- IV -
Thắt xong giây giày, Kỳ ngồi đọc báo đợi Oanh sửa soạn đi lại thăm vợ chồng Thái. Vừa đánh phấn, Oanh vừa nói với chồng:
– Thế chuyện anh Thái với chị Nga là thật đó hở anh? Sao lại thế được nhỉ? Em vẫn không tin nổi đấy anh ạ.
Mắt vẫn không rời khỏi tờ báo, Kỳ trả lời vợ:
– Em tin hay không thì cũng là chuyện riêng của người ta, thắc mắc làm gì kỹ vậy?
Oanh quay phắt trở lại nhìn chồng:
– Sống còn có người nọ người kia chứ lại bảo là chuyện riêng của người ta! Thế sao có nhiều chuyện mà báo chí đăng tùm lum lên, anh không đi mà bảo các nhà báo đừng xen vào chuyện riêng của người ta đi.
– Chứ sao, dù là các nhà báo cũng không nên lôi đời tư ai ra. Trừ phi chuyện đó gây nên án mạng, hay bất hợp pháp thì không kể.
– Yêu chồng của người ta là bất hợp pháp rồi.
– Lý luận như em là nhất đó. Sao không đi mà lập một hội “Bảo trợ các bà vợ” đi?
Oanh không chú ý đến câu Kỳ vừa nói, và như người mới tìm ra điều quan trọng, nàng bảo chồng:
– Anh này, hay là bà Nga có bùa nhỉ?
Kỳ bực mình thật sự, anh cau mặt:
– Bùa là thế nào?
– Thì bùa ngải đó, bùa yêu chẳng hạn.
– Em dùng rồi à?
Oanh dẫy nẩy:
– Anh ăn nói hay nhỉ, sao lại em, tại sao em lại phải dùng bùa, dùng cho ai?
– Thế sao em biết.
– Không biết sao được, phải đoán ra chứ. Nếu không, sao chị Trang đẹp và trẻ mà anh Thái lại còn léng phéng với bà Nga. Em thì em không mê nổi bà Nga đó rồi.
– Biết rồi, em thì chỉ mê có anh thôi.
Tô nốt đường sáp môi, Oanh đứng lên nguýt Kỳ:
– Còn lâu ạ. Em mà phải mê anh!
“Em mà phải mê anh”. Đối với Kỳ câu nói đó của vợ gói ghém rất nhiều tình yêu chồng. Nhưng còn Oanh, sau khi vô tình thốt ra câu ấy, nàng thấy thắc mắc vô cùng. Vì đó là sự thật mà ngay chính Oanh cũng không muốn nhìn nhận. Làm con gái lớn lên Oanh gặp Kỳ, yêu Kỳ, phải nói là “thích” thì đúng hơn.
Mối tình của hai người không gặp một trở ngại nào. Họ tiến tới hôn nhân và cả hai cùng vui thích được lo tính về đám cưới của mình, làm thế nào cho thực to, ít nhất thì cũng phải hơn đám cưới của bạn bè. Được cả hai bên gia đình trợ giúp, nên các ý thích của họ đều thành đạt dễ dàng.
Từ đó đến nay đã được năm năm. Chưa đầy ba mươi tuổi, Oanh đã làm mẹ ba đứa trẻ ngoan và đẹp. Kỳ ham đọc sách, yêu vợ con, ngoài giờ làm ở sở không bao giờ Kỳ la cà đi chơi một mình. Nhiều người nhìn vào gia đình vợ chồng Kỳ đã phải khen “Anh chị thật hạnh phúc”. Sau những lời khen đó, Oanh phá lên cười. Tiếng cười như những hạt mưa rao, đến bất chợt và tạnh bất chợt, chỉ làm tăng không khí oi bức. Cũng như nỗi chán chường trong Oanh. “Hạnh phúc nếu chỉ như nàng đang có, thì tại sao mọi người cứ phải ao ước làm gì?” Đó là câu tự hỏi mà Oanh không tìm được câu giải đáp.
Nhìn vào đồng hồ tay, Kỳ giục vợ:
– Đi thôi chứ em.
– Thì đi đây, xong rồi mà cũng phải giục. Anh chỉ quen miệng giục thôi.
Quá bực bội, nhưng Kỳ vẫn cố nhịn, anh ra xe trước, ngồi vào chỗ cầm lái nhìn thẳng, đợi Oanh, đã ra gần tới nơi lại quay trở lại dặn người nhà, nhớ cho thằng bé ăn sữa vào lúc chín giờ.
Ngồi lên xe, Oanh chép miệng:
– Cứ giục mãi, làm quýnh lên, quên cả đeo đồng hồ.
Kỳ không đáp, anh mở khoá xe, tiếng ga rú lên, chiếc xe vọt mạnh làm Oanh bị chao người. Oanh cáu:
– Làm gì mà ghê thế, có khó chịu thì ở nhà, chứ đi chơi mà cũng cáu ai mà chịu nổi.
Cắn chặt lấy môi dưới, Kỳ vẫn nhịn, chiếc xe hực hực chạy, bởi chân ga không đều. Tới đường Võ Tánh, một chiếc xe đạp từ trong ngõ lao vút ra suýt đâm phải xe Kỳ, anh thắng gấp. Nỗi bực tức như bị vỡ tung ra không kìm hãm được, thò đầu ra ngoài cửa xe, Kỳ hét:
– Mù à, muốn tự tử hay sao mà đi đứng như vậy!
Người đi xe đạp ngừng lại, vịn một tay vào cửa xe Kỳ, trừng mắt hỏi:
– Này, yêu cầu ông nói lại. Ông bảo ai mù. Tôi đi đường tôi, tôi đã đụng vào xe ông chưa?
– Ở trong ngõ ra thì phải trông chừng chứ? Sao lại lao nhanh.
– Đồng ý, dù nhanh hay chậm tôi vẫn giữ đường tay phải, tôi đã đụng vào xe ông chưa?
Lúc này, Oanh mới nhìn ra người đang nói là một sĩ quan Hải Quân, trông nhã nhặn và thông minh. Tự nhiên Oanh có cảm tình với anh ta. Oanh cho tại Kỳ lái xe ẩu trong lúc cáu giận. Tuy nhiên Oanh vẫn giữ im lặng. Bắt gặp cặp mắt nhìn của Oanh, người thanh niên tự nhiên dịu hẳn nét mặt, sửa lại chiếc mũ trên đâu, lên yên xe đi luôn.
Kỳ sang số cho xe chạy, miệng lầu bầu:
– Gặp toàn những chuyện khốn nạn!
Oanh tức lắm nhưng ngồi yên. Hình ảnh người thanh niên vẫn còn đậm nét trong trí, và ánh mắt của anh ta như một an ủi thầm kín. Suốt từ lúc đó cả hai vợ chồng Oanh không ai nói với ai cho tới khi đến nhà Thái.
Đang ngồi ở xa-lông chơi với hai con, thấy Kỳ và Oanh vào tới, Thái reo lên:
– A, trận gió nào đưa ông bà tới thế này.
Nhìn quanh không thấy Trang, Kỳ nói nhỏ:
– Gió gì, lại hỏi tội ông đây!
Oanh hỏi:
– Chị Trang có nhà không anh?
Thái tặc lưỡi đáp khẽ:
– Đau chị ạ.
Không đợi Thái nói hết, Oanh xăm xăm đi thẳng vào nhà trong. Trang nằm trên giường, ngực đắp một tấm chăn nhẹ. Thấy Oanh vào, Trang nằm xích vào trong như muốn nhường chỗ mời Oanh. Ghé ngồi bên Trang, Oanh cầm tay bạn:
– Chị bệnh gì thế?
– Cũng cảm thường thôi.
Oanh gợi chuyện:
– Lại nghĩ ngợi lắm sinh mệt chứ gì! Anh Thái khéo giấu, và chị kín chuyện quá, nên bây giờ em mới biết đấy chị ạ. Ở đời, thật nhiều chuyện không ngờ, em hoang mang không dám tin là thật nữa chứ! Hồi này chị có hay gặp bà ấy không?
Tuy đã đoán biết Oanh nói về chuyện mình, nhưng Trang vẫn hỏi:
– Ai?
– Bà Nga chứ còn ai nữa?
Trang lắc đầu:
– Tôi cũng không có việc gì cần phải gặp bà ấy.
– Còn thế nào mới là cần nữa. Đợi tới lúc người ta cướp hẳn chồng à?
Trang thầm nghĩ “Thái là con người chứ đâu phải là một đồ vật, sợ người ta cướp, mà phải giữ”. Nhớ lại một hôm, ăn cơm xong, Thái sửa soạn đi chơi. Trang cằn nhằn, Thái bực bội tháo chiếc giầy đang đi dở, liệng thật mạnh vào góc nhà, dứt đứt cả mấy cái khuy áo sơ-mi, cởi ra ném xuống đất, và hét lên:
– Thì đây, cô cứ dùng quyền làm vợ mà giữ tôi đi. Nhưng có giữ, thì cũng chỉ giữ được cái thể xác tôi thôi đấy nhé!
Chỉ có một lần đó thôi. Trang đau đớn và nhục nhã. Không bao giờ Trang có thể khuyên nhủ chồng ở nhà với mình, dù vẫn còn yêu và cần chồng. Và suốt đời nàng chắc chắn chẳng bao giờ Trang quên nổi câu nói đó.
Hình như Oanh vẫn nói đều đều, nhưng Trang chỉ có nghe câu cuối:”Chị hiền quá, nên người ta mới thế, chứ phải tay em xem!”
Nói xong, Oanh cũng không hiểu tại sao nàng xen vào chuyện riêng của gia đình Trang một cách bồng bột như vậy. Thực sự, Oanh không ghét bà Nga và không hẳn “thương” Trang. Bề ngoài, nhìn vào gia đình Oanh ai cũng nghĩ Oanh đáo để và phải ghen ghê lắm mới giữ được Kỳ, mới giữ nổi hạnh phúc gia đình. Không một ai có thể biết được Oanh đang nghĩ “như Trang mà lại hạnh phúc. Ít nhất chị ấy còn yêu Thái, còn ghen được với chồng”.
Tưởng Oanh đang tức hộ cho hoàn cảnh của mình, Trang cảm động, nàng cười buồn, cầm tay Oanh tỏ dấu cám ơn, và như khuyên lại Oanh bớt nóng. Trang định kể với Oanh nghe Thái bỏ nhà đi suốt đêm qua, chắc ở với bà Nga. Nhưng vì tự ái, Trang lại thôi. Nàng nói với Oanh:
– Tôi muốn kiếm một việc gì làm cho đỡ buồn chị ạ! Nhờ chị nói hộ với anh Kỳ xem trong Nhà Băng nơi anh ấy làm, có việc gì, cho tôi với.
Oanh nhìn Trang tỏ vẻ không hiểu, Trang nói tiếp:
– Thật đó chị ạ. Tôi chỉ muốn quên, quên hết. Đỡ mệt hơn là phải lo giữ chồng và đi ghen tuông, tranh giành một người đàn ông với kẻ khác. Dù được hay thua cũng khổ nhục.
– Sao chị lạ thế! Việc gì phải tính đến chuyện đi, các cháu nheo nhóc ai trông nom chúng nó?
– Dù tôi có ở bên chúng suốt ngày nhưng cứ buồn bã, chả thiết gì, thì chúng nó cũng chẳng vui. Cũng may tôi có chị Ba giúp việc đã lâu ngày, chị ấy tốt nên cũng yên trí phần nào. Chị cứ nhờ anh Kỳ kiếm việc cho tôi đi.
Trong khi hai người đàn bà nói chuyện về Nga, bên ngoài nhà, Kỳ bảo Thái:
– Cậu nên có thái độ thế nào chứ chị Trang tốt và hiền, còn chị Nga lại quá tình cảm. Không lẽ cậu gieo khổ cho hai người đàn bà vô tội đó sao? Giá chị Nga chỉ mang một tâm hồn bình thường như những cô gái khác thì tôi mặc cậu, chán rồi lại thôi. Nhưng chị Nga có thể sống chết vì cậu, nên tôi sợ.
– Chính thế mới phiền. Tôi cũng khổ vì sự hiền hậu của vợ tôi. Giá “bà” ấy thật dữ đi, lại xong.
– Cậu không yêu chị Trang?
– Không đúng hẳn, tôi thương lắm chứ. Nhưng cái số nó không hợp hay sao ấy.
– Không trách ở ngoài, người ta cứ bảo là chị Nga bỏ bùa cho anh. Ngay cả đến vợ tôi nó cũng nghĩ như vậy. À mà chị Trang bệnh ra sao để tôi vào nhà thăm một chút.
– Bệnh gì đâu, nằm vạ đấy. Đêm qua tôi ở lại với Nga, sáng đến trường dạy học luôn. Trưa về ăn cơm, đã thấy cô ấy nằm. Hỏi không nói, sờ trán không nóng. Cứ thế cho tới bây giờ, đã ai nói với ai đâu!
– Chị thâm trầm quá, chẳng bù cho vợ tôi. Hơi chút là cứ ào ào lên.
Oanh đã ra tới nơi, đến bên chồng, cười nói tíu tít quên luôn cả chuyện đang giận Kỳ từ lúc ngồi trên xe.
– Gì đó, gì đó, anh nói xấu gì tôi đó?
Thái trả lời thay Kỳ:
– Đâu, anh đang khen chị thì có.
– Thôi đi anh Thái, anh đừng “hối lộ” tôi để tôi khỏi trách anh phải không? Anh tệ với chị Trang lắm đấy nhé!
– Thôi xin chị mà, đàn ông chỉ có mình anh Kỳ là lý tưởng thôi đó, chắc nhờ sự “dạy dỗ” của chị. Còn chúng tôi ai cũng vậy cả, xin chị hai chữ bình an.
Kỳ nhận ra trong giọng nói của Thái, có ý trách vợ mình đã chen vào chuyện riêng của Thái quá nhiều. Để tránh trước không khí ngột ngạt có thể xẩy ra, Kỳ đứng lên bắt tay Thái, gửi lời thăm Trang, rồi giục Oanh đi về.
Lúc xe đã chạy, Kỳ bảo vợ:
– Em cứ sốt sắng quá độ vào chuyện gia đình anh Thái. Thế nào cũng có ngày bị trách.
– Thế nào anh cũng gây chuyện được. Em làm gì ai, ai trách em? Chỉ có anh đang trách em vô lý thì có.
– Bộ tôi đặt chuyện ra hả, có nghe anh Thái nói không? “Xin chị hai chữ bình an” đó!
– Anh là đàn ông mà cũng nhiều chuyện. Cứ tưởng tượng cho nhiều vào, rồi mà giữ ý!
– Ngu như bò ấy, còn cần để người ta đập thẳng vào mặt nữa à?
Câu chuyện cứ như vậy rút cục rồi cả hai không ai nói với ai. Không khí nặng nề kéo dài, rất ít khi hai vợ chồng hoà thuận, chỉ trừ những lúc có bạn hữu ở bên. Cả hai đều cười nói vui vẻ, ai cũng tưởng họ là một cặp vợ chồng tốt đôi trong mọi phương diện. Cả hai cùng trẻ đẹp, nhà ở đầy đủ tiện nghi, ra khỏi cửa một bước lên xe hơi bóng lộn. Ba đứa con sạch sẽ, ngoan và đẹp.
Còn hạnh phúc nào bằng!