← Quay lại trang sách

Chương 32 ĐÓNG SỔ

“Cần tôi giúp không?” Russell hỏi

“Cảm ơn Marvin, nhưng tôi thích tự mình làm làm hơn, để không bị phân tâm ấy mà” Ghosn nói

“Tôi hiểu. cần thì cứ gọi nhé”

Ibrahim mặc bộ quần áo dày nhất và đi bộ ra ngoài trời lạnh. Tuyết rơi khá dày. Tất nhiên hắn từng nhìn thấy tuyết ở Lebanon nhưng không giống thế này. Trận bão tuyết mới bắt đầu nửa giờ trước mà giờ tuyết đã dày đến 3cm. Gió bắn nơi này cũng lạnh đến thấu xương, cái lạnh hắn chưa từng nếm trải, mới đi đến chuồng gia súc cách đó 60m mà hắn đã cảm thấy lạnh cắt da cắt thịt. Tầm nhìn hạn chế xuống còn chưa đến 200m, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng ô tô chạy trên đường cao tốc gần đó chứ thậm chí không nhìn thấy đèn xe. Vừa bước chân vào chuồng hắn đã tiếc khi thấy tòa nhà này không có máy sưởi. Ghosn tự nhắc bản thân tuyệt đối không để chuyện nảy ảnh hưởng đến cảm xúc

Cái hộp carton che dấu quả bom được gỡ bỏ dễ dàng. Sau khi tháo hộp các tông ra, Ghosn nhìn thấy một hộp kim loại có một số bảng điều khiển và các đồng hồ đo khác trên đó, thoạt nhìn trông giống như một máy quay video thương mại, giống như Günther Bock gợi ý. Vỏ của máy được tái sử dụng từ phế liệu từ một đài truyền hình Syria. Các lỗ mở trên hộp kim loại chính là thứ mà Ghosn cần, và bên trong đủ rộng để chứa một máy bơm chân không dự phòng. Ghosn biết rằng máy bơm chân không dự phòng là vô dụng. Đồng hồ đo áp suất bên ngoài hộp cho thấy quả bom không bị dò gỉ chút nào. Hoàn toàn giống như dự định – Ghosn từng được Manfred Fromm khen là một người thợ cơ khí giỏi – nhưng nhìn thành quả thế này vẫn khiến hắn thấy vui. Tiếp theo hắn kiểm tra các pin, tổng có 3 pin, tất cả đều mới tinh, nguyên liệu nickel-cadmium và theo hắn thấy trên đồng hồ đo thì tất cả đều được sạc đầy. Tiếp đến là đồng hồ hẹn giờ. Sau khi chắc chắn rằng kíp nổ chưa kích hoạt, hắn kiểm tra đồng hồ hẹn giờ so sánh với đồng hồ của mình, đồng hồ đã được đặt thành giờ địa phương. Hắn phát hiện ra rằng đồng hồ của mình và thời gian trên thiết bị hẹn giờ đã sai ba giây, không biết cái nào sai. Tuy nhiên, như vậy là đủ. 3 thiết bị thủy tinh trong cái hộp này vẫn hoạt đông tốt, cho thấy chiếc hộp không bị va đập nghiêm trọng trong quá trình vận chuyển. Đúng như hắn hy vọng, những công nhân trên tàu đã rất cẩn thận

“Mày đã sẵn sàng rồi, bạn của tao” Ghosn thì thào. Hắn đóng cửa kiểm tra lại, đảm bảo mọi thứ kín kẽ, rồi thay thấy vỏ hộp carton bên ngoài, hà hơi ấm vào đôi tay mình rồi quay trở lại ngôi nhà

“Thời tiết sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch hoạch của chúng ta thế nào?” Qati hỏi Russell

“Có một cơn bão khác đang đến. Tôi tính rằng chúng ta sẽ lái xe vào tối mai và sẽ đến đó trước khi cơn bão đó đến. Dự báo cho biết trận bão tuyết tiếp theo sẽ không kéo dài lâu, nhưng tuyết trên đường có lẽ sẽ dày hơn. Nếu chúng ta đi giữa khoảng thời gian diễn ra 2 trận báo tuyệt thì đường sẽ ổn thỏa. Sau đó chúng ta sẽ ở nhà nghỉ và đợi thời gian đến lúc thích hợp, được không?”

“Được. Còn xe tải thì sao?”

“Hôm nay tôi sẽ tiến hành sơn, sau đó bật máy sưởi. Chỉ mất khoảng 2 giờ làm việc thôi. Tôi đã làm xong tất cả các tấm chữ rồi” Russell nói sau khi uống hết cốc cà phê “Sau khi tôi sơn xong thì hãy cho quả bom lên, okay?”

“Mất bao lâu để sơn khô?” Ghosn hỏi

“Nhiều nhất là 3 giờ. Tôi muốn sơn thật là tốt, okay?”

“Đúng là như thế đấy, Marvin”

Russell bật cười khi dọn bát đĩa bữa sáng “Các anh, tôi không biết mấy nhà sản xuất phim sẽ nghĩ gì đây?” hắn quay đầu lại thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của 2 vị khách “Günther không kể gì với hai người sao?”

2 khuôn mặt vẫn trống rỗng

“Tôi đã từng xem bộ phim đó trên TV. Chủ Nhật Đen Tối. Một gã điên muốn sử dụng kinh khí cầu để giết tất cả mọi người trong sân vận động trong trận Superbowl”

“Anh đang nói đùa à” Qati nhận xét

“Không, Trong phim, họ đặt một vũ khí giết người khổng lồ dưới đáy kinh khí cầu, nhưng người Israel đã phát hiện ra và các nhân viên CIA đã đến hiện trường kịp thời – các anh biết đấy, chuyện thường xảy ra trong mấy bộ phim ấy mà. Nếu đó là một bộ phim về người da đỏ, kỵ binh luôn đến đúng lúc để giết hết những người da đỏ man rợ”

“Trong phim này, mục tiêu là giết toàn bộ sân vận động à?” Ghosn hỏi, vô cùng bình tĩnh

“Hả- ồ, đúng vậy, đúng thế” Russell đang cho bát đĩa vào máy rửa “Không giống như cách chúng ta đang làm hiện tại” hắn quay lại “Này, đừng có tệ thế. Chỉ cần đưa tin lên TV thôi là các anh sẽ không thể tin nổi đâu. Sân vận động này có mái che, okay? Kiểu kinh khí cầu đó sẽ không hiệu quả đâu. Các anh cần phải có một quả bom hạt nhân hay đai loại thế mới giết được cả sân vận động được”

“Cũng là một ý tưởng” Ghosn ngoác miệng cười nói, không biết phản ứng của mình có phù hợp không

“Vài ý tưởng, ừ, cậu có thể bắt đầu một cuộc chiến tranh hạt nhân thực sự đấy – cứt thật, đoán xem những người đang sống ở Dokata có gì, tất cả bãi phóng SAC này ở đâu chứ? Tôi không đùa với loại trò chơi này đâu” Russell đổ chất rửa bát vào máy và bật máy “Chính xác thì cậu có gì trong thứ đó vậy?”

“Một hợp chất nổ vô cùng mạnh, tất nhiên có thể gây thiệt hại đáng kể cho sân vận động đó”

“Tôi cũng đoán thế. Chà, gián đoạn TV đâu có khó- chỉ cần chút kỹ năng thôi, cậu biết chứ? Và tôi nói cậu hay, việc đó sẽ gây ra hiệu quá khó mà tin được đấy”

“Đồng ý, Marvin, nhưng tôi muốn nghe ý kiến của anh về việc này” Qati nói

“Chúng tôi chưa bao giờ bị các tên khủng bố tiến hành hành động ở đây. Lần này sẽ thay đổi vài thứ. Mọi người sẽ không cảm thấy an toàn. Họ sẽ đặt các trạm kiểm soát và an ninh ở khắp mọi nơi. Điều đó sẽ khiến nhiều người bực mình, và sau đó khiến mọi người phải suy nghĩ. Có lẽ họ sẽ tìm ra điều gì sai trái. Đó là điều chúng ta muốn, phải không?”

“Chính xác, Marvin” Qati trả lời

“Tôi có thể giúp anh sơn không?” Ghosn hỏi. Hắn nghĩ, Russell quá tò mò và giai đoạn cuối cùng này không nên xảy ra biến số

“Rất vui lòng”

“Anh phải hứ sẽ bật lò sưởi lên đấy” viên kỹ sư mỉm cười

“Còn tùy, anh bạn, sơn có thể khô quá chậm. Tôi đoán trời này quá lạnh với các anh”

“Các anh sống ở nơi này hẳn khó khăn lắm”

Russell mặc áo khoác và đeo gang tay “Này, anh bạn, biết không, đây là nơi chúng tôi sống từ nhỏ đấy”

* * * * * *

“Ông thật sự muốn tìm thấy con tàu đó sao?” thuyền phó (Starpom) hỏi

“Tôi nghĩ chúng ta đang có một cơ hội tốt” Dubinin trả lời, đọc hải đồ “Hắn đang ở đâu đó chỗ này, cách xa bờ biển – chỗ kia có quá nhiều tàu cá – phía bắc khu vực này”

“Tuyệt vời, thuyền trưởng,chỉ cần tìm trong diện tích 2 triệu km2”

“Và chúng ta chỉ cần tìm kiếm hai phần ba diện tích đó thôi. Tôi nói chúng ta đang có một cơ hội tốt, không phải chắc chắn 100%. Trong 3 hoặc 4 năm tới chúng ta sẽ có RPV (tàu ngầm không người lái) đang được phát triển, đến lúc đó, chúng ta có thể đặt những chiếc máy thu sonar dưới đáy biển sâu” Những gì Dubinin đề cập đến là công nghệ mới nhất của tàu ngầm, một chiếc tàu ngầm mini robot, được điều khiển bởi tàu mẹ bằng những sợi cáp quang. Nó sẽ mang được cả các thiết bị cảm ứng và vũ khí, lặn rất sâu đến tận 1000 hay 2000m dưới đáy biển để khám phá xem dưới đó có thật sự giống như những gì các nhà lý thuyết vẫn viết hay không. Điều đó sẽ thay đổi cuộc chơi một cách căn bản “Có gì xuất hiện trên cảm biến nhiễu loạn không?”

“Không, thưa thuyền trưởng” Một trung úy trả lời

“Tôi không biết liệu những thứ này có xứng đáng với rắc rối….” viên sỹ quan phàn nàn “Lần trước nó vẫn hoạt động bình thường”

“Hồi đó biển lặng hơn bây giờ nhiều. Biển Bắc Đại Tây Dương có mấy khi bình yên trong mùa đông?”

“Nó vẫn có thể nói cho chúng ta biết điều gì đó. Phải làm mọi thứ có thể thôi. Sao cậu không lạc quan hơn chứ?”

“Ngay cả Ramius cũng chỉ theo dõi được một con Ohio một lần và đó là khi bên kia vẫn trong quá trình thử nghiệm và có vấn đề với trục quay. Và dù thế ông ấy cũng chỉ theo dõi được trong…bao lâu nhỉ? 70 phút”

“Chúng ta đã làm được điều này trước đây rồi”

“Đúng là thế, thưa thuyền trưởng” Viên thuyền phó đánh dấu trên hải đồ bằng bút chì.

Dubinin nghĩ về thông tin tình báo có đề cập đến kẻ thù này – một thói quen khó bỏ. Harrison Sharpe Ricks, thuyền trưởng, học viện hải quân, chỉ huy thứ hai của tàu ngầm tên lửa đạn đạo, theo báo cáo là một kỹ sư và kỹ thuật viên suất sắc, dự kiến sẽ được thăng chức cao hơn, có yêu cầu nghiêm ngặt đối với cấp dưới của mình và rất có uy tín trong Hải quân Hoa Kỳ. Dubinin tự nhủ ông đã mắc một sai lầm trước đây và nhất định sẽ không lặp lại

* * * * * *

“Chính xác là 50.000 yards” trung úy Shaw báo cáo

“Gã này không làm mấy điều như mấy Thằng Ivans điên thường làm” Claggett nghĩ ngay

“Hắn không mong đợi bị săn, đúng không?” Ricks hỏi

“Tôi đoán là không, nhưng cái đuôi của hắn ta không tốt như hắn nghĩ” Con tàu Akula đang tiến lên theo lộ trình tìm kiếm từng bước. Hướng đi cơ bản là từ tây nam đến đông bắc. Cứ khoảng 50.000 thước Anh, tức là 25 hải lý, nó lại quay về hướng đông nam để tìm kiếm, rồi quay trở lại lộ trình ban đầu, vậy là phạm vi mảng kéo sonar của con tàu Nga dự kiến khoảng 13 dặm. Claggett nghĩ, ít nhất đó là điều mấy gã tình báo sẽ nói

“Các cậu biết không, tôi nghĩ chungs ta sẽ giữ khoảng cách ở 50.000 yard, cẩn thận hết mức có thể” Sau khi suy nghĩ một lúc, Ricks thông báo “Gã này yên ắng hơn tôi tưởng nhiều”

“Tiếng ồn của động cơ đã giảm đi rất nhiều, phải không? Nếu đối phương không phải đang tuần tra mà cố gắng ẩn nấp….” Claggett rất vui khi thấy thuyền trưởng giờ đang hành động như một kỹ sư bảo thủ. Anh cũng không đặc biệt ngạc nhiên. Khi mọi thứ trở nên tốt hơn, Ricks luôn trở lại bình thường, nhưng với XO thì chuyện này rất ổn, anh luôn cho rằng sẽ là liều lĩnh khi sử dụng tàu ngầm tên lửa đạn đạo trị giá hàng tỷ đô la cho một cuộc tấn công chớp nhoáng.

“Chúng ta vẫn có thể theo dõi hắn ở khoảng cách 40, 35.000 yard”

“Thật sao? Nếu hắn ta giảm tốc độ, hiệu suất sonar mảng kéo sẽ cải thiện chứ?”

“Câu hỏi hay. Chắc chắn có cải tiến, nhưng bên tình báo nói mảng sonar kéo mới này của Nga rất giống của chúng ta…có lẽ không giống toàn bộ. Ngay cả thế, chúng ta vẫn biết được vài thông tin từ con chim kia đúng không?” Ricks hỏi rất thuyết phục. Anh ta đúng là đã nhận được đánh giá cao qua câu hỏi này.

“Vậy, cô nghĩ sao,MP?” Jack hỏi Mrs. Foley, cầm bản dịch trong tay. Cô đã quen đọc tài liệu bẳng bản gốc tiếng Nga

“Này tôi tuyển dụng ông ta đấy Jack. Ông ấy là của tôi”

Ryan nhìn đồng hồ. Vừa đúng lúc. Sir Basil Charleston là người rất đúng giờ. Đúng lúc đó điện thoại trên đường dây an ninh nổ chuông

“Ryan đây”

“Bas đây”

“Có tin gì không ông bạn?”

“Điều chúng ta nói chuyện ấy, tôi đã nhờ người kiểm ta. Không có gì hết, nhóc”

“Ngay cả tình báo của chúng tôi cũng có lúc không chính xác sao?” Jack nắm mắt lại, tựa hồ không muốn nghe tin này

“Đúng vậy,Jack, có thể. Bản thân tôi cũng thấy hơi kỳ lạ, nhưng nếu có tiếng gió thì bạn bè chúng tôi ở đó sẽ không bỏ qua chuyện này”

“Cảm ơn đã cố gắng, người anh em. Tôi nợ ông lần này”

“Xin lỗi đã không giúp được gì hơn” Đường dây cắt.

Ryan nghĩ, đây đúng là tin tồi tệ nhất. anh chăm chăm nhìn lên trần nhà “người Anh không thể xác nhận hay phủ nhận thông tin mà SPINNAKER đã gửi” Jack thông báo “Điều đó có nghĩa là gì?”

“Thật vậy sao?” Ben Goodley hỏi “Có nghĩa là chúng ta phải tự đánh giá?’

“Ben, nếu chúng ta có thể dự đoán được tương lai, chúng ta nên ra thị trường chứng khoán đánh vài quả kiếm tiền đi” Ryan tức giận

“Nhưng anh từng kiếm được rất nhiều tiền trên thị trường chứng khoán còn gì!” Goodley nói thẳng

“tôi chỉ gặp may với vài mã nóng thôi” Ryan chuyển chủ đề “Mary Pat, cô nghĩ sao?”

Mrs. Foley trông có vẻ mệt mỏi, dù sao thì cô cũng mới sinh con cách đây không lâu. Jack nghĩ anh nên nói chuyện nhẹ nhàng hơn với cô

“Tôi phải hỗ trợ điệp viên mình tuyển dụng, Jack. Cậu biết điều đó mà. Ông ấy là nguồn tin tình báo chính trị tốt nhất của chúng ta. Ông ấy gặp riêng được Narmonov. Đó là lý do vì sao ông ta có giá trị và đó là lý do vì sao báo cáo của ông ta thường khó chứng thực – nhưng nó chưa bao giờ sai, đúng không?”

“Điều tôi sợ hãi nhất chính là ôn ta bắt đầu thuyết phục tôi”

“Tiến sỹ Ryan, tại sao lại sợ hãi?”

“Vì tôi biết Narmonov. Người đàn ông đó có thể khiến tôi biến mất trong một đêm lạnh lẽo ngoài Moscow. Chúng tôi đã thỏa thuận và ông ấy đã giữ lời. Để làm được điều đó phải là người rất tự tin. Nếu ông ấy mất đi sự tự tin đó thì….thì mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn, rất nhanh và khó mà báo trước. Hai người có nghĩ đến điều gì đáng sợ hơn thế không?” Ryan liếc nhìn quanh phòng

“Khó mà tưởng tượng được” người đứng đầu văn phòng Nga thuộc Phòng thông tin tình báo công nhận “Tôi nghĩ chúng ta phải đi theo hướng này thôi”

“Tôi cũng thấy thế” Mary Pat đồng ý

“Ben, ý cậu sao?” Jack hỏi lại “Cậu đã tin gã này ngay từ đầu. Cậu đã lấy thông tin những gì ông ta nói để hỗ trợ cho luận điểm trong bài báo cáo ở trường Harvard”

Tiến sỹ Benjamin Goodley không thích bị hỏi thế này. Trong những tháng ở CIA, anh đã đã học được một bài học đắt giá nhưng quan trọng: Đưa ra một luận điểm trong giới học thuật rất dễ dàng, thảo luận nó quanh bàn ăn trưa với các đồng nghiệp Harvard cũng dễ dàng nữa, nhưng ở đây thì không. Các chính sách quốc gia được xây dựng dựa trên các ý kiến đưa ra tại đây. Và anh ta nhận ra, điều đó mới thực sự là cách mà hệ thống này hoạt động

“Tôi ghét phải nói điều này, nhưng tôi thay đổi quan điểm. Có một điều gì đó ở đây mà chúng ta vẫn chưa tìm ra”

“Có thể là gì?” người đứng đầu bộ phận tình báo Nga hỏi lại

“Xem xét logic theo khía cạnh này, nếu Narmonov phải xuống thì ai sẽ thay thế ông ta?”

“Kadishev là một khả năng, có thể nói chiếm khoảng 30% hoặc hơn” Mary Pat trả lời

“Về mặt học thuật – mẹ kiếp, bất kỳ cái gì – đó không phải là xung đột lợi ích sao?”

“M.P?” Ryan hỏi, nhướng mày

“Okay, vậy thì sao? Có khi nào ông ta nói dối chúng ta trước đây chưa?”

Goodley quyết định đi theo hướng này, giả bộ coi đây như một cuộc thảo luận học thuật “Mrs. Foley, tôi được lệnh tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy thông tin SPINNAKER có thể sai. Tôi đã kiểm tra mọi thứ được phép tiếp cận. Và điều duy nhất tôi tìm thấy là giọng điệu của báo cáo đã thay đổi đôi chút trong những tháng gần đây. Cái cách ông ấy sử dụng từ ngữ hơi khác. Các báo cáo gần đây có nhận xét quyết đoán hơn, ít suy đoán hơn. Giờ, điều đó có thể hợp với báo cáo – ý tôi là nội dung của chúng – nhưng….có lẽ có ý nghĩa gì đó được bao hàm trong đó”

“Cơ sở đánh giá của cậu là ngôn ngữ trong báo cáo?” Chuyên gia về Nga chế diễu hỏi lại “Nhóc, ở đây chúng tôi không làm việc kiểu đó”

“Chà tôi phải mang cái này đến Nhà Trắng” Ryan nói “Tôi phải nói với tổng thống rằng chúng ta nghĩ ông ta đã đúng. Tôi muốn Andrews và kantrowitz vào để chống lưng cho chúng ta- có ai phản đối không?” Không có ai phản đối “Được rồi, cảm ơn. Ben, cậu có thể ở lại đây 1 chút không? Mary Pat, tận hưởng cuối tuần đi. Lệnh đấy”

“Con bé khóc dạ đề cả đêm và tôi không được ngủ nhiều” Mrs. Foley giải thích

“Vậy thì hãy để Ed làm ca đêm đi” Jack đề nghị

“Ed không có ngực. Tôi cho con bú, nhớ không?”

“M.P, đã bao giờ cô nghĩ việc có ngực chính là trò của mấy người đàn ông lười biếng chưa?” Ryan toe toét hỏi lại.

Nhưng cái nhìn mệt mỏi trong mắt rõ ràng che dấu khiếu hài hước nơi cô “Ừ, chỉ ngủ được 2 giờ vào mỗi buổi sáng. Hẹn cậu vào thứ 2 tới”

Sau khi 2 người kia ra khỏi phòng Goodley ngồi lại ghế của mình “Okay, giờ anh có thể thét vào mặt tôi rồi”

Jack ra hiệu cho cậu ta bình tĩnh lại “Ý cậu là sao?”

“Vì đã đưa ra ra một ý kiến ngu xuẩn”

“Ý kiến ngu xuẩn cái mứt ấy. Cậu là người đầu tiên phát hiện ra điều đó. Cậu đang làm việc rất tốt”

“Nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy gì cả” anh chàng nhận được học bổng Harvard làu bàu

“Chưa, nhưng hướng đi của cậu không sai”

“Nếu thông tin này là thực thì anh có thể tìm kiếm thêm các nguồn khác để xác nhận không?” Goodley hỏi

“Dù có dùng tiền thi cũng ít hơn 50% cơ hội, có lẽ lên được 60% là cùng. Mary Pat nói đúng. Gã này đang đưa cho chúng ta thông tin mà chúng ta rất khó để chứng thực qua nguồn nào khác. Nhưng cậu cũng đúng: ông ta đang được hưởng lợi. Tôi phải báo cáo cái này cho Nhà Trắng muộn nhất cuối tuần này. Rồi tôi sẽ gọi cho Jake Kantrowitz và Eric Andrews để họ bay đến đây xem xét thông tin này và đánh giá nó trong tuần tới. Có kế hoạch đặc biệt nào cuối tuần này không?” Jack hỏi

“Không”

“Giờ thì có rồi. Tôi muốn cậu sắp xếp lại các ghi chú của mình và tập hợp nó lại thành một bản báo cáo đánh giá, một bản tốt vào” Ryan đập tay lên bàn “Tôi muốn nhìn thấy nó vào sáng thứ 2”

“Vì sao?”

“Vì cậu là người trung thực lý trí, Ben. Khi cậu nhìn vào thứ gì đó, cậu thực sự nhìn chứ không xen cảm tính vào”

“Nhưng anh chưa bao giờ đồng ý với các kết luận của tôi cả!” Goodley phản đối

“Không phải lúc nào cũng đồng ý, nhưng dữ liệu hỗ trợ của cậu luôn tốt nhất. Người ta không thể lúc nào cũng đúng. Cũng không thể lúc nào cũng sai. Quá trình tìm kiếm mới quan trọng, đấy là nguyên tắc tìm kiếm thông tin tình báo và cậu rất có khiếu ở điểm này, tiến sỹ Goodley. Tôi hy vọng cậu thích sống ở Washington. Tôi sẽ đề nghị cậu làm việc ở đây, đội B nội bộ, báo cáo thẳng cho DDI. Cậu sẽ là nhân vật số 2 trong Ban tình báo Nga. Cậu nghĩ mình có làm được không? Cẩn thận xem xét nhé Ben” Jack nói thêm “Cậu sẽ chịu rất nhiều sức nóng của Đội A truyền tới, phải làm việc trong thời gian dài, tiền lương không cao và tôi sợ rằng cậu sẽ cmn chẳng có cảm giác thành tựu nào vào cuối ngày đâu. Nhưng cậu sẽ được nhìn rất nhiều thứ hay ho và ý kiến của cậu thường được chú ý. Dù sao, báo cáo nộp thứ 2 này sẽ là bài kiểm tra đầu vào của cậu – nếu cậu quan tâm đến công việc. Tôi không biết cmn kết luận của cậu là gì nhưng tôi muốn có thứ gì đó để đối chiếu với những thứ tôi nhận từ người khác. Cậu chơi hay không?”

Goodley bồn chồn trên ghế và ngập ngừng nửa muốn nói nửa không. Chúa ơi, chuyện này sẽ hủy hoại sự nghiệp của anh ta sao? Nhưng anh ta không thể nói thế phải không. Anh ta hít một hơi thật sâu và nói. “Có điều anh nên biết”

“Okay”

“Khi tiến sỹ Elliot cử tôi đến đây….”

“Cậu được giao đến đây để chỉ trích tôi, tôi biết” Ryan cảm thấy thật buồn cười “Tôi khá quyến rũ, đúng không?”

“Jack, còn hơn cả thế….cô ta muốn kiểm tra hồ sơ cái nhân….để tìm ra thứ gì đó có thể chống lại anh”

Mặt Ryan chợt trở nên lạnh lùng “Và?”

Goodley đỏ mặt nhưng vẫn tiếp tục nói nhanh “Và tôi đã chuyển giao. Tôi kiểm tra hồ sơ của anh liên quan đến cuộc điều tra của SEC và đưa cho cô ta vài thứ liên quan đến tài chính – gia đình Zimmer, kiểu như thế” anh ta dừng lại “Tôi cảm thấy rất xấu hổ”

“Cậu biết được gì thêm không?’

“Về anh ư? Anh là một ông Sếp tốt. Marcus là một gã lười chảy thây, chỉ biết đóng bộ. Liz Elliot là một con khốn phản diện nham hiểm; cô ta thực sự thích thao túng người ta. Cô ta sử dụng tôi như một con chó săn. Phải, tôi đã học được vài điều. Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó lần nữa. Sir, tôi chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với ai như thế này trước đây, nhưng anh nên biết chuyện đó. Anh có quyền được biết”

Ryan nhìn chằm chằm vào mắt chàng trai trẻ cả phút, không biết liệu cậu ta có nói dối, phân tích những gì đang diễn ra trong đầu cậu ta. Cuối cùng, anh rút một điếu thuốc ra “Ben, tốt hơn là cậu nên có một báo cáo tốt”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức”

“tiến sỹ Goodley, tôi nghĩ cậu sẽ làm được”

* * * * * *

“Thế nào?” Tổng thống Fowler hỏi

“Thưa Tổng Thống, các bác cáo của SPINNAKER chắc chắn mất một số vũ khí hạt nhân chiến thuật từ kho quân đội Liên Xô và rằng KGB đang điên cuồng tìm kiếm”

“Ở đâu?”

“Khắp Châu Âu, bao gồm cả trong nội địa Liên Xô. Theo suy đoán, KGB vẫn trung thành với Narmonov, ít nhất đó là những gì Narmonov đang nghĩ – người của chúng ta nói rằng ông ấy không chắc lắm về chuyện này. Quân đội Liên Xô thì chắc là không, ông ta nói khả năng xảy ra đảo chính, nhưng Narmonov không có hành động cứng rắn nào. Khả năng quân đội tống tiền ông ta khá thật. Nếu báo cáo này chính xác, rất có thể cán cân quyền lực trên chính trường Nga sẽ thay đổi trong thời gian ngắn và hậu quả khó lường”

“Và cậu nghĩ sao?” Dennis Bunker chậm rãi hỏi

“Sự đồng thuận tại Langley rằng đây có thể là thông tin đáng tin cậy. Chúng tôi bắt đầu kiểm tra cẩn thận các thông tin liên quan. 2 tư vấn giỏi nhất chuyên về Nga từ đại học Priceton và Berkeley đã được mời. Thứ 2 tới họ sẽ tới để xem xét lại các dữ liệu chúng ta đang có”

“Khi nào các cậu sẽ đưa ra dự đoán rõ ràng hơn?” Ngoại trưởng Talbot hỏi

“Phụ thuộc ý ‘rõ ràng’ ở đây là gì. Vào cuối tuần tới chúng tôi sẽ đưa ra dự đoán sơ bộ. ‘Rõ ràng hơn’ thì cần nhiều thời gian hơn một chút. Tôi đã cố gắng nhờ đồng nghiệp người Anh chứng thực thông tin này, nhưng họ không thể”

“Những vũ khí đó có thể ở đâu?” Liz Elliot hỏi

“Nga là một nước có diện tích lớn” Ryan trả lời

“Nó là một thế giới lớn” Bunker nói “Kết quả tệ nhất của việc này có thể là gì?”

“Chúng tôi chưa bắt đầu đánh giá việc đó” Jack trả lời “Nhưng khi ông nói tới chuyện thất lạc vũ khí hạt nhân thì chắc chắn hậu quả không nhỏ rồi”

“Liệu có lý do gì để nghi ngờ đây chính là mối đe dọa tấn công chúng ta không?” Fowler hỏi

“Không, thưa tổng thống. Quân đội Liên Xô có lý trí và đây là một hành động ngu xuẩn”

“Lòng tin cuẩ anh vào tâm lý mấy người mặc quân phục thật cảm động” Liz Elliot nói “Anh thật cho rằng bọn họ thông minh hơn chúng ta sao?”

“Họ sẽ hành động nếu chúng ta yêu cầu” Dennis Bunker sắc lẻm “Tôi hy vọng cô nên dành chút tôn trọng họ, tiến sỹ Elliot”

“Chúng ta sẽ bàn cái này vào một ngày khác” Fowler nhận xét “Họ sẽ đạt được gì khi đe dọa nước Mỹ?”

“Thưa tổng thống, không gì cả” Ryan trả lời

“Đúng vậy” Brent Talbot nói

“Nếu mấy quả SS-18 được tháo gỡ hết thì tôi cảm thấy tốt hơn” Bunker lưu ý “Nhưng Ryan nói đúng đấy”

“Tôi cũng muốn có một bản báo cáo về điều đó” Elliot “Ngay lập tức”

“Cô sẽ nhận được nó” Jakc hứa

“Thế còn chiến dịch Mexico thì sao?”

“Thưa Tổng Thống, mọi người đã vào vị trí”

“Chuyện này là sao?” Ngoại trưởng hỏi

“Brent, tôi nghĩ đã đến lúc anh được nghe báo cáo về chuyện này. Ryan, cậu nói đi”

Jack dành vài phút để mô tả ngắn gọn bối cảnh và động cơ của chiến dịch.

“Thật không thể tin bọn họ lại làm thế. Thật quá đáng” Talbot nói

“Đó là lý do vì sao cậu không đến xem trận Superbowl à?” Bunker mỉm cười “Brent, tôi tin bọn Nhật dám làm thế đấy. Cần bao lâu thời gian để cậu có thể lấy bản ghi âm từ máy bay?”

“Dưa trên giờ ETA tới Washington, cộng với thời gian xử lý…khoảng 10 giờ tối hôm đó là xong”

“Bob, anh vẫn còn thời gian đến xem Superbowl” Bunker nói. Đây là lần đầu tiên Ryan thấy có ai đó nói chuyện vui vẻ với tổng thống kiểu như vậy.

Fowleer lắc đầu ‘Tôi có thể xem nó trên TV ở Trại David. Tôi cần sạc pin cho cuộc gặp lần này. Ngoài ra, cơn bão đó đã tràn tới Denver, có lẽ là vào chủ nhật. Đường quay lại Washington có thể khó khắn và Mật Vụ sẽ phải mất 2 giờ để thuyết phục tôi rằng đi xem một trận bóng không phải là một ý tưởng hay, vì khối lượng công việc tăng thêm, tất nhiên”

“Sẽ là một trận hay đấy” Talbot nói

“Cậu dự đoán bao nhiêu điểm?” Fowler hỏi. Chúa ơi, Ryan nghĩ

“Vikings sẽ dẫn trước 3” Bunker nói “Tôi sẽ đưa tất cả cầu thủ chính vào sân”

“Chúng ta sẽ tới đó cùng nhau” Talbot nói “miễn là Dennis không lái máy bay đó”

“Hãy để tôi lại trên ngọn đồi ở Maryland. Chà, ai đó phải quan tâm đến chính phủ chứ” Fowler mỉm cười. Jack nghĩ, nụ cười của ông ta thật kỳ lạ “Quay trở lại với công việc. Ryan; cậu nói chuyện này không phải là mối đe dọa với chúng ta?”

“Sir, để tôi nhấn mạnh lần nữa. Đầu tiên, tôi phải cố xác minh báo cáo của SPINNAKER đã, n ếu nó không đúng sự thật thì chúng ta không cần phải lo lắng”

“Cậu nói CIA ủng hộ nó”

“Có sự đồng thuận các ý kiến rằng báo cáo này có thể đáng tin. Chúng tôi hiện đang dùng mọi phương tiện để kiểm tra. Tôi đã trình bày toàn bộ quan điểm trước đó rồi”

“Được rồi” Fowler nói “Nếu nó không đúng thì chúng ta không cần lo lắng, đúng không?”

“Đúng vậy, thưa Tổng Thống”

“Và nếu nó đúng?”

“Vậy thì Liên Xô có thể gặp rủi ro bị tống tiền chính trị. Tệ nhất là một cuộc nội chiến có sử dụng các vũ khí hạt nhân”

“Đây không phải là một tin tốt – có thể đe dọa đến chúng ta không?”

“Không trực tiếp đe dọa đến chúng ta”

Fowler ngồi dựa vào ghế “Tôi nghĩ hợp lý đấy. Nhưng tôi muốn có một báo cáo đánh giá thực sự, thực sự tốt được đưa ra càng nhanh càng tốt”

“Vâng, sir, Hãy tin tôi, thưa tổng thống, chúng tôi đang kiểm tra mọi khía cạnh liên quan đến tình hình”

“Báo cáo tốt lắm, tiến sỹ Ryan” Jack đứng dậy chào tạm biệt. Sau khi họ rũ bỏ được anh thì cách đối xử có vẻ nhẹ nhàng hơn.

Chợ đen mọc lên như nấm sau mưa, chủ yếu nằm ở phía đông Berlin. Những người lính Liên Xô, vốn trước đây là những người kỷ luật nhất, đột nhiên thấy mình ở một thành phố phương Tây không bị chia cắt, đúng là cơ hội tốt để đào ngũ, biến mất. Điều bất ngờ là dù thoát khỏi vòng kiềm tỏa nhưng cũng rất ít người đầu quân vào phương Tây, một trong những nguyên nhân quan trọng là bọn họ thấy mình kiếm rất được ở thị trường mở công khai. Đám lính Liên Xô liên tục ngạc nhiên trước nhu cầu của người Đức, Mỹ và nhiều nước khác muốn mua quà lưu niệm của Hồng Quân – đai lưng, mũ lông, giày quân đội, đồng phục hoặc tất cả các vật dụng khác – và đám người ngu ngốc này trả bằng tiền mặt. Toàn những đồng tiền mạnh, usd, bảng anh, mark đức….gấp 10 lần giá trị ở Liên Xô. Danh sách bán cho những người mua kỹ tính hơn còn cả những mật hàng có giá trị cao như xe tăng T-80, nhưng để làm được điều này, bạn phải vượt qua cấp độ chỉ huy trước, chỉ cần anh ta loay hoay xử lý được đống giấy tờ là một chiếc xe tăng vô tình bị loại bỏ. Viên đại tá không chỉ nhận được một chiếc xe Mercedes 560SEL mà còn rất nhiều tiền mặt cho vào quỹ lương hưu của chính mình. Các cơ quan tình báo phương tây sẵn sàng trả để lấy được những gì mình muốn, để lại chợ trời cho đám người amateur và khách du lịch. Họ cho rằng chính phủ Liên Xô thờ ơ với loại việc này vì lý do đơn giản là thu hút ngoại tệ mạnh về cho đất nước, dù có bán rẻ đi chăng nữa. Người phương Tây thường thường trả gấp mười lần chi phí sản xuất thực tế cho những mặt hàng này. Vài người Nga còn nghĩ, khóa học nhập môn về chủ nghĩa tư bản này là khoản trả thêm cho đám lính sau khi họ kết thúc nghĩa vụ quân sự

Erwin Keitel tiếp cận một người lính Nga như thế, một trung sỹ cấp cao dựa trên bộ đồng phục anh ta đang mặc

“Xin chào” ông ta nói bằng tiếng Đức

“Không nói được tiếng Đức” người Nga trả lời “Tiếng Anh nhé?”

“Tiếng Anh cũng được”

“Được rồi” người Nga gật đầu

“10 bộ đồng phục” Keitel đưa tay ra, đảm bảo bên kia thấy được đúng con số

“10 à?”

“10, tất cả đều cỡ lớn, giống tôi” Keitel nói. Ông ta có thể nói rất tốt tiếng Nga nhưng có thể gây rắc rối và không đáng mạo hiểm “Đồng phục cấp đại tá, tất cả đều là đại tá, được không?”

“Đại tá – polkovnik. Sỹ quan chỉ huy, đúng không? Có 3 ngôi sao, đúng không?” người đàn ông vỗ vai ông ta

“Đúng vậy” Keitel gật đầu. “Đồng phục cho xe tăng. Phải là cho xe tăng”

“sao ông muốn mua thứ đó?” viên trung sỹ hỏi, phần lớn do lịch sự. Anh ta cũng là lính xe tăng, và lấy mấy thứ đồng phục Keitel muốn chẳng thành vấn đề gì

“Để làm phim – phim truyền hình”

“Phim truyền hình à?” mắt người đàn ông sáng lên “Thế còn thắt lưng, giày thì sao?”

“Có cần”

Người đàn ông liếc trái rồi phải, sau đó hạ giọng “Có cần súng không?”

“Anh có thể làm điều đó sao?”

Viên trung sỹ mỉm cười và gật đầu khoa trương, biểu hiện mình là một thương nhân nghiêm túc “Cần nhiều tiền đấy”

“Phải là súng lục của Nga, hàng chuẩn” Keitel nói, hy vọng mình cuộc trao đổi rõ ràng nhanh chóng

“phải, tôi có thể lấy được”

“Nhanh đến mức nào?”

“Một giờ”

“Bao nhiêu tiền?”

“5000 mark, không súng. 10 khẩu súng, thêm 5000 mark nữa”

Chà, Keitel nghĩ, đúng là vụ cướp đường cao tốc. Ông ta lại giơ ngón tay lên “10.000 mark, được, tôi trả” Để cho thấy mình thật sự nghiêm túc, ông ta nhét tờ 100 mark vào túi tên lính “tôi sẽ đợi trong 1 giờ”

“tôi sẽ quay trở lại đây, 1 giờ” tên lính nhanh chóng lẩn khỏi khu chợ. Keitel đi bộ đến một nhà hàng gần đó và gọi một cốc bia

“Nếu chuyện này còn dễ hơn nữa” ông ta nói với một bạn đồng hành “Tôi đã nghĩ đây là một cái bẫy”

“Anh có nghe nói họ bán xe tăng à?”

“Chiếc T-80. Phải, tại sao?”

“Willi Heydrich làm cú đó cho người Mỹ”

“Willi”? Keitel lắc đầu “kiếm được bao nhiêu?”

“500.000 mark. Cmn mấy thằng ngu người Mỹ. Mọi người đều có thể bắt bẫy”

“Nhưng họ đâu có biết được tương lai” người đàn ông đó cười gượng. 500.000 mart đủ để trung tá Wilhelm Heydrich giải ngũ tạo lập một cơ sở kinh doanh – giống như cái nhà hàng này – vầ có cuộc sống tốt hơn so với thời còn ở Stasi (cảnh sát mật). Heydrich từng là sỹ quan dưới quyền triển vọng nhất của Keitel, và giờ cũng bán mình, từ bỏ sự nghiệp, phản bội truyền thống chính trị và trở thành một người Đức mới. Quá trình đào tạo tình báo của anh ta giờ đã trở thành công cụ để anh ta làm cú chót kiếm bộn tiền từ người Mỹ

“Thế còn người Nga thì sao?”

“Viên sỹ quan thực hiện cú đó hả? Ha!” người đàn ông đó khịt mũi “2 triệu mark. Chắc chắn hối lộ cho viên sỹ quan sư đoàn, lấy chiếc Mercedes và gửi ngân hàng số còn lại. Sư đoàn thiết giáp đó đã được chuyển về Nga ngay sau đó, và tên thanh tra viên có lẽ thậm chí sẽ không nhận ra liệu một sư đoàn có thêm xe tăng hay bị mất một xe tăng…” Họ gọi thêm bia trong khi xem TV trên quầy bar – một thói quen xấu học được từ người Mỹ, Keitel nghĩ. Sau 40 phút, ông ta bước ra khỏi quầy rượu, đồng nghiệp phụ trách giám sát. Dù sao đây cũng có thể là một cái bẫy. Viên trung úy người Nga đã quay trở lại sớm hơn đã hứa. Anh ta không mang theo thứ gì ngoài một nụ cười

“Nó đâu?” Keitel hỏi

“Trong xe tải, ngay chỗ rẽ…” anh ta chỉ tay

“Ecke? Góc phố?”

“Da/ phải, đúng là từ đấy, góc phố. Um die Ecke” người này khoa trương gật dầud

Keitel vẫy tay ra hiệu với một người khác tiến tới chiếc xe. Erwin muốn người người lính rằng chỉ huy của anh ta sẽ nhận được bao nhiêu tiền, thường thì phần trăm của bọn họ mới to, nhưng cũng chẳng quan trọng, đúng không?

Chiếc xe tải nhẹ GAZ-69 của quân đội Liên Xô đỗ cách đó 1 đãy nhà. Việc dỡ hàng diễn ra khá dễ dàng vì các đồng nghiệp chỉ cần lùi chiếc xe ra phía sau xe tải và mở khoang hàng. Nhưng tất nhiên, đầu tiên Keitel phải kiểm hàng trước. Mười bộ quân phục ngụy trang chiến đấu, trọng lượng rất nhẹ, kết cấu tốt hơn quân phục thông thường, bởi vì đây là quân phục sĩ quan. Mũ nồi đen với ngôi sao đỏ và phù hiệu xe tăng cũ cho thấy rõ đây là đồng phục của quân đoàn thiết giáp. Mỗi bộ đồng phục mang cấp bậc đại tá với ba ngôi sao trên cầu vai, thắt lưng và ủng.

“còn súng đâu?” Keitel hỏi. Đầu tiên anh ta đảo mắt nhìn quanh phố, rồi lôi ra 10 hộp carton. Keitel chỉ 1 hộp, mở ra và thấy một khẩu Makarov PM. Đó là một khẩu 9mm tự động được mô phỏng theo khẩu Walther PP của Đức. Để tỏ lòng thành, người Nga còn tặng ông ta thêm 5 hộp đạn cỡ 9mm x 18 viên

“Tuyệt” Keitel nhận xét, rút tiền ra. Ông ta đếm đủ 9900 mark

“Cảm ơn” Người Nga nói “Nếu cần thêm thì cứ đến tìm tôi, được chứ?”

“Được, cảm ơn” Keitel bắt tau và ngồi vào xe

“Thế giới đang trở nên cái thứ gì thế nào” viên tài xế nói khi xe chuyển bánh. Nếu chuyện này xảy ra 3 năm trước thì mấy tên lính này sẽ phải ra tòa quân sự – thậm chí có lẽ còn bị xử bắn

“Chúng ta vừa tăng tổng kim ngạch giao dịch giữa Đức và Liên Xô thêm 10.000 mark”

Viên tài xế ngoác miệng cười “Doch, nhưng mấy cái đồ ‘cơ khí’ này có vốn ít nhất 2.000 mark sản xuất rồi! Họ nói sao nhỉ….?”

“Giá xỉ” Keitel không biết nên cười hay khóc “Mấy người bạn NGa của chúng ta học nhanh thật. Hoặc có lẽ thên muzhik không thể đếm quá 10”

“việc chúng ta đang lên kế hoạch quá nguy hiểm”

“Đúng là thế, nhưng được trả hậu mà”

“Anh nghĩ tôi làm việc này vì tiền sao?” giọng đầy góc cạnh

“Không, tôi cũng thế. Nhưng nếu chúng ta phải mạo hiểm mạng sống thì cũng đáng được tưởng thưởng chứ”

“Đại tá, đúng là thế”

Keitel cũng không thực sự biết mình đang làm gì, Bock không kể cho ông ta nghe mọi chuyện. Vì sự chuyên nghiệp, Keitel đã quên mất rằng mình đang làm việc với một tên khủng bố

* * * * * *

Ghosn nghĩ, không khí ở nơi này cứ như đứng yên. Hắn chưa bao giờ thực sự thấy tuyết dày đến thế. Cơn bão kéo dài lâu hơn so với dự đoán và dự kiến còn tiếp tục hơn 1 giờ nữa. Tuyết đã dày đến nửa mét, từng mảng lớn bông tuyết từ giữa không trung rơi xuống, phát ra âm thanh hắn chưa từng nghe thấy. Ghosn đứng trên ban công tự nhủ, đó là sự im lặng có thể nghe được

“Thích chứ, hả?” Marvin hỏi

“Ừ”

“Khi là một cậu nhóc, tôi từng chứng kiến nhiều cơn bão thực sự lớn, không giống thế này đâu, mấy cơn bão đó khiến tuyết dày cả feet – giống như cả mét tuyết rơi xuống cùng lúc ấy, anh bạn – và rồi trời đột ngột lạnh buốt, có khi âm 20 hay 30 độ. Khi cậu bước ra ngoài, cậu như bước tới một hành tinh khác và tự hỏi không biết cuộc sống ở nơi đây 100 năm trước diễn ra thế nào, khi mà phụ nữ và trẻ em phải sống trong lều, đám ngựa ở ngay ngoài, mọi thứ sạch bong và trong lành như vốn có. Hẳn phải có hương vị gì đó, anh bạn, nhất định phải có hương vị gì đó”

Ibrahim nghĩ, tên là là một người mơ mộng nhưng ngu xuẩn. với điều kiện sống như thế thì hầu hết trẻ em sẽ chết trước khi được 1 tuổi, do thiếu thức ăn mùa đông sẽ khiến chúng luôn trong tình trạng đói khát. Lúc đấy thì có gì cho ngựa ăn? Đào tuyết lấy cỏ cho nó ă nà? Bao nhiêu người và động vật sẽ chết rét dưới tuyết? Nhưng giờ hắn đứng đây ngưỡng mộ cuộc sống đó. Thật ngu xuẩn. Marvin dũng cảm, kiên trì và sức mạnh, thậm chí sẵn sàng cống hiến nhưng vấn đề là hắn hoàn toàn không hiểu thế giới này, không biết Chúa là gì, cả đời hắn sống trong mộng tưởng. Thật đúng là không may. Hắn có thể là một tài sản quý

“Khi nào chúng ta rời đi?”

“Các công nhân trên đường cao tốc sẽ dọn tuyết mất hàng giờ, ssau đó cậu sẽ lái xe. Xe này có cầu dẫn động trước và cậu sẽ không gặp vấn đề gì khi lái đâu. Tôi sẽ lái chiếc xe van. Không có gì phải vội, đúng không? Chúng ta không muốn mạo hiểm?”

“Đúng vậy”

“Vậy thì vào trong đi, không thì cả hai chúng ta chết cóng mất”

* * * * * *

“Bọn họ thật sự nên làm trong không khí nơi này đi” Clark vừa nói vừa ho

“Đúng là tệ” Chavaz đồng ý. Họ đã thuê một nơi nhỏ gần sân bay. Mọi thứ cần đều đã nhét vô tủ. Cũng đã liên lạc xong các mối cần tại sân bay. Đội dịch vụ thường xuyên đó sẽ bị ốm khi chiếc máy bay 747 đó đến. Tất nhiên là ốm giả, nhưng nó giúp cho 2 sỹ quan CIA trà trộn vào đó dễ dàng hơn. Người Mexico cũng không thực sự thích người Nhật, ít nhất là không thích đám quan chức Nhật vốn luôn bị coi là kiêu ngạo hơn người Mỹ – đối với dân Mexico thì quan điểm này rất rõ ràng. Clark nhìn đồng hồ, còn hơn 9 tiếng nữa máy bay của Nhật mới bay vào vùng không khí ô nhiễm này. Cuộc gặp với tổng thống Mexico chỉ là cuộc viếng thăm xã giao, họ thông báo thế, rồi sau đó đến Washington để gặp Fowler. Chà, việc này khiến cho Clark và Chavez làm việc dễ dàng hơn

* * * * * *

Sau nửa đêm, cả nhóm lên đường đến Denver. Nhóm bảo trì đường cao tốc bang Colorado đã làm việc chuyên nghiệp như thường khi. Những gì không thể được cạo được thì được chà muối và cát, thời gian lái xe tưởng mất 1 giò thì giờ thêm có 15 phút. Marvin phụ trách làm viêc với lễ tân khách sạn, trả tiền cho 3 nguoif và cố tình yêu cầu biên lai. Viên lễ tân lưu ý đến logo ABC trên xe tải và bắt đầu hối tiếc chỉ cung cấp phòng phía sau cho 3 người này. Nếu họ đỗ xe ở phía trước hẳn sẽ gây chú ý và giúp khách sạn có nhiều khách hơn. Ngay khi hắn rời đi, viên lễ tân quay lại với chiếc TV. Các fan Minnesota sẽ đến đây vào ngày mai và chắc chắn sẽ khiến lịch làm việc đảo lộn tùng phèo

* * * * * *

Cuộc họp với Lyalin dễ dàng hơn so với dự kiến. Cuộc gặp ngắn ngủi giữa Cabot và tân giám đốc tình báo Hàn Quốc diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với dự kiến – người Hàn Quốc khá chuyên nghiệp – vì vậy cho phép ông ta rời Nhật sớm hơn 12 giờ. Trạm trưởng CIA tại Tokyo đã sắp xếp một địa điểm gặp mặt vô cùng bí mật, đó là một khách sạn gần đại sứ quán, xung quanh là một khu vực rộng lớn với những con hẻm đông đúc, rất thích hợp cho các biện pháp giám sát và an ninh bên ngoài

“Đây là báo cáo gần đây nhất của tôi” điệp viên MUSHASHI nói, đưa qua chiếc phong bì

“’Tổng thống chúng tôi rất ấn tượng với chất lượng thông tin của anh” Cabot trả lời

“Cũng giống như tôi ấn tượng với mức tiền công được trả”

“Vậy, tôi có thể làm gì cho anh?”

“Tôi muốn chắc chắc chắn các ông nghiêm tục với tôi” Lyalin nói

“Chúng tôi chắc chắn sẽ như thế” Marcus bảo đảm. Thằng cha này nghĩ chúng ta trả cả triệu usd để vui chắc? ông ta tự hỏi. Đây là lần đầu tiên Cabot mặt đối mặt với một điệp viên. Dù đã được hướng dẫn về mấy cuộc nói chuyện kiểu này nhưng ông ta vẫn cảm thấy ngạc nhiên

“Tôi dự định sẽ đào tẩu trong 1 năm tới, cùng với gia đình. Chính xác thì các ông có thể làm gì cho tôi?”

“Chà, chúng tôi sẽ hỏi anh chi tiết, rồi hỗ trợ anh tìm nơi ở và công việc phù hợp”

“Ở đâu?”

“Bất kỳ đâu anh muốn, miễn hợp lý” Cabot kiềm chế lửa giận. Đây là loại công việc dành cho sỹ quan cấp dưới

“từ ‘miễn hợp lý’ của ông ở đây nghĩ là gì?”

“Chúng tôi sẽ không để anh sống đối diện với Đại Sứ Quán Nga. Chính xác thì anh tưởng thế nào?”

“Tôi vẫn chưa biết”

Vậy sao còn đưa ra chủ đề này “Anh thích loại thời tiết nào?”

“Tôi nghĩ là thích thời tiết ấm áp”

“Chà, vậy thì ở Florida đi, nhiều ánh mặt trời”

“Tôi sẽ xem xét chuyện đó” người đàn ông đó dừng lại “Ông không nói dối tôi đấy chứ?”

“Ông Lyalin, chúng tôi luôn chăm sóc khách hàng rất tốt”

“Okay, tôi sẽ tiếp tục gửi thông tin cho các ông” Nói xong câu đó, người đàn ông đơn giản đứng dậy bỏ đi. Marcus Cabot cố kìm chế không chửi thề nhưng vẻ mặt của ông ta khiến viên trạm trưởng Tokyo bật cười

“Đây là lần đầu tiên ông làm việc này phải không?”

“Ý cậu là cứ thế kết thúc à?” Cabot hầu như không thể tin được

“Giám đốc, đây là công việc rất buồn cười, nghe thì thật điên rồ, nhưng những gì ông vừa làm rất quan trọng” Sam Yamata nói “Giờ thì ông ấy đã biết rằng chúng ta thực sự quan tâm đến ông ấy. Tiện thể, việc ông đề cập đến Tổng thống đúng là khôn ngoan”

“Như cậu nói thôi” Cabot mở phong bì và bắt đầu đọc “Lạy Chúa Tôi!”

“Thông tin về chuyến đi của Thủ Tướng Nhật phải không?”

“Phải, mấy thông tin chúng ta chưa biết trước đây. Chuyển khoản ngân hàng, chi tiết khoản tiền hối lộ các quan chức khác. Chúng ta thậm chí còn không cần cài bọ trên máy bay….”

“Bọ trên máy bay?” Yamata hỏi

“Cậu chưa bao giờ nghe thấy tôi nói gì”

Viên trạm trưởng gật đầu “Sao có thể nghe thấy được? Tôi chưa bao giờ ở đây”

“tôi cần chuyển thông tin này về Washington thật nhanh”

Yamata nhìn đồng hồ “Chung ta đã lỡ chuyến bay thẳng đến Washington rồi”

“Vậy thì chúng ta sẽ fax theo đường dây an ninh”

“Chung tôi vẫn chưa cài đặt đường dây đó. Ý tôi là trên đường dây của CIA”

“mấy gã NSA thì sao?”

“Họ có đường dây đó, giám đốc nhưng chúng tôi được cảnh báo về an ninh hệ thống này”

“Tổng Thống cần cái này. Tôi phải gửi ngay lập tức. Cứ làm đi, theo lệnh của tôi”

“vâng, sir”