← Quay lại trang sách

Chương 27 TỔNG HỢP DỮ LIỆU

“Bart, đúng như tôi đã đề cập đấy” Jones nói trên đường ra sân bay

“Tệ đến thế à?”

“Thủy thủ đoàn ghét anh ta – khóa đào tạo họ vừa mới tham gia chả giúp ích được gì. Này, tôi đã ở đó đấy, okay? Tôi vừa ngồi với mấy gã bên sonar, trong khóa huấn luyện mô phỏng, và anh ta cũng ở đó, và tôi không muốn làm việc với anh ta chút nào. Anh ta hầu như hét thẳng vào mặt tôi đây này”

“Ồ?” Mancuso ngạc nhiên

“Phải, anh ta nói vài thứ tôi không thích chút nào – thuyền trưởng, vài thứ mà rõ ràng anh ta đã sai – tôi phải phát biểu ý kiến và anh phải nhìn thấy phản ứng cua anh ta lúc đó. Cứt thật, tôi nghĩ anh ta giống như phản công hay gì đó. Và anh ta đã sai, Bart. Đây là cuộn băng ghi âm của tôi. Anh ta mắng mỏ sỹ quan dưới quyền vì không đánh dấu những thứ vốn không có ở đó, okay? Đây là một trong những cuộn băng mà tôi có cài chút mánh khóe trong đó và họ tìm ra đó tín hiệu giả, nhưng anh ta không biết và anh ta bắt đầu biến mọi thứ thành địa ngục. Đó là đội sonar giỏi. Nhuwg anh ta không biết cách sử dụng họ, anh ta thích trả vờ như không biết, nhưng thực ra anh ta không biết thật. Dù sau, sau khi anh ta rời đi thì những gã sonar bắt đầu nói chuyện, okay? Đây không phải lần đầu tiên anh ta làm cho mọi thứ trỏ nên khó khăn. Tôi nghe đám kỹ sư nói sắp phát điên lên để làm cho tên hề này vui vẻ. Họ thực là họ đang đạt điểm cao nhất ORSE (Cuộc Kiểm Tra Hoạt Động của Lò Phản Ứng)?”

Mancuso gật đầu, dù đây đúng là sự thật anh không thích nghe “Họ gần như đạt điểm kỷ lục”

“Chà, gã này không muốn kỷ lục. Anh ta muốn hoàn hảo. Anh ta muốn thiết lập lại tiêu chuẩn hoàn hảo. Anh, tôi phải nói điều này, nếu tôi bị điều lên con tàu đó, sau chuyến đầu tiên thì hành lý của tôi sẽ được chuyển ngay ra khỏi tàu. Tôi sẽ cmn trở thành kẻ đào ngũ nếu phải làm việc cho gã đó lần nữa!” Jones ngừng lại, anh thấy lời nói của mình hơi quá rồi “Giờ thì tôi đã hiểu tín hiệu vị XO của anh ta đã đưa cho anh. Ngay cả tôi cũng nghĩ anh ấy hơi vượt quá. Tôi đã sai. Vị XO đấy rất trung thành đấy. Ricks ghét một trong những sỹ quan trẻ dưới quyền, và đứa trẻ đó làm việc dò dấu vết. Một sỹ quan – tôi nghĩ tên cậu ta là Thiếu Úy Shaw- nói rằng cậu ta thực sự là một cậu nhóc rất giỏi nhưng thuyền trưởng quay cậu ta như quay dế và khiến cậu ta chán nản thật sự”

“Được, vậy tôi cần phải làm gì đây?”

“Đùa đấy à, Bart. Tôi đã nghỉ hưu ở cấp E-6, nhớ không?” Jones nghĩ, rõ ràng anh nên sa thải tên khốn đó, nhưng anh biết là không nên nói ra câu này. Phải có lý do chính đáng lắm mới sai thải thuyền trưởng được

“Tôi sẽ nói chuyện với cậu ta” Mancuso hứa

“Anh biết không, tôi đã nghe kể chuyện về mấy thuyền trưởng kiểu này trước đây. Chưa bao giờ tin mấy câu chuyện đó. Đoán là vì tôi đã được làm việc dưới quyền anh” tiến sỹ Jones nhận xét khi họ bước vào sân bay “Anh không hề thay đổi, anh biết không? Anh vẫn chịu khó lắng nghe”

“Ron. Cậu phải chịu khó lắng nghe, vì cậu đâu thể tự mình biết hết mọi thứ”

“Tôi đã có tin tức, không phải ai cũng biết chuyện đó. Tôi có thêm 1 đề nghị nữa”

“Không cho anh ta ra khơi à?”

“Nếu tôi ở vị trí của anh thì tôi sẽ không cho anh ta ra khơi thật” Jones mở cánh cửa “Thuyền trưởng, tôi không muốn dội gáo nước lạnh lên đầu anh. Đó là nhận xét chuyên môn của tôi. Anh ta không phù hợp với trò chơi này đâu. Ricks không có bất kỳ điều gì giống với vị thuyền trưởng mà anh từng làm hết”

Mancuso nghĩ, chọn từ hay lắm, anh từng làm, nhưng đúng là thế. Chỉ huy một con tàu cmn dễ hơn rất nhiều 1 hạm đội, và cmn cũng vui hơn rất nhiều nữa

“Cậu nhanh lên đi, không lỡ chuyến bay giờ” Mancuso bắt tay Jones

“Thuyền trưởng, rất vinh hạnh”

Mancuso nhìn theo cậu ta vào sân bay. Jones chưa bao giờ cho anh lời khuyên tệ và có vẻ lời khuyên ngày càng khôn ngoan hơn. Thật đáng tiếc khi cậu ta không ở lại hải quân mà chọn con đường xuất ngũ kiếm tiền. Vị chuẩn tướng lại nghĩ, thật ra vậy cũng không đúng lắm. Ron đúng là cmn ứng cử viên sáng giá cho chức CO nhưng cậu ta sẽ không bao giờ có cơ hội đó. Hệ thống này chưa cho phép điều đó. Đúng vậy đấy

Viên tài xế không đợi bị yêu cầu mà tự động quay xe lại, để yên cho Mancuso ngồi ghế sau trầm tư suy nghĩ. Hệ thống này hầu như không thay đổi, vẫn hoạt động theo cách cũ, học ở trường có truyền thống, trở thành một kỹ sư trước khi trở thành chỉ huy. Có quá nhiều kỹ sư trong hải quân nhưng lại không có đủ tài năng lãnh đạo. Bản thân anh cũng trải qua quá trình thăng tiến này, giống như hầu hết các thuyền trưởng khác – nhưng không phải tất cả đều như thế. Quá nhiều người được thăng chức theo cách truyền thống. Họ chỉ coi những người khác là những con số trong danh sách, thiết bị cần sửa chữa và ra lệnh, sử dụng công cụ đánh giá con người qua những con số, vì hiểu những con số đó dễ hơn kết quả thực sự. Jim Rosselli không như thế. Bart Mancuso không như thế, nhưng Harry Ricks chính là người như thế. Vậy. Giờ mình phải làm cái quái gì đây? Trước tiên và ưu tiên trước nhất, anh không có lý do gì để sai thải Ricks cả. Nếu câu chuyện này không phải Jones mà ai đó kể thì có lẽ anh sẽ bỏ qua, không tin, coi nó như mâu thuẫn cá nhân. Nhưng Jones thì lại là người ngoài cuộc có óc quan sát quá đáng tin. Mancuso nghĩ về những gì anh được nghe kể và so sánh nó với tỷ lệ xin thuyên chuyển cao bất thường, những nhận xét từ Dutch Claggett. Vị XO này có vẻ cũng đang ở vị trí khá khó. Đã được chọn làm ứng cử viên thuyền trưởng….chỉ cần một nhận xét xấu từ Ricks là anh ta sẽ mất đi quyền đó; nhưng anh ta vẫn chấp nhận khả năng đó để chọn cách trung thành với hải quân. Công việc của cậu ta đòi hỏi phải trung thành với CO ngay cả khi Hải Quân yêu cầu sự thật. Dù trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Claggett đã làm hết sức mình.

Trách nhiệm này là của Mancuso. Anh là chỉ huy hạm đội. Những con tàu này thuộc về trách nhiệm của anh. Các thuyền trưởng và thủy thủ là trách nhiệm của anh. Anh chính là người đánh giá các CO. Đúng là thế, phải không?

Nhưng làm thế có đúng không? Liệu tất cả những gì anh nghe chỉ là thông tin vụn vặn và tình cờ. Sẽ thế nào nếu Jones ghét gã này nên nói quá? Sẽ thế nào nếu những đơn xin thuyên chuyển đó chỉ là số liệu tình cờ?

Bart, nhìn thẳng vào vấn đề xem nào. Họ trả lương cho mày để mày đưa ra những quyết định khó khăn mà. Các thiếu úy và trưởng ban thì dễ làm thôi. Các đại úy cấp trên biết phải làm thế nào. Đây là môt trong những điều mà trên bộ phim hơi hư cấu về hải quân rồi. Mancuso nhấc điện thoại cài sẵn trên ô tô “Tôi muốn XO tàu Maine có mặt tại văn phòng tôi trong 30 phút nữa”

“Vâng, sir” viên sỹ quan trực tổng đài trả lời

Mancuso nắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát. Một giấc ngủ ngắn sẽ giúp đầu óc anh tỉnh táo hơn. Cách này luôn rất hiệu quá trên tàu USS Dallas

* * * * * *

Cathy nghĩ, lại thức ăn bệnh viên. Ngay cả ở Hopkins thì đồ ăn bệnh viện vẫn dở tệ. Phải có một trường đào tạo đầu bếp riêng cho bệnh viện mới được. Chương trinh giảng dạy giết chết mọi ý tưởng sáng tạo của học viên, đồng thời xóa sạch hoàn toàn kỹ năng sử dụng gia vị và kiến ​​thức về món ăn….chứ duy nhất còn lại là thạch Jell-O “Bernie, tôi cần vài lời khuyên”

“Cath, có chuyện gì à?” anh đã biết nhất định phải có chuyện mà, ngay khi nhìn mặt và nghe giọng cô. Anh thông cảm chờ đợi. Cathy là một người phụ nữ tự hào và cô đáng được thế. Đây chắc chắn là điều cực kỳ khó khăn với cô

“Chuyện về Jack” Những lời này bật thốt ra, giọng thắt lại, rồi đột ngột lại dừng. Katz thấy nỗi đau trong mắt cô, khiến anh không thể chịu đựng được nữa

“Cô có nghĩ anh ta…..”

“Cái gì? Không- ý tôi là- làm sao, tại sao anh lại….”

“Cathy, tôi không định nói chuyện này nhưng cô là người bạn quá quan trọng nên …vứt mẹ mấy cái quy định đi! Coi này, có một gã đến đây vào tuần trước hỏi về cô và Jack”

Tổn thương càng trở nên sâu sắc “Ý anh là sao? Ai đã đến đây? Từ đâu?”

“Một gã bên chính phủ, kiểu như điều tra viên. Cathy, tôi xin lỗi, nhưng gã hỏi tôi liệu …liệu cô có nói chuyện gì về những vấn đề ở nhà không. Gã này đang điều tra về Jack và gã muốn biết liệu tôi có biết vì về chuyện cô đang định kể không”

“Anh đã nói gì?”

“Tôi nói tôi không biết gì hết. Tôi nói cô là người tốt nhất tôi từng biết. Và cô đúng là thế, Cathy. Cô không cô đơn đâu. Cô có bạn bè và nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm – chúng tôi có thể làm- để giúp cô, chúng tôi sẽ giúp. Cathy, cô giống như thành viên trong gia đình. Cô có lẽ đang cảm thấy rất đau đơn, có lẽ cảm thấy tổn thương. Thật là ngu ngốc. Cathy, chuyện đó rất ngu xuẩn. Cô biết mình không ngu mà, đúng không?” Katz thấy đôi mắt xanh tuyệt đang đang ầng ậc nước và trong khoảnh khắc đó anh muốn giết Jack Ryan, có lẽ ném hắn lên bàn mổ và đâm bằng con dao phẫu thuật nhỏ sắc bén “Cathy, chịu đựng một mình không giúp được gì cả. Đây chính là lúc thực sự cần bạn bè. Cô không cô đơn đâu”

“Bernie, tôi chỉ không tin được chuyện đó. Tôi chỉ không tin được”

“Coi nào, hãy về phòng tôi nói chuyện nhé, chỗ đó riêng tư hơn. Dù sao hôm nay phòng ăn cũng rất đông” Katz dẫn cô ra khỏi đó và anh chắc chắn không có ai để ý. 2 phút sau họ dã ở trong phòng làm việc. Anh chuyển đống hồ sơ ra khỏi chiếc ghế duy nhất trong phòng và để cô ngồi vào

“Gần đây anh ấy cư xử lạ lắm”

“Cô có thật sự nghĩ có khả năng Jack lang chạ không?”

Nửa phút sau, Katz chú ý thấy đôi mắt do dự của Cathy dần trở nên chắc chắc “Có thể, có đấy”

Tên khốn khiếp! “Cô đã nói chuyện với anh ta về chuyện đó chưa?” Katz cố giữ giọng nhẹ nhàng và bình tĩnh, nhưng âm thanh bực tức vẫn không dấu đi được. Giờ cô cần một người bạn và bạn bè cần chia sẻ nỗi đau

Cô lắc đầu “Không, tôi không biết nên mở lời thế nào”

“Cô biết cô phải nói chuyện với anh ta”

“Phải” Giọng nhỏ như muỗi kêu

“Không có dễ đâu, nhớ không” Katz dịu dàng và hy vọng “Có thể tất cẩ chỉ là hiểu lầm. Có khi hiểu lầm điên rồ luôn ấy” Điều mà lúc này chính bản thân Bernie Katz cũng khó mà tin được

Cô nhìn lên, nước mắt giờ đã trào ra “Bernie, có phải tôi làm sai gì không?”

“Không!” Katz cố không gào lên “Cathy, làm gì có ai tốt hơn cô trong cái bệnh viên này, cmn. Cô chẳng có gì sai hết! Cô nghe tôi nói không? Bất kể chuyện cmn gì xảy ra, đây không phải lỗi của cô!”

“Bernie, tôi muốn có thêm một đứa con, tôi không muốn mất Jack….”

“Cô thật sự nghĩ nếu làm thế sẽ kéo anh ta quay trở lại à”

“Tôi không thể làm được! anh ấy không, anh ấy đã không…” Cô hoàn toàn suy sụp. Katz hiểu có tức giận ở đây cũng vô ích, chỉ biết giữ lại. Phủ nhận không giải quyết được vấn đề, điều Cathy cần lúc này là một người bạn, hơn bất kỳ lời khuyên nào khác.

“Dutch, toàn bộ cuộc trò chuyện này là không chính thức”

Thiếu tá Claggett ngay lập tức trở nên cảnh giác “Tuân lệnh, Thiếu Tướng”

“Kể tôi nghe về thuyền trưởng Ricks”

“Sir, anh ấy là CO của tôi”

“Dutch, tôi biết rõ chuyện đó” Mancuso nói “tôi là chỉ huy hạm đội. Nếu có vấn đề gì với một trong những thuyền trưởng của tôi thì có thể xảy ra vấn đề với một trong những con tàu tôi phụ trách. Những con tàu này đáng giá hàng tỷ usd và tôi phải biết vấn đề đó là gì. Rõ chưa, thiếu tá?”

“Vâng, sir”

“Nói đi, Đó là lệnh đấy”

Dutch Claggett ngồi thẳng dậy và bắt đầu nói như tên bắn “Sir, anh ấy sao có thể bắt một đứa trẻ 3 tuổi đi thay tã được. Anh ấy đối xử với thủy thủ như thể họ là những con robot. Đòi hỏi rất nhiều nhưng không bao giờ lên tiếng khen ngợi nếu có ai đó làm tốt. Đó không phải là cách tôi được dạy làm sỹ quan. Sir, anh ấy không chiu lắng nghe. Không chịu lắng nghe tôi, không chịu lắng nghe các thủy thủ. Ok, được, anh ấy là CO. Anh ấy chỉ huy con tàu, nhưng một thuyền trưởng thông minh phải biết lắng nghe”

“Đó là lý do họ xin thuyên chuyển à?”

“Vâng, sir. Anh ấy làm khó sỹ quan phụ trách ngư lôi – tôi nghĩ anh ấy đã sai. Sỹ quan Getty đã đưa ra một số sáng kiến, câu ta đã sắp xếp vũ khí tốt, có nhân sự được đào tạo tốt, nhưng thuyền trưởng Ricks không thích cách làm đó, mắng mỏ cậu ta. Tôi phản đối cách làm việc đó, nhưng CO không nghe. Vì vậy Getty xin chuyển công tác và thuyền trưởng rất vui khi loại bỏ được cậu ta, ký liền”

“Cậu có tin vào Ricks không?” Mancuso hỏi

“Về mặt kỹ thuật thì anh ẩy rất giỏi. Xét về mặt kỹ thuật thì anh ấy rất thông minh. Chỉ là anh ấy không biết sử dụng người và không biết gì về chiến thuật”

“Cậu ta nói với tôi là cậu ta muốn chứng minh không phải thế. Được không?”

“Sir, anh đang đi quá xa. Tôi không biết mình có quyền trả lời câu hỏi đó không”

Mancuso biết đúng là như thế, nhưng vẫn muốn buộc cậu ta phải nói điều gì đó “Dutch, cậu được dào tạo để trở thành chỉ huy. Hãy quen với những câu hỏi khó kiểu này đi”

“Anh ấy có thể làm được không ư? Có, sir. Chúng ta có một con thuyền tốt và một đội thủy thủ giỏi. Chúng tôi sẽ làm được những gì anh ấy còn thiếu”

Thiếu tướng gật đầu và yên lặng trong chốc lát “Nếu lần sau tôi ra khơi có chuyện gì không ổn, tôi muốn biết toàn bộ tình hình. Thiếu tá, tôi nghĩ cậu sẽ là một thuyền trưởng tốt hơn cậu ta đấy”

“Sir, anh ấy không phải là người xấu. tôi nghe nói anh ấy là một người cha tốt. Quan hệ hai vợ chồng cũng tốt nữa. Chỉ là anh ấy chưa bao giờ học cách sử dụng người và khoog ai từng quan tâm đến chuyện dạy anh ấy điều đó, dù anh ấy là một sỹ quan giỏi. Nếu anh ấy tỏ ra nhân văn một chút, chắc chắn sẽ là một ngôi sao sáng đấy”

“Cậu có thoải mái với lệnh chiến đấu nhận được được không?”

“Nếu chúng ta đánh hơi được một tàu Akua và lần theo dấu vết của nói – tại khoảng cách an toàn, kiểu như thế. Tôi có thoải mái không à? Chúa ơi, có. Coi nào, thiếu tướng, tàu của chúng tôi rất yên tính, chẳng có gì phải lo lắng cả. Tôi ngạc nhiên khi thấy Washington đồng ý với chuyện này, quan lieu thật, nhưng đó là mấy câu chuyện của các quan chức. Tóm ngắn gọn là, mọi người ai cũng có thể chỉ huy được con tàu này. Được rồi, có thể thuyền trưởng Ricks không phải người hoàn hảo nhưng trừ khi con tàu của chúng ta bị hỏng thì đến Poyeye cũng có thể làm được nhiệm vụ này”

* * * * * *

Họ đặt phản ứng thứ cấp trước phản ứng chính. Chất lithium được chứa trong một hình trụ kim loại có kích thước gần bằng vỏ đạn pháo 105ly, cao 65cm, đường kính 11cm, đáy và vành có thể cố định. Một ống cong nhỏ được lắp ở đáy sẵn sàng ekets nối với hình trụ có tritium. Bên ngoài hình trụ là các uranium 238 được phân hủy. Fromm nghĩ chúng giống như những miếng bánh quy giòn đen dày. Tất nhiên, nhiệm vụ của chúng sẽ kết thúc dưới dạng plasma. PHía dưới hình trụ là những chiếc ‘ống hút’ đầu đầu teien – ngay cả Fromm cũng gọi chúng với cái tên thế, dù thực ra không phải là ống hút soda; cũng không giống kích thước của ống hút. Mỗi bó 100 ống hút được buộc lại với nhau trong một bó ống lót nhựa mỏng, mỗi bó dài 60cm, và đáy của mỗi ống hút được quay nửa vòng và mỗi bó tạo thành hình xoắn ốc, giống như một cầu thang xoắn ốc. Cái khó của thiết kế là làm thế nào để kết hợp chặt chẽ những hình xoắn ốc này, tưởng chừng như chuyện vặt nhưng Fromm đã dành trọn hai ngày để tìm ra phương pháp phù hợp. Giống như phần còn lại của thiết kế, các mảnh ghép đều khớp đúng vị trí cho đến khi phần đó của thiết kế được lắp ráp hoàn hảo gồm….những ống hút soda. Suy nghĩ này khiến người Đức thấy bật cười. Với sự trợ giúp của thước dây, thước đo chính xác và con mắt tinh tường, mỗi bộ phận đều được đánh số thứ tự và Ghosn đã rất ấn tượng bởi sự chú ý đến từng chi tiết. Sauk hi Fromm cảm thấy hài lòng, họ lại tiếp tục. Đầu tiên là chất liệu xốp, từng miếng phải được cắt chính xác như thiết kế, sau đó mới cho vào vỏ bom hình bầu dục. Hiện giờ Ghosn và Fromm đang làm mọi việc. Chậm rãi, cẩn thận, họ lắp miếng xốp đầu tiên vào mặt bích bên trong vỏ sò, lần lượt lắp các bó ống hút sao cho vừa khít mỗi vị trí. Mỗi khi xong một công đoạn, cả hai người đều dừng lại kiểm tra. Cả Fromm và Ghosn đều kiểm tra thực tế công việc, so sánh với bản kế hoạch, kiểm tra lại thực tế lần nữa, rồi lại kiểm tra bản kế hoạch lần nữa

Bock và Qati thì đứng đó cách vài mét quan sát, đây đúng là điều nhàm chán nhất họ từng chứng kiến

“Ở Mỹ và Nga mấy người làm công việc này hẳn nhàm chán muốn chết” người Đức khẽ nói

“Có lẽ thế”

“Bó tiếp, số 36” Fromm nói

“36” Ghosn trả lời, kiểm tra 3 nhãn trên bó 100 ống hút tiếp theo “Nhóm 36”

“36” Fromm đồng ý, nhìn vào nhãn. Hắn nhặt lên, đặt vào vị trí định sẵn. Qati tiến lại gần, thấy nó vừa vặn một cách hoàn hảo. Đôi tay khéo léo của Fromm di chuyển bó ống hút một chút sao cho phần chẻ ở móc con lăn nhựa trên bó rơm vừa khít với khe của móc con lăn phía dưới. Ghosn thấy Fromm đã hài lòng

“Vị trí chính xác” Ibrahim nói, không dưới 100 lần trong ngày hôm nay

“Tôi đồng ý” Fromm thông báo và cả 2 người cô định nó lại

“Giống như lắp một khẩu súng vậy” Qati thì thầm với Günther khi lùi lại tránh khỏi bàn làm việc

“Không” Bock lắc đầu “Tệ hơn thế. Giống trò chơi của trẻ con hơn” Cả hai nhìn nhau và bắt đầu cười

“Đủ rồi đấy!” Fromm tức giận “Đây là việc nghiêm túc! Chúng tôi cần yên lậng! Bó tiếp theo, số 37!”

“37” Ghosn trả lời tức thì

Bock và Qati cùng bước ra khỏi phòng “Nhìn một phụ nữ sinh con cũng không tởm bằng cái này!” Qati giận dữ khi họ bước ra khỏi phòng.

Bock đốt một điếu thuốc “Không phải đâu. Tôi biết. Phụ nữ sinh con nhanh hơn cái này”

“Chắc chắn, Sinh con đâu cần kỹ năng” Qati lại cười. Sự hài hước qua đi, khuôn mặt viên chỉ huy trở nên nghiêm túc “Thật đáng tiếc”

“Ừ. Tất cả họ đã làm việc rất tốt. Khi nào?”

“Sớm thôi” Qati dừng lại “Günther, phần cậu cần làm trong kế hoạch….rất nguy hiểm”

Bock rít thuốc một hơi dài, thở ra một vòng khói “Đây là kế hoạch của tôi, đúng chứ? Tôi biết nó nguy hiểm thế nào”

“Tôi không đồng ý các kế hoạch tự sát” Qati trầm ngâm

“Tôi cũng không, nó nguy hiểm nhưng tôi vẫn sẽ sống sót. Ismael, nếu chúng ta muốn có một cuộc sống an toàn, chúng ta đã ngồi làm việc trong mấy văn phòng – và chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau. Cái gắn kết chúng ta chính là sự nguy hiểm và nhiệm vụ. Tôi đã mất Petra, con gái, nhưng tôi vẫn còn nhiệm vụ. Tất nhiên, điều dó là không đủ, nhưng chẳng phải như vậy vẫn còn hơn hầu hết đàn ông sao?” Günther nhìn lên các vì sao “Bạn của tôi, tôi thường xuyên nghĩ thế đấy. Làm cách nào để làm một lần thay đổi thế giới? Không thể đòi hỏi sự an toàn dược. Hầu hết mọi người mong an toàn, nhút nhát sẽ hưởng lợi từ công việc của chúng ta. Họ giận dữ với cuộc đời, nhưng họ thiếu dũng cảm để hành động thực tế. Chúng ta chính là người hành động, chấp nhận rủi ro, đối mặt với nguy hiểm và hy sinh bản thân vì người khác. Đó là sứ mệnh của chúng ta. Bạn tôi, đã quá muộn để thay đổi rồi”

“Tôi biết” Hắn quay sang nhìn bạn mình “Tất cả chúng ta đều sắp chết. Chúng ta đã từng đánh lừa tử thần, anh và tôi. Thực ra cái chết đã thắng, nhưng chúng ta sẽ không chết trên giường. Anh chọn con đường này, và tôi cũng tôi. Bây giờ chúng ta có thể quay lại à?”

“Tôi không thể, nhưng đối mặt với cái chết luôn là diều rất khó”

“Đúng là thế” Günther dụi điều thuốc xuống đất “Nhưng ít nhất chúng ta có thể quyết định khi nào chết. Rất ít người làm được điều đó. Khi bọn họ chọn không hành động, họ đã chọn cách không thể quyết định rồi. Đó là lựa chọn của họ. Một người có thể là chủ nhân của số phận, hoặc là nô lệ của nó. Mọi người đều có quyền lựa chọn” Bock dẫn bạn mình quay lại phòng “Chúng ta đã lưa ra lựa chọn của mình”

“Bó 38!” Khi họ vào lại phòng thì thấy Fromm ra lệnh

“38” Ghosn báo lại.

“Vâng, thiếu tướng?”

“Ngồi xuống đi, Harry, chúng ta cần nói chuyện một chút”

“Chà, Đội thủy thủ đã sẵn sàng. Đội sonar đang rất nóng lòng thực hiện nhiệm vụ”

Mancuso nhìn cấp dưới Tự hỏi tại sao thái độ tích cực như vậy lại thay đổi?

“Tôi hơi lo lắng về tỷ lệ xin thuyên chuyển trên cầu của cậu”

Ricks không chút nghi ngờ “Chà, chúng tôi có vài người có chuyện gia đình. Không ích gì khi cố giữ lại những người mà người một nơi đầu óc nghĩ một nẻo. Chỉ là số liệu trùng khớp thôi. Tôi đã từng thấy chuyện này xảy ra trước đây”

Tôi cá là cậu thấy rồi “tinh thần của thủy thủ đoàn thì sao?” Mancuso hỏi tiếp

“Anh đã xem kết quả diễn tập và thử nghiệm Hẳn anh phải thấy rõ chứ” Thuyền trưởng Ricks trả lời.

Thằng khốn trả lời rất thông minh “Được rồi, hãy để tôi nói rõ điều này, Harry. Cậu đã có vài xích mích với tiến sỹ Jones à?”

“Vậy thì sao?”

“Vậy thì tôi đã nói chuyện với cậu ta”

“Chuyện này được coi là chính thức chứ?”

“Harry, nếu cậu thích thì không chính thức cũng được”

“Được. Jones của anh là một kỹ thuật viên rất giỏi, nhưng anh ta có vẻ như đã quên đi sự thật rằng mình đã rời Hải Quân khi chỉ là một trung sỹ. Nếu anh ta muốn nói chuyện ngang bằng với tôi, thì anh ta phải xem mình là ai mới được ngang hàng”

“Người đàn ông đó có bằng tiến sỹ vật lý ở trường đại học Cal-Tech đấy, Harry”

Ricks tỏ thái độ khó hiểu “Vậy thì sao?”

“Vậy thì cậu ta là một trong số những người thông minh nhất tôi từng gặp, và cậu ta là lính giỏi nhất thôi biết”

“Được thôi, nhưng nếu trung sỹ cũng thông minh như sỹ quan thì đáng lẽ chúng ta phải trả lương cao hơn chứ”

Tuyên bố siêu ngạo mạn kiểu này đã khiến Bart Mancuso nổi nóng “Thuyền trưởng, khi tôi là thuyền trưởng tàu Dallas, khi Jones nói tôi lắng nghe. Nếu vận mệnh hơi thay đổi thì giờ cậu ta hẳn sẽ có XO dưới quyền và chỉ huy một tàu ngầm tấn công rồi. Ron chắc chắn là một CO cực giỏi”

Ricks phớt lờ hàm ý trong đó “Chúng ta chưa bao giờ chứng kiến chuyện đó xảy ra thực, đúng không? Tôi luôn nghĩ những người không làm được chức đó hẳn phải có lý do. Được rồi, đúng vậy, anh ta là một kỹ thuật viên giỏi. Tôi không phủ nhận điều đó. Anh ta đã làm việc rất tốt với đội sonar của tôi và tôi rất vui khi thấy chuyện đó, nhưng đừng có làm quá lên. Có rất nhiều kỹ thuật viên vầ cũng có rất nhiều nhà thầu ngoài kia”

Mancuso thấy tranh luận kiểu này chẳng đi đến đâu. Đã đến lúc nên mở giếng trời “Coi này, Harry, tôi đã nghe được vài tin đồn rằng tinh thần trên con tàu của cậu đang rất xuống, tôi đã thấy có rất nhiều đơn xin thuyên chuyển và tôi thấy đó có thể là một vấn đề. Vì vậy, tôi tìm hiểu và cho thấy nghi ngờ của mình đã được xác thực. Cậu đang có vấn đề, bất kể cậu có nhận biết được chuyện đó hay không”

“Sir, chuyện đó thật vớ vẩn. Cứ như là mấy người cố vấn cai nghiện rượu vậy. Những người không có vấn đề về rượu chỉ nói rằng họ không có vấn đề gì, và những người tư vấn cai nghiện rượu lại nói rằng từ chối vấn đề là dấu hiệu của vấn đề. Đó là một cách nói vòng vo. Nếu tinh thần tàu của tôi có vấn đề, nó sẽ thể hiện qua kết quả diễn tập. Nhưng kết quả lại cho thấy điều trái ngược. Thành tích công việc của tôi rất rõ ràng. Tôi phục vụ trên tàu ngầm cả sự nghiệp, luôn đứng trên top đầu. Được rồi, phong cách của tôi có thể không giống với những người khác. Tôi không hay tâng bốc hay nói đùa. Tôi nghiêm khắc và đòi hỏi cấp dưới phải tuân theo. Miễn là anh tìm thấy bằng chứng cho thấy tôi đang làm không đúng thì tôi sẽ lắng nghe, sir, nhưng cho đến lúc đó thì hiện tại tôi thấy vẫn ổn, tôi sẽ không có ý định cố sửa đổi”

Bartolomeo Vito Mancuso, Đại Tá (sắp được bổ nhiệm lên Thiếu Tướng) của Hải Quân Hoa Kỳ, không nhảy ra khỏi ghế chỉ vì gốc Sicilian của anh đã bị cuộc sống ở Mỹ pha loãng và tính khí của ông đã ôn hòa hơn trước rất nhiều. Anh chắc chắn, nếu còn ở quê hương thì ông cố nội của anh hẳn sẽ bắn một lỗ lớn vào ngực Ricks vì thái độ vừa ròi. Khuôn mặt anh không biểu cảm gì nhưng trong đầu đang lạnh lùng quyết định sẽ không bao giờ thăng chức cho tay thuyền trưởng này. Việc này nằm trong tầm quyết định của anh. Dưới quyền anh đang có một số lớn CO và chỉ có 2 người, có lẽ là 3 người có đủ điều kiện thăng cấp. Ricks không thể xếp hàng cao hơn 4 người trong nhóm này được. Điều đó có thể không công bằng, Mancuso tự nhủ sau khi đã bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn cho rằng đây là điều đúng đắn. Người đàn ông này không đáng tin cậy nếu được giao vị trí cao hơn hiện tại và có lẽ đã đi quá xa. Chuyện này cũng dễ dàng thôi. Ricks đứng thứ tư trong số mười bốn thuyền trưởng, và anh ta có thể sẽ phản đối ầm ĩ, nhưng Mancuso sẽ chỉ nói, xin lỗi, Harry – tôi không nói xấu gì về cậu, nhưng Andy, Bill và Chuck tốt hơn. Chỉ là cậu không đủ may mắn nằm trong nhóm 4 thuyền trưởng giỏi nhất. Harry tôi phải đưa ra quyết định trung thực và họ đã giỏi hơn cậu tý chút

Ricks cũng vừa nhận ra mình đã vượt quá lằn ranh, rằng không có trò chuyện nào thực sự “thân tình” trong hải quân. Anh ta đã cãi thẳng vào mặt chỉ huy hạm đội, một người từng chỉ huy trên tàu ngầm tấn công nhanh, một người được Bộ Quốc Phòng, Cục Tác Chiến đánh giá cao và rất tin tưởng “Sir, xin lỗi vì thái độ quá tích cực vừa rồi. Chỉ là không ai thích bị đánh giá thấp khi….”

Mancuso mỉm cười cắt ngang câu nói “Không vấn đề gì, Harry. Những người Italia chúng ta đôi khi cũng hơi cảm xúc thái quá” Quá muộn rồi, Harry…..

“có lẽ anh nói đúng. Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Ngoài ra, nếu tôi chạm trán con Akula đó, tôi sẽ cho anh thấy người của tôi có thể làm gì”

Đã muộn khi nói về “người của tôi” rồi, chàng trai (fella). Nhưng Mancuso phải cho anh ta cơ hội này, đúng không? Khả năng không quá lớn, nhưng cũng là một cơ hội. Nếu có một phép màu, thì anh có thể xem xét lại. Có thể, Bart tự nhủ, nếu tên khốn nhỏ bé kiêu ngạo này quỳ gối xin xỏ khi đoàn diễu hành lễ độc lập đi qua cổng căn cứ, thì mình sẽ xem xét lại

“Kiểu trò chuyện này thường không thoải mái với bất kỳ ai” chỉ huy hạm đội nói Ricks sẽ không hơn gì một chuyên gia kỹ thuật, một kỹ thuật giỏi đấy nhưng Mancuso muốn tiễn anh ta ra khỏi hạm đội của mình. Xuất ngũ với chức danh đại tá cũng không xấu hổ gì mà, phải không? Tất nhiên, đối với một người giỏi

* * * * * *

“Không còn gì nữa sao?” Golovko hỏi

“Không ạ” viên đại tá trả lời

“Còn viên sỹ quan của chúng ta?”

“Tôi đã đến gặp người vợ góa phụ 2 ngày trước, nói với cô ấy rằng chồng cô ấy đã chết, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm thấy xác. Khó mà chấp nhận tin này. Thật buồn khi phải nhìn những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt xinh đẹp đó” người đàn ông lặng lẽ báo cáo

“Còn tiền lương và các khoản khác?”

“tôi đích thân sắp xếp”

“Tốt, đám quan chức bàn giấy chết tiệt đó không quan tâm đến bất cứ ai hay bất cứ điều gì đâu. Nếu có vấn đề gì thi cứ báo cho tôi”

“Về phía phòng tình báo kỹ thuật thì không có gì mới” viên đại tá tiếp tục “Anh có thể theo dõi nơi khác không?”

“Chúng ta vẫn đang trng quá trình xây dựng lại mạng lưới bên trong bộ quốc phòng của họ. Thoạt nhìn, không có gì mới, ngoại trừ việc Đức không muốn mang gánh nặng từ mấy dự án của Đông Đức cũ” Golovko nói “Có một dấu hiệu cho thấy tình báo Mỹ và Anh cũng đang có những điều tra tương tự và kết quả cho thấy họ hài long”

“Tôi không nghĩ chuyện đó khó mà xảy ra. Người Mỹ và Anh rất lo ngại về vũ khí hạt nhân của Đức”

“Đúng thế. Chúng ta vẫn đang tiếp tục, nhưng tôi không hy vọng tìm thấy được cái gì. Tôi nghĩ đây là một cái hố trống không”

“Sergey Nikolayevich, nếu vậy, tại sao người của ta lại bị giết”

“chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu ra. Mẹ kiếp!”

“Phải, tôi đoán hắn giờ có thể đang làm việc cho người Argentina…..”

“Đại tá, đừng quên vị trí của mình”

“Tôi không quên. Tôi cũng không quên chuyện có ai đó vừa giết một sỹ quan tình báo ngoài kia vì nguyên nhân che dấu gì đó”

“Nhưng không có gì ở đó cả! ít nhất có 3 sỹ quan tình báo đang tìm kiếm. Người của chúng ta ở Argentina cũng đang tìm kiếm…”

“Ồ, vâng, người Cuba sao?”

“Chính xác, đó là khu vực họ chịu trách nhiệm và chúng ta có thể nhờ họ hỗ trợ, đúng không? “

Viên đại tá nhắm mắt lại, KGB giờ đã đến mức này sao? “Tôi vẫn nghĩ chúng ta nên đào sâu”

“Tôi sẽ chú ý khuyến nghị của anh. Chiến dịch này chưa kết thúc đầu”’

Khi viên đại tá rời đi, Golovko tự hỏi chính xác giờ ông nên làm gì, chính xác thì có manh mối gì mới không….ông không biết. Ông đã cử nhiều sỹ quan hiện trường giỏi đi tìm manh mối nhưng đến giờ vẫn chưa có gì. Đây đúng là một nghề khốn khổ, có khác gì cảnh sát đâu chứ?

* * * * * *

Marvin Russell nhẩm đi nhẩm lại nhiệm vụ của mình. Chắc chắn họ là những người hào phóng. Hắn hầu như chẳng phải động đến số tiền mình mang theo. Hắn từng đề nghị dùng đến tiền của mình nhưng Qati không đồng ý. Vali của hắn vẫn đầy ắp những tờ 20 và 50 đô la, tổng là 40.000usd, hắn mở tk từ Anh và chuyển trực tiếp vào tk ở Hoa Kỳ. Nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, đầu tiên phải đi lấy giấy tờ tùy thân cho mình và người khác. Đó đúng là trò trẻ con. Ngay cả việc làm bằng lái xe cũng chẳng khó khăn gì nếu có thiết bị phù hợp và hắn đã mua được thiết bị đó bằng tiền mặt. Hắn thậm chí còn tạo lập được một nhà an toàn chứa các thiết bị đó. Nhưng giờ, chính xác thì tạo sao hắn phải đặt phòng khách sạn trong khi có thể tìm được nhà an toàn? Mấy người này cứ thích phức tạp hóa mọi thứ

Trên đường ra sân bay, hắn dừng lại ở một tiệm may giỏi – Beirut có thể đang trong tình trạng chiến tranh nhưng cuộc sống hàng ngày vẫn tiếp diễn. Vào lcus hắn bước lên chiếc máy bay của hãng hàng không British Airways bay đi Heathrow thì hắn trông khá bảnh bao rồi. Tổng tất cả có 3 bộ comple – 2 trong số đó để trong hành lý. Kiểu cắt tóc cầu kỳ, đôi giày đắt tiền nhưng hơi chật

“Ông có muốn đọc tạp chí không, sir?” tiếp viên hỏi

“Cảm ơn” Russell mỉm cười

“Ông là người Mỹ sao?”

“Đúng vậy. Đang trên đường về nhà”

“Lebanon hẳn đang khó khăn lắm”

“Cũng thú vị mà”

“Ông uống gì không?’

“Một ly bia sẽ rất tuyệt” Russell ngoác miệng cười. Ngay cả hắn cũng cảm thấy mình có giọng giống y như doanh nhân. Máy bay chỉ lấp đầy có 1/3, và có vẻ như nữ tiếp viên dường như quan tâm đến hắn. Russell nghĩ, có lẽ là nhờ làn da rám nắng

“Của ông đây, sir. Ông có ở lại London lâu không?”

“Sợ là không. Chuyển tiếp đi Chicago. Chỉ có 2 giờ ở London”

“Tệ quá” hắn thấy cô thậm chí trông còn thất vọng. Russell nghĩ, người Anh hẳn là rất dễ chịu. Cũng hiếu khách gần như người Ả Rập

* * * * * *

Tầm khoảng sau 3.00 sáng thì bó ống hút cuối cùng đã được lắp đặt xong. Fromm để ý đến từng chi tiết. Hắn kiểm tra đi kiểm tra lại, tỷ mỉ như đối với bó ống hút đầu tiên, cho đến khi cảm thấy hoàn toàn hài lòng. Rồi hắn đứng thẳng dậy, vươn vai “Xong rồi!”

“Manfred, tôi đồng ý”

“Giờ này ngày mai chúng ta sẽ lắp ráp xong. Những gì còn lại rất đơn giản, chỉ cần thêm 14 giờ nữa là xong rồi”

“Nếu vậy thì chúng ta ngủ một chút thôi”

Trên đường ra khỏi tòa nhà, Ghosn nháy mắt với chỉ huy. Qati quan sát họ rời đi rồi bước tới viên lính gác “Achmed đâu rồi?”

“Đến gặp bác sỹ, ông nhớ không?”

“Hừm, khi nào cậu ta quay lại?”

“Ngày mai, có lẽ là ngày mốt. tôi không chắc nữa”

“Tốt lắm, chúng tôi sẽ sớm có nhiệm vụ đặc biệt cho các cậu”

Viên lính gác quan sát mọi người rời khỏi tòa nhà và gật đầu vô cảm hỏi “Ông muốn chúng tôi đào cái hố đó ở đâu?”