Chương 42 ASP VÀ THANH KIẾM
TỔNG THỐNG NARMONOV: TÔI GỬI THÔNG ĐIỆP NÀY NHƯ MỘT LỜI CẢNH BÁO ĐẾN ÔNG HOẶC NGƯỜI KẾ NHIỆM. CHÚNG TÔI VỪA NHẬN ĐƯỢC BÁO CÁO RẰNG MỘT TÀU TẦM CỦA LIÊN XÔ THẬM CHÍ BÂY GIỜ ĐANG TẤN CÔNG MỘT TÀU NGẦM TÊN LỬA MỸ. MỘT CUỘC TẤN CÔNG VÀO TÀI SẢN CHIẾN LƯỢC CỦA CHÚNG TÔI SẼ KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC, ĐƯỢC COI LÀ TIỀN ĐỀ CHO MỘT CUỘC TẤN CÔNG VÀO HOA KỲ
TÔI PHẢI NÓI THÊM VỚI NGÀI RẰNG CÁC LỰC LƯỢNG CHIẾN LƯỢC CỦA CHÚNG TÔI ĐANG TRONG TÌNH TRẠNG CẢNH GIÁC TỐI ĐA. CHÚNG TÔI SẴN SÀNG TỰ VỆ
NẾU NGÀI NGHIÊM TÚC VỀ TUYÊN BỐ CỦA MÌNH RẰNG ĐẤT NƯỚC NGÀI KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN VỤ ĐÁNH BOM, THÌ TÔI YÊU CẦU CÁC NGÀI DỪNG NGAY LẬP TỨC CÁC HÀNH ĐỘNG GÂY HẤN TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN
“Người kế vị? Điều đó có nghĩa là quái gì thế?” Narmonov quay lại suy nghĩ một chút, rồi nhìn Golovko “Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Fowler bị ốm à? Hay ông ta bị điên, chuyện gì đang diễn ra thế này? Chuyện gì đang xảy ra với chiếc tàu ngầm này?” Khi ông nói xong, miệng ông há to như hóc cá. Tổng thống Liên Xô lúc này đang thở hổn hển
“Chúng tôi nhận được một báo cáo rằng một tàu ngầm tên lửa Mỹ đang hư hỏng nặng ở phía đông Thái Bình Dương và cử một tàu ngầm đến điều tra, nhưng không cho phép tàu ngầm đó tấn công” Bộ trưởng quốc phòng nói
“Trong hoàn cảnh nào người của chúng ta có thể làm điều này?”
“Không, không có lệnh từ Moscow, họ chỉ có thể hành động tự vệ” Bộ trưởng quốc phòng nhìn tránh đi, không thể chịu được cái nhìn chằm chằm của tổng thống. Ông ta không muốn nói lại, nhưng không còn lựa chọn nào khác “Tôi không nghĩ tình hình có thể kiểm soát được nữa”
* * * * * *
“Thưa tổng thống” đó là một sỹ quan quân đội, anh ta mở chiếc cặp….”the football”…và mở còng khóa ra. Ngăn đầu tiên được bọc màu đỏ. Fowler lật nhẹ nó ra. Trang giấy viết
PHƯƠNG ÁN TẤN CÔNG CHÍNH CỦA KẾ HOẠCH HOẠT ĐỘNG TÍCH HỢP DUY NHẤT ** SKYFALL **
“Vậy, chính xác thì SNAPCOUNT/ ĐẾM NHANH có nghĩa là gì?” Goodley hỏi
“Là mức báo động cao nhất, Ben. Đó có nghĩa là ngón tay đặt lên cò súng và ngắm mục tiêu, và anh có thể cảm thấy áp lực của tay trên cò súng”
“Làm thế quái nào mà chúng ta lại….”
“Đừng nói nhảm nữa, Ben! Bất kể chúng ta đã đưa đến tình hình này bằng cmn cách nào, thì chúng ta đã ở đây rồi” Ryan đứng dậy và bắt đàu đi quanh “Tốt hơn là chúng ta nên nghĩ nhanh lên, mọi người”
Sỹ quan cao cấp lên tiếng “Chúng ta phải làm cho Fowler hiểu….”
“Ông ta không thể hiểu” Goodley ngắt lời “Ông ta không thể hiểu nếu không chịu nghe”
“Bộ trưởng quốc phòng không còn nữa….họ đều đã chết” Ryan nói thẳng
“Phó tổng thống – KNEECAP/ Bộ chỉ huy không quân khẩn cấp quốc gia”
“Rất tốt, Ben..Chúng ta có nút đó không…đây rồi!” Ryan bấm
“Kneecap”
“Đây là CIA, DDCI Ryan đây. Tôi cần nói chuyện với Phó tổng thống”
“Đợi một chút, sir” đường dây điện thoại chuyển ngay sang số 1
“Rober Durling đây, xin chào, Ryan”
“Xin chào Phó tổng thống. Chúng ta có một vấn đề lớn bây giờ” Jack thông báo
“Chuyện gì thế? Chúng tôi đang copy cuộc gọi Đường Dây Nóng. Họ khá lo lắng nhưng vẫn ổn cho đến 20 phút trước. Có chuyện quái gì đang đang xảy ra vậy?”
“Sir, Tổng Thống đang tin rằng có một cuộc đảo chính ở Liên Xô”
“Cái gì? Ai phạm sai lầm đó?”
“Là tôi, sir” Ryan công nhận “Tôi là thằng khốn đã chuyển thông tin đó. Xin hãy bỏ thông tin đó sang một bên. Tổng thống không nghe tôi nói lúc này”
Jack ngạc nhiên khi nghe thấy một tiếng cười cay đắng gượng gạo “Phải, Bob cũng không nghe tôi nhiều lắm”
“Sir, chúng ta phải thuyết phục được ông ta. Giờ chúng tôi đang có thông tin rằng khả năng đây là một vụ khủng bố”
“Tông tin là gì?” Jack kể câu chuyện mất khoảng 1 phút
“Thông tin này hơi bấp bênh” Durling nhận xét
“Nó có thể hơi bấp bênh, nhưng đó là tất cả những gì chúng tôi có, và nó tốt hơn cho việc đưa ra phán đoán đúng đắn hơn bất kỳ thông tin nào khác chúng ta hiện có”
“Được rồi, dừng lại 1 phút. Ngay bây giờ tôi muốn cậu đưa ra đánh giá tình hình lúc này”
“Sir, nhận định tốt nhất của tôi là Tổng Thóng đã sai. Andrey Il’ych Narmonov vẫn đang ở đó. Moscow bây giờ sắp bình minh. Tổng Thống Narmonov chắc chắn đang trong tình trạng thiếu ngủ, ông ấy cũng đang sợ như chúng ta – và từ bức điện cuối cùng ông ấy đang tự hỏi liệu Tổng thống Fowler có đang bị điên hay không. Kết hợp lại, tình hình rất tệ. Chúng tôi nhận được các báo cáo về những cuộc đụng độ lẻ tẻ giữa các lực lượng Mỹ và Liên Xô. Chúa biết chuyện gì đang thực sự diễn ra, nhưng cả hai bên đều cho rằng đó là những hành động khiêu khích. Những gì đang diễn ra thực sự đang rất hỗn loạn- các lực lượng tiền tuyến đang liên lục cọ sát, nhưng họ nổ súng vì cả hai bên đều trong trạng thái cảnh giác cao nhất. Chuyện thế này vẫn lặp đi lặp lại”
“Đồng ý. Tôi hoàn toàn đồng ý. Tiếp tục đi”
“Có ai dó phải lùi lại và làm thật nhanh. Sir, ngài phải nói chuyện với Tổng Thống. Ông ấy thậm chí sẽ không trả lời cuộc gọi của tôi bây giờ. Talbot và Bunker đều đã chết và bây giờ ông ấy không lắng nghe bất kỳ ai”
“Arnie van Damm thì sao?”
“Mẹ kiếp!” Ryan rủa. Sao anh có thể quên Arnie được chứ? “Anh ấy ở đâu?”
“Tôi không biết. Tôi có thể để Sở mật vụ đi tìm thật nhanh. Liz thì sao?”
“Cô ta là người nảy ra ý tưởng sáng giá rằng Narmonov không nắm quyền ở đó”
“con quỷ cái” Durling nhận xét. Ông đã làm việc rất vất vả và mất bao nhiêu tài nguyên chính trị để đẩy Charlie Alden đến vị trí đó “Được rồi, tôi sẽ cố gắng thuyết phục ông ta. Chờ nhé”
“Vâng”
“Phó tổng thống gọi điện, sir. Đường dây số 6”
Fowler bấm nút nghe “Roger, nói nhanh”
“Bob, anh cần phải cứu vãn tình hình và kiểm soát trở lại”
“Thế anh nghĩ tôi đang cố gắng làm gì đây!”
Durling ngồi dựa vào ghế da, nhắm mắt lại. Giọng điệu câu trả lời đã giải thích cho tất cả “Bob, anh đang làm mọi thứ tệ hơn thay vì tốt hơn. Anh phải lùi lại ngay bây giờ. Hãy hít thở sâu, bước vòng quanh phòng- nghĩ đi! Không có lý do gì để nghĩ rằng người Nga làm chuyện ngày. Giờ, tôi vừa nói chuyện với CIA và họ nói rằng…”
“Ý anh là Ryan?”
“Phải, cậu ta vừa nói chuyện với tôi và…”
“Ryan đang nói dối tôi”
“Vớ vẩn, Bob” Durling cố gắng giữ giọng bình tĩnh và hơp lý. Ông thường gọi nó là giọng bác sỹ vùng quê “Cậu ta chắc chắn là chuyên gia trong lĩnh vực này”
“Roger, tôi biết anh có ý định tốt, nhưng tôi không có thời gian để làm phân tích tâm lý. Chúng ta đang có cái gọi là cuộc tấn công hạt nhân sắp sửa khai hỏa vào chúng ta. Tôi cho rằng, tin tốt là anh sẽ sống sót. Chúc anh may mắn, Roger. Đợi đã…có một tin nhắn từ Đường Dây Nóng”
TỔNG THỐNG FOWLER: ĐÂY LÀ ANDREY IL’YCH NARMONOV ĐANG NÓI CHUYỆN TRỰC TIẾP VỚI NGÀI. LIÊN XÔ KHÔNG CÓ BẤT KỲ HÀNH ĐỘNG GÂY HẤN TRỰC TIẾP NÀO CHỐNG LẠI HOA KỲ. TUYỆT ĐỐI KHÔNG. CHÚNG TÔI KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN VIỆC GÂY TỔN HẠI ĐẾN ĐẤT NƯỚC ÔNG. CHÚNG TÔI MONG MUỐN SỰ BẤT KHẢ XÂM PHẠM VÀ CHUNG SỐNG HÒA BÌNH
TÔI KHÔNG CHO PHÉP BẤT KỲ HÀNH ĐỘNG NÀO CHỐNG LẠI QUÂN ĐỘI HOẶC THƯỜNG DÂN HOA KỲ, NHƯNG CÁC ÔNG ĐANG ĐE DỌA CHÚNG TÔI. NẾU CÁC ÔNG TẤN CÔNG CHÚNG TÔI, CHÚNG TÔI SẼ CHỐNG TRẢ VÀ HÀNG TRIỆU NGƯỜI SẼ CHẾT. TẤT CẢ ĐÂY CÓ PHẢI LÀ TAI NẠN KHÔNG?
LỰA CHỌN LÀ Ở PHÍA ÔNG. TÔI KHÔNG THỂ NGĂN ÔNG HÀNH ĐỘNG PHI LÝ TRÍ. TÔI HY VỌNG RẰNG ÔNG SẼ LẤY LẠI QUYỀN KIỂM SOÁT BẢN THÂN. QUÁ NHIỀU CUỘC SỐNG BỊ ĐE DỌA ĐỂ CHO PHÉP MỘT TRONG HAI CHÚNG TA HÀNH ĐỘNG PHI LÝ TRÍ
* * * * * *
“Ít nhất chúng ta vẫn còn có được dây cáp cứu sinh” Goodley lưu ý
“Phải, điều đó khiến sự việc tốt hơn một chút. Nó sẽ khiến Fowler phát điên cho mà xem” Ryan tuyên bố “Bức điện này sẽ có tác dụng đó cho mà coi. Cậu không thể nói mới một người đang mê sảng rằng ông ta đang mất trí…”
“Ryan, Durling đây” Ryan nhấn nút nhận cuộc gọi
“Vâng, thưa phó tổng thống”
“Ông ta không…ông ta không nghe, và rồi bức điện mới đến và phản ứng của ông ta thậm chí còn tồi tệ hơn”
“Sir, ông có thể mở một kênh tới SAC/ Bộ Tư lệnh Không quân Chiến lược không?”
“Không, tôi sợ là không. Họ đang làm việc với NORAD và TRại David. Jack, một phần của vấn đề này là Tổng thống biết ông ta sẽ bùng nổ tại đó và ông ta sợ…chà…”
“Vâng, mọi người đều sợ, phải không?”
Một khoảnh khắc im lặng sau đó và Ryan tự hỏi liệu Durling có cảm thấy tội lỗi vì ở nơi tương đối an toàn vào lúc này hay không
* * * * * *
Ở Rocky Flats, các mẫu vật liệu nổ còn sót lại được đưa vào một máy quang phổ tia gamma. Do một lỗi thiết bị nhỏ, cuộc thử nghiệm đã bị trì hoãn lâu hơn dự kiến. Những người vận hành đứng sau lớp kính bảo vệ, sử dụng găng tay cao su có lót chì và cánh tay rô bốt dài một thước để lấy mẫu ra khỏi xô đựng chì, và đợi kỹ thuật viên khởi động máy.
“Được rồi, đây là một điểm nóng/ chất phóng xạ, được rồi”
Máy này có hai màn hình hiển thị, một là trên ống tia âm cực, kết nối với máy in. Nó đo năng lượng của quang điện tử được tạo ra bởi tia gamma trong thiết bị. Từ trạng thái năng lượng chính xác của các electron này, các nguyên tố và đồng vị của chúng chứa trong nguồn bức xạ có thể được xác định.. Chúng cũng sẽ được hiển thị trên màn hình đồ họa dưới dạng đồ thị đường hoặc đỉnh. Mật độ tương đối của các đường năng lượng khác nhau dưới dạng chiều cao đỉnh xác định tỷ lệ của các nguyên tố khác nhau. Các phép đo chính xác hơn sẽ yêu cầu đặt mẫu vào một lò phản ứng nhỏ để thử nghiệm tái sinh, nhưng hiện tại hệ thống này là đủ.
Kỹ thuật viên chuyển sang Tần Số Beta “Wow, hãy nhìn những sợi tritium đó! Anh nghĩ có gì tương đương với thứ này không?”
“Dưới 15k tấn”
“Chà, có khác nhiều tritium trong đó, tiên sỹ, nhìn này!”
Kỹ thuật viên – đang nghiên cứu thạc sỹ – ghi chú trên tờ giấy nhớ, sau đó chuyển trở lại Tần Số Gamma “được rồi, plutonium chúng ta có vài plutonium 239, 240; neptunium, americium, gadolinium, curium, pro-methium, uranium- một số uranium-235, một số 238…Tôi -quả bom này quả là một con quái vật tinh vi, mọi người”
“Fizzle” (Fizzle là thuật ngữ mô tả Rung động xảy ra khi việc kích nổ một thiết bị để tạo ra một vụ nổ hạt nhân hoàn toàn không đạt được năng suất dự kiến của nó. Nguyên nhân của sự cố có thể liên quan đến thiết kế không phù hợp, thi công kém hoặc thiếu chuyên môn) Một trong những người bên NEST nói, đọc các con số “Chúng ta đang thấy phần còn lại của quả bom Fizzle. Đây không phải là một IND (Thiết bị hạt nhân ngẫu nhiên). Tất cả Tritium này…Chúa ơi, quả bom này đã qua được giai đoạn 2, nó không chỉ là một vũ khí phân hạch tăng cường – nó là một quả bom H chết tiệt!”
Viên kỹ thuật vặn núm điều chỉnh màn hình “Nhìn vào Plotium 239/240 pha trộn…”
“Lấy cuốn sách đó!” Trên giá sách đối diện với máy quang phổ là một chất kết dính bằng nhựa màu đỏ dày ba inch “Nhà máy ở Sông Savannah River” kỹ thuật viên nói “họ luôn có vấn đề gadolinium đó…Nhà máy ở Hanford có vấn đề khác…họ luôn có vẻ đưa quá nhiều promethium…”
“Anh điên sao?”
“Tin tôi đi” kỹ thuật viên nói “Luận văn của tôi là về ô nhiễm trong các xưởng plutonium. Nhìn các con số đây này!” Anh ta đọc chúng lên
Một thành viên của NEST (nhóm tìm kiếm khẩn cấp vật liệu hạt nhân) nhìn các thông số, rồi quay lại trang tương ứng “Nó quá gần! Gần quá!” Lặp lại số lượng gadolinium!”
“0,058 × 10-7, sai số là ± 0,002”
“Lạy đức mẹ đồng trinh” ngươi đàn ông đưa cuốn sách qua “Nhà máy ở sông Savannah River…Không thể….”
“1968, quả là một năm thành công. Đây là vật liệu của chúng ta, plutonium khốn khiếp của chúng ta”
viên sỹ quan cao cấp của NEST chớp mắt không ton “Được rồi, để tôi gọi cho D.C”
“Không thể” kỹ thuật viên nói ngay khi ghi lại dữ liệu “tất cả các đường dây đường dài đều bị cắt bỏ”
“Larry đâu?”
“Tại Bệnh viện Aurora Presbyterian, đang làm việc với mấy gã FBI. Tôi có ghi số điện thoại trên góc. Tôi nghĩ ông ấy đang làm việc với D.C thông qua họ”
“Murray”
“Hoskins đây, tôi vừa nghe tin từ Rocky Flats. Dan, nghe có vẻ điên rồ: Đội NEST nói vũ khí dùng plutonium sản xuất tại Mỹ. Tôi hỏi anh ta có chắn chắn không và anh ta nói có – nói rằng anh ta cũng hỏi đúng câu đó rồi. Plutonium này đến từ nhà máy DOE tại Savannah River, được phát hiện là sản xuất vào tháng 2 năm 1986, Lò phản ứng K Reactor. Họ có tất cả dữ liệu, và anh ấy nói rằng họ thậm chí có thể cho bạn biết phần nào của lò phản ứng K đang tạo ra – đối với tôi nghe như cứt ấy, nhưng anh ấy lại là chuyên gia cmn rồi”
“Walt, làm thế quái nào tôi đi thuyết phục mọi người tin điều đó?”
“Dan, người đàn ông đó nói với tôi thế”
“Tôi cần phải nói chuyện với anh ta”
“Đường dây điện thoại bị cắt, nhớ không. Tôi có thể đưa anh ta đến đây trong vài phút”
“Làm đi, nhanh lên”
“Nghe đây, Dan?”
“Jack, đội NEST vừa báo cáo từ văn phòng Denver của chúng. Nguyên liệu trong quả bom được sản xuất ở Hoa Kỳ”
“Cái gì?”
“Nghe này, Jack, tất cả chúng ta đều ngạc nhiên như thế, được chứ? Đội NEST đã lấy một mẫu bụi phóng xạ và phân tích nó, và họ nói rằng uranium trong đó..không, plutonium…đến từ nhà máy ở Sanannah River, 1986. Tôi đang cho người đưa người đứng đầu đội NEST đến Văn Phòng Hiện Trường Denver bây giờ. Điện thoại đường dài đã bị cắt, nhưng tôi có thể sử dụng hệ thống liên lạc của chúng tôi và cậu có thể nói chuyện trực tiếp với anh ấy”
Ryan nhìn viên sỹ quan phòng Công Nghệ và Khoa Học
“Nói tôi nghe anh nghĩ gì”
“Nhà máy sản xuất ở Savannah River. Họ đã có vấn đề ở đó, giống như cả tấn MUF”
“Muff là gì?”
“M-U-F, viết tắt của material unaccounted for, tức là mất nguyên vật liệu”
“Những kẻ khủng bố” Ryan khẳng định
“Mọi chuyện bắt đầu trở nên rõ ràng rồi đây” Viên sỹ quan S&T (Science & Technology) đồng ý
“Ôi Chúa ơi, và ông ta giờ sẽ không nghe tôi đâu!” Chà, vẫn còn Durling
* * * * * *
“Thật không thể tin được” phó tổng thống nói
“Sir, đây là dữ liệu cứng, được đội NEST kiểm tra ở Rocky Flats. Nó là dữ liệu khoa học bằng giấy trắng mực đen. Nghe có vẻ điên rồ, nhưng là số liệu khách quan” Tôi hy vọng thế, ôi Chúa ơi, tôi hy vọng thế. Durling có thể nghe thấy tiếng suy nghĩ của Ryan “Sir, đây chắc chắn không phải là vũ khí của Nga- đó là điều quan trọng. Chúng tôi chắc chắn nó không phải là vũ khí của Liên Xô. Phải nói với Tổng Thống ngay bây giờ!”
“Làm ngay đây” Durling gật đầu với viên sỹ quan không quân phụ trách liên lạc
* * * * * *
“Nghe đây, Roger” Tổng Thống nói
“Sir, chúng tôi vừa nhận được vài thông tin quan trọng”
“Lần này là chuyện gì?” Giọng tổng thống nghe như kiệt sức sắp chết đến nơi
“Thông tin đến từ CIA, nhưng họ có nó từ FBI. Đội NEST đã xác nhận nguyên liệu quả bom chắc chắn không phải từ Nga. Họ nghĩ rằng nguyên liệu quả bom này sản xuất ở Hoa Kỳ”
“Thật điên rồ!” Borstein la lên “Chúng ta không mất bất kỳ vũ khí hạt nhân nào. Chúng tôi rất cmn cẩn thận lưu trữ những thứ này”
“Roger, anh có thông tin đó từ Ryan, phải không?”
“Phải, Bob, đúng là thế” Durling nghe thấy tiếng thở dài từ đầu dây bên kia
“Cảm ơn”
Phó tổng thống run lên khi nhấc chiếc điện thoại kia lên “Ông ta không nghe”
“Ông ta phải nghe nó, sir, nó là sự thật!”
“Tôi không thể làmgì khác ở đây. Cậu đã đúng, Jack, ông ta không nghe ai bây giờ cả”
* * * * * *
“Đường Dây Nóng có tin mới, sir”. Jack đọc
TỔNG THỐNG NARMONOV
ÔNG BUỘC TÔI MẤT TRÍ, CHÚNG TÔI ĐANG CÓ 200.000 CHẾT, MỘT CUỘC TẤN CÔNG VÀO QUÂN ĐỘI TẠI BERLIN, MỘT CUÔC TẤN CÔNG VÀO HẢI QUÂN Ở CẢ ĐỊA TRUNG HẢI VÀ THÁI BÌNH DƯƠNG…
“Ông ta sắp làm điều đó. Chết tiệt! Chúng ta có thông tin ông ta cần để ngăn thứ này trở nên tồi tệ và….”
“Tôi không thể làm gì ở đây” Durling nói qua micro “Những bức điện khốn khiếp kiểu này qua Đường Dây Nóng sẽ chỉ khiến mọi thứ tồi tệ thay vì tốt hơn, và..”
“Đó có vẻ như là vấn đề chính yếu, phải không?” Ryan nhìn lên “Ben, kỹ năng lái xe trên tuyết của cậu thế nào?”
“Được, nhưng….”
“Đi nào!” Ryan chạy ra khỏi phòng. Họ phóng vào thang máy lao xuống tầng 1, Jack chạy đến phòng bảo vệ “Đưa chìa khóa xe cho tôi!”
“Đây, sir!” một chàng trai trẻ kinh hãi đưa chúng qua. Xe của đội an ninh CIA đậu ngay bên ngoài bãi đậu xe VIP. Chiếc GMC Jimmy màu xanh 4 cầu được mở khóa
“Chúng ta đi đâu đây?” Goodley hỏi khi chui vào cửa tài xế
“Lầu Năm Góc, lối vào bờ sông và chúng ta phải đến đó nhanh lên”
* * * * * *
Cái gì thế?” Quả ngư lôi đã bay vòng quanh thứ gì đó, nhưng không phát nổ, và cuối cùng hết nhiên liệu
“Không có đủ khối lượng để kích nổ nhiên liệu từ tính – nó quá nhỏ để đánh trực tiếp….chắc chắn là một thiết bị mô phỏng” Dubinin nói “đánh chặn ban đầu đó ở đâu?”
Một thủy thủ đưa qua “’Cánh quạt bị hư hại do va chạm’. Mẹ kiếp! Chúng ta đang có một máy phát điện tệ hại, không phải một cánh quạt bị hư hỏng” Viên thuyền trưởng đập tay vào bảng biểu đồ với một lực đến mức gần như chảy máu “Tiến về phía Bắc, bật sonar!”
* * * * * *
“Ôi cứt thật, conn đây, sonar, chúng tôi nghe thấy một sonar tần số thấp đang hoạt động, hướng 1-9-0”
“Vũ khí sẵn sàng!”
“Sir, nếu chúng ta sử dụng động cơ gắng ngoài, chúng ta phải tăng tốc lên 2 hoặc ¾ công suất” Claggett nói
“Quá ồn!” Ricky vặn lại
“Sir, chúng ta đang có tiếng ồn bề mặt, tần số cao của các động cơ bên ngoài sẽ không phải là vấn đề gì nhiều. Sonar của chúng đang để tần số thấp và có thể phát hiện ra chúng ta có đang tự tạo ra tiếng ồn hay không. Sir, cái chúng ta cần bây giờ là khoảng cách, nếu để nó đến quá gần, tàu Orion không thể hỗ trợ”
“Chúng ta phải đánh chìm nó”
“Bước đi tồi, sir. Chúng ta đang trong tình trạng S NAPCOUNT bây giờ, nếu chúng ta phải bắn, chúng ta phải giành thế chủ động. Đưa một quả ngư lôi xuống nước sẽ chỉ cho chúng biết nơi để tìm chúng ta. Thuyền trưởng, chúng ta cần khoảng cách để thoát khỏi tầm sonar đang hoạt động và chúng ta không thể liều lĩnh bắn”
“Không! Sỹ quan vũ khí, sẵn sàng!”
“Vâng, sir”
“Liên lạc, hãy nói với Orion hỗ trợ khi cần!”
* * * * * *
“Đây là lần cuối cùng, Đại tá”
“Chà, đúng là đủ nhanh” chỉ huy trung đoàn nói
“Các chàng trai của chúng tôi đã luyện tập bài bản” viên thiếu tá đứng bên cạnh ông nhận xét, khi đầu đạn thứ 1 và RV cuối cùng của đầu đạn SS-18 được dỡ bỏ ở Alyesk “Cẩn thận đó, trung sỹ”
Chính tảng băng đã gây ra thảm họa. Vài phút trước, một số bông tuyết đã bay vào cabin thép của tên lửa. Vết giẫm đạp của ủng da của binh lính nhanh chóng bị nghiền nát và tan chảy, và nhiệt độ xuống dưới 0 ngay lập tức và khiến chúng đông cứng trở lại, tạo thành một lớp băng vô hình mỏng như tờ giấy. Viên trung sĩ đang đi lùi theo cầu vượt cong thì bị trượt chân, chiếc cờ lê trên tay văng ra, bật lên trên bệ phóng tên lửa và xoay tròn như một chiếc que. Trung sĩ với lấy nó, nhưng anh ta không bắt được, và nó lao thẳng xuống.
“Chạy!” Viên đại tá hét lên. Viên trung sỹ không cần nhắc nhở. Viên hạ sỹ quan điều khiển xe cẩu nhanh chóng gỡ đầu đạn ra khỏi silo và cũng nhảy ra khỏi xe. Tất cả họ đều biết chạy ngược chiều.
Cờ lê có thể rơi hết cỡ xuống đáy silo, nhưng nó đã va vào một thiết bị trong giếng và bay ngang, cắt hai lỗ trên vỏ của tên lửa giai đoạn đầu. Vỏ của tên lửa cũng là thùng nhiên liệu của tên lửa, do đó cả nhiên liệu và chất ôxy hóa đều bị rò rỉ ra ngoài. Cả hai chất hóa học đều ngay lập tức tạo thành những đám mây nhỏ — mặc dù chỉ vài gam mỗi cái bị rò rỉ — nhưng chúng đều cực kỳ pyrophoric và dễ bắt lửa khi chạm vào. Điều này xảy ra chỉ hai phút sau khi cờ lê bật ra.
Vụ nổ rất dữ dội. Viên đại tá bị hất văng xuống đất dù đã chạy cách hầm chứa hai trăm mét. Theo bản năng, ông lăn ra sau một cây thông to lớn khi làn sóng xung kích mạnh quét qua anh. Khi nhìn lên một lúc sau, ông thấy một cột lửa đã bốc lên phía trên hầm chứa. Tất cả người của ông đều chạy thoát được- ông nghĩ, đó là một điều kỳ diệu, Ngay sau đó, suy nghĩ tiếp theo của ông cho thấy khiếu hài hước thường có sau trải nghiệm cận kề cái chết: Chà, vậy là ít thêm một tên lửa khiến mấy người Mỹ phải phàn nàn!
* * * * * *
Các vệ tinh của Chương trình Hỗ trợ Quốc phòng (Defense Support Program Satellite) đã chĩa các cảm biến của họ vào các căn cứ tên lửa của Liên Xô. Đương nhiên, không thể bỏ qua nguồn năng lượng đột ngột này. Tín hiệu được truyền xuống Alice Springs ở Australia, à từ đó quay trở lại vệ tinh liên lạc của USAF, tiếp tục truyền đến Bắc Mỹ. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nửa giây
“Có thể đã phóng – có thể đã phóng ở Alyesk!”
Trong khoảnh khắc, mọi thứ đã thay đổi với Thiếu tướng Joe Borstein. Dán mắt vào màn hình thời gian thực, suy nghĩ đầu tiên trong đầu ông là cuối cùng chuyện đó cũng đã xảy ra, và bất chấp mọi nỗ lực, mọi cải tiến mối quan hệ, mọi hiệp ước để ngăn chuyện đó xảy ra, thì nó vẫn xảy ra. Và ông đang chứng kiến chuyện này, ông sẽ ở đó để quan sát mọi chuyện xảy ra cho đến khi SS-18 rơi trên núi Cheyenne Mountain…Đây không phải là thả bom trên Cầu Paul Doumer Bridge hay chiến đấu bằng máy bay chiến đấu trên bầu trời Đức. Đây là kết thúc cuộc đời
Giọng Borstein như tờ giấy nhám “Tôi chỉ nhìn thấy một…máy bay đâu?”
“Không có máy bay, không có máy bay, không có máy bay” một nữ đại úy thông báo “Quả bom quá to, giống như một vụ nổ. không có máy bay, không có máy bay. Đây không phải là một vụ phóng. Nhắc lại, đây không phải là một vụ phóng”
Borstein thấy tay mình run lên. Chuyện này đã lâu lắm rồi chưa xảy ra từ thời máy bay của ông bị bắn rơi, ngay cả khi máy bay của ông bị tai nạn ở Edwards ông cũng không run tay, ngay cả khi lái máy bay trong thời tiết không lý tưởng đầy mưa đá tay ông cũng không run. Ông nhìn nhanh những người lính dưới quyền và thấy khuôn mặt họ cũng tương tự như ông cảm thấy như đang ruột gan lộn nhào. Nó giống như đang xem một bộ phim kinh dị thực sự gay cấn, nhưng bây giờ nó không phải là một bộ phim nữa. Ông nhấc máy gọi cho Bộ Tư lệnh Không quân Chiến lược và tắt công tắc trên Đường Dây Vàng đến Trại David.
“Pete, anh có thấy chuyện vừa rồi không?”
“Chắc chắn là có, Joe”
“Chúng ta, ừ, chúng ta tốt hơn là nên giữ mọi thứ bình tĩnh lại, Pete. Tổng Thống đang mất kiểm soát rồi”
Tổng tư lệnh Lực lượng Không quân Chiến lược (C IN C-SAC) dừng lại một chút trước khi trả lời “Tôi cũng suýt mất trí, nhưng giờ tôi bình tĩnh lại rồi”
“Ừ, tôi nghe anh, Pete”
“Có chuyện quái gì đang diễn ra thế?”
Borstein bật lại công tắc “Thưa Tổng Thống, chúng tôi nghĩ có một vụ nổ ở bãi tên lửa Alyesk. Chúng tôi, ừ, chắc chắn có kinh hoảng một chút, nhưng không có máy bay trên không trung- nhắc lại, thưa tổng thống, hiện giờ không có máy bay. Đó chắc chắn là báo động nhầm”
“Có nghĩa là gì?”
“Sir, tôi không biết. Có lẽ..,họ đang bảo dưỡng tên lửa, sir, có lẽ có một tai nạn. Chuyện đó đã từng xảy ra rồi – chúng ta cũng có vấn đề tương tự với Titan-II”
“Tướng Borstein đã đúng” C IN C-SAC trịnh trọng xác nhận “Đó là lý do vì sao chúng ta tiến hành tháo dỡ Titan-II…thưa tổng thống?”
“Nghe đây, tướng quân?”
“Sir, tôi đề nghị chúng ta cố gắng hạ nhiệt mọi thứ xuống một chút, sir”
“Và làm thế nào chúng ta làm được điều đó?” Fowler muốn biết “Sẽ thế nào nếu chuyện đó liên quan đến hoạt động báo động của họ?”
Việc lái xe qua Đại lộ George Washington Parkway thật suôn sẻ. Mặc dù mặt đất phủ đầy tuyết, Goodley vẫn có thể lái xe bốn bánh với tốc độ khoảng 40 dặm một giờ mà không một lần bị mất kiểm soát. Cậu ta lượn vòng giữa những chiếc xe đang đậu trên những con đường lộn xộn, như một tay đua xe hơi ở Daytona. Anh lái xe vào lối vào bờ sông của Lầu Năm Góc. Lính cảnh vệ dân sự đang đứng ở đó, hỗ trợ bởi một người lính quân phục cầm khẩu M-16 chắc chắn đã nạp đạn
“CIA!” Goodley nói
“Đợi đã” Ryan đưa huy hiệu của mình. “đưa vào khe nhận dạng, tôi nghĩ nó có tác dụng ở đây đấy”
Goodley làm theo. Huy hiệu cao cấp của Ryan có mã điện tử chính xác với thiết bị an ninh. Cánh cổng nhấc lên và barrier hạ xuống, mở đường. Người lính gật đầu. Nếu thẻ vào đã hoạt động thì mọi thứ chắc phải phải ok, phải không?
“Đi thẳng đến dãy cửa đầu tiên”
“Đỗ ở đó?”
“Cứ để xe ở đó! Cậu đi cùng với tôi”
An ninh bên Lối Vào Bờ Sông cũng được tăng cường. Jack cố gắng vượt qua máy dò điện tử, nhưng vẫn bị chuông kêu do mấy đồng xu lẻ trong túi. Anh giận dữ ném xuống sàn
“NMCC?”
“Theo tôi, sir”
Một bức tường kính chống đạn sừng sững trước cổng Trung tâm Chỉ huy Quân sự Quốc gia (National Military Command Center- NMCC), phía sau là một nữ trung sĩ da đen với khẩu súng lục.
“CIA, tôi phải vào đó” Ryan giơ huy hiệu trước viên trung sỹ da đen và một lần nữa nó lại hiệu quả
“Ông là ai, sir” một sỹ quan hải quân hỏi
“DDCI. Cậu hãy đưa tôi đến gặp người chỉ huy ở đây”
“Theo tôi, sir. Người ông muốn gặp là Đại tá Rosselli”
“Đại tá? Không phải là tướng à?”
“Tướng Wilkes đã mất tích, sir, chúng tôi không biết ông ta đang ở cmn đâu”
Ryan nhìn thấy một đại tá Hải quân, một trung tá Không quân, một bảng tình huống và một số điện thoại nhiều đường dây “Ông là Rosselli”
“Đúng vậy, còn cậu?”
“Jack Ryan, DDCI”
“Cậu đến nhầm chỗ rồi, người an hem” Trung tá Barnes nói “có chuyện gì thế?”
“Chà, chúng tôi vừa nghe nói một tên lửa phóng ở Nga…”
“Chúa ơi!”
“Không có máy bay, có lẽ là một vụ nổ trong silo. Cậu có điều gì chúng tôi cần biết không?”
“Tôi cần một đường dây nối đến trung tâm chỉ huy FBI và tôi cần nói chuyện với cả hai người”
“Thật điên rồ” Rosselli nói, hai phút sau
“có lẽ thế” Ryan nhấc máy “Dan, Jack đây”
“Cậu đang quái đâu thế, Jack? Tôi vừa gọi đến Langley”
“Lầu Năm Góc. Anh có gì về quả bom đó rồi?”
“Chờ một chút, và tôi sẽ chuyển cuộc gọi cho Tiến sĩ Larry Parsons. Anh ta là người đứng đầu NEST. Anh ta đang ở đây”
“Được rồi, tôi là Ryan, phó giám đốc CIA. Hãy nói chuyện với tôi”
“Quả bom được làm từ plutonium sản xuất ở Mỹ. Đó là chắc chắn. Họ đã kiểm tra lại mẫu 4 lần. Nhà máy Savannah River, 1986, Lò phản ứng K Reactor”
“Anh chắc chắn chứ?” Jack hỏi, vô cùng ước mong câu trả lời là có
“Xác nhận, nghe thật điên rồ, nhưng đúng là nguyên liệu của chúng ta”
“Còn gì nữa?”
“Murray nói với tôi rằng các anh gặp vấn đề về ước lượng năng suất quả bom. Được rồi, tôi đã ở đó, ok? Đó là một thiết bị nhỏ, thấp hơn 15000 tấn – đó là 15 kiloton. Có những người sống sót ở hiện trường -không nhiều, nhưng đích thân tôi đã nhìn thấy họ, ok? Tôi không chắc ước tính ban đầu đó ra đời như thế nào, nhưng chính tôi đã đến đó và giờ tôi có thể nói với bạn rằng quả bom không lớn như vậy. Nó có vẻ là một fizzle. Chúng tôi đang cố gắng làm việc để xác nhận thêm – nhưng đây là phần quan trọng, ok? Nguyên liệu quả bom chắc chắn xuất xứ từ Mỹ. 100% chắc chắn”
Rosselli nghiêng người để xác nhận rằng đường dây điện thoại thực sự là đường dây an ninh đang dẫn đến trụ sở FBI “Đợi một phút, sir, đây là đô đốc Jim Rosselli, Hải quân Mỹ. Tôi chỉ muốn xác nhận sự thật về những gì tôi vừa nghe được, vì vậy tôi muốn ông cho tôi biết về plutonium-239 và quy mô 240, ok?”
“Đợi một phút và tôi sẽ..ok, 239 là 98.93; 240 là 0.45. Ông có cần yếu tố vi lượng không?”
“Không, đủ rồi, cảm ơn, sir” Rosselli nhìn lên và lặng lẽ nói “Hoặc anh ta không nói sự thật, hoặc anh ta là một kẻ dối trá chết tiệt quá giỏi”
“Đô đốc, tôi rất mừng ông đã đồng ý. Tôi cần ông làm điều gì đó”
“Đó là điều gì?”
“Tôi cần tham gia Đường Dây Nóng”
“Tôi không thể cho phép điều đó”
“Đô đốc, ông có theo dõi các tin nhắn qua lại đó không?”
“Không, Rocky và tôi không có thời gian. Chúng tôi có 3 chiến trường cần theo dõi và…”
“Vậy hãy xem đi”
Ryan chưa bao giờ đến đây và mọi thứ ở đây đều xa lạ với anh. Bản in nội dung cuộc gọi được giữ trong một cuốn sổ. Có sáu người trong phòng, và tất cả họ đều mặt mày xám xịt.
“Chúa ơi, Ernie….” Rosselli nhận xét
“Có tin gì mới nhất không?” Jack hỏi
“Không có gì kể từ khi Tổng Thống gửi tin từ 20 phút trước”
“Chuyện vẫn ổn khi tôi rời khỏi đây..ôi Chúa ơi…” Rosselli nhận xét khi nhìn thấy dòng cuối cùng
“Tổng Thống đã mất trí” Jack nói “Ông ta từ chối nhận thông tin từ tôi và ông ta từ chối nghe lời phó tổng thống Durling. Giờ chuyện này rất đơn giản, phải không? Tôi biết tổng thống Narmonov. Ông ấy biết tôi. Với những thông tin FBI vưa đưa cho chúng ta, những gì ông vừa nghe, Đô đốc, tôi nghĩ tôi có thể làm gì đó, nếu không…”
“Sir, chuyện đó là không thể” Rosselli trả lời
“Tại sao?” Jack hỏi. Dù trái tim anh đang đập loạn nhưng anh buộc mình phải kiểm soát hơi thở. Anh phải bình tĩnh, bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh lúc này
“Sir, toàn bộ mục đích của đường dây này là chỉ có hai người được sử dụng nó….”
“1 trong hai người, có lẽ giờ là cả hai, đang hoàn toàn làm việc không thể theo lý trí lúc này. Đô đốc, ông thấy chúng ta đang ở tình thế nào rồi đấy. Tôi không thể buộc ông làm điều này. Tôi đang yêu cầu ông nghĩ. Ông vừa sử dụng đầu óc vửa rồi, hãy sử dụng lần nữa đi” Ryan bình tĩnh nói
“Sir, họ sẽ tống tất cả chúng ta vào tù vì việc này” viên sỹ quan phụ trách đường dây nói
“Anh phải sống mới có thể vào tù được” Jack nói “Chúng ta đang trong tình trạng S NAPCOUNT ngay bây giờ. Người của anh biết tình thế nghiêm trọng đến thế nào rồi đấy. Đại tá Rosselli, ông là sỹ quan cao cấp nhất ở đây và ông sẽ chỉ huy”
“Tôi phải xem mọi thứ anh nhập vào máy trước khi chuyển đi”
“Đồng ý. Tôi có thể tự đánh chữ được không?”
“Được, anh đánh chữ, sau đó cần được tải chéo và dịch sang một mật khẩu trước khi chuyển đi”
Một trung sỹ hải quan nhường chỗ cho anh. Jack ngồi xuống và châm điếu thuốc, bất kể biển cấm hút thuốc dán trên tường
ANDREY IL’YCH, Ryan đánh thật chậm, TÔI LÀ JACK RYAN. ÔNG VẪN TỰ MÌNH XÂY LÒ SƯỞI Ở DACHA (BIỆT THỰ NÔNG THÔN) ĐÓ CHỨ?
“Được chưa?”
Rosselli gật đầu với NCO ngồi kế bên Ryan “Chuyển đi”
* * * * * *
“Cái gì đây?” Bộ trưởng quốc phòng hỏi. 4 người đang ngồi xung quanh một máy tính. Một thiếu tá quân đội Liên Xô dịch
“Có thể có gì sai đó ở đây” viên sỹ quan liên lạc nói “Đây là…”
“Gửi lại ‘Cậu còn nhớ ai đã băng bó cái gối cho cậu không?’”
“Cái gì?”
“Gửi đi!” Narmonov nói
Họ chờ trong 2 phút
VỆ SỸ CỦA ANH NATOLIY ĐÃ HỖ TRỢ TÔI, NHƯNG QUẦN TÔI BỊ HỎNG HẾT
“Đó là Ryan”
“Chắc chắn” Golovko nói
* * * * * *
Người phiên dịch nhìn trên màn hình. “Nó viết ‘Và bạn của chúng ta vẫn tốt chứ?”
Ryan đánh máy: ÔNG TA CÓ MỘT ĐÁM TANG TRANG TRỌNG TẠI TRẠI DAVID
“Cái quái gì thế?” Rosselli nói
“Không có quá 20 người trên thế giới biết điều này. Ông ta đang xác định thật sự là tôi” Jack nói. Các ngón tay gõ đều trên bàn phím
“Trông thật vớ vẩn”
“Được rồi, đúng thế, nó thật vớ vẩn, nhưng có gây hại gì đâu” Ryan nói “Gửi đi”
* * *
“Cái quái gì thế này?” Fowler gào lên “Ai đang làm điều này….”
* * * * * *
“Sir, chúng ta đang có cuộc gọi đến từ Tổng Thống. Ông ấy ra lệnh cho chúng ta…”
“Bỏ qua đi” Jack lạnh lùng nói
“Chúa ơi, mẹ nó, tôi không thể!”
“Đại tá, Tổng Thống đang mất kiểm soát. Nếu ông để cho ông ta ngắt tôi bây giờ, gia đình ông, gia đình tôi, tất cả mọi người sẽ chết. Đại tá, ông đã tuyên thệ trước Hiến Pháp, không phải Tổng Thống. Giờ, ông hãy đọc lại những bức điện đó đi và nói rằng tôi sai đi!”
“Từ Moscow” người phiên dịch nói “Ryan, chuyện gì đang xảy ra?”
TỔNG THỐNG NARMONOV: CHÚNG TÔI ĐANG LÀ NẠN NHÂN CỦA MỘT HÀNH ĐỘNG KHỦNG BỐ. TÌNH HÌNH Ở ĐÂY RẤT HỖN LOẠN NHƯNG GIỜ CHÚNG TÔI CÓ BẰNG CHỨNG RÕ RÀNG VỀ NGUỒN GỐC VŨ KHÍ
CHÚNG TÔI CHẮC CHẮN RẰNG VŨ KHÍ KHÔNG PHẢI CỦA LIÊN XÔ. TÔI NHẮC LẠI CHÚNG TÔI XÁC NHẬN VŨ KHÍ KHÔNG PHẢI CỦA LIÊN XÔ
CHÚNG TÔI GIỜ ĐANG CỐ GẮNG TRUY BẮT BỌN KHÚNG BỐ. CHÚNG TÔI CÓ THỂ TÓM CHÚNG TRONG VÀI PHÚT NỮA.
“Gửi lại ‘Sao tổng thống của cậu lại buộc tội chúng tôi làm điều đó?’”
Tạm dừng 2 phút sau
TỔNG THỐNG NARMONOV: CHÚNG TÔI ĐANG LÀ NẠN NHÂN CỦA MỘT SỰ NHẦM LẪN LỚN Ở ĐÂY. CHÚNG TÔI NHẬN ĐƯỢC VÀI BÁO CÁO TÌNH BÁO RẰNG TÌNH HÌNH CHÍNH TRỊ HỖN LOẠN XẢY RA Ở LIÊN XÔ. NHỮNG BÁO CÁO ĐÓ BỊ SAI NHƯNG CHÚNG CŨNG KHIẾN CHÚNG TÔI RƠI VÀO HIỂU LẦM NGHIÊM TRỌNG. THÊM VÀO ĐÓ, CÁC TÌNH HUỐNG TÌNH CỜ KHÁC ĐÃ ĐỔ THÊM DẦU VÀO LỬA Ở CẢ HAI BÊN
* * * * * *
“Đó là sự thật”
“Pete, cử người của anh đến đó càng sớm càng tốt để bắt gã này” Connor không thể từ chối mệnh lệnh đó, dù nhìn thấy thái độ của Helen D’Agustino. Anh ta gọi đến trụ sở Sở mật vụ và truyền đạt lại thông điệp
* * * * * *
“Ông ta hỏi ‘Cậu…cậu có đề nghị gì!”
TÔI YÊU CẦU CÁC NGÀI TIN TƯỞNG CHÚNG TÔI VÀ CHO PHÉP CHÚNG TÔI TIN TƯỞNG CÁC NGÀI. CẢ HAI BÊN ĐỀU CẦN LÙI LẠI MỘT CHÚT TỪ BÂY GIỜ. TÔI ĐỀ NGHỊ RẰNG CẢ BÊN CÁC NGÀI VÀ BÊN CHÚNG TÔI NÊN HẠ MỨC ĐỘ CẢNH BÁO CÁC LỰC LƯỢNG CHIẾN LƯỢC VÀ RA LỆNH CHO TẤT CẢ CÁC LỰC LƯỢNG CỦA CẢ HAI BÊN GIỮ NGUYÊN HOẶC RÚT LUI RA SAU MỘT CHÚT, VÀ NGỪNG MỌI CUỘC ĐỌ SÚNG NGAY LẬP TỨC NẾU CÓ THỂ
“Thế nào?” Ryan hỏi
“Gửi đi”
* * * * * *
“Có thể là một cái bẫy?” Bộ trưởng quốc phòng hỏi
“Đây có thể không phải là một trò lừa?”
“Golovko?”
“Tôi tin rằng đó là Ryan và tôi tin cậu ấy trung thực….nhưng liệu cậu ta có thể thuyết phục được tổng thống Hoa Kỳ không?”
Tổng thống Narmonov đi lại trong phòng 1 lúc, nghĩ về lịch sử, nghĩ về Nikolay II “nếu chúng ta hạ mức cảnh báo…”
“Thì họ có thể phản công, và khả năng đánh trả của chúng ta giảm hơn một nửa”
“Một nửa đủ chứ?” Narmonov hỏi, nhìn thấy cửa thoát hiểm, nghiêng về phía trước, nguyện cầu cái cửa thoát hiểm này là có thật “Liệu một nửa có đủ để đánh bại họ không?”
“Chà…” bộ trưởng quốc phòng gật đầu “Chắc chắn, chúng ta có nhiều hơn gấp đôi sức mạnh cần thiết để tiêu diệt họ. Chúng ta gọi nó là over-kill (khả năng quá mức cần thiết để thắng)”
“Sir, phía Liên Xô trả lời
RYAN: KHI CẬU ĐỌC ĐƯỢC TIN NÀY, THEO LỆNH CỦA TÔI, CÁC LỰC LƯỢNG CHIẾN LƯỢC LIÊN XÔ ĐÃ HẠ MỨC CẢNH BÁO. CHÚNG TÔI VẪN SẼ DUY TRÌ MỨC CẢNH BÁO QUỐC PHÒNG TRONG MỘT KHOẢNG THỜI GIAN NHƯNG CHÚNG TÔI VẪN SẼ ĐỂ MỨC CẢNH BÁO CAO HƠN THỜI BÌNH. NẾU CẬU CÓ THỂ CÓ NHỮNG ĐỀ XUẤT HỢP VỚI BƯỚC ĐI CỦA CHÚNG TÔI, TÔI ĐỀ NGHỊ CHÚNG TA SẼ TIẾN ĐẾN BƯỚC TIẾP THEO SAU MỖI 5 GIỜ”
* * * * * *
Đầu Jack đập vào bàn phím, thực sự khiến vài con chữ xuất hiện trên màn hình “cho tôi cốc nước được không? Cổ họng tôi khát khô”
“Thưa tổng thống?” Fremont nói
“Tôi nghe đây, tướng quân”
“Sir, bất kể chuyện này xảy ra thế nào, tôi nghĩ đó là một ý kiến hay”
Thực sự Bob Fowler muốn ném cốc cà phê vào tường nhưng ông ta cố gắng dừng mình lại. Nó không quan trọng, phải không. Nó đã hiệu quả, nhưng không phải theo cách này
“Ông có đề nghị gì?”
“Sir, để bảo đảm, chúng ta sẽ đợi cho đến khi bên kia hạ mức cảnh báo trước. Khi đó, chúng ta có thể cũng hạ mức xuống. Để bắt đầu- ngay bây giờ- chúng ta có thể hủy lệnh SNAPCOUNT mà không giảm sự sẵn sàng chiến đấu của mình”
“Tướng Borstein, ý ông sao?”
“Sir, tôi ủng hộ điều đó” giọng từ NORAD vang lên
“Tướng Fremont: Tôi đồng ý”
“Cảm ơn, thưa Tổng Thống. Chúng tôi sẽ tiến hành ngay” Tướng Peter Fremont, Không lực Hoa Kỳ, Tham mưu trưởng phụ trách tác chiến trên không quay sang tham mưu phó (phụ trách chiến dịch và hoạt động) “Tiếp tục duy trì lệnh báo động, các máy bay vẫn chuẩn bị, nhưng chưa cất cánh. Để các tên lửa chuyển sang trạng thái ngừng phóng”
* * * * * *
“Mục tiêu..hướng 3-5-2..khoảng cách 7600m” Họ đã chờ vài phút cho việc này
“Vũ khí sẵn sàng. Không dây, điểm phóng nổ 4000m” Dubinin nhìn lên. Ông không biết tại sao chiếc máy bay trên đầu không phát động một cuộc tấn công khác
“Sẵn sàng!” viên sỹ quan vũ khí hét lên
“Phóng!” Dubinin ra lệnh
“Thuyền trưởng, bức điện đến từ ELF (tấn số thấp)” viên sỹ quan liên lạc nói trên loa tàu ngầm
“Đó là bức điện thông báo ngày tận thế của thế giới” viên thuyền trưởng thở dài “Chà, chúng ta đã bắn rồi, phải không?” Thật tốt khi nghĩ rằng hành động của họ sẽ cứu được nhiều mạng sống, nhưng ông biết rõ hơn thế. Nó sẽ có thể khiến các lực lượng quân đội Liên Xô giết nhiều người Mỹ hơn và bên này cũng làm điều tương tự. Mọi thứ về vũ khí hạt nhân đều xấu xa, phải không?
“Chúng ta sẽ lặn sâu?”
Dubinin lắc đầu “khong, gió trên mặt biển khiến họ gặp nhiều vấn đề hơn tôi nghĩ. Chúng ta có thể an toàn hơn ở đây. Rẽ phải hướng 0-9-0. Tạm thời ngừng sonar chủ động. Tăng tốc lên 10 hải lý”
Một giọng khác phát qua loa: “Chúng ta có tin nhắn mới – 5 chữ: ‘Dừng mọi hành động thù địch”
“Tăng độ cao của ăng ten, nhanh!”.
Cảnh sát Mexico cực kỳ hợp tác và tiếng Tây Ba Nha thông thạo của Clark và Chavez đã trợ giúp rất lớn. 4 thám tử mặc thường phục của cảnh sát liên bang đợi trong phòng nghỉ cùng với hai sỹ quan CIA, thêm 4 sỹ quan mặc thường phục với vũ khí tự động hạng nhẹ đứng ở gần đâu đó mà không ai để ý
“Chúng ta không có đủ nhân lực để triển khai việc này hoàn hảo” viên sỹ quan liên bang lo lắng
“Tốt hơn nên làm điều đó ngoài máy bay” Clark nói
“Muy bien/ rất tốt, senor. Anh nghĩ chúng có thể được trang bị vũ khí không?”
“Thực ra tôi không biết. Mang theo súng khi du lịch có thể rất nguy hiểm”
“Có phải chuyện này liên quan đến…Denver?”
Clark nhìn quanh và gật đầu “Chúng tôi nghĩ vậy”
“Sẽ rất thú vị khi xem những người như vậy trông như thế nào” tất nhiên viên thám tử đề cập đến việc nhìn tận mắt. Anh ta đã nhìn thấy những bức ảnh
Chiếc DC-10 đậu trên đường băng với cả 3 động cơ bị ngắt. Lối lên máy bay di chuyển vài bước chân trước khi nó tiếp cận với cửa trước của máy bay.
“Họ ngồi trên khoang hạng nhất” John nói một cách không cần thiết
“Sí/ Phải. Bên hàng không nói có 15 khách hạng nhất và được yêu cầu giữ lại. Anh sẽ thấy, senor Clark, chúng tôi biết làm việc của mình”
“Tôi không nghi ngờ gì điều đó. Tha lỗi cho tôi nếu tôi đã tạo ra ấn tượng đó, Teniente/ Trung úy”
“Anh là CIA, hay không?”
“Tôi không được phép nói điều đó”
“Vậy thì tất nhiên anh là CIA. Các anh sẽ làm gì với họ?”
“Chúng tôi sẽ nói chuyện” Clark đơn giản trả lời. Tiếp viên hàng không mở cửa cabin. Hai sỹ quan cảnh sát liên bang đứng bên trái và phải cánh cửa, áo khoác mở ra. Clark cầu mong nơi này không có màn đấu súng. Mọi người bắt đầu ra ngoài và những tiếng chào hỏi thông thường vang lên ở khu vực chờ
“Chính xác rồi” Clark lặng lẽ nói. Viên trung úy cảnh sát chỉnh thẳng chiếc cà vạt ra tín hiệu cho những người ở cửa. Clark để ý, Qati trông ốm yếu và tái nhợt. Có lẽ đã trải qua một chuyến bay rất tệ. Anh bước ra rào chắn. Chavez làm theo, mỉm cười và chào một hành khách đang bối rối nhìn họ đầy tò mò
“Ernesto!” John nói, chạy về phía hắn “Tôi sợ tôi đã nhầm người…” Clark chạy qua người hành khách từ Miami. Ghosn phản ứng chậm, khi hắn nhận ra mình phải trốn thì đã bị ném từ phía sau và bị một cảnh sát dí súng vào đầu, một người khác còng tay và kéo khỏi mặt đất
“Chà, Mình sẽ là thằng khốn đây” Chavez nói “Mày là thằng với cuốn sách đó! Chúng ta đã gặp nhau trước đây, em yêu”
“Qati” John nói với người kia. Tất cả bọn họ đều đã bị hạ. Không ai trang bị vũ khí “Tôi muốn gặp anh nhiều năm nay rồi” Clark tìm thấy vé máy bay của bọn chúng. Cảnh sát sẽ thu thập hành lý, âm thầm áp giải họ đi. Hành khách doanh nhân và du lịch không biết chuyện gì xảy ra cho đến khi họ được người thân và bạn bè kể lại vài phút sau đó
“Rất mượt, trung úy” John nói viên sỹ quan cấp cao
“Như tôi nói, chúng tôi biết việc của mình”
“Anh có thể cho người của mình gọi đến đại sứ quán và báo với họ rằng chúng ta đã bắt được cả hai đều còn sống”
“Tất nhiên” 8 người đàn ông đợi trong một căn phòng nhỏ cho đến khi các túi hành lý đưa đến. Trong đó có thể có bằng chứng và họ cũng chẳng vội vàng gì. Viên trung úy cảnh sát Mexico cẩn thận kiểm tra từng khuôn mặt nhưng không thấy sự khác biệt gì so với hàng trăm khuôn mặt của kẻ sát nhân mà anh ta từng gặp. Anh ta hơi thất vọng, dù vốn đã nhận được nhiều thông tin hơn vì là cảnh sát liên quan thực hiện nhiệm vụ. Hành lý được khám xét nhưng không tìm thấy bất kỳ thứ gì khác ngoài mấy loại thuốc được kê đơn – đã được kiểm tra và xác nhận không phải ma túy. Cảnh sát cho họ mượn một chiếc xe van tử tế để lái đến máy bay Gulfstream
“Hy vọng các anh thích chuyến đi tới Mexico” viên trung sỹ nói khi chia tay
“Cái quái gì đang diễn ra ở đây thế?” viên phi công hỏi. Dù mặc quần áo thường phục nhưng cô ấy là thiếu tá bên không quân
“Để tôi giải thích theo cách này” Clark nói “Chiếc máy bay của cô sẽ bay từ sân bay này đến Andrews. Mr. Chavez và tôi sẽ phỏng vấn hai quý ông này ở phía sau. Cô sẽ không nhìn, không nghe, không nhớ bất kỳ điều gì xảy ra ở phía sau”
“Cái quái….”
“Hãy suy nghĩ đi, thiếu tá. Tôi không muốn cô suy nghĩ bất cứ điều gì về chuyện này. Có cần tôi phải đích thân giải thích lại lần nữa không?”
“Không, sir”
“Vậy thì hãy ra cmn khỏi đây nào” viên phi công chính và phụ bước lên phía trước. Hai kỹ thuật viên liên lạc ngồi cùng với họ tại khoang điều khiển và kéo tấm màn ngăng giữa họ và cabin chính
Clark quay lại thấy hai vị khách đang trao đổi nhau cái nhìn. Chuyện đó không tốt rồi. Anh xét cà vạt của Qati và bịt mắt hắn lại. Chavez cũng làm tương tự với người kia. Tiếp theo cả hai đều bị bịt miệng và Clark đi về phía trước để lấy vài cái nút tai. Cuối cùng, họ để hai người kia ngồi ở ghế xa nhất cho phép với cabin. John để máy bay cất cánh trước khi thực hiện bất cứ điều gì. Sự thật thì anh rất ghét tra tấn, nhưng anh cần thông tin ngay bây giờ và anh chuẩn bị làm bất cứ điều gì để lấy được nó
* * * * * *
“Ngư lôi trong nước!”
“Chúa ơi, nó ở ngay sau đuôi chúng ta” Ricks quay lại
“Vận tốc nhanh nhất có thể, rẽ trái hướng 2-7-0. XO, chuẩn bị bắn trả!”
“Vâng! Chuẩn bị bắn” Claggett nói “1-8-0, điểm bắn 3000 yard, độ sâu 200”
“Chuẩn bị!”
“Nhắm và bắn!”
“3 quả ngư lôi đã bắn, sir” đây là một chiến thuật tiêu chuẩn. Bắn ngư lôi vào nhau ít nhất cũng có thể giúp đối phương cắt dây điều khiển ngư lôi của họ. Ricks đã vào phòng sonar
“Bệ phóng ngư lôi đã biến mất, sir và không nghe thấy gì. Tiếng ồn trên mặt biển….”
“Lặn sâu được không?” Ricks hỏi Claggett “tiếng ồn trên mặt biển có thể là bạn tốt nhất của chúng ta”
“Ok, Dutch….cậu đã đúng trước đây, tôi đang nhẽ phải động cơ ngoài”
“Tin nhắn từ ELF, sir – hủy bỏ SNAPCOUNT, sir”
“Hủy bỏ?” Ricks hoài nghi hỏi lại
“Đã hủy bỏ, vâng, sir”
“Chà, đó không phải là tin tốt sao” Claggett nói
* * * * * *
“Giờ thì sao?” Tacco hỏi. Bức điện trong tay ông giờ chẳng có nghĩa lý gì
“Sir, cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy tên khốn đó”
“Tiếp tục theo dõi”
“Sir, hắn bắn vào Maine”
“Tôi biết, nhưng tôi không thể bắn trả”
“Thật điên rồ, sir”
“Chắc chắn cmn là thế” viên sỹ quan chiến thuật/ Tacco đồng ý
* * * * * *
“Tốc độ?”
“6 hải lý, sir- buồng lái báo hỏng ổ trục rất nặngm sir”
“Nếu chúng ta cố gắng thêm một chút nữa..”Ricks cau mày.
Clagett gật đầu “….toàn bộ thân tàu sẽ tan rã. Tôi nghĩ đã đến lúc khởi động một số thiết bị gây nhiễu”
“Làm đi”
“Phòng 5 inch, khởi động rộng ra” Claggett quay lại phía sau “Chúng ta không đủ nhanh, đổi hướng cũng vô ích”
“Tôi nghĩ tỷ lệ thành công và thất bại là 50/50”
“Có thể tệ hơn. Anh nghĩ sao họ lại hủy bỏ SNAPCOUNT?” vị XO hỏi, chăm chăm nhìn vào thiết bi sonar
“X, tôi đoán nguy cơ chiến tranh đã qua…..tôi đã không làm tốt, phải không?”
“Cứt thật, thuyền trưởng, ai mà nghĩ đến trường hợp này chứ?”
Ricks quay lại “cảm ơn X”
“Ngư lôi giờ vẫn đang hoạt động, chế độ xung hướng 1-6-0”
“Ngư lôi, American Mark 48, hướng 3-4-5, vừa hoạt động!”
“Chạy hết tốt lực, giữ huowgns như cũ” Dubinin ra lệnh
“Gây nhiễu không?” sỹ quan Starpom (ngang với XO bên tàu Mỹ) hỏi
Viên thuyền trưởng lắc đầu “Không, không….chúng ta đang ở bên trong phạm vi tìm kiếm của nó….và thiết bị đó sẽ gây sự chú ý. Điều kiện thời tiết trên mặt biển sẽ giúp chúng ta. Chúng ta không mong đợi chiến đấu trong thời tiết xấu thế này” Dubinin nói thẳng “Các thiết bị sẽ khó hoạt động”
“Thuyền trưởng, tôi nhận được tín hiệu vệ tinh – tin nhắn cho toàn lực lượng ‘hãy ngừng giao tranh với bất kỳ thế lực thù địch nào, chỉ hành động tự vệ’”
“Tôi sẽ ra tòa đấy” Valentin Borissovich Dubinin lặng lẽ nhận xét
“Anh không làm gì sai cả. Anh phản ứng đúng trong mọi trường hợp….”
“Cảm ơn. Tôi hy vọng cậu sẽ làm chứng cho điều đó”
“Thay đổi tín hiệu -đổi hướng, ngư lôi đã quay về hướng tây” viên trung úy Rykov nói “Chắc hẳn nó đã được lập trình ban đầu để lái sang phải”
“Cảm ơn chúa nó không rẽ trái. Tôi nghĩ chúng ta đã sống sót. Giờ, miễn là ngư lôi của chúng ta có thể bắn trượt….”
“Sir, nó vẫn tiếp tục đến gần. Ngư lôi đó có thể đang tìm kiếm chúng ta, tiếp tục ra tín hiệu xung”
“Còn chưa đầy 2000 yard” Ricks nói
“Phải” Claggett đông ý “Bắn thêm một số thiết