← Quay lại trang sách

Chương 19 PHÁT TRIỂN

“Thưa ngài, tôi thực sự rất khó tin vào chuyện đó” Ricks nói với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể. Chuyến đi Hawaii giúp anh ta lấy lại năng lượng và làn da rám nắng. Tất nhiên, anh ta đã ghé qua Trân Châu Cảng để thăm căn cứ tàu ngầm và mơ một ngày nào đó sẽ trở thành Chỉ Huy của Hạm Đội Tàu Ngầm Số 1. Đó là một hạm đội tàu ngầm tấn công nhanh nhưng nếu một gã chỉ huy tàu ngầm tấn công nhanh như Mancuso có thể tiếp quản chỉ huy đội tàu ngầm tên lửa đạn đạo thì việc anh ta trở thành chỉ huy đội tàu tấn công nhanh cũng hợp lý thôi

“Tiến sỹ Jones là một người thực sự giỏi” Bart Mancuso trả lời

“Tôi không nghi ngờ gì điều đó, nhưng người bên chúng ta đã kiểm tra tất cả các cuộn băng” Đây là quy trình hoạt động bình thường đã được tiến hành suốt hơn 30 năm qua. Khi một tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo tuần tra trở về, các cuộn băng luôn được bàn giao cho Đội chuyên gia trên bờ để xác minh lại các hành động thích hợp của đoàn thủy thủ. Họ muốn đảm bảo không ai theo dõi tàu trong suốt cuộc hành trình “Cái gã tên Jones này từng là sỹ quan sonar, nhưng giờ anh ta là một nhà thầu phụ và phải chứng minh mình làm gì đó xứng đáng với số tiền được trả, đúng không? Tôi không có ý nói rằng anh ta không trung thực. Nhưng công việc của anh ta là kiểm tra những điểm không ổn và trong trường hợp này anh ta đang xâu chuỗi những thứ chỉ tình cờ xảy ra thành một giả thuyết. Chuyện chỉ có thế. Dữ liệu này không có cơ sở -chúa ơi, hầu hết đều mơ hồ – nhưng nếu như giả sử nó là sự thật, anh phải giả thiết rằng chính những thủy thủ đã theo dõi một chiếc 688 không hề phát hiện ra một con tàu ngầm Nga. Điều này có thể xảy ra không?”

“Có vẻ đúng, Harry. Jones không vội vàng kết luận chắc chắn. Cậu ta cho rằng xác suất xảy ra là 1/3”

Ricks lắc đầu “Tôi cho rằng chỉ là 1/1000 và đấy là tỷ lệ hào phóng”

“Khả năng xảy ra chuyện này, Hạm đội đồng ý với anh. 3 ngày trước tôi có hỏi mấy người bên OP-02 và họ nói điều tương tự”

Vậy, tại sao lại có cuộc nói chuyện này? Ricks rất muốn hỏi thế, nhưng lại không thể nói thẳng ra “Tiếng ồn được phát hiện trên đường ra, phải không?”

Mancuso gật đầu “Phải, bởi một chiếc 688 sau quá trình đại tu, tất cả chuông và còi”

“Và?”

“Và nó vẫn là một lỗ đen. Con tàu ngầm tấn công nhanh đã mất dấu nó sau 3000 yard ở vận tốc 5 hải lý/giờ”

“Vậy chúng tôi sẽ viết báo cáo thế nào?” Ricks hỏi, cố gắng tỏ ra tùy ý. Điều này sẽ được lưu trong hồ sơ của anh ta, vì vậy trở nên quan trọng

Giờ đến lượt Mancuso ngồi vặn trên ghế. Anh vẫn chưa quyết định. Mặt quan liêu bên trong anh nói rằng anh đã tuân thủ đầy đủ các bước. Lắng nghe nhà thầu, gửi dữ liệu lên cấp trên Hạm đội, trụ sở Hải Quân và gửi tới các chuyên gia thuộc Lầu Năm Góc. Các phân tích của họ bác bỏ ý kiến của Jones: Họ cho rằng cậu ta là kẻ hoang tưởng. Nhưng vấn đề là trong suốt 3 năm ra khơi cùng Jones trên tàu ngầm USS Dallas, Mancuso chưa bao giờ phán đoán sai. Chưa bao giờ, dù chỉ một lần. Con tàu Akula đáo chắc chắn đã ở đâu đó tại Vịnh Alaska thời điểm đó. Từ lúc máy bay trinh sát P-3 mất dấu nó đến lúc nó trồi lên ngoài căn cứ của mình, Tướng Lunin dường như đã biến mất khỏi hành tinh. Vậy nó đã ở đâu? Chà, nếu bạn vẽ biểu đồ tốc độ/thời gian, thì có thể nó đã ở trong khu vực tuần tra của Maine, rồi có lẽ nó đã rời Maine để quay trở về cảng nhà theo đúng lịch trình đề ra ban đầu, khoảng thời gian vừa khít. Nhưng cũng có khả năng – và cmn rất có khả năng – là nó chưa bao giờ ở cùng khu vực với con tàu ngầm Mỹ. Maine không dò ra nó, Omaha cũng không. Khả năng một một tàu ngầm Nga thoát khỏi cùng lúc 2 tàu chiến ngầm hàng đầu của Mỹ là bao nhiêu?

Gần như không

“Cậu biết điều gì khiến tôi lo lắng không?” Mancuso hỏi

“Gì vậy ạ?”

“Chúng ta đã chơi trò tàu ngầm ngày hơn 30 năm rồi, chưa bao giờ bị theo dõi trong vùng nước sâu. Khi tôi còn là XO trên Hammerhead, chúng tôi đã diễn tập chống lại Georgia và dễ dàng xử lý. Tôi chưa bao giờ cố gắng theo dõi một con tàu ngầm lớp Ohio khi tôi còn là thuyền trưởng tàu Dallas và khi tham gia diễn tập chỉ huy chống lại Pulaski, đó là bài tập khó khăn nhất tôi từng tham gia. Nhưng tôi đã từng theo dõi các tàu ngầm lớp Delta, Typhoon, mọi tàu Nga có thể. Tôi cũng từng chup tàu lớp Victor. Chúng ta rất giỏi trong trò chơi này….”vị chỉ huy hạm đội nhún vai “Harry, chúng ta đã quen là người giỏi nhất”

Ricks tiếp tục cách nói chuyện hợp lý “Bart, chúng ta đang là người giỏi nhất. Nước tiếp cận trình độ chúng ta là Anh và tôi nghĩ họ vẫn còn bị chúng ta bỏ xa. Hiện không có ai là đối thủ đâu. Tôi có một ý tưởng”

“Gì vậy?”

“Anh đang lo lắng về con tàu Akula đó. Được rồi, tôi có thể hiểu. Đó là một con tàu tốt, thậm chí giống tàu lớp 637, cmn chắc chắn đó là con tàu tốt nhất chúng ta từng hạ thủy. Được rồi, chúng tôi đang thực hiện mệnh lệnh tránh mọi con tàu gặp phải trong quá trình hoạt động- nhưng anh đã từng ra lệnh cho Rosselli theo dõi tàu Akula này và có lẽ anh nên nghe ý kiến của ông ta từ Hạm Đội”

“Dự đoán khá đấy, Harry. Chắc chắn điều đó sẽ khiến ai đó bị tổn thương lòng tự trọng, nhưng nếu họ không thích cách tôi điều hành hạm đội, thì họ luôn có thể cử người khác thay thế rồi”

“Chúng ta biết gì về tàu Đô Đốc Lunin?”

“Nó đang được đại tu, dự kiến cuối tháng 1 xong”

“Dựa trên hoạt động trước đây, chắc sẽ ra khơi ít ồn áo hơn”

“có lẽ thế. Nghe nói nó sẽ được trang bị hệ thống sonar mới, có thể chậm hơn chúng ta khoảng 10 năm” Mancuso nói thêm

“Và chưa tính đến trình độ nhân sự vận hành thiết bị. Họ không thể so sánh với chúng ta, thậm chí tiệm cận. Chúng tôi có thể chứng minh điều đó”

“Bằng cách nào?”

“Tại sao không đề xuất với Hạm đội rằng mỗi khi gặp tàu Akua, bất kỳ tàu nào cũng có thể chủ động truy đuổi. Hãy để mấy gã tàu tấn công thực sự cố gắng lại gần. Nhưng nếu một tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo có thể đến đủ gần để theo dõi mà không gây ra rủi ro bị phát hiện thì cũng cứ để họ làm. Tôi nghĩ chúng ta cần dữ liệu tốt hơn về con tàu này. Nếu nó là mối đe dọa, hãy cập nhật nâng cấp thông tinh về nó”

“Harry, lệnh đó sẽ khiến Hạm Đội tức giận, họ sẽ không làm theo mấy đề xuất này đâu” nhưng Harry có thể thấy rằng Mancuso đang thiên theo ý kiến vừa đề ra

Ricks khịt mũi “Vậy thì sao? Bart, chúng ta là những người giỏi nhất. Anh biết điều đó. Tôi biết điều đó. Họ biết điều đó. Chúng ta cần đề ra vài hướng dẫn hợp lý”

“Như là?”

“Khoảng cách xa nhất có thể theo dõi một tàu lớp Ohio là….bao nhiêu?”

“4000 yards, Mike Heimbach chỉ huy tàu Scranton chống lại Frank Kemeny chỉ huy tàu Tennessee. Đầu tiên, Kemeny dò ra Heimbach trước- thời gian phát hiện ra nhau chênh lệch khoảng 1 phút. Các bài kiểm tra sắp xếp trước tiếp cận gần với kỷ lục này”

“Được rồi, chúng ta hãy nhân nói với…5 đi. Bart, vậy là đủ an toàn. Tàu của Mike Heimbach vừa được trang bị mới, hệ thống sonar tích hợp thế hệ mới nhất và thêm 3 sỹ quan sonar từ Hạm đội 6, nếu tôi nhớ đúng”

Mancuso gật đầu “Đúng thế. Đó là một cuộc thử nghiệm đã lên kế hoạch từ lâu và họ khiến cho con tàu đó kém cỏi về mọi mặt để xem có ai phát hiện ra Ohio không. ở vùng nước đẳng nhiệt, bên dưới lớp đẳng nhiệt, mọi thứ để thử hết”

“Và Tennessee vẫn thắng” Ricks chỉ ra “Frank nhận được lệnh cứ thư giãn mà ông ta vẫn phát hiện ra đối thủ trước, nếu tôi nhớ không lầm thì ông ấy đã phát hiện ra đối thủ trước 3 phút”

“Đúng vậy” Mancuso ngẫm nghĩ “Ở khoảng cách 25000 feet. Không gần hơn được”

“Được. Tôi biết mình có thể phát hiện ra một con Akula ở khoảng cách đó. Tôi đang có một đội sỹ quan sonar rất giỏi – chết tiệt, tất cả chúng ta đều có sỹ quan sonar giỏi cả. Nếu tôi đi ngang qua con tàu này, tôi sẽ quẩn quanh và thu thập tất cả dữ liệu có thể. Tôi sẽ khoanh tròn nó quanh 25.000 yard và chạy vòng quanh đó. Không cho nó cơ hội phát hiện ngược lại mình”

“5 năm trước, chỉ cần nghe phong phanh cuộc nói chuyện này, hạm đội sẽ bắn cả hai chúng ta” Mancuso nhận xét

“Thế giới thay đổi rồi. Coi này, Bart, anh có thể chỉ huy một con 688 đến gần, nhưng điều đó chứng minh cái gì? Nếu chúng ta thực sự lo lắng về lỗ hổng con tàu mang tên lửa đạn đạo thì có ích gì?”

“Cậu chắc mình làm được việc này chứ?”

“Chúa ơi, chắc chắn! Tôi sẽ viết đề xuất cho sỹ quan dưới quyền anh và anh có thể gửi nó lên chỉ huy Hạm đội”

“cậu biết rõ đề xuất này có thể sẽ được gửi tiếp lên Washington”

“Phải, cũng không hơn gì ‘chúng ta trốn tránh trong tự hào’ phải không? Chúng ta đang là ‘một lũ già nua nhỏ bé’ hả? Mẹ kiếp, Bart, tôi đang là sỹ quan chỉ huy tàu chiến. Ai đó đang muốn nói rằng tôi gây ra lỗ hổng, chà, tôi sẽ chúng minh đấy chỉ là chuyện tầm phào. Không ai từng theo dõi được tôi hết. Và sau này cũng không có ai theo dõi được. Và tôi sẵn sàng chứng minh điều đó”

Cuộc nói chuyện phát triển theo hướng nằm ngoài dự kiến của Mancuso. Rick đang nói chuyện giống như một thuyền trưởng tàu ngầm thực sự. Đây đúng là kiểu nói chuyện mà Mancuso thích nghe

“Cậu chắc xử lý được chuyện đó không? Đây thực sự là đốt lửa dưới mông đó. Cậu sẽ thấy thế nóng lên mà coi”

“Anh cũng thế thôi”

“Tôi là chỉ huy hạm đội, đó là trách nhiệm của tôi rồi”

“Bart, tôi sẽ nắm lấy cơ hội mình có. Được rồi, tôi sẽ phải tăng cường huấn luyện người của mình, đặc biệt là đội sonar, theo dõi, đại loại thế. Tôi có thời gian và có đội thủy thủ giỏi”

“Được rồi. Cậu cứ viết tờ trình và tôi sẽ gửi nó lên trên, rồi lên trên nữa”

“Coi, chuyện đơn giản không?” Ricks ngoác miệng cười. Anh ta nghĩ, nếu anh muốn trở thành thuyền trưởng giỏi số 1 hạm đội thì anh phải nổi bật trong đám đông. Bộ phận OP-02 (bộ phận tác chiến) thuộc Lầu Năm Góc sẽ rất thích ý tưởng này cho mà xem, nhưng họ sẽ biết người đề xuất ý tưởng này là Harry Ricks, anh ta nổi tiếng là người thông minh, cẩn trọng. Trên cơ sở đó, cộng thêm đồng ý của Mancuso thì dù có vài do dự, ý tưởng này sẽ được thông qua thôi. Harry Ricks: kỹ sư tàu ngầm giỏi nhất hải quân và dám hành động. Đúng là hình ảnh không tồi. Chắc chắn thu hút sự chú ý và ghi nhớ

“Vậy, Hawaii thế nào?” Mancuso hỏi, rất hài long và ấn tượng với tân chỉ huy (Đội Vàng) của Tàu USS Maine.

“Cái này rất thú vị. Viện vật lý thiên văn Karl Marx này ấy” Viên đại tá KGB đưa những bức ảnh đen trắng quâ cho Golovko

Vị Phó chủ tịch thứ nhất nhìn qua mấy bức ảnh đó và đặt xuống “Tòa nhà trống rỗng à?”

“Gần như thế. Ngoài ra, chúng tôi tìm thấy cái này. Hóa đơn giao hang cho 5 máy công cụ Mỹ. Loại chất lượng cực tốt, cực đắt tiền”

“Để làm gì?”

“Rất nhiều mục đích, như chế tạo gương kính viễn vọng, hoàn toàn phù hợp với vỏ bọc của viện này. Vài người bạn của chúng ta ở Sarova cũng nói rằng những công cụ này còn được dung để xử lý các bộ phận định hình của bom nguyên tử”

“Kể tôi nghe về cái viện này”

“Nhìn bề ngoài, nó hoàn toàn hợp pháp. Giám đốc viện là nhà thiên văn học hàng đầu DDR (Đông Đức), dưới quyền Viện Max Palnck tại Berlin. Họ có kế hoạch chế tạo một tổ hợp kính viễn vọng lớn ở Chile và đang cùng Cơ Quan Vũ Trụ Châu Âu thiết kết một vệ tinh quan sát bằng tia X. Trên thực tế, kính viễn vọng bằng tia X có liên quan mật thiết đến nghiên cứu vũ khí hạt nhân”

“Làm sao phân biệt được giữa nghiên cứu khoa học và….”

“Anh không thể” viên đại tá công nhận “Tôi đã tiến hành vài kiểm tra. Bên chúng ta đã rò rỉ thông tin”

“Cái gì? Sao lại thế?”

“Có một số bài báo xuất bản trên các tờ báo chuyên học thuật về tính chất vật lý của các ngôi sao. Có mở đầu kiểu như ‘hãy tưởng tượng trung tâm một ngôi sao với một trùm tia X như thế này, thế này…” ngoại trừ một chi tiết nhỏ: ngôi sao được tác giả mô tả có trùm tia cao hơn bất kỳ lõi sao nào – lũy thừa 1014”

“Tôi vẫn chưa hiểu” Golovko bối rối trước tất cả những thuật ngữ kiểu này

“Ông ta miêu tả môi trường vật lý nơi hoạt động vật chất diễn ra ở quy mô lớn gấp mười nghìn tỷ lần so với bên trong bất kỳ ngôi sao nào. Thực ra, ông ta đã mô tả các phản ứng bên trong của một quả bom nhiệt hạch sắp nổ”

“Và làm thế quái nào mà nó vượt qua được các cuộc kiểm tra thế!” Golovko ngạc nhiên hỏi

“Tướng quân, anh cho rằng mấy gã kiểm duyệt của chúng ta có kiến thức về khoa học tự nhiên? Tên đó chỉ cần nhìn thấy câu ‘hãy tưởng tượng trung tâm ngôi sao’ là đã quyết định nó không phải an ninh quốc gia rồi. Bài báo đó đã được xuất bản 15 năm trước. Đó không phải bài duy nhất, Tuần vừa qua tôi vừa phát hiện ra các biên pháp bảo mật của chúng ta vô dụng đến mức nào. Anh có thể tưởng tượng nó giống y như nước Mỹ. May mà phải cần đến gã rất thông minh mới có thể tiếp thu được tất cả đống dữ liệu này. Nhưng không có nghĩa là không thể bị lộ. Tôi đã nói chuyện với một đội kỹ sư trẻ ở Kyshtym. Chỉ cần chút ít thúc đẩy, chúng tôi có thể tiếp cận chuyên sâu vào nguồn khoa học mở. Mất khoảng 5 đến 6 tháng là hoàn thành. Điều nà không trực tiếp ảnh hưởng đến dự án này nhưng tôi nghĩ nghiên cứu này rất hữu dụng. Tôi cho rằng chúng ta đã cố tình đánh giá thấp mối nguy vũ khí hạt nhân xuất hiện ở các nước thế giới thứ ba”

“Sao thế được” Golovko phản đối “Chúng ta biết rõ….”

“Tướng quân, tôi từng hỗ trợ viết báo cáo đó 3 năm trước. Tôi đang nói với anh rằng tôi đã đánh giá quá lạc quan”

Vị phó chủ tịch trầm ngâm giây lát “Ivan’ch tội nghiệp, anh quả là người trung thực”

“Tôi đang sợ hãi đây” viên đại tá trả lời

“Quay trở lại Đức đi”

“Vâng, Theo phỏng đoán của chúng tôi, 3 người từng là thành viên của dự án bom của DDR cùng gia đình họ đã mất tích. Những người còn lại đều đã tìm được việc khác. 2 người trong số đó có thể liên quan đến nghiên cứu ứng dụng năng lượng hạt nhân trong vũ khí, nhưng lại một lần nữa, ai có thể nói chắc chắn? Chính xác thì đâu là ranh giới phân chia giữa nghiên cứu vật lý hòa bình và nghiên cứu vất liên quan đến vũ khí? Tôi không biết”

“Ba người biến mất?”

“Một người được xác định ở Nam Mỹ. 2 người khác vẫn chưa có tin tức gì. Tôi đang nghĩ chúng ta cần mở cuộc điều tra quan trọng để xem có chuyện gì đang xảy ra ở Argentina”

“Còn Hoa Kỳ thì sao…” Golovko trầm ngâm

“Vẫn chưa có kết luận. Tôi đoán họ cũng giống như chúng ta, chưa nhận ra gì cả” viên đại tá dừng lại “Khó mà tin họ sẽ cho phép phổ biến rộng rãi vũ khí hạt nhân. Trái với chính sách của chính phủ”

“Vậy thử giải thích trường hợp Israel coi”

“Người Israel đã thu được một lô nguyên liệu hạt nhân của người Mỹ hơn 20 năm trước, plutonium từ Nhà máy Savannah River và làm giàu uranium từ cơ sở Pennsylvania. Cả hai hành động này đều được hành động bất hợp pháp. Bản thân người Mỹ đã mở cuộc điều tra, tin rằng chính Mossad của Israel, cùng sự hỗ trợ của những người Mỹ gốc Do Thái tại những vị trí nhạy cảm, dã tiến hành một trong những chiến dịch thành công nhất trong lịch sử tổ chức này. Không có truy tố. Bằng chứng thu được từ các nguồn tin không thể đưa ra làm bằng chứng trước tòa và về mặt chính trị, rất không khôn ngoan khi công bố có một lỗ hổng an ninh lớn trong một hoạt động cực kỳ nhạy cảm của chính phủ. Vì vậy, mọi thứ đã được xử lý lặng lẽ và bí mật. Người Mỹ và Châu Âu đã không kiểm soát chặt chẽ việc bán công nghệ hạt nhân cho các nước – dù sao thì vận hành theo CNTB, đây là ngành kinh doanh kiếm tiền khổng lồ mà – nhưng chúng ta cũng mắc sai lầm tương tự với Trung Quốc và Đức, đúng không?” vị đại tá kết luận “Không, tôi tin người Mỹ cũng kinh hoàng không kém gì chúng ta khi thấy Đức chế tạo vũ khí hạt nhân”

“Bước tiếp theo thì sao?”

“Tướng quân, tôi không biết. Chúng ta đang tiến hành lần theo các dấu vết trong yên lặng nhất có thể để không đánh động khiến bọn họ phát hiện ra. Tôi nghĩ chúng ta cần phải mở chiên dịch hành động ở Nam Mỹ. Tiếp theo, cần phải vào nội bộ quân đội Đức để kiểm tra xem có bất kỳ dấu hiệu nào xuất hiện chương trình hạt nhân đang tiến hành ở đó hay không”

“Nếu có thì giờ chúng ta đã biết rồi” Golovko nhíu mày “Lạy chúa, tôi thực sự đang nói thế à? Bọn họ có thể sử dụng hệ thống đẩy nào?”

“Máy bay. Không cần phải có bệ phóng tên lửa đẩy. Từ Đông Đức tới Moscow đâu có xa đến thế. Họ biết rõ cơ sở phòng không của chúng ta, đúng không? Chúng ta đã để lại đủ các thiết bị ở đó”

“Pyotr, có tin nào vui hơn mà anh có thể báo cho tôi trong chiều nay không?”

Viên đại tá cười khùng khục “không, chỉ có tất cả mấy kẻ ngốc phương tây đó đang ca hát điên cuồng về thế giới đang trở nên yên bình”

Bản thân quá trình thiêu kết hợp kim tungsten (vonfram)-rhenium rất đơn giản. Quá trình thiêu kết được thực hiện trong lò tần vô tuyến giống như lò vi song. Bột kim loạt được đổ vào một cái khuôn, đưa vào lò nung để nung nóng. Sau khi bột biến thành sợi đốt nóng trắng lóa – không may vẫn chưa đạt đến độ nóng chảy tungsten (vonfram) vì nó vốn ở độ nóng chảy rất cao – bắt đầu tạo áp suất và sự kết hợp giữa nhiệt độ cao và áp suất có thể thiêu kết bột kim loại thành một khối kim loại, dù nó không cứng bằng kim loại nguyên chất nhưng đủ bền để sử dụng như một kim loatij nguyên chất. Tổng cộng 12 khối cong được thiêu kết từng cái một. Chúng sẽ được tinh chỉnh thêm, giảm dung sai để đưa hình dạng và độ mịn đạt tiêu chuẩn hoàn hảo hơn, rồi được đặt lên các giá đỡ dành riêng tại nhà máy lắp ráp

Cỗ máy nghiền lớn đang làm việc trên phần beryllium lớn cuối cùng, chiều dài khoảng 50cm, chiều rộng lớn nhất chỉ khoảng 20cm. Hình dạng bộ phận này rất kỳ lạ, dù đây là các công cụ được máy tính hỗ trợ thì cũng rất khó khan

“Như anh thấy đấy, dòng neutron ban đầu chỉ là sự giãn nở hình cầu đơn giản trong phản ứng sơ cấp,, nhưng beryllium sẽ hạn chế neutron bên trong đó” Fromm giải thích với Qati “Các thành phần kim loại này thực sự có khả năng phản xạ neutrons. Các neutron đi theo đường xoắn ốc về phía trước với tốc độ 20% tốc độ ánh sang và chúng ta sẽ chỉ chừa lối đi này cho chúng để chúng tràn vào lõi này. Bên trong hyperboloid sẽ là hình trụ chứa lithium được làm giàu bởi tritium”

“Phản ứng nhanh như vậy sao?” viên chỉ huy hỏi lại “Vụ nổ sẽ phá hủy mọi thứ”

“Cần phải xem xét một chút. Tốc độ phản ứng của nó cũng nhanh như thuốc nổ, anh phải nhớ rằng quả bom này cần 3 lắc (shake) để hoàn thành quá trình phát nổ”

“3 lần cái gì?”

“Lắc (shake)” Fromm cho phép mình nở nụ cười hiếm hoi “anh biết đến khái niệm ‘nano giây’ chứ- nó tương ứng với 1/ tỷ của giây, ja/ hiểu không? Đây là một đơn vị đo thời gian, tương ứng chùm ánh sáng đi được 30cm, chỉ đủ lâu để ánh sáng đi từ đây tới đây” hai tay hắn đưa ra áng chừng khoảng cách 1 bàn chân

Qati gật đầu. Chắc chắn đó là khoảng thời gian cực ngắn

“Tốt. 1 lần shake là 10 nano giây. Thời gian đủ để ánh sáng đi được 3m. Đây là thuật ngữ cho người Mỹ phát minh vào những năm 1940, hàm ý chỉ thời gian mỗi lần lắc đuôi cừu – một câu nói đùa của mấy tay làm kỹ thuật, anh hiểu không. Nói cách khác, 3 shake tương ứng với thời gian chùm ánh sáng đi tối đa được 9m, quả bom này sẽ bắt đầu chuyển từ trạng thái kích hoạt sang trạng thái nổ, nhanh hơn hàng nghìn lần so với thời gian phản ứng chất nổ hóa học trong quả bom thông thường”

“Tôi hiểu rồi” Qati nói, nửa thật nửa giả. Hắn rời phòng, để cho Fromm quay trở lại với những tưởng tượng khủng khiếp của mình. Günther đang đợi ở ngoài nhà

“Thế nào?”

“Tôi có kế hoạch cho đám người Mỹ rồi” Bock thông báo. Hắn mở bản đồ ra, đặt xuông đất “Chúng ta sẽ đặt quả bom ở đây”

“Nơi này là gì?”

Bock trả lời câu hỏi trên

“Bao nhiêu người?” vị chỉ huy hỏi tiếp

“Hơn 60.000 người ở đây. Nếu phạm vi quả bom như hứa hẹn thì nó sẽ bao phủ toàn bộ bán kính này. Tổng số người chết sẽ rơi vào khoảng 100 đến 200.000 người”

“Chỉ có thế? Quả bom hạt nhân mà chỉ có thế?”

“Ismael, đây chỉ là một thiết bị nổ lớn thôi”

Qati nhắm mắt lại và âm thầm chửi thề. Một phút trước đó hắn vừa được biết đây là thứ thần bí hắn chưa hề trải qua, giờ hắn lại được bảo theo ý ngược lại. Viên chỉ huy hoàn toàn đủ htoong minh để hiểu rằng hai chuyên gia đều nói đúng

“Tại sao lại là nơi này?”

Bock cũng giải thích lý do

“Chắc chắn rất hài lòng khi giết được Tổng Thống Hoa Kỳ”

“Hài lòng, nhưng không nhất thiết. Chúng ta có thể đặt quả bom ở Washington, nhưng theo tôi đánh giá, rủi ro bị phát hiện quá cao, quá nguy hiểm. Chỉ huy, kế hoạch của tôi phải tính đến thực tế rằng chúng ta chỉ có một quả bom duy nhất và một cơ hội duy nhất. Vì vậy chúng ta phải giảm thiểu rủi ro bị phát hiện và lựa chọn mục tiêu dựa trên yếu tố thuận tiên ưu tiên hơn các yếu tố khác”

“Chiến dịch bên Đức đã kết thúc chưa?”

“Dễ hơn tưởng tượng nhiều”

“Hiệu quả chứ?” Qati hỏi, chăm chăm nhìn vào những dãy đồi bụi bặm của Lebanon

“Có thể, tôi có 60% cơ hội”

Ít nhất, chúng ta sẽ trừng phạt được đám người Mỹ và người Nga, viên chỉ huy thầm nhủ. Câu hỏi tiếp theo là: Vậy đã đủ chưa? Khuôn mặt Qati trở nên khó đăm đăm khi cân nhắc câu trả lời

Nhưng còn có hơn một câu hỏi trong đầu. Qati thấy mình sắp chết. Căn bệnh lúc trồi lúc sụt như thủy triều, có lên có xuống, nhưng không bao giờ phục hồi được như cách đây 1 năm hay 1 tháng trước. Dù hôm nay hắn cảm thấy khỏe đấy, nhưng hắn biết rõ đây chỉ mang tính tương đối. Rất có khả năng đời hắn sẽ kết thúc trong năm tới khi kế hoạch của Bock thành công. Hắn có thể cho phép bản thân mình chết mà không làm mọi thứ có thể để chứng kiến thành công trong sứ mệnh của mình?

Không, nếu bản thân hắn chết thì hắn còn quan tâm gì đến số phận của người khác? Chẳng phải tất cả bọn chúng đều là kẻ ngoại đạo sao?

Günther là một kẻ ngoại đạo, một kẻ vô thần đích thực. Marvin Russell cũng là một kẻ ngoại đạo khác. Những người mày đang muốn lấy đi sinh mạng….bọn họ không phải kẻ ngoại đạo. Họ là Người trong Kinh Thánh, lầm lạc niềm tin theo Jusus Nhà Tiên Tri, nhưng cũng là người tin vào Chúa Duy Nhất

Kinh Koran cũng đã giải thích, Người Do Thái cũng là Người trong Kinh. Họ là tổ tiên tinh thần của Đạo Hồi, hậu dệu của Abraham giống như những người Ả Rập. Giáo lý của bọn họ rất giống với giáo lý của hắn. Hắn chống lại người Israel không phải vì lý do tôn giáo, mà vì người dân nước mình, vì bọn họ bị đuổi ra khỏi đất nước chính mình, bị những người nước khác đuổi ra, với tuyên bố làm theo ý Đức Chúa Trời, trong khi thực tế là vì động cơ khác

Qati thừa nhận có nhiều mâu thuẫn trong niềm tin của mình. Israel là kẻ thù. Người Mỹ là kẻ thù. Nga cũng là kẻ thù. Đó là niềm tin cá nhân và dù hắn tuyên bố mình là người Hồi thì người cai trị cuộc đời hắn không liên quan gì đến thánh Allah, bất kể hắn có khoe khoang thế nào đi nữa với cấp dưới theo mình về niềm tin ngược lại

“Cứ thực hiện theo kế hoạch của anh đi, Günther”