← Quay lại trang sách

Chương 22 ẢNH HƯỞNG

“Mẹ kiếp, Ryan, cậu không thể làm thế!”

“Làm gì?” Ryan hỏi lại

“Cậu tự ý đến Đồi Capital sau lưng tôi”

“ Ý ông là sao? Tất cả những điều tôi làm chỉ là báo cáo Trent và Fellows rằng có chuyện không ổn. Đó là nhiệm vụ của tôi”

“Chuyện đó chưa được xác nhận” Giám đốc khăng khăng

“Vậy, có cái gì từng được xác nhận đầy đủ không?”

“Nhìn cái này đi” Cabot đưa qua một hồ sơ mới

“Đây là báo cáo của SPNNAKER. Tại tao tôi chưa đọc được nó?”

“Giờ thì đọc đi!” Caoot quát lại “Xác nhận có rò rỉ…” Đây là một bức điện ngắn và Jack vội vàng xem qua “Ngoại trừ việc ông ta nghĩ có rò rỉ ở Đại Sứ Quán Moscow. Có lẽ là một thư ký phụ trách mã”

“Đó chỉ là suy đoán từ phía ông ta – tất cả những gì ông ta nói là ông ấy muốn báo cáo giờ phải chuyển bằng tay. Đó là điều chắc chắn nhất trong báo cáo này”

Cabot né tránh “Tôi biết chúng ta đã làm trước đó rồi”

“Đúng thế” Ryan công nhận, giờ chuyện đó thậm chí còn dễ dàng hơn với dịch vụ chuyển phát tận tay từ New York tới Moscow “Cái dây chuột đó giờ xử lý thế nào?”

Nghe vậy, Ryan nhíu mày. Cabot thích sử dụng tiếng lóng của Cia nhưng thuật ngữ ‘dây chuột’ (rat line) đã lỗi thời từ lâu, bao hàm ý hàng loạt người và phương pháp chuyển tài liệu từ một điệp viên đến sỹ quan phụ trách. “Phương pháp giờ khá đơn giản. Kadishev bỏ tin vào túi áo khoác. Nhân viên phục vụ tại Quốc Hội sẽ lấy tờ thông tin ra và bỏ chúng vào túi của một trong số những người ‘tình cờ’ của chúng ta, không ai để ý. Đơn giản và trực tiếp. Cũng nhanh nữa. Tôi chưa bao giờ thoải mái với chuyện này, nhưng nó hiệu quả”

“Vậy giờ chúng ta có 2 điệp viên cấp cao nhất không hài long với hệ thống liên lạc của chúng ta và tôi phải bay tới Nhật – tư cách cá nhân- để gặp một trong số họ”

“Cũng không có gì bất thường khi một điệp viên muốn gặp sỹ quan cấp cao trong Cục, thưa giám đốc. Những người này đang rất lo lắng và khi biết mình được một lãnh đạo cấp cao làm việc cùng và lo lắng họ họ là những gì họ cần lúc này”

“Nhưng tôi sẽ mất thời gian cả tuần đấy!” Cabot vặn lại

“Dù sao ông cũng phải đi Hàn vào cuối tháng 1” Ryan nói thẳng “Ông có thể ghé qua thăm bạn của chúng ta trên đường quay về. Ông ta không yêu cầu được gặp ông ngay lập tức, chỉ là sớm được gặp thôi” Ryan xem lại báo cáo của SPINNAKER, không biết tại sao Cabot lại lạc hướng bởi những thứ không liên quan. Tất nhiên, đó là bởi người đàn ông này là người nửa vời, lười biếng và không thích bị thua khi tranh luận

Báo cáo mới này nói rằng Narmonov quả thực đang lo lắng rằng phương Tây sẽ phát hiện ra mối quan hệ của ông ta với Quân đội Liên Xô và KGB đang tồi tệ đến mức nào. Không có thông tin gì thêm về các vũ khí hạt nhân bị thất lạc, nhưng nhiều sự thay đổi phe phái trong quốc hội. Bản báo cho Ryan có ấn tượng nhưng đang bị tát vào mặt. Anh quyết định sẽ để Mary Pat xem. Trong tất cả nhân sự CIA, cô là người duy nhất hiểu gã này “Tôi nghĩ ông sẽ đưa báo cáo này cho Tổng Thống”

“Phải, tôi nghĩ mình phải trình”

“Nếu tôi được phép đề nghị, hãy nhớ nói với ông ấy rằng chúng ta chưa thật sự xác nhận bất cứ thông tin nào Kadishev nói”

Cabot nhìn lên “Tại sao?”

“Bởi vì đó là sự thật, thưa giám đốc. Khi ông nhận được thông tin gì đó từ nguồn tin duy nhất, đặc biệt là thông tin đó có tầm quan trọng cao, ông phải nói với người ta điều đó”

“Tôi tin gã này”

“Tôi không chắc lắm”

“Người Nga cũng sẽ tin thôi” Cabot lưu ý

“Đúng vậy, họ sẽ tin nó, nhưng tôi cảm thấy cmn rằng tốt hơn hết chúng ta nên xác nhận nó thông qua kênh khác” Jack nói

“Vậy, cậu có cơ sở nào để nghi ngờ thông tin này không?”

“Hiện tại tôi không có gì cả, không. Chỉ là chúng ta nên có thể xác minh nó bằng cách nào đó bây giờ”

“Vậy, cậu hy vong tôi đến Nhà Trắng, trình ra cái này, rồi công nhận rằng nó có thể sai?” Cabot dập tắt điếu xì gà khiến Ryan cảm thấy nhẹ nhõm

“Vâng, sir”

“Tôi sẽ không làm thế!”

“Ngài phải làm thế, sir. Ngài phải làm thế vì đó là sự thật. Đó là nguyên tắc”

“Jack, tôi e rằng không đến lượt cậu nhắc tôi về quy tắc ở đây, Tôi là giám đốc, cậu biết không”

“Coi này, Marcus” Ryan cố gắng hết sức để giọng nói tỏ ra bình tĩnh “Những gì chúng ta có ở đây với gã này là vài thông tin thực sự nóng, thông tin mà, nếu đúng, có thể ảnh hưởng đến cả chiến lược quan hệ với Liên Xô. Nhưng nó chưa được xác thực. Chỉ đến từ một người, ok? Sẽ thế nào nếu ông ta sai? Sẽ thế nào nếu ông ta hiểu nhầm đâu đó? Sẽ thế nào nếu ông ta thậm chí nói dối chúng ta?”

“Chúng ta có lý do gì để tin vào mấy giả thiết đó không?”

“Không, thưa giám đốc, nhưng thông tin quan trọng kiểu này – có thận trọng hay hợp lý không khi thay đổi chính sách cả một quốc gia chỉ dựa vào tin nhắn thông tin của một người?”

Đây là mánh khóe cực kỳ hiệu quả với Marcus Cabot, thận trọng và hơp lý “Jack, tôi hiểu những gì ý cậu muốn nói. Xe đang đợi rồi. Tôi sẽ quay lại sau 2 giờ nữa”

Cabot chộp lấy áo khoác và bước ra khỏi phòng. Xe CIA đang đợi. Là giám đốc cục tình báo, ông ta có 2 vệ sỹ, một người ngồi lái xe và một người ngồi ghế trước. Nếu không ông ta sẽ phải đối phó với tình trạng giao thông như bao người khác. Khi xe xuống Đại lộ George Washington Parkway, ông ta khó chịu khi nghĩ đến Ryan. Đúng thế, ông ta là người mới trong CIA. Đúng thế, ông là đúng là không có kinh nghiệm. Đúng là ông ta thích giao nhiệm vụ hàng ngày cho cấp dưới. Nhưng nói gì thì nói, ông ta là giám đốc, không cần phải giải quyết mấy cái sự vụ nhỏ nhoi đó Ông ta bắt đầu thấy mệt mỏi vì bị nhắc nhở về quy tắc 2 lần mỗi tuần, mệt mỏi với những gì Ryan rót vào đầu ông ta, mệt mỏi vì bị Ryan đè đầu cưỡi cổ, mệt mỏi phải ngồi một chỗ và nghe ai đó cằn nhằn mỗi khi có cơ hội thể hiện bản thân. Khi bước vào Nhà Trắng, Cabot đã rất tức giận

“Chào buổi sang, Marcus” Liz Elliot nói trong văn phòng

“Chào buổi sang. Chúng tôi có một báo cáo của SPINNAKER nữa cần Tổng Thống xem qua”

“Vậy Kadishev nói gì?’

“Ai nói với cô về tên ông ta?” DCI nhíu mày

“Ryan…ông không biết sao?”

“Mẹ kiếp!” Cabot chửi thề “Hắn không nói gì với tôi cả”

“Ngồi xuống đi, Marcus. Chúng ta có vài phút. Ông không vui với Ryan đến mức nào?”

“Thỉnh thoảng hắn quên ai mới là giám đốc và ai chỉ là phó giám đốc”

“Anh ta vẫn kiêu ngạo, phải không?”

“Hơi một chút” Cabot lạnh lùng

“Anh ta giỏi việc mình làm – trong lĩnh vực chuyên môn- nhưng về mặt cá nhân, tôi thấy mệt mỏi với thái độ của anh ta”

“Tôi hiểu ý cô. Hắn thích chỉ bảo tôi cần làm gì – ví dụ như cái này đây”

“Ồ, anh ta không tin vào phán đoán của ông?” vị cố vấn an ninh quốc gia hỏi, khiêu khích

Cabot nhìn lên “Phải, thái độ kẻ cả ấy”

“Chà, chúng ta không thể thay đổi mọi thứ của chính phủ tiền nhiệm. Tất nhiên, anh ta là dân chuyên nghiệp về chuyện này….”giọng cô ta kéo dài ra

“Còn tôi thì không?” Cabot hỏi lại

“Tất nhiên ông cũng là dân chuyên nghiệp, Marcus. Ông biết là tôi không bao giờ có ý đó!”

“Xin lỗi, Liz. Cố nói đúng. Thỉnh thoảng hắn khiến tôi phát bực. Chỉ thế thôi”

“Cùng đi gặp Boss nào”

“Chuyện này đáng tin cậy đến mức nào?” 5 phút sau tổng thống Fowler hỏi lại

“Như ngài đã đọc, gián điệp này đã làm cho chúng ta 5 năm rồi và thông tin của ông ta luôn chính xác”

“Anh đã xác nhận nó chưa?”

“Chưa hoàn toàn” Cabot trả lời “Có vẻ như chúng ta không thể. Nhưng bộ phận phụ trách Nga của chúng tôi tin nó và tôi cũng vậy”

“Ryan thì nghi ngờ”

Cabot thấy mệt mỏi khi phải nghe về Ryan “Tôi thì không, thưa Tổng Thống. Tôi nghĩ Ryan đang cố gắng tạo ấn tượng với chúng ta rằng anh ta có cái nhìn mới về chính phủ Liên Xô, cố gắng cho chúng ta thấy anh ta không phải còn người của chiến tranh lạnh nữa” Cabot lại vướng vào những chuyện vặt không đáng, Elliot nhủ thầm.

Đôi mắt Fowler nheo lại “Elizabeth?”

“Chắc chắn bộ máy an ninh của Liên Xô đang cố gắng tìm kiếm vị thế tốt hơn” cô ta vang lên ở tầm âm thanh hợp lý nhất “Bọn họ không vui với chuyện tự do hóa, không thích bị mất quyền lực và không vui với ý nghĩ đây là do sai lầm lãnh đạo của Narmonov. Vì vậy, thông tin này phù hợp với nhiều thực tế chúng ta đang có. Tôi nghĩ chúng ta có thể tin”

“Nếu đây là sự thực, vậy thì chúng ta phải giảm sự ủng hộ dành cho Narmonov. Chúng ta không thể tham gia tham gia vào với họ để củng cố một chính phủ tập quyền hơn, đặc biệt nếu các thành viên của chính phủ này rõ ràng không thích chúng ta”

“Đồng ý” Liz nói “sẽ tốt hơn nếu bỏ qua Narmonov. Nếu ông ta không thể kiểm soát chặt chẽ quân đội theo ý muốn thì phải có ai đó khác. Tất nhiên, chúng ta phải cho ông ta cơ hội công bằng…làm cách nào thì đó là vấn đề chiến lược. Chúng ta không muốn đất nước đó rơi vào tay quân đội được, phải không?”

“Em đang đùa đấy à?” Fowler nhận xét.

Họ đang đứng trên phần đường dành cho người đi bộ trên bến tàu khổng lồ dành cho con tàu ngầm Trident chuẩn bị ra biển, quan sát đám thủy thủ tàu USS Georgia chuẩn bị cho lần ra khơi tiếp theo “Bart, anh đã nói chuyện với anh ta chưa?” Jones hỏi

“Ron, lời giải thích của cậu ta rất có lý”

“Lần cuối anh thấy tôi sai là khi nào?”

“Cái gì chả có lần đầu tiên”

“Thuyền trưởng, không phải lần này” Tiến sỹ Jones bình tĩnh “Tôi có cảm giác đúng”

“OK, tôi muốn cậu dành nhiều thời gian hơn trên thiết bị mô phỏng với đội sonar của cậu ta”

“Cũng được” Jones yên lặng vài giây “anh biết không, thật vui khi được ra biển, dù chỉ thêm lần nữa”

Mancuso quay lại “Cậu tình nguyện?”

“Không. Kim có thể không hiểu sao tôi phải đi vắng đến 3 tháng. 2 tuần là đủ dài rồi. Mà có thật ra quá lâu ấy. Tôi là một người của gia đình, Bart, già rồi và đáng kính Không còn trẻ và có đôi mắt sáng như mấy thằng nhóc kia”

“Cậu nghĩ gì về họ?”

“Mấy thằng nhóc sonar á? Bọn họ giỏi, theo dõi cũng rất tốt. Cái người Ricks thay thế là Jim Rosselli, phải không?”

“Đúng rồi”

“Ông ấy đã huấn luyện họ rất tốt. Chúng ta có thể nói chuyện không ghi biên bản không?”

“Được”

“Ricks không phải là một thuyền trưởng giỏi. anh ta quá khắc nghiệt với thủy thủ đoàn, yêu cầu quá nhiều, quá khó hài lòng. Hoàn toàn không giống anh, Bart’

Mancuso lảng tránh lời khen “Mỗi người đều có phong cách riêng”

“Tôi biết điều đó, nhưng tôi sẽ không muốn ra khơi cùng với anh ta. Một trong những sỹ quan đã yêu cầu được thuyên chuyền. Gần nửa tá sỹ quan cấp trung cũng đang làm thế đấy”

“Tất cả họ đều có vấn đề về gia đình” Mancuso đã duyệt tất cả lệnh thuyên chuyển đó, bao gồm cả sỹ quan ngư lôi trẻ tuổi

“Không, họ chẳng có vấn đề gì về gia đình hết” Jones nói “họ cần lý do và viện cớ đó”

“Ron, coi này, tôi là một chỉ huy hạm đội, ok? Tôi chỉ đánh giá các CO (chỉ huy) dưới quyền dựa trên thành tích. Ricks không ở đây nếu cậu ta kém cỏi”

“Anh đang nhìn từ trên xuống. Tôi đang nhìn từ dưới lên. Theo quan điểm của tôi, người đàn ông này không phải là một thuyền trưởng giỏi. Tôi sẽ không nói điều đó với bất kỳ ai khác, nhưng chúng ta là đồng đội. OK. Tôi chỉ là một lính quèn, cấp E-6 hạng xoàng, nhưng anh chưa bao giờ đối xử với tôi theo cách đó. Anh là một Sếp tốt. Ricks không thế. Đám thủy thủ không thích anh ta, không tin vào anh ta”

“Chết tiệt, Ron, Tôi không cho phép mấy thứ này ảnh hưởng tới đánh giá của tôi được”

“Phải, tôi biết. Annapolis, bạn học cũ trường hải quân, bất kể chuyện gì. Tình bạn. Anh gặp họ và thái độ thay đổi. Như tôi tôi, tôi sẽ không nói mấy chuyện này với bất kỳ ai khác. Nếu tôi mà ở trên con tàu đó, tôi cũng cố xin thuyên chuyển”

“Tôi đã từng ra khơi với vài thuyền trưởng tôi không thích. Chủ yếu là vấn đề phong cách chỉ huy”

“Nếu anh nói thế thì tùy, Chuẩn Tướng” Jones dừng lại một chút “Chỉ cần nhớ một điều, ok? Có rất nhiều cách để lấy lòng sỹ quan cấp trên, nhưng chỉ có một cách duy nhất để thu lòng cấp dưới”

* * * * * *

Fromm tuân thủ nguyên tắc làm chậm để cẩn thận. Khuôn đúc đã nguội từ lâu và giờ đang được mở tung trong khu vực khí trơ của bộ công cụ máy đầu tiên.Bộ modul kim loại định hình ban đầu đã được đặt cố định. Đích thân Fromm kiểm tra mã vận hành máy tính của máy công cụ, sau đó nhấn nút đầu tiên. Hệ điều hành tự động khởi động. Tay trục cơ khí chọn giá đỡ công cụ thích hợp, gắn nó vào trục, sau đó tự đặt lại. Khu vực xử lý khép kín chứa đầy khí argon, và Freon được phun lên khối plutonium nhằm giữ cho mọi thứ được giữ ở môi trường có nhiệt độ ổn định thích hợp. Fromm chạm vào màn hình máy tính và chọn chương trình khởi động. Trục bắt đầu quay, chẳng mấy chốc đạt tới một nghìn vòng quay mỗi phút (RPM = round per minute). Lúc này, trục quay bắt đầu tiếp cận khối plutonium theo cách không thể tưởng tượng được—không giống thiết kế nhân tạo cũng không giống chuyển động cơ học, mà giống sự bắt chước hài hước các hành động của con người hơn. Trong khi mọi người đang theo dõi hoạt động của máy công cụ qua lớp bảo vệ, máy tiện đã tiện những sợi bạc từ khối plutonium

“Chúng ta đang mất khoảng bao niêu plutonium?” Ghosn hỏi

“Ồ, tổng lượng mất ít hơn 20 gram” Fromm ngần ngừ “Không có gì phải lo cả” Fromm nhìn vào một máy đo khác đo áp suất tương đối, căn phòng trống rỗng ngoại trừ máy công cụ, và áp suất trong khu vực vận hành kín hơi thấp hơn áp suất trong phòng. Thực ra, khí argon nặng hơn không khí, vì vậy không khí bay lơ lửng phía trên mà không chạm vào plutotonium, do đó tránh được khả năng gây cháy. Một khi cháy nó sẽ tạo ra bột plutonium, thứ mà theo Fromm cảnh báo là sẽ gây ra chết người. Một dạng kim loại độc hại, nguy cơ phóng xạ bổ xung – chủ yếu là các alpha năng lượng thấp – thứ gây chết người không chỉ nhanh chóng và còn đau đớn. Các thợ máy bước vào phòng đảm nhiệm tiếp công việc của Fromm. Hắn nghĩ, họ đã được đào tạo rất tốt. Kỹ năng của bọn họ, dưới sự hướng dẫn của hắn, đã tiến bộ nhanh chóng, gần như có thể so sánh với đám người được đào tạo tại Đức. Thiếu sót duy nhất là bọn họ không được học hành chính quy. Nhưng như người ta vẫn nói: Lý thuyết phải gắn với thực hành

“Mất bao lâu?” Qati hỏi

“Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi? Chúng ta cần phải theo đúng kế hoạch đề ra. Giai đoạn dự án này đang là giai đoạn tốn nhiều thời gian nhất. Sản phẩm chúng ta đang làm phải thật hoàn hảo. Cực kỳ hoàn hảo. Nếu phần này của thiết bị không hoạt động được thì tất cả coi như xong”

“Mọi thứ khác chúng ta đang làm cũng vậy đấy!” Ghosn nói thẳng

“Chính xác, anh bạn trẻ, nhưng đây là phần dễ xảy ra sai sót nhất. Kim loại này rất khó gia công và những thay đổi trong pha của kim loại khiến nó càng khó hơn. Giờ, hãy cùng xem các mảnh thuốc nổ đó nào”

Ghosn nói đúng. Mọi thứ phải hoạt động. Kể từ lúc lên bản thiết kế, Fromm đã nghĩ đến thuốc nổ. Họ sử dụng chất nổ TNT thông thường, làm cho thuốc nổ cực kỳ cứng mà không làm thay đổi tính chất hóa học. Thông thường phải là chất nổ dẻo, có đặc điểm dễ biến dạng. Họ đã phải cách mạng hóa tính chất này của chất nổ dẻo, vì hình dạng của chất nổ là yếu tố chính quyết định cách năng lượng được truyền trong một vụ nổ. Ghosn đã tạo ra được 600 mảnh thuốc nổ, mỗi mảnh là một phần của một hình bầu dục hoàn chỉnh và bảy mươi mảnh thuốc nổ lồng vào nhau tạo thành chính xác một vòng chất nổ có đường kính ngoài là 35 cm. Mỗi mảnh thuốc nổ có một kíp nối với kíp nổ. Các dây chì nối từng khối thuốc nổ với kíp phải có cùng chiều dài. Fromm nhấc một trong số mảnh thuốc nổ lên

“Cậu nói tất cả các mảnh này đều giống nhau?” Fromm hỏi

“Hoàn toàn giống nhau. Tôi đã làm chính xác theo chỉ dẫn của anh”

“Lấy ra 70 mảnh đi, Tôi sẽ kiểm tra bằng 1 trong những phôi thép không gỉ và chúng ta sẽ biết kết quả”

Địa điểm kiểm tra đương nhiên đã được chuẩn bị từ lâu. Thực tế, đó là miệng hố bị xói mòn từ quả bom Mark 84 do Mỹ sản xuất do 1 con F-4 Phanton của Israel thả xuống vài năm trước. Người của Qati đã dựng sẵn một ngôi nhà gỗ ở đây, và thêm ba lớp bao cát lên mái nhà. Trên đó có tấm lưới ngụy trang đã được giăng ra để người ngoài khó phát hiện. Quá trình thử nghiệm lắp ráp bom diễn ra trong ba giờ. Sau đó, họ cắm một thiết bị đo sức căng điện tử vào bánh thép không gỉ và kéo một sợi dây đến một miệng núi lửa khác cách đó hai trăm mét – nơi Fromm sử dụng một máy hiện sóng để kiểm tra kết quả. Mọi thứ đã sẵn sàng ngay trước khi hoàng hôn.

“sẵn sàng” Ghosn nói

“Tiến hành đi” Fromm trả lời, tập trung vào máy hiện sóng trước mặt. Ibrahim nhấn nút. Các mô hình kiến ​​trúc ngay lập tức bị xóa sổ, ngoại trừ một số ít bị vứt đi. Một số bao cát còn sót lại, bay trong không khí, nhưng chủ yếu là một trận mưa bụi bẩn. Trước khi mọi người nghe thấy tiếng nổ lớn, màn hình máy hiện sóng hiển thị áp suất tối đa. Bock và Qati hơi thất vọng trước ảnh hưởng vật lý của vụ nổ, chủ yếu bởi vì các bao cát làm suy yếu tác dụng thực sự của vụ nổ. Một vụ nổ nhỏ như vậy có thể kích nổ bom hạt nhân không?

“Thế nào?” Ghosn hỏi khi một người chạy đến hố thử nghiệm

“Thiếu 10%” Fromm nhìn lên, rồi mỉm cười “10% là quá nhiều”

“Nghĩa là sao?” Qati hỏi, đột nhiên lo lắng họ đã làm sai gì đó

“Có nghĩa là cậu sinh viên của tôi đã học bài rất tốt” 15 phút sau, họ xác nhận kết quả. Hai người đã mất nhiều thời gian để tìm ra khối thép không gỉ được sử dụng trong thí nghiệm, và mất thêm nửa giờ để làm sạch lớp vonfram bao phủ khối. Thứ từng dày bằng nắm tay giờ là một hình trụ xoắn có kích thước bằng điếu xì gà. Nếu nó là plutonium, nó sẽ gây ra một vụ nổ hạt nhân. Tất nhiên, người Đức chắc chắn. Fromm cầm nó trên tay và đưa cho Ibraham xem

“Herr Ghosn” ông ta trang trang trọng “Cậu là một thiên tài về chất nổ. Đúng là kỹ sư giỏi. Ở DDR, cần phải 3 lần thử mới đạt được kết quả thế này. Cậu đã làm được chỉ qua có 1 lần”

“Còn cần phải thử bao nhiêu nữa?”

Fromm gật đầu “Rất tốt. Chúng ta sẽ làm thêm 1 lần thử nữa vào ngày mai. Tất nhiên, chúng ta sẽ thử nghiệm với tất cả khối thép không gỉ”

“Đó là lý do vì sao chúng ta tạo ra chúng mà” Ghosn đồng ý

Trên đường quay về, Bock thầm tính toán. Theo như Fromm nói thì lực nổ cuối cùng sẽ hơn 450.000 tấn TNT.Sau khi khấu trừ thì nó sẽ còn đâu đó khoảng hơn 400.000 tấn. Bock luôn thận trọng trong việc ước tính con số thương vong. Sân vận động đó và mọi thứ trong đó sẽ tan thành mây khói ngay lập tức. Không, hắn tự đính chính lại. Không thực sự đúng, vũ khí này chẳng có gì kỳ diệu cả, nó chỉ là một thiết bị nổ cực lớn. Sân vận động và mọi thứ bên trong sẽ bị phá hủy hoàn toàn, nhưng đồng thời sẽ có một lượng lớn đá vụn bay xung quanh, và những viên đá này có thể bay xa hàng trăm mét, thậm chí hàng nghìn mét. Các vùng gần nhất sẽ bị thiết bị này nổ cho từng mảnh nhỏ, bụi sẽ được quả cầu lửa hấp thụ, một phần cặn bom sẽ bám tiếp vào lớp lửa đang bốc lên. Đây là bụi phóng xạ – bụi với tàn dư bom, sẽ được thổi theo chiều gió. Phần lớn sẽ rơi trong phạm vi ba mươi km tính từ địa điểm xảy ra vụ nổ. Phần còn lại của bụi sẽ theo gió đến với Chicago, St. Louis, hoặc thậm chí là Washington, tùy thuộc vào hướng gió vào thời điểm đó. Có bao nhiêu người sẽ chết vì bụi phóng xạ?

Câu hỏi hay. Hắn ước tính sơ sơ có khoảng 200.000 người sẽ chết, chắc chắn không nhiều hơn thế. Ngoài ra, nửa triệu đến một triệu người sẽ chết gián tiếp do vụ nổ, bao gồm cả những người chết vì ung thư do phóng xạ, mà phải mất nhiều năm mới tự biểu hiện ra. Như Qati đã lưu ý trước đây, số người chết thực tế hơi đáng thất vọng. Người ta dễ dàng nghĩ mấy quả bom hat jnhaan là động cơ hủy diệt kỳ diệu, nhưng không phải thế. Chúng đơn thuần chỉ là những quả bom cực mạnh với vài tác dụng phụ kỳ diệu mà thôi. Nó cũng là loại vũ khí khủng bố tốt nhất từng có. Khủng Bố! Bock tụ nhủ, Đó chính là mình ư? Tất nhiên, đó là trong con mắt của những kẻ kết tội. Từ lâu Bock đã quyết định dành sự tôn trọng cho đánh giá của người khác. Sự kiện lần này sẽ là minh chứng tốt nhất cho điều đó

* * * * * *

“John, tôi muốn nghe ý kiến của anh” Ryan nói

“Gì vậy?” Clark hỏi lại

“Tôi không suy nghĩ được gì. Thủ Tướng Nhật Bản sẽ thăm Mexico vào tháng 2 này và ông ta dự kiến đến đây gặp Tổng Thống. Chúng tôi muốn biết ông ta sẽ nói gì trên máy bay”

“Tôi không có chân đủ dài để mặc bộ đồ tiếp viên, tiến sỹ. Noài ra, tôi cũng chưa bao giờ học cách tiếp trà” viên sỹ quan hiện trường sau khi nói nói đùa xong thì quay sang khuôn mặt nghiêm túc “Có cần cài bọ trên máy bay….? Nghe có vẻ là một thách thức thật sự về mặt kỹ thuật đấy”

“Anh biết gì về cái này không?”

John liếc nhìn ly cà phê trong tay “Tôi từng lắp đặt vài thiết bị thu thập thông tin tình báo trước đây, nhưng luôn là ở trên mặt đất. ở trên máy ay cậu phải tính đến tiếng ồn xung quanh. Cậu cũng phải tính nát nước xem đối tượng cậu định theo dõi ngồi ghế nào. Chưa kể cậu cần phải lo đến an ninh khi đối tượng cần theo dõi là loại máy bay dành cho nguyên thủ. Mặt kỹ thuật có lẽ là khó nhằn nhất đấy” anh khẳng định. “Đe dọa cá nhân lớn nhất với một người có lẽ là ở nhà – trừ khi ông ta định dừng chân qua Detroit đúng không? Thành Phố Mexico. Đường rồi, những người nói tiếng Tây Ban Nha ở đó và tiếng Tây Ban Nha của tôi khá tốt. Tất nhiên tôi sẽ đưa Ding đi cùng….loại máy bay ông ta đang sử dụng là loại nào?”

“Tôi đã kiểm tra. Ông ta sẽ bay trên 1 chiếc JAL 747. Tầng phía trên sau buongf lái là phòng hội nghị. Họ cũng đặt giường ngủ trên đó. Đó là nơi ông ấy sẽ ở. Thủ tướng Nhật thích trò chuyện với các phi công. Ông ấy có cách di chuyển máy bay khá thông minh, ngủ nhiều nhất có thể để tránh ảnh hưởng của chênh lệch múi giờ bay”

Clark gật đầu “Mọi người sẽ phải lau cửa sổ. Không phải ai cũng có một căn cứ không quân làm tất cả dịch vụ mặt đất như chúng ta. Nếu JAL có các chuyến bay thường xuyên đến đó, họ sẽ có một đội mặt đất người Mexico. Tôi sẽ kiểm tra dữ liệu của chiếc 747….như tôi nói, phần này dễ. Tôi có lẽ có cách. Thậm chí có thể đưa cho Ding một nhân thân giả và nhận 1 việc ở đó. Cách đó sẽ khiến công việc tiến hành dễ hơn. Tôi đoán hành động này sẽ được cấp trên phê duyệt?”

“Tổng thống nói ‘hãy tìm cách’ Ông ấy sẽ phải phê duyệt kế hoạch của chúng ta thôi”

“tôi cần nói chuyện với mấy gã S&T” Clark đang ám chỉ đến trưởng phòng Science and Technology (Khoa Học và Công Nghệ) của CIA “Vấn đề thực sự là tiếng ồn….tiến sỹ, khẩn cấp đến mức nào?”

“Rất khẩn, John”

“OK” Clark đứng dậy “Chúa ơi, tôi sẽ lại là một gã gián điệp hiện trường. Tôi sẽ phải qua tòa nhà mới đó. Cần vài ngày để kiểm tra liệu có khả năng hay không. Điều đó có nghĩa là tôi không thể đi công tác UK?”

“ Có phiền đến anh không?” Jack hỏi

“Không. Chỉ muốn về nhà sớm thôi”

“Được đấy. Tôi sẽ đến Hamley’s mua vài món quà giáng sinh”

“Cậu biết cậu may mắn thế nào khi bọn trẻ còn nhỏ không? Giờ thì tất cả những mong muốn của mấy cô con gái nhà tôi là quần áo, và tôi thì có biết mua quần áo phụ nữ thế nào đâu” Clark sợ nhất phải mua quần áo cho phụ nữ

“Sally giờ nghi ngờ về ông già Noel rồi, nhưng Jack nhỏ thì vẫn tin”

Clark lắc đầu “Sau khi cậu không còn tin vào Ông Già Noel, mọi thứ đều trở nên khó khăn cả”

“Thế đấy không phải sự thật sao?”