← Quay lại trang sách

Chương 44 ĐÊM LẠNH

Cuộc gọi tiếp theo của Ryan là cho Arnie van Damm. Anh giải thích những gì vừa tìm hiểu được

“Chúa ơi, họ thực sự nghĩ…”

“Phải, và suýt nữa đã thành công” Ryan thô lỗ nói “Thông minh, phải không?”

“Tôi sẽ chuyển thông tin tới ông ấy”

“Tôi phải báo cáo chuyện này, Arnie. Tôi phải báo cáo với Phó Tổng Thống”

“Tôi hiểu”

“Còn một chuyện nữa”

“Chuyện gì?” Yêu cầu anh đưa ra đã được chấp thuận, chủ yếu là vì không ai có được cách tốt hơn. Sau khi hai tên khủng bố bị còng tay, chúng được giam riêng tại FBI

“Anh nghĩ sao Dan?”

“Chúa ơi, Jack, tôi không biết dùng từ gì để diễn tả chuyện như vậy?”

“Người đàn ông đó bị ung thư” Clark nói “Ông ta phát hiện ra rằng nếu ông ta phải chết – thì tại sao không kéo theo một đống người khác theo? Đúng là một tên khốn, phải không?”

“Cậu định làm gì?” Murray hỏi

“Luật liên bang của chúng ta đã xóa bỏ án tử hình, phải không?”

“Không, thực ra vẫn còn Colorado áp dụng” mất một lúc Murray mới hiểu ý Ryan “Ồ”

* * * * * *

Golovko vật lộn để tìm được tên Ryan trên điện thoại. Trên bàn làm việc của ông vẫn còn bản báo cáo của tiến sỹ Moiseyev, nằm lẫn với nhiều tài liệu khiến ông sững sờ, nhưng dựa trên kế hoạch của Jack, việc sắp xếp điểm hẹn cũng dễ dàng

Có lẽ tin vui duy nhất trong tuần là việc cứu hộ trên biển. Đô đốc Lunin tiến vào cảng Kodiak lúc bình minh và thả khách xuống tàu. Tổng cộng có 174 thủy thủ trên tàu Maine, có lẽ khoảng 100 người đã thoát ra được trước khi con tàu ngầm chìm nghỉm. Dubinin và thủy thủ của ông đã cứu được 81 người và vớt lên 11 cái xác, một trong số đó là thuyền trưởng Harry Ricks. Đối với dân đi biển chuyên nghiệp, đây là cuộc giải cứu đáng kinh ngạc, dù thông tin không được tiết lộ cho truyền thông cho đến khi tàu ngầm Liên Xô rời đi. Một trong những người đầu tiên gọi về nhà thông báo mình đã an toàn là Ensign (trung úy) Ken Shaw

Tiến sỹ Woodrow Lowell thuộc phòng thí nghiệm Lawrence-Livermore Laboratory cũng có mặt với họ tại căn cứ không quân Andrews, đó là một anh chàng râu ria xồm xoàm, hơi vụng về, thường bạn bè gọi là Red vì tóc anh màu đỏ. Anh dành 6 giờ ở Denver để kiểm tra thiệt hại

“Tôi có một câu hỏi” Ryan nói với cậu ta “Làm thế nào mà ước tính về lượng bom lại có thể phi thường như vậy? Chúng tôi gần như tin chắc là người Nga đã làm vụ đó”

“Nó là một chỗ đậu xe” Lowell trả lời “Chỗ đậu xe được làm bằng đá dăm, một hỗn hợp của sỏi và nhựa đường. Năng lượng của quả bom giải phóng tất cả các loại hydrocacbon từ các lớp trên của mặt đường bãi đậu xe và đốt cháy chúng – giống như một loại khí khổng lồ. Quả bom tỏa ra hơi nước từ tuyết gây ra một phản ứng khác, giải phóng nhiều năng lượng hơn. Kết quả là phía trước của ngọn lửa tăng gấp đôi đường kính của quả cầu lửa của bom hạt nhân. Kết hợp với tuyết phản xạ rất nhiều năng lượng, vì vậy năng lượng giải phóng anh thấy lớn hơn nhiều thực tế là như vậy. Điều này có thể đánh lừa bất kỳ ai. Sau đó, con đường có một tác dụng khác. Nó tỏa nhiệt từ chất cặn bã cực kỳ nhanh chóng. Tóm lại Một là tín hiệu năng lượng lớn hơn nhiều so với mức tương đương thực tế. Bây giờ, anh có muốn nghe thực tin xấu?” Lowell hỏi

“Được rồi”

“Quả bom này là một cơn ác mộng”

“Ý cậu là gì?”

“Ý tôi là nó có thể lớn hơn nhiều và tôi không biết tại sao nó bị giảm hiệu quả. Có rất nhiều tritium trong đó. Độ nổ thiết kế cao ít nhất 10 lần những gì thực sự phóng ra”

“Ý cậu là sao?”

“Phải, nếu nó nổ đúng như thiết kế…”

“Chúng ta đã may mắn, phải không?”

“Nếu anh gọi đó là may mắn, thì phải”

Bằng cách nào đó Ryan đã ngủ trong suốt chuyến bay. Chiếc máy bay hạ cánh xuống Beersheba vào sáng sớm hôm sau. Quân đội Israel chào đón và hộ tống đoàn về Jerusalem. Báo chí đã nghe thấy tiếng gió nhưng không thể quấy rầy họ trong căn cứ không quân Israel. Báo chí để sau. Hoàng tử Ali bin Sheik đang đợi sẵn bên ngoài tòa nhà VIP

“Hoàng tử” Jack gật đầu với anh ta “Cảm ơn vì anh đã đến”

“Làm sao tôi lại không đến được?” Ali đưa qua một tờ báo. Jack liếc nhìn tiêu đề “Tôi không nghĩ là bí mật này giữ được lâu đến thế”

“Vậy đó là sự thật?”

“Vâng, sir”

“Và chính anh đã ngăn chặn chuyện đó?”

“Ngăn chặn?” Ryan nhún vai “Tôi chỉ không muốn…nó chỉ là một sựa lừa lọc, Ali. Tôi may mắn đã đoán đươc…không, cũng không đúng. Mãi sau này, tôi mới biết sự thật. Tôi chỉ không muốn ghi tên mình vào đó thôi. Hoàng tử, giờ chuyện đó cũng không quan trọng. Có vài việc tôi phải làm, sir, anh sẽ giúp chúng tôi chứ?”

“Bất cứ chuyện gì, bạn của tôi”

“Ivan Emmettovich!” Golovko gọi và hướng tới Ali “Hoàng tử điện hạ”

“Sergey Nikolay’ch. Avi” người Nga bước tới cùng với Avi Ben Jakob

“Jack” John Clark “mấy người các cậu có thể tìm nơi tốt hơn để nói chuyện không? Giờ chỉ cần một đạn bác rơi xuống đây là có thể diệt cùng lúc một đám tinh hoa gián điệp của thế giới đấy”

“Đi với tôi” Avi nói, dẫn họ vào trong. Golovko nói sơ qua cho họ biết những gì ông có được

“Gã đó vẫn sống à?” Ben Jakob hỏi

“Đang chịu đựng đau đớn từ địa ngục, nhưng, vâng, vẫn còn sống thêm vài ngày nữa”

“Tôi không thể đến Damascus” Avi nói

“Các ông chưa bao giờ kể với tôi là mất quả bom hạt nhân” Ryan nói

“Ý cậu là sao?”

“Ông biết ý tôi là gì. Báo chí vẫn chưa biết, nhưng chỉ một hay hai ngày tới họ sẽ tìm ra. Avi, các ông chưa bao giờ nói với chúng tôi có thứ gì bị mất ở ngoài đó! Ông có biết điều đó có ý nghĩa như thế nào với chúng tôi không?” Ryan hỏi

“Chúng tôi tưởng nó bị phá hủy. Chúng tôi đã cố gắng tìm nó, nhưng…”

“Địa chất” tiến sỹ Lowell nói “Cao nguyên Golan là núi lửa, có rất nhiều đá bazan tạo nên nền đất cao và điều đó có nghĩa rằng rất khó để tìm thấy vật liệu hạt nhân ở điểm nóng …nhưng các ông vẫn nên nói với chúng tôi. Phòng thí nghiệm Livermore có vài mánh có thể tìm được nó mà nhiều người không biết”

“Tôi xin lỗi, nhưng chuyện đã vậy rồi” tướng Ben Jakob nói “Cậu sẽ bay đến Damascus phải không?”

Họ sử dụng máy bay của Hoàng tử Ali, Boeing 727 tư nhân với phi hành đoàn hoàn toàn bao gồm các phi công đã nghỉ hưu từ Đội bay Tổng thống Hoa Kỳ. Thật tuyệt khi có thể tận hưởng chuyến bay hạng nhất. Chuyến đi diễn ra bí mật và phía Syria rất hợp tác. Sau cuộc họp ngắn với đại diện Hoa Kỳ, Liên Xô và đại sứ quán Ả Rập Xê Út, họ vội vã đến bệnh viện.

Jack có thể thấy hắn là một người mạnh mẽ nhưng giờ người đang nhũn ra như miếng thịt hư thối. Dù đường ống dẫn oxy đặt dưới mũi nhưng da hắn gần như xanh lét. Tất cả người đến thăm đêu mặc quần áo bảo hộ và Ryan cẩn thận lùi lại. Ali là người tiến hành cuộc thẩm vấn

“Anh có biết vì sao tôi ở đây không?”

Người đàn ông gật đầu

“Như anh hy vọng nhìn thấy Allah, hãy nói cho tôi những gì anh biết”

* * * * * *

Chiếc xe tăng của Trung Đoàn Thiết Giáp Số 10 thuộc Quân đội Mỹ chạy từ sa mạc Negev tới biên giới Lebanon. Trên đầu là cả một phi đội F-16 và một phi đội Tomcat khác từ tàu sân bay USS Theodore Roosevelt. Quân đội Syria triển khai lực lượng, dù lực lượng không quân của họ không tham dự. Các nước Trung Đông đã được nếm trải sức mạnh của Hoa Kỳ. Cuộc biểu dương lực lượng này truyền đi thông điệp rõ ràng: Không ai được ngăn cản. Đoàn xe chạy thẳng vào đất nước nhỏ bé bị chiến tranh tàn phá này, và cuối cùng vào một hẻm núi. Vị trí đã được đánh dấu trên bản đồ bởi một người đàn ông đang hấp hối với mong muốn cứu linh hồn của mình, và chỉ mất một giờ để tìm ra vị trí chính xác. Các kỹ sư quân đội tìm ra lối vài, kiểm tra xem có bẫy bom không, rồi vẫy tay ra hiệu đoàn xe tiến vào

“Lạy chúa toàn năng” tiến sỹ Lowell nói, chiếu sáng căn phòng tối bằng một chiếc đèn pin cực mạnh.

Nhiều kỹ sư hơn tràn vào phòng, kiểm tra các dây điện trên máy móc và cẩn thận lật tung mọi ngăn kéo trên mỗi bàn làm việc trước khi bất kỳ ai khác được phép vào. Rồi Lowell bắt tay vào việc. Anh lấy một đống bản vẽ bên ngoài và xem lại chúng dưới ánh nắng mặt trời.

Sau 15 phút hoàn toàn yên lặng, anh cất lời “Tôi chưa bao giờ nghĩ nó dễ đên thế này. Chúng tôi đã có ảo tưởng rằng các anh thực sự cần…” anh dừng lại “ảo tưởng, đúng là từ đó”

“anh đang định nói gì với chúng tôi?”

“Nó có thể là một thiết bị hạt nhân 500k tấn”

“Nếu nó phát nổ đúng như thế thì chúng ta đã chắc chắn đó là người Nga” Jack nói “Không ai có thể ngăn chặn được chuyện đó và giờ chúng ta đã không ở đây”

“Phải, tôi nghĩ chúng ta phải điều chỉnh vài đánh giá mối đe dọa tiềm năng của mình”

“Tiến sỹ, chúng tôi nghĩ chúng tôi đã tìm thấy gì đó” một sỹ quan quân đội nói. Tiến sỹ Lowell bước vào trong, rồi quay trở lại với bộ đồ bảo hộ

“Quả bom thực sự lớn đến mức đó à?” Golovko hỏi, nhìn chằm chằm vào bản thiết kế

“Mấy người thông minh. Ông biết tôi đã khó khăn như thế nào để thuyết phục tổng thống….xin lỗi, tôi đã không làm được việc đó, phải không? Nếu vụ nổ mạnh hơn, tôi đã tin vào báo cáo đó”

“Và đó là Báo cáo gì? Golovko hỏi

“Chúng ta có thể thỏa thuận một chút được không?”

“Nếu cậu muốn”

“Bên ông đang giữ một người chúng tôi muốn” Jack nói

“Lyalin?”

“Phải”

“Hắn đã phản bội đất nước và đang phải chịu tội xứng đáng với điều đó”

“Sergey, trước hết, ông ấy không cung cấp cho chúng tôi bất kỳ thông tin nào chống lại đất nước ông. Đó là thỏa thuận của ông ấy. Chúng tôi chỉ lấy thông tin đó là THISTLE, mạng lưới gián điệp Nhật Bản của ông ấy. Thứ hai, nếu không nhờ ông ấy và mạng lưới tình báo của ông ấy thì giờ chúng ta đã không ngồi đây. Để ông ấy đi đi”

“Đổi lại cái gì?”

“Chúng tôi có một điệp viên báo cáo rằng Narmonov đang bị quân đội bên ông tống tiền, và rằng quân đội bên ông đang sử dụng vài quả bom hạt nhân chiến thuật bị mất làm đòn bẩy. Đó là lý do vì sao chúng tôi nghi ngờ quả bom đó là của bên ông”

“Nhưng đó là lời nói dối!”

“Người đó rất chắc chắn” Ryan trả lời “Tôi hầu như đã tin. Tổng thống và tiến sỹ Elliot chắc chắn đã tin và đó là lý do vì sao tình hình lại tệ đến mức ấy ở hai nước chúng ta. Tôi rất vui mừng được treo cổ tên khốn đó lên nhưng sẽ không trung thực….nhớ cuộc nói chuyện trong văn phòng tôi không, Sergey? Nếu ông muốn biết tên đó, ông phải trả giá”

“Chúng tôi sẽ giết tên đó” Golovko nghiến răng hứa

“Không, các ông không thể”

“Ý cậu là sao?”

“Chúng tôi đã cắt đứt với anh ta, tôi chỉ có thể nói lý do ra là anh ta đã nói dối chúng tôi. Anh ta cung cấp thông tin không thật cho chúng tôi, vì vậy không thể cấu thành tội gián điệp ở đất nước ông, phải không? Tốt hơn là đứng giết anh ta. Nếu chúng ta thỏa thuận về việc này thì ông sẽ hiểu”

Vị phó chủ tịch thứ nhất của KGB trầm ngâm giây lát “Các cậu có thể có Lyalin – 3 ngày sau. Jack, cậu có lời hứa của tôi”

“Người mà tôi đang nói có mật danh là SPINNAKER. Oleg Kirilovich…”

“Kadishev? Kadishev!”

“Ông nghĩ mình bị thất vọng à? Ông nên đứng ở ví trí của chúng tôi mới thấy thất vọng này”

“Đây là sự thật….không chơi trò gì đấy chứ, Ryan?”

“Về chuyện này, sir, tôi có thể lấy uy tín của mình ra đảm bảo. Tôi không quan tâm nếu ông có bắn lão ta hay không, nhưng lão ta là một chính trị gia, và lão ta chắc chắn không phạm tội gián điệp trong vấn đề này phải không? Hãy sáng tạo ra một cái gì đó với hắn, hoặc tống hắn đi đâu đó” Jack đề nghị

Golovko gật đầu “Coi như xong”

“Rất vui được làm việc với ông, Sergey. Thật ngại về trường hợp của Lyalin”

“Ý cậu là sao?”

“Thông tin anh ấy đưa cho chúng tôi – cả hai cũng ta – đều rất giá trị…”

“Chúng ta không thân đến mức như thế, Ryan, nhưng tôi ngưỡng mộ khiếu hài hước của cậu”

Tiến sỹ Lowell bước ra khỏi căn nhà với một xô chì trên tay

“Cái gì trong đó”

“Tôi nghĩ là plutonium. Muốn lại gần xem không? Cậu sẽ có vẻ ngoài giống người ở Damascus đấy” Lowell đưa chiếc xô cho một người lính và tiến tới vị chỉ huy các kỹ sư nói “Chuyển mọi thứ ra khỏi đây đi, cho tất cả vào hộp rồi chuyển về. Tôi muốn kiểm tra mọi thứ. Chắc chắn lấy tất cả mọi thứ nhé”

“Vâng, sir” viên đại tá đáp “Còn mẫu vật này thì sao?”

* * * * * *

4 giờ sau, họ đến Dimona, cơ sở “nghiên cứu” hạt nhân của Israel vốn có một máy quang phổ đo tia gamma khác. Trong khi các kỹ thuật viên chạy số liệu kiểm tra thì Lowell nhìn lại bản vẽ, lắc đầu. Trong mắt Ryan, những hình vẽ này giống như sơ đồ của một con chip máy tính hoặc đại loại như vậy (ý anh chàng là ảnh chẳng hiểu gì)

“Nó thật lớn và lắt léo. Quả bom chủa chúng ta chỉ chưa bằng ¼ cỡ này…nhưng cậu biết mất bao lâu để chúng ta tạo ra một quả bom với kích thước và độ nổ cỡ này không?” Lowell nhìn lên “10 năm. Họ đã làm nó trong hang động mà mất có 5 tháng. Tiến sỹ Ryan, sao họ có thể tiến bộ nhanh đến thế?”

“Tôi không biết. Chúng tôi luôn nghĩ cách tìm ra thiết bị của một tên khủng bố – nhưng chuyện gì vậy?”

“Có lẽ có chuyện gì đó với tritium. Chúng tôi đã tìm thấy hai quả bom bẩn những năm 50, nhiễm helium. Không nhiều người biết chuyện này. Dự đoán tốt nhất của tôi là thế. Thiết kế về quả bom này vẫn cần được kiểm tra thêm – chúng ta sẽ chạy mô hình trên máy tính – nhưng kiểm tra sơ bộ thì có thể được thiết kế khá tốt – ồ, cảm ơn” Lowell nhận bản in quang phổ từ kỹ thuật viên Israel, lắc đầu và thì thầm

“Savannah River, K Reactor, 1968 – đúng là năm đó”

“Đây thực sự là quả bom đó? Cậu chắc không?”

“Chắc chắn, chính là nó. Người Israel đã nói với tôi loại bom họ bị mất, khối lượng plutonium – ngoại trừ đống đã nổ thì tất cả đều ở đây” Lowell nhấp và bản thiết kế “Vậy đó, tất cả đều ở đây” anh nói “Cho tới lần tiếp theo” Lowell nói thêm vào

* * * * * *

Phó giám đốc FBI Daniel E. Murray luôn nghiên cứu luật pháp và các thủ tục, thích thú quan sát quá trình diễn ra phiên tòa. Điều lạ với ông là họ cử giáo sỹ ra bào chữa thay vì cử luật sư, tất nhiên rồi, nhưng cmn cũng không có tác dụng gì. Phiên tòa diễn ra có một ngày, nhanh chóng và công bằng. Phán quyết cũng không khiến Murray lo lắng gì

* * * * * *

Họ bay đến Riyadh bằng máy bay của Hoàng tử Ali, để máy bay của không quân Hoa Kỳ ở Beersheba. Việc thi hành án cũng không cần phải vội vàng gấp rút gì, cần có thời gian cầu nguyện và ăn năn và không ai muốn xử vụ án này khác với các vụ án thông thường. Mọi người cũng cần có thời gian ngồi xuống và ngẫm nghĩ. Hoàng tử Ali lại đưa cho Ryan một ngạc nhiên khác, anh đưa người đến phòng Ryan

“Tôi là Mahmoud Haji Daryaei” người đàn ông tự giới thiệu một cách không cần thiết. Jack đã quen mặt ông ta từ lâu trong hồ sơ của CIA. Anh cũng biết rằng lần cuối Daryaei nói chuyện với một người Mỹ, khi đó người cai trị Iran là Mohammed Reza Pahlavi

“Tôi có thể giúp gì được ông?” Ryan hỏi. Ali làm thông dịch viên cho hai người bọn họ

“Chuyện đó có thật không? Tôi đã được nghe nói và tôi ước đó là sự thật”

“Vâng, sir, nó là sự thật”

“Sao tôi có thể tin được anh?” người đàn ông đã gần 70 tuổi, khuôn mặt hằn sâu khắc khổ và đôi mắt đen giận dữ

“Vậy tại sao ông lại hỏi câu hỏi đó?”

“Sự xấc xược khiến tôi không hài lòng”

“Tấn công chống lại các công dân Mỹ cũng không khiến tôi hài lòng” Ryan trả lời

“Tôi không liên quan đến chuyện này, các anh biết rõ chuyện đó”

“Giờ thì tôi biết, đúng vậy. Ông có thể trả lời một câu hỏi không?. Nếu họ hỏi ông giúp đỡ, ông sẽ giúp chứ?”

“Không” Daryaei nói

“Sao tôi có thể tin được ông?”

“Việc sát hại nhiều người, ngay cả khi họ không có đức tin, đều là tội lỗi trước Chúa”

“Thêm vào đó” Ryan nói “ông biết chúng tôi sẽ phản ứng với việc này thế nào”

“Anh đang buộc tội có khả năng làm điều như thế”

“Ông cũng thường buộc tội chúng tôi làm những điều như thế. Nhưng trong trường hợp này, ông đã sai lầm”

“Các anh ghét tôi”

“Tôi không yêu gì ông cả” Jack dứt khoát thừa nhận “Ông là kẻ thù của đất nước tôi. Ông hỗ trợ những kẻ giết đồng bào tôi. Ông vui mừng trước những cái chết của người ông chưa gặp bao giờ”

“Và anh vẫn không để Tổng Thống của các anh giết tôi”

“Điều đó không đúng. Tôi không cho phép tổng thống của tôi phá hủy thành phố đó”

“Tại sao?”

“Nếu ông thực sự coi mình là người của Chúa, sao ông lại hỏi một câu hỏi như thế?”

“Anh là kẻ vô thần”

“Sai, tôi có đức tin, cũng như ông, nhưng theo một cách khác. Chúng ta có khác biệt đến vậy không? Hoàng tử Ali không nghĩ vậy. Hòa bình giữa chúng ta khiến ông sợ đến vậy sao? Hay ông sợ lòng biết ơn và quen thù hận rồi? Trong bất kỳ trường hợp nào, ông đã hỏi tại sao, và tôi sẽ trả lời. Chính Chúa đã yêu cầu tôi giúp đỡ những người vô tội có thể bị chết. lương tâm tôi không cho phép điều đó. Đơn giản vậy đó. Ngay cả khi người chết có lẽ là những người tôi coi là dị giáo. Điều này có khó khiểu với ông không?”

Hoàng tử Ali nói gì đó nhưng không dịch cho Ryan, có lẽ là câu trích trong kinh Koran, nó nghe mượt mà và nhịp nhàng như thơ. Bất kể là gì thì Daryaei cũng gật đầu và nói câu cuối cùng với Ryan “Tôi sẽ cân nhắc chuyện này. Tạm biệt”

* * * * * *

Lần đầu tiên Durling ngồi vào chiếc ghế này, Arnold van Damm ngồi đối diện

“Cậu đã làm rất tốt”

“Còn điều gì khác chúng ta có thể làm không?”

“Tôi đoán là không, hôm nay thế thôi nhỉ?”

“Đúng vậy”

“Ryan đang xử lý nó à?” Durling hỏi, nhìn vào tờ ghi chép

“Phải, có vẻ như đó là sắp xếp thích hợp nhất”

“Tôi muốn gặp cậu ta khi quay lại”

“Ông không biết sao? Cậu ta đã từ chức. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng” van Damm nói

“Cậu đang nói cái quái gì thế?”

“Cậu ta đã rời đi” Arnie nhắc lại.

Durling lắc ngón tay trước mặt Arnie “Trước khi cậu đi, cậu hãy nói với cậu ta rằng tôi muốn gặp cậu ta trong văn phòng tôi”

“Vâng, thưa tổng thống”

* * * * * *

Vụ hành quyết được diễn ra vào trưa thứ bảy, 6 ngày sau khi quả bom nổ. Ghosn và Qati được hộ tống vào quảng trưởng ở giữa chợ, nơi tập trung rất đông người. Họ được dành thời gian để cầu nguyện trước khi hành quyết. Đây là lần đầu tiên Ryan được tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng như vậy. Murray nghiêm nghị đứng bên cạnh. Clark và Chavez đứng cùng nhóm an ninh, chủ yếu quan sát đám đông

“Nó có vẻ hoành tráng quá” Ryan nói khi buổi lễ hành quyết vẫn tiếp tục

“Không, cả thế giới sẽ phải học được điều gì đó từ việc này” Hoàng tử Ali nghiêm nghị nói “Nhiều người sẽ học được, công lý cuối cùng sẽ đến. Đó chính là bài học phải học”

“Vài bài học” Ryan quay lại nhìn những người bạn đồng hành đang đứng trên mái nhà. Anh đã có thời gian suy ngẫm và tất cả những gì anh thấy là…gì nhỉ? Ryan không biết. Anh chỉ làm nhiệm vụ của mình, nhưng tất cả điều này có ích lợi gì? “Cái chết của 60.000 người đáng nhẽ không phải chết đã ngăn chặn những cuộc chiến sẽ không bao giờ cần thiết phải xảy ra? Ali, đó có phải là cách lịch sử được tạo ra không?”

“Tất cả đều sẽ chết, Jack, đó là ý Allah, chỉ mong sao đừng có nhiều người chết như vậy nữa. Anh đã ngăn chặn điều đó, anh đã ngăn được điều tồi tệ hơn xảy đến. Bạn của tôi, anh đã làm được điều đó…Chúa phù hộ cho anh”

“Nếu là tôi, tôi sẽ xác nhận lệnh phóng đó” Avi nói, giọng hơi thiếu tự nhiên vì sự thẳng thắn này “Và sau đó thì sao? Tôi sẽ thổi bay đầu mình,có lẽ thế. Ai có thể nói? Nhưng tôi chắc chắn: Tôi không có can đảm nói không”

“Tôi cũng không có can đảm đó” Golovko nói. Ryan không nói gì, quay đầu nhìn xuống quảng trường. Anh đã bỏ lỡ màn đầu tiên nhưng điều đó cũng tốt

Ngay cả Qati cũng biết thời khắc cũng đến, nhưng cũng không quan trọng. Giống như nhiều điều trong cuộc đời, tất cả đều được kiểm soát bởi phản xạ. Một người lính đâm vào sườn hắn, chỉ đủ để làm xước da. Ngay lập tức Qati khom người lạ, cái cổ vươn ra giật giật. Đội trưởng của Lực Lượng Đặc Biệt Saudi đã nâng sẵn kiếm. Ryan mất một lúc mới nhận ra, anh ta hẳn phải được luyện tập vì cái đầu rời cổ chỉ bằng một cú chém mạnh như một bậc thầy mùa ba lê. Đầu của Qati lăn xuống khoảng 1m và cơ thể phun vòi máu, máu chảy như suối. Ryan thấy cánh tay và đùi bị siết chặt đột ngột, như muốn thoát ra, nhưng đó chỉ là một phản xạ có điều kiện. Khi tim của Qati tiếp tục đập, máu của hắn phun ra với tốc độ ổn định, cố gắng cứu lấy sinh mạng đã bị chặt đầu nhưng bóng tối đã bao trùm. Tất cả những gì còn lại của Qati là cái đầu tách khỏi mặt đất và một vũng máu đen. Viên đội trưởng Saudi lau thanh kiếm bằng thứ giống như dải lụa, cất nó bao kiếm bằng vàng và đi vào duong đường đám đông đã mở sẵn ra cho anh

Đám đông không hề reo hò. Thực tế là không hề có bấy kỳ âm thanh nào, có lẽ chỉ có tiếng thở của mọi người, vài người lầm nhầm cầu nguyện, nội dung thì chỉ họ và các vị thần biết. Ngay lập tức, những người đứng ở hàng đầu rời đi. Còn mấy người chen chúc phía sau không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi đã lao ra hàng rào, nhưng cũng chỉ nán lại một lúc rồi rời đi. Sau một thời gian quy định, sẽ có người đến nhận xác và chôn cất đàng hoàng theo quy định của tôn giáo mà họ đã làm ô uế

Jack không biết mình nên cảm thấy thế nào vào lúc này. Anh đã chứng kiến đủ cái chết rồi. Anh đã chứng kiến quá nhiều. Nhưng những cái chết này lại khiến anh thờ ơ, và điều đó khiến anh có chút kinh ngạc và xen lẫn lo lắng

“Jack, anh hỏi tôi lịch sử được tạo ra thế nào” Ali nói “Anh vừa chứng kiến đó”

“Ý ngài là sao?”

“Cậu không cần chúng tôi nói với cậu” Golovko nói. Jack nghĩ, những người bắt đầu một cuộc chiến tranh, hoặc cố gắng khơi dậy một cuộc chiến tranh, đều bị xử tử như những con vật tại quảng trường giữa chợ. Đúng là tiền lệ tốt

“Có thể các anh đã đúng, có lẽ lần tới nó sẽ khiến người ta phải suy nghĩ vài lần trước khi làm” Hãy hỏi xem lần sau đến lượt ai

“Ở tất cả các quốc gia” Ali nói “thanh kiếm là biểu tượng của công lý….có lẽ hơi lạc hậu, từ thời con người hành đông như con người. Nhưng một thanh kiếm vẫn có công dụng”

“Chắc chắn là thế” Golovko nhận xét

“Vậy, Jack, anh thực sự từ chức à?” Sau một lúc, Ali hỏi. Ryan đang nhìn hiện trường như những người khác, cũng quay lại

“Vâng, thưa điện hạ”

“Vậy những luật lệ “đạo đức” ngu xuẩn đó sẽ không áp dụng cho anh nữa. Rất tốt” Ali quay lại. Viên sỹ quan đặc công xuất hiện như có ma thuật. Cách anh ta chào Hoàng tử Ali giống như kiểu đã gây ấn tượng với Kipling. Thanh kiếm được đưa ra tiếp theo. Bao kiếm được làm bằng vàng và phủ đá quý. Cán kiếm bằng vàng và ngà voi, có dấu hiệu được nắm giữ bởi bàn tay mạnh mẽ của nhiều thế hệ. Thanh kiếm rõ ràng là thanh kiếm của nhà vua.

“Thanh kiếm này đã 300 năm tuổi” Ali nói, quay sang Ryan “Tổ tiên của tôi đã đeo nó trong suốt thời bình và chiến tranh. Nó cũng có một cái tên- Breeze of Evening (Đêm Lạnh) là cách diễn đạt tốt nhất của tôi bằng tiếng Anh. Tất nhiên, nó có ý nghĩa nhiều hơn từ đó. Tiến sỹ Ryan, chúng tôi hy vọng anh sẽ nhận nó, như một tưởng niệm cho những người đã chết – và những người đã sống sót, nhờ anh. Thanh kiếm này đã giết chết nhiều người. Bệ Hạ tin rằng thanh kiếm này đã giết chóc đủ rồi”

Ryan cầm lấy thanh kiếm từ Hoàng Tử. Bao kiếm vàng bị trầy xước do gió, cát và chiến trận bao năm, nhưng Ryan nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trên đó, không méo mó như anh lo sợ. Anh rút kiếm ra, nhưng lại thấy ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào lưỡi kiếm, tựa như một tấm gương trong veo. Người thợ rèn Damascus đã rèn loại thép tốt này thành một thanh kiếm sắc bén và ghê gớm, và những gợn sóng tuyệt đẹp mà chính tay anh ấy chạm khắc trên thanh kiếm vẫn còn rất sống động. Một nụ cười vô thức xuất hiện trên khuôn mặt Ryan, anh nghĩ, thật là một nghịch lý khi sản xuất một vật thể đẹp đẽ như vậy cho một mục đích đáng sợ như vậy. Đúng là nực cười và chưa..

Anh sẽ lấy thanh kiếm và treo nó ở một nơi danh dự, nhìn vào nó và nghĩ về nó và những gì mình đã làm. Và có thể… “Đã giết chóc đủ rồi?” Ryan cắm thanh kiêm vào vỏ và để nó bên cạnh “Vâng, thưa điện hạ. Tôi nghĩ chúng ta đã giết chóc đủ rồi”