhóc Wills đó thật kỳ diệu. Bọn họ kèm cậu ta từ khoảng cách 96 yards nhưng cậu ta vẫn chuyền bóng được, như đạn bắn ở khoảng cách 20 yards và ghi bàn” Clark báo

“Anh có đặt cược cho trận đấy không thế?”

“5usd ở văn phòng, nhưng hai đội chỉ cách nhau có 3 điểm. Tỷ lệ 3 ăn 1”

Nghe đến đây Ryan bật cười. Giống như mọi cơ quan khác trong chính phủ Hoa Kỳ, cờ bạc tại CIA bị coi là bất hợp pháp, nhưng nếu có ai đó cố gắng khơi mào cá cược một trận đấu bóng đá ở đây đều được bí mật hoan nghênh – Jack chắc chắn chuyện tương tự cũng xảy ra tại FBI, dù chính họ chịu trách nhiệm thực thi lệnh cấm cờ bạc– và hệ thống cá cược ‘bán chính thức’ này cũng không hề chênh lệch với hệ thống ‘chính thức’ nửa điểm. Tất cả ‘chênh lệch’ (ràng buộc tỷ lệ cá cược) đều bị tịch thu vào Quỹ từ thiện nội bộ của Cục, Quỹ Hỗ Trợ Giáo Dục. Ngay cả Tổng Thanh Tra của CIA cũng vờ như không để ý cái này – thực tế, anh cũng thích tiền thắng bạc như cái gã đang ngồi cạnh đây

“Có vẻ như cậu vừa trải qua giấc ngủ ngon đấy, Jack” Clark nhận xét, khi xe bắt đầu vào Cao tốc 50

“Ngủ được 8 tiếng” Jack nói. Đêm qua anh muốn tìm cơ hội khác âm yến vợ, nhưng Cathy từ chối. Jack, Anh đang quá mệt. Chỉ thế thôi. Anh đã làm việc quá vất vả và em muốn anh được thư giãn, ok?

Giống như mình là con ngựa giống chết tiệt đang bị làm việc quá sức ấy

“Tốt đấy” Clark nói “hay vợ cậu hỗ trợ đấy hả?”

Ryan nhìn thẳng về phía trước “Cái hộp đâu rồi?”

“Đây”

Ryan mở hộp ra và bắt đầu xem công văn cuối tuần

* * * * * *

Lúc sáng sớm bắt chuyến bay thẳng từ sân bay nội địa Washington tới Sân bay quốc tế Stapleton tại Denver. Trong suốt hành trình, bầu trời luôn trong xanh. Bock ngồi ngay cạnh cửa sổ, quan sát đất nước này, đây là chuyến đi đầu tiên của hắn tới Mỹ. Như hầu hết người Châu Âu, hắn ngạc nhiên về đất nước rộng lớn và đa dạng này. Những ngọn núi rậm rạp Appacachia; đồng bằng Kansas, rải rác vô số hệ thống thủy lợi hình tròn; những đồng bằng tuyệt đẹp vô tận và tại nơi kết thúc các đồng bằng thấp thoáng xuất hiện các đỉnh núi Rocky thuộc Denver. Khỏi cần phải nói, khi bọn họ hạ cánh, Marvin lại lảm nhảm những điều vô nghĩa về tài sản của dân tộc hắn ta. Vớ vẩn. Bọn chúng chỉ là đám người man rợ rừng rú chỉ biết đuổi theo đít bò hoặc bất cứ con vật nào đó trước khi nền văn minh đến đây. Hoa Kỳ có lẽ là kẻ thù của hắn, nhưng rõ ràng đây là đất nước văn mình và vì thế càng nguy hiểm hơn. Khi máy bay hạ cánh, hắn bắt đầu cảm thấy lại thèm thuốc lá. 10 phút sau khi máy bay hạ cánh, bọn họ thuê một chiếc xe và bắt đầu nghiên cứu bản đồ. Bock cảm thấy hơi chóng mặt do thiếu oxy. Hắn nhận ra mình đang ở trên độ cao 1500m so với mực nước biển. Thật ngạc nhiên khi người ta có thể chơi môn bầu dục (bóng đá kiểu Mỹ) ở đây

Thời gian hạ cánh đã quá giờ cao điểm giao thông vì vậy lái xe đến sân vận động rất đơn giản. Nằm ở phía tây nam thành phố, sân vận động mới Skydome có nét kiến trúc đặc biệt nằm trong một khu vực rộng lớn có bãi đỗ xe khổng lồ. Hắn đỗ xe gần với cửa bán vé và quyết định cách tiếp cận đơn giản luôn là tốt nhất

“Tôi muốn mua 2 vé cho trận tối nay được không?” Hắn hỏi người bán vé

“Được chứ. Chúng tôi còn tận 200 vé cơ. Anh muốn ngồi đâu?”

“tôi sợ là mình không quen thuộc với sân vận động này”

“Vậy anh chắc chắn là người mới đến đây rồi” người phụ nữ cười thân thiện “Số vé còn lại đều ở tầng trên, số ghế 66 và 68 nhé”

“Vâng, cho 2 vé. Trả tiền mặt được chứ?”

“Chắc rồi. Các anh từ đâu đến?”

“Đan Mạch” Bock trả lời

“Thực sao? Chào mừng đến Denver! Chúc các anh xem trận đấu vui vẻ”

“Liệu tôi có thể đi vòng quanh xem chỗ của mình ở đâu được không?”

“Về mặt kỹ thuật thì không được, nhưng chắc chẳng ai thắc mắc gì đâu”

“Cảm ơn” bock bẽn lẽn mỉm cười

“Họ còn ghế trống cho trận tối nay chứ?” Marvin Russell hỏi “Tôi rất háo hức đấy”

“Đi nào, để xem ghế chúng ta ngồi ở đâu”

Bock đi qua cánh cửa gần nhất bước vào SVĐ, cách đó vài mét là xe van lớn của hãng truyền hình ABC chở thiết bị vệ tinh để truyền hình trận tối nay. Hắn bình tĩnh quan sát, nhận thấy sân vận động này đã được lắp dây dẫn cố định cho thiết bị này. Vậy là mấy chiếc xe tải truyền hình sex luôn ở chỗ này, cạnh Cổng Số 5. Bên trong, hắn thấy một đội kỹ thuật viên đang lắp đặt thiết bị, rồi hắn đi lên một đoạn đường dốc gần đó, cố tình đi sai hướng

Chắc chắn SVĐ này phải đủ chỗ cho 60.000 người, có lẽ nhiều hơn chút. Có 3 tầng, được gọi là tầng dưới, tầng lửng và tầng trên, thêm hai dãy hộp kín ở giữa, vài ngăn trông có vẻ khá sang trọng. Phong cách kiến trúc khá ấn tượng. kết cấu bê tông cốt thép khổng lồ, tất cả khán đài tầng trên đều như treo lơ lửng trên không. Không có cây cột nào ngăn tầm nhìn cua khán giả xem trận đấu. Một sân vận động đẹp. Một mục tiêu hoàn hảo. phía bắc của bãi đậu xe là một dãy nhà trung cư thấp tầng không thang máy. Phía đông là trung tâm văn phòng chính phủ. Sân vận động này không phải nằm trong trung tâm thành phố, nhưng không sao cả. Bock dùng la bàn và thiết bị phát sóng TV để xác định phương hướng và tìm thấy chỗ ngồi.Việc dùng thiết bị TV dễ dàng hơn. Một lá cờ đánh dâu đây là nơi của ABC được treo ngay dưới của một trong các thiết bị truyền hình

“Này!”

“Vâng?” Bock nhìn xuống một viên bảo vệ

“Các anh không được phép ở đây”

“xin lỗi” hắn giơ vé của mình ra “tôi vừa mua vé và muốn xem chỗ của mình ở đâu, và cũng muốn xem nên đỗ xe ở đâu. Tôi chưa bao giờ xem một trận bóng bầu dục Mỹ” hắn nói thêm, giọng đặc sệt dân nước ngoài. Hắn nghe nói người Mỹ luôn rất tử tế với những người nói giọng Châu Âu

“Anh muốn đỗ xe ở Khu A hay B thì cố gắng đến sớm, trước khoảng 5 giờ. Nên tránh giờ cao điểm ra, sẽ khổ đấy”

Günther gật đầu thật mạnh “Cảm ơn, giờ tôi sẽ rời đi ngay”

“Không vấn đề gì, sir. Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là đề phòng an toàn thôi, anh biết đấy? Nếu anh để mọi người tự do đi loanh quanh đây, họ có thể sẽ bị thương và khi đó thành lớn chuyện”

Bock và Russell rời khỏi đây. Bọn họ đi vòng tầng dưới hầm, chỉ để Günther nắm chắc đường hướng đi lại nơi đây. Rồi bọn họ tìm thấy tấm thẻ nhỏ có in sơ đồ SVĐ và thấy chuyến đi trở thành vô giá trị

“Có thấy được những gì anh cần không?” Marvin hỏi khi quay lại xe ô tô

“Có, có lẽ”

“anh biết đấy, chuyện vừa rồi khá xảo quyệt” người Mỹ cảm thán

“Ý anh là sao?”

“Hành động điên cuồng trước TV. Đám người cách mạng ngu ngốc không thấy được tầm quan trọng của chiến tranh tâm lý. Các anh không cần phải giết nhiều người, chỉ cần khiến bọn họ bị dồn vào góc, sợ hãi là đủ, phải không?”

Bock dừng lại ở lối ra bãi đậu xe và quay lại nhìn người bạn đồng hành “Bạn của tôi, anh đã học được rất nhiều đấy”

“Thông tin này hot đấy” Ryan nói, lật giở các trang

“Tôi không biết chuyện lại tệ đến thế” Mary Patricia Foley đồng ý

“Cô cảm thấy sao?”

Đôi mắt viên sỹ quan hiện trường nheo lại “Clyde đã xuống. Đang đợi nước trong tử cung của tôi vỡ ra để sinh thôi”

Jack nhìn lên “Clyde?”

“Đó là tên tôi đặt tên cho thằng bé, hoặc con bé”

“Có tập thể dục không?”

“Chiếc cũi Rocky Balboa được lắp đặt xong. Ed đã sơn xong phòng. Mọi thứ đã sẵn sàng, Jack”

“Cô định nghỉ thai sản bao lâu?”

“4 tuần, có thể 6 tuần”

“Tôi muốn cô nghỉ ngơi chút ở nhà” Ryan nói, dừng lại khi đọc ở trang thứ 2

“Miễn là anh trả lương đủ cho tôi” Mary Pat bật cười

“MP, cô nghĩ sao?”

“tôi nghĩ SPINNAKER là nguồn tin tốt nhất hiện nay của ta. Nếu ông ta nói thế thì có thể là đúng”

“Chúng ta không nghe phong phanh gì tin này từ nguồn nào khác…”

“Đó là lý do vài sao anh tuyển mộ những gián điệp nội giỏi”

“Đúng thế” Ryan phải công nhận

Báo cáo này được gửi đến từ đặc vụ SPINNAKER không phải quá chấn động, nhưng nó như tiếng thì thầm khiến người ta phải lo lắng về trận động đất lớn. Vì người Nga mới giật nút chai của chế độ mà Liên Xô đã ngay lập tức bị phân liệt chính trị. Ryan thấy, đó là cách nói sai rồi. Có lẽ nên gọi đó rối loạn đa nhân cách. Hiện tại có 5 phe phái chính trị ở Nga: Phe thứ nhất là Những người theo phe cộng sản trung kiên, tin rằng việc quay lưng lại với Con Đường Đúng là lạc lối (vài người gọi họ là Đám-Theo-Chủ-Nghĩa-Thoái-Trào); Phe thứ hai là những người cấp tiến XHCN, khao khát tạo lập phiên bản nhân đạo của CNXH (một ý tưởng ngay cả thử cũng thất bại thảm hại tại Massachusetts, Jack cay đắng nghĩ lại); Phe thứ ba là trung dung, muốn nắm lấy một chút tư bản thị trường tự do, hỗ trợ sau lưng họ là mạng lưới an ninh chính trị khá vững chắc (thực ra bất kỳ nhà kinh tế học nào cũng sẽ nói, cái bọn họ mong muốn không gì khác hơn là điều tồi tệ nhất trong hai thế giới của chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội). Phe thứ tư là những nhà cải cách, muốn ít an ninh chính trị hơn và nhiều CNTB hơn (nhưng ngay bản thân họ cũng chưa chắc hiểu CNTB là gì, ngoại trừ việc các vụ án hình sự trong nước đang tăng lên rất nhanh); và phe thứ 5 là cực hữu gồm những người mong muốn lập một chính phủ độc tài cực hữu (vốn giống với chính phủ đưa Cộng Sản lên nắm quyền 70 năm trước). Hiện tại, trong Đại Hội đồng nhân dân, phe số 1 và phe số 5 có khoảng 10% số phiếu. 80% số phiếu còn lại chia đều cho 3 phe trung lập chưa có lập trường rõ ràng. Đương nhiên, dựa trên các cuộc thảo luận về các chủ đề khác nhau, các phe phái chính trị khác nhau cũng đàm phán về các liên minh khác nhau – chủ nghĩa môi trường đang là chủ đề nóng hổi và đưa đến các ý kiến rất khác nhau vào lúc này – và con bài hoang dã lớn nhất là sự tan rã bắt đầu xảy ra tại các quốc gia vốn luôn chịu sự cai trị của Nga, đặc biệt là chống đối lại quy tắc chính trị do Moscow áp đặt. Cuối cùng, mỗi phep phái đều có quan điểm chính trị riêng. Ví dụ, cánh cứu gần đây đang nói rất nhiều về việc mời người thừa kế của vương triều Romanov quay trở lại Moscow – không phải là tiếp quản quyền lực mà để chấp nhận lời xin lỗi chính thức từ chính phủ vì đã giết hại tổ tiên mình. Hoặc mấy chuyện tương tự như thế. Jack nghĩ, bất kỳ ai nghĩ ra chuyện này đúng là tên khốn khiếp ngây thơ nhất từ cái thời Alice rơi vào hang thỏ hoặc là một tên chính trị gia có đầu óc đơn giản quá mức. Tin tốt là, theo Trạm CIA tại Paris báo cáo, Hoàng Tử của tất cả người Nga có cảm giác chính trị tốt hơn tên đó và biết quý trọng an ninh bản thân hơn đám ủng hộ ông ta

Tin xấu là tình hình kinh tế và chính trị ở Liên Xô có vẻ hầu như vô vọng. Báo cáo của SPINNAKER đã khẳng định thêm điều này. Andrey Il’ych Narmonov giờ đang trong tuyệt vọng, cạn kiệt các lựa chọn, cây đổ bầy khỉ tan, hết ý tưởng, hết thời gian và không còn đường quay đầu. Bản báo cáo này cho biết ông ta quá lo lắng về đặc tính dân tộc đến mức bám chặt vào lực lượng an ninh – MVD (Bộ Nội Vụ), KGB và quân đội – để duy trì đế chế bằng vũ lực. Nhưng SPINNAKER cũng cho biết, quân đội cũng đang không vừa không vui với nhiệm vụ này, vừa không hài lòng với cách Narmonov thực hiện kế hoạch nửa vời

Thực ra, ngay từ thời Lenin, đã có những đánh giá về quân đội Xô Viết và tham vọng chính trị của bọn họ. Chuyện này không hề mới. Vào cuối những năm 1930, Stalin đã làm đồ tể giơ dao chém đầu các sỹ quan; người ta nói chung tin rằng Nguyên Soái Tukhashevskiy không thực sự gây ra mối đe dạo chính trị nào và vụ giết ông ta chỉ do căn bệnh hoang tưởng ác tính của Stalin. Cuối những năm 1950, Khrushchev cũng thanh trừng quân đội nhưng không tiến hành trên diện rộng; chủ yếu vì Khrushchev muốn tiết giảm ngân sách mua xe tăng và thay vào đó dựa nhiều vào vũ khí hạt nhân. Narmonov cũng buộc một số lượng lớn tướng tá phải về hưu; động cơ cũng tương tự là tiết giảm chi phí quân sự. Nhưng lần này, việc cắt giảm quân đội gây nên hồi sinh chính trị. Lần đầu tiên có một phe đối lập chính trị thực sự trong nước và xét cho cùng, quân đội Liên Xô có tất cả súng ống trong tay. Trong nhiều thế hệ lãnh đạo, để đối phó với mối nguy lo ngại này, Liên Xô có Phòng Ba của KGB- các sỹ quan KGB mặc đồng phục quân sự, có nhiệm vụ theo dõi những gì đang xảy ra trong quân đội. Nhưng giờ đây Phòng Ba đã mờ nhạt và chỉ còn là cái bóng trong quá khứ. Quân đội đã thuyết phục Narmonov loại bỏ nó như là điều kiện tiên quyết để biến quân đội trở thành lực lượng chuyên nghiệp đích thực, trung thành với đất nước và hiến pháp mới

Các nhà sử học luôn coi thời đại họ sống là thời đại chuyển tiếp. Jack nghĩ, ít nhất lần này họ đã đúng. Nếu đây không phải là thời kỳ chuyển tiếp thì khó mà nghĩ nó là cái chó gì. Trong trường hợp Liên Xô, họ đang do dự giữa hai thế giới chính trị và kinh tế, chênh vênh, không cân bằng và không chắc họ muốn tiến về phía nào. CHính vì thế là tình hình chính trị ở đó hiện này đang ngàn cân treo sợi tóc, e rằng….chuyện gì sẽ xảy ra? Jack tự hỏi

Gần như mọi thứ trở nên chết tiệt

SPINNAKER nói rằng Narmonov đang buộc phải thỏa thuận với quân đội, theo như ý kiến của ông ta, thì đây là ý kiến của Phe-Chủ-Nghĩa-Thoái-Trào (Forward-to-the-Past). Phe số 1. Ông ta cho rằng có nguy cơ Liên Xô sẽ chuyển đất nước sang trạng thái bán-quân-sự, đàn áp những phần tử tiến bộ; rằng Narmonov sắp mất trí rồi

“Ông ấy nói đã có cuộc gặp 1:1 với Andrey Il’ych” Mary Pat phát biểu “Các thông tin không nói gì đến chuyện này”

“Cũng đúng” Jack trả lời “đáng lo ngại, phải không?”

“Tôi không thực sự lo về sự phục hồi của chủ nghĩa Marx…điều khiến tôi lo lắng là…”

“Phải, tôi biết. Nội chiến” Nội chiến xảy ra tại một quốc gia có 30.000 đầu đạn hạt nhân. Nghĩ thôi đã thấy khiếp

“Nguyên tắc của chúng ta vẫn luôn là hỗ trợ Narmonov bất cứ khi nào ông ấy cần, nhưng nếu gã điệp viên của chúng ta đúng thì đây có thể là chính sách sai lầm”

“Ed nghĩ sao?”

“Giống tôi. Chúng tôi tin tưởng Kadishev. Tôi là người đã tuyển dụng ông ta. Ed và tôi từng xem mọi báo cáo ông ta từng gửi. Ông ta tự mình gửi đi. Ông ta rất thông minh, nhanh nhạy, tinh ý, một khẩu súng cmn cừ khôi. Lần cuối cùng ông gửi cho chúng ta thông tin không đáng tin cậy là khi nào chứ?”

“Tôi chưa thấy khi nào cả” Jack trả lời

“Tôi cũng thế, Jack”

Ryan ngả người ra sau ghế “Chúa ơi, tôi chỉ yêu những thứ dễ phán xét….tôi không biết, MP. Lần tôi gặp Narmonov…đó là gã cứng rắn, thông minh, cmn nhanh nhẹn. Ông ta thực sự có một ý chí sắt đá” Jack dừng lại. Ông ấy giỏi hơn mày nhiều, nhóc

“Nhân vô thập toàn. Ngay cả người cứng rắn cũng có lúc yếu mềm” Mrs. Foley mỉm cười “Ồ, ẩn dụ sai rồi. Phải nói rằng ai cũng có lúc nản lòng. Nhiều giờ căng thẳng, mệt mỏi liên tục khi phải ngồi ở vị trí quyết định sẽ nghiền nát tất cả chúng ta. Thế anh nghĩ tại sao tôi phải cần xin nghỉ chứ? Có thai sẽ giúp tôi có lý do tốt nhất để có được kỳ nghỉ. Sinh con không giống như đi chơi dã ngoại, nhưng tôi sẽ có hơn 1 tháng để gác lại mọi công việc nặng nhọc để tận hưởng niềm vui cuộc sống thay vì đến đây giải quyết các công việc hàng ngày. Đó là lợi thế của chúng tôi so với đàn ông đấy, tiến sỹ. Mấy người các anh không thể bỏ đi kiểu thế giống phụ nữ chúng tôi. Đó có lẽ cũng là vấn đề của Andrey Il’ych. Ai có thể cho ông ấy lời khuyên? Ông ấy có thể đi đầu cầu trợ giúp? Ông ta đã ở vị trí đó trong thời gian dài, đối phó với tình hình càng lúc càng xấu và dần kiệt sức. Đó là điều SPINNAKER đang nói với chúng ta và phù hợp với thực tế thôi”

“Ngoại trừ việc chúng ta không nghe thấy tin này từ các nguồn khác”

“Nhưng ông ta là nguồn tin tốt nhất chúng ta có được tại nội bộ bên kia”

“Mary Pat, đó chỉ là quan điểm cá nhân của cô thôi”

“Tiến sỹ, anh đang có trong tay bản báo cáo và đã nghe ý kiến của tôi” Mrs Foley chỉ ra

“Phải, thưa bà” Jack đặt tài liệu lên bàn

“Anh định nói gì với họ?” ‘Họ’ ở đây ám chỉ lãnh đạo thượng tầng: Fowler, Elliot, Talbot

“Tôi đoán sẽ phải trình bày trực tiếp đánh giá của tôi. Tôi không hoàn toàn đồng ý với ý kiến này, nhưng tôi không tìm ra lý do nào phản bác nó cả. Ngoài ra, lần trước khi tôi chống lại cô thì hóa ra tôi mới là người sai lầm”

“anh biết không, anh thực sự là ông Sếp tốt”

“Và cô thực sự khiến tôi thấy thoải mái hơn nhiều”

“Ai cũng có ngày tồi tệ cả thôi” Mrs. Foley nói, cố gắng đứng dậy “Tôi hơn tôi nên lạch bạch quay trở lại văn phòng mình thôi”

Jack cũng đứng dậy và bước tới mở của cho cô “Khi nào cô sinh?”

Cô mỉm cười trả lời anh “31/10- kỳ lễ Halloween, nhưng tôi luôn sinh muộn và thai lớn”

“cô phải giữ gìn sức khỏe đấy” Jack nhìn theo cô, rồi bước tới phòng giám đốc

“Ông nên xem qua cái này”

“Narmonov? Tôi nghe nói SPINNAKER gửi tin”

“Sir, đúng thế”

“Ai sẽ viết báo cáo trình?”

“Tôi sẽ làm” Jack nói “Tuy nhiên, tôi muốn làm vài công tác kiểm tra chéo”

“Tôi sẽ qua văn phòng vào ngày mai. Hy vọng khi đó nhận đượcc báo cáo”

“Tôi sẽ làm báo cáo đó vào tối nay”

“Tốt, cảm ơn nhé, Jack”

* * * * * *

Đây đúng là vị trí hoàn hảo, Günther tự nhủ ngay khi trận đấu qua nửa đầu hiệp 1. Sân vận động có sức chứa 62.720 chỗ ngồi. Bock tính ra có thêm hàng nghìn người khác đang bán đồ ăn nhẹ và đồ uống nữa. Trận đấu hôm nay không phải trận quan trọng, nhưng rõ ràng người Mỹ rất thích bóng bầu dục cũng giống như dân Châu Âu thích bóng đá (football ở Mỹ là bóng bầu dục trong khi Châu Âu là bóng đá, đây là từ kiểu đồng âm khác nghĩa). Rất nhiều người đến sân với khuôn mặt được vẽ đa sắc màu – theo màu áo của đội chủ nhà, tất nhiên. Nhiều người chỉ đơn giản là cởi trần và sơn ngực trông giống như áo thi đấu, sân vận động chật kín người. trên lan can phía trước khán đài treo nhiều khẩu hiệu cổ vũ. Trên sân là vài cô gái được tuyển chọn kỹ lưỡng với kỹ năng nhảy siêu phàm và ngoại hình quyến rũ, khiến người hâm mộ reo hò và vỗ tay tán thưởng. Bock cũng học cách uốn người theo cách kỳ quặc để trở thành CON SÓNG người cổ động

Hắn cũng học được thêm rằng đây là vương quốc của truyền hình Mỹ. Đám cổ động viên ồn ào nơi đây chấp nhận tạm dừng trận đấu để cho ABC chiếu xen lẫn quảng cáo – nếu ở bên Châu Âu thì ngay cả cổ động viên bóng đá văn minh nhất cũng gây bạo động. TV thậm chí còn thường điều chỉnh cách chơi. Ngay cả những trọng tài áo sọc đứng đâu đó trên sân cũng không thoát được các máy quay và Russell thấy rằng có một quan chức thể thao chuyên tập trung theo dõi băng video ghi lại diễn biến trận đấu và quyết định tính đúng hay sai của mỗi phán quyết của trọng tài trên sân. Và để theo dõi việc này thì có 2 màn hình TV khổng lồ được lắp đặt trên mỗi đầu sân để phát lại đoạn video gây tranh cãi đó cho mọi khán giả xem. Nếu hành vi này được mở rộng sang Châu Âu thì hẳn sẽ khiến vài trọng tài và cổ động viên chết ngay trong trận đấu. Bock không thể tin được sự nhiệt tình cuồng loạn và tính văn minh kiềm chế lại kết hợp được với nhau đến mức đó. Hắn thấy trận đấu thật buồn tẻ nhưng Russell lại rất thích. Bóng bầu dục Mỹ tàn khốc và bạo lực nhưng lại có khoảng nghỉ rất dài. Cầu thủ được trang bị bảo hộ đầy đủ, vì vậy trừ khi họ có mang theo súng lục, chứ không thì không thể làm tổn thương người khác. Vì vậy, nếu bùng phát cơn nóng nảy thì cũng chỉ bỏ qua. Và các cầu thủ đều to lớn cả. Khó mà tìm thấy ai dưới 100kg. Dễ dàng coi bọn họ là đám quái vật vụng về, nhưng khả năng chạy và di chuyển của họ nằm ngoài dự đoán của bất kỳ ai. Dù vậy, hắn vẫn khó mà hiểu được luật chơi. Dù sao thì Bock chưa bao giờ thích thích mấy trận thi đấu thể thao. Hồi còn là cậu bé hắn đã từng chơi bóng đá, nhưng quá khứ xa xưa quá rồi

Günther quay trở lại chú ý đến sân vận động. Tòa nhà khổng lồ có kết cấu mái thép hình cánh cung. Những chiếc ghế được bọc đệm đơn giản, rất nhiều nhà vệ sinh và hàng loạt các cửa hàng nhượng quyền chủ yếu phục vụ loại bia Mỹ chán ốm. Có khoảng 65.000 người đang ở đây, gồm cả cảnh sát, nhân viên bán hàng, kỹ thuật viên truyền hình. Các căn phòng gần đó…hắn nhận ra mình phải học thêm về tính sát thương của vũ khí hạt nhân trước khi ước tính được con số thương vong. Chắc chắn phải lên con số 100.000 người. Có thể hơn. Đủ rồi. Hắn tự hỏi khi xảy ra sự vụ sẽ có bao nhiêu người trong số những người ở đây có mặt. Chắc có lẽ là hầu hết bọn họ. Ngồi trên chiếc ghế thoải mái, uống loại bia chán ốm đã được làm lạnh, ăn bánh vòng và xúc xích. Bock từng lên kế hoạch cho 2 vụ cướp máy bay, 1 vụ khiến máy bay nổ tung ngay trên không và 1 vụ không kết thúc suôn sẻ lắm. Khi đó hắn đã tưởng tượng về các nạn nhân, ngồi trên những chiếc ghế thoải mái, ăn mấy món ăn dở tệ, xem mấy bộ phim trên máy bay, không biết rằng cuộc đời của mình hoàn toàn phụ thuộc vào những người vốn chẳng quen biết. Không biết gì. Cái cách hắn biết mà họ không biết mới thật là hay, thật đẹp. Mắt hắn liếc qua đám đông, nghĩ rằng mình thật giống Chúa khi nắm trong tay sinh tử của con người. Tất nhiên đó là một vị Chúa độc ác và tàn nhẫn, chắc chắn là thế, nhưng lịch sử cũng thật tàn nhẫn và vô cảm, phải không?

Phải. Nơi này thật hoàn hảo.