Chương 37 HIỆU ỨNG LÊN CON NGƯỜI
“Thuyền trưởng, chúng ta nhận được Lệnh Hành Động Khân Cấp (Emergency Action Message – EAM) từ ELF”
“Cái gì?” Ricks đang nhìn bảng biểu đồ, quay người hỏi lại
“Lệnh Hành Động Khẩn Cấp, thưa thuyền trưởng” viên sỹ quan thông tin đưa qua 1 tờ giấy mật khẩn ngắn
“Thời điểm rèn luyện tuyệt vời nhỉ” Ricks lắc đầu “Mọi người vào vị trí chiến đấu. Báo động cấp 1”
1 hạ sỹ quan ngay lập tức bật 1-MC và đưa ra thông báo “Trung tâm chiến đấu đây, Trung tâm chiến đấu đây. Tất cả mọi người vào vị trí chiến đấu” Sau đó, còi báo động điện tử phát ra một tiếng thét chói tai khiến ngay cả giấc mơ ngọt ngào nhất cũng phải kết thúc
“Mr. Pitney” Ricks nói qua tiếng ồn ã “Độ sâu ăng ten”
“Vâng, thuyền trưởng. Sỹ quan lặn, độ sâu 60 feet”
“Độ sâu 60 feet, rõ. Bánh lái, nâng 10 độ”
“Nâng 10 độ, rõ” một sỹ quan trẻ – phụ trách bánh lái thường là sỹ quan trẻ – kéo vô lăng về phía sau giống như trên máy bay “Sir, bánh lái đã lên 10 độ”
“Tốt lắm”
Gần như ngay sau đó các thủy thủ tràn vào phòng điều khiển như cơn lũ thuỷ triều. Sỹ quan phụ trách tàu – thường là sỹ quan phục vụ lâu nhất trên tàu – đảm nhiệm vị trí chiến đấu ngay trên bảng điều khiển. Anh là sỹ quan phụ trách lặn cấp cao của tàu ngầm này (ping Officer). Thiếu tá Claggett bước vào phòng, đứng ngay sau thuyền trưởng. Pitney, sỹ quan phụ trách bộ phận dẫn đường của con tàu, đã sẵn sàng tại vị trí chiến đấu. Những người lính khác cũng đã ngồi tại vị trí sẵn sàng. Tại đuôi tàu, các sỹ quan và nhân viên kỹ thuật đều cũng đã vào vị trí tương ứng theo đúng phân công tại Trung Tâm Kiểm Soát Tên Lửa (Missile Control Center—MCC) giám sát tình trạng 24 tên lửa Trident của tài Maine và phòng thiết bị phụ trợ, chủ yếu là giám sát động cơ diesel. Tại phòng điều khiển, 1C – sỹ quan liên lạc nội bộ – phụ trách gọi điện cho từng phòng ban để nghe báo cáo mọi người đã sẵn sàng
“Chuyện gì thế?” Claggett hỏi Ricks. Thuyền trưởng đưa qua lênh EAM “Diễn tập à?”
“Tôi cho là thế. Tại sao không?” Ricks hỏi lại
“Hôm nay là chủ nhật, phải không?”
“Sóng trên biển vẫn còn rất lớn à?”
Như để xác nhận điều đó, Maine bắt đầu rung chuyển. Máy đo độ sâu đang chỉ 290 feet và thân tàu khổng lồ đột ngột nghiêng 10 độ về phía mạn phải. Xuyên suốt con tàu, mọi người đảo mắt và nhỏ giọng phàn nàn. Hiếm có ai đi tàu mà không ít nhất 1 lần nôn. Đây đúng là môi trường hoàn hảo để say sóng mà. Hoàn toàn không hề có bất kỳ liên hệ nào với thế giới bên ngoài – tàu ngầm làm gì có cửa sổ – nên tai có thể nghe rõ tiếng tàu ngầm đang di chuyển, nhưng mọi thứ nhìn thấy bằng mắt vẫn bất động. Thành ra nó giống như tất cả các nhân tố từng gây đau khổ cho các phi hành gia Apollo bắt đầu tác động lên các thuỷ thủ nơi đây. Vô tình, mọi người đều đang lắc mạnh đầu như thể cố gắng loại bỏ một con bọ khó chịu nào đó ra khỏi đầu. Không ai, ngoại trừ Ricks biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng tất cả họ, không có ngoại lệ, đều hy vọng dù đang được yêu cầu làm quái gì thì cũng nên nhanh chóng quay trở lại điểm xuất phát ban đầu – ở độ sâu 400 feet, nơi những người trên tàu gần như không cảm nhận được chuyển động của
“Đã ở độ sâu 60 feet, sir”
“Tốt lắm” Pitney trả lời
“Phòng chỉ huy, Sonar báo cáo, mục tiêu đã biến mất tại Sierra-16. Tiếng ồn nơi mặt biển khiến mọi thứ lộn xộn cả”
“Ví trí cuối cùng của nó ở đâu?” Ricks hỏi
“Hướng 2-7-0, khoảng cách dự báo 49000 yard” thiếu uý Shaw trả lời
“Được rồi, nâng ăng ten UHF lên. Nâng kính tiềm vọng lên” anh ta cũng ra lệnh cho sỹ quan boong phụ trách quan sát. Maine giờ đang nâng thêm 20 độ nữa và Ricks muốn nhìn xem tại sao. Viên sỹ quan phụ trách boong quay bánh xe điều khiển cửa có màu đỏ và trắng, xi lanh dầu kêu rít dưới tác dụng của áp suất thủy lực.
“Wow”, thuyền trưởng bật thốt khi đặt lên tay cầm của kính tiềm vọng. Anh ta có thể cảm nhận được sức mạnh của biển thông qua lực sóng đập vào phần trên của kính tiềm vọng. Ricks cúi người nhìn xuống
“Chúng ta đã nhận được tín hiệu UHF, sir” viên sỹ quan thôn tin báo cáo
“Tốt rồi” Ricks nói “Tôi thấy sóng biển lên đến 30 feet, mọi người, hầu hết là những con sóng lớn thôi, vài con sóng vỡ ngang. Chà, chúng ta có thể lao thẳng qua nếu cần” anh ta gần như nói đùa. Dù sao, đây cũng chỉ là bài diễn tập
“Bầu trời thế nào?” Claggett hỏi
“Nhiều mây- không có sao” Ricks lùi lại, gõ nhẹ vào tay cầm “hạ kính xuống” anh ta quay lại nhìn Claggett “X, chúng ta cần quay lại việc giám sát anh bạn kia càng sớm càng tốt”
“Vâng, thưa thuyền trưởng”
Ricks nhấc máy chuẩn bị gọi đội MCC. Anh ta định nói với đội kiểm soát tên lửa rằng muốn bài diễn tập này được hoàn thành càng sớm càng tốt. Nhưng chưa kịp bấm nút thì viên sỹ quan thông tin đã bước vào
“Thuyền trưởng, đây không phải là cuộc diễn tập”
“Là sao?” Ricks để ý thấy vẻ mặt viên thiếu uý không vui
“FEFCON-2, sir” anh đưa bức điện tín cho thuyền trưởng
“Cái gì?” Ricks nhìn qua điện tín, mệnh lệnh ngắn gọn nhưng lạnh lùng
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế?”
Anh ta đưa bức điện cho Dutch Claggett
“Cảnh báo cấp độ 2/ DEFCON-2? Chúng ta chưa bao giờ ở mức DEFCON-TWO, từ khi tôi nhập quân ngũ đến giờ….Tôi nhớ có một lần có DEFCON-3 nhưng lúc đó tôi vẫn còn đang mài đũng quần ở ….”
Xung quanh, mọi người đang nhìn nhau. Quân đội Mỹ có 5 cấp độ cảnh báo, từ 5 đến 1. DEFCON-5 thể hiện các hoạt động bình thường trong thời bình. Cấp độ 4 cao hơn một chút, yêu cầu bổ sung nhân lực ở một số vị trí nhất định và tùy theo tình hình, yêu cầu nhiều người hơn – chủ yếu là phi công và binh lính – ở gần máy bay hoặc xe tăng của họ. DEFCON-3 nghiêm trọng hơn nhiều. Tại cấp độ cảnh báo này, các đơn vị được yêu cầu phải triển khai toàn bộ nhân lực ở mức sẵn sàng triển khai chiến đấu. Tại DEFCON-2 quân đội được yêu cầu bắt đầu triển khai, điều đó có nghĩa là nguy cơ chiến tranh sắp xảy ra. DEFCON-1 chưa bao giờ được ban hành trong quân đội Hoa Kỳ. Ở cấp độ này, chiến tranh sẽ được tính đến, không còn là mối đe doạ nữa. Vũ khí đã nạp đạn và sẵn sàng đợi lệnh bắn thẳng vào mục tiêu
Nhưng toàn bộ hệ thống DEFCON còn lộn xôn hơn những gì người ta có thể tưởng tượng Tàu ngầm thường duy trì hệ thống cảnh báo cao hương mức cảnh báo thông thường. Tàu ngầm tên lửa được yêu cầu phải có khả năng phóng tên lửa trong vòng vài phút và trên thực tế, chúng luôn ở trạng thái cảnh báo phòng thủ DEFCON-2. Mệnh lệnh này được gửi qua hệ thống FLTSATCOM, tức là nó chính thức và đáng lo ngại hơn
“Còn gì nữa không?” Ricks hỏi viên sỹ quan thông tin
“Chỉ có vậy, sir”
“Có tin tức gì khác hay bất bì mối đe doạ nào đang diễn ra không?”
“Sir, hôm qua chúng ta vẫn nhận được tin tức bình thường. Tôi đang định sẽ nghe bản tin tiếp theo trong 5 giờ nữa – anh biết đấy, chúng tôi đang chờ nghe tỷ số trận Superbowl đó” viên thiếu uý dừng lại 1 chút “Sir, không thấy có gì lạ trên bản tin cả và không có nghe thấy bất kỳ khủng hoảng nào”
“Vậy thì chuyện quái gì đang diễn ra thế này?” Ricks thì thầm “Chà, cũng chả quan trọng lắm đúng không?”
“Thuyền trưởng” Claggett nói “để bắt đầu, tôi nghĩ chúng ta cần tránh xa anh bạn ở hướng 2-7-0 kia”
“Phải, Xoay mũi tàu về phía đông bắc đi X. Anh ta sẽ không chuyển hướng nhanh đến thế đâu và chúng ta có thể nới rộng khoảng cách, sau đó chúng ta có thể hướng về phía bắc đi tiếp”
Claggett nhìn về phía biểu đồ, chủ yếu do thói quen làm việc dưới biển sâu. Trên thực tế, họ đang đi một vòng cung lớn từ Seattle đến Tokyo. Theo lệnh, tàu USS Maine đang quay về cảng. Dù rẽ phải cũng dễ dàng thôi, nhưng theo đường này họ sẽ ngay lập tức tránh xa con tàu ngầm lớp Akula mà họ đang theo dõi trong vài ngày qua. Trong 1 phút, cách này khiến con tàu ngầm phải hứng chịu 1 cơn sóng lớn đến 30 dâng lên chỉ cách họ vài feet, khiến cấu trúc thượng tầng của tàu ngầm trở thành mục tiêu gần như hoàn hảo cho các thế lực cuồng nộ của thiên nhiên. Chiếc tàu ngầm đột ngột nghiêng bốn mươi độ. Mọi người trên thuyền bám vào các bộ phận gần đó để tránh bị ngã
“Đi xuống sâu hơn 1 chút đi, thuyền trưởng?” Claggett hỏi
“Đợi thêm vài phút nữa xem sao. Để xem có tin nhắn nào từ vệ tinh không”
3 khúc gỗ từng là một trong những cây thường xanh cao chót vót ở Oregon, bơi trôi ở Bắc Thái Bình Dương trong nhiều tuần. Chúng vẫn còn xanh và rất nặng khi rơi khỏi tàu MV George McReady. Kể từ khi trở thành vật thể nổi trên biển, chúng đã hấp thụ một lượng lớn nước biển, và những sợi xích thép nặng nề buộc chúng lại với nhau đã biến sức nổi dương nhẹ ban đầu thành sức nổi bằng không. Điều này khiến chúng không thể nổi trên mặt biển, ít nhất là trong điều kiện thời tiết bất lợi như vậy. Sự va chạm của những con sóng đã phá vỡ nỗ lực nhìn thấy mặt biển, khi mà bầu trời lại không có ánh sáng mặt trời – vì vậy lúc này tầm nhìn gần như bằng 0 – và trong khi những khúc gỗ vẫn quay tròn như kinh khí cầu, quay chậm khi biển cố gắng hết sức để phá vỡ dây xích
Sỹ quan sonar trẻ trên tàu Maine nghe thấy âm thanh gì đó, có cái gì đó ở hướng 0-4-1, gần hư ngay trên đầu. Rồi anh nghĩ, đó là một âm thanh lạ, giống như tiếng kim loại, kêu leng keng, nhưng quá trầm. Không phải một con tàu, anh nghĩ, cũng không phải là một sinh vật biển. Nó gần như biến mất trong tiếng ồn trên mặt biển, rất khó xác định vị trí cụ thể….
“Cứt thật!” anh bấm nút microphone “Chỉ huy, sonar đây – có mục tiêu tiến gần về phía tàu!”
“Cái gì?” Ricks lao thẳng về phía phòng sonar
“Tôi không biết nó là cái gì, nhưng nó rất gần, sir!”
“Ở đâu?”
“Không thể nói rõ, giống như ở ngay mũi tàu – không phải một con tàu, tôi không biết nó là quái gì, sir!” Viên sỹ quan nhìn chăm chăm tiếng pip trên màn hình trong khi tai căng ra để nghe âm thanh đó “Không phải là nguồn điểm duy nhất – rất gần, sir!”
“Nhưng..” Ricks dừng lại, quay người và gào lên theo phản xạ “Lặn khẩn cấp!” anh ta biết đã quá muộn rồi
Khi một trong những khúc gỗ chạm vào mái vòm bằng sợi thủy tinh phía trên dàn sonar ở mũi tàu ngầm, toàn bộ thân tàu USS Maine vang vọng như một chiếc trống trầm.
3 khúc gỗ này vốn là 3 phần của 1 thân cây. Cú đầu tiên đập thẳng vào mép vòm sonar, chỉ gây thiệt hại tối thiểu vì tàu ngầm chỉ di chuyển với tốc độ vài hải lý/giờ và mọi thứ trên thân tàu đều chắc chắn. Tuy nhiên, tiếng ồn cực kỳ lớn. Khúc gỗ đầu tiên bị đẩy sang một bên, nhưng phía sau lại có thêm hai khúc gỗ nữa, khúc gỗ ở giữa bắt đầu đập vào thân tàu, khúc thứ 3 đập vào phòng điều khiển.
Sỹ quan lái tàu phản ứng ngay sau lệnh của thuyền trưởng, đẩy cần gần như cán nút tận đáy. Đuôi tàu ngầm lập tức dựng lên, chặn đường đi của khúc gỗ. Maine có đuôi hình chữ thập. Phía trên và phía dưới trục cánh quạt có một bánh lái, bên trái và bên phải là các mặt phẳng đuôi có chức năng tương tự như đuôi nằm ngang của máy bay. Ở mặt ngoài hai bên mặt phẳng đuôi tàu có kết cấu dọc trông giống như một bánh lái phụ nhưng thực chất là một thiết bị cảm biến sóng siêu âm sonar. Nó bị mắc vào một sợi xích thép giữa hai khúc gỗ. Ba khúc gỗ, hai khúc hướng ra ngoài và một khúc hướng vào trong. Chiều dài bên trong chỉ chạm vào chân vịt và tạo ra tiếng ồn to đến mức không ai trên tàu từng trải qua. Cánh quạt bảy cánh của Maine vốn được rèn cẩn thận từ hợp kim mangan-đồng và mất hơn bảy tháng để tạo hình. Nó cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không mạnh đến mức thế này, khi những lưỡi dao giống như thanh đại đao đó cắt từng khúc gỗ một, nó trông giống như một chiếc cưa chậm chạp và buồn tẻ. Mỗi cú va chạm đều khiến mép ngoài của lưỡi dao bị nứt và biến dạng. Viên sỹ quan ở phòng điều khiển phía sau, đuôi tàu, ngay lập tức cho dừng chân vịt mà không đợi lệnh. Bên ngoài con tàu, cách vị trí anh đang đứng chưa đầy 100 feet, anh nghe thấy âm thanh chói tai của kim loại bị hư hỏng phát ra từ phía bên phải và thiết bị sonar bị tàu ở mạn phải va vào. Bánh lái ngang ở đuôi tàu đã bị vặn ra, cùng với đó là thiết bị phụ trợ để cố định sonar mảng kéo của tàu ngầm. Lúc này, mấy khúc gỗ cuối cùng cũng bị vỡ vụn, rơi xuống phía tàu ngầm, tiếng động chói tai nhất cũng ngừng lại.
“Đó là cái mẹ gì thế?” Ricks gần như gào lên
“Đuôi tàu hỏng rồi, sir. Chúng ta vừa mất đuôi tàu” một sỹ quan sonar nói “onar mảng bên phải bị hỏng, sir” Ricks đã ra khỏi phòng chỉ huy. Báo cáo của viên sỹ quan trẻ trở thành lời độc thoại
“Chỉ huy, phòng điều khiển phía sau đây” tiếng loa phát ra “ Một vật thể không xác định đã làm rơi cánh quạt. Tôi đang kiểm tra xem trục cánh quạt có bị hư hỏng không”
“Cánh quạt hỏng rồi, sir, Rất khó điều khiển” viên sỹ quan phụ trách bánh lái nói. Sỹ quan phụ trách tàu ra hiệu cho viên sỹ quan trẻ rời khỏi ghế và thế chỗ vào. Chậm rãi và cẩn thận, Master Chief điểu khiển bánh lái
“Hệ thống thuỷ lực hỏng rồi. Cảm giác giống thế. Cắt bánh lái đó đi” – tức là cắt điện chỗ đó – “có vẻ okay rồi đấy” ông xoay vô lăng trái và phải “Bánh lái okay rồi đó, sir”
“Khoá bánh lái ngang đuôi tàu ở số 0. 10 độ hướng lên” XO ra lệnh
“Rõ”
Không khó để kiếm 1 chiếc xe tải quân sự Liên Xô. Khi trộm, bọn họ còn trộm thêm 1 chiếc xe chỉ huy. Lúc này ở Berlin mới chỉ sau nửa đêm và vì là đêm chủ nhật nên đường phố văng hoe. Berlin là một thành phố sôi động như bất kỳ thành phố nào khác trên thế giới nhưng thứ hai là ngày đầu tuần và người Đức luôn cực kỳ coi trọng công việc. Những người còn lang thang trên phố bây giờ chủ yếu là những người từ quán rượu về muộn hoặc số ít công nhân làm ca đêm, vì vậy khiến cho hành trình của bọn họ rất suôn sẻ và đến điểm đích đúng giờ
Günther Bock nghĩ, nơi đây từng có một bức tường. Một bên là Berlin của Mỹ, còn 1 bên theo Liên Xô, mỗi bên đều có 1 khu vực trống rộng như một sân chơi nhỏ được sử dụng nhiều nằm ngay cạnh doanh trại. Bức tường đó giờ đã bị phá bỏ, chẳng còn gì ngoài bãi cỏ dại nằm giữa hai đơn vị cơ giới. Chiếc xe đó dừng trước cửa cổng doanh trại Liên Xô. Đứng gác cổng nơi đó là một trung sỹ trẻ mới khoảng 20 tuổi, khuôn mặt đầy mụn và đồng phục luộm thuộm. Mắt cậu ta mở to khi nhìn thấy 3 ngôi sao trên cầu vai Keitel
“Chú ý!” Keitel hét lên bằng thứ tiếng Nga hoàn hảo. Thằng bé tuần lệnh tức thì “Tôi được Bộ Chỉ Huy phân công tiến hành một cuộc kiểm tra bất ngờ. Cậu không được thông báo cho bất kỳ ai. Rõ chưa?”
“Tiếp tục nhiệm vụ – nhưng hãy gột sạch bộ đồng phục trước khi tôi quay lại, nếu không cậu sẽ thấy mình đang ở biên giới Trung Quốc đấy! Đi nào!” Keitel ra lệnh cho Bock vốn đang ngồi trên ghế lái xe
“Zu Befehl, Heir Oberst,”/ Tuân lệnh, thưa đại tá – Bock trả lời sau khi đã lái xe rời đi. Chuyện này buồn cười quá, thực sự. Bock nghĩ, có chút hài hước trong toàn bộ câu chuyện này. Chút ít. Nhưng phải có khiếu hài hước mới thấy nó đáng cười
Trụ sở trung đoàn nằm trong một tòa nhà cũ từng được quân đội Đức Quốc xã của Hitler sử dụng, người Nga chỉ sử dụng và không sửa chữa gì. Bên ngoài nhà có vườn như thường khi và vào mùa hè người ta có thể nhìn thấy những bông hoa nở rộ theo hình biểu tượng của quân đội. Đây là Trung Đoàn Xe Tăng Cận Vệ, nhưng xét tình hình của lính gác ở cổng, lính nơi đây không mấy quan tâm đến lịch sử vẻ vang của trung đoàn. Bock đỗ xe ngay trước cửa. Keitel và đám còn lại bước xuống xe và đi qua cổng chính như một nhóm cấp trên đang giận dữ.
“Ai là sỹ quan đang trực cái nhà chứa này thế?” Keitel gầm gừ. Một hạ sỹ quan chỉ tay. Các hạ sỹ không được phụ trách ca trực. Bọn họ thấy sỹ quan phụ trách hôm nay là một thiếu tá, tầm 30 tuổi
“Chuyện gì thế?” viên sỹ quan trẻ cất tiếng hỏi
“Tôi là đại tá Ivanenko bên Ban kiểm tra, được lệnh tiến hành một cuộc kiểm tra bất ngờ về khả năng sẵn sàng chiến đấu. Báo động đi!” Viên thiếu tá tiến lên 2 bước, nhấn vào 1 chiếc nút và chuông báo động vang khắp trại
“Tiếp theo hãy gọi cho chỉ huy trung đoàn trưởng bảo tên khốn say xỉn đó đến đây ngay! Tình trạng sẵn sàng chiến đấu của anh thế nào, thiếu tá?” Keitel hỏi mà không cho viên sỹ quan có thời gian thở. Viên sỹ quan trẻ mới nửa đường đi tới chiếc điện thoại đã dừng lại, không biết nên thi hành mệnh lệnh nào trước “Thế nào!”
“Khả năng chiến đấu của tôi hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn, đại tá Ivanenko”
“Anh có cơ hội chứng minh điều đó” Keitel quay sang một trong những người khác “Mang đứa nhóc này đi cùng!”
Cách đó chưa tới 2000m họ có thể nhìn thấy ánh đèn của doanh trại quân đội Mỹ, tây Berlin vốn rất gần
“Bọn họ cũng đang diễn tập” Keitel/Ivanenko nhận xét “Tản ra. Chúng ta cần phải nhanh hơn bọn họ” ông ta nói thêm
“Cái gì đây?” Chỉ huy trung đoàn, cũng là 1 đại tá, đã tới nơi, khuya áo còn chưa cài
“Trong đẹp mặt chưa kìa!” Keitel giận giữ “Đây là một cuộc kiểm tra về khả năng chiến đấu mà không áo trước. Đại tá, anh đang đứng đầu 1 trung đoàn. Tôi đề nghị anh hãy hành động ngay lập tức mà không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào thêm nữa”
“Nhưng….”
“Nhưng cái gì?” Keitel hỏi lại “Hay anh không biết khả năng sẵn sàng chiến đấu là gì?”
Keitel nghĩ, có một mẹo để đối phó với người Nga. Bọn họ lúc nào cũng kiêu ngạo, chuyên chế và ghét người Đức, nhưng luôn mềm nắn rắn buông. Luôn dễ dàng phục tùng nếu bị người đối diện tỏ vẻ cứng rắn hơn. Dù hiện tại cấp bậc của ông ta không hơn người đàn ông đang đứng trước mặt đây, nhưng ông ta đang nói to hơn, thế là đủ
“Tôi sẽ cho ông thấy đơn vị mình có thể làm được gì”
“Chúng tôi sẽ xem ở ngoài kia” Keitel bảo đảm
* * * * * *
“Tiến sỹ Ryan, tốt hơn anh nên xuống đây” điện thoại ngắt kết nối
“Okay” Jack nói, chộp lấy hộp thuốc lá rồi đi bộ xuóng phòng 7-F-27, Trung Tâm chỉ huy các chiến dịch của CIA. Toạ lạc ở phía bắc toà nhà, nó có kiểu cấu trúc giống như phòng chiến dịch của các cơ quan chính phủ khác. Bước qua cánh cửa có khóa kết hợp là vào sảnh dài 30 feet và rộng 20 feet, bạn có thể nhìn thấy một chiếc bàn tròn lớn ở giữa, giữa bàn là một giá sách xoay kiểu lazy-Susan, xung quanh là sáu cái ghế. Các tấm bảng trên ghế xác định những người ngồi tương ứng: Sỹ quan cấp cao phụ trách ca trực, Báo chí, Châu Phi-Mỹ Latin, Châu Âu-USSR/ Liên Xô, Khu chống khủng bố vùng Cận Đông, và Nam Á – Đông Á – Thái Bình Dương. Những chiếc đồng hồ trên tường chỉ giờ tại Moscow, Bắc Kinh, Beirut, Tripoli và tất nhiên giờ chuẩn Greenwich. Phòng họp liền kề nhìn thẳng xuống sân nội khu CIA
“Chuyện gì thế?” Jack hỏi, theo sau là Goodley vừa với thức dậy
“theo như NORAD, có vụ nổ hạt nhân vưa xảy ra tại Denver”
“Trò đùa chết tiệt gì thế!” Jack trả lời theo phản xạ. Trước khi người đàn ông đó trả lời, bụng anh quặn lên. Không có ai đùa về chuyện kiểu thế này cả
“Tôi cũng ước gì đó là một trò đùa” Viên sỹ quan phụ trách trực nói
“Chúng ta biết được những gì rồi?”
“Không nhiều lắm”
“Bất kỳ cái gì? Có mối đe doạ nào không?” Jack hỏi, lại theo phản xạ. Nếu có bất kỳ điều gì thì anh phải được biết đầu tiên “Được rồi, Marcus đâu?”
“Đang bay về trên chiếc C-141 đâu đó giữa Nhật Bản và quần đảo Aleutian. Giờ anh là người chỉ huy, sir” vị SDO nói ra, thầm cảm ơn Chúa không phải là mình lãnh vai trò đó trong lúc này “Tổng Thống đang ở Trại David. SecDef (Bộ trưởng quốc phòng) và Secstate (Bộ trưởng ngoại giao….”
“Đã chết?” Ryan hỏi
“Có vẻ thế sir”
Ryan nhắm mắt lại “Chúa ơi. Còn phó tổng thống?”
“Đang trú. Chúng tôi mới được thông báo 3 phút trước.Sỹ quan phụ trách NMCC đang là Thuyền trưởng James Rosselli. Tướng Wilkes đang trên đường tới. DIA trên đường dây điện thoại (duy trì đường dây nóng với Bộ Quốc Phòng). Họ – ý tôi là Tổng Thống vừa ra lệnh báo động phòng thủ mức 2 DEFCO-2 cho toàn bộ các lực lượng chiến lược”
“Có bất thường gì từ Nga không?”
“Không có gì bất thường cả. Chỉ có một diễn tập phòng không không quân trong khu vực phía Đông Serbiria. Chỉ có thế”
“Okay, báo động toàn bộ vị trí chiến đấu. Nói với họ rằng tôi muôn nghe bất kỳ tin gì họ đang có- mọi thứ. Họ được quyền huy động mọi nguồn lực chúng ta đang có nhanh nhất có thể” Jack dừng lại 1 chút “Chúng ta chắc chắn chuyện này xảy ra đến mức nào?”
“Sir, 2 vệ tinh DSPS (Chương trình Hỗ trợ Quốc phòng) đã ghi lại tín hiệu chớp đó. 1 trong những vệ tinh KH-11 của chúng ta sẽ bay qua Denver trong vòng 12 phút nữa và tôi thông báo cho NPIC đưa mọi máy quay họ có chú ý đến Denver. NORAD xác định đó là vụ nổ hạt nhân, nhưng chưa thông báo gì về hậu quả hay thiệt hại. Vụ nổ đó có vẻ đã ngay lập tức phá huỷ toàn bộ khu vực sân vận động – giống như Ngày Chủ Nhật Đen, sir, nhưng là thực chứ không phải trong phim. Đây chắc chắn không phải là cuộc diễn tập, hoàn toàn không nếu chúng ta đã đặt các lực lượng chiến lược vào mức DEFCON-2, sir”
“Một tên lửa đạn đạo à? Hay một máy bay?”
“Trước mắt không có tin gì, không có cảnh báo trên không và không có dấu vết đạn đạo trên radar”
“FOBS (Fractional-Orbital Bombardment System – hệ thống ném bom quỹ đạo) thì sao?” Goodley hỏi. Bom cũng có thể được ném qua vệ tinh.
“Nếu có thì cũng đã phát hiện ra rồi” SDO trả lời “Tôi đã hỏi, bên không quân. Họ nói chưa có thông tin. Họ đang cố kiểm tra toàn bộ các cuộn băng kiểm soát không lưu”
“Vậy là chúng ta chả biết cái mẹ gì”
“Chính xác là thế”
“Tổng thống đã hỏi gì đến chúng ta chưa?” Jack hỏi
“Chưa, nhưng chúng ta có đường dây nối đến đó. Ở đó cũng có cố vấn an ninh quốc gia”
“Kịch bản gần nhất có thể là gì?”
“Tôi nghĩ là khủng bố”
Ryan gật đầu “Tôi cũng nghĩ thế. Tôi sẽ lấy phòng họp bên cạnh. Được rồi. Tôi muốn DO (Trưởng phòng các chiến dịch hiện trường ), DI (Trưởng phòng thông tin tình), DS &T (Trưởng phòng khoa học và công nghệ) có mặt ở đây ngay lập tức. Nếu các anh cần trực thăng đón họ thì làm ngay đi” Ryan bước vào phòng họp, cửa vẫn mở
“Chúa ơi” Goodley nói “Anh chắc muốn tôi có mặt ở đây chứ?”
“Có, và nếu cậu có ý tưởng gì thì nói ra. Tôi quên mất chuyện FOBS đấy” Jack nhấc điện thoại và bấm số FBI
“Trung Tâm Chỉ huy”
“CIA đây, Phó giám đốc Ryan. Ai đấy?”
“Thanh tra Pat O’Day. Phó giám đốc Murray cũng đang ở đây. Điện thoại đang bật loa, sir”
“Dan, kể tôi nghe chuyện gì thế” Jack cũng bấm loa. Một sỹ quan trực theo dõi đưa qua cho anh cốc cà phê
“Chúng tôi không biết gì cả. Chả có gì báo trước hết, Jack. Có nghĩ đến chuyện khủng bố không?”
“Thời điểm này, đó là khả năng lớn nhất”
“Cậu chắc chắn không?”
“Chắc chắn á” Ryan lắc đầu dù bên kia điện thoại không nhìn thấy, nhưng Goodley thì thấy “Chắn chắn nghĩa là gì, Dan?”
“Tôi hiểu. Chúng tôi cũng đang cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra đây. Tôi thậm chí còn thấy CNN không có tín hiệu gì đây”
“Cái gì?”
“Một trong những kỹ thuật viên liên lạc của chúng tôi nói rằng vệ tinh mất hết tín hiệu rồi” Murray giải thích “Cậu không biết điều đó sao?”
“Không” Jack ra hiệu cho Goodley quay lại Trung Tâm Phụ Trách các chiến dịch và tìm hiểu “Nếu điều đó là đúng thì loại bỏ nguyên do khủng bố rồi. Chúa ơi, kinh khủng quá!”
“Đúng vậy đấy, Jack. Chúng tôi đang kiểm tra”
‘họ nghĩ có 10 vệ tinh thương mại đang không hoạt động” Goodley nói “Tất cả các vệ tinh quốc phòng vẫn hoạt động. Hệ thống liên lạc của chúng ta vẫn okay”
“Tìm người có năng lực nhất S&T mà cậu tìm được đi – hoặc 1 trong những nhân viên liên lạc của chúng ta – và hỏi anh ta xem cái quái gì có thể khiến vệ tinh trục trặc. Nhanh!” Jack ra lệnh “Shaw đâu?”
“Đang trên đường tới. Xem đường xá thế này chắc phải mất thời gian”
“Dan, tôi sẽ gửi anh mọi thông tin tôi có được ở đây”
“Bên tôi cũng thế” đường dây ngắt
Điều khủng khiếp nhất là Ryan không biết phải làm gì tiếp theo. Công việc của anh là thu thập dữ liệu và chuyển nó cho Tổng thống, nhưng anh không có dữ liệu gì cả. Tất cả thông tin hiện có đều từ nguồn bên quân sự. Ryan tự nhủ, CIA lại thất bại rồi. Ai đó đã gây hại cho đất nước, nhưng anh lại không có bất kỳ cảnh báo nào. Mọi người chết vì cơ quan anh đã không làm tròn nhiệm vụ. Ryan là phó giám đốc, còn người thực sự điều hành cơ quan này chỉ là con rối chính trị cho cấp trên. Đây là thất bại cả về mặt cá nhân. Hàng triệu người đã chết, có lẽ và anh ngồi đây, đơn độc một mình trong căn phòng họp trang nhã nhìn chằm chằm lên một bức tường trắng xoá chả có gì. Anh chộp lấy chiếc điện thoại bấm số NORAD
“NORAD đây” một giọng vô cảm trả lời
“Đây là trung tâm chỉ huy các chiến dịch của CIA, phó giám đốc Ryan. Tôi cần thông tin”
“Chúng tôi không có gì nhiều, sir. Chúng tôi nghĩ quả bom đó phát nổ ở khu vực Skydome. Chúng tôi đang ước tính thiệt hại, nhưng chưa có thông tin gì. Một máy bay trực thăng đã được điều đi từ Căn Cứ Không Quân Lowery”
“Có tình huống mới gì sẽ báo ngay cho chúng tôi nhé?”
“Vâng, sir”
“Cảm ơn” Đúng là một sự giúp đỡ to lớn, Ryan nghĩ. Giờ thì anh biết mọi người đều chẳng ai biết gì.
Tiểu đoàn trưởng của Sở Cứu Hoả Thành PHố Denver Mike Callaghan biết một đám mây hình nấm thì chẳng có gì kỳ diệu hết. Ông đã từng nhìn thấy trước đây khi còn là một lính mới. Đó là năm 1968, khi một đám cháy bùng phát ở sân ga Burlington ngay bên ngoài thành phố. Một chiếc xe tải chở đầy khí propan đã phát nổ ngay cạnh một đoàn tàu chở đầy bom đang trên đường đến Kho vũ khí Hải quân ở Oakland, California. Tiểu đoàn trưởng thời đó đã có quyết định rất khôn ngoan rút hết người của mình về khi chiếc xe bồn phát nổ và cách đó ¼ dặm họ đã chưgns kiến hàng trăm tấn bom phát nổ như chùm pháo. Rồi cũng xuất hiện đám mây hình nấm. Một khối lớn không khí nóng bốc lên và cuộn tròn, tạo thành một vòng tròn. Nó tạo ra một luồng không khí bốc lên hút không khí lên trên qua tâm vòng của nó, tạo thành thân của đám mây hình nấm…
Nhưng đám mây này lớn hơn khi đó rất nhiều
Ông đích thân lái chiếc xe chỉ huy sơn đỏ, theo ngay sau chiếc xe cảnh sát đầu tiên. 3 chiếc xe cứu hoả Seagrave, một xe thang và 2 cứu thương. Đó đúng là phản ứng đầu tiên tệ hại. Callaghan nhấc radio lên và ra lệnh chuông báo động khắp thành phố. Tiếp tho ông ra lệnh cho mọi người tiếp cận địa điểm xảy ra tai nạn theo hướng gió
Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy
Không thể là…hầu hết thành phố vẫn an toàn
Chief Callaghan không biết nhiều, nhưng ông biết có một đám cháy cần giải quyết và cần phải cứu người. Khi xe lao ra khỏi đường phụ tiến vào đại lộ dẫn tới sân vận động ông nhìn thấy một đám khói lớn dày đặc. Bãi đỗ xe, tất nhiên, Từng là bãi đỗ xe. Đám mây hình nấm được gió thổi nhanh về phía vùng núi phía Tây Nam. Bãi đậu xe ngập trong khói do xăng, dầu và phụ tùng ô tô bị đốt. Một cơn gió mạnh thổi bay một phần khói trong giây lát, vừa đủ để ông thấy rằng đây từng là một sân vận động… vài khối bê tông vẫn còn đó….chưa hoàn thiện, nhưng ai nhìn cũng biết nó từng là gì – trong vài phút trước. Callaghen không có cả thời gian chửi thề. Ông cần phải dập lửa, phải cứu người. Chiếc xe cứu hoả đầu tiên dừng lại ngay cạnh vòi cứu hoả. Ở đây không thiếu nước. Sân vận động này được bao phủ bởi các vòi phun nước, với các ống phun nước phân nhánh từ hai đường ống chính áp suất cao dày 36 inch trải dài như một tấm lưới khắp khu phức hợp.
Ông dừng xe ngay chiếc xe cứu hoả lớn Seagrave đầu tiên, leo lên nóc xe. Một số thiết bị có kết cấu nặng – ông cho rằng đó là mái của sân vận động – nằm rải rác khắp bãi đậu xe ngay bên phải. Nhiều bộ phận khác của sân vận động nằm rải rác cách đó ¼ dặm thuộc trung tâm mua sắm. Callaghan bật radio bỏ túi để ra lệnh cho đội cứu hoả tiếp theo tìm kiếm trong cả trung tâm mua sắm và khu dân cư gần đó. Đám cháy nhỏ có thể bỏ qua. Những người trong sân vận động này mới đang cần giúp nhưng lính của ông sẽ phải vượt qua biển ô tô đang cháy dài đến 200m. Phải đi qua biển lửa này mới đến được chỗ họ…
Ngay sau đó ông nhìn lên thấy chiếc trực thăng cứu hộ bên không quân. Chiếc UH-1N đậu cách đó 30 yard. Callaghan chạy tới đó. Ông tấy viên sỹ quan ngôi trong đó là 1 thiếu tá quân đội
“Callaghan” ông nói “Đội trưởng cứu hoả”
“Griggs” viên thiếu tá trả lời “ông có cần nhìn quanh không?”
“Được”
“Okay” viên thiếu tá nói vào tai nghe và trực thăng cất cánh. Callaghan nắm dây an toàn nhưng không thắt
Chiếc trực thăng nhanh chóng bay lên bầu trời. Làn khói dày đặc vốn trông giống như một bức tường trên mặt đất đã biến thành những cột khói đen xám rải rác khi nhìn lên bầu trời. Khoảng một nửa số ô tô trong bãi đậu xe đang bốc cháy. Chỉ có con đường ông vừa dùng để tới sân vận động một số làn đường đã bị chặn lại bởi những chiếc ô tô bị hư hỏng hoặc cháy. Chiếc trực thăng bay 1 vòng tròn, nảy lên trong không khí nóng bức. Callaghan nhìn xuống thấy một khối lớn nhựa đường nóng chảy, một số vẫn còn đỏ rực. Khu vực duy nhất không bốc cháy là cận nam sân vận động, trông nó có vẻ lấp lánh nhưng ông không biết tại sao. Nó giống như một miệng núi lửa, nhưng rất khó để đánh giá chiều rộng và chiều sâu vì họ chỉ có thể nhìn thoáng qua nó tại một thời điểm. Mất một lúc lâu để xác định các phần cấu trúc sân vận động vẫn còn đứng vững, có lẽ khoảng 4 hay 5 phân khu, Callaghan nghĩ. Chắc chắn còn có nguời ở đó
“Được rồi, tôi đã nhìn xong” Callaghan nói với Griggs. Viên sỹ quan đưa cho ông cái tai nghe để họ có thể giao tiếp được mạch lạc
“Chuyện là thế nào?”
“Theo những gì tôi thấy thì không thể nói thêm được gì hơn” Griggs trả lời “Ông cần những gì?”
“Cần cẩu và thiết bị nâng. Có lẽ còn người bị kẹt trong sân vận động. Chúng ta phải đưa họ ra. Nhưng phải…phải giải quyết thế nào về bức xạ đây?”
Viên thiếu tá nhún vai “Tôi không biết. Khi tôi rời đây, tôi sẽ đón.1 đội từ Rocky Flats. Tôi làm việc tại Kho Vũ Khí và biết rất ít về cái này, nhưng những chuyên gia này đến từ Rocky Flats. Có một đội NEST ở đó nữa. Tôi cần phải đưa họ đến đây càng nhanh càng tốt. Được rồi. Tôi sẽ gọi bảo vệ ở Kho Vũ Khí và chúng tôi sẽ chuyển các thiết bị nặng đó đến đây nhanh chóng Bảo người của ông ông tránh chiều gió ra. Bảo họ đứng về phía bên này. Đừng cố tiếp cận hiện trường từ bất kỳ hướng nào khác, Okay?”
“được”
“Bố trí một trạm khử nhiễm ngay tại chỗ đậu xe. Khi mọi người ra, hãy khử nhiễm – cởi quần áo và khử nhiễm cho họ. Hiểu không?” Viên thiếu tá nói khi máy bay đậu xuống “Rồi đưa họ đến bệnh viện gần nhất. Ngược gió- hãy nhớ mọi người và mọi thứ phải đi về phía tây bắc, các anh chỉ có thể an toàn khi đi ngược gió”
“Còn bụi phóng xạ thì sao?”
“Tôi không phải là chuyên gia nhưng tôi sẽ nói cho anh tất cả những gì tôi biết. Có vẻ như đây là một vụ nhỏ. Không có quá nhiều phóng xạ. Lực hút của quả cầu lửa và gió bề mặt lẽ ra đã hút phần lớn bụi phóng xạ ra khỏi đây. Không phải tất cả, nhưng hầu hết. Sẽ ổn trong khoảng 1 giờ – ý tôi là bị phơi nhiễm. Trong lúc đó, tôi sẽ đưa mấy gã NEST đến đây và họ sẽ cho các anh thông tin chắc chắn. Chief, giờ tôi chỉ có thể làm được đến thế. Chúc may mắn”
Callaghan nhảy ra khỏi trực thăng và chạy ra xa. Chiếc trực thăng ngay lập tức cất cánh, hướng về phía tây bắc để đón đội Rocky Flats
* * * * * *
“Thế nào rồi?” Kuropatkin hỏi
“Tướng quân, chúng tôi tính toán tương đương bằng cách so sánh lượng nhiệt tỏa ra ban đầu và lượng nhiệt thoát ra còn lại. Tuy nhiên, hơi lạ một chút, nhưng con số chính xác nhất của tôi quả thực là từ 150 đến 200 kilo tấn” viên thiếu tá đưa kết quả tính toán cho viên chỉ huy xem
“Có gì lạ không?”
“Năng lượng của tia sáng ban đầu thấp. Điều đó có nghĩa là có mây che phủ. PHần còn lại giải phóng nhiệt rất cao. Đây là một vụ nổ lớn, tương đương với một đầu đạn chiến thuật lớn hoặc một quả bom chiến lược nhỏ”
“Cuốn sách hướng dẫn các mục tiêu đây ạ” một trung uý cất lời. Đây là một cuốn sách khổ lớn được bọc bằng vải, những trang dày bên trong thực chất là những bản đồ được gấp lại. Nó được sử dụng để ước tính tổn thất do tấn công tên lửa. Bản đồ khu vực Denver được phủ một lớp màng nhựa trong suốt, đánh dấu các mục tiêu dẫn đường của tên lửa chiến lược Liên Xô. Tổng cộng có 8 tên lửa nhằm vào thành phố này: 5 tên lửa SS-18 và 3 tên lửa SS-19, tổng số không ít hơn 64 đầu đạn và 20 megaton vũ khí. Kuropatkin nghĩ, có ai đó nghĩ Denver là một mục tiêu có giá trị
“Chúng ta đang nghĩ đó là một vụ nổ bắt đầu từ mặt đất, phải không?” Kuropatkin hỏi
“Chính xác” viên thiếu tá trả lời. Anh ta vẽ một vòng tròn bằng compa lấy sân vận động làm trung tâm “bán kính sát thương của một thiết bị nổ 200 kilo tấn sẽ rộng thế này….”
Bản đồ được mã hóa màu. Những tòa nhà khó phá hủy có màu nâu. Khu dân cư có màu vàng. Màu xanh lá cây đại diện cho các khu thương mại và các tòa nhà khác được coi là dễ bị phá hủy. Ông thấy sân vận động và tất cả các tòa nhà xung quanh nó đều có màu xanh lá cây. Trong bán kính tiêu diệt là hàng trăm tòa nhà dân cư và chung cư thấp tầng.
“Có bao nhiêu người ở sân vận động đó?”
“tôi đã gọi KGB để đưa ra số ước tính” viên trung uý nói “Đó là một công trình có cấu trúc kín – có mái vòm. Người Mỹ thích sự tiện lớn. Công suất ước tính hơn 60 ngàn người”
“Chúa ơi” Tướng Kuropatkin hít 1 hơi “60 ngàn người ửo đó, ít nhất có thêm 100 ngàn người trogn bán kính này. Giờ thì người Mỹ đang phát điên mất” và nếu họ nghĩ chúng ta gây ra….
* * * * * *
“Thế nào rồi?” Borstein hỏi
“Tôi đã chạy số 3 lần rồi. Con số ước tính tốt nhất là 150 kilo tấn, sir” viên đại uý nói
Borstein cùng 2 tay che mặt “Chúa ơi. Ước tính thương vong?”
“200k, dựa trên mộ hình máy tính và bản đồ dữ liệu đang có trong file máy tính” cô trả lời
“Sir, nếu ai đó nghĩ đây là một quả bom của bọn khủng bố thì họ đã sai rồi. Quá lớn”
Borstein bật đường dây liên lạc với Tổng Thống và CINC- (tổng tư lệnh các lực lượng không quân chiến lược) “Chúng tôi đã có con số sơ bộ ở đây”
* * * * * *
“Okay tôi đang đợi đây” Tổng Thôngs nói, mắt dán chặt vào chiếc điện thoại như thể đó là 1 con người đang phát biểu
“Ước tính sơ bộ là 150.000 tấn thuốc nổ”
“Lớn đến thế sao?” Tướng Fremont hỏi
“Chúng tôi đã kiểm tra số này 3 lần rồi”
“Thương vong?” vị C IN C-SAC hỏi tiếp
“Số người chết ban đầu do vụ nổ sẽ là 200.000 và sẽ tăng lên theo ảnh hưởng của vụ nổ”
Tổng thống ngồi phịch xuống ghế như thể vừa bị tát vào mặt. Trong 5 phút vừa qua ông ta đã cố gắng phủ nhận sự thật, nhưng giờ thì không còn có thể làm thế nữa. 200 ngàn người đã chết. Công dân Mỹ,những người ông ta đã thề phụng sự, che chở và bảo vệ
“Còn gì nữa?” ông ta cất tiếng hỏi
“Tôi chưa hiểu” Borstein nói
Fowler hít 1 hơi thật sâu và hỏi lại “Anh còn có thông tin gì nữa không?”
“Sir, chúng tôi cho rằng vụ này khủng khiếp hơn nhiều một thiết bị bom của khủng bố”
“Tôi phải đồng ý với ý kiến này” C IN C-SAC nói “Một IND (improvised nuclear device – thiết bị hạt nhân cải tiến) cái mà chúng tôi đánh giá bọn khủng bố có thể sở hữu sẽ không quá 20 kilotan. Cái này nghe giống như là một quả bom đa tầng”
“Đa tầng?” Elliot lên tiếng hỏi
“Một quả bom nhiệt hạch” tướng Borstein trả lời “Một quả bom H”
* * * * * *
“Ryan đây, ai đấy?”
“Thiếu tá Fox, sir, tại NORAD. Chúng tôi đã có con số ban đầu của quả bom và thương vọng” viên thiếu tá đọc các số liệu về quả bom
“Quá lớn so với một quả bom khủng bố” viên sỹ quan tại PHòng Khoa Hoạc và Công Nghệ lên tiếng
“Chúng tôi cũng nghĩ thế, sir”
“Thương vong thế nào?” Ryan hỏi
“Có lẽ khoảng 200 nghìn người sẽ chết ngay lập tức, bao gồm cả những người trong sân vận động”
Mình phải tỉnh dậy, Ryan tự nhủ, mắt nhắm nghiền. Đây chắc chắn là một cơn ác mộng, và mình phải tỉnh dậy. Nhưng khi anh mở mắt, trước mặt anh không có gì thay đổi
* * * * * *
Robby Jackson đang ngồi trong cabin của thuyền trưởng tàu sân bay, Ernie Richards. Họ vừa nghe trận đấu vừa bàn luận về chiến thuật trong cuộc tập trận sắp tới. Tau Theodore Roosevelt sẽ mô phỏng kẻ thù tấn công Israel từ phía tây, trong trường hợp này kẻ thù tưởng tượng ở đây là Nga. Tất nhiên, chuyện này gần như không thể xảy ra nhưng bạn phải đưa ra vài quy tắc trong diễn tập chứ. Trong trường hợp này, người Nga sẽ rất thông minh. Nhóm tàu chiến đấu sẽ được chia thành nhiều phần, giả dạng thành tàu thương mại chứ không phải thành đội hình chiến đấu tiêu chuẩn. Đợt tấn công đầu tiên sẽ là các máy bay chiến đấu và máy bay ném bom dùng các hộp IFF giả dạng thành máy bay dân sự “quốc tế” và cố gắng tiếp cận Sân Bay quốc tế Ben Gurion, xâm nhập không phận Israel bất ngờ. Cấp dưới Jackson đã đánh cắp lịch trình máy bay dân sự và nghiên cứu các yếu tố thời gian sao cho cuộc tấn công đầu tiên của họ thực tế nhất có thể. Có nhiều biến số chống lại họ. Không ai nghĩ tới việc TR có thể làm nhiều hơn ngoài việc quấy rối IAF và đặc nhiệm USAF mới. Nhưng Jackson thích các biến số này
“Mở radio đi Rob. Tôi quên mất tỷ số là bao nhiêu rồi đấy”
Jackson cúi xuống bàn và vặn to âm thanh nhưng chỉ nghe thấy tiếng nhạc. Tàu sân bay có hệ thống truyền hình riêng và cũng có hệ thống radio nối thẳng với mạng U.S. Armed Forces (Mạng Lực lượng Hoa Kỳ là dịch vụ phát thanh và truyền hình của chính phủ mà quân đội Hoa Kỳ cung cấp cho những người đóng quân hoặc được chỉ định ở nước ngoài.) “Có lẽ ăng ten hỏng” chỉ huy không đoàn nhận xét
Richards cười lớn “Vào lúc này á? Tàu sẽ nổi loạn mất”
“Viết gì đó vào báo cáo không vận nghe có vẻ hay đấy chứ nhỉ?” Ai đó gõ cửa
“Vào đi!” Richards nói. Một trung sỹ văn thư bước vào
“Khẩn sir” viên trung sỹ đưa qua kẹp hồ sơ
“có chuyện gì quan trọng không?” Robby hỏi
Richards đưa tờ giấy qua. Rồi ông nhấc điện thoại và nhấn nút gọi cầu tàu “Vào trạng thái chiến đấu”
“Cái quái gì thế này?” Jackson thì thào “DEFCON-3. Tại sao, chúa ơi?”
Ernie Richards, từng là một phi công chiến đấu, có tiếng trong hải quân. Ông đã khôi phục lại thói quen truyền thống của Hải quân là gọi kèn để thông báo về các cuộc tập trận. Lần này, hệ thống loa 1-MC phát ra vài nhịp đầu tiên của bài hát chủ đề bộ phim Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao của John Williams, theo sau đó là tiếng cồng chiêng điện tử
“Đi nào, Rob” Cả hay bắt đầu chạy xuống Trung Tâm Thông Tin Chiến Đấu (Combat Information Center)
* * * * * *
“Có thông tin gì không?” Andrey Il’ych Narmonov hỏi
“Quả bom đó có sức công phá tương đương 200 kilo tấn. Có nghĩa là một thiết bị nổ rất lớn, một quả bom hydrogen” tướng Kuropakin nói “Số lượng người chết khoảng hơn 100 nghìn người. Còn có dấu hiệu cho thấy một làn sóng điện từ mạnh đã chạm vào một trong những vệ tinh cảnh báo sớm của chúng ta”
“Lý do là gì?” câu hỏi đến từ một trong những cố vấn quân sự của Narmonov
“Chúng tôi không biết”
“Chúng ta có mất vũ khí hạt nhân nào không?” Kuropatkin nghe thấy tổng thống hỏi
“Hoàng toàn không” một người khác trả lời
“Còn gì nữa không?”
“Nếu ngài đồng ý, toio đề nghị đặt Voyska PVO ở mức độ cảnh báo cao hơn. Chúng ta đang có một cuộc diễn tập tại phía đông Siberia”
“Có mang tính khiêu khích không?”
“Không, hoàn toàn mang tính phòng thủ. Các máy bay đánh chặn của chúng ta sẽ không làm hại ai cách xa biên giới hàng trăm km. Và lúc này tôi sẽ ra lệnh cho tất cả các máy bay không được bay qua không phận Liên Xô.”
“Rất tốt. Anh có thể tiến hành”
Tại trung tâm điều khiển ngầm, Kuropatkin chỉ tay vào 1 sỹ quan khác bấm điện thoại. Hệ thống phòng thủ không phận Liên Xô tất nhiên vốn đang trong trạng thái chuẩn bị kỹ lưỡng; Trong chưa đầy 1 phút, bức điện được gửi đi và các radar tìm kiếm tầm xa trên khắp đất nước đã được kích hoạt. Bất kể bức điện hay tín hiệu radar đều ngay lập tức bị thiết bị của NSA (National Security Agency) chặn lại, dù ở dưới đất hay trên không
“Còn gì có thể làm không?” Narmonov hỏi các cố vấn
Một quan chức ngoại giao nói “Tôi nghĩ không nên làm gì có lẽ là tốt hơn cả. Khi Fowler muốn nói chuyện với chúng ta, ông ta sẽ chủ động. Ông ta đã có đủ rắc rối nên chúng ta không cần phải can thiệp thêm nữa”
* * * * * *
Chuyến bay MD-80 của hãng American Airlines hạ cánh xuống Sân Bay Quốc Tế Miami và đi taxi đến cổng bay. Qati và Ghosn đang ngồi trên ghế hạng nhất đứng dậy và rời máy bay. Hành lý sẽ tự động chuyển sang chuyến bay nối tiếp nên tất nhiên cả 2 không cần phải quan tâm. Bọn họ đều rất lo lắng nhưng không ai biểu hiện ra ngoài. Cả hai đều chấp nhận hy sinh nhưng khi vào nhiệm vụ bọn họ vẫn muốn thoát chết. Nếu còn sống thì tốt hơn nhiều. Ghosn bình tĩnh hơn khi nhận ra sân bay không hề có biện pháp an ninh bất thường nào. Hắn nghĩ, lẽ ra phải có vài biện pháp an ninh nào đó rồi chứ nhỉ. Hắn tìm được 1 quán bar và xem TV như thường lệ. TV đang chiếu kênh địa phương, không còn truyền hình trận đấu đó nữa. Hắn định hỏi, nhưng rồi lại thôi. Đó là một quyết định đúng Chỉ vài phút sau hắn nghe thấy ai đó lên tiếng hỏi về điểm số
“Vikings đang thắng 14-7” một giọng khác trả lời “Rồi tín hiệu cmn bị mất”
“Khi nào?”
“Khoảng 10 phút trước. Thật kỳ lạ là họ vẫn chưa sửa chữa xong”
“Động đất, giống như trận ở San Francisco à?”
“Tôi cũng đoán như thế đấy, anh bạn” người pha rượu trả lời. Ghosn đứng dậy, đi bộ quay trở lại nhà ga chờ.
“CIA có tin gì không?” Fowler hỏi
“hiện không có gì, sir. Chúng tôi đang tổng hợp dữ liệu nhưng ngài biết mọi thông tin chúng tôi….chờ 1 chút” Ryan nhận tức điện từ Sỹ Quan Phụ Trách Ca Trực đưa qua “Sir, tôi vừa nhận được một bức điện khẩn của NSA. Hệ thống phòng không Nga vừa nâng mức báo động. Mọi radar đều đang hoạt động và có rất nhiều cuộc gọi radio”
“Điều đó có nghĩa là gì?” Liz Elliot hỏi
“Có nghĩa là họ muốn tăng cường khả năng phòng thủ. PVI không đe doạ bất kỳ ai trừ khi có người tiếp cận hoặc xâm nhập không phận Liên Xô”
“Nhưng sao họ lại làm thế?” Elliot hỏi lại
“có lẽ họ sợ ai đó sẽ tấn công mình”
“Mẹ kiếp, Ryan!” Tổng thống gào
“Ngài tổng thống, xin thứ lỗi. Đây không phải điều vô nghĩa. Hoàn toàn là sự thật. Voyska PVO là một hệ thống phòng thủ giống NORAD bên ta. Chỉ mang tính phòng thủ. Họ chắc chắn đã biết chúng ta xảy ra chuyện. Khi gặp vấn đề loại này, rất tự nhiên khi ngài kích hoạt hệ thống phòng thủ của mình, giống như chúng ta vừa làm”
“Đây là mối đe doạ tiềm tàng” tướng Borstein bên trụ sở NORAD nói “Ryan, cậu quên chúng ta vừa bị tấn công. Họ thì không. Giờ thì họ đang gấp rút tăng cấp độ cảnh báo mà không thèm gọi cho chúng ta. Tôi nghĩ có điều gì đó đáng lo ngại”
“Ryan, báo cáo về việc Liên Xô mất vũ khí hạt nhân thế nào rồi?” Fowler hỏi “Liệu có phải liên quan đến tình huống này không?”
“Vũ khí hạt nhân bị mất sao!” vị C IN C-SAC hỏi “Sao tôi cmn không nghe thấy chuyện này”
“Loại vũ khí hạt nhân nào?” Borstein hỏi ngay
“Đó là một báo cáo chưa xác nhận từ 1 điệp viên nằm vùng. Chưa rõ chi tiết” Ryan trả lời, rồi nhận ra mình phải giải thích thêm “Thông tin nhận được như sau: Chúng tôi nghe kể Narmonov đang có vấn đề về chính trị với bên quân đội; rằng họ đang không thích những gì ông ta đang làm; rằng có 1 vài thứ đang được rút ra khỏi Đức, trong đó có 1 số vũ khí hạt nhân không xác định – có lẽ là loại chiến thuật – và thấy rằng bị thất lạc; rằng KGB đang tiến hành 1 chiến dịch xác minh thứ mà, nếu có, đang thất lạc. Người ta suy đoán rằng chính Namonov lo sợ rằng mình có thể trở thành mục tiêu của vụ tống tiền chính trị, vụ tống tiền này có liên quan đến một vũ khí hạt nhân. Nhưng, và tôi phải nhấn mạnh điều này, nhưng chúng tôi hoàn toàn không thể xác minh được những báo cáo này, dù đã cố gắng nhiều lần, và chúng tôi đang tính tới khả năng điệp viên này đang nói dối”
“Tại sao cậu không nói với chúng tôi điều đó?” Fowler hỏi
“thưa tổng thống, chúng tôi đang trong quá trình xác minh. Công việc vẫn đang tiến hành, sir, ý tôi là chúng tôi đang làm việc đó suốt cả cuối tuần rồi”
“Chà, chắc cmn là không phải bom của chúng ta” Tướng Fremond nóng nảy “và nó cũng cmn không phải bom khủng bố. Quả này quá lớn. Giờ thì cậu đang nói với chúng tôi rằng người Nga vừa bị mất thứ gì đó trong kho. Ryan, tin này còn hơn cả mối lo ngại đấy”
“Và cũng có thể giải thích cho việc nâng mức cảnh báo của PVO” Borstein thêm vào
“Có phải hai người đang nói với tôi rằng thiết bị này có thể là của Liên Xô?” Tổng thống hỏi
“Không có nhiều nước sản xuất ra được bom hạt nhân” Borstein trả lời “và thiết bị nổ này quá lớn với những kẻ amateur”
“Đợi 1 chút” Jack lại nhảy vào “Các ông phải nhớ rằng thông tin chúng ta có ở đây đang rất hữu hạn. Tin tình báo và suy đoán khác nhau đấy. Các ông phải nhớ điều đó”
“Vũ khí hạt nhân chiến thuật của Liên Xô lớn đến mức nào?” Liz Elliot hỏi
Vị C IN C-SAC trả lời câu hỏi “Rất giống của chúng ta. 1 quả bom hạt nhân nhỏ có sức công phá 1 kilo tán và họ có đầu đạn có sức không phá 500 kilotan còn sót lại sau khi SS-20 bị phá huỷ”
“Nói cách khác, sức công phá của vụ nổ lần này phù hợp với loại đầu đạn của Liên xô mà chúng ta gnhe nói đang mất tích?”
“Chính xác, tiến sỹ Elliot” Tướng Fremont trả lời
* * * * * *
Tại Trại David, Elizabeth Elliot dựa lưng vào ghế, quay người nói với tổng thống, hạ thấp giọng đến mức thì thầm để không lọt vào loa điện thoại
“Robeart, anh đáng lẽ cũng có mặt tại trận đấu đó, cùng với Brent và Dennis”
Fowler tự nhủ, thật ngạc nhiên khi ông ta không hề nghĩ đến điều đó. Vì vậy ông ta cũng dựa lưng vào ghế “Không” ông ta trả lời “Tôi không thể tin người Nga cố gắng làm cái điều thế này”
“Cái gì thế?” một giọng nói vang lên trên loa
“Đợi 1 chút” tổng thống nói khẽ
“Ngài tổng thống, tôi không nghe được ngài nói gì”
“Tôi nói, đợi 1 chút!” Fowler gào lên. Ông ta đặt tay lên loa che lại “Elizabeth, công việc của chúng ta là kiểm soát tình hình và chúng ta sẽ làm việc đó. Có gắng bỏ qua các vấn đề cá nhân trong lúc này đi”
“thưa tổng thống, tôi mong ngài lên Kneecap càng nhanh càng tốt” C IN C-SAC nói “Tình hình rõ ràng rất nghiêm trọng”
“Nếu chúng ta muốn kiểm soát tình hình, Robert, chúng ta phải làm nhanh lên”
Fowler quay sang sỹ quan hải quân đứng ngay phía sau “Khi nào máy bay đến?”
“25 phút nữa, sir, cần thêm 30 phút nữa để đưa ngài đến Andrews để lên Kneecap”
“gần 1 giờ…”Fowler nhìn đồng hồ treo tường, giống như những người biết chính xác bây giờ là mấy giờ và cần bao lâu để làm một việc gì đó, nhưng vẫn nhìn đồng hồ “Đường dây radio trên trực thăng không đủ để nói mấy chuyện này. Hãy bảo trực thăng đến đón Phó tổng thống Durling đến Kneecap đi. Tướng Fremont?”
“Vâng, thưa tổng thống”
“Anh có Kneec