← Quay lại trang sách

Chương 40 XUNG ĐỘT

“Ryan, làm cách nào chúng ta biết thực sự là Narmonov ở đầu bên kia?”

“Ngài tổng thống, còn có thể là ai nữa?”

“Mẹ kiếp, Ryan! Cậu là người đưa cho tôi mấy cái báo cáo đó!”

“Ngài tổng thống, ngài phải bình tĩnh lại” Jack nói, giọng cũng không còn bình tĩnh nữa “Phải, tôi đưa cho ngài thông tin đó và tôi cũng đã nói cho ngài rằng nó vẫn chưa được xác nhận và mới vài phút trước tôi nói với ngài rằng chúng tôi có lý do để tin rằng thông tin đó không đúng”

“Anh không xem tin của chính mình sao? Anh chính là người cảnh báo chúng tôi rằng có thể có vài quả bom hạt nhân thất lạc đấy!” Elliot chỉ ra “Chà, chúng xuất hiện trở lại – Chúng xuất hiện tại đây, ngay tại nơi chúng tôi dự định tới!”

Chúa ơi, cô ta còn cáu kỉnh hơn cả ông ta, Helen D’Agustino tự nhủ, liếc nhìn Pete Connoer giờ trông cũng đang trắng bệch như sap. Chuyện đang diễn tiến quá nhanh

“Coi này, Liz, tôi lại phải nói lại với cô rằng thông tin của chúng ta đang cmn quá ít. Chúng ta không có đủ thông tin để đưa ra bất kỳ phán quyết nào bây giờ”

“Vậy tại sao họ lại báo động lực lượng hạt nhân?”

“Cùng với lý do chúng ta đang làm đây này!” Ryan vặc lại “Có lẽ cả hai bên cần bình tĩnh lại…”

“Ryan, đừng nói việc tôi phải làm gì” Fowler lạnh “Những gì tôi muốn từ cậu là thông tin. Chúng tôi mới là người quyết định ở đây”

* * * * * *

Jack quay người khỏi loa điện thoại. Goodley nghĩ, giờ thì anh ấy cũng đang mất bình tĩnh. Trông Ryan giờ thật xanh xao và chán nản. Vị phó giám đốc cơ quan tình báo trung ương chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ra sân, vào tòa nhà gần như trống rỗng đối diện. Anh hít thật sâu và quay lại

“Ngài tổng thống” Ryan cố gắng kiềm chế cảm xúc trong giọng nói “Quan điểm của chúng tôi là Tổng thống Narmonov vẫn đang kiểm soát chính phủ Liên Xô. Chúng tôi không biết nguồn gốc vụ nổ ở Denver, nhưng dựa trên thông tin tình báo mà chúng tôi có, Chúng tôi không thể quyết định tin đó là vũ khí Liên Xô. Quan điểm của chúng tôi là ngay cả khi quân đội của họ nắm quyền trong một cuộc đảo chính mà chúng tôi không hề biết, thì Liên Xô sẽ không ngu ngốc đến mức thực hiện hành động đó, sir, xác xuất gần như bằng 0, sir. Đó là quan điểm của CIA”

“Còn Kadishev?” Fowler hỏi lại

“Sir, chúng tôi đang có bằng chứng vừa mới phát hiện hôm qua và hôm nay cho thấy báo cáo của ông ta có thể sai. Chúng tôi không thể xác nhận 1 trong những cuộc họp …”

“Một cuộc họp? Anh không thể xác nhận một cuộc họp?” Elliot hỏi

“Cô có để cho tôi nói không?” Jack vặc lại, mất bình tĩnh “Mẹ kiếp, chính Goodley đã có phát hiện đó, không phải tôi!” Anh dừng lại để lấy hơi thở “Tiến sỹ Goodley lưu ý một số mâu thuẫn tinh tế trong bản báo cáo và chúng tôi quyết xác minh toàn diện. Tất cả báo cáo của Kadishev được cho là đến từ những cuộc gặp mặt đối mặt với Narmonov. Nhưng có 1 cuộc gặp chúng tôi phát hiện hành trình của 2 người đó không nhất quán với nhau. Chúng tôi không thể chắc chắn họ có cuộc gặp đó. Và nếu họ không gặp nhau thì Kadishev đã nói dối”

“Tôi đoán là anh đã xem xét đến khả năng họ bí mật gặp nhau?” Elliot giọng chua lè “Hoặc anh nghĩ nội dung như thế được đưa ra trong cuộc họp thường kỳ? Anh có nghĩ rằng ông ta sẽ nói về một cuộc đảo chính có thể xảy ra trong một cuộc họp thường kỳ đã được sắp xếp từ trước không!”

“Tôi tiếp tục phải nói với cô rằng thông tin của ông ta chưa bao giờ được xác nhận, bởi chúng tôi, bởi người Anh hay bất kỳ ai”

“Ryan, cậu có nghĩ rằng một âm mưu dẫn đến đảo chính quân sự, đặc biệt là ở một quốc gia như Liên Xô, sẽ được tiến hành hoàn toàn bí mật không” Fowler hỏi

“Tất nhiên”

“Vậy thì cậu có cần thiết mong nó sẽ được xác nhận bởi những nguồn khác không?” Fowler hỏi, giọng như một luật sư trong phiên toà

“Không, sir” Ryan công nhận

“Vậy thì đây là thông tin tốt nhất mà chúng ta đang có, đúng không?”

“Phải, thưa tổng thống, đúng là như thế”

“Cậu nói cậu không có bằng chứng xác nhận thông tin đó?”

“Đúng vậy, thưa tổng thống”

“Nhưng cậu cũng không có thông tin chắc chắn để phủ nhận nó, đúng không?”

“Sir, chúng tôi có lý do….”

“Trả lời câu hỏi của tôi!”

Tay phải của Ryan bị siết chặt thành nắm đấm đến mức các ngón tay trắng bệch “Không, thưa tổng thống, không có thông tin chắc chắn”

“Và trong vài năm qua, ông ta đưa cho chúng ta những thông tin tốt, đáng tin cậy?”

“Đúng vậy, sir”

“Vậy, dựa trên lý lịch của Mr. Kadishev, đây là thông tin chúng ta có thể sử dụng?”

“Vâng, sir”

“Cảm ơn, tôi đề nghị, tiến sỹ Ryan, cậu cần tìm kiếm thêm thông tin. Khi cậu có thông tin mới, chúng tôi sẽ lắng nghe” đường dây cắt

Jack chậm rãi đứng dậy. Áp lực to lớn lúc này khiến chân anh cứng đờ và đau nhức. Anh bước một bước về phía cửa sổ và châm một điếu thuốc “Mình đã thổi bay nó” anh nói với thế giới “Ôi Chúa ơi, lỗi của mình….”

“Không phải lỗi của anh, Jack” Goodley nói

Jack quay ngoắt lại “Trên bia mộ chết tiệt của tôi sẽ không có dòng chữ thế đâu, đúng không? Kiểu như ‘không phải lỗi của anh ta’ mà thế giới bị thổi bay!”

“coi nào, Jack, chuyện không tệ đến mức thế”

“Cậu nghĩ vậy sao? Cậu đã nghe giọng của họ chưa?”

* * * * * *

Tàu sân bay của Liên Xô Kuznetzov không có cách phóng máy bay giống như các tàu sân bay Mỹ. Thay vì máy bay được bắn từ dây cáp, một bộ giáp dốc tương tự như trò nhảy trượt tuyết được lắp đặt trên đường băng. Chiếc MiG-29 đầu tiên bắt đầu lao về phía trước từ điểm xuất phát, lao lên một con dốc có góc cạnh với tốc độ cao rồi bay lên không trung. Phương pháp cất cánh này đòi hỏi khắt khe hơn đối với phi công và máy bay, nhưng hiệu quả. Tiếp theo là 1 máy bay khác và cả hai bay hướng về phía đông. Nhưng trước khi đạt đến độ cao bay thì phi công nhận ra có tiếng vo ve trong tai nghe

“Nghe giống như đó là một cuộc gọi khẩn cấp đến từ một tần số không bị nhiễu” anh ta nói với đồng đội “Nghe như là người của chúng ta”

“Da/ đúng vậy, phía đông-nam-đông. Là một trong những người của chúng ta. Ai thế nhỉ?”

“Tôi không biết” viên đội trưởng phi công truyền lại thông tin cho tàu Kuznetzov và nhận lệnh đi điều tra

* * * * * *

“Đây là Falcon-2” Hawkeye (máy bay cảnh báo sớm) báo cáo “Chúng ta đang có 2 máy bay cất cánh từ tàu sân bay của bon Russkie, bay nhanh, hướng 3-1-5 và cách Stick 250 dặm”

Thuyền trưởng Richards nhìn vào màn hình chiến thuật “Spade, Stick đây. Tiếp cận và cảnh báo họ rời đi”

* * * * * *

“Rõ” Jackson trả lời. Anh vừa dừng lại nạp nhiên liệu, có thể bay thêm khoảng 3 giờ nữa và máy bay vẫn mang theo 6 tên lửa

“Cảnh báo họ rời đi?” Trung uý Walter hỏi lại

“Shredder, tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra” Jackson kéo cần điều khiển. Sanchez làm tương tự, một lần nữa mở rộng khoảng cách giữa hai máy bay.

Hai cặp máy bay đang bay đối đầu nhau, tiếp cận nhau với vận tốc gần một nghìn dặm một giờ. Bốn phút sau, radar của cả hai chiếc Tomcat đều được kích hoạt. Thông thường, điều này sẽ cảnh báo người Nga rằng máy bay chiến đấu của Mỹ đang ở gần đó và khu vực này không an toàn. Nhưng các radar mới của Mỹ tàng hình và máy bay Liên Xô không chặn được tín hiệu radar

Hoá ra chuyện này không thành vấn đề. Vài giây sau, người Nga kích hoạt hệ thống radar của mình

* * * * * *

“2 máy bay đang tiến tới chúng ta!”

Đội trưởng phi công Nga kiểm tra trên màn hình radar, nhíu mày. 2 chiếc MiG chỉ đang bảo vệ lược lượng đặc nhiệm của mình. Báo động đã gửi đến và các phi công bay lên. Giờ thì anh ta có thể đang trong nhiệm vụ cứu hộ và không có lòng dạ nào chơi mấy trò ngu xuẩn với máy bay Mỹ, đặc biệt diễn ra trong đêm. Anh ta biết người Mỹ cũng biết rằng anh ta định làm gì

Máy thu phát của anh ta cũng nhận được tín hiệu từ máy bay cảnh báo sớm của bọn họ “Bay sang bên phải” anh ta ra lệnh “Hạ độ cao xuống 1000m để tìm kiếm tín hiệu cấp cứu đó” tuy nhiên, anh ta vẫn để radar bật để tỏ ý mình không muốn vướng vào

* * * * * *

“Họ bay sang phía bên trái, đang hạ độ cao”

“Bud, anh dẫn đầu” Jackson nói. Sanchez mang nhiều tên lửa hơn. Robby sẽ đoạn hậu

“Stick, đây là Falcon-2. 2 máy bay đang tiến gần đột nhiên bay về phía nam và hạ độ cao về phía boong tàu”

Theo như Richards quan sát, 2 chiếc máy bay đang đến gần thực sự đã thay đổi lộ trình. Đường bay của chúng giờ đây không còn phù hợp với nhóm tàu chiến đấu Roosevelt lúc này nhưng vẫn còn khá gần”

“Bọn họ định làm gì thế?”

“Chà, họ không biết chúng ta đang ở đâu, đúng không?” viên sỹ quan phụ trách chiến đấu chỉ ra “Nhưng radar của họ vẫn đang bật”

“Vậy thì tìm kiếm chúng ta à?”

“Tôi đoán thế”

“Chà, giờ thì chúng ta biết 4 chiếc máy bay kia đến từ đâu rồi” Thuyền trưởng Richards nhấc điện thoại để nói chuyện với Jackson và Sanchez

“Xoá sổ bọn chúng” lệnh đưa ra. Robby bay lên cao để ẩn. Sanchez bay thấp xuống, ngay phía sau và bên dưới 2 chiếc MiG

* * * * * *

“Tôi mất tín hiệu 2 máy bay Mỹ”

“Quên họ đi! Chúng ta đang tìm kiếm tín hiệu cứu hộ, nhớ không?” viên đội trưởng đội bay cong cổ “Đó có phải là ánh sáng nhấp nháy không? Hướng 2 giờ trên mặt biển…”

“Tôi thấy rồi”

“Theo tôi bay xuống nào!”

* * * * * *

“Đang trốn, bên dưới và phía phải” Bud gọi “Giờ họ đang trốn”

Ở ngay phía sau đuôi của 2 chiếc MiG, cách chưa tới 2000 yard. Sanchez chọn tên lửa Sidewinder và hướng dẫn ném bom vào “gã phía nam” tứ là máy bay phụ phía sau. Khi chiếc Tomcat tiếp tục tiến lại gần, tai nghe của phi công phát ra tiếng kêu như tiếng chim hót và anh bóp cò phóng tên lửa. Tên lửa AIM-9M Sidewinder bay ra khỏi bệ phóng, lao thẳng vào động cơ bên phải của MiG-29 rồi phát nổ. Ngay sau đó Sanchez bắn ra quả Winder thứ hai

“Diệt 1”

“Chuyến quái gì!” đội trưởng phi công người Nga thấy một tia sáng lóe lên trong khóe mắt và quay lại, thấy máy bay của đồng đội mình đang rơi xuống, để lại 1 vệt màu vàng. Anh ta nhấn cần điều khiển sang trái, nhấn nút nhả pháo sáng/bộ ngắt mạch, trong khi mắt anh ta tìm kiếm kẻ tấn công trong bóng tối.

Quả tên lửa thứ 2 của Sanchez trượt về phía bên phải. Không thành vẫn đề. Anh vẫn đang tìm kiếm và chiếc MiG quay đầu để để trở thành mục tiêu nằm trong tầm bắn của khẩu súng máy 20 mm. Loạt bắn nhanh trúng vào 1 cánh chiếc MiG Viên phi công kịp thời thoát ra. Sanchez chứng kiến chiếc dù bung ra. 1 phút sau, khi anh bay vòng trên không, anh thấy cả hai người Nga đều có vể còn sống. Điều này an ủi Bud

“Đã diệt 2 máy bay. Stick, chúng tôi thấy cả hai phi công đều đã nhảy dù sống sót…đợi 1 chút, có 3 người ở dưới kia” Jackson gọi. Anh đưa ra vị trí và hầu như ngay lập tức 1 máy bay trực thăng cất cánh từ Theodore Rooosevelt

“Spade, chuyện này có dễ đến vậy không?” Walters hỏi

“Tôi nghĩ người Nga đáng nhẽ phải thông minh hơn thế này nhiều” vị đại tá công nhận“Đây giống như ngày đầu tiên mùa săn vịt”

10 phút sau, tàu Kuznetzov gọi radio cho 2 chiếc MiG nhưng không nhận được trả lời

Chiếc máy bay của lực lượng không quân quay lại từ Rocky Flats. Thiếu tá Griggs đi xuống cùng với 5 người khác, tât cả đều mặc đồ bảo hộ. 2 trong số đó chạy đi tìm Chief Callaghan hiện đang đứng gần mấy chiếc xe tăng công trường M728

“10 phút nữa, nếu chúng ta may mắn” Đại tá Lyle đứng trên chiếc xe tăng đầu tiên, gào lên

“Ai là người phụ trách ở đây? 1 trong số người thuộc đội NEST hỏi

“Anh là ai?”

“Parsons, đội trưởng” Laurence Parsons là đội trưởng tìm kiếm khẩn cấp vật liệu hạt nhân (Nuclear Emergency Search Team – NEST) đang làm nhiệm vụ, một kẻ thua cuộc khác trong ngày hôm nay. Công việc của họ là tìm kiếm các thiết bị hạt nhân trước khi chúng nổ. Hiện có 3 đội như thế này đang làm việc đêm ngày, 1 ở ngay ngoài Washington, 1 đội khác ở Nevada và đội thứ 3 mới được khởi động gần đây ở Rocky Flats để hỗ trợ, làm đội dự bị cho mộtơ quan vũ khí hạt nhân của Bộ Năng lượng đặt ở ngoại ô Denver đang dần ngừng hoạt động. Tất nhiên không phải lúc nào họ cũng có mặt tại hiện trường đúng lúc. Anh chàng cầm 1 thiết bị đo phóng xạ trong tay và không thích thứ đang nhìn thấy chút nào “Người của anh đã ở đây bao lâu rồi?”

“Khoảng nửa giờ, có lẽ 40 phút”

“10 phút nữa, tôi muốn mọi người rời khỏi đây. Chief, anh đang dính Rems đấy”

“Ý anh là sao? Thiếu tá kia nói tất bụi phóng xạ…”

“Thứ anh đang nhiễm giờ là bức xạ neutron kích hoạt. Ở đây nóng lắm!”

Callaghan hơi khó chịu. Cả cuộc đời ông đã bị tấn công bởi những thứ vốn không thể nhìn thấy hay cảm nhận. Có thể vẫn còn người còn sống trong kia “Chúng tôi đã gần đến đó rồi”

“Vậy thì làm điều đó nhanh lên! Ý tôi là thật nhanh!” Parsons và đội mình bắt đầu rút lui quay lại chiếc trực thăng. Họ cũng phải làm việc của mình. Tại trực thăng, họ gặp 1 người trong bộ quần áo dân sự

“Anh là quái ai đấy?” Parsons hỏi

“FBI! Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

“Đoán xem!”

“Washington cần thông tin!”

“Larry, chỗ này ở đây nóng hơn sân vận động!” Một thành viên NEST khác báo cáo

“Có lý đấy” Parsons nói “đây là vụ nổ trên mặt đất” anh ta chỉ ra “đầu kia là hướng gió. Bức tường đã chặn vài tia sáng”

“Anh có thông tin gì không?” đặc vụ FBI hỏi

“Không nhiều” Parsons nói, gào lên để to hơn âm thanh cánh quạt trực thăng “Vụ nổ từ mặt đất, sức công phá dưới 20 KT, đó là tất cả thông tin tôi có”

“Chỗ này có nguy hiểm không?”

“Chúa ơi, có! Đặt trạm cứu trợ – ở đâu, ở đâu?”

“Bệnh viện Aurora Presbyterian thì sao, cách 2 dặm theo hướng gió?” 1 thành viên NEST đề xuất “Đối diện Trung tâm mua sắm Aurora Mall. Có lẽ chỗ đó okay đấy”

“Anh biết đường đến chỗ đó không?” Parsons hỏi

“Có!”

“Vậy thì hành động nhanh lên! Ken, bảo những người này ra khỏi đây, chỗ này nóng hơn 20% so với SVĐ. Chúng ta phải lấy mẫu. Ken, đảm bảo mọi người giải tán hết khỏi khu vực này trong vòng 10 phút – nhiều nhất là 15 phút. Nếu cần thì cậu phải lôi từng người ra. Bắt đầu đi!”

“Rõ”

Đặc vụ FBI nhanh chóng chạy sang một bên khi thấy chiếc trực thăng bắt đầu cất cánh. Thành viên đội NEST bắt đầu chạy theo lộ trình của các xe cứu hoả, vẫy tay ra hiệu cho họ rời đi. Viên đặc vụ quyết định làm theo. Vài phút sau, anh vào xe và lái về phía đông bắc

“Cứt thật, tôi quên mất về neutron” thiếu tá Griggs nói

“Cảm ơn nhiều!” Callaghan gào lên để vượt qua âm lượng của tiếng xe tăng

“Okay, Chỗ đường chặn lượng phóng xạ không vượt quá 100. Ở mức 100 thì không làm thương tổn ai cả”

Callaghan nghe thấy tiếng động cơ trực thăng xa dần “Còn những người bên trong thì sao?” Vị đội trưởng cứu tìm chiếc điện đàm nội bộ ở phía sau xe tăng “Ngeh đây, chúng ta có 10 phút và các anh phải dọn cmn sạch hết chỗ này đi. Tuỳ thuộc vào các anh đấy!”

“Đã hiểu, người anh em” viên chỉ huy xe tăng trả lời “Tốt hơn anh tránh xa ra. Tôi sẽ để anh đếm đến 10”

Callaghan chạy sang 1 bên. Đại tá Lyle cũng nhảy khỏi xe tăng và làm tương tự. Bên trong chiếc xe tăng, tài xế lùi xe khoảng 10 yard, rồi đạp ga vượt qua vạch đỏ rồi nhả phanh. M728 hạ gục 5 chiếc ô tô cùng một lúc. Chiếc xe tăng chỉ di chuyển khoảng một dặm một giờ, nhưng không dừng lại. Dấu vết của nó xé toạc lớp nhựa đường, nhưng cuối cùng cũng tạo thành một lối đi

Một khu vực ngay cạnh tòa nhà sân vận động vẫn còn nguyên vẹn đến kinh ngạc. Hầu hết các mảnh vụn từ mái sân vận động và các bức tường phía trên của sân vận động đã bị ném đi hàng trăm mét, chỉ còn lại gạch vụn và bê tông rải rác đây đó. Mặc dù xe bánh lốp không thể đi qua nhưng người đi bộ không gặp vấn đề gì. Lính cứu hỏa lao tới, phun vòi nước khắp nơi. Đường nhựa vẫn còn rất nóng và nước đổ lên nó bốc lên những luồng hơi nước bốc lên. Callahan chạy tới phía trước xe tăng và ra hiệu cho người của mình chia ra tìm kiếm.

* * * * * *

“Anh nghĩ quang cảnh này thế nào?” một thành viên đội NEST nói khi chiếc trực thăng bay vòng quanh SVĐ đổ nát

“Ừ, Chernobyl. Họ cũng cử lính cứu hoả đến đó” Parsons đang ngẫm nghĩ, rồi quay lại với thực tại “Bay theo hướng gió” anh nói với viên phi công “Andy, cậu nghĩ sao về chuyện này?”

“Điểm nổ từ mặt đất và không quá 100KT. Larry, thậm chí không đến 25”

“Cậu có nghĩ là ước tính của mấy gã NORAD sai rồi không?”

“Bãi đỗ xe. Asphalt, cộng thêm tất cả đám ô tô đang cháy đó – nó là vật chất thân-đen tuyệt vời – Chúa ơi, nó thậm chí có màu đen! Tôi ngạc nhiên khi thấy xung nhiệt không lớn đến thế – và mọi thứ quanh đây thì có màu trắng như băng tuyết, đúng không? Những gì họ nhìn thấy là những phản xạ lớn và sự tương phản năng lượng cao”

“Có lý đấy, Andy” Parsons đồng ý “Khủng bố?”

“Larry, đến giờ tôi cá là thế. Nhưng chúng ta cần phải tìm được chút cặn mới biết chắc được”

* * * * * *

Âm thanh chiến trận dần lắng xuống. Chỉ huy chiếc Bradley chỉ nghe thấy tiếng súng lẻ tẻ và đoán người Nga có lẽ rút lui từng phần, hoặc toàn phần về kazerne (doanh trại) của bọn họ. Cũng hợp lý thôi, đội xe tăng của cả hai bên đều đã thiệt hại nặng, và giờ là cuộc chiến giữa bộ binh và các phương tiện chuyên chở. Anh biết, những người lính cuốc bộ sẽ chiến đấu thông minh hơn lính xe tăng, vì họ mặc áo sơ mi chứ không phải chân đeo giáp sắt. Và việc dễ bị tổn thương sẽ khiến người ta phải dùng đến bộ não để suy nghĩ. Anh lại thay đổi vị trí. Dù trước đây đã thực hành tác chiến cơ động vô số lần nhưng anh vẫn ngạc nhiên khi thấy nó có hiệu quả. Chiếc xe bọc thép chạy gần đến 1 góc phố và 1 người lính nhảy xuống xe nhìn quanh

“Không có gì, trung sỹ. Mọi việc ổn – Chờ chút! Có gì đó đang di chuyển, khoảng 2 dặm dưới phố….” Viên lính giơ ống nhòm lên “BDRM! Loại có thể phóng tên lửa”

Okay, viên trung sỹ nghĩ, đó hẳn là đơn vị trinh sát chuẩn bị cho cuộc tấn công tiếp theo. Nhiệm vụ của anh rất rõ ràng. Trinh sát là công việc có 2 phần. Nhiệm vụ của anh vừa là tìm kiếm kẻ thù, vừa là ngăn chặn kẻ thù dò tìm thông tin quân sự

“1 chiếc khác!”

“Sẵn sàng di chuyển. Băng qua ngã tư ngày về phía bên phải. Nhắm sang phải” anh nói thêm với xạ thủ

“sẵn sàng, trung sỹ”

“Đi nào!” Thân hình bọc thép của Bradley lắc lư về phía sau, chiếc xe lao vào ngã tư. Xạ thủ quay tháp pháo lại. Đường phố trông giống như một trường bắn nhỏ. Hai chiếc xe trinh sát bọc thép BDRM đang lao thẳng về phía họ. Viên xạ thủ bắn vào chiếc dẫn đầu, trúng vào ống tên lửa chống tăng trên đầu xe. BDRM rẽ sang trái và tông vào ô tô đang đậu bên đường. Xạ thủ lúc này đã hướng hỏa lực sang chiếc xe thứ hai, chiếc xe này lao gấp sang phía bên phải nhưng đường phố lại quá hẹp. Súng băng là sự kết hợp tuyệt vời giữa súng máy và súng đại bác. Viên xạ thủ có thể dễ dàng bắn một viên đạn đánh dấu vào mục tiêu và ngắm nhìn nó phát nổ một cách hài lòng. Nhưng…

“Lùi lại nhanh – ngay!” viên trung sỹ hét lên qua hệ thống điện đàm nội bộ. Có một BDRM thứ 3 ở phía sau. Chiếc Bradley nhanh chóng lùi lại, ngay khi nó vừa lấp sau toà nhì thì 1 tên lửa đã lao qua ngã tư nơi nó vừa băng qua, kéo theo một sợi dây mỏng phía sau. Tên lửa phát nổ cách đó vài trăm mét

“Đã đến lúc rút lui, cần quay lại” viên chỉ huy xe nói. Rồi anh kích hoạt hệ thống radio “Đây là Delta 33. Chúng tôi vừa gặp 3 chiếc xe trinh sát. 2 chiếc đã phá, nhưng còn chiếc thứ 3 đang theo sát. Sir, sẽ có nhiều bạn đến nữa đấy”

* * * * * *

“Tướng quân, chúng tôi đã đẩy họ quay trở lại biên giới chia cắt, tôi có thể xử lý được từ đây, nhưng nếu địch tăng quan thì chúng tôi tan mất” Đại tá Lang nói “Sir, chúng tôi cần hỗ trợ!”

“Okay, tôi sẽ cử vài máy bay đến chỗ cậu trong 10 phút nữa. Lực lượng phản ứng nhanh giờ đang trên đường đến đó”

“Mới là khởi đầu, nhưng tôi cần nhiều hơn thế, sir”

SACEUR quay sang sỹ quan phụ trách chiến đấu “Đơn vị nào sẵn sàng rồi?”

“Tiểu đoàn 2 của Lữ đoàn thiết giáp số 11, sir. Họ đang ra khỏi doanh trại bây giờ rồi”

“Cái gì đứng giữa họ và Berlin?”

“Người Nga? Không nhiều, nhưng nếu họ di chuyển nhanh….”

“Đi thôi” SACEUR quay trở lại bàn làm việc và nhấc điện thoại gọi cho Washington

* * * * * *

“Alo, có chuyện gì?” Fowler hỏi

“Sir, có vẻ như người Nga đang đưa quân tiếp viện tới Berlin. Tôi vừa ra lệnh cho tiểu đoàn 2, lữ đoàn thiết giáp số 11 di chuyển tới Berlin để tiếp viện. Tôi cũng ra lệnh cho máy bay tới đó ngay bây giờ để trinh sát”

“Anh có biết họ định làm gì không?”

“Không, sir, chuyện này cmn thật vô lý, nhưng người của chúng ta vẫn đang bị giết. người Nga đang nói gì với ngài, thưa tổng thống?”

“Họ đang hỏi tại sao chúng ta lại tấn công họ, tướng quân”

“Họ điên à?” hoặc còn có gì khác nữa? SACEUR tự hỏi. Có gì đó thực sự đang sợ đang diễn ra

“Tướng quân” một giọng phụ nữ cất lên, có lẽ là Elliot, SACEUR “Tôi cần phải làm rất rõ ràng điều này. Anh có chắc là Liên Xô đã tấn công chúng ta không?”

“Có, ma’am!” SACEUR nóng nảy trả lời “Chỉ huy của Lữ đoàn Berlin có lẽ đã chết. Phó là trung tá Edward Long. Tôi biết thằng nhóc đó, rất giỏi. Cậu ta nói người Nga bắn vào họ mà không hề báo trước trong khi họ đang thực hiện quy trình theo lệnh báo động mà các ngài gửi tới từ D.. Họ thậm chí còn chưa nạp đạn. Tôi nhắc lại, ma’am, người Nga chính là người khởi đầu bắn trước và thông tin xác thực. Giờ, tôi cần sự cho phép của bà để tiến hành tiếp viện?”

“Nếu anh không làm thế thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Trong trường hợp đó, thưa tổng thống, ngài sẽ cần phải viết 5000 lá thơ chia buồn”

“Coi này, okay, hãy gửi lực lượng tiếp viện. Hãy nói với Berlin đừng hành động khiêu khích. Chúng tôi đang cố gắng ổn định tình hình”

“Chúc may mắn, thưa tổng thống, nhưng ngay bây giờ tôi phải thi hành mệnh lệnh”

TỔNG THỐNG NARMONOV:

CHÚNG TÔI NHẬN ĐƯỢC THÔNG TIN TỪ CHÂU ÂU RẰNG MỘT TRUNG ĐOÀN XE TĂNG LIÊN XÔ ĐÃ KHAI HOẢ TẤN CÔNG VÀO LỮ ĐOÀN BERLIN CỦA CHÚNG TÔI MÀ KHÔNG HỀ CẢNH BÁO TRƯỚC. TÔI VỪA NÓI CHUYỆN VỚI CHỈ HUY CYAR CHÚNG TÔI VÀ ÔNG ẤY XÁC NHẬN THÔNG TIN NÀY LÀ THỰC

CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA? TẠI SAO QUÂN ĐỘI LIÊN XÔ LẠI TẤN CÔNG VÀO QUÂN ĐỘI HOA KỲ?

“Chúng ta chưa nghe tin gì về Berlin sao?” Narmonov hỏi

Bộ trưởng Quốc Phòng lắc đầu “Chưa. Đội trinh sát đầu tiên có lẽ giờ mới đến Liên lạc qua radio bị ngắt. Hệ thống vô tuyến VHF của chúng ta hoạt động kém trong thành thì vì nó truyền theo đường thẳng (line-of-sight). Tất cả thông tin chúng ta có được cho đên nay rất rời rạc, chủ yếu là liên lạc chiến thuật giữa chỉ huy các đơn vị. Chúng tôi vẫn chưa thiết lập được liên lạc với chỉ huy trung đoàn này. Ông ấy có thể đã chết” vị bộ trưởng quốc phòng nói “Dù sao thì người Mỹ cũng thích tấn công các chỉ huy trước”

“Vậy là chúng ta thực sự không biết chuyện gì đang diễn ra?”

“Không, nhưng tôi chắc chắn không có chỉ huy Liên xô nào mở cuộc tấn công vào người Mỹ mà không có lý do!”

Golovko nhắm mắt lại, và thầm chửi thề. Giờ thì bộ trưởng quốc phòng cũng đang tỏ ra căng thẳng

“Sergey Nikolay’ch?” Narmonov hỏi

“KGB không có thông tin. Nhưng ngài có thể đoán được là tất cả các tên lửa đất liên của Mỹ hiện đang trong tình trang báo động hoàn toàn,cũng như tất cả các tên lửa tàu ngầm của họ đang trên biển. Chúng tôi dự đoán các tàu ngầm tên lửa của Mỹ đang ở cảng cũng sẽ ra biển trong vài giờ nữa”

“Còn những tàu ngầm tên lửa của chúng ta?”

“1 chiếc hiện đang sửa chữa. Số còn lại cũng đang chuẩn bị ra biển. Cần 1 ngày để tất cả tàu ngầm ra khơi”

“Tại sao chúng ta lại chậm thế?” Narmonov hỏi

“Người Mỹ có 2 đội thuỷ thủ song song cho mỗi tàu. Chúng ta chỉ có 1 đội thuỷ thủ duy nhất. Trong những trường hợp khẩn cấp thế này, họ điều động dễ hơn nhiều”

“Vậy, anh đang nói với tôi rằng các lực lựơng chiến lược của họ hoàn toàn sẵn sàng hoặc gần như hoàn toàn sẵn sàng, còn chúng ta thì không?”

“Tất cả rocket phóng từ mặt đất của chúng ta đã trong trạng thái sẵn sàng”

“Tổng thống Narmonov, còn câu trả lời của ngài cho người Mỹ….?”

“Giờ tôi phải nói gì?” Andrey Il’ych hỏi lại

1 đại tá bước vào phòng “Báo cáo từ Berlin” anh ta đưa bức điện cho Bộ trưởng quốc phòng

“Người Mỹ đang ở phần phía đông thành phố. Các xe trinh sát đầu tiên bị tấn công. 4 xe bị phá huỷ, trong số người hy sinh có sỹ quan chỉ huy. Chúng tôi bắn trả và tiêu diệt 2 phương tiện của Mỹ….vẫn chưa liên lạc được với trung đoàn của chúng ta” Bộ trưởng quốc phòng nhìn nhưng người khác trong phòng “Tàu sân bay Kuznetzov báo cáo vừa phóng 2 máy bay tuần tra. Họ nhận được 1 tín hiệu radio cấp cứu và đi điều tra. Rồi cũng mất liên lạc. CÁch đó 400km có một nhóm tàu sân bay chiến đấu của Mỹ và hỏi lệnh chỉ dẫn”

“Nghĩa là sao?”

Bộ trưởng quốc phòng đọc lại thời gian trên bức điện thứ hai “Nếu bây giờ máy bay của chúng ta không quay lại thì chúng gần như đã cạn nhiên liệu rồi. Chúng ta phải đưa ra giả thiết la chúng đã mất tích, vì lý do không biết, nhưng ở vị trí gần tàu Mỹ như vậy….họ đang định làm cái quái gì thế?”

TỔNG THỐNG FOWLER:

TÔI CHẮC CHẮN RẰNG KHÔNG CÓ CHỈ HUY LIÊN XÔ NÀO SẼ TẤN CÔNG QUÂN ĐỘI MỸ MÀ KHÔNG CÓ LỆNH VÀ CHÚNG TÔI KHÔNG BAN HÀNH BẤT KỲ MỆNH LỆNH NÀO NHƯ THẾ.CHÚNG TÔI VỪA GỬI THÊM QUÂN TỚI BERLIN ĐỂ ĐIỀU TRA VÀ HỌ VỪA BỊ LỰC LƯỢC CỦA CÁC NGÀI TẤN CÔNG Ở PHÍA ĐÔNG THÀNH PHỐ, CÁCH XA DOANH TRẠI QUÂN ĐỘI CỦA CÁI NGÀI. CÁC NGÀI ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ?

“Ông ta đang nói cái quái gì thế? Tôi đang làm gì? Có ông ta đang làm cái quái gì ấy!” Fowler gào lên. 1 ánh đèn nhấp nháy, đó là CIA. Tổng thống nhấn vào nút đó, thêm 1 đường dây mới vào cuộc họp hội nghị online

“Điều đó phụ thuộc vào ‘ông ta’ là ai” Elliot cảnh báo

“Chà, có chuyện gì?”

“Ngài tổng thống, những gì chúng ta có ở đây đơn giản là sự nhiễu loạn”

“Ryan! Chúng tôi không cần phân tích, chúng tôi muốn thông tin. Anh đã có thông tin nào chưa?” Liz quát lên

“Liên Xô đang đưa các tàu của mình ra khỏi các cảng thuộc Hạm Đội Phương Bắc. Một tàu ngầm tên lửa dẫn đường được cho là đã ra khơi”

“Vậy là các tên lửa mặt đất của họ đã ở trong trạng thái báo động hoàn toàn?”

“Chính xác”

“Và họ đang tăng lường lực lượng tên lửa tàu ngầm của mình?”

“đúng vậy, ngài tổng thống”

“Cậu còn tin tốt nào không?”

“Sir, tin tốt là hiện tại không có tin xác thực nào và ngài đang….”

“Nghe này, Ryan. Lần cuối cùng. Tôi cần thông tin từ cậu và không gì khác nữa. Cậu đưa cho tôi thông tin từ Kadishev và giờ cậu đang nói với tôi rằng tin đó là sai. Vậy, tại sao giờ tôi phải tin cậu?”

“Sir, khi tôi đưa tin đó cho ngài, tôi đã nói rằng nó chưa được xác thực!”

“Tôi nghĩ giờ chúng tôi đã xác thực rồi” Liz chỉ ra “Tướng Borstein, nếu tất cả họ đều đang sẵn sàng thì chính xác mối đe doạ là gì?”

“Vũ khí nhanh nhất của họ là ICMB (tên lửa đạn đạo xuyên lục địa). Dự kiến có 1 trung đoàn SS-18 nhằm vào khu vực Washington và hầu hết các tên lửa khác nhằm vaoof khu vực đặt tên lửa của chúng ta ở Dakota, cọng thêm các căn cứ tàu ngầm ở Charleston, King’s Bay, Bangor… Chúng ta có 25 phút sau khi cảnh báo được đưa ra”

“Và chúng tôi ở đây cũng sẽ là mục tiêu?” Liz hỏi

“Đó là một giả định hợp lý, tiến sỹ Elliot”

“Vậy, họ đang cố sử dụng SS-18 để kết thúc cái công việc mà quả bom nguyên tử kia không làm được?”

“Nếu đó là mục đích cuả họ, thì đúng”

“Tướng Fremont, chiếc Kneecap dự phòng còn cách đây bao xa?”

“Tiến sỹ Elliot, nó đã cất cánh 10 phút trước, sẽ có mặt ở Hagerstown trong vòng 95 phút. Hiện gió đang thuận” C IN C-SAC ngay lập tức hối hận khi nóitheem câu cuối cùng

“Vậy, nếu họ đang nghĩ đến 1 cuộc tấn công, họ sẽ phóng nó trong vòng 1.30 phút tới và chúng tôi sẽ chết ở đây?”

“Phải”

“Elizabeth, công việc của chúng ta là ngăn chặn điều đó, nhớ chứ?” Fowler khẽ nói

Vị cố vấn an ninh quốc gia nhìn tổng thống. Khuôn mặt cô ta như làm bằng thuỷ tinh, trông thật mong manh. Chuyện đáng nhẽ không như thế này. Cô ta là cố vấn trưởng cho người đàn ông quyền lực nhất thế giới, đáng nhẽ phải ở một nơi hoàn toàn an toàn, được canh gác bởi những người bảo vệ trung thành, nhưng trong chưa đầy 30 phút kể từ quyết định của người Nga không biết mặt hay không biết tên, mà có khi người đó đã quyết định rồi, cô ta sẽ chết. Chết, như một đám tro bay theo gió, có lẽ còn không được là tro. Mọi thứ cô ta đã làm, mọi cuốn sách và lớp học, khoá học sẽ bị xoá sạch trong một tia sáng chói mắt huỷ diệt

“Robert, chúng ta thậm chí không biết mình đang nói chuyện với ai” cô ta run run

“Quay trở lại với bức điện, thưa tổng thống” Tướng Fremont nói “’Cử thêm quân tới điều tra’, Sir, nghe giống như là quân tiếp viện”

* * * * * *

1 tay lính cứu hoả mới phát hiện ra người còn sống sót đầu tiên, đang leo lên đoạn đường dốc bê tông từ bệ dỡ hàng của bãi đậu xe ngầm. Thật ngạc nhiên khi anh ta đã leo lên được. 2 bàn tay bị bỏng cấp độ 2, tay dính đầy kính vỡ và bê tông, có Chúa mới biết là gì hằn sâu trong vết thương. Người lính cứu hoả nâng người đàn ông đó lên – đó là một cảnh sát – và đưa anh chàng về điểm sơ tán. Hai xe cứu hỏa vẫn có mặt tại hiện trường phun nước vào cả 2 ngừoi, rồi họ yêu cầu 2 người cởi quần áo và rửa thật sạch bằng vòi nước. Viên sỹ quan cảnh sát dù đang nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn xé một mảnh giấy từ bìa kẹp hồ sơ mà anh ta đang ôm chặt và không ngừng suy nghĩ xem phải nói gì với người lính cứu hỏa khi xe cứu thương chạy tới. Tuy nhiên, người lính cứu hỏa quá lạnh, quá mệt và đặc biệt choáng váng nên không chú ý đến điều đó. Anh chàng vừa mới làm xong công việc vốn có thể mất mạng trong quá trình đó. Đối với một chàng trai mới ngoài đôi mươi, đôi mắt dán chặt vào sàn xe cứu thương ẩm ướt, cơ thể cuộn tròn trong chăn và run rẩy, thì người ta cũng không thể trông mong gì hơn

Mặt trên của cổng sân vận động ban đầu có một rầm đỡ bê tông dự ứng lực. Kết quả là nó bị sóng xung kích vỡ tan thành từng mảnh và một trong những mảnh vỡ đã chặn đường đi. Một người lính kéo một đoạn dây cáp dài từ tời trên tháp pháo xe tăng và quấn nó quanh tảng đá lớn nhất còn lại. Khi làm vậy, chief Callaghan dán mắt vào đồng hồ. Bây giờ đã quá muộn để dừng lại. Cho dù có chết ở đây ông cũng phải xem xong chuyện này

Các dây cáp được siết chặt, kéo các khối bê tông ra xa nhau. Điều đáng kinh ngạc là phần còn lại cánh cổng không sụp đổ. Callaghan lao qua lối đi rải sỏi, theo sau ông là đại tá Lyle

Đèn khẩn cấp vẫn sáng và có vẻ như tất cả các vòi phun nước đã ngắt. Callaghan nhớ rằng khu vực này của sân vận động là nơi dẫn nước vào nên không có gì ngạc nhiên khi nước rò rỉ khắp nơi. Dường như còn có những âm thanh khác, những âm thanh do con người tạo ra. Callaghan chạy vào phòng vệ sinh nam và tìm thấy hai người phụ nữ, cả hai đều đang ngồi dưới nước, áo khoác của họ lấm tấm chất nôn mửa của chính mình

“Đưa họ ra khỏi đây!” ông gào lên với cấp dưới “Làm cùng lúc, chia ra tìm kiếm nhanh và quay lại đây nhanh nhất có thể” Callaghan kiểm tra tất cả ngăn vệ sinh. Không phát hiện thêm được ai. Họ tìm kiếm cả nhà vệ sinh nữ nhưng cũng không có ai cả. Phải chăng họ phải gánh chịu mọi rắc rối này chỉ vì hai người phụ nữ đi nhầm nhà vệ sinh? Chỉ có hai người thôi. Viên đội trưởng cứu hộ nhìn đại tá Lyle nhưng thực sự không biết nói gì. Cả hai người nhanh chóng ra quảng trường bên ngoài

Dù đang ở bên trong nhưng Callahan vẫn phải mất một lúc lâu mới nhận ra đây là lối vào sân vận động. Nhưng cách đây không lâu, đây là khu vực phía Nam của sân vận động, nơi từng là mái nhà, thứ ông nhìn thấy bây giờ giống như dãy núi in bóng bởi ánh hoàng hôn phía xa. Trong lúc bàng hoàng, lối đi dường như đang vẫy gọi ông, ông bước lên khán đàn

Đây là một quang cảnh địa ngục. Khu vực này của sân vận động được che chắn phần nào khỏi vụ nổ, nhưng không tránh được luồng nhiệt. Ở đây có khoảng ba trăm chỗ ngồi, hầu hết vẫn còn nguyên vẹn, vẫn có người ngồi trên đó, nhưng họ đã từng chỉ là người. Họ cháy đen như than, như thịt nướng, trông tệ hơn bất kỳ nạn nhân bị cháy nào ông từng nhìn thấy trong suốt 30 năm sự nghiệp cứu hoả. Có ít nhất ba trăm người,vẫn đang ngồi đó, nhìn về phía từng là sân vận động

“Thôi nào, Chief” Thiếu tá Lyle nói, kéo ông đi. Người đàn ông cúi gập xuống và Lyle thấy ông nôn mửa ngay khi vẫn đeo mặt nạ chống độc. Viên đại tá giúp ông cởi chiếc mặt nạ ra và lau chùi cho ông “Đã đến lúc phải đi rồi. Mọi chuyện ở đây đã xong. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ” Hoá ra còn thêm 4 người nữa vẫn còn sống. Lính cứu hoả đặt họ lên mui xe tăng, chiếc xe ngay lập tức đưa họ tới điểm sơ tán. Những người lính cứu hoả còn lại rửa sạch mọi thứ ở đó và cũng rời đi

* * * * * *

Larry Parsons nghĩ có lẽ may mắn duy nhất trong ngày hôm nay là tuyết rơi phủ dày, giảm thiệt hại nhiệt cho các tòa nhà gần đó. Chỉ có vài ngôi nhà cháy thay vì hàng trăm. Tốt hơn nữa là chiều hôm trước có đủ nắng để làm tan một ít tuyết, để lại một lớp băng xung quanh sân vận động và trên mái nhà. Parsons hiện đang tìm kiếm vật liệu hạt nhân trên lớp băng này. Anh à người của mình tìm kiếm bằng hệ thống đếm nhấp nháy phát quang (Vật liệu phát quang, khi bị va đập bởi một hạt tới, sẽ hấp thụ năng lượng của nó và tạo ra ánh sáng). Một sự thật gần như khó tin là mặc dù bom nguyên tử chuyển đổi một lượng lớn khối lượng thành năng lượng nhưng tổng khối lượng bị mất đi trong quá trình này là cực kỳ nhỏ. Ngoài ra, vật chất rất khó bị phá hủy và thứ anh đang tìm kiếm à tàn tích của một thiết bị hạt nhân. Việc tìm kiếm này dễ dàng hơn nhiều so với mọi người vẫn nghĩ. Chất này có màu đen, nổi bật trên bề mặt phẳng màu trắng và có tính phóng xạ cực cao. Có sáu địa điểm có độ phóng xạ cao mà anh có thể lựa chọn trong vòng hai dặm quanh sân vận động. Parsons đã chọn một địa điểm có mức độ phóng xạ cao nhất. Mặc bộ đồ bảo hộ có lớp chì bên ngoài, anh loạng choạng băng qua cánh đồng cỏ phủ đầy tuyết. Anh nghĩ, có lẽ là một đôi vợ chồng già, không con cái đã đắp người tuyết hoặc chơi đùa trên bãi cỏ. Chiếc máy trong tay anh càng lúc càng kêu to hơn…đây rồi

Những tàn tích còn sót lại có kích thước bằng hạt bụi mịn, nhưng ở đây có rất nhiều, có lẽ đã bị nghiền nát. Parsons nghĩ, có lẽ là vật liệu lát đường từ bãi đậu xe. Nếu may mắn thì nó đã bị hút vào giữa quả cầu lửa và cặn bom đã dính chặt vào đó. Parsons dùng xẻng nhỏ xúc một nắm, đổ vào túi nhựa rồi ném cho một đồng nghiệp, người này bỏ túi vào xô chì.

“Phóng xạ rất cao đấy, Larry!”

“Tôi biết. Để tôi lấy thêm mẫu nữa” anh múc thêm 1 nắm mẫu nữa và cho vào túi. Rồi anh cầm điện đàm lên

“Parsons đây. Chỗ các anh có gì không?”

“Có. Có 3 mẫu, Larry. Đủ rồi. Tôi nghĩ đủ để thử nghiệm”

“Gặp tôi chỗ trực thăng nhé”

“Đang đến đây”

Parsons và đồng nghiệp bước đi, lờ đi những đôi mắt mở to đằng sau cửa sổ những ngôi nhà gần đó. Những người đó tạm thời không phải mối quan tâm của anh. Ơn Chúa, anh nghĩ, họ không hỏi han gì. Chiếc trực thăng đậu giữa phố, cánh quạt vẫn quay

“Đi đến đâu?” Andy Bowler hỏi

“Cho chúng tôi đến trung tâm chỉ huy – trung tâm thương mại. Chỗ đó sẽ đẹp và mát hơn. Anh đưa những mẫu này về và cho chạy nó bằng máy quang phổ”

“Anh nên về theo”

“Không thể” Parsons lắc đầu “Tôi phải gọi về D.C. Đây không giống như những gì họ nói. Có ai đó làm sai và tôi phải báo cáo về. Tôi phải sử dụng đường dây cố định”.

Có ít nhất 40 đường dây nối với phòng họp, 1 trong số đó là đường dây trực tiếp dành cho Ryan. Tiếng chuông điện tử làm suy nghĩ của anh gián đoạn. Jack bấm vào nút sáng và nhấc tai nghe lên nhận điện thoại

“Ryan đây”

“Jack, chuyện gì đang diễn ra thế?” Cathy Ryan hỏi chồng, trong giọng nói có chút lo lắng nhưng chưa đến mức hoảng loạn

“Ý em là sao?”

“TV địa phương nói rằng có 1 vụ nổ bom hạt nhân ở Denver. Có chiến tranh à Jack?”

“Cathy, anh không thể – không, em yêu, sẽ không có chiến tranh đâu, okay?”

“Jack, họ chiếu 1 hình ảnh. Có điều gì mà em cần biết không?”

“Em biết hầu hết mọi chuyện mà anh biết mà. Có vài điều xảy ra. Bọn anh không biết chuyện gì, chính xác là chuyện gì và bọn anh đang cố tìm hiểu. Tổng thống ở Trại David cùng với cố vấn an ninh quốc gia và….”

“Elliot?”

“Phải, hiện giờ họ đang nói chuyện với người Nga. Em yêu, anh phải làm việc bây giờ đây”

“Liệu em có cần đưa bọn trẻ đi đâu đó không?”

Ryan tự nhủ, việc thích hợp nhất, việc làm vinh quang và đau đớn nhất chính là bảo vợ ở nhà, rằng họ phải chia sẻ rủi ro với những người khác, nhưng anh biết sự thật là chẳng có nơi nào an toàn. Ryan nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi anh nên phải nói quái gì đây

“Không”

“Liz Elliot đang cố vấn cho Tổng thống à?”

“Đúng vậy”

“Jack, cô ta là người nhỏ mọn và yếu đuối. Có thể cô ta thông minh, nhưng bên trong con người cô ta rất yếu đuối”

“Anh biết. Cathy, anh thực sự phải đi làm việc đây”

“Yêu anh”

“Anh cũng yêu em, babe. Tạm biệt” Jack đặt tai nghe xuống “Tin tức bị rò rỉ rồi” anh thông báo “Cả hình ảnh nữa”

“Jack!” giọng viên sỹ quan cao cấp phụ trách vang lên “AP vừa đưa tin ngắn: Giao tranh ở Berlin giữa quân đội Mỹ và Liên Xô. Reuters vừa đưa tin về vụ nổ ở Denver”

Ryan gọi điện cho Murray “Anh có xem được tin tức của các hãng thông tấn chưa?”

“Jack, tôi biết cách này sẽ không hiệu quả mà”

“Ý anh là sao?”

“Tổng thống ra lệnh cho chúng tôi yêu cầu đóng cửa các các truyền hình. Tôi đoán chúng ta đã sai lầm đâu đó rồi”

“tuyệt vời, Đáng nhẽ anh nên từ chối thực hiện lệnh đó chứ, Dan”

“tôi đã cố, okay?”

* * * * * *

Chỉ là có quá nhiều hệ thống dự phòng, quá nhiều điểm liên lạc. 2 vệ tinh cung cấp dịch vụ của Mỹ vẫn đang hoạt động bình thường và hầu hết các trạm chuyển tiếp vi sóng cũng thế thì các đài tryền hình vẫn không thể phát sóng, ngoại trừ trụ sở chính New York và Atlanta. Văn phòng Los Angeles của NBC, sau khi nhận được cuộc gọi bí mật từ trung tâm Rockefeller Center cũng chuyển tiếp bản tin ày. CBS và ABC cũng làm tương tự với các trung tâm Washington và Chicago. Các phóng viên phẫn nộ cũng thông báo với công chúng rằng các nhân viên trụ sở tin tức của họ đã bị đặc vụ FBI “bắt làm con tin”, đây là hành vi vi phạm trắng trợn nhất đối với Tu chính án thứ nhất của Hiến pháp Hoa Kỳ. ABC giận dữ chỉ ra rằng nhân viên của họ đã thiệt mạng trong vụ việc, nhưng điều này chẳng là gì so với tính chất tàn khốc của toàn bộ vụ việc. Tin tức đã bị rò rỉ, và đường dây điện thoại tại văn phòng báo chí Nhà Trắng liên tục sáng lên. Nhiều phóng viên cũng có số điện thoại của Trại David. Tổng thống vẫn chưa đưa ra tuyên bố nào, điều này chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Chi nhánh của CBS ở Omaha, Nebraska chỉ cần cử một chiếc xe chạy quanh trụ sở NORAD và ghi lại cảnh quay số lượng lính canh tăng lên và bãi đáp máy bay hoàn toàn trống rỗng. Chỉ trong vài phút nữa, những hình ảnh này sẽ được phát đi khắp cả nước, nhưng các đội phóng viên địa phương mới là những người làm việc tốt nhất và khiến vấn đề trửo nên tệ hại nhất. Mọi thành phố hay thị trấn của Mỹ đều có kho vũ khí của vệ tinh quốc gia hay căn cứ dự bị, và cố gắng che dấu tất cả hoạt động của họ cũng giống như che dấu ánh mặt trời mọc và các đài truyền hình đang cử phóng viên di săn tin khắp mọi nơi. Liên tục xen lẫn vào các bản tin là hình ảnh video dài vài phút do đài truyền hình KOLD ở Denver quay được, được phát đi phát lại nhằm giải thích chuyện gì đang xảy ra và lý do tại sao

* * * * * *

Tất cả điện thoại ở Bệnh viện Aurora Presbyterian đều đang được sử dụng. Parsons biết anh hoàn toàn có thể ép buộc họ nhường mình 1 cái nhưng chạy qua đường đến khu mua sắm hầu như vắng tanh còn dễ hơn. Anh thấy 1 đặc vụ FBI tại đó, đang mặc chiếc áo ‘biệt kích’ có in chữ FBI lớn ở phía lưng

“Anh là người vừ từ sân vận động về phải không” Parsons đã tháo mặt nạ ra nhưng vẫn mặc bộ đồ bảo hộ bằng kim loại

“Phải”

“Tôi cần 1 cái điện thoại”

“Tiết kiệm tiền của anh đi” họ đang đứng ngoài 1 cửa hàng quần áo. Cửa có chuông báo động nhưng trông có vẻ rẻ tiền, Viên đặc vụ rút khẩu súng công vụ của mình và bắn 5 viên đạn và kính vỡ “Tôi theo sau anh, người anh em”

Parsons chạy đên quầy và nhấc điện thoại trên đó, quay số trụ sở ở Waghington Không gọi được điện

“Anh đang gọi đi đâu”

“D.C”

“Điện thoại đường dài bị mất rồi”

“Ý anh là sao? Công ty điện thoại đâu có bị ảnh hưởng gì từ sự kiện này”

“Chúng tôi đã cắt. Lệnh từ Washington” viên đặc vụ giải thích

“Thằng ngu nào cmn ra lệnh đó?’

“Tổng thống”

“Tuyệt vời. Tôi cần phải gọi điện ra ngoài”

“Đợi chút” viên đặc vụ nhấc điện thoại và gọi về văn phòng

“Hoskins”

“Đây là Larry Parsons, đội trưởng đội NEST, ông có thể chuyển tin về Washington giúp tôi không?”

“Chắc chắn rồi

“Quả bom này nổ từ mặt đất, sức công phá dưới 15 kilotons. Chúng tôi đã lấy mẫu vật liệu còn sót lại và đang trên đường đưa tới Rocky Flats để phân tích quang phổ. Anh biết cách nào để chuyển tin đó ra ngoài không?”

“có, tôi có thể làm việc đó”

“Okay” Parsons cúp điện thoại

“Anh có mảnh vụn quả bom đó?” đặc vụ FBI gần như không thể tin được

“Nghe thật điên rồ, đúng không? Bụi phóng xạ chính là như vậy, cặn bom dính vào bụi bẩn”

“Vậy thì sao?”

“Vậy thì chúng ta có thể lọc được rất nhiều. Đi nào” anh nói với viên đặc vụ. 2 người chạy qua phố tiến vê phía bệnh viện. Parsons quyết định, mang theo 1 đặc vụ FBI sẽ rất hữu dụng

* * * * * *

“Jack, có tin từ Denver, do Walt Hoskins chuyển tiếp. Quả bom này là 1 loại bom bẩn, chỉ khoagnr 50 kilotons. Mấy gã bên NEST đã có được tàn tích của nó đang phân tích”

Ryan ghi vài dòng ghi chú “Có con số thương vong không?”

“Họ không nói”

“50 kilotons” sỹ quan S&T nhận xét “quá thấp so với những gì thấy trên vệ tinh nhưng có thể xảy ra khả năng đó. Nhưng dù vậy nó cũng cmn quá lớn đối với một IND” (thiết bị hạt nhân)

* * * * * *

Để một chiếc máy bay chiến đấu F-16C thực hiện nhiệm vụ này không phải là lý tưởng nhưng nó bay rất nhanh. 4 người vừa rời Ramstein mới 20 phút trước. Họ đã được điều động theo lệnh từ Cảnh báo Phòng thủ Cấp 3 DEFCON-3, hướng về phía đông tới nơi mà họ vẫn gọi là biên giới giữa Đông và Tây Đức. Nhưng trước khi họ có thể bay tới đó, những mệnh lệnh mới đã đến, ra lệnh cho họ bay về phía nam Berlin để xem chuyện gì đang xảy ra tại doanh trại của Lữ Đoàn Berlin. 4 chiếc F-15 cất cánh từ Bitburg cũng tham gia hỗ trợ ở tầm cao. Tất cả 8 máy bay chiên đấu của USAF chỉ thực hiện nhiệm vụ khi mang theo tên lửa không đối không, kèm theo 2 thùng nhiên liệu phụ thay thế cho nơi vốn dùng để cài bom trên chiếc F-16, chiếc máy bay Eagle (F-15) cũng mang theo thùng nhiên liệu. Ở độ cao 10.000 feet, họ có thể nhìn thấy ánh chớp và vụ nổ trên mặt đất. 4 chiếc F-16 chia thành 2 đội, bay ở độ cao thấp để quan sát chặt chẽ, trong khi bốn máy bay chiến đấu Eagle đang bay lượn phía trên. Sau này, sau khi phân tích, vấn đề nằm ở 2 khía cạnh. Đầu tiên, các phi công đơn giản quá bất ngờ trước những sự kiện có thể xảy đến; thêm phải đó, vì thực tế số lượng máy bay Mỹ bị tổn thất ở Iraq quá nhỏ nên đã khiến các phi công quên mất đây lại là một địa điểm khác

Trung đoàn xe tăng của Liên Xô có cả tên lửa SA-8 và SA-11, cộng thêm được trang bị xe chở pháo phòng không cỡ nòng 23 mm Shilka. Chỉ huy đại đội phòng không đang chờ đợi cơ hội này, anh ta rất thông minh khi không bật radar như quân Iraq thường mắc sai lầm. Anh ta đợi cho đến khi máy bay Mỹ bay thấp dưới 1000m rồi mới ra lệnh

Trước khi thiết bị thu nhận mối đe dọa của máy bay quân sự Mỹ có thể kích hoạt, một loạt tên lửa đã được phóng từ phía đông trại Liên Xô. Mấy chiếc Eagles, đang bay ở phía cao, có cơ hội né tránh Nhưng mấy chiếc máy bay chiên đấu F-16 Falcon, đang lao xuống thì đã hoàn toàn lọt vào lưới lửa của tên lửa SAM, gần như không có cơ hội. Cả hai máy bay đều bị bắn hạ trong vòng vài giây. Mặc dù hai chiếc còn lại thoát khỏi đợt tên lửa SA-11 đầu tiên nhưng một trong số chúng lại vướng vào mảnh vỡ của đợt tên lửa SA-11 thứ hai, suýt thoát khỏi nhưng cuối cùng lại bị bắn trúng. Mặc dù phi công đã được đẩy ra khỏi ghế kịp thời nhưng anh ta lại rơi mạnh xuống nóc toà nhà chung cư và tử vong. Chiếc F-16 thứ tư suýt trượt khỏi nóc và thoát thân, lao hết tốc lực về phía Tây. 2 chiếc Eagle gia nhập cùng. Tổng cộng 5 máy bay Mỹ đã bị rơi trong thành phố này. Chỉ có 1 phi công sống sót. Chiếc máy bay thoát nạn ngay lập tức báo tin về Tư lệnh Lực lượng Không quân Hoa Kỳ ở Châu Âu tại Ramstein. Vị tư lệnh ngay lập tức ra lệnh cho 12 chiếc F-16 trang bị vũ khí hạng nặng. Tình hình ở lần bay tới tiếp theo sẽ rất khác

* * * * * *

TỔNG THỐNG NARMONOV:

CHÚNG TÔI ĐÃ CỬ VÀI MÁY BAY TỚI BERLIN ĐỂ ĐIỀU TRA TÌNH HÌNH TẠI ĐÓ. HỌ ĐÃ BỊ TÊN LỬA LIÊN XÔ BẮN HẠ MÀ KHÔNG HỀ CÓ SỰ CẢNH BÁO TRƯỚC. TẠI SAO LẠI XẢY RA VIỆC NÀY?

“Cái này nghĩa là gì?”

“Bắn hạ mà không cảnh báo trước? Đang có một cuộc chiến diễn ra, đó là lý do vì sao máy bay này được cử đến đó! Trung đoàn đó có đại đội phòng không” Bộ trưởng quốc phòng giải thích

“Họ chỉ có rocket tầm ngắn, ở độ cao thấp. Nếu người ỹ chỉ quan sát ở một độ cao an toàn – 10.000m – thì chúng ta thậm chí không thể bắn tới được. Họ phải bay ở độ cao thấp hơn, có lẽ cố gắng hỗ trợ quân đội Mỹ bằng một cuộc tấn công trên cao. Đó là lý do duy nhất chúng ta đã bắn hạ chúng”

“Nhưng chúng ta không có thông tin gì”

“Không, chúng tôi vẫn chưa thiết lập được liên lạc”

“Chúng ta sẽ không trả lời bức điện này”

“Đây là một sai lầm” Golovko nói

“Tình hình này đã đủ nguy hiểm rồi” Narmonov tức giận “Chúng ta không biết được chuyện gì đang xảy ra ở đó. Sao tôi có thể trả lời khi mà ông ta nói mình có thông tin còn tôi thì chả biết gì?”

“Nếu ngài không trả lời, có vẻ như ngài thừa nhận vụ đó”

“Chúng ta chẳng thừa nhận cái gì hết” bộ trưởng quốc phòng hét lên “Chúng ta thậm chí sẽ không thể nào điều này trừ khi bhoj họ đang tấn công chúng ta, và chúng ta thậm chí còn không biết thực sự có chuyện đó xảy ra hay không nữa kìa”

“Vậy, hãy nói với họ điều đó” Golovko đề nghị “Có lẽ nếu họ hiểu là chúng ta cũng đang rối loạn như họ, có lẽ họ cũng sẽ hiểu rằng…”

“Nhưng họ sẽ không hiểu, và họ sẽ không tin. Họ buộc tội chúng ta khơi mào cuộc tấn công này và họ sẽ không tin là chúng ta không kiểm soát được khu vực đó”

Narmonov quay lại góc bàn và rót cho mình 1 tách trà trong khi để mặc bên tình báo và quốc phòng tranh cãi – trao đổi? Liệu đây có phải là từ miêu tả đúng trong lúc này không? Vị tổng thống Liên Xô nhìn lên trần nhà. Trung tâm chỉ huy này có từ thời Stalin. Nó nằm trong 1 nhánh thuộc đường