Chương 28 NGHĨA VỤ HỢP ĐỒNG
Marvin nghĩ, chênh lệch múi giờ máy bay đúng là khốn khiếp. Hắn thuê một chiecs Mercury và lái rời khỏi O’Hare, đi về hướng tây đến một nhà nghỉ ngoại ô phía đông Des Moines. Nhân viên khách sạn ngạc nhiên khi thấy hắn trả tiền phòng bằng tiền mặt, hắn chỉ giải thích rằng ví và thẻ tín dụng đã bị mất cắp, bằng chứng là một chiếc ví mới tinh đây, dù sao thì như bất kỳ một người kinh doanh nào, nhân viên nhà nghỉ rất vui vì được nhận tiền mặt. Đêm đó hắn ngủ say như chết, thức dậy lúc 5 giờ sáng hôm sau, ngủ 10 tiếng và ăn một bữa sáng thịnh soạn kiểu Mỹ – dù ở Lebanon rất hiếu khách nhưng thức ăn của bọn họ thật tệ, hắn tự hỏi sao bọn họ có thể sống thiếu thịt hun khói được –sau đó hắn tiếp tục đến Colorado. Vào bữa trưa, hắn đã đi gần qua Nebraska và thầm xem xét lại các kế hoạch và nhiệm vụ. Đến giờ ăn tối thì hắn đã đến Roggen, cách Denver 1 giờ lái xe phía đông bắc. Mệt mỏi sau một quãng đường dài, hắn lại tìm một nhà trọ khác ngủ qua đêm và đánh một giấc đến sáng. Lần này hắn có thể xem và thưởng thức mấy kênh truyền hình Mỹ, bao gồm cả kênh ESPN đang chiếu lại mùa giải NFL. Thật ngạc nhiên khi hắn nhớ bóng bầu dục đến thế. Hắn cũng không ngờ khát vọng được uống mọi lúc, mọi nơi của mình lại mạnh mẽ đến thế, hắn uống một chai Jack Daniel dọc theo suốt đường đi để thỏa mãn mong muốn của mình. Vào buổi đêm, hơi ngà ngà say, hắn nhìn quanh, mừng vì được trở lại Mỹ và mừng vì quay lại đây vì lý do chính đáng. Cuối cùng cũng đến lúc trả được thù. Russell không quên ai từng sở hữu Colorado và không quên vụ thảm sát tại Sand Creek
Mọi thứ đúng như mong đợi. Mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ và thực tế đâu có hoàn hảo được như mơ thế. Một lỗi nhỏ xảy ra ở một bộ phận diễn ra phản ứng chính, phải gỡ bỏ và làm lại, quá trình này mất thêm 30 giờ, trong đó thời gian xử lý chỉ là bốn mươi phút và phần còn lại thời gian được dành để tháo rời và lắp ráp lại vũ khí. Fromm, người được cho là bình tĩnh, cũng tái nhợt trong khoảng thời gian này và khăng khăng tự mình làm mọi thứ. Tiếp theo, họ cẩn thận nạp lại chất nổ, lặp lại công việc tẻ nhạt được thực hiện trước đó
“Chỉ lệch có 3mm” Ghosn lưu ý. Chỉ một lỗi nhỏ thuộc trong trong những yếu tố điều khiển. Vì là thao tác thủ công nên máy tính không phát hiện ra lỗi này. Công nhân đã đọc sai một trong những dữ liệu của Fromm và lần kiểm tra trực quan đầu tiên đã không tìm thấy dữ liệu đó. “thật may là chúng ta vẫn còn dư một ngày”
Vẫn đeo mặt nạ bảo vệ, Fromm thẩm rủa khi hắn và Ghosn nâng phức hợp plutonium lên và nhẹ nhàng đặt nó vào vị trí. 5phút sau, mọi thứ đã được lắp đặt, tiếp theo là thanh hợp kim vonfram, rồi thanh berili, và cuối cùng là nguyên tố uranium phân rã hình bán cầu ngăn cách lò phản ứng sơ cấp và thứ cấp.. Hơn năm mươi viên thuốc nổ đã được chuẩn bị xong, Fromm hạ lệnh nghỉ ngơi một chút, bọn họ vừa rồi làm việc mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một chút. Những công nhân khác đã rời đi, bọn họ không còn cần thiết ở đây nữa.
“Đáng lẽ giờ chúng ta đã hoàn thành xong rồi” Viên người Đức lẩm bẩm
“Manfred, thật vô lý khi đòi hỏi sự hoàn hảo tuyệt đối”
“Cái tên khốn ngạo mạn đó không biết đọc chắc!”
“Những con số trên bản vẽ không rõ ràng” và đó là lỗi của anh, nhưng Ghosn không nói ra câu đó
“Vậy thì đáng lẽ hắn phải hỏi lại chứ!”
“Đúng vậy, Manfred, nhưng không nên mất bình tĩnh vào lúc này. Chúng ta vẫn theo đúng lịch trình”
Fromm thấy chàng trai trẻ người Ả Rập này sẽ không hiểu được. Công việc này là đỉnh điểm tham vọng đời hắn, và đáng nhẽ giờ đã phải thực hiện xong! “Coi nào”
Thêm 10 giờ nữa để lắp khối thuốc nổ thứ 70 và là khối thuoocsd nổ cuối cùng vào đúng vị trí. Ghosn đã kết nối các dây dẫn với các đầu nối thích hợp và thì đấy, đã hoàn thành. Hắn chìa tay ra bắt tay người Đức “Chúc mừng, Tiến sỹ Fromm”
“Ja/ Ừ, cảm ơn, Herr Ghosn. Giờ chúng ta chỉ cần hàn lại, lấp đầy bằng khí …ồ, xin lỗi, khí tritium. Sao tôi có thể quên điều đó nhỉ? Ai phụ trách khâu hàn này?” Manfred hỏi
“Tôi sẽ làm. Tôi rất giỏi việc đó” Nửa trên quả bom có mặt phẳng rộng để đảm bảo quá trình hàn an toàn, bọn họ đã cẩn thận kiểm tra độ kín của hòm trên và dưới. Những công nhân đó không chỉ sản xuất các bộ phận chính xác bên trong quả bom, mọi bộ phận, ngoại trừ bộ phận được gia công không chính xác, đều được xử lý và sản xuất theo đúng bản vẽ thiết kế của Fromm. Độ kín của quả bom không thua độ kín bên trong chiếc đồng hồ
“Xử lý tritium này khá dễ dàng”
“Phải, tôi biết” Ghosn ra hiệu cho người Đức ra ngoài
“Anh có hoàn toàn hài lòng với thiết kế và lắp ráp quả bom không?”
“Hoàn toàn hài lòng” Fromm tự tin nói “Nó sẽ hoạt động đúng y như tôi tính toán”
“Tuyệt vời” Qati nói, chờ sẵn ở bên ngoài cùng với một trong những vệ sỹ của hắn
Fromm quay lại, để ý đến vẻ mặt của viên chỉ huy, cùng với sự xuất hiện lặng lẽ của đám vệ sỹ. Bọn họ trông thật bẩn thỉu, lôi thôi lếch thếch, nhưng Fromm nhủ thầm, hắn phải ngưỡng mộ bọn họ, nhìn về phía thung lũng tối đen. Lúc này, trên bầu trời chỉ có một phần tư vầng trăng lộ ra và Fromm chỉ có thể nhìn thấy đường viền. Nơi này thật khô cằn và cằn cỗi. Vì vậy, trông thô lỗ đâu phải lỗi bọn họ. Mảnh đất ở đây cằn cỗi nhưng bầu trời lại rất trong xanh. Fromm nhìn lên các vì sao trên bầu trời không một gợn mây. Bầu trời nơi đây nhiều sao hơn ở Đức, đặc biệt nhiều hơn Đông Đức, nơi không khí bị ô nhiễm nặng nề và hắn nghĩ về vật lý thiên văn, đáng nhẽ hắn có thể nghiên cứu lĩnh vực này, cũng rát gần gũi với con đường nghiên cứu hắn trải qua. Ghosn đứng ngay sau viên người Đức. Hắn quay sang Qati và gật đầu. Viên chỉ huy gật đầu với vệ sỹ, người có tên là Abdullah
“Chỉ còn phần tritium thôi” Fromm nó, quay lưng lại phía họ
“Phải” Ghosn nói “tôi có thể tự làm việc đó”
From định nói còn 1 việc nữa phải làm. Hắn dừng lại một chút và không chú ý đến những bước chân của Abdullah. Viên vệ sỹ lặng lẽ không một tiếng động rút một khẩu súng giảm thanh ra và nhắm thẳng vào đầu Fromm cách đó 1m. Fromm bắt đầu quay lại, đảm bảo Ghosn biết rõ về tritium, nhưng hắn không thể làm được nữa. Abdullah đã tuân lệnh. Hắn được lệnh giảm sự đau khổ của nạn nhân xuống mức tối thiểu, và hành động chính xác như kỹ sư cơ khí. Qati nghĩ, thật đáng tiếc nhưng đây là việc cần làm. Chỉ là việc cần phải làm thôi. Abdullah không quan tâm đến chuyện đó, hắn chỉ biết theo lệnh, cẩn thận bóp cò, viên đạn đi thẳng từ phía sau đầu Fromm và lao ra phía trước trán. Máu phun ra từ đầu người Đức, nhưng chảy sang một bên và không văng lên quần áo của Abdullah. Viên vệ sỹ đợi đến khi máu ngừng chảy, rồi gọi thêm 2 đồng đội đến khiêng cái xác tới một cái xe tải đang chờ sẵn. Hắn sẽ chôn cái xác này cùng với đám thợ cơ khí khác. Qati nghĩ, ít nhất cũng thật hợp lý khi các chuyên gia được chôn cất cùng nhau
“Thật đáng tiếc” Ghosn lẳng lặng nhận xét
“Phải nhưng cậu thật sự nghĩ chúng ta còn cần hắn sau này nữa không?”
Ibrahim lắc đầu “Không, anh ta có thể là mối nguy hiểm tiềm ẩn. Chúng ta không thể tin tưởng anh ta được. Một kẻ dị giáo được thuê. Đã hoàn thành xong hợp đồng”
“Còn quả bom thì sao?”
“Nó sẽ hoạt động. Tôi đã kiểm tra các số liệu 20 lần rồi. Nó còn tốt hơn nhiều so với bản tôi thiết kế”
“Còn tritium này là gì?”
“Trong những quả pin. Tôi chỉ cần làm nóng bơm khí ra và sử dụng. Sau đó, khí được bơm vào hai bể chứa. Anh biết phần còn lại rồi đấy”
Qati càu nhàu “Cậu đã giải thích rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu”
“Phần này công việc giống như làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm hóa học ở trung học thôi. Không có gì đâu. Đơn giản lắm”
“Vậy tại sao Fromm lại để lại nó làm cuối cùng?”
Ghosn nhún vai “Phải có việc gì đó làm cuối cùng chứ. Đây là công việc giản đơn. Có lý vì thế mà để cuối cùng. Giờ tôi có thể bắt đầu ngay nếu anh muốn”
“Tốt” Qati theo dõi quá mình. Ghosn đặt từng viên pin vào lò vốn đang đặt ở nhiệt độ thấp, rồi một ống kim loại và một máy bơm chân không được sử dụng để hút khí thoát ra từ mỗi cục pin. Toàn bộ quá trình mất chưa tới 1 giờ
“Fromm đã nói dối chúng ta” Ghosn nhận xét sau khi xong việc
“Cái gì?” Qati cảnh giác
“Chỉ huy, chúng ta bơm ra hơn gần 15% tritium so với những gì anh ta hứa. Hiệu quả tốt hơn”
Bước tiếp theo thậm chí còn đơn giản hơn. Ghosn cẩn thận kiểm tra độ kín khí và khả năng chịu áp suất của từng bình chứa khí, đây là lần kiểm tra thứ 6. Viên kỹ sư trẻ đã học được tác phong từ người thầy Đức – rồi đổ khí tritium vào bình chứa khí, rồi khóa chặt van xả khí để mọi rung động trong quá trình vận chuyển sẽ không làm rung mở van xả khí.
“Xong rồi” Ghosn thông báo. Các vệ sĩ đã sử dụng tời để nâng phần trên của vỏ và di chuyển nó sang hai bên, sau đó từ từ hạ xuống để hoàn thành việc lắp ghép chính xác với phần dưới. Ghosn mất thêm 1 giờ để hàn kín. Kiểm tra một lần nữa để xác nhận quả bom đã hoàn toàn kín kẽ. Hắn gắn một máy bơm chân không Leyboold lên bề mặt
“Chính xác thì cậu cần đạt tới bao nhiêu?”
“Yêu cầu của chúng ta là 1/triệu áp suất khí”
“Cậu có thể làm được điều đó không? Nó sẽ không ảnh hưởng đến….”
Ghosn nói giọng không khác gì Fromm, khiến cả hai người đều ngạc nhiên “Chỉ huy, tất cả áp suất ở đây đều là khí. Nó sẽ không nghiền nát anh đâu và cũng sẽ không nghiền nát quả bom bằng sắt này, ok? Chỉ mất vài giờ thôi, để chúng ta kiểm tra lại độ kín của quả bom” Thử nghiệm này đã được thực hiện năm lần và vỏ quả bom đã đáp ứng các yêu cầu trước khi nó được hàn. Bây giờ, vỏ quả bom trông giống như một mảnh kim loại duy nhất. Mọi thứ đều hoàn hảo “Giờ thì chúng ta có thể đi ngủ. Máy bơm chân không chạy ổn”
“Khi nào sẵn sàng vận chuyển?”
“Vào buổi sáng. Khi nào thì tàu rời đi?”
“2 ngày”
“Vậy thì được” Ghosn ngoác miệng cười “Vẫn còn thời gian rảnh”.
Đầu tiên, Marvin ghé chi nhánh Colorado ngân hàng Federal Bank and Trust Company. Phó giám đốc chi nhanh đã gọi đến Anh và biết được nửa triệu usd chuyển đến nên rất ngạc nhiên và vui mừng đón tiếp vị khách lạ. Đúng là máy tính khiến công việc trở nên dễ dàng hơn nhiều. Trong vài giây, máy tính xác nhận Mr. Robert Friend đây hoàn toàn có thật
“Anh có thể giới thiệu một nhà môi giới địa phương giỏi không?” hắn hỏi vị quan chức ngân hàng đang tỏ ra rất quan tâm
“Ngay dưới phố, ngôi nhà thứ 3 phía bên phải. Ngay khi anh quay lại tôi sẽ chuẩn bị séc sẵn cho anh”
Vị quan chức ngân hàng chờ hắn rời đi, rồi ngay lập tức gọi điện cho vợ mình vốn đang làm cho một văn phòng bất động sản địa phương. Cô ta đã đợi hắn sẵn ở cửa
“Mr. Friend, chào mừng đến Roggen!”
“Cảm ơn, thật mừng khi quay lại Mỹ”
“Ông đã đi đâu xa ssao?”
“Một thời gian ở Saudi Arabia” Russell/Friend giải thích “Nhưng tôi nhớ mùa đông nước Mỹ”
“Ông đang tìm kiếm gì nào?”
“Ồ, một trang trại cỡ vừa cho phép tôi nuôi vài con bò”
“Có nhà, chuồng trại sẵn không?”
“Có, một ngôi nhà tốt, không quá lớn, không cần phải quá lớn – cô thấy đấy, có mỗi mình tôi thôi – cứ tính khoảng 3000 feet vuông. Nếu cần thì nhỏ hơn cũng được”
“Anh sinh ra ở đây à?”
“Thực ra tôi sinh ở Dakota nhưng tôi muốn sống gần Denver, giao thông thuận tiện – ý tôi là có thể đi lại bằng máy bay dễ đàng. Tôi cần đi lại nhiều bằng máy bay. Quê nhà tôi thì xa quá”
“Anh có muốn giúp điều hành trang trại không?”
“Có, tôi sẽ cần đấy, nên mới nói tìm 1 nơi cần cho 2 người – có lẽ là một cặp vợ chồng. Đáng nhẽ tôi cần tìm một nơi nào đó gần thành phố nhưng, mẹ kiếp, tôi chỉ muốn một nơi có thể ăn thịt bò do chính mình nuôi”
“Tôi hiểu ý anh” nhà môi giới bất động sạn đồng ý “Tôi có 2 chỗ có thể anh sẽ thích”
“Vậy thì cùng đi xem 1 chút nào” Russell mỉm cười với quý cô. Trang trại thứ 2 thật hoàn hảo. Nằm ngay gần lối ra quốc lộ 50, 500 mẫu, nhà hơi cũ nhưng bếp còn mới, có garage để được 2 xe ô tô và 3 nhà kho. Tầm nhìn rõ rang ra mọi hướng, có một cái ao với cây cối cách nhà nửa dặm, rất nhiều không gian cho gia súc mà thực ra Russell có cần để nuôi đâu
“Trang trại này được rao bán 5 tháng nay. Người chủ đất đòi 400.000usd” nhà môi giới BĐS nói “nhưng chúng ta có lẽ sẽ đàm phán được xuống 350.000”
“Được” Russell nói, kiểm tra lối vào Xa Lộ Tiểu Bang Interstate 76 trên bản đồ “Hãy nói với họ rằng nếu họ ký hợp đồng trong tuần này, tôi sẽ đặt cọc luôn 50.000usd tiền mặt, và thủ tục chuyển hết tiền và sang tên có thể tiến hành trong vòng, à, khoảng 4 đến 5 tuần. Không có vấn đề gì về mặt tài chính. Tôi sẽ trả tiền mặt khi tất cả tiền trong quỹ của tôi chuyển được đến Mỹ. Nhưng – tôi muốn bắt đầu chuyển đến ở ngay. Chúa ơi, tôi ghét sống ở khách sạn lắm, thật phiền nhiễu. Cô nghĩ chúng ta có thể tiến hành theo cách đó được không?’
Nhà môi giới BĐS mỉm cười “Tôi nghĩ có thể đảm bảo được”
“Tốt. Vậy, đội Broncos năm nay chơi thế nào?”
“8 trận thắng và 8 trận thua. Họ đang tái xây dựng lại đội hình. Chồng tôi và tôi có vé xem cả mùa. Anh có muốn cặp vé đến xem trận Superbowl không?”
“Chắc chắn rồi”
“Sẽ khá khó đấy” nhà môi giới BĐS cảnh báo
“Tôi sẽ tìm cách”
1 giờ sau, một cuộc điện thoại đến và nhà môi giới BĐS nhận được tấm séc trị giá 50.000usd từ ngân hàng của chồng. Russell lại tiến đến cửa hàng nội thất và gia dụng địa phương. Sau 1 giờ ở đó, Russell mua được 1 chiếc van màu trắng Ford từ 1 đại lý ô tô và lái đến trang trại. Hắn đỗ xe tại một kho trong đó. Rồi hắn tiếp tục lái chiếc xe thuê, ở một đêm tại nhf nghỉ, rồi chuyển tới nhà mới. Hắn vẫn chưa có cảm giác hoàn thành công việc. Vẫn còn rất nhiều việc phải làm
* * * * * *
Giờ Cathy Ryan thấy mình càng chú ý nhiều hơn tới tin tức trên báo. Bọn họ rất giỏi đưa tin mấy vụ bê bối và tiết lộ nguôn tin và giờ cô luôn chú ý đến những thứ mà trước đây thường bỏ qua, đặc biệt là những bài viết của Robert Holtzman. Không may, các tít bài về các vấn đề ở CIA rất chung chung, tập trung chủ yếu vào sự thay đổi nội bộ Liên Xô, thứ vốn cô không hiểu mấy. Đây là lĩnh vực trước đây cô không mấy quan tâm – giống như Jack không mấy quan tâm đến lĩnh vực phẫu thuật nhãn khoa của vợ. Cuối cùng, cô bắt gặp một báo cáo về các vấn đề tài chính đề cập đến một ‘quan chức cấp rất cao’.
Đây là lần thứ 2 bài báo đề cập đến đề tài này và cô nhận ra nếu nó đề cập đến Jack thì cô hẩn phải có tài liệu liên quan đến cuộc điều tra tại nhà. Hôm nay là chủ nhật, Jack vẫn đi làm, tiếp tục để cô ở nhà cùng với mấy đứa nhỏ. Bọn trẻ thích mấy buổi sáng vui vẻ xem TV thế này. Cathy Ryan đi xem qua các giấy tờ tài chính
Thật đúng là thảm họa. Bác sỹ Caroline Ryan không giỏi quản lý tiền bạc, cũng giống như Jack không giỏi nấu nướng. Nhưng cô cũng biết jack không bao giờ muốn cô đào bới đống tài liệu trông như lộn xộn này. Cathy nhận thấy rằng chứng khoán mà họ ủy thác cho người môi giới chứng khoán quản lý đang bán rất chạy vào thời điểm này. Thường thì cô chỉ đọc báo cáo thu nhập hàng năm, không quan tâm lắm đến tiền bạc. Các khoản vay mua nhà đã được trả hết. Quỹ giáo dục của bọn trẻ đã được thành lập. Gia đình Ryan thực sự sống nhờ thu nhập của hai vợ chồng, nhưng các khoản đầu tư của họ dần dần tăng lên. Sauk hi nộp thuế hàng năm, Jack – vẫn đâng có chứng chỉ CPA – sẽ xử lý tài chính với sự hỗ trợ của luật sư gia đình. Cathy giật mình khi nhìn thấy giá trị ròng của báo cáo tài chính gần đây nhất, và quyết định ghi tên người quản lý tài chính gia đình họ vào danh sách gửi thiệp Giáng sinh. Nhưng đó không phải là những gì cô ấy đang tìm kiếm. Vào lúc 2:30 chiều, Cathy đã tìm thấy thứ mà cô ấy đang tìm kiếm. Hồ sơ chỉ đơn giản ghi ngoài ‘Zimmer’, nằm trong ngăn kéo cuối cùng
Hồ sơ Zimmer dày vài inch, và Cathy bị đau đầu khi ngồi trên sàn trước khi mở hồ sơ do mỏi mắt, và cô ấy không uống Tylenol đáng nhẽ phải uống. Tài liệu đầu tiên là lá thư của Ryan gửi cho luật sư, không phải chính là luật sư đã giúp họ về thuế bất động sản và các vấn đề pháp lý hàng ngày khác. Bức thư hướng dẫn luật sư thành lập một quỹ giáo dục cho bảy đứa trẻ, và tám tháng sau, Cathy thấy, con số đã trở thành tám. Quỹ giáo dục này được thành lập ban đầu với số vốn nửa triệu usd, được quản lý bởi chính những nhà môi giới đã xử lý chứng khoán cho Ryan. Cathy rất ngạc nhiên khi thấy các khuyến nghị đầu tư của Ryan cho tài khoản này, điều anh vốn không hay làm cho chính mình. Có vẻ như cảm giác đầu tư của anh vẫn không hề mất đi. Tài khoản Zimmer giờ đã tăng thêm 23%, khoảng 100.000usd khác được đầu tư vào một doanh nghiệp – cô thấy bất kể đó là gì thì nó ký với công ty chuỗi – với Chuỗi tại Southland, à, ồ, cô hiểu rồi, đól à 7 –Eleven. Đó là chi nhánh ở Maryland, địa chỉ tại….
Chỉ cách đây vài dặm. Thực ra, chỗ đó ở ngay Đường 50, và điều đó có nghĩa rằng Jack thường qua lại đó ít nhất 2 lần mỗi ngày trên đường đi làm.
Thật tiện lợi làm sao! Vậy, Carol Zimmer là quái ai đây? Hóa đơn bệnh viện? sản khoa?
Bác sỹ Marsha Rosen! Mình biết bác sỹ này. Nếu Cathy không làm việc ở Hopkins, cô sẽ đến chỗ Marsha Rosen khi mang thai. Rosen tốt nghiệp trường Yale với danh tiếng rất tốt
Một đứa trẻ? Jacqueline Zimmer? Jacqueline? Cathy nghĩ, mặt tái mét. Rồi những giọt nước mắt ngày một lớn cứ chảy dài trên má cô.
Đồ Khốn Nạn! Anh không thể cho tôi một đứa con, nhưng lại có con với cô ta, đúng không! Cô kiểm tra ngày tháng, cố nhớ lại, hôm đó Jack đã về nhà rất muộn. Cô nhớ, vì cô đã phải hủy một bữa tiệc tối vì chuyện đó….
Anh ta đã ở đó! Anh ta đã ở trong phòng sinh, đúng không! Tôi còn cần thêm bằng chứng gì nữa? Niềm hân hoan khám phá ra sự thật lập tức biến thành tuyệt vọng hoàn toàn. Cathy nghĩ, thế giới đã kết thúc thật dễ dàng. Chỉ một mảnh giấy nhỏ đã kết thúc được nó. Mọi chuyện đã kết thúc.
Có thật đã kết thúc không? Ngay cả khi anh muốn kết thúc – thì cô có muốn không?
Còn bọn trẻ thì sao? Cathy tự hỏi. Cô đóng tập hồ sơ và đặt nó trở lại chỗ cũ, nhưng không đứng dậy ngay “Mày là một bác sỹ” cô tự nhủ “Mày phải suy nghĩ trước khi hành động”
Bọn trẻ cần một người cha, nhưng phải là loại người cha thế nào? Vắng nhà 13 hay 14 tiếng mỗi ngày, đôi khi làm việc cả 7 ngày trong tuần. Anh cố gắng lắm mới đi xem được 1 trận đấu của con trai – duy nhất có một trận – dù lúc nào nó cũng cầu xin. May mắn lắm mới được anh ta đến xem nửa trận đấu bóng chày của Jack nhỏ. Anh ta vắng mặt trong mọi cuộc họp phụ huynh, lễ hội Giáng Sinh, mọi ngày lễ. Cathy đã hơi ngạc nhiên khi anh có mặt ở nhà vào buổi sáng giáng sinh đó. Tối hôm trước đó, anh say sưa giúp lũ trẻ làm đồ chơi đến nỗi Cathy thậm chí không muốn làm anh phân tâm. Lý do là gì nhỉ? Quà anh tặng cô…chà, nó cũng đẹp, nhưng là loại quà mà một người đàn ông vội vàng vào cửa hiệu vài phút để mua, cũng không lớn lao gì – Mua sắm.
Cathy đứng dậy và kiểm tra thư điện tử ở chiếc máy tính trên bàn. Hóa đơn thẻ tín dụng tình cờ vẫn ở đó. Cô mở một cái và thấy hóa đơn của cửa hàng Hamley’s ở London. 600 usd? Nhưng anh chỉ có mua 1 đồ chơi cho Jack nhỏ và 2 đồ chơi nhỏ cho Sally. 600usd!
Mua quà Giáng Sinh cho cả 2 gia đình hở Jack? “Cô còn cần bao nhiêu chứng cớ nữa hở Cathy?” Cô nói no “Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi….”
Cô đứng đó bất động 1 lúc lâu, không thể nhìn hay nghe thấy cứ điều gì ngoài sự đau buồn của chính bản thân, ngoại trừ tiềm thức của một người mẹ vẫn đang chú ý đến tiếng đàn con đang chơi dưới nhà
Jack cố gắng về nhà trước 7.00 tối hôm đó, thực ra rất vui vì được về nhà sớm hơn thường lệ một tiếng, và vui hơn nữa khi mọi khâu chuẩn bị cho chiến dịch Mexico giờ đã sẵn sàng. Tất cả những gì anh phải làm giờ chỉ là gửi đến Nhà Trắng chờ phê duyệt – Fowler sẽ duyệt thôi, bất chấp rủi ro, dù ông ta có ghét mấy hoạt động ngầm đến thế nào thì chiến dịch này quá hấp dẫn với một chính trị gia, khó mà từ chối –và sau khi Clark và Chavez hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ phải đánh giá cao anh. Và tình thế sẽ thay đổi. Mọi thứ sẽ tốt hơn. Anh sẽ sắp xếp mọi thứ vào đúng quỹ đạo. Khởi đầu tiếp theo sẽ là một kỳ nghỉ. Đã đến lúc để đi nghỉ. Anh sẽ xin nghỉ 1 tuần, có lẽ là 2 tuần và Nếu bất kỳ tên khốn tình báo nào dám can thiệp vào báo cáo hàng ngày vào lúc này, Ryan sẽ giết chết thằng chó đẻ đó. Anh muốn thoát khỏi công việc và sẽ đạt được điều đó. 2 tuần tự do. Xin nghỉ cho bọn trẻ ở trường và đi xem chuột Mickey, như Clark đề nghị. Anh sẽ đặt phòng vào ngày mai
“Anh về đây!” Jack thông báo. Yên lặng. Thật là lạ. Anh đi xuống tầng và thấy bọn trẻ đang xem TV. Chúng đâng xem TV nhiều quá, nhưng đấy lại là lỗi của nguoif cha. Anh cũng sẽ thay đổi điều đó. Anh sẽ dành ít thời gian cho công việc hơn. Đã đến lúc Marcus phải chịu trách nhiệm thay vì sáng xách ô đi tối cắp về và đổ cmn mọi công việc lên đầu anh “Mẹ đâu rồi con?”
“Con không biết” Sally trả lời, mắt vẫn không rời TV. Ryan lại đi ngược lên lầu và vào phòng ngủ thay quần áo. Vẫn không thấy dấu hiệu của vợ đâu. Rồi anh thấy cô tiến lại gần với một giỏ đựng đồ giặt. Jack chặn đường định tiến tới hôn cô, nhưng cô lùi lại và lắc đầu. Ok, vậy là không phải vấn đề lớn
“Em yêu, bữa tối có gì đấy?” anh khẽ khàng hỏi
“Em không biết. sao anh không tự mình nấu đi?” Giọng điệu của cô thật kỳ quái, nhất là cái giọng gắt gỏng cáu bẳn không lý do thế này
“Anh đã làm gì sai à?” Jack hỏi. anh thực sự ngạc nhiên. Anh không có thời gian để làm ầm lên, và anh không có thời gian để suy nghĩ về thái độ lảng tránh của Cathy. Đôi mắt cô ấy trông thật kỳ lạ, và giọng nói của cô khiến anh rùng mình
“Không có gì, Jack, Anh chả làm cái quái gì hết” Cô dùng cái giỏ đẩy anh ra và biến mất sau góc nhà. Anh chỉ biết đứng đó, dựa vào tường, miệng há hốc, không biết phải nói gì và cũng không hiểu tại sao vợ lại đột ngột quyết định ghét anh đến thế.
Chỉ mất một ngày rưỡi để đi từ cảng Latakia tới Pireus. Bock đã tìm được một con tàu đến thẳng cảng đích mà không cần quá cảnh ở Rotterdam. Qati không thích thay đổi kế hoạch nhưng sau khi kiểm tra lịch trình cẩn thận, hắn thấy rằng việc tiết kiệm ngắn thêm 5 gnayf rất quan trọng và đồng ý. Hắn và Ghosn quan sát giàn cẩu nâng container lên boong tàu Carmen Vita, một con tàu mang cờ Hy Lạp chạy tuyến Địa Trung Hải. Nó sẽ rời cảng vào đêm nay khi thủy triều lên và đến Hoa Kỳ sau 11 ngày nữa. Qati nghĩ bọn họ có thể thuê 1 chiếc máy bay để vận chuyển quả bomn này, nhưng quá rủi ro 11 ngày sẽ giúp hắn có thời gian đến khám bác sỹ lần nữa và vẫn còn thời gian bay đến Hoa Kỳ để đảm bảo mọi thứ ổn thỏa. Các công nhân đã cố định container tại chỗ, container được đặt ở giữa tàu, các container khác đè lên container này, bảo vệ tốt cho nó, bão mùa đông không thể đánh trực tiếp vào nó được. Qati và Ghosn đợi ở một quán bar trước cảng, chờ con tàu ra khơi, rồi bay đến Damascus, từ đó lái xe về trụ sở. Nhà máy sản xuất ra quả bom đã biến mất – không một dấu vết, hay nói đúng hơn là đã bị chôn vùi. Tất cả hệ thống dây điện đã được gỡ bỏ và tất cả các lỗ và lối thoát hiểm đều được phủ cát. Nếu có ai đó lái 1 chiếc xe tải lớn lên nóc nhà máy cũ hẳn sẽ rất ngạc nhiên, nhưng hầu như khả năng này khó mà xảy ra. Có khả năng bọn họ sẽ sử dụng lại cơ sở này, và khả năng mong manh đó là sự bất tiện khi phải đào lên, di chuyển máy móc đến một nơi khác. Đơn giản chỉ cần bao phủ cơ sở là giải pháp thay thế hợp lý nhất.
* * * * * *
Russell bay tới Chicago để kịp xem trận khai mạc vòng loại trực tiếp. Hắn cầm theo một chiếc máy ảnh, Nikon F4 đắt teienf và 2 cuộn phim màu ASA-100 chụp mấy chiếc xe hãng truyền hình ABC – đội quay phim phụ trách tối thứ 2 – rồi bắt taxi quay lại sân bay và may mắn kịp chuyến bay. Trên đường từ Sân bay Quốc tế Stapleton tới ngôi nhà mới nằm sát xa lộ tiểu bang interstate 76, hắn nghe kết quả trên đài phát thanh trên ô tô. Đội Bears đã thắng hiệp phụ 23-20, điều đó có nghĩa là Chicago sẽ đủ điều kiện vào vòng trong ngay cả khi thua Vikings trên sân Metrodome. Minnesota thì bị loại ở ngay vòng đấu đầu tiên. Người dẫn chương trình phát thanh cho biết Tony Wells sẽ hồi phục hoàn toàn sau chấn thương mắt cá chân và tay chơi mới này sẽ quay trở lại. Cậu ta đã lập một kỷ lục ấn tượng khi ném 2000 yards ngay trong mùa NFL đầu tiên của mình,giờ sẽ tiến tới thêm 800 yards nữa. Russell cố không bao giờ bỏ lỡ trận đấu nào của AFC vì nó diễn ra ở Bờ Tây. Không phải là những đội quá xuất sắc nhưng họ vẫn chiến đấu
* * * * * *
USS Maine thuận buồm xuôi gió ra khỏi ụ tàu, tàu nhỏ kéo đỡ thân tàu USS Maine giúp nó thẳng hàng với đường thủy, chờ lệnh ở một bên. Thuyền trưởng Ricks đứng trên đỉnh cột buồm, dựa vào lan can phía sau, chỗ này là điểm cao nhất của con tàu. Trung tá Claggett đứng quan sát ở phòng điều khiển. Sỹ quan hoa tiêu mới thực sự đang làm việc, sử dụng kính tiềm vọng để đánh dấu các vị trí, viên sỹ quan chỉ huy phòng điều khiển đang nghiêm túc kiểm tra hải đồ, đảm bảo rằng tàu ngầm đang ở giữa luồng và đi đúng hướng. Chuyến đi biển này khá dài. Trên sắp con tàu, các thủy thủ đang tiếp tục sắp xếp đồ đạc. Những người không có nhiệm vụ quan sát thì đang nằm trên giường và cố gắng chợp mắt. Maine sẽ sớm bước vào guồng làm việc 6 giờ mỗi ca. Tất cả các thủy thủ đều nỗ lực để chuyển tâm trí từ chế độ trên cạn sang chế độ trên biển. Gia đình và bạn bè giờ như đang ở trên hành tinh khác. Trong 2 tháng tới, toàn bộ thế giới của họ chỉ gói gọn trong cái cái tàu ngầm vỏ thép này. Mancuso quan sát con tàu ra khơi như luôn làm với mọi con tàu dưới quyền. Anh nghĩ, thật xấu hổ khi không có cách nào đẩy Ricks ra khỏi con tàu này. Nhưng còn cách nào nữa đâu. Anh sẽ gặp chỉ huy hạm đội vài ngày tới để họp bàn công việc hàng này. Trong cuộc họp đó, anh sẽ tỏ thái độ thất vọng với Ricks. ần đầu tiên anh ấy sẽ không thể đi quá xa, chỉ cho cho Nhóm Chỉ huy hạm đội biết anh nghi ngờ về CO ‘vàng’ này Bản chất gần như chính trị-tập trận đã ảnh hưởng đến Mancuso, người vốn luôn cởi mở và thẳng tính, không thoải mái với cách tiếp cận nửa chính trị này. Nhưng Hải quân có quy tắc riêng và anh ấy không thể đưa ra lý do cụ thể cho việc sa thải Ricks. Vì vậy tất cả những việc có thể làm bây giờ là tỏ ra quan ngại sâu sắc về Ricks cũng như cách chỉ huy. HƠn nữa, chỉ huy lữ đoàn tàu ngầm có cách quản lý rất đặc biệt cho nên có thể ông ta sẽ không cảm thấy Ricks hành động có cái gì không đúng.
Mancuso cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ của mình nhưng không thể. Khi thân tàu màu xám của Maine mờ dần qua vùng nước yên tĩnh, hướng tới vùng nước sâu xa xôi, con tàu ngầm của hải quân Mỹ bắt đầu nhiệm vụ thực hiện chuyến hành trình thứ 15. Các tàu ngầm của Hải quân Hoa Kỳ đã thực hiện các nhiệm vụ như vậy trong ba thập kỷ và lần này cũng không ngoại lệ. Tình hình thế giới thực sự đã thay đổi, nhưng một số điều thì không. Mai sẽ ra khơi để gìn giữ hòa bình tại những nơi có đe dọa vũ lực vô nhân đạo nhất. Vị thiếu tướng lắc đầu. Anh còn có quái lựa chọn nào nữa đâu. Đó là lý do vì sao anh luôn muốn chỉ làm lính tàu ngầm tấn công nhanh. Nhưng cách này hiệu quả. Nó đã hiệu quả và có lẽ sẽ tiếp tục hiệu quả trong nhiều năm tiếp theo nữa, Bart tự nhủ và không phải thuyền trưởng tàu ngầm đạn đạo nào cũng giống Mush Morton, tất cả bọn họ đều đưa được tàu về bến an toàn. Anh bước vào chiếc sedan màu xanh hải quân và yêu cầu người lái xe đưa mình trở lại văn phòng. Vẫn còn một đống công việc giấy tờ cần giải quyết
* * * * * *
Ít nhất bọn trẻ không chú ý đến có chuyện không ổn giữa cha mẹ. Những đứa trẻ sống trong môi trường gia đình phức tạp như nhân chứng cần vài năm đi học mới hiểu được, tự nhiên trẻ sẽ quan tâm đến những điều chúng có thể hiểu được, nhưng chúng lại không hiểu những bậc cha mẹ không muốn nói chuyện với nhau. Tất nhiên, chuyện này không kéo dài mãi, nhưng lần này rạn nứt có thể kéo dài tương đối lâu. Jack nghĩ, chắc chắn lâu đấy
Anh không biết mình hay ở ddaau hay không biết giải quyết thế nào. Tất nhiên, lẽ ra anh nên về nhà sớm hơn và đưa Cathy đi ăn tối tại một nhà hàng sang trọng, nhưng bọn trẻ đang đi học thành ra đó là điều không thể. Việc tìm người trông trẻ trong tuần mà cả hai cùng đi xa nhà là điều hoàn toàn không khả thi. Có một lựa chọn khác, đơn giản về nhà và cố gắng gần gũi với vợ, rồi sẽ…
Nhưng anh không thể làm được. Nếu anh thất bại thêm một lần nữa thì mọi thứ sẽ chỉ tệ hơn mà thôi
Một phút sau, anh quyết định – ngay khi cơn chóng mặt ban đầu ập đến – một trong những thú vui đáng tin cậy của cuộc sống. Rượu cũng là một niềm vui khác. Bạn gieo nhân nào thì nhận quả đấy. điều đã được giải thích rộng rãi, bất chấp nguy hiểm tới sức khỏe mà ai cũng biết rồi. Rượu và nicotine, cả 2 thứ biến cuộc sống khó khăn thành 1 thứ gì đó khác, vì vậy mặc dù ai cũng biết chúng có hại cho sức khỏe nhưng rượu và thuốc lá vẫn rất phổ biến
Điều đó không tuyệt sao. Ryan suýt bật cười vì sự ngu ngốc của bản thân. Chỉ là anh đã phá hủy thứ gì khác của bản thân mình nữa đây? Có quan trọng không?
Công việc của anh đang gặp khó khăn. Rõ là thế. Khó khăn trong công việc đang đẩy anh vào mớ hỗn độn này, theo cách này hay cách khác. Chính công việc ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình, là yếu tố hủy hoại chính trong cuộc đời anh, nhưng anh không thể rời bỏ công việc cũng như không thể thay đổi bất cứ điều gì khác.
“Nancy, cọi Mr. Clark vào đây”
2 phút sau John xuất hiện trong phòng “À, chúa ơi, Tiến sỹ!” Anh chú ý ngay lập tức chuyện Sếp đang hút thuốc “Vợ cậu sẽ nói gì đây?”
“Không một lời”
“Cá là cậu sai rồi” Clark quay người và mở cửa sổ để không khí vào phòng lưu thông một chút. Anh đã bỏ thói quen hút thuốc lâu rồi và ghét mùi thuốc lá, vốn đã từng giết chết cha anh “Cậu muốn gì?”
“Phần cứng sao rồi?”
“Đợi lệnh cậu để làm thôi”
“vậy làm đi” Jack đơn giản nói
“Cậu đã nhận được phê duyệt chưa?”
“Chưa, nhưng tôi không cần. Chúng ta có thể coi đó là một phần của nghiên cứu khả thi. Sẽ mất bao lâu để hoàn thành các phần đó?”
“Họ nói là 3 ngày. Chúng ta sẽ cần phải phối hợp bên Không Quân”
“Máy tính thì sao?”
“Chương trình đó đã được tách. Họ sẽ lấy các băng ghi tâm từ 6 máy bay khác nhau và lọc tiếng ồn. Chưa bao giờ mất quá 2 hay 3 giờ để xử lý cả”
“Thành phố Mexico City cách DC…”
“Phụ thuộc vào thời tiết, tối đa dưới 4 giờ. Sẽ làm xuyên đêm để xử lý tất cả các cuộn băng” Clark nhẩm tính “Lịch trình của tổng thống thế nào?”
“Đến Lễ Tưởng Niệm vào chiều thứ hai, cuộc hội đàm chính thức đầu tiên được lên kế hoạch vào sáng hôm sau và quốc yến tối thứ ba”
“Cậu sẽ đi chứ?”
Ryan lắc đầu “Không, chúng ta sẽ dự một bữa tối cấp nhà nước khác, có thể sớm hơn một tuần, anh bạn, sắp rồi, đúng không? Tôi sẽ gọi cho Phi đội 89 tại Andrews. Họ đã thực hiện các nhiệm vụ huấn luyện như thế này, và sẽ không quá khó để đưa người của anh lên máy bay”
“Tôi đã chọn được 3 đội. Tất cả đều là cựu sỹ quan tình báo bên không quân và hải quân” Clark nói “Họ biết công việc sẵn rồi”
“Được rồi, tiến hành đi”
“Tiến sỹ, tuân lệnh”
Jack vẫy tay ra hiệu cho Clark rời phòng và châm thêm 1 điếu thuốc khác.