← Quay lại trang sách

Chương 20 TRẬN ĐẤU

Mùa giải NFL đã đi được nửa chặng đường, đội Vikings và Chargers vẫn đang dẫn đầu bảng xếp hạng. Sau khi bị thua Minnesota trong hiệp phụ, San Diego đã có màn báo thù trên sân nhà vào tuần sau đó với chiến thắng hủy diệt 45-3 trước Indianapolis, trong khi đó đội Vikings phải đối đầu với Giants vào trận đấu diễn ra vào đêm thứ hai, giành chiến thắng sít sao 21-17. Tony Wills đã vượt qua 1000 yards trong hiệp 3 của trận đấu thứ 8 trong mùa giải này và trở thành tân binh xuất sắc của năm, đồng thời trở thành phát ngôn viên chính thức của NFL trong chiến dịch Chống Lạm Dụng Chất Kích Thích (Campaign Against Substance Abuse – CASA) của Tổng Thống. Đội Vikings trải qua một trân đấu gập ghềnh trước Forty-Niners, thua 24-16, thành tích ngang với San Diago với 7 trận thắng, 1 trận thua, nhưng đối thủ trận tiếp theo của họ – “Black and Blue”- là Bears chỉ có thành tích 4 thắng, 3 thua. Cán cân giữa các đội trong giải NFL (National Football League) luôn có lúc lên lúc xuống. Thử thách duy nhất có thể đe dọa họ trong American Conference, như mọi khi đến từ Dolphins và Raiders, cả hai đều được liệt kê trong danh sách cần chiến đấu của Chargers vào cuối mùa giải

Không có trận đấu nào trên đây khiến Ryan cảm thấy thư giãn cả. Cảm giác mệt mỏi tràn ngập cơ thể nhưng anh vẫn khó ngủ thường xuyên. Trước đây, mỗi khi có những suy nghĩ giày vò không ngủ được, anh thường đến bên cửa sổ, đứng nhìn ra vịnh Chesapeake, ngắm thuyền bè qua lại cách đó vài dặm. Giờ thì anh ngồi đó thẫn thờ. Đôi chân anh nặng chịch, yếu ớt, lúc nào cũng mệt mỏi, muốn đứng dậy cũng phải cố sức. Căng thẳng tâm lý, cafein và rượu khiến cho dạ dày anh sản sinh quá nhiều acid. Anh cần ngủ, để thư giãn cơ bắp, một đêm không mộng mị để giải phóng tâm trí khỏi những quyết định hàng ngày. Anh cần tập thể dục. Anh cần rất nhiều thứ. Anh cần trở lại là một người đàn ông đích thực. Ây vậy mà anh không ngủ được, đầu óc lúc nào cũng bị ám ảnh bởi công việc ban ngày và thát bại ban đêm đó

Jack biết Liz Elliot ghét mình. Anh thậm chí cho rằng mình biết rõ lý do tại sao, buổi gặp đầu tiên giữa họ diễn ra tại Chicago đó, khi cô ta đang ở trong tâm trạng tồi tệ và anh cũng chẳng khá hơn, và buổi gặp đầu tiên giữa họ diễn ra với những từ ác ý. Khác biệt ở đây là anh luôn có xu hướng quên đi những chuyện nhỏ nhặt – hầu như vậy- còn cô ta thì không; và cô ta giờ thổi bên gối Tổng Thống. Vì cô ta, vai trò của anh trong Hiệp định Vatican bị xóa sạch. Đây là việc duy nhất anh làm ngoài sáng khi công tác tại CIA – Ryan tự hào với những gì mình đã đóng góp cho CIA, nhưng biết rõ chính trị và chiến lược của CIA chỉ diễn ra trong lĩnh vực hẹp, nhằm giúp cho tổ quốc anh trở nên tốt hơn, trong khi Hiệp định Vatican nhằm giúp cả thế giới tốt hơn. Đó là thứ sâu sắc đáng tự hào. Nhưng kết thúc rồi, vinh quang thuộc về những kẻ khác. Jack không muốn đòi hết công lao về mình, mình anh không làm được tất cả, nhưng anh muốn mình cũng có phần trong đó một cách công bằng. Liệu đó có phải là đòi hỏi quá nhiều không? 14 giờ mỗi ngày, hầu hết thời gian trên ô tô, đã 3 lần suýt hy sinh vì tổ quốc – để đổi lại cái gì? Để đội lại con điếm chính trị từ Bennington xé hết công sức

Liz, nếu không có tôi và những gì tôi đã làm, thì cô và cả ông chủ của cô, Iceman, Jonathan Robert Fowler đến từ Ohio sẽ không có được vinh quang ngày hôm nay

Nhưng bọn họ còn éo thèm biết đến điều đó. Jack đã thề. Anh thề vì cái gì? Vì ai?

Điều tệ nhất bây giờ là những thứ đó lại đang ảnh hưởng đến anh ở mức độ mà anh không thể ngờ đến. Đêm nay anh lại khiến vợ thất vọng. Thật không hiểu nổi, Giống như giật dây đèn mà đèn không sáng, giống như vặn chìa khóa khởi động xe và…

Như thể không phải là đàn ông. Miêu tả đơn giản.

Mình là đàn ông. Mình đã làm được tất cả những điều đàn ông có thể làm

Cố mà đi giải thích với vợ mày ý, đồ ngốc!

Mình đã xả thân vì gia đình, vì tổ quốc, từng giết người vì gia đình và tổ quốc. Mình được ngưỡng mộ là một trong những người giỏi nhất. Mình đã làm những nhiệm vụ bí mật chưa bao giờ được tiết lộ và vẫn sẽ không được tiết lộ. Mình đã phục vụ tổ quốc tốt như bất kỳ người đàn ông nào

Vậy sao mày lại đang chăm chăm nhìn vào mặt nước lúc 2 giờ sáng thế hả người anh hùng?

Mình đã tạo nên sự khác biệt! Tâm trí Jack sôi trào

Ai biết chứ! Ai quan tâm!

Nhưng còn những người bạn của mình!

Tất cả những điều tốt đẹp họ làm cho mày- bên cạnh đó, bạn bè gì chứ! Lần cuối cùng mày găp Thuyền trưởng Tyler và Robby Jackson là khi nào! Bạn bè mày ở Langley –tại sao không nói với họ về những điều bất bình của mày?

Anh ngạc nhiên thấy trời sáng, nhưng không ngạc nhiên lắm khi thấy mình ngủ thiếp đi trong phòng khách một mình. Jack đứng dậy, cảm thấy cơ bắp khắp người đau nhức, nếu không ngủ được thì dù có nằm bao nhiêu giờ, cơ thể cũng không thấy bớt mệt mỏi. Đây hoàn toàn không phải giấc ngủ, Jack tự nhủ khi bước vào phòng tắm. Chỉ là anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Ngủ đồng nghĩa với giải tỏa mệt mỏi nhưng cơ thể anh không hề cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cơn đau đầu vẫn âm ỉ từ thứ rượu rẻ tiền uống đêm qua. Tin tốt duy nhất – nếu đó có thể coi là tốt – là Cathy vẫn chưa thức dậy. Jack tự làm ly cà phê và đứng đợi ở của chờ Clark đến đón

“Cuối tuần vui vẻ hả” Clark nói khi Ryan bước vào xe

“Anh cũng thế chứ John?”

“Coi này, phó giám đốc, nếu cậu thấy những lời tôi nói là quá phận thì tùy. Nhưng suốt 2 tháng qua trông cậu tệ quá và càng ngày càng tệ. Kỳ nghỉ gần đây nhất của cậu là khi nào thế, hãy đi xa 1 hay 2 ngày, cậu biết đấy, để có thể cảm thấy mình là con người thực sự chứ không phải tên khốn soát vé xui xẻo đứng trước văn phòng chính phủ, sợ hãi nếu cậu không làm việc thì không có ai canh cửa”

“Clark, anh có cách khiến cho tâm trạng buổi sáng của tôi tốt hơn rồi đấy”

“Này chàng trai, tôi chỉ là 1 SPO (nhân viên an ninh), nhưng đừng có cmn chế giễu nếu tôi coi trọng phần ‘bảo vệ’, ok?” John tấp xe vào lề đường, dừng lại “Tiến sỹ, chuyện kiểu này tôi đã từng chứng kiến rồi. Người ta cứ mải mê phấn đấu, tiêu hao sức lực mãi. Cậu đang khiến nhân khí mình cạn kiệt. Nếu chưa ai nói với cậu chuyện này thì tôi cần phải nhắc cậu nhớ, khi cậu ở tuổi 20 thì mấy chuyện tiêu hao này không gây khó khăn gì nhưng giờ cậu có còn ở tuổi 20 nữa đâu”

“tôi nhận thức khá rõ cơ thể dần suy yếu tỷ lệ thuận với tuổi tác” Ryan cố gắng lặn ra nụ cười tỏ ra đây không phải chuyện gì lớn lao, để Clark không cần quá lo lắng

Nhưng không tác dụng. Bất chợt John nhận ra vợ Ryan hôm nay không có ở cửa. Ở nhà đang có chuyện sao? Chà, anh không thể hỏi chi tiết về chuyện đó, đúng không? Khuôn mặt Ryan đã tỏ rõ tình hình tệ hại rồi. Đây không phải là vấn đề làm việc quá chăm chỉ, sự mệt mỏi từ tận sâu trong trái tim, từ những mệnh lệnh liên tục mà Giám đốc Cabot đưa ra nhờ Ryan giải quyết gần như mọi chuyện. Cabot – không phải là một người xấu, thậm chí còn tốt tính, nhưng vấn đề thực sự là ông ta không biết làm gì. Vi vậy Quốc hội vẫn phải dựa vào Ryan, và Bộ phận hoạt động hiện trường và Bộ phận tình báo vẫn phải dựa vào Ryan lãnh đạo và điều phối. Cậu ta không thể trốn tránh trách nhiệm, thiếu linh hoạt để nhận ra rằng đôi việc có thể ủy quyền cho người khác. Những người đứng đầu các phòng ban có thể làm việc nhiều hơn, nhưng họ cứ báo cáo để Ryan làm. Một tiếng hét từ văn phòng Phó Giám Đốc có thể tác động lớn đến mọi thứ, nhưng liệu Cabot có ủng hộ Ryan không – hay đám người đáng nôn mửa ở Nhà Trắng có thể coi tiếng hét này như dấu hiệu rằng Jack mới thực sự nắm quyền ở cơ quan này?

Bọn chính trị gia khốn khiếp! Clark nghĩ khi lái xe gia nhập giao thông. Luôn mưu đồ chính trị trong các văn phòng chính phủ, tận dụng mọi thủ đoạn chính trị. Và cũng có chuyện gì đó không ổn ở nhà Jack. Clark không biết đó là chuyện gì nhưng chắc chắn là không ổn

Tiến sỹ, cậu là người cmn quá tốt để phải chịu đựng mấy chuyện này!

“Tôi có thể cho cậu vài gợi ý không?”

“Nói đi” Jack trả lời, mắt vẫn liếc nhìn đống công văn

“2 tuần nghỉ ngơi, đến Disney World, CLB Địa Trung Hải, tìm đến một bãi biển nào đó dạo bộ. Hãy ra khỏi trung tâm cmn chết tiệt này 1 thời gian đi”

“Bọn trẻ vẫn còn phải đi học”

“Vậy hãy cho chúng nghỉ học, lạy chúa tôi! Mà tốt hơn, nếu có thể, thì hãy để chúng ở nhà và đi chơi riêng, cậu và vợ. Không. Cậu không phải loại người đó. Vậy hãy cho chúng đi xem Mickey đi”

“Tôi không thể, bọn chúng phải đi học…”

“Chúng mới học tiểu học, chưa phải thi tốt nghiệp, tiến sỹ. Nghỉ học 2 tuần không học phép chia với đánh vần từ ‘con sóc’ không cản trở phát triển trí tuệ gì sất. Cậu cần phải đi xa, sạc lại pin và được ngửi cmn hoa hồng!”

“John, còn nhiều việc quá”

“Nghe tôi này! Cậu biết tôi đã phải chôn cất bao nhiêu bạn bè rồi không? Cậu biết bao nhiêu người tôi cùng ra trận mà không bao giờ có cơ hội lấy vợ, sinh con và có một ngôi nhà đẹp bên bờ biển không? Rất nhiều người đấy, người anh em, cực kỳ nhiều, thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ tới những gì cậu đang có bây giờ. Cậu đã có mọi thứ đó, và cậu đang cố gắng cmn làm việc cho đến chết – và sớm muộn gì chuyện đó cũng xảy ra, tiến sỹ. Nếu tiếp tục thế này thì giỏi lắm được 10 năm nữa thôi”

“Tôi có việc phải làm đây này!”

“Dù nó quan trọng đên đâu cũng không cmn quan trọng bằng đời cậu, ngốc ạ! Cậu không thể thấy điều đó sao?”

“Vậy ai sẽ giải quyết mớ hỗn độn này chứ?”

“Sir, sẽ khó mà tìm thấy ai thay thế được cậu khi ở phong độ tốt nhất, nhưng nhìn cậu bây giờ thì đến thằng nhóc Goodley cũng có thể làm được việc tốt như cậu” và Clark thấy mình đã đánh đúng mục tiêu rồi “Cậu nghĩ lúc này mình đang làm việc hiệu quả ở mức nào chứ?”

“Giúp tôi một việc, chỉ lái xe được không” Theo như phân tích trong công văn được mã hóa sáng nay thì có một bản báo cáo khác của SPINNAKER đang chờ anh đọc, theo đó cũng có một báo cáo do NIITAKA gửi đến. Hôm nay sẽ là một ngày bận rộn

Hiện tại đây là những gì anh cần, Jack tự nhủ, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Chuyện đang trở nên tồi tệ hơn. Jack ngạc nhiên thấy mình vẫn đang làm được việc, càng ngạc nhiên hơn khi mà dù đã uống café buổi sáng anh vẫn có thể ngủ khoảng 40 phút trên đường đến cơ quan. Anh chấp nhận cái nhìn của Clark kiểu như đã-nói-với-cậu-rồi và tìm đường lên tầng 7. 1 nhân viên văn thư mang lên 2 hồ sơ quan trọng, cùng với mẩu giấy nhắn cho biết Giám đốc Cabot sẽ đến muộn. Anh chàng nhân viên văn thư vẫn giữ thói quen làm việc của nhân viên ngân hàng. Jack nghĩ, các điệp viên đáng lẽ phải làm việc chăm chỉ hơn, như mình vậy đó, chết tiệt thật

Trước hết là báo cáo của NIITAKA. Bản báo cáo cho biết người Nhật đang âm mưu thất hứa, hủy bỏ một nhượng bộ thương mại cực kỳ hiếm hoi mới được ký chỉ 6 tháng trước. Nó sẽ được che đậy với lý do không thể thực hiện được trong hoàn cảnh “không may và không lường trước”, có phần đúng- Ryan nghĩ khi đọc tiếp trang sau – người Nhật cũng có những vấn đề chính trị trong nước như bất kỳ quốc gia nào – nhưng không chỉ thế: Bọn họ đang dự định liên kết gì đó ở Mexico…có vẻ như liên quan đến chuyến thăm cấp nhà nước của thủ tướng Nhật tới Washington vào tháng 2 tới. Thay vì mua nông sản Mỹ, bọn họ định chọn mua hàng hóa rẻ hơn ở Mexico, đồng thời dùng phương cách này để thuyết phục Mexico cắt giảm thuế quan cho hàng Nhật vào nước này. Kế hoạch là thế. Nhưng họ không chắc sẽ nhận được nhượng bộ từ phía Mexico hay không nên bọn họ đang lên kế hoạch….

….hối lộ?

“Chúa ơi” Ryan hít vào một hơi thật sâu. Đảng Cách Mạng Lập Hiến Mexico (The Mexican Institutional Revolutional Party – PRI) chưa bao giờ có thành tích mẫu mực nào về tính trung thực, nhưng lần này….Hai bên hẳn sẽ bàn luận trực tiếp ở Mexico City. Nếu nhận được nhượng bộ, Nhật Bản mở cửa cho nông sản của Mexico vào thị trường Nhật thì khối lượng nông sản họ hứa mua từ Mỹ theo thỏa thuận tháng 2 vừa rồi sẽ giảm đi. Kinh doanh nhạy bén đấy. Người Nhật không chỉ mua được thực phẩm giá rẻ hơn mua từ Mỹ, trong khi cùng lúc mở cửa được một thị trường mới. Bọn họ sẽ kiếm cớ liên quan đến phân bón nông nghiệp của nông dân Mỹ sử dụng bị cơ quan an toàn thực phẩm nước họ, trước sự ngạc nhiên của mọi người, vì sức khỏe cộng đồng, mà từ chối cho nhập khẩu

Số tiền hối lộ sẽ tỷ lệ thuận với tầm quan trọng của mục tiêu. 25 triệu usd sẽ được chuyển cho những người nhận hối lộ theo đường vòng, gần như hợp pháp.Năm tới, khi tổng thống Mexico rời nhiệm sở, ông ta sẽ đứng đầu một công ty mới thành lập….không, bọn họ sẽ mua lại một công ty ông ta đang sở hữu theo giáo thị trường, và người chủ mới sẽ yêu cầu ông ta tiếp tục lãnh đạo công ty này, đồng thời làm tăng doanh số lên rất nhiều lần, rồi trả lương hậu hĩnh cho ông ta như là phần thưởng cho đóng góp ‘xuất sắc’ trong quan hệ công chúng

“Chia tách được lắm” Ryan thốt lên. Điều gần như khôi hài, và buồn cười là chuyện này thậm chí cũng được coi là hợp pháp ở Mỹ, nếu người ta thuê được luật sư giỏi cãi. Thậm chí có lẽ nó còn chẳng được sới lên. Rất nhiều nhân viên chinh phủ và bộ thương mại đã quay ra làm thuê cho những lợi ích Nhật Bản ngay khi rời vị trí tại các cơ quan chính phủ

Ngoại trừ 1 chi tiết nhỏ: Tài liệu Ryan đang giữ trong tay. Một mặt, bọn họ thật ngu xuẩn: Người Nhật cho rằng vài công việc trong hội đồng chính phủ là bất khả xâm phạm, rằng vài lời họ nói sẽ không vượt qua bốn bức tường, mà không biết rằng một thành viên nội các có thể có tình nhân, cô tình nhân lại rất hợp khẩu vị của ông ta và khiến ông ta mở miệng tiết lộ những chuyện cơ mật nhất. Họ không biết rằng người Mỹ giờ có thể xâm nhập để có được tất cả các thông tin đó, thông qua một sỹ quan điệp viên KGB…

“Nghĩ đi, nhóc”

Nếu họ có thể lấy được bằng chứng chắc chắn hơn và đưa qua cho Fowler…nhưng bằng cách nào? Mày không thể trực tiếp trích dẫn báo cáo của điệp viên như bằng chứng…đó là người quốc tịch Nga, một sỹ quan KGB đang hoạt động tại nước thứ ba

Nhưng bọn họ không nói về một phiên tòa công khai cần tuân theo quy tắc trình bằng chứng, phải không? Fowler có thể thảo luận vấn đề này trong cuộc gặp trực tiếp với thủ tướng Nhật Bản

Điện thoại của Ryan reo lên “Tôi nghe đây, Nancy?”

“Giám đốc vừa gọi tới, ông ấy bị cảm cúm”

“May cho ông ta. Cảm ơn. Cảm cúm cái mít tôi đây này” Ryan bật thốt sau khi gác máy. Ông ta vốn lười biếng

…..Fowler có thể hành động theo 1 trong 2 cách: (1) trực tiếp nói chuyện với thủ tướng Nhật rằng chúng tôi biết ông định làm gì và sẽ không chấp nhận chuyện đó, rằng chúng tôi sẽ thông báo cho Quốc hội và….hoặc (2) tiết lộ thông tin đó cho báo chí

Lựa chọn số 2 sẽ đưa đến vài hậu quả xấu, đấy là còn chưa kể đến hậu quả gây ra trong chính trường Mexico nữa. Fowler không ưa gì tổng thống Mexico, còn ghét PRI hơn. Nói gì thì nói, Fowler vẫn là người trung thực, ghét tham nhũng dưới mọi hình thức

Lựa chọn số 1…Ryan phải báo cáo chuyện này cho Al Trent, đúng không? Anh phải cho Trent biết về chiến dịch mới, nhưng Trent có mối quan tâm cá nhân tới các vấn đề tranh chấp thương mại và Fowler lo sợ ông ấy sẽ tiết lộ vấn đề này ra công chúng. Mặt khác, việc anh nói với Trent có hợp pháp không? Ryan lại nhấc điện thoại lên

“Nancy, chị nhắn với tổng chưởng lý rằng tôi cần gặp ông ấy được không? Cảm ơn”

Tiếp theo là báo cáo của SPINNAKER. Ryan nghĩ, không biết hôm nay Mr. Kadishev sẽ nói gì…?

“Chúa phù hộ” Ryan buộc mình phải thư giãn, đọc hết báo cáo, dừng lại một chút, rồi đọc lại lần nữa. Anh nhấc điện thoại và quay số nhanh tới Mary Pat Foley

Nhưng điện thoại reo tới 30 giây mới có người đầu bên kia nhấc máy

“Alo?”

“Ai đấy?”

“Ai đấy?”

“Phó giám đốc Ryan. Mary Pat đâu rồi?”

“Trong phòng sinh, sir. Xin lỗi, tôi không biết anh là ai” người đầu bên kia tiếp tục “Tất nhiên, Ed đang ở bên cạnh cô ấy”

“Được rồi, cảm ơn” Ryan cúp máy “Cứt thật!” Nhưng anh lại không thể tức giận với tình huống này, phải không? Anh đứng dậy, bước tới phòng thư ký

“Nancy, Mary Pat đang trong phòng sinh” Jack nói với Mrs. Cummings

“Ồ, tuyệt vời….Chà, không tuyệt vời lắm, không phải lúc để vui rồi” Nancy nhận xét “Gửi hoa nhé?”

“ừ, thêm thứ gì đó nữa…chị biết làm chuyện đó giỏi hơn tôi. Tính vào phí cho tôi nhé”

“Cứ đợi cho đến khi hai mẹ con bình an đã nhé?”

“Ừ, đúng thế” Ryan quay lại văn phòng “Giờ phải làm sao?” Anh tự nhủ

Mày biết phải làm gì. Câu hỏi duy nhất là may có thực sự muốn làm chuyện đó không thôi

Jack lại nhấc điện thoại và quya một số nhanh khác

“Elizabeth Elliot,” cô ta nói, nhấc điện thoại trên đường dây trực tiếp, đây là đường dây chỉ vài người trong chính phủ biết

“Jack Ryan”

Giọng đầu bên kia trở nên lạnh lùng “Chuyện gì?”

“Tôi cần gặp tổng thống”

“Về chuyện gì?” cô ta hỏi

“Không nói qua điện thoại được”

“Ryan, đây là đường dây an ninh!”

“Không đủ an ninh. Khi nào tôi có thể qua? Chuyện quan trọng”

“Quan trọng đến mức nào?”

“Đủ để sắp xếp cuộc hẹn với ông ấy Liz!” Ryan quát lại “Cô nghĩ tôi đang chơi đấy à?”

“Bình tĩnh, đợi một chút” Ryan nghe thấy tiếng lật trang “40 phút nữa có mặt ở đây. Anh có 15 phút. Tôi sẽ sắp xếp cuộc hẹn”

“Cảm ơn, tiến sỹ Elliot” Ryan nén giận để không dập điện thoại xuống. Mẹ kiếp người đàn bà đó! Ryan lại đứng dậy. Clark đã quay trở lại văn phòng của Nancy “Nổ máy xe đi”

“Đi đâu?” Clark hỏi, đứng dậy

“Xuống phố” Jack quay lại “Nancy, gọi cho giám đốc. Nói với ông ấy rằng tôi phải trình bày vài thứ với Boss và, với tất cả sự tôn trọng, ông ấy cần phải xách người đến đây đi” đúng là bất tiện. Nhà Cabot ở ngoại thành, cách nơi này 1 giờ đi xe

“Vâng, sir” Tính chuyên nghiệp của Nancy Cummings là 1 trong những điều anh có thể tin tưởng

“Tôi cần 3 bản copy cái này. Hãy copy thêm 1 bản nữa cho Giám đốc và đưa bản gốc về kho an ninh”

“Cần 2 phút làm xong chuyện này” Nancy nói

“Được” Jack bước tới phòng vệ sinh. Nhìn qua gương anh thấy hóa ra Clark nói đúng. Anh thực sự trông tệ quá. Nhưng giờ chuyện đó có ích gì đâu. “Sẵn sàng chưa?”

“Chờ anh thôi, tiến sỹ” Clark đã cầm sẵn tài liệu trong túi da có khóa kéo.

Buổi sáng thứ hai này, cuộc sống vẫn diễn ra như thường khi. Gần lối ra vào cao tốc I-66 có vài tên ngốc gây ra tai nạn khiến giao thông trở nên đình trệ, khiến quãng đường vốn chỉ cần 10 hay 15 phút lái xe giờ phải cần đến 35 phút. Ngay cả các quan chức chính phủ cũng đâu thoát khỏi tình trạng giao thông của Washington D.C. Chiếc xe của CIA tiến đến bãi đậu ở Cánh Tây suýt soát giờ. Jack cố gắng kìm lại ý tưởng chạy bộ xuyên qua cánh tây vào Nhà Trắng, chỉ bởi vì điều đó sẽ gây chú ý. Các nhà báo cũng sử dụng lối đi này. Một phút sau anh đã có mặt tại văn phòng của Liz Elliot ở góc tòa nhà

“Có chuyện gì?” Viên cố vấn an ninh quốc gia hỏi

“Tôi muốn có một cuộc gặp trực tiếp lần này. Chúng tôi có báo cáo từ một điệp viên xâm nhập và cô sẽ không vui với những gì ông ta nói đâu”

“Anh phải nói trước với tôi đã” Elliot nói thẳng, yêu cầu lần này hợp lý

“Narmonov, quân đội và vũ khí hạt nhân”

Cô ta gật đầu “Đi nào” Khoảng cách đi bộ không dài, chỉ hai hành lang, nhưng có đến 8 mật vụ bảo vệ văn phòng Tổng Thống ngang qua, như một bầy sói cung kính

“Tôi hy vọng có tin tốt” Tổng thống Fowler nói, không đứng dậy “Tôi vừa hủy một cuộc họp sơ bộ ngân sách vì cuộc gặp này”

“Thưa tổng thống, chúng ta có một điệp viên xâm nhập ở chức rất cao trong chính quyền Xô Viết” Ryan bắt đầu cuộc hội thoại

“Tôi biết chuyện đó, nếu cậu còn nhớ, tôi đã yêu cầu các cậu không nói tên ông ta với tôi”

“Vâng, sir” Ryan nói “Giờ thì tôi sẽ nói tên ông ta ra. Oleg Kirilovich Kadishev. Chúng tôi gọi ông ta là SPINNAKER. Ông ta được Mary Patricia Foley tuyển dụng vài năm trước khi cô ấy và chồng còn ở Moscow”

“Tại sao cậu lại nói với tôi điều đó?” Fowler hỏi

“Để Ngài có thể tự đánh giá những gì ông ấy nói. Ngài từng xem các báo cáo của ông ta dưới mật mã RESTORATIVE và PIVOT”

“PIVOT….? Đó là bản báo cáo hồi tháng 9 nói về các vấn đề với Narmonov..Ý tôi là tranh chấp của ông ta với cơ quan an ninh”

“Chính xác, thưa Tổng Thống” Tốt lắm, Ryan nghĩ. Ông đã có ấn tượng với những gì chúng tôi gửi. Tất nhiên, Ryan biết, không phải lúc nào ông ta cũng nhớ

“Tôi cho rằng mấy rắc rối của ông ta giờ trở nên tồi tệ hơn, nếu không cậu đã không đến đây. Tiếp tục đi” Fowler ra lệnh, dựa người vào ghế

“Kadishev nói rằng ông ta đã có cuộc gặp với Narmonov tuần trước – cuối tuần trước..’

“Đợi một chút. Kadishev – ông ta là thành viên quốc hội, thủ lĩnh một trong những phe đối lập, phải không?”

“Cũng chính xác, sir. Ông ta có rất nhiều cuộc nói chuyện riêng 1:1 với Narmonov và đó là lý do vì sao ông ta có giá trị với chúng ta”

“Đúng vậy, tôi có thể hiểu chuyện đó”

“Ông ta nói, trong cuộc nói chuyện gần đây nhất của họ, Narmonov nói rằng các vấn đề của ông ấy đang ngày càng tệ hơn. Ông ta đã cho phép quân đội và các cơ quan an ninh tăng thêm quyền lực trong nội bộ, nhưng có vẻ như họ vẫn chưa hài lòng. Quân đội có thể đang cố tình chống đối lại hiệp ước cắt giảm vũ khí. Theo như báo cáo này, Quân đội Liên Xô muốn bào toàn tất cả các tên lửa SS-18 thay vì loại bỏ 6 tổ hợp tên lửa như đã thỏa thuận. Người của ta nnois rằng Narmonove có thể sẽ thỏa hiệp với quân đội chuyện này. Sir, chuyện đó sẽ vi phạm hiệp ước và đó là lý do vì sao tôi tới đây gặp ngài”

“Chuyện này quan trọng đến mức nào?” Liz Elliot hỏi “Ý tôi là về mặt kỹ thuật”

“Được rồi, chúng ta chưa bao giờ làm rõ điều này. Bộ trưởng Bunker hiểu điều đó, nhưng Quốc Hội chưa bao giờ hiểu quá rõ câu chuyện: Chúng ta đang trong quá trình cắt giảm vũ khí hạt nhân xuống còn dưới 1 nửa so với số lượng ban đầu, vì vậy chúng ta phá vỡ trạng thái cân bằng ban đầu. Khi cả hai bên đều sở hữu hơn 10.000 đầu đạn thì mọi ngươi đều hiểu rằng rất khó giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh hạt nhân – thực tế là không thể. Vì cả hai bên đều có đầu đạn để bắn, cô sẽ không bao giờ tiêu diện được hết đầu đạn bên họ, vì vậy cả hai bên đều có thể tung ra cuộc phản công chết người

Nhưng sau khi cắt giảm vũ khí, tình hình đã thay đổi. Giờ, phụ thuộc vào việc phối hợp giữa các lực lượng, về mặt lý thuyết có thể phát động một cuộc tấn công hạt nhân, và đó là lý do vì sao thỏa thuận đưa ra tỷ lệ phối hợp của các lực lượng vũ trang rất thận trọng và rõ ràng”

“Cậu đang nói rằng việc cắt giảm vũ khí hạt nhân đã làm cho tình hình nguy hiểm hơn?” Fowler hỏi

“Không, sir, không chính xác là thế. Tôi đã nêu ra vấn đề này – tôi đã tham khảo ý kiến nhóm đàm phán thỏa thuận này vài năm trước, khi Ernie Allen phụ trách – rằng với mức cắt giảm ròng 50% chỉ mang ý nghĩa biểu tượng, chứ sức mạnh tổng thể không suy giảm bao nhiêu”

“Ồ, tiếp tục đi” Elliot gay gắt “Nếu cắt giảm một nửa….”

“Tiến sỹ Elliot, nếu cô chịu khó tham gia cuộc diễn ập CAMELOT thì hẳn cô sẽ hiểu rõ hơn một chút” Ryan đang quay đầu lại nên không để ý đến phản ứng của cô ta khi bị tố cáo. Fowler thấy mặt cô ta đỏ bừng và suýt bật cười khi thấy người tình của ông ta dù rất khó chịu nhưng không thể lên tiếng. Vị tổng thống quay sự chú ý của mình sang Ryan, và khá chắc ông ta và Elizabeth sẽ phải nói chuyện thêm về vấn đề này

“Đây là một vấn đề rất kỹ thuật. Nếu cô không tin tôi, hãy hỏi Bộ trưởng Bunker hoặc Tướng Fremont bên SAC (Bộ tư lệnh không quân chiến lược). Yếu tố quyết định là sự phối hợp giữa các lực lượng chứ không phải con số. Nếu họ giữ nguyên các tổ hợp SS-18 bổ xung đó thì mức độ phối hợp đó thay đổi,đạt đến việc Liên Xô giành ưu thế tuyệt đối. Hiệu quả của Hiệp Ước rất thực chất, chứ không chỉ đơn thuần nằm ở các con số đầu đạn. Nhưng còn nhiều hơn thế nữa”

“Tôi nghe đây” Tổng thống nói

“Theo như bản báo cáo này, có vẻ như bên quân đội Liên Xô và KGB đang thông đồng. Như ngài biết, quân đội Liên xô sở hữu và bảo dưỡng các bệ phóng tên lửa chiến lược, KGB lại luôn kiểm soát các đầu đạn. Kadishev nghĩ rằng 2 cơ quan này hiện nay đang quá thân mật, thêm vào đó, việc bảo vệ đầu đạn có thể có vấn đề”

“Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là có một kho dự trữ đầu đạn chiến thuật đang bị giữ lại”

“Vũ khí hạt nhân bị thất lạc?”

“Loại nhỏ. Ông ta nói, có thể có chuyện đó”

“Nói cách khác” Fowler tiếp lời “bên quân đội đang tống tiền Narmonov và có khả năng bọn họ đang giữ một số lượng vũ khí hạt nhân nhỏ như át chủ bài?”

Không tệ, ngài tổng thống “Đúng vậy, sir”

Fowler yên lặng trong khoảng 30 giây, nhìn chăm chăm vào khoảng không khi lật đi lật lại các câu hỏi trong đầu “tay Kadishev này đang tin cậy đến mức nào?”

“Ngài tổng thống, ông ta đã làm việc cho chúng ta được 5 năm. Các ý kiến của ông ta vô cùng có giá trị và từ những nguồn tin khác thu thập được htif ông ta chưa bao giờ lừa dối chúng ta cả”

“Có thể nào ông ta đã bị phát hiện?” Elliot hỏi

“Có thể, nhưng xác suất không cao. Chúng tôi có biện pháp đối phó với tình huống đó. Có những dòng mật mã gài sẵn để cảnh báo nếu có vấn đề. Những dòng mật mã thông báo tình hình tốt đẹp có trong mỗi báo cáo và báo cáo này cũng đang ở tình trạng đó”

“Có nên xác minh báo cáo này thông qua các nguồn khác không?”

“Xin lỗi, tiến sỹ Elliot, nhưng chúng ta không có cách nào xác nhận được tin này”

“Anh đến đây với một báo cáo chưa được xác thực thế này à?” Elliot hỏi

“Đúng là như thế” Ryan xác nhận, không để ý đến vẻ mặt mệt mỏi của mình “Không có nhiều điệp viên tôi có thể tin tưởng đến mức đó, nhưng đây là một trong số người như vậy”

“Các cậu có thể làm gì để xác minh được tin thức đó?” Fowler hỏi

“Chúng tôi có thể cẩn thận điều tra thông qua mạng lưới trong nước, với sự cho phép của ngài, chúng tôi có thể thảo luận thận trong với vài cơ quan tình báo nước ngoài. Người Anh cũng có một người trong Điện Kremlin đang cung cấp vài tin tức thực sự tốt. Ngài biết Sir Basil Charleston và tôi có thể hỏi ông ấy, nhưng điều đó có nghĩa là vài tin tức chúng ta đang biết có thể bị rò rỉ. Trong trò chơi cũ này, ngài không thể nhận mà không cho. Ở trình trò chơi này, ngài luôn phải đưa ra thông tin tương đương để trao đổi. Chúng tôi không bao giờ hành động mà không nhận được sự chấp thuận của cấp trên”

“Tôi hiểu rồi. Hãy cho tôi 1 ngày để suy xét. Marcus có biết chuyện này không?”

“Không, thưa tổng thống. Ông ấy đang bị cảm cúm. Theo quy định, tôi sẽ không bao giờ đến đây mà không hỏi ý kiến của Giám đốc trước, nhưng tôi nghĩ ngài muốn biết về tin tức này càng sớm càng tốt”

“Trước đây anh từng nói rằng lượng lượng quân đội Liên Xô có sự ổn định chính trị hơn so với những gì anh đang nói bây giờ” Elliot nhận xét

“Cũng đúng, tiến sỹ Elliot. Hành động như Kadishev nói trong báo cáo này chưa bao giờ có tiền lệ. Dựa trên lịch sử, những lo lắng của chúng ta về chuyện quân đội Liên xô có tham vọng chính trị đều vô căn cứ, nhưng chúng ta vẫn lo lắng. Có vẻ như lần này đã thay đổi. Khả năng xảy xa liên minh giữa quân đội và KGB rất đáng lo ngại”

“Vậy, anh đã từng phạm sai lầm trước đây?” Elliot ép sát

“Có thể” Ryan thừa nhận

“Còn lần này thì sao?” Fowler hỏi

“Ngài tổng thống, ngài muốn tôi nói điều gì? Liệu lần này tôi cũng có sai không? Có, tôi có thể sai. Tôi có chắc chắn về bản báo cáo này không? Không, tôi không chắc, nhưng tầm quan trọng của cái này buộc tôi phải đến đây báo cáo ngài”

“Mối quan tâm của tôi không phải là vấn đề tên lửa mà là các đầu đạn hạt nhân mất tích” Elliot nói “Nếu Narmonov phải đối mặt với một vụ tống tiền thực sự…wow”

“Kadishev là một đối thủ chính trị tiềm năng của Narmonov” Fowler nghi ngờ “Tại sao các cậu lại tin ông ta hoàn toàn?”

“Sir, ngài thường xuyên gặp gỡ các nhà lãnh đạo quốc hội. Ông ta cũng vậy. Mâu thuẫn chính trị trong Đại Hội Đồng Nhân Dân ở đó còn phức tạp hơn Đồi Capitol chúng ta. Thêm vào đó, có sự tôn trọng lẫn nhau giữa hai người này. Kadishev đã ủng hộ Narmonov nhiều hơn những gì Narmonov mong chờ. Họ có thể là đối thủ, nhưng trong nhiều vấn đề chủ chốt lại có cách nhìn nhận rất giống nhau”

“Được rồi, tôi muốn thông tin này được xác thực bằng bất cứ cách nào các cậu có thể và càng nhanh càng tốt”

“Vâng, thưa Tổng Thống”

“Goodley làm việc thế nào?” Elliot hỏi

“Cậu ta là người thông minh, có năng khiếu về vấn đề chính trị phương đông. Tôi có đọc qua bài báo cậu ta viết khi còn học ở Kennedy School cách đây không lâu, phân tích tốt hơn người của chúng tôi tại thời điểm đó”

“Hãy để cậu ta xem báo cáo này. Có thể sẽ có quan điểm mới hữu dụng với chúng ta” Liz mở lời

Jack quầy quậy lắc đầu “Chuyện này quá nhạy cảm”

“Goodley có phải là người ủng hộ tổng thống Fellow mà cô nói chuyện với tôi phải không? Cậu ta giỏi chứ, Elizabeth?” Fowler muốn biết

“Tôi nghĩ thế”

“Ryan, tôi ra lệnh cho cậu ta tham gia chuyện này” Tổng thống ra lệnh

“Vâng, sir”

“Còn chuyện gì nữa không?”

“Sir, nếu ông dành thêm một phút, tôi muốn báo cáo vài điều về Nhật Bản” Jack có thêm vài phút để trình bày

“Chuyện đó có thật…” Fowler cười theo cách ông ta cho là thông minh “Cậu nghĩ gì về họ?”

“Tôi nghĩ họ thích chơi mấy trò bịp” Ryan trả lời “Tôi mừng khi không phải là người đi đàm phán với họ”

“Làm cách nào chúng ta biết được tin này là thực hay không?”

“Tin tức này thu được từ nguồn đáng tin cậy. Danh tính người này cũng được chúng ta bảo vệ rất chặt chẽ”

“Sẽ không tốt nếu…làm cách nào chúng ta có thể biết được thỏa thuận có được thực hiện hay không?’

“Tôi không biết, thưa tổng thống”

“Tôi cảm thấy như có gì đó vướng vướng ở cổ. Tôi sẽ mệt mỏi nếu thỏa thuận thương mại này bị phá vỡ, nhưng càng ghét hơn nếu bị nói dối. hãy tìm cách làm chuyện đó đi”

“Chúng tôi sẽ cố gắng, thưa tổng thống”

“Cảm ơn đã đến đây” Tổng thống thông đứng dậy hay chìa tay ra. Ryan đứng dậy, rời đi

“Em nghĩ sao?” Fowler hỏi khi đọc lướt qua báo cáo

“Talbot từng xác nhận rằng địa vị của Narmonov dễ bị tổn thương….nhưng thông tin này cho thấy tình hình còn tệ hơn thế”

“Đồng ý. Ryan có vẻ vội vàng”

“Anh ta đang chơi trò đứng 2 thuyền”

“Hả?” Tổng thống làu bàu, không nhìn lên

“Em nhận được báo cáo sơ bộ về cuộc điều tra của bên Bộ Tư pháp. Có vẻ như anh ta đang ngoại tình, như chúng tôi nghi ngờ, và có liên quan đến một đứa trẻ. Cô ta là góa phụ của một gã bên Không Quân đã chết trong lúc huấn luyện. Ryan đã bỏ rất nhiều tiền để chăm sóc gia đình này và vợ anh ta không biết”

“Anh không cần scandal kiểu này, không muốn có thêm vụ bê bối liên quan đến phụ nữ trong hàng ngũ điều hành sau vụ của Charlie” Thật tốt là bọn họ không điều tra ra chúng ta, nhưng ông ta nghĩ. Dù sao thì vụ của ông ta cũng khác. Alden là người đã có gia đình. Ryan cũng thế. Fowler thì không. Đó là điểm khác biệt “Em chắc chắn chuyện này đến mức nào? Em nói đó là báo cáo sơ bộ?”

“Đúng thế”

“Xác nhận định và cho anh biết thông tin cụ thể”

Liz gật đầu và tiếp tục “Điều về quân đội Liên Xô…quá đáng sợ”

“Rất đáng sợ” Fowler đồng ý “Chúng ta sẽ bàn về nó trong bữa ăn trưa”

“Chúng ta đã đi được nửa đoạn đường rồi” Fromm thông báo “Tôi có thể nhờ một chuyện được không?”

“Về chuyện gì?” Ghosn hỏi, hy vọng rằng hắn ta không yêu cầu quay trở lại Đức gặp vợ. Nếu thế thì sẽ rắc rối lắm

“Tôi đã không uống rượu trong suốt 2 tháng nay”

Ibrahim mỉm cười “Anh biết rõ tôi không có quyền quyết định mấy thứ này”

“Nhưng chẳng nhẽ luật đó cũng áp dụng với tôi sao?” người Đức nói “Dù sao thì tôi cũng là kẻ dị giáo mà”

Ghosn bật cười “Khá đúng. Tôi sẽ nói chuyện với Günther về cái này”

“Cảm ơn”

“Sáng mai, chúng ta sẽ bắt đầu xử lý plutonium”

“Lâu không?”

“Có. Phải xử lý nó cùng chất nổ. Phù hợp với lịch trình đã đặt ra”

“Thật vui khi biết điều đó” 12 tháng 1 là ngày hoàn thành

* * * * * *

“Chúng ta có điệp viên nào bên KGB không nhỉ?” Ryan tự hỏi khi quay lại văn phòng. Vấn đề lớn nhất với báo cáo của SPINNAKER là ông ta nói rất nhiều, có thể là đa số người bên KGB đều trung thành với Narmonov. Trong số đó có thể trừ đi Phòng Nhì, vốn quan tâm nhiều hơn đến vấn đề an ninh quốc nội. Phòng Nhất – còn được gọi là Phòng Đối Ngoại – thì chắc chắn trung thành rồi, đặc biệt khi Golovko đang ngồi ở vị trí Phó Chủ Tịch Thứ Nhất (Phó Chủ Tịch Thường Trực) để giám sát mọi thứ. Người đàn ông đó là dân chuyên nghiệp, không có bất kỳ khuynh hướng chính tri nào Ryan nảy ra ý tưởng điên rồ là gọi điện trực tiếp cho ông ta – không, anh cần phải tổ chức một cuộc gặp…nhưng ở đâu?

Không, chuyện đó quá nguy hiểm

“Anh muốn gọi tôi?” Goodley xuất hiện, thò đầu qua cửa. Jack vẫy tay ra hiệu cho cậu ta vào

“Muốn thăng chức không?”

“Ý anh là gì?”

“Ý tôi rằng có lênh trực tiếp từ Tổng Thống Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ rằng cậu sẽ tham gia vào một nhiệm vụ mà theo ý tôi thì cậu vẫn chưa sẵn sàng” Jack đưa cho cậu ta báo cáo của SPINNAKER “Đọc đi”

“Tại sao lại là tôi và tại sao anh lại nói….”

“Tôi cũng từng nói rằng cậu đã có dự đoán rất tốt về sự tan rã của Hiệp Ước Warsaw. Nhân tiên, nó tốt hơn bản báo cáo của chính CIA viết ra”

“Anh có phiền không nếu tôi nói rằng anh là một gã rất kỳ lạ khi làm việc cùng?”

“Ý cậu là sao?” Jack hỏi

“Anh không thích quan điểm của tôi, nhưng vẫn nhận xét tốt về công việc của tôi”

Jack tựa lưng và ghế và nhắm mắt lại “Ben, dù cậu tin hay không thì không phải lúc nào tôi cũng luôn đúng. Tôi cũng mắc sai lầm. Vì tôi không đủ thông minh nên tôi cần phải tìm đến người trái quan ddieemer với tôi để ngăn cản lại. Đó là một thói quen tốt mà tôi đã học được từ Tướng Greer. Tiến sỹ Goodley, nếu cậu học được bất kỳ điều gì trong thời gian ở đây thì hãy học điều đó. Nếu bất cứ ai tại đây sai lầm thì hậu quả rất khó khắc phục. Tuy nhiên, dù thận trọng đến đâu cũng vẫn khó tránh khỏi sai lầm. Báo cáo cậu viết khi ở trường Kennedy tốt hơn cả bản báo cáo tôi viết. Về mặt lý thuyết, hoàn toàn có thể xảy ra chuyện một ngày nào đó cậu đúng và tôi sai. Được chưa?”

“Vâng, Sir” Goodley bình tĩnh trả lời, ngạc nhiên trước nhận xét của Ryan. Tất nhiên anh ta đúng và Ryan sai Đó chính là lý do vì sao anh ta đang ở đây

“Đọc đi”

“Liệu tôi có thể hút thuốc?”

Jack mở mắt “Cậu có hút thuốc lá?”

“Tôi đã bỏ thuốc từ 2 năm trước, nhưng từ khi tôi tới đây…..”

“Cố gắng bỏ thói quen xấu đó đi, nhưng vì cậu chưa bỏ được thuốc, cho tôi một điếu”

Cả hai người châm thuốc và yên lặng rít, Goodley đọc bản báo cáo, Ryan nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Giống như cựu tổng thống Fellow đang nhìn lên

“Mẹ kiếp”

“Phản ứng đầu tiên tốt đấy. Giờ, cậu nghĩ sao?”

“Đáng tin cậy”

Ryan lắc đầu “Đó là những gì tôi vừa nói với Tổng Thống 1 tiếng trước. Tôi không chắc lắm, nhưng tôi phải trình cái này cho ông ấy”

“Anh muốn tôi làm gì?”

“Tôi muốn nhấn mạnh cái này một chút. Anh chàng người Nga trong cơ quan tình báo sẽ nghiền ngẫm nó trong 1 hoặc 2 ngày. Tôi muốn cậu và tôi lập 1 phân tích của riêng mình, nhìn nó theo góc độ khác nhau”

“Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là cậu nghĩ nó đáng tin cậy và tôi có những nghi ngờ. Như vậy, cậu sẽ tìm kiếm các lý do để nó không đúng, còn tôi làm ngược lại” Jack nghĩ một chút “Bộ phận thông tin tình báo sẽ phân tích cái này theo cách thông thường. Họ quá tổ chức. Tôi không muốn điều đó”

“Nhưng anh muốn tôi….”

“Tôi muốn cậu vận dụng cái đầu. Tôi muốn cậu vận dụng trí thông minh của mình, Ben. Tôi muốn cậu chứng minh điều đó. Nhân tiện, đó là lệnh”

Goodley cân nhắc. Anh ta không quen với việc ra lệnh hay tuân lệnh “Tôi không thấy mình có thể làm được”

“Tại sao không?”

“Việc này trái với quan điểm của tôi. Trái ngược với ý kiến của tôi, nó…”

“Cậu từng phàn nàn rằng tôi và rất nhiều người ở đây có quan điểm suy nghĩ kiểu CIA, phải không? Điều đó cũng có phần đúng, chúng tôi có chung quan điểm kết nối, và có thiếu sót trong đó. Nhưng cách suy nghĩ của cậu cũng tiềm ẩn mối nguy hiểm, đó là sự thật. Nếu cậu có thể chứng minh với tôi rầng cậu không là tù nhân trong chính quan điểm của mình hơn tôi, thì cậu sẽ có tương lai ở đây. Khách quan không phải lúc nào cũng dễ dàng. Cậu phải tập làm quen với nó”

Goodley nghĩ, thật là cách đưa ra thách thức rất thông mình. Điều tiếp theo anh ta tự hỏi là không biết mình đã sai lầm về đánh giá tay DDCI này không

* * * * * *

“Russell sẽ hợp tác chứ?”

“Có, Ismael, anh ta sẽ hợp tác” Bock nói, nhấp ngụm bia. Hắn vừa mua một thùng bia hảo hạng Đức cho Fromm và giữ lại vài lon cho mình “Anh ta nghĩ chúng ta sẽ kích nổ một qua bom lơn loại thông thường để các đài truyền hình không thể đưa tin về trận đấu”

“Thông minh, nhưng không thực sự xuất sắc” Qati nhận xét. Hắn cũng muốn uống bia, nhưng không thể mở miệng. Hắn tự nhủ rằng uống bia sẽ khiến dạ dày chịu áp lực hơn và 3 ngày gần đây hắn đang trong tình trạng sức khỏe tương đối tốt, vì vậy muốn duy trì hiện trạng

“Tầm nhìn của anh ta chỉ giới hạn trong các vấn đề chiến thuật, phải, dù sao trong vấn đề chiến thuật anh ta khá hữu ích, sự hỗ trợ của anh ta sẽ hữu ích khi chiến dịch đến giai đoạn đó”

“Fromm đang làm việc rất tốt”

“Đúng như tôi nghĩ. Thật tiếc anh ta sẽ không nhìn thấy được thành quả. Mấy công nhân cơ khí cũng chịu chung số phận đó?”

“Phải, thật không may” Qati cau mày. Dù hắn ta là người không hề tái mặt khi nhìn thấy máu, nhưng hắn cũng không phải là người lạm sát. Trước đây, hắn từng giết người để giữ bí mật, nhưng chưa bao giờ phải giết nhiều như lần này. Hầu như đã trở thành thói quen rồi. Nhưng, hắn tự nhủ, sao phải lo lắng vì chuyện giết ít người này khi mà mình dự định còn giết nhiều người hơn thế?

“Nếu thất bại hoặc bị phát hiện, anh đã có kế hoạch giải quyết hậu quả chưa?” Bock hỏi

“Có” Qati ranh mãnh trả lời, giải thích them

“Thật tài tình, thật vui khi thấy anh có dự tính đủ loại dự phòng”

“Tôi biết cậu sẽ thích mà”