← Quay lại trang sách

Chương 31 VŨ CÔNG

Khi âm thanh giao thông ngoài cửa sổ đánh thức, Ryan biết mình đã dậy muộn. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đang chiêu sáng. Đồng hồ tay chỉ 8.15 phút. Anh cảm thấy hoảng sợ nhưng giờ có sợ cũng muộn rồi, đúng không? Jack rời giường và đi vào phòng khách, thấy vợ đang pha cà phê

“Hôm nay em không phải đi làm à?”

“Em phải hỗ trợ một ca phẫu thuật đã bắt đầu từ vài phút trước, nhưng Bernie đã làm thay em rồi. Nhưng em nghĩ anh nên mặc quần áo bây giờ đi”

“Anh đi làm bằng cách nào đây?’

“John sẽ đón anh lúc 9.00”

“Được” Ryan đi tắm. Trên đường qua tủ quần áo, anh thấy trong đó có sẵn áo comple, sơ mi và cà vạt đã sẵn sàng. Vợ anh đã lên kế hoạch rất cẩn thận. Không khỏi mỉm cười, Jack chưa bao giờ nghĩ vợ mình là một bậc thầy – hay bà thầy- về bày mưu tính kế. Vào lúc 8.40 anh đã tắm rửa và cạo râu xong “Em biết anh có cuộc hẹn phía bên kia đường vào lúc 11,00”

“em không biết. Gửi lời chào đến con phù thủy Elliot giúp em” Cathy mỉm cười

“Em không thích cô ta, đúng không?” anh hỏi lại

“Cũng giống như anh thôi. Cô ta một giáo viên đại học tệ hại, luôn tỏ ra thông minh và kiêu ngạo”

“Anh cũng thấy thế. Mà cô ta cũng không thích anh lắm”

“Em thấy rồi. Bọn em vừa có cuộc chiến nhỏ hôm qua. Em nghĩ là mình đã thắng” Cathy nhận xét

“Nhân thể, chuyện gì xảy ra hôm qua thế?”

“Ồ, chỉ là chuyện giữa phụ nữ với nhau thôi” Cathy dừng lại “Jack….”

“ừ, em yêu?”

“Em nghĩ đã đến lúc anh bỏ việc rồi”

Cathy nhìn chiếc đĩa đang ăn sáng “Anh nghĩ có thể em đúng. Anh còn vài thứ phải làm…khi nào xong mấy việc này….”

“Mất bao lâu?” cô hỏi

“Khoảng 2 tháng. Anh không thể rời vị trí bây giờ, em yêu. Anh được tổng thống bổ nhiệm, với sự đồng ý của thượng viện, nhớ không? Em không thể cứ thế bỏ ngang việc được…nếu làm thế trông anh giống như đào ngũ vậy. Vẫn có những quy tắc mình cần giữ”

Cathy gật đầu. Cô đã nhận được lời hứa “Em hiểu, Jack. 2 tháng đủ rồi. Anh định sẽ làm gì sau đó không?”

“Anh gần như có thể thích làm ở đâu cũng được, Trung Tâm nghiên cứu chiến lược và quốc tế, quỹ Di Sản, có thể là Trung Tâm Nghiên cứu Cao cấp về Quan hệ Quốc tế tại Đại học Johns Hopkins. Hồi ở Anh, anh có nói chuyện với Basil. Ông ấy nói khi em lên đến cấp này rồi, em không bao giờ có thể thực sự thoát khỏi nó. Hmph. Anh thậm chí có thể viết thêm 1 cuốn sách ….”

“Sau khi anh nghỉ việc, chúng ta có thể làm một chuyến du lịch dài, khi bọn trẻ được nghỉ ở trường”

“Anh đã nghĩ….?”

‘Jack, em sẽ không nghén sớm đâu”

“Em thực sự nghĩ tối qua sẽ có em bé?”

Đôi mắt cô đảo qua nghịch ngợm. Thời gian canh vừa đúng và cô đã có 2 cơ hội, đúng không? “Có chuyện gì thế? Anh cảm thấy được không?”

Chồng cô mỉm cười “Thường thì anh tệ hơn thế”

“Hẹn gặp tối nay nhé?”

“Đã bao giờ anh nói với em rằng anh yêu bộ đồ ngủ đó đến mức nào chưa?”

“Bộ đồ cưới đó hả? Có chút công thức nhưng em thấy nó có hiệu quả trực tiếp đấy.tiếc là giờ chúng ta không còn thời gian nữa, đúng không?”

Jack quyết định tốt hơn nên rời khỏi đây, nếu không anh không dứt ra được mất “ừ, em yêu, nhưng anh phải làm việc bây giờ, em cũng thế đấy”

“Awww” Cathy tinh nghich

“Anh không thể nói với Tổng Thống rằng mình đi làm muộn vì mải tán tỉnh vợ phía bên kia đường” Jack tiến đến hôn vợ “Cảm ơn, em yêu”

“Không có gì, Jack”

Ryan vừa bươc ra khỏi cửa khách sạn đã thấy Clark đứng đợi ngay cạnh xe. Anh bước vào

“Chào buổi sáng, tiến sỹ”

“Chào John. Anh vừa phạm 1 sai lầm”

“Là gì?”

“Cathy biết tên thật của anh. Bằng cách nào thế?”

“Cậu không cần biết chuyện đó” Clark trả lời, đưa chiếc cặp “Chết tiệt, đôi khi tôi tôi ước mình bị đuổi việc, cậu biết không?”

“Tôi chắc anh từng phá vài luật lệ nào đó rồi”

“Ừ, đúng thế” Clark quay đầu “Khi nào chúng ta nhận được cái gật đầu cho chiến dịch Mexico?”

“Đó là lý do vì sao tôi đang đến Nhà Trắng đây”

“11 giờ à?”

“Đúng vậy” Ryan hài lòng khi thấy CIA vẫn hoạt động bình thường khi anh vắng mặt. Khi đến tầng thứ 7, anh thấy mọi người vẫn đang vùi đầu vào việc. Ngay cả Marcus cũng đến văn phòng

“Sẵn sàng đi chưa?” Jack hỏi giám đốc

“Ừ, dự định xuất phát tối nay. Trạm Nhật Bản đã lên kế hoạch gặp Lyalin”

“Marcus, xin hãy nhớ rằng ông ấy là Điệp viên MUSASHI và thông tin của ông ấy là NIITAKA. Sử dụng tên thật, ngay cả khi ở trong văn phòng này, là một thói quen xấu”

“Ừ, Jack. Cậu đang định gặp Tổng Thống sớm vì chiến dịch Mexico à?”

“Đúng vậy”

“Tôi thích kế hoạch cậu đưa ra đó”

“Cảm ơn Marcus, nhưng công thuộc về Clark và Chavez. Vậy ý kiến của ông sao?” Jack hỏi

“Tiến hành đi”

“Đưa họ quay trở lại Phòng chiến dịch?”

“Nếu họ thành công lần này, Tổng Thống sẽ phê duyệt, và tôi cũng thế”

“Hợp lý” Jack nghĩ, thật suôn sẻ làm sao. Anh tự hỏi tại sao lại thế nhỉ.

* * * * * *

Bác sỹ Kaminiskiy xem lại các phim chụp và tự rủa vì đã mắc sai lầm hôm trước. Chuyện gần như không thể, nhưng…

Nhưng không thể như thế. Không phải ở đây. Đúng không? Anh ta phải tiến hành thêm vài xét nghiệm nữa, nhưng đầu tiên anh ta phải bàn bạc với đồng nghiệp người Syria đã. Bệnh nhân này đã được chuyển đến một bệnh viện khác, có phòng cách ly bức xạ. Ngay cả nếu Kaminiskiy sai thì bệnh nhân này cũng phải cách ly hoàn toàn

* * * * * *

Russell khởi động xe nâng, dành vài phút tìm hiểu cách điều khiển. hắn tự hỏi không hiểu người chủ trước đây cần thứ này làm gì nhưng cũng chả quan trọng. Vẫn còn đủ áp suất trong bình propane, hắn không cần phải lo lắng. Vì vậy hắn quay trở lại ngôi nhà

Người dân Colorado rất thân thiện. Các nhà phân phối báo địa phương đã lắp sẵn hộp đựng báo ở cổng sát đường xe qua. Russel đã nhận được tờ báo buổi sáng, vừa nhấm nháp ly cà phê vừa đọc báo. Ngay sau đó hắn nhận ra có một tin cực tốt

“Wow” hắn khẽ nhận xét

“Marvin, chuyện gì thế?”

“Tôi chưa từng chứng kiến chuyện này trước đây. Fan của đội Vikings đang lên kế hoạch 1 buổi diễu hành…hơn 1000 xe và buýt. Chết tiệt” hắn để lý “Bọn họ sẽ chặn cả con đường….” Hắn giở trang tiếp để xem dự báo thời tiết

“Ý anh là sao?”

“Bọn họ chắc chắn sẽ tràn xuống xa lộ I-76 để đến Denver. Chuyện này sẽ gây ra một số lộn xộn. Chúng ta định đến đó vào buổi trưa, có thể muộn hơn chút…cùng thời gian với đoàn diễu hành đến….”

“Diễu hành…ý anh là sao? Định diễu hành chống lại cái gì?” Qati hỏi

“Không thực sự là diễu hành” Russell giải thích “hơn thế, à, kiểu diễu hành bằng ô tô. Fan sẽ đi từ Minnesota thành một nhóm lớn. Anh biết không, chúng ta cần phải đặt phòng sớm đi. Có một khách sạn ở gần sân bay. Chuyến bay của chúng ta khi nào nhỉ?” Hắn dừng lại “Chúa tôi, tôi thật thiếu suy nghi, đúng không?”

“Ý anh là sao?” Ghosn hỏi lại

“Thời tiết” Russell trả lời “Đây là Colorado, giờ đang là tháng 1. Sẽ thế nào nếu chúng ta gặp môt cơn bão tuyết?” Hắn lướt nhanh qua trang báo. ừm…

“Sẽ cản trở việc lái xe, ý của anh là thế à?”

“Đúng vậy. Coi này, chúng ta cần phải đặt phòng trước, chọn một trong những nhà nghỉ ngay cạnh sân bay. Chúng ta có thể đến đó trước đêm diễn ra trận đấu….hoặc tôi sẽ đặt phòng trước 2 – không 3 đêm, vậy là sẽ không gây ra bất kỳ nghi ngờ gì. Chúa ơi, tôi hy vọng họ vẫn còn phòng trống” Russell bước tới chỗ có điện thoại, mở quyển trang vàng đặt ngay cạnh đó. Hắn phải gọi đến 4 cuộc điện thoại mới tìm được 1 phòng có 2 giường đôi trong một khách sạn tư nhân nhỏ cách sân bay 1 dặm. Trước đó hắn đã cố gắng không sử dụng thẻ tín dụng của mình, nhưng giờ phải dùng đến đó. Hắn không thích chuyện này chút này, nó khiến hắn để lại một manh mối lần ra mình.

“Chào buổi sáng, Liz” Ryan bước vào phòng và ngồi xuống “Hôm nay cô thế nào?”

Vị cố vấn an ninh quốc gia không thể chịu đựng sự chế diễu này thêm được nữa. Cô ta đã có một cuộc khẩu chiến với vợ tên khốn này tối qua – ngay trước mặt các phóng viên! – và bị công khai chế diễu. Bất kể Ryan có liên quan gì đến chuyện đó hay không, đêm qua chắc chắn hắn ta được 1 tràng cười sảng khoái. Tệ hơn nữa, cái con khốn bé nhỏ đó cũng ám chỉ đến cả Fowler, đúng không? Tổng Thống cũng đã được nghe kể chuyện tối qua “Anh đã sẵn sàng báo cáo chưa?’

“Chắc chắn rồi”

“Vậy tiếp đi” cô ta sẽ để cho Bob xử lý chuyện này

Helen D’Agustino nhìn 2 sỹ quan bước vào PHòng Bầu Dục. Tất nhiên, cô cũng đã nghe chuyện. Một mật vụ đã nghe được toàn bộ câu chuyện và đề tài về Tiến sỹ Elliot giờ đang trở thành đề tài bàn tán sau lưng rôm rả của mọi người

“Chào buổi sáng, Tổng Thống” cô nghe thấy Ryan nói, và cánh cửa đóng lại

“Chào buổ sáng, Ryan. Được rồi, tôi nghe đây”

“Sir, kế hoạch của chúng tôi thực ra khá đơn giản. 2 sỹ quan CIA sẽ đến Mexico, tại phi trường, họ sẽ giả danh là nhân viên bảo trì máy bay. Họ sẽ làm những công việc thông thường như dọn dẹp gạt tàn, dọn nhà vệ sinh. Trước khi rời đó họ sẽ đặt hoa tươi ở khoang phía trên. Một chiếc micrô như vậy được giấu trong vật trang trí nhỏ” Ryan lấy từ trong túi ra một thiết bị truyền tin bằng nhựa và đưa cho Tổng thống. “Những thứ này sẽ truyền tín hiệu đã được khai thác đến một máy phát thứ cấp được giấu trong một cái chai. Máy phát này sẽ gửi tín hiệu ra khỏi máy bay bằng tần số EHF –tần số siêu cao. Cùng đi với chiếc 747 này sẽ có 3 chiếc máy bay khác nhận tín hiệu, một máy thu giấu kín khác có ghi âm trên máy bay cũng sẽ được lắp thêm, được sử dụng làm máy dự phòng để liên lạc trên không và chiếc còn lại có thể đóng vai trò che đậy. Khi bị phát hiện, phía Nhật Bản sẽ tưởng đó là máy ghi âm bỏ túi do phóng viên đi cùng đoàn Thủ Tướng đặt. Tất nhiên, chúng tôi không hy vọng chuyện này sẽ xảy ra. Chúng tôi có người tại sân bay Dulles chịu trách nhiệm thu hồi thiết bị. Trong bất cứ trường hợp nào, tín hiệu điện tử nhận được sẽ được xử lý sao cho ngài nhận dược thông tin sau vài giờ kể từ khi họ hạ cánh”

“Rất tốt. Cơ hội thành công thế nào?” Chánh văn phòng Nhà Trắng Arnold van Damm hỏi. Tất nhiên, ông ta phải có mặt. Chuyện này mang tính chính trị nhiều hơn an ninh quốc gia. Các rủi ro chính trị của hoạt động này ở mức cao, nhưng nếu thành công thì phần thưởng thật xứng đáng

“Sir, những chiến dịch kiểu này không thể đảm bảo 100% thành công. Nếu Thủ Tướng Nhật nói điều cần biết trên máy bay, chúng ta sẽ biết, nhưng cũng có thể trên đó ông ấy chẳng thảo luận gì liên quan đến chuyện đó. Tất cả thiết bị này đã được kiểm tra và nó hoạt động tốt. viên sỹ quan hiện trường đang điều hành chiến dịch này là người rất có kinh nghiệm và thành tích. Anh ấy đã từng thực hiện những phi vụ khó hơn trước đây”

“Như là?” van Damm hỏi lại

“Như là cứu vợ và con gái Gerasimov ra khỏi Nga vài năm trước” Ryan mất hơn 1 phút giải thích thêm chuyện này

“Chiến dịch này co đáng mạo hiểm không?” Fowler hỏi lại

Câu hỏi này khiến Ryan hơi ngạc nhiên “Sir, chuyện đó tùy ngài quyết định”

“Nhưng tôi muốn hỏi ý kiến của cậu”

“Đáng, thưa Tổng Thống, nó đang để mạo hiểm. Từ những thông tin thu được từ NIITAKA chúng ta thấy họ tỏ ra rất kiêu ngạo. Một thứ gì đó giống thế này sẽ khiến bọn họ hẳn sốc và buộc phải ngồi xuống bàn chuyện trung thực với chúng ta”

“Cậu có đồng ý về chính sách đối phó với Nhật Bản của chúng ta không?” van Damm hỏi, khiến Ryan còn ngạc nhiên hơn cả câu hỏi trước

“Tôi đồng ý hay không đồng ý đâu có gì quan trọng, nhưng để trả lời câu hỏi của anh thì có, tôi đồng ý”

Vị Chánh văn phòng Nhà Trắng không dấu được ngạc nhiên “Nhưng chính phủ trước – sao cậu chưa bao giờ kể cho chúng tôi?”

“Anh chưa bao giờ hỏi, Arnie. Tôi không phải là người tạo ra các chính sách của chính phủ, nhớ không? Tôi chỉ là một gián điệp. Tôi làm việc phải làm, miễn là nó hợp pháp”

“Cậu hài lòng với tính hợp pháp của chiến dịch này không?” Fowler hỏi, không thể không mỉm cười

“Tổng Thống, ngài là luật sư, không phải tôi. Nếu tôi không biết các chi tiết kỹ thuật thuộc khía cạnh luật pháp – và tôi không biết thật – thì tôi phải giả sử rằng ngài ngài, một viên chức tòa án, sẽ không ra lệnh cho tôi vi phạm pháp luật”

“Tiết mục khiêu vũ hay nhất tôi từng xem kể từ vở Ballet Kirov diễn ở Trung tâm Kennedy mùa hè năm ngoái” van Damm cười phá lên

“Ryan caauja biết rõ tất cả các hoạt động. Tôi phê duyệt đồng ý chiến dịch này” Sau một chút cân nhắc, Fowler cất lời “Nếu chúng ta có được thông tin mình cần, thì sẽ thế nào?”

“Chúng ta phải nói chuyện với mấy người bên Bộ Ngoại Giao” Liz Elliot thông báo

“Chuyện đó sẽ dẫn đến những nguy hiểm tiềm tàng” Ryan nhận xét “người Nhật đang thuê rất nhiều người từ bộ phận đàm phán thương mại. chúng ta phải đưa ra giả thuyết rằng họ có tay trong”

“Gián điệp thương mại?” Fowler hỏi lại

“Tại sao không chứ. NIITAKA chưa bao giờ cung cấp bằng chứng chính xác về chuyện này, nhưng nếu tôi là những nhân viên bên đó, đang tìm cách nghỉ việc ở nhà nước và tìm kiếm một công việc có mức lương nửa triệu đô – giống như rất nhiều người bên đó đang làm – vậy thì tôi nên làm gì để chứng minh giá trị tiềm ẩn của bản thân? Tôi sẽ làm giống y như cahs một sỹ quan hay gián điệp Liên Xô đang thể hiện sự chân thành với chúng ta. Ngài cần đưa ra thứ gì đó trước làm quà tặng. Điều đó là bất hợp pháp, nhưng chúng ta đâu có cách nào điều tra được. Vì lý do đó, việc phổ biến thông tin liên quan đến hoạt động này rất nguy hiểm. Trước tiên, ngài cần nghe quan điểm của Bộ trưởng Talbot và 1 số ít người khác, nhưng tôi nghĩ sẽ nên rất cẩn thận về mức độ phổ biến thông tin. Thêm vào đó, cũng cần chú ý chuyện thủ tướng Nhật có thể biết chuyện ngài biết về những gì ông ấy nói trên máy bay – và nếu ông ấy biết những lời nói đó chỉ có đề cập ở trên máy bay đó – thì ngài có thể gây ra rủi ro tiết lộ côn nghệ thu thập thông tin tình báo”

Tổng thống cau mày chấp nhận

“Hãy làm như thể thông tin đó rò rỉ ở Mexico thì sao?” van Damm hỏi

“Sẽ rất phức tạp” Ryan đồng ý

“Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nói thẳng trực tiếp với ông ta về thông tin này?” Fowler hỏi

“Thật khó để chống lại một cú dội thẳng, thưa tổng thống, Và nếu chuyện này rò rỉ, Quốc Hội sẽ nổi giận. Đó là một trong những vấn đề của tôi. Tôi yêu cầu được đề cập chiến dịch này với Al Trent và Sam Fellows. Sam có thể giở trò, nhưng Al có vài lý do chính trị để không thích người Nhật”

“Tôi có thể ra lệnh cho cậu không báo cáo với ông ta…”

“Sir, đó là một điều luật mà tôi không định vi phạm vì bất kỳ lý do gì”

“Tôi có thể buộc cậu phải tuân thủ lệnh đó” Fowler nhận xét. Ryan lại ngạc nhiên. Cả anh và Tổng Thống đều biết rõ hậu quả của lệnh đó. Những gì Cathy nói lại vang lên trong đầu. Thực ra, đây cũng là lý do tốt để từ chức khỏi chính phủ “Chà, có lẽ không cần thiết. Tôi mệt mỏi phải chơi trò vỗ tay với những người này. Họ đưa ra một thỏa thuận, và họ sẽ giữ lời hoặc chơi trò lá mặt lá trái với một tổng thống đang giận dữ. Tệ hơn nữa, ý tưởng rằng ai đó có thể lật đổ Tổng thống của một quốc gia theo cách thức hèn hạ là điều đáng khinh. Mẹ kiếp! Tôi ghét tham nhũng”

“Coi nào, Sếp” van Damm bình luận “ngoài ra, cử tri sẽ ủng hộ”

“Tên khốn đó” Fowler tiếp tục sau một lát yên lặng. Ryan không thể nói bao nhiêu phần trăm trong đoạn hội thoại vừa rồi là sự thật, bao nhiêu là đóng kịch “Ông ta nói với tôi rằng ông ta sẽ ghé qua để tìm hiểu vài chi tiết, để chúng tôi hiểu nhau hơn và tất cả những gì ông ta thực sự lên kế hoạch là lật bàn. Chà, chúng ta sẽ chờ xem. Tôi đoán ông ta sẽ nhận được bài học” rồi chủ đề cuộc nói chuyện lại thay đổi “Ryan, tôi không thấy cậu tối qua”

“Vợ tôi bị đau đầu, sir. Tôi phải về. Xin lỗi”

“Giờ đã ổn chưa?”

“Rồi, sir, cảm ơn ngài”

“Hãy để người bên cậu triển khai đi”

Ryan đứng dậy “vâng, thưa Tổng Thống” Van Damm theo chân anh ra ngoài và đi bộ cùng anh theo hướng Cửa Đông

“Làm tốt lắm, Jack”

“ừ, họ bắt đầu thích tôi từ khi nào ấy nhỉ” Jack khô khốc. Cuộc gặp diễn ra quá mức suôn sẻ

“Tôi không biết chuyện gì xảy ra tối qua nhưng Liz thật sự có các cảm với vợ cậu”

“Họ nói chuyện gì đó, nhưng tôi không biết”

“Jack, muốn nghe lời nói thẳng không?” Van Damm hỏi. Rayn biết cuộc đi bộ nói chuyện thân thiện ra cửa này chắc chắn có ý đồ, dấu hiệu không phải quá rõ ràng rồi sao?”

“Khi nào, Arnie?”

“Tôi muốn nói lẽ ra đây chỉ là do công việc, chứ không phải việc cá nhân, nhưng một số lý do cá nhân lại liên quan đến. Tôi xin lỗi, Jack, nhưng chuyện là như thế đấy. Tổng Thống sẽ để cậu ra đi một cách đàng hoàng”

“Ông ta tốt thật” Jack thờ ơ

“Tôi đã cố, Jack. Cậu biết rõ là tôi thích cậu. Nhưng những chuyện này cứ xảy đến”

“Tôi sẽ ra đi trong yên lặng. nhưng…”

“Tôi biết. Không ai giở trò trước hay sau khi cậu từ chức. Cậu sẽ được tham khảo ý kiến, có lẽ lên kế hoạch cho vài nhiệm vụ đặc biệt, kiểu như tư vấn. Cậu ra đi trong danh dự. về chuyện đó, tôi đảm bảo với cậu. Và cả Tổng Thống cũng thế. Jack, ông ấy không tệ, thực sự không phải. Ông ấy là thằng khốn cứng rắn và một chính trị gia giỏi, nhưng cũng là người trung thực như bất kỳ ai tôi biết. Chỉ là cách suy nghĩ của cậu và ông ấy khác nhau quá – và ông ấy là Tổng Thống”

Jack định nói nếu thực sự có đầu óc tỉnh táo thì đã chấp nhận những quan điểm bất đồng, nhưng rồi anh chỉ nói “Như tôi nói, tôi sẽ ra đi yên ả. Tôi cũng đã làm công việc này đủ dài rồi. Đã đến lúc xả hơi một chút, ngắm hoa hồng và chơi với bọn trẻ”

“Nghe hay đấy” van Damm vỗ lên vai anh “Nếu vụ này diễn ra tốt đẹp thì Sếp sẽ khen ngợi cậu trong lá đơn từ chức. Thậm chí chúng tôi se để Callei Weston soạn thảo nó”

“Arni, anh hành xử giống dân chuyên nghiệp rồi đấy” Ryan bắt tay và ra chỗ ô tô. Van Damm hẳn sẽ ngạc nhiên nếu nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười của anh

“Anh phải làm đến như vậy sao?”

“Elizabeth, dù tôi có nhiều quan điểm khác biệt với cậu ta thì cậu ta cũng đã phục vụ quốc gia rất tốt. Tôi không đồng ý với cậu ta về nhiều thứ nhưng cậu ta chưa bao giờ nói dối tôi và luôn cố gắng cho tôi những lời tư vấn tốt” Fowlwr trả lời, nhìn vào chiếc micro bọc nhựa. Đột nhiên ông ta tự hỏi không biết nó vẫn đang bật hay không

“Em đã kể cho anh nghe chuyện xảy ra tối qua”

“Em đã có điều mình muốn. Cậu ta sẽ từ chức. Ở địa vị này, em không cần phải vứt người ta ra khỏi cửa. Em hãy xử lý chuyện này thật văn minh và đàng hoàng, nếu không chuyện sẽ trở nên lộ liễu và khiến em trở nên hẹp hòi và ngu ngốc về mặt chính trị. Tôi đồng ý với em chuyện cậu ta là đồ cổ, nhưng ngay cả đồ cổ cũng xứng đáng được trưng bày trong viện bảo tàng”

“Nhưng…”

“Dừng ở đây, OK, Em đã cãi nhau với vợ cậu ta tối qua, tôi rất tiếc về chuyện đó, nhưng loại người gì lại trừng phạt một người chỉ vì những gì vợ người ta đã làm?”

“Bob, em có quyền mong đợi anh hỗ trợ!”

Fowler không thích cách nói kiểu này, nhưng ông ta vẫn lịch sự trả lời “Và em đã có sự ủng hộ đó rồi, Elizabeth. Giờ, đây không phải là nơi và thời điểm thích hợp để bàn mấy chuyện thế này”.

Marcus Cabot đến Căn Cứ Không Quân Andrews ngay sau bữa trưa để bay đến Hàn Quốc. Bên trong chiếc máy bay được trang trí xa xỉ hơn so với vẻ bề ngoài. Nó là chiếc máy bay vận tải Starlifter C-141B của Không Quân Hoa Kỳ, trang bị 4 động cơ, thân máy bay trông hơi giống một con mãng xà. Ông ta thấy trong khoang hàng của máy bay có lắp đặt nhà di động với bếp, phòng khách, phòng ngủ. C-141 rất ồn, đặc biệt ở đuôi máy bay nên trong khoang cũng có cả thiết bị cách âm. Ông đi đến buồng lái phía trước để gặp phi hành đoàn. Phi công là một đại úy khoảng 30 tuổi có mái tóc vàng. Thực ra, có 2 phi hành đoàn. Đây là một chuyến bay dài, phải dừng tiếp nhiên liệu ở Căn Cứ Không Quân Travis tại California, và phải thực hiện ba lần tiếp nhiên liệu trên không trên đường băng qua Thái Bình Dương. Đây chắc chắn cũng là chuyến bay khá chán và ông sẽ ngủ nhiều nhất có thể. Ông băn khoăn liệu việc phục vụ chính phủ có xứng đáng được thế này không, nhưng biết rằng Ryan sẽ từ chức – Arnold van Damm đã hứa với ông ta như thế – nhưng chuyện này cũng dâu có giúp gì cho tương lai của ông ta. Vị giám đốc CIA thắt dây an toàn và bắt đầu xem hồ sơ. Mộ hạ sỹ quan không quân mang cho ông ta ly rượu khi máy bay bắt đầu đi taxi

* * * * * *

Vào cuối ngày hôm đó, John Clark và Domingo Chavez cũng bay tối Mexico City. Viên sỹ quan trẻ nghĩ sẽ tốt hơn là đến sớm một chút để thích nghi và sắp xếp. Thành phố Mexico nằm trên một cao nguyên, có tình trạng ô nhiễm không khí nghiêm trọng. Họ đã đóng gói cẩn thận tất cả các thiết bị phụ vụ nhiệm vụ lần này và hy vọng không gặp vấn đề gì với hải quan. Không ai mang theo vũ khí, tất nhiên, kiểu nhiệm vụ lần này cũng không cần thiết phải dùng đến thứ đó

* * * * * *

Chính xác sau 38 giờ 40 phút kể tư khi rời cảng Norfolk, chiếc xe tải đã rời khỏi xa lộ liên bang. Đoạn đường vừa qua rất dễ dàng. Mất thêm khoảng 15 phút viên tài xế vận dụng mọi kỹ năng để đưa thiết bị vào ụ bê tông ngoài nhà kho. Mặt trời dịu mát làm tan tuyết trên đường, để lại một vũng nước sâu 6 inch khiến tài xế xe tải phải thử ba lần. Viên tài xế nhảy xuống và đi bộ tới dock hàng

“Làm thế nào mở cái container này?” Russell hỏi

“Tôi sẽ chỉ cho anh” viên tài xế cạo sạch bùn khỏi ủng, và dùng tay vặn nắm cửa container “Có cần giúp hạ hàng xuống không?”

“Không, tôi sẽ tự làm. Có cà phê trong nhà đấy”

“Cảm ơn, sir. Tôi sẽ uống 1 cốc”

“Chà, chuyện dễ thật” Russell nói với Qati khi thấy người tài xế đã bỏ đi. Marvin mở cánh cửa và thấy một chiếc hộp lớn duy nhất có dán chữ Sonny xung quanh, bảng ký hiệu mũi tên cho biết mặt này hướng lên và biểu tượng ly rượu cho biết đây là vật dễ vỡ. Có một pallet gỗ dưới hộp gỗ. Marvin dùng xe nâng nhấc quả bom ra khỏi thùng đưa vào kho, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng một phút. Russell tắt động cơ xe nâng và phủ một tấm bạt lên thùng. Khi tài xế xe tải đi uống cà phê trở về, cửa container đã bị khóa trở lại

“Chà, anh sẽ nhận được tiền thưởng” Marvin nói, đưa tiền mặt. Viên tài xế đếm. Giờ thì anh sẽ lái xe đưa cái container này trở lại Norfolk, nhưng trước tiên phải đến trạm dừng gần nhất dành cho tài xế để ngủ 8 tiếng đã

“Rất vui được làm việc với ông, sir. Ông nói ông có 1 công việc khác cho tôi vào khoảng 1 tháng sau?”

“Đúng thế”

“Vậy liên lạc với tôi theo số này nhé” viên tài xế đưa card cho hắn

“Quay về luôn à?’

“Sau khi tôi dành chút thời gian nghỉ ngơi đã. Tôi vừa nghe trên radio đêm mai sẽ có tuyết. Họ nói sẽ là một cơn bão to”

“Thời tiết này trong năm thường thế, đúng không?”

“Đúng vậy. Chúc ông có ngày tốt lành, sir”

“Đi đường cẩn thận” Russel nói, bắt tay lần nữa

“Để cho hắn đi thật là một sai lầm’ Ghosn nhận xét bằng tiếng Ả Rập với chỉ huy

“Tôi nghĩ không đâu. Dù sao hắn cũng chỉ nhìn thấy mỗi khuôn mặt của Marvin, chấm hết”

“Đúng thế”

“Cậu đã kiểm tra chưa?” Qati hỏi

“Hộp đóng không hư hại gì cả. Ngài mai tôi sẽ kiểm tra chi tiết hơn. Tôi có thể nói là chúng ta đã sẵn sàng rồi’

“Ừ”

* * * * * *

“Em muốn nghe tin tốt hay tin xấu nào?” Jack hỏi

“Tin tốt trước đi” Cathy trả lời

“Họ yêu cầu anh từ chức”

“Thế còn tin xấu?”

“Chà, em sẽ không bao giờ thực sự rời đi được. Họ muốn anh thỉnh thoảng quay lại, kiểu như tư vấn”

“Đó có là điều anh muốn không?”

“Công việc này dần sẽ ngấm vào máu mất rồi, Cathy. Em có muốn rời khỏi Hopkins và chỉ là môt bác sỹ làm việc ở phòng khám với những bệnh nhân chỉ ghé qua đo kính không?”

“Khối lượng công việc thế nào?”

‘Đôi lần mỗi năm, chắc thế. Trong những lĩnh vực đặc biệt mà anh biết rõ, Không phải mấy chuyện thông thường”

Ok, cũng hợp lý thôi- à, em không thích rời bỏ công việc hiện tại, em không thể từ bỏ việc dạy các bác sỹ trẻ được. Khi nào anh từ chức?”

“Chà, anh có 2 việc phải làm xong trước đó Rồi chúng anh sẽ đưa một ai đó thay thế phù hợp..” Foley thì sao nhỉ, Jack nghĩ, nhưng người đó…”

* * * * * *

“Chỉ huy, sonar đây”

“Chỉ huy, đang nghe” viên sỹ quan hoa tiêu trả lời

“Sir, tôi có một mục tiêu tiềm năng, hướng 2-9-5, rất mơ hồ, nhưng không biến mất”

“Đến đây”

Khoang sonar cách khoang chỉ huy chỉ 5 bước ngắn “Cho tôi xem nào”

“Ngay đây, sir” viên sỹ quan sonar chỉ vào 1 đường trên màn hình. Trên thực tế, khá mờ, được tạo thành từ nhiều đốm sáng nhỏ, nhưng có thể nhìn thấy một dải tần số cụ thể và theo thời gian, nhiều đốm sáng nhỏ hơn lần lượt xuất hiện trên màn hình, tạo thành một đường không rõ ràng. Sự thay đổi duy nhất trong dòng là một sự lệch hướng nhẹ “Tôi vẫn chưa thể báo cáo đó là gì”

“Nói cho tôi xem nó không thể là gì”

“Nó không phải là mục tiêu trên mặt nước và tôi không nghĩ đó là tiếng ồn ngẫu nhiêu, sir” viên thượng sỹ lấy bút vẽ hình “Ngay chỗ này. Tôi khẳng định nó phải là cái gì đó”

“Cậu còn có tín hiệu nào khác không?”

“S-15 ở đây là một tàu thương mại, hướng về phía đông nam và cách cmn xa chúng ta – đây là mục tiêu CZ thứ 3 mà chúng tôi theo dõi kể từ khi bắt đầu ca làm việc, và chỉ vậy, Mr. Pitney. Tôi đoán gây ra tiếng ồn kiểu này không phải là thuyền câu cá đâu”

Trung úy Pitney gõ gõ vào màn hình “Đặt tên nó là S-16 và tôi sẽ cử người theo dõi. Chế độ thủy văn thế nào?”

“Dòng nước sâu có vẻ rất tốt hôm nay, sir. Tiếng ồn bề mặt tương đối lớn. Khó theo dõi đấy”

“Để mắt đến nó”

“Tuân lệnh” viên sỹ quan sonar quay lại nhìn màn hình. Trung úy Jeff Pitney quay trở lại phòng điều khiển, nhấc điện thoại lên và bấm số cabin thuyền trưởng

“Phòng hoa tiêu đây, thuyền trưởng. Chúng tôi đang có một mục tiêu sonar tiềm nâng, hướng 2-9-5, rất mờ. Người bạn của chúng ta có thể quay lại, sir…vâng, sir” Pitney troe máy và bật hệ thống loa 1-MC “Mọi người trong đội theo dõi điều khiển hỏa lực vào vị trí”

Thuyền trưởng Ricks xuất hiện sau đó 1 phút, mặc một bộ quần áo bảo hộ màu xanh lam và mang giày thể thao. Ngay khi vừa xuất hiện anh ta đã kiểm tra hành trình, tốc độ và độ sâu. Rồi anh ta tiến tới khoang sonar

“Cho tôi xem nào”

“Cái chứ chết tiệt đó lại vừa biến mất trước mặt tôi, sir” viên sỹ quan sonar rụt rè. Anh ta dùng một mảnh giấy vệ sinh – có một cuộn trên mỗi ống ngắm – tẩy đi những dấu chấm trước đó, và dùng bút chì vẽ lên những dấu mới “Sir, tôi nghĩ chúng ta đang có gì đó ở đây”

“Tôi hy vọng cậu không phá giấc ngủ của tôi vô ích” Rick lưu ý. Trung úy Pitney để ý thấy hai sỹ quan sonar khác trao đổi ánh mắt với nhau “Đang quay lại đấy sir. Ông biết đấy, nếu đây là một con Akula thì chúng ta hẳn thu được tiếng động máy bơm trên quang phổ này…”

“Bên tình báo nói rằng nó vừa được đại tu. Tụi Ivan biết cách khiến cho nó yên lặng hơn” Ricks nói

“Tôi cũng đoán vậy…nó đang di chuyện chậm về phía bắc ước tính phương hướng 2-9-7” cả hai đều biết rằng ước tính này có thể sai lệch khoảng 10 độ. Ngay cả với máy móc đắt tiền của bên Hải quân thì đánh giá hướng đi từ khoảng cách xa vẫn có sai số

“Còn có ai đó quanh đây nữa không?” Pitney hỏi lại

“Omaha lẽ ra ở đâu đó quanh phía nam Kodiak. Chỗ này không đúng phương hướng, nên không phải nó. Chắc chắn đây không phải mục tiêu trên mặt biển chứ?”

“Không thể nào, thuyền trưởng. Nếu nó là tàu diesel, tôi đã biết, và nếu là hơi nước, tôi cũng sẽ biết. Nó không có tiếng động trên mặt nước. Phải mà một mục tiêu tàu ngầm, thuyền trưởng ạ. Chỉ có thế thì mọi thứ mới hợp lý”

“Pitney, chúng ta đang ở howngs 2-8-1 à?”

“Vâng, sir”

“Rẽ trái sang 2-6-5. Chúng ta sẽ thiết lập một đường cơ sở tốt hơn để phân tích chuyển động của mục tiêu, cố gắng ước tính khoảng cách trước khi quay lại”

Quay lại ư, Pitnet nghĩ. Chúa ơi, các tàu ngầm tên lửa đạn đạo đáng nhẽ không làm mấy việc này. Tất nhiên, anh phải tuân theo, truyền lại mệnh lệnh

“Giao điểm địa tầng ở đâu?”

“Sâu 150 feet, sir. Đánh giá dựa trên tiếng ồn bề mặt, sóng khoảng 25 feet” sỹ quan sonar nói thêm “Vì vậy mục tiêu có thể tiếp tục lặn sâu để di chuyển suôn sẻ”

“Mẹ kiếp, lại mấy nó rồi….chà chúng ta sẽ xem chuyện gì xảy ra khi cái đuôi này duỗi thẳng ra..” Ricks thò đầu ra khỏi khoang sonar và nói duy nhất 1 từ “Cà phê” Anh ta chưa bao giờ nghĩ những người lính sonar cũng có thể cần uốn cà phê. Năm phút sau, các chấm sáng trên màn hình lại xuất hiện ở vị trí ban đầu

“OK, tôi nghĩ hắn ta đã quay lại” viên sỹ quan nói thêm “hướng đi giờ giống như 3-0-2”

Ricks bước ra khỏi phòng sonar, bước tới bàn hải đồ. Trung úy Shaw đang tính toán, cạnh đó là một sỹ quan lái tàu “Phải hơn 100.000 yard. Tôi giả thiết nó đang bẻ lái hướng theo đông-bắc, tốc độ không quá 10 hải lý. Phải hơn 100 ngàn yard hoặc hơn” Shaw và viên sỹ quan chỉ huy nghĩ, làm tốt lắm, rất nhanh. Ricks gật đầu cộc lốc và quay lại khoang sonar

“Xác nhận, giờ đang nhận được vài tân số trên kênh 50hz. Bắt đầu có mùi của con Akula rồi, có lẽ thế”

“Cậu chắc chắn phải có một kênh rất tốt”

“Vâng, thuyền trưởng, khá tốt và đã được cải tiến thêm chút ít. Cơn bão đó sẽ thay đổi khi nhiễu loạn xuống đến độ sâu chúng ta đang ở, sir”

Rick lại đi đến phòng điều khiển “Mr. Shaw?”

“Ước tính tốt nhất la 115k yard, hướng đông bắc, tốc độ 5 hải lý, có lẽ chênh môt hoặc hai hải lý, sir. Nếu tốc độ cao hơn số đó thì khoảng cách đang ở rất xa”

“Được rồi, tôi muốn chúng ta quay từ từ, rẽ phải sang 0-8-0”

“Tuân lệnh, sir. Bánh lái, quay bánh lái phải 5 độ, chuyển sang hướng mới 0-8-0”

“Quay phải 5 độ, rõ. Sir. Bánh lái đã quay phải 5 độ, đang chuyển hướng mới 0-8-0”

“Rất tốt” Từ từ chậm rãi, chiếc tàu USS Maine quay rất chậm để không cho mảng kéo sonar quá nhiều uốn ong. Mất khoảng 3 phút nó mới ổn định chạy theo hướng mới, làm điều mà chưa có tàu ngầm tên lửa đạn đạo nào trong Hạm đội Mỹ từng làm trước đây. Trung tá Claggett bước vào phòng điều khiển ngay sau đó

“An nghĩ hắn sẽ dự định duy trì hướng đi mới này trong bao lâu?” anh hỏi Ricks

“Nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì?”

“Tôi nghĩ tôi sẽ theo hình bậc thang” Dutch trả lời “và sẽ quay sang hướng nam, thay vì hướng bắc, đảo ngược điều chúng ta làm ở Biển Barents, phải không? Khoảng thời gian giữa các lần quét sẽ sẽ xác định khoảng cách tách biệt của phạm vi tìm kiếm. Bằng cách này, chúng tacó thể nhận được thông tin có giá trị, nhưng vẫn phụ thuộc vào các số liệu được hiển thị khi đó, chúng ta sẽ phải thật cẩn thận xem cách bám đuôi hắn thế nào, đúng không?”

“Chà, tôi không cách nào tiếp cận hắn d ưới 30.000 yard. Vì vậy….chúng ta sẽ tiến gần ở khoảng cách 50.000 cho đến khi chúng ta có cách nào tốt hơn, rồi còn xem hoàn cảnh có cho phép không nữa. Một trong 2 chúng ta ần ở đây kiểm soát tình hình cho đến khi còn có ‘hàng xóm’ thế này”

“Đồng ý” Claggett gật đầu. Anh dừng lại một chút rồi trầm giọng hỏi “Thế quái nào OP-O2 (Cục tác chiến) lại đồng ý điều này?”

“Thế giới giờ an toàn hơn, đúng không?”

“Tôi cho rằng như thế, sir”

“Cậu đang ghen tị thì thấy tàu ngầm tên lửa đạn đạo đang làm công việc giống như một tàu ngầm tấn công?”

“Sir, tôi không biết OP-O2 nghĩ cái quái gì, hoặc ai đó trong số họ muốn chúng ta trở nên linh hoạt hay gì đó”

“Cậu không thích chuyện này?”

“Không, thuyền trưởng, tôi không thích. Tôi biết chúng ta có thể làm được, nhưng tôi không nghĩ chúng ta nên làm việc đó”

‘Có phải cậu đã nói chuyện với Mancuso chuyện này?”

“Cái gì?” Claggett lắc đầu “Không, sir. Chà, ông ấy có hỏi tôi chuyện đó và tôi nói rằng chúng ta có thể làm được. Tôi không ở vị trí nên tham gia thảo luận mấy chuyện này”

Vậy cậu đã nói chuyện gì với anh ta vậy? Ricks rất muốn hỏi câu đó, nhưng tất nhiên, anh ta không thể mở miệng hỏi.