Chương 24 KHẢI HUYỀN
“Tôi không thích bị lợi dụng” Holtzman nói, ngả người ra sau, hai tay đặt sau gáy
Ông đang ngồi trong phòng họp cùng với tổng biên tập tờ báo, người cũng theo dõi tình hình chính trị ở Washington lâu năm, từng dùng ngòi bút sắc bén của mìn để buộc tổng tống Richard Nixon phải từ chức. Đó là thời kỳ khó khăn. Kết quả là nền báo chí nước Mỹ nếm mùi máu tanh đến giờ vẫn chưa tan. Chỉ có một điều tốt duy nhất, Holtzman nghĩ, là bây giờ báo chí không bỏ qua bất kỳ ai. Bất kỳ chính trị gia nào cũng là mục tiêu tiềm năng cho cơn thịnh nộ chính đáng của giới tư tế điều tra Mỹ. Thực tế này cơ bản là tốt nhưng thỉnh thoảng lại không tốt khi đi quá xa
“Không quan trọng. Có ai thích bị người khác lợi dụng đâu? Vậy, tóm lại tin này có thật hay không?” vị biên tập hỏi lại
“Chúng ta phải tin chuyện cô ta nói Nhà Trắng không có được thông tin tốt. Chuyện đó chả có gì mới với CIA cả, dù không phải lúc nào cũng tệ như thế. Sự thật là hiệu suất hoạt động của CIA vẫn được cải thiện – chà, vấn đề là Cabot đã sa thải rất nhiều nhân viên. Chúng ta cũng phải tin những gì cô ta nói về Narmonov và quân đội”
“Còn Ryan?”
“Tôi có gặp cậu ta ở vài buổi tiếp xúc mang tính xã hội, chưa bao giờ nói chuyện chính thức. Công bằng mà nói cậu ta là một gã giỏi, có khiếu hài hước. chắc chắn là có cnm thành tích tốt. 2 Ngôi Sao Tình Báo cơ mà – vì thành tích gì thì chúng ta không biết. Cậu ta phản đối Cabot cắt giảm nhân sự Ban Hiện Trường, rõ ràng có cứu giúp được vài người khỏi thất nghiệp. Cậu ta thăng tiến rất nhanh. Al Trent thích cậu ta, dù họ có xung đột vài năm trước. Hẳn phải có lý do cho việc này, nhưng có lần tôi hỏi ông ta thì ông ta từ chối trả lời. Tôi đoán bọn họ đã ôm hôn làm hòa và tôi tin chuyện đó cũng như tôi tin về Chú Thỏ Phục Sinh”
“Cậu ta là kiểu tay chơi chạy quanh à?” biên tập hỏi
“Kiểu người như thế á? Anh nghĩ bọn họ sẽ tự may chiếc váy đỏ chạy quanh à? (ám chỉ một người chịu sự tẩy chay của tất cả mọi người)?”
“Rất thông minh, Bob. Vậy, chính xác cmn anh định hỏi cái gì?”
“Chúng ta có đăng tin này hay không?”
Tổng biên tập tròn mắt ngạc nhiên “Cậu đùa đấy à? Sao chúng ta không đăng cái tin này chứ?”
“Tôi chỉ không thích bị lợi dụng”
“Chúng ta đều phải trải qua chuyện đó! Tôi cũng không thích. Rõ là cậu đang bị lợi dụng trong trường hợp này còn gì, nhưng nó vẫn là một tin tức quan trọng và nếu chúng ta không đăng thì tờ Times cũng đăng thôi. Khi nào viết bài xong?”
“Sớm thôi” Holtzman hứa. Giờ thì ông biết sao mình từ chối lên chức phó tổng biên tập. Ông không cần tiền, thu nhập từ bán sách đã cho ông cuộc sống thoải mái rồi. Ông chỉ thíc làm nhà báo, vẫn giữ được lý tưởng của mình, vẫn để ý những gì mình nên làm và không nên làm. Ông nghĩ, không phải đưa ra các quyết định điều hành đúng là phước lành
* * * * * *
Thuyền trưởng Dubinin để ý thấy Giám Đốc Xưởng Đóng Tàu (Master Shipwright) đã giữ đúng lời hứa lắp đặt máy bơm cấp nước mới. Để đưa máy bơm lên tàu, họ phải tháo dỡ toàn bộ khoang chứa và đốt một lỗ trên thân tàu ngầm. Việc nhìn thấy bầu trời qua lỗ hổng trên tàu ngầm khiến ông, một sỹ quan tàu ngầm kỳ cựu đã quen với không gian hạn chế, khá khó chịu. Họ sẽ không thể bịt kín cái lỗ lớn cho đến khi kiểm tra máy bơm hoạt động thật trơn tru. Nhưng tình hình không quá tệ, ít nhất thân tàu ngầm được làm bằng thép. Nếu là tàu ngầm do Liên Xô sản xuất làm bằng hợp kim titan thì sẽ đặc biệt khó hàn. Phòng máy bơm/ động cơ hơi nước nằm ngay sau cabin chứa lò phản ứng. Thực tế, lò phản ứng tiếp giáp với mặt trước của vách ngăn tàu ngầm và máy bơm nằm ở phía sau vách ngăn. Chức năng của máy bơm nước là luân chuyển nước vào và ra khỏi lò phản ứng. Hơi nước bão hòa từ lò phản ứng đi vào thiết bị tạo hơi nước, đi qua bề mặt trao đổi nhiệt, làm nóng và đun sôi nước để tạo ra hơi nước và chạy động cơ tua-bin của tàu ngầm. Sau khi phần lớn năng lượng nhiệt của hơi nước “tuần hoàn bên trong” (“inner loop”)được chuyển ra ngoài, nó sẽ đi qua bình ngưng được làm mát bằng nước biển, được điều áp trở lại và đưa trở lại đáy lò phản ứng để hâm nóng, duy trì hệ thống chu trình nhiệt này. Cấu trúc của động cơ hơi nước và bộ ngưng tụ rất giống nhau, sử dụng cùng một lý thuyết chu kỳ. Nhưng tiếng ồn do các thiết bị này tạo ra cũng là gót chân Achilles của tất cả các tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân. Bộ máy bơm nước cấp này cần một lượng lớn nước tuần hoàn nhiệt độ cao và bức xạ trong quá trình làm việc. Luôn có nhiều tiếng ồn với quá nhiều hoạt động máy móc, cho đến Bây Giờ mới được cải thiện
“Đúng là một thiết kế khéo léo” Dubinin nói
“Đúng thế. Người Mỹ đã bỏ ra 10 năm hoàn thiện nó để dành cho tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo, rồi lại quyết định không sử dụng. Đội thiết kế đã bị giải tán”
Viên thuyền trưởng lầm bầm. Thiết kế lò phản ứng mới của Mỹ đã có thể sử dụng nguyên tắc tuần hoàn đối lưu tự nhiên. Một lợi thế kỹ thuật khác. Bọn họ thật cmn thông minh. Cả hai im lặng chờ đợi, lò phản ứng đang khởi động, các sĩ quan cấp dưới điều khiển các cần gạt khác nhau, và các nơtron tự do do các thanh nhiên liệu tạo ra bắt đầu tương tác trong một phản ứng dây chuyền hạt nhân có kiểm soát. Trên bảng điều khiển phía sau viên thuyền trưởng và viên tướng, các kỹ thuật viên báo cáo nhiệt độ, đọc theo thang đo Kelvin (Trong hệ thống đo lường quốc tế, kelvin là một đơn vị đo lường cơ bản cho nhiệt độ. Nó được kí hiệu bằng chữ K. Mỗi độ K trong nhiệt giai Kenvin (1K) bằng một độ trong nhiệt giai Celsius (1 °C) và 0 °C ứng với 273,15K.), tính từ 0 đến thay đổi theo độ C
“Giờ thì bất cứ lúc nào cũng có thể….” Giám đốc xưởng đóng tàu thở hổn hển
“Ông chưa bao giờ thấy nó hoạt động thế nào à?” Dubinin hỏi lại
“Chưa”
Tuyệt, viên thuyền trưởng nghĩ, nhìn lên bầu trời. Nhìn được bầu trời qua cái lỗ trên tàu ngầm thật là khủng khiếp “Đó là cái gì?”
“Máy bớm đang bật”
“Ông đùa đấy à” ông nhìn vào hệ thống lắp ráp phức tạp. Ông ta không thể – Dubinin buowcss tới bàn điều khiển – và đột ngột cười lớn
“Hoạt động rồi, thuyền trưởng” viên kỹ sư trưởng nói
“Tiếp tục tăng lên” Dubinin nói
“Hiện giờ là 10%, đang tăng tiếp”
“Tăng tiếp lên 100%”
“Thuyền trưởng….”
“Tôi biết, chúng ta chưa bao giờ chạy đến 100%” Lò phản ứng này theo lý thuyết là 50.000 mã lực, nhưng giống như hầu hết các máy móc kiểu này, công suất tối đa theo thiết kế được đặt trước. Nó từng chạy đến 58.000 mã lực – một lần duy nhất, trong lần chạy thử nghiệm, và một số hư hỏng nhỏ đã xảy ra với đường ống bên trong của động cơ hơi nước – công suất hiệu quả tối đa là 54.960 mã lực. Dubinin đã thử làm 1 lần sau khi tiếp quản quyền chỉ huy con tàu. Các chỉ huy tàu ngầm làm điều này giống như cách các phi công chiến đấu kiểm tra giới hạn tốc độ máy bay của họ vậy
“Tuân lệnh” viên kỹ sư đồng ý
“Chú ý kỹ vào, Ivan Stepanovich. Nếu thấy có vấn đề gì, tắt lò phản ứng ngay” Dubinin vỗ vào vai sỹ quan dưới quyền và quay trở lại khoang trước, hy vọng mấy cái lỗ hàn được hoàn thiện thật hoàn hảo. Rồi ông nhanh chóng bác bỏ ý tưởng đó bằng một cái nhún vai, vì tất cả các mối hàn đều phải được chụp X-quang để phát hiện bất kỳ thiếu sót nào. Ông không thể lo lắng về mọi thứ và do đó cần có một kỹ sư giỏi để mắt chú ý những việc thế này
“20%” Giám đốc xưởng đóng tàu nhìn quanh. Máy bơm được gắn trên một bộ giảm chấn nhỏ, thực chất là một chiếc bàn có chân lò xo để giữ cho tiếng ồn từ máy bơm không truyền đến thân tàu và từ đó truyền ra biển. Ông ta nghĩ, phần này được thiết kế thật tệ. Chà, nhưng luôn có thứ được hoàn thiện tốt hơn. Đóng tàu là một trong những số ít ngành vẫn duy trì hình thức nghệ thuật kỹ thuật đích thực
“25%”
“Giờ tôi có thể nghe được chút gì đó” Dubinin nói “Tương đương tốc độ tàu bao nhiêu?’
“Ở mức tải bình thường” – có nghĩa là năng lượng cần thiết để chạy mọi thiết bị trên tàu từ điều hòa không khí cho tới ánh sáng – “ 10 hải lý” Con tàu ngầm lớp Akula này cần rất nhiều năng lượng để chạy các hệ thống bên trong. Chủ yếu là do hệ thống điều hòa không khí tương đối thô sơ và chỉ riêng bộ phận này đã tiêu thụ 10% công suất đầu ra của lò phản ứng “Chúng ta cần 17% mức tải thông thường mới chạy được. Các hệ thống của Phương Tây hiệu quả hơn nhiều”
viên Giám đốc xưởng đóng tàu sốt ruột gật đầu “Họ có một ngành công nghiệp lớn liên quan đến kỹ thuật môi trường. chúng ta không có cơ sở hạ tầng để tiến hành các nghiên cứu đó”
“Không khí ở đó nóng hơn đây nhiều. Tôi từng đến Washington hồi tháng 7. Chúa ơi, thời tiết thật nóng khủng khiếp”
“Tệ đến thế à?”
“Nhân viên ĐSQ đưa tôi đi vòng quanh nói ở đó từng là một đầm lầy. Họ thậm chí còn có dịch Sốt Vàng Da. Không khí đúng là khủng khiếp”
“Tôi không biết điều đó đấy
“30%” viên kỹ sư báo cáo
“Cậu ở đó khi nào?” viên tướng hỏi
“Hơn 10 năm trước, trong lần đàm phán Tai Nạn trên Biển. Đó là chuyến đi ngoại giao đầu tiên cũng là cuối cùng. Vài tên ngu ở tổng hành dinh nghĩ bọn họ cần một người chuyên về tàu ngầm nên điều tôi từ Frunze đi làm việc đó. Chỉ tốn thời gian” Dubinin kể thêm
“Chuyện thế nào?”
“Chả thế nào cả. Đám lính tàu ngầm Mỹ toàn bọn kiêu ngạo. Không thân thiện như sau này đâu” Dubinin tạm dừng một chút rồi nói tiếp “Không, nói thế cũng không công bằng. Bầu không khí chính trị khi đó cũng rất khác so với bây giờ. Bề ngoài bọn họ thể hiện rất hiếu khách, nhưng dè dặt bên trong. Bọn họ thậm chí còn đưa chúng tôi đi xem một trận bóng chày”
“Rồi sau đó?” viên tướng hỏi
Viên thuyền trưởng mỉm cười “Thức ăn và bia rất ngon. Nhưng tôi có hiểu gì về trận đấu bóng đó đâu và bọn họ càng giải thích thì tôi càng chả hiểu gì”
“40%”
“12 hải lý” Dubinin nói “Tiếng ồn đang tăng lên….”
“Nhưng?”
“Nhưng tiếng ồn này ngang với tiếng ồn của máy bơm cũ. Người của otoi phải đeo tai bảo vệ ở mức này. Nếu chạy tốc độ tối đa thì ồn kinh khủng”
“Chúng ta sẽ xem. Cậu có thấy điều gì thú vị ở Washington không?”
Viên thuyền trưởng lại làu bàu “Không nên đi bộ một mình trên phố. Có lần tôi đang đi mua sắm và thấy một tên côn đồ trên đường tấn công một phụ nữ tội nghiệp, và anh biết đấy, nơi đó chỉ cách Nhà Trắng vài tòa nhà!”
“Thật á?”
“Tên côn đồ giật ví và cố gắng chạy qua tôi. Giống như trong phim ấy. Thật ngạc nhiên”
“Cố gắng chạy qua cậu là sao?”
“Có bao giờ tôi kể cho ông nghe tôi là một cầu thủ bóng đá giỏi không nhỉ? Khi hắn qua tôi, tôi đưa chân ngáng hắn vấp và thực tế thì khiến hắn gãy đầu gối khi va quá mạnh” Dubinin mim cười, nhớ lại vết thương ông từng gây ra cho tên khốn khiếp dó. Vỉa hè chắc chắn cứng hơn nhiều so với sân cỏ….
“50%”
“Rồi chuyện gì xảy ra tiếp?”
“Mấy người bên ĐSQ rất tức giận. Đại Sứ còn hò hét vào mặt tôi. Tôi cứ nghĩ họ sẽ đưa tôi về nhà ngay cơ. Nhưng cảnh sát địa phương lai nói sẽ trao huân chương. Chuyện được bưng bít và tôi không bao giờ được yêu cầu trở thành nhà ngoại giao nữa” Dubinin cười lớn “Tôi thắng. 18 hải lý”
“Tại sao cậu lại xen vào khi đó?”
“Tôi còn trẻ và ngu dại” Dubinin giải thích “Chưa bao giờ nghĩ đến tất cả chuyện đó có thể la bẫy của CIA – viên đại sứ lo lắng điều đó. Nhưng thực ra không phải, đó chỉ là một tên côn đồ trẻ và một phụ nữ da đen đáng thương. Đầu gối của hắn bị thương rất tệ. Tôi không biết giờ hắn có chạy được không…? Và nếu hắn thực sự là 1 tên CIA thì hẳn chúng ta cũng bớt lo thêm 1 tên gián điệp”
“60%, vẫn rất ổn định” viên kỹ sư báo cáo “áp suất bình thường”
“23 hải lý. 40% công suất còn lại chúng ta không thường sử dụng tới….và tiếng ồn nước chảy theo thân tàu bắt đầu tăng lên từ đây. Vanya, vận hành cẩn thận đấy!”
“Vâng, thuyền trưởng!”
“Tốc độ tối đa của con tà này là bao nhiêu?”
“32 hải lý theo công suất tối đa. 33 hải lý khi quá tải”
“Nghe nói có một loại sơn thân tàu mới….”
“Loại sơn do người Anh phát minh ra? Bên tình báo nói rằng nó thêm được 1 hải lý/giờ cho tàu ngầm săn của Mỹ”
“Đúng vậy” viên tướng xác nhận “Tôi nghe nói chúng ta có công thức đó nhưng thực tế sản xuất ra nó rất khó và sơn lên tàu thế nào còn khó hơn”
“Sau 25 hải lý là ông sẽ phải đối mặt với rủi ro gạch cách âm ở đuôi tàu có nguy cơ bị dòng nước cuốn trôi. Tôi từng gặp chuyện này 1 lần khi còn là sỹ quan (Starpom) trên tàu Sverdlovskiy Komsomolets….” Dubinin lắc đầu “nghe mấy mấy miếng cao su chết tiệt đó đập vào thân tàu cứ như đánh trống ấy”
“Tôi sợ chúng ta không làm được gì nhiều đâu”
“75%”
“Nếu cố gắng thì tôi tăng thêm vận tốc 1 hải lý”
“Cậu không thực sự bỏ qua vấn đề đó à?”
Dubinin lắc đầu “Không, nếu có một quả ngư lôi đuổi theo thì chênh lệch 1 hải lý có thể quyết định sống chết đấy”
Cuộc trò chuyện giữa 2 người dừng lại ở đó. Trong vòng 10 phút, công suất máy đã lên đến 100%, 50.000 mã lực. Tiếng ồn của máy bơm giờ đã khá lớn nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của nhau. Nếu là cái bơm cũ thì ở mức này tiếng ồn đã ngang với âm thanh một ban nhạc rock rồi, Dubinin nhớ lại, khi đó người đã bị sóng âm thanh đập vào cơ thể rồi. Nhưng cái máy bơm bây giờ đã khác, máy bơm này đã giảm sóc….chỉ huy đóng tàu đã hứa với ông tiếng ồn sẽ giảm đáng kể. Có vẻ ông ta không hề khoe khoang. 10 phút sau, ông đã thấy và nghe được những gì mình cần “Tắt động cơ đi” Dubinin ra lệnh
“Chà, thấy sao hả Valentin Borissovich?”
“KGB đã trôm cái này từ người Mỹ hả?”
“Theo tôi biết là thế” viên tướng nói
“Nếu tôi gặp được điệp viên đó, nhất định tôi sẽ hôn anh ta một cái”.
Con tàu chở hàng George McReady đã cập bến để bốc hàng. Đây là một con tàu lớn, 10 tuổi, sử dụng động cơ diesel lớn có tốc độ thấp và được thiết kế cho tàu chở gỗ. Nó có thể chở được 30.000 tấn gỗ thành phẩm, hoặc như bây giờ, chở được 30.000 tấn khúc gỗ. PHần lớn người Nhật thích tự xử lý gỗ, để phí xử lý gỗ được trả trong nội địa Nhật Bản mà không phải trả cho nước ngoài. Ít nhất thì con tàu mang cờ Mỹ này được quyền vận chuyển lần này, một nhượng bộ nho nhỏ của người Nhật sau 10 tháng đàm phán dài đằng đẵng. Dù mức tiêu dùng của Nhật khá đắt đỏ nhưng tham quan Nhật cũng rất thú vị
Dưới sự giám sát của cơ phó số 1 (First Officer), chiếc cần cẩu khổng lồ cẩu những khúc gỗ từ xe tải lên rồi từ từ hạ xuống những giá đỡ đặc biệt trên tàu. Toàn bộ quá trình tiến hành khá nhanh chóng. Tự động hóa bốc xếp hàng hóa có lẽ là bước phát triển quan trọng nhất trong vận tải thương mại hiện đại. Con tàu George M được chất đầy trong chưa đầy 40 tiếng, dỡ hàng trong khoảng 36 tiếng, điều đó sẽ cho phép con tàu này được quay trở lại biển rất nhanh, nhưng thời gian ở đất liền của đám thủy thủ lại bị rút ngắn đáng kể. Các quán bar và các ngành kinh doanh khác chuyên phục vụ thủy thủ sẽ mất đi doanh thu đáng kể. Nhưng chủ tàu không quá quan tâm, họ chỉ quan tâm đến chuyện mỗi giờ tàu phải đỗ thêm ở cảng thì họ lại mất thêm tiền
“Pete, kiểm tra thời tiết” Thuyền Phó thứ 2 (Third Officer) thông báo “cho thấy là thời tiết có thể tốt hơn”
Vị thuyền phó số 1 nhìn vào bảng biểu “wow!”
“Phải, một con quái vật Siberia áp suất thấp đang hinh thành. Sẽ phải trải qua vài ngày gập gềnh đấy. Cơn bão này phạm vi rộng nên khó mà tránh được”
Vị thuyền phó số 1 huýt sáo trước những con số “Jimmy, đừng quên nhìn màn hình giám sát nhé”
“Được. Bao nhiêu hàng hóa trên boong?”
“Chỉ còn dư chỗ ở cho mấy thằng nhóc thôi” anh ta trả lời. Người kia nhún vai, rồi cầm cái ống nhòm lên “Chúa ơi, hóa ra là chúng kết nối với nhau”
“Đó là lý do vì sao chúng ta không thể nhét chúng dưới khoang được”
“Xuất sắc” người đàn ông trẻ hơn nhận xét “Tôi đã nói chuyện với viên quản đốc. Chúng ta sẽ phải buộc chặt chúng với nhau lại”
“Ý kiến hay đấy, Pete. Nếu cơn bão to như tôi nghĩ thì chúng ta có thể dùng chúng để làm ván lướt được đấy”
“Thuyền trưởng vẫn ở trên bờ à?”
“Đúng rồi, ông ấy sẽ quay lại tàu lúc 4.00”
“Đã đổ đầy dầu. máy chưởng sẽ điều chỉnh động cơ ở tốc độ 17. Sẽ khởi hành lúc 16.30 à?”
“Đúng thế”
“Mẹ kiếp, có một gã chẳng có thời gian vui chơi nữa đây này”
“Tôi sẽ báo với thuyền trưởng về tin dự báo thời tiết. Có thể sẽ giúp chúng ta ở lại Nhật thêm chút thời gian”
“Thuyền trưởng sẽ thích lắm đấy”
“Thế chúng ta thì không à?”
“Này, nếu lịch đậu tàu bị rối loạn, có thể tôi….”
“Anh bạn, cả cậu và tôi đều thích có thêm thời gian mà” viên Thuyền phó số 1 ngoác miệng ra cười. Cả hai bọn họ đều độc thân
* * * * * *
“Đẹp, đúng không?” Fromm hỏi. Hắn ta đang cúi xuống, mắt dán chặt vào những khối kim loại trên máy Lexan. Cánh tay robot này đang dỡ khối plutonium từ trục và đặt thành phẩm vào một nơi để kiểm tra trực quan, điều vốn không thực sự cần thiết, nhưng dù sao thì khối plutonium này vẫn phải chuyển qua phần tiếp theo để xử lý thêm và Fromm muốn nhìn kỹ hơn. Hắn bật một ngọn đèn sáng nhỏ, để ánh sáng chiếu vào khối kim loại rồi tắt đèn. Các bóng đèn trên trần đã đủ sáng
“Thực tuyệt vời” Ghosn nói. Bề mặt của khối plutonium rất nhẵn, giống như thủy tinh được nung và thổi. Thực ra, thứ này mịn hơn nhiều so với thủy tinh. Nó có bề ngoài đồng nhất và chính xác, với hiệu ứng biến dạng lớn nhất đến từ lực hấp dẫn. Ngay cả những khuyết điểm nhỏ nhất trên bề mặt cũng không thể nhìn thấy bằng mắt thường và nằm dưới mức dung sai do Fromm đặt ra cho các phép đo trên máy tính, khi xử lý mã thủy lực trên máy tính mini. Giờ đây, bề ngoài của khối plutonium hình trụ này hoàn hảo đến mức nó có thể khúc xạ anh sáng như một thấu kính lệch tâm. Khi cánh tay xoay nó quanh trục dài, vị trí và kích thước của đèn trần phản chiếu không di chuyển hoặc dao động. Ngay cả tên người Đức cũng thấy điều đó thật ấn tượng “Tôi sẽ không bao giờ tin được chúng ta làm tốt đến thế” Ghosn nói
Fromm gật đầu “Vài năm trước thì những điều này gần như là không thể. Công nghệ máy thở không khí mới nhất chỉ mới khoảng mười lăm tuổi và hệ thống điều khiển laze đã được cập nhật, chủ yếu được sử dụng thương mại để sản xuất các dụng cụ siêu chính xác, chẳng hạn như kính viễn vọng không gian, ống kính chất lượng cực cao và linh kiện máy ly tâm đặc biệt….” tên người Đức đứng dậy “Giờ thì chúng ta phải đánh bóng bề mặt bên trong. Đoạn này không thể kiểm tra trực quan được”
“Tại sao phải đánh bóng bên ngoài trước?”
“Vì phải đảm bảo máy hoạt động tốt trước đã. Đánh bóng bên trong sẽ được điều khiển bằng laser – cậu thấy đấy, giờ thì chúng ta đều biết điều này đã cho chúng ta dữ liệu rất tốt” Lời giải thích này không hẳn đúng, nhưng Fromm không muốn đưa ra lý do thực sự: Hắn thật sự nghĩ lớp plutonium bên ngoài rất đẹp. Nhưng tên Ả Rập trẻ tuổi này sẽ không hiểu. Das ist die schwaize Kunst….Fromm nghĩ, đây thực sự là một ma thuật hắc ám, phải không?
Ghosn nghĩ, thật kỳ lạ làm sao, khi thứ có hình dạng đẹp thế này lại có thể…. “Mọi thứ đang diễn ra rất tốt”
“Chắc chắn là thế” Fromm trả lời, chỉ vào khu vực gia công bên trong cỗ máy. Khi chạy bình thường, khối plutonium sẽ bị sứt ra một số sợi dây mảnh, rất mảnh, chỉ có thể nhìn thấy qua hệ số phản xạ. Đây là kim loại rất có giá trị, vì vậy những sợi này được thu thập và nấu chảy để có thể sử dụng trong tương lai. “Chúng ta dừng lại ở đây thôi” Fromm nói, quay người rời đi
“Nhất trí”
Bọn họ đã làm ở đây suốt 14 giờ. Ghosn ra lệnh cho đám người rời đi. Hắn và Fromm cũng bước ra khỏi phòng, chỉ để lại 2 bảo vệ an ninh. Những cận vệ ở đây không có trình độ học vấn cao. Được đích thân chỉ huy lựa chọn trong đám cận vệ, có rất nhiều kinh nghiệm chiến trường. Điều trớ trêu là họ đã tham gia nhiều cuộc chiến tranh với đồng bào Ả Rập hơn là với kẻ thù Do thái thực sự. Có rất nhiều nhóm khủng bố, mỗi tổ chức đều muốn khai thác tài nguyên từ cộng đồng người Palestine, nên xuất hiện cạnh tranh để giành lấy số lượng tín đồ hạn chế. Khi mọi người đều có súng, cạnh tranh thường dẫn đến xung đột vũ trang và chết chóc. Hai lính canh đang làm nhiệm vụ đều là những xạ thủ thiện xạ, và kỹ năng bắn súng của họ có thể so sánh với tên người Mỹ mới được kết nạp vào tổ chức, Russell ngoại đạo
Một trong 2 lính canh, Achmed, châm một điếu thuốc và dựa vào tường. Đêm nay sẽ lại là một đêm nhàm chán. Đi tuần tra bên ngoài hoặc tuần tra tòa nhà có Qati ngủ ít nhất còn có vài thứ quan sát. Hắn có thể tưởng tượng cảnh có gián điệp Israel ẩn nấp sau mỗi chiếc ô tô đỗ gần đó hoặc sau mỗi cửa sổ, và điều đó khiến hắn luôn tỉnh táo và cảnh giác. Nhưng ở đây thì không có chuyện đó. Ở đây chỉ có mấy chiếc máy đứng yên. Để làm cho công việc trở nên đa dạng hơn một chút, và cũng để khiến bản thân hoàn thành nhiệm vụ, các lính canh không còn cách nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào các công nhân, theo dõi họ khắp mọi nơi trong căn phòng này, và theo dõi họ đến nơi ăn chốn ngủ. Ngay cả khi công nhân đang làm một số công việc tương đối đơn giản thì vẫn có bảo vệ túc trực bên cạnh. Dù ít học nhưng Achmed là một người thông minh, học nhanh và hắn nghĩ cho hắn học hành bài bản trong vài tháng là hắn có thể làm bất kỳ công việc thợ máy nào trong số này. Hắn rất giỏi về vũ khí, có thể nhanh chóng tìm ra các sự cố máy móc và tốc độ sửa chữa không thua kém bất kỳ kỹ thuật viên chuyên nghiệp nào.
Đi dạo quanh, hắn lắng nghe các loại quạt của hệ thống thông gió và nhìn vào bảng điện. Trạng thái của máy phát điện dự phòng cũng có thể được xem từ bảng điều khiển này để xác định xem máy phát điện có được cung cấp đầy đủ nhiên liệu hay không.
“Họ quá lo lắng về tiến độ, đúng không?” Achmed trầm ngâm, tiếp tục đi dạo quanh, hy vọng đèn cảnh báo ngừng nhấp nháy. Hắn và bạn đồng hành dừng lại để xem xét mảnh kim loại ucar Fromm và Ghosn quá quan tâm đó
“Cậu nghĩ đó là cái gì?”
“Thứ gì đó tuyệt vời” Achmed nói
“’chắc chắn họ đang giữ bí mật nhất có thể”
“Tôi nghĩ nó là một phần của quả bom nguyên tử”
Achmed quay ngoắt lại “Sao lại nói thế?”
“Một trong số đám thợ máy nói không thể là thứ gì khác được”
“Không phải là thứ dành cho mấy người bạn Israel của chúng ta sao?”
“Xét cho cùng rất nhiều người Ả Rập đã chết vài năm qua – vì người Israel, người Mỹ và các quốc gia khác…Phải, sẽ là một món quà tuyệt vời đấy” Họ tiếp tục đi qua đám máy công cụ “Không biết sao lại phải cấp bách thế?”
“Bất kể thế nào, họ muốn làm xong đúng hạn” Achmed lại dừng lại, nhìn vào các bộ phận kim loại và nhựa trên bàn lắp ráp. Một quả bom nguyên tử sao? Hắn tự hỏi. Nhưng những thứ này giống như….giống như ống hút soda, bó chặt, hơi cong, mảnh và dài….ống hút soda – trong một quả bom hạt nhân? Không thể nào. Một quả bom hạt nhân phải….như thế nào? Hắn phải tự thừa nhận không biết một quả bom hạt nhân trông như thế nào. Chà. Hắn có thể đọc kinh Koran, báo chí và hướng dẫn sử dụng các loại vũ khí. Nhưng không phải lỗi của hắn khi không có cơ hội được hưởng nền giáo dục như Ghosn, người hắn vừa thích vừa ghen tị. Được đi học đúng là tốt thật. Giá như cha hắn có thể là ai đó chứ không phải là một nông dân di cư, một chủ cửa hàng chẳng hạn, hoặc là ai đó có thể tiết kiệm nhiều tiền hơn một chút….
Đi thêm 1 vòng nữa, hắn nhìn thấy – những hộp sơn? Trông giống như thế. Các phoi kim loại được cắt ra từ máy công cụ được chứa trong bình chứa chất làm lạnh Freon. Achmed thường thấy quá trình khai thác này. Những mảnh vụn, trông giống như những sợi dây nhỏ xíu, được máy móc thu gom và đóng gói vào một thứ giống như hộp sơn. Công nhân đeo găng tay cao su dày và thao tác qua một lớp kính. Chiếc hộp này sau đó được để trong một căn phòng kín có cửa đôi, và sau một thời gian, nó được chuyển đến một căn phòng kín khác với thiết kế bên trong tương tự, nơi các công nhân mở chiếc lọ và đổ các mảnh kim loại vụn vào những chiếc nồi nấu kim loại kỳ lạ đó.
“Tôi đi ra ngoài một chút đây” người bạn đồng hành nói
“Đi hít thở ít không khí trong lành đi” Achmed khoác khẩu sung trường lên vai và nhìn bạn đi ra khỏi cánh cửa kép . 1 lúc sau hắn cũng sẽ sớm ra ngoài để kiểm tra an ninh vòng ngoài. Là người có kinh nghiệm hơn, hắn phụ trách bảo vệ vòng ngoài và đảm bảo an ninh bên trong nhà máy. Achmed nghĩ, không gian chật hẹp giống như một trạm vũ trụ hay trong tàu ngầm đúng là không sống nổi. Hắn khao khát được học nhưng không muốn trở thành nhân viên cạo bàn giấy, ngồi bàn suốt ngày xem tài liệu. Không, để trở thành một kỹ sư, kiểu người xây dựng những con đường và cây cầu, một thời đó từng là ước mơ, tham vọng của hắn. Có lẽ con trai hắn sẽ thực hiện ước mơ đó, nếu hắn có cơ hội lấy vợ và có con. Giờ ước mơ của hắn thực tế hơn nhiều. Sau khi chuyện này kết thúc, hắn có thể buông sung, sống cuộc đời thực sự để thực hiện giấc mơ lấy vợ sinh con
Nhưng bọn PHục Quốc Do Thái phải chết trước đã. Achmed đứng một mình trong phòng, thở dài chán nản. Ít nhất mấy tên bảo vệ vòng ngoài còn có thể nhìn lên các vì sao, có gì đó để làm, có gì đó để làm…
Những hộp sơn để kia, bên trong căn phòng kín. Có vẻ như sẵn sàng để chuyển đi. Hắn thường quan sát thấy đám thợ máy làm việc này. Cái quái gì thế. Achmed chuyển cái hộp này từ tủ và mang vào phòng sưởi. Họ đặt chúng bên trong lò điện và…cũng đơn giản thôi, hắn rất vui khi có việc khác để làm, có lẽ bất kể dự án này là gì, hắn cũng có thể giúp họ một chút.
Cái hộp rất nhẹ, như thể chỉ có không khí trong đó. Nó rỗng à? Đỉnh hộp được khóa bằng các núm và…không, hắn quyết định. Hắn chỉ thực hiện các thao tác giống như đám công nhân. Achmed bước tới lò, mở cửa và kiểm tra xem bên trong nguồn điện có tắt không – hắn biết cái này không có nóng. Nó là kim loại nóng chảy! tiếp theo, hắn đeo đôi găng tay cao su như cách bọn họ thường làm, nhưng lại quên bật hệ thống phun khí argon và vặn núm trên hộp đó. Hắn lật ngược cái lọ lại để có thể nhìn thấy bên trong. Hắn đã thấy
Khi Ahmed mở nắp trên, oxy trong không khí ngay lập tức đi vào hộp và tiếp xúc với bột plutonium, vài phản ứng xảy ra tức thì, phát nổ ngay trước mặt. Hắn nhìn thấy ánh chớp trước mắt, dường như nghe thấy tiếng chốt khai hỏa của khẩu súng trường chạm vào mồi đạn, cảm thấy hơi nóng và ánh chớp đập vào mặt, nhưng hắn lại lập tức nghĩ rằng chắc không nguy hiểm gì đâu, thậm chí không nhận thấy khói, mặc dù hắn đã hắt hơi một lần
Dù vậy, Achmed vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi. Hắn đã làm điều vốn không được phép làm. Chỉ huy sẽ nghĩ gì khi phát hiện ra? Chỉ huy sẽ làm gì với hắn? Hắn lắng nghe hệ thống điều hòa không khí và dường như nhìn thấy một làn khói bị hút vào quạt thông gió. Chính thế. Một quạt thông gió sẽ có thể xử lý khói. Tất cả việc hắn phải làm bây giờ là…
Đúng vậy. Hắn đậy lắp chiếc hộp lại và mang nó trở lại hộp máy công cụ.Đồng đội vẫn chưa quay trở lại. Tốt. Achmed đặt cái lọ trở lại chỗ cũ, và mọi thứ trông như thể nó chưa bị dịch chuyển. Hắn đốt một điếu thuốc khác để thư giãn, hơi khó chịu vì không thể từ bỏ thói quen xấu này. Nó đã bắt đầu ảnh hưởng đến những bước chạy
Achmed không biết mình đã trở thành xác sống chỉ chờ ngày xuống mồ, và điếu thuốc hắn đang hút có khi chính lại là hơi thở sự sống.
“Tôi có thể làm được đấy” Clark thông báo, bước qua cửa như John Waayne bước vào Alamo
“Kể tôi nghe xem” Jack nói, vẫy tay ra hiệu cho anh ta ngồi xuống ghế
“Tôi vừa đến Dulles và nói chuyện với vài người. Chiếc JAL 747 đó thiết lập hành trình bay xuyên Thái Bình Dương rất thuận lơi cho chúng ta. Giường được đặt ở tầng trên, giống như chiếc xe Pullman loại cũ. Điều này cũng giúp chúng ta khá nhiều. Căn phòng đó có hiệu suất âm thanh khá tốt, khiến nghe lén dễ dàng” Anh rút ra một sơ đồ, trải lên bàn “Có một cái bàn ở đây và đây. Chúng ta có thể cài 2 con bọ không dây và 4 kênh vô tuyến”
“Giải thích xem” Jack nói “Bọ không dây là loại đa hướng. Được rồi, chúng chuyền tín hiệu đến máy phát SHF và rồi đưa tín hiệu qua máy bay”
“Tại sao lại là 4 kênh?”
“Vấn đề chính là loại bỏ tiếng ồn của máy bay, âm thanh động cơ, không khí, đại loại những thứ như thế. 2 kênh để xử lý âm thanh trong phòng, 2 kênh kia chỉ để loại bỏ tiếng ồn nền. Chúng ta sử dụng 4 kênh đó để loại bỏ tap âm. Chúng ta có người dưới S&T (Khoa học và Công nghệ) đang nghiên cứu công nghệ này. Cậu có thể sử dụng tiếng ồn xung quanh được ghi lại để tạo ra một mẫu tín hiệu gây nhiễu, sau đó chuyển pha âm thanh của nó để loại bỏ tiếng ồn xung quanh. Đơn giản thứ cậu cần chỉ là có một thiết bị máy tính tốt. Chúng ta có. OK? Máy phát ở trong 1 cái chai, cái chai đó chĩa ra ngoài cửa sổ. Tôi đã kiểm tra rồi. Dễ làm lắm. Giờ, chúng ta sẽ cần một cái máy bay bay theo nó”
“Như là loại nào?”
“Với trang thiết bị phù hợp, một chiếc máy bay dạng như Gulf-stream, nhưng tốt hơn là EC-135 (máy bay tác chiến điện tử). Tôi nghĩ nên sử dụng 2 cái, để có thể thay phiên và hỗ trợ nhau khi cần”
“Khoảng cách bao xa?”
“Tính theo tầm nhìn….xa nhất la 30 dặm, và không nhất thiết phải cùng độ cao. Không giống như chúng ta phải giữ đội hình bay với chiếc máy bay này”
“Cài bọ khó đến mưc nào?”
“Dễ thôi. Phần khó nhất là pin, và máy phát trong lọ, như tôi nói đấy. Chúng tôi sẽ làm nó giống như chai có nhãn hiệu thông thường cậu tìm thấy trong một cửa hàng miễn thuế – tôi cử một người đang kiểm tra điều đó rồi – một chai sứ thay vì chai thủy tinh. Có lẽ giống như một chai Chivas đắt tiền. Người Nhật thích nhãn hiệu rượu scotch này
“Nếu bị phát hiện thì sao?” Ryan hỏi
Clark ngoác miệng cười như một đứa trẻ vừa chơi khăm giáo viên “Chúng tôi tạo ra mấy thứ này từ nguyên liệu nhập Nhật, và điều chỉnh bộ thu cho đúng kênh đặt trong máy bay. Thủ tướng Nhật Bản sẽ công du nước ngoài cùng đoàn phóng viên đông đảo. Tôi đặt máy thu này vào thùng rác ở cabin phía dưới. Nếu ai đó phát hiện ra, họ sẽ nghĩ rằng nó được thực hiện bởi một trong các phóng viên Nhật”
Ryan gật đầu “Được đấy, John”
“Tôi nghĩ cậu sẽ thích nó. Khi con chim đó bay lên, chúng ta có một gã trên đó đặt cái chai này Chúng tôi sẽ dính nó lại- ý tôi là chúng tôi sẽ dùng keo dán để cậu không thể cạy nó ra, có lẽ là keo superglue”
“Lên máy bay ở thành phố Mexico?”
“Tôi đã cử Ding phụ trách việc đó. Đã đến lúc cậu ta nếm mùi tự lên kế hoạch hoạt động và đây làm vụ nhẹ nhàng thôi. Tiếng Tây Ba Nha của tôi đủ hoàn hảo để đánh lừa người Mexico”
“Quay trở lại với vấn đề con bọ. Chúng ta sẽ không thể nghe lén trực tuyến được, đúng không?”
“Không thể” Clark lắc đầu “Nội dung nhận được đã được mã hóa, nhưng chúng ta có thể sử dụng máy ghi âm tốc độ cao để ghi lại những tín hiệu này, sau đó sử dụng máy tính ở tầng dưới để lọc chúng một lần nữa để lấy thông tin thực sự muốn. Điều này an toàn hơn cho chiến dịch và những người trên máy theo dõi thậm chí không biết họ đang làm gì. Cái gì đang được khai thác, chỉ phi công mới biết họ đang theo dõi cái gì. Thực tế, thậm chí có thể không, thực tế tôi sẽ phải kiểm tra lại việc đó”
“Mất bao lâu mới có được băng lọc?”
“Phải làm điều đó khi kết thúc chuyến bay….khoảng 2 giờ. Mấy gã S&T nói thế. Cậu biết điều hay ho nhất của việc này là ở đâu không?”
“Nói nghe xem”
“Máy bay là nơi cuối cùng cậu có thể nghĩ đến khi cài bọ. Mấy gã S&T của chúng ta đã nghiên cứu trong thời gian dài. Nhưng đột phá lại đến từ bên Hải quân – dự án cực kỳ bí mật. Không ai biết chúng ta có thể làm được chuyện này. Những mã chương trình máy tính đó rất phức tạp. Rất nhiều người đang nghiên cứu chuyện này, nhưng bước đột phá thực sự vẫn phụ thuộc vào lý thuyết toán học. 1 gã bên NSA làm được chuyện đó. Sir John, tôi nhắc lại nhé, không ai biết chuyện này có thể thực hiện được. Mấy gã an ninh Nhật hẳn sẽ ngủ ngon thôi. Nếu tìm thấy con bọ, bọn họ sẽ nghĩ đấy là do bọn amateur cố gắng làm gì đó. Máy thu tôi đặt trên máy bay thực tế sẽ không ai có thể khôi phục được bất cứ cái gì ngoại trừ chúng ta…”
“Và chúng ta có một gã trên đó để lấy lại bộ chuyển phát đó”
“Đúng thế. Vậy là chúng ta có dự phòng gấp đôi – hoặc gấp ba, tôi vẫn chưa tìm ra thuật ngữ phù hợp ở đây là gì. Một tập tin được nhận trên ba kênh khác nhau, một trên máy bay và hai kênh khác truyền thông tin qua radio
Ryan nâng cốc caffee lên, hướng về phía Clark “Được rồi, giờ thì về mặt công nghệ đã khả thi, tôi muốn nghe đánh giá về khả năng thực hiện chiến dịch”
“Jack, cậu đã nghe rồi còn gì. Chết tiệt! Thật tuyệt khi trở lại làm điệp viên thực sự. Với tất cả lòng kính trọng, làm bảo vệ cho cậu chỉ giết chết hết khả năng tiềm ẩn của tôi thôi”
“Tôi yêu anh, John” Ryan cười phá lên. Đây là nụ cười vui vẻ thực sự của anh sau một thời gian dài. Nếu họ có thể làm được việc này, con quỷ cái Elliot sẽ không thể ngáng chân anh được nữa. Có lẽ Tổng thống sẽ hiểu các chiên dịch hiện trường cùng với các sỹ quan hiện trường thực thụ vẫn còn tác dụng. Đây sẽ là một chiến thắng nho nhỏ.