← Quay lại trang sách

Chương 23 QUAN ĐIỂM

“Jack, cậu trông cmn tệ quá” Sir Basil Charleston nhận xét

“Nếu thêm một người nào nữa nói tôi thế này, tôi sẽ giết người đấy”

“Chuyến bay tệ thế à?”

“Xóc như qua địa ngục suốt cả chặng bay. Không ngủ được mấy” quầng thâm dưới mắt sâu hơn bình thường

“Chà, vậy xem bữa trưa có giúp cậu đỡ hơn không nhé”

“Thời tiết hôm nay đẹp thật” Ryan để ý khi họ đi trên đường Westminster Bridge Road tới tòa nhà quốc hội. Hôm nay là một ngày mùa đông hiếm hoi ở Anh có bầu trời trong xanh, không một gợn mây, một cơn gió lạnh từ sông Thames thổi tới nhưng Ryan không bận tâm. Anh vẫn đang mặc một chiếc áo khoác dày và một chiếc khăn ấm quanh cổ, cơn gió lạnh tạt vào mặt khiến anh thêm tỉnh táo “Bas, có vấn đề ở văn phòng à?”

“Tìm thấy một con bọ, con bọ chết tiệt, chỉ cách tòa nhà của tôi có 2 tầng! Cả tòa nhà đang được dọn dẹp”

“Mọi chuyện đang khó khăn. KGB à?”

“Không chắc” Charleston nói khi họ đi qua cầu “mặt tiền tòa nhà là một mớ hỗn độn, như cậu thấy, lớp tường ngoài bắt đầu rơi từng mảng – như xảy ra với Sở Cảnh Sát Scotland Yard vài năm trước. Đám công nhân phát hiện ra một đám dây xuất hiện khó hiểu và lần theo nó….những người bạn Nga của chúng ta chưa cắt hết hành động của mình và nhiều cơ quan tình báo khác cũng thế thôi. Có thấy điều gì giống thế bên cơ quan cậu không?”

“Không, tòa nhà chúng tôi không ở chỗ náo nhiệt được như Tòa Nhà Thế Kỷ/ Century House” Jack ám chỉ đến việc Cơ Quan Tình Báo Mật Vụ Anh tọa lạc trong một khu dân cư khá đông đúc – bên cạnh đó là một khu chung cư – một con bọ năng-lượng-thấp cũng có thể lấy được dư liệu. Hoàn toàn không giống trụ sở Langley của CIA, nằm một mình biệt lập trên một khu rừng rộng lớn. Thêm vào đó, trụ sở CIA xây mới hơn, được lắp đặt một số thiết bị tinh vi có khả năng chặn đường truyền sóng vô tuyến bên trong tòa nhà “Các ông nên làm như chúng tôi, lắp đặt các thiết bị che chắn sóng vô tuyến”

“Chuyện đó sẽ tốn cmn rất nhiều tiền đấy, ngay lúc này sợ là không có”

“À, nó cho chúng ta cơ hội đi dạo. Nếu ai đó có thể cài bọ nghe lén chúng ta ở đây thì chúng ta đã thua rồi”

“Chuyện không bao giờ kết thúc, phải không? Chúng ta đã chiến thắng Cuộc Chiến TRanh Lạnh nhưng trò chơi không bao giờ, không bao giờ kết thúc cả”

“Tên vị thần Hy Lạp đó là gì nhỉ? Cái người đã bị các vị thần trừng phạt bằng cách bắt lăn tảng đá lớn lên đồi, nhưng mỗi khi anh ta đưa tảng đá gần đến đỉnh thì cái tảng đá chết tiệt đó lại lăn qua bên kia đồi”

“Sisyphus…? hay Tantalus? Tôi rời Oxford lâu lắm rồi, Sir John. Dù sao thì cậu nói đúng. Qua đỉnh một ngọn đồi thì tất cả những gì cậu thấy lại là cmn một ngọn đồi khác” họ tiếp tục đi dọc bờ sông về phía nhà hàng, xa khỏi Tòa Nhà Quốc Hội. Những cuộc gặp thế này đều có nguyên tắc cả. Bạn không thể vào thẳng vấn đề mà phải có những cuộc nói chuyện thăm hỏi nhẹ nhàng trước. Lúc này đang có vài du khách người Mỹ đi du lịch trái mùa đang chụp ảnh. Charleston và Ryan đi bộ vòng tránh qua họ

“Bas, chúng tôi đang có 1 vấn đề”

“Gì thế?” Charleston nói, không quay lại. Đằng sau họ là 3 sỹ quan an ninh, thêm 2 vệ sỹ mở đường phía trước

Jack cũng không quay ngang quay ngửa “Chúng tôi có 1 gã bên trong điện Kremlin. Có nhiều thời gian cùng Narmonov. Nói rằng Andrey Il’ych đang lo lắng về một cuộc đảo chính quân sự/ KGB. Nói rằng họ họ có thể muốn lật ngược lại Hiệp Ước Vũ Khí Chiến Lược. Cũng nói rằng vài thiết bị hạt nhân chiến lược có thể bị mất trong cơ sở của họ tại Đức”

“Thực không? Tin tức kinh hoàng đấy. Nguồn đáng tin cậy đến mức nào?”

“Tuyệt đối đang tin”

“Chà, tôi có thể nói đây là tin mới với tôi đấy, tiến sỹ Ryan”

“Gã bên ông đáng tin đến mức nào?” Jack hỏi

“Khá đang tin”

“Không có tin gì kiểu như thế này?”

“Tất nhiên có vài tiếng thì thầm. Ý tôi là, Narmonov đang ngồi trên chảo nóng, đúng không? Kể từ khi xảy ra mối ác duyên với Baltic, rồi vấn đề Georgia và cả dân tộc đạo hồi nữa. Người Yanks (ám chỉ người Mỹ) thường nói thế nào nhỉ ‘thợ giấy dán tường bằng một tay’(ám chỉ là người vô cùng bận rộn)? Ông ta sẽ còn bận nữa. Ông ta sẽ phải đàm phán với các lực lượng an ninh, nhưng một cuộc lật đổ sao?” Charleston lắc đầu “Không, lá trà chỗ chúng tôi không có dự đoán đó”

“Gã bên tôi đang nói về chuyện đó đấy. Thế còn vũ khí hạt nhân thì sao?”

“Tôi sợ rằng người bên tôi không phù hợp với loại thông tin đó. Cậu hiểu đấy, nghiêng về bên dân sự hơn” Jack biết, đó là tất cả những gì Basil có thể tiết lộ “Người bên cậu đánh giá chuyện này nghiêm trọng thế nào?”

“Rất nghiêm trọng. Tôi phải nói là thế. Điệp viên này đã đưa tin tức tốt trong rất nhiều năm”

“Một trong những nguồn do Mrs. Foley tuyển dụng hả?” Charleston ngoác miệng cười hỏi lại “thật là một phụ nữ trẻ thần kỳ. Tôi được biết cô ấy vừa sinh con?”

“Một bé gái, Emily Sarah, giống y như mẹ nó” jack nghĩ ông đã lảng tránh câu hỏi đầu tiên thật thông minh “Mary Pat sẽ quay trở lại làm việc sau kỳ nghỉ Năm Mới”

“À, đúng thế. Các cậu có nhà trẻ ngay trong cơ quan nhỉ?”

“Một trong các khoản đầu tư thông minh nhất của chúng tôi đấy. Ước gì tôi là người nghĩ ra ý tưởng đó”

“Người Mỹ các cậu!” Sir Basil bật cười “Vũ khí hạt nhân thất lạc. Phải, tôi đoán đây là một trong những vấn đề rất nghiêm trọng. Có khả năng xảy ra trường hợp quân đội và KGB thông đồng nhau tống tiền ông ta bằng đầu đạn hạt nhân. Tôi phải nói rằng khá đáng sợ đấy, nhưng chúng tôi không hề nghe tin gì về chuyện đó cả. Phải rất khó khăn che đậy một bí mật đang sợ như thế, cậu nói đúng không? Ý tôi là, trừ khi mọi người biết họ đang bị tống tiền, chứ nếu không tống tiền đâu hiệu quả”

“Chúng tôi cũng nghe thấy 1 lời đồn rằng KGB đang tiến hành một chiến dịch tìm kiếm vài thứ liên quan đến hạt nhân ở Đức. Chỉ là một tin đồn thôi”

“Phải, chúng tôi cũng nghe được tin đó” Charleston nói khi họ bước xuống đường nhỏ tiến vào Lâu đài Tatteersall, một nhà hàng được chuyển đổi từ một con phà hơi cũ

“Và?”

“Và chúng tôi cũng đang tự tiến hành một chiến dịch của riêng mình. Có vẻ như Erich Honecker đang tiến hành Dự Án Manhattan nho nhỏ. May mắn thay nó chết chết từ trong trứng nước. Ivan (ám chỉ người Nga) khá tức giận khi biết tin đó. DDR (CHDC Đức) đã trả lại hết các thanh plutonium cho người anh em XHCN trước đây ngay trước khi chuyển giao quyền lực. Tôi đoán KGB đang điều tra việc tương tự”

“Tại sao không lại không nói gì với chúng tôi?” Jack nghĩ, lạy chúa, Bas. Các ông không quên mấy ngày xưa cũ, đúng không?

“Jack, có gì để kể đâu” Charleston gật đầu chào viên trưởng quầy phục vụ, người đang đưa họ tới một chiếc bàn trong cùng của nhà hàng. Các sỹ quan an ninh ngồi vừa đủ gần để ngăn cách hai người với những người còn lại đang ăn trưa trong nhà hàng “Những người bạn Đức của chúng tôi rất thẳng thắn. Họ nói, dự án đó đã chắm dứt hoàn toàn, một lần và mãi mãi. Chúng tôi đã cử nhân viên kỹ thuật qua xem xét mọi thứ và họ cũng xác nhận thông tin các đồng nghiệp Đức nói là chính xác”

“Khi nào thế?”

“Vài tháng trước. Đã ăn ở đây bao giờ chưa Jack?” Charleston hỏi, khi người phục vụ xuất hiện

“Chưa, nhưng đã từng ăn thử vài nhà hàng phà khác” Basil gọi bia đắng, Jack quyết định gọi ly bia nhẹ. Sau khi người phục vụ rời đi, họ mới trò chuyện tiếp

“Chiến dịch KGB mà tôi nói mới gần đây thôi”

“Thú vị đấy. Cũng có thể chỉ là chuyện tương tự, cậu biết đấy, có thể họ có cùng mối quan tâm như chúng tôi và chỉ là khởi động chậm hơn”

“về vũ khí hạt nhân sao?” Ryan lắc đầu “Những người bạn Nga của chúng ta rất thông minh, Bas, và họ thường chú ý đến các vấn đề hạt nhân hơn chính chúng ta đấy. Đó là một trong những điều tôi ngưỡng hộ ở họ”

“phải, họ thực sự đã học được bài học từ Trung Quốc, đúng không?” Charleston đặt cuốn menu xuống bàn và vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ mang bia đến “Vậy cậu nghĩ đây là vấn đề nghiêm trọng?”

“Chắc chắn là thế”

“Jack, đánh giá của cậu thường rất tốt. Cảm ơn” Basil nói với người phục vụ. Cả hai đều lên tiếng đặt món “Cậu nghĩ chúng ta nên đào sâu?”

“Tôi nghĩ là ý kiến hay đấy”

“Rất tốt. Còn gì cần nói với tôi không?”

“Bas, tôi sợ rằng chỉ có thế thôi”

“Nguồn của các cậu nhất định rất tốt” Sir Basil nhấp ngụm bia

“Tôi nghĩ cậu vẫn còn e dè”

“Đúng là như thế, nhưng….chúa ơi, Basil, khi nào chúng ta không e dè chứ?”

“Có bất kỳ dữ liệu nào trái ngược không?”

“Không, chỉ là chúng tôi không thể hoàn toàn xác định. Bản thân nguồn thông tin đó đủ tốt để chúng tôi không phải xác nhận từ nguồn khác. Đó là lý do vì sao tôi qua đây. Gã bên ông chắc chắn cũng rất tốt để đánh giá về nhưng tin ông cho tôi biết. Bất kể anh ta là ai, anh ta có thể là cơ hội tốt nhất để bổ xung về nguồn thôn tin của gã bên tôi”

“Và nếu chúng tôi không thể xác nhận?”

“Vậy thì chúng tôi chỉ có thể tin nó là thật” Ryan không thích chuyện đó chút nào

“Còn sự e dè của cậu?”

“Có lẽ không quan trọng. Có 2 nguyên nhân. Thứ nhất, tôi bản thân tôi không chắc nhận định của mình là đúng hay sai. Thứ hai, không phải ai cũng quan tâm đến ý kiến của tôi”

“Và đó là lý do vì sao cậu không nhận được công trạng cho những đóng góp của mình cho hiệp ước đó?”

Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuông mặt suốt 36 giờ không ngủ của Ryan “Tôi không cảm thấy ngạc nhiên khi nghe ông nói thế, cũng không hỏi vì sao ông biết chuyện đó”

“Nhưng?”

“Nhưng tôi ước gì có ai đó tiết lộ tin này cho báo chí hay đại loại thế!” Ryan cuối cùng cũng bật cười

“Tôi sợ chúng tôi không làm chuyện đó ở đây. Tôi chỉ tiết lộ chuyện đó với một người thôi”

“Thủ tướng à?”

“Hoàng Tử của chúng tôi. Cậu có bữa ăn tối với ngài ấy tối nay, đúng không? Tôi nghĩ ông ấy muốn biết chuyện đó đấy”

Jack trầm tư. Hoàng tử Xứ Wales sẽ không tiết lộ chuyện này cho người khác đâu. Rand có thể không bao giờ tự mình nói ra với ông ấy…nhưng… “Cảm ơn, người anh em”

“tất cả chúng ta đều nhận được công trạng, không theo cách này thì cách khác. Tất nhiên, cậu và tôi cả hai ta đều từ chối công khai rồi. Không thực sự công bằng nhưng đúng là thế đấy. Trong trường hợp này, tôi sẽ phá vỡ một trong những nguyên tắc của chính mình và nếu cậu hỏi tại sao thì tôi sẽ nói: Jack, cậu đã làm cmn quá tốt. Nếu có bất kỳ công lý nào trên thế giới, Nữ Hoàng chắc chắn sẽ trao cậu Huân Chương Công Trạng (Order of Merit)”

“Ông không thể kể cho bà ấy, Basil. Bà ấy có thể sẽ tự mình làm điều đó đấy”

“Bà ấy nhất định sẽ thế đấy, và rồi bí mật nhỏ của chúng ta sẽ bị tiết lộ mất, đúng không?” Bữa tối đã đến và họ lại phải đợi

“Không chỉ tôi, ông biết đấy, Charlie Alden đã làm rất nhiều việc tốt. Cả Talbot, Bunker, Scott Adler và hàng tá người khác nữa”

“Cậu vẫn khiêm tốn như mọi khi, tiến sỹ Ryan”

“Bas, ông không ám chỉ nó có nghĩa là ‘ngu ngốc’ đấy chứ?” Ryan chỉ thấy ông mỉm cười thay cho câu trả lời. Người Anh đúng là rất giỏi việc nói kháy.

Fromm không bao giờ ngờ họ lại thành công đến thế. Bọn họ đã tạo ra tổng cộng 5 khối thép không gỉ để tăng gấp đôi kích thước và cấu trúc của plutonium. Ghosn cũng đã chế tạo xong tất cả các mảnh thuốc nổ cần thiết. Họ thử nghiệm thuốc nổ trên tất cả 5 khối thép không gỉ đó và mỗi lần chúng phát nổ đều đạt được mục tiêu thiết kế một cách hoàn hảo. Đúng là một chàng trai thiên tài. Tất nhiên, cậu ta đã theo chính xác kế hoạch mà Fromm đặt ra nhưng ông ta đã tạo lập khuôn đó là nhờ có một chiếc máy tính tốt. Mặc dù vậy, thật là một phép lạ trong thế giới kỹ thuật khi một công việc khó khăn như vậy được thực hiện một cách hoàn hảo ngay lần đầu tiên.

Bây giờ, mảnh plutonium đó đang trải qua giai đoạn gia công đầu tiên. Trên thực tế, plutonium hoàn hảo đến mức nó trông giống như một loại thép chất lượng cao được rèn cho động cơ ô tô. Đúng là một khởi đầu tốt. Cánh tay robot của máy công cụ tháo khối plutonium ra khỏi trục xoay và đặt nó vào một hộp kín. Tất nhiên, cái hộp này chứa đầy khí argon. Cánh tay robot niêm phong hộp chứa trước khi di chuyển nó đến lối vào, sau đó Fromm chuyển hộp từ máy đã đóng sang máy tiện ổ trục không khí. Rồi quá trình này lại được lặp lại theo thứ tự ngược lại. Fromm đặt hộp chứa vào đầu vào của máy công cụ, sau đó khởi động bơm chân không để hút không khí trong máy công cụ, đồng thời, khí argon được bơm vào từ đáy. Khi máy công cụ được đổ đầy khí trơ, cánh tay rô-bốt của máy công cụ sẽ mở thùng chứa và lấy khối plutonium ra khỏi đó. Cánh tay robot sẽ đặt khối plutonium lên trục mới theo một chương trình đã được nhập sẵn. Động tác này phải cực kỳ chính xác, không có một chút sai lệch nào. Dưới sự giám sát của Fromm, trục được khởi động, từ từ tăng tốc độ lên mười lăm nghìn vòng quay mỗi phút.

“Có vẻ như…không!” Fromm chửi thề. Ông ta nghĩ mình đã làm thật hoàn hảo. Tốc độ của trục chính chậm lại, và có sự điều chỉnh nhỏ. Fromm kiểm tra các đối trọng một cách cẩn thận, sau đó khởi động lại máy. Lần này mới thật hoàn hảo. Fromm đã tăng tốc độ quay của trục quay lên 25 nghìn vòng quay mỗi phút và không xuất hiện rung động nào “Người của anh đã làm rất tuyệt ngay trong lần đầu tiên” Fromm nói với người đang đứng sau

“Chúng ta vừa mất bao nhiêu?” Ghosn hỏi

“18.27 gram” Fromm tắt máy và đứng dậy “Tôi rất ấn tượng với đám công nhân. Tôi đề nghị chúng ta nên đợi đến ngày mai mới bắt đầu đánh bóng lần cuối. Đừng có ngu ngốc làm ngay bây giờ. Tất cả chúng ta đều mệt rồi và tôi nghĩ đã đến giờ ăn tối”

“Herr Fromm, tuân lệnh”

“Cứ gọi tôi là Manfred” người Đức nói, khiến chàng trai trẻ ngạc nhiên “Ibrahim chúng ta cần nói chuyện”

“Ra ngoài nhé?” Ghosn dẫn người Đức ra khỏi cửa. Màn đêm đã buông xuống

“Chúng ta không thể giết những người này. Họ quá giá trị. Nếu còn có cơ hội khác sở hữu hạt nhân thì sao?”

“Nhưng ông đã đồng ý…”

“Tôi chưa bao giờ ngờ mọi chuyện lại tốt đẹp đến thế. Lịch trình tôi đưa ra dựa trên những gì tôi và cậu…không, để tôi nói thật, tôi đã nghĩ rằng mình phải làm mọi thứ. Nhưng cậu, Ibrahim, kỹ năng của cậu giỏi đến mức tôi không ngờ. Những gì chúng ta đang làm ở đây cho thấy chúng ta đã có một nhóm làm việc xuất sắc. Chúng ta phải giữ lại nhóm này!”

Và chúng ta còn có thể lấy được 10kg plutonium ở đâu nữa? Ghosn rất muốn hỏi thế “Manfred, tôi nghĩ ông nói đúng. Tôi sẽ bàn bạc thêm việc này với Chỉ huy. Nhưng ông phải nhớ…..”

“An ninh. Ich weiss es schon (Tôi biết rõ chuyện đó). Chúng ta không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào trong giai đoạn này. Tôi chỉ muốn cầu xin cậu, cần phải công bằng – liên quan đến chuyên môn, ja/ phải không? – chúng ta cần phải cân nhắc chuyện đó. Cậu hiểu ý tôi không?”

“Rất rõ, Manfred. Tôi đồng ý với ông” Ghosn nghĩ, tên người Đức này ngày càng giống con người hơn rồi đấy. Thật tiếc, đã quá muộn. “Dù sao thì tôi cũng đồng ý rằng chúng ta cần phải ăn một bữa tối thật ngon trước khi bắt đầu giai đoạn cuối cùng. Tối nay chúng ta có thịt cừu tươi và vài chai bia Đức. Biterberger, tôi hy vọng ông thích nhãn hiệu đó”

“Một loại bia nhẹ ngon đấy. Thật tiếc, Ibrahim, rằng tôn giáo cậu không cho cậu thưởng thức nó”

“Ồ, tối nay thì được” Ghosn nói “Tôi hy vọng Allah sẽ tha thứ” Ibrahim nghĩ, Allah sẽ tha thứ hành động này của tôi vì chỉ để lấy lòng kẻ dị giáo

* * * * * *

“Jack, có vẻ như cậu làm việc hơi chăm chỉ quá đấy”

“Sir, thành thật mà nói tôi phải mất đến 2 hoặc 3 giờ di chuyển trên đường mỗi ngày”

“Không tìm một chỗ ở gần hơn sao?” Hoàng Tử lịch sự đề nghị

“Rời khỏi Peregrine Cliff sao?” Rayn lắc đầu “Còn Cathy với Johns Hopkins thì sao? Rồi còn bọn trẻ nữa, chúng sẽ phải chuyển trường. Không, giải pháp đó không ổn”

“Cậu chắc chắn còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cậu đã nhận xét khá không tốt về tình trạng thể chất và tinh thần của tôi. Giờ thì tôi thấy cậu còn tệ hơn tôi lúc đó nữa” Jack nhận thấy, Hoàng Tử đã nhận được nhiều thông tin từ Sir Basil Charleston, kết quả là bữa tối nay không hề được phục vụ đồ uống có cồn

“Công việc lúc nào chả có khó khăn xen kẽ tốt đẹp (hot and cold). Bây giờ, khó khăn sẽ nhiều hơn”

“Vậy lời của Truman thì sao? ‘Nếu cậu không thể chịu được nhiệt, hãy tránh xa nhà bếp’” (đây là kiểu chơi chữ. Jack dùng từ “hot and cold at work”, Hoàng tử nói, nếu ‘can’t stand the heat (hot), thì từ bỏ đi)

“Vâng, sir, kiểu vậy đấy, nhưng tình hình đang tốt hơn rồi (Jack lại tiếp tục dùng từ ‘cool off’). Chỉ là giờ đang có vài chuyện xảy ra. Kiểu như thế. Chẳng phải khi ngài ra khơi cũng thế sao?”

“Công việc đó ít căng thẳng hơn của cậu. Thực tế, quãng đường cũng ngắn hơn nhiều, 15 feet” Hoàng tử khúc khích

Ryan cũng cười nhưng trông mệt mỏi “Hay đấy. Bằng với khoảng cách từ chỗ tôi tới thư ký”

“Gia đình khỏe không?” Thật vô ích khi nói dối Hoàng Tử

“Không tốt lắm. Ảnh hưởng bởi công việc”

“Jack, cậu đang gặp rắc rối đấy. Rất rõ ràng”

“Nhiều áp lực quá. Tôi uống quá nhiều, không tập thể dục mấy. Như thường khi. Rồi sẽ tốt hơn thôi, chỉ là tôi trả qua thời gian tệ hại ở văn phòng lâu hơn thông thường. Cảm ơn ngài đã quan tân, sir, nhưng rồi sẽ ổn thôi” Jack suýt nữa thì cũng thuyết phục được bản thân những gì vừa nói là đúng. Gần như thế

“Hy vọng thế”

“Và tôi phải nói rằng đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn bữa tối ngon thế này. Vậy. Khi nào ngài định qua đại dương chỗ bên bên tôi lần nữa?” Ryan hỏi, mừng vì có cơ hội chuyển đề tài câu chuyện

“Mùa xuân tới. Một nhóm các chủ trại ở Wyoming có vài con ngựa muốn giới thiệu cho tôi. Thực ra là mấy chú ngựa con polo”

“Chơi môn đó hẳn thích lắm, khúc côn cầu trên ngựa”

“Chà, trò chơi này cho tôi cơ hội tận hưởng vùng nông thôn. Wyoming là một nơi tuyệt vời. Tôi cũng định đến thăm công viên Yellowstone nữa”

“Chưa bao giờ đến đó luôn” Jack nói

“Vậy cậu có thể đi cùng với chúng tôi? Tôi thậm chí có thể dạy cậu cưỡi ngựa đấy”

“Có thể” Jack tự hỏi không biết mình cưỡi ngựa trông như thế nào và không biết anh cmn có thể vắng mặt khỏi văn phòng 1 tuần không “chỉ là ngài đừng có vung vẩy 1 trong số gậy vào tôi thôi”

“Vồ, Jack, gậy Polo. Tôi đúng là không nên để cậu chơi polo. Cậu có thể giết vài con ngựa đen phải cho cậu cưỡi mất. Tôi cho rằng cậu sẽ sắp xếp được thời gian, hả?”

“Sẽ cố. Nếu may mắn, thế giới khi đó sẽ hòa bình hơn bây giờ một chút”

“Nó đang ổn định hơn một chút rồi, nhờ đóng góp rất lớn của cậu đấy”

“Sir, Basil có thể hơi nói quá lên về những gì tôi làm. Tôi chỉ là một bánh rang trong cỗ máy lớn thôi”

“Không nên quá khiêm tốn. Tôi thấy thất vọng vì cậu không được công nhận” Hoàng Tử nhận xét

“Đời là thế mà, phải không?” Jack ngạc nhiên thì mình thốt ra câu đó dễ dàng thế. Một lần nữa, anh không thể hoàn toàn che dấu cảm xúc

“Tôi đã nghĩ rất nhiều. phải, Jack, đời là thế, và đời không phải lúc nào cũng công bằng. Cậu có nghĩ đến chuyện có khi thay đổi công việc- kiểu như là rời đi không?”

Jack ngoác miệng cời “Coi làm, tôi không nhìn theo hướng tệ đến thế. Văn phòng cần tôi”

Khuôn mặt Hoàng Tử trở nên nghiêm túc “Jack, chúng ta vẫn là bạn chứ?”

Jack ngồi thẳng lên “Tôi không có nhiều bạn, nhưng ngài là một trong số họ”

“Cậu tin vào phán đoán của tôi chứ?”

“Vâng, sir, tôi tin”

“Bỏ việc đi. Rời khỏi đó đi. Cậu luôn có thể quay lại bất cứ lúc nào thích. Một người tài năng như cậu không bao giờ sợ phải bỏ việc cả Cậu biết điều đó. Tôi không thích nhìn thấy cậu như thế này. Cậu đã ở đó quá lâu. Cậu biết không, giờ cậu thoát thân khỏi đó được là may đấy? Cậu vẫn còn có thứ tự do mà tôi không có. Hãy vận dụng tối đa đi”

“Chúa ơi, ngài có lý. Nhưng nếu ngài ở vị trí của tôi, ngài sẽ không rời đi lúc này đâu. Thậm chí chúng ta còn có lý do giống nhau đấy. Tôi không phải kẻ bỏ cuộc. Ngài cũng thế. Đơn giản thế đấy”

“Lòng tự hào có thể hủy hoạt một người” Hoàng Tử nhận xét. Jack nhướn người về phía trước “Đó không phải là tự hào. Thực tế là, họ thực sự cần tôi. Tôi ước không phải thế, nhưng họ thực sự cần tôi. Vấn đề là, họ không biết chuyện đó”

“Giám đốc mới tệ đến thế sao?”

“Marcus không phải là người xấu, nhưng lười. Ông ta thích danh hơn là chịu trách nhiệm. Tôi đoán vấn đề này không chỉ tồn tại trong chính phủ Mỹ, phải không? Tôi thì khác, và ngài cũng thế. Trách nhiệm phải đặt lên hàng đầu. Có lẽ ngài mắc kẹt trọng công việc đang làm cũng bởi ngài được sinh ra để thực hiện việc đó. Và tôi cũng đang mắc kẹt trong công việc của mình vì tôi là gã giỏi nhất”

“Họ có lắng nghe cậu không?” Hoàng Tử hỏi sắc lẹm

Jack nhún vai “Không phải lúc nào họ cũng lắng nghe. Chúa ơi, đôi khi tôi cũng sai mà, nhưng phải có ai đó có mặt để lên tiếng chứ, hoặc ít nhất cũng cố gắng. Sir, người đó là tôi. Đó là lý do vì sao tôi không rời đi được. Ngài biết rõ điều này cũng như tôi mà”

“Ngay cả khi điều này đang khiến cậu bị tổn thương?”

“Chính xác”

“Ý thức về nghĩa vụ của cậu thật đáng ngưỡng mộ, Sir John”

“Tôi có vài thầy dạy tốt mà. Ngài không thể chạy trốn khi biết mình là mục tiêu. Ngài có thể làm thế….”

“Không, tôi không thể làm thế. Nếu tôi có…”

“Kẻ xấu sẽ thắng mất” Jack nói hết những suy nghĩ trong lòng “Vấn đề của tôi không khác gì, đúng không? Tôi đã học được điều gì đó từ ngài, ngạc nhiên không?” jack hỏi lại

“Phải” ông công nhận

“Ngài không thể chạy trốn khỏi vài thứ. Tôi cũng thế”

“cậu vẫn văn hay như trước”

“thấy không, tôi vẫn chưa lụt nghề” Jack khá hài lòng với bản thân

“Tôi muốn cậu đưa cả gia đình đến Wyoming nghỉ cùng chúng tôi”

“Ngài luôn có thể bỏ qua tôi- nói chuyện luôn với Cathy là được’

Hoàng Tử bật cười “Có lẽ tôi sẽ làm thế. Ngày mai bay về luôn hả?”

“Vâng, sir. Tôi sẽ qua Hamley mua ít đồ chời”

“Jack, đi ngủ đi. Chúng ta sẽ lại bàn đến chuyện này vào năm tới”

Washington trước London 5 giờ. Vào lúc đó Liz Elliot đang ngồi đối diện với Bob Holzman, phóng viên phụ trách mảng Nhà Trắng. Giống như mọi nhân viên làm việc lâu năm ở đây, Holzman đã chứng kiến các chính trị gia đến và đi, còn ông vẫn ngồi ở đây. Nói ra thì hơi mâu thuẫn, Dù công việc nhà báo là phải cập nhật thông tin, nhưng kinh nghiệm làm việc ở đây cho ông biết rằng có vài bí mật ông sẽ không bao giờ được kể cho đến nhiều năm sau, khi đã quá muộn, có kể ra cũng không ích gì, và khi đó nó trở thành nguồn tin cho công việc của nhà sử học – ông có kỹ năng rất giỏi trong nắm bắt tiếng gió và những lời thì thầm, một kỹ năng mà nếu ông làm trong ngành tình báo thì sẽ giành được một chức vị cấp cao. Nhưng tòa soạn lại trả lương cho ông cao hơn bất kỳ cơ quan chính phủ nào, đặc biệt là sau khi ông xuất bản vài cuốn sách nằm trong danh sách bán chạy nhất, miêu tả cuộc sống của các nhân vật cấp cao trong chính phủ “Đây là nguồn tin mật?”

“Đúng thế” vị Cố vấn an ninh quốc gia trả lời

Holtzman gật đầu và ghi vào sổ. Đây là quy tắc. Không dẫn nguồn. Elizabeth Elliot sẽ được gọi là một “quan chức chính phủ” hoặc gọi chung chung là “nguồn tin bên trong”. Sau khi viết xong, ông ngước nhìn lên – loại phỏng vấn này không dùng đến máy ghi âm – và chờ đợi tin tiếp theo. Liz Elliot thích mấy cái drama của mình. Cô ta là một phụ nữ thông minh, có hơi hướng tầng lớp tinh hoa – cũng không lạ, ai làm trong Nhà Trắng cũng nghĩ mình thuộc tầng lớp tinh hoa cả – vầ chắc chắn là người thân cận với Tổng Thống nhất, nếu ông không đọc nhầm tín hiệu. Nhưng công chúng không được biết điều đó. Mối quan hệ tình ái giữa tổng thống và cố vấn an ninh quốc gia cũng chẳng còn là bí mật gì. Nhưng các nhân viên Nhà Trắng vẫn thận trọng hơn bao giờ hết –thậm chí còn hơn thế nữa. Ông thấy thật kỳ khi họ làm thế. Fowler đâu phải là người đáng yêu nhất. Có lẽ họ cảm thấy thông cảm với những gì một người đàn ông cô đơn phải trải qua. Hoàn cảnh về cái chết của vợ ông ta được nhiều người biết đến và có lẽ nó đã giúp ông ta thêm được vài điểm phần trăm thông cảm trong cuộc bầu cử vừa qua. Có lẽ đám nhân viên nghĩ ông ta sẽ thay đổi cùng với việc xuất hiện một mối tình lãng mạn trong đời. Có lẽ bọn họ chỉ là những người chuyên nghiệp làm việc giỏi (Holtzman nghĩ, điều này khiến họ khác biệt so với đám được bổ nhiệm nhờ lý do chính trị. Không gì khiến họ sợ hãi cả) Có lẽ Fowler và Elliot chỉ đang thận trọng. Dù sao thì đám báo chí Nhà Trắng cũng thảo luận đi thảo luận lại vấn đề này ở The Confidential Source, quán bar nằm kế bên CLB Báo Chí Quốc Gia, chỉ cách đây 2 tòa nhà và cuối cùng kết luận rằng tình yêu để đời của Fowler không phải là vấn đề đang phải đưa ra công chúng, cho đến khi nào nó vẫn chưa ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của ông ta. Dù sao thì thành tích đối ngoại của ông ta khá tốt. Cảm giác phấn khích từ Hiệp Ước Vatican và kết quả thuận lợi tuyệt vời của nó vẫn chưa bao giờ biến mất. Bạn không thể chỉ trích một tổng thống đang làm tốt công việc của mình “Chúng ta có một vấn đề với người Nga” Elliot bắt đầu

“Ồ?” Holtzman bị bất ngờ thêm lần nữa

“Chúng tôi có lý do để tin rằng Narmonov gặp khó khăn trong kiểm soát các tư lệnh quân đội cấp cao. Điều này sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của Hiệp ước giải trừ quân bị”

“Đến mức nào?”

“Chúng tôi có lý do để tin rằng Liên Xô sẽ hạn chế tiêu hủy kho vũ khí SS-18. Họ hiện đã chậm tiêu hủy số đầu đạn tên lửa theo kế hoạch ban đầu”

Có lý do để tin. Nhắc lại đến 2 lần. Holtzman ngẫm nghĩ một lúc. Hẳn là một nguồn tin rất nhạy cảm, có lẽ là một gián điệp “Họ nói rằng có vấn đề với cơ sở tiêu hủy. Các nhân viên giám sát chúng ta cử đến đó có vẻ cũng tin tưởng họ”

“Có lẽ thiết kế của nhà máy có vấn đề gì đó- mọi người thường gọi nó là gì nhỉ? Thiếu sáng tạo”

“CIA nói sao?” Holtzman hỏi lại, nhanh chóng ghi chép hết sức có thể

“Họ gửi cho chúng tôi báo cáo nội bộ nhưng chưa đưa ra ý kiến kết luận cuối cùng”

“Ryan nói sao? Cậu ta là một chuyên gia khá giỏi về Liên Xô”

“Cách Ryan làm việc khá gây thất vọng” Liz nói “Thực ra, chúng tôi đang tiến hành một cuộc điều tra nhỏ về anh ta và kết quả đưa ra khá gây lo ngại – đây là thứ ông không thể đề cập đến chuyện này, tên cũng không được viết”

“Giống như là?”

“Như là tôi đang nhận được thông tin được bóp méo có chủ ý. Như là, tôi nghĩ một sỹ quan CIA cấp cao đang ngoại tình với một người sinh ra ở nước ngoài và có cả một đứa con”

“Ryan sao?”

Cố vấn an ninh quốc gia lắc đầu “Không thể xác nhận cũng như phủ nhận. Nhớ quy tắc”

“tôi sẽ không quên” Holtzman trả lời, cố không tỏ ra giận dữ. Cô ta nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy, Jimmy Olsen chắc?

“Vấn đề là, có vẻ như anh ta biết chúng tôi không hài lòng với thông tin cung cấp nên đã cố gắng nhét vào một chút thông tin sai sự thật. Đây là lúc chúng tôi thực sự cần thông tin chất lượng từ Langley, nhưng lại không nhận được”

Holtzman trầm ngâm gật đâu. Đây chính xác không phải vấn đề mới ở Langley, nhưng Ryan không phải kiểu người đó, đúng không? Vị phóng viên để vấn đề đó qua một bên “Còn Narmonov?”

“Nếu những thông tin chúng ta nhận được là đúng thì ông ta có lẽ đang mất dần quyền lực, nhưng chúng tôi không thể nói là cánh tả hay cánh hữu sẽ có được. Chỉ là ông ta đang mất dần kiểm soát”

“Thông tin có đáng tin cậy không?”

“Có vẻ thế. Có thông tin cho thấy lực lượng an ninh của ông ta đang bị tống tiền. Nhưng vấn đề với Langley….” Liz giơ 2 tay lên

“Rồi mọi thứ sẽ cải thiện thôi. Tôi đoán cô cũng đang có vấn đề với Cabot?”

“Ông ta học hỏi khá tốt. Nếu được hỗ trợ tốt hơn, tôi nghĩ sẽ ổn thôi”

“Cô đang lo lắng đến mức nào?” Holtzman hỏi

“Rất lo lắng. đây là lúc chúng tôi cần thông tin tình báo tốt, nhưng lại không có được. Làm thế quái nào chúng ta biết được cách giải quyết vấn đề với Narmonov nếu không có thông tin chứ? Vậy chúng ta biết làm gì đây?” Liz tức giận hỏi lại “vị anh hùng của chúng ta chạy khắp nơi, nhưng lại chẳng quan tâm mấy đến vấn đề ở Cục – anh ta thậm chí còn gặp cả những người đứng đầu quốc hội để bàn vài thứ – để làm vài điều nhỏ nhặt, nhưng lại chẳng buồn buồn đưa cho Cabot những phân tích tốt về những vấn đề lớn. Tất nhiên, anh ta cũng đang có vài rắc rối…..” Holtzman nghĩ ‘vị anh hùng của chúng ta’ đúng là cách chọn từ thú vị. Cô ta ghét Ryan, đúng không. Hotlzman biết điều này, nhưng không biết nguyên nhân đằng sau. Đáng nhẽ cô ta không có lý do gì để ghen tị với cậu ta. Ryan chưa bao giờ tỏ ra là người có tham vọng, ít nhất là về mặt chính trị. Cậu ta là một người rất giỏi, chỉ có thế. Vị phóng viên nhớ tới một lần cậu ta đối đầu với Al Trent công khai, Holtzman chắc chắn có trên báo, nhưng giờ Ryan và Trent lại có quan hệ rất tốt với nhau. Vậy điều gì đã xảy ra để gây ra sự khác biệt lớn về quan điểm giữa hai người? Ryan đã nhận được 2 huy chương tình báo – vì thành tích gì, Holtzman chưa bao giờ có thể tìm hiểu ra. Chỉ có những tin đồn, 5 phiên bản khác nhau của 4 câu chuyện, có lẽ tất cả chúng đều khoong chính xác. Ryan chưa bao giờ là nhân vật yêu thích của cánh báo chí. Lý do là cậu ta chả bao giờ thực sự tiết lộ bất cứ điều gì. Cậu ta thực sự quá coi trọng việc giữ bí mật. Mặt khác, cậu ta chưa bao giờ cố gắng lấy lòng cánh phóng viên và Holtzman rất tôn trọng những người như thế. Nhưng giờ ông biết chắc một điều: Ông đã đánh giá quá thấp mức độ không ưa thích của Chính quyền Fowler đối với Ryan

Mình đang bị lợi dụng. Không thể rõ rang hơn được nữa. Tất nhiên, theo cách rất thông minh. Thông tin tình báo về Nga có thể là sự thực CIA không thể cung cấp thông tin tình báo rõ rang cho Nhà Trắng cũng chẳng phải điều gì mới mẻ, đúng koong? Có lẽ cũng đúng sự thật nốt. Vậy thì đâu là lời nói dối? Hoặc tất cả đều là dối trá? Có lẽ bọn họ chỉ muôn tiết lộ vài nguồn tin thực nhưng nhạy cảm….theo kênh thông thường. Đây không phải là lần đầu tiên ông nhận được htoong tin kiểu này từ cái văn phòng góc tây bắc tuộc Cánh Trái Nhà Trắng này. Liệu Holtzman có từ bỏ câu chuyện kiểu này không? Khó mà từ chối được, nhóc Bobby, viên nhà báo tự nhủ

* * * * * *

Chuyến đi về nhà diễn ra tốt đẹp. Ryan ngủ được một giấc như mong muốn trong khi viên trung sỹ phục vụ đang đọc dòng hướng dẫn trên mấy bộ đồ chơi mà Jack mới mua

“Này, Trung Sỹ” viên phi công đứng lên duỗi cơ ở cabin “Cậu đang làm gì đấy?”

“Chà, thiếu tá, vị DV (khách vip) đây đang mua vài đồ chơi cho bọn trẻ” vị NCO đưa ra tờ hướng dẫn lắp ráp. Thanh số 1 lắp trong khe A, cố định bằng vít 7/8, vặn chặt bằng cờ lê, sử dụng…

“Tôi thà giải quyết mấy cái động cơ hỏng còn hơn

“Đúng thế” vên trung sỹ đồng ý “vì khách này hẳn sẽ có thời gian khó khăn sắp tới đây”