← Quay lại trang sách

- V -

Hình như trời nắng đẹp rực rỡ lắm. Lá cây Hoàng Lan ngoài cửa sổ vẫn lấp lánh linh động, nhưng Trang không còn cảm thấy gì. Nàng bị liệm kín trong nỗi cô đơn. Thế giới bên ngoài đã xa cách Trang bằng khoảng tối tâm hồn.

Quanh nàng, các tiếng động của cuộc sống đang diễn biến, nhưng Trang không còn biết đến. Tất cả sự việc đối với Trang giờ này đều trở nên mơ hồ và vô nghĩa.

Trang không rõ là nàng đã chết hay vẫn sống. Đã ba ngày kể từ đêm Thái ngủ lại nhà Nga, Trang không trách và không nói với Thái một câu nào. Suốt ngày, nàng cứ ở trong trạng thái hôn mê. Không có một bệnh nào rõ rệt. Lúc tỉnh, thì nghĩ ngợi giận chồng, tủi thân chán rồi lại mê thiếp như người ngủ. Thái có vào thăm thì Trang chỉ nhắm mắt. Thái hỏi gì, Trang cũng im không nói. Mặc cho hai giòng nước mắt chảy từ khoé mắt lăn nhẹ trên gối. Thái vừa thương vừa bực bội. Anh không thể nào ngồi với Trang được lâu, rời khỏi Trang lúc nào Thái chỉ muốn hét to hoặc đập phá tất cả mọi vật quanh anh. Tình trạng chiến tranh lạnh làm căng thẳng thần kinh Thái. Con Vân theo chị Ba vào bếp, trong lúc chị Ba rửa bát, nó đứng ở bên mếu máo khóc. Thằng Hoàng ngồi ngủ gục trong lòng ghế xa-lông, tay buông thõng khẩu súng giả đang chơi. Thái ra bồng nó, đặt vào giường ngủ. Xong anh xuống bếp đón con Vân. Lúc này Thái dồn cả tình thương vào các con, anh chỉ còn thấy giận Trang vô cùng.

Anh hỏi chị Ba:

– Cả ngày cô cứ nằm vậy không ăn uống gì sao chị Ba?

– Hồi chiều lúc thầy đi dạy, bà Đoan có lại thăm, bà bắt tôi nấu cháo, rồi ép cô ăn được một chén cháo đường.

– Cô có dậy chơi với các em không?

– Tôi đưa em vào chơi với cô, nhưng cô cứ nhìn tụi nó rồi lại khóc. Thầy ráng coi cô ưng gì rồi chìu cô một chút, chứ để vậy, riết rồi sinh bệnh nặng.

– Làm sao tôi biết cô của chị muốn gì! Bà ấy gan quá mà, có chịu nói với tôi đâu. Hay để tôi mời bác sĩ.

– Cô giận thầy đó, chớ có bệnh gì đâu mà mời bác sĩ.

– Thế thì tôi chịu thôi, tôi muốn điên lên đây! Chị lẹ lên trông em cho tôi đi phố một chút.

Ra khỏi nhà, Thái chẳng có ý định đi đâu. Không hiểu bằng cách nào, chỉ một lúc sau, xe anh đã ngừng trước cửa nhà Nga.

Chưa kịp nhận chuông, Nga đã ra mở cửa. Hình như Nga đang khóc, thấy Thái vừa dắt xe vào vừa nhìn, Nga cố mỉm cười nói:

– May quá, em đang cần anh kinh khủng. Em gọi thầm tên anh luôn miệng, chắc anh nóng ruột nên tới phải không?

– Có chuyện gì thế Nga, em khóc đấy à?

Quay mặt vào phía trong, Nga đáp nhỏ:

– Con Huệ, nhưng anh vào đây một chút, đợi em thay áo xong, chúng mình ra phố, kiếm chỗ nào ngồi, em kể anh nghe. Nói ở nhà có nó không tiện.

Dựng xe xong, Thái ngồi xuống chiếc ghế mây cũ, vẫn kê ở sân, dưới tàng cây Ngọc Lan, vừa lúc Huệ ở trong nhà đi ra. Thấy Thái, Huệ reo lên:

– A, anh Thái!

Vừa nói Huệ vừa kéo một chiếc ghế ngồi rất tự nhiên trước mặt Thái. Bộ đồ ngủ mỏngvà mềm như dính sát vào người Huệ. Dưới ánh sáng mờ tỏ của ngọn đèn từ trong nhà hắt ra, làm màu hồng nhạt của quần áo Huệ biến thành màu da thịt. Bộ ngực cao cao, chiếc quần quá chật, ôm dính vào cặp đùi tròn lẳn. Trước mắt Thái lúc này, thân thể Huệ lồ lộ. Rõ ràng như nàng đang khoả thân. Người Thái nóng bừng bừng với hình ảnh trong trí nhớ. Bàn tay của gã thanh niên ngồi ở rạp ciné hôm nọ đã đặt lên cặp đùi chỗ kia, xoa nhè nhẹ và đầu gã đã gục vào bộ ngực căng ấy. Thốt nhiên, Thái thấy như sống đầy đủ trong cảm giác của gã thanh niên bữa đó, do trí tưởng tượng của anh. Và trong sâu thẳm của tâm hồn, một ý tiếc rẻ vẩn vơ không thành hình, chỉ vang vọng thành hai tiếng:”Uổng quá!”

– Em cứ tưởng tuần này không gặp anh. Sao giờ này anh mới tới.

– Dạ, tôi bận, chiều nay có giờ dạy.

Tiếng cười của Huệ ròn tan:

– Hôm nay anh làm sao thế, sao lại “dạ” cả với em.

Thái im, như không nghe Huệ nói. Càng lúc nhiều âm thanh và hình ảnh những người thân nổi lên trong trí nhớ, hỗn loạn và quay cuồng. Thái không tự làm chủ được bộ óc của mình lúc này. Khuôn mặt buồn, cặp mắt lúc nào cũng mang nỗi hờn oán của Trang. Những nét vui chợt sáng lên trong mắt Nga mỗi khi gặp anh. Hạnh với núm đồng tiền trên má, và cặp mắt to đen. Thằng Hoàng ngủ gục trên ghế. Lối khóc không có tiếng nhưng vẫn bật lên nỗi tức tưởi của Trang. Tiếng khóc ré của con Vân, tiếng cười như thủy tinh vỡ của Huệ, và hình ảnh Huệ…Thái đỡ lấy trán, khẽ lắc đầu không muốn nghĩ tiếp.

Một cánh hoa lan rơi trên mặt bàn cạnh Thái. Huệ nhoài người giơ tay nhặt. Mặt nàng ghé gần sát mặt Thái. Thái uống vội hơi thở của người con gái phả ra, và nghiêng đầu qua một bên để khỏi chạm vào má Huệ. Bà Năm mang tách nước đặt trước mặt Thái.

– Mời thầy!

Thái lúng túng đỡ lấy, và tránh ánh mắt thôi miên của Huệ. Xoay nhè nhẹ chiếc tách, nhìn làn khói mỏng của trà nóng uốn éo bốc lên như người con gái đang múa, cố lấy giọng bình tĩnh Thái hỏi:

– Hôm nay chị Nga đón Huệ à. Mai lại vào trường?

Tiếng Huệ gọn và cả quyết:

– Không!

Thái ngửng lên như hỏi. Huệ nói tiếp:

– Em trốn trường về từ hôm qua, ở nhà bạn chơi. Trưa nay em mới về nhà, đúng lúc chị Nga đang sửa soạn đi đón em. Em không trở lại trường nữa, em bỏ học!

Nhếch miệng cười khan, Huệ lại tiếp:

– Tuổi em đâu phải là tuổi “nội trú” nữa. Con nít quá!

Đã biết Huệ thay đổi thế nào rồi mà Thái vẫn không khỏi ngạc nhiên:

– Chị Nga nói sao?

– Cố nhiên là chị phản đối ghê lắm, khóc nữa! Nhưng em lớn rồi, mười tám tuổi chứ đâu còn nhỏ gì, mà mọi người coi em như còn bé ấy.

Huệ phụng phịu nhìn Thái hơi ẩn ý trách:

– Cả anh nữa, tức ghê!

Thái lờ như không nghe thấy câu trách của Huệ. Anh nói qua chuyện học.

– Thế theo Huệ thì chỉ có trẻ con mới phải học, còn tới tuổi người lớn thì thôi à?

– Học, nhưng không phải học theo lối của em bây giờ. Ở tù còn sướng hơn!

– Theo Huệ phải học như thế nào?

– Nếu chị Nga đừng bắt em vào nội trú nữa..

Thái cắt ngang, thực tình anh bắt đầu thấy ghét tính Huệ. Giọng Thái trở nên gay gắt:

– Nếu chị Nga nhất định không chịu?

Huệ hơi lúng túng một chút.

– Thì..thì em cũng cứ bỏ như thường ….

– Rồi Huệ đi đâu?

Huệ cười nhếch mép:

– Anh hỏi thế có nghĩa là, nếu em bỏ học thì chị Nga tống cổ em đi chứ gì! Em cũng tính tới rồi, chừng đó em sẽ tìm chỗ ở chung với cô bạn, rồi kiếm việc làm. Rảnh thì tự học thêm.

Lúc này, Thái bực tức với Huệ như chính Huệ là em ruột của anh vậy. Thái cười nhạt hỏi:

– Đi làm! Cô học dở dang như vậy thì kiếm việc gì! Tưởng dễ lắm sao?

– Thiếu gì, sở Mỹ chẳng hạn.

Thái đấm nhẹ trên mặt bàn, cố kềm giọng cho khỏi nói lớn:

– Mỹ, Mỹ! Đấy là lý do cho cô bám víu và tin tưởng vào, để tự ý bỏ học đấy hẳn. Còn bạn, bạn nào? Lại cái loại như anh chàng trong ciné hôm trước chắc?

Như buột miệng, Thái vội ngừng. Còn Huệ cảm thấy mặt mình bừng nóng. Nàng cúi xuống, tay vân vê gấu áo. Chỉ muốn hỏi Thái “Anh gặp à, hay ai nói với anh?” mà không dám.

Nga ra tới, thấy không khí như vậy đoán là Huệ và Thái vừa có chuyện, nhưng Nga chỉ khẽ nhìn hai người dò xét chứ không hỏi. Lát sau, Nga tới bên Thái, e dè nói nhỏ:

– Đi thôi anh, em xong rồi.

Thái đứng lên búng mạnh điếu thuốc mới hút có vài hơi vào góc sân, nói khẽ:

– Xin lỗi Huệ.

Nhìn theo hai người ra khỏi cửa, Huệ thèm muốn được ở vào địa vị của Nga lúc này. Nhớ tới cuốn nhật ký của Nga mà có lần vô tình Huệ đã đọc được. Nga đã viết vào đấy nhiều đoạn như những tờ thư “không gửi” cho Thái:

“Anh yêu!

Đấy anh xem, em mở đầu bằng hai chữ anh yêu, tức là em còn yêu anh. Em biết rõ tình em đối với anh vẫn thế, vẫn như trước, và mãi mãi về sau cũng vậy, anh có tin không? Nhưng tình yêu mà em đem lại cho anh không đủ. Vì bên cạnh tình yêu, còn có những yếu tố khác để được hạnh phúc thì em đã mất cả rồi. Em muốn nói tuổi trẻ và sắc đẹp như cô Hạnh. Hồi này, em cũng thay đổi, tính nết hư hỏng nhiều. Anh cũng thay đổi, em theo không kịp. Máu ghen trong em, làm cho em cảm thấy tự khinh. Cũng như bị ung thư hay hủi, biết mà không thể cứu chữa nổi. Em bảo em hư hỏng nhiều là thế.

Tình em đặt vào anh quá mạnh, thành thử nó quật lại em. Làm em khó chịu mà không sao bỏ được. Nhất là hồi này anh lại có tình yêu mới. Cô Hạnh! Thật là bất hạnh cho em.

Hình như anh sống vội, thích hưởng thụ vội. Tại sao? Em không hiểu nổi. Em cũng đã cố gắng chìu anh, muốn làm anh vui lòng. Nhưng em không sai khiến nổi tình em, lý trí thì bảo cứ để anh yêu cô Hạnh, chìu anh đi, nhưng tình cảm lại không chịu…”

Đọc xong đoạn nhật ký trên đây của Nga, Huệ bỗng thấy mình tức bực khó chịu. Nàng cắn lấy môi dưới, cau mày suy nghĩ. “Hạnh, Hạnh nào đây.” Và Huệ thấy cần thiết phải biết mặt Hạnh, để so sánh xem “cô ta có đẹp hơn mình không mà anh Thái mê được.”

Từ hơn hai năm nay, việc gặp gỡ Thái thường xuyên, không gây cho Huệ một thắc mắc nào. Huệ quen coi Thái như người anh rể. Lại thêm Nga luôn luôn thánh hoá tình yêu của Thái và nàng, như trên đời này, trời sinh ra Thái và Nga đã cho họ mang chung một trái tim. Tuy hai mà một, không ai có thể thay thế họ được.

Trước lòng tin của Nga, Huệ không phản đối, tuy ý niệm về tình yêu của Huệ khác hẳn Nga. Với Huệ, yêu và thích không khác nhau. Vấn đề chỉ là hai người nam, nữ cùng một đòi hỏi.

Hồi bà Toản sinh Huệ, Nga đã mười lăm tuổi. Nga đỡ mẹ chăm nuôi Huệ, từ giờ ăn giấc ngủ. Lớn lên sự học của Huệ cũng do Nga hướng dẫn khi mẹ mất sớm. Huệ yêu và kính chị như mẹ. Vì vậy, thấy Nga yêu Thái đến mức độ đam mê, Huệ không đồng ý với Nga về quan niệm coi tình yêu là lẽ sống, nhưng không phản đối chỉ cho mối tình giữa Nga và Thái là một mẫu tình đặc biệt. Nhiều lần, tình cờ Huệ bắt gặp những ghì siết của họ, không đặc biệt chút nào, nhưng Huệ vẫn giữ nguyên ý nghĩ coi Thái như một người anh rể. Và những chuyện phải có với chị mình cũng chỉ là thường. Cho tới lúc biết Nga ghen với cô Hạnh nào đó thì Huệ chỉ còn coi Thái là một người đàn ông, như Hân, như Quýnh hay một vài trai trẻ khác đã đến với nàng. Riêng Thái, Huệ thích từ cách châm và hút thuốc lá của anh. Lối nói chuyện đằm thắm, rất hấp dẫn và duyên dáng.

Ở Thái, nam tính được phát hiện vừa độ. Những chân râu màu xanh chạy quanh cằm, gợi cho người con gái một thèm muốn được dụi nhẹ má mình vào đó, cứ tưởng tượng người con gái là Hạnh thì Huệ lại tức bực. Huệ muốn biết Hạnh hơn Huệ ở điểm nào? Ý nghĩ thử sức quyến rủ của mình, dành Thái từ tay Hạnh lại đến, Huệ như quên hẳn Nga.

Từ trong tiềm thức, những cảm tình của Huệ với Thái có từ lúc nào chính Huệ cũng không hay. Đến nay, nhờ Hạnh mới nổi dậy như những luồng sóng ngầm, chưa biết giờ phút nào sẽ trở nên giông bão. Hôm Huệ ngồi trong rạp Eden với Quýnh, tại sao Thái biết? Nếu Thái đã biết, những hành động riêng tư của Huệ và Quýnh, tất nhiên Thái phải thấy rõ. Huệ nóng bừng mặt, nhớ đến những cảm giác mê loạn, nhưng mơ hồ như kẻ đem cảm giác cho nàng bữa đó là Thái chứ không phải Quýnh. “Không thể để Thái đứng ngoài, lên mặt đạo đức mà mắng mình như hồi nãy được.” Cứ nghĩ Thái đã biết nàng không còn là con gái ngây thơ, Huệ vừa xấu hổ, vừa thích thú.

Bà Năm ra dẹp tách nước trên bàn, Huệ hỏi:

– Ông Thái có lại đây thường không bà Năm?

– Tới thường cô, bữa rồi thầy ăn cơm và ngủ lại đây. Tội nghiệp, đồ ăn không có, mà thầy cũng ăn chớ.

– Ông ấy ngủ đêm ở đây à?

– Dạ, chắc nói chuyện khuya, tới giờ giới nghiêm, lỡ về không kịp.

Thái ngủ lại với Nga. Vị trí người anh rể lại có dịp trở về với Huệ. Một thoáng ân hận khi nhớ tới người chị đã nuôi nấng mình từ tấm bé. Nhưng không lâu, Huệ thầm nghĩ, đâu phải anh ấy chánh thức là chồng chị Nga, bà Trang cũng chẳng giữ được anh ấy độc quyền cho bà. Hơn nữa ngoài Nga lại có Hạnh, “chẳng thà anh ấy tuyệt đối chỉ yêu có chị Nga”. Tự lý luận như vậy, Huệ tạm yên tâm.

Nàng đứng lên vươn vai, vòng ngực căng đầy, tưng tức. Huệ đặt tay lên ngực, đầy hãnh diện, tự biết thân thể nàng quá đẹp, vẻ đẹp chín tới của người con gái mới vào đời, nhưng đã biết mùi đời quá nhiều.

Mới chưa đến chín giờ tối, chắc Nga đi chơi với Thái cũng còn lâu mới về. Huệ đứng lên thay áo, lại Tú chơi. Bà Năm hỏi:

– Cô Út cũng đi nữa, không ở nhà nghỉ sớm. Mai cô Út ưng ăn gì tôi làm cô Út ăn trưa, chiều mai cô Út vô trường cho khoẻ.

– Tôi thôi học, không vô trường nữa, bà Năm ơi!

– Úy trời, sao vậy?

– Không sao cả, nếu có học thì cũng ở nhà chứ không vô nội trú đâu.

– Mà cô Hai chịu không?

– Chịu hay không cũng vậy thôi!

Xoay một vòng người trước tấm gương lớn, Huệ khẽ mỉm cười. Chiếc áo sợi kiểu mới, chị Diệu, chị ruột của Tú mới ở Pháp về cho. Huệ mặc vừa đẹp như dán vào người, nổi từng đường cong, sợi giây lưng to bản thắt hờ hững ở vòng eo, chiếc jupe ngắn, thật ngắn. Huệ nghĩ “chị Nga chưa thấy mình mặc bộ đồ này bao giờ, nhưng kệ! Cho quen đi!”. Tuy nghĩ vậy nhưng Huệ cũng hơi do dự một phút. Bà Năm đương lau nhà, ngừng tay, nghếch mặt nhìn Huệ, nói:

– Trời đất, cô Út bận chi kỳ vậy!

– Bà quê quá, bộ bà chưa thấy ai bận vậy sao?

– Thấy, mà mấy cô gì đâu! Chứ nhà mình ai bận thứ đó.

– Nhà mình! nhà mình thì có chị Hai, bà và tôi. Không lẽ bà và chị Hai bận vậy được sao mà nói.

Dứt lời, Huệ vùng vằng quay đi luôn. Thực ra bà Năm đã vô tình chạm tự ái Huệ, nên Huệ nổi bướng. Giá cứ để mặc Huệ chắc nàng cũng tự thay áo.

Vừa ngừng trước nhà Tú, Huệ đang trả tiền xe đã thấy mọi người trong nhà nhao nhao:

– Huệ, Huệ đã tới. Hay quá ta! Sao bồ biết? Bọn này mong quá, nhưng không đứa nào dám tới gọi bồ. Ngán bà Nga quá!

Huệ hỏi lại:

– Chuyện gì mà biết với mong. Tôi có biết gì đâu. Tính tới chơi nói chuyện với Tú thôi. Ủa mà sao đủ mặt cả…

Huệ nhìn từng người gọi tên:

– Thủy, Quang, Thức, Hân..

Tới Quýnh, ngồi hút thuốc trong góc tối, Huệ chợt ngưng lại, hơi xao động. Bữa nay Quýnh không tỏ vẻ vui nhộn như thường ngày. Biết Huệ đến, lòng rộn ràng nhưng vẫn ngồi yên hút thuốc. Từ ngày gần gũi Huệ, Quýnh đâm mê. Trước Huệ, Quýnh cố làm ra vẻ trang nghiêm. Nhìn nét trưởng thành giả tạo của Quýnh, Huệ không thể không nhớ đến Thái. Càng thấy yêu phong độ của Thái. Trong người nao nao một cảm giác lạ. Thốt nhiên, Huệ nhìn Quýnh mỉm cười. Nụ cười như một ám hiệu. Quýnh khẽ nhếch miệng, gật đầu.

Tất cả cử chỉ của Huệ và Quýnh không qua khỏi mắt Hân. Tìm cách tới gần Huệ, Hân nghiêng đầu nói khẽ, vừa đủ Huệ nghe.

– Vừa thôi nhé. Hôm nay em đẹp lắm đấy!

Huệ nheo mắt cười tuơi:

– Thì bồ cũng vừa thôi. Đang “bắt” Thủy mà còn làm tàng.

– Bắt Thủy thì bắt, nhưng tôi yêu Huệ thực đấy, liệu hồn!

Cả bọn nhao nhao:

– Ê, mới tới mà thì thầm riêng hả. Không được phép.

Huệ hỏi lại:

– Các bạn chưa cho biết, bữa nay có mục gì mà đông đủ cả.

Tú nói:

– Chị mình mở tiệc trà mời các “ông bự” trên sân thượng. Bọn này đòi khao luôn.

– Chị Diệu đãi tiệc về việc gì thế Tú, mà sao lại không lên cả trên lầu cho vui, lại chia ra thế này?

Thức xen vào trả lời:

– Chị Diệu đi Pháp về, chị mời tiệc để cám ơn mấy người đã lo giúp giấy tờ và đưa đón chị đấy mà. Còn tụi này đòi họp riêng dưới này, cho tự do. Lát khuya trên đó có boum thì mới lên.

Huệ nói như reo:

– Boum nữa hả. Mà có những ai trên đó?

Tú nhẩm nhẩm như tính:

– Trung tá Chân, đại tá Thiện, đại úy Lý…

Huệ cướp lời:

– Gì mà Tá với Úy không vậy. Bộ họp đại hội Quân Đội hả?

Tú cười:

– Đâu có, người ta kể chưa hết mà. Úi, mà đông lắm, lát bồ lên thì biết. À, có dược sĩ Ngân nữa, dược sĩ ưa hỏi thăm bồ lắm đó. Nhưng cẩn thận, hai con rồi đấy!

Huệ bĩu môi, tỏ vẻ bất chấp:

– Điều cần là tôi có mê được không đã.

Quang reo lên:

– Hay, Huệ chì thế mới xứng đáng ở băng tụi mình.

Huệ lườm Quang:

– Ai khiến khen. À, mà nhót xong thì giới nghiêm, làm sao về!

Quang lại đáp xía:

– Chị Diệu tính chơi hết giờ giới nghiêm luôn. Ai mệt thì ngủ lại, ở đây thiếu gì phòng. Tú sướng thiệt, có người chị giầu, lại hết sức phóng khoáng. Mà sao chị không lấy chồng thế Tú?

– Chị thiếu gì bồ, nhưng không lấy chồng. Lấy chồng thì chỉ có một. Còn bồ thì có nhiều mà lại tự do. Cần gì, chị chỉ hô một tiếng thì các ông mỗi người một việc. Như hôm chị đi Pháp, thông hành lấy trong ba ngày là được.

Quang ghé tai Huệ, nói nhỏ:

– Chị Diệu”áp-phe” ghê lắm nhé. Mỗi lần đi về như vậy lời cả mấy triệu như không.

Huệ trầm ngâm không đáp. Trong lòng thầm so sánh. Chị Diệu cỡ tuổi chị Nga, hồi mấy năm trước, chị cũng chẳng đẹp gì hơn chị Nga. Sau này, đi ngoại quốc mấy lần, chị sửa từ vòng ngực, sống mũi đến làn da. Giờ trông chị trẻ lại tới mười tuổi, đẹp hẳn ra. Nhờ giầu, lại có dịp xuất ngoại thường, nên chị ăn mặc rất hợp thời trang. Chị lái riêng một chiếc Fiat coupé và cho Tú chiếc Toyota 800. Các bạn của chị gần như không một người nào không có xe hơi. Nếu không là các hàng Tướng, Tá, thì cũng là giới kỹ nghệ hoặc các nhà buôn lớn. Có lần, Tú nói chuyện với Huệ.

– Chị Diệu khôn ghê lắm! Gần bốn mươi tuổi mà chị không thèm lấy chồng. Có nhiều đám ưng hỏi cưới, người có địa vị giầu sang thì hoặc có vợ, hoặc không còn trẻ. Trường hợp Đại tá Đạm, cơ nghiệp của ông ta vào hàng đại phú. Tuổi mới trên dưới bốn chục, còn rất “bô”. Thế nhưng lại goá vợ và có tới năm đứa con. Chị từ chối và bảo với bạn bè:

– “Tôi tội gì lại đi lấy chồng có nhiều con riêng để mà phải hầu chúng à?”.

Có người còn kém tuổi chị Diệu, như bác sĩ Tuấn hai mươi tám tuổi, mới ra trường thì chị bảo:

– “Mấy ông mới ra trường, cần tiền mở phòng mạch! Nếu không, chắc các ông ấy chọn những cô nữ sinh mười chín, hai mươi chứ sao lại đi lấy vợ lớn tuổi hơn mình?”

Ngoài lý lẽ đó ra, Diệu còn cho là lấy chồng mất tự do, bó buộc. Chị ngoại giao mềm mỏng, người đàn ông nào cũng nghĩ mình là “bồ” của chị. Nhưng thực ra chị chẳng chọn một ai. Chị sống không có tình yêu thực, chị tự hào về chuyện đó.

Các bà bạn của chị ai cũng khen. Như bà chủ hãng dệt đã nói:

– “Cô Diệu mới là khôn, chỉ dùng đàn ông để mà sai thôi. Ai mà cô ấy không lợi dụng vào được việc gì thì chẳng bao giờ cô ấy phí thì giờ. Như ông Đại tá Đạm đó, theo đuổi bao lâu mà cô ấy đâu có chịu cho cưới. Nhưng cũng không làm mất hy vọng. Lúc nào kẹt, cô ấy hỏi mượn tạm một vài triệu là ký “séc” liền. Rút cục, đâu có xơ múi gì!

Bà kỹ sư Hảo cãi:

– “Sao chị biết không xơ múi? Đời nào đàn ông người ta lại mất công không!”

– “Trời ơi! nói vậy thì chị chẳng hiểu gì cả. Đàn ông mà ‘xơ múi’ rồi, nó dông luôn chớ lại.”

Huệ thích nghe những chuyện Tú nói về chị Diệu. Nàng cười ròn rã hỏi Tú:

– Mấy bà nói lén chị Diệu như vậy, sao Tú biết. Mà rồi chị Diệu nghe được có giận không?

– Họ nói công khai chứ lén gì, cả chị Diệu cũng nghe ấy chứ. Đã bảo chị hãnh diện về chuyện đó mà.

“Họ phục đúng!” Huệ thầm nghĩ, và thích lối sống như chị Diệu. Bởi thế nên Huệ ham chơi với Tú, mong nhờ không khí nhà Tú mà Huệ quen biết được các giới “thượng lưu”. Huệ hơi có ý trách Nga không được khôn như Diệu, cho nàng sung sướng lây. Yêu một người đàn ông chẳng giầu có gì, lại có vợ và hai con. Huệ đồng ý, về tác phong Thái, Huệ cũng còn thích. Thích thì cứ hưởng, được lúc nào hay lúc đó, cần gì phải chung tình, phải đau khổ như Nga. Tụi Hân, Quýnh cũng là những thanh niên nghèo, nhưng Huệ không chê. Nàng cho chỉ là vấn đề trao đổi, hưởng thụ mà thôi.

Quýnh đến bên, trao cho Huệ một đĩa đồ ăn nguội. Huệ đỡ lấy và nhìn Quýnh. Người thanh niên này có đôi mắt thật sắc, dưới cặp chân mày rậm. Nước da đen, vóc người cao lểnh khểnh. Khác hẳn với Hân, người tầm thước, chân tay rắn chắc với các bắp thịt cuồn cuộn. Cả hai đều mang đến cho Huệ những cảm giác rung động, tuyệt vời.

Quýnh bảo Huệ:

– Ăn đi rồi còn lên lầu, tới giờ nhót rồi đó. À, mà lát em đừng có nhảy với ai ngoài anh.

– Tại sao? Với Hân được không?

– Để yên nó cho Thủy.

– Chứ không phải anh ghen hả?

– Một phần nào, tôi yêu em rồi!

Huệ định cãi, nhưng lại chỉ cười nhạt. “Tương lai của tôi đâu phải là các anh, các anh chỉ là những người của giai đọan thôi…” Huệ thầm nghĩ như thế.

Ăn được một chút, Huệ đưa đĩa cho Quýnh bảo:

– Dẹp giùm để còn nhót. Nặng bụng mệt thấy bà!

Huệ đang nói, bỗng ngừng lại, chỉ hai người đàn bà đang từ cổng ngoài, qua sân sỏi để đi thẳng lên lầu:

– Ai trông như chị Oanh hả Quýnh?

Qúynh hỏi ngược lại:

– Oanh nào?

– Chị Oanh vợ anh Kỳ làm ở nhà băng đó. Hai vợ chồng quen với anh Thái và chị Nga. Sao hôm nay anh Kỳ đâu mà chị Oanh lại đi riêng với bà nào kìa?

Tú đứng gần Huệ, trả lời:

– Đúng chị Oanh đó. Chị đi với bà Giám đốc Ngân hàng. Ông Giám đốc và anh Kỳ đi Nhật rồi.

– Đi Nhật! Sướng quá há, sao họ giầu thế mà không mang vợ theo nhỉ.

– Người ta đi nghiên cứu mà lại cho vợ đi sao được.

Quýnh cười:

– Nhất là lại “nghiên cứu” phụ nữ!

Tú cãi:

– Bậy nào, về Ngân hàng chứ.

Huệ lườm Quýnh:

– Chưa phát tướng đã phát tính rồi. Thanh niên Việt Nam, tương lại tổ quốc vậy đó.

Cả ba người cùng cười. Từ một góc tối, Hân và Thủy đang ngồi rủ rỉ, thấy bọn Huệ cười cũng quay ra góp một câu:

– Gì mà nhộn thế!

Quýnh nói:

– Ngồi đó đi cho được việc, người ta đã tha cho mà tâm sự còn léng phéng.

Quanh bàn xa-lông, bọn Quang, Thức và vài ba cô choai choai khác nói chuyện ầm ĩ. Thỉnh thoảng có người ngả ra cười như kẻ điên.

Tú đứng giữa nhà giơ tay chào theo kiểu nhà binh, sau tiếng hô “nghiêm. Tú nói tiếp:

– Các bạn chuẩn bị lên lầu “nhót”!

Tiếng hoan hô và một tràng pháo tay nổi lên hưởng ứng Tú, Tú cười ròn:

– Chị Diệu yêu cầu lát nữa có lên “nhót” các bạn đừng có nhộn quá đó nghe.

Có tiếng nói to:

– Rồi, bọn này biết điệu lắm mà, đừng lo!

Lên đến bực thang chót, Thủy reo:

– Trên này mát quá, thật tuyệt!

Cả một từng sân thượng rộng, được lợp mái sơ sài bằng “tole nylon” mầu xanh theo hình bát giác. Bốn phía trống, sát bờ tường thấp, cách khoảng chừng vài thước lại có một chậu lớn, trồng mấy cây hoa giấy hoặc “ti-gôn” cho leo lên tận mái. Mấy giỏ lan được treo rải rác quanh sân. Những ngọn điện mầu, bóng nhỏ gắn kín đáo thấp thoáng lẫn trong lá cây. Ánh trăng đầu tháng không sáng lắm, nhưng đủ để pha với ánh điện, tạo thêm cho không khí trở thành bát ngát và huyền ảo.

Nơi góc sân, ban nhạc trổi một bản êm dịu. Ngay chính giữa là “piste” không rộng lắm, nhưng đủ cho những dịp như tối nay. Quanh “piste” từng cặp, hoặc từng nhóm người, ngồi trước những chiếc bàn nước nhỏ. Tiếng nói chuyện thủ thỉ đủ nghe. Những nụ cười tươi nhất, những cử chỉ lịch sự nhất, người ta đều đem biểu diễn ở nơi này.

Huệ như bị mê hoặc trong khung cảnh xa hoa, ngây ngất trong khói thuốc thơm. Mùi phấn, mùi nước hoa đắt tiền, hoà lẫn trong hương lan man mác. Nàng ghé gần Quýnh, nói nhỏ:

– Sang quá ta, phải giầu có mới tổ chức nổi như vậy.

– Và quyền thế nữa chứ. Nếu chị Diệu không quen biết rộng, thì sức mấy mà dám tổ chức buổi nhót như thế này, thời chiến mà.

– Tụi nó đâu rồi?

Quýnh hất mặt ra phía trước nói:

– Con Thủy với thằng Hân ngồi ôm nhau kia kìa. Thế là nó đã bợ xong con nhỏ rồi đấy.

Huệ bĩu môi:

– Trong “băng” tụi mình, chuyện ấy có gì là lạ. Mình chả nói, bọn mình dạy lẫn nhau cái gì mà nhà trường không dạy đó sao!?

Quýnh bóp mạnh tay Huệ:

– Lát nữa tụi mình kiếm chỗ nào ôn lại bài đi.

– Còn khuya.

– Thì anh có đòi sớm đâu.

– Nhưng tôi học ở anh thế đủ rồi.

Như sực nhớ, Huệ nói tiếp:

– À hôm trước anh Thái bắt gặp tụi mình ở trong ciné đấy nhé.

Quýnh phớt tỉnh:

– Có sao, anh ấy là giáo sư, nhưng về môn đó chắc thua tụi mình. Không chừng, anh Thái thấy vậy lại đòi Huệ dạy đó nghe!

Huệ cấu mạnh vào cánh tay Quýnh:

– Không được soi mói nghe không! Dù có thế cũng là quyền của tôi…

Có tiếng gọi Huệ ở phía sau. Huệ quay lại thấy Oanh và bà Giám đốc Ngân hàng, ngồi với ba người đàn ông đứng tuổi. Huệ bắt gặp một ông ngồi cạnh Oanh, đang chăm chú nhìn cặp đùi mình, Huệ nói nhanh với Quýnh:

– Chị Oanh gọi, Quýnh đi ra ngồi với các bạn một chút đi, lát mình gặp lại.

Vừa nói Huệ vừa lấy dáng đi thật uyển chuyển, và nhún nhẩy theo kiểu nữ tài tử điện ảnh, mà Huệ thường bắt chước. Huệ đến bên Oanh, ông ngồi cạnh xích ra một chút, nhanh nhẹn với chiếc ghế gần đó, mời Huệ ngồi giữa ông ta và Oanh. Oanh giới thiệu, bắt đầu từ ông kéo ghế mời Huệ:

– Đại tá Thiện; Tỉnh trưởng Phúc ; Nhà xuất nhập cảng Chấn và Bà Giám đốc Ngân hàng.

Mấy người khẽ gật đầu sau câu giới thiệu của Oanh. Huệ cũng nghiêng mình tự giới thiệu:

– Huệ, sinh viên.

Oanh hỏi Huệ:

– Em cũng quen chị Diệu?

– Dạ, chị Diệu là chị của Tú, bạn học em.

– Nếu vậy Tú cũng ở nội trú như em à?

– Cùng trường thôi. Nhưng từ nay em bỏ, không học trường đó nữa.

Đại tá Thiện nói xen vào:

– Người đẹp như cô thì cần gì phải học nhiều. Một bước “lên quan” là thường.

Mấy người cùng bàn cười, ngầm hiểu ý tán tỉnh trong câu nói. Đúng lúc, ban nhạc thay bài mới, Đại tá Thiện đứng lên, mời Huệ bằng một dáng điệu hết sức lịch sự và tự tin:

– Cô cho phép?

Huệ có ý nhìn Oanh như hỏi, Oanh gật đầu.

Huệ nhẹ đứng lên theo Thiện ra “piste”. Ngay từ phút đầu Huệ đã để ý quan sát Thiện. Tuổi Thiện chắc cỡ Thái, nhưng Thiện có vẻ lịch duyệt và thành thạo hơn tuy thua Thái về vẻ trí thức và nét duyên ngầm. Huệ mang máng thấy Thiện là người sẽ dạy cho nàng bước vào con đường của giới ăn chơi thượng lưu, khác bọn Quýnh, Hân… Cuộc đời mới của Huệ có thể bắt đầu bằng những bước chân theo Thiện ra nhẩy.

Ghì Huệ hơi chặt trong vòng tay, Thiện hỏi:

– Em nghĩ gì?

Huệ nhận ra ngay tiếng “em” thay thế cho tiếng “cô” vừa gọi mình của người đàn ông mới quen. Nàng có cảm giác kẻ đi câu nhìn thấy vòng xao động, lan tròn trên mặt nước, khi cá đã cắn mồi. Huệ không phản đối và trả lời như một khuyến khích thêm, bằng giọng ngọt ngào pha lẫn chút nũng nịu:

– Dạ, đâu có.

– Em nói dối, anh biết.

Đại tá Thiện tiến thêm một bước nữa bằng tiếng tự xưng “anh” với Huệ.

– Chịu anh, em đang nghĩ phân vân về việc học thật.

– Huệ đẹp mà lại chăm học, hiếm có quá. Huệ học phân khoa nào?

– Luật.

– Năm thứ mấy rồi Huệ.

– Mới dự bị thôi anh.

Ôm Huệ chặt hơn trong vòng tay, Thiện nói:

– Em giỏi quá.

– Anh đừng vội khen, em đang tính bỏ học đây.

Thiện nhìn Huệ ngụ ý thắc mắc, Huệ nói tiếp như đã nói với Thái:

– Tại em lớn rồi mà chị của em cứ bắt em học nội trú. Anh tính tuổi em mà học nội trú, bó buộc chịu gì nổi.

– Đúng, rồi em định làm gì sau khi bỏ trường?

Huệ lúng túng vì câu hỏi của Thiện. Đã quyết định bỏ học, nhưng nàng không muốn biết sớm việc đó. Tự nhiên Huệ trả lời:

– Em cũng chưa biết, anh có ý gì giúp em với.

Thiện cảm thấy hài lòng, tự ái của người đàn ông được vuốt ve đúng lúc. Câu nói đầy thân mật và tin cẩn của Huệ khơi trong tâm Thiện một đốm sáng của tình yêu. Mới chỉ lần đầu gặp gỡ, Thiện đã thấy như mình có bổn phận với Huệ. Hãnh diện có được một người tình bé nhỏ, mang danh nghĩa nữ sinh viên trong trắng.

Nhìn Huệ lả lướt trong tay Thiện, Oanh khẽ bĩu môi thầm nghĩ “rõ thật chị nào em nầy. Bà Nga thì cướp chồng chị Trang. Con bé này mới nứt mắt, mà đã…”

Một thanh niên tiến tới trước mặt Oanh làm ngắt ý nghĩ của nàng. Oanh lúng túng, chưa nhận ra ai. Người thanh niên tự giới thiệu:

– Cường, Hải quân.

Đoạn anh ta cười rất tươi:

– Chắc bà không nhớ tôi? Quả đất thật tròn, không ngờ hôm nay tôi được gặp bà ở đây.

Chợt nhớ ra viên đại uý Hải quân mà hôm Kỳ lái xe đã suýt đụng phải anh ta ở đường Võ Tánh. Oanh có vẻ ngượng:

– Xin lỗi Đại uý.

Cường ngắt lời Oanh:

– Xin gọi tôi là Cường được rồi.

– Vâng, xin lỗi ông. Hôm ấy nhà tôi có chuyện bực mình nên nóng nảy.

Người thanh niên cười rạng rỡ, hàm răng trắng bóng:

– Ông nhà không có lỗi gì cả. Tâm lý những người lái xe hơi là vậy đó. Khi tôi lái xe Jeep tôi cũng thấy bực mình với mấy chiếc Honda hay xe đạp lắm! Cũng là một bài học cho tôi, hôm đó có chút việc ở gần nhà, tôi lấy đại chiếc xe đạp của thằng em tôi để đi. Bởi vậy nên mới suýt đụng vào xe của ông bà. Và cũng vì thế tôi mới thông cảm cho những người đi xe hai bánh. Nhưng cũng có cái may được nói chuyện với bà hôm nay.

Oanh cúi xuống, tránh ánh mắt của Cường, nhìn chiếc ghế trống để bên, nói lảng:

– Mời ông ngồi đỡ. Bàn ông ở đâu, tôi vô ý không thấy. Chắc ông đi với các bạn?

Không trả lời Oanh, Cường thản nhiên ngồi xuống, hỏi nàng:

– Thưa bà, ông nhà đâu ạ?

– Nhà tôi đi Nhật về công việc sở.

Cường chợt vui không duyên cớ. Anh bật đầu ngón tay cái thành tiếng kêu. Miệng khẽ huýt gió rồi nói:

– Thích quá! Chắc ông nhà đi tu nghiệp.

– Nhà tôi đi nghiên cứu về ngân hàng.

Bản nhạc dứt, Thiện thân mật cầm tay Huệ đưa về chỗ ngồi. Tỉnh trưởng Phúc đang nói chuyện với bà Giám đốc Ngân hàng, khẽ nháy mắt với Thiện thông cảm.

Tất cả hơi ngỡ ngàng trước người thanh niên lạ mặt. Oanh vội đứng lên giới thiệu:

– Đại úy Hải quân…

Như quên tên, Oanh hơi khựng lại. Cường khẽ nhích người tự nói:

– Cường.

Và Oanh lần lượt giới thiệu tiếp. Từng cặp, từng cặp ngồi sát bên nhau, tiếng nói chuyện nho nhỏ, tiếng cười khẽ và ngắn nổi lên khắp sân. Được ít phút, giàn nhạc trổi bản kích động. Cường đứng lên mời Oanh:

– Bà cho phép.

Oanh khẽ lắc đầu:

– Ông tha lỗi, tôi không quen nhịp này.

– Không sao, mình chờ bản sau.

Cường kéo ghế sát vào Oanh hơn nữa, rồi ngồi xuống. Thiện đang phân vân không biết có nên mời Huệ bản này không thì Quýnh tới, không chào ai mà chỉ đưa tay mời Huệ. Huệ khẽ liếc nhìn Thiện ngụ ý xin phép, Thiện kín đáo gật đầu nhẹ.

Huệ quay cuồng giữa đám đông, người nào cũng lắc lư thân hình một cách mê loạn. Đôi lúc người Huệ ngả hẳn ra đằng sau rồi bất thần cúi gục về phía trước. Mớ tóc dài xoã ra man dại. Có lúc Huệ quấn quýt ôm lấy Quýnh, rồi hai người cùng chợt buông nhau ra. Thân hình vẫn không ngớt uốn éo, bốn cánh tay vung vẩy như vờn nhau. Thiện thầm nghĩ: “Của này cũng bụi đời lắm đâu phải vừa”. Và nếu không nhờ biết trước Huệ quen với Oanh thì Thiện đã nghĩ Huệ chỉ ngụy danh nữ sinh mà thôi.

Oanh hỏi Cường:

– Ông có ưa điệu này không?

– Không ưa, nhưng nếu nhảy cũng được. Tôi mừng vì bà không quen nhịp này.

Oanh nhìn người thanh niên, trìu mến:

– Sao vậy ông, chắc tôi quê lắm!

– Trái lại bà quá lịch sự. Tôi nghĩ nhịp này chỉ thích hợp cho người Tây phương.

Hất nhìn ra piste, Cường tiếp:

– Bà trông đó.

Oanh bật cười:

– Ông còn trẻ mà ý tưởng xưa quá!

– Còn trẻ nhưng đủ già hơn bà.

– Chưa chắc.

Người thanh niên không đáp, chỉ nhìn Oanh bằng ánh mắt của người anh trai nhìn đứa em gái còn ngây thơ. Cường bỗng nhớ tới nét mặt lắng đọng và đôi mắt của Oanh hôm Oanh ngồi trong xe với chồng.

Trong khi chồng Oanh mải cãi với Cường, Oanh chỉ im lặng nhìn Cường. Ánh mắt buồn như lời tâm sự của một thiếu phụ trẻ, thiếu hạnh phúc gia đình và có ý như lời xin lỗi ngầm cho lời lẽ quá thô bạo của người chồng. Ánh mắt hôm đó của Oanh đã làm Cường xúc động, không phải chỉ một phút, mà in trong trí nhớ của Cường cho tới nay. Khi gặp lại Oanh, Cường đã nghĩ ngay đến hai chữ “số mệnh”. Một thoáng cảm giác e ngại, pha với nỗi vui bồng bột bất chợt có. Nhìn bàn tay nhỏ nhắn, những ngón thuôn dài rất quý phái của Oanh, đang vẽ trên chỗ nước đọng ở bàn, Cường bỗng thấy lòng rào rạt vô cùng. Giọng Cường ấm hẳn lại, như giọng của người yêu nói với người yêu:

– Bà chưa cho tôi biết tên ông nhà?

Thực ra trong ý nghĩ, những lời định hỏi của Cường khác hẳn. “Tên em là gì?”.

– Nhà tôi tên Kỳ.

Cường nói nho nhỏ:

– Bà Kỳ.

– Nhưng các bạn đều gọi tên tôi, tôi là Oanh.

Cường reo lên:

– Oanh! À Oanh…

Oanh hơi ngạc nhiên:

– Vâng, tên tôi xấu lắm sao?

– Không, tại tôi thích chim..Oanh.

Cường nhận thấy câu vừa nói như một lời tán tỉnh quá ngây ngô, anh có vẻ ngượng, cố bào chữa:

– Hôm nào mời bà lại chơi, hiện tôi đang nuôi được hai cặp. Tôi thích giống vật nhưng đặc biệt nhất là chim Oanh và mèo…

Cường ngừng, vì lại vừa nói hố thêm câu nữa, anh lúng túng giải thích:

– Bà có biết mèo sống được bao nhiêu tuổi không? Năm mươi tuổi là hết. Nhưng tuổi mèo không tính như tuổi người. Mới sanh ra nó đã hai mươi tuổi, trong ba năm đầu…

Oanh bật cười, Cường khựng lại nhìn Oanh, chẳng hiểu Oanh cười gì, cũng cười theo. Nhưng đang đà muốn nói chuyện về mèo thật sự, nên anh lại tiếp:

– Rồi sau ba năm, cứ mỗi một năm của con người là nó lại có thêm năm tuổi nữa…

Oanh cười to, vừa cố nén vừa nói đứt quãng sau tiếng cười.

– Như vậy, mỗi năm nó có thêm năm tuổi, sáu năm nó thêm ba mươi tuổi. Cộng với hai mươi tuổi của ba năm đầu, là giống mèo tối đa được chín năm phải không?

– Đúng, đúng, bà làm tính nhanh ghê.

Cả hai cùng cười vui vẻ. Oanh nói:

– Trong gia đình có một người như ông chắc vui suốt ngày.

– Mẹ tôi thường cười gọi tôi là “thằng quỷ sứ”. Các em gái cứ phải khóc lên vì hay bị tôi trêu.

Oanh nghĩ “người nào được làm vợ Cường chắc sung sướng lắm”. Nàng hỏi Cường:

– Ông có mấy cháu?

– Tôi là lớn, các em tôi còn nhỏ…

Oanh cười:

– Tôi muốn hỏi ông bà có mấy cháu kìa.

– A, à. Cháu thứ đó thì không. Tôi chưa lập gia đình.

Mặt Oanh thoáng hiện một nét mừng. Bản nhạc kích động vừa dứt, một bản êm nhẹ được nối tiếp. Người thanh niên đứng lên đưa tay nhìn Oanh, mời mọc.

Chân nhẹ lâng lâng theo điệu nhạc, đầu óc chơi vơi, xao động những cảm giác diệu kỳ. Trong vòng tay cứng rắn, và uyển chuyển của người thanh nhiên, Oanh thấy mình chỉ như ngọn lá trước gió. Mùi khói thuốc pha trong hơi thở của người thanh niên nhận chìm hồn nàng. Đầu nàng chỉ còn là một khối nặng, luôn luôn muốn đổ gục trên vai Cường. Cặp Huệ và Thiện vừa tới sát, làm Oanh định thần được một chút. Bóng dáng bà Nga nhạt nhoà với hình ảnh Trang nằm im lìm trên giường. Âm thanh của chính Oanh hôm trước nói với chồng về chuyện Nga, chợt vang. “Em không chấp nhận và chẳng thể hiểu nổi tại sao có những yêu tầm bậy tầm bạ, mất cả nhân cách đi được.” Và cũng chính nàng đã nói với Trang: “Chị phải có một thái độ nào, chứ để họ lộng như vậy sao được. Em chúa ghét kẻ có gia đình mà còn ngoại tình lăng nhăng.”