← Quay lại trang sách

Chương 43 SỰ TRẢ THÙ CỦA MOEDRED

Dubinin có rất ít lựa chọn trong vấn đề này. Ngay khi ông chắc chắn ngư lôi Mỹ bị hạ, ông cho nâng ăng ten vệ tinh và báo cáo tình hình. Tàu Orion của Mỹ thả các phao nổi xung quanh ông nhưng không tấn công, khẳng định thêm ấn tượng rằng ông gần như phạm phải tội không khác gì với tội giết người. Ngay khi nhận được tín hiệu, ông quay lại và hướng theo hướng vụ nổ. Một thủy thủ không thể làm gì khác hơn

TỔNG THỐNG FOWLER: TÔI RẤT TIẾC PHẢI THÔNG BÁO RẰNG MỘT TÀU NGẦM LIÊN XÔ, SAU KHI BỊ TẤN CÔNG, ĐÃ PHẢN CÔNG MỘT TÀU NGẦM MỸ, CÓ LẼ ĐÃ GÂY HƯ HẠI CHO NÓ. CÓ VẺ NHƯ CHUYỆN NÀY ĐÃ XẢY RA NGAY TRƯỚC KHI TÔI RA LỆNH NGỪNG BẮN. TÔI KHÔNG BÀO CHỮA CHO SỰ VIỆC NÀY. SỰ VIỆC SẼ ĐƯỢC ĐIỀU TRA VÀ NẾU ĐIỀU NÀY LÀ SỰ THẬT, VIÊN THUYỀN TRƯỞNG CỦA TÀU NGẦM CHÚNG TÔI SẼ BỊ NGHIÊM TRỊ

“Thế nào?”

“Thưa tổng thống, tôi nghĩ chúng ta nói rằng đã biết, cảm ơn ông ấy và tạm thời để chuyện đó sang một bên, sir” Ryan trả lời

“Tôi đồng ý, cảm ơn” Đường dây điện thoại lại ngắt

“Đó là tàu của tôi” Rosselli gầm lên

“Phải” Ryan nói “Rất tiếc khi nghe thấy điều đó. Tôi đã có thời gian trên tàu ngầm, với Bart Mancuso, nhân thể, ông có biết anh ấy không?”

“Anh ta là chỉ huy hạm đội ở Bangor”

Ryan quay lại “Ồ? Tôi không biết. Tôi xin lỗi, thuyền trưởng, nhưng chúng ta còn có thể làm gì khác?”

“Tôi biết” Rosselli lặng lẽ nói “Nếu may mắn, có thể họ cứu được các thủy thủ….”

* * * * * *

Jackson gần như sắp hết nhiêu liệu và sẵn sàng bay về.. Lệnh mới được đưa ra khi nhóm tấn công Theodore Roosevelt đã chọn vị trí Alpha Strike cho cuộc tấn công và chuẩn bị ra lệnh cho tất cả các máy bay cất cánh. Cụm tác chiến ngay lập tức tăng tốc độ, tăng khoảng cách giữa đội hình chiến hạm của Mỹ và Liên Xô. Không có vẻ gì là Jackson thích chạy trốn. Máy bay trinh sát Hawkeye phát ra âm thanh báo động rằng tàu sân bay Liên Xô đã chuyển hướng về phía Tây – có lẽ đang chuẩn bị tấn công theo hướng gió xuôi. Có bốn chiếc máy bay chiến đấu trên không, nhưng chúng chỉ bay vòng quanh nhóm chiến đấu đang tiến về phía tây. Các radar tìm kiếm của họ đã được bật, nhưng các radar tên lửa của họ đã tắt. Anh y hiểu rằng đây có thể là một dấu hiệu tốt, đáng hy vọng

Và thế, Robby tự nhủ, kết thúc cuộc chiến thứ hai của mình và nếu đó là chuyện xảy ra…anh quay đầu chiếc Tomcat, với Sanchez ngồi bên và thêm 4 chiếc F-14 bay vòng quanh, để mắt canh gác trong vài giờ tới.

Khi Jackson tiếp đất, anh tình cờ nhìn thấy chiếc trực thăng cứu hộ đáp xuống trước mặt. Ngay khi anh bước máy bay, ba người đã được đưa đến bệnh viện trên tàu. Anh bước tới ngay để xem họ là ai và chuyện gì đã xảy ra. Vài phút sau, anh biết ằng mình sẽ không được sơn bất kỳ lá cờ chiến thăng nào lên máy bay. Không thể làm thế với những chuyện thế này

* * * * * *

Berlin dịu xuống nhanh hơn tưởng tượng của tất cả mọi người. Lực lượng tăng viện của Lữ đoàn Thiếp giáo số 11 của Quân đội Hoa Kỳ vừa đi được 30km thì nhận được lệnh dừng cuộc tiến công, họ rời khỏi tàu hỏa (autobahn) và đứng đợi ở đó. Tại Berlin, quân Mỹ lần đầu tiên được lệnh rút về phía tây của doanh trại. Người Nga cử bộ binh kiểm tra tình hình nhưng vì không có lệnh tái khởi động cuộc tấn công, họ vẫn giữ nguyên vị trí,. Không bao lâu sau khi một dàn đông xe cảnh sát đổ vào khu vực này, và cảnh sát đông hơn rất nhiều so với những người lính đang bàng hoàng. 20 phút sau khi quân Mỹ bắt đầu di chuyển, các liên lạc được tái thiết lập với Moscow và người Nga bắt đầu rút về vị trí phòng thủ. Một nhóm các xác chết không thể giải thích được đã được tìm thấy, bao gồm trung đoàn trưởng, phó chỉ huy và ba lính tăng, tất cả đều bị bắn chết bằng súng lục. Nhưng phát hiện quan trọng nhất là của một cảnh sát Berlin. Anh ta là người đầu tiên kiểm tra chiếc xe tải và chiếc xe chỉ huy vốn bị xé toạc thành từng mảnh bởi khẩu đạn pháo 25 mm Bradley. Những “Người Nga” trên xe toàn bộ bị chết, nhưng không ai có chứng minh thư. Viên cảnh sát ngay lập tức gọi cứu viện, cứu viện xuất hiện ngay sau đó. 2 khuôn mặt trong đó rất quen thuộc với viên cảnh sát nhưng anh ta nhất thời không nhớ nổi là ai

* * * * * *

“Jack”

“Xin chào Arnie, ngồi đi”

“Chuyện gì thế Jack?” Ryan lắc đầu. Anh đang cảm thấy chóng mặt. Lý trí nói với anh rằng hơn 60.000 người đã chết, nhưng dù thế,anh vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì đã ngăn được thảm thọa tệ hơn thế hàng trăm lần và giờ anh cảm thấy mình như trong trạng thái say rượu nhẹ

“Tôi vẫn chưa thật sự rõ mọi chuyện, Arnie. Anh biết phần quan trọng nhất rồi”

“Tổng Thống có vẻ rất tức giận”

Một tiếng khịt mũi “Anh phải nên nghe ông ta khoảng 2 giờ trước. Arnie, ông ta mất trí rồi”

“Tệ đến thế sao?”

Jack gật đầu “Tệ đến thế đấy” anh dừng lại một chút “Có thể chuyện đó xảy đến với bất kỳ ai, có thể anh không mong đợi một người có thể đương đầu với chuyện này, nhưng…nhưng đó là công việc của ông ấy, người anh em’

“Cậu biết không, ông ấy từng nói với tôi rằng ông ấy rất biết ơn Reagan và những người khác vì những thay đổi trong quan hệ Xô-Mỹ, khiến những sự kiến kiểu thế này hầu như không thể xảy ra nữa”

“Nghe này, người anh em, ngày nào những thứ chết tiệt đó còn tồn tại, thì nó còn có khả năng xảy ra”

“Cậu chủ trương giải trừ quân bị?” van Damm hỏi. Ryan lại nhìn lên. Cơn chóng mặt giờ đã biết mất

“Từ rất lâu rồi tôi đã không nhìn vào những vì sao nữa. Những gì tôi muốn nói là, nếu có thể, anh cần phải cmn nghĩ về chuyện đó, tất cả các khả năng. Ông ấy thì không. Ông ấy thậm chí còn không nhìn vào trận chiến mà chúng ta đang tham gia vào. Ông ấy cứ cmn chắc chắn rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra. Chà, nó đã xảy ra rồi đấy, phải không?”

“Liz đã làm thế nào?”

“Đừng hỏi. Boss cần những lời khuyên tốt và cô ta không làm được”

“Và cậu?”

“Ông ta không nghe tôi, và tôi đoán một phần là lỗi của tôi”

“Này, chuyện đó đã qua rồi”

Jack lại gật đầu “Ừ”

“Ryan, có cuộc gọi cho anh” Jack nhấc điện thoại “Ryan đây. ừ, được rồi, nói chậm thôi” anh lắng nghe vài phút, ghi chép vào sổ “Cảm ơn John”

“Chuyện gì đó?”

“Một lời thú tội. Máy bay trực thăng sẵn sàng chưa?”

“Trên sân đậu, ngay bên kia” Một trong những đặc vụ nói. Đó là chiếc VH-60. Ryan trèo lên cùng với van Damm và 3 đặc vụ. Chiếc trực thăng bay đi tức thì. Bầu trời thật trong xanh. Gió dù vẫn mạnh nhưng các ngôi sao đã lấp ló ở phía tây

“Phó tổng thống đâu?” van Damm hỏi

“Kneecap” một đặc vụ trả lời “ông ấy đã ở đó hơn sáu giờ cho đến khi chúng tôi có thể xác nhận rằng chuyện này kết thúc”

Jack thậm chí không nghe cuộc nói chuyện. Anh đeo thiết bị bảo vệ tai và tận dụng cơ hội để dựa vào lưng ghế, ngắm nhìn quang cảnh từ trên không. Anh thấy, chiếc trực thăng này có một quầy bar. Đúng là cách thực sự thoải mái để đi du lịch.

* * * * * *

“Họ muốn khởi động một cuộc chiến tranh hạt nhân?” Chavez hỏi

“Đó là những gì chúng nói” Clark rửa tay. Cũng không tệ đến thế Anh chỉ bẻ gẫy 4 ngón tay của Qati. Cách làm việc với mấy xương bị gãy đã thực sự mang lại hiệu quả. Ghosn – giờ họ đã biết tên hắn – khó nói chuyện hơn, nhưng câu chuyện của cả hai gần giống nhau

“tôi cũng nghe được như thế, người anh em, nhưng..”

“ừ, mấy thằng khốn tham vọng, phải không?”

Clark cho vài viên đá vào túi, anh bước ra phía sau và đặt nó vào tay Qati. Giờ anh đã có thông tin và anh không phải là kẻ tàn bạo. Anh nghĩ, điều hợp lý nhất cần làm là ném cả hai ra khỏi máy bay vào thời điểm này, nhưng đó không phải việc của anh. Cả hai kẻ khủng bố đều bị trói chặt trên ghế. Clark lấy một chiếc ghế ngồi sau để có thể để mắt đến cả hai. Cả hành lý của họ ở đó nữa. Vì có thời gian nên anh quyết định kiểm tra lại hành lý

* * * * * *

“Xin chào, Ryan” Tổng thống nói mà không đứng lên “Chào Arnie”

“Ngày tệ quá, Bob” van Damm mở đầu

“Rất tệ” người đàn ông đó như già hàng chục tuổi. Nghe thì có vẻ sáo rỗng nhưng đúng là thế. Da ông ta trở nên đồi mồi, đôi mắt hõm sâu, quầng thâm đen bao quanh. Dù là một người rất chải chuốt nhưng mái tóc ông ta giờ rối bù

“Ryan, anh đã bắt được họ?”

“Vâng, sir, hai sỹ quan hiện trường của chúng tôi đã bắt họ ở Thành phố Mexico. Tên họ là Ismael Qati và Ibrahim Ghosn. Ngài biết Qati là ai rồi. Chúng tôi đã truy lùng gã đó từ lâu. Hắn ta là một phần của vụ đánh bom ở Beirut, hai tai nạn máy bay, rất nhiều vụ khác nữa, chủ yếu liên quan đến Israel. Ghosn là một trong những lính của hắn, chắc chắn là một kỹ sư có bằng cấp. Bằng cách nào đó họ có thể lắp ráp vũ khí hạt nhân này”

“Ai tài trợ cho bọn họ?” Tổng thống hỏi

“chúng tôi- người của chúng tôi- phải trừng phạt họ một chút để khai thác thông tin. Sir, về mặt kỹ thuật, nó là một sự vi pham luật….”

Ánh mắt Fowler chợt lóe, bắt đầu lại tức giận “Tôi tha thứ cho họ. Tiếp tục đi”

“Sir, họ nói rằng, ừ, chiến dịch này được tài trợ và hỗ trợ bởi Ayatolla Mahmoud Haji Daryaei”

“Iran” Không phải là câu hỏi mà là một tuyên bố. Đôi mắt Fowler gần như bốc cháy

“Chính xác, như ngài biết, Iran chắc chắn không vui với các hành động của chúng ta ở Vùng Vịnh và….sir, theo như người của chúng tôi thì đây là những gì họ nói: Kế hoạch gồm 2 bước. Bước thứ nhất là nổ bom ở Denver. Bước thứ hai là bạo động ở Berlin. Họ có một gã khác làm việc cho mình, Günther Bock, cự thành viên của nhóm Red Army Faction, vợ hắn bị người Đưc bắt năm ngoái và sau đó đã treo cổ tự tử. Thưa tổng thống, mục đích của họ là kích động chúng ta và Liên Xô tham gia vào một cuộc chiến tranh hạt nhân – hoặc ít nhất là phá hủy mối quan hệ hai nước nhằm khôi phục tình trạng hỗn loạn ở Vùng Vịnh. Điều đó sẽ phục vụ cho lợi ích của Iran – hoặc Daryaei mong thế”

“Họ lấy vũ khí đó ở đâu?”

“Họ nói là nó của Israel- từng thuộc về Israel” Ryan sửa “Rõ ràng nó bị thất lạc năm 1973. Chúng ta phải xác minh với người Israel nhưng thông tin này có lý. Chất Plutonium được sản xuât ở Savannah River và có lẽ một phần lớn MUF (tổn thất vật chất chưa được tính đến) ở đó. Từ lâu, chúng ta đã nghi ngờ rằng thế hệ vũ khí hạt nhân đầu tiên của Israel được lắp ráp từ vật liệu của chúng ta”

Fowler đứng dậy “Anh đang nói với tôi rằng tên khốn chết tiệt đó đó làm việc này -và giết 100.000 người Mỹ vẫn chưa đủ! Hắn cũng muốn bắt đầu một cuộc chiến tranh hạt nhân!”

“Đó chính là thông tin, sir”

“Hắn ở đâu?”

“Thực ra, thưa tổng thống, chúng ta biết về ông ta khá rõ. Ông ta đã ủng hộ nhiều nhóm khủng bố. Ông ta là tiếng nói to nhất bên phía Hồi giáo chống lại Hiệp ước Vatican, nhưng danh tiếng của ông ta bị giảm sút kể từ khi hiệp ước có hiệu lực, nhưng điều đó chưa ảnh hưởng nhiều đến khả năng thực tế của ông ta. Daryaei sống ở Qum tại Iran. Nhóm chính trị của ông ta hiện đang mất một số quyền lực và từng có âm mưu ám sát ông ta”

“Câu chuyện của hai kẻ khủng bố này có đáng tin không?”

“Có, thưa tổng thống, đáng tin cậy”

“Anh nghĩ Daryaei có thể làm được điều thế này không?”

“Căn cư hồ sơ, sir, tôi phải nói rằng ông ta có khả năng làm điều đó. Có”

“Ông ta sống ở Qum?”

“Chính xác, đó là một thành phố có lịch sử tôn giáo lâu đời, rất quan trọng đối vơi những người Shi’a theo đạo Hồi. Tôi không biết chính xác số dân, khoảng hơn 100.000”

“Ông ta sống ở khu vực nào tại Qum?”

“Đó là vấn đề. Ông ta di chuyển rất nhiều. Ông ta suýt bị giết chết năm ngoái và rút ra bài học từ đó. Nghe nói, không bao giờ ngủ cùng một nơi hai lần. Ông ta sống ở thành phố đó nhưng tôi không thể cung cấp vị trí chính xác với sai số dưới 1 dặm”

“Ông ta đã làm điều này?”

“Có vẻ như vậy, thưa tổng thống. Đó là thông tin tốt nhất chúng tôi có”

“Nhưng anh không thể xác định vị trí của anh ta dưới sai số 1 dặm”

“Vâng, sir”

Fowler trầm ngâm vài giây trước khi nói, nhưng khi nghe ông ta nói, Ryan thấy máu mình như đông lại “Như vậy là đủ rồi”

TỔNG THỐNG NARMONOV: CHÚNG TÔI ĐÃ BẮT ĐƯỢC NHỮNG KẺ KHỦNG BỐ VÀ XÁC ĐỊNH PHẠM VI HÀNH ĐỘNG CỦA CHÚNG….

* * * * * *

(Chú thích: Moedred là nhân vật trong Truyền thuyết vua Arthur, được biết đến như là con rơi của vua Arthur và người chị họ Morgause, kẻ phản bội đã giao chiến với Vua Arthur ở Camlann, cuối cùng tử trận nhưng cũng khiến Arthur bị trọng thương và chết)

“Có thể không?”

“Có, tôi nghĩ là có thể” Golovko trả lời “Daryaei là một kẻ mất trí. Ông ta rất hận người Mỹ”

“Mấy thằng man rợ đó cố gắng dụ chúng ta vào…”

“Hãy để họ xử lý” Golovko khuyện “Bọn chúng xứng đáng với những mất mát đó”

“Cậu biết ông ta muốn làm gì?”

“Vâng, đồng chí tổng thống, cũng như ngài biết”

* * * * * *

TỔNG THỐNG FOWLER: CHO ĐẾN KHI XÁC MINH BẰNG CHỨNG, TÔI SẼ COI LIÊN LẠC CUỐI CÙNG CỦA NGÀI LÀ SỰ THẬT. CHÚNG TÔI VÔ TỘI. BẤT KỂ HÀNH ĐỘNG NÀO CÁC NGÀI CẢM THẤY CẦN THIẾT, CHỨNG TÔI SẼ KHÔNG PHẢN ĐỐI BÂY GIỜ HOẶC TRONG TƯƠNG LAI. NHỮNG KẺ ĐIÊN ĐÓ MUỐN TIÊU DIỆT CẢ HAI ĐẤT NƯỚC CHÚNG TA. HÃY CHO BỌN CHÚNG XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI

“Chúa ơi, Andruska” Ryan thì thầm. Đó là môt thông điệp rõ ràng! Tổng thống đọc bức điện khong nói một lời.

Ryan luôn có ấn tượng rằng Narmonov kiểm soát được cảm xúc của mình nhưng bây giò có vẻ như không phải vậy. Fowler ngồi như tượng trên ghế, đôi mắt lạnh lùng nhìn quanh phòng

“Cả thế giới sẽ phải học được bài học từ việc này” Fowler nói “Tôi sẽ đảm báo không ai dám làm điều này lần nữa”

Một điện thoại khác vang lên “Thưa tổng thống, FBI, sir”

“Tôi nghe đây?”

“Thưa tổng thống, tôi là Murray, chúng tôi vừa có tin khẩn từ Bundeskriminalamt (Văn phòng Cảnh sát Hình sự liên bang Đức), rằng họ vừa tìm thấy thi thể của Günther Bock ở Đông Berlin, mặc đồng phục của một đại tá quân đội Nga. Có 9 người khác mặc đồ tương tự, trong đó có một người được cho là đại tá của cảnh sát mật Đông Đức (Stasi) trước đây. Lời khai chúng tôi nhận được từ Qati và người còn lại chứng thực điều đó, sir”

“Murray, tôi muốn nghe quan điểm từ anh. Anh tin vào lời thú tội này?”

“Sir, Nói chung, khi chúng tôi bắt được những kẻ này, chúng như búp măng. Tất cả đều thú nhận như đổ đậu trong ống. Không giống như Mafia có luật Omerta”

“Cảm ơn, Mr. Murray” Fowler nhìn lên Ryan “Thế nào?”

“Có vẻ như chúng ta nắm được thông tin thực sự từ bọn họ”

“Vậy thì chúng ta lại đồng ý với nhau” Fowler nấn nút SAC (Phòng Không quân Chiến lược) “Tướng Fremont?”

“Vâng, thưa tổng thống?”

“Nếu ông nhắm bắn một tên lửa, sẽ mất bao lâu? Tôi muốn tấn công một thành phố của Iran”

“Cái gì?”

“Tôi sẽ để phó giám đốc CIA Ryan giải thích”

“Mấy thằng khốn nạn đó” Fremont gầm lên khắp văn phòng nghe thấy

“Phải, tướng quân và tôi định bắt người đã làm điều này và sẽ bắt được ông ta theo cách gửi thông điệp mà không ai có thể quên. Nhà lãnh đạo Iran này đã phạm phải tội ác chiến tranh chống lại Hoa Kỳ. Tôi dự định trả đũa một cách thích đáng.Tôi muốn tên lửa đó bắn vào Qum. Sẽ mất bao lâu để thực hiện?”

“Ít nhất 10 phút, sir, để tôi, ừm, kiểm tra với đội điều hành cấp dưới” Vị C IN C-SAC (Tổng Tư lệnh Lực lượng Không quân Chiến lược) tắt micro “Chúa ơi”

“Pete” phó tổng tham mưu trưởng phụ trách hoạt động nói “Tổng thống nói đúng. Tên khốn đó đã gần như giết chết tất cả….chúng ta và người Nga! Chỉ vì lợi ích, chỉ vì lợi ích chính trị!”

“tôi không thích điều này”

“Anh phải nhắm lại các mục tiêu tên lửa. Tôi đề nghị 1 quả Minuteman-III bắn ra từ Minot. Ba đầu đạn RV sẽ rơi xuống nơi đó. Tôi sẽ cần 10 phút” Fremond gật đầu

“Tổng thống, ngài có thể đợi một chút”

“Không, tôi sẽ không đợi. Ryan, anh biết chúng đã làm gì, biết lý do tại sao Đó là một hành động chiến tranh…”

“Một hành động khủng bố, sir”

“Khủng bố do nhà nước bảo trợ là chiến tranh – đó chính là báo cáo của chính cậu đã viết 6 năm trước!”

Jack không ngờ Fowler đọc báo cáo đó và anh ngạc nhiên cứ như thể anh đang tự bắn vào chân “Chà, vâng, sir, tôi đã viết thế, nhưng….”

“Gã khốn khiếp đó đã cố giết….thực sự giết hàng ngàn người Mỹ, và cố gắng gài bẫy chúng ta và người Nga giét thêm 200 triệu người nữa! Hắn đã gần như thành công”

“Vâng, sir, điều đó cũng đúng, nhưng…” Fowler giơ tay lên cắt lờn và tiếp tục với giọng điệu khuôn mẫu của một người đàn ông cương quyết.

“Đó là môt hành động chiến tranh. Tôi sẽ đáp trả thích đáng. Quyết định như thế. Tôi là tổng thống. Tôi là Tổng Tư Lệnh. Tôi chính là người đánh giá và hành động dựa trên an toàn và an ninh của Hoa Kỳ. Tôi quyết định các hành động quân sự của đất nước này. Người đàn ông này đã thảm sát hàng ngàn công nhân Mỹ và sử dụng một quả bom vũ khí hạt nhân để làm điều đó. Tôi đã quyết định rằng tôi sẽ đáp trả thích đáng. Đó là quyền và nghĩa vụ của tôi theo Hiến Pháp”

“Ngài tổng thống” van Damm nói “người dân Mỹ…”

Cơn giận của Fowler lại bùng lên, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi “người dân Mỹ sẽ yêu cầu tôi hành động! Nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Tôi phải hành đồng, tôi phải đáp trả hành động này…chỉ để chắc chắn nó sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa”

“Xin hãy suy nghĩ lại, sir”

“Arnold, tôi đã suy nghĩ rồi” Ryan nhìn qua Pete Connors và Helen D’Agustino. Cả hai đều có kỹ năng tinh tế ẩn dấu cảm xúc. Những người còn lại trong phòng đều ủng hộ mục đích của Fowler, và Jack biết anh không phải là người duy nhất phải thuyết phục người đàn ông này. Anh nhìn đồng hồ và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp

“Thưa tổng thống, tôi là Tướng Fremont”

“Tôi nghe đây, tướng quân”

“Sir, chúng tôi đã nhắm một quả tên lửa Minuteman-III ở Bắc Dakota vào mục tiêu chỉ định. Tôi…sir, ngài đã suy nghĩ kỹ về điều này chưa?”

“Tướng quân, tôi là Tổng tư lệnh. Quả tên lửa đó đã sẵn sàng phóng chưa?”

“Sir, thủ tục phóng sẽ cần 1 phút kể từ khi ngài ra lệnh”

“Lệnh đã được đưa ra”

“Sir, chuyện không đơn giản như thế. Tôi cần một kiểm tra ID.Tôi cần ngài đưa nó ra, sir?

Fowler thò tay vào ví và lấy ra một thẻ nhựa, giống như một thẻ tín dụng. Trên đó là mười bộ số có tám chữ số khác nhau. Chỉ Fowler biết ông ta cần đọc số nào “3-3-6-0-4-2-0-9”

“Sir, tôi xác nhận số nhận dạng của ngài. Tiếp theo, thưa tổng thống, lệnh phải được xác nhận”

“Cái gì?”

“Sir, quy tắc xác nhận 2 người phải được áp dụng. Trong trường hợp là một cuộc tấn công ngầm, tôi có thể là người thứ hai, nhưng vì đây không phải trường hợp đó, có ai đó trong danh sách của tôi phải xác nhận lệnh”

“tôi có Chánh văn phòng ở ngay đây”

“Sir, không được. Theo quy định, nó phải nằm trong danh sách được quốc hội thông qua và phê chuẩn- thượng nghị viện- giống như một bộ trưởng nội các”

“Tôi có trong danh sách” Jack nói

“Phải đó là Ryan, DDCI?”

“Chính xác, tướng quân”

“Phó giám đốc CIA Ryan, đây là CIN C-SAC” Fremont nói giống như trọng robot được sử dụng trong các lệnh của SAC “Sir, tôi vừa nhận được lệnh phóng hạt nhân. Tôi cần ông xác nhận lệnh đó, nhưng trước hết, tôi cũng cần ông độc số nhận dạng của mình, sir. Liệu ông có thể vui lòng đọc mã số nhận dạng?”

Jack rút ID của mình và đọc nhóm số nhận dạng, Ryan có thể nghe thấy Fremont hoặc một trong những người của ông đang lật trang sách hướng dẫn

“Sir, tôi xác nhận số nhận dạng của ông là Tiến sỹ John Patrick Ryan, Phó giám đốc cơ quan tình báo quốc gia” Jack nhìn Fowler. Nếu anh không làm thế, tổng thống sẽ đi tìm ai đó khác. Chuyện đó thật đơn giản, phải không? Và liệu có phải Fowler sai…ông ta thực sự có sai?

“Đó là trách nhiệm của tôi, Jack” Fowler nói, đứng bên cạnh Ryan, đặt một tay lên vai Jack “Cậu chỉ cần phải xác nhận nó”

“Tiến sỹ Ryan, đây là CIN C-SAC, tôi lặp lại, sir, tôi có lệnh phóng hạt nhân từ Tổng Thống, và tôi yêu cầu xác nhận, sir”

Ryan nhìn vị tổng thống của mình, rồi cúi người về phía micro. Anh cố gắng hiets thở rồi nói “C IN C-SAC, đây là John Patrick Ryan, tôi là DDCI” Jack dừng lại, rồi sau đó nói nhanh “Sir, tôi không xác nhận lệnh này. Tôi lặp lại, tướng quân, đây không phải là lệnh phóng hợp lệ. Xin hãy trả lời xác nhận”

“Sir, tôi hiểu rằng ngài từ chối xác nhận mệnh lệnh”

“Chính xác” Jack nói, giọng anh trở nên mạnh mẽ hơn “Tướng quân, thẩm quyền của tôi là thông tin đến ông ông rằng theo quan điểm của tôi, tổng thống đang không sáng suốt. Tôi lặp lại, tổng thống đang không làm chủ được mình. Tôi khuyến cáo ông nên xem xét nếu có một lệnh phóng khác được cố gắng tiến hành” Jack chống tay lên bàn, hít thở thật sâu và đột ngột đứng thẳng dậy

Fowler phản ứng chậm, nhưng vẫn phản ứng. Ông ta áp mặt mình vào mặt Jack “Ryan, tôi ra lệnh cho anh…”

Cảm xúc của Jack cuối cùng đã bùng nổ “Làm gì? Giết hàng trăm ngàn người…và vì sao?”

“Những gì họ cố gắng làm…”

“Và ông chính gần như cmn để họ làm điều đó!” Jack chọc ngón tay vào ngực Tống thống “Ông chính là người đã làm hỏng mọi chuyện! Ông chính là người đã đẩy chúng ta đến tình thế này- và giờ lý do thật sự ông muốn thảm sát cả một thành phố bởi vì ông bị điên rồi, vì lòng tự trọng của ông bị tổn thương và ông muốn lấy lại sự cân bằng. Ông muốn cho họ thấy rằng không ai có thể thao túng mình! Đó chính là nguyên nhân, phải không? PHẢI KHÔNG?”

Mặt Fowler trở nên trắng nhợt. Ryan hạ giọng “Ông cần có lý do tốt hơn để giết người ta. Tôi biết. Tôi đã từng phải làm đó. Tôi đã giết người. Ông muốn người này phải bị giết, chúng tôi có thể làm điều đó, nhưng tôi sẽ không giúp ông giết cả trăm ngàn người khác chỉ để tiêu diệt một người ông muốn” Ryan lùi lại. Anh vứt thẻ ID của mình trên bàn và bước khỏi phòng.

“Chúa ơi!” Chuck Timmons nhận xét. Họ đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại qua Đường Dây Nóng. Mọi người trong trụ sợ SAC đều nghe thấy

“Phải” Fremont nói. “Phải cảm ơn cậu ta. Nhưng trước tiên phải hủy bỏ lệnh phóng tên lửa!” Vị Tổng tư lệnh Lực lượng Không quân Chiến lược trầm tư một lúc. Ông không biết liệu quốc hội có họp hay không, nhưng điều đó để sau. Ông ra lệnh cho sỹ quan thông tin kết nối cuộc gọi tới chủ tịch thượng viện, hạ viện và các thành viên thiểu số ủa Ủy ban Vũ trang Quốc hội. Khi 4 bên tham gia đường dây, họ tổ chức một hội nghị với Phó tổng thống, người vẫn đang ở trên máy bay Kneecap

* * * * * *

“Jack?”

Ryan quay lại “Ừ, Arnie?”

“ Tại sao vậy?”

“Đó là lý do lại sao họ có quy tắc 2 người. Có 100.000 người ở thành phố đó – có lẽ nhiều hơn. Tôi không thể nhớ nó lớn thế nào” Jack nhìn chằm chằm bầu trời trong trẻo lạnh lùng “Tôi không thể để lương tâm mình day dứt. Nếu chúng ta cần Daryaei chết, còn có những cách khác” Ryan thổi hơi khói thuốc vào trong gió “Và tên khốn đó cũng cách cái chết không còn xa đâu”

“Tôi nghĩ cậu đã đúng. Tôi muốn cậu biết điều đó”

Jack quay lại “Cảm ơn, sir” Một quãng yên lặng kéo dài “Nhân thể, Liz đâu rồi?”

“Cabin sau, đang tiêm thuốc an thần. Cô ta không đủ năng lực, phải không?”

“Arnie, hôm nay chẳng ai đủ năng lực cả. Chủ yếu là chúng ta may mắn thôi. Anh có thể nói với tổng thống rằng tôi việc từ chức của tôi có hiệu lực – ồ, tôi đoán là vào thứ 6. Đó là môt ngày đẹp trời. Ai đó sẽ phải quyết định người thay thế tôi”

Vị chánh văn phòng của tổng thống yên lặng một lúc, rồi quay lại chủ đề chính “Cậu biết cậu vừa kích hoạt cái gì ở đây không?”

“Khủng hoảng hiến pháp, phải không Arnie?” Jack ném tàn thuốc xuống tuyết “Cũng không phải lần đầu tiên, Arnie, không phải lần đầu tiên của tôi. Tôi cần chiếc trực thăng đó quay lại Andrews”

“Để tôi lo chuyện đó”

* * * * * *

Ngay khi máy bay băng qua biên giới Hoa Kỳ, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu John Clark. Mấy túi quả Qati có thuốc. Một là Prednizone, loại kia là Comazine. Prednizone là một loại steroid…thường được dùng để làm giảm tác dụng phụ của…anh đứng lên và nhìn Qati. Bị bịt mắt lại, người đàn ông trước mặt anh hơi khác so với bức ảnh gần đây nhất mà anh nhìn thấy, gầy hơn nhiều, tóc cũng bết – Clark nghĩ, người đàn ông này đang bị ung thư. Điều dó có nghĩa là gì? Anh đến radio và gửi thông tin này đi

* * * * * *

Chiếc Gulfstream hạ cánh sau đó vài phút. Ryan được đánh thức trên ghế sofa trong phòng VIP ở phía nam Căn cứ Không quân Andrews. Murray ngồi cạnh anh, vẫn đang thức. 3 chiếc xe FBI đang đậu bên ngoài. Clark, Chavez, Qati và Ghosn lên xe, đoàn xe hướng về D.C

“Chúng ta sẽ làm gì với chúng?” Murray hỏi

“Tôi có một ý tưởng nhưng chúng ta cần làm vài việc trước”

“Chính xác là gì?”

“Anh có một phòng thẩm vấn trong tòa nhà Hoover Building không?’

“Không, nhưng Có Buzzard, Văn phòng hiện trường Washington” Murray nói “Mấy anh chàng của cậu đã nói cho họ biết quyền lợi hợp pháp của họ chưa?”

“Ừ, tôi đã nói với anh ấy phải làm điều đó, ngay trước khi anh ấy bẻ ngón tay họ” Ryan quay lại khi nghe thấy một tiếng ồn lớn. Chiếc máy bay Kneecap đang đậu xuống cùng đường bao 0-1 sau khi cất cánh hơn mười giờ trước. Jack nghĩ, họ hẳn phải đóng hệ thống chiến lược nhanh hơn dự kiến

* * * * * *

Đô đốc Lunin nổi lên giữa pháo sáng và phao khói do máy bay chống ngầm P-3 thả xuống. Còn quá xa để máy bay cứu hộ đến, đặc biệt là trong điều kiện thời tiết xấu như vậy. Sóng không yếu đi và ánh sáng kém, nhưng tàu ngầm của Dubinin là con tàu duy nhất trong khu vực, và ông quyết tâm làm hết sức mình để bắt đầu các hoạt động giải cứu

* * * * * *

Phòng thẩm vấn chỉ có khoảng 10m2, với một chiếc bàn rẻ tiền và 5 chiếc ghế cũng rẻ tiền không kém. Không có chiếc gương 2 mặt. Thủ thuật này đã lỗi thời từ lâu. Thay vào đó là hai chiếc camera có cáp quang dẫn ra bên ngoài căn phòng. Một camera ở công tắc đèn, và camera kia ở khung cửa, giống như một lỗ đinh

Hai kẻ khủng bố được đưa đến, cả hai đều trông có vẻ kiệt sức. Cả hai đều bị gãy ngón tay, đây là hành vi vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp của FBI nhưng Murray quyết định làm ngơ. Clark và Chavez đi uống cà phê

“Như các anh đã thấy” Ryan nói với họ “Các anh đã thất bại. Washington vẫn còn ở đây”

“Và Dever?” Ghosn hỏi “Tôi biết chuyện xảy ra ở Denver”

“Phải, các anh đã làm được vài điều ở đó, nhưng các bên nợ máu sẽ phải trả”

“Ý anh là sao?” Qati hỏi

“Ý tôi là Qum không còn ở đó nữa. Bạn của anh Daryaei giờ đang giải thích tội lỗi của mình với thánh Allah”

Họ đã quá mệt mỏi, Ryan cho rằng sự mệt mỏi là kẻ thù lớn nhất của còn người, còn khủng khiếp hơn những cơn đau âm ỉ trên tay. Qati không tỏ ra hoảng sợ chút nào. Lỗi của hắn tiếp theo còn tệ hơn thế “Các anh sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ thế giới hồi giao. Tất cả những gì các anh đã làm để đạt được hòa bình tại khu vực đó sẽ trở thành vô ích! Vì việc này”

“Vậy đó là mục đích của anh?” Ryan hoàn toàn bất ngờ, cơn buồn ngủ suốt hơn 2 giờ qua của anh đã hoàn toàn biến mất “Đây chính là những gì anh muốn làm? Ôi Chúa ơi!”

“Chúa của mày?” Qati nhổ nước bọt

“Chuyện gì đã xảy ra với Marvin Russell?” Murray hỏi

“Chúng tao đã giết hắn. Hắn chỉ là một kẻ dị giáo” Qati nói.

“Murray nhìn Ghosn “Thật không? Hắn không phải là khách trong trại của anh sao?”

“Hắn ở cùng với chúng ta vài tháng, phải, không thể không kể đến sự giúp đỡ của tên ngu đó được”

“Và các anh giết anh ta?”

“Phải, Cùng với 200.000 người khác”

“Nói tôi nghe” Jack nói “Chẳng phải có một câu trong Kinh Koran nói như vậy ‘Nếu một người đàn ông vào lều của bạn và ăn muối của bạn, ngay cả khi anh ta là kẻ dị giáo, bạn vẫn phải bảo vệ anh ta’?”

“Anh đã trích dẫn sai – và anh thì quan tâm gì đến Kinh Koran chứ?”

“Các anh sẽ ngạc nhiên đấy”