Chương 41 CHIẾN TRƯỜNG CAMLAN
Con tàu Admiral Lunin đi quá nhanh nên không thể dấu mình nữa. Thuyền trưởng Dubinin biết diều đó, nhưng cơ hội thế này không thường xuyên có được. Thực tế, đây là cơ hội đầu tiên và thuyền trưởng biết có thể cũng là cơ hội cuối cùng. Tại sao người Mỹ lại báo động toàn bộ lực lượng vũ khí hạt nhân của bọn họ – phải, tất nhiên, vụ nổ hạt nhân tại nước Mỹ là vụ việc nghiêm trọng, nhưng bọn họ hẳn mất trí mới nghĩ đó là do Liên Xô gây ra?
“Mang cho tôi một biểu đồ chiếu cực ra đây” ông nói với viên sy quan phu trách boong. Dubinin biết ông cần xem gì, nhưng bây giờ không phải lúc dựa vào trí nhớ và phải dựa trên sự thật phũ phàng. Tấm hải đồ bằng bìa cứng rộng một mét vuông được bày ra ngay lập tức trên bàn. Cầm một cặp la bàn, Dubinin đo khoảng cách từ vị trí ước tính của tàu Maine tới Moscow và tới căn cứ phóng tên lửa chiến lược ở miền trung nước Nga
“Đúng là như thế” Thật không thể rõ ràng hớn, đúng không?
“Thuyền trưởng, gì thế?” Starpom/ viên thuyền phó hỏi
“USS Maine, theo như thông tin tình báo thì nó đang ở khu vực tuần tra cực bắc tại trung tâm tàu ngầm tên lửa đóng tại Bangor. Rất đáng nói, đúng không?”
“Vâng, thuyền trưởng, dựa theo nhưng gì ít ỏi chúng ta biết về mô hình tuần tra thì đúng là thế”
“Nó đang mang tên lửa D-5, 24 quả, mỗi tên lửa có khoảng 8 đầu đạn….” ông dừng lại, đã từng có lúc ông luôn có kết quả này sẵn trong đầu
“192, thuyền trưởng” viên sỹ quan trả lời tiếp
“Chính xác, cảm ơn. Bao gồm gần như tất cả SS-18 của chúng ta, không tính những tên lửa bị phá hủy theo hiệp ước, xác suất sai lệch hướng tâm của D-5 thấp đến mức một 192 đầu đạn đó gần như có khả năng sẽ tiêu diệt khoảng một trăm sáu mươi mục tiêu, chiếm hơn 1/5 tổng số đầu đạn của ta, và gần như toàn bộ đầu đạn chính xác nhất của chúng ta. Đúng là ấn tượng, phải không?” Dubinin bình tĩnh hỏi
“Ông thực sự nghĩ bọn họ giỏi như thế sao?”
“Người Mỹ đã thể hiện khả năng tấn công chính xác như thế ở Iraq, đúng không? Chưa một lần tôi nghi ngờ chất lượng vũ khí của họ”
“Thuyền trưởng, chúng ta biết con tàu ngầm mang tên lửa D-5 này là con tàu tấn công đầu tiên….”
“Tiếp tục đi”
Viên thuyền phó nhìn vào hải đồ “Tất nhiên, đây là con tàu gần nhất”
“Đúng là thế. USS Maine là mũi giáo nhằm thẳng vào đất nước ta” Dubinin gõ gõ vào biểu đồ “Nếu người Mỹ khai hỏa tấn công, những quả tên lửa đầu tiên sẽ xuất phát từ con tàu này và 19 phút sau, nó sẽ đến mục tiêu. Tôi không biết các đồng chí trong Lực Lượng Tên Lửa Chiến Lược có thể phản ứng đủ nhanh….?”
“Nhưng, Thuyền Trưởng, chúng ta có thể làm gì bây giờ?” viên sỹ quan nghi hoặc
Dubinin kéo hải đồ ra khỏi bàn và nhét nó vào một ngăn kéo để mở “Không có gì. Không hề. Chúng ta không thể chủ động tấn công mà không có lệnh hay bị khiêu khích nghiêm trọng, đúng không? Theo như tin tình báo tốt nhất thì nó có thể khai hỏa tên lửa trong vòng 15 giây, thực tế có lẽ còn ít hơn. Sách hướng dẫn không quan trọng lắm trong thực chiến phải không? Ngay cả khi phải mất bốn phút từ phát đầu tiên đến phát cuối cùng, cậu phải thực hiện các phát bắn từng bước về phía bắc để tránh đầu đạn tự làm mình bị thương. Chuyện đó không thành vấn đề nếu cậu nắm rõ vật lý bắn tên lửa. Tôi từng nghiên cứu qua chuyện này hồi còn học ở Frunze. Vì tên lửa của chúng ta đốt cháy nhiên liệu lỏng nên không thể được phóng cùng lúc với cuộc tấn công của kẻ thù. Ngay cả khi các thành phần điện tử có thể chống lại hiệu ứng điện từ, cấu trúc của chúng quá yếu để có thể chịu được lực vật lý của vụ nổ.Vì vậy, trừ khi chúng ta chắc chắn phóng trước khi đầu đạn của kẻ thù rơi xuống, chiến thuật của chúng ta chỉ có thể là sống sót an toàn sau đòn tấn công của kẻ thù và phóng vài phút sau đó. Theo như chúng tôi được biết, nếu nó có thể phóng tên lửa trong vòng bốn phút, điều đó có nghĩa là chúng ta phải cách nó 6.000m. Khi chúng ta bắn ngư lôi của mình ngay lập tức, chúng ta nghe thấy tiếng phóng đầu tiên, hy vọng ngăn bọn họ bắn quả tên lửa cuối cùng, phải không?”
“Nhiệm vụ khó rồi”
Thuyền trưởng lắc đầu “Nhiệm vụ bất khả thi. Điều duy nhất hợp lý với chung ta là phải diệt nó trước khi phóng, nhưng chúng ta không thể làm thế mà không có lệnh, và hiện chúng ta không có lệnh đó”
“Vậy chúng ta làm gì?”
“Không làm được gì nhiều” Dubinin dựa vào bàn biểu đồ “Hãy giả sử con tàu đó thực sự bị tê liệu và rằng chúng ta xác định được vị trí chính xác của nó. Chúng ta vẫn phải thăm gì. Nếu tiếng ồn động cơ của nó ở mức tối thiểu, thì việc nghe nó gần như là bất khả thi, đặc biệt nếu nó lại xuất hiện ngay dưới tiếng ồn của mặt nước biển. Nếu chúng ta chủ động tìm kiếm, điều gì sẽ ngăn nó không khai hỏa ngư lôi bắn về phía chúng ta? Nếu nó làm điều đó, chúng ta có thể bắn trả – và hy vọng bản thân phải sống sót đã. Vũ khí của chúng ta thậm chí có thể bắn trúng nó nhưng rồi cũng có thể không. Nếu nó không bắn ngay khi nghe thấy sonar chủ động của chúng ta….thì có thể đã đến đủ gần để đe dọa nó rồi, buộc nó phải lặn xuống. Chúng ta sẽ lại mất dấu nó nếu nó lặn xuông lớp chênh lệch nhiệt độ…nhưng nếu chúng ta có thể buộc nó lặn xuống….và chúng ta vẫn ở trên lớp chênh lệch nhiệt độ, sử dụng tối ta sonar chủ động…có lẽ chúng ta có thể ngăn không cho nó đạt đến độ sâu nơi nó có thể phóng tên lửa” Mày Dubinin nhíu chặt “Không phải là một kế hoạch sáng suốt, đúng không? Nếu một trong số họ cũng đề nghị kế hoạch này”…ông chỉ vào các sỹ quan trẻ quanh con tàu “thì tôi nhất định sẽ cho ăn cái tát. Nhưng vẫn chưa tìm ra được cách nào tốt hơn. Cậu thấy sao?”
“Thuyền trưởng, kế hoạch này khiến chúng ta cực kỳ dễ bị tận công” viên thuyền phó nghĩ, kế hoạch này giống như tự sát thì đúng hơn, và anh ta chắc chắn Dubinin cũng đã biết điều đó
“Phải, đúng là thế, nhưng nếu đó là cách duy nhất để ngăn chặn tên khốn đó đạt đến độ sâu khai hỏa thì đó chính xác là điều chúng ta phải làm đấy. Tôi chưa thấy có giải pháp thay thế nào cả”
* * * * * *
TỔNG THỐNG NARMONOV:
XIN HÃY HIỂU CHO HOÀN CẢNH CỦA CHÚNG TÔI. QUY MÔ VÀ LOẠI VŨ KHÍ ĐÃ PHÁ HỦY DENVER KHÓ MÀ CÓ KHẢ NĂNG DO NHỮNG KẺ KHỦNG BỐ GÂY RA, NHƯNG CHÚNG TÔI VẪN CHƯA THỰC HIỆN BẤT KỲ HÀNH ĐỘNG GÌ ĐỂ TRẢ ĐŨA BẤT KỲ AI. NẾU ĐẤT NƯỚC NGÀI BỊ TẤN CÔNG, NGÀI CŨNG PHẢI ĐẶT CÁC LỰC LƯỢNG CHIẾN LƯỢC TRONG TÌNH TRẠNG BÁO ĐỘNG. CHÚNG TÔI ĐANG NÂNG CAO BÁO ĐỘNG CÁC LỰC LƯỢNG CHIẾN LƯỢC VÀ CÁC LỰC LƯỢNG THÔNG THƯỜNG NHƯ NHAU. DO CÂN NHẮC VỀ MẶT CHIẾN THUẬT, CẦN PHẢI NÂNG MỨC CẢNH BÁO TRÊN PHẠM VI TOÀN CẦU THAY VÌ CHỈ Ở MỘT SỐ KHU VỰC CHỌN LỌC. nHƯNG TÔI CHƯA HỀ RA BẤT KỲ CHỈ THỊ NÀO VỀ CÁC CHIẾN DỊCH TẤN CÔNG. TẠI THỜI ĐIỂM NÀY, HÀNH ĐỘNG CỦA CHÚNG TÔI CHỈ MANG Ý NGHĨA PHÒNG THỦ VÀ THỂ HIỆN SỰ KIỀM CHẾ ĐÁNG KỂ
CHÚNG TÔI KHÔNG CÓ BẰNG CHỨNG CHO THẤY QUỐC GIA CỦA NGÀI ĐÃ THỰC HIỆN HÀNH ĐỘNG TẠI ĐẤT MẸ CHÚNG TÔI, NHƯNG CHÚNG TÔI NHẬN ĐƯỢC THÔNG TIN RẰNG QUÂN ĐỘI CỦA NGÀI TẠI BERLIN ĐÃ TÁN CÔNG CHÚNG TÔI VÀ CŨNG TẤN CÔNG MÁY BAY ĐANG CỐ GẮNG KIỂM TRA TÌNH HÌNH. CHÚNG TÔI CŨNG ĐÃ CÓ BÁO CÁO RẰNG MÁY BAY LIÊN XÔ ĐÃ TIẾP CẬN NHÓM TÀU SÂN BAY MỸ TẠI KHU VỰC ĐỊA TRUNG HẢI
TỔNG THỐNG NARMONOV, TÔI KHẨU THIẾT YÊU CẦU NGÀI KIỀM CHẾ QUÂN ĐỘI CỦA MÌNH. NẾU CHÚNG TA CÓ THỂ CHẤM DỨT CÁC HÀNH ĐỘNG KHIÊU KHÍCH, CHÚNG TA CÓ THỂ CHẤM DỨT CUỘC KHỦNG HOẢNG NÀY, NHƯNG TÔI KHÔNG THỂ RA LỆNH CHO CÁC BINH SỸ DƯỚI QUYỀN KHÔNG ĐƯỢC TỰ VỆ
“Kiềm chế quân đội của mình? Mẹ kiếp” Bộ trưởng quốc phòng chửi thề “Chúng ta chẳng làm cái gì hết! Hắn buộc tội chúng ta khiêu khích hắn! Xe tăng của hắn đã xâm chiếm đông Berlin, máy bay chiến đấu-ném bom của anh ta tấn công quân đội của chúng ta ở đó! Và thằng điên ngạo mạn này giờ lại nói chúng ta phải dừng hành động khiêu khích hắn! Hắn còn muốn chúng ta làm gì – chạy trốn bất cứ khi nào nhìn thấy một tên người Mỹ à?”
“Có khi chúng ta phải thận trọng nhất, hành động thế đấy” Golovko nhận xết
“Chạy như một tên trộm bị cảnh sát đuổi ấy à?” Bộ trưởng quốc phòng mỉa mai “Anh đang yêu cầu chúng tôi làm thế thật đấy à?”
“Tôi đề nghị đây là một khả năng cần xem xét” vị phó chủ tịch thứ nhất KGB đúng là có can đảm dám nói ra, Narmonov nghĩ
“Phần quan trong của bức điện tín này nằm ở câu thứ hai” Bộ trưởng ngoại giao chỉ ra. Phân tích của ông ta càng trở nên ớn lạnh hơn vì giọng điệu hoàn toàn bình tĩnh và thực dụng vốn có “Họ nói rằng họ không tin đây là tác phẩm của 1 tên khủng bộ. Vậy còn lại ai có khả năng làm điều này? Ông ta tiếp tục nói rằng Hoa Kỳ chưa trả đũa bất kỳ ai. Hàm ý rằng họ vẫn chưa có bằng chứng cho thấy chúng ta làm điều này, nghe khá là sáo rỗng khi đặt cạnh đoạn đầu tiên”
“Việc chạy trốn sẽ chỉ khiến hắn ta tin chắc chính chúng ta làm điều đó” bộ trưởng quốc phòng thêm vào
“Rõ ràng hơn?” Golovko hỏi
“Tôi phải đồng ý với nhận định này” Narmonov nói, nhìn lên “Giờ tôi phải giả định rằng Fowler không còn lý trí. Bức điện này không được viết một cách hợp lý. Khá rõ ràng hắn đang đổ lỗi cho chúng ta”
“Tính chất của vụ nổ đó là gì?” Golovko hỏi vị bộ trưởng quốc phòng
“Một vũ khí tầm cớ này thật sự quá lớn đối với bọn khủng bố. Các nghiên cứu của chúng ta cho thấy đây là vũ khí phân hạch thế hệ thứ nhất hoặc thậm chí là thế hệ thứ hai, nhưng công suất vụ nổ của thiết bị này chắc chắn thấp hơn 100- có lẽ thấp hơn 40.000 tấn. Tuy nhiên, các thiết bị của chúng ta cho thấy vụ nổ này tương đương với vụ nổ hơn 100.000 tấn rất nhiều. Điều này có nghĩa nó là vũ khí phân hạch thế hệ thứ ba, thậm chí có thể là vũ khí nhiệt hạch nhiều tầng Làm được điều này không thể là bọn amateur được”
“Vậy thì ai có thể làm được ra nó?” Narmonov hỏi
Golovko ngước nhìn tổng thống “Tôi không biết. Chúng tôi đã phát hiện ra DDR có thể có một dự án bom. Họ đang sản xuất plutonium, như đã báo cáo với ngài, nhưng chúng tôi có mọi lý do để tin rằng chương trình này chưa bao giờ thực sự thành công. Chúng tôi đang xem xét có một dự án ở Nam Mỹ, nhưng vẫn chưa tìm ra. Israel cũng có khả năng làm được, nhưng tại sao họ phải làm điều này chứ? Tấn công vào quốc gia bảo vệ chính mình? Nếu Trung Quốc muốn làm vụ nào thế này thì bọn họ thích tấn công chúng ta hơn. Xét cho cùng, chúng ta có đất đai và tài nguyên họ cần, và người Mỹ có giá trị với họ như là đối tác chứ không phải kẻ thù. Không, vì loại kế hoạch này chỉ có thể được thực hiện tầm quốc gia, nghĩa là chỉ có số ít quốc gia nắm trong tay nguồn lực có thể làm được việc đó và các vấn đề an ninh vận hành hầu như khó mà giữ bí mật. Andrey Il’ych, nếu ngài chỉ đạo trực tiếp KGB làm điều này có lẽ chúng tôi cũng không thể thực hiện. Đây là nhiệm vụ chỉ dành cho cá nhân – nhưng ý tôi là kỹ năng, kiến thức và cống hiến – kiểu người như vậy ông lại không thể tìm thấy ở một kẻ tâm thần, kể giết người hàng loạt, có khả năng gây ra một cuộc khủng hoảng như thế này, sẽ đòi hỏi một nhân cách bệnh hoạn. Vì lý do rõ ràng như thế nên KGB không có những người như vậy”
“Vậy, cậu đang nói với tôi rằng cậu không có thông tin gì và rằng cậu không có giả thiết hợp lý nào để giải thích sự kiện sáng nay?”
“Thật là như thế, thưa đồng chí tổng thống. Tôi ước mình có thể báo các khác, nhưng không thể”
“Những người đang cố vấn cho Fowler là những ai?”
“Tôi không biết” Golovko công nhận “Cả ngoại trưởng Talbot và bộ trưởng quốc phòng Bunker đều đã chết. Khi đó cả hai đang xem trận đấu – Bộ trưởng quốc phòng Bunker là chủ của một trong hai đội bóng khi đó. Giám đốc CIA vvaanx đang ở Nhật Bản hoặc trên đường quay về Mỹ”
“Phó giám đốc CIA là Ryan, đúng không?”
“Đúng vậy”
“Tôi biết cậu ta. Cậu ta không phải kẻ ngu”
“Đúng là thế, nhưng cậu ta lại đang không được tin tưởng. Fowler ghét cậu ta và chúng ta được biết Ryan được yêu cầu từ chức. Vì vậy, tôi không thể nói ai đang tư vấn cho tổng thống Fowler ngoại trừ Elizabeth Elliot, cố vấn an ninh quốc gia, đại sứ cuẩ chúng ta chẳng có ấn tượng gì về cô ta cả”
“Vậy cậu đang nói với tôi là chẳng ai đưa ra được lời khuyên hữu ích cho tên yếu đuối vênh váo đó sao?”
“Đúng vậy”
“Chuyện này giải thích được nhiều thứ đấy” Narmonov dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại “Vậy tôi chính là người duy nhất có thể đưa ra được lời khuyên tốt cho ông ta, nhưng ông ta có lẽ lại đang nghĩ tôi chính là kẻ đã hủy diệt thành phố đó. Tuyệt thật” Đây có lẽ là phân tích xuất sắc nhất trong đêm, nhưng nó lại sai rồi
TỔNG THỐNG FOWLER:
ĐẦU TIÊN, TÔI ĐÃ THẢO LUANAJA VẤN ĐỀ NÀY VỚI CÁC CHỈ HUY QUÂN ĐỘI VÀ THỐNG NHẤT RẰNG KHÔNG CÓ ĐẦU ĐẠN NGUYÊN TỬ NÀO CỦA LIÊN XÔ BỊ THẤT LẠC
THỨ HAI, CHÚNG TA ĐÃ GẶP NHAU, TÔI VÀ ÔNG, VÀ TÔI HY VỌNG ÔNG BIẾT RÕ TÔI SẼ KHOOGN BAO GIỜ ĐƯA RA MỆNH LỆNH ĐẪM MÁU NHƯ VẬY
THỨ BA, TẤT CẢ MỆNH LỆNH CHÚNG TÔI ĐƯA RA CHO CÁC LỰC LƯỢNG QUÂN ĐÔI ĐỀU MANG TÍNH CHẤT PHÒNG THỦ. TÔI KHÔNG CHO PHÉP BẤT KỲ HÀNH ĐỘNG TẤN CÔNG NÀO
THỨ TƯ, TÔI CŨNG ĐÃ ĐẶT CÂU HỎI VỚI CÁC CƠ QUAN TÌNH BÁO CỦA CHÚNG TÔI VÀ TÔI RẤT TIẾC PHẢI THÔNG BÁO VỚI ÔNG RẰNG CHÚNG TÔI KHÔNG BIẾT CHÍNH XÁC AI ĐÃ PHẠM TỘI ÁC GHÊ TỞM NÀY. CHÚNG TÔI SẼ CỐ GẮNG THU THẬP THÔNG TIN TÌNH BÁO VÀ SẼ NGAY LẬP TỨC THÔNG BÁO CHO CÁC ÔNG BIẾT BẤT KỲ THÔNG TIN NÀO MÀ CHÚNG TÔI CÓ ĐƯỢC
THƯA NGÀI TỔNG THỐNG, TÔI SẼ KHÔNG ĐƯA THÊM BẤT KỲ MỆNH LỆNH NÀO CHO QUÂN ĐỘI TRỪ KHI BỊ KHIÊU KHÍCH. QUÂN ĐỘI LIÊN XÔ ĐANG TRONG TRẠNG THÁI PHÒNG THỦ VÀ VẪN DUY TRÌ NHƯ THẾ
“Ôi Chúa ơi” Elliot kêu lên “Chúng ta còn phải nghe bao nhiêu lời nói dối nữa đây?” Ngón tay cô ta chỉ lên màn hình máy tính
“Một, Chúng ta biết họ đang mất đầu đạn hạt nhân, đây là lời nói dối
Hai, tại sao ông ta lại nhấn mạnh sự thật rằng đó thực sư là ông ta đang viết, rằng hai người gặp nhau ở Rome? Tại sao lại quan tâm đến điều đó trừ khi ông ta nghĩ chúng ta nghi ngờ ông ta không phải là Narmonov đang trả lời? Nếu đó thực sự là ông ta thì sao còn phải nhắc đến chuyện đó, đúng không? Có lẽ đây cũng là lời nói dối
Ba, chúng ta biết họ đã tấn công chúng ta ở Berlin đó là lời nói dối
Bốn, ông ta lần đầu tiên đề cập đến KGB. Tôi tự hỏi tại sao. Sẽ thế nào nếu bọn họ thực sư lên kế hoạch che đậy vụ việc này…sau khi đe dọa chúng ta- tuyệt vời sau khi đe dọa chúng ta, họ che đậy nó và chúng ta phải chấp nhận
Năm, giờ ông ta đang cảnh báo chúng ta đừng có khiêu khích ông ta. Họ đang trong ‘trạng thái phòng thủ’ hả? thật đúng là đứng yên sao” Liz dừng lại “Robert, đây hoàn toàn là cách nói chuyện của một chính trị gia. Ông ta đang cố gắng lừa gạt chúng ta”
“Tôi cũng đang hiểu theo hướng đó, mọi người có ý kiến gì không?”
* * * * * *
(Ghi chú: Trận chiến Camlan là trận đánh giữa vua Arthur và kẻ thù Mordred. Đây là trận đánh cuối cùng của vua Arthur. Ông chiến thắng nhưng cũng tử trận)
“Tuyên bố không khiêu khích thật đáng lo ngại” vị CINC-SAC trả lời. Tướng Fremond đang nhìn vào bảng tình trạng quân đội. Ông hiện đâng có 96 máy bay ném bom đang bay trên bầu trời và hơn 100 máy bay tiếp liệu. Các bãi phóng tên lửa đang ở chế độ chờ. Các vệ tinh DSP (Defense Support Program) đang tập trung các máy ảnh vào các bãi phóng tên lửa của Liên Xô thay vì chế độ quét trường rộng “Thưa tổng thống, có vài điều chúng ta cần bàn thảo ngay bây giờ”
“Đó là gì, tướng quân?”
Fremont nói bằng giọng bình tĩnh chuyên nghiệp nhất “Sir, việc cắt giảm số lượng tên lửa chiến lược của Mỹ và Liên Xô đã làm thay đổi cách tính toán tấn công hạt nhân từng đề ra, khi đó chúng ta có hơn một nghìn tên lửa đạn đạo xuyên lục địa, cả chúng ta và Liên Xô đều không coi việc tấn công phủ đầu là khả năng chiến lược thật sự. Chuyện đó đòi hỏi quá nhiều. Giờ mọi chuyện đã khác. Những tiến bộ trong công nghệ tên lửa và một giảm số lượng mục tiêu cố định có giá trị cao hiện nay có nghĩa là một cuộc tấn công như vậy là một khả năng lý thuyết. Kết hợp với việc Liên Xô chậm trễ trong việc phá hủy các tên lửa SS-18 cũ của họ theo yêu cầu của Hiệp ước giải trừ vũ khí chiến lượng và thế trận chiến lược của chúng ta vượt trội so với họ, và một cuộc tấn công phủ đầu như vậy có thể là một lựa chọn hấp dẫn. Hãy nhớ rằng chúng ta giảm trừ kho tên lửa nhanh hơn họ. Giờ tôi biết rằng Narmonov đã bảo đảm cá nhân với ngài rằng ông ta sẽ hoàn thành hiệp ước đó trong vòng 4 tuần nữa, nhưng theo những gì chúng tôi có cho đến nay, các trung đoàn tên lửa đó vẫn còn khả dụng”
Fremont tiếp tục “Hiện giờ, nếu tin tình báo mà ngài có rằng Narmonov đang bị quân đội đe dọa là chính xác – chà sir, tình huống này đã khá rõ ràng, đúng không?”
“Làm rõ đi, tướng quân” Fowler nói, nhẹ đến mức vị CINC-SAC hầu như không nghe thấy
“Sir, sẽ thế nào nếu tiến sỹ Elliot đúng, sẽ thế nào nếu họ thật sự mong ngài bước vào cuộc chơi này? Ý tôi là, cùng với bộ trưởng Becker. Cách thức hoạt động của hệ thống chỉ huy và kiểm soát của chúng ta đang cản trở chúng ta rất nghiêm trọng. Tôi không nói rằng họ sẽ tấn công nhưng chắc chắn sẽ phủ nhận trách vụ vụ đánh bom ở Denver đồng thời – chà, tuyên bố thay đổi chính phủ theo cách có thể ngăn cản chúng ta quay lưng lại với họ thông qua sự đe dọa đơn thuần…điều đó sẽ là đủ tệ rồi. Nhưng có thể nói là họ vẫn chưa đạt được mục tiêu, phải không? Được rồi, giờ họ đang nghĩ gì? Có lẽ họ đang nghĩ ngài nghi ngờ họ làm điều đó, ngài sẽ tức giận và trả thù họ bằng mọi cách. Nếu họ nghĩ vậy, sir, họ cũng có thể đang nghĩ cách tốt nhất để bảo vệ mình là nhanh chóng tước vũ khí của chúng ta. Thưa Tổng Thống, tôi koong nói rằng họ đang nghĩ theo cách đấy, nhưng họ có thể đang theo hướng đó” và theo câu nói này, đêm lạnh càng trở nên lạnh lẽo hơn
“Và chúng ta làm cách nào để ngăn họ phóng tên lửa, tướng quân?” Fowler hỏi lại
“Sir, điều duy nhất chúng ta ngăn họ phóng tên lửa chắc chắn là đảm bảo cuộc tấn công này sẽ không thành công. Nếu chúng ta thực sự đối phó với quân đội của họ, điều đó thậm chí còn tốt hơn. Họ giỏi. Họ thông minh. Họ rất lý trí. Họ nghĩ trước khi hành động, giống như tất cả quân nhân giỏi khác. Nếu họ biết chúng ta sẵn sàng bắn khi có dấu hiệu rắc rối nhỏ nhất, thì cuộc tấn công của họ sẽ trở nên vô nghĩa về mặt quân sự, thì họ sẽ không bắt đầu”
“Robert, đó là ý kiến hay” Elliot nói
“NORAD nghĩ gì?” Fowler hỏi. Thống thống không hề xem xét đến chuyện ông ta đang yêu cầu một thiếu tướng hai sao đánh giá ý kiến của một vị tướng bốn sao.
“Thưa tổng thống, nếu chúng ta cần thêm một chút hợp lý vào tình hình, đây có vẻ là cách nên làm”
“Rất tốt, Tướng Fremont, ông có đề xuất gì?”
“Sir, hiện tại, chúng ta có thể nâng mức sẵn sàng cho các lực lượng chiến lược tới DEFCON-1. Mã của nói là SNAPCOUNT (đếm nhanh). Đây là tình trạng sẵn sàng tối đa”
“điêu đó có bị coi là khiêu khích không?”
“Thưa tổng thống, không, nó không bị coi là khiêu khích. Có 2 nguyên nhân. Thứ nhất, chúng ta đã trong tình trạng báo động cao rồi, họ biết điều đó, và trong khi bày tỏ sự quan tâm, họ không đưa ra ý kiến phản đối nào. Đây là dấu hiệu lý trí mà chúng ta nhìn thấy cho đến nay. Thứ hai, họ sẽ không biết trừ khi chúng ta thông báo cho họ rằng chúng ta nâng 1 bậc phòng thủ. Chúng ta không phải nói với họ cho đến khi họ có hành động khiêu khích”
Fowler nhấp 1 ngụm cà phê vừa mới pha. Ông ta nhận ra mình phải sớm vào nhà vệ sinh
“Tướng quân, tôi vẫn chưa quyết định. Để tôi suy nghĩ vài phút”
“Rất tốt, sir” Giọng Fremont vẫn không tỏ vẻ gì thất vọng, nhưng cách Trại David 1.000 dặm, vị CINC-SAC quay sang nhìn Phó tham mưu trưởng (phụ trách tác chiến)
* * ** * *
“Đây là cái gì?” Parson hỏi. Hiện không còn gì phải làm. Sau khi thực hiện cuộc gọi khẩn cấp, và để lại công việc phòng thí nghiệm cho các đồng nghiệp thành viên đội NEST, anh quyết định hỗ trợ các bác sỹ. Anh mang theo dụng cụ để đo mức độ phơi nhiễm phóng xạ của lính cứu hỏa và số ít người sống sót sau vụ nổ, điều mà các bác sĩ bình thường không thành thạo. Tình hình không lạc quan cho lắm. Năm trong số bảy người sống sót sau vụ nổ sân vận động đã có các triệu chứng của bệnh phóng xạ nghiêm trọng. Parson đánh giá độ phơi nhiễm phóng xạ của họ dao động từ 400 rems đến hơn 1.000 rems. 600 rems là mức nhiễm phóng xạ cao nhất mà người bình thường có thể sống sót, mặc dù họ có thể sống sót ở mức phơi nhiễm cao hơn nữa dưới những phương pháp điều trị cực kỳ phi thường, nếu coi việc sống được thêm 2 hoặc 3 năm nữa cùng với 3 hoặc 4 căn bệnh ung thư được gọi là ‘sống sót’. May mắn thay người cuối cùng ít bị nhiễm phóng xạ hơn cả. Anh ta vẫn bị lạnh, dù tay và mặt bị bỏng nặng nhưng anh ta vẫn chưa nôn. Anh ta cũng đang bị điếc
Parsons thấy, đó là một người đàn ông trẻ. Bộ quần áo đặt trong túi bên cạnh giường có một khẩu súng ngắn và một huy hiệu- 1 cảnh sát. Anh ta cũng cầm gì đó trong tay, và khi cậu trai trẻ nhìn lên, anh thấy 1 đặc vụ FBI đang đứng cạnh viên đội trường NEST
Sỹ quan Pete Dawkins vẫn sốc nặng, hầu như chưa tỉnh táo. Anh liên tục run rẩy vì lạnh và ẩm ướt, vì đã sống sót sau nỗi kinh hoàng mà không một người bình thường nào từng trải qua. Tâm trí anh đã tự phân chia thành ba hoặc bốn khu vực, tất cả đều di chuyển theo quỹ đạo riêng của chúng với tốc độ khác nhau, nhưng không khu vực nào đặc biệt rõ ràng hoặc mạch lạc. Kết nối được các phần tâm trí lại với nhau được là do quá trình đào tạo. Trong khi Parsons chạy một loại dụng cụ nào đó trên bộ quần áo anh vừa mới mặc trước đó thì đôi mắt bị tổn thương của Dawkins nhìn thấy một người đàn ông khác đứng bên cạnh đang mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng nhựa màu xanh lam, trên cánh tay và ngực in chữ ‘FBI”. Viên sỹ quan nhanh chóng đứng bật dậy, tháo dây đang truyền dịch. Các bác sĩ và y tá ngay lập tức đồng loạt đẩy anh ta xuống, nhưng Dawkins, vùng vẫy gần như điên cuồng, đã đưa tay về phía người đặc vụ
Đặc vụ Bill Clinton cũng vô cùng kinh hãi. Chỉ nhờ sai lầm trong sắp xếp lịch tình đã vừa cứu mạng ông. Ông cũng có vé xem trận đấu này nhưng ông phải nhường nó có một thành viên khác trong đội. Nỗi bất hạnh 4 ngày trước hóa ra lại cứu mạng chính ông. Những gì ông đang nhìn thấy trong sân vận động khiến ông bị sốc nặng. Mức độ phơi nhiễm phóng xạ – theo như Parsons là chỉ 40 rems – đã khiến ông sợ lắm rồi, nhưng Clinton cũng là một cảnh sát và ông lấy mẩu giấy từ tay Dawkins
Ông thấy đó là một danh sách các xe. Vẽ một vòng tròn trên một trong số chúng và đặt một dấu chấm hỏi bên cạnh biển số xe
“Điều đó có nghĩa là gì?” Clinton hỏi, người về phía người đàn ông đang được y tá lắp lại dịch truyền
“Chiếc xe Van” cậu chàng hổn hển, không nghe rõ nhưng biết câu hỏi “lái xe vào…yều cầu Sarge kiểm tra nhưng ….phía nam, cạnh các xe truyền hình, chiếc xe van ABC, loại nhỏ, có 2 gã, tôi cho họ vào. Không có trong danh sách của tôi”
“Phias nam, có nghĩa gì không?” Clinton hỏi Parsons
“Đó là nơi có vụ nổ” Parsons cúi xuống “Họ trông như thế nào, hai người đàn ông đó?” Anh ra dấu trên tờ giấy, rồi chỉ vào mình và Clinton
“Da trắng, đều trên 30 tuổi, ngoại hình bình thường…nói rằng họ đến từ Omaha…với một chiếc máy quáy, dù thật buồn cười khi bọn họ đến từ Omaha…nói với trung sỹ Yankevich…đi đến kiểm tra ngay trước đó”
“Coi nào” một bác sỹ nói “Người đàn ông này đang trong tình trạng rất tệ và tôi phải….”
“Khoan đãn” Clinton nói “Cậu có nhìn vào chiếc xe tải đó không?”
Dawkins chỉ nhìn chăm chăm. Parsons lấy một tờ giấy và vẽ 1 chiếc xe tải và chọc vào bản vẽ bằng bút chì
Dawkins gật đầu, sắp hôn mê rồi “Hộp lớn, dài 3 feet, in chữ ‘Sony’ trên đó – họ nói đó là một chiếc máy quay. Xe tải từ Omaha…nhưng…” cậu ta chỉ vào danh sách xe
Clinton nhìn “Biển số của Colorado!”
“Tôi cho họ vào” Dawkins chỉ nói được thế trước khi ngất đi
“Hộp dài 3 feet….” Parsons lặng lẽ
“Đi với tôi” Clinton chạy ra khỏi phòng cấp cứu. Điện thoại gần nhất ở bàn phân loại, cả 4 chiếc đều có người đang dùng. Clinton giật nó ra từ một trong những nhân viên phụ trách phân loại, dập xuống rồi nhấc lên quay số
“Anh đang làm cái gì thế!”
“Câm đi!” viên đặc vụ ra lệnh “Tôi cần Hoskins…Walt, đây là Clinton ở bệnh viện. Tôi cần cậu tìm kiếm 1 biển số xe. Colorado ERP520. Chiếc xe van khả nghi ở sân vận động. 2 người đàn ông đang lái nó, da trắng, tầm tuổi 30, trông bình thường. Nhân chứng là một cảnh sát, nhưng giờ cậu ta đang bất tỉnh”
“Được rồi, ai đang đi cùng anh?”
“Parsons, người bên NEST” (Đội Tìm Kiếm Khẩn Cấp Hạt Nhân)
“Đến đây đi….không, ở nguyên đó và giữ máy” Hoskins để nguyên máy đó và nhấc một chiếc điện thoại khác, quay số theo trí nhớ, gọi cho Pohngf quản lý phương tiện Colorado. “Đây là FBI, tôi cần kiểm tra gấp 1 biển số xe. Có mở máy tính không?”
“Vâng, sir” một giọng nữ trả lời
“ERP 520” Hoskins nhìn xuống bàn. Sao cái tên này lại nghe quen thuộc thế nhỉ?
“Rất tốt” Hoskins nghe thấy tiếng gõ bàn phím “Đây rồi, đó là một chiếc xe van mới được cấp phép cho Ông Robert Friend of Roggen. Anh có cần số giấy phép lái xe của Mr. Friend?”
“Chúa ơi” Hoskins nói
“Xin lỗi, Sir?” anh đọc to biển số
“Chính xác rồi”
“Cô kiểm tra cho tôi 2 số giấy phép lái xe khác nữa nhé?”
“Không vấn đề gì” Anh đọc chúng lên
“Số giấy phép thứ nhất không đúng…còn số thứ 2 – đợi một chút, những số này giống như…”
“Tôi biết, cảm ơn” Hoskins đặt điện thoại xuống “Được, Walt, nghĩ nhanh…” đầu tiên ông cần thêm thông tin từ Clinton đã
* * ** * *
“Murray đây”
“Dan, đây là Walt Hoskins. Có thông tin vừa nhận được anh cần biết”
“Nói xem”
“Bạn của chúng ta Marvin Russell đã đậu 1 chiếc xe van ở sân vận động đó. Gã bên NEST nói rằng chỗ đó là nơi bắt đầu quả bom phát nổ. Có ít nhất 1 – không, đợi một chút- được rồi. Có một gã khác ở đó cùng với hắn. và 1 gã khác nữa phải cùng lái chiếc xê thuê này. Được rồi. Bên trong chiếc van đó có một hộp lớn. Chiếc van đó được sơn giống như xe của ABC nhưng Russell được tìm thấy đã chết cách đó 2 dặm. Vậy hắn phải bỏ chiếc xe van đó và rời đi. Dan, đây có vẻ là cách quả bom đó lọt vào đấy”
“Walt, cậu còn có gì nữa?”
“Tôi có ảnh hộ chiếc và ID của 2 người khác”
“Fax nó đến đây”
“Đến đây” Hoskins đến phòng liên lạc, trên đường đi ông gặp 1 đặc vụ khác “Liên lạc với mấy gã bên Đội Giết người ở Denver đang điều tra vụ Russell đến đây- bất kể họ đang ở đâu, bảo bọn họ gọi lại ngay lập tức”
“Lại nghi ngờ là khủng bố hả?” Pat O’Day hỏi “Tôi không nghĩ bọn đó có được quả bom lớn đến thế”
“Russell là một kẻ khủng bố tình nghi và tôi nghĩ hắn có thể….cứt thật!” Marry kêu lên
“Dan, gì thế?”
“Nói với phòng lưu trữ tôi muốn có mấy bức ảnh từ Athens trong hồ sơ Russell” Phó giám đốc FBI trong khi chờ điện thoại, ra lệnh
“Chúng ta nhận được một yêu cầu từ Hy Lạp, một trong những sỹ quan của hhoj đã bị giết và họ gửi vài bức ảnh, Lúc đó tôi nghĩ có thể là Marvin, nhưng…có ai đó cũng ở đó, trong một chiếc ô tô, tôi nghĩ thế. Tôi nghĩ, chúng ta có ảnh hắn trong hồ sơ…
“Có fax đến từ Denver” một người phụ nữ thông báo
“Mang qua đây” Murray ra lệnh
“Đây là trang 1” Phần còn lại đến ngay sau đó
“Vé máy bay…vé chuyển tiếp. Pat…”
O’Day cầm lấy nói “Tôi đi kiểm tra”
“Cứt thật, nhìn này!”
“Khuôn mặt quen thuộc?”
“Nó giống như…Ismael Qati, có lẽ thế? Tôi không biết tên kia”
“Râu và tóc khác nhau, Dan” O’Day đang gọi điện nhìn lên “Cũng gầy hơn 1 chút. Tốt hơn là gọi đến phòng lưu trữ để xem họ đang có gì. Anh bạn, đừng đi nhanh quá”
“Được” Murray nhấc điện thoại lên
* * ** * *
“Tin tốt, thưa Tổng Thống” Borstein gọi đến từ trên trong Núi Cheyenne “Vệ tinh KH-11 đang đi qua giữa miền Trung Liên Xô. Ở đó bây giờ đã gần sáng và nếu thời tiết tốt, chúng tôi sẽ có thể nhìn thấy một số địa điểm đặt tên lửa của họ. Vệ tinh đã được lập trình. trung tâm thông tin (NPIC) sẽ gửi hình ảnh trong thời gian thực ở đây và Offutt”
“Nhưng không phải ở chỗ tôi” Fowler phàn nàn. Fowler nghĩ thật sơ suất khi chưa bao giờ lắp đặt hệ thống đó tại trại David. Nó được chuyển đến Kneecap (Bộ chỉ huy Không quân Khẩn cấp Quốc gia) đáng lẽ ông ta nên ở đó khi có cơ hội “Chà, nói xem anh thấy gì?”
“Vâng, tôi sẽ xem và báo cáo, có thể hữu dụng cho chúng ta” Borstein hứa
“Video đang đến, sir” Một gọng nói mới cất lên “Sir, đây là thiếu tá Costello, tình báo NORAD. Chúng tôi đang có cơ hội tốt nhất. Vệ tinh sẽ quét từ nam lên bắc Zhangiz Tobe, Alyesk và Gladkaya ngoại trừ cái cuối cùng, tất cả đều là căn cứ tên lửa SS-18. Gladkaya là SS-11, mấy con chim cũ. Sir, Aleysk là một trong những địa điểm tên lửa mà họ định phá hủy nhưng vẫn chưa…
* * ** * *
Bầu trời buổi sáng trong xanh ở Alyesk. Những tia nắng bình minh đầu tiên đang chiếu sáng đường chân trời phía đông bắc, nhưng những người lính của Quân đoàn tên lửa chiến lược không có thời gian để nhìn. Họ đã chậm hơn kế hoạch nhiều tuần và mệnh lệnh là phải quay lại đúng hướng. Mệnh lệnh này gần như là bất khả thi hành. Một chiếc xe tải hạng nặng có khớp nối đậu cạnh mỗi trong số hơn 40 hầm chứa tên lửa. Người Nga thực sự gọi SS-18 là RS-20 (Rocket, Strategic, Number 20 – Tên lửa, Chiến Lược, Số 20) – chúng hiện đã cũ, hơn 11 tuổi, thực ra đó mới là lý do vì sao Liên Xô đồng ý phá hủy. Chúng được vận hành bởi động cơ nhiên liệu lỏng, nhiên liệu và chất oxy hóa được sử dụng là những hóa chất cực kỳ ăn mòn – dimethyl hydrazine và nitrogen tetroxide không đối xứng – và chỉ được gọi là chất lỏng “có thể lưu trữ” theo nghĩa tương đối. Chúng thấp hơn
Nhiên liệu ấm chỉ ổn định vì chúng không cần làm lạnh, nhưng chúng cực kỳ độc hại và một người có thể chết ngay lập tức nếu tiếp xúc với chúng. Chúng ổn định hơn nhiên liệu đông lạnh, nhưng vì không đông lạnh, chúng cực kỳ độc hại và người ta có thể chết ngay lập tức nếu tiếp xúc, và tất nhiên chúng cũng có tính phóng xạ cực cao. Một trong những biện pháp an ninh mà Liên Xô thực hiện là niêm phong tên lửa trong cabin thép, sau đó đặt nó vào hầm chứa tên lửa giống như một viên đạn súng trường khổng lồ, được Liên Xô bảo vệ nhân tạo khỏi các chất hóa học trong hầm chứa. Rồi Liên Xô gặp khó khăn trong việc bảo trì hệ thống – như các sỹ quan tình báo Mỹ châm biếm – không phải vì để tận dụng xung năng lượng cao hơn mà nó tạo ra, mà là kết quả của việc Liên Xô đã chậm trễ trong việc phát triển một loại nhiên liệu rắn mạnh và đáng tin cậy cho tên lửa của mình. Tình trạng này chỉ thay đổi gần đây với loại tên lửa mới SS-25. SS-18 to lớn và mạnh mẽ, điều này là không cần bàn cãi, cứ nghe cái mật danh đáng ngại SATAN do NATO đặt cho nó thì biết – nhưng nó cũng như một con chó dữ, cục cằn, khó phục tùng khi bảo trì. Vì vậy đám lính tên lửa rất vui khi phá hủy chúng. Trong suốt thời gian đó, nhiều binh sĩ Lực lượng tên lửa chiến lược Liên Xô đã thiệt mạng vì các vụ tai nạn trong quá trình bảo dưỡng và huấn luyện, cũng giống như các đồng nghiệp Mỹ làm việc với Titan-II. Tất cả các tên lửa ở Alyesk sẽ bị phá hủy, đó là lý do tại sao những người lính và xe tải ở đó. Nhưng đầu đạn phải được loại bỏ. Người Mỹ có thể chứng kiến quá trình quả tên lửa bị phá hủy, nhưng phần đầu đạn vẫn là phần bí ẩn nhất. Dưới sự giám sát của một đại tá, tấm chắn mũi của tên lửa số 31 đã được một chiếc cần cẩu nhỏ tháo ra, để lộ MIRV.. Mỗi phương tiện tái nhập nhiều mục tiêu có thể nhắm mục tiêu độc lập có hình nón có chiều rộng khoảng 40 cm ở ở đáy và cao 150cm từ đáy đến đỉnh. Mỗi hình nón này đại diện cho 1 thiết bị nhiệt hạch ba tầng khoảng nửa triệu kiloton. Những người lính đã cẩn thận tháo dỡ MIRV, và sự thận trọng của họ chắc chắn là không thừa
* * ** * *
“Được rồi, giờ đang có vài bức hình đây” Fowler nghe thấy thiếu tá Costello nói “Không có nhiều hoạt đông, sir, chúng ta đang cô lập vài bệ phóng, cái này có thể nhìn thấy rõ nhất – có rất nhiều rừng, nhưng do góc chụp của vệ tinh, chúng tôi biết chúng tôi có thể nhìn thấy rõ silo nào… được rồi, đây là một, Tobe Silo 0-5…không có gì bất thường… boong chỉ huy vẫn ở ngay đó…tôi có thể thấy lính canh đang tuần tra…..nhiều hơn bình thường….tôi thấy có 5- 7 người – chúng tôi có thể nhìn thấy họ rất rõ bằng tia hồng ngoại, ngoài đó lạnh lắm, thưa ngài. Không còn gì nữa. Cũng không có gì bất thường, sir….tốt. Ok, giờ đến Alyesk nào…Chúa ơi!”
“Gì thế?”
“Sir, chúng tôi đang thấy 4 silos qua 4camera khác nhau….”
“Đó là những chiếc xe tải quân sự” Tướng Fremont nói từ trung tâm tâm chỉ huy SAC “Những chiếc xe tải quân sự bên cạnh cả 4 hầm chứa (silo). Các cửa silo đều mở, thưa tổng thống”
“điều đó có nghĩa là gì?”
Costello trả lời “Thưa tổng thống, ây là những tên lửa SS-18 mẫu thứ hai, một mẫu rất cũ. Tất cả chúng đáng lẽ phải bị phá hủy, nhưng chuyện đó không xảy ra. Giờ chúng ta đang nhìn thấy 5 silo, sir, và tất cả 5 silo đều có xe tải quân sự đỗ ở đó. Tôi cs thể thấy hai chiếc xe có người đứng trong đó và họ đang làm gì đó với tên lửa”
“Xe tải quân sự dùng để làm gì?” Liz Elliot hỏi
“Những chiếc xe tải này dùng để vận chuyển tên lưả. Họ cũng chất tất cả các thiết bị để vận hành tên lửa lên đó. Mỗi xe tải dành cho 1 “con chim” – thực ra là nhiều hơn 1. Đó là một xe kéo lớn, giống như một xe tải có mooc kéo, trên thùng xe có tất cả các công cụ và vật liệu – Jim, họ giống như đang 1 cái gì đó – đúng vậy! Đó là những đầu đạn, nó được tháo ra và họ đang làm gì đó với các RV ….không biết định làm gì?”
Fowler gần như bùng nổ. Nghe y như tường thuật trận bóng bầu dục trên radio và … “Tất cả chuyện này nghĩa là sao!”
“Sir, chúng tôi không thể nói chính xác….vệ tinh giờ đang ở Uzhur. Không có nhiều hoạt động, Uzhur đang triển khai tên lửa -18 mới, và Mod 5….không có xe tải, tôi thấy có đội bảo vệ khác. Thưa Tổng Thống, tôi nghĩ chúng ta đã thấy nhiều lính canh hơn bình thường. Tiếp theo là Gladkaya….chỉ còn vài phút….”
“Tại sao những xe tải lại ở đó?” Fowler hỏi
“Sir, tất cả những gì tôi có thể nói bây giờ là có vẻ như họ đang khởi động mấy ‘con chim’ đó”
“Mẹ kiếp! Làm gì đi! Fowler gầm lên trên điện thoại đang mở chế độ nghe ngoài
Giọng trả lời cũng rất khác so với giọng bình tĩnh vài phút trước “Sir, không có cách nào khẳng định được”
“Vậy thì nói cho tôi biết anh biết cái quái gì đi!”
“Thưa Tổng Thống, như tôi đã nói, nhưng tên lửa này là loại cũ, chúng đang trong tình trạng bảo trì và có kế hoạch hủy bỏ, nhưng đã quá thời hạn mà vẫn chưa được phá hủy. Chúng tôi đang nhận thấy sự gia tăng số lượng lính canh tại chỗ cho cả ba trung đoàn tên lửa SS-18, nhưng chúng tôi cũng thấy một chiếc xe tải và một số nhân viên bảo trì bên cạnh mỗi tên lửa ở Alyesk và tất cả các hầm chứa cũng đã được mở. Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể nói từ những hình ảnh này, sir”
“Thưa tổng thống” tướng Borstein nói “Thiếu tá Costello đã nói mọi thứ anh ta có thể nói rồi”
“Tướng quân, anh nói với tôi rằng chúng ta có thể lấy được một số thông tin hữu ích từ những hình ảnh này. Vậy chúng ta có được gì?”
“Sir, có dấu hiệu cho thấy công việc đang được tiến hành ở Alyesk”
“Nhưng anh không biết công việc đó là gì!”
“Không, sir, chúng tôi không biết” Borstein vô cùng bối rối thừa nhận
“Có thể nào họ đang chuẩn bị phóng những tên lửa đó không?”
“Vâng, sir, đó cũng là một khả năng”
“Chúa ơi”
“Robert” vị cố vấn an ninh quốc gia nói “Em sợ quá”
“Elizabeth, chúng ta không có thời gian cho việc này” Fowler có gắng bình tĩnh lại “Chúng ta phải cố gắng kìm chế bản thân, kìm chế tình hình. Chúng ta phải…chúng ta phải thuyết phục Narmonov….”
“Robert, anh không thấy sao! Đó không phải là ông ta! Đó là lời giải thích duy nhất. Chúng ta không biết mình đang thỏa thuận với ai!”
“vậy chúng ta có thể làm gì?”
“Em không biết!”
“Chà, bất kể đó là ai, họ không muốn có một cuộc chiến tranh hạt nhân. Không ai muốn cả. Thật điên rồ” Tổng Thống bảo đảm với cô ta, nghe cứ như bố mẹ trấn an con vậy
“Anh có chắc điều đó không? Robert, anh thật sự chắc chắn không? Bọn họ đang cố giết chúng ta!”
“Ngay cả nếu chuyện đó là thật, thì chúng ta cũng phải thử”
“Nhưng chúng ta không thể. Nếu họ đã cố làm điều đó một lần thì họ cũng sẽ cố làm điều đó lần nữa. Anh không thấy sao?”
Phía sau tổng thống chỉ vài bước chân, Helen D’Agustino nhận ra cô đã đúng về Liz Elliot từ mùa hè năm ngoái. Cô ta hèn nhát như một kẻ hay bắt nạt người. Và giờ tổng thống muốn xin tư vấn từ ai bây giờ? Fowler đứng dậy khỏi ghế và đi về phía nhà vệ sinh. Pete Connor đi theo đến tận cửa, vì ngay cả tổng thống cũng không được phép đi một mình. ‘Daga’ nhìn xuống tiến sỹ Elliot. Khuôn mặt cô ta…thế nào nhỉ? Viên đặc vụ tự nghĩ thầm. Khuôn mặt đó không chỉ có nỗi sợ. Đặc vụ D’Agustino cũng sợ, nhưng không giống như cô ta…chuyện thật không công bằng, đúng không? Không ai hỏi lời khuyên từ cô, không ai hỏi cô cảm thấy thế nào với vớ bòng bong hiện tại. Rõ ràng, không ai đưa ra được lời giải thích hợp lý. Đơn giản là không có ai. Ít nhất, không ai hỏi cô cả. nhưng đưa ra ý kiến tư vấn cũng đâu phải công việc của cô. Đó là việc của Liz Elliot.
* * ** * *
“Tôi đã phát hiện ra một mục tiêu ở đây, một trong những sỹ quan sonar trên tàu Sea Devil 13 báo cáo “Phao thủy âm số 3, hướng 2-1-5….đếm số chân vit…một chân vịt – tàu ngầm hạt nhân! Không phải là tàu Mỹ, thủy thủ không phải người Mỹ”
“Phao số 4 cũng phát hiện” một sỹ quan sonar khác nói “Gã này đang hướng đến, vận tốc có thể là 20, có lẽ là 25 hải lý, hướng phao 3-0-0”
“Được rồi” Tacco (người điều phối chiến thuật) nói “tôi đã vẽ ra vị trí. Cho tôi góc trôi dạt?”
“Hướng giờ là 1-2-0!” nhân viên sonar số 1 trả lời “Gã này đang di chuyển!”
2 phút su, rõ ràng, mục tiêu đó đang hướng thẳng tới tàu USS Maine
* * ** * *
“Có khả năng không?” Jim Rosselli hỏi. Điện tín được chuyển thẳng từ Kodiak tới NMCC (Trung Tâm Chỉ Huy Quân Sự Quốc Gia). Chỉ huy phi đội tuần tra không biết phải làm gì và đang khẩn cấp xin chỉ chị. Báo cáo có hình tên lửa màu đỏ (khẩu cấp), đồng thời gửi cho CINCPAC (Bộ Tư lệnh Thái Bình Dương), hàm ý yêu cầu chỉ thị từ cấp trên
“Ý anh là sao?” Barnes hỏi
“Con tàu đó đang hướng thẳng tới nơi có Maine. Làm thế quái nào nó lại biết Maine đang ở đó?”
“Sao chúng ta biết được bây giờ?”
“phao SLOT, radio….ồ không, thằng khốn đó vẫn chưa di chuyển rõ ràng sao?”
“Đá vấn đề này cho tổng thống nhé?” trung tá Barnes hỏi
“Tôi đoán nên làm thế” Rosselli nhấc điện thoại.
“Tổng Thống đây”
“Sir, đây là đại tá Jim Rosselli tại Trung Tâm Chỉ Huy Quân Sự Quốc Gia (National Military Command Center – NMCC). Chúng tôi có một chiếc tàu ngầm bị hư hại ở vịnh Alaska, USS Maine, loại tầu ngầm lớp Ohio. Sir, nó bị hư chân vịt và không thể di chuyển nhanh được. Có một con tàu ngầm tấn công của Liên Xô đang hướng thẳng đến nó, cách khoảng 10 dặm. Chúng tôi có một máy bay trinh sát chống ngầm (ASW) P-3C Orion hiện đang theo dõi con tàu Nga này. Sir, cần chỉ thị”
“Tôi tưởng họ không thể dò ra tàu ngầm tên lửa của chúng ta”
“Sir, không ai có thể dò ra cả, nhưng trong trường hợp này họ chắc chắn đã sử dụng DF – ý tôi là công cụ tìm hướng vô tuyến, (direction-finders) để xác định vị trí tàu ngầm nhờ trợ giúp. Maine là một tàu ngầm đạn đạo, là một phần của SIOP (Kế hoạch tác chiến hợp tác) và hiện đang theo Học thuyết Tham gia ở Cấp độ Cảnh báo Phòng thủ 2. Vì vậy, chiếc máy bay Orion hộ tống nó cũng thế. Sir, họ đang muốn biết cần phải làm gì”
“Tầm quan trọng của Maine thế nào?” Fowler hỏi
Tướng Fremont trả lời “Sir, tàu ngầm đó là một phần của SIOP, phần rất quan trọng, hơn 200 đầu đạn, tất cả là loại đầu đạn chính xác. Nếu người Nga đánh chìm nó, họ đã giáng một đòn mạnh vào chúng ta”
“Tệ đến mức nào?”
“Sir, như thế là khoét một lỗ lớn trong kế hoạch tác chiến của chúng ta. Maine mang theo tên lửa D-5, chúng thực hiện các nhiệm vụ phản công, được sử dụng để tấn công các địa điểm phóng tên lửa của Liên Xô và các cơ sở chỉ huy và kiểm soát được lựa chọn. Nếu có chuyện gì xảy ra với nói, chúng ta sẽ mất hàng giờ để lấp lỗ hổng đó trong kế hoạch”
“Đại tá Rosselli, ông là sỹ quan bên hải quân, đúng không?”
“Vâng thưa tổng thống – sir, tôi phải báo cáo rằng tôi từng là CO của Đội Vàng trên tàu Maine cho đến vài tháng trước”
“Chúng ta phải quyết định nhanh đến mức nào?”
“Sir, con tàu Akula đó đang lao đến với tốc độ 25 hải lý/giờ, hiện giờ còn cách tày a 20.000 yard. Về mặt kỹ thuật, tàu ta hiện đang trong tầm bắn của ngư lôi”
“Tôi có những lựa chọn nào?”
“Ngài có thể ra lệnh tấn công hoặc không tấn công” Rosselli trả lời
“Tướng Fremont?””
“Thưa tổng thống….không, đại tá Rosselli?”
“Vâng, thưa tướng quân?”
“Sao ông chắc con tàu Nga đó đang tiến thẳng đến chỗ tàu của chúng ta?”
“Tín hiệu khá rõ ràng, sir”
“Thưa tổng thống, tôi nghĩ chúng ta phải bảo vệ tài sản của mình. Người Nga sẽ thực sự không vui nếu chúng ta tấn công 1 trong những tàu của họ, nhưng đây là một tàu tấn công, không phải lực lượng chiến lược. Nếu họ thách thức chúng ta về chuyện này, chúng ta có thể giải thích. Những gì tôi muốn biết là tại sao họ lại ra lệnh tàu họ làm thế này. Họ phải biết chuyện đó sẽ khiến chúng ta báo động”
“Đại tá Rosselli, tôi chấp thuận việc cho chiếc máy bay đó bắn và tiêu diệt con tàu ngầm đó”
“Vâng, rõ, sir” Rosselli nhấc một chiếc điện thoại khác lên “GRAY BEAR, đây là MARBLEHEAD” – MARBLEHEAD là mật mã hiện tại của NMCC – NCA (National Command Authority) chấp thuận, tôi lặp lại, chấp thuận yêu cầu của anh. Hãy trả lời xác nhận”
“MARBLEHEAD, đây là GRAY BEAR, chúng tôi đã nhận thông tin về yêu cầu khai hỏa được chấp thuận”
“Xác nhận”
“Rõ, out”
* * ** * *
Chiếc Orion quay lại. Bây giờ ngay cả các phi công cũng cảm thấy ảnh hưởng của thời tiết. Về mặt kỹ thuật, trời vẫn còn sáng nhưng bầu trời thấp cộng với sóng dữ dội khiến chúng như đang bay dọc theo một hành lang hẹp vừa dài vô tận vừa nhấp nhô. Đúng là tin xấu. Nhưng cũng có một điều an ủi là mục tiêu có vẻ không nhạy cảm, di chuyển rất nhanh và phía dưới lớp chênh lệch nhiệt độ và gần như khó mà trượt The Tacco, Người điều phối chiến thuật, ngồi ở hàng ghế sau chỉ đạo máy bay lần theo dấu vết của con Akula. Chiếc máy bay chống ngầm này được cải tiến từ một chiếc máy bay chở khách của Lockheed Electra, trang bị hệ thống định vị vô tuyến đa vùng, phần nhô ra ở đuôi là một thiết bị nhạy cảm gọi là máy dò dị thường từ trường. Nó đo những thay đổi trong từ trường của Trái đất, chẳng hạn như những thay đổi do các vật thể kim loại lớn như tàu ngầm gây ra.
“Tên điên tên điên tên điên, khói!” sỹ quan điều hành hệ thống hét lên. Anh bấm nút thả phao khói. Phi công ở hàng ghế đầu ngay lập tức quay máy bay sang trái để triển khai phao khói thứ hai. Sau khi chiếc phao khói thứ 2 rơi ra thì thả tiếp chiếc thứ 3, cứ mỗi lần hạ cánh máy bay lại rẽ trái một lần.
“Được rồi, còn góc nhìn từ phía sau thì sao?” viên phi công hỏi
“Tín hiệu mục tiêu rất mạnh, là tàu ngầm hạt nhân, nhất định là của người Nga. Làm đi”
“Được thôi” viên phi công nhận xét
“Chúa ơi!” viên phi công phụ thì thào
“Mở cửa ra”
“Cửa sập đang mở. An toàn đã tắt, thiết bị nổ được bật và vũ khí có thể được thả xuống, vũ khí sẵn sàng”
“OK, tôi đã thiết lập” vị Tacco nói “chuẩn bị phóng”
Dễ quá. Viên phi công lái máy bay theo hướng của các phao khói gần như thẳng hàng. Anh bay qua chiếc thứ nhất, chiếc thứ hai, rồi chiếc thứ ba…
“Thả ngay-ngay-ngay! Ngư lôi bắn!” viên phi công nhấn nút và cho máy bay cao lên vài trăm feet
Ngư lôi Mark 50 ASW rơi thẳng xuống, khi sắp chạm mặt nước nó tự động bung dù nhỏ để giảm tốc độ lao xuống nước. Thay vì cánh quạt, loại vũ khí mới tinh vi này được cung cấp bởi một động cơ đẩy gần như im lặng và vẫn tàng hình cho đến khi nó chạm tới độ sâu 500 feet dưới nước
* * ** * *
Đã đến lúc phải giảm tốc độ, Dubinin nghĩ, còn vài ngàn mét nữa thôi. Ông cảm thấy ván cược của mình đang tiến triển rất tốt. Hoàn toàn hợp lý khi hình dung các tàu ngầm tên lửa của Mỹ ở gần mặt nước. Nếu ông đoán đúng thì giờ nó chỉ đang ở ngay dưới lớp chênh lệch nhiệt độ – ông đang di chuyển ở độ sâu 110m – tiếp cận với tốc độ cao, tiếng ồn từ biển sẽ khiến người Mỹ không thể nghe thấy, để ông có thể âm thầm hoàn thành phần còn lại của việc tìm kiếm. Giờ ông có thể tự chúc mừng mình về một quyết định chiến thuật sáng suốt
“Sonar ngư lôi giờ đang ở mạn phải!” Trung úy Rykov ở phòng sonar gào lên
“Bánh lái rẽ trái! Chạy tốc độ cao về phía trước! Ngư lôi ở đâu?”
Rykov: “Gốc độ 15, Ngay phía dưới chúng ta!”
“Khẩn cấp trồi lên! Xả nước! Hướng mới 3-0-01” Dubinin lao vào phòng sonar
“Chuyện quái gì thế?”
Mặt Rykov trắng benechj “Tôi không thể nghe thây tiếng cánh quạt….chỉ là ái sonar chết tiệt đó…không thấy….không, giờ nó đang tìm chúng ta!”
Dubinin quay lại “Thiết bị gây nhiễu – 3- thả ra ngay!”
“Đã thả”
Các sỹ quan phụ trách thiết bị gây nhiễu của tàu Admiral Lunin nhanh chóng bắn ra 3 thiết bị gây nhiễu có đường kính 15cm, lấp đầy nước bằng bọt khí, tạo ra mục tiêu giả, nhưng một cái không di chuyển và ngư lôi Mark-50 đã cảm nhận được sự hiện diện của tàu ngầm và đang quay lại để truy đuổi nó.
“Nó tiến gần thêm 100m” Thuyền phó nói to “Tốc độ 28 hải lý”
“Thêm 15% công suất, nhưng đừng để nổi lên”
“Đã hiểu! 29 hải lý”
“Mất rồi, khúc cua cản trở việc nghe được âm thanh của nó” Rykov giơ tay thất vọng
“Vậy thì chúng ta phải kiên nhẫn” Dubinin nói, không phải là câu đùa, nhưng đội sonar yêu ông vì điều đó
* * ** * *
Orion vừa bắn vào chiếc tàu ngầm đang tới, sir, vừa bắt được một sonar siêu thanh, rất yếu, hướng 2-4-0. Đó là ngư lôi của chúng ta, là Mark 50, sir”
“Ngư lôi đó sẽ chăm sóc cho con tàu đó” Ricks nhận xét “Tạ ơn Chúa”
* * ** * *
“Tiên thêm 50m, ở độ sâu ngang thuyền, lệch 10 độ tốc độ 31 hải lý”
“Thiết bị gây nhiễu không hiệu quả….” Rykov nói. Mảng kéo đã thẳng, và quả ngư lôi đó vẫn ở phía sau họ
“Không có tiếng chân vịt sao?”
“Không…đáng nhẽ ở tốc độ này tôi phải nghe thấy nó”
“Chắc chắn là một trong những vũ khí mới nhất của bọn họ….”
“Mark 50? Nghe nói đó là một con cá nhỏ rất thông minh”
“Chúng ta sẽ xem. Yevgeniy, nhớ phải làm gì về hành