← Quay lại trang sách

Chương 21 KẾT NỐI BẤT NGỜ

2 tuân trôi qua, cuối cùng cũng có tin gì đó. Một sỹ quan KGB được CIA tuyển dụng tìm kiếm thông tin và đánh hơi được manh mối: Có một cuộc điều tra về vũ khí hạt nhân đang diễn ra ở Đức, được chính trụ sở Moscow chỉ đạo. Đích thân Golovko trực tiếp tham gia.Nhân viên KGB tại Trạm Berlin không hề biết điều này. Kết thúc báo cáo

“Thế nào?” Ryan hỏi Goodley “Cậu nghĩ sao?”

“Phù hợp với bản báo cáo của SPINNAKER. Nếu câu chuyện về kho vũ khí hạt nhân chiến thuật là chính xác, thì chúng ta phải hiểu rằng việc này có liên quan đến việc rút quân của các lực lượng đang được triển khai về Liên Xô. Trên đường vận chuyển thường xảy ra chuyện thất lạc. Trên đường tới đây tôi cũng bị thất lạc 2 thùng sách”

“Tôi cho rằng mọi người sẽ cẩn thận với vũ khí hạt nhân hơn là mấy cuốn sách đó” Ryan khô khan, nhận ra Goodley còn nhiều điều phải học “Còn gì nữa không?”

“Tôi đang cố gắng tìm kiếm dữ liệu bác bỏ báo cáo đó. Nguyên nhân phía Liên Xô không phá hủy SS-18 theo lịch trình là do họ chưa xây dựng nhà máy cho mục đích đó. Các giám sát tại hiện trường không thể xác định chuyện đó đúng hay không – vấn đề kỹ thuật. Tôi thấy khó mà tin được người Nga thực sự xây dựng cái này – và Chúa ơi, bọn họ đã xây SS-18 trong nhiều năm rồi, phải không? Bọn họ đáng lẽ cần thiết kế một nơi phá hủy chúng an toàn chứ. Theo họ nói, vấn đề nằm ở hệ thống nhiên liệu và khác biệt trong điều khoản thỏa thuận trong Hiệp ước. SS-18 sử dụng nhiên liệu lỏng lưu trữ và thân tên lửa thiết kế điều áp – nói cách khác, cấu trúc tên lửa không thể bị phá hủy chỉ bằng áp suất bên trong. Cũng có thể xả nhiên liệu vào silo, nhưng sau đó không thể bảo đảm tên lửa sẽ không bị hủy hoại khi đưa ra ngoài, trong khi Hiệp Ước yêu cầu tên lửa phải được đưa đến nhà máy xử lý một cách nguyên vẹn. Nhưng theo họ nói thì nhà máy xử lý còn không được thiết kế đúng cho việc này. Có thể do sai sót nào đó trong thiết kế và gây nguy hại cho môi trường. Họ nói, nhiên liệu lỏng lưu trữ rất khó chịu và phải thực hiện các biên pháp phòng ngừa tránh đầu độc đến con người và cơ sở đó chỉ cách một thành phố có 3km, vân vân và mây mây…” Goodley dừng lại “Giải thích này có cơ sở, nhưng anh không thể không nghi ngờ bọn họ cố tình khiến mọi thứ rối tung bung bét lên”

“Vấn đề cấu trúc” Jack nói “Họ đã gặp vấn đề khi đặt những cơ sở này không xa thành phố, vì một lý do đơn giản là rất ít người ở đó có ô tô và khi người dân vội vã từ nhà tới nơi làm việc, vấn đề giao thông trở nên phức tạp hơn ở đây. Chính những vấn đề như thế khiến chúng ta phát điên lên khi phân tích người Nga”

“Mặt khác, bọn họ có thể lấy sai lầm cơ bản này làm cái cớ, rồi bịa ra lý do biện minh”

“Tốt lắm, Ben” Jack nhận xét “Giờ cậu đang suy nghĩ như một tình báo thực thụ đấy”

“Đây là nơi làm việc điên rồ”

“Nhân tiện, nhiên liệu lỏng được lwuu trữ đúng là vấn đề đau đầu. Có tính ăn mòn, phản ứng hóa học và độc hại. Có nhớ những rắc rối ta gặp phải với tên lửa Titan-II không?”

“Không” Goodley thừa nhận

“Bảo trì những thứ này đúng là công việc khốn nạn. Cậu phải tiến hành mọi biện pháp bảo hộ phòng ngừa, đảm bảo chắc chắn không sờ vào nhiên liệu rò rỉ. Chất rò rỉ sẽ ăn mòn mọi thứ, khiến những người tiến hành bảo trì bị thương….”

“Chúng ta đã đảo ngược vị trí khi xem xét vấn đề này?” Ben nhẹ nhàng hỏi

Ryan mỉm cười, nhắm mắt lại “Tôi không chắc”

“Cấp trên muốn chúng ta tìm kiếm dữ liệu giá trị hơn về vấn đề này, mong chúng ta có thể tìm được thứ gì đó”

“Phải, tôi từng nghĩ y hệt như cậu. Mọi người mong chúng ta biết mọi thứ xảy ra ngoài kia, từng tảng đá, từng vũng nước và mọi cá nhân trên toàn thế giới” Anh mở mắt ra “Chúng ta không làm được điều đó, không bao giờ làm được và sẽ không bao giờ có thể làm được. Thất vọng chứ, hả? CIA-phải-biết-mọi-thứ. Chúng ta cũng đang có vấn đề quan trọng ở đây, và tất cả những gì chúng ta có chỉ là các khả năng, không có cái gì là chắc chắn cả. Tổng thống sẽ đưa ra quyết định thế nào nếu chúng ta không thể đưa cho ông ấy sự thật mà chỉ là các ý kiến cá nhân rút ra sau quá trình nghiên cứu cẩn thận? Tôi đã từng đề cập chuyện này trước đây – thậm chí còn viết thành văn bản. Trong hầu hết thời gian, những gì chúng tôi đệ trình không khác gì hơn là suy đoán chính thức. Cậu biết không, chúng ta phải gửi những thứ không chắc chắn ấy đi đấy, thật xấu hổ” ánh mắt Jack rơi vào báo cáo của Bộ phận Tình Báo (Directorate of Intelligence – DI). Các chuyên gia về nước Nga trong bộ phận đã dành suốt 1 tuần để nhai đi nhai lại báo cáo của SPINNAKER và quyết định rằng đây có thể là chuyện xảy ra thật, nhưng có thể có chút hiểu lầm

Jack lại nhắm mắt, hy vọng cơn đau đầu biến mất “Đó là vấn đề cấu trúc của chúng ta. Chúng ta phải nhìn vào tất cả các khả năng. Nếu cậu bày tỏ một quan điểm chắc chắn, cậu sẽ có nguy cơ mắc sai lầm. Đoán xem? Mọi người sẽ luôn nhớ chuyện cậu làm sai hơn những chuyện cậu làm đúng. Vì vậy, chúng tôi luôn đưa ra tất cả các khả năng khi báo cáo. Theo lý trí thì đó còn được cọi là chuyện trung thực nữa cơ. Đúng là mánh khóe cmn thông minh. Vấn đề ở đây là chuyện đó sẽ không cung cấp thông tin mà họ nghĩ mình cần. Xét về góc độ người dùng cuối, mọi người thường muốn biết chuyện gì có thể xảy ra hơn là sự thật chắc chắn, nhưng họ không phải lúc nào cũng biết điều đó. Ben, chuyện đó có thể khiến cậu phát điên lên đấy. Thường thì các bộ máy quan liêu ngoài kia đòi hỏi những thứ mà chúng tôi không thể cung cấp, còn bộ máy quan liêu trong cơ quan này lại không muốn thò mặt ra. Chào mừng đến với thế giới tình báo thực sự”

“Tôi không bao giờ nghĩ anh thuộc tuýp người hoài nghi”

“Tôi không hoài nghi. Tôi là con người thực tế. Có vài điều chúng ta biết, vài điều chúng ta không biết. Mọi người ở đây không phải robot. Họ chỉ là những cong người đang đi tìm câu trả lời, nhưng thay vào đó lại tìm thấy nhiều câu hỏi hơn. Chúng ta có rất nhiều người giỏi đang làm việc trong tòa nhà này, nhưng bộ máy hành chính không để các cá nhân cất lên tiếng nói và trên thực tế, sự thật được khám phá bởi các cá nhân nhiều hơn là các ủy ban”

Có tiếng gõ cửa “Vào đi”

“Tiến sỹ Ryan, thư ký của anh không…”

“Chị ấy đi ăn trưa muộn”

“Sir, anh có thư” người đàn ông đưa chiếc phong bì qua

Ryan ký nhận và người đưa thư đi ra ngoài

“Hẫng hàng không Nippon đúng là đáng tin cậy” Ryan nhận xét, sau khi mở phong bì. Đây là một báo cáo khác của NIITAKA. Anh đột ngột bật dậy khỏi ghế “Mẹ kiếp!”

“Có vấn đề gì sao?” Goodley hỏi

“Cậu không đủ thẩm quyền biết cái này”

* * * * * *

“Hình như có chuyện gì đó xảy ra à?” Narmonov hỏi

Golovko thực sự không thoải mái khi phải báo cáo về một thành công lớn nhưng hậu quả lại không vui vẻ gì “Thưa tổng thống, Cách đây ít lâu chúng tôi có một dự án nghiên cứu về hệ thống mã hóa của Hoa Kỳ. Đạt được một số thành công, đặc biệt là bẻ khóa được hệ thống ngoại giao của bọn họ Đây là bức điện được gửi tới vài cơ quan ngoại giao của bọn họ. Chúng tôi vừa khôi phục được toàn văn bức điện”

“Và?”

“Ai đã gửi bức điện này?”

“Coi nào, Jack” Cabot nói “Liz Elliot coi báo cáo gần đây của SPINNAKER là vấn đề rất nghiêm trọng và cô ta muốn hỏi ý kiến của bên ngoại giao”

“Chà, ý kiến tuyệt vời. Giờ thì từ chuyện này chúng ta đã biết KGB đã bẻ khóa được các mật mã ngoại giao của mình rồi. NIITAKA đã được đọc toàn bộ các bức thư ngoại giao y như các đại sứ quán. Và giờ Narmonov cũng biết rõ chúng ta đang lo lắng điều gì”

“Nhà Trắng sẽ nói rằng chuyện không tệ đến thế. Nếu ông ta biết chuyện chúng ta đang quan tâm thì có thực sự ảnh hưởng đến quan hệ hai nước hay không?” Giám đốc hỏi

“Câu trả lời ngắn là –có, sẽ ảnh hưởng đấy. Sir, ông có nhận ra chuyện tôi không hề biết chuyện về bức điện này và làm cách nào tôi đọc được nó không? Tôi có bức điện này từ một sỹ quan KGB ở Tokyo đấy. Chúa ơi, chúng ta thậm chí gửi cả bản sao đến cả Upper Volta đấy à?”

“Bọn họ có được toàn bộ nội dung à?”

Giọng Jack chua như axit “Ngài có cần kiểm tra thêm bản dịch không?”

“Đến gặp Olson đi”

“Đang đi rồi” 40 phút sau, Ryan và Clark bước vào phòng ngoài của Trung Tước Ronal Olson, Giám đốc NSA ()National Security Agency. Tọa lạc tai Fort Maede, Maryland, nằm giữa Washington và Baltimore, NSA có bầu không khí giống như đất nước Alcatranz cổ, chỉ khác là không có Vịnh San Francisco bao quanh. Tòa nhà chính được bao quanh bởi bức tường 2 lớp, có chó đi phòng về đêm- điều mà ngay cả CIA cũng chưa cần làm tới vì nghĩ nó quá kịch tính – như một bằng chứng cho thấy nỗi ám ảnh về an ninh bí mật. Công việc của NSA là tạo ra các mã và phá vỡ mật mã, ghi lại mọi âm thanh điện tử trên hành tinh. Jack để tài xế bên ngoài đọc tờ Newsweek, còn anh sải bước lên văn phòng nằm tại tầng cao nhất tòa nhà để gặp người đàn ông to lớn điều hành cơ quan to gấp nhiều lần CIA

“Ron, ông gặp rắc rối lớn rồi”

“Cái gì? Chính xác là cái gì?”

Jack đưa ra bức điện của NIITAKA “Tôi đã cảnh báo các ông về điều này”

“Cái này được gửi khi nào?”

“72 giờ trước”

“Từ Foggy Bottom, phải không?”

“Chính xác. Moscow nhân được nó ngay sau đó 8 giờ”

“có nghĩa là ai đó trong Bộ Ngoại Giao có thể làm lộ và đại sứ quán bên họ có thể gửi nó qua vệ tinh” Olson nói “Hoặc nó bị lộ ra từ một thư ký phụ trách mật mã hoặc ai đó trong 50 sỹ quan ngoại vụ….”

“Hoặc cũng có nghĩa rằng họ đã phá được toàn bộ hệ thống mật mã”

“Jack, STRIPE đang bảo mật tốt”

“Ron, tại sao ông không mở rộng TAPDANCE?”

“Duyệt thêm ngân sách đi và tôi sẽ làm chuyện đó”

“Đặc vụ này đã từng cảnh báo chúng ta rằng bọn họ đang xâm nhập vào hệ thống mật mã của Mỹ. Họ đang theo dõi mail của chúng ta đấy Ron, và đây là bằng chứng khá rõ ràng rồi”

Viên tướng đứng dậy “Chỉ bằng bức điện này vẫn chưa đủ, cậu biết điều đó”

“Chà, tay điệp viên này đang nói rằng ông ta muốn có sự đảm bảo từ cá nhân giám đốc rằng bất kể trong quá khứ, hiện tại hay tương lai, chúng ta sẽ không bao giờ được sử dụng liên lạc vô tuyến điện để truyền đi dữ liệu ông ta chuyển về. Ông ta gửi cái này cho chúng ta như một bằng chứng cần thiết để nói rằng những thứ ông ta đã mạo hiểm cả tính mạng lấy được không phải là thứ sẽ đâm chọc vào mông ông ta sau này, khiến ông ta mất mạng” Jack dừng lại “Bao nhiêu người đang sử dụng hệ thống này?”

“STRIPE được thiết kế độc quyền cho Bộ Ngoại Giao. Bộ Quốc Phòng cũng đang sử dụng các hệ thống tương tự. Các máy móc về cơ bản tương tự nhau, chỉ khác nhau về hệ thống mật mã. Bên Hải Quân đặc biết thích nó. Nó rất thân thiện với người dùng” Olson nói

“Tướng quân, công nghệ mật mã ngẫu nhiên này đã có hơn 3 năm nay rồi. Bản đầu tiên của các ông, TAPDANCE, là dùng cho bằng cassett. Giờ chúng ta đã chuyển sang dùng đĩa CD-ROM. Nó vẫn hoạt động, dễ sử dụng. Chúng tôi đang xây dụng hệ thống của mình sẽ sẽ đi vào vận hành trong 2 tuần nữa”

“Và cậu muốn chúng tôi sao chép nó?”

“Tôi nghĩ hợp lý”

“Cậu biết người của tôi sẽ nói gì nếu chúng tôi copy một hệ thống của CIA không?’ Olson hỏi

“Mẹ kiếp! Chúng tôi đã ăn cắp ý tưởng của các ông, nhớ không?”

“Jack, chúng tôi đang làm việc trên một hệ thống tương tự nhưng tốt hơn, dễ sử dụng hơn, còn an ninh hơn Có vấn đề phát sinh, nhưng nhóm bí mật của tôi gần như đã sẵn sàng thử nghiệm rồi”

“Gần như sẵn sàng, Ryan nghĩ. Điều đó có nghĩa là cần them 3 tháng đến 3 năm nữa

“Tướng quân, tôi đang chính thức thông báo với phía ông rằng chúng tôi đã cảnh báo hệ thống liên lạc bên ông bị xâm nhập”

“Và?”

“Và tôi sẽ báo cáo điều này lên Quốc hội và tổng thống nữa”

“Giả thuyết rằng có ai đó bên Bộ Ngoại Giao làm lộ tin này sẽ hợp lý hơn Hơn nữam có khả năng các cậu bị phía bên kia cố tình lan truyền thông tin sai lệch. Điệp viên này còn gửi thông tin gì cho chúng ta nữa?” Giám đốc NSA hỏi

“Vài thông tin rất hữu dụng – cho chúng ta và Nhật”

“Nhưng không có thông tin gì về Liên Xô?”

Jack dừng lại ngẫm nghĩ trước khi trả lời, nhưng long trung thành của Olson với quốc gia là không thể nghi ngờ. Hoặc ông ta quá thông minh “Chính xác là thế”

“Và cậu đang nói rằng cậu chắc chắn đây không phải thông tin dọa ma? Tôi lặp lại- cậu chắc chứ?”

“Ron, ông biết điều này rõ hơn tôi mà. Có gì chắc chắn trong ngành gián điệp này à?”

“Trước khi tôi yêu cầu 200 triệu usd ngân sách, tôi cần thêm bằng chứng. Chuyện kiểu này đã từng xảy ra trước đây và chúng tôi cũng đã làm thế rồi – nếu phía bên kia có thứ gì khiến cậu không thể phá khóa, hãy buộc họ phải thay đổi. Còn gì rõ ràng hơn khiến họ tưởng nhầm rằng mình bị xâm nhập”

“Chuyện đó đã xảy ra từ 50 năm trước rồi,giờ đâu còn nữa”

“Tôi nhắc lại, tôi cần bằng chứng rõ hơn trước khi đến gặp Trent. Tôi không thể kết hợp các thứ nhanh như cậu làm với MERCURY được. Chúng tôi phải kết nối hàng ngàn thứ cmn chết tiệt với nhau. Hỗ trợ mấy thứ đó rất phức tạp và cũng tốn tiền. Tôi cần bằng chứng mạnh hơn trước khi há miệng đòi tiền”

“Được rồi, tướng quân. Tôi đã nói những gì cần nói”

“Jack, coi này. Tôi có một đội toàn những con hổ đang làm việc, và tôi sẽ cho họ kiểm tra vấn đề vào sáng mai. Tôi thực sự cảm kích cậu đã lo lắng Chúng ta là bạn, nhớ chứ?”

“Xin lỗi, Ron. Phải làm việc nhiều giờ quá”

“Có lẽ cậu cần nghỉ ngơi chút đi. Trông cậu mệt mỏi quá”

“Mọi người cũng nói với tôi như thế”

* * * * * *

Điểm dừng chân tiếp theo của Ryan là FBI

“Tôi nghe chuyện rồi” Dan Murray nói “Tệ đến thế sao?”

“Tôi nghĩ vậy. Ron Olson không chắc lắm” Jack không cần phải giải thích. Trong tất cả các thảm họa một chính phủ phải đối mặt, ngoại trừ chiến tranh, việc hệ thống thông tin bị rò rỉ bị coi là nghiêm trọng nhất. Trên thực tế, mọi thứ phụ thuộc vào phương pháp bảo mật truyền thông tin từ nơi này sang nơi khác. Thắng hay bại của cuộc chiến phụ thuộc vào phần thông tin bị lộ cho phía bên kia. Một trong những cú đảo chính sách đối ngoại kinh ngạc nhất của Mỹ, Công Ước Hải Quân Washington, chính là kết quả của việc mã liên lạc giữa các nhà ngoại giao của các quốc gia tham gia công ước và chính phủ bị bẻ khóa và thông tin bị Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đọc được. Một chính phủ không có bí mật thì sao có thể thực hiện được nhiệm vụ của mình

“Chà, ở đây có Walker, Pelton, những người khác…” Murray nhận xét. KGB đã tuyển dụng thành công khá nhiều người trong các cơ quan truyền thông Hoa Kỳ. Công việc của các thư ký phụ trách mật mã trong các đại sứ quá rất nhạy cảm nhưng thu nhập lại không cao, người ta vẫn gọi họ là ‘thư ký’ thậm chí còn không bằng ‘nhân viên kỹ thuật’. Vì vậy nhiều người khó chịu về việc này. Vài người còn quyết đinh kiếm tiền từ những gì họ biết. Mãy về sau tất cả họ mới biết rằng thật ra các văn phòng tình báo đều trả rất ít tiền (ngoại trừ CIA vốn được coi là chả có gì ngoài tiền), nhưng khi đó đã quá muộn để quay lại. Từ thông tin của Walker, người Nga đã học được thiết kế máy mật mã cuẩ Mỹ và cách vận hành hệ thống khóa. Cấu trúc cơ bản của máy mật mã không thật sự thay đổi đáng kể từ 10 năm nay. Các tiến bố công nghệ chỉ khiến cho chúng hiệu quả hơn và đáng tin cậy hơn so với công tắc bước và đục lỗ thời ban đầu, nhưng tất cả chùng đều dựa trên lý thuyết toán học gọi là Lý thuyết Phức Hợp vốn được các kỹ sư điện thoại phát triển từ cách đây 60 năm ddeeer dự đoán cách hoạt động của hệ thống tổng đài điện thoại lớn Và người Nga là những nhà lý thuyết toán học giỏi nhất thế giới. Người ta tin chắc rằng một khi hiểu được cấu trúc cơ bản của máy mật mã thì việc một nhà toán học thực sự thông minh có thể bẻ khóa toàn bộ hệ thống. Chẳng phải một số người Nga vô đan đã có những bước đột phá về lý thuyết sao? Nếu vậy….

“Chúng tôi dự đoán rầng có nhiều người nữa vẫn chưa bị bắt. Cộng thêm với chuyên môn kỹ thuật của họ, tôi thật sự lo lắng đấy”

“Ơn Chúa, không ảnh hưởng trực tiếp đến Cục” hầu hết liên lạc mã hóa của FBI là thông qua điện thoại, và dù có thể bị phá thì dữ liệu nhận được cũng không còn mang tinh kịp thời, chưa kể các thuât ngữ và biệt ngữ chuyên ngành khiến cho nó khó mà chuyển thành văn bản gốc. Trong nhiều trường hợp, nhiều sự vụ được hành động mà ngay cả đồng nghiệp ngồi cạnh cũng không biết đến khiến cho nội dung phân tích rất hạn chế

“Anh có thể cho người kiểm tra xung quanh chút không?”

“Ồ, được rồi. Cậu định tiếp tục báo cáo lên trên việc này?”

“Tôi nghĩ mình phải làm thế, Dan”

“Cậu đang chống lại vài bộ phận quan liêu lớn rồi”

Ryan tựa vào cửa “Tôi có lý do chính đáng, phải không?”

“Cậu chưa bao giờ học được bài học gì à?” Murray lắc đầu, cười to

* * * * * *

“Mấy thằng Mỹ chết tiệt!” Narmonov giận dữ “Chuyện gì đang xảy ra thế, Andrey Il’ych?”

“Oleg Kirilovich, nếu phải chiến đấu với một đất nước đáng ngờ, ông định thế nào?”

“Chưa biết” Kadishev trả lời “Tôi chỉ giải quyết các vấn đề đáng ngờ trong quốc nội”

Việc loại bỏ hoàn toàn Bộ Chính Trị đã khiến cho thời gian ‘học việc’ về kỹ trị quốc tế của chính trị gia Liên Xô bị cắt giảm xuống bằng 0. Giờ thì họ cũng chẳng tốt hơn Người Mỹ. Kadishev thầm tự nhắc bản thân cần phải ghi nhớ “Cái gì có vẻ sẽ thành vấn đề?”

“Chuyện này phải hoàn toàn bí mật, anh bạn trẻ”

“Đã hiểu”

“Người Mỹ đã gửi một bản ghi nhớ tới các ĐSQ để kiểm tra xem tôi có đang gặp rủi ro về chính trị không”

“Thật sao?” Kadishev không cho phép mình nói bất kỳ dư thừa nào. Ông ta ngay lập tức bị bối rối trước tình huống có cả ưu và nhược điểm này. Mặt tích cực,bản báo cáo của ông ta đã ngay lập tức tác động đến chính phủ Mỹ, n hung mặt tiêu cực là Narmonov đã nhận thứ ngay được nó, từ đó có thể phát hiện ra ông ta chính là gián điệp Mỹ cài vào. Chuyện này chẳng phải thú vị sao? Trong 1 khoảnh khắc, ông ta tự nhủ phải suy nghĩ khách quan. Nước đi của ông ta giờ đã biên thành một canh bạc thực sự, có tỷ lệ thắng/thua ngang nhau. Thật đáng mong đợi, phải không? Ông ta không đặt cược chỉ có tháng lương “Làm cách nào chúng ta biết được?” ông ta phản ứng với chút thoáng qua trong đầu

“Tôi không thể tiết lộ”

“Tôi hiểu rồi”

“Mẹ kiếp, chà, giờ ông ta vẫn đang tin tưởng tôi..dù có thể chơi trò hai mang với Andrey Il’ych, đúng không?”

“Nhưng chúng ta chắc chắn không?”

“Khá chắc”

“Tôi có thể giúp được gì?”

“Oleg, tôi cần anh giúp. Tôi lại cần tới nó”

“Làm việc với người Mỹ thật sự khiến ông khó chịu, phải không?”

“Tất nhiên!”

“Tôi có thể hiểu cần pải lưu tâm một số chuyện, nhưng họ được lợi ích gì khi tác động đến nền chính trị quốc nội của chúng ta chứ?”

“Anh biết câu trả lời còn gì”

“Đúng thế”

“Tôi cần anh giúp” Narmonov lặp lại

“Tôi phải thảo luận với các đồng chí trong đảng”

“Càng nhanh càng tốt nhé”

“Được” Kadishev bước ra ngoài và đi tới xe. Ông ta tự mình lái xe, điều bất thường đối với nhà chính trị cấp cao của Liên Xô. Thời thế đổi thay. Các quan chức cấp cao giờ cũng phải trở thành người bình thường và điều đó có nghĩa là trên các con phố ở thành phố Moscow, làn đường trung tâm vốn chỉ dành cho các quan chức cấp cao đã vĩnh viễn biến mất, cùng với hầu hết các khoản trợ cấp bổ xung theo truyền thống khác. Kadishev nghĩ, thật tệ, nhưng nếu không có những thay đổi này, ông ta vẫn chỉ là tiếng nói cô đơn ở một tỉnh xa xôi, chứ không phải là lãnh đạo một phe phái lớn trong Hội Đồng Nhân Dân hôm nay. Vì điều đó, ông ta sẵn sàng từ bỏ biệt tự mùa hè trong khu rừng phía đóng Moscow, căn hộ xa hoa và tài xế riêng, chiếc limousine thiết kế riêng và tất cả những đặc quyền khác mà đất nước này từng cung cấp cấp cho giai cấp cai trị đất nước buồn bã và bất hạnh này. Ông ta lái xe về văn phòng, nơi ít nhất có một chỗ đậu xe riêng. Ngay khi đóng cửa, ông ta ngay lập tực soạn thảo một bức thư bằng máy đánh chữ cá nhân. Rồi bỏ nó vào túi áo. Hôm nay có việc phải làm. Ông ta đi bộ xuống phố để đến sảnh quốc hội, và cất chiếc áo khoác vào tủ tạm. Phục vụ là nhân viên nữa. Cô cầm chiếc áo khoác và đưa cho ông ta số nhận. Ông ta lịch sự nói lời cảm ơn. Khi treo chiếc áo khoác vào tủ số, người phục vụ lấy bức thư trong túi áo và chuyển nó sang túi áo khoác của chính mình. 4 giờ sau, bức thư đã có mặt tại ĐSQ Mỹ.

“Tấn công khủng bố?” Fellows hỏi

“Các quý ông, các ông có thể coi là như thế” Ryan nói

“Được rồi, nói cho chúng tôi biết vấn đề là gì đi” Trent nhấp ngụm trà

“Chúng tôi dự đoán hệ thống liên lạc đã bị xâm nhập”

“Lai nữa à?” Trent tròn mắt

“Coi nào, Al, chúng ta đã nghe bài hát này trước đây rồi” Fellows làu bàu “Chi tiết, Jack, thật chi tiết vào”

Ryan trình bày dữ liệu “Và đó là những gì Nhà Trắng nghĩ à?”

“Tôi vẫn chưa biết. Tôi sẽ dến đó sau khi làm việc ở đây xong. Thành thật mà nói, tôi muốn bàn luận với các ông trước và có những chuyện khác cần báo cáo nữa” Jack tiếp tục nói về báo cáo cuẢ SPINNAKER về các vấn đề liên quan đến Narmonov

“Cậu có tin này bao lâu rồi?”

“2 tuần rồi…”

“Sao chúng tôi không nghe gì về nó?” Trent hỏi

“Vì chúng tôi đang chạy hỏi vòng quanh để cố gắng xác thực xem nó có thực không” Jack trả lời

“Và?”

“Al, chúng tôi vẫn không thể trực tiếp xác thực tin này. Chỉ có dấu hiệu cho thấy KGB đang tiến hành gì đó, có vẻ như một chiến dịch rất bí mật ở Đức, tìm kiếm vài đầu đạn chiến thuật bị thất lạc”

“Chúa ơi!” Fellows chú ý “Ý cậu ‘thất lạc’ là sao?”

“Chúng tôi không chắc. Nếu gắn với bản báo cáo của SPINNAKER thì có lẽ bên phía quân đội Liên Xô đang khai man”

“Quan điểm của cậu thế nào?”

“Tôi không biết, thưa các ngài. Tôi chỉ không biết. Phân tích của chúng tôi bị chia rẽ rất rõ ràng – có những người sẵn sàng bày tỏ quan điểm”

“Chúng ta biết quân đội của bọn họ chẳng vui vẻ gì” Fellows chậm rãi “Ngân sách bị cắt giảm, danh tiếng tổn hai, quân số bị cắt giảm, cơ sở hạ tầng bị thu hẹp…nhưng chả nhẽ không vui đến mức đó à?”

“Điều an ủi là” Trent thêm vào “Một cuộc tranh đấu quyền lực đang diễn ra tại một quốc gia đầy vũ khí hạt nhân…..tay SPINNAKER này đáng tin cậy đến mức nào?”

“Rất đáng tin. Đã phục vụ trung thành suốt 5 năm qua”

“Ông ta là thành viên quốc hội, phải không?” Fellows hỏi

“Chính xác”

“Rõ ràng lấy được một thông tin thế này không thể là thành viên có địa vị thấp…được rồi. Tôi không nghĩ ai trong số chúng tôi muốn biết tên của ông ta cả” Fellows nói thêm

Trent gật đầu “Có lẽ là người chúng ta đã từng gặp cũng nên”

Đoán giỏi lắm, Al- Jack nghĩ thầm

“Các cậu đang thực sự nghiêm túc về chuyện này?”

“Vâng, sir và cũng đang rất cố gắng để xác thực thông tin”

“Có tin gì về NIITAKA không?” Trent hỏi

“Sir, tôi…”

“Tôi nghe tin đồn trên phố rằng có chuyện gì đó đang xảy ra với Mexico” Al Trent nói tiếp “Tổng thống rõ ràng cần tôi hỗ trợ chuyện gì đó. Cậu được phép nói cho chúng tôi biết. Bảo đảm với cậu, Jack, tổng thống sẽ phê chuẩn”

Đây đúng là pha phạm lỗi kỹ thuật, nhưng Ryan biết Trent chưa bao giờ thật hứa. Vì vậy anh cũng báo cáo về thông tin đó

“Mấy thằng lùn khốn khiếp!” Trent thở ra “Cậu biết tôi đã mất bao nhiêu phiếu bầu để ủng hộ cho cái thỏa thuận thương mại đó không và giờ bọn họ đang âm mưu lật lọng! Vậy, cậu đang nói là bọn họ định chơi chúng ta lần nữa đấy à?”

“Có khả năng, sir”

“Sam? Nông dân trong khu vực bầu cử của anh sử dụng rất nhiều hóa chất nông nghiệp. Lần này có thể chúng ta sẽ lãnh hậu quả”

“Al, nguyên tắc thương mại tự do rất quan trọng” Fellows nói “Vì vậy làm ơn cmn giữ lời đi!”

“Tôi không phản đối về chuyện đó, Al” Fellows bắt đầu suy tính trong đầu xem có bao nhiêu cử tri nông dân của ông có thể mất đi nguồn thu nhập từ hoạt động xnk nông sản mà ông đã cố gắng giành giật từ Nhà Trắng “Thông tin này đáng tin đến mức nào?”

“Vẫn chưa chắc chắn 100%”

“Cài bọ lên máy bay lão thủ tướng à?” Trent khúc khích “Nếu chúng ta xác nhận được tin này thì tôi sẽ đích thân có mặt ở đó khi Fowler bợ đỡ mông lão! Mẹ kiếp! Tôi đã mất bao nhiêu phiếu bầu vì cái này đấy!” Hiện tại, ông đang suýt soát phiếu bầu ở khu vực bầu cử 58-42 với đối thủ “Chà, tổng thống muốn chúng ta ủng hộ ông ta về vấn đề này. Anh có vấn đề gì nữa không Sam?”

“Có lẽ không”

“Tôi sẽ tránh xa khía cạnh chính trị của vấn đề này, thưa các quý ông. Tôi chỉ ở đây với tư cách là người đưa tin, nhớ chứ?’

“Jack, Ryan, người trong sạch cuối cùng của Chính phủ Mỹ” Trent cười lớn “Báo cáo tốt lắm, cảm ơn vì đã đến. Đừng quên cho chúng tôi biết về hệ thống TAPDANCE cải tiến mới nếu Tổng Thống muốn chúng tôi phê duyệt ngân sách”

“Ông ta sẽ chẳng bao giờ cố gắng làm cái này. Cậu đang tìm kiếm khoản ngân sách đầu đó 200-300 triệu usd và ngân sách hiện rất eo hẹp” Fellows lưu ý “Tôi tôi muốn thấy dữ liệu tốt hơn trước khi duyệt khoản chi. Chúng ta dã ném quá nhiều tiền vào cái hố không đáy này rồi”

“Tất cả những gì tôi có thể nói, thưa các nghị sỹ, là tình hình rất nghiêm trọng. FBI cũng có cùng quan điểm”

“Ron Olson nghĩ sao?” Trent hỏi

“Ông ấy đang cố gắng bưng bít chờ tình hình cải thiện”

“Nếu ông ta đề xuất thì cậu có cơ hội nhiều hơn” Fellows nói với Ryan

“Tôi biết. Chà, ít nhất chúng tôi sẽ có hệ thống mới và cho chạy trong 3 tuần nữa. Những đĩa mã đầu tiên đã được chuyển đi và hiện giờ đang thử nghiệm sơ bộ”

“Kết quả sao?”

“Chúng tôi sử dụng một máy tính tìm kiếm biểu tượng tạo ngẫu nhiên. Siêu máy tính, Cray YMP. Chúng tôi thuê một tư vấn viên từ Phòng TN về Công nghệ Trí Tuệ Nhân Tạo (AI) của MIT để thiết kế một chương trình khóa mới. Tuần sau – tôi nghĩ khoảng 10 ngày tới- chúng ta sẽ biết liệu hệ thống đó có hoạt động không. Rồi chúng ta sẽ bắt đầu gửi đi phần cứng”

“Tôi thực sự hy vọng cậu đã sai trong chuyện này” Trent nói, kết thúc cuộc họp

“Tôi cũng mong thế, thưa ông, nhưng bản năng của tôi lại nói khác”

* * * * * *

“Nó đáng giá bao nhiêu?” trong bữa trưa Fowler cất tiếng hỏi

“Theo tôi được biết, 2 đến 300 triệu usd”

“Không, chúng ta có đủ các vấn đề về ngân sách rồi”

“Em cũng nghĩ thế” Liz Elliot nói “Nhưng em muốn bàn thảo chuyện này với anh trước. Đây là ý kiến của Ryan. Olson bên NSA nói rằng ông ta đã nghe đủ, rằng hệ thống vẫn an toàn, nhưng Ryan thực sự phát điên về hệ thống mã hóa mới. Anh biết anh ta đã thúc đẩy làm điều tương tự với hệ thống liên lạc với CIA – thậm chí còn đến thẳng Quốc hội để nói chuyện”

“Ồ, thực sao?” Fowler nhìn lên “Không phải cậu ta đã thông qua OMB trước sao? Chuyện gì thế?”

“Bob, anh ta đã đi gặp Trent và Follows thuyết phục về hệ thống NSA mới trước khi đến gặp em!”

“Hắn đang nghĩ mình thực sự là ai thế!”

“Em đã nói với anh rồi, Bob”

“Hãy cho hắn biến đi, Elizabeth. Biến. Cho hắn biến. Hãy sắp xếp chuyện đó”

“Được rồi, em nghĩ mình biết cách làm thế nào”

* * * * * *

Môi trường tạo thuận lợi thật dễ dàng. Một trong các điều tra viên của Ernest Wellington theo dõi cái cửa hàng 7-Eleven suốt 1 tuần. Cửa hàng của gia đình Zimmer ngằm ngay bên lề đường 50, giữa Washington và Annapolis, cạnh một khu dân cư lớn vốn thu hút rất nhiều khách đến mua. Điều tra viên đậu xe cách đó chỉ khoảng 50 yard. Chiếc xe là phương tiện giả dạng để theo dõi điển hình, được một trong vài công ty chuyên nghiệp sửa sang lại. Lỗ thông hơi trên nóc xe giấu một ống nhòm tối tân, một ống là máy quay camera, 1 ống là máy ảnh canon 35mm. trong xe có 1 chiếc tủ lạnh nhiều màu sắc chứa đủ các loại nước uống, 1 bình cà phê giữa nhiệt và một toilet tự hoại bằng hóa học. Điều tra viên cảm thấy chiếc cốp đầy ắp đồ đạc và có phần chật chội này chính là chiếc xe không gian của riêng mình, vài thiết bị công nghệ cao trên chiếc xe này tối tân không khác gì NASA trang bị trên tàu con thoi

“Chính xác!” radio vang lên “Xe của đối tượng giám sát đã rời đi, Liên lạc hết”

Người đang ông ngồi trên xe van tháo microphone “Đã rõ, out”

* * * * * *

Clak đã lưu ý đến chiếc xe Mercury từ 2 ngày trước. Một trong những vấn đề khi thường xuyên ghé thăm 1 địa điểm là bạn dễ bỏ qua khi thỉnh thoảng thấy cùng phương tiện xuất hiện và anh cũng rơi vào trường hợp mất cảnh giác ấy. Nó không bao giờ tiến gần, không bao giờ bám theo họ khi vào đường lớn. Hôm nay cũng thế, khi anh đi vào đường lớn, nó không bám theo. Vì vậy Clark chuyển sự chú ý của mình sang các vấn đề khác. Anh không để ý đến chuyện cái gã đang lái xe đang sử dụng microphone…nhưng với thiết bị liên lạc qua tai loại mới này, bạn chỉ cần nói vào không khí và….công nghệ thật đáng kinh ngạc, phải không? Một chiếc xe theo dõi giỏi không còn dễ thấy nữa Anh đỗ xe trong lot đỗ của cửa hàng 7-Eleven, đôi mắt quan sát xung quanh. Anh không còn thấy dấu hiệu nguy hiểm nào nữa cả. Clark và Ryan đồng loạt ra khỏi xe. Áo khoác choàng ngoài của Clark không cài khuy, giống như chiếc áo jacket bên trong, nhằm dễ dàng rút khẩu súng Beretta 10mm đeo bên hông ra. Lúc này mặt trời đang lặn và bầu trời nhuộm một màu cam rực rỡ, nhưng thời tiết lại ấm áp đến bất thường, thật hợp mặc một chiếc áo phông cộc tay, khiến anh không khỏi tiếc sao mình vẫn đang phải mặc áo chùm. Thời tiết khu vực D.C cũng khó đoán định như bất kỳ đâu trên thế giới

“Xin chào, tiến sỹ Ryan” một trong những đứa trẻ nhà Zimmer nói “Mẹ đang ở kia ạ”

“Được rồi’ Ryan rảo bước ra phía sân sau, theo con đường lát đá, thấy Carol ở phía sau, cùng với đứa út trong chiếc nôi mới. Clark nhìn quanh, cảnh giác như mọi khi, nhưng không thấy gì ngoài bãi cỏ xanh mướt và dãy ô tô đậu, vài đứa trẻ đang ném bóng. Nhiệt độ tháng 12 vẫn cao khiến Clark cảm thấy lo lắng Anh tin mùa đóng năm nay sẽ cmn rất lạnh

“Chào Carol!” Jack gọi. Mrs. Zimmer đang nghiêng người nhìn đứa con út trong nôi

“Tiến sỹ Ryan, anh có thích chiếc nôi mới này không?” Jack gật đầu, cảm thấy hơi tội lỗi. Anh đáng nhẽ nên giúp cô ráp chiếc nôi. Anh vốn là chuyên gia trong việc lắp ráp đồ chơi mà. Jack nghiêng người về phía trước

“Nhóc khỏe không?”

“Nó không muốn ra ngoài, nhưng đến giờ ăn tối rồi” Carol đáp “Anh giúp nhé?”

“Mọi người khỏe chứ?”

“Peter đã được nhận vào trường đại học, MIT với học bổng toàn phần”

“Tuyệt quá!” Jack ôm chúc mừng cô. Mấy câu chuyện hài cũ thường là gì nhỉ? “Bác sỹ 5 và luật sư 3?” Chúa ơi, không biết Buck có tự hào với kết quả bọn trẻ đạt được không nhỉ? Tất nhiên, điều này chắc chắn có ảnh hưởng do người Châu Á bị ám ảnh với điểm số học của con, giống như người Do Thái tại Mỹ. Nếu có cơ hội xuất hiện ngay trước mặt, phải bằng mọi cách nắm chặt lấy. Anh cúi đầu nhìn đứa út nhà Zimmer, nhó giơ tay đòi Chú Jack bế “Đến đây nào, Jackie” Anh bế nhóc lên và hôn. Bỗng Ryan nhìn lên, anh nghe thấy tiếng động

“Trúng ngay chóc” đúng là một mánh đơn giản nhưng hiệu quả. Ngay cả khi biết chuyện sẽ đến nhưng không thể đề phòng. Chiếc xe van có nhiều nút bấm, mỗi khi bấm sẽ phát ra tiếng bíp. Khi bộ não người nghe được âm thanh này thường coi nó là tín hiệu nguy hiểm và theo bản năng nhìn ra phía nguồn phát ra âm thanh để xem có phải đáng chú ý không. Điều tra viên nhấn nút gần nhât và gần như chắc chắn, Ryan nhìn về phía nguồn âm thanh, khi tay vẫn ôm đứa nhỏ. Anh bị chụp ảnh cảnh đang ôm người phụ nữ, hôn đứa trẻ và giờ có khuôn mặt cận mặt để bổ xung cho cuộn bang video. Thật đơn giản. Mọi dữ liệu về gã Ryan này đã đầy đủ. Thật ngạc nhiên khi một người có vợ đáng yêu như thế lại thích cái đống rắc rối này, nhưng cuộc sống là thế, không phải sao? Anh chàng phụ trách an ninh CIA đã lo mọi thứ rất tốt và kín kẽ. Bọn họ còn có cả một đứa con nữa. Điều tra viên chửi thầm, Cứt thật, khi lắng nghe âm thanh tít tít của chiếc máy ảnh canon

“Ở lại ăn tối nhé! Hôm nay chúng tôi sẽ mở tiệc ăn mừng Peter nhận được học bổng”

“Cậu không thể từ chối dịp này rồi, tiến sỹ” Clark nhận xét

“được rồi” Ryan bế Jacqueline Theresa Zimmer vào nhà. Cả anh và Clark đều không nhận thấy thiếc xe van đỗ cách đó 50 yard đã rời đi vài phút trước

* * * * * *

Đây là phần tinh tế nhất của toàn bộ công đoạn. Chất plutonium được đổ vào một nồi gốm cerium sulfide. Các nồi gốm này được đưa vào lò điện. Fromm đóng và khóa cửa lò lại. Tất cả không khí trong lò được hút chân không bằng bơm, rồi thay thế lại bằng khí argon

“Trong không khí có thành phần oxy” Fromm giải thích “Argon là một loại khí trơ. Chúng ta không có cơ hội làm lần 2. Plutonium rất dễ phản ứng và tự chays. Các nồi gốm này cũng là khí trơ và bất phản ứng. Chúng ta đang sử dụng nhiều hơn một nồi gốm để tránh khả năng hình thành khối lượng tới hạn (critical mass) khiến phản ứng nguyên tử xảy ra sớm”

“Giai đoạn chuyển tiếp à?” Ghosn hỏi

“Chính xác”

“Mất bao lâu?” Qati xen vào

“2 giờ. Phần này không gấp được. Khi nồi ra khỏi lò phải đậy lắp nồi lại luôn và tất nhiên phải đổ khuôn dưới áp suất khí trơ. Giờ thì anh đã hiểu sao chúng ta cần loại lò này rồi chứ”

“Có phải để tránh nguy hiểm khi rót không?”

Fromm lắc đầu “Không hẳn. Chỉ cần cẩn thận thì sẽ an toàn. Hình dạng của khuôn rất đặc biệt để đảm bảo plutonium sẽ không đạt tới Khối lương tới hạn. Tôi đã từng làm cái này rất nhiều lần trên thí nghiệm mô phỏng. Đã từng có tai nạn, nhưng liên quan đến tổng khối lượng vật liệu phân hạch quá cao và những nguy hiểm khi xử lý plutonium thời đó chưa được hiểu biết đầy đủ. Không, chúng ta phải tiến hành thật chậm và cẩn thận. Hãy cứ coi nó là vàng đi” Fromm kết luận

“Quá trình gia công mất bao lâu?”

“3 tuần và thêm 2 tuần nữa để lắp ráp và kiểm tra từng bộ phận”

“Khi nào khai thác tritium hoàn thành?” Ghosn hỏi.

Fromm cúi người nhìn vào trong lò “Tôi sẽ làm điều đó ngay trước bước cuối cùng và khi đó dự án sẽ thành công….”

* * * * * *

“Trông có nét giống nhau nào không?” điều tra viên hỏi

“Khó mà nói” Wellington nghĩ “Dù sao thì anh ta cũng có vẻ đặc biệt thích đứa bé. Xinh đấy. Tôi vừa theo dõi thấy bọn họ lắp cái cũi cuối tuần trước. Đứa nhỏ – nhân tiên,tên là Jackie, tên đầy đủ là Jacqueline Theresa…”

“Ồ, thú vị đấy” Wellington ghi vào sổ “Dù sao thì bọn nhỏ thích mấy cái thứ chết tiệt này”

“Cô ta có vẻ thân thiết với tiến sỹ Ryan”

“Anh có nghĩ anh ta là cha đứa nhỏ không?”

“Có thể” Wellington trả lời, xem băng video và so sánh bức ảnh với nó

“Ánh sáng không tốt lắm”

“tôi có thể nhờ người bên phòng tối rửa ảnh phóng to hình ảnh lên 1 chút. Nhưng video thì cần thêm vài ngày. Họ phải làm trên từng khung hình”

“Ý kiến hay đấy. Chúng tôi muốn bằng chứng rõ ràng”

“Sẽ được. Vậy, có chuyện gì với anh ta à?”

“Anh ta sẽ được khuyến khích rời khỏi cơ quan chính phủ. Tôi đoán thế”

“Anh biết, nếu chúng ta không phải bên nhà nước thì anh sẽ bị coi là tống tiền, xâm phạm quyền riêng tư cá nhân…”

“Nhưng chúng ta chính là cơ quan nhà nước, và vì thế không bị áp tội đó. Gã này có quyền an ninh và cuộc sống cá nhân của anh ta không phải thuộc quyền đó”

“Tôi cho rằng chúng ta không phải chịu trách nhiệm về cái này, đúng không?”

“Chính xác”