← Quay lại trang sách

Chương 30 PHÒNG ĐÔNG

Clark có mặt tại nhà Ryan đón anh đi làm, nhưng hôm nay anh phải làm việc bất thường. Anh đợi. 2 phút sau, anh định gõ cửa thì cửa mở. Tiến sỹ Ryan (ông chồng) bước ra ngoài, rồi dừng lại, hôn bác sỹ Ryan (bà vợ) (Trong tiếng Anh, tiến sỹ và bác sỹ đều ghi chức danh là Dr.). Bác sỹ Ryan tiễn chồng ra khỏi cửa và khi chồng quay lưng bước đi, cô cười rạng rỡ với chiếc xe. Được rồi! Clark nghĩ. Có lẽ anh có thể làm thêm nghề bà mối. Jack hôm nay trông cũng rất ổn và Clark khen ngợi ngay khi hai người lên xe.

(Phòng Đông: Phòng lớn nhất của Nhà Trắng, thường dung cho các bữa tiệc lớn như hòa nhạc, lễ trao giải, họp báo..)

“Phải, ừ, hôm qua tôi ngủ sớm” Jack ngoác miệng cười, ném tờ báo lên ghế trước “tôi còn quên phải uống rượu đấy”

“Cứ vài ngày tiếp theo cũng làm như thế này là cậu có thể trở lại hình dạng con người rồi”

“Có lẽ anh nói đúng” Nhưng anh vẫn châm một điếu thuốc, việc đó khiến Clark hơi tức giận. Nhưng rồi anh nhận ra Caroline Ryan đã thông minh thế nào. Mỗi lúc nên làm một việc. Mẹ kiếp, Clark nhủ thầm, đúng là hơi phiền toái thật

“Tôi đã sắp xếp chuyến bay thử. 10 giờ”

“Tốt. Rất vui khi giao được cho anh một công việc thực sự thiết thực, John. Chơi trò SPO (nhân viên an ninh) chắc cmn chán lắm rồi” Ryan nói, mở chiếc cặp

“Vẫn có lúc vui mà, sir” Clark trả lời, đánh xe rẽ lên đường Falcon’s Nest Road. Trong cặp chưa có tin gì đặc biệt hôm nay và Ryan rất nhanh chóng vùi đầu vào tờ Post buổi sáng. 3 giờ sau, Clark và Chavez đã đến Căn cứ không quân Andrews. 2 chiếc VC-20B đã lên lịch bay huấn luyện định kỳ. Phi công và phi hành đoàn thuộc Đội vận tải quân sự số 89 – thường được gọi là Đội bay của Tổng Thống- đây là đội có yêu cầu nghiêm ngặt về tính hiệu quả. 2 máy bay cất cánh cách nhau 2 phút và hướng về phía đóng, thực hiện nhiều thao tác bay khác nhau trên không để phi công phụ mới làm quen về quy trình kiểm soát không lưu – tất nhiên, phi công chính biết trọng tâm của buổi huấn luyện bay hôm nay không phải thế. Phía sau buồng lại, một trung sỹ kỹ thuật không quân đang thực hiện các bài huấn luyện của riêng mình để làm quen với các thiết bị tinh vi trên máy bay. Thỉnh thoảng anh quay đầu nhìn người đàn ông mặc quần áo dân sự phía sau, dù không biết người đó là ai, nhưng anh thấy anh ta thỉnh thoảng nói vào một bồn hoa hoặc chỉ là một cái tẩu xanh nhỏ xíu. Hẳn chúng phải có điều gì đó đặc biệt, viên trung sỹ nghĩ, nhưng đây không phải điều gã như anh nên biết. Viên trung sỹ hoàn toàn chính xác. 2 giờ sau, 2 chiếc máy bay Gulfstream hạ cánh trở lại sân bay Andrews và lăn bánh về terminal VIP. Clark thu dọn đồ đạc, xuống máy bay gặp một người mặc áo dân sự khác vốn ở trên chiếc máy bay kia. Cả hai vừa nói chuyện vừa đi về phía chiếc xe của mình

“Tôi có thể nhiều những gì anh đang đề cập đến- ý tôi là” Chavez báo cáo “khoảng 1/3, có lẽ ít hơn”

“Được rồi, chúng ta xem bộ phận kỹ thuật có thể làm gì”

Mất 35 phút lái xe về trụ sở Langley, rồi từ đó Clark và Chavez quay lại Washington ăn trưa. Bob Holtzman nhận được cuộc gọi từ đêm hôm trước, từ số lạ. Người gọi để lại một tin nhắn ngắn nhưng khiến ông ta rất tò mò. Vào lúc 2.00 chiều ông ta bước vào một nhà hàng Mexico nhỏ ở Georgetown có tên là Esteban’s. Thời điểm này, hầu hết khách hàng đã rời đi, chỉ còn lại khoảng 1/3 không gian có người ngồi, hầu hết là đám sinh viên của trường Đại Học Georgetown. Ông ta nhìn thấy một cái vẫy tay ra hiệu

“Xin chào” Holtzman nói, ngồi xuống

“Ông là Holtzman?”

“Đúng thế” viên phóng viên trả lời “và anh là?”

“2 người bạn thân thiện” người lớn tuổi hơn lên tiếng “Ăn trưa cùng chúng tôi nhé?”

“OK”

Người thanh niên trể hơn đứng dậy, bỏ vài đồng xu vào máy hát tự động phát nhạc Mexico. Ngay lập tức, người phóng viên biết máy ghi âm bí mật của ông ta vô dụng rồi “Các anh muốn gì ở tôi?”

“Ông đang viết vài bài báo về CIA” người lớn tuổi hơn nói “Mục tiêu của bài báo là phó giám đốc CIA, tiến sỹ John Ryan”

“Tôi chưa bao giờ thừa nhận” Holtzman trả lời

“Bất kỳ ai tiết lộ thông tin đó cho ông đều cmn sai hết. Đó là lời buộc tội sai”

“Ai nói thế?”

“Ông là phóng viên trung thực đến mức nào?”

“Ý anh là sao?” Holtzman hỏi

“Nếu tôi nói với ông một điều gì đó, yêu cầu không tiết lộ nguồn, ông có đăng không?”

“Điều đó phụ thuộc vào bản chất thông tin. Chính xác thì ý cậu là sao?”

“Ý tôi là, Mr Holtzman, tôi có thể chứng minh rằng ông đang bị lừa dối, nhưng bằng chứng sẽ không bao giờ bị tiết lộ, vì sẽ gây nguy hiểm cho vài người. Nó cũng chứng minh rằng có người đang lừa ông để gài người khác. Tôi muốn biết đó là ai”

“Anh biết rõ tôi sẽ không bao giờ tiết lộ nguồn tiên. Điều đó vi phạm nguyên tắc đạo đức nhà báo”

“Đạo đức nhà báo” người đàn ông lặp lại, bật cười to át cả tiếng nhạc “Tôi thích nghe đấy. Ông cũng định bảo vệ nguồn tin đã nói dối ông?”

“Không, tôi không làm điều đó”

“Được rồi, vậy tôi sẽ kể cho ông nghe câu chuyện nhỏ, nhưng điều kiện là ông không được, không bao giờ tiết lộ là ông nghe được từ tôi. Điều kiện vậy được không?”

“Sẽ thế nào nếu tôi phát hiện ra anh cũng đang cố tình đánh lừa tôi?”

“Thì khi đó ông thoải mái tiết lộ. Công bằng chứ?” Clark thấy người đối diện gật đầu “Hãy nhớ, tôi sẽ rất, rất không vui nếu ông tiết lộ, vì tôi không nói dối. Một điều nữa, ông không thể dùng câu chuyện nhỏ tôi kể để làm manh mối đào bới thêm xung quanh”

“Đòi hỏi hơi nhiều đấy”

“Tùy ông thôi, Mr. Holtzman. Ông nổi tiếng là một phóng viên trung thực và là người thông minh. Nhưng có những thứ không thể đưa tin – chà, chuyện đi quá xa rồi. Hãy coi như có những thứ phải giữ bí mật trong thời gian rất dài. Tính bằng nhiều năm. Điều tôi muốn nói bây giờ là: Ông đang bị lợi dụng. Có người đã lừa dối để ông viết một bài báo tổn thương ai đó. Giời, tôi không phải là phóng viên, nhưng nếu tôi làm nghề đó thì hẳn lương tâm tôi sẽ cắn rứt lắm. Không bởi vì nó sai mà bởi vì tôi bị ai đó coi là kẻ ngốc lừa xoay quanh”

“Anh nói đúng. Được rồi, tôi đồng ý với các điều kiện anh đưa”

“Tốt lắm” Clark kể chuyện, mất 10 phút

“Nhiệm vụ đó là gì vậy? Chính xác thì ông chồng mất ở đâu?”

“Xin lỗi, người anh em, ông có thể quên ngay chuyện tìm hiểu thông tin đó đi. Có không tới 10 người biết thông tin này” Clark là một tay nói dối rất giỏi “Thậm chí nếu ông có tìm hiểu được họ là ai thì họ cũng sẽ không nói – không thể nói. Rất ít người dám phá luật để tiết lộ thông tin bất hợp pháp”

“Còn người vợ Zimmer?”

“Ông có thể kiểm tra hầu hết thông tin. Nơi cô ấy sống, công việc kinh doanh, đứa bé sinh ở viện nào, bác sỹ là ai”

Holtzman ghi chú lại “Hẳn là một câu chuyện lớn, rất lớn sau mấy việc này, phải không?”

Clark nhìn chằm chằm vào tôn ta “Tất cả những gì tôi muốn là cái tên”

“Anh định làm gì với nó?”

“Không phải việc của ông”

“Ryan sẽ làm gì với nó?”

“Cậu ta không biết chúng tôi có mặt ở đây”

“Vớ vẩn”

“Mr. Holtzman, đó là sự thật”

Bob Holtzman là một phóng viên lão làng, nói dối lên tầm chuyên gia. Ông ta cũng từng là mục tiêu của những kẻ nói dối rất bài bản và tính toán tốt, là phương tiện của mấy cuộc triệt hạ chính trị, đó là phần tối trong công việc và ông ta không hề thích thú gì. Vì công việc, ông ta phải đối phó với đám chính trị gia, coi thường bọn họ chủ yếu bởi bọn họ sẵn sàng chà đạp luật pháp dưới chân mình. Bọn họ thất hứa, nói dối, nhận tiền hối lộ chính trị dưới danh nghĩa quyên góp, sẵn sàng rời khỏi phòng để thực hiện nhiệm vụ do người quyên góp giao cho, tất cả những điều đó đều được gọi dưới cái tên “chỉ là chính trị”. Holtzman biết điều đó không đúng. Đâu đó trong ông vẫn còn giữ lại những lý tưởng từ thời học ở khoa báo chi trường đại học Columbia và dù cuộc đời khiến ông có thêm nhiều hoài nghi thì ông vẫn là một trong số ít người còn nhớ lý tưởng đó và thỉnh thoảng thấy buồn vì vỡ mộng

“Cứ giả sử như tôi có thể xác nhận câu chuyện anh kể là đúng, thì tôi được lợi gì?”

“Có lẽ chỉ một chút hài lòng. Có khi chẳng có gì hơn. Tôi thực nghi ngờ ông có thể nhận được nhiều hơn thế, nhưng nếu có thì tôi sẽ cho ông biết”

“Chỉ một chút hài lòng sao?” Holtzman hỏi

“Ông có bao giờ muốn tìm kiếm công lý từ kẻ nói dối ông chưa?” Clark nhẹ nhàng hỏi.

Viên phóng viên tránh chủ đề này “Anh đang làm gì tại CIA?”

Clark mỉm cười “Tôi thực sự không được phép nói chuyện đó”

“Ngày xửa ngày xưa, có câu chuyện kể rằng, một quan chức cấp rất cao của Liên Xô đã đào tẩu, ngay trên đường băng của sân bay Moscow”

“Tôi từng nghe chuyện đó. Nếu ông định đăng bài….”

“Phải, nó sẽ làm tổn hại quan hệ Mỹ-Nga, phải không?” Holtzman nhận xét

“Ông nghe tin đó lâu chưa?”

“Ngay sau cuộc bầu cử tổng thống hiện nay. Tổng Thống yêu cầu tôi không được đăng”

“Ý ông là Fowler?”

“Không, vị cựu tổng thống”

“Và ông đồng ý” Clark thật sự bị ấn tượng

“Người đó có gia đình, vợ và con gái. Có đúng là họ bị chết trong vụ tai nạn máy bay như báo chí đưa tin?”

“Ông sẽ cho đăng tin này à?”

“Không, nhiều năm tới cũng không, nhưng biết đâu ngày nào đó tôi sẽ xuất bản 1 cuốn sách..”

“Họ cùng nhau trốn thoát” Clark nói “Ông đang gặp người đã hỗ trợ họ thoát ra khỏi đất nước đó”

“Tôi không tin vào sự tình cờ”

“Người vợ tên là Maria, cô con gái là Katryn” Holzman tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong đầu thì chấn động, ông biết rõ chỉ có rất ít người trong CIA biết được chi tiết vụ đó. Chỉ cần vài kỹ năng đặt câu hỏi là ông đã biết câu trả lời là thật hay giả

“5 năm sau tính từ hôm nay, tôi muốn biết chi tiết cuộc giải cứu này”

Clark im lặng trong chốc lát. Chà, nếu vị phóng viên này thích phá luật thì Clark phải chiều thôi “Công bằng. Được rồi. Ông có được một thỏa thuận”

“Chúa ơi, John!” Chavez nói “Người này cần có qua có lại đấy”

“Bao nhiêu người biết được chi tiết chuyện này?”

“Về chiến dịch đó? Không nhiều. Phía bên tôi….Nếu ý ông là mọi chi tiết thì chỉ khoảng 20 người và chỉ khoảng 5 người của CIA. 2 trong số họ đã không còn làm cho CIA nữa”

“Vậy 3 người còn lại là những ai?”

“Tôi đã nói với ông quá nhiều rồi”

“Lực lượng đặc nhiệm bên không quân” Holzman “Hoặc có thể bên quân đội, Đơn vị tác chiến đặc biệt 160, những gã điên ở Fort Campbell, nghe nói họ lẻn ào Iraq đêm đầu tiên đó….”

“Ông có thể đoán bất cứ tin gì mình muốn, nhưng tôi sẽ không nói gì thêm. Để tôi mở lời thì ông cần phải nói cho tôi biết làm thế quái nào ông biết được chúng tôi thực hiện chiến dịch này”

“Có người thích kể chuyện” Holtzman đơn giản

“Nói cũng đúng. Vậy chúng ta đã thỏa thuận, sir?”

“Nếu tôi có thể xác nhận những gì anh nói là đúng thì tôi chắc mình đã bị lừa, vậy thì, đúng vậy, khi đó tôi sẽ tiết lộ nguồn tin. Anh phải hứa rầng chuyện này sẽ không bao giờ được đưa ra báo chí”

Chúa ơi, cứ như đàm phán ngoại giao vậy, Clark nghĩ “Đồng ý, tôi sẽ gọi cho ông trong 2 ngày tới. Tin hay không tùy ông nhưng ông là phóng viên đầu tiên tôi ngồi nói chuyện đấy”

“Vậy, anh nghĩ sao?” Holtzman cười hớn hở

“Tôi nghĩ mình cứ chuyên tâm làm sỹ quan tình báo thôi” John tạm dừng “Ông cũng có thể sẽ thành một gián điệp giỏi đấy”

“Tôi vốn là người giỏi rồi”.

“Cái này nặng bao nhiêu?” Russell hỏi

“700kg” Ghosn ước tính “3/4 tấn – theo đơn vị tấn của các anh ấy”

“Được rồi” Russell nói “Xe tải này chịu được. Nhưng làm thế nào để chuyển sang xe tải của tôi?”

Câu hỏi này khiến mặt Ghosn hơi trắng “Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó”

“Nó được đưa lên xe tải thế nào?”

“Cái hộp này được đặt lên một bục gỗ?”

“Ý cậu là pallet? Họ dùng xe fork-lift nâng lên?”

“Phải” Ghosn nói “Đúng là thế”

“Cậu may đấy. Đi nào, để tôi chỉ cho” Russell dẫn người ra ngoài trời lạnh. 2 phút sau, Ghosn nhìn thấy 1 chiếc xe nâng rỉ sét trong kho trang trại. Điều tệ duy nhất là con đường dẫn đến nhà kho đầy tuyết “Quả bom này có thuốc nổ không?

“Marvin, bom nào chả có thuốc nổ” Ghosn nói thẳng. Russell cười phá lên

“Phải, tôi cũng đoán thế”

* * * * * *

Tại Syria trước đó 10 giờ, tiến sỹ Vladimir Moiseyevich Kaminiskiy làm việc sớm như thường lệ. Là giáo sư của Đai học quốc gia Moscow, ông vừa được cử đến Syria để dạy về chuyên ngành liên quan đến hệ hô hấp. Đây không phải là ngành dành cho những người lạc quan. Rất nhiều trường hợp ông gặp ở Liên Xô và giờ ở đây Syrial bị ung thư phổi, một căn bệnh gần như không thể ngăn chặn tử thần

Bệnh nhân đầu tiên trong ngày được một bác sỹ người Syria giới thiệu đến – vị bác sỹ này được đào tạo tại Pháp và chuyên môn tốt – và cũng là người quan tâm đến những trường hợp thú vị. Ngay khi bước vào phòng khám, Kaminiskiy thấy một người đàn ông thân hình cân đối, chỉ ngoài 30 tuổi. Nhìn kỹ hơn thì người đó trông nhợt nhạt và lông mày cau lại. Ấn tượng đầu tiên là anh ta bị ung thư, nhưng Kaminiskiy là người thận trọng. Có thể anh ta bị bệnh gì khác, hoặc bệnh truyền nhiễm. Quá trình kiểm tra mất nhiều thời gian hơn ông tưởng, cần đến nhiều phim X-quang và các xét nghiệm khác, nhưng trước khi có kết quả, ông đã được ĐSQ Liên Xô gọi đến

* * * * * *

Clark lấy hết sức vô cùng kiên nhẫn chờ đến gần hết 3 ngày, để cho Holtzman có thời gian chứng thực câu chuyện. Lúc 8.30 tối, John ra khỏi nhà, lái xe đến trạm xăng, yêu cầu nhân viên đổ đầy bình – anh ghét phải bảo người khác làm chuyện này – và bước tới trạm điện thoại trả tiền

“Vâng” Holtzman trả lời số lạ. Clark không xưng tên

“Ông đã xác nhận xong sự thật chưa?”

“Rồi. Thực ra là hầu hết câu chuyện đã được xác thực. Có vể như anh đã đúng. Thực sự đáng ghét khi bị người ta lừa dối, phải không?”

“Ai thế?”

“tôi thường gọi cô ta là Liz. Tổng thống gọi cô ta là Elizabeth. Muốn thêm thông tin miễn phí không?” Holtzman nói thêm

“Tất nhiên”

“Tôi nói điều này để chứng minh sự chân thành của mình. Fowler có một chân với cô ta. Không ai tiết lộ chuyện này vì chúng tôi cho rằng đó không phải chuyện đáng phải phô ra công chúng”

“Ông thật tử tế” Clark nhận xét “Cảm ơn, tôi nợ ông một ân huệ”

“Nhớ lời hứa 5 năm”

“tôi sẽ liên lạc” Clark gác điện thoại. Vậy, John nghĩ, mình đã đoán đúng người đó là ai. Anh lại quay một số điện thoại khác. Lần này anh lại gặp may, giọng người phụ nữ vang lên bên kia đầu dây

“Alo”

“Bác sỹ Caroline Ryan?”

“Đúng vậy, ai đấy?”

“Cái tên bà muốn, ma’am, là Elizabeth Elliot, cố vấn an ninh quốc gia của tổng thống” Clark quyết định không nên kể tiếp phần sau, chuyện đó không liên quan, đúng không

“Anh chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn”

“Cảm ơn” đường dây ngắt. Cathy đang yêu cầu Jack đi ngủ sớm. Chồng cô rất ngoan, chà, cũng không khó lắm, phải không? Cô nghĩ. Dù sao thì anh chính là người cô cưới làm chồng

Thời gian đúng là liều thuốc tốt. Vài ngày trước cô đã định không tham dự bữa tiệc cấp nhà nước đó, còn định lấy cớ công việc để từ chối, nhưng giờ…mình nên làm thế nào đây….?

“Chào buổi sáng, Bernie” Cathy Ryan vừa nói vừa rửa tay như thường khi, rửa đến khuỷu tay trước các ca phẫu thuật

“Chào Cath, khỏe chứ?”

“Tốt hơn nhiều, Bernie”

“Thực chứ?” tiến sỹ Katz cũng bắt đầu rưa tay

“Thật sự”

“Rất vui khi nghe thấy thế” Giọng Katz nghi ngờ. Cathy đã rửa tay xong, dùng khuỷu tay tắt vòi nước

“Bernie, hóa ra tôi đã nghi bóng nghi gió”

“Thế còn cái gã đến gặp tôi thì sao?” Katz vẫn cúi đầu, lên tiếng hỏi

“Chuyện không đúng. Giờ tôi không thể giải thích, để lúc khác. Tôi cần anh giúp”

“Được, chuyện gì?”

“Tôi có một ca ghép giác mạc lên lịch vào thứ 4 tuần này, anh làm thay giúp được không?”

“Chuyện gì thế?”

“Jack và tôi phải tham dự một bữa tiệc chính thức tại Nhà Trắng vào tối mai. Bữa tiệc cấp nhà nước chào mừng Thủ tướng Phần Lan, anh tin không? Thật ra ca phẫu thuật không quá phức tạp, theo tôi được biết sẽ không có biến chứng. Tôi có thể chuyển hồ sơ cho anh xem vào chiều hôm nay. Jenkins sẽ làm – tôi chỉ cần anh đứng đó phòng khi có chuyện” Jenkins là một bác sỹ nội trú trẻ đầy triển vọng

“Được, tôi sẽ làm”

“OK, cảm ơn anh, nợ anh một lần” Cathy nói trên đường ra cửa

* * * * * *

1 giờ sau, tàu Carmen Vita rẽ vào lạch Hampton Roads, rồi rẽ vào cảng, đi về phía Nam qua Navy piers. Thuyền trưởng và phi công chở hàng đứng bên trái tàu, quan sát chiếc hàng không mẫu hạm USS Theodore Roosevelt ra khơi, có hàng trăm người vợ và con cái đến tiễn người thân ở cầu tàu. 2 tàu tuần dương, 2 tàu khu trục và 1 tàu hộ tống đã di chuyển. Viên phi công giải thích những con tàu này là tàu vận tải của ‘Cây Gậy Lớn’ (The Stick), biệt danh mà thủy thủ đoàn đặt cho Theodore Roosevelt. Viên thuyền trưởng gốc Ấn Độ ngoác miệng ra cười và quay lại với công việc.

Nửa giờ sau, tàu container tiến đến Terminal ở cuối khu vực cảng. 3 chiếc tàu kéo đã đợi sẵn ở đó và từ từ đẩy Carmen Vita vào cầu cảng. Con tàu này vừa cập, những sợi cáp vừa buộc xong là những cần cẩu khổng lồ đã nâng hàng lên

“Đến Roggen, Colorado?” Viên tài xế hỏi. Anh ta lật một tập bản đồ dày và nhìn vào Xa lộ tiểu bang I-76 phía bên phải “Ok, tôi thấy rồi”

“Đi nhanh nhất mất bao lâu?” Russell hỏi

“Tính từ lúc bắt đầu lái xe từ đây? 1800 dặm. Ồ, 2 ngày, có lẽ là 48 giờ nếu may mắn. Nhưng anh sẽ phải trả tiền nhiều hơn”

“Bao nhiêu?” Russell hỏi lại

Viên tài xế báo giá

“Trả bằng tiền mặt được chứ?”

“Không vấn đề gì. Tôi sẽ giảm 10%” viên tài xế nói. IRS (Sở Thuế Vụ) không bao giờ tìm ra các giao dịch bằng tiền mặt

“Trả trước 1 nửa” Russell đếm 1 sấp dày và đưa cho tài xế “1 nửa sẽ đưa khi anh giao xong hàng, sẽ thưởng thêm nếu hoàn thành trong vòng 40 giờ”

“Nghe hay đấy. Còn cái cont này thì sao?”

“Anh mang trả nó trở lại đây. Chúng tôi được phép dùng trong vòng 1 tháng” Russell nói dối “Chúng tôi để anh tự xử phần này”

“Nghe ổn đấy”

Russell quay lại với đám bạn và cùng nhau quan sát quá trình hạ container từ bãi cont chất chồng như một tòa nhà cao tầng

* * * * * *

Teddy Roosevelt rời cảng trong thời gian kỷ lục, chạy với vận tốc 20 hải lý/giờ trước khi chạm đến phao biển. Đội bay đã bay vòng qua chiếc hàm không mẫu hạm, Toán máy bay hạ cánh xuống là nhóm máy bay chiến đấu F-14 Tomcat từ Căn cứ Không quân Hải quân Oceana. Ngay khi có khoảng trống trên biển, chiếc hàng không mẫu hạm đã đi vào vùng gió bắc để bắt đầu các hoạt động bay. Chiếc máy bay đầu tiên hạ cánh xuống mang số hiệu 00 của CAG, đội trưởng đội bay của tàu hàng không mẫu hạm. Chiếc tomcat của anh đang hạ thì bất ngờ xuất hiện, kết quả là phải đến dây chặn thứ 2 mới dừng được, cú ‘bẫy’ này khiến Jackson hơi bực mình. Chiếc máy bay hạ cánh tiếp theo là của Trung Tá Rafael Sanchez, một cú hạ hoàn hảo ở dây chặn thứ 3. Cả 2 máy bay đi taxi ra khỏi khu vực nguy hiểm. Jackson xuống máy bay và lập tức đi đến vị trí của mình trên Vulture’s Row (1 khu vực được mệnh danh là Giàn Giáo, nằm phía trên cấu trúc đảo của tàu sân bay) để quan quá trình hạ cánh của các máy bay khác. Đây chính là cách nhiệm vụ triển khai bắt đầu, CAG và các chỉ huy phi đội đang quan sát quân mình hạ cánh và chụp ảnh để đánh giá. Chuyến đi rõ là không có khởi đầu thuận lợi, Jackson nhấp ngụm cà phê đầu tiên trên tàu. Anh đã không thực hiện được trình độ ‘OK’ như Air Boss (trưởng bộ phận mặt đất) nheo mắt thông báo

“Hey đội trưởng, hạ cánh thế nào?” Sanchez hỏi, lấy chiếc ghế ngồi sau Robby

“Không tệ. Tôi thấy cậu có thành tích hạ cánh hoàn hảo, Bud”

“Có khó gì đâu, đại tá. Anh chỉ cần để mắt đến gió khi rẽ. Tôi đã thấy cú hạ vừa rồi. Đã định cảnh báo anh về gió”

“Trung tá, lòng tự hào luôn dâng cao trước khi cậu ngã” Robby nhận xét. Sanchez đã thực hiện được liên tiếp 17 cú hạ cánh OK. Có lẽ cậu ta có để ý đến gió thật, Jackson nghĩ. 17 phút thảnh thơi trôi qua, TR rẽ về phía đông, đi vào tuyến vành đai lớn thuộc Eo Biển Gibraltar.

Tài xế bảo đảm container đã được gắn chặt vào rơ mooc, rồi trèo lên cabin con đầu kéo diesel Kenworth. Anh ta khởi động máy, vẫy tay chào Russell, hắn cũng vẫy tay chào lại

“Tôi nghĩ chúng ta nên đi phía sau” Ghosn nói

“Anh ta sẽ để ý và tự hỏi tại sao” Marvin trả lời “Và nếu xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ định làm gì? Đào một lỗ trên đường cao tốc à? Cậu cũng không đi theo con tàu kia, đúng không?”

“Đúng thế” Ghosn nhìn Qati, rồi nhún vai. Rồi họ lên xe lái về phía Charlotte, từ đó sẽ bay tiếp đi Denver

* * * * * *

Jack đã sẵn sàng từ sớm, như thường lệ, nhưng Cathy vẫn cần thời gian chuẩn bị. Nhìn vào gương là việc cô không thường xuyên làm và lúc này, mái tóc của người trong gương đúng là mái tóc cuẩ người phụ nữ thực sự, không còn là mái tóc của một bác sỹ phẫu thuật cmn cẩu thả. Đây là thành quả của suốt 2 giờ qua nhưng đúng là xứng đáng bỏ tiền. Trước khi xuống dưới nhà, Cathy lấy 2 bộ đồ trang sức trong tủ và đặt nó vào giữa phòng ngủ

“Này, anh đeo nó giúp em được không?” cô hỏi chồng

“Được chứ em yêu” Ryan nhặt một sợi dây chuyền vàng và đeo quanh cổ cô. Đây là quà anh mua tặng cô trong mùa giáng sinh trước khi Jack nhỏ ra đời. Jack nhớ, chiếc vòng gắn với nhiều kỷ niệm đẹp. Rồi anh lùi lại phía sau “Quay người lại nào”

Cathy làm như anh bảo. Hôm nay cô mặc chiếc áo dạ hộ bằng lụa màu xanh hoàng gia chất liệu lấp lánh như thủy tinh. Jack Ryan không phải là người hiểu gu thời trang của phụ nữ – với anh, đoán tâm lý người Nga còn dễ hơn – nhưng anh vẫn ngưỡng mộ cách ăn mặ của cô tôi nay. Chiếc váy màu xanh hoàng gia và trang sức bằng vàng càng làm nổi bật làn da mịn màng và mái tóc vàng óng

“Đẹp rồi” Jack nói “Xong chưa em yêu?”

“Em xong rồi, Jack” cô mỉm cười đáp lại “Khởi động xe trước đi”

Cô nhìn anh bước vào trong garage, rồi nói vài câu với cô trông trẻ, mặc chiếc áo lông – các bác sỹ phẫu thuật hiếm khi là những nhà hoạt động bảo vệ quyền động vật – và vài phút sau đi theo Jack ra cửa. Jack lùi x era khỏi garage và đã đợi sẵn

Clark không nhịn được cười. Ryan vẫn không biết kỹ năng chống phát hiện phải làm thế nào. Anh nhìn thấy chiếc đen sau xe xa dần, rồi biến mất hoàn toàn ở góc phố, rồi lái xe theo sau đường Ryan vừa đi

“Ông là Mr. Clark?” cô trông trẻ hỏi

“Đúng vậy”

“Mấy thứ ông cần đang ở phòng ngủ” cô trông trẻ chỉ tay

“Cảm ơn” Vài phút sau, Clark quay lại. Anh nghĩ, đúng là phụ nữ điển hình, đầy những thứ không cần thiết. Ngay cả Caroline Ryan cũng không hoàn hảo “Chúc ngủ ngon”

“Ngủ ngon” Cô trông trẻ giờ đang đắm chìm với chương trình TV

Mất 1 giờ lái xe từ Annapolis, Maryland tới trung tâm DC. Ryan muốn sử dụng xe công nhưng vợ anh kiên quyết muốn họ tự lái xe. Họ rẽ vào Đại lộ Pennsylvania, đi qua Cổng Đông East Executive Drive của Nhà Trắng, nơi viên cảnh sát mặc đồng phục hướng dẫn chỗ đỗ xe. Xe họ đang đi trông hơi tồi tàn giữa một dãy các xe Caddy và Lincoln, nhưng Jack không quan tâm. Nhà Ryan đi theo đoạn đường dẫn vào Cổng Đông, tại đó nhân viên mật vụ đích thân kiểm tra giấy mời, so sánh với danh sách khách mời được phát và kiểm tra đồ vật mang kèm. Chìa khóa ô tô của Ryan khiến chiếc máy dò kim loại kêu ré lên, khiến anh mỉm cười bẽn lẽn

Du có bao lần đến đây thì cảnh ở Nhà Trắng vẫn luôn huyền diệu, đặc biệt vào ban đêm. Ryan dẫn vợ đi theo hướng tây. Họ bàn giao áo khoác và cầm lấy biển số và tiếp tục đi về phía nhà hát nhỏ ở bên phải Nhà Trắng, rồi đi tiếp. Ở góc rẽ, họ nhìn thấy 3 nhà báo mảng xã hội thường xuyên của Nhà Trắng, tất cả đều trên 60, nhìn chằm chằm vào các vị khách, ghi ghi chép chép, trông giống như các phù thủy có nụ cười nham hiểm trong Macbeth. Các sỹ quan thuộc lực lượng vũ trang xếp hàng trong trang phục chỉnh tề làm nhiệm vụ hộ tống – Ryan thường gọi họ là ‘những người hầu cận đứng đầu’ (Head Waiter). Như thường khi, đám lính thủy đánh bộ với khăn thắt lưng đỏ tươi trông đẹp nhất và một đại úy đẹp trai tiến tới, dẫn họ lên cầu thang dẫn tới phòng tiệc. Jack không khỏi mỉm cười khi nhận ra anh chàng đang nhìn vợ mình với ánh mắt tán dương.

Ở đầu những bậc thang bằng đá cẩm thạch một sỹ quan khác, người này là một trung úy lục quân, dẫn họ vào Phòng Đông của Nhà Trắng. Khi họ bước vào sảnh, tên được xướng lên – cứ như thể ai đó đang thực sự lắng nghe ấy – và một người phục vụ nhanh chóng chào mừng với khay bạc đầy đồ uống

“Jack, hôm nay anh lái xe đấy” Cathy thì thầm. Jack lấy một ly nước Perrier và Cathy lấy một lý sâm panh

Phòng Đông của Nhà Trắng có kích thước như một phòng tập nhỏ. Các bức tường xung quanh được sơn màu trắng ngà, và các cột được trang trí bằng vàng lá. Trong góc, một người đang chơi piano, khá hay và Ryan nghĩ đó là một trung sỹ quân đội. Một nửa số người có mặt trong bữa tiệc, nam đều đeo cà vạt đen, nữ đều mặc váy dạ hội. Ryan tự nhủ, có lẽ nhiều người ở đây hoàn toàn thoải mái với những dịp thế này, nhưng anh thì không. Anh bắt dầu nhìn xung quanh và nhanh chóng thấy bộ trưởng quốc phòng Bunker và vợ, Charlotte “Xin chào, Jack”

“Chào Dennis, ông biết vợ tôi chứ?”

“Caroline” Cathy nói, chìa tay ra

“Vậy, cậu nghĩ trận đó thế nào?”

Jack bật cười “Sir, tôi biết ông và Brent Talbot đang đánh cược. Nhưng tôi sinh ra ở Baltimore và đội chúng tôi yếu nhất”

“các cậu đâu có thua nhiều đến thế, đúng không? Nhưng đây là năm của chúng tôi”

“Nhưng đội Viking cũng nói giống y thế”

“Bọn họ thật may mắn khi thắng New York”

“Theo như tôi nhớ thì đội Raider cũng khiến các ông sợ mất mật”

“Họ may mắn thôi” Bunker gầm gừ “Vào hiệp 2 chúng tôi đã chôn vùi bọn họ”

Caroline Ryan và Charlotte Bunker trao nhau cái nhìn đầy hiểu biết giữa phụ nữ với nhau: Bóng Bầu Dục. Cathy quay lại và thấy mục tiêu. Bà Bunker đã lẻn di trong khi đám đàn ông tám chuyện về chủ đề của mấy ông

Cathy hít một hơi thật sâu. Cô không biết liệu thời gian và dịa điểm có phù hợp không, nhưng giờ cô muốn làm việc này hơn cả. Cô rời đi, hướng về phía kia của căn phòng, giống như một con chim ưng đang nhắm mục tiêu, băng qua nửa căn phòng, áp sát nó

Tiến sỹ Elizabeth Elliot ăn mậc gần giống như Bác sỹ Caroline Ryan, ngoại trừ đường cắt và một vài điểm khác biệt nhỏ. Những chiếc váy cao cấp đã trông giống nhau trong hai năm, và ngay cả các biên tập viên của các tạp chí thời trang cũng bối rối, nghĩ rằng chúng được mua ở cùng một cửa hàng. Elliott có ba sợi dây chuyền quanh cổ và đang trò chuyện với hai người. Cô ta quay đi khi thấy Cathy lại gần

“Xin chào, tiến sỹ Elliot. Cô còn nhớ tôi không?” Cathy cười ấm áp

“Không, chúng ta biết nhau sao?”

“Caroline Ryan. Nhớ chứ?”

“Xin lỗi” Liz trr lời, ngay lập tức biết cô là ai nhưng không biết mình có quan hệ gì với người phụ nữ này “Cô biết Bob và Libby Holtzman chứ?”

“Tôi đã đọc bài báo của ông” Cathy nói, chìa tay ra với Holtzman

“Rất vui khi nghe cô nói thế” Holtzman để ý đến đôi bàn tay mảnh khảnh của Cathy và cảm thấy cảm giác tội lỗi chạy dọc cánh tay. Đây chính là người phụ nữ có hôn nhân mà ông đã nói xấu? “Đây là Libby”

“Bà cũng là phóng viên, đúng không” Cathy nhận xét. Libby Holtzman cao hơn cô và bộ dạ hội tối nay tôn vinh vòng ngực đầy đặn của bà.Cathy để ý, đúng là bà ấy có thứ giá trị hơn mình, cô cố gắng không thở dài. Libby có bộ ngực khiến mọi đàn ông đều muốn âu yếm dựa vào

“Cô đã phẫu thuật cho đứa cháu của tôi khoảng một năm trước” Libby Holtzman nói “Mẹ nó nói cô là một bác sỹ phẫu thuật giỏi nhất thế giới”

“Lời khen mọi bác sỹ đều muốn nghe” Cathy quyết định sẽ thích Bà Holtzman, dù bà ấy có bộ ngực khiến cô ghen tị

“Tôi biết cô là một bác sỹ phẫu thuật nhưng chúng ta từng gặp nhau chưa?” Liz Elliot hỏi, giọng điệu rõ là không hứng thú với người không liên quan

“Bennington. Trong học kỳ đầu tiên của tôi. Cô dạy môn khoa học chính trị 101”

“thật sao? Thật ngạc nhiên khi cô vẫn còn nhớ” Cô ta làm rõ ý mình không còn nhớ gì

“Đúng vậy. Chà, cô biết thế nào mà” Cathy mỉm cười “Cuộc sống của sinh viên năm thứ nhất thật khó khăn. Chúng tôi phải thật sự tập trung vào những thứ quan trọng Vì vậy những khóa học tầm thường sẽ bị bỏ qua. Thật quá dễ đạt điểm A”

Biểu cảm của Elliot không chút thay đổi “Tôi luôn nghiêm khắc với sinh viên”

“Chắc chắn rồi. Chỉ là vấn đề học thuộc lòng và trả bài cho cô thôi mà” nụ cười của Cathy trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều

Bob Holtzman muốn lùi lại, nhưng cố gắng hết sức để kìm chế di chuyển. Đôi mắt vợ ông mở to, nhận ra ngay những dấu hiệu không ổn trước cả chồng. Một cuộc chiến vừa mới bắt đầu. Chỉ có tăng độ nóng lên thôi

“Chuyện gì xảy ra với tiến sỹ Brooks thế?”

“Ai cơ?” Liz hỏi lại

Cathy quay lại nói với vợ chồng nhà Holtzman “Những năm 70 hẳn là rất khác với bây giờ, phải không? Tiến sỹ Elliot lúc đó vừa hoàn thành bằng thạc sỹ và Khoa khoa học chính trị – chà, có chút cấp tiến, kiểu như thời thượng ấy” cô quay lại “Chắc chắn cô không quên tiến sỹ Brooks và tiến sỹ Hemmings chứ! Ngôi nhà cô sống cùng với họ ở đâu ấy nhỉ?”

“Tôi không nhớ” Liz tự nhủ phải kìm chế. Chuyện này sẽ qua sớm thôi. Nhưng cô ta không thể rời đi

“Hình như ngôi nhà đó ở ngã 3, cách trường vài dãy nhà…? Chúng tôi thường gọi đó là Hội Huynh Đệ Marx” Cathy cười giải tích “Brook không bao giờ đi tất – cô nhớ không, ở Vermont trời lạnh chết đi được và anh ta cảm lạnh vài lần – và Hemmings chẳng bao giờ gội đầu. Tất nhiên, Tiến sỹ Brooks đến Berkeley sau đó, và rồi cô cũng đến đây để hoàn thành luận án tiến sỹ. Tôi đoán cô hẳn thích làm việc dưới trướng họ lắm. Mà Bennington dạo này thế nào?”

“Vẫn tốt như mọi khi thôi”

“Tôi chưa bao giờ quay lại đó kể từ hồi họp lớp” Cathy nói

“Tôi chưa bao giờ quay lại lại đó hơn 1 năm rồi” Liz trả lời

“Chuyện gì xảy ra với tiến sỹ Brooks vậy?” Cathy hỏi lại

“Anh ta giờ đang dạy ở Vassar, tôi nghĩ thế”

“Ồ, cô vẫn giữ liên lạc với anh ta? Tôi cá anh ta vẫn cố gắng lên giường với bất kỳ ai mặc váy trong tầm mắt. Kiểu cấp tiến ấy nhỉ. Cô có thường xuyên gặp anh ta không?”

“Nhiều năm nay không gặp rồi”

“Chúng tôi chưa bao giờ hiểu cô nhìn thấy gì hay ho ở họ nữa” Cathy nhận xét

“Coi nào, Caroline, có ai trong chúng ta còn trinh nữa đâu”

“Đúng thế, thời thế đảo điên và chúng ta từng làm bao nhiêu thứ ngu xuẩn. Nhưng tôi thật may mắn khi cưới Jack”

Vào chủ đề rồi! Libby Holtzman nghĩ

“Vài người trong chúng ta không có thời gian để kết hôn”

“Tôi không hiểu sao cô có thể sống không gia đình. Tôi không nghĩ mình chịu được cuộc sống đơn độc đâu đấy”

“Ít nhất tôi chưa bao giờ phải lo lắng về một ông chồng không chung thủy” Liz lạnh lùng nhận xét, tuyệt vọng tìm ra vũ khí của mình, không biết rằng nó đã hết đạn

Cathy trông có vẻ thích thú “Phải, tôi đoán vài phụ nữ hẳn phải lo lắng chuyện đó. Nhưng ơn Chúa, tôi là người chưa bao giờ phải lo”

“Sao lại chắc thế?”

“Chỉ có đứa ngu mới không chắc tôi. Nếu cô không hiểu đàn ông của mình” Cathy giải thích “làm sao cô biết anh ta làm hay không làm được việc gì?”

“Và cô thực sự cảm thấy an toàn thế à?” Liz hỏi “Họ nói người vợ luôn là người cuối cùng biết chuyện”

Cathy quay ngoắt nhìn thẳng vào Liz “Đây là một vấn đề thảo luận triết học, hay cô đang cố gắng nói điều gì đó trước mặt thay vì sau lưng tôi?”

Chúa ơi! Holtzman cảm thấy mình đang xem trận tranh giải quyền anh

“Tôi khiến cô có cảm giác như vậy sao? Ồ, tôi xin lỗi, Caroline”

“Đừng bận tâm, Liz”

“Xin lỗi, nhưng tôi nên xưng hô….”

“Tôi cũng là giáo sư, hẳn cô cũng biết, bác sỹ chính bệnh viên Johns Hopkins”

“Tôi nghĩ cô là một phó giáo sư”

Bác sỹ Ryan gật đầu “Đúng rồi. Tôi nhận được đề nghị của Đại học Virginia mời tôi làm giáo sư, nhưng như thế có nghĩa rằng tôi phải chuyển khỏi ngôi nhà thân yêu, bọn trẻ sẽ pải chuyển trường và tất nhiên, còn có thể cản trở sự nghiệp của Jack nữa, vì vậy tôi từ chối”

“Tôi đoán cô phải bận lắm”

“Tôi phải thực hiện các trách nhiệm và toi thích làm việc ở Hopkins. Chúng tôi đang tiến hành nhiều công việc mang tính tiên phong và thật tốt khi bắt tay làm mấy việc đó. Chắc chắn đến Washington sẽ dễ dàng cho cô hơn rất nhiều, cô đâu có gì phải gìn giữ. Nhân thể, khoa học chính trị có gì mới không?”

“Tôi khá hài lòng với cuộc đời mình, cảm ơn”

“Chắc chắn rồi” Cathy trả lời, nhìn ra điểm yếu của đối phương và biết khách khoét sâu vào đó “cô có thể luôn nhận ra ai đang hạnh phúc với công việc”

“Còn cô, giáo sư?”

“Chưa bao giờ tốt hơn. Nhân thể, có một sự khác biệt thực sự giữa chúng ta đấy” Caroline Ryan nói

“Và đó là?”

“…tôi không biết vợ tôi đã lẻn đi đâu. Nhưng vợ cậu đang nói chuyện với Liz Elliot và vợ chồng Holtzman kìa. Tôi tự hỏi họ đang nói về chuyện gì đấy?” Bunker nói

“Tại nhà, vào buổi tối, tôi chỉ ngủ với một người đàn ông” Cathy ngọt ngào “và điều tốt là tôi chưa bao giờ phải thay pin”

Jack quay sang thấy vợ mình đang nói chuyện với Elizabeth Elliot, khuôn mặt cô ta giờ đang trở nên nhợt nhạt, chiếc vòng ngọc trai cứ như đã chuyển sang màu nâu. Vợ anh thấp hơn vị cố vấn an ninh quốc gia, trông như môt cô tiên nhỏ đứng cạnh Libby Holtzman, nhưng bất kể cmn chuyện gì đang diễn ra thì Cathy vẫn đang đứng nguyên vị trí, mắt khóa chặt vào Ellot như con gấu mẹ bảo vệ con. Anh đến gần hơn để xem chuyện gì

“Chào em yêu”

“Chào Jack” Caty nói, mắt vẫn nhìn thẳng mục tiêu “Anh biết Bob và Libby không?”

“Chào” Ryan bắt tay cả hai người, thấy bọn họ biểu lộ không đúng lắm, anh chỉ có thể đoán. Bà Holtzman có vẻ như sắp bùng nổ, nhưng rồi hít một hơi thật sâu và kìm chế bản thân

“Cậu chính là gã may mắn cưới được người phụ này hả?” Libby hỏi lại. Câu bình luận giúp Elliot thoát khỏi cú đấm trực diện

“Thực ra, tôi nghĩ, cô ấy chính là người đã cưới tôi” Jack nói sau giây phút bối rối

“Xin phép mọi người” Elliot nói, rời khỏi chiến trận, cố gắng duyên dáng nhất có thể. Cathy nắm lấy tay Ryan và kéo anh ra góc có cây đàn piano

“Chuyện quái gì đang diễn ra thế?” Libby Holtzman hỏi chồng. Bà biết mình đã hiểu gần như mọi chuyện. Vừa rồi bà gần như cố hết sức để kìm chế bản thân không cười phá lên

“Em à, đăng sau vụ này là anh đã vi phạm đạo đức nghề báo. Và em biết không?”

“Anh làm đúng lắm” Libby tuyên bố “Hội huynh đệ Marx? ‘Góc ngã 3’ Liz Elliot, Nữ hoàng của hội WASP (tầng lớp trung lưu da trắng) cấp tiến. Chúa ơi”

“Jack, em đau đầu khủng khiếp. Ý em là, cực kỳ đau đầu” Cathy thì thầm với chồng

“Tệ đến thế à?”

Cô gật đầu “Chúng ta có thể ra khỏi đây trước khi em buồn nôn không?”

“Cathy, em không phải lẻn ra thế này….” Jack nói

“Chắc chắn anh có thể chứ”

“Em và Liz đang nói chuyện gì thế?”

“Em nghĩ mình không thích cô ta cho lắm”

“Em không phải người duy nhất đâu. Được rồi” Jack nắm tay Cathy ra cửa. Vị đại úy quân đội ở cầu thang rất hiểu chuyện. 5 phút sau họ đã ở bên ngoài. Jack giúp vợ ngồi vào trong ô tô và khởi động xe lái ra đại lộ Pennsylvania

“Đi thẳng đi” Cathy nói

“Nhưng…”

“Đi thẳng, Jack” đây rõ là giọng bác sỹ phẫu thuật rồi. Cô giờ là người ra lệnh. Ryan ngoan ngoãn lái xe qua Công viên Lafayette

“Giờ rẽ trái”

“Chúng ta định đi đâu?”

“Giờ rẽ phải…và trái”

“Nhưng….”

“Jack, xin anh nhé?” Cathy nhẹ nhàng

Người đứng cửa của Khách sạn Hay Adams mở cửa xe giúp Caroline. Jack đưa chìa khóa xe cho nhân viên phụ trách đỗ xe của khách sạn rồi theo vợ bước vào. Anh thấy cô lễ tân đưa cho vợ chiếc chìa khóa rồi cô đi vào thang máy. Anh đi theo và bấm nút đóng cửa. Cùng nhau họ bươc ra cửa thang máy và đến căn góc

“Cathy, chuyện gì thế?”

“Jack, chúng ta đang quá bận với công việc, con cái, không có cả thời gian riêng tư cho hai đứa mình. Tối nay, anh yêu, sẽ là thời gian của hai chúng ta thôi”. Cô vòng tay quanh cổ anh để anh không thể làm gì khác là hôn cô. Cô đặt chìa khóa vào tay anh “Giờ thì mở cửa ra trước khi chúng ta khiến ai đó sợ chết khiếp”

“Nhưng còn….”

“Jack, ngậm miệng lại, làm đi” cô nói thêm

“Được rồi, em yêu” Jack dẫn vợ vào phòng. Cathy rất vui khi tấy nhân viên khách sạn đã thực hiện theo yêu cầu của cô một cách hoàn hảo. Một bữa tối nhẹ nhàng đã đặt sẵn lên bàn, cùng với đó là chai sâm panh Moët ướp lạnh. Cô thả áo khoác lên ghế sofa, biết rằng mọi thứ khác đã ổn thỏa.

“Anh mở chai sâm panh ra nhé? Em sẽ quay lại ngay. Anh nên cởi bộ vest ra và thư giãn đi” cô vừa bước vào nhà tắm vừa nói với anh

“Chắc rồi” Jack tự nhủ. Anh không biết chuyện gì đang diễn ra hoặc Cathy định làm gì, nhưng anh cũng không quan tâm. Anh thả bộ com-lê lên trên chiếc áo khoác lông chồn của vợ, mở lớp giấy bạc bọc nắp sâm panh, vặn dây điện và từ từ mở nút chai. Anh rót hai ly sâm panh và đặt chai trở lại thùng rượu đá bằng bạc. Thay vì thưởng thức sâm panh một mình, anh đến bên cửa sổ và nhìn sang Nhà Trắng. Ryan không nghe thấy tiếng bước chân của Cathy, anh ấy chỉ cảm thấy nó, cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút thay đổi. Khi quay lại, anh thấy cô đang đứng ở cửa

Đây là lần thứ 2 cô mặc chiếc váy ngủ lụa trắng dài đến gót chân này. Lần đầu tiên là trong tuần trăng mật. Cathy đi chân trần trên thảm, bước tới trước mặt chồng, lướt qua như một cái bóng

‘Chắc chắn cơn đau đầu của em đã khỏi rồi”

“Nhưng giờ em thấy khát” Cathy nói, mỉm cười với Jack

“Anh nghĩ mình chữa được” Jack nâng ly và đặt nó lên môi cô. Cô nhấp một ngụm và chuyển nó cho anh “đói không?”

“Không” cô dựa vào anh, nắm lấy tay Ryan “Em yêu anh, Jack. Bắt đầu nhé?”

Jack giữ tay cho cô xoay tròn rồi bước theo, tay đặt lên eo cô. Anh thấy ga trải giường đã được vén, đèn phòng giảm tối thiểu, dù ánh sáng ngoài đường xuyên thấu qua cửa sổ tràn ngập cả phòng.

“Em nhớ lần đầu tiên, vào đêm tân hôn của chúng ta không?” Jack ngoác miệng cười “Anh thì nhớ cả hai lần đó đấy, Cathy”

“Jack, đây cũng sẽ là lần đầu tiên khác” cô ôm anh thật chặt khi anh cởi quần áo, chiếc váy lụa của cô chạm vào da Ryan “Nằm xuống nào”

“Cathy, hôm nay em đẹp hơn bao giờ hết”

“Em không muốn ai cướp anh ra khỏi tay em đâu” Cathy cùng anh nằm xuống giường. Anh đã sẵn sàng và cô cugx thế. Caroline vén chiếc áo ngủ và cưỡi lên anh. Tay Ryan tìm thấy ngực Cathy, và Cathy dắt tay Ryan vào đúng vị trí, lên xuống nhịp nhàng trên người anh, biết rằng anh không thể duy trì được lâu, và cô cũng thế.

Jack tự nhủ không có người đàn ông nào may mắn được như anh, xoa nắn gò bồng đảo của cô và có kìm chế bản thân nhưng không thành công. Nhưng nụ cười gần như ngây ngất của cô khiến anh hài lòng

“Không tệ” 1 phút sau Cathy nói, hôn tay anh

“Chỉ tập dượt chút thôi”

“Tối nay còn nhiều thời gian” cô nằm xuống bên cạnh anh “đây là lần em thỏa mãn nhất sau một thời gian đấy. Giờ, anh đói không?”

Ryan nhìn quanh phòng “Anh, ờ…”

“Đợi đã” Cô nhảy ra khỏi giường và quay lại với 1 chiếc áo tắm có tên khách sạn có in trên đó “Em muốn anh mặc ấm vào”

Họ ăn tối trong yên lặng. Nói gì lúc này là thừa. Khoảng thời gian sau đó, họ như trở lại thuở đôi mươi, tràn đầy tình yêu tuổi trẻ, trải nghiệm tình yêu, khám phá những bí ẩn của nó, dường như mỗi khi bạn rẽ qua một góc, bạn sẽ khám phá ra một thế giới mới tuyệt vời mà bạn chưa từng thấy trước đây. Jack tự nhủ, đã lâu lắm rồi anh mới được trải qua cảm giác này, nhưng rồi anh vứt ngay ý nghĩ đó qua đầu. Sau món tráng miệng, anh làm ly sâm panh cuối cùng

“Anh phải dừng uống thôi” Nhưng không phải tối nay

Caty đã uống xong ly của mình, đặt nó lên bàn “Ngừng uống sẽ rất tuyệt, nhưng anh không phải người nghiện rượu. Chúng ta đã chứng minh chuyện đó tuần trước rồi. Anh gần nghỉ ngơi và anh sẽ được nghỉ ngơi. Giờ thì em cần anh nhiều hơn”

“Anh còn nhiều lắm” Cathy đứng dậy, nắm lấy tay anh “Còn nhiều hơn nữa”

Lần này Jack là người chủ động. Khi trở lại giường, anh tự tay cởi bộ đồ ngủ của cô qua đầu và vứt chiếc áo ngủ của mình xuống sàn nhà, kế bên chiếc áo ngủ của Cathy

Nụ hôn đầu của họ dường như kéo dài đến vô tận. Anh bế Cathy lên, đặt cô lên giường. Hai người họ tiếp tục hôn nhau cuồng nhiệt, và chẳng mấy chốc anh đã có Cathy bên dưới, cảm thấy một luồng hơi ấm từ bên dưới truyền qua cơ thể. Lần này anh làm tốt hơn, kiểm soát bản thân cho đến khi Cathy ưỡn lưng và có vẻ cầu xin, nét mặt kỳ lạ mà mọi đàn ông đều muốn nhìn thấy ở vợ mình. Cuối cùng tay anh chạm tới lưng Cathy và nâng cô lên chạm tới ngực anh. Cathy yêu cách anh làm thế này, yêu sức mạnh của người đàn ông này nhiều như cô yêu lòng tốt của anh. Và khi mọi chuyện kết thúc, anh nằm bên cạnh cô. Cathy kéo Ryan lại gần, mặt anh áp vào bộ ngực gần như phẳng lì của cô

“Anh chẳng bao giờ có vấn đề gì đâu” cô thì thầm vào tai anh, không ngạc nhiên bởi những gì xảy ra tiếp theo. Cô hiểu anh rất rõ, đến mức cô ước mình có thể tự tha vì đã quá ngu ngốc để quên đi điều đó. Ryan khóc và run rẩy khắp người. Cathy ôm anh thật chặt, cảm nhận những giọt nước mắt của anh rơi xuống ngực cô. Thật là một người đàn ông tốt bụng, mạnh mẽ.

“Anh là một người chồng tồi, một người cha tệ”

Cô áp má vào đỉnh đầu anh “Gần đây cả hai chúng ta đều không làm tốt cẩ mà, Jack, nhưng chuyện đó đã qua rồi, đúng không?”

“Ừ” anh hôn ngực cô “Sao anh lại tìm được người như em chứ?”

“Jack, anh thắng em mà. Trong trò chơi cuộc đời, anh đã thắng được em. Em có được anh. Anh có nghĩ rằng tất cả các cặp đôi trên thế giới đều hợp nhau như vậy không? Tất cả những cặp đôi em thấy ở nơi làm việc chẳng được như thế đâu. Có lẽ họ chỉ không muốn cố gắng, hoặc có thể họ chỉ quên đi”

“Quên?”

Cái mà em cũng suýt nữa thì quên “Giàu hay nghèo, dù tốt hay xấu, ốm đau hay khỏe mạnh, chúng ta sẽ cùng nhau già đi. Anh nhớ không? Jack, em cũng đã hứa như thế. Em biết anh tốt thế nào và anh thật tốt. Tuần trước em đã cmn đối xử tệ bạc với anh…em xin lỗi vì mấy thứ khủng khiếp em đã làm đó. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi”

Anh đã ngừng thổn thức “Cảm ơn, cưng”

“Cảm ơn, Jack” Những ngón tay cô lướt trên lưng Ryan

“ý em là sao?” anh ngước nhìn lên thấy khuôn mặt đang mỉm cười của Cathy, nụ cười dịu dàng mà người phụ nữ dành cho chồng mình.

“Em đang nghĩ lần này có thể là một cô con gái nữa”

“Nghe hay đấy”

“ngủ đi anh”

“Chờ một chút” Jack đứng dậy đi về phòng tắm, rồi quay lại phòng ngủ. 10 phút sau anh đã ngủ thiếp đi. Cathy ra khỏi giường, mặc bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm rồi trở lại phòng khách, gọi điện cho quầy lễ tân và bảo họ hủy yêu cầu mà Ryan vừa dặn đánh thức anh dậy vào sáng hôm sau. Bây giờ Cathy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ vào Nhà Trắng. Thế giới chưa bao giờ đẹp hơn đêm nay, giá như cô có thể nói Ryan đừng làm việc cho những người này…..

* * * * * *

Chiếc xe tải dừng lại để đổ nhiên liệu ở Lexington, Kentucky. Viên tài xế dừng lại mười phút trong quán cà phê của trạm xăng để ăn bánh kếp và uống cà phê – anh ta thấy rằng bữa sáng giúp cho mình tỉnh táo trên đường – rồi đi tiếp. Phần thường 1000usd nghe thật hay và chắc chắn anh ta phải đi qua Mississippi trước giờ cao điểm giao thông ở St. Louis.