← Quay lại trang sách

Chương 39 HÒN BẤC NÉM ĐI, HÒN CHÌ NÉM LẠI

Elizabeth Elliot nhấp một ngụm cà phê và ngơ ngác nhìn bức tường phía xa. Đây là lời giải thích duy nhất. Họ đã nhận được tất cả cảnh báo nhưng đều bỏ qua. Tất cả đều hợp lý. Quân đội Liên Xô đang chơi trò quyền lực và vụ ám sát Bob Fowler là một phần của kế hoạch này. Cô ta nghĩ, chúng ta đáng lẽ cũng có mặt ở đó. Ông ấy đã muốn đến xem trận đấu đó và mọi người cũng đều hy vọng thế, vì Dennis Bunker sở hữu một đội. Mình đáng nhẽ cũng có mặt ở đó. Mình có thể đã chết rồi. Nếu họ muốn giết Bob thì họ cũng muốn giết mình…..

TỔNG THỐNG NARMONOV

TÔI RẤT VUI VÌ CHÚNG TA ĐỀU ĐỒNG Ý VỀ VIỆC CẦN PHẢI THẬN TRỌNG VÀ LÝ TRÍ. HIỆN GIỜ TÔI ĐANG THẢO LUẬN VỚI CÁC CỐ VẤN ĐỂ XÁC ĐỊNH NGUYÊN NHÂN GÂY RA SỰ KIỆN KHỦNG KHIẾP NÀY, VÀ CŨNG BẮT ĐẦU CÁC HOẠT ĐỘNG CỨU HỘ. TÔI SẼ THÔNG BÁO CHO NGÀI KHI CÓ TIN TỨC MỚI

Bức điện trả lời gần như đến ngay lập tức

TỔNG THỐNG FOWLER

CHÚNG TÔI SẼ CHỜ

“Cũng đơn giản” Tổng thống nhìn vào màn hình

“Ngài nghĩ vậy sao?” Elliot hỏi

“Ý cô là sao?”

“Robert, chúng ta vừa có một vụ nổ hạt nhân tại một nơi mà ngài vừa định tới. Đó là ý thứ nhất. Thứ hai: Chúng ta đã có những báo cáo về việc vũ khí hạt nhân của Liên Xô bị thất lạc. Thứ ba: Làm sao chúng ta thực biệt biết đó thực sự là Narmonov ở đầu bên kia?” Liz hỏi

“Cái gì?”

“Điệp viên giỏi nhất của chúng ta đã đưa ra khả năng có thể xảy ra một cuộc đảo chính ở Nga, đúng không? Nhưng chúng ta hành động như thể thông tin tình báo đó không tồn tại, ngay cả khi chúng ta vừa hứng chịu một vụ rất có khả năng là một vũ khí hạt nhân chiến lược – chính xác loại chúng ta nghĩ là họ đang bị thất lạc – ở đây. Chúng ta hiện chưa tính đến tất cả các yếu tố có thể xảy ra” Tiếng sỹ Elliot quay về phía điện thoại đang phát loa ngoài “Tướng Borstein, đưa một thiết bị vào Mỹ khó đến mức nào?”

“Với cách chúng ta đang kiểm soát biên giới thì đó chỉ là trò trẻ con” NORAD nói “Ý cô muốn nói gì, tiến sỹ Elliot?”

“Ý tôi là chúng ta có nguồn thông tin tình báo đáng tin cậy rằng hiện giờ Narmonov đang ở trong tình thế khó khăn về chính trị – rằng quân đội đang nổi lên và rằng có một nghi vấn về hạt nhân. Được rồi, sẽ thế nào nếu họ tiến hành một vụ đảo chính? Tối chủ nhật – sáng thứ 2 – là khoảng thời gian tốt vì mọi người đều đang ngủ. Chúng ta luôn giả sử rằng thiết bị hạt nhân đó là phương tiện để bọn họ tống tiền trong nội địa nước họ thôi – nhưng sẽ thế nào nếu chiến dịch này thông minh hơn thế? Sẽ thế nào nếu họ có thể hành động tác động đến chính phủ chúng ta nhằm ngăn chặn chúng ta can thiệp vào cuộc đảo chính của bọn họ? Được rồi, quả bom đó phát nổ, và Durling đang trên máy bay Kneecap – hiện giờ mới chỉ có ông ấy thôi – và họ đang nói chuyện với ông ta. Họ có thể dự báo được chúng ta sẽ nghĩ gì và họ đã soạn sẵn các tuyên bố gửi đi qua Đường Dây Nóng. Theo đúng quy trình thì chúng ta tự động nâng mức báo động, và họ cũng thế – các ông thấy chưa? Dù sao thì chúng ta cũng không thể can thiệp vào vụ đảo chính đó”

“Ngài tổng thống, trước khi ngài đánh giá đến khả năng đó, ngôi nghĩ ngài cần lời tư vấn của cộng đồng tình báo” C IN C-SAC (Tổng tư lệnh Lực lượng Không quân Chiến lược) nói

Một ánh sáng, dấu hiệu cho thấy 1 cuộc gọi đến, loé lên. Viên trung sỹ phụ trách văn thư nhấc điện thoại

“Gọi cho ngài, thưa Tổng thống, từ NMCC”

“Ai đấy?” Fowler hỏi

“Sir, đây là đại tá Jim Rosselli tại Trung Tâm Chỉ Huy Quân Sự Quốc Gia (National Military Command Center – NMCC). Chúng tôi có 2 báo cáo về mục tiêu giữa các lực lượng Mỹ và Liên Xô. USS Theodore Roosevelt báo cáo họ đã tiêu diệt – ý là bắn hạ, sir – 1 đội hình 4 máy bay MiG-29 của Nga…”

“Cái gì? Tại sao?”

“Sir, theo nguyên tắc giao chiến, thuyền trưởng 1 con tàu có quyền đưa ra hành động để tự vệ. Theodore Roosevelt hiện đang ở Cấp độ Báo động DEFCON-2 và tuỳ theo cấp độ báo động thay đổi, quyền hạn có thể tự quyết cũng tăng theo, kèm theo đó là hành động. Sir, báo cáo thứ 2 như sau: Theo thông tin chưa xác nhận, có một vụ giao tranh giữa các xe tăng Nga và Mỹ ở Berlin. SACEUR (Tư lệnh tối cao của Lực lượng Đồng minh ở Châu Âu) chô biết tin tức radio đã bị ngắt – ý tôi là nó bị cắt, sir. Trước đó, một đại tá quân đội Mỹ đã báo cáo rằng các xe tăng của Liên Xô đang tấn công Lữ Đoàn Berlin của chúng ta hiện đang đóng quân ở phía nam Berlin và rằng 1 tiểu đoàn xe tăng của chúng ta vừa bị xoá sổ, sir. Họ đã tấn bị quân Liên Xô tấn công ngay tại bãi đậu ngay phía kia đường. 2 sự kiện này – ý tôi là báo cáo, xảy ra cùng đồng thời. Thời điểm các báo cáo cách nhau 2 phút, thưa tổng thống.Chúng tôi hiện đang cố gắng tái liên lạc với Berlin, thông qua SACEUR tại Mons, Bỉ”

“Chúa ơi” Fowler nhận xét “Elizabeth, điều này có phù hợp với kịch bản cô vừa nói không?”

“Nó cũng cho thấy bọn họ không đùa, rằng họ đang nghiêm túc về việc không cho chúng ta can thiệp”

* * * * * *

Phần lớn lính Mỹ chạy khỏi bãi đậu. Sỹ quan cao cấp có mặt tại hiện trường lúc này ra lệnh cho rút lui vào rừng và các phố dân sự xung quanh trại quân sự. Anh là trung tá, phó chỉ huy lữ đoàn (executive officer – XO). Đại tá chỉ huy lữ đoàn giờ đang không biết nơi đâu và vị XO hiện đang xem xét các lựa chọn. Lữ đoàn có 2 tiểu đoàn bộ binh cơ giới và 1 tiểu đoàn xe tăng. Theo thống kê mới nhất chỉ có 9 trong số 52 xe tăng trốn thoát. Anh vẫn còn nhìn thấy số xe tăng còn lại đang cháy rực trong bãi đậu

Lệnh cảnh báo phòng thủ DEFCON-3 không biết ở đâu xuất hiện và chỉ ít phút sau đã xảy ra vụ này. Trên 40 chiếc xe tăng và hàng trăm người chết, bị hạ mà không có bất kỳ cảnh báo nào. Chà, anh phải chịu trách nhiệm về chuyện đó

Lữ đoàn Berlin đã đóng quân ở đây rất lâu trước khi anh ra đời và trại có rất nhiều công sự phòng thủ. Vị trung tá ra lệnh di chuyển số xe tăng còn lại và lệnh cho xe chiến đấu bọc thép Bradley bắn tên lửa chống tăng TOW-2

Những chiếc xe tăng của Liên Xô đã chiếm được bãi đỗ xe tăng và dừng lại. Họ không hề nhận được lệnh tiếp theo. Các chỉ huy tiểu đang mất kiểm soát đội hình, bị cụm xe tăng T-80 hung hãn lao qua vạch chia tuyến bỏ lại rất xa, trong khi chỉ huy trung đoàn thì không thấy đâu. Không có lệnh, đội xe tăng phải dừng lại, đứng yên, tìm kiếm mục tiêu. Vị phó trung đoàn trưởng cũng đang mất tích và khi sỹ quan chỉ huy tiểu đoàn nhận ra điều này, xe tăng của ông ta lập tức lao về phĩa chiếc xe chỉ huy vì ông ta chính là sẽ quan cao cấp thứ 2 trong trung đoàn. Ông ta nghĩ, thật kỳ lạ. Đầu tiên là huấn luyện sẵn sàng chiến đấu, tiếp đến là khẩn cấp nâng mức độ từ Moscow, và rồi người Mỹ bắt đầu bắn. Ông ta không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thậm chí đèn doanh trại và toà nhà hành chính vẫn bật sáng. Có ai đó phải tắt mấy cái đèn kia chứ. Chiếc T-80 của ông ta được chiếu sáng cứ như thể là mục tiêu trên trường bắn

* * * * * *

“Chiếc xe tăng chỉ huy, hướng 2 giờ, đường chân trời, đang chuyển từ trái sang phải” một trung sỹ nói hạ sỹ

“Xác nhận” xạ thủ trả lời qua hệ thống liên lạc nội bộ

“Bắn”

“Đang bắn” viên hạ sỹ bóp cò. Nắp bịt kín của ống tên lửa được mở ra và tên lửa TOW-2 bật ra, kéo theo 1 sợi dây điều khiển mỏng manh. Mục tiêu đang cách đó 2500m. Xạ thủ hướng đến mục tiêu, hướng dẫn tên lửa chống tăng lao đến mục tiêu. Chỉ mất khoảng 8 giây, và xạ thủ hài lòng khi thấy tên lửa nổ ngay chính giữa tháp pháo

“Trúng mục tiêu” chỉ huy Bradley nói, làm động tác ra hiệu cú đánh trực tiếp “Ngưng bắn. Giờ hãy tìm ra một tên khốn khiếp khác trong đams này…hướng 10 giờ, xe, hướng về phía PX!”

Tháp pháo quay sang trái “Xác nhận!”

* * * * * *

“Được rồi, CIA nghĩ gì về chuyện này?” Fowler hỏi

“Sir, 1 lần nữa, tất cả những gì chúng tôi có là thông tin rời rạc và không kết nối được với nhau” Ryan trả lời

“Rooselvelt đang bị 1 nhóm tàu sân bay tác chiến của Liên Xô bám sau vài trăm dặm, và họ đã đưa MiG-29 đến” tướng Painter nói

“Họ thậm chí còn ở Libya hơn, và bạn của chúng ta, viên đại tá đó có hàng trăm máy bay loại này”

“Bay trên mặt nước vào giữa đêm sao?” Painter hỏi “Lần cuối cùng cậu nghe thấy tin người Lybia làm việc này vào lúc này – và chỉ cách nhóm tàu chiến đấu của chúng ta có hơn 20 dặm!”

“Berlin thì sao?” Liz Elliot hỏi

“Chúng tôi không biết!” Ryan dừng lại và hít thật sâu “Hãy nhớ là chúng tôi cũng chỉ vừa mới biết tin đó”

“Ryan, sẽ thế nào nếu SPINNAKER đúng?” Elliot hỏi

“Ý cô là sao?”

“Sẽ thế nào nếu có một cuộc đảo chính của quân đội đang diễn ra ngay lúc này và họ đặt 1 quả bom ở đây để ngăn chúng ta can thiệp, để chia tách chúng ta?”

“Hoàn toàn điên rồ” Jack trả lời “Để gây ra rủi ro chiến tranh sao? Tại sao phải làm điều đó? Nếu có một cuộc đảo chính thì chúng ta sẽ làm gì? Tấn công họ luôn à?”

“Quân đội của bọn họ có thể nghĩ chúng ta sẽ làm thế” Ellliot chỉ ra

“Không đồng ý. Tôi nghĩ SPINNAKER có thể đang nói dối chugns ta ngay từ đầu về vấn đề này”

“Các cậu đã bịa ra thông tin này?” Fowler hỏi. Tổng thống giờ cũng bắt đầu tin rằng ông ta là mục tiêu thực sự của quả bom đó, rằng giả thuyết của Elizabeth về kế hoạch của Liên Xô là lý do duy nhất có lý

“Không, sir!” Ryan đáp trả ngay “Tôi cũng đang là con diều hâu ở đây, nhớ không? Quân đội Nga quá thông minh để tránh làm cái điều ngu xuẩn này. Đặt cược quá lớn”

“Vậy thì hãy giải thích về vụ tấn công vào các lực lượng của chúng ta!” Elliot nói

“Chúng ta không chắc chắn rằng đó có phải là các cuộc tấn công vào lực lượng của chúng ta”

“Vậy, giờ cậu nghĩ người của chúng ta đang nói dối?” Fowler hỏi

“Ngài tổng thống, ngài đang không suy nghĩ thấu đáo. Được rồi, hãy giả sử rằng có một cuộc đảo chính đang diễn ra tại Liên Xô – tôi không chấp nhận gỉa thuyết đó, nhưng hãy giả sử có nó đi, okay? Ngài nói, mục tiêu nổ quả bom ở đây là ngăn chúng ta không can thiệp. Được. Vậy tại sao lại tấn công vào lực lượng quân đội của chúng ta nếu họ muốn chúng ta không mó tay vào chuyện đó?”

“Để cho thấy họ đang ngheiem túc” Elliot cãi lại

“Thật điên rồ! điều đó cũng tương đương đang nói với chúng ta rằng họ đã cho nổ qủa bom ở đây. Cô nghĩ rằng họ mong chúng ta không đáp trả bừng một cuộc tấn công hạt nhân à?” Ryan hỏi, rồi tự trả lời “Điều đó thật vô lý!”

“Vậy hãy cho tôi gỉa thiết có lý đi” Fowler nói

“Ngài tổng thống, chúng ta đang ở giai đoạn đầu của một cuộc khủng hoảng. Thông tin chúng ta đang có hiện giờ đang rất tản mát và hỗn loạn. Cho đến khi chúng ta biết được nhiều thông tin hơn, đừng cố đưa ra những định kiến, rất nguy hiểm”

Khuôn mặt Fowler gần như áp vào loa điện thoại “Công việc của cậu là nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra, chứ không phải dạy tôi cách xử lý khủng hoảng. Cho đến khi nào cậu có được thông tin gì đó hữu dụng, hãy gọi lại cho tôi!”.

“Họ đang nghĩ cái quái gì thế?” Ryan hỏi

“Có điều gì tôi không biết không?” Goodley hỏi. Anh chàng tập sự trẻ tuổi trông cũng lo lắng như Ryan vậy

“Tại sao cậu lại thấy có điểm khác biệt so với chúng tôi?” Jack vặc lại, rồi thấy hối hận “Chào mừng đến với quá xử lý khủng hoảng. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra nhưng người ta lại mong đợi cậu đưa ra các quyết định đúng. Nhưng điều đó là không thể nào. Chỉ là không thể”

“chuyện xảy ra với tàu sân bay khiến tôi sợ đấy” người bên S&T nhận xét

“Sai rồi. Nếu chúng ta chỉ bắn hạ 4 máy bay thì đó chỉ là hành động của số ít người” Ryan chỉ ra “Cuộc chiến trên đất liền kia mới có là chuyện. Nếu chúng ta thực sự đang có một trận chiến diễn ra tại Berlin, đó mới đáng sợ, nó tệ gần như là một cuộc tấn công vào cơ sở chiến lược của chúng ta. Hãy xem liệu chúng ta có thể liên lạc với SACEUR được không”

* * * * * *

9 chiếc xe tăng M1A1 còn sống sót và chiến đấu được vẫn đang chạy đua về phía bắc dọc theo 1 đại lộ Berlin, cùng với đó là 1 trung đội xe bọc thép Bradley. Đèn đường đã bật sáng, mọi người thò đầu ra ngoài cửa sổ và 1 số ít người xem trong số đó nhận ra dù chuyện gì đang diễn ra thì chắc chắn đây không phải là diễn tập. Tất cả các xe tăng đều đang chạy hết động cơ và nếu ở Hoa Kỳ thì nó chắc chắn sẽ bị phạt vì vi phạm giới hạn tốc độ trên đường cao tốc liên bang. Cách trại khoảng 1 dặm, chúng đồng loạt quay về phía đông. Dẫn đầu đội hình là một sỹ quan NCO cấp cao rất rành về Berlin – đây là nhiệm kỳ thứ 3 anh ta đến đóng quân ở thành phố từng bị chia tách thành 2 phần này – đủ để trong đầu hình dung ra được điểm chiến đấu có được lợi thế tốt nhất, nếu người Nga không đến được đó trước. Đó là một công trường xây dựng. Một đài tưởng niệm về Bức Tường và các nạn nhân vốn đang tăng lên sau thời gian dài đấu tranh giữa 2 miền. Nơi đó nhìn ra trại quân sự mà người Nga và Mỹ sẽ sớm sơ tán và những chiếc máy ủi tạo nên bệ rất cao với dự định đặt bức tượng điêu khắc lên đó. Hiện công trình vẫn chưa hoàn thành, chỉ là một sườn đất dày. Những xe tăng của Liên Xô vẫn đang tiến tới mục tiêu, có lẽ đang chờ bộ binh hoặc quân tiếp viện. Bọn họ cũng đang bị bắ phá bởi tên lửa chống tăng TOW bắn ra từ những chiếc xe bọc thép Bradleya, và đang bắn trả vào rừng

“Chúa ơi, chúng đang cố gắng giết mấy người trên xe Bradley đó” chỉ huy đơn vị – 1 đại uý có chiếc xe tăng duy nhất sống sót trong đại đội mình – nói “Okay, tìm nhanh cao điểm nào” Mất thêm 1 phút nữa, rồi những chiếc xe tăng tìm được nơi dấu mình, chỉ lộ nòng súng và đỉnh tháp pháo “Nhằm thẳng về phía trước! Nhắm và bắt tuỳ ý”

9 xe tăng đồng loạt nổ súng. Phạm vi mục tiêu chỉ cách hơn 2000m và lần này đến lượt người Nga mất cảnh giác. Những chiếc xe tăng Abrams nhanh chóng bị trúng đạn pháo. 5 chiếc xe tăng bị hạ ngay tắp lự sau loạt bắn đầu tiên, 2 chiếc nữa bị hạ sau loạt bắn thứ 2

Trong rừng cây cùng với những chiếc Bradley, vị XO lữ đoàn trưởng nhìn thấy mặt trận phía bắc của người Nga đã sụp. anh nghĩ, chỉ có duy nhất một từ phù hợp trong tình hình này là “sự cố” Những đội xe tăng vòng ra hai bên sườn đều là những cựu chiến binh trên chiến trường, và giờ họ đang thể hiện kỹ năng của mình. Tiểu đoàn xe tăng Liên Xô ở cực bắc cố gắng tổ chức lại, nhưng tiểu đoàn trưởng của họ đã bị chiếc Bradley bắn hạ và giờ độ hình trở nên vô tổ chức. Tại sao người Nga không truy đuổi và chiến đấu tiếp sau cuộc tập kích thành công? Câu hỏi này cứ loanh quanh luẩn quẩn trong đầu anh nhưng chuyện đó sẽ được bàn bạc trong báo cáo sau trận chiến. Ngay lúc này anh chỉ thấy bọn họ đang hỗn loạn, và đó là tin tốt cho anh và đồng đội

“Sir, tôi vừa kết nối được với Quân Bộ Số 7” một trung sỹ đưa qua chiếc microphone

“Chuyện gì đang xảy ra ở đó?”

“Tướng quân, đây là trung tá Ed Long, chúng tôi vừa bị cmn tấn công bởi 1 trung đoàn ngay đối diện bên kia đường. Không hề có cảnh báo, bọn họ chỉ vả thẳng như trong phim của Jeb Stuart. Chúng tôi đã ngăn chặn được họ nhưng mất gần hết xe tăng. Tôi cần hỗ trợ”

“Thiệt hại?”

“Sir, tôi đã mất hơn 40 chiếc xe tăng, 8 xe Bradely và ít nhất 200 người hy sinh”

“Tình trạng bên kia?”

“1 trung đoãne tăng, vẫn chưa có thêm ai, nhưng bọn họ cũng hy sinh nhiều, sir. Tôi thực sự cần hỗ trợ”

“tôi sẽ xem có thể làm gì”

* * * * * *

Tướng Kuropatkin nhìn vào bảng theo dõi trên màn hình. Mọi hệ thống radar vốn không bảo trì đều vẫn đang hoạt động. Thông tin trên vệ tinh cho thấy 2 căn cứ SAC đều đang trống. Điều đó có nghĩa là tất cả các máy bay đều đang xuất kích và hướng tới Liên Xô cùng với các máy bay tiếp dầu KC-135. Các căn cứ tên lửa cũng đang được đặt trong tình trạng báo động toàn diện. Nếu tên lửa phía bên kia phóng, các vệ tinh Eagle sẽ đưa ra cảnh báo phóng, điều đó đồng nghĩa đất nước ông sẽ có 30 phút để tồn tại. Viên tướng nghĩ, 30 phút. 30 phút và sự sống chết của đất nước phụ thuộc vào sự tỉnh táo của tổng thống Hoa Kỳ

* * * * * *

“Hoạt động trên không được phát hiện trên đất Đức” 1 đại tá lên tiếng “Chúng tôi đang thấy vài máy bay chiến đấu Mỹ xuất phát từ Ramstein và Bitberg, hướng về phía đông. Tổng cộng có 8 máy bay”

“Chúng ta biết gì về những máy bay tàng hình Mỹ?”

“Có 1 phi đội, 8 chiếc- ở Ramstein. Tôi cho rằng người Mỹ đang biểu diễn khoe khoang về chúng để có thể bán cho các đồng minh NATO”

“Tất cả 8 máy bay hiện đều trên bâù trời bây giờ” Kuropatkin lưu ý “có thể chúng mang theo vũ khí hạt nhân”

“Chính xác, mỗi máy bay có thể dễ dàng mang theo 2 quả bom B-61. Với độ cao này, chúng có thể bắn sang Moscow trước khi chúng ta nhận ra….”

“và trong tầm ném bom của chúng….họ có thể thả bom chính xác vào bất cứ mục tiêu mong muốn nào….Chúng đã cất cánh được 2.5 tiếng…Chúa ơi” Những quả bom này có chế độ bắn xuyên mặt đất, nó có thể đủ để phá huỷ hầm ngầm dành cho tổng thống. Kuropatkin nhấc điện thoại “Tôi cần nói chuyện với Tổng Thống”

* * * * * *

“Alo, tướng quân, chuyện gì thế?” Narmonov hỏi

“Chúng tôi phát hiện ra các dấu hiệu hoạt động bay của Mỹ trên đất Đức”

“Còn hơn thế. Một trung đoàn Cận Vệ ở Berlin vừa báo cạo họ bị quân Mỹ tấn công”

“Thật điên rồ”

Và báo cáo đó đến trong chưa đầy 5 phút sau khi anh bạn Fowler của tôi hứa không làm bất cứ điều gì khiêu khích “Nói nhanh. Tôi đã có đủ việc ở đây rồi”

“Tổng thống Narmonov. 2 tuần trước, 1 trung đội máy bay tàng hình Mỹ F-117A đã đến căn cứ không quân Ramstein, bề ngoài là để trình diễn cho các đồng minh NATO. Người Mỹ nói họ muốn bán loại máy bay này. Mỗi chiếc máy bay có thể mang theo 2 quả bom hạt nhân tương ứng 0.5megaton (nửa triệu tấn) thuốc nổ”

“Hả?”

“Tôi không thể định vị được chúng. Tất cả chúng hiện đang ở chế độ tàng hình”

“Tại sao anh lại nói với tôi chuyện đó?”

“Dựa trên thời gian chúng xuất phát khỏi căn cứ, rồi tái nạp nhiên liệu, chúng có thể đến Moscow trong chưa đầy 3 giờ đồng hồ. Chúng ta cũng sẽ không biết gì như người Iraq”

“chúng thực sự hiệu quả đến mức đó sao?”

“Một trong những lý do chúng tôi để lại nhiều người ở Iraq là nhằm quan sát gần những gì người Mỹ có thể làm. Người của chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy chiếc máy bay Mỹ đó trên radar, cả radar của chúng ta hay radar của Pháp mà Saddam mua. Phải, chúng thực sự tốt lắm đấy”

“Nhưng tại sao họ lại muốn làm 1 điều như thế?” Narmonov hỏi

“Tại sao họ lại tấn công trung đoàn chúng ta tại Berlin?” Bộ trưởng quốc phòng hỏi lại

“Tôi tưởng nơi này có thể chống lại mọi loại vũ khí trong kho vũ khí của bọn họ chứ”

“Không chống được bom trọng lực hạt nhân được phóng với độ chính xác cao. Chúng ta chỉ cách mặt đất 100m” Bộ trưởng quốc phòng nói. Trong trận chiến ngày xưa giữa đầu đạn và thiết giáp, đầu đạn luôn thắng….

“Quay lại vấn đề Berlin” Narmonov nói “Chúng tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở đó?”

“tôi không biết. Tất cả thông tin cho đến lúc này đều chỉ từ các sỹ quan cấp dưới”

“Cử người đến đó tìm hiểu. Nói với người của chúng ta nếu cần có thể rút lui để đảm bảo an toàn – và chỉ hành động tự vệ. Anh có phản đối gì không?”

“Không, đó là bước đi khôn ngoan”

* * * * * *

Trung Tâm Tình Báo Ảnh Quốc Gia (National Photographic Intelligence Center, NPIC) toạ lạc tại Xưởng Đóng tàu hải quân ở Washington, ở 1 trong những toà nhà không có cửa sổ dành cho các cơ quan chính phủ có các hoạt động nhạy cảm cao. Lúc này, họ đang có tổng 3 vệ tinh KH-11 chụp ảnh và 2 KH-12 “Lacrosse” đang hoạt động trên quỹ đạo không gian. Vào lúc 00:26:46 theo giờ Zulu, 1 trong những vệ tinh KH-11 có vào tầm nhìn xuống Denver. Tất cả camera của nó đều tập trung vào thành phố này, đặc biệt là ngoại ô phía nam. Những bức ảnh chụp được sẽ được tải xuống theo thời gian thực về Fort Belvoir, Virginia và từ đây gửi tới NPIC thông qua đường dây cáp quang. Tại NPIC, chúng được ghi lại thành băng video 2-inch. Các chuyên gia ngay lập tức bắt đầu phân tích

* * * * * *

Chuyến bay này là một chiếc DC-10. Qati và Ghosn vẫn đang ngồi trên ghế hạng nhất, vui mừng và ngạc nhiên trước sự may mắn của mình. Chỉ vài phút trước khi thông báo lên máy bay vang lên, tin tức đã lan truyền. Ngay khi bản tin của Reuters được phát đi, nó giống như một tia lửa châm ngòi cho một đám cháy trên thảo nguyên và không thể ngăn cản được. AP và UPI ngay lập tức chuyển tiếp các tin này và tất cả các đài truyền hình đều đăng ký theo dõi tin tức của các hãng này. Điều ngạc nhiên là các đài truyền hình lớn chưa kịp tung ra các phóng sự đặc biệt của riêng mình, chỉ có các đài truyền hình nhỏ địa phương. 1 trong những điều khiến Qati ngạc nhiên nhất là sự yên lặng. Giọng của phát thanh viên quét qua mọi ngóc ngách của nhà ga như thủy triều, nhưng phía sau hắn không có sự la hét hay hoảng loạn, mà chỉ có 1 sự im lặng, yên tính đến mức mọi người đều nghe được tiếng thông báo lên máy bay cùng các tiếng động thông thường khác vốn thường bị nhấn chìm bởi tạp âm của các giọng nói ở những khu vực công cộng như vậy. Vậy đây có phải là cách người Mỹ đói mặt với thảm hoạ và cái chết, viên chỉ huy nghĩ, cảm thấy ấn tượng với sự thiếu nhiệt tình này

Dù sao thì mọi sự cũng sẽ sớm bị bỏ lại phía sau. Chiếc DC-10 tăng tốc trên đường băng rồi cất cánh. Chỉ trong vài phút nữa, nó sẽ bay vào vùng biển quốc tế, hướng về một nước trung lập và an toàn. Chỉ còn 1 chuyến bay nữa thôi, 2 người đang ngồi im lặng nhưng đồng thời có chung suy nghĩ. Chỉ 1 chuyến bay nữa thôi là bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất. Ai có thể mong đợi 1 vận may được đến vậy chứ?”

* * * * * *

“Bức xạ hồng ngoại này ấn tượng đấy” nhà phân tích hình ảnh kêu to lên. Đây là lần đầu tiên trong đời anh chứng kiến một vụ nổ hạt nhân “Những bức ảnh tôi có ở đây cho thấy thiệt hại và một vụ cháy thứ cấp cách sân vận động một dặm. Bản thân sân vận động không được nhìn thấy rõ lắm. Có quá nhiều khói và bức xạ hồng ngoại. Nếu may mắn, hãy đợi loạt ảnh tiếp theo đến, chúng ta có thể nhìn thấy một số hình ảnh ánh sáng nhìn thấy được”

“Có thể cho chúng tôi biết con số thương vong được không?” Ryan hỏi

“Dựa trên những gì tôi đang có thì khó mà kết luận. Phần lớn những bức ảnh có thể nhìn được đều cho thấy khói che khuất mọi thứ. Bức xạ hồng ngoại khá mạnh. Nhiều đám cháy đang bao quanh sân vận động. Tôi đoán, đó là do sự cháy tự phát trong bình xăng của ô tô”

Jack quay sang sỹ quan phụ trách Phòng Khoa Học và Công Nghệ “Hiện ai đang làm ở Phòng ảnh của chúng ta?”

“Không có ai” S&T trả lời “Hôm nay là cuối tuần, nhớ không? Chúng ta để NPIC xử lý công việc vào cuối tuần trừ khi có sự vụ khẩn cấp”

“Ai là người giỏi nhất ở đó?”

“Andy Davis, nhưng ông ấy sống ở Manassas và không bao giờ có mặt ở nhà vào cuối tuần”

“Khốn khiếp thật” Ryan lại nhấc điện thoại lên “Gửi cho chúng tôi 10 bức anh tốt nhất anh đang có” anh nói với NPIC

“Anh sẽ nhận được trong vòng 2 hay 3 phút nữa”

“Còn về người đánh giá tác động của quả bom thì sao?”

“Tôi có thể làm việc đó” S&T trả lời “Tôi từng làm việc trong không quân, tình báo cho SAC”

“Làm thôi”

* * * * * *

9 chiếc xe tăng Abrams hiện giờ đã tiêu diệt gần 30 chiếc T-80 của người Nga. Quân Liên Xô buộc phải rút lui về phía nam để tìm kiếm nơi ẩn náu. Họ đã tiêu diệt thêm ba chiếc M1A1 khi chống trả, lúc này sức mạnh của hai bên là ngang nhau. Viên đại uý chỉ huy phân đội xe tăng cử xe bọc thép Bradley về phía đông để trinh sát. Giống như lần đầu tiên phi hết tốc lực, vẫn có nhiều người theo dõi bọn họ, nhưng bây giờ đều từ cửa sổ nhìn ra. Ánh đèn bên đường khiến chỉ huy Bradely lo lắng, nhặt 1 khẩu súng trường bắn ra 1 loạt, khiến những người Berlin dũng cảm quan sát bọn họ cảm thấy sợ

* * * * * *

“Was nun?/ Giờ thế nào?” Keitel hỏi

“Giờ hãy ra khỏi đây và biến mất. Công việc của chúng ta xong rồi” Bock trả lời, quay bánh lái sang trái. Thoát về phía bắc có vẻ là con đường tốt nhất. Bọn họ cần vứt bỏ chiếc xe này và xe tải, thay quần áo và biến mất. Bock nghĩ, bọn họ thậm chí còn có thể sống sót sau trận này, sau khi làm được điều vĩ đại như vậy. Nhưng chủ yếu suy nghĩ của hắn bây giờ là đã trả thù được cho Petra. Chính người Mỹ và người Nga đã giết chết nàng. Người Đức luôn là con tốt trong tay 2 kỳ thủ này, nhưng giờ đến lượt những kỳ thủ phải trả giá, Bock tự nhủ, đang phải trả giá và sẽ phải trả nhiều hơn thế. Dù sao thì trả thù như một món ăn phải dọn nguội mới ngon (ngạn ngữ Nga), không phải sao?

“Xe chỉ huy Nga” viên xạ thủ nói “và một chiếc xe GAZ”

“Chuẩn bị súng” viên chỉ huy xe tăng bình tĩnh xác định mục tiêu trong tầm nắm. Đợi 1 chút”

“Tôi thích giết mấy thằng sỹ quan lắm….” viên xạ thủ tập trung nòng súng 25mm “Đã nhắm mục tiêu, trung sỹ”

Dù Bock có kinh nghiệm là 1 kẻ khủng bố nhưng hắn không phải là lính. Hắn nhầm hình vuông tối cách đó hai con phố là một chiếc xe tải lớn. Kế hoạch của hắn đã thành công. Người Mỹ đã nâng báo động, thời điểm hoàn hảo, điều đó cũng có nghĩa là Qati và Ghosn đã hoàn thành chính xác công việc của mình như hắn đã dự trù từ 5 tháng trước. Khi nhìn thấy thứ gì đó giống như một bóng đèn nhấp nháy, rồi một chùm ánh sáng lướt qua đầu mình, đôi mắt hắn bất giác nhướng lên

* * * * * *

“Bắn, giết chúng!”

Xạ vặn nút chọn sang vị trí bắn nhanh. Súng xích cỡ nòng 25 mm này cực kỳ chính xác và đạn đánh dấu có thể giúp điều chỉnh lỗi bắn. Loạt đạn đầu tiên bán trung ngay chiếc xe GAZ. Cũng hợp lý thôi khi anh nghĩ trong chiếc xe tải đó có thể có lính được trang bị vũ trang. Những viên đạn đầu tiên bắn thẳng vào động cơ và khiến nó vỡ tan, rồi khi chiếc xe lao về phía trước, nhiều viên đạn xuyên qua cabin và khu vực chở hàng. Hai bánh trước của xe tải bị bẹp, nằm nghiêng trên đường, mép bánh xe tạo thành những vết lõm sâu trên mặt đường nhựa. Lúc này, xạ thủ đã chuyển hỏa lực và bắn một loạt đạn ngắn vào xe chỉ huy. Mục tiêu bất ngờ mất lái và tông mạnh vào chiếc BMW đậu bên đường. Để đảm bảo an toàn, xạ thủ đã bắn vào ô tô và xe tải. Ai đó đã trèo ra khỏi xe tải và có vẻ như anh ta đã bị thương. Hai quả đạn pháo 25 mm nữa bay qua, và cuối cùng cũng kết thúc mạng sống của hắn

Chỉ huy xe tăng lập tức di chuyển tiếp. Không ai muốn ở lại quá lâu tại nơi họ vừa giết chóc. 2 phút sau, họ tìm thấy 1 điểm quan sát khác. Xe cảnh sát đang lao trên đường phố, đèn xanh nhấp nháy. Viên chỉ huy xe tăng thấy, 1 trong số các xe đó dừng lại cách chiếc Bradley vài trăm mét, rồi lùi lại và nhanh chóng phóng đi. Chà, anh luôn biết cảnh sát Đức rất thông minh mà

5 phút sau chiếc Bradley lái sang 1 con phố khác, người Berlin đầu tiên, 1 bác sỹ phẫu thuật dũng cảm bước ra khỏi nàh và tiến tới chiếc xe chỉ huy đó. Cả hai người đàn ông đều đã chết, thi thể bị đạn pháo bắn nát nhưng khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn, chỉ loang lổ nhiều máu. Chiếc xe tải bị nổ tung thành từng mảnh. 1 trong số đó còn sống thêm được vài phút nữa, nhưng khi viên bác sỹ đến thì cũng quá muộn. Ông thấy thật kỳ lạ khi tất cả họ đều mặc đồng phục sỹ quan Nga. Không biết làm sao, ông gọi cho cảnh sát. Mãi về sau, ông mới nhận ra sự hiểu biết của mình về sự việc xảy ra trước cửa nhà mình khác xa sự thật đến mức nào

* * * * * *

“Họ không đùa khi nói về chữ ký hồng ngoại. Đây chắc chắn là 1 quả bom lớn” sỹ quan bên S&T nhận xét “Nhưng thiệt hại gây ra lại hơi nhỏ, dù…hừm”

“Ý anh là gì, Ted?” Ryan hỏi

“Ý tôi là thiệt hại trên mặt đất đáng nhẽ phải tệ hơn thế này… chắc hẳn đã bị che khuất hoặc phản chiếu” anh nhìn lên “Xin lỗi, mấy sóng xung kích không đi qua những vật thể như là 1 quả đồi, ví dụ thế. ở đây hẳn đã bị phản chiếu hay che khuất, vậy thôi. Những căn nhà ở đây đãng nhẽ đã bị san phẳng”

“Tôi vẫn không hiểu ý anh là gì” Ryan nói

“Luôn có những điều bất thường trong những vụ thế này. Tôi sẽ nói với anh khi tìm ra lý do tại sao, okay?” Ted Ayres nói

* * * * * *

Walter Hoskins ngồi trong văn phòng vì không biết phải làm gì, và với tư cách là sỹ quan cao cấp nhất có mặt tại đây, ông phải trả lời điện thoại. Tất cả việc ông cần làm bây giờ là quay lại nhìn xem sân vận động bây giờ trông thế nào. Chỉ cách cửa sổ ông đang ngồi 5 dặm là khói vẫn đang bốc lên, một trong số kính ở đây bị vỡ. Ông đang do dự có nên cử 1 đội đến hiện trường không, nhưng ông không nhận được lệnh làm điều đó. Ông quay ghế nhìn lại về hướng đó, ngạc nhiên thấy cửa sổ nơi đây cơ bản vẫn nguyên vẹn. Dù sao thì nó đáng lẽ là một quả bom hạt nhân và nơi đây chỉ cách có 5 dặm. Tàn tích của đám mây hình nấm đã trôi dạt lên dãy phía trước của dãy núi Rocky, nhưng vẫn đủ nguyên vẹn để nhìn thấy hình dạng trước đó của nó, và đằng sau nó, giống như một vệt khói, là một đám khói đen khác bốc lên từ nơi xảy ra vụ nổ, sự tàn phá….

…không đủ lớn. Không đủ lớn? Thật là một ý nghĩ điên rồ. Không còn việc gì để làm, Hoskins nhấc điện thoại và quay số Washington “cho tôi nói chuyện với Murray”

“Nghe đây, Walt”

“Anh bận đến mức nào?”

“Không quá bận, chỗ anh ra sao?”

“Tôi đã cắt tín hiệu của mấy đài truyền hình và điện thoại. Tôi hy vọng tổng thống có mặt khi tôi phải giải thích chuyện đó với thẩm phán”

“Walt, giờ không phải lúc…”

“Đó không phải lý do tôi gọi điện”

“Vậy nói xem anh định nói gì với tôi nào?”

“Dan, tôi có thể nhìn thấy hiện trường từ đây” Hoskins nói, giọng gần như xuất thần

“Tệ đến mức nào?”

“Tôi chỉ nhìn thấy khói, thực sự là thế. Đám mây hình nấm giờ đang ở trên dãy núi, toàn màu cam. Giống như, hoàng hôn. Nhân tiện, tôi đoán là nó cao đến mức có thể đón được hoàng hôn. Tôi có thể nhìn thấy rất nhiều đám cháy nhỏ. Chúng đang toả khói ra toàn bộ khu vực sân vận động. Dan này?”

“Gì thế, Walt?” Dan trả lời, thầm nghĩ gã này có vẻ vẫn đang sốc

“Có cái này lạ lắm”

“Gì thế?”

“Mấy cửa sổ của tôi không bị vỡ. Tôi chỉ cách hiện trường có 5 dặm và chỉ có 1 cửa sổ bị nứt, thế thôi. Lạ không?” Hoskins dừng lại 1 chút “Tôi có vài thứ anh muốn ở đây, hình ảnh và vài thứ khác” Hoskins lật qua đống giấy tờ trên bàn “Marvin Russell chắc chắn vừa trải qua 1 ngày vất vả trước khi chết. Dù sao thì tôi cũng có thông tin hộ chiếu mà anh muốn. có quan trọng không?”

“Tôi có thể đợi”

“Được rồi” Hoskins dập máy

* * * * * *

“Walt đang sợ mất mật, Pat” Murray nhận xét

“Ai trách được chứ?” O’Day hỏi lại

Dan lắc đầu “Không ai”

“Nếu chuyện này trở nên tệ hơn….” Pat nhận xét

“Gia đình anh cách đây bao xa?”

“Không đủ xa”

“5 dặm” Murray thì thầm

“Cái gì”

“Walt nói văn phòng của anh ấy chỉ cách hiện trường có 5 dặm, anh ấy có thể quan sát hiện trường từ đó. Cửa sổ không bị vỡ, còn nguyên”

“cứt thật” O’Day trả lời “ Anh chàng đó phải thực sự may mắn lắm đấy. 5 dặm, còn nhỏ hơn 9000 yard”

“Ý anh là sao?”

“NORAD nói quả bom đó tương đương sức công phá 100 kiloton thuốc nổ, xa hơn khoảng cách đó nhiều. Chỉ cần dùng lực khoảng nửa pound là có thể phá vỡ cửa sổ.”

“Sao anh biết?”

“Tôi từng bên hải quân – tình báo, nhớ không? Tôi từng phải ước tính bán kính tiêu diệt của vũ khí hạt nhân chiến thuật của Liên Xô. 100 kilotan bom trong khoảng 9000 yard sẽ không nhấn chìm tàu của anh nhưng vẫn có thể phá hủy mọi thứ trên boong, cháy sém sơn, gây ra những đám cháy nhỏ. Tệ lắm đó, anh bạn”

“chắc chắn, giống thế à”

“PHải như thế” O’Day nói “Phải, rèm cửa bình thường chắc chắn sẽ sáng lên, đặc biệt là rèm màu đen”

“Walt không điên đến mức không nhìn thấy cháy ở trong văn phòng….” Murray nhấc điện thoại gọi tới Langley

* * * * * *

“Ừ, gì thế, Dan?” Jack nói vào loa điện thoại

“Cậu có số kích cỡ của vụ nổ không?”

“Theo như NORAD, 150 kiloton, có lẽ là 200.000 kiloton, tương đương 1 vũ khí chiến thuật lớn hoặc một quả bom chiến lược nhỏ” Ryans nói “Tại sao? Bên kia bàn, viên sỹ quan S&T đang nhìn mấy tấm ảnh, ngẩng đầu lên

“tôi vừa nói chuyện với ASAC của tôi ở Denver. Anh ấy có thể nhìn thấy khu vực sân vận động từ văn phòng – cách đó 5 dặm, Jack. Chỉ có 1 cửa sổ bị nứt”

“Không thể nào” S&T nhận xét

“Ý anh là sao?”

“5 dặm, đó là 8000m” Ted Ayres chỉ ra “”Chỉ riêng xung nhiệt sẽ khiến chỗ đó bị thiêu rụi rồi và sóng xung kích chắc chắn thổi bay mọi cửa sổ kính”

Murray cũng nghe thấy điều đó “Ừ, đó cũng là điều người chỗ tôi vừa nói. Này, người của tôi hơi mất bình tĩnh – ý tô là sốc- nhưng anh ấy chắc chắn phải nhận ra có đám cháy cạnh bàn mình nếu có chứ, đúng không?”

“Chúng ta vẫn chưa có tin gì từ hiện trường gửi về à?” Jack hỏi Ayres

“Chưa. Đội NEST đang trên đường đến đó, nhưng bức ảnh này đã nói cho chúng ta rất nhiều điều đó Jack”

“Dan, anh cử người đến hiện trường nhanh đến mức nào?” Ryan hỏi

“Tôi sẽ tìm cách”

* * * * * *

“Hoskins.”

“Dan Murray đây. Walt, Cho người xuống chỗ đó nhanh nhất có thể. Anh hãy cứ ở văn phòng phụ trách phối hợp”

“Được”

Hoskins giao nhiệm vụ, vẫn còn lo lắng về những hậu quả có thể gây ra cho người của mình. Rồi, không có gì để làm, ông lại nhìn qua hồ sơ trên bàn. Ông nghĩ, Marvin Russell, lại thêm 1 tên tội phạm nữa chết trong yên lặng. Mấy thằng buôn ma tuý. Bọn chúng không học hỏi được gì sao?

* * * * * *

Roger Durling rất vui khi thấy chiếc máy bay Kneecap tách ra khỏi máy bay tiếp dầu. Chiếc máy bay 747 cải hoán này vẫn chạy êm như thường khi, nhưng khi nó tiếp cận gần với 1 chiếc máy bay tiếp dầu KC-10 thì lại khác. Chỉ có con trai ông là thích thú chứng kiến chuyện này. Ngồi trong phòng họp của máy bay đang là 1 thiếu tướng không quân, một đại tá hải quân, một thiếu tá thuỷ quân lục chiến và 4 sỹ quan tham mưu hiện trường. Tất cả thông tin chuyển cho tổng thống cũng tự động chuyển đến cho Kneecap, bao gồm cả đoạn hội thoại trên Đường Dây Nóng

“Nhìn xem, họ có cuộc nói chuyện hợp lý, nhưng cmn chắc chắn sẽ tốt hơn nếu biết những gì họ đang nghĩ”

“Sẽ thế nào nếu đây thực sự là cuộc tấn công của người Nga?” viên tướng hỏi

“Tại sao họ lại làm điều đó?”

“Ngài đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tổng thống và CIA, sir”

“Phải, nhưng gã Ryan đó nói có lý” Durling nói “Không có gì trong giả định đó có lý cả”

“Vậy, ai nói thế giới phải có lý chứ? Còn xung đột ở Địa Trung Hải và Berlin thì sao?”

“Họ đều là các lực lượng tiền tuyến. Chúng ta đang đặt trong tình trạng báo động và họ cũng đang trong tình trạng báo động, và bọn họ lại đang ở gần nhau và ai đó đã có hành động ngu xuẩn. Các anh biết đấy, giống như Garvrilio Prinzip bắn vào Đại Vương Công nước Áo (gây ra cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất). Đó là một tai nạn và rồi mọi thứ trở nên tồi tệ “

“Phó tổng thống, đó chính là lý do vì sao chúng ta phải có Đường Dây Nóng”

“Đúng vậy” Durling thừa nhận “Cho đến nay có vẻ khá hiệu quả”

* * * * * *

50 yard đầu tiên rất dễ dàng, nhưng rồi mọi thứ trở nên khó khăn hơn và sớm biến thành bất khả thi. Callaghan có tổng cộng 50 lính cứu hoả, cộng với 100 lính hỗ trợ, đang cố gắng tiếp cận hiện trường. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ông ra lệnh mọi lính, đàn ông và phụ nữ, phun nước liên tục. Ông tính, nếu không còn gì khác thì it nhất nó sẽ đẩy bụi phóng xạ hoặc bất cứ thứ gì khác tránh xa những người lính dưới quyền ông, xuống cống rãnh, nơi vốn không bị đóng băng nhưng giờ lại thành lớp băng dày. Ngay cả những người ở phía trước, ngoài áo khoác của họ cũng xuất hiện lớp băng mỏng trong suốt

Vấn đề lớn nhất là đám xe ô tô. Chúng giống như những món đồ chơi bị ném khắp sàn nhà, hoặc bị lật nghiêng hoặc bị lật ngược, xăng rỉ ra sẽ tụ lại thành vũng cháy, dầu cũ chưa kịp cháy hết thì dầu mới lại tiếp tục đổ vào. Callgahan yêu cầu 1 chiếc xe tải vào, sau đó người của ông luồn các dây cáp xuyên qua khung mảnh vụn của chiếc ô tô, sau đó chiếc xe tải kéo chúng ra từng chiếc một, nhưng việc này vô cùng tốn thời gian. Nếu tiếp tục thế này chắc kiếp sau mới tới được sân vận động. Và còn những người mắc kẹt ở trong đó nữa. Ông chắc chắn có. Chắc chắn phải có ai đó còn sống. Callaghan chỉ có thể đứng đó, ngoài tầm phun nước, cảm thấy tội lỗi khi mình ở nơi ấm áp hơn đồng đội. Ông quay người lại khi thấy tiếng động cơ diesel mạnh hơn

“Xin chào” Một người đàn ông mặc đồng phục đại tá quân đội Mỹ. Thẻ tên ghi chữ Lyle “Tôi nghe nói các anh cần thiết bị nặng”

“Anh có gì?”

“Tôi có 3 xe tăng công binh, M728, đang chạy tới đây. Thêm vài thứ khác nữa”

“Đó là cái gì?”

“100 bộ MOPP, anh biết đấy, bộ đồ bảo hộ hoá học. Không hoàn toàn thích hợp nhưng tốt hơn bộ đồ mà người của anh đang mặc. Cũng ấm hơn. Tại sao anh không rút người ra để họ mặc vào nhỉ. Xe đến kia rồi” Viên đại tá chỉ tay

Callaghan ngần ngừ 1 chút, nhưng rồi quyết định mình không thể từ chối món quà này. Ông gọi người của mình và yêu cầu họ mặc bộ quần áo bảo hộ hoá chất bên quân đội. Đại tá Lyle đưa qua cho ông 1 bộ

“Phun nước là 1 ý kiến hay đấy, rửa sạch bụi bặm và các hạt phóng xạ. Vậy, ông muốn chúng tôi làm gì?”

“Từ đây thì khó mà nói nhưng ở kia vẫn còn có mấy cấu trúc nhà trụ được. Tôi nghĩ có thể có người sống sót. Tôi phải tìm cách. Các anh có thể giúp chúng tôi dọn dẹp mấy cái xe này được không?”

“Đương nhiên” viên đại tá nhấc máy bộ đàm ra lệnh cho chiếc xe đầu tiên đi tới. Callahan nhìn thấy M728 thực chất là một chiếc xe tăng nhưng nó được lắp một lưỡi máy ủi ở phía trước, khung chữ A lớn và một tời phía sau tháp pháo. Nó thậm chí còn có một khẩu pháo nòng ngắn trông kỳ lạ.

“Sẽ không dọn hết toàn bộ được. Anh có thể chấp nhận được điều đó chứ?”

“Đại khái thôi – vào đến đó đi!”

“Okay” Lyle nhấc liên lạc nội bộ ở phía bên trái xe “Tạo ra một lối đi nào” anh ra lệnh

Khi người lính cứu hỏa đầu tiên quay trở lại, người lái xe tăng đã khởi động động cơ diesel và tăng tốc. Dù thực sự cố gắng tránh các vòi cứu hỏa vẫn làm gãy tám chiếc vòi rộng 2 inch rưỡi. Chiếc xe tăng hạ lưỡi máy ủi xuống và lao thẳng vào đống ô tô đang bốc cháy với tốc độ 20 dặm một giờ. Nó đã tạo ra một lối đi dài khoảng 30 feet. Rồi chiếc xe tăng lùi lại và bắt đầu mở rộng thêm lối đi

“Chúa ơi” Callaghan nhận xét “Anh có biết gì về chất phóng xạ không?”

“Không nhiều. Tôi đã kiểm tra với mấy gã bên NEST trước khi lái xuống đây. Họ cũng sẽ có mặt ở đây. Cho đến lúc đó….” Lyle nhún vai “Ông thực sự nghĩ còn người sống trong đó à?”

“1 phần cấu trúc sân vận động vẫn còn ở kia. Tôi đã thấy nó từ trên máy bay trực thăng”

“Không đùa đấy chứ?”

“Không, tôi đã thấy nó”

“Nhưng thật điên rồ. Mấy gã bên NORAD nói đây là một quả bom lớn”

“Cái gì?” Callaghan gào to hơn tiếng ồn từ chiếc xe tăng

“Quả bom. Người ta nói đó là một quả bom lớn. Đáng lẽ thậm chí cái bãi đỗ xe này còn không tồn tại”

“Anh nghĩ đây là một quả bom nhỏ à?” Callaghan nhìn người đàn ông như thể anh ta là một gã điên

“Chúa ơi, đúng vậy đấy!” Lyle dừng lại trong chốc lát “Nếu còn người sống sót ở đó….” Anh chạy lại chiếc xe tăng và nhấc điện thoại lên. 1 giây sau, chiếc M728 dừng lại

“Có chuyện gì?”

“Nếu có ai còn sống, chết tiệt, chúng ta sẽ nghiền nát họ nếu làm điều này. Tôi chỉ bảo cậu ta hành động nhẹ nhàng tý. Mẹ kiếp, ông nói đúng. Và tôi nghĩ ông đã điên rồi”

“Ý anh là sao?” Callaghan gào lại, ra hiệu cho lính cứu hoả dưới quyền mình phun cả nước vào xe tăng

“Nếu có thể còn người sống sót ở đó thì quả bom này cmn nhỏ hơn nhiều so với họ nói với tôi qua điện thoại”

“Maine, đây là Sea Devil 13” Máy bay chống ngầm P-3C Orion gọi “Chúng tôi sẽ có mặt tại chỗ của anh trong khoảng 40 phút nữa. Có vấn đề gì sao?”

“Chúng tôi có cánh quạt và trục hỏng rồi. Gần đây còn có 1 con Akula làm bạn, vị trí cuối của nó là cách chúng tôi 50.000 yard phía tây nam” Ricks trả lời

“Rõ. Chúng tôi sẽ xem liệu có thể tách nó khỏi các anh được không. Sẽ báo cáo khi đến nơi. Out”

“Thuyền trưởng, chúng ta có thể chạy được với tốc độ 3 hải lý/giờ, hãy cứ chạy đi, đi về phía bắc, mở rộng thêm khoảng cách nhiều nhất có thể” Claggett đề nghị

Ricks lắc đầu “Không, chúng ta sẽ yên lặng ở đây”

“Sir, bạn của chúng chắc chắn đã ghi lại vụ va chạm thoáng qua. Họ sẽ theo dõi theo hướng đó. Chúng ta đã mất hệ thống sonar tốt nhất rồi. Động thái thông minh bây giờ là thoát khỏi càng sớm càng tốt”

“Không, động thái thông minh bây giờ nên là ở ẩn”

“Vậy thì ít nhất hãy phóng 1 MOSS đi”

“Có lý, sir” viên sỹ quan phụ trách vũ khí đưa ý kiến

“Được rồi, hãy lập trình âm thanh sao cho giống chúng ta bây giờ và cho nó đi về hướng nam”

“Rõ” Ống ngư lôi số 3 của Maine chứa một thiết bị mô phỏng tàu ngầm di động. Nó thực chất là một loại ngư lôi đã được cải tiến với cảm biến siêu âm gắn vào máy tạo tiếng ồn, thay thế đầu đạn. Nó phát ra âm thanh của tàu ngầm lớp Ohio và có thể mô phỏng âm thanh của tàu ngầm bị hư hỏng. Vì hư hỏng chân vịt là một trong số ít nguyên nhân gây ra tiếng ồn trên tàu ngầm lớp Ohio nên phương án này đã được lập trình. Sĩ quan vũ khí đã chọn đoạn âm thanh thích hợp và vài phút sau vũ khí được khai hỏa. Thiết bị mô phỏng tàu ngầm di động phóng nhanh về phía nam, khi đi tới khoảng cách 2000 yard (MOSS) thì bắt đầu phát ra tiếng động.

* * * * * *

Bầu trời trong xanh ở Charleston, Nam Carolina. Ở đây, tuyết rơi ở Virginia và Maryland chủ yếu biến thành mưa đá. Nắng chiều xua tan hầu hết sương mù, trả lại thành phố trước thời chiến vẻ hoang sơ vốn có. Đô đốc chỉ huy Cụm Tác chiến Tàu Ngầm Số 6 (Submarine Group Six) đứng trên tàu tiếp tế và nhìn chằm chằm 2 tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo dưới quyền chỉ huy của ông đang tiến xuống Sông Cooper để đi ra biển và hướng tới điểm an toàn. Nhưng ông không phải là người duy nhất đang theo dõi. Trên cao, cách đầu ông ở độ cao 195 dặm, một vệ tinh theo dõi của Liên Xô cũng đang bay qua đây, và tiếp tục đi dọc bờ biển đến Cảng quân sự Norfolk, nơi bầu trời cũng trong xanh. Vệ tinh đã tảo những hình ảnh này về Trung Tâm tình báo Nga tại phía tây Cuba. Từ đó nó ngay lập tức được chuyển tới các vệ tinh liên lạc. Hầu hết các vệ tinh của Liên xô ở quỹ đạo cực cao nên không bị ảnh hưởng bởi BMP (xung điện từ). Chỉ trong vài giây, những hình ảnh này được truyền tới Moscow

“Chuyện gì thế?” Bộ trưởng quốc phòng hỏi

“Chúng tôi có hình ảnh về 3 căn cứ hải quân của mỹ. Tàu ngầm tên lửa ở Charleston và King’s Bay đã ra biển”

“Cảm ơn” Bộ trưởng quốc phòng đặt điện thoại xuống, rồi nhấc lên gọi 1 cú khác. Một mối đe doạ khác. Ông ngay lập tức chuyển thông tin đó cho Tổng thống Narmonov

“Điều đó có nghĩa là gì?”

“Điều đó có nghĩa là hành động quân sự của Hoa Kỳ không chỉ mang tính phòng thủ. 1 số taù ngầm vừa đề cập đang mang theo tên lửa Trident D-5 có khả năng tấn công phủ đầu. Ngài còn nhớ người Mỹ đã ép chúng ta huỷ SS-18 không?”

“Phải và họ cũng đang huỷ số lượng lớn ở Minutemen” Narmonov nói “Vậy thì sao?”

“Vậy thì họ không cần những tên lửa phóng tên lửa mặt đất cho đợt tấn công đầu tiên. Họ có thể làm điều đó từ tàu ngầm. Chúng ta thì không thể. Chúng ta phụ thuộc và các căn cứ phóng ICBM (tên lửa đạn đạo xuyên lục địa)”

“Thế còn SS-18 của chúng ta?”

“Ngay lúc này chúng ta đang tháo dỡ vài đầu đạn rồi, và nếu họ kích hoạt cái thiết bị vô hiệu hoá đầu đạn chết tiệt đó thì chúng ta đã hoàn thành cam kết trong hiệp ước rồi – thực tế là chúng ta đã làm xong phần mình trong hiệp ước, chỉ là bọn Mỹ không công nhận thôi” Bộ trưởng quốc phòng dừng lại, nhưng Narmonov vẫn chưa hiểu rõ ý “Nói cách khác, trong khi chúng ta đã phá huỷ những tên lửa dẫn đường chính xác nhất của mình thì bọn Mỹ vẫn còn. Về mặt chiến lược, chúng ta đang ở thế bất lợi”

“Hiện giờ tôi thiếu ngủ nên suy nghĩ chưa được thấu đáo lắm” Narmonov tức giận “Mới chỉ 1 năm trước các anh đều đồng ý với hiệp ước này, giờ thì lại đang nói với tôi rằng chúng ta bị đe doạ bởi chính cái đó?”

Bộ trưởng quốc phòng nghĩ, các chính trị gia đúng là giống nhau. Họ không bao giờ biết lắng nghe, không bao giờ thực sự chú ý. Bạn có nói với họ cả trăm lần nhưng họ vẫn không chịu nghe!

“Phá huỷ quá nhiều tên lửa và đầu đạn như vậy đã làm thay đổi cán cân giữa quân đội hai bên…”

“Vớ vẩn! Lúc nào chúng ta chả ngang tài ngang sức!” Tổng thống Narmonov phản đối

“Đó không phải là vấn đề lúc này. Quan trọng là số lượng đầu phóng mỗi bên – và điểm yếu tương đối của mỗi đầu phóng – cùng số lượng đầu đạn có sẵn. Chúng ta vẫn có thể tiến hành tấn công phủ đầu và phá huỷ lực lương tên lửa Mỹ đóng trên đất liền bằng các bệ phóng từ đất liền của Nga. Đó là lý do tại sao họ muốn phá huỷ 1 nửa số lượng tên lửa. Nhưng phần lớn đầu đạn của Mỹ hiện ở trên biển, và giờ, lần đầu tiên, những tên lửa phóng từ tàu ngầm có khả năng tấn công phủ đầu để tiêu diệt hoàn toàn khả năng phản công của ta”

“Kuropatkin” Narmonov nói “Anh đang nghe thấy điều này chứ?”

“Vâng, tôi có. Bộ trưởng quốc phòng nói đúng. Nếu phải thêm điều gì thì tôi phải nói thêm là, việc giảm số lượng bệ phóng đã thay đổi tỷ lệ tổng thể giữa số bệ phóng và đầu đạn. Lần đầu tiên trong thời đại của chúng ta, một cuộc tấn công phủ đầu giải trừ vũ khí thực sự hoàn toàn có thể xảy ra, đặc biệt nếu người Mỹ có thể huỷ diệt chính phủ của chúng ta trong cuộc tấn công phủ đầu đầu tiên của họ”

“Và họ có thể làm được điều đó bằng các máy bay tàng hình xuất phát từ Đức” Bộ trưởng quốc phòng kết luận

“Đợi 1 chút. Các anh đang nói với tôi rằng Fowler tự mình thổi bay thành phố của ông ta như một lý do để tấn công chúng ta? Cái điên khùng gì thế?” Giờ thì tổng thống Liên xô bắt đầu hiểu ra nỗi sợ

Bộ trưởng quốc phòng nói thật chậm và rõ ràng “Ai cho nổ quả bom đó không quan trọng. Nếu Fowler bắt đầu nghĩ đó là do chúng ta làm thì ông ta có khả năng hành động chống lại chúng ta. Đồng chí tổng thống, ngài phải hiểu điều này: Về mặt kỹ thuật, đất nước chúng ta đang trên bờ vực diệt vong. Tên lửa trên mặt đất của họ không mất ba mươi phút để tới đây, tên lửa trên biển của họ chỉ mất hai mươi phút để tới đây, và những máy bay ném bom chiến thuật vô hình chết tiệt đó chỉ cần 2 giờ là bay qua chúng ta. Đó là mở màn tốt nhất có thẻ. Và tất cả những gì ngăn cách chúng ta với sự hủy diệt đó chính là trạng thái tinh thần của Tổng thống Fowler”

“Tôi hiểu rồi” Tổng thống Liên Xô im lặng nửa phút. Ông chăm chăm nhìn vào bức tường ở đằng xa. Rồi ông cất lời, giọng đầy tức giận do sợ