← Quay lại trang sách

Chương 29 NGÃ TƯ

Tàu MV Carmen Vita đã rời Vịnh Gibraltar đúng theo lịch trình, động cơ diesel Pielstick của nó giữ tốc độ con tàu ở 19 hải lý/giờ. Thủy thủ đoàn có 40 người (thủy thủ đoàn này không có phụ nữ, dù 3 quan chức cấp cao có mang vợ con theo cùng) thay phiên nhau trực và bảo trị hàng ngày. Chuyến đi đến Virginia Capes mất 7 ngày. Trên boong và hầm tàu ​​chứa đầy các container tiêu chuẩn. Thực tế chúng có 2 kích cỡ (20 feet và 40 feet) và chứa các loại hàng hóa khác nhau. Thuyền trưởng và thủy thủ đoàn không biết bên trong có gì và họ cũng không muốn biết. Mục đích chính trong việc sử dụng thống nhất kích thước container chở hàng chính là làm cho các tàu chở hàng trở nên lý tưởng để ký gửi như các xe tải chở hàng. Tất cả những gì họ quan tâm là trọng lượng của các ‘hộp’ container, và xếp chúng lên như đồng phục. Để tiết kiệm chi phí, các chủ hàng luôn cố gắng chất đầy container càng nhiều càng tốt, các xe chở hàng luôn chở đến giới hạn chịu tải của đường cao tốc rồi mới chịu dừng lại.

Con tàu chở hàng đi thẳng về phía nam, toàn tuyến tương đối ổn định và cơn bão mùa đông mạnh đang di chuyển về phía bắc khiến thuyền trưởng người Ấn Độ rất vui mừng. Người thuyền trưởng trẻ tuổi, năm nay mới ba mươi bảy tuổi, biết rằng thời tiết tốt có thể khiến thuyền đi nhanh hơn và tiết kiệm nhiên liệu. Anh ta đang mong muốn có 1 con tàu lớn và sang trong hơn, vì vậy giữ cho Carmin Vita chạy đúng lịch trình và tiết kiệm hơn so với ngân sách đề ra, anh ta sẽ nhanh chóng đạt được ước mơ

* * * * * *

Đây là ngày thứ 10 Clark không nhìn thấy Bà Ryan tiễn chồng đi làm. John Clark có trí nhớ đặc biệt tốt với những điều nhỏ nhặt như thế, đây là thói quen được rèn rũa sau nhiều năm làm đặc vụ hiện trường. Trong các hoạt động này, sự sống còn đòi hỏi phải chú ý đến tất cả các chi tiết, cho dù chúng có quan trọng hay không. Trước đây anh chưa bao giờ thấy Cathy không tiễn chồng 2 ngày liên tiếp

Jack làm việc theo một lịch trình bất thường – nhưng cô cũng vạya, ít nhất 2 lần mỗi tuần cô đều có ca phẫu thuật sớm ….và sáng nay cô vẫn thức dậy sớm. Anh thấy đầu cô thấp thoáng sau cửa sổ phòng bếp, ngồi tại bàn, có lẽ uống cà phê và đọc báo hay xem TV. Nhưng cô không hề ngoảnh đầu nhìn chồng khi anh rời nhà, đúng không? Thông thường, Cathy sẽ đứng dậy và hôn tạm biệt anh, như bất kỳ người vợ nào cũng vậy. Chuyện này đã xảy ra trong 10 ngày liên tiếp

Không phải là dấu hiệu tốt rồi, đúng không? Có chuyện gì vậy? Jack bước ra khỏi nhà tiến tới ô tô. Cúi đầu, mặt u ám. Lại nhíu mày

“Chào buổi sáng, tiến sỹ!” Clark vui vẻ chào

“Chào John” câu trả lời nhẹ nhàng. Anh lại không mang theo báo. Bắt đầu đọc những tài liệu cơ quan nư thường lệ nhưng vào lúc họ đến đường D.C Beltway, anh chỉ thẫn thờ nhìn chăm chăm về phía trước, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Clark không thể chịu được nữa

“Tiến sỹ, ở nhà có chuyện gì sao?” anh quan sát đường, bình tĩnh hỏi

“Ừ, nhưng do tôi thôi”

“Tôi cũng đoán thế. Bọn trẻ khỏe cả chứ?”

“Không phải do bọn trẻ, John. Cứ để kệ đi, ok?”

“Được” Clark tập trung vào lái xe trong khi Ryan tiếp tục đọc tài liệu

Có vấn đề quái gì vậy. Clark tự nhủ, hãy phân tích, hãy dùng cái đầu. Boss của anh đã bị trầm cảm hơn 1 tháng nay, nhưng giờ chuyện thực sự tồi tệ hơn – cái bài báo đó, do bài báo của Holtzman? Vấn đề gia đình, không liên quan đến bọn trẻ. Điều đó có nghĩa là có vấn đề với vợ. Anh tự nhắc sẽ phải kiểm tra lại mọi thứ khi đến văn phòng. 70 phút sau khi đón Ryan – giao thông buổi sáng vẫn thông suốt – Clark bước vào thư viện của CIA và khiến cho các nhân viên ở đó một phen bận rộn. Chuyện không quá khó. CIA vẫn luôn giữ một file đặc biệt về tất cả các bài báo cần quan tâm, và các bài báo của cùng tác giả sẽ được để vào chung 1 thư mục. Sau khi đọc bài báo, Clark đã ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

Holtzman đề cập đến tài chính và quan hệ tình dục không phù hợp. Ngay sau khi bài báo xuất bản…

“À, cứt thật” Clark thì thầm. Anh sao chụp lại những bài báo gần đây – có 4 bài – và ra ngoài đi dạo để suy nghĩ lại. Có một điều tốt khi trở thành một SPO, đặc biệt là SPO dưới quyền Ryan đó là anh có rất ít việc cần làm. Ryan gần như là một người luôn làm việc trong hội sở Langley (homebody), không mấy khi đi ra ngoài. Anh đọc lại các bài báo khi đi dạo, cố gắng tìm ra các điểm kết nối. Bài báo vào chủ nhật. Ryan đã rời nhà sớm vào ngày hôm đó, tinh thần phấn chấn, nói rằng sau chiến dịch Mexico anh sẽ theo lời khuyên của Clark mà đưa cả nhà đi nghỉ ở Floria – nhưng buổi sáng hôm sau cậu ta lại ủ rũ ra khỏi nhà mà quên không mang theo tờ báo. Vợ Ryan chắc chắn đã đọc nó và có điều gì đó rất tệ đã xảy ra giữa cậu ta và vợ. Chuyện đó khá rõ ràng. Ít nhất đối với Clark thấy đủ rõ ràng. Clark quay trở lại tòa nhà làm việc, đi qua một loạt máy tính kiểm tra như thường khi, nhìn quanh tìm Chavez ở tòa nhà Tân Hội Sở (New Headquarters Building). John tìm thấy cậu ta đang dò tìm thời gian biểu

“Ding, lấy áo khoác đi”

10 phút sau họ đang trên đường vành đai Washington D.C, Chavez đang kiểm tra bản đồ

“OK, tôi thấy rồi. Broadway và Monument, hướng cảng”

* * * * * *

Russell đang mặc quần yếm. Những bức ảnh về mấy chiếc ABC tại Chicato hóa ra rất đẹp, đến mức hắn nhờ một studio ảnh ở Boulder phóng to lên làm áp phích.. Hắn so mấy chiếc này với chiếc van của hắn – hai chiếc xe có cùng kiểu dáng – để lấy được số đo chính xác. Công việc tiếp theo khó khăn hơn. Hắn đã mua cả tá tấm nhựa bán cứng lớn, so sánh từng chút so cho thật chính xác với logo hãng ABC. Sau khi khắc xong, nó được dán vào thành xe và đánh dấu bằng bút dạ, hắn phải mất tổng cộng sáu lần mới khắc cho đúng, sau đó dùng dao khắc vị trí của chữ viết trên thân xe. Sẽ thật đáng tiếc nếu làm hỏng lớp sơn của một chiếc ô tô mới, nhưng Russell tự nhắc mình rằng đằng nào thì chiếc ô tô cũng sẽ bị nổ tung. Nhìn chung, hắn tự hào về kỹ năng nghệ thuật của mình. Hắn đã không có cơ hội thực hành nó kể từ hồi học trong nhà tù từ nhiều năm trước. Khi những dòng chữ trên xe được sơn lên, những ký tự màu đen sơn trên xe thân xe tải màu trắng, không ai có thể nhận ra sự khác biệt

Việc tiếp theo trong ngày là lái xe đến văn phòng quản lý phương tiện địa phương để xin giấy phép thương mại. Hắn giải thích mình sẽ sử dụng xe này cho việc kinh doanh thiết bị điện tử, chủ yếu là để lắp đặt và bảo trì hệ thống điện thoại thương mại. Khi bước ra khỏi đó, hắn có biển số tạm thời và họ hứa sẽ giao cho hắn biển số thật trong vòng 4 ngày làm việc, sự việc diễn ra quá suôn sẻ khiến ngay bản thân Russell cũng phải ngạc nhiên. Việc lấy bằng lái thậm chí còn dễ dàng hơn. Tài liệu liên quan đến bằng lái quốc tế mà Ghosn đưa cho hắn phù hợp với hộ chiếu được cấp bởi bang Colorado, sau khi vượt qua bài kiểm tra viết, hắn nhận được bằng lái xe và biển số xe ngay cùng ngày. Hắn chỉ mắc một ‘lỗi’ duy nhát là điền sai một trong số những biểu mẫu nhưng thư ký cho hắn ký lên một biểu mẫu mới trong khi Russell ném cái biểu mẫu điền sai vào sọt rác. Hoặc ai cũng tưởng thế. Thực tế cái biểu mẫu trống đó được nhét vào túi áo khoác của hắn.

Bệnh viện John Hopkins tọa lạc tại nơi không phải có tình hình luật pháp và trật tự tốt nhất. Để đền bù cho việc đó, sở cảnh sát Baltimore đã tiến hành các biện pháp bảo vệ khiến Clark nhớ tới thời mình còn ở Vietnam. Anh tìm được một chỗ đậu xe ở đường Broadway, ngay đối diện cổng bệnh viện. Rồi anh và Chavez bước vào bệnh viện, đi ngang qua bức tượng Chúa bằng đá cẩm thạch mà cả hai đều đồng ý là có kích thước tốt và được chạm khắc tinh xảo. Khu phức hợp lớn này – Hopkins là một cơ sở khổng lồ – muốn tìm ra nơi cần đến khá là khó, nhưng 10 phút sau họ đã ngồi ngoài văn phòng của Phó giáo sư Caroline M. Ryan, M.D., F.A.C.S tại Viện Mắt Wilmer. Clark thoải mái đọc tạp chí trong khi Chavez hau háu nhìn viên tiếp tân, rõ ràng đã được Mrs. Ryan lựa chọn cẩn thận.

Một tiến sỹ Ryan khác, đúng như Clark nghĩ về cô, xuát hiện lúc 12.35, trên tay cầm môt đống tài liệu. Cô liếc nhìn hai sĩ quan tình báo với một chút nghi ngờ trong mắt, nhưng chậm rãi bước vào văn phòng của mình mà không nói một lời. Cô hoàn toàn không giống những gì trước kia, trong ấn tượng của anh cô luôn là người xinh đẹp và tao nhã. Chứ không giống như bây giờ. Vẻ mặt cô tỏ vẻ còn xấu hơn chồng. John nghĩ, chuyện này đúng là thực sự quá nghiêm trọng. Clark nhẩm đếm đến 10 rồi đi qua cô tiếp tân đang sững sờ, bước thẳng vào văn phòng làm việc của Cathy. Anh sắp bặt đầu một nghề nghiệp mới coong, tư vấn hôn nhân

“Có chuyện gì thế?” Cathy hỏi “Chúng ta không có cuộc hẹn hôm nay”

“Ma’am, tôi chỉ cần vài phút thôi”

“Các anh là ai? Các anh định đến hỏi chuyện tôi về Jack sao?”

“Ma’am, tên tôi là Clark” anh rút từ túi ra thẻ ID của CIA, giống như hầu hết các thẻ của Cục, nó được gắn với dây chuyền kim loại quanh cổ “Có một số điều tôi nghĩ có lẽ bà nên biết”

Đôi mắt của Cathy lập tức bừng cháy, và sự tức giận giờ đây đã thay thế cho tổn thương “Tôi biết” cô nói “tôi đã nghe chuyện rồi”

“Không, ma’am, tôi nghĩ bà không biết. Đây không phải là nơi phù hợp nói chuyện. Liệu tôi có thể mời bà đi ăn trưa không?”

“Quanh đây sao? Mấy phố này nói chung không…”

“An toàn?” Clark mỉm cười, tỏ vẻ cho cô thấy quan sát của cô ngớ ngẩn đến mức nào

Lần đầu tiên, Caroline Ryan bắt đầu nhìn vị khách bằng con mắt chuyên nghiệp. Anh ta cao bằng Jack nhưng to con hơn. Cô từng thấy khuôn mặt chồng mình rất nam tinh thì khuôn mặt của Clark hơi thô kệch. Bàn tay của anh to và mạnh mẽ, và những động tác khiến mọi người cảm thấy rằng anh có thể xử lý mọi việc. ấn tượng hơn cả là thái độ. Cô nhận ra, người đàn ông này có thể đe dọa hầu hết mọi người, nhưng anh lại đang cố tỏ ra lịch thiệp, và đã thành công, giống như những ngôi sao bóng đá đến bệnh viện thăm lũ trẻ ở bệnh viện. Clark khiến cô nghĩ đến con gấu Teddy, không phải bởi vì anh là con gấu mà bởi vị anh muốn trông giống như con gấu dễ thương “Có một nhà hàng phù hợp ngay dưới phố Monument”

“Được đấy” Clark quay lại và lịch sự lấy áo khoác từ mắc áo cho cô. Anh nhẹ nhàng cầm nó cho cô mặc vào. Chavez đợi họ sẵn bên ngoài. Cậu ta trông thấp hơn Clark nhiều, nhưng lại tỏ ran guy hiểm hơn, giống như một cậu nhóc xã hội đen đang cố gắng mài đi các góc nhọn. Cô nhận thấy Chavez đang đi trước 2 người, dọn đường cho họ, theo cách có vẻ như hài hước. Cô luôn nghĩ những con phố quanh đây không an toàn – ít nhất là không an toàn cho một người phụ nữ dạo phố một mình, dù ban ngày có vẻ như an toàn hơn ban đêm 1 chút – nhưng Chavez hành động như thể đang ra trận. Cô nghĩ chuyện đó đúng thật thú vị. Họ nhanh chóng đến được cái nhà hàng nhỏ đó và Clark dẫn họ đến một chỗ ngồi góc. cả hai người đều chọn một vị trí dựa vào tường để có thể quan sát bên ngoài nhà hàng và đề phòng bất kỳ nguy hiểm nào đang đến gần. Phong thái của họ có vẻ rất thoải mái, nhưng các nút áo khoác của họ đã được cài rất chặt.

“Chính xác thì các anh là ai?” Cô hỏi. Toàn bộ cảnh cứ như đang diễn ra trong một bộ phim tệ

“Tôi là lái xe của chồng bà” John trả lời “Tôi là sỹ quan hiện trường, dạng bán nghĩa vụ quân sự. Phục vụ ở cục gần 20 năm”

“Anh vốn không được phép nói với người ta những điều như thế”

Clark chỉ lắc đầu “Ma’am, chúng tôi thậm chí còn chưa bắt đầu phá luật đâu. Giờ tôi là Sỹ quan an ninh và cảnh vệ (Security and Protective Officer= SPO). Ding Chavez đây cũng là một SPO”

“Xin chào, bác sỹ Ryan, tên thật của tôi là Domingo” cậu ta giơ tay ra bắt “Tôi cũng làm việc với chồng bà. John và tôi phụ trách lái xe chở anh ấy vòng quanh và bảo vê, đại loại thế”

“Cả hai người đều đang mang súng à?”

Ding tỏ ra gần như xấu hổ “Vâng, ma’am”

Đến đây, Cathy nghĩ, phần phiêu lưu của cuộc gặp này đã kết thúc (ý là không còn nguy hiểm) 2 người đàn ông cơ bắp này rõ là đang muốn tỏ ra dễ thương với cô. Nhưng chuyện này cũng không giải quyết được vấn đề hiện tại cô đang gặp phải. Cô đang định nói gì đó, nhưng Clark đã bắt đầu trước

“Ma’am, có vẻ như có vấn đề giữa bà với chồng. Tôi không biết đó là gì – tôi nghĩ tôi biết một chút ít – nhưng tôi biết chuyện đó đang khiến Jack bị tổn thương. Điều đó không tốt cho Cục chút nào”

“Các quý ông, tôi rất cảm ơn sự quan tâm, nhưng đây là vấn đề cá nhân”

“Vâng, ma’am” Clark lịch thiệp đáp lại. Anh rút từ trong túi ra mấy bài báo của Holtzman đã được copy từ máy in Xerox “Đây có phải là vấn đề đó không?”

“Không liên quan đến các anh….” Đột nhiên cô gần như không thể tiếp tục

“Tôi nghĩ đúng là thế. Ma’am, không có chuyện nào trong mấy bài báo này là thực. Ý tôi là phần quan hệ tình dục bất chính. Chắc chắn không phải sự thật. Chồng cô luôn đi đâu cũng có một trong hai người chúng tôi. Vì địa vị và công việc, cậu ta luôn phải ký tên tại mọi nơi đến – giống như khi khám bác sỹ vậy, ok? Nếu cô muốn, tôi có thể cung cấp cho côi bản sao tại mọi nơi anh ấy đến”

“Chuyện đó không hợp pháp”

“Đúng vậy có lẽ không hợp pháp” Clark công nhận “vậy thì sao?”

Cathy nghĩ, cô rất muốn tin chuyện này, nhưng không thể, và tốt nhất nên nói cho họ biết lý do tại sao

“Coi này, sự trung thành của các anh với Jack rất ấn tượng – nhưng tôi biết, ok? Tôi đã nhìn qua các báo cáo tài chính và tôi biết về người phụ nữ tên Zimmer đó, và tôi biết về đứa trẻ đó!”

“Chính xác thì cô biết chuyện gì?”

“Tôi biết Jack đã ở đó khi cô ấy sinh con. Tôi biết về khoản tiền đó, và anh ấy đã cố gắng dấu nó với tôi và mọi người thế nào. Tôi biết anh ấy đang bị chính phủ điều tra”

“ý cô là sao?”

“Một điều tra viên chính phủ đã đến Hopkins! Tôi biết chuyện đó!”

“Bác sỹ Ryan, không có bất kỳ cuộc điều tra nào kiểu như thế ở CIA và cũng không có điều tra nào tại FBI. Đó là thực tế”

“Vậy thì ai đã đến đây?”

“Tôi sợ rằng tôi cũng không rõ” Clark trả lời. Thực ra câu trả lời này cũng không hẳn đúng, nhưng Clark tin rằng lời nói dối này cũng không liên quan đến vấn đề đang diễn ra

“Coi này, tôi biết về Carol Zimmer” cô lại nói

“Bà biết gì nào?” Clark nhẹ nhàng lặp lại

Phản ứng của cô khiến anh ngạc nhiên. Câu trả lời gần như biến thành tiếng hét “Jack đã lăng nhăng và cô ta chính là người đó! Họ còn có cả con chung nữa và Jack đã dành quá nhiều thời gian cho người phụ nữ đó đến mức chẳng còn thời gian cho tôi và anh ta thậm chí còn không thể…” cô đột ngột dừng lại, gần như bật khóc

Clark đợi cô bình tĩnh lại. Anh koong hề rời mắt khỏi khuôn mặt cô, nét mặt cô đã thể hiện rõ cảm xúc trong lòng. Ding trông có vẻ xấu hổ. Cậu ta chưa đủ lớn để hiểu mấy chuyện này

“Cô muốn nghe tôi nói không?”

“Tất nhiên, tại sao không? Chuyện đã xong. Lý do duy nhất khiến tôi chưa bỏ đi chỉ vì bọn trẻ. Vậy cứ nói đi, phun hết ra đi. Nói rằng anh ta vẫn còn yêu tôi, tô vẽ thêm vào. Rằng anh ta sợ phải chính mình nói với tôi chuyện này, nhưng tôi chắc anh ta đã cử ai đó đến để nói thay” cô cay đắng kết luận

“Trước tiên, cậu ta không biết chúng tôi đang ở đây. Nếu cậu ta biết, có lẽ tôi sẽ mất việc, nhưng đó không phải việc lớn lắm. Tôi sắp nghỉ hưu rồi. Tiếp theo, tôi còn đang vi phạm luật lớn hơn chuyện này. Tôi nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ?” Clark dừng lại một chút rồi nói tiếp “Carol Zimmer là một góa phụ. Chồng cô ấy là một thượng sỹ không quân Hoa Kỳ Buck Zimmer. Anh ấy chết trong khi làm nhiệm vụ. Thực ra, anh ấy đã chết trong vòng tay chồng bà. Tôi biết rõ vì tôi đã ở đó. Buck lãnh 5 viên đạn vào ngực. Cả 2 lá phổi đều thủng. Chết trong vòng 6 phút. Anh ấy để lại 7 đứa con – 8 đứa, nếu tính thêm đứa trẻ cô ấy đang mang thai khi đó. Buck không biết về đứa trẻ đó khi chết vì Carol muốn anh ấy bất ngờ

Thượng sỹ Zimmer là đội trưởng của Trực thăng đặc biệt của Lực lượng Không quân. Chúng tôi đưa trực thăng đó vào nước ngoài để cứu một nhóm lính quân đội Mỹ đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật”

“Tôi chính là một trong số những người lính đó, ma’am” Ding thông báo, không hiểu sao điều đó khiến Clark không vui “tôi sẽ không thể ngồi đây nếu tiến sỹ Ryan không tiến hành chiến dịch giải cứu đó”

“Những người lính đó đã cố tình bị cắt hỗ trợ khi chiến dịch kết thúc…”

“Ai?”

“Giờ ông ấy chết rồi” Clark trả lời chắc nịch “Chồng bà phát hiện ra đó là chiến dịch bất hợp pháp. Cậu ấy và Dan Murray của FBI đã lập chiến dịch giải cứu. Đó là thời điểm thực sự căng thẳng và tồi tệ. Chún tôi rất may khi chiến dịch đó thành công. Tôi ngạc nhiên khi thấy bà không để ý đến chuyên…có lẽ là những cơn ác mộng?”

“Anh ấy ngủ không ngon – à, phải, thỉnh thoảng anh ấy…”

“Tiến sỹ Ryan sút bị một viên đạn xuyên qua đầu….à, có lẽ chỉ cách 2 inch, có lẽ 3 inch. Chungs tôi phải giải cứu một trung đội trên đỉnh đồi và họ đang bị tấn công. Jack phụ trách một khẩu súng máy. Buck Zimmer phụ trách 1 khẩu khác. Buck bị bắn khi chúng tôi thoát ra, gục ngay xuống. Jack và tôi cố cứu anh ấy, nhưng tôi nghĩ ngay cả bác sỹ Hopkins cũng không giúp được gì hơn trong trường hợp này. Tình hình rất tệ. Anh ấy đã chết….” Clark dừng lại một chút và Cathy có thể thấy rõ anh không đau đớn trả vờ “Anh ấy kể về những đứa con, lo lắng cho chúng như mọi người chồng người cha khi lâm chung. Chồng bà đã ôm Zimmer trong tay và hứa với anh ấy rằng sẽ chăm sóc họ, rằng anh ấy sẽ cho chúng ăn học đến nơi đến chốn và chăm sóc cả gia đình. Ma’am, tôi đã ở trong ngành này lâu lắm rồi, từ trước cả khi bà bắt đầu học lái xe, okay? Tôi chưa bao giờ thấy ai làm tốt được như Jack

Sau khi chúng tôi trở về, Jack đã làm đúng như tôi đã hứa. Đúng y từng lời. Tôi không ngạc nhiên khi thấy cậu ta dấu bà điều này. Tôi không biết toàn bộ khía cạnh của chiến dịch, nhưng tôi biết điều này: Người đàn ông đó đã hứa và cậu ta giữ lời. Tôi hỗ trợ cậu ấy thực hiện lời hứa. Chúng tôi chuyển gia đình đó từ Florida tới đây. Cậu ấy tạo lập một mối kinh doanh nhỏ cho họ. Một trong số những đứa trẻ đó đã được vào đại học Georgetown và đứa thứ 2 cũng đã được nhận vào MIT. Tôi quên không nói, Carol Zimmer – chà, Carol không phải tên của cô ấy. Cô ấy được sinh ra ở Lào. Zimmer đã cứu cô ấy khi mọi thứ ở đó sụp đổ, cưới cô ấy và họ bắt đầu tạo người cứ như in vé xem phim. Dù sao thì cô ấy đúng là một bà mẹ Châu Á điển hình, coi giáo dục như một món quà của Chúa và mấy đứa trẻ đó học hành thực sự chăm chỉ. Tất cả họ đều nghĩ chồng bà là một vị thánh. Chúng tôi ghé qua thăm họ ít nhất một lần mỗi tuần, tuần nào cũng đến”

“Tôi muốn tin anh lắm” Cathy nói “Còn đứa bé đó thì sao?”

“Ý bà là khi nó sinh ra hả? Phải, cả hai chúng tôi đều ở đó. Vợ tôi giúp đỡ – Jack không nghĩ rằng cậu ta nên ở trong phòng sinh khi cô ấy chuyển dạ, và tôi thì chưa khi nào vào phòng sinh cả. Chuyện đó làm tôi sợ” Clark công nhận “vì vậy chúng tôi đợi ở bên ngoài cùng với tất cả những kẻ hèn nhát khác. Nếu bà muốn, tôi có thể giới thiệu bà với gia đình Zimmer. Bà cũng có thể xác nhận câu chuyện này thông qua Dan Murray bên FBI, nếu bà thấy cần thiết”

“Sẽ không khiến các anh gặp rắc rối gì chứ?” Cathy biết Murray là người đáng tin cậy. Ông ấy là người rất tuân thủ đạo đức, đó là thói quen hình thành khi là cảnh sát

“Tôi chắc chắn sẽ mất việc. Tôi còn có thể bị truy tố – về mặt kỹ thuật, tôi vừa vi phạm một luật liên bang – nhưng tôi không nghĩ họ sẽ đi xa đến thế. Ding cũng sẽ mất việc, vì cậu ta đã không giữ mồm miệng như tôi đã dặn”

“cứt thật” Ding bật thốt, rồi trông có vẻ xấu hổ “Xin lỗi, ma’am, John, đây là vấn đề danh dự. Nếu không có tiến sỹ Ryan, tôi đã trở thành đống phân trên đỉnh đồi Colombia đó rồi. Tôi nợ anh ấy mạng sống. Cái đó đáng giá hơn công việc, mano”

Clark đưa qua ch cô một tờ giấy thấm “Đây là ngày diễn ra chiến dịch đó. Cô có thể nhớ đó là khi tướng Greer chết, Jack đã thông tham dự đám tang”

“Đúng rồi! Bob Ritter gọi cho tôi và…..”

“Chính là khi đó. Bà có thể xác nhận mọi chuyện này với Mr. Murray”

“Chúa ơi!” Cô thật sự ngạc nhiên

“Phải, ma’am mấy bài báo này toàn bộ là đống rác. Tất cả đều dối trá”

“Ai đang làm chuyện đó chứ?”

“Tôi không biết, nhưng tôi sẽ tìm ra, bác sỹ, tôi đã bảo vệ chồng bà 6 tháng qua. Tôi đã chứng kiến chuyện xảy ra trước đó, và trận chiến – tôi đã từng tham chiến ở Việt Nam – nhưng trận chiến đó tệ hơn nhiều. Hiệp ước Vatican đó, Trung Đông đang ổn định, Jack đóng góp phần lớn trong đó nhưng cậu ta lại không được khen thưởng chút nào. Tôi không biết chính xác thì cậu ta đóng vai trò thế nào. Cậu ta giữ bí mật tốt lắm. Đó chính là vấn đề của cậu ta đấy. Giữ mọi thứ trong lòng. Một người giữ quá nhiều bí mật giống như mắc một căn bệnh mãn tính như ung thư hoặc chứng tăng tiết axit, và điều đó thật mệt mỏi. Áp lực đang đè nặng lên cậu ta, và mấy cái bài báo rác rưởi này khiến tình hình còn tồi tệ hơn”

“Điều tôi muốn nói, bác sỹ, là thế này: Tôi đã làm nghề này lâu rồi, và tôi chưa từng thấy người đàn ông nào tốt hơn chồng bà. Cậu ấy đã hy sinh vì tổ quốc nhiều hơn bà biết, nhưng có những người không thích cậu ta và họ làm những điều xấu xa để hãm hại chồng bà. Nó bẩn thỉu, dối trá và Ryan không thể xử lý những việc bẩn thỉu kiểu đó. Bà thấy đấy, cậu ấy chơi theo luật. Vì vậy, cậu ta chịu thiệt”

Cathy không cầm được nước mắt và Clark đưa cho cô chiếc khăn tay.

“Tôi nghĩ bà nên biết điều này. Nếu cần, bà cứ kiểm tra nếu phải làm thế. Đó là quyết định của bà và đừng lo lắng về tôi và Chavez hay bất kỳ ai khác, okay? Tôi sẽ đưa bà đến gặp Carol và bọn trẻ. Nếu tôi mất việc – kệ nó đi. Dù sao tôi cũng làm nghề này quá lâu rồi”

“Còn món quà giáng sinh thì sao?”

“Cho bọn trẻ nhà Zimmer? Phải, tôi giúp gói chúng mà. Chồng bà không biết cmn cách gói quà, nhưng tôi nghĩ bà biết chuyện đó rồi. Tôi thậm chí còn tư mình thêm quà vào. 2 đứa trẻ nhà tôi quá lớn để tặng mấy quà vui nhộn rồi. và mấy đứa trẻ nhà Zimmer ấy thực sự rất ngoan. Rất vui khi được làm bác bọn chúng” John ngoác miệng cười

“Vậy mọi thứ đều là dối trá sao?”

“Tôi không biết về khoản tài chính, chỉ phần kia thôi và từ những gì bà vừa kể thì tôi nghĩ họ đang muốn dùng bà để trừng phạt cậu ta”

Cô ngừng khóc, lau nước mắt và ngẩng đầu lên “Anh nói đúng, anh nói anh không biết ai làm chuyện này sao?”

“Tôi sẽ tìm ra” Clark hứa. Thái độ của Cathy giờ đã thay đổi hoàn toàn, có chút gì đó thô bạo

“Tôi muốn anh sẽ nói cho tôi biết. Và tôi muốn gặp gia đình Zimmer”

“Khi nào cô nghỉ làm?”

“Tôi phải gọi vài cuộc điện thoại và để lại vài lời nhắn – khoảng 1 giờ được không?”

“Tôi có stheer sắp xếp để cô gặp cô ấy, nhưng tôi có thể phải về sớm. Họ có một cửa hàng 7-Eleven cách nhà cô khoảng 10km”

“Tôi biết nó rất gần nhưng không biết chính xác ở đâu”

“Cô có thể đi theo xe tôi”

“Đi nào” Cathy đang đi trước họ, hay nói đúng hơn là cô đi. Chavez đã đi trước để mở cửa cho cô và giữ vẻ mặt cảnh giác cho đến khi họ đến bệnh viện. Anh và Clark quyết định ở bên ngoài hít thở chút không khí trong lành, rồi phát hiện 2 thanh niên đang ngồi trên xe của họ

John Clark cảm thấy thật kỳ lạ khi băng qua phố. Ban đầu thì Caroline Ryan tức giận, tức giận vì bị phản bội. Anh đã an ủi, tỏ ra hiểu cô. Giờ cô đã cảm thấy tốt hơn thì anh lại thấy cơn giận dữ bùng lên dữ dội trong cô – theo cách nào đó còn tệ hơn. Anh cảm thấy có chút chịu không nổi, và đây đúng là cơ hội tốt để trút giận

“Bọn ranh con, ra khỏi xe!”

“Chúa ơi, John” Ding nói phía sau

“Thằng nào đấy!” một thằng thanh niên nói, rồi cảm thấy đôi tay to lớn nắm lấy vai mình, rồi cảm thấy người quay ngoắt, văng mạnh vào bức tường gạch. May mà vai bị đập vào tường và bị thương nhẹ

“Mẹ mày!” tên nhóc gào lên, rút ra một con dao. Đồng phạm của hắn đứng cách đó 6 feet, cũng rút dao ra. Clark chỉ mỉm cười với bọn chúng

“Ai trước nào?”

Ý nghĩ trả thù vừa dấy lên liền bị dập tắt. 2 thằng cảm nhận ngay được nguy hiểm “May cho mày là tao không mang súng đấy, lão già!”

“Mày có thể bỏ mấy con dao lại”

“Mày là cớm à?”

“Không tao không phải cảnh sát” Clark nói, bước đến với bàn tay chìa ra. Chavez đứng phía sau, áo khoác đã mở khuy, 2 tên côn đồ nhìn thấy. Chúng bỏ lại dao và chạy biến

“Cái quái…” Clark quay lại và thấy một cảnh sát đang tiến đến, cùng với một con chó to. Cả hai đều đang cảnh giác cao độ. John rút ra thẻ cIA “Tôi không thích thái độ của chúng”

Chavez đưa qua mấy con dao “Sir, họ đánh rơi cái này”

“Các anh thật sự nên để loại đó cho chúng tôi xử lý”

“Vâng, sir” Clark đồng ý “Anh nói đúng. Anh có con chó tốt đấy”

Viên cảnh sát lấy con dao, bỏ vào túi “chúc một ngày tốt lành” với 2 người, đầu đang tự hỏi không biết chuyện gì vừa diễn ra

“Chúc anh một ngày tốt lành, sỹ quan” Clark dừng lại, quay sang Chavez “Mẹ kiếp, cảm giác tốt thật”

“Sẵn sàng đi Mexico chưa John?”

“Ừ, cậu biết đấy, tôi chỉ ghét việc phải bỏ dở công việc chưa giải quyết xong”

“Vậy, ai đang cmn cố tình chơi tiến sỹ Ryan thế?”

“Không chắc”

“Nói dối” Ding nhận xét

“Cho đến khi tôi nói chuyện với Holtzman thì chưa chắc được”

“Đây là anh nói thế, John, tôi thích cô ấy” cậu ta thêm vào “Đó là một quý bà”

“Ừ, đúng thế. Chỉ là cậu ta cần phải đối phải giải quyết thì hơn”

“Anh nghĩ cô ấy sẽ gọi cho người tên Murray chứ?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Không” Chavez nhìn trên phố “Mr. C, chỉ là vấn đề danh dự”

“Ding, tôi biết cậu sẽ hiểu mà”

Cathy ôm đứa bé, nghĩ cô bé thật xinh đẹp. Cô cũng muốn có 1 cô con gái, thêm một cô con gái nữa. Jack sẽ cùng cô sinh thêm 1 đứa nữa, nếu họ may mắn thì đó sẽ là một cô con gái

“Chúng tôi được nghe rất nhiều về cô!” Carol nói “Cô là bác sỹ?”

“Phải, tôi dạy các bác sỹ. Tôi là giáo sư phẫu thuật”

“Con trai cả của tôi nhất định sẽ muốn gặp cô đấy. Nó cũng muốn trở thành bác sỹ, đang là sinh đại học Georgetown”

“Có lẽ tôi có thể giúp một chút. Liệu tôi có thể hỏi cô 1 câu hỏi không?”

“Vâng”

“Chồng cô…”

“Buck ư? Anh ấy chết rồi. Tôi không biết nhiều lắm, chỉ biết anh ấy hy sinh….khi làm nhiệm vụ, phải không nhỉ? Đó là điều bí mật, rất khó khăn đối với tôi” Carol hơi ướt, nhưng không còn vẻ đau đớn nữa. Cô đã vượt qua giai đoạn đó rồi “Buck là một người tốt, một người chồng tốt. Cô sẽ thích anh ấy cho mà xem” Mrs. Zimmer nói thêm

“Ồ, tôi sẽ” Cathy hứa “Giờ chúng ta có thể giữ bí mật chuyện này không?”

“Bí mật gì?”

“Jack không biết tôi biết chuyện của cô”

“ồ, tôi biết có nhiều bí mật, nhưng…được tôi.Tôi hiểu. Tôi cũng sẽ giữ bí mật này”

“Tôi sẽ nói chuyện với Jack về điều đó. Tôi nghĩ cô có thể ghé qua nhà chúng tôi và gặp các con tôi. Nhưng bây giờ, chúng ta cứ giữ bí mật này nhé?”

“Vâng, được. Chúng ta sẽ khiến anh ấy bất ngờ sao?”

“Đúng vậy” Cathy mỉm cười khi đưa đứa trẻ lại cho mẹ nó “Tôi sẽ gặp lại cô sớm”

“Cảm thấy ổn hơn không, bác sỹ?” Clark hỏi khi đưa cô ra bãi đậu xe

“Cảm ơn….”

“Cứ gọi tôi là John”

“Cảm ơn John” Đây là nụ cười ấm áp nhất kể từ khi anh thấy kể từ khi được bọn trẻ nhà mình cám ơn lúc Giáng Sinh

“Không có gì”

Clark đi về hướng tây rẽ vào Đường 50. Cathy đi về hướng đông về nhà. Cô nắm chặt vô lăng, các đốt ngón tay trắng bệch. Cơn tức giận giờ đã quay trở lại, chủ yếu là tức giận với chính bản thân mình. Sao cô có thể nghĩ như thế về Jack? Cô thật ngu xuẩn, nhỏ nhen và ích kỷ. Nhưng đây cũng không thực sự là lỗi của cô. Có ai đó đang muốn xáo trộn cuộc sống gia đình cô. Khi lái xe vào garage, cô ra quyết định. Vừa vào nhà cô đã nhấc ngay điện thoại lên. Cô phải làm một việc nữa để hoàn toàn chắc chắn

“Chào Dan”

“Cathy! công việc của em thế nào, nhóc?” Murray hỏi

“Chỉ gọi vì muốn hỏi anh một vấn đề thôi”

“Hỏi đi”

Cô đã chuẩn bị sẵn kịch bản “Có vấn đề với Jack….”

Giọng Murray chợt trở nên cảnh giác “Chuyện gì thế?”

“Anh ấy cứ gặp ác mộng” Cathy nói, đây cũng không phải hoàn toàn là lời nói dối, nhưng tiếp theo thì có “Nói mơ gì đó về một chiếc trực thăng, rồi người nào đó tên Buck….em không thể hỏi thẳng anh ấy về chuyện đó, nhưng….”

Murray cắt ngang “Cathy, anh không thể nói chuyện này qua điện thoại được, Đây là vấn đề công việc, nhóc”

“Thật sao?’

“Thật, Cathy, anh biết vài chuyện nhưng không thể thảo luận với em được. Xin lỗi, nhưng chuyện phải như thế. Đây là vấn đề công việc”

Cathy tiếp tục nói, giọng hơi cảnh giác “Đó không phải chuyện mới xảy ra…ý em là….”

“Chuyện đã qua rồi, Cathy. Anh chỉ có thể nói vậy. Nếu em nghĩ Jack cần đến bác sỹ thì anh có thể gọi vài cuộc điện thoại và…”

“Không, em không nghĩ thế. Chỉ là tình hình thực sự tồi tệ vài tháng trước, nhưng giờ cũng đang tốt dần lên. Em chỉ lo lắng có thể xảy ra chuyện gì đó ở văn phòng…”

“Với cậu ấy, tất cả đều là quá khứ rồi. Cathy. Thật đấy”

“Anh chắc chứ, Dan?”

“Hoàn toàn chắc. Anh không nói đùa với những chuyện kiểu này”

Cathy biết, chuyện đúng là như thế. Dan cũng là người trung thực y như Jack vậy “Cảm ơn Dan. Cảm ơn rất nhiều” Cô nói bằng giọng bình tĩnh như một bác sỹ chuyện nghiệp, như thể không có chuyện gì xảy ra

“Không có gì, Cathy” Khi gác máy, Murray tự hỏi không biết mình có nên cứ để như vậy hay không. Rồi không quả quyết cho rằng, cô không cách nào tìm hiểu được chuyện đó cả

Nếu ông ở đầu dây bên kia, ông hẳn sẽ rất ngạc nhiên khi thấy mình đã sai đến mức nào. Cathy ngồi một mình trong bếp, khóc lần cuối. Cô phải xác minh, nếu không mọi nghi ngờ trong đầu cô sẽ không được giải tỏa. Giờ thì cô đã chắc chắn mọi điều Clark nói đều là sự thật; rằng có ai đó đang cố làm tổn thương chồng cô, rằng kẻ nào đó đang muốn sử dụng vợ và gia đình để chống lại anh. Ai có thể ghết một người đến mức phải cố làm điều đó chứ! Cô tự hỏi.

Bất kể kẻ đó là ai, hắn đã là kẻ thù của cô. Bất kể kẻ nào tấn công cô và chồng cô, hắn cũng lạnh lùng y như mấy kẻ khủng bố đã làm xưa kia, thậm chí còn độc ác hơn. Kẻ đó nhất định sẽ phải trả giá

* * * * * *

“Anh đã ở đâu vậy?”

“Xin lỗi, Tiến sỹ. Tôi có chút việc cần giải quyết” Clark đã quay trở lại văn phòng S&T “Bắt lấy”

“Cái gì vậy?” Ryan bắt đấy cái chai. Đó là chai Chivas Regal rất đắt tiền trong chai sứ. Loại bạn sẽ không thể nhìn xuyên qua

“Đó là máy thu phát của chúng ta. Họ đã làm 4 chiếc. làm tốt đấy chứ hả? Đây là bộ thu” Clark đưa qua một que nhỏ màu xanh lá cây, dày gần bằng ống hút cocktail, nhưng hơi khác một chút

“Nó sẽ trông giống như mấy thứ linh tinh bằng nhựa để giữ những bông hoa ở đúng vị trí. Chúng tôi quyết định sử dụng ba trong số chúng. Các kỹ thuật viên nói rằng theo cách này, công suất đầu ra có thể tăng lên và họ cũng có thể nén thời gian xử lý của máy tính xuống 1: 1. Tôi không rõ lý do. Họ cũng nói nếu chúng ta cho thêm vài tháng nữa thì có thể kết nối liên lạc và nghe được cuộc trò chuyện cùng lúc với nó diễn ra”

“Chúng ta cứ sử dụng cái có sẵn là đủ” Jack nói, thích nắm bắt thứ gì đó “gần như hoàn hảo” vào thời điểm này hơn là thiết bị “hoàn hảo” ngoài tầm với “Hợp với số tiền quỹ tôi đưa tới mấy dự án nghiên cứu này”

“Đồng ý. Khi nào thì bay để kiểm tra thử?”

“Sáng mai, 10.00”

“Tuyệt” Clark đứng dậy “Này, tiến sỹ, cậu đã hoàn thành việc hôm nay chưa? Cậu trông mệt mỏi lắm đấy”

“Tôi nghĩ anh nói đúng. Cho tôi thêm 1 giờ nữa và tôi sẽ về”

“Không vấn đề gì”

* * * * * *

Russell gặp bọn họ ở Atlanta. Họ đổi máy bay ở Mexico city, chuyển cảng ở Miami, nơi các hải quan chỉ quan tâm kiểm tra ma túy và không mấy để ý đến mấy doanh nhân Hy Lạp vốn không chờ được yêu cầu cũng sẵn sàng mở túi. Russell, giờ đang giả dạng là Robert Friend ở Roggen, Colorado – bằng lái xe cũng mang tên đó – bắt tay cả 2 người và giúp họ đi lấy hành lý

“Vũ khí đâu?” Qati hỏi

“Không ở đây, man. Tôi có mọi thứ các anh cần ở nhà”

“Có vấn đề gì không?”

“Hoàn toàn không” Russell yên lặng 1 lát “Có lẽ là có một vấn đề”

“Cái gì?” Ghosn cảnh giác. Ra nước ngoài luôn khiến hắn lo lắng và đây là lần đầu tiên hắn đến Mỹ

“Chỗ chúng ta đến sẽ lạnh kinh khủng đó. Các anh cần phải mua vài chiếc áo khoác ấm trước đã đi”

“Không có gì phải vội” chỉ huy quyết định. Hắn giờ đang cảm thấy rất khó chịu. Đợt hóa trị cách đây không lâu khiến hắn hai ngày liền không ăn được gì, hiện giờ hắn rất cần dinh dưỡng, nhưng chỉ cần nhìn thấy đồ ăn nhanh bán ở sân bay, là dạ dày hắn lại khó chịu

“Chuyến bay của chúng ta thế nào?”

“1 tiếng rưỡi. Các anh đi mua vài chiếc áo len trước đã nhé? Theo tôi nào. Tôi không nhầm lẫn về thời tiết được đâu. Nơi chúng ta đến nhiệt độ có thể xuống đến 0 đấy”

“0 độ? Không phải quá…..” Ghosn chợt dừng lại

“Ý cậu là dưới 0, độ C?” Russell dừng lại trong giây lát “Ồ, phải đúng rồi. 0 độ ở đây mang ý nghĩa khác. 0 ở đây có nghĩa là lạnh, được chứ?”

“Cứ theo anh thôi” Qati đồng ý. Nửa giờ sau bọn họ đã có thêm chiếc áo len dày bên ngoài áo khoác gió mỏng. Họ đáp chuyến bay hãng Delta vắng khách tới Denver. 3 giờ sau, bọn họ bước xuốn máy bay. Ghosn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tuyết như thế trong đời

“Tôi cảm thấy khó thở” Qati nói

“Mất 1 ngày để làm quen với độ cao này. Các anh lấy hành lý đi. Tôi ra chỗ xe để khởi động làm ấm trước cho”

“Nếu hắn phản bội chúng ta” khi Russell đi xa, Qati nói “Chúng ta sẽ biết trong vài phút tới”

“Anh ta sẽ không đâu phản bội đâu” Ghosn trả lời “Anh ta là người lạ, nhưng có đức tin”

“Hắn là một kẻ ngoại đạo, kẻ ngoại giáo”

“Đúng vậy, nhưng anh ta cũng từng lắng nghe một imam nói chuyện trước mặt tôi. Ít nhất anh ta là người lịch sự. Nói anh hay, anh ta rất sùng đạo đấy”

“Để xem” Qati nói, mệt mỏi cất bước và cảm thấy khó thở lê đến chỗ hành lý. Cả 2 nhìn quanh khi di chuyển, để ý các ánh mắt, đặc biệt là những người đang nhìn chằm chằm vào họ, vì ngay cả kẻ rình rập dày dạn kinh nghiệm nhất cũng không thể rời mắt khỏi mục tiêu. Bọn họ lấy hành lý mà không gặp vấn đề gì. Marvin vẫn đang đợi, không thể ngăn những cơn gió lạnh buốt thổi vào bọn họ. Hai người chưa từng trải qua thời tiết gió thổi mạnh và không khí loãng đến mức đó, bọn họ vui mừng bước vào xe hưởng khí nóng

“Chuẩn bị thế nào rồi?”

“Chỉ huy, mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch” Russell nói, lái xe đi. 2 người Ả Rập ngạc nhiên trước sự rộng lớn của vùng hoang dã và những con đường rộng lớn giữa các tiểu bang và sự giàu có nằm ở đây, và cũng thấy những biển báo giới hạn tốc độ thật kỳ lạ. Bọn họ cũng ấn tượng với kết quả công việc của Russell, mọi chuyện được sắp xếp thật ổn thỏa, xem ra hắn chưa từng phản bội, điều đó khiến họ yên lòng hơn rất nhiều. Qati không thực sự nghĩ Russell sẽ phản bội bọn họ, nhưng hắn biết kế hoạch càng gần hoàn thành thì tai nạn càng dễ xảy ra. Hắn biết mấy chuyện này cũng không phải là hiếm

Trang trại có kích thước hoàn hảo. Russell rất chu đáo, bất sưởi ấm từ trước, nhưng Qati chú ý nhất đến địa hình nơi đây, rõ ràng nơi này dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công, địa hình xung quanh bằng phẳng, tầm nhìn rộng nên dễ dàng triển khai hỏa lực, rất khó có kẻ nào tiếp cận được ngôi nhà. Hắn để họ vào trong nhà, tay mang hành lý giúp

“2 người hẳn rất mệt mỏi rồi” Marvin nhận xét “Sao không nghỉ ngơi một lát đi? Nơi đây an toàn, okay?”

Qati nghe theo lời khuyên. Ghosn thì không. Hắn và Russell vào bếp. Ibrahim vui mừng nhận ra Russell cũng là một đầu bếp cừ khôi

“Thịt này là thịt gì?”

“Thịt nai. Tôi biết các cậu không thể ăn thịt lợn, nhưng nếu ăn thịt dê thì có sao không?” người Mỹ hỏi.

Ghosn lắc đầu “Không, nhưng tôi chưa bao giờ ăn thịt dê cả”

“Ăn được lắm. Tôi hứa đấy. Tôi tìm thấy thịt này ở một cửa hàng địa phương sáng nay. Đó là loại thức ăn an ủi tâm hồn người Mỹ bản địa, man. Đây là thịt nai nuôi. Một số trang trại gần đó thuần hóa và nuôi chúng. Tôi cũng có thể kiếm cho các cậu thịt trâu”

“Cái quỷ gì cơ?”

“Thịt trâu. Thứ cậu chỉ được ăn khi ở vùng này thôi. Nó là loại lai giữa thịt bê và trâu rừng. Chúng tôi đã từng ăn thịt trâu rừng, con trâu rừng là con bò lớn nhất, tôi cá cậu chưa bao giờ thấy!” Russell cười toe toét “thịt lạc, tốt cho sức khỏe và ngon. Nhưng thịt nai vẫn là ngon nhất, Ibrahim”

“Anh đừng có gọi tôi bằng cái tên đó” Ghosn mệt mỏi nói. Hắn đã thức liền tù tì 27 tiếng, chưa kể còn chênh lệch múi giờ

“Tôi đã có ID cho cậu và chi huy” Russell từ trong ngăn kéo lấy ra hai phong thư, đặt lên bàn. “Tên chính xác như cậu muốn thấy chưa? Chúng ta chỉ cần thêm ảnh vào. Tôi có thiết bị làm”

“Lấy mấy cái này có khó không?”

Marvin cười to “Không, chỉ là mấy thứ công việc tiêu chuẩn mà tôi. Tôi sử dụng chính mẫu bầng lái xe của mình làm mẫu, sao chép, rồi tôi có thiết bị có thể tạo ra bản sao hạng nhất. Có rất nhiều công ty sử dụng thẻ chụp ảnh, và thiết bị được tiêu chuẩn hóa. Công việc mất khoảng 3 giờ. Chugns ta sẽ có cả ngày mai và ngày mốt để kiểm tra”

“Thật tuyệt vời, Marvin”

“Cậu có muốn uống gì không?”

“Ý anh là rượu đó hả?”

“Này, man, tôi đã thấy cậu uống 1 chai bia với tay người Đức đó – tên anh ta là gì nhỉ?”

“Herr Fromm, ý anh là người đó”

“Coi nào, uống mấy cái đó cũng đâu tệ như ăn thịt lợn, đúng không?”

“Cẩm ơn, nhưng tôi sẽ bỏ qua phần đó – người Mỹ các anh nói thế nào ấy nhỉ?”

“Bỏ qua phần uống? – phải, nói đúng rồi đấy, man. Tay Fromm đó dạo này thế nào?” Marvin thản nhiên hỏi, nhìn vào nồi thịt. Đã gần chín

“Vẫn khỏe” Ghosn thản nhiên nhất có thể, trả lời “Anh ấy về thăm vợ”

“Dù sao thì chính xác mấy người đang làm gì thế?” Russell tự rót cho mình một ly Jack Daniel’s

“Ông ấy giúp chúng tôi tạo thuốc nổ, loại đặc biệt như anh thấy đấy. Ông ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này”

“Tuyệt”

* * * * * *

Ryan nghĩ, lần đầu tiên sau nhiều ngày, có lẽ là nhiều tuần, anh mới thấy có dấu hiệu hy vọng đầu tiên. Bữa tối rất ngon, và còn tuyệt hơn nữa khi anh về nhà đúng lúc để dùng bữa với bọn trẻ. Rõ ràng Cathy đã đi làm về sớm và bỏ nhiều công sức vào bếp để nấu một bữa tối ngon lành. Tuyệt hơn tất cả là họ đã nói chuyện với nhau. Sau đó, Jack giúp cô dọn dẹp. Cuối cùng, khi bọn trẻ đã lên giường, cả hai vợ chồng có thể ở riêng cùng nhau

“Em xin lỗi đã quát anh” Cathy nói

“Không sao, anh đoán mình xứng đáng bị thế” Ryan sẵn sàng nói bất cứ điều gì miễn là gia đình được yên ổn

“Không, em đã sai, Jack, Em cảm thấy mình có tâm trạng rất tệ, em bị chuột rút rồi lưng lại đau nữa. Lỗi của anh là làm việc quá sức và uống quá nhiều” Cô quay qua hôn anh “Jack, anh lại hút thuốc đấy à?”

Anh ngạc nhiên, không nghĩ mình được hôn. Anh cứ nghĩ cô sẽ bùng nổ tức giận nếu phát hiện ra anh hút thuốc “Xin lỗi, em yêu. Anh có mấy ngày tệ hại ở văn phòng nên hút lại”

Cathy nắm lấy tay anh “Jack, em muốn anh dừng uống lại và nghỉ ngơi. Đấy là vấn đề của anh, uống rượu và căng thẳng. Chúng ta sẽ xử lý vấn đề hút thuốc sau, chỉ cần anh đừng hút thuốc trước mặt bọn trẻ. Mấy ngày rồi em đã không thông cảm co anh, em có sai nhưng anh cũng phải từ bỏ mấy thói quen xấu này. Những thói quen này không tốt cho anh, và cũng không tốt cho chúng ta”

“Anh biết”

“Ngủ đi. Anh cần ngủ hơn bất kỳ thứ gì đấy”

Đây chính là điểm bất lợi khi bạn kết hôn với một bác kỹ. Bạn không thể tranh cãi với cô ấy được. Jack hôn má cô và làm đúng như được bảo.