← Quay lại trang sách

Chương 25 LỐI RA

“Vậy, câu chuyện về mấy thứ đó là gì?” viên thuyền phó số 2 hỏi, nhìn xuống đống hàng hóa dưới boong

“Thấy bảo là mái dầm của một ngôi đền. Tôi đoán đó là một ngôi đền nhỏ” viên Thuyền phó số 1 trả lời

“Không biết mấy con sóng đó sẽ cao đến mức nào…”

“Pete, tôi ước gì cchungs ta có thể đi chậm lại”

“Tôi đã nói chuyện với ông ấy 2 lần rồi. Thuyền trưởng nói ông ta cần phải đáp ứng lịch trình”

“Nói mấy câu đó với cmn biển kia kìa”

“Tôi vẫn chưa thử điều đó. Cậu muốn à?”

viên thuyền phó thứ 2 nhìn đồng hồ, khịt mũi. Vị thuyền phó số 1 – người có quyền hành thứ 2 trên tàu, sau thuyền trưởng- đang đứng trên cầu tàu quan sát mọi thứ. Đây thực ra là công việc của thuyền trưởng nhưng vị chủ tàu vẫn còn đang ngủ trên giường

Tàu MV George McReady cô gắng duy trì tốc độ ở mức 20 hải lý/giờ trước những con són cao 30 feet, nhưng không được, dù chạy máy ở mức cao nhất. Bầu trời tối đen, ánh trăng chiếu xuống mặt biển xuyên qua những khoảng trống trong những đám mây đen. Cơn bão đã bắt đầu lắng xuống, nhưng gió vẫn ở mức 60 hải lý/giờ và biển vẫn động. Cả hai sỹ quan đều rõ đây là cơn bão điển hình ở Bắc Thái Bình Dương. Chả có gì vô lý ở đây hết. Nhiệt độ không khí khoảng 10 độ F, sương mù đọng lại trên ô cửa sổ cầu giống như lớp băng trên cửa sổ ô tô mùa đông. Tin tốt duy nhất là biển vẫn ở ngay trước mũi tàu. George M là một tàu chở hàng, không phải tàu chở khách và do đó không được trang bị bộ ổn định chống lật. Thực ra, chuyến đi này cũng không quá tệ. Cấu trúc thượng tầng của con tàu được đặt ở phía sau con tàu, có thể giảm bớt sự lên xuống của sóng do sóng gây ra, nhưng cũng khiến cho các sỹ quan buông lỏng cảnh giác. Thêm vào đó, sóng biển bắn tung tóe, tầm nhìn giảm bớt, bọn họ cũng không biết nhiều lắm phía trước phát sinh chuyện gì.

Chuyến đi vào thời điểm này có một số đặc điểm khá thú vị. Khi mũi lao vào sóng lớn thì con tàu đi chậm lại, nhưng do tàu lớn nên làm mũi tàu chậm lại dễ hơn đuôi tàu, khi lực cản buộc tàu phải giảm tốc độ thì thân tàu sẽ bị ngợp bởi những rung động. Thực tế, thân tàu đã bị biến dạng vài inch, điều khó mà tin được nếu không nhìn tận mắt

“Tôi từng phục vụ trên một chiếc hàng không mẫu hạm. Phần giữa thân tàu bị cong vênh hơn 1 foot. Có lần chúng tôi….”

“Sir,nhìn phía trước kìa!” người lái bánh tàu kêu lên

“Ôi, cứt thật” viên phó tàu số 2 gào lên “Sóng Điên!”

Chuyện đột ngột xảy đến, môt con sóng cao 50 feet đột ngột xuất hiện trước mũi tàu George M cách 100 yard. Thực ra việc này cũng không bất ngờ. 2 con sóng gặp nhau và chồng độ cao lên nhau, rồi tách ra…. Mũi tàu bị sóng biển nâng cao, rồi rơi xuống biển đen kịt

“Đến nào!” Không kịp thời gian cho mũi tàu lao qua dãy sóng lớn, biển dâng cao hình mũi tàu, xô thẳng vào đuôi tàu lao thẳng vào thành cầu thêm 500 feet. 2 viên sỹ quan chứng kiến tận mắt cảnh tượng này. Không gây hại thực sự cho con tàu – ít nhất, bọn họ tự nhủ, không gây hại tức thì. Những con sóng khổng lồ ập vào những móc treo hàng hóa nặng và nhiều thiết bị khác nhau với tốc độ 30 km/h. Thân tàu lại rung chuyển. Bây giờ, con tàu dưới đáy sóng và tốc độ chậm lại. Thực tế, mũi tàu vẫn đang dưới sóng, vì sóng cao và rộng đến nỗi con thuyền dường như bị nhấn chìm trong nước. Những con sóng cao sắp ập qua cầu tàu nhô ra.

“Cú đúp!” Viên phó tàu số 2 nói với người lái tàu. Sóng không đập vào cầu mà đập mạnh vào ô cửa sổ cabin. Đột nhiên, thế giới dường như bị cô lập bởi một lớp bọt trắng. Mặc dù chỉ mất vài giây để nước bên ngoài cửa sổ chảy đi, nhưng những người bên trong cảm thấy như thể một phút đã trôi qua. Boong tàu không bị hư hại, nhưng vẫn bị bao phủ bởi một tầng nước biển muốn cuốn trôi mọi thứ trên boong tàu. Tàu George M nghiêng ngả 15 độ từ bên này sang bên kia, trước khi lấy lại thăng bằng

“Giảm tốc độ xuống 16 hải lý/giờ, tôi quyết định” viên phó tàu số 1 nói

“Vâng” người cầm lái nhận lệnh

“Chúng ta sẽ không để con tàu chìm chừng nào tôi còn ở trên cầu tàu” viên phó tàu tuyên bố

“Có lý, Pete” viên phó tàu số 2 đi đến bảng hiện thị lỗi để xem có đèn hiển thị có nước vào thân tàu hay có vấn đề gì khác không. Bảng biểu vẫ rõ rang. Còn tàu này được thiết kế để đối phó với điều kiện biển khắc nghiệt hơn thế này, nhưng ở trên biển tốt hơn vẫn nên thận trọng “Pete, ở đây vẫn ổn”

Điện thoại reo lên “Cầu tàu, thuyền phó số 1 đây”

“Có chuyện quái gì ở đó thế?” Kỹ Sư Trưởng hỏi (Chief Engineer – ChEng)

“chà, vừa gặp một cơn sóng lớn, ChEng” Pete trả lời đơn giản “Có vấn đề gì à?”

“Không đùa đâu. Nó thực sự đã làm vách ngăn phía trước bị nghẽn. Tôi nghĩ sóng đánh mạnh phía mạn cửa sổ của tôi – có vẻ như cửa sổ bị nứt. Tôi thực sự nghĩ chúng ta nên đi chậm lại. Tôi ghét giường bị ướt lắm, anh biết không?”

“Tôi đã ra lệnh chậm lại rồi”

“Tốt” Điện thoại ngắt

“Chuyện gì thế?” Thuyền trưởng vẫn trong bộ đồ pajama và áo choàng xuất hiện. Ông ta xuất hiện đúng lúc những giọt nước biển cuối cùng chảy xuống khỏi sàn boong chính

“Sóng cao 50-60 feet. Tôi đã giảm tốc độ xuống còn 16 hải lý. Trong điều kiện thời tiết này, tốc độ 20 hải lý quá cao”

“Đoán là cậu đúng” thuyền trưởng làu bàu. Thêm mỗi giờ ở cầu cảng tức là mất thêm 15.000usd và chủ tàu không thích phụ phí tăng thêm “Khi nào tình hình cải thiện hãy tăng tốc độ lên nhé” viên thuyền trưởng nói xong lập trức rời khỏi, trước khi đôi chân trần của ông ta trở nên lạnh giá

“Sẽ làm thế” Pete nói với cánh cửa trống không người

“Tốc độ đang ở 15.8” lái tàu thông báo

“tốt lắm” Cả 2 thuyền phó ngồi xuống và nhấm nháp cốc cà phê. Chuyện vừa rồi không thực sự đang sợ, còn có chút thú vị. Ánh trăng chiếu xuống mặt nước bắn tung tóe, trông thực sự rất đẹp. Vị cơ phó số 1 nhìn xuống sàn tàu.Ngay lập tức anh ta nhận ra có gì đó không ổn “Bật đèn”

“Có vấn đề gì thế?”

Viên phó tàu số 2 đi tới bảng điều khiển và bật đèn boong

“Chà, chúng ta vẫn còn 1 trong số chúng”

“1 trong số….” viên sỹ quan trẻ nhìn xuống “Ồ, 3 cái khác…”

Viên phó tàu số 1 lắc đầu. “Sức nước đúng là khó mà đo lường. Chuỗi khá mạnh nhưng cơn sóng vừa rồi đã làm đứt xích. Ấn tượng thật”

Viên phó tàu số 2 nhấc điện thoại và nhấn nút gọi “Bosun, hàng hóa trên boong vừa bị sóng cuốn trôi. Tôi muốn anh kiểm tra thiệt hại, xem mặt trước có hư hại gì không”

Anh ta không phải dặn kiểm tra kỹ cấu trúc bên trong. Một giờ sau, họ thấy rằng mình vẫn còn may chán. Hàng hóa chỉ va vào boong một lần khi nó bị trôi xuống và chỉ va vào phần được đỡ bởi các thanh thép cứng, gây ra thiệt hại tối thiểu, chỉ một số mối hàn và lớp sơn bề mặt bị bong ra. Nhưng gỗ đã mất, sự thật là có ai đó sẽ phải chặt vài cái cây nữa mới được. 3 trong số 4 khúc gỗ đã bị cuốn trôi và ngôi đền Nhật sẽ phải chờ đợi tiếp

3 khúc gỗ vẫn được buộc vào nhau, trôi nổi trên biển sau con tàu George M. Chúng vẫn còn xanh, bắt đầu hấp thụ nước biển và dần trở nên nặng nề hơn

* * * * * *

Cathy Ryan nhìn xe của chồng dần đi ra đường cái. Giờ cô cảm thấy tất tệ cho anh. Giờ cô cảm thấy đau lòng cho anh. Anh sẽ không kể gì đâu – đúng vậy, anh không bao giờ cố gắng biện hộ cho bản thân, không xin lỗi, không cố trả vờ….gì nhỉ? Và rồi có lúc anh sẽ nói mình cảm thấy không khỏe, quá mệt mỏi. Cathy muốn vợ chồng tậm sự với nhau nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Bác sỹ Caroline Ryan biết, lòng tự trọng đàn ông rất mong manh và giờ là thời điểm nó đang yếu mềm nhất. Anh trở nên như thế là do căng thẳng trong công việc kết hợp với kiệt sức và nghiện rượu. Jack không phải là cỗ máy. Anh đang kiệt sức lắm rồi. Cô đã nhìn thấy những triệu chứng này từ vài tháng trước. Mỗi lúc lại nghiêm trong hơn. Mỗi ngày mất đến 2 giờ 30 phút, thậm chí là 3 giờ ngồi xe ô tô đi làm. Thực ra anh có lái xe nhưng điều đó cũng không đủ. Vì anh vẫn phải làm việc trong suốt 3 giờ ngồi ô tô đó, suy tư, chứ không phải thư giãn ở nhà nơi anh vốn thuộc về.

Mình đang giúp anh hay làm tổn thương anh đây? Cô tự hỏi. Hay một phần là do lỗi của mình?

Cathy đi vào phòng tắm và nhìn mình trong gương. Được rồi, cô không còn là một cô gái với đôi má trắng hồng nữa. Có vài vết chân chim quanh miệng và cả quanh mắt. Dù sao cô cũng là bác sỹ nhãn khoa, nên nhìn thẳng vào triệu chứng của mình. Cô bắt đầu cảm thấy đau đầu trong khi làm phẫu thuật và cô biết mắt mình có vấn đề, nhưng giống như mọi người khác, cô không có thời gian và liên tục trì hoãn việc nhờ các đồng nghiệp của mình tại Viện Wilmer Eye Institute kiểm tra. Cô tự nhận việc này khá ngu ngốc, nhưng cô có đôi mắt đẹp. Ít nhất, màu mắt vẫn chưa thay đổi dù thị lực có giảm do liên tục phải nhìn gần trong quá trình làm phẫu thuật

Người cô vẫn khá mảnh mai. Nếu giảm thêm 3 hoặ 4 pound nữa thì tuyệt – tốt hơn là mỡ chuyển lên ngực ấy. Di truyền gia đình, tất cả phu nữ trong gia đình cô đều có bộ ngực nhỏ và cô cũng chẳng ngoại lệ. Nhưng giờ đàn ông thích phụ nữ có bộ ngực như cạnh tranh với con bò Elsie trong phim the Borden. Cô thường đùa kích thước vòng ngực tỷ lệ nghịch với kích thước não là một cơ chế phòng vệ. Cô cũng muốn có vòng ngực lớn y như đàn ông mong ước có dương vật to, nhưng Chúa hay bộ gene đâu có cho cô được tự do lựa chọn và cô cũng không muốn phẫu thuật thẩm mỹ – cô nghĩ đó là việc đáng xấu hổ, chưa kể tỷ lê thất bại cũng khá cao. Đâu có thiếu ví dụ về việc quá nhiều silicon gây ra di chứng

Các phân khác trên cơ thể….tóc, tất nhiên, lúc nào cũng rối, nhưng yêu cầu của bác sỹ phẫu thuật đâu có cho cô nghĩ nhiều đến nó được. Thực ra cô có mái tóc vàng ngắn và rất mềm, và nếu Jack có thời gian để ý thì anh rất thích. Khuôn mặt cô vẫn rát đẹp dù có vài vết chân chim. Đôi chân lúc nào cũng thẳng nuột và vì luôn phải đi bộ quanh bệnh viện Hopkins/Wilmer nên nó lúc nào cũng nhỏ nhắn. Cathy vẫn thấy mình rất dễ nhìn, dù không đep lộng lẫy, ít nhất là hteo quan điểm của các bác sỹ khác trong bệnh viện thì cô rất hấp dẫn. cô thích thú nghĩ đến việc vài bác sỹ nội trú trong việc bị ám ảnh vì cô. Chắc chắn chưa thấy ai phải đi đường vòng tránh gặp cô cả

Cô cũng là một người mẹ tốt. Dù Sally và Jack nhỏ vẫn còn đang ngủ nhưng cô chưa khi nào bỏ bê con cái. Đặc biệt khi Jack phải đi công tác rất nhiều, Cathy còn phải vừa đóng vai mẹ vừa đóng vai cha. Thậm chí cô còn phải tập luyện cùng trong trai trong mùa bóng chày (khi chồng cô biết điều đó, anh cảm thấy tội lỗi). Khi có thời gian cô nấu ăn cũng rất ngon. Bất kể ngôi nhà bị làm sao, cô đều sự sửa hoặc “gọi ngoài” – từ Jack hay gọi thế

Cô vẫn còn rất yêu chồng và cũng cho anh biết điều đó. Cathy luôn nghĩ mình có khiếu hài hước rất tốt. Cô không để cho nhiều thứ khiến mình phiền nhiễu, lần nào vuốt ve jack cũng khiến anh hài lòng; cô là một bác sỹ và biết cách vuốt ve. Cô nói chuyện với anh, hỏi anh về cảm nhận, cho anh biết cô quan tâm tới anh, hỏi anh suy nghĩ thế nào về mọi thứ. Chắc chắn trong suy nghĩ của anh, anh vẫn luôn cho rằng mình là của cô theo mọi cách. Thực tế, cô yêu anh giống như mọi người vợ yêu chồng mình. Cathy cảm thấy mình không làm điều gì sai hết. Vậy tại sao anh không….tại sao anh không thể…? Cô nghĩ, khuôn mặt trong gương đầy nghi ngờ chứ không cảm thấy tổn thương gì. Mình có thể làm gì nữa đây? Cô tự hỏi. Không gì cả

Cathy cố gắng gạt vấn đề đó sang một bên. Một ngày mới lại bắt đầu. Cô phải đánh thức bọn trẻ dậy để chuẩn bị đi học. Điều đó có nghĩa là phải chuẩn bị bữa sáng trước khi chúng thức dậy. Tất nhiên, phần này trong cuộc sống thật không công bầng. Cô là một bác sỹ phẫu thuật, thật ra là giáo sư, nhưng sự thật đơn giản trong cuộc sống cũng là, cô là mẹ và trách có những trách nhiệm của người mẹ mà chồng sẽ không chia sẻ đâu, ít nhất không phải là trong mỗi buổi sáng trong tuần. Về vấn đề này, phụ nữ có nói nhiều cũng vô ích. Cô mặc áo ngủ và đi vào bếp. Chuyện có thể tồi tệ hơn, giờ thì cả 2 đứa vẫn còn thích ngũ cốc, nói chính xác hơn là ngũ cốc ăn liền. Cô đun nước, rồi chuyển bếp sang chế độ để ấm trong khi đi đánh thức bọn trẻ. 10 phút sau, Sally và Jack nhỏ đã rửa mặt, thay quần áo rồi chạy vào bếp. Sally tới trước, bật kênh Disney Channel để xem chuột Mickey. Cathy có 10 phút bình yên để ngó qua tờ báo buổi sáng và uống cà phê

Ở góc dưới bên phải trang nhất của tờ báo là một bài viết về Nga. Chà, có lẽ đây là một trong số những thứ sẽ khiến Jack bận tâm. Cô quyết định đọc nó. Có lẽ cô có thể nói chuyện với anh, tìm hiểu lý do tại sao anh quá…mất tập trung như thế? Hay có lẽ là vì chuyện này? “…thất vọng với khả năng CIA cung cấp thông tin về vấn đề này. Cũng có tin đồn rằng, chính phủ đang bí mật điều tra một quan chức, được chứng thực bởi một quan chức chính phủ cho biết một nhân viên CIA bị nghi ngờ có hành vi sai trái về tài chính và tình dục. Tên của vị quan chức này không được tiết lộ, nhưng có báo cáo cho thấy ông ta ở vị trí rất cao và chịu trách nhiệm điều phối dữ liệu tình báo cho chính phủ…” Sai trái về tình dục? Điều đó có nghĩa là gì? Ai nhỉ? Ông ta. Rất cao và chịu trách nhiệm cho….Đó là Jack. Đó là chông cô. Những cụm từ này đang ám chỉ ai đó giống như ở vị trí của anh. Phút bang hoàng, cô biết đó chính là anh, Jack….tán tỉnh loanh quanh? Jack của mình á? Không thể nào

Phải không? Dạo gần đây anh không thích quan hệ, mệt mỏi, hay uống, thiếu tập trung? Có phải nguyên nhân anh không thể…là do anh đang bị ai đó thu hút? Không thể nào. Không phải là Jack đâu. Không phải Jack của cô. Nhưng tại sao….? Cô vẫn còn rất hấp dẫn – ai cũng nghĩ thế. Cô vẫn là người mẹ tốt – còn nghi ngờ gì sao? Jack không ốm đau gì. Cô không thấy có triệu chứng ốm đau; cô là một bác sỹ, một bác sỹ giỏi và cô biết mình sẽ không bỏ lỡ những dấu hiệu quan trọng. Cô luôn dịu dàng ân cần với Jack, nói chuyện với anh, cho anh biết cô yêu anh và…có lẽ không phải đâu, nhưng liệu có thể không nhỉ? Có. Không. Cathy đặt tờ báo xuống và nhấp ngụm cà phê. Không thể naof. Không phải Jack của cô đâu.

Đây là thời điểm quan trọng, thời gian cuối trong quá trình sản xuất. Ghosn và Fromm tỏ vẻ vô tư quan sát chiếc máy điện tử, nhưng trong lòng cả hai đều không kìm được phấn khích. Chất làm mát Freon đang phun lên thanh kim loại đang quay khiến họ hoàn toàn không thể nhìn thấy thành phẩm, nhưng ngay cả điều đó cũng không thể ngăn cản họ phấn khích mặc dù cả hai đều biết rằng việc kiểm tra bằng mắt là vô ích trong quá trình này. Hiện tại đang xử lý chính là lớp plutonium bên trong, hoàn toàn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cho dù có thể nhìn thấy thì mắt thường cũng không thể phát hiện ra sai sót trong đó. Hai người họ nhìn chằm chằm vào kết quả đọc trên màn hình máy tính, máy tính cho thấy sai số được kiểm soát trong phạm vi mười hai angstroms do Herr Docktor (Ngài Tiến Sỹ) Fromm đưa ra. Họ phải tin vào máy tính này, đúng không?

“Chỉ còn vài cm nưa thôi” Ghosn nói, khi thấy Bock và Qati đến

“Anh chưa bao giờ tiair thích phản ứng phụ của thứ này” vị chỉ huy cất lời, ông ta luôn gọi qua bom là “thứ này”

Fromm quay lại, không vui lắm khi bị ngắt lời, dù biết mình không nên thế “Các anh muốn biết gì?”

“Tôi hiểu phản ứng chính (Primary) thế nào, nhưng còn phản ứng phụ (Sencondary)” Qati nói đơn giản nhưng có lý

“Rất tốt. Về mặt lý thuyết khá dễ nắm bắt, một khi các anh hiểu nguyên lý. Như các anh thấy, phần khó nằm ở việc khám phá ra nguyên lý. Mọi người ban đầu nghĩ rằng phản ứng phụ (thứ cấp) chỉ là vấn đề nhiệt độ- đó chẳng phải vấn đề trung tâm của một ngoi sao sao? – nhưng không phải vậy. Ban đầu Các nhà lý thuyết hạt nhân đã bỏ qua tầm quan trọng của áp suất. Nhìn lại thì có vẻ lạ, nhưng đó thường là cách những người tiên phong tiến hành. Để phản ứng thứ cấp xảy ra, điều quan trọng là trong khi chuyển đổi năng lượng thành áp suất, nhiệt độ cao của nó phải được khai thác, anh phải thay đổi hướng, để đạt được 90 độ. Đó không phải nhiệm vụ nhỏ dễ dàng khi mà anh đang nói đến 70 kiloton năng lượng” Fromm tự mãn “Tuy nhiên, người ta thường tin rằng phần khó nhất của phản ứng thứ cấp là phần lý thuyết. chuyện hư cấu thôi. Ulam và Teller là những ngươi đơn giản, hầu hết những nhân vật vĩ đại đều như thế. Áp suất chính là nhiệt độ. Nhưng gì họ phát hiện ra – bí mật – chính là không có bí mật gì hết. Một khi anh hiểu các nguyên lý liên quan, phần còn lại chỉ là vấn đề kỹ thuật. Máy tính thực sự cần thiết để quả bom này phát nổ, chứ không phải công nghệ. Phần khó là làm sao để di chuyển được vũ khí này. Đây hoàn toàn là vấn đề kỹ thuật” Fromm lại nói

“Những ống hút Soda sao?” Bock hỏi, biết rõ Fromm muốn nghe câu hỏi đó. Hắn là một tên khốn tự mãn

“Tôi không chắc lắm, nhưng tôi tin đây là phát minh cá nhân của tôi. Nguyên liệu này rất hoàn hảo. Nó nhẹ, rỗng và dễ uốn thành hình dạng thích hợp” Fromm bước tới bàn lắp ráp và nhặn 1 ống hút “Nguyên liệu cơ bản là polyethylene, và như các anh thấy, chúng tôi đã mạ một lớp đồng bên ngoài, bên trong là rhodium. Chiều dài ‘ống hút’ là 60cm, đường kính bên trong dưới 3mm. Có hàng ngàn người các ống hút giống hệt nhau sẽ được sắp xếp bên ngoài phản ứng thứ cấp, mỗi bó xoắn 180 độ, tạo thành một loại xoắn ốc. Một đường xoắn ốc là một hình dạng hữu ích. Hình dạng xoắn ốc dẫn năng lượng trong khi vẫn cho phép năng lượng tỏa ra theo mọi hướng”

Qati nghĩ, bên trong mỗi kỹ sư là một nhà giáo tồi “Nhưng những thứ này để làm gì?”

“À….phản ứng đầu tiên sẽ phát ra một loạt tia gamma. Ngay sau đó là tia X. Trong cả hai trường hợp, chunga ta đều đang đề cập đến photon năng lượng cao, các hạt lượng tử mang năng lượng nhưng không có khối lượng….”

“Sóng ánh sáng” Bock nói, nhớ lại bài học vật lý thời trung học. Fromm gật đầu

“Chính xác. Sóng ánh sáng có năng lượng rất cao nhưng ở -tần – số – cao –hơn. Giờ, chúng ta có thể tận dụng lượng lớn năng lượng tỏa ra từ phản ứng sơ cấp, một số trong đó sẽ đi qua các ống mà chúng ta tạo ra để phản xạ hoặc dẫn hướng phản ứng thứ cấp. Tất nhiên, phần lớn năng lượng sẽ mất đi, nhưng thực tế chỉ cần tận dụng 1 phần nhỏ trong đó là chúng ta sẽ có rất nhiều năng lượng trong tầm tay rồi. Tia X quét xuống ống hút. Rất nhiều năng lượng do tia X mang theo sẽ bị bề mặt kim loại hấp thụ và bề mặt xoắn của ống hút sẽ phản xạ nhiều ánh sáng hơn và hấp thụ nhiều năng lượng hơn. Polyetylen cũng hấp thụ rất nhiều năng lượng. Cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

“Với nhiều năng lượng như thế, tất nhiên nó phải phát nổ rồi” Bock nói, trước khi Qati cất lời

“Rất giỏi, Herr Bock. Khi những ống hút này phát nổ – thực tế chúng chuyển thành những tia plasma, nhưng chia theo ống hút, chúng ta sẽ không phân chia các sợi tóc, đúng không? – năng lượng plasma này sẽ tỏa ra xung quanh, gây ra phản ứng thứ cấp tiếp”

Qati chợt hiểu ra “Thông minh, nhưng anh sẽ mất đi nửa số năng lượng, phần đó sẽ bị khuếch tán xa bên ngoài”

“Đúng và sai. Phần còn lại vẫn có thể đạt tới điểm năng lượng tới hạn, chúng ta chỉ cần bộ phận này. Tiếp theo, các ống uranium xung quanh chất phản ứng thứ cấp cũng sẽ chuyển thành plasma – bắt nguồn từ cùng một năng lượng nhưng do khối lượng nên chậm hơn phản ứng của ống hút. Plasma này có mật độ lớn hơn nhiều và sẽ bị ép vào bên trong. Có một lớp chân không dày hai centimet ở giữa lớp vỏ của chất phản ứng thứ cấp. Vây là chunga ta có một ‘điểm bắt đầu đường đua’ cho plasma, tháo cống và có thể dẫn sóng điện vào bên trong”

“Vậy, anh sử dụng năng lượng từ Phản ứng Sơ Cấp, quay 90 độ năng lượng được tạo ra bởi phản ứng chính và hướng nó đến chất phản ứng thứ cấp, thứ có tác dụng tương tự như chất nổ hóa học được sử dụng trong phản ứng chính” Qati hiểu ra

“Xuất sắc, chỉ huy!” Fromm trả lời, đủ trịch thượng để gây chú ý “Giờ chúng ta đã có lượng plasma tương đối lớn ép vào bên trong, khoảng chân không ở giữa cho phép nó gia tốc không gian, sau đó đập vào khối chất phản ứng thứ cấp, khiến khối chất phản ứng thứ cấp bị nén lại. Phản ứng thứ cấp cơ bản là kết hợp của lithium-deuteride và lithium-hydride, cả hai đều được bổ sung thêm tritium và được bao quanh bởi một lớp uranium 238. Vụ nổ plasma va chạm dữ dội vào chất phản ứng, và tất nhiên các neutron được tạo ra bởi phản ứng ban đầu cũng va vào chất phản ứng. Do nhiệt độ cao, nhiệt độ cao và tác động của neutron, lithium bị phân hạch thành tritium. Tritium ngay lập tức bắt đầu quá trình tổng hợp hạt nhân, tạo ra một số lượng lớn neutron năng lượng cao và đồng thời giải phóng năng lượng. Những neutron này sau đó lại va chạm với uranium-238, gây ra phản ứng phân hạch nhanh phản ứng, do đó làm tăng sức mạnh bùng nổ của phản ứng thứ cấp”

“Chìa khóa ở đây, như Herr Fromm nói” Ghosn giải thích thêm “là kiểm soát năng lượng”

“Những ống hút” Bock lưu ý

“Đúng vậy, chúng ta nói về cùng 1 thứ” Ghosn nói “Thật sự thông minh, giống như xây 1 chiếc cầu bằng giấy”

“Và phản ứng thứ cấp mạnh đến mức nào?” Qati hỏi. Hắn không thật sự hiểu vật lý, nhưng hiểu con số cuối cùng

“Phản ứng sơ cấp sẽ tao ra khoảng 70 kilotan chất nổ tương đương. Phản ứng thứ cấp tạo ra 465 kiloton. Gần gần như thế vì cso thể xảy ra vài sai sót trong vũ khí này và cũng bởi vì chúng ta không thể kiểm tra hiệu quả thực tế”

“Mức độ tự tin của anh về hiệu quả của vũ khí này thế nào?”

“Hoàn toàn tự tin” Fromm nói

“Nhưng vì không có kiểm tra thực tế, anh nói…”

“Chỉ huy, tôi đã biết ngay từ đầu rằng chúng ta không thể có chương trình kiểm tra thích hợp nào hết. DDR cũng gặp vấn đề tương tự như thế. Vì lý do đó, thiết kế tại 1 số phần tôi đã tăng thêm 40%, thậm chí có phần còn tăng hơn 100%. Anh phải hiểu rằng vũ khí cùng loại ở Mỹ, Anh, Pháp hay thậm chí Liên Xô có kích thước chỉ bằng 1/5 so với ‘cái thứ này’, hiệu quả ngang nhau. Sự tương phản giữa kích thước và chức năng lớn đến mức chỉ có thể dựa vào thử nghiệm cẩn thận. Nguyên tắc vật lý của loại thiết bị này rất đơn giản, nhưng công nghệ kỹ thuật phải dựa trên kinh nghiệm. Như Herr Ghosn nói, xây dựng một cây cầu. Những cây cầu của người La Mã có cấu trúc rất kém hiệu quả. Theo tiêu chuẩn hiện đại thì họ sử dụng quá nhiều đá và do vậy cần rất nhiều nhân công xây dựng, ja/phải không? Theo thời gian, chúng ta học cách xây cầu hiệu quả hơn, sử dụng ít nguyên vật liệu, ít lao động nhưng vẫn đạt được cùng mục tieue. Nhưng đừng quên rằng vài cây cầu của ngươi La Mã vẫn đứng vững cho đến ngày nay. Chúng vẫn là những cây cầu, ngay cả khi không hiệu quả. Thiết kế của quả bom này, dù tốn nhiều nguyên liệu thô và không hiệu quả lắm thì nó vẫn là một quả bom, và nó vẫn sẽ nổ”

Tiếng bíp cảnh báo máy tiện ngừng hoạt động vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại. Đèn cảnh báo nhấp nháy màu xanh. Nhiệm vụ đã xong. Fromm bước tới, nói với mấy viên kỹ thuật bơm chất làm mát Freon ra khỏi máy tiện. 5 phút sau, thành phẩm mất nhiều thời gian để sản xuất cuối cùng cũng được trình bày cho mọi người. Cánh tay cơ khí của máy công cụ đã đặt khối plutonium trước mắt mọi người, và cuối cùng đã hoàn thành

“Tuyệt vời’ Fromm nói “Chúng ta sẽ kiểm tra cẩn thận khối plutonium này, rồi tiến hành lắp ráp. Kính thưa các quý ông, phần khó nhất đã qua rồi” Hắn nghĩ đến việc gọi một ly bia, và ghi nhớ trong đầu rằng hắn vẫn chưa có được palladium. Chi tiết, chi tiết. Nhưng đấy mới là bản chất kỹ thuật.

Đây là thời điểm quan trọng, thời gian cuối trong quá trình sản xuất. Ghosn và Fromm tỏ vẻ vô tư quan sát chiếc máy điện tử, nhưng trong lòng cả hai đều không kìm được phấn khích. Chất làm mát Freon đang phun lên thanh kim loại đang quay khiến họ hoàn toàn không thể nhìn thấy thành phẩm, nhưng ngay cả điều đó cũng không thể ngăn cản họ phấn khích mặc dù cả hai đều biết rằng việc kiểm tra bằng mắt là vô ích trong quá trình này. Hiện tại đang xử lý chính là lớp plutonium bên trong, hoàn toàn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cho dù có thể nhìn thấy thì mắt thường cũng không thể phát hiện ra sai sót trong đó. Hai người họ nhìn chằm chằm vào kết quả đọc trên màn hình máy tính, máy tính cho thấy sai số được kiểm soát trong phạm vi mười hai angstroms do Herr Docktor (Ngài Tiến Sỹ) Fromm đưa ra. Họ phải tin vào máy tính này, đúng không?

“Chỉ còn vài cm nưa thôi” Ghosn nói, khi thấy Bock và Qati đến

“Anh chưa bao giờ tiair thích phản ứng phụ của thứ này” vị chỉ huy cất lời, ông ta luôn gọi qua bom là “thứ này”

Fromm quay lại, không vui lắm khi bị ngắt lời, dù biết mình không nên thế “Các anh muốn biết gì?”

“Tôi hiểu phản ứng chính (Primary) thế nào, nhưng còn phản ứng phụ (Sencondary)” Qati nói đơn giản nhưng có lý

“Rất tốt. Về mặt lý thuyết khá dễ nắm bắt, một khi các anh hiểu nguyên lý. Như các anh thấy, phần khó nằm ở việc khám phá ra nguyên lý. Mọi người ban đầu nghĩ rằng phản ứng phụ (thứ cấp) chỉ là vấn đề nhiệt độ- đó chẳng phải vấn đề trung tâm của một ngoi sao sao? – nhưng không phải vậy. Ban đầu Các nhà lý thuyết hạt nhân đã bỏ qua tầm quan trọng của áp suất. Nhìn lại thì có vẻ lạ, nhưng đó thường là cách những người tiên phong tiến hành. Để phản ứng thứ cấp xảy ra, điều quan trọng là trong khi chuyển đổi năng lượng thành áp suất, nhiệt độ cao của nó phải được khai thác, anh phải thay đổi hướng, để đạt được 90 độ. Đó không phải nhiệm vụ nhỏ dễ dàng khi mà anh đang nói đến 70 kiloton năng lượng” Fromm tự mãn “Tuy nhiên, người ta thường tin rằng phần khó nhất của phản ứng thứ cấp là phần lý thuyết. chuyện hư cấu thôi. Ulam và Teller là những ngươi đơn giản, hầu hết những nhân vật vĩ đại đều như thế. Áp suất chính là nhiệt độ. Nhưng gì họ phát hiện ra – bí mật – chính là không có bí mật gì hết. Một khi anh hiểu các nguyên lý liên quan, phần còn lại chỉ là vấn đề kỹ thuật. Máy tính thực sự cần thiết để quả bom này phát nổ, chứ không phải công nghệ. Phần khó là làm sao để di chuyển được vũ khí này. Đây hoàn toàn là vấn đề kỹ thuật” Fromm lại nói

“Những ống hút Soda sao?” Bock hỏi, biết rõ Fromm muốn nghe câu hỏi đó. Hắn là một tên khốn tự mãn

“Tôi không chắc lắm, nhưng tôi tin đây là phát minh cá nhân của tôi. Nguyên liệu này rất hoàn hảo. Nó nhẹ, rỗng và dễ uốn thành hình dạng thích hợp” Fromm bước tới bàn lắp ráp và nhặn 1 ống hút “Nguyên liệu cơ bản là polyethylene, và như các anh thấy, chúng tôi đã mạ một lớp đồng bên ngoài, bên trong là rhodium. Chiều dài ‘ống hút’ là 60cm, đường kính bên trong dưới 3mm. Có hàng ngàn người các ống hút giống hệt nhau sẽ được sắp xếp bên ngoài phản ứng thứ cấp, mỗi bó xoắn 180 độ, tạo thành một loại xoắn ốc. Một đường xoắn ốc là một hình dạng hữu ích. Hình dạng xoắn ốc dẫn năng lượng trong khi vẫn cho phép năng lượng tỏa ra theo mọi hướng”

Qati nghĩ, bên trong mỗi kỹ sư là một nhà giáo tồi “Nhưng những thứ này để làm gì?”

“À….phản ứng đầu tiên sẽ phát ra một loạt tia gamma. Ngay sau đó là tia X. Trong cả hai trường hợp, chunga ta đều đang đề cập đến photon năng lượng cao, các hạt lượng tử mang năng lượng nhưng không có khối lượng….”

“Sóng ánh sáng” Bock nói, nhớ lại bài học vật lý thời trung học. Fromm gật đầu

“Chính xác. Sóng ánh sáng có năng lượng rất cao nhưng ở -tần – số – cao –hơn. Giờ, chúng ta có thể tận dụng lượng lớn năng lượng tỏa ra từ phản ứng sơ cấp, một số trong đó sẽ đi qua các ống mà chúng ta tạo ra để phản xạ hoặc dẫn hướng phản ứng thứ cấp. Tất nhiên, phần lớn năng lượng sẽ mất đi, nhưng thực tế chỉ cần tận dụng 1 phần nhỏ trong đó là chúng ta sẽ có rất nhiều năng lượng trong tầm tay rồi. Tia X quét xuống ống hút. Rất nhiều năng lượng do tia X mang theo sẽ bị bề mặt kim loại hấp thụ và bề mặt xoắn của ống hút sẽ phản xạ nhiều ánh sáng hơn và hấp thụ nhiều năng lượng hơn. Polyetylen cũng hấp thụ rất nhiều năng lượng. Cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

“Với nhiều năng lượng như thế, tất nhiên nó phải phát nổ rồi” Bock nói, trước khi Qati cất lời

“Rất giỏi, Herr Bock. Khi những ống hút này phát nổ – thực tế chúng chuyển thành những tia plasma, nhưng chia theo ống hút, chúng ta sẽ không phân chia các sợi tóc, đúng không? – năng lượng plasma này sẽ tỏa ra xung quanh, gây ra phản ứng thứ cấp tiếp”

Qati chợt hiểu ra “Thông minh, nhưng anh sẽ mất đi nửa số năng lượng, phần đó sẽ bị khuếch tán xa bên ngoài”

“Đúng và sai. Phần còn lại vẫn có thể đạt tới điểm năng lượng tới hạn, chúng ta chỉ cần bộ phận này. Tiếp theo, các ống uranium xung quanh chất phản ứng thứ cấp cũng sẽ chuyển thành plasma – bắt nguồn từ cùng một năng lượng nhưng do khối lượng nên chậm hơn phản ứng của ống hút. Plasma này có mật độ lớn hơn nhiều và sẽ bị ép vào bên trong. Có một lớp chân không dày hai centimet ở giữa lớp vỏ của chất phản ứng thứ cấp. Vây là chunga ta có một ‘điểm bắt đầu đường đua’ cho plasma, tháo cống và có thể dẫn sóng điện vào bên trong”

“Vậy, anh sử dụng năng lượng từ Phản ứng Sơ Cấp, quay 90 độ năng lượng được tạo ra bởi phản ứng chính và hướng nó đến chất phản ứng thứ cấp, thứ có tác dụng tương tự như chất nổ hóa học được sử dụng trong phản ứng chính” Qati hiểu ra

“Xuất sắc, chỉ huy!” Fromm trả lời, đủ trịch thượng để gây chú ý “Giờ chúng ta đã có lượng plasma tương đối lớn ép vào bên trong, khoảng chân không ở giữa cho phép nó gia tốc không gian, sau đó đập vào khối chất phản ứng thứ cấp, khiến khối chất phản ứng thứ cấp bị nén lại. Phản ứng thứ cấp cơ bản là kết hợp của lithium-deuteride và lithium-hydride, cả hai đều được bổ sung thêm tritium và được bao quanh bởi một lớp uranium 238. Vụ nổ plasma va chạm dữ dội vào chất phản ứng, và tất nhiên các neutron được tạo ra bởi phản ứng ban đầu cũng va vào chất phản ứng. Do nhiệt độ cao, nhiệt độ cao và tác động của neutron, lithium bị phân hạch thành tritium. Tritium ngay lập tức bắt đầu quá trình tổng hợp hạt nhân, tạo ra một số lượng lớn neutron năng lượng cao và đồng thời giải phóng năng lượng. Những neutron này sau đó lại va chạm với uranium-238, gây ra phản ứng phân hạch nhanh phản ứng, do đó làm tăng sức mạnh bùng nổ của phản ứng thứ cấp”

“Chìa khóa ở đây, như Herr Fromm nói” Ghosn giải thích thêm “là kiểm soát năng lượng”

“Những ống hút” Bock lưu ý

“Đúng vậy, chúng ta nói về cùng 1 thứ” Ghosn nói “Thật sự thông minh, giống như xây 1 chiếc cầu bằng giấy”

“Và phản ứng thứ cấp mạnh đến mức nào?” Qati hỏi. Hắn không thật sự hiểu vật lý, nhưng hiểu con số cuối cùng

“Phản ứng sơ cấp sẽ tao ra khoảng 70 kilotan chất nổ tương đương. Phản ứng thứ cấp tạo ra 465 kiloton. Gần gần như thế vì cso thể xảy ra vài sai sót trong vũ khí này và cũng bởi vì chúng ta không thể kiểm tra hiệu quả thực tế”

“Mức độ tự tin của anh về hiệu quả của vũ khí này thế nào?”

“Hoàn toàn tự tin” Fromm nói

“Nhưng vì không có kiểm tra thực tế, anh nói…”

“Chỉ huy, tôi đã biết ngay từ đầu rằng chúng ta không thể có chương trình kiểm tra thích hợp nào hết. DDR cũng gặp vấn đề tương tự như thế. Vì lý do đó, thiết kế tại 1 số phần tôi đã tăng thêm 40%, thậm chí có phần còn tăng hơn 100%. Anh phải hiểu rằng vũ khí cùng loại ở Mỹ, Anh, Pháp hay thậm chí Liên Xô có kích thước chỉ bằng 1/5 so với ‘cái thứ này’, hiệu quả ngang nhau. Sự tương phản giữa kích thước và chức năng lớn đến mức chỉ có thể dựa vào thử nghiệm cẩn thận. Nguyên tắc vật lý của loại thiết bị này rất đơn giản, nhưng công nghệ kỹ thuật phải dựa trên kinh nghiệm. Như Herr Ghosn nói, xây dựng một cây cầu. Những cây cầu của người La Mã có cấu trúc rất kém hiệu quả. Theo tiêu chuẩn hiện đại thì họ sử dụng quá nhiều đá và do vậy cần rất nhiều nhân công xây dựng, ja/phải không? Theo thời gian, chúng ta học cách xây cầu hiệu quả hơn, sử dụng ít nguyên vật liệu, ít lao động nhưng vẫn đạt được cùng mục tieue. Nhưng đừng quên rằng vài cây cầu của ngươi La Mã vẫn đứng vững cho đến ngày nay. Chúng vẫn là những cây cầu, ngay cả khi không hiệu quả. Thiết kế của quả bom này, dù tốn nhiều nguyên liệu thô và không hiệu quả lắm thì nó vẫn là một quả bom, và nó vẫn sẽ nổ”

Tiếng bíp cảnh báo máy tiện ngừng hoạt động vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại. Đèn cảnh báo nhấp nháy màu xanh. Nhiệm vụ đã xong. Fromm bước tới, nói với mấy viên kỹ thuật bơm chất làm mát Freon ra khỏi máy tiện. 5 phút sau, thành phẩm mất nhiều thời gian để sản xuất cuối cùng cũng được trình bày cho mọi người. Cánh tay cơ khí của máy công cụ đã đặt khối plutonium trước mắt mọi người, và cuối cùng đã hoàn thành

“Tuyệt vời’ Fromm nói “Chúng ta sẽ kiểm tra cẩn thận khối plutonium này, rồi tiến hành lắp ráp. Kính thưa các quý ông, phần khó nhất đã qua rồi” Hắn nghĩ đến việc gọi một ly bia, và ghi nhớ trong đầu rằng hắn vẫn chưa có được palladium. Chi tiết, chi tiết. Nhưng đấy mới là bản chất kỹ thuật

* * * * * *

“Chuyện tin tức gì không, Dan?” Ryan hỏi qua điện thoại bảo mật. Anh không đọc báo sáng ở nhà, nhưng đọc bản tin vu khống trên bàn qua ấn phẩm The Bird

“Chắc chắn cmn không đến từ chỗ tôi, Jack, Phải từ chỗ cậu”

“Chà, tôi vừa xé xác giám đốc an ninh chỗ tôi tơi tả. anh ta nói không biết chuyện gì đang xảy ra, mà quan chức ‘cấp rất cao’ là cái con mẹ gì thế?”

“Nó có nghĩa rằng tay Holtzman này đang dùng tính từ. Coi này, Jack, tôi không thể nói quá nhiều. Tôi không được phép bàn về các cuộc điều tra đang diễn ra, nhớ không?”

“Tôi không quan tâm đến chuyện đó. Ai đó đang tiết lộ thông tin đến từ nguồn rất mật. Nếu thiên hạ có lý thì chúng ta cần túm Holtzman để hỏi chuyện đó đấy!” Ryan gào lên vào điện thoại

“Cậu muốn gây rối với cánh báo chí à, nhóc?”

Vị DDCI nhìn lên trần và cố gắng hít một hơi thật sâu. Đó không phải lỗi của Holtzman, đúng không? “Được rồi, tôi chỉ muốn dễ chịu chút thôi”

“Bất kể cuộc điều tra nào đang tiến hành thì cũng không phải do FBI xử lý”

“Ôi, cứt thật không đấy”

“Tôi cam đoan với cậu” Murray nói

“Biết vậy là đủ, Dan” Ryan đã bình tĩnh hơn. Nếu không phải do FBI tiến hành và cũng không phải do đội an ninh nội bộ, thì nó có câu chuyện khác đằng sau rồi

“Ai có thể dò gỉ tin này?”

Jack bật cười “Còn ai có thể nữa? 10 hoặc 15 người thuộc quốc hội. Có lẽ là 5 người trong nhà trắng, tổng 20 – có thể là 40 người”

“Vậy phần khác chỉ có thể là bom khói hoặc ai đó có động cơ thầm kín” Murray không buồn đặt câu hỏi. Ông thấy ít nhất 1/3 thông tin tiết lộ cho đám báo chí không có mục đích này thì mục đích khác “Nguồn tin này rất nhạy cảm?”

“Điện thoại này cũng không an toàn đến thế, nhớ không?”

“Đã rõ. Coi này, tôi có thể tiếp cận Holtzman yên lặng và không chính thức. Ông ta là người tốt, có trách nhiệm và dân chuyện. Chúng tôi có thể nói chuyện không chính thức và cho ông ta biết ông ta ó thể đang gây nguy hiểm cho vài người và cả phương thức hoạt động”

“Tôi phải nói chuyện với Marcus trước”

“Và tôi phải nói chuyện với Bill nhưng Bill sẽ đồng ý thôi”

“Ok, tôi sẽ nói chuyện với giám đốc CIA. Sẽ gọi lại” Ryan dập máy và lại bước đến phòng giám đốc

“Tôi đã coi nó” Giám đốc Cabot nói

“FBI không biết về cuộc điều tra này và người của chúng ta cũng thế. Theo những gì chúng tôi tổng hợp thì phần bê bối trong bài báo hoàn toàn là bịa đặt nhưng ai đó đang tiết lô tin chúng ta có được từ SPINNAKER và kiểu này có thể khiến các điệp viên bị giết đấy”

“Cậu đề nghị gì?’ vị DCI hỏi

“Dan Murray và tôi sẽ tiếp cận Holtzman một cách không chính thức và cho ông ta biết mình đang bước vào khu vực nguy hiểm. Chúng tôi sẽ yêu cầu ông ta lùi lại”

“Yêu cầu?”

“Yêu cầu. Anh không ra lệnh cho đám phóng viên được. Trừ khi anh ký lệnh chi tiền cho bọn họ” Jack sửa lại “Tôi chưa bao giờ làm việc này, nhưng Dan thì từng làm rồi. Đó là ý kiến của annh ấy”

“Tôi phải báo cáo lên cấp trên chuyện này” Cabot nói

“Mẹ kiếp, Marcus, chúng ta chính là cấp trên đấy!”

“Làm việc với báo chí – nó phải được ai đó quyết định”

“Được rồi – vậy hãy lên xe và lái đến nơi cần và đảm bảo hỏi ông ấy thật lịch sự vào” Ryan quay người bước đi trước khi thấy mặt Cabot đỏ bừng

Trên đường trở về văn phòng, tay Ryan run lẩy bẩy. Ông ta không thể hỗ trợ mình 1 chút sao? Gần đây không có chuyện gì hài lòng vừa ý cả. Jack đấm mạnh xuống bàn, cơn đau ở tay khiến anh lấy lại kiểm soát bản thân. Ít nhất có chiến dịch nhỏ của Clark đi đúng hướng. Có 1 việc hài lòng vừa ý còn hơn là không có gì.

Nhưng cũng không tốt hơn nhiều lắm. Jack nhìn vào bức ảnh gia đình “Mẹ kiếp” anh chửi thề. Ông ta không thể là gã hỗ trợ anh trong việc này, ông ta trở thành người cha tồi của các con và chắc chắn cmn ông ta cũng đâu có là người chồng tốt.

Liz Elliot đọc tít in trang nhất, không dấu được vẻ hài lòng. Holtzman đã chuyển tải thông điệp chính xác như cô ta mong đợi. Bọn nhà báo thật dễ dàng thao túng. Cô ta bất chợt nhận ra mình đã mở cánh cửa ra một thế giới hoàn toàn mới. Với việc Marcus Cabot là một kẻ hèn nhát và không ai trong bộ máy quan liêu của CIA hỗ trợ Ryan khiến cô ta có cảm giác kiểm soát thật tuyệt vời.

Chẳng phải hay sao? Buộc Ryan rời khỏi vị trí đó giờ còn hơn cả công việc, nó là động lực để cô ta có thể làm theo ý mình. Ryan chính là người nói không với vài yêu cầu từ Nhà Trắng, thường xuyên báo cáo trực tiếp lên Quốc Hội về các vấn đề nội bộ…ngăn cản cô ta duy trì liên lạc chặt chẽ hơn với CIA. Việc Ryan rời khỏi cơ quan này, cô ta có thể ra lệnh trực tiếp – giả vờ đưa ra ‘gợi ý’ – cho Cabot và ông ta nhất định sẽ thực hiện. Dennis Bunker vẫn đang kiểm soát Bộ Quốc Phòng cùng đội bóng ngu ngốc. Brent Talbo vẫn đang kiểm soát Bộ Ngoại Giao. Elizabeth Elliot sẽ kiểm soát toàn bộ an ninh quốc gia – vì cô ta cũng kiểm soát cơ quan nghe ngóng mọi thứ, cùng mọi cơ quan quan trong khác, và kiểm soát cả tổng thống. Điện thoại trên bàn cô ta vang lên “Giám đốc Cabot đang muốn gặp”

“Cho ông ấy vào” Liz nói. Cô ta đứng dậy, bước về phía cửa “Chào buổi sáng, Marcus”

“Xin chào, tiến sỹ Elliot”

“Điều gì mang ông đến đây thế?” cô ta vẫy tay ra hiệu mời ông ta ngồi xuống

“Bài báo”

“tôi đã đọc” giọng vị cố vấn an ninh quốc gia đầy thông cảm

“Bất kể ai tiết lộ thông tin này đều có khả năng gây nguy hiểm cho nguồn cung cấp tin”

“tôi biết. Ai đó phía ông đúng không? Ý tôi là, cuộc điều tra nội bộ này là gì?”

“Không phải chúng tôi”

“thật sao?” Tiến sỹ Elliot dưa người vào ghế và mân mê chiếc khăn lụa xanh “Vậy thì ai?”

“Chúng tôi không biết, Liz” Cabot thậm chí trông còn bối rối hơn cô ta tưởng. Cô ta tinh nghịch tự hỏi, có lẽ ông ta nghĩ mình chính là mục tiêu của cuộc điều tra này….Đúng là thú vị “Chúng tôi muốn nói chuyện với Holtzman”

“Ý ông là sao?”

“Ý tôi là chúng tôi và FBI sẽ nói chuyện với ông ta, tất nhiên là không chính thức, để cho ông ta biết rằng ông ta đang làm điều gì đó vô trách nhiệm”

“Ai sẽ làm việc đó, Marcus?”

“Ryan và Murray”

“Thật sao?” cô ta trả vờ xem xét “Tôi không nghĩ đấy là ý kiến hay. Ông biết đám phóng viên thế nào mà Nếu ông phải phản công bọn họ, hãy phản công toàn diện…ừm, tôi có thể xử lý việc này nếu ông muốn”

“Chuyện này thật sự nghiêm túc. SPINNAKER rất quan trọng với chúng ta” Cabot định lặp lại những gì ông ta được dặn

“Tôi biết chuyện đó Ryan đã làm rõ chuyện này rồi, quay trở lại vấn đề, ông vẫn chưa xác nhận được báo cáo của ông ta có chính xác không à?”

Cabot lắc đầu “Không. Jack có đến Anh để nhờ người Anh ngửi xung quanh nhưng vẫn không rõ ràng”

“Ông muốn tôi nói gì với Holtzman?”

“Nói với ông ta rằng ông ta đang có thể gây hại cho một điệp viên nằm vùng cấp cao rất quan trọng. Người đàn ông này có thể chết vì bài báo và sẽ gây ra hậu quả chính trị rất nghiêm trọng” Cabot kết luận

“Phải. Sẽ gây ra hậu quả chính trị xấu với họ, đúng không?”

“Nếu SPINNAKER chính xác thì có thể sẽ có thay đổi lớn trong chính phủ Nga. Tiết lộ những gì chúng ta biết bây giờ sẽ khiến ông ta gặp nguy hiểm. Hãy nhớ….”

Elliot cắt ngang “rằng Kadishev là đang là con át chủ bài của chúng ta. Đúng vậy. và nếu ông ta ‘gặp chuyện’ thì chúng ta có thể chẳng còn con át chủ bài nào. Marcus, ông đã làm rõ việc đó rồi. Cảm ơn, Tôi sẽ tự mình làm việc này”

“có vẻ hợp lý’ Cabot nói sau một chút yên lặng

“Được rồi, còn muốn nói chuyện gì với tôi sáng nay nữa không?”

‘Không, tôi đến vì chuyện này thôi”

“Tôi nghĩ đã đến lúc cho ông xem vài thứ. Vài thứ chúng tôi đang tiến hành ở đây. Khá nhạy cảm” cô ta nói thêm

Marcus hiểu thông điệp ẩn ý đằng sau “Chuyện gì thế” Vị DCI thận trọng hỏi lại

“Hoàn toàn bí mật” Elliot lấy ra một chiếc phong bì lớn từ trên bàn “Ý tôi là bí mật hoàn toàn, Marcus. Nó sẽ không lọt ra được khỏi tòa nhà này, ok?”

“Đồng ý” vị DCI đã tỏ rõ ý quan tâm. Liz mở phong bì và đưa qua vài bức ảnh. Cabot nhìn qua 1 loạt

“Người phụ nữ này là ai?”

“Carol Zimmer, một góa phụ của một sỹ quan không quân đã chết trong 1 tai nạn” Elliot nói thêm vài thông tin

“Ryan, ngoại tình? Thật cmn không ngờ”

“Có cơ hội nào để lấy thêm thông tin nội bộ CIA không?”

“Nếu ý cô là lấy được thông tin mà không khiến cậu ta nghi ngờ thì rất khó đấy” Cabot lắc đầu “Cậu ta có 2 SPO, Clark và Chavez. Không cách nào đâu. Họ rất bảo mật. ý tôi là bọn họ là bạn tốt của nhau đấy”

“Ryan làm bạn với vệ sỹ? Ông nghiêm túc đấy à?” Elliot ngạc nhiên. Đối với cô ta, vệ sỹ chỉ như đồ đạc

“Clark là một cựu sỹ quan hiện trường. Chavez là người mới, làm việc như một SPO khi tốt nghiệp đại học, có thể sẽ là một sỹ quan hiện trường. Tôi đã xem hồ sơ. Clark sẽ nghỉ hưu trong vài năm tới và giữ anh ta làm vệ sỹ chỉ để trưng bày. Anh ta đã thực sự ghi được nhiều thành tích tốt. Một người tốt. Một sỹ quan giỏi”

Elliot không thích câu trả lời, nhưng theo như Cabot nói thì chuyện này không tiến hành được “Chúng tôi muốn loại Ryan”

“Chuyện đó có thể không dễ đâu. Quốc Hội thật sự thích cậu ta”

“Ông chỉ cần nói là anh ta koong tuân lệnh”

“Chả có tác dụng gì ở Quốc Hội. Cô biết điều đó mà. Cô muốn đuổi việc cậu ta thì Tổng Thống chỉ cần yêu cầu cậu ta từ chức”

Nhưng chuyện đó cũng chả có tác dụng gì với Quốc Hội, Liz nghĩ, và có vẻ như Marcus cũng chả giúp ích được gì theo hướng này. Mà cô ta cũng chả hy vọng gì nhiều. Cobot qua mềm yếu “Nếu ông không phản đối thì chuyện này chúng tôi sẽ xử lý”

“Có lẽ là một ý kiến hay. Nếu Langley biết tôi có xen vào chuyện này thì sẽ gây ác cảm. Không nên t” Cabot lẩm bẩm “để ảnh hưởng đến tinh thần mọi người ở đó”

“Được rồi” Liz đứng lên. Cabot đứng lên theo “Cảm ơn đã ghé qua”

2 phút sau, cô ta ngồi trở lại ghế, gác chân lên bàn. Mọi thứ đang diễn biến rất suôn sẻ, đúng theo kế hoạch. Mình thực sự giỏi trong chuyện này….

* * * * * *

“Thế nào?”

“Chuyện này được đăng trong một tờ báo Washington hôm nay” Golovko nói. Giờ đang là 7.00 tối ở Moscow, bầu trời bên ngoài đã tối đen và mang cái lạnh chỉ Moscow mới có. Ông ta phải báo cáo chuyện đã đăng trên tờ báo Mỹ không khiến đêm trở nên ấm áp hơn chút nào. Andrey Il’ych Narmonov cầm lấy bản dịch do Phó Chủ Tịch thứ nhất KGB đưa qua và đọc. Khi đọc xong, ông ném tờ giấy lên bàn

“Cái rác rưởi gì thế này?”

“Holtzman là một phóng viên rất quan trọng của tờ Washington. Ông ta tiếp cận được được những quan trong cấp rất cao trong Chính quyền Fowler”

“Và có lẽ ông ta đang bịa ra bài này, giống như mấy tay phóng viên của chúng ta vẫn làm thôi”

“Chúng tôi không nghĩ như vậy. CHúng tôi nghĩ rằng giọng điệu này do ai đó trong Nhà Trắng mớm cho”

“Thật đấy à?” Narmonov rút chiếc khăn tay ra và xì mũi, nguyền rủa cái lạnh do thời tiết thay đổi đột ngột. Nếu có việc gì giờ ông không có thời gian dành cho, thì đó là ốm, dù chỉ bệnh nhẹ “Tôi không tin. Chính tôi đã nói với Fowler về khó khăn khi phá hủy tên lửa đạn đạo và giải thích cho ông ta nghe những tranh cãi chính trị vô nghĩa. Cậu biết tôi phải đối phó với những cái đầu nóng bên quân đội….mấy thằng ngu đấy cứ tự mình gây sự ở vùng Baltic. Người Mỹ cũng thế. Tôi thật không tin bọn họ lại tin mấy cái tin vớ va vớ vẩn này. Chắc chắn bên tình báo phải nói với họ sự thật – và sự thật đúng như chính tôi nói với Fowler!”

“Đồng chí Tổng thống” Golovko dừng lại. câu cửa miệng “đồng chí” giờ trở thành thói quen khó bỏ “Chúng ta có những phe phái chính trị không tin tưởng người Mỹ, vậy họ cũng sẽ có những phe phái tiếp tục ghét và không tin tưởng chúng ta. Những thay đổi giữa Mỹ và Liên Xô diễn ra quá nhanh, khiến nhiều người khó mà tiêu thụ hết cho được. Tôi cho rằng nhiều quan chức chính trị Mỹ tin vào báo cáo này”

“Fowler là kẻ phù phiếm, là một gã yếu đuối hơn tỏ vẻ bề ngoài, cá nhân luôn bất an – nhưng ông ta không phải kẻ ngu, và chỉ có kể ngu mới tin mấy cái này, nhất là sau cuộc gặp riêng giữa ông ta và tôi” Narmonov đưa bản dịch lại cho Golovko

“Phân tích của chúng tôi chỉ ra điều ngược lại. Tôi nghĩ có khả năng bọn họ thực sự tin nó đấy”

“Cảm ơn vì những ý kiến phân tích. Nhưng tôi không đồng ý”

“Nếu người Mỹ tin vào báo cáo kiểu này, có nghĩa là họ có gián điệp trong chính phủ chúng ta”

“Cái này không nghi ngờ gì – dù sao thì chúng ta cũng có người trong chính phủ họ, đúng không? – nhưng tôi không tin vào việc này. Lý do rất đơn giản, không gián điệp nào lại có thể báo cáo về mấy điều tôi không nói, đúng không? Tôi chẳng nói mấy cái này với bất cứ ai. Nó không đúng. Cậu sẽ làm gì nếu một gián điệp nói dối chúng ta?”

“Thưa Tổng Thống, chúng tôi sẽ không bỏ qua chuyện này” Golovko bảo đảm.

“Chắc chắn đó cũng là điều người Mỹ sẽ làm” Narmonov trầm ngâm một chút rồi mỉm cười “Cậu biết khả năng mục đích của báo cáo này không?”

“Chúng tôi luông sẵn sàng lắng nghe”

“Hãy nghĩ như một chính trị gia xem. Điều này có thể là một dấu hiệu của một cuộc tranh đấu quyền lực bên trong chính phủ của bọn họ. Chúng ta tình cờ bị liên quan vào thôi”

Golovko ngẫm nghĩ “Tôi có nghe chuyện đó- rằng Ryan, phó giám đốc CIA, không được lòng Fowler….”

“Ryan, à, đúng rồi, tôi có nhớ cậu ta. Từng cho chúng ta lời khuyên hữu ích, đúng không Sergey Nikolay’ch?”

“Đúng là cậu ta” Golovko, chắc chắn một chính trị gia sẽ không quên chuyện đó

“Sao bọn họ lại không thích cậu ta?” Narmonov hỏi lại

“Theo báo cáo thì là va chạm cá nhân”

“À, chuyện đó thì tôi tin. Fowler và sự phù phiếm của ông ta” Narmonov giơ 2 tay lên “Giờ thì cậu biết lý do rồi đấy. Có lẽ tôi có thể trở thành một nhà phan tích tình báo giỏi đấy nhỉ?”

“Giỏi nhất” Golovko đồng ý. Tất nhiên, ông phải đồng ý rồi. Đó là chưa kể, tổng thống đã nói ra điều mà người của ông đã không kiểm tra kỹ càng. Ông bối rối rời khỏi văn phòng của tổng thống. Nếu ông không nhầm thì Ryan chắc chắn là người thiết kế vụ đào tẩu của cựu chủ tịch KGB Gerasimov vài năm trước – một sự kiện đã gây tổn hải nghiêm trọng đến các hoạt động hải ngoại của KGB. 6 mạng lưới hoàn chỉnh tại Mỹ đã bị đánh sập, cùng với 8 cơ sở tại Tây Âu. Những mạng lưới dựng lên thay thế mới bắt đầu hoạt động gần đây. Điều đó cũng gây ra lỗ hổng lớn khiến KGB không thể xâm nhập vào chính phủ Hoa Kỳ. Tin tốt duy nhất là họ đã bắt đầu bẻ được mã khóa liên lạc của cơ quan ngoại giao và đường dây liên lạc quân sự Hoa Kỳ – khoảng 4-5% khối lượng mỗi tthangs. Nhưng cũng không thay thế được các điệp viên xâm nhập. Có điều gì đó rất lạ đang diễn ra, Golovko không biết đó là gì. Có lẽ Tổng Thống nói