Chương 26 TÍCH HỢP
Quá trình lắp ráp quả bom bắt đầu bằng việc mua các dụng cụ thêm. Họ mất cả ngày chỉ dể gắn 1 khối nặng uranium đã phân hủy vào phần cuối của bên trong lớp vỏ
“Đây là một công việc tẻ nhat, tôi biết” Fromm tỏ vẻ thông cảm “Ở Hoa Kỳ và vài nơi khác, họ có những con jig đặc biệt, những công cụ được thiết kế đặc biệt để thực hiện việc này, người ta lắp ráp nhiều loại vũ khí cá nhân nhưng có cùng thiết kế. Chúng ta không có được tất cả những thuận lợi kiểu thế”
“Và mọi thứ ở đây vẫn thực hiện đúng theo thiết kế, thưa Chỉ Huy” Ghosn nói thêm
“anh bạn trẻ nói đúng rồi. Với tất cả chúng ta, vật lý là như nhau”
“Vậy thì đừng để chúng tôi ngăn cản anh làm việc” Qati nói. From ngay lập tức quay trở lại với công việc. Một phần bởi số tiền hắn được trả công, nhưng phần lớn là độ thú vị công việc đang làm. Chỉ một nửa số thợ máy thực sự đang làm các công việc trực tiếp liên quan chế tạo bom. Phần còn lại được cử làm các bojoj phận khác, chủ yếu là các bộ phận gọi là giá đỡ. Những bộ phận này sẽ giữ cố định các bộ phận của bom và chủ yếu được làm từ thép không gỉ để có độ bền và chắc chắn. Trong quá trình lắp ráp, mỗi bộ phận được lắp vào vị trí theo một quy trình cực kỳ chính xác, vì quả bom này phức tạp hơn hầu hết các loại máy móc và đòi hỏi phải lắp ráp theo một loạt hướng dẫn cực kỳ nghiêm ngặt. Quá trình lắp ráp tương đối suôn sẻ do chất lượng cao của thiết kế và độ chính xác của các máy công cụ. Ngay cả những thợ máy này cũng ngạc nhiên khi thấy tất cả các bộ phận đều vừa khít, và họ thì thầm với nhau rằng bắt kể Fromm là ai – về chủ đề này, họ có những suy đoán rất phong phú và đầy màu sắc – thì hắn chắc chắn là một nhà thiết kế phi thường. Phần khó nhất là lắp ráp các khối uranium khác nhau vào với nhau. Các vật liệu nhẹ và mềm hơn sẽ lắp ráp dễ hơn nhiều
“Quy trình chuyển tritium thế nào?” Ghosn hỏi
“Phần đó để sau cùng, tất nhiên” Fromm lùi lại để kiểm tra kết quả đo đạc
“Chỉ cần làm nóng viên pin này để giải phóng khí gas, đúng không?”
“Đúng vậy” Fromm gật đầu “Nhưng…không, không, không phải cách đó!”
“Tôi đã làm gì sai?”
“ Cái này phải vặn vào trong” Fromm nói với viên thợ máy, bước tới làm mẫu “Như thế này này, anh nhìn thấy chưa?”
“Vâng, cảm ơn”
“Cái gương hình ellip được gắn vào những thứ này…”
“Vâng, cảm ơn, tôi biết rồi”
“Tốt lắm” hắn vẫy tay ra hiệu cho Ghosn “Qua đây. Cậu sẽ hiểu thứ này hoạt động thế nào?” Fromm chỉ vào 2 dãy gương cong hình ellip nối tiếp nhau như tổ chim – tổng cộng 19 cái – mỗi cái lại làm bằng 1 nguyên liệu khác nhau “Năng lượng có được từ phản ứng sơ cấp sẽ tác động lên cát bề mặt này, phá hủy những gương cong đó, nhưng trong quá trình đó…”
“Vâng, nhìn thực tế thế này luôn rõ ràng hơn nhiều so với mô hình vật lý lý thuyết” Phần này của vũ khí được thiết kế dựa theo nguyên tắc sóng ánh sáng không có khối lượng nhưng có động lượng. Nói về mặt kỹ thuật thì không có sóng ‘ánh sáng’ nào cả, nhưng vì năng lượng đều được phát dưới dạng photon nên nguyên tắc cơ bản vẫn giữ nguyên. Năng lượng sẽ phá hủy mọi bề mặt hình ellip, nhưng các bề mặt hình elip này chuyển một phần nhỏ năng lượng sang các hướng khác, từ đó nâng cao năng lượng trong tự bản thân phản ứng sơ cấp
“Herr Fromm, năng lượng trong thiết kế của ông rất cao” Không phải lần đầu tiên Ghosn tỏ vẻ khâm phục
Người Đức nhún vai “Phải, nó phải như thế. Nếu không thể kiểm tra thì cậu phải thiết kế vượt mức. Quả bom đầu tiên của người Mỹ – quả được sử dụng ở Hiroshima ấy – đã được thiết kế theo nguyên tắc không thể kiểm tra. Nó rất tốn nguyên liệu và không hiệu quả kinh khủng, nhưng nó chính là thiết kế vượt mức. Và nó đã phát nổ. Giá như có thể thực hiện chương trình thử nghiệm cần thiết…” nếu có một chương trình thử nghiệm hoàn chỉnh, hắn có thể đo lường được hiệu quả thực tế, tìm được dữ liệu chính xác về năng lượng cần và kiểm soát nó, xác định tác dụng thực tế của từng bộ phận,thực hiện các cải tiến cần thiết, thu nhỏ những bộ phần quá lớn hoặc nặng nề để phù hợp với nhiệm vụ này, giống như người Mỹ, người Nga, người Anh và người Pháp làm trong vài thập kỷ qua, cải tiến các thiết kế theo hướng càng ngày càng hiệu quả hơn, và nhờ đó vũ khí ngày càng nhỏ hơn, nhẹ hơn, đơn giản hơn, đáng tin cậy hơn và bớt tốn chi phi hơn. Fromm nghĩ, thứu này được thiết kế theo đúng nguyên tắc tối đa, và hắn cảm thấy vô cùng biết ơn vì cuối cùng đã được thử sức mình với nó. Thiết kế này vụng về và thô thiển nhưng nó sẽ hoạt động – hắn biết chắn – nhưng nếu có thời gian thì hắn sẽ còn làm tốt hơn….
“Phải, tôi hiểu. Một người có kỹ năng như ông nhất định có thể khiến thứ này nhỏ như một cái túi lớn” Đây đúng là lời khen quá lời
“Cảm ơn, Herr Ghosn. Có lẽ không nhỏ đến mức đó, nhưng đủ nhỏ cho một đầu đạn”
“Nếu những người an hem Iraqi chúng tôi có thời gian….”
“Nhất định, sẽ không còn Israel nữa. Nhưng họ không ngu đúng không?”
“Họ không kiên nhẫn” Ibrahim nói, thầm nguyền rủa chính vì điều đó
“Phải thật bình tĩnh và sáng suốt trong mấy việc kiểu này. Những quyết định kiểu này phải được đưa ra dựa trên logic, không dựa trên cảm xúc cá nhân”
“Đúng là như thế”
* * * * * *
Achmed cảm thấy rất không khỏe. Hắn đã xin phép nghỉ, đến gặp bác sỹ riêng của Chỉ Huy, với sự đồng ý của Qati. Achmed hiếm khi phải gặp bác sỹ. Hắn nghĩ tốt hơn là nên tránh mấy việc thế này càng nhiều càng tốt. Từng ra chiến trường, hắn đã chứng kiến nhiều người chết và bị thương, hắn gặp may. Nhưng dù bị thương hay chết thì có khi vẫn còn tốt hơn tình hình hiện tại. Những vết thương do đạn hay pháo còn là vết thương có thể hiểu được, nhưng điều gì khiến hắn bất ngờ ốm quanh đến thế?
Bác sỹ lắng nghe hắn miêu tả tình trạng của mình, hỏi vài câu hỏi không hoàn toàn ngu xuẩn và ghi chú chuyện Achmed nghiện thuốc lá – điều này khiến người chiến binh chỉ biết lắc đầu thở dài, cứ như thể hút thuốc có liên quan đến tình trạng của hắn vậy. Achmed nghĩ, thật vớ vẩn. Chẳng phải hắn vẫn chạy 6km mỗi ngày- đã từng như thế, cho đến thời gian gần đây hay sao?
Tiếp theo là kiểm tra sức khỏe. Vị bác sỹ đặt ống nghe lên ngực hắn, lắng nghe. Achmed để ý thấy bất ngờ đôi mắt của vị bác sỹ chợt thay đổi theo cách không khác gì một chiến binh dũng cảm không muốn phản bội cảm xúc của chính mình
“Thở vào” vị bác sỹ ra lệnh. Achmed làm theo
“Giờ hãy từ từ thở ra” chiếc ống nghe di chuyển “Lại một lần nữa” quy trình cứ như vậy lặp đi lặp lại 6 lần, hết trước ngực đến sau lưng
“Thế nào?” Sau khi kiểm tra đã xong, Achmed cất tiếng hỏi
“Tôi không biết. Tôi muốn gửi anh đến gặp bác sỹ hiểu rõ các bệnh về phổi hơn”
“Tôi không có thời gian”
“Anh phải có. Tôi sẽ nói chuyện với Chỉ huy của anh, nếu cần”
Achmed cố không càu nhàu “Được rồi”
* * * * * *
Cách Ryan đối phó với tình trạng bản thân là không them chú ý đến nó, chính xác hơn là anh cảm thấy vui khi vợ anh ít quan tâm hơn. Chuyện đó đã giúp anh ít nhiều. Khiến cho anh bớt cảm thấy áp lực hơn. Có lẽ cô hiểu anh chỉ cần được ở một mình trong chốc lát. Jack tự hứa với bản thân là anh sẽ bù đắp cho cô sau. Anh chắc chắn sẽ làm thế khi phong độ trở lại. Anh chắn chắn sẽ làm thế, hoặc anh tự an ủi mình là sẽ làm như vậy, dù một phần nào đó trong anh không chắc chắn cho lắm và vang lên những tiếng cảnh báo mà anh không muốn nghe. Anh cố gắng hạn chế uống rượu nhưng chỉ giảm theo khả năng có thể, vì rượu giúp anh ngủ tốt hơn. Vào mùa xuân, khi thời tiết ấm hơn, anh sẽ trở lại với thói quen lành mạnh hơn. Phải, đúng là như thế. Anh sẽ chạy bộ. Khi công việc có thời gian rảnh, vào bữa trưa, anh sẽ ra ngoài và tập thể dục trong CLB thể thao của CIA. Clark sẽ là HLV tốt, người anh ta cứng như tảng đá ấy. Clark huấn luyện anh tốt hơn Chavez vốn có thân hình cân đối và thường khó mà thông cảm với những người không biết giữ thể hình – Ryan nghĩ, chắc chắn đó là thói quen mà cậu ta học được trong thời gian ở lục quân. Ding không thể hiểu được anh đâu, cho đến khi nào cậu ta ở độ tổi cuối 30. Tuổi tác đó sẽ cho cậu ta thấy công cụ cân bằng tuyệt vời, khi bạn không còn trẻ, bạn sẽ biết mình phải đối mặt với sự thật rằng mọi thứ phải có mức độ
Anh nghĩ, khi ngồi trên bàn làm việc, rằng khi Giáng Sinh đến, tình hình có thể cải thiện hơn. Nhưng Giáng Sinh năm nay rơi vào giữa tuần, điều đó có nghĩa là bọn trẻ sẽ ở nhà trọn vẹn 2 tuần. Điều đó cũng có nghĩa rằng Cathy sẽ phải hy sinh thời gian làm việc để trông trẻ và hơi chút khó xử. Cô yêu công việc, cũng nhiều như yêu con và là người mẹ tuyệt vời, nhưng cũng không muốn bỏ mặc bệnh nhân và công việc ở Hopkins. Nói đúng ra, Jack phải công nhận, chuyện này không công bằng với vợ. Cô cũng là một bác sỹ chuyên nghiệp và rất giỏi, mỗi khi anh bận công việc, Cathy luôn phải hy sinh công việc của mình để chăm sóc lũ trẻ. Dù vậy có hàng ngàn ca phẫn thuật mắt và thậm chí có hàng trăm bác sỹ nhãn khoa, nhưng chỉ có 1 vị DDCI và sự thật vốn là như thế. Bất công, có lẽ thế, nhưng cũng là thực tế
Ryan tự nhủ, sẽ tốt hơn nhiều nếu anh có thể hoàn thành 1 số việc. Cứ để Elizabeth Elliot đối phó với tên phóng viên chết tiệt đó đi. Nhưng anh lại thêm một lần thất vọng về Marcus Cabot. Người đàn ông này đúng là một con rối. Việc đơn giản chỉ có thế. Ông ta tận hưởng uy tín do chức vụ mang lại nhưng lại chẳng làm được cái gì. Ryan phải làm hầu hết mọi việc, chẳng được thêm lợi ích gì, chỉ toàn nhận được lời trách móc mà thôi. Có lẽ chuyện đó có thể thay đổi. Anh đã nhận được toàn quyền trong chiến dịch Mexico và được sự ủng hộ hoàn toàn của Phòng Chiến Dịch, và ơn Chúa, phần này anh đúng được lợi. Có lẽ sau này mọi thứ sẽ tốt hơn. Anh mở hồ sơ chiến dịch và quyết định cần phải xem xét lại mọi chi tiết, kiểm tra mọi khả năng có thể xảy ra sai sót. Chiến dịch này sẽ thành công và anh sẽ khiến mấy tên khốn trong Nhà Trắng phải tôn trọng mình.
“Quay về phòng con ngay” Cathy quát Jack Nhỏ. Vừa là lệnh cho con, vừa thừa nhận thất bại của bản thân. Rồi cô bước ra khỏi phòng, mắt ngấn lệ. Cô đang hành động thật ngu xuẩn, quát bọn trẻ trong khi đáng nhẽ phải quát vào mặt chồng mình. Nhưng làm cách nào! Cô có thể nó gì? Sẽ thế nào nếu….nếu chuyện đó là sự thực? Rồi sau đó thì sao? Cô cứ tự nhủ rằng không thể có chuyện đó, nhưng cô thậm chí còn khó có thể tin. Nhưng còn lời giải thích nào nữa? Jack chưa bao giờ thất bại trong bất cứ điều gì trong đời. Cô tự hào nhớ lại anh đã liều mạng vì cô và bọn trẻ. Cô đã sợ hãi, đến mức gần như không thể thở được khi chứng kiến anh lao đi trên bờ biển đó, chứng kiến người đàn ông của mình liều mạng lao về phía tay súng. Làm sao một người như thế lại có thể phản bội vợ mình? Không hợp lý
Nhưng còn có lời giải thích nào khác? Chẳng nhẽ anh không thấy cô không còn hào hứng nữa hay sao? Nếu đúng là thế thì tại sao? Cô không còn xinh đẹp với anh nữa? Cô chưa làm tròn bổn phận của một người vợ? Từ chối của anh thôi đơn giản đã đủ tệ rồi – nhưng để chuyện đó qua một bên, biết được anh dành năng lượng và chú ý của mình cho ai đó, một phụ nữ khác dùng loại nước hoa rẻ tiền khiến cô không thể chịu thêm được nữa.
Vấn đề là, liệu cô có thể tâm sự bàn bạc chuyện này với ai đó ở Hopkins…có lẽ là một bác sỹ tâm lý không? Để nhận lời khuyên của một chuyên gia….?
Và chấp nhân rủi ro chuyện xấu hổ này của cô có thể bị lộ ra? Caroline Ryan, ngay cả phó giáo sư Cathy Ryan thông minh, xinh đẹp cũng không thể giữ nổi chồng? Mọi người sẽ thì thào sau lưng rằng cô đã làm gì sai? Chắc chắn, họ sẽ nói trước mặt rằng đó không phải lỗi của cô, nhưng rồi họ sẽ dừng lại, nhìn cô đầy thông cảm. và ngay sau lúc đó, bọn họ sẽ thì thầm sau lưng rằng đáng nhẽ cô có thể làm khác đi, rằng tại sao cô không để ý thấy các dấu hiệu, vì, xét cho cùng, một cuộc hôn nhân đổ vỡ không chỉ do lỗi của một người và jack thực sự không phải là người lang chạ, đúng không? Cô nghĩ, đây sẽ là nỗi xấu hổ lớn nhất đời, tạm quên đi có những lúc còn tội tệ hơn thế nữa
Thật vô lý. Cô biết làm thế là không khôn ngoan, nhưng cô không biết phải làm gì. Đồng thời cũng biết nếu không làm gì còn tệ hại hơn. Đây thực sự là một vấn đề nan giải. Cô còn có lựa chọn nào khác sao?
“Mẹ ơi, có chuyện gì thế?” Sally đang cầm một búp bê Barbie trên tay, hỏi
“Không có gì, con yêu, chỉ để mẹ yên một lúc, ok?”
“Jack nói nó xin lỗi và mẹ cho phép nó ra khỏi phòng nhé?”
“Được, nếu nó hứa sẽ ngoan”
“Okay!” Sally chạy ra khỏi phòng.
Chuyện chỉ đơn giản thế được không? Cathy tự hỏi. Cô có thể tha thứ cho anh hầu hết mọi chuyện. Liệu cô có thể tha thứ cho anh chuyện này không? Không phải bởi vì cô muốn tha thứ cho anh. Và chỉ vì lòng tự trọng của cô. Mà còn vấn đề liên quan đến con cái. Bon trẻ cần có cha, ngay cả khi đó là một người cha lơ là. Liệu lòng tự trọng của cô có quan trọng bằng nhu cầu của con? Nhưng…Chúng liệu có cần cái gia đình mà bố với mẹ bất hòa không? Hay thậm chí khi đó chúng còn tổn thương hơn nữa? Dù sao thì cô luôn có thể tìm thấy….một Jack khác? Cô bắt đầu lại khóc. Cô khóc cho bản thân, khóc vì mình bất lực không biết làm sao, vì tổn thương lòng tự trọng. Kiểu khóc chẳng giải quyết được vấn đề gì, chỉ khiến việc tồi tệ hơn. Một phần mốn anh biến đi. Một phần muốn anh ở lại. không biết phải làm gì
* * * * * *
“Anh hiểu rằng chuyện này phải bí mật tuyệt đối” điều tra viên nói, hơn cả yêu cầu. Người đàn ông đang đứng trước mặt anh ta không cao và béo, có đôi tay hồng hào, mềm mại. Bộ râu Bismarck rõ ràng tạo hiệu ứng giúp anh trông nam tính hơn. Thực ra, người đàn ông này trông không có vẻ gì đặc biệt cho đến khi cẩn thận nhìn kỹ hơn. Người này có đôi mắt rất sắc
“Các bác sỹ biết cách giữ bí mật” Bernie Katz trả lời, đưa trở lại giấy tờ “Nhanh lên. Tôi chỉ có 20 phút”
Điều tra viên nghĩ nhiệm vụ mình đang làm có quyền hơn thế, nhưng anh ta không chắc liệu mình có được thông qua. Vấn đề là, ngoại tình là câu chuyện khó mà giữ bí mật, dù đó không phải là trọng tội, dù có nó thể đánh bay vị trí cấp cao của người vi phạm. Dù sao thì nếu một người vi phạm lời thề cưới trong nhà thờ thì khó mà nói liệu anh ta có vi phạm lời hứa trên giấy tờ không
Bernie Katz ngả người sau ghế, kiên nhẫn hết sức có thể, dù anh vốn không phải là người kiên nhẫn. Anh là một bác sỹ phẫu thuật, đã quen với việc tư làm và quyết định, không phải chờ bất kỳ ai khác. Một tay vuốt vuốt bộ râu khi lắc lư trên ghế
“Anh biết rõ về bác sỹ Caroline Ryan không?”
“Cathy? Tôi đã làm việc với cô ấy suốt 11 năm nay”
“Cô ấy là người thế nào?”
“Một bác sỹ phẫu thuật sáng giá, nói theo kỹ thuật thì khả năng phán đoán và kỹ năng thuộc hàng đỉnh cao. Cô ấy là một trong những bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện của chúng tôi. Cô ấy cũng là bạn tốt của tôi. Anh muốn biết điều gì?” Katz nheo mắt nhìn chằm chằm vào vị khách
“Xin lỗi, tôi mới là người đang đưa ra câu hỏi”
“phải, tôi có thể thấy điều đó. Hỏi tiếp đi” Katz lạnh lùng, nhìn người đàn ông tìm tòi, quan sát ngôn ngữ cơ thể, biểu cảm …Anh không thích những gì mình đang quan sát chút nào
“Gần đây cô ấy có bất kỳ lời nói nào…ý tôi là, than phiền về chuyện nhà, đại loại thế không?”
“anh phải hiểu, tôi hy vọng anh phải hiểu, rằng tôi là một bác sỹ, và mọi điều người ta nói với tôi thuộc quyền riêng tư không tiết lộ”
“Cathy Ryan là bệnh nhân của anh?” điều tra viên hỏi
“Tôi đã khám cho cô ấy trong khá quá. Tất cả chúng tôi đều làm thế ở đây”
“Anh là bác sỹ tâm lý?”
Katz gần như muốn thét câu trả lời vào mặt hắn. Nhưng như mọi bác sỹ phẫu thuật, anh kiềm chế cơn nóng giận lại “Anh biết câu trả lời rồi”
Điều tra viên nhìn lên, nói chuyện cứ như thể đương nhiên “Trong trường hợp này không áp dụng quyền riêng tư. Giờ, liệu anh có thể trả lời câu hỏi đó không?”
“Không”
“Không, cái gì?”
“Không, cô ấy không có bất kỳ lời nào về chuyện đó, theo những gì tôi biết”
“Có kể gì về chồng mình, thái độ của anh ta, sự thay đổi hành vi bất thường?”
“Không, tôi cũng biết Jack rất rõ. Tôi thật sự thích anh ta. Anh ta rõ ràng là một người chồng tốt. Họ có 2 đứa con xinh đẹp và anh biết rất rõ chuyện xảy ra với họ vài năm trước, cũng như tôi thôi, đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng mọi người có thể thay đổi”
“không phải họ” Katz chắc nịch
“Anh có vẻ khá chắc chắn”
“Tôi là bác sỹ, phán xét là nghề của tôi. Những gì anh đang ám chỉ bây giờ là vô nghĩa”
“Tôi không ám chỉ gì cả” điều tra viên nói, biết rõ đây là lời nói dối, cũng biết rõ Katz biết đó là lời nói dối. Ngay từ cái nhìn đầu tiên anh ta đã đánh giá được người đàn ông này. Katz là một người nóng nảy, đam mê, không bao giờ bận tâm đến việc giữ bí mật mà anh không nghĩ là đáng giữ. Có lẽ cũng là bác sỹ cmn rất giỏi
“Tôi sẽ quay lại câu hỏi ban đầu. Caroline Ryan có hành động khác thường gì trong, à, khoảng 1 năm qua không?”
“Cô ấy lớn hơn 1 tuổi. Họ có con, con cái thì đang lớn, và bọn trẻ có thể khiến mình điên đầu. Tôi cũng có con. Được rồi, cô ấy có tăng cân, khoảng nửa hoăc 1 cân, có lẽ thế – koong phải tệ, cô ấy gầy quá – và gần đây sức khỏe không tốt như xưa, có lẽ do đi làm đường xa và làm việc ở đây vất vả, đặc biệt là đối với một bà mẹ có con nhỏ”
“Chỉ có thế, anh nghĩ vậy sao?”
“Này, tôi là một bác sỹ nhãn khoa, không phải là tư vấn hôn nhân. Đó không phải lĩnh vực của tôi”
“Tại sao anh nói mình không phải là nhà tư vấn hôn nhân. Tôi chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó, phải không?”
Thằng chó đẻ này thông minh đấy, nhỉ? Katz nghĩ, bỏ tay ra khỏi bộ râu. Có lẽ hắn có bằng tâm lý học, có lẽ….giống khả năng tự học hơn. Cảnh sát thường đánh giá người khá giỏi, thậm chí là đang đánh giá mình à?
“Đối với một người đã kết hôn, vấn đề ở nhà thường có nghĩa là hôn nhân có vấn đề” Katz chậm rãi nói “Không, chẳng có lời nào về chuyện đó cả”
“Anh chắc chắn chứ?”
“Khá chắc”
“OK, cảm ơn vì đã dành thời gian, bác sỹ Katz. Xin lỗi vì đã làm phiền anh” Anh ta đưa qua một tấm card “Nếu anh nghe thấy bất kỳ tin gì liên quan đến chuyện này, làm ơn gọi lại cho tôi”
“Có chuyện gì thế?” Katz hỏi “Nếu anh muốn tôi hợp tác thì cần trả lời. Tôi không theo dõi người ta chỉ vì vui”
“Bác sỹ, chồng cô ấy giữ một chức vụ cao và rất nhạy cảm trong chính phủ. Chúng tôi thường xuyên để mắt đến những người như vậy vì lý do an ninh quốc gia. Ngay cả có không đồng ý chuyện này thì vẫn phải làm thôi. Nếu một bác sỹ phẫu thuật đến làm việc trong tình trạng say xỉn thì anh phải chú ý đến anh ta và hành động, đúng không?”
“Chuyện kiểu đó chưa bao giờ xảy ra ở đây” Katz bảo đảm
“Nhueng nếu chuyện đó xảy ra thì anh phải chú ý chứ”
“Chắc chắn rồi”
“Rất mừng khi nghe anh nói thế. Vậy như anh đã biết, John Ryan có quyền tiếp cận tất cả những thông tin nhạy cảm cấp độ cao. Sẽ thật vô trách nhiệm nếu chúng tôi không để ý những người như vậy. Chúng tôi….đây là vấn đề rất nhạy cảm, bác sỹ Katz ạ”
“Tôi hiểu”
“Chúng tôi có thông tin rằng chồng cô ấy đang hành động….bất thường. Chúng tôi phải kiểm tra chuyện đó. Hiểu không? Chúng tôi phải làm”
“Okay”
“Cảm ơn sự hợp tác của anh”
“Được thôi”
Điều tra viên bắt tay và rời đi. Katz cố gắng tỏ ra bình tĩnh cho đến khi người đo đi hẳn. anh không biết về Jack rõ lắm. Họ gặp nhau 5 hoặc 6 lần trong vài bữa tiệc xã giao, nói vài câu chuyện cười, bóng chày hay thời tiết hoặc các mối quan hệ quốc tế. Jack chưa bao giờ trốn tránh bất kỳ câu hỏi nào, chưa bao giờ nói mình không thể thảo luận về những vấn đề kiểu này kiểu kia. Bernie nghĩ, một người vui vẻ. Một người cha tốt. Nhưng anh không biết rõ về Jack.
Tuy nhiên, Katz hiểu rất rõ Cathy cũng như bất kỳ bác sỹ nào khác. Một người thật sự tuyệt vời. Nếu anh có con cần phẫu thuật mắt, thì cô là 1 trong 3 người trên thế giới mà anh có thể tin tưởng giao phó. Đây là đánh giá cao nhất anh dành cho người khác. Cô hỗ trợ anh khám bệnh hay phẫu thuật và anh cũng hỗ trợ lại cô. Khi một người không thể quyết định, họ thường hỏi ý kiến người kia. Họ cũng là bạn, và đồng nghiệp. Nếu quyết định rời Hopkins/Wilmer thì họ sẽ cùng nhau lập phòng khám chung, vì duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp giữa các bác sĩ còn khó hơn một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Katz nghĩ nếu anh có cơ hội thì anh đã cưới cô rồi. Một cô gái rất dễ khiến người ta yêu mến. Và chắc chắn là một người mẹ tốt. Cô đã phẫu thuật cho rất nhiều trẻ em, bởi vì một số ca phẫu thuật yêu cầu bác sĩ phải có một đôi tay nhỏ, còn Cathy thì có một đôi tay nhỏ khéo léo, kỹ thuật này rất tuyệt vời. Cathy quan tâm đến những bệnh nhân nhỏ của mình, và các y tá của khoa thích cô vì điều đó. Trên thực tế, mọi người đều thích Cathy, và đội phẫu thuật thậm chí còn trung thành với cô ấy hơn. Họ sẽ ghét chuyện này không kém gì Cathy đâu. Có vấn đề ở nhà? Jack lăng nhăng sau lưng cô ây sao….anh ta tổn thương bạn của anh à? “Cái tên khốn chết tiệt”
Cathy thấy, anh lại về muộn. Lần này là sau 9.00 tối. Anh không thể về nhà sớm hơn một chút sao? Nếu không thể thì vì sao?
“Chào Cath” anh nói trên đường về phòng ngủ “Xin lỗi anh về muộn” Khi anh bước ra khỏi phòng, cô bước tới tủ áo và mở cửa kiểm tra áo khoác. Không có gì. Hẳn anh ấy đã giặt nó vào ngày hôm sau, chắc vì nó bị vấy bẩn. Cathy nhớ nó đã bị vấy bẩn, nhưng, nhưng, nhưng…Cần phải làm gì đây? Cô gần như suýt lại phát khóc. Cathy ngồi trở lại ghế khi Jack bước qua cửa vào bếp. Anh vẫn không để ý đến cái nhìn của cô, không để ý đến sự im lặng bao trùm. Vợ anh vẫn ngồi đó, nhưng không thực sự xem TV, đầu óc quay cuồng tìm câu trả lời nhưng thay vào đó chỉ thấy mỗi lúc càng tức giận hơn
Cô cần lời khuyên. Cô không muốn kết thúc cuộc hôn nhân này đúng không? Cô có thể cảm nhận được cảm xúc và tức giận đang ăn mòn tình yêu và lý trí. Cô biết mình nên lo lắng về chuyện này, kìm nén lửa giận và cảu xúc, nhưng không thể khi mà cơn giận dữ đơn giản lấn át tất cả. Cathy lặng lẽ đi vào bếp và rót cho mình 1 ly. Ngày mai cô không có ca phẫu thuật nào. Uống 1 ly cũng không sao. Rồi cô lại nhìn qua chồng, một lần nữa, anh vẫn không chú ý đến cô. Anh không còn để ý đến cô nữa sao? Tại sao anh lại không để ý đến cô nữa? Cô đã đòi hỏi quá nhiều. Được rồi, thời gian họ ở Anh rất hạnh phúc, cô đã có thời gian giảng dạy ở Bệnh viện Guy’s Hospital tuyệt vời, không ảnh hưởng gì đến nhiệm kỳ của cô ở Hopkins. Nhưng còn những thứ khác…anh hồi đó cmn quá xa cách. Thời gian đi đi về nước Nga khi anh tham gia Hiệp ước giải trừ quân bị, rồi quá nhiều thứ khác, chơi trò điệp viên gì đó, để cô ở nhà tự xoay sở với bọn trẻ, khiến cô phải hy sinh công việc, bỏ lỡ vài ca phẫu thuật để đời vì con cái, khi mà cô không thể thuê được người trông trẻ và buộc phải nhờ Bernin làm giúp vài việc đáng lẽ cô phải tự làm
Và trong suốt thời gian đó thì Jack đã làm cái quái gì? Cô từng chấp nhận sự thật rằng đây là câu hỏi cô không thể hỏi. Nhưng giờ anh ấy đang làm cái gì? Có lẽ chỉ đang cười to? Qua đêm với một nữ điệp viên gợi cảm ở đâu đó à? Giống như trong mấy bộ phim, anh ta ngồi trong một quán bar tối tăm, gặp gỡ mấy điệp viên, rồi từ chuyện này dẫn tới chuyện khác….
Cathy ngồi lại trước TV, uống thứ rượu cô không quen uống, suýt nữa thì nôn. Cô không quen với thứ rượu bourbon này
Đây là một sai lầm. Trong đầu cô đang có 2 phe đấu tranh, một bên thiện, một bên ác- hoặc một bên ngây thơ và một bên thực tế? Cô không biết, và cô đã quá quẫn trí để có thể suy xét rõ hơn
Chà, dù sao tối nay cô cũng chẳng quan tâm, đúng không? Cô đang trong kỳ kinh và ngay cả khi jack có đòi hỏi – cô biết anh chẳng đòi hỏi đâu – thì cô cũng từ chối. Tại sao anh đòi hỏi khi mà có thể vui vẻ ở đâu đó rồi? Tại sao cô nên đồng ý nếu anh đồi hỏi chứ? Tại sao không biến mẹ nó đi? Tại sao cô lại phải là hàng loại hai thay thế cho người khác?
Cô lại cẩn thận nhấm nháp ly rượu. Cần phải tìm lời khuyên, cần phải nói chuyện với ai đó! Nhưng ai đây? Có khi là Bernie, cô nghĩ. Cô có thể tin tưởng Bernie. Cô sẽ hỏi ý kiến anh ngay khi quay lại làm. 2 ngày nữa
* * *
“Cần phải quan tâm đến cả vòng ngoài nữa”
“Chắc chắn rồi, boss” Huấn luyện viên nói “Lầu Năm Góc thế nào, Dennis?”
“Không vui như chỗ anh đâu, Paul”
“Có thể lựa chọn mà, phải không? Vui hơn hay quan trọng hơn?”
“Mọi người ở đó ổn cả chứ?”
“Vâng, sir! Chúng tôi có khá ít chấn thương mùa này và trong tuần này sẽ đốc thúc mọi người tăng tốc. Tôi muốn có một chiên thắng chấn động khác với đội Vikings”
“Tôi cũng thế” Bộ trưởng quốc phòng Bunker đang ngồi trong văn phòng E-Ring nói “Anh có nghĩ chúng ta thực sự ngăn chặn được Tony Wills lần này không?”
“Chắc chắn có thể. Cậu ta là một cầu thủ tuyệt vời, đúng không? Tôi chưa từng thấy ai chạy được như thế kể từ Gayle Sayers. Nhưng cũng phải ngăn chặn tên khốn đó thôi”
“Đừng có cố nghĩ xa quá. Tôi muốn có mặt ở Denver vài tuần tới”
“Dennis, anh biết rằng chúng tôi đang tiến từng bước một. Bất kể đối thủ là ai. Nhưng tôi thích đó là LA hơn. Chúng ta có thể dễ dàng đánh bại họ” Huấn luyện viên nghĩ ngợi “Sau đó có lẽ chúng ta sẽ đấu với Miami. Trận đó sẽ khó hơn một chút, nhưng có thể chiến thắng được”
“Tôi cũng nghĩ nhuwthees”
“Tôi phải xem vài cuốn băng đã”
“Được thôi, chỉ nhớ, bước từ bước một – nhưng chỉ cách 3 chiến thắng nữa thôi”
“Anh có thể nói với Tổng Thống cứ đặt vé đến Denver. Chúng tôi sẵn sàng ở đó rồi. Đây là năm của San Diego. Đội Chargers sẽ tiến vào chung kết”
* * *
Dubinin nhìn nước tràn vào ụ tàu khi ổ dock mở ra. Con tàu Admiral Lunin đã sẵn sàng. Dải sonar mới đã được cuộn lên bên trong tấm chắn hình giọt nước nằm trên trụ bánh lái. Cánh quạt bảy cánh bằng đồng mangan cũng được kiểm tra và đánh bóng cẩn thận. Khả năng chống nước của thân tàu đã được phục hồi hoàn toàn. Con tàu ngaamfa của ông đã sẵn sàng ra khơi
Thủy thủ đoàn cũng đã sẵn sàng. Ông cho xuất ngũ 18 thủy thủ và thay thế họ bằng 18 sỹ quan mới. Số lượng tàu ngầm Nga đang giảm mạnh, nhiều sĩ quan tàu ngầm bị sa thải. Chắc chắn, việc giải ngũ cho họ quay về đời sống dân sự là sự lãng phí nhân sự chất lượng cao – ngoài ra, ngoài xã hội giờ cũng không có đủ việc làm cho họ – kết quả là họ lại được tái đào tạo và quay trở lại làm chuyên viên kỹ thuật trên những con tàu ngầm còn sót lại. Đội thủ thủ sonar cuẩ tàu ông giờ gần như toàn bộ là sỹ quan cấp cao – chỉ có hạ sĩ quan hỗ trợ bảo trì và đều là chuyên gia giỏi. Điều ông bất ngờ là những người này rất ít xảy ra tranh chấp. Con tàu Akula này có điều kiện sống được coi là tốt nhất trong đội tàu ngầm Liên Xô, nhưng quan trong hơn là các thành viên mới trong phòng họp đều biết rất rõ nhiệm vụ của mình và con tàu – Dubinin tự sửa, có lẽ họ biết rõ về các chuyến hành trình trước đây. Đây cũng là kiểu nâng cao tinh thần, khảo nghiệm lớn đối với kỹ năng thủy thủ tàu ngầm. Họ sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ
Dubinin cũng sẽ cố gắng hết sức. Với sự hỗ trợ của nhiều chuyên gia, nhờ Giám Đốc Xưởng Đóng Tàu, nhiệm vụ tái tân trang con tàu đã hoàn thành như một phép màu. Tất cả giường trên tàu đều được thay mới.Thân tàu được cạo sạch, sơn lớp mới bóng loáng. Dubinin đã làm việc với các sỹ quan hậu cần để mua được những thức ăn ngon nhất có thể.. Một đoàn thủy thủ được ăn uống tốt sẽ là một đoàn thủy thủ hạnh phúc, họ sẽ cảm ơn chỉ huy bằng cách cố gắng làm việc chăm chỉ. Đó là quan điểm chuyên nghiệp mới quan trọng trong hải quân Liên Xô. Valentin Borissovich Dubinin đã học được điều này từ người thầy giỏi nhất trong hải quân Liên Xô và quyết tâm trở thành Marko Ramius mới (xem ‘Cuộc Săn Tìm Tháng Mười Đỏ’). Ông đã có con tàu tốt nhất, có thủy thủ đoàn giỏi nhất và ông muốn dùng tàu này trở thành tiêu chuẩn của Hạm Đội Thái Bình Dương của Liên Xô
Thất nhiên, ông cũng cần may mắn nữa
* * *
“Đó là phần cứng” Fromm nói “Từ bây giờ….”
“Phải, từ bây giờ chúng ta sẽ lắp ráp thiết bị thực đó. Tôi thấy anh đang thay đổi 1 chút trong thiết kế..,,?”
“Phải, 2 xi lanh tritium. Tôi thích ống nạp ngắn hơn. Về mặt cơ khí, không khác biệt gì cả. Thời gian không qua ntrongj, áp suất giúp mọi thứ hoạt động hoàn hảo”
“Cũng giúp tritium truyền đi dễ dàng hơn” Ghosn nhận xét “Đó là lý do vì sao ông làm thế”
“Chính xác”
Bên trong thiết bị này khiến Ghosn liên tưởng đến bán thân của con tàu ngoài hành tinh. Những thứ này chính xác và khéo léo như các bộ phận của máy bay, nhưng được đặt trong một cấu trúc kỳ lạ. Giống như một thứ gì đó trong phim khoa học viễn tưởng, Ghosn nghĩ, nhưng thứ này thực sự là khoa học viễn tưởng, hay đúng hơn, là khoa học viễn tưởng cách đây không lâu. Thảo luận công khai đầu tiên về vũ khí hạt nhân chính là H.G.Wells, đúng không? Cũng cách đây không lâu lắm
“Chỉ huy, tôi đã đi khám bác sỹ của ông” Achmed nói từ một góc xa
“Và…..cậu trông vẫn ốm lắm, bạn của tôi” Qati để ý “Có chuyện gì thế?”
“Ông ấy muốn tôi đến gặp một bác sỹ khác ở Damascus”
Phản ứng tức thì của Qati là không thích chuyện này. Không thích một chút nào. Nhưng Achmed là đồng đội đã phục vụ quân đoàn nhiều năm. Hắn ta sao có thể nói không với một người hai lần cứu mạng mình chứ, thậm chí còn 1 lần lấy thân mình lãnh đạn thay?
“Cậu biết chuyện gì đang diễn ra ở đây….”
“Chỉ huy, tôi sẽ chết trước khi khai ra nơi này. Ngay cả khi tôi chả biết gì về cái….dự án này. Tôi sẽ chết trước khi khai”
Qati hông hề nghi ngờ gì về lòng trung thành của người đàn ông này, hắn biết cảm giác ốm nặng khi vẫn còn trẻ khỏe là như thế nào. Hắn không thể ngăn cản anh ta đi thăm khám y tế trong khi bản thân mình cũng phải làm thế thường xuyên. Người của hắn sao có thể tôn trọng hắn nếu hắn làm thế chứ? “2 người khác sẽ đi cùng cậu. Tôi sẽ tuyển chọn người cho”
“Cảm ơn Chỉ Huy. Xin hãy tha thứ cho sự yếu đuối của tôi”
“Yếu đuối sao? Qati vỗ vai người đó “Cậu là người mạnh mẽ nhất trong số chúng ta! Chúng tôi cần cận quay lại và chúng tôi cần sức khỏe của cậu! Hãy đi vào ngày mai nhé”
Achmed gật đầu và lùi lại, bối rối và xấu hổ về sức khỏe ốm yếu của mình. Hắn biết chỉ huy cũng đang phải đối mặt với tử thần. Chắc chắn đó là ung thư, ông ấy thường xuyên phải đến gặp ông bác sỹ đó. Bất kể thế nào, Chỉ huy sẽ không để chuyển đó ngăn cản ông ấy hành động. Hắn nghĩ, đó chính là dũng cảm
“Tối nay nghỉ ngơi nhé?” Ghosn hỏi.
Fromm lắc đầu “Không, mất 1 đến 2 tiếng lắp ráp chân quả bom. Chúng ta có thể cài đặt một phần của nó trước khi thấy mệt”
Cả 2 người nhìn lên khi thấy Qati tiến lại gần và hỏi “Vẫn theo kế hoạch chứ?”
“Herr Qati, bất kể anh có kế hoạch gì trong đầu thì chúng ta sẽ bắt đầu sớm thôi. Ibrahim đã làm rất tốt công việc chế tạo thuốc nổ rồi” Người Đức cầm một trong những khối thuốc nổ nhỏ hình lục giác, đã gài sẵn ngòi nổ, kéo theo một sợi dây dài. Fromm nhìn 2 khối còn lại, rồi cúi xuống, đặt khối đầu tiên vào tổ định trước. Hắn đảm bảo rằng khối được đặt chính xác vào đúng vị trí, sau đó gắn một thẻ đánh số lên dây và đặt nó vào một khay nhựa có nhiều ngăn, giống như các khay của hộp dụng cụ. Qati kết nối dây này với một nguồn, kiểm tra 3 lần để đảm bảo số trên dây giống với con số trên nguồn trạm. Fromm cũng quan sát cùng. Mất 4 phút để làm công đoạn này. Các bộ phận điện này đã được thử nghiệm trước đó. Giờ chúng không thể thử nghiệm lại nữa. Phần đầu tiên của quả bom giờ đã xong và kết nối.